Tình yêu Nam tình - Cập nhật - Nô

sparkling

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/9/14
Bài viết
525
Gạo
0,0
Tại sao đến hôm nay mình mới mò vô được cái động này ahh. Nếu tựa truyện được ghi là "Chuyện tình giữa những chàng trai" là tui đã bay vô coi ngay và luôn rồi.
 

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Sặc máu mũi... 8-}
Ôi có H!<:-P <:-P
Tú Nô à, cậu đầu độc trái tim hủ nữ thuần khiết của tớ nhá. Xin lỗi nhưng thật sự tớ chỉ dám lướt qua một số đoạn mà thôi. Lý do thì khỏi bàn rồi ha. :"> :">
Anh Bình nhà ta thật là gian trá. Tuy là vô tình Bảo tự uống say thôi nhưng anh Bình cũng góp một phần công sức không nhỏ nha.
 

Tú Nô

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
111
Gạo
100,0
Chào Tú!
Đầu tiên là một số góp ý, hi vọng sẽ không khiến bạn phiền lòng. Nếu không đồng ý chỗ nào, chúng ta sẽ cùng thảo luận lại nhé.

Chương 2

Bỏ chữ “muốn” đi. Câu tiếp theo và câu này không ăn nhập với nhau. Phải chăng Tú muốn thể hiện nhờ “anh” mà Bảo thay đổi. Nếu vậy thì :
Nhờ anh mà giờ đây giờ Bảo đã hoàn toàn là một người khác rồi.
Chương 2.1

=> Chỉ cần nghĩ tới tối nay là được gặp anh, mặc kệ là ai đó trêu đùa, mặc kệ là thật hay giả, trong lòng Bảo lại nhen lên một niềm hy vọng.

Ngoài ra, Ktmb nghĩ là với sự bí ẩn của Bình thì Tú không nên viết về những suy nghĩ của anh ta mà chỉ tập trung miêu tả nội tâm của Bảo là được. Những câu về Bình nghĩ như thế này hãy bỏ đi.


Bỏ đoạn này.

=> Người xung quanh bừng lên niềm vui khi thấy chàng trai nhỏ bé kia đã dần dần mở mắt, như một phép lạ. Đôi môi cậu run run nói điều gì đó với chàng trai kia, những giọt nước mắt ùa ra hòa cùng với tiếng nấc, lăn dài trên má rơi xuống vệt máu trên đường. (máu mới chảy còn lâu mới khô được nhé)

Nói thật là trong trường hợp người ta bị thương nặng thì thường buồn ngủ, rất dễ chết hoặc hôn mê sâu trong lúc cấp cứu, vì thế không ai dám nói với người bệnh là hãy ngủ đi hay để đó cho họ thiếp đi đâu.
Chương 3.
Chương này quá lộn xộn vởi những suy nghĩ nội tâm và những đấu tranh tư tưởng của Bình và Bảo. Tú hãy lựa chọn hoặc là Bình, hoặc là Bảo và viết lại. Nếu không chương này dù viết hay đến mấy cũng chỉ là đồ bỏ đi.
Chương 3.1

=> Sa đọa nhé. Nhưng mà dùng từ này nặng quá. Nên dùng từ khác và có vẻ nghịch ngợm một chút cho đỡ nặng nề nha.

Hôn lên má sao mà “sâu” được ông. Viết thế này được hông:
Cậu thầm tự nhủ mình rồi kiễng chân, chủ động hôn thật nhanh lên má Bình một cái thật kêu rồi lập tức quay mặt đi, vừa xấu hổ lại vừa hồi hộp, chân tay muốn xoắn cả vào nhau, cựa quậy như chú mèo con.


Bỏ câu này.


Gộp 3 câu này lại.

Gộp tiếp.

Gộp luôn.
Chương 3.2
Người làm "văn phòng và "công chức" là khác nhau nhé. Phải thống nhất cái nghề của anh này mới được.

Sai kìa.

=> nấc cụt nha.

Hơi sến.
Chương 3.3
tương tự như chương 3.

Tạm thời tới đây thôi, rồi mai tiếp tục.
Có điều, Ktmb nghĩ Tú nên để mỗi chương đó là một chương độc lập đi, không cần phải để 1.1 rồi 1.2 gì đâu. Nếu muốn thì gộp chung luôn, còn không thì thôi, đặt theo chương độc lập chứ để chấm nọ chấm kia đến lúc cho lên thư viện sẽ khó cho bên biên tập đó.
Còn nhận xét chung thì để sau ha.
Cảm ơn Ktmb nhiều nhé. Đã khiến bạn phải hao tâm tổn sức rồi. >:D<
Mình sẽ note lại những góp ý của bạn. Vẫn còn nhiều sạn quá, cả lỗi chính tả và logic nữa :( .
Những đoạn bạn góp ý mình nên bỏ hoặc sửa lại, mình sẽ đọc thật kỹ rồi edit. Chắc chắn mình sẽ sửa, nhưng sẽ cân nhắc vì mình vẫn muốn giữ mạch của truyện, chứ không phải mình bảo thủ đâu nha :P
Chương 3 đúng là kể lể dài dòng, lẻ tẻ vài đối thoại. Nhưng mình muốn dành chương đó để giới thiệu về hoàn cảnh Bảo và Bình, để làm rõ những chi tiết khó hiểu hoặc không hiểu về 2 người ở chương 1. Mình đón nhận góp ý của bạn và sẽ biên tập thêm 1 lần nữa chương này :D.
"Công chức" là từ lúc đầu mình dùng, sau này mới đổi thành "văn phòng" đôi chỗ không chú ý nên bỏ sót.
Một lần nữa cảm ơn Ktmb đã dốc sức. >:D< Mình sẽ cố gắng viết thật tốt để không phụ công sức góp ý của bạn. :x
Tại sao đến hôm nay mình mới mò vô được cái động này ahh. Nếu tựa truyện được ghi là "Chuyện tình giữa những chàng trai" là tui đã bay vô coi ngay và luôn rồi.
Cảm ơn sparkling đã ghé đọc. Tại mình nghĩ mãi mới chọn được cái tên đó. Hihi. Giờ bạn đã thụt hố rồi thì ở lại đọc những chương tiếp theo nha. :P
Sặc máu mũi... 8-}
Ôi có H!<:-P <:-P
Tú Nô à, cậu đầu độc trái tim hủ nữ thuần khiết của tớ nhá. Xin lỗi nhưng thật sự tớ chỉ dám lướt qua một số đoạn mà thôi. Lý do thì khỏi bàn rồi ha. :"> :">
Anh Bình nhà ta thật là gian trá. Tuy là vô tình Bảo tự uống say thôi nhưng anh Bình cũng góp một phần công sức không nhỏ nha.
Haha. Bạn cứ đọc hết đi. :"> Không có H+ đâu :P. Vài câu tượng hình thôi ý. :x
Thực ra không thể trách Bình được, nếu là tớ tớ cũng làm ý. =))
 

Tú Nô

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
111
Gạo
100,0
Chương 6.1

Đúng bảy giờ sáng, chuông điện thoại của Bảo reo lên, là một số lạ.

