Vương Phù Dung lúc này đã sử dụng giọng nói thật của mình. Lần này đến lượt Vương Nha ngạc nhiên, hướng ánh mắt nghi ngờ nhìn người trước mặt.
Vương Phù Dung đưa tay lên mặt, chiếc vải che dần dần được tháo xuống, để lộ ra một gương mặt xinh đẹp, mà thân thuộc. Ban đầu là vì sợ bị bại lộ Vương Phù Dung mới chọn cách che mặt để đi gặp vị Hoàng tiểu thư gì đó, nhưng ai ngờ, người này lại chính là Vương Nha.
Vương Nha lúc này hoàn toàn bị sự kinh ngạc làm cho thẩn cả người ra, tiếp đến là xúc động, ôm chặt lấy Vương Phù Dung mà nghẹn ngào: ‘’Tiểu thư, chị còn sống, đúng là chị còn sống.’’
‘’Phải, là ta.’’ Vương Phù Dung cũng nghẹn ngào trong nước mắt, dùng hết sức lực mình có, ôm chặt lấy Vương Nha, như thể ôm chặt lấy niềm hạnh phúc nhỏ nhoi duy nhất còn sót lại của đời mình. Còn niềm vui nào hơn khi được đoàn tụ với người thân, sau bao năm xa cách.
Mặc thời gian cứ thế trôi đi, hai người cứ ôm chặt lấy nhau, giờ phút này cảm tưởng không có bất kỳ tác nhân nào có thể tách họ ra khỏi nhau, bao cảm xúc bùi ngùi, vui buồn lẫn lộn bao trùm lên hai cô gái sau ngần ấy năm xa cách.
Đứng cách đó khá xa, có mấy kẻ kia trông thấy cảnh tượng này.
Nguyễn Thế Thuật thì lấy làm vô cùng hứng thú, khẽ liếc Trần Hồng Thoại mắt vẫn chăm chú nhìn bên cạnh, giọng ảo não nói:
‘’Nhìn thấy cảnh tượng uyên ương quấn lấy nhau sau bao ngay xa cách, thật là cảm động.’’
‘’Tên Lưu Diệp Cơ này, trông ẻo lả vậy mà có phúc.’’ Lê Kim Trấn vừa đập muỗi, vừa nói kèm theo chút đố kỵ.
‘’Về thôi, chả có gì đáng xem cả.’’ Lê Trọng Chứ nói rồi rời khỏi chỗ lấp, đúng là bị thần kinh nên mới theo mấy tên này đến đây rình mò, đã mất mặt quân tử, lại còn làm mồi ngon cho muỗi.
Sau một màn gặp lại trong nước mắt, hai cô gái cuối cùng cũng buông đối phương ra, tuy nhiên vẫn còn tiếng sụt sùi. Ngồi trên cây cầu lần lượt từng người kể về những sóng gió mà bản thân đã trải qua từng ấy năm.
Cùng ngoảnh lại, trông về quá khứ, đúng là đời người không ai nói trước được điều gì, cả cô và Vương Nha năm đó khi sống trong Vương phủ đều là những cô gái vô ưu, vô lo, trong sáng, thuần khiết. Còn bây giờ ngẫm lại bản thân cả hai đều đã thay đổi, so với những cô gái cùng trang lứa, e là già dặn hơn rất nhiều.
Mặc dù không hề thích kết cục của hiện tại khi đã mất đi gia đình, mất người thân, và cả sư phụ. Nhưng trải qua những đau thương, mất mát ấy, cô cũng học được cách kiên cường, mạnh mẽ, biết trân trọng bản thân ở hiện tại hơn. Cô dám chắc Vương Nha của bây giờ cũng vậy.
‘’Vương Nha, cuộc sống của em ở Hoàng phủ có tốt không? Nếu không ta nói với Lưu đại nhân một tiếng, để ông ấy sắp xếp chỗ ở mới cho em.’’
