Ngôi sao của Ánh Dương - Cập nhật - K

taohoney

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/15
Bài viết
112
Gạo
0,0
Untitled.png


Tác giả: K
Tình trạng sáng tác: đang tiến hành
Thể loại: hiện đại, nhẹ nhàng
Giới thiệu:
Chỉ là câu chuyện tình yêu của một cô nàng dũng cảm, biến ước mơ trở thành sự thật.
Ghi chú:
Mình không giỏi viết giới thiệu, mình nghĩ là khi đọc mỗi người một cảm nhận. Hi vọng câu chuyện nhỏ này có thể để lại một chút ấn tượng trong lòng những người ghé qua. Cảm ơn các bạn.
Mục lục:
Chương 1 - Chương 5
 
Chỉnh sửa lần cuối:

taohoney

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/15
Bài viết
112
Gạo
0,0
Chương 1

- Vừa rồi là toàn bộ chương trình “Mặt trời nhỏ” kì này của chúng ta. Chương trình với sự tài trợ của nhãn hàng dầu gội đầu Cammy đã có những giờ phút trò chuyện rất vui vẻ cùng hai diễn viên tài năng Tuấn Anh và Minh Phương. Chúc các bạn ngày càng có nhiều tác phẩm hay, nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ khán giả.

- Chương trình “Mặt trời nhỏ” phát sóng vào 20h tối thứ sáu hàng tuần cảm ơn sự đồng hành của quý vị khán giả. Tôi là “mặt trời nhỏ” Ánh Dương.

- Còn tôi là “mặt trời nhỏ” Đức Duy. Tạm biệt và hẹn gặp lại!

Tổ đạo diễn ra hiệu, Ánh Dương thở hắt, cuối cùng chương trình cũng đã kết thúc rồi. Cô cùng với Đức Duy cùng nhau dẫn chương trình “Mặt trời nhỏ” tròn ba năm. Đức Duy cùng với tổ đạo diễn, tổ quay phim… đối với cô giống như một gia đình thứ hai, tình cảm vô cùng thân thiết. Cô không có gì để phàn nàn về chương trình cả, chỉ duy có một điều: khách mời của chương trình đều là những tên tuổi đang hot, lượng người hâm mộ đông đảo, bởi vậy nếu không cẩn thận rất dễ bị fan “ném đá”. Đặc biệt là đối với những nam ngôi sao, giống động vật mang giới tính nữ còn độc thân như Ánh Dương lại càng dễ bị đưa vào “tầm ngắm”. Tính tình của cô ngại phiền phức cho nên cô luôn cố giữ một khoảng cách nhất định với những “cục than nóng bỏng tay” là bọn họ.

- Tối nay mọi người có thời gian không? Chúng ta hiếm lắm mới có cơ hội tề tựu đông đủ như thế này, đi nhậu chứ? – Tuấn Anh bá vai Đức Duy, vui vẻ đề nghị.

- Anh thì không vấn đề gì. Ánh Dương, em thế nào?

- Em…

- Cả ekip chương trình đều đi, em vắng mặt là mất vui đấy nhé!

Đức Duy đã lên tiếng, Ánh Dương không tiện từ chối, bèn gật đầu đồng ý. Bọn họ đặt bàn tại nhà hàng ngay cạnh trường quay. Cả Tuấn Anh và Minh Phương đều đã đến chương trình không ít lần, mọi người đều đã quen thuộc với nhau nên bữa cơm tối mang bầu không khí thân mặt, ai nấy đều tận tình đùa giỡn với nhau sau một ngày dài làm việc vất vả.

Tuấn Anh ngồi bên cạnh Ánh Dương, cô để ý anh ta cẩn thận bóc vỏ tôm đặt ra một chiếc đĩa riêng, thầm nghĩ người đàn ông này quả là rất kĩ tính. Điều đáng ngạc nhiên hơn là sau đó, anh ta chia tôm đã bóc ra hai chiếc đĩa riêng, một cho Minh Phương, còn lại đẩy đến trước mặt Ánh Dương. Cô gật đầu, dùng khẩu hình nói lời cảm ơn nhận lại được nụ cười vui vẻ của Tuấn Anh. Quả thật không hổ với hình tượng đàn ông galant mà mọi người dùng để hình dung anh ta. Hải Long của tổ đạo diễn tốt bụng gắp thức ăn cho cô, bắt gặp đĩa tôm kia liền nhún vai, một ngụm ăn sạch miếng thịt trên đũa.

- Mọi người xem thế nào, ăn thì ăn cũng đủ rồi, chúng ta phải chơi trò gì mới kích thích chứ! – Một anh chàng, thành viên mới của tổ đạo diễn, cầm chai bia đứng lên nói to.

-Chơi bài, chơi bài đi! Chơi ba cây, ai bị điểm thấp nhất phạt uống bia, mọi người đồng ý không nào?

Tối nay, giống như vận may của Ánh Dương đã ngủ quên, năm lần liên tiếp cô là người thấp điểm nhất. Cô uống đến hai má đỏ hây hây, ánh đèn vàng nhạt khiến cả gương mặt cô như một trái táo chín mọng dụ dỗ người đến cắn.