Nghe máy, là Bình gọi. Giọng của anh ấy đã trầm ấm hơn nhiều năm về trước.

“Sao anh dùng số này? Hả! Đang dưới cổng rồi á?!”

Bảo tắt máy, lập tức chạy xuống nhà. Đứng trước cổng, Bảo thấy Bình đang dựa người trên xe. Đã gần bốn năm không gặp, anh ấy vẫn vậy, cho dù không cao thêm một centimet nào nhưng thần thái dường như đã trưởng thành hơn. Một Trấn Bình đã già dặn và đĩnh đạc chứ không còn mang dáng vẻ thư sinh hiền lành như trước.

Mắt anh ấy sâu thẳm, đượm buồn. Có chút lạ lẫm, nhưng lòng Bảo chợt xốn xang. Người ta vẫn thường nói, đàn công càng trưởng thành, thì càng cuốn hút. Bảo nhẹ nhàng tiến đến từ đằng sau.

“Anh đổi số điện thoại à?” Cậu hỏi.

Bình thoáng giật mình. Đứng trân trân nhìn Bảo, cuối cùng cũng nói: “Không... Hôm qua vừa nhắn tin với em, vừa uống nước. Không may nước đổ vào điện thoại.”

“Trách sao không thấy trả lời.” Bảo lẩm bầm.

“Em bảo gì cơ?” Bình ngạc nhiên hỏi. Bảo nói rằng không có gì cả.

“Đã lâu không gặp, em thật chẳng lớn thêm chút nào?”

Bảo cười cười: “Anh thay đổi cũng nhiều”. Bình nghe thấy, vội vàng quay đi quay lại nhìn mình: “Sao? Già và xấu lắm hả?”

“Không.” Bảo cong môi rồi nói tiếp: “Hôm nay em bận, rất xin lỗi. Hôm qua nhắn tin, thì điện thoại anh không liên lạc được.” Bình nghe thấy xị mặt, thoáng chút thất vọng.

“Bận lắm không? Dành cho anh một buổi sáng được không? Đã nhiều năm rồi...”

“Đường tắc, em cố gắng đợi chút nha.”

Điện thoại lại đổ chuông. Là Vũ nhắn tin rằng cậu ta đang đến. Bảo thấy khó xử.

Cự tuyệt Bình gần bốn năm trời, Bảo cũng không thấy nhẹ nhõm. Nhiều lúc, cậu vẫn nhớ đến anh. Cảm xúc đã từng vì anh mà thăng hoa, trải qua bao nhiêu năm tháng cũng sẽ không bao giờ mất đi. Anh yêu cậu, quá yêu cậu nên mới có sự việc rắc rối. Chẳng phải trong vô thức, nụ hôn đêm hôm ấy rất đỗi ngọt ngào sao? Yêu một người, quá yêu một người mà phải chịu đựng như vậy, liệu có đáng?

Thực ra, Bảo không có tư cách gì để trừng phạt anh như thế. Thế mà anh cũng chẳng để bụng, gần bốn năm dài đằng đẵng, vẫn đợi cậu. Vậy dành trọn cho anh một buổi sáng, thì có đáng gì?

Đang suy nghĩ mông lung thì có tiếng xe máy chạy rầm rầm chạy vào cổng. Ông Lục đã về sớm hơn dự định.

“Hai đứa định đi đâu à?”

“Dạ...”

“Dạ cháu dẫn Bảo ra ngoài chơi.” Bảo chưa kịp nói thì Bình đã chen vào. Bảo ngỡ ngàng, vừa nãy còn từ tốn nói năng với mình, vậy mà giờ gặp phụ huynh đã xí xớn. Cái anh này, diện mạo thay đổi nhưng bản tính khó rời. Bao nhiêu năm rồi vẫn giữ nguyên cái tính “chộp cơ hội” như thế.

“Phải đi thật cẩn thận. Là thằng Bình đưa đi thì ba mới yên tâm, chứ người khác thì chắc không dễ thế đâu. Hai đứa phải…”

Dù đã đồng ý, nhưng ông Lục vẫn dặn dò rất kĩ lưỡng, phải thế này, phải thế khác. Ba cậu là người rất khó tính. Sau vụ tai nạn vài năm trước, ông đã nghiêm ngắc hơn rất nhiều. Bình cũng đâu còn là trẻ con, Bảo cũng vậy, cũng đâu cần thiết phải dặn dò như thế. Ba người cứ đứng trước cổng nhà nói chuyện. Ông Lục nói rất lâu, hệt như tiễn con đi xa nhà nhiều năm.

Bảo chỉ muốn ba cậu kết thúc những lời dặn dò thật sớm, để có thể dứt khoát với Bình. Đành đắc tội với anh ấy, chứ không thể hủy cuộc hẹn với Vũ được. Gần bốn năm mới đặt được một cuộc hẹn, nếu phải hủy thì thật không hay chút nào.

Nhưng chẳng phải cũng đã bốn năm Bình mới chủ động mời cậu đi chơi sao?

Ngay lúc đó, chắc có lẽ đường cũng đã thông thoáng hơn nên từ xa, Bảo có thể nhìn rõ thấy bóng dáng của một chàng trai và chiếc xe quen thuộc. Chiếc xe mà Bảo vẫn đi nhờ về mỗi ngày kể từ khi Bình không còn đưa đón cậu nữa. Là xe của Vũ. Từ khi yêu Bảo, cậu ta cười nhiều hơn và lúc này, Bảo có thể nhìn thấy rõ nụ cười đó từ xa đang tiến đến gần.


“Thôi, đi đâu thì đi cho nhanh.” Sau những lời dặn dò đầy tâm huyết dường nhu khiến cả ba đều mệt mỏi, cuối cùng ba Bảo cũng chịu “buông tha” cho hai người. Ông nổ máy chạy xe vào nha, trước khi cửa cổng được đóng lại, ông còn nói vọng ra: “Lâu quá không gặp, thằng Bình càng lớn trông càng trưởng thành rồi đấy. Hôm nào phải qua bác làm bữa nhậu!”

Bình nhìn Bảo, cười khổ sở rồi đáp lời: “Vâng, có dịp cháu sẽ qua thăm hai bác.”

Ngay sau câu trả lời của Bình là tiếng phanh gấp, Vũ đã đến nơi, cậu thở phù một tiếng: “Giờ anh mới tới được. Ơ đây là?” Cậu ta nhìn sang Bình rồi hỏi.