‘’Cha mẹ nuôi rất tốt, họ không có con cái, thực lòng coi em như con đẻ, sống với họ em không có thiệt thòi gì cả.’’ Vương Nha lúc này đầu đang ngả vào vai Vương Phù Dung, còn bàn tay thì bám chặt không rời.
Vương Phù Dung tâm trạng như được giãn ra, mỉm cười, nói: ‘’Vậy ta yên tâm rồi.’’
‘’Tiểu thư, em thật không muốn xa chị, Vương phủ bây giờ…’’ Vương Nha thôi dựa đầu, nói đến đây chợt ngưng lại, ánh mắt trở lên u buồn, cùng chút khó xử khi đã vô tình khơi lại chuyện buồn.
Vương Phù Dung tinh ý nhận ra điều đó, trên nét mặt của Vương Nha, đưa tay ra nắm lấy tay Vương Nha, cười hiền: ‘’Ta hiểu tình cảm của em, nhưng ta bây giờ đã không còn là tiểu thư của em, giống như trước đây nữa rồi.’’
Vương Nha nghe có vậy liền hiểu Vương Phù Dung không cần mình nữa, hốt hoảng bấu chặt lấy tay Vương Phù Dung, nước mắt cũng đã lưng tròng: ‘’Tiểu thư, chị không cần em nữa có đúng không?’’
‘’Ngốc.’’ Vương Phù Dung trách yêu, cử chỉ hết sức dịu dàng xoa đầu Vương Nha: ‘’Ta bây giờ còn có mình em là người thân, ta không cần em, vậy phải chăng ta không cần người thân nữa.’’
Vương Nha như trẻ con được cho kẹo ngọt, cười híp mí, lau vội đi giọt lệ vừa tràn mi, ôm chặt lấy Vương Phù Dung: ‘’Tiểu thư, em mặc kệ chị đi đâu, phải làm những gì, chỉ cần chị nhớ sẽ có em mãi ở đây ngóng chị từng ngày. Đợi chị trở về chúng ta cùng đoàn viên.’’
Trong lòng Vương Phù Dung bây giờ, vô cùng xúc động khi nghe được những lời này, càng ôm chặt Vương Nha hơn, nghẹn ngào nói: ‘’Vương Nha, cảm ơn em, đời này gặp được em là phúc của ta.’’
‘’Tiểu thư nói gì vậy? Gì mà phúc với chả đức, nhà họ Vương có ơn đối với em, từng ấy năm sống trong Vương phủ, chị không hề coi em là người dưới, đối xử với em chả khác nào em ruột, nếu nói đến phúc phải là em mới đúng.’’
‘’Thôi, không bàn đến vấn đề này nữa.’’
‘’Vâng.’’ Vương Nha bật cười trong hạnh phúc, càng không muốn buông Vương Phù Dung trước mặt. Trước khi người này xuất hiện, Vương Nha đã từng rất tuyệt vọng, bơ vơ, cũng có ý định sẽ ở lại Hoàng phủ cho đến cuối đời. Nhưng xem ra, ông trời lại mang đến cho cô một tia sáng hy vọng.
Không có bữa tiệc nào không tàn, đưa Vương Nha về Hoàng phủ, hai người vẫn quấn quýt, bùi ngùi mãi, nghe Vương Phù Dung thuyết phục mãi, Vương Nha mới chịu quay đầu đi vào nhà.
Tiễn người xong, vừa về đến Lưu phủ, từ cửa đã nhảy ra một tên áo vàng sặc sỡ cản đường, Vương Phù Dung chỉ cần nhìn quần áo thôi cũng thừa biết là ai. Không muốn đôi co với hắn, né sang một bên đi vào.
Nguyễn Thế Thuật vẫn không cam tâm, đuổi theo, kéo Vương Phù Dung lại, trách móc: ‘’Ế, cái tên này, ngay từ đầu đã hứa cho ta đi xem mặt cô gái đó, giờ đã thất hứa còn làm ra vẻ mắt đó là ý gì hả?’’