- Ây da… được có năm điểm…

- Ha ha ha… Dương à, em lại chỉ được có ba điểm. Uống tiếp! Hôm nay quả thật em “trúng số độc đắc” rồi.

Ánh Dương lại bị rót đầy một cốc bia. Cô khổ sở không thôi, nếu biết từ đầu đã không tham gia rồi! Cốc bia vừa cầm lên, một bàn tay ngăn cô lại.

- Để em uống thay chị. Chị uống nhiều quá rồi.

Hải Long không để ai có cơ hội phản đối, một hơi uống cạn cốc bia đầy. Chuyện cậu theo đuổi Ánh Dương không còn là bí mật đối với cả ekip chương trình. Dù cô chưa “chính thức” nhận lời nhưng trong mắt mọi người từ lâu đã mặc định bọn họ là một đôi, bởi vậy cậu uống thay cô là một chuyện hết sức hiển nhiên rồi! Chỉ có mấy tên láu cá vẫn muốn tranh thủ trêu chọc bọn họ, còn lại đều hết sức ủng hộ Hải Long.

Đêm dần về khuya, ai nấy đều đã uống một lượng kha khá, dù không say bí tỉ nhưng cũng đã ở trạng thái lâng lâng. Rời khỏi nhà hàng, Ánh Dương mơ màng dựa vào người Đức Duy, ngặt nỗi anh ấy không cao hơn cô bao nhiêu, vô cùng chật vật dìu cô đứng lên. Tuấn Anh tốt bụng muốn giúp đỡ nhưng cô vẫn một mực bám chặt lấy Đức Duy không buông. Có lẽ là vì vóc dáng nhỏ bé của cô khiến cho đàn ông phát huy bản năng muốn che chở cho nên nhân duyên của cô với phái nam rất tốt, dù là nhân vật quan trọng nào nhưng vẫn khiến người ta không nhịn được mà quan tâm, mà chú ý.

- Em còn có thể về được không?

- Được, được, không sao hết.

Như để chứng minh lời mình nói, Ánh Dương đứng dậy, lảo đảo bước đi, chẳng buồn bận tâm chiếc áo khoác của mình vắt trên ghế đã bị rơi xuống đất. Hải Long cúi xuống nhặt chiếc áo lên, lặng lẽ đi theo phía sau cô.

- Aiz, đến nước này còn mạnh miệng. – Đức Duy lắc đầu.

- Để em đưa chị ấy về cho! – Cậu choàng áo khoác lên người cô, quay sang nói với Đức Duy.

Ánh Dương mờ mịt mở mắt, nhận ra là Hải Long, ngoan ngoãn để cậu dìu ra ngoài. Con người say xỉn lúc đó đã thầm nghĩ, người béo dựa vào thật êm. Cậu dịu dàng đỡ cô lên xe, tỉ mỉ cài dây an toàn rồi mới ngồi vào ghế lái. Chiếc xe dần tăng tốc, hòa vào dòng người đang lưu thông trên đường. Đèn đỏ, xe dừng lại. Hải Long quay đầu ngắm cô gái đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Ánh đèn đường hắt vào khiến gương mặt nhìn nghiêng của cô càng thêm mờ ảo. Cô ngủ rất say, thoải mái giống như không mang theo một chút phòng bị nào. Có lẽ là rất tin tưởng cậu đi? Đôi mắt Hải Long nhìn cô chứa đựng sự cưng chiều, bàn tay khẽ vuốt sợi tóc xòa trên mắt cô. Công khai theo đuổi cô hai năm, dù không thu về được chút gì nhưng điều khiến cậu hạnh phúc chính là sự tự nhiên, không hề lảng tránh của cô. Có đôi khi tình yêu không nhất thiết phải được đáp lại, chỉ cần được ở bên cạnh, chăm sóc, quan tâm đến người ta đã là đủ hạnh phúc rồi. Cậu đã nghĩ như vậy đấy!

Hải Long giảm tốc độ khiến xe đi chậm hơn. Đến trước cửa nhà, Ánh Dương vẫn chưa tỉnh lại. Cậu không nỡ làm phiền giấc ngủ ngon của cô, kiên nhẫn chờ cô tự tỉnh. Không biết là bao lâu sau, cô giật mình mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh, thật lâu mới lấy lại được tinh thần. Hải Long ngồi trên ghế lái, mắt khép hờ không biết đã ngủ hay vẫn còn tỉnh.

- Hải Long…

- A… chị dậy rồi sao?

- Đến nơi rồi sao cậu không đánh thức tôi. Muộn như vậy rồi… mai cậu còn phải đi làm nữa chứ.

- Em ổn. Chị không cần lo lắng.

- Thôi, cậu về đi. Mai tôi sẽ làm bữa sáng mang đến cho cậu. Tạm biệt.

Hải Long tất nhiên là vui vẻ đồng ý, vẫy tay chào cô. Cho đến tận khi cánh cửa nhà cô khép lại, cậu mới nổ máy rời đi.

Cạch!