“À, là anh…”

“Tôi là Bình, một người quen của Bảo thôi.” Bảo chưa nói hết lời thì Bình chen tiếng vào.

“Chào anh. Tôi là Vũ.” Vũ mỉm cười có phần khách sáo.

“Anh Vũ này…” Bảo nhìn hai người bắt đầu nói chuyện, thấy không ổn nên định giải thích nhưng luôn bị Bình chặn họng:

“Cậu đến tìm Bảo?”

“Chúng tôi có hẹn. Mà hình như hai người sắp đi đâu thì phải?” Vũ hỏi rồi quay sang nhìn Bảo.

“Em…” Lòng Bảo nóng như lửa đốt, chỉ chực phát ra âm thanh ngay khi có thể. Trong cuộc nói chuyện giữa Bình và Vũ, cậu không có cơ hội lên tiếng, mọi lời định nói ra thì đều bị Bình rào đón và chặn giữa chừng.

“À không đâu, tôi vừa qua thăm hai bác rồi đưa Bảo đi ăn sáng. Chẳng hay hai người sắp đi đâu?”

Đến bây giờ thì Bình đã hiểu ra tất cả mọi chuyện. Bốn năm, mối quan hệ của Bảo và Vũ vẫn chưa đi đến hồi kết. Khoảng thời gian ấy còn dài hơn tình yêu của anh và Bảo. Hai người đã từng đi những đâu, đã từng làm những gì? Trong đầu Bình hiện ra vô số giả thiết, đa số đều là tiêu cực. Anh xa xầm nét mặt. Bảo đã cách tình yêu của anh quá xa, rồi một ngày không xa cậu ấy sẽ bước ra khỏi cuộc sống của anh? Điều này, Bình cũng không dám nghĩ đến.

“Chúng tôi sẽ đi Ba Vì. Bảo, chuẩn bị xong chưa? Đưa ba lô đây anh treo vào xe nào.”

Bình nhìn Bảo, lấy tay nhéo mũi cậu: “Sướng nhé! À này, Ba Vì có gì hay không vậy? Tôi chưa từng đến đó. Liệu rằng... tôi có thể đi chung không? Không phiền hai người chứ?”

Bảo đứng như trời trồng, không tin nổi trước mắt mình là Trấn Bình luôn điềm tĩnh, cứ ngỡ anh ta đã trưởng thành sau nhiều năm không gặp.

Về phía Bình, đây là lần đầu tiên anh nảy ra ý định “vô duyên” rồi tự thấy xấu hổ về bản thân như vậy. Nếu đó không phải là quyết định “vẹn cả đôi đường”, thì cho dù nhận được cả núi vàng, anh cũng không bao giờ nói ra. Chẳng phải, nếu đi theo bọn họ, Bình vừa có thể đi chơi cùng Bảo lại vừa không phải ở nhà một mình và bồn chồn suy nghĩ rồi tưởng tượng ra những gì tồi tệ nhất.

Ai biết hai người họ sẽ làm gì ở một nơi phong cảnh hữu tình như thế?

Dù Bình biết rằng câu hỏi vừa nãy vô cùng dở hơi và ngớ ngẩn, nhưng nếu anh không làm như vậy thì có lẽ anh sẽ mất Bảo mãi mãi. Sau chuyến đi ấy, biết đâu tình cảm của hai người sẽ đi xa hơn. Chỉ nghĩ đến thôi, Bình đã thấy như đứng trên đống lửa rồi.

Anh phải “chiến đấu” thôi, dù phải đánh đổi một chút lòng tự trọng của mình.

Bảo nghĩ ngợi một lúc rồi phì cười. Cái anh Bình này thật đúng là không biết xấu hổ. Nhưng anh ta cũng thông minh đấy. Bảo thở phào nhẹ nhõm. Vậy là ổn, không làm mất lòng ai cả. Nhưng điều đó chỉ xảy ra khi Vũ đồng ý mà thôi.

“Cái này thì tùy vào Bảo. Chuyến đi này là vì cậu ấy.” Vũ trả lời, nét mặt chẳng có chút hứng thú.

“Sao lại là em. Em thì thế nào cũng được. Nhưng…” Bảo nói rồi ngập ngừng.

“Nhưng làm sao…” Vũ và Bình nhìn thẳng vào mặt Bảo rồi đồng thanh hỏi. Chắc có lẽ, cả hai đều có lý lẽ riêng của mình. Bình thì rất muốn Bảo đồng ý, còn Vũ thì không biết rằng cậu ta có phải lôi theo kẻ “bám đuôi” vô duyên kia không?

“Hai người sao vậy? Mặt em có gì à?”

“Không. Không phải. Em vừa bảo nhưng cái gì?” Vũ lên tiếng.

“Bình, em muốn nói chuyện với anh Vũ một lát.” Bảo nhìn sang Bình rồi cũng nhận được một cái gật đầu ngán ngẩm của anh.

“Em rất vui vì được anh đưa đi chơi hôm nay. Nhưng đúng là sáng nay anh ấy có qua đưa em đi ăn sáng. Rồi vừa nãy, lúc anh vừa tới thì anh ấy có ý định đưa em đi chơi. Em định nói ra thì hai người đều không cho em nói, toàn tự nói chuyện với nhau. Ba cũng vừa dặn em và anh ấy đi cẩn thận vì anh ấy đã xin phép ba trước rồi. Anh ấy nhiệt tình quá, em cũng khó xử, để anh ấy đi cùng được không?”

Phân bua xong, Bảo cũng không thèm nghĩ tại sao mình có thể trắng trợn như vậy.

Vũ thở dài: “Vậy anh không nhiệt tình đưa em đi phải không? Anh đã đi từ sớm chỉ để kịp giờ đón em, vậy mà em còn đi ăn với người ta mà không đợi anh ở nhà. Suốt bốn năm, phải khó khắn lắm anh mới dũng cảm mời em đi chơi được, giờ có người thứ ba, thật sự không thoải mái chút nào cả? Dù gì đi nữa, anh cũng không thấy thoải mái”.

Bảo suy nghĩ một lúc, mặt ỉu xìu rồi chẹp miệng: “Vâng, thôi tùy anh. Dù sao, cũng là anh mời em. Em sẽ từ chối và bảo anh ấy ở nhà.”

“Anh chỉ nói là anh không thoải mái, chứ có nói không đồng ý đâu? Anh đã nói rồi, chuyến đi này là vì em, nên sẽ để em quyết định tất cả. Nhìn cái mặt em ác chưa kìa. Cười lên anh xem nào.”

Đắc ý, Bảo tủm tỉm cười rồi lẽo đẽo theo Vũ ra chỗ Bình vẫn đang đợi.