Gạt tay hắn ra, Vương Phù Dung khó chịu, nói:‘’Ý cái đầu ngươi, muộn rồi không lo đi ngủ, đứng đây mà kiếm chuyện với ta.’’
‘’Không kiếm chuyện với ngươi ta đâu còn biết kiếm ai, hơn nữa là ngươi thất hứa với ta, giờ phải đền bù.’’ Nói rồi nhìn Vương Phù Dung đầy gian xảo.
‘’Đền bù, ta mà phải đền ngươi sao? Nằm mơ đi.’’ Vương Phù Dung tức mình bỏ vào trong, không thèm đôi co với tên lắm lời này.
Nguyễn Thế Thuật vẫn không ngừng đeo bám, xông tận vào phòng Vương Phù Dung, ngồi vắt vẻo trên ghế, một khi chưa đạt được ý nguyện, e rằng đêm nay hắn khó lòng ngủ ngon.
Liếc thấy hắn vẫn ngồi lì ở đó, không có ý định rời đi, Vương Phù Dung thấy khó chịu, giơ một chân lên: ‘’Ngươi còn chưa đi, có tin ta đá ngươi bay về phòng của mình không?’’
Nguyễn Thế Thuật thấy hành động này thì có chút lo sợ, hơi rúm lại, tuy nhiên chỉ vài giây sau vội bật dậy, đi đến trước mặt Vương Phù Dung, vẻ mặt hết sức là hứng thú, thăm dò: ‘’Ngươi trả lời ta một câu, trả lời xong ta lập tức cút khỏi đây.’’
‘’Hỏi đi.’’ Vương Phù Dung lạnh lùng liếc hắn.
‘’Ngươi thật sự thích con gái.’’ Nguyễn Thế Thuật biết mình hỏi sai, vội khua tay : ‘’À không, ý ta là ngươi thật sự thích cô gái đó?’’
‘’Thích hay không liên quan gì đến ngươi?’’ Vương Phù Dung nhíu mày, cảm thấy câu hỏi của tên này quá kỳ cục.
‘’Còn chối, ôm người ta chặt vậy cơ mà.’’ Nguyễn Thế Thuật cười tủm, trong đầu cố hình dung lại cảnh tượng đó.
Huých cho hắn một cái vào bụng, Vương Phù Dung gắt lên: ‘’Ngươi theo dõi ta.’’
Ôm vội chỗ bị đau, Nguyễn Thế Thuật thầm trách bản thân lỡ lời, đã ăn vụng còn không chùi mép, sơ ý khai ra, ngẩng lên nhăn nhó giải thích: ‘’Là tại ta hiếu kỳ nên mới đi theo, hơn nữa là ngươi cũng đã hứa cho ta đi cùng.’’
Đúng là loại người thích chĩa mũi vào chuyện nười khác.
Vương Phù Dung khinh bỉ lườm hắn, nói: ‘’Hỏi cũng đã hỏi, ta cũng đã trả lời, còn không mau cút khỏi đây.’’
‘’Đi thì đi.’’ Nguyễn Thế Thuật ‘’xì’’ một cái, mang theo bộ dạng đau đớn, miễn cưỡng rời khỏi phòng Vương Phù Dung.
Người đi được một lúc thì của phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Vương Phù Dung nghe động tĩnh, vội mặc vào lớp áo ngoài vừa thay, xong xuôi nói vọng ra: ‘’Vào đi.’’
Quản gia Lưu Kỵ trên tay cầm chiếc đèn lồng, bước vào, cúi đầu chào hỏi: ‘’Công tử, lão gia cho gọi người.’’
‘’Ta biết rồi.’’ Vương Phù Dung không nghĩ ngợi gì, bước theo sau quản gia Lưu Kỵ, trong lòng đoán chắc Lưu đại nhân có chuyện cần bàn.
Trong một căn phòng bí mật của Lưu phủ.
Vương Phù Dung bước vào căn phòng này, cửa lập tức được đóng lại, đôi mắt sắc sảo ngó quanh một lượt dò xét theo thói quen, mở miệng hỏi ngươi đàn ông đang đứng quay lưng về phía mình: ‘’Lưu đại nhân, người tìm ta.’’