Đèn điện bật sáng xua tan đi bóng tối nhưng không xua được đi sự lạnh lẽo trong căn nhà thiếu vắng hơi ấm con người. Sau một giấc ngủ ngắn, Ánh Dương giống như là đã tỉnh rượu hẳn, một chút hơi men còn sót lại khiến cô muốn làm thứ gì đó điên rồ một chút, hoặc cũng có thể là không chịu nổi sự tĩnh mịch của màn đêm. Cô ném túi xách lên ghế sofa, đóng kín cửa sổ rồi bật nhạc thật to. Trong nền nhạc sôi động, cô lắc lư, nhảy nhót vô tư như một đứa trẻ. Ngoài cánh cửa sổ, đường phố vắng hoe, chỉ còn sót lại một ai đó bước đi trong bóng tôi ngang qua nhà cô.

.

.

.


Tám giờ ba mươi phút sáng, Ánh Dương mở mắt tỉnh dậy, lười biếng trốn dưới chăn muốn ngủ thêm một chút nữa. Năm phút sau, chiếc chăn đáng thương bị đạp sang một bên đầy tàn nhẫn. Bây giờ, cô mới nhớ ra sáng nay mình có cuộc họp ở đài truyền hình. Vội vã chỉ kịp tắm rửa, cô nhanh chóng rời khỏi nhà. Ô tô chạy đến đầu khu nhà bị một chiếc xe tải chắn ngang đường. Hình như có người mới chuyển đến căn nhà ba tầng phía trước. Khu dân cư này mặc dù nằm ở trung tâm thành phố nhưng lại rất yên tĩnh, bởi vậy giá cả không hề rẻ. Căn nhà ba tầng kia lại ở vị trí đẹp nhất, bởi vậy, không cần đoán cũng biết giá trị của nó như thế nào. Cô có chút tò mò không biết vị “đại gia” nào đã mua nó. Có khi nào hàng xóm sắp tới của cô là một doanh nhân số một, số hai của đất nước không?

Lúc Ánh Dương đến đài truyền hình, cuộc họp vẫn chưa bắt đầu. Tranh thủ thời gian, cô vội lấp đầy cái bụng trống rỗng bằng một bữa sáng đơn giản. Một tay cầm bánh mì, tay còn lại theo thói quen bấm điện thoại kiểm tra tin tức buổi sáng. Chợt có ai đó vỗ nhẹ lên vai cô.

- Vẫn chưa ăn sáng sao?

- A… giám đốc… - Ánh Dương vội đứng lên. – Mời anh ngồi.

- Không cần khách sáo đâu. Cô cứ ăn tiếp đi.

Giám đốc của đài truyền hình là một người đàn ông đứng tuổi, mái tóc đã hoa râm, có một chiếc bụng khá “đồ sộ” và nụ cười hiền lành. Có lẽ bởi vì Ánh Dương cùng quê với ông nên dần trở nên quen thuộc, những lúc gặp nhau cô thường nhận được sự quan tâm của ông.

- Người trẻ tuổi vẫn nên chú ý đến sức khỏe một chút. Ăn uống như vậy rất có hại đấy!

- Dạ… chỉ là hôm nay dậy muộn nên mới như vậy thôi.

Vị giám đốc uống hết tách cà phê mới đứng dậy rời đi. Mắt thấy sắp đến giờ họp, Ánh Dương vào phòng vệ sinh sửa sang lại bản thân cho chỉnh chu. Cô ở trong buồng riêng thay quần áo, bên ngoài vang lên tiếng trò chuyện của hai cô gái khác. Có lẽ họ nghĩ không có ai ở trong nên nội dung nói chuyện không hề giữ ý.

- Sáng nay tao lại nhìn thấy Ánh Dương ngồi với giám đốc.

- Thật hả? Aizz, thật đúng là không còn gì để nói. Cô ta quả là không phải dạng vừa đâu, có Hải Long của “Mặt trời nhỏ” đang theo đuổi, nghe nói còn có gì đó với mấy nam ngôi sao, bây giờ còn cả giám đốc đã có gia đình nữa, đúng là già không bỏ, nhỏ không tha.

- Thì người ta cũng chỉ có bản lĩnh đấy thôi. Mày xem xem, ngoài “Mặt trời nhỏ” cô ta còn có chương trình nào nổi tiếng nữa không? Mà cái “Mặt trời nhỏ” kia cũng là nhờ “gì đó” với mấy nam ca sĩ, diễn viên kia mà luôn nằm trong chủ đề nóng. Bản lĩnh của người ta đều là dựa vào đàn ông đấy!

Ánh Dương dở khóc dở cười trong buồng riêng. Những lời đàm tiếu như thế này cô không phải là không biết nhưng lần đầu tiên chính tai nghe thấy, không tránh được giật mình. Thì ra trong mắt người khác, cô chính là loại người đó! Nếu nói nhân duyên với phái nam của cô rất tốt thì quan hệ đối với đồng nghiệp nữ hoàn toàn ngược lại. Chuyện hôm nay cũng là một trong số vô vàn nguyên nhân khiến cho bạn bè là nữ giới trong ngành của cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù sao người ta không biết rõ con người của cô, vài lời xì xầm đó cứ bỏ ngoài tai thôi! Cô không muốn làm khó người ta, đợi hai người phụ nữ kia chuyển đề tài, cô mới đường hoàng mở cửa bước ra. Có lẽ sắc mặt hai cô nàng kia nhất định rất khó nhìn nhưng cô mặc kệ, Ánh Dương cô làm người từ trước đến giờ không phải hổ thẹn với lương tâm.