“Thế nào rồi hai chàng trai. Chẳng hay tôi có may mắn được tham gia chuyến dã ngoại này không vậy?” Bình tủm tỉm, mặt lộ rõ vẻ gian tà, nếu không muốn nhắc đến từ “mặt dày”.

“Còn hỏi nữa. Anh tự lái xe của mình đi. Bảo, qua đây! Nhanh lên nào, em làm gì mà cứ đứng ngây ra thế?”

Đến khoảng mười giờ trưa thì cả ba người đặt chân tới Ba Vì. Chỉ vừa mới bước xuống xe Bảo đã nhảy nhót từ chỗ này qua chỗ khác. Cậu chạy ra lôi Vũ và Bình cùng leo lên những quả đồi nhỏ, rồi lại thoăn thoắt kéo họ chạy xuống đường.

Ba Vì mới cải tạo lại, lối đi rất rộng với hai bên là những hàng cây xanh rợp bóng. Từ sáng vẫn chưa có gì vào bụng, giờ Bình và Vũ đã mệt tưởng chừng muốn lả đi vì sự hồn nhiên đến nhẫn tâm của Bảo. Chỉ vài phút chạy nhảy cùng cậu, cả hai đã thấm mệt.

“Người bé vậy mà cũng khỏe gớm nhỉ?” Bình vừa thở, vừa đưa tay gạt mồ hôi trên trán.

“Khỏe gì, lát nữa chúng ta chạy tiếp.” Bảo vừa nói vừa nhai nhồm nhoàm cái xúc xích to vật vã rồi ngửa cổ uống gần cạn chai nước.

“Thôi thôi, cho tôi xin đi. Còn lôi chúng tôi lên nữa là đi về ngay lập tức. Nếu cứ thế này là đi cải tạo, đi khổ sai chứ đâu có giống đi du lịch.” Vũ trừng mắt khi thấy Bảo còn có ý định tiếp tục chạy nhảy và leo đồi.

“Vậy hai anh ở đây mà chơi với nhau. Em đi chơi đây!” Nói xong Bảo đứng dậy, lấy tay phủi mông.

“Ngồi xuống!” Bình quát lớn khiến không khí bỗng chốc trở nên đông cứng. Vũ cũng trợn tròn mắt khi thấy Bình tỏ thái độ như vậy. Dù sao, anh ta cũng là người “đi ké”. Tư cách gì mà muốn lên tiếng quát nạt ai cũng được?

“Ngồi đây một chút thôi nha, đợi anh rồi đi. Vũ mệt thì cứ ở lại đi nhé. Hê hê.” Bình làm mặt hề, hạ giọng rồi quay sang nói với Vũ bằng giọng điệu an ủi.

“Có vậy thôi mà cũng quát em. Giật cả mình!” Bảo thụi một cú đấm vào lưng của Bình.

Bình đứng dậy, sắp xếp đồ ăn gọn gàng vào trong túi, đặt bên cạnh Vũ rồi dắt tay Bảo bước đi. Trước khi đi, Bảo còn nói lại một câu: “Chừng nào hết mệt thì gọi điện cho em ngay nhé.”

Mọi việc diễn ra quá nhanh, Vũ còn chưa kịp định hình lại tinh thần thì bóng dáng của hai người kia đã nhanh chóng biến mất. Chưa bao giờ hoạt động chân tay nhiều đến thế, cậu chỉ biết ngồi thở dốc, lưng dựa vào một gốc cổ thụ, bên cạnh là gói đồ ăn và chiếc xúc xích cắn dở. Trên bầu trời, có đám mây xanh, mây trắng, có hai chú chim đậu trên cành cây đang cắn mỏ vào nhau rồi cùng quay ra mổ chết từng con sâu ăn lá.

Cậu ta tự hỏi không biết đây có phải là “địa ngục trần gian” không? Cứ tưởng hôm nay sẽ là một ngày lãng mạn và mới mẻ cùng Bảo. Đã rất nhiều lần Vũ có ý định rủ Bảo đi chơi hoặc đi ăn uống ở một nơi nào đó yên tĩnh để nói chuyện, nhưng đều chần chừ.

Khi nói chuyện với Bảo, Vũ có cảm giác bình yên. Nếu như chuyện tình cảm, công việc, học hành, gia đình là những bế tắc, ngột ngạt trong cuộc sống, thì có lẽ Bảo chính là cơn gió nhẹ thổi từ đâu đến rất mát mẻ, trong lành và dễ chịu.

Cậu ấy xuất hiện để thấu hiểu, để sẻ chia và ở bên.

Vì thế, Ba Vì có lẽ chính là địa điểm phù hợp nhất với Bảo, cũng trong lành, mát mẻ y như cậu ấy vậy. Và quả thực không sai, Bảo đã rất thích nơi này, sự hiếu động của cậu ấy đã chứng tỏ điều đó. Không chỉ có thế, hầu hết ai ở bên cạnh cũng đều bị “lây” tính trẻ con, vô tư vui vẻ của cậu. Hôm nay, Bảo vui, Vũ biết điều đó, và Vũ cũng vui.

Trải qua một cuộc tình dang dở, Vũ rất thương tiếc cho số phận của tình yêu đã được hơn một năm tuổi. Một mối tình đang thời trẻ trung, ngọt ngào thì lại chết uổng chỉ vì những thứ vật chất vô tri nhưng đầy ma lực.

Dù còn yêu người ấy, nhưng Vũ không thể tiếp tục được nữa. Cậu chọn cách dũng cảm vượt qua dù đã từng coi người ấy như một phần của cuộc sống, là hơi thở để Vũ tiếp tục đi tìm niềm vui. Nhưng có lẽ, cuộc vui nào cũng có lúc phải tự tàn. Phải chăng tình yêu, bản chất chỉ là cuộc vui của hai người. Khi chán, họ sẽ tự tìm đến một trò chơi khác, vui hơn, hoặc giả vẫn là trò chơi tình ái đó, nhưng chơi cùng một người khác?

Quyết định vứt bỏ tình yêu có lẽ là điều dũng cảm nhất của Vũ. Đôi lúc trái tim không chịu làm theo lý trí, cậu vẫn tiếp tục trao yêu thương và chỉ mong được nhận lại chút thương tình từ người yêu. Nhưng cứ hễ nhìn thấy người yêu mình vui vẻ, quấn quýt bên người khác, là Vũ lại nhói lòng. Cuối cùng, cậu chọn cách tự bước đi để giải thoát cho người kia và cũng đồng nghĩa với việc tự giam cầm chính mình vào hố sâu của buồn đau và tuyệt vọng.