Nghe có tiếng nói, Lưu Diệp Trung thu lại vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, quay lại nhìn cô, sau đó chỉ tay xuống ghế: ‘’Ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện.’’
Vương Phù Dung thấy bộ dạng nghiêm túc của ông ta thì cũng không hỏi thêm gì, đi đến ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn ông ta mong chờ.
Lấy ra trong ngăn kéo tủ một tập thư từ, Lưu Diệp Trung đưa tận tay cho Vương Phù Dung, cẩn thận nói: ‘’Đây là những thư từ qua lại của Triệu Sênh và những kẻ hối lộ cho hắn, còn cả đơn từ tố cáo hắn lạm dụng chức quyền làm nhiều điều ác, ta cũng không dám ra mặt, chỉ dành phái người âm thầm điều tra. Không biết nhiêu đây bằng chứng có đủ tố tội hắn hay không?’’
Cầm chứng cứ trên tay, Vương Phù Dung hai mắt bỗng sáng lên, vội mở ra, xem qua một lượt.
‘’Thế nào.’’ Lưu Diệp Trung thấy Vương Phù Dung hồi lâu vẫn không nói gì thì lấy làm sốt ruột.
Cất chứng cứ vào người, Vương Phù Dung nhìn Lưu Diệp Trung, mắt ánh lên sự quyết tâm, nói: ‘’Lưu đại nhân, từng này chứng cứ có thể buộc tội một quan huyện nhỏ bé, nhưng cái ta muốn là cả những thế lực đứng sau hắn, từng người, từng người một, ta sẽ lôi ra ánh sáng, dâng lên thánh thượng định tội.’’
Lưu Diệp Trung nghe những lời này xong thì run sợ, mặt mày đã tái cả đi, môi mấp máy: ‘’Điều này.’’
Vương Phù Dung biết ông ta lo ngại điều gì, đưa tay đặt lên vai ông ta trấn an: ‘’Lưu đại nhân, ngài yên tâm, ta giờ là Lưu Diệp Cơ, làm chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến Lưu phủ.’’
Lưu Diệp Trung thở phào: ‘’Vậy thì ta yên tâm rồi.’’ Ngập ngừng một lát, ông ta nói tiếp: ‘’Mấy vị công tử kia, đối với ngươi có quan hệ gì, ta xem như cũng không đến nỗi tệ, ở tầng lớp của chúng ta, quen biết được những người như vậy, phải biết nắm bắt lấy cơ hội.’’
Xoay người đi ra phía cửa, Vương Phù Dung để lại một câu, rồi rời đi: ‘’ Cảm ơn đại nhân đã có lời nhắc nhở, tuy nhiên tình bạn giữa bọn ta là một thứ rất xa xỉ.’’
………………….
Từ tờ mờ sáng, sau tiếng gà gáy, đoàn người đã theo lệnh, chuẩn bị xong mọi thứ, chuẩn bị lên đường.
Đuổi theo đoàn người là một cô gái. Cầm trên tay một gói đồ, Vương Nha trên mặt không giấu nổi xúc động, vịn lấy Vương Phù Dung mà nghẹn ngào, hai hốc mắt đã nhuốm đỏ, nhỏ giọng nói: ‘’Em thật không muốn xa người thêm chút nào nữa.’’
Đưa tay lau nước mắt cho Vương Nha, Vương Phù Dung dịu dàng nói: ‘’Ta cũng không muốn xa em, đợi ta trở về.’’
‘’Ưm.’’ Vương Nha gật đầu, vừa cười, vừa khóc. Đưa cánh tay trắng nõn vẫy vẫy người kia, người đi đã xa mà cô vẫn ngây ngốc đứng đó nhìn theo. Lần xa cách này không biết đến khi nào gặp lại, là 3 năm hay 5 năm, dẫu xa hơn cô vẫn đợi, chỉ cần còn hy vọng cô vẫn sẽ đợi Vương Phù Dung trở về tìm mình.