- Em chào chị.

- Em là…? – Ánh Dương thắc mắc nhìn cô gái trẻ đứng ở ngoài phòng họp.

- Em là Quỳnh Mai, là trợ lí của công ty cử xuống. Từ hôm nay em sẽ là trợ lí của chị. Em mới vào nghề, còn nhiều thiếu sót, mong chị bỏ quá cho em.

- Ừ, rất vui được hợp tác với em. Hôm nay chị chỉ có cuộc họp này thôi, chuẩn bị giấy bút và ghi chép giúp chị. Chúng ta vào thôi.

Quỳnh Mai thoạt nhìn là một cô gái lễ phép, trong cuộc họp lắng nghe rất chăm chú, có lẽ mới vào nghề nên muốn nhiệt tình thể hiện bản thân để lấy được sự tin tưởng của Ánh Dương. Đến nửa cuộc họp, điện thoại của Ánh Dương rung lên. Cô liếc qua màn hình điện thoại, mặc kệ để cho nó rung hết một lần. Đối phương bên kia dường như đọc được suy nghĩ của cô, nhắn một tin đến đe dọa cô phải nghe máy. Bất đắc dĩ, cô lén lút đi cửa sau ra hành lang nhận cuộc gọi.

- Alo?

- Giỏi lắm! Dám không nhận điện thoại của tao!

- Tha cho tao đi, đang họp mà. Có chuyện gì gấp!

- Ngày mai tao về nước rồi, mày liệu mà sắp xếp thời gian nghênh đón tao.

- Tiểu thư, nô tì đã biết. Bây giờ nô tì cúp máy được chưa ạ?

- Nô tì ngoan, tiểu thư về sẽ có quà.

Ánh Dương vừa trở lại phòng họp, nhà sản xuất nói thêm vài câu ngoài lề rồi thông báo tan họp. Quỳnh Mai trình cho cô một bản ghi chép rất chi tiết, cô đọc lướt qua, không khỏi khen ngợi cô trợ lí mới một câu. Lịch làm việc hôm nay của cô kết thúc, thời gian nhàn hạ còn lại, Ánh Dương quyết định đi mua sắm một phen. Tối mai “tiểu thư” trở về hẳn là sẽ càn quét thức ăn trong nhà, cô phải mua thật nhiều thứ để ứng phó với “cơn bão” sắp tràn về.

Đến quá trưa, xe ô tô của Ánh Dương về đến đầu đường. Trong lúc cô đang bận rộn với những tính toán ở trong đầu thì đột nhiên một con mèo lông xám tro vọt ra giữa đường. Cô hoảng hốt đạp phanh, theo bản năng nhắm chặt mắt lại phó mặc tất cả cho số phận. Xe phanh gấp tạo thành một tiết “két” chói tai, tim cô đập thình thịch, mặt tái xanh không còn một giọt máu. Đến lúc hoàn hồn lại, cô lật đật chạy xuống xe xem tình hình của con mèo kia. Ngược lại với sự hoảng hốt của Ánh Dương, chú mèo đủng đỉnh ngồi giữa đường chải chuốt móng vuốt như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Bị dáng vẻ kiêu ngạo của nó chọc tức, cô xách cổ nó lên mắng:

- Mày có biết là mày suýt nữa khiến tao đứng tim mà chết không? Có biết không hả? Vậy mà còn ngồi đây rửa mặt, cái đồ mèo béo!

- Méo…

Dường như chú mèo ghét bỏ sự đụng chạm của cô, nó vung tay cào một đường sắc lẹm lên mu bàn tay của Ánh Dương. Cô thét lên một tiếng, vội vàng thả chú mèo xuống đất. Cô ôm tay, giơ chân lên định đá một cái vào mông nó thì một chàng trai trẻ chạy ra từ ngôi nhà ba tầng mới chuyển đến.

- Giun béo, cuối cùng cũng tìm được mày rồi!

- A… anh là chủ của nó sao? – Ánh Dương giả vờ đá không khí, nặn ra một nụ cười méo mó.

- Đúng vậy, hình như nó… vừa cào cô sao? – Chàng trai nhìn vào mu bàn tay ửng đỏ của cô.

- Lúc nãy nó lao ra suýt nữa bị tôi đâm phải, tôi muốn bế nó thì thì nó liền… thế này đấy!

- Xin lỗi… xin lỗi cô. Con mèo này rất bướng, thành thật xin lỗi.

- Được rồi, lần sau anh chú ý hơn là được. – Cô lắc đầu, ánh mắt tò mò nhìn ngôi nhà phía sau. – Anh mới chuyển đến đây sao?

- À, là ông chủ của tôi. Tôi chỉ là trợ lí thôi, con mèo này cũng là của anh ấy.

Ban đầu khi thấy người đàn ông trẻ tuổi này, Ánh Dương đã vô cùng ngạc nhiên. Hắn người này chưa đến ba mươi tuổi, đã giàu như vậy thì chỉ có thể là cậu ấm của một gia đình giàu có. Thì ra chỉ là trợ lí thôi! Ông chủ sao… Ánh Dương liếc nhìn con mèo béo nằm trong lòng cậu trợ lí, hẳn là một người đàn ông đầu hói, bụng bia nhỉ?