Chỉ mong một ngày, ai đó sẽ đến và kéo cậu lên. Vậy là dù tiếp tục yêu hay chấm dứt, thì nỗi đau vẫn thuộc về những kẻ ngốc nghếch đã bán trái tim, bán cả lý trí của mình cho thần tình ái.

Ngày đầu tiên trên lớp, khi đang mơ màng ngủ gục, Vũ đã nhìn thấy hình ảnh của người cũ trong vóc dáng của một sinh viên mới vào lớp. Cậu biết đó chỉ là mơ ngủ thôi. Ngủ là lúc mà con người ta được quyền mơ, được quyền sống trong những gì mà mình mong muốn.

Nhưng kể cả khi mơ, con người ta vẫn có thể gặp ác mộng. Người vừa bước vào lớp ấy có tật rung chân, vậy là cái bàn lại rung rinh rồi nghiễm nhiên phá bĩnh giấc ngủ ngon lành, đập tan tành cả giấc mơ mong đợi người tình xưa cũ trở về.

Lúc tỉnh dậy cũng là lúc mà Vũ định thần lại được mọi chuyện. Đúng, thực tế phũ phàng, không còn đâu người của ngày xưa. Trước mắt Vũ là một người hoàn toàn mới. Nhưng qua một chút chuyện trò, Vũ có thể thấy được đây là một chàng trai thú vị và đặc biệt, cậu ấy có đôi mắt giống với người yêu cũ. Tuy rằng Vũ đã cố tỏ vẻ cục cằn, thô lỗ nhưng ai kia vẫn bình thản mà ngược lại còn tỏ vẻ bối rối.

Vậy là câu chuyện đã được kéo dài hơn. Cả hai cũng đã có được số điện thoại của nhau. Khi nói chuyện, Vũ cũng đã cười nhiều hơn và không còn trầm lặng như trước. Vũ tự hỏi dù có vóc dáng bé nhỏ và sức lực có hạn, liệu ai kia có đủ khả năng để lôi cậu lên từ hố sâu của nỗi đau?

Mà chẳng phải vừa nãy, một mình ai kia cũng đủ sức khiến hai chàng trai ở tuổi trưởng thành mệt đến sức cùng lực kiệt hay sao?

Chợt từ đằng xa vọng lại tiếng cười đùa vui vẻ, tiếng cười rất đỗi quen thuộc. Đến lúc này, Vũ chỉ biết đứng dậy vươn vai, thở một hơi thật dài, một tay bấm điện thoại, một tay xách đồ ăn và chạy nhanh về nơi phát ra tiếng cười.


“Ủa anh khỏe từ lúc nào vậy?” Bảo đang đứng chụp ảnh, thấy Vũ lập tức hỏi.

“Anh đỡ mệt từ lâu rồi. Mà sao anh gọi em không nghe máy?”

“Em đang mải chụp ảnh quá nên không để ý. Xin lỗi anh nha.” Nói xong, Bảo lại tiếp tục tạo dáng.

“Bắt đền, phải chụp với anh đủ mười kiểu mới chịu.” Vũ ra điều kiện.

“Ok luôn. Bình ơi, giúp em.”

Bình từ đằng xa tiến đến: “Được rồi. 1... 2... 3, cười lên nào!” Chắc chắn Bình chẳng thấy vui vẻ gì nhưng vì chiều Bảo nên anh đành làm nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ. Chụp liên tục, nháy liên tục không cần chỉnh góc.

“Mỏi quá. Chụp từ nãy quên không đếm, chắc là đủ mười kiểu rồi đấy!”

“Thật không, đưa máy đây xem nào.” Vũ nghi ngờ và đòi lấy máy ảnh để kiểm tra và đếm.

“Thôi không cần đếm đâu anh, chắc đủ rồi đấy. Em thấy tự nhiên choáng váng quá. Chắc do chạy nhảy nhiều. Mình vào chỗ nào đó ngồi uống nước rồi ăn chút gì đi anh. Em ngán xúc xích lắm rồi.” Bảo nhăn nhó đòi được ăn, được nghỉ ngơi.

“Bảo, mới được chín kiểu chứ chưa đủ mười kiểu đâu!” Vũ đếm từng chiếc ảnh rồi thắc mắc đòi chụp tiếp.

“Em đói lắm rồi. Để lúc khác nha anh. Đi mà, nha…”

Vũ chẹp miệng chấp nhận rồi cả ba người cố lê bước vào một nhà hàng gần đó. Bảo ngồi phịch xuống ghế, thở mạnh một cái rồi đòi xem lại ảnh, còn Bình và Vũ lập tức gọi món.

Được một lúc sau, đồ ăn được đưa lên, Bảo chăm chú gắp và ăn rất nhiều như sắp sửa không sống nổi vì đói bụng. Ngay sau đó, phục vụ mang ra một thùng bia lạnh đặt dưới nền nhà.

“Uống bia nhé? Bảo không biết uống cũng phải uống đấy, cấm em từ chối!” Bình lấy lên một chai bia, mở nắp rồi rót vào cốc đá của Vũ và Bảo.

“Nhưng em không uống được. Em bị dị ứng. Một cốc đã say mèm rồi.” Bảo nhất quyết không chịu uống. Cậu giận tím mặt. Dường như chuyện vào đêm bốn năm về trước, Bình chắc đã quên hẳn.

“Bảo không uống được thì thôi. Anh đừng ép cậu ấy. Giỏi thì uống với tôi xem ai say trước?” Vũ lên tiếng chẳng khác gì “anh hùng cứu mỹ nhân”.

“Là miệng cậu nói ra đấy nhé. Vậy cùng uống. Nói trước, tửu lượng của tôi không kém ai đâu!”

Bình chấp nhận lời thách thức đầy tự mãn. Đúng là tửu lượng của anh không hề kém. Duy chỉ có một buổi tối cuối tuần, khi Bình và Bảo còn yêu nhau, anh đi nhậu với đám bạn trong lớp, bị chuốc say đến mức không còn biết trời đất gì nữa, đi về bước đi loạng choạng, chẳng may thụt chân xuống cống. Khi mang chiếc giày bốc mùi về phòng, Bảo “không ngửi nổi” nên vừa thay quần áo cho anh, vừa làu bàu mãi không dứt.

Ngoài việc biết mình đang nằm tại phòng, Bình đã trong trạng thái không còn ý thức thêm được điều gì nữa. Trước mắt anh lờ mờ hiện lên khuôn mặt của Bảo, cảm nhận được quần áo của mình đang bị lột sạch, Bình quơ tay ôm chầm rồi giật cả người cậu xuống, nằm úp lên người mình.

Hơi men nồng nặc, Bảo giãy giụa nhưng không thoát nổi vòng tay săn chắc với những khối cơ vừa được ngấm men rượu đã trở nên chắc nịch của Bình. Biết mình chẳng thể chống cự, khóe môi cong lên, Bảo thả mình nhắm mắt “xuôi theo dòng nước”.

