Tan học, An Nhiên nhảy chân sáo ra xe buýt với tâm trạng phấn khởi. Vậy là ngày hôm nay ngoài Trúc Ly ra, nó đã làm quen được với rất nhiều bạn. Mới bước lên xe, một mùi chua chua hôi hôi lập tức xộc thẳng vào mũi. Dự cảm không lành, An Nhiên quét mắt xuống phía dưới. Thôi xong! Ở hàng ghế thứ tư đang có một bạn học sinh ngồi xuống sàn nôn thốc nôn tháo, chắc là bị say xe. Vốn là người cùng cảnh ngộ, nó thấy cảnh tượng này lập tức đưa tay bịt mũi, mắt nhìn sang chỗ khác, sợ là cứ nhìn tiếp thì mình cũng sẽ nôn ra mất. Nhưng khổ nỗi, mùi hương “quyến rũ” ấy cứ lan ra xung quanh và âm ỉ trong mũi nó, da gà da vịt bắt đầu nổi lên. Cơn chóng mặt bất ngờ tấn công, cổ họng thì cứ nhờ nhợ. Không nhịn tiếp được rồi, nó nhắm mắt nhắm mũi chạy thật nhanh xuống xe. Nhưng ai ngờ… người tính không bằng trời tính, vừa mới bước xuống xe, An Nhiên lỡ chân giẫm phải dây giày rồi ngã “Bộp!” vào người phía trước, bao nhiêu “tinh túy đất trời” nãy giờ muốn kìm nén cứ thế tuôn trào… Còn người kia cứ thế hứng trọn không xót một giọt nào. An Nhiên sợ hãi ôm bụng lùi về phía sau, nội tâm gào thét. Ánh mắt dán vào chiếc áo ban đầu trắng tinh nhưng giờ đã thành màu thập cẩm do tác phẩm mà nó gây ra. An Nhiên giơ tay che miệng để tránh việc mình lại nôn ra lần nữa, lắp bắp nói.
“Cậu...cậu…có sao không? Cho tớ…xin lỗi.”
Cậu trai kia hết nhìn lên áo mình lại nhìn vào nó chằm chằm, đôi lông mày thanh mảnh cau lại.Chuyện gì đang xảy ra vậy! Cậu vội vã chạy thẳng vào nhà vệ sinh trường. An Nhiên thấy thế thì do dự một lúc rồi lò dò chạy theo.
“Để tớ giặt cho.” Giọng nó với theo, cố gắng chạy nhanh để đuổi kịp cậu.
Vào đến nhà vệ sinh, cậu lại lúng túng không biết phải cởi kiểu gì. Vì hàng cúc cũng bị nhỏ kia nôn ra. Hết cách, cậu đành phải lấy nước tạt lên trôi đi đống nôn mới dám chạm tay vào cởi cúc áo, chưa hôm nào cậu xui như hôm nay. Sáng bị rơi tai nghe rồi bị giẫm phải, đến chiều thì bị một con nhóc nôn đầy ra áo, mà hung thủ là cùng một người. Được rồi, cứ đợi đấy! May mà hôm nay có tiết thể dục nên cậu mang sẵn chiếc áo thể thao. Thay quần áo xong xuôi, cậu cầm cổ áo sơ mi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Thấy con nhóc đứng ngoài cửa cứ đi đi lại lại với vẻ lo lắng bồn chồn thì thấy hơi buồn cười. An Nhiên thấy cậu đi ra thì càng tỏ vẻ lo lắng.
“Ờm… cậu cứ đưa áo tớ giặt cho.”
“Kinh khủng như này cậu giặt được không?” Cậu vừa chìa tay đưa chiếc áo cho cô vừa giở giọng khiêu khích.
“Ok! Chiều mai sẽ trả đủ hàng.” Nói thì hùng hổ là thế, nhưng khi nhìn chiếc áo đang được đưa trước mặt mình thì khí thế đã giảm đi phân nửa. Nó cầm chiếc áo bằng ngón cái và ngón trỏ, cố gắng thẳng cánh tay để chiếc áo cách mình thật xa, tay kia thì bịt mũi. Cậu thấy hành động đó thì cười thầm, cảm giác đắc ý lan tỏa trong người.
“Cậu học lớp nào để tớ trả áo cho tiện.”
“Lớp 9A1, tên là Nhật Huy. Em chắc học lớp 6 nhỉ.”
“Ồ… à… em học lớp 8A2 ạ…” An Nhiên cổ tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại nghĩ thầm. “What the…! Sao anh ta không nói sớm! Thế mà nãy giờ mình cứ tớ tớ cậu cậu. Mà nghĩ sao mà mình học lớp 6 vậy trời!” Nó vừa nghĩ vừa cố kìm nén không buông những lời này ra khỏi miệng.