Hết chương 1.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

taohoney

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/15
Bài viết
112
Gạo
0,0
Chương 2

Đồng hồ điểm mười hai giờ, Ánh Dương ngáp dài, nhàm chán chuyển kênh ti vi. Cô chờ mãi vẫn không thấy cô bạn Kim Chi về đến nơi. Rõ ràng chuyến bay lúc mười giờ tối, hẳn là hai tiếng đồng hồ đã đủ thời gian cho quãng đường trở về chứ? Mí mắt ngày càng nặng trĩu, cô đứng dậy đi lại vài vòng trong nhà, rồi lại mở cửa sổ ngóng ra bên ngoài. Lúc này, sự vắng vẻ khiến cho không khí mang theo sự lạnh lẽo, cô nhìn thấy một dáng đàn ông cao, gầy bịt kín mặt, hai tay đút túi quần, chậm rãi đi trên đường. Trời tối như vậy mà vẫn đeo khẩu trang quả thật có chút kì lạ! Cô tò mò ghé mắt nhìn anh ta, bắt đúng khoảnh khắc người ta ngẩng đầu lên. Đối diện với ánh mắt của người kì lạ kia, tim cô bỗng đập mạnh, cô cảm thấy đôi mắt đó vô cùng quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra là ai. Bất giác, cô dõi theo phương hướng người đó đi. Bóng dáng anh ta khuất sau tòa nhà ba tầng đầu đường. Có khi nào là anh chàng trợ lí không? Hình như người này cao hơn…

“You are my sunshine

My only sunshine…”

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Ánh Dương. Cuối cùng thì cái người cô đang trông ngóng đã gọi đến.

- Hế lô!

- Này, mày chết ở đâu rồi hả? Tao chờ cả buổi tối rồi đấy!

- Hì hì, xin lỗi mày. Bây giờ mày có thể đi ngủ được rồi. Tao đã có người đến đón.

- Ai?

- Người này mày không quen đâu.

- Tao không quen? – Ánh Dương nhíu mày. – Bạn bè của mày tao còn không biết ai nữa?

Lúc này, bên đầu kia có giọng đàn ông xa lạ.

- Ê, là đàn ông à? Ai đấy?

- Tao kể cho mày sau. Cúp máy nhé!

Kim Chi vội vã tắt máy, không kịp để Ánh Dương nói thêm câu nào. Lại quen người mới sao? Ánh Dương nghĩ bụng, cảm thấy lo lắng bèn nhắn một tin nhắc nhở cô bạn. Rốt cuộc không nhận được hồi âm, cô thở dài, sửa soạn đi ngủ. Đến khi chuẩn bị tắt đèn, cô mới nhớ ra mình còn chưa kịp nhìn lại nội dung cuộc họp cho chương trình ngày mai. Cô chép miệng, có lẽ lúc cô ra ngoài không bỏ qua cái gì quan trọng đâu, mai xem kịch bản là ổn rồi và thế là an tâm chìm vào giấc ngủ sâu.

.

.

.

Phòng trang điểm vang lên tiếng bùm chéo liên hồi, Đức Duy bước vào, chép miệng nhìn Ánh Dương đang say mê chơi điện tử. Anh đến gõ nhẹ lên đầu cô :

- Sao em nhàn hạ vậy? Còn chơi điện tử nữa. Khách mời sắp đến rồi đấy!

- Em đang đợi Quỳnh Mai lấy kịch bản về. Khách mời là ai vậy anh?

- Đến cả khách mời em còn không biết là ai à? Là ca sĩ nổi tiếng đó.

Lúc này, bên ngoài có tiếng xôn xao. Đoán chừng khách mời đã đến, Đức Duy kéo Ánh Dương ra ngoài. Một nhóm gồm năm, sáu người tiến vào hành lang, từ phía xa xa, Ánh Dương nhìn thấy có một người đàn ông cao vượt lên, cái đầu nổi bật giữa nhóm người. Bỗng nhiên trái tim cô đập rộn ràng, linh cảm khiến cho cô rất hồi hộp. Không phải… chứ?

Nhóm người rẽ ra, một dáng đàn ông cao, gầy xuất hiện trong tầm mắt Ánh Dương. Khi người đó cởi kính đen xuống, khuôn mặt rõ rõ ràng ràng đập vào mắt cô. Ánh Dương « á » lên một tiếng, đầu óc không còn làm chủ được cơ thể, đôi chân nhảy cẫng lên, lập tức trốn phía sau Đức Duy. Đức Duy vừa giật mình, lại bị cô ôm chặt lấy, vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra.

- Sao vậy? Sao vậy?

- Em… em… không có gì… bị… chuột rút…

Những người xung quanh cũng bị động tác của cô làm cho kinh hoảng. Nhưng bọn họ đều là những người lăn lộn trong showbiz, giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác. Bởi vậy, chỉ có những ánh mắt mờ ám bắn về phía Ánh Dương nhưng không một ai nói thêm điều gì.