Kết quả là sáng hôm sau, khi ánh nắng chói chang xuyên qua rèm cửa sổ, hắt thẳng vào chiếc giường, cả hai mới nheo mắt tỉnh dậy trong trạng thái chỉ có chiếc chăn mỏng che thân. Nhìn đồng hồ đã mười hai giờ trưa. Đầu tuần, cả hai đều muộn học, đành phải nghỉ.


Hai chàng trai Bình và Vũ uống rất nhiều, mặt đã đỏ bừng lên mà vẫn tiếp tục uống. Bảo nhìn, tự thắc mắc lượng bia dồi dào ấy sẽ đi về đâu sau khi tuôn xuống hai cái bụng lép xẹp kia?

“Em phải uống, nếu không uống là Bảo không tôn trọng anh. Bình thường, em với anh vẫn cùng uống bia mà. Đây không phải là rượu nên em đừng lo.”

Bình nói rồi đặt mạnh cốc bia xuống trước mặt Bảo. Cậu từ chối nhưng Bình cứ đẩy ra mặc cho Vũ can ngăn. Cốc bia bị đẩy qua lại, sóng sánh và đổ vào chiếc sơ mi trắng của Bảo, là chiếc áo Vũ đã tặng cậu trong dịp sinh nhật. Mùi bia nồng nặc, chiếc áo dường như bị ố vàng thành một vùng loang rộng, Bảo tức giận:

“Hôm nay anh bị sao vậy? Đây! Uống thì uống. Xem lát nữa anh có đưa tôi về được không?”

Nói rồi Bảo đứng lên uống ừng ực từng ngụm lớn cho đến khi cốc bia đã cạn, cậu bỗng lảo đảo. Ban đầu Bảo nhất quyết không chịu uống, nhưng cậu rất nóng mắt khi nhìn thấy Bình có những hành động thái quá mỗi lúc có hơi men trong người, khiến cậu nhớ lại đêm hôm đó.

Đã lâu vậy rồi mà anh ấy vẫn không khá lên sao? Nhìn chiếc áo với một vùng vàng ố, Bảo tức mình, tức cả Bình, cậu uống hết cho xong.

“Em đã không biết uống rồi còn cố làm gì. Bình, sao anh cứ ép cậu ấy?” Vũ cáu gắt.

“Cậu nghĩ cậu là ai mà có quyền áp đặt tôi, áp đặt cả cậu ấy hả?”

Bình nhìn trừng trừng vào mắt Vũ như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện. Có lẽ, đây là lúc mà Bình có thể nói ra hết bực tức trong ngày hôm nay khi kế hoạch của anh bị phá vỡ và anh bất đắc dĩ trở thành kẻ thứ ba. Chắc chắn, anh sẽ không để Vũ có được Bảo. Đã đến lúc, anh phải tự giành giật lấy hạnh phúc vốn dĩ là của mình.

“Là người yêu. Còn anh, đơn giản chỉ là người quen biết. Hay anh là một thằng người yêu cũ quen thói bám dai dẳng?” Vũ cũng không hề thua kém, cậu ấy đáp trả mạnh mẽ.

“Người yêu cũ? Ha ha. Không dám! Bảo, em ăn đi, uống đi. Đây, món vịt mà em thích. Chẳng phải, em đang vui vẻ cùng người yêu sao? Hai người còn muốn chụp ảnh cùng nhau nữa. Thế nào, đã đủ mười kiểu chưa? Mới có chín kiểu phải không? Nếu vậy thì để tôi giúp hai người thêm một lần nữa?!”

Bình nói liên tục rồi đẩy đĩa vịt quay cùng với cốc bia sủi đầy bọt về phía Bảo. Mắt anh nhìn cậu với những tia máu đỏ đầy hờn trách, nhìn thật đáng sợ. Đúng là, một chút hơi men cùng với một chút giận hờn cũng có thể khiến một người điềm đạm hiền lành trở thành một kẻ hung hăng, tự mãn và đắc thắng.

“Anh bị làm sao đấy? Nếu không làm chủ được bản thân thì đừng uống nữa. Uống hả? Được rồi, tôi sẽ uống, sẽ ăn cho anh hài lòng. Giờ thì anh im miệng được rồi đấy!”

Bảo gào lên, mắt cậu đỏ tía và mọng nước, chỉ cần một cái chớp mắt, nước từ đó có thể lăn dài bất cứ lúc nào. Nói rồi, Bảo đưa hết thức ăn vào miệng, uống ừng ực cốc bia của mình rồi vơ tay uống cạn cả hai cốc của Vũ và Bình.

“Anh hài lòng chưa?!” Bảo ngồi phịch xuống rồi nhìn Bình với ánh mắt buồn bã. Cậu thực sự thất vọng. Trong suốt bốn năm ấy, điều gì đã khiến anh trở nên như vậy?

“Anh…” Bình không nói được gì. Anh không dám nghĩ tới việc Bảo sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy.

“Anh thật kỳ lạ. Thật thô lỗ và hung bạo.” Vũ nhếch mép.

“Hai anh có thôi đi không? Mọi người đến đây để vui chơi hay để cãi nhau? Giờ thì im lặng, tôi đau đầu lắm rồi. Khoan đã, có lẽ tôi nên vào nhà vệ sinh một chút.”

Bảo xua tay, đứng dậy chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Từ đằng xa có thể nghe rõ tiếng nôn ọe của cậu. Đột nhiên, Bảo gào lên trong nhà vệ sinh, rồi khóc rống lên thành tiếng lớn. Cậu khóc rất thảm thiết. Bình nghe, ban đầu thấy xót xa nhưng rồi cũng lắc đầu cười: “Ngày mai, sẽ chẳng nhớ gì đâu.”

Anh nghĩ Bảo đã uống quá giới hạn. Nhiều năm về trước, hai người có xích mích, cậu cũng nốc hết một chai bia, đến khi say quá thì chui vào nhà vệ sinh chốt cửa, khóc một mình trong đó. Bình dỗ thế nào cũng không chịu ra.

Đành đợi cho đến khi tiếng khóc dứt hẳn, bên trong chỉ còn tiếng rên hừ hừ, anh mới lấy chìa khóa cửa nhà vệ sinh và mở chốt từ bên ngoài. Mở cửa ra, Bình thấy mặt Bảo đỏ tía tai, mắt lim dim, đôi môi đỏ ửng đang mấp máy vừa nói nhảm vừa phì phò hơi men. Bình liếm môi tự kiềm chế, thầm trách: “Tí tuổi đầu đã nát rượu” rồi bế cậu lên giường. Sáng hôm sau hỏi lại, Bảo tuyệt nhiên không nhớ gì.