Vương Phù Dung đã theo đoàn đi xa, nhưng thi thoảng vẫn quay đầu lại nhìn, cố tìm kiếm một hình dáng quen thuộc, trong lòng toàn là tiếc nuối, tự hỏi: ‘’Nếu không phải trên vai còn mang quá nhiều việc cần phải làm, có phải lần gặp mặt này chúng ta sẽ mãi đoàn viên hay không.’’ Nghĩ rồi, siết chặt gói đồ Vương Nha đưa cho khi nãy.
Thấy Lưu Diệp Cơ kia cứ bùi ngùi, tiếc nuối, Nguyễn Thế Thuật kia lại ngứa ngáy, nói mỉa mai: ‘’Xem ngươi kìa, khiến ta ghen tỵ đấy, lúc ta đi còn không có lấy một bóng hồng tiễn đưa.’’
Vương Phù Dung không đáp lại, chỉ liếc hắn một cái.
Ngẫm lại, những lời này là mỉa mai Lưu Diệp Cơ, nhưng cũng đang là mỉa mai bản thân hắn, bởi khi hắn đi Lê Thục Nghi cũng không có xuất hiện, suy cho cùng đến bây giờ cô ta đối với hắn vẫn không có chút tình cảm nào hết, ngoại trừ thông qua hắn, tiếp xúc với Trần Hồng Thoại. Tuy hắn biết rõ, nhưng trước giờ vẫn luôn tự lừa gạt bản thân, bởi hắn tin chỉ cần kiên trì nhất định sẽ có thứ mình muốn.
Lê Trọng Chứ cũng buông ra một câu: ‘’Ngươi quả là có phúc, nhưng là không có phúc hưởng.’’ Dứt lời thúc ngựa đi trước.
Vương Phù Dung dõi ánh mắt khó hiểu theo hắn.
Lê Kim Trấn đưa tay lên gãi đầu, hỏi người bên cạnh: ‘’Hắn có ý gì?’’
Kéo rèm xuống, Nguyễn Thế Thuật cũng quay sang Lê Kim Trấn, nhún vai một cái tỏ vẻ không biết.
……………………………
Đến trước một nấm mộ nằm đơn độc ở một ngọn đồi thông, cỏ mọc xung quanh được tỉa gọn, sạch sẽ, trồng quanh ngôi mộ là rất nhiều hoa cúc vàng đang độ nở rộ, khoe sắc, ong bướm cũng kéo theo đàn về đây tụ họp.
Vương Nha đặt lên đó một bông hoa hồng bạch và chút rượu cùng mấy món cô đã cất công chuẩn bị từ sớm, rồi cẩn thận quỳ xuống, đốt nhang, trong ánh mắt bây giờ toàn là đau buồn, xót xa nhìn lên bia mộ không tên.
‘’Lưu công tử, nghe tin người không còn, ta ngoài việc ngồi đây khóc thương thì chẳng làm được gì đền đáp cho ơn cứu mạng của công tử, Vương Nha hẹn kiếp sau đền đáp, chỉ mong đến khi đó, ta sẽ là một cô gái trong sạch, có thân phận, địa vị thực sự xứng đôi với công tử.’’
Vương Nha quy trước mộ, khóc nức nở, cô khóc thương cho người nằm dưới đó, một chàng trai đã không tiếc tiền bạc mà cứu vớt cuộc đời của một cô gái xa lạ như cô. Vậy mà cô còn chưa có cơ hội đền đáp thì người nay đã nằm dưới đất lạnh, đáng thương hơn là bia mộ kia lại để trống, người khi chết rồi cũng không có lấy một danh phận.
Ong bướm sau khi nghe được tiếng khóc này, dường như cũng cảm nhận được nỗi lòng của người đang sống, mà ngừng bay, đôi cánh khép lại, đậu im lìm trên những bông hoa.