- Chào anh, tôi là Minh Tú. Rất vui được làm quen.

Minh Tú là một ca sĩ nổi tiếng số một, số hai hiện nay. Sở hữu vẻ ngoài lịch lãm, mũi cao, mày rậm, khuôn mặt góc cạnh toát lên vẻ đàn ông vô cùng quyến rũ, anh thành danh rất sớm, từ năm hai mươi tuổi. Mười hai năm trong nghề ca hát, anh là chủ nhân của vô số giải thưởng âm nhạc cùng một lực lượng fan hùng hậu. Cả con đường sự nghiệp lẫn tình cảm của Minh Tú đều được người ta ca ngợi hết sức, anh hiện đang sánh đôi cùng Hồng Hạnh, một diễn viên nổi tiếng đương thời.

Sau khi chào hỏi Đức Duy, ánh mắt Minh Tú hướng thẳng về phía cô gái vẫn một mực trốn sau lưng đàn anh. Anh chủ động đưa tay ra:

- Cô hẳn là Ánh Dương? Nghe danh đã lâu, rất vui được làm quen với cô.

- Em… cũng vậy… chào anh.

Cô rụt rè đưa bàn tay lạnh ngắt của mình nắm lấy tay anh. Sự ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay lạnh băng nhưng mang theo một dòng điện khiến cả người cô đều tê dại. Một cái bắt tay này được cô ghi nhớ cả đời. Khoảnh khắc đó giống như là giấc mơ đã trở thành hiện thực!

Trước khi diễn tập chương trình, Đức Duy lôi cô ra một góc nói chuyện. Quen biết đã lâu, đây là lần đầu tiên anh thấy Ánh Dương thất lễ như vậy.

- Em và Minh Tú là sao đây?

- Em…

- Đừng có trả lời qua loa với anh. Em thế nào anh còn có thể không hiểu sao?

- Anh ấy… là thần tượng của em. – Ánh Dương cúi mặt thú nhận, tay vô thức vẽ vòng tròn lên tường. – Em thần tượng anh ấy từ khi còn học đại học. Không ngờ…

- Thật sao? Vậy mà bây giờ mới nói cho anh biết. – Đức Duy như chợt nhớ ra điều gì. – Này, có phải người đàn ông trên màn hình điện thoại của em mà lần trước anh thoáng nhìn thấy cũng là Minh Tú không?

Cô đỏ mặt gật đầu. Có lẽ vì từ trước cô luôn mang hình tượng phóng khoáng lại có phần tính cách mạnh mẽ của đàn ông, bộ dạng thiếu nữ này khiến cho Đức Duy mở rộng tầm mắt.

- Thôi, em vào đọc kịch bản đi. Hôm nay thần tượng đến thì phải làm cho tốt đấy nhé.

- Vâng… - Ánh Dương cắn môi, kéo tay anh lại. – Anh… đừng nói chuyện này ra được không?

- Sao vậy? Chuyện này thì có gì mà không được? Em không muốn gần gũi với cậu ấy hơn một chút sao?

- Em… xấu hổ.

- Có gì mà xấu hổ chứ? Thôi đi vào trong đi.

Ánh Dương lững thững trở lại phòng trang điểm. Cô ngây người một lúc rồi vẫy nhân viên hóa trang, yêu cầu cô ấy trang điểm lại giúp cô. Thay một bộ quần áo, ngắm nghía bản thân mình trước gương, cô vẫn không yên lòng, lại đi đổi một bộ khác. Nhân viên phục trang không biết hôm nay mình đắc tội gì với cô, vất vả lựa chọn cho cô mấy bộ quần áo, cô đều không vừa ý. Cuối cùng, Ánh Dương tự mình mặc một chiếc váy màu xanh nhạt không cầu kì nhưng lại rất thanh nhã. Thực ra, cô chỉ là muốn mình xuất hiện thật hoàn mĩ trước mắt thần tượng thôi mà!

Đức Duy bước ra sân khấu liền thấy cảnh tượng Minh Tú đang cúi mặt đọc kịch bản, ở phía xa xa, Ánh Dương lén lút si mê ngắm nhìn người ta. Cô em gái này của anh thì ra còn có mặt này, không biết Hải Long mà nhìn thấy sẽ có cảm giác gì? Hải Long lúc này đang lu bu trong công việc, vẫn chưa phát giác điều khác thường của Ánh Dương nhưng lần đầu nhìn thấy Minh Tú, cậu không tự chủ sinh ra cảm giác không mấy thân thiện. Mặc kệ đi, người ta là khách mời thôi mà!

- Mọi người chú ý vào vị trí, chúng ta bắt đầu chương trình!

Đạo diễn ra hiệu, trường quay liền im lặng. Như thường lệ, Đức Duy là người mở đầu chương trình.

- Chào mừng các bạn khán giả đã đến tham gia chương trình “Mặt trời nhỏ” của chúng tôi. Hôm nay, khách mời là một người nổi tiếng vô cùng, vô cùng đặc biệt. Các bạn biết đó là ai không ạ?