“Tôi không biết anh và Bảo có mối quan hệ như thế nào. Tôi chỉ biết chúng tôi đang yêu nhau, và mong anh đừng làm cậu ấy mệt mỏi. Nếu cậu ấy không thích, anh đừng ép.”

Đúng vậy, đúng là yêu nhau đã hơn một năm, Bình vẫn chưa thể hiểu hết con người Bảo, cũng không biết rõ ràng cậu thích điều gì. Anh từng nghĩ rằng mình chỉ cần quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho cậu ấy là đủ, nhưng liệu, đó có phải là sự thấu hiểu thực sự hay không?

Giờ trên bàn chỉ còn Bình và Vũ, hai người vẫn đấu khẩu, không ai chịu thua ai. Vũ thì luôn giữ được vẻ điềm tình, trầm lặng còn Bình thì đã có hơi men nên khí thế rất phừng phừng và nóng nảy. Giữa nhu và cương, không biết bên nào sẽ chiếm ưu thế.

Bình trầm ngâm một lúc, rồi thở hắt ra: “Trước khi quen cậu, chúng tôi đã từng yêu nhau” rồi tiếp tục: “Nếu không phải vì một sự cố, chắc chắn cậu ta sẽ yêu tôi mãi mãi.”

Ngập ngừng như thể nhớ ra một điều quan trọng: “À tôi được biết, cậu đang trong thời gian chờ đợi để cộng tác với một tòa soạn lớn ở Hà Nội, nghe đâu là Báo T phải không? Chậc, nếu cậu trúng tuyển thì chắc bác tôi cũng may phước nên mới kiếm được một người vừa giỏi viết lách, vừa giỏi “võ mồm” như cậu vào tòa soạn. Dù sao, cũng chúc cậu sẽ sớm nhận được thông báo tốt lành. Yên tâm là bác tôi tuy khó tính, nhưng sẽ không bao giờ bỏ sót người tài. Tối nay, tôi sẽ cố gắng ngồi nói chuyện với bác ấy về cậu. Chắc không lâu, cậu sẽ nhận được kết quả thôi.”

Ba của Bình có quan hệ rất rộng trong giới báo chí ở Hà Nội còn bác của anh đang là Tổng biên tập Báo T, một tờ báo có tiếng ở Hà Nội, thật trùng hợp lại chính là nơi mà Vũ dự định sẽ gửi gắm cả tương lai vào đó.

Một lần sang thăm tòa soạn, Bình vô tình nhìn thấy tập hồ sơ trên bàn trong phòng của bác mình. Anh tưởng tượng một ngày sau khi ra trường, hồ sơ của Bảo sẽ nằm ngay ngắn trên chiếc bàn này. Thấy Bình chăm chú, bác anh nói rằng đó là hồ sơ của một cậu sinh viên có thành tích xuất sắc rồi kèm theo những lời khen có cánh. Nhìn hồ sơ, ấn tượng đầu tiên đập vào mắt anh là một chàng trai có dung mạo tuấn tú. Từ đôi mắt đen sâu thẳm, thần thái toát ra vẻ lạnh lùng đầy bản lĩnh. Tóm lại là Bình thấy đẹp trai. Nhưng xem đến mục trường lớp, tên họ, điều anh không thể ngờ tới đó lại chính là Vũ, người yêu mới của Bảo.

Thoạt nhìn thôi, đã thấy cậu ta là một đối thủ khó nhằn.


Còn Vũ, hiện tại cậu ấy đang có hai việc quan trọng cần phải thực hiện nhanh chóng. Trước tiên, cần thiết nhất là Vũ phải tự chứng minh với đại gia đình về năng lực và tính độc lập của mình trong cuộc sống. Thứ hai cậu cần chấn chỉnh lại tinh thần sau cuộc đổ vỡ của tình yêu.

Việc thứ hai đã xong xuôi vì cậu đã có Bảo, một tình yêu mà Vũ sẽ trân trọng.

Còn việc thứ nhất dường như đang được chiếu tia hy vọng thì lại gặp cản trở, đó là người tên Bình đang hiện diện trước mắt đây. Thật không may khi sắp đến ngày nhận kết quả thì lại phải đấu khẩu với con người nóng nảy này.

Không biết anh Bình này với Bảo có mối quan hệ như thế nào, nhưng dựa vào phản ứng của Bảo và cách thể hiện của anh ta, Vũ chắc chắn hai người đã hoặc đang có sự liên kết đặc biệt bởi sợi dây vô hình nào đó.

Từ tin nhắn ngập ngừng của Bảo vào đêm hôm qua cho đến sự việc sáng nay, Vũ đã nhận ra mối quan hệ của hai người này vốn không đơn giản. Vì vậy, cậu mới đồng ý cho Bình đi cùng, cốt là để tìm hiểu được càng nhiều thông tin càng tốt. Từ khi mối tình trước đổ vỡ, Vũ là người rất cẩn thận, rất cầu toàn trong mọi việc, kể cả tình yêu.

Người yêu cũ? Có nên tin vào câu nói của anh ta?

Vũ thầm nghĩ, tuy Bình là người nóng nảy và dễ bộc lộ cảm xúc, nhưng xét về phong thái thì có lẽ anh ta không phải là loại xấu xa, đê hèn mà dở trò uy hiếp. Anh ta đã nói là người yêu cũ của Bảo, đó có phải là sự thật hay chỉ là câu nói buột miệng để chiếm lấy sự hơn thua trong lúc tranh cãi? Nếu để anh ta đoạt được mục đích là tình yêu, thì có lẽ mọi việc tại tòa soạn sẽ đi theo một con đường thẳng thuận lợi. Bên tuyển dụng cũng đã nói rất hài lòng với mình, đây là cơ hội lớn, thật không dễ để bay mất.

Rồi đại gia đình, sẽ phải công nhận năng lực của mình.

Nhưng còn Bảo, cậu ấy rốt cuộc là ai? Chuyện sáng nay cũng không ngẫu nhiên mà trùng hợp đến như vậy? Sao bỗng dưng lại xuất hiện một người tự xưng người yêu cũ. Người yêu cũ? Bảo, em là người thế nào? Rốt cuộc trong bốn năm nay, có khi nào em toàn tâm toàn ý dành trọn trái tim cho anh không?

Mọi suy nghĩ ngổn ngang đang quấn lấy trí óc của Vũ. Không dễ gì khi bâng khuâng đứng giữa những lựa chọn. Với bản thân mình thì chọn bên nào cũng là đúng, nhưng nếu chọn bên này, thì với bên kia mình lại là người sai. Cuộc sống đôi lúc cũng cần như vậy, để con người ta thực sự biết mình là người thế nào sau những lần chọn lựa.