…………………………
Biên giới vùng Đại Đông…
Một tên lính cưỡi ngựa nhiều ngày đường, gấp rút đưa ra lệnh bài, xông thẳng vào doanh trại của Vương đế, bẩm báo: ‘’Đại vương, đoàn người vận chuyển lương thực cứu tế của triều đình đã đến trạm gác của Đông Xiêm.’’
Ngồi trên chiếc ghế bọc bằng da thú lúc này, Vương đế là một người đàn ông chừng 25 tuổi, nhưng để râu lên nhìn già dặn hơn những người cùng tuổi, tướng mạo khôi ngô, tuấn tú, mày rậm, mắt kiếm toát lên sự thông minh, cơ trí.
Bỏ xuống tấu sớ đang đọc trên tay, Vương đế ngẩng lên, vẻ mặt toàn là vui mừng, tin tức tốt như vậy, hắn đã đợi nhiều ngày rồi, vội ra lệnh: ‘’Chuẩn bị xuất phát, lần này đích thân ta sẽ đi.’’
‘’Vâng.’’ Tên thuộc hạ vừa vào nghe vậy, vẻ mặt thoáng qua tia gian xảo.
Trạm canh gác Đông Xuyên…
Sau nhiều ngày đi đường không ngừng nghỉ, đoàn vận chuyển lương thực cứu tế do đích thân mấy vị công tử của các phủ thượng thư cũng đã đến trạm gác Đông Xuyên, chỉ cần thông qua cửa này nữa là vào đến địa phận của Đông Xuyên.
Một lính gác mặc bộ quan phục màu đen, có lẫn kẻ sọc đỏ, trên đầu vấn khăn cùng màu với quần áo, bên hông có mang theo kiếm, cười ngựa từ xa đi đến.
Xuống ngựa, sai nha này cúi mình, chào hỏi mấy vị công tử: ‘’Hạ quan tên Trí Bình, là đội trưởng trạm canh gác ở đây, đón tiếp chậm trễ, xin mấy vị công tử thứ tội.’’
Thò đầu ra khỏi xe, Nguyễn Thế Thuật bực dọc, dưới bụng đang không ngừng quặn thắt lại, khiến hắn gắt lên khó chịu: ‘’Ta hỏi ngươi, ta đến để đưa lương thực tiếp tế, tại sao đã đứng đây cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa được vào thành, còn bày ra cái luật gì mà kiểm tra, kiểm soát hả? Muốn ta chờ đến bao lâu nữa?’’
Sai nha Trí Bình nghe đến đây, vội vàng giải thích: ‘’Công tử, hạ quan chỉ là một đội trưởng bé nhỏ, lệnh này là do quan huyện đại nhân truyền xuống. Nơi đây vừa trải qua lũ lụt, dịch bệnh phát sinh, hơn nửa dân chúng còn lại nơi đây đang bị nhiễm bệnh. Để tránh dịch bệnh từ các nơi khác tràn vào, bọn thuộc hạ phải kiểm tra từng người, từng người một.’’
Không thể kiên nhẫn hơn được nữa, Nguyễn Thế Thuật một tay ôm bụng chịu đựng, nhảy xuống khỏi xe, xông đến trước mặt tên sai nha Trí Bình, trừng mắt, gầm lên: ‘’Vậy ngươi kiểm tra ta đi, nhìn kỹ xem ta giống bị bệnh không?’’
‘’Công tử dĩ nhiên rất khỏe, không giống có bệnh.’’ Trí Bình bị khí thế của hắn lúc này dọa cho sợ, ấp úng trả lời, hắn dẫu sao cũng chỉ là một tên sai nha bé nhỏ, nếu sơ ý có thể bị dẫm chết như một con kiến.
‘’Vậy còn không mau cút sang một bên cho ta đi vào.’’ Dứt lời, Nguyễn Thế Thuật dường như không thể đợi thêm một giây nào nữa, gạt tên sai nha vướng đường này sang một bên, xông vào bên trong thành. Không biết do thức ăn ở Lưu phủ không hợp hay do hắn ăn nhầm cái gì, mà giờ đây bụng cứ đau dữ dội.