Khán giả phía bên dưới đồng thanh hô to tên Minh Tú. Dường như tất cả khán giả có mặt hôm nay đều là fan của anh, banner, poster có hình anh treo chật kín khán đài. Trong tiếng vỗ tay hân hoan của mọi người, Minh Tú xuất hiện như mang theo cả vầng hào quang chói lọi. Ánh Dương như hoa cả mắt, tự dưng có cảm giác nước mắt sắp sửa trào ra. Ngày cô còn học đại học, hơn nửa lớp cô đều thần tượng anh. Bẵng đi mấy năm, cô bén duyên với nghề MC, đã có lúc cô thầm ao ước có thể mời anh đến tham dự chương trình của mình. Vậy mà thành hiện thực rồi!

- Chào các bạn, tôi là Minh Tú.

- Hôm nay trường quay của chúng ta từ sớm đã chật kín người. Tất cả mọi người là vì cậu mà đến đây. – Nói đoạn Đức Duy liếc mắt nhìn Ánh Dương. – Trên sân khấu này cũng có một người coi cậu là thần tượng rất lâu rồi. Ánh Dương, em có thể nói em thần tượng ai nào?

Ánh Dương giật mình, phía dưới bàn bấu chặt lấy Đức Duy. Đã dặn anh không được nói ra rồi! Minh Tú tỏ ra rất ngạc nhiên nhưng sau đó liền hiểu ra, hành động của cô ở hành lang chẳng phải đã thể hiện tất cả rồi sao?

- Chào thần tượng… - Cô nghe thấy giọng mình run run. – Em là fan của anh từ rất lâu rồi.

- A… cảm ơn em.

- Minh Tú, cậu có điều gì muốn nói với Ánh Dương cũng như tất cả các fan của cậu không?

- Đầu tiên, tất nhiên là cảm ơn tất cả mọi người đã dành tình cảm, ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua. Trong tương lai, nhất định tôi sẽ càng cố gắng hơn nữa, không phụ tình cảm của mọi người. Chúng ta hãy cùng nhau đi hết quãng đường này nhé?

Cả chương trình hôm đó, Ánh Dương cứ như đang chìm trong một giấc mộng tuyệt đẹp. Dưới ánh đèn sân khấu, Minh Tú trông thật lấp lánh, rạng rỡ, cứ như thứ ánh sáng đó vốn dĩ là vầng hào quang bao xung quanh anh. Chương trình ghi hình thành công ngoài mong đợi, ngoài hành động mất kiểm soát ở hành lang, Ánh Dương tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp trong vai trò một MC. Khi Đức Duy nói lời chào tạm biệt, cô cảm thấy nhẹ nhõm nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút trống rỗng. Giấc mơ tuyệt đẹp này cứ như vậy mà trôi qua rồi sao? Cô… cô vẫn chưa kịp làm gì cả mà!

Ở hậu trường, Đức Duy giữ Ánh Dương lại, ý muốn tạo cơ hội cho cô chụp ảnh riêng với Minh Tú. Anh rất thiện, choàng tay qua vai, kéo cô lại gần trước ống kính. Không cần nhìn cũng biết, nụ cười của cô lúc đó nhất định rất khó coi. Một bức ảnh ghi lại kỉ niệm đẹp hiếm hoi này, cứ như vậy mà bị cô lãng phí.

- Chị Dương! Chị Dương!

- Ơ… hả? – Ánh Dương giật mình, mê man nhìn Hải Long.

- Em nói cái gì, chị có nghe thấy không? – Cậu ấm ức chỉ vào điện thoại. – Chị ngắm một tấm ảnh này đến sắp sửa nát ra rồi đấy! Chị đúng là có thần tượng rồi quên mất bạn bè.

- Đâu có… tại cậu nói nhỏ quá thôi. Có chuyện gì?

- Tối chị rảnh không? Ăn cơm với em?

- À… hình như rảnh… không biết nữa.

- Vậy đợi em một chút, em vào trong làm nốt việc rồi chúng ta đi.

Khi nhân viên trong phòng nghỉ đã về hết, Ánh Dương ngắm ảnh chụp thêm một lần nữa rồi bỗng vươn vai, hét lên một tiếng thật sảng khoái. Cô không thể kìm hãm sự sung sướng này thêm một phút nào nữa, vội đăng tấm ảnh lên diễn đàn của lớp cũ với dòng tựa:

“Ngày xưa, chúng ta đã đừng nói khi trưởng thành rồi, nhất định sẽ đến gặp anh ấy. Cuối cùng, tôi đã làm được rồi!”

Chỉ ít phút sau, những người bạn cũ năm đó vào chúc mừng cô. Một người viết rằng: “Những năm qua, bạn đã luôn phấn đấu, nỗ lực, cuối cùng cũng được gặp anh ấy. Đó chính là ước mơ trở thành hiện thực. Có ước mơ thật là tốt!”.

Đúng vậy, có ước mơ, thật là tốt!

Nhớ đến cuộc hẹn với Hải Long, Ánh Dương rời khỏi phòng nghỉ, đứng ở cửa sau của đài truyền hình chờ cậu. Vừa lúc đó, cô gặp lại anh chàng trợ lí có con mèo Giun béo kiêu ngạo lúc trước.