“Cảm ơn anh quá khen. Tài năng tôi không hề có, chỉ là may mắn có chút chăm chỉ và nghị lực. Nếu anh có gặp Tổng biên tập, thì gửi lời hỏi thăm của tôi đến ông ấy. Cảm ơn nhiều.” Vũ đắn đo suy nghĩ một lúc rồi nói. Tự bản thân còn đang rất mông lung.

“Em thấy mệt quá. Không nhấc nổi chân lên được nữa.” Bảo lồm cồm chui ra từ nhà vệ sinh với khuôn mặt từ đỏ tía đã chuyển sang trắng bệch. Cậu chạy nhanh đến bàn, thở mạnh ra một hơi nồng nặc mùi bia rồi gục xuống. Bảo đã quá say.

“Thôi, cũng muộn rồi. Đi về thôi. Cậu vẫn muốn đưa Bảo về chứ?” Bình đột nhiên hạ giọng hỏi Vũ.

“Cũng được, dù sao tôi cũng uống kém hơn anh nên tỉnh táo hơn. Anh chạy xe phía sau cẩn thận.”

“Không phải nhắc nhở. Tôi tự biết mình phải làm gì. Vừa nãy hơi nóng nảy, cậu đừng để ý. Hãy yên tâm chuyện tòa soạn, tôi không phải hạng người đó. Nếu Bảo yêu tôi, nếu chúng tôi có duyên phận, cậu ấy chắc chắn sẽ trở về.

Cậu cũng chạy xe cẩn thận. Giờ cậu là người yêu của Bảo, nhớ chăm sóc cậu ấy chu đáo. Tính Bảo ưa nhẹ nhàng và mềm mỏng, đừng quá nóng nảy hay ghét bỏ tính trẻ con của cậu ấy.”

Vũ chạy qua chỗ Bảo, dìu cậu đứng dậy rồi đưa ra xe. Bình chạy qua bàn thu ngân trả tiền rồi cầm tất cả đồ đạc đi theo sau. Đến khi cửa chính của nhà hàng được mở ra, một luồng gió mát lành đột nhiên thổi mạnh đến khiến Vũ và Bình giật mình. Mọi nóng nảy, bực tức vừa nãy như thể tự tan biến hết.

Những làn gió nhẹ lượn lờ và đùa giỡn trên từng lọn tóc đã thấm đẫm mồ hôi của Bảo khiến cậu lắc nhẹ cái đầu rồi mở mắt. Và trong mơ màng, Bảo lí nhí kêu tên một ai đó mà phải cố gắng lắm, Bình và Vũ mới có thể nghe thấy được...

“Trấn Bình.”

Mời đọc tiếp: Chương 07 - Phát rồ vì em
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
T___T
Tội anh Bình quá. Biết vậy lúc ở bệnh viện nói ra có phải đỡ khổ không... Hầy...
 

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Đọc chương này xong thấy nó sao sao í.
Hình như khoảng thời gian 4 năm này nhanh quá làm tớ hơi hẫng. Không lẽ 4 năm mà anh Bình không gặp Bảo sao?
Mà còn Vũ là người thế nào nhỉ? Có phải đã từng có một vết thương lòng rất nặng nề nên mới trở nên như vậy không? Chuyện giữa họ sẽ như thế nào?
Tò mò ghê. :))
P.s: Cậu ngược anh Bình quá xá. Cơ mà nếu cho thêm vài dòng tả về anh Bình thì chắc là sẽ gợi hình hơn nè.
Tớ thích cách cậu đặt những bức hình trên mỗi chương mới.:P
 

Tú Nô

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
111
Gạo
100,0
Đọc chương này xong thấy nó sao sao í.
Hình như khoảng thời gian 4 năm này nhanh quá làm tớ hơi hẫng. Không lẽ 4 năm mà anh Bình không gặp Bảo sao?
Mà còn Vũ là người thế nào nhỉ? Có phải đã từng có một vết thương lòng rất nặng nề nên mới trở nên như vậy không? Chuyện giữa họ sẽ như thế nào?
Tò mò ghê. :))
P.s: Cậu ngược anh Bình quá xá. Cơ mà nếu cho thêm vài dòng tả về anh Bình thì chắc là sẽ gợi hình hơn nè.
Tớ thích cách cậu đặt những bức hình trên mỗi chương mới.:P
Chính xác là nó nhanh thật đó X_X. Ở bản cũ thì Bảo vẫn học năm 1.
Biên tập lại thành sắp ra trường. 1 phát 3 năm luôn =)).
Tú hơi đuối nên không miêu tả được cuộc sống của Bảo với Bình trong 4 năm đấy, nên đành viết bằng 1, 2 câu thôi. :( Còn Vũ thì Star đợi những chương sau nha. :3
Cảm ơn Starlight nha. >:D< Ảnh đặt ở mỗi chương thì nhiều lắm. Ảnh 20+ cũng có. =))
 

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Chính xác là nó nhanh thật đó X_X. Ở bản cũ thì Bảo vẫn học năm 1.
Biên tập lại thành sắp ra trường. 1 phát 3 năm luôn =)).
Tú hơi đuối nên không miêu tả được cuộc sống của Bảo với Bình trong 4 năm đấy, nên đành viết bằng 1, 2 câu thôi. :( Còn Vũ thì Star đợi những chương sau nha. :3
Cảm ơn Starlight nha. >:D< Ảnh đặt ở mỗi chương thì nhiều lắm. Ảnh 20+ cũng có. =))
Ừ. Tại tớ thấy 1, 2 câu mà miêu tả những 4 năm thì nó hơi nhanh quá. ;;)
Ảnh bình thường thôi 20+ mất công đang xem mà có người đi ngang qua chắc tớ chết. :)) :))
Hóng chương mới...
 

Tú Nô

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
111
Gạo
100,0
Ừ. Tại tớ thấy 1, 2 câu mà miêu tả những 4 năm thì nó hơi nhanh quá. ;;)
Ảnh bình thường thôi 20+ mất công đang xem mà có người đi ngang qua chắc tớ chết. :)) :))
Hóng chương mới...
Hihi. ;;) Tuần này Tú sẽ đăng chương nhiều hơn. Muốn đẩy nhanh cho hoàn lắm chứ. :-<
 

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Hihi. ;;) Tuần này Tú sẽ đăng chương nhiều hơn. Muốn đẩy nhanh cho hoàn lắm chứ. :-<
Ừ này. Nhanh hoàn đi chứ tớ tò mò lắm rồi đấy. À tớ thấy nhân vật Phong của cậu rất dễ thương. Cậu có định viết một ngoại truyện cho cậu í không? ;;)
 
Bên trên