Mấy người kia trông thấy vậy thì không khỏi cười nhạo hắn.
Trong nhà xí của một quán trọ, vẻ mặt Nguyễn Thế Thuật sau một hồi cau có, giờ giãn ra, xoa bụng, thốt lên một tiếng đầy sảng khoái: ‘’Dễ chịu quá.’’
‘’Chít chít.’’
Đang lúc chuẩn bị đứng lên, rúc vào chân hắn lúc này là hai con vật mà theo miêu tả của hắn là xấu xí, kinh tởm, hôi thối. Một con chuột còn bạo gan, tựa đói nhiều ngày thấy đồ ăn, chuột ta leo lên người hắn. Nguyễn Thế Thuật sợ hãi, vùng lên, chân tay khua múa loạn xạ, bỏ chạy khỏi đó.
Đúng lúc gặp được Vương Phù Dung, như kẻ bị ma ám vớ được pháp sư, ôm chặt lấy, sợ sệt: ‘’Cứu ta, có chuột.’’
Đập mạnh vào đầu hắn một cái, Vương Phù Dung quát lên: ‘’Ngươi ngớ ngẩn sao? Chuột mà ngươi làm như quái vật không bằng.’’
‘’A’’, nhăn nhó ôm chiếc đầu vừa bị đau, cú đánh này có lẽ khiến hắn bình tĩnh hơn nhiều, đưa ánh mắt đầy oan ức nhìn Vương Phù Dung.
‘’Vô dụng.’’ Vương Phù Dung nói rồi bỏ đi.
Thấy người bỏ đi, Nguyễn Thế Thuật vội chạy theo: ‘’Ngươi đi đâu vậy, đợi ta với.’’
Phủ quan huyện Đông Xuyên.
Quan chi huyện ở đây là một người trung niên tầm 50 tuổi, tướng mạo to béo, mặt mày trơn láng, nổi bật bởi nốt rồi như con ve hút máu đậu ở cánh mũi trái, hắn tên là Hứa Văn.
Hứa Văn trông thấy mấy vị công tử từ kinh thành xa xôi đến đây, trong lòng vô cùng hồi hộp, lo lắng cùng bất an, sớm đã cho người chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, nghênh đón từ cửa.
Mấy người kia thái độ đối với hắn cũng không khác Lưu phủ là bao, nhưng có một điều mà mấy người bọn hắn cực kỳ ghét đó là ở chung phòng, vậy mà không biết vô tình hay cố ý lại sắp có bốn phòng, đồng nghĩa với việc dư ra một người.
‘’Bọn ta đi năm người, Hứa đại nhân, ngài tiếp đãi bọn ta kiểu gì vậy?’’ Lê Kim Trấn khó chịu, lên tiếng, hắn dĩ nhiên cũng ghét chung đụng.
Hứa Văn trán đã đổ mồ hôi, khẽ liếc sang Lê Trọng Chứ một cái, rồi nhăn nhó giải thích với Lê Kim Trấn: ‘’Mong công tử thông cảm, do huyện phủ chật hẹp, lại cộng thêm thiên tai vừa mới qua, ta đã cho người gấp rút chuẩn bị, bốn căn phòng này đã là hết sức của ta.’’
Lý do cũng đã nêu rõ, Lê Kim Trấn chả nhẽ lại nhỏ nhen, truy cứu đến cùng, nghĩ rồi nhanh chân chọn một phòng: ‘’Đúng là đen đủi, ta mặc kệ, một mình ta một phòng.’’
Trần Hồng Thoại cũng nhíu mày, sau khi từ trạm gác Đông Xuyên cho đến khi đặt chân vào đây, hắn cứ linh tính có điều không ổn, nhưng không thể hiện bất kỳ điều gì ra ngoài, hắn cũng chọn một phòng, đóng cửa lại.
Lúc này bên ngoài chỉ còn lại Hứa Văn cùng Lê Trọng Chứ.
Cúi đầu chào hỏi, Hứa Văn thăm dò vẻ mặt hắn, nói: ‘’Công tử, chuyện công tử giao ta đều làm cả rồi.’’