- A… gặp lại cô rồi. Chào cô. Nhìn cô ở đây tôi mới nhớ ra, cô chính là Ánh Dương của chương trình “Mặt trời nhỏ”. Thật ngại quá, không nhận ra cô sớm hơn.

- Không có gì, không sao. Tôi chỉ là MC nhỏ bé thôi.

- Tôi tự giới thiệu luôn, tôi là Mạnh Hải, trợ lí của ca sĩ Minh Tú. Hôm nay, anh ấy cũng đến quay chương trình của cô, hẳn là cô cũng gặp rồi.

Giây phút nghe thấy Mạnh Hải nhắc đến hai chữ « Minh Tú », cô thật sự cảm thấy mình sắp mất hết khống chế thật rồi. Trời ạ, vậy là người chuyển đến gần nhà cô là anh ư? Vậy là sắp tới không chỉ có lần này, mà còn rất nhiều lần nữa cô sẽ « vô tình » chạm mặt anh ư? Đây thật sự không phải là một giấc mơ do cô ảo tưởng mà vẽ ra đấy chứ?

- Tôi xin phép đi trước đây. Hẹn gặp lại.

- À… vâng, chào anh.

Mạnh Hải đi được một lúc, Hải Long mới vội vàng chạy đến. Cậu đã dùng hết tốc lực mà hoàn thành mọi việc, vậy mà vẫn phải để cô chờ lâu. Khi cậu đang áy náy bày tỏ sự hối lỗi đối với cô, Ánh Dương lại tỏ vẻ không để ý, ngược lại, cô nói:

- Tôi đột nhiên nhớ ra có chút chuyện. Thật sự xin lỗi hôm nay không thể đi ăn với cậu được. Lần sau, lần sau nhất định tôi sẽ mời cậu một bữa thịnh soạn được không?

- Chị đang trêu em đấy à? Đừng đùa nữa có được không? Em đã cố làm việc nhanh nhất có thể rồi đấy!

- Tôi không đùa, thật đấy. Rất xin lỗi, xin lỗi cậu. Tôi có việc, đi trước nhé!

Nhìn bóng dáng Ánh Dương vội vã rời đi, trái tim Hải Long hẫng một nhịp. Chỉ một chuyện nhỏ như vậy thôi cũng khiến cậu cảm thấy địa vị của mình trong lòng cô luôn xếp ở thứ yếu. Đến bao giờ cô mới có thể quay lại nhìn cậu đây?

Hết chương 2.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

thuy...

Gà tích cực
Tham gia
11/10/15
Bài viết
98
Gạo
100,0
Ah...hay quá!! Tớ thích truyện hiện đại như thế này! Nhớ gọi hồn tớ khi có chap mới nhé!^^
 

taohoney

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/15
Bài viết
112
Gạo
0,0
Chương 3

Sáng nay chỉ là một trong rất nhiều buổi sáng Ánh Dương cố ý dậy sớm chạy bộ. Là cố ý bởi vì mỗi khi cô đi qua căn nhà ba tầng kia đều với tốc độ rùa bò! Cô chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi chính là muốn được nhìn thấy bộ dạng đời thường của thần tượng mà thôi. Dù vậy, ông trời vẫn chưa thỏa mãn cô, căn nhà kia vẫn đóng cửa im lìm chưa từng thấy ai ra vào. Ánh Dương triệt để thất vọng, cô và thần tượng quả thật không có duyên!

Rốt cuộc thì cũng có một ngày, khi Ánh Dương nhân ngày nhà rỗi, đi bộ ra đường lớn mua đồ ăn sáng. Sau nhiều ngày chờ đợi, trong lòng, cô đã triệt để từ bỏ hi vọng nhưng thói quen một khi đã hình thành thật khó bỏ, bước chân của cô không tự chủ giảm tốc độ khi đi ngang qua nhà thần tượng.

Bíp! Bíp!

Ánh Dương giật mình, vội nép sang bên phải, nhường đường cho ô tô đi phía sau. Chiếc xe chạy ngang qua cô rồi dừng lại, tài xế hạ cửa kính xuống, vui vẻ vẫy tay với cô.

- Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.

- A… chào anh.

- Cô cần đi đâu? Nếu đến đài truyền hình thì tiện đường tôi đưa cô đi.

Ánh Dương lơ ngơ một lúc, vậy mà lại đồng ý bước lên xe. Khoảnh khắc cô mở cửa xe ra, cô liền biết rằng mình đã có một quyết định đúng đắn. Minh Tú ngồi ở ghế sau, hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Chào anh, thần tượng.

Anh gật đầu, xem như đáp lại lời của cô. Ánh Dương như bị định chú, căng thẳng ngồi yên một chỗ không dám nhúc nhích. Bữa sáng trong tay bị cô nắm không biết đã ra thành hình dạng gì, vậy mà cô không buồn bận tâm. Xe chuyển bánh, Minh Tú nhắm mắt lại, một lúc sau anh thở ra đều đều, có lẽ là đã ngủ.

- Hôm nay cô có lịch quay chương trình sao? – Mạnh Hải trò chuyện với cô.

- À, không có lịch quay. Tôi đến… có chút việc riêng thôi. – Ánh Dương cố đè thấp giọng. – Chúng ta nói chuyện thế này, không ảnh hưởng đến anh