Nó ngẩng đầu lên, bây giờ An Nhiên mới có dịp quan sát kĩ khuôn mặt cậu. Con trai gì mà da còn trắng hơn nó hẳn một tông. Đôi mắt đen hai mí sâu hun hút, hình như đang nhìn nó bằng ánh mắt đắc chí. Chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng làm bừng sáng cả khuôn mặt nhưng giờ đây lại nhếch miệng cười trông cứ… sai sai. Lúc nó đứng cạnh cậu thì lại càng sai, cứ như cái bút chì bên cạnh cái tẩy ấy.
Thật ra An Nhiên thoạt nhìn trông cũng rất xinh xắn, xinh theo nét ngây ngô trong sáng của tuổi học trò. Đôi mắt to tròn long lanh sóng sánh nước. Mỗi lần cười là cặp mắt híp lại như đang tỏa ra ánh nắng. Hai má phúng phính có lúm đồng tiền trông rất đáng yêu. Mái tóc dài ngang lưng buộc đuôi ngựa gọn gàng ra dáng cô học sinh trẻ trung năng động. Da nó cũng không hẳn là đen, cũng không đến nỗi lùn lắm, chờ đến khi dậy thì sẽ tự động cao lên và trắng ra, mẹ nó nói thế.
Nó không thèm để ý nữa, quay người chạy ra chỗ xe buýt. Bãi nôn lúc nãy đã được dọn xong, An Nhiên an tâm ngồi vào chiếc ghế trống, nhưng vẫn cảnh giác với chiếc áo ướt sũng đang nhỏ giọt. Lát sau, Nhật Huy cũng bước vào xe, nhìn thấy An Nhiên đang khổ sở vắt đống bùi nhùi kia lên giá kê tay thì nhếch miệng.
“Nhớ giặt sạch vào đấy.” rồi cũng ngồi xuống ghế.
An Nhiên vờ như không nghe thấy, khẽ ngả lưng vào cửa kính ngắm nhìn phố xá nơi mình sẽ ở trong mấy năm tới.
Thoáng chốc cũng đã đến trạm xe kế, để ý bóng người cao cao đang bấm điện thoại qua cửa kính trước, nó lập tức cầm chiếc áo chạy vọt xuống, lách qua đám người phía trước một cách dễ dàng.
Lê từng bước nặng nhọc về nhà, nhà cửa yên tĩnh khiến nó thậm chí còn nghe thấy tiếng thở của chính mình, chắc nhà chả có ai. Chậc, đi ra ngoài mà đuểnh đoảng quên khóa cửa thế này thì chỉ có anh nó. Giờ An Nhiên cũng chẳng còn tâm trạng mà quan tâm nữa. Nó tiện tay vứt chiếc áo vào đống đồ bẩn rồi nằm ườn trên giường lướt điện thoại. Đến tối ăn cơm nhìn thấy món sườn xào chua ngọt khoái khẩu thì tâm trạng nặng nề hồi chiều mới giảm bớt phần nào.
Đang giành miếng sườn cuối cùng với tên anh trai thì mẹ nó xen lời.
“Chiều mẹ thấy cái áo lạ lạ ở chậu. Của ai đấy hai đứa?” Anh nó nhướn vai tỏ vẻ không biết, mắt vẫn đăm đăm vào miếng thịt.
“Hồi chiều con bị say xe rồi nôn vào áo của một bạn… nên con mang về giặt.” Lát sau An Nhiên mới rụt rè lên tiếng, nhân lúc này anh nó đã nhanh tay cướp miếng sườn bỏ vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
“Bạn mày cũng lạ, cái áo bị nôn thành như thế mà vẫn định mặc tiếp à.”
An Nhiên không thèm tiếp lời, chỉ giơ chân đá anh một cú rồi tiếc nuối nhìn đĩa sườn đã hết veo.
Tối. Nó ngồi trên bàn cặm cụi làm bài, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa phòng. Mẹ nó ghé vào phòng giơ chiếc áo ra nói.
“Mẹ cho vào máy giặt giặt không sạch, cái này phải giặt tay.”
“Vâng để tí nữa làm bài xong con giặt cho.”
“Ừm, mẹ để lại vào chậu nhé.”
An Nhiên gật đầu, cố làm xong đống bài tập cho nhanh để ra giặt quần áo.
Nó nhìn chiếc áo màu thập cẩm hồi chiều giờ đã biến thành cháo lòng thì bắt đầu chán nản. Mà cái màu này dính dai thật, nó ngồi chà chà vò vò nãy giờ mà cháo lòng vẫn hoàn cháo lòng. Đang định thôi dẹp quách cho xong, điện thoại bỗng kêu tinh tinh, Chị Hằng xinh lung linh đã gửi tin nhắn cho bạn.