Đặt một tay lên vai Hứa Văn, ánh mắt Lê Trọng Chứ lóe lên một tia cười, vỗ vỗ vai ông ta, giọng nói có phần khích lệ: ‘’Ông làm tốt lắm, về đến nhà, ta nhất định đem chuyện này nói với thầy ta, để người thưởng ngươi.’’ Dứt lời hắn cũng bước vào một căn phòng, đóng chặt cửa.
‘’Cảm ơn công tử.’’ Khi nghe được những lời hứa hẹn này, bản thân Hứa Văn tự nhiên thấy vui mừng, trong lòng không khỏi có những ý nghĩ xa vời.
………………
Quay lại với Vương Phù Dung và Nguyễn Thế Thuật lúc này. Vì muốn tìm hiểu một chút về tình hình nơi đây, Vương Phù Dung đã đi một lượt khắp các thôn, tên kia thì cũng không có việc gì làm nên cũng lẽo đẽo đi theo.
Phía trước bỗng có một đám đông, điều kìa lạ hơn là toàn phụ nữ và trẻ con, khắp người ai nấy đều ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu tựa như một đám ăn mày, đang quỳ lạy, khóc lóc trước đám quan sai, một người phụ nữ trong số đó lên tiếng van nài:
‘’Đại nhân, chảng phải lương thực do triều đình tiếp tế đã đến nơi rồi sao? Cầu xin các ngài hãy phát cho chúng tôi một ít, bọn trẻ ở nhà đã nhiều ngày không được ăn thứ gì tử tế, cầu xin ngài hãy bẩm báo với quan huyện.’’
‘’Đại nhân, cầu xin ngài nói với quan huyện, ban phát cho chúng tôi chút lương thực.’’ Cả đám đông quỳ la liệt dưới đất, van xin, những đứa trẻ thì khóc theo thảm thiết.
‘’Điếc tai quá, đừng phí lời nữa, lương thực có thừa cũng không phân phát cho đám loạn đảng các ngươi, mau cút hết cho ta.’’ Một tên sai nha nhổ nước bọt, khinh bỉ đáp.
Vương Phù Dung trông thấy cảnh này không khỏi tức giận, ném ánh mắt như muốn băm vằm lũ sai nha kia ra thành từng mảnh, đúng là một đám ô hợp, sâu mọt, thân là đàn ông vậy mà chỉ biết ức hiếp phụ nữ và trẻ nhỏ. Còn câu mà hắn nói, Vương Phù Dung thắc mắc, không phải lương thực là để cứu giúp người dân ở đây hay sao?
Cô nhất định phải điều tra thực hư chuyện này. Nghĩ vậy bèn xoay người rời đi, Nguyễn Thế Thuật xưa nay là công tử phú quý, lần đầu trông thấy cảnh tượng này cũng ngạc nhiên, nhưng những chuyện như vậy vốn không thể khiến hắn bận tâm.
‘’Ngươi định làm gì vậy?’’ Thấy Vương Phù Dung lẻn vào một ngôi nhà, lục lọi đồ đạc, hắn lấy làm tò mò.
Lấy ra hai bộ đồ của con gái, Vương Phù Dung nhìn hắn đây thích thú, cô muốn mặc đồ con gái, đương nhiên phải có đồng minh để tránh bị nghi ngờ, nếu có lỡ bị bắt gặp. Nhìn Nguyễn Thế Thuật đánh giá qua một lượt, tên này ngày thường thích ăn mặc lòe loẹt, khuôn mặt cũng không hẳn là thô cứng như đàn ông, da cũng mịn màng, trắng trẻo, rất thích hợp với vai diễn này.
Nhìn thấy ánh mắt như hổ đói nhìn mồi kia, Nguyễn Thế Thuật bỗng có linh tính bất an, nuốt nước bọt một cái ‘’ực’’, lùi lại vài bước, giọng nói đầy lo lắng: ‘’Ngươi đừng lại gần ta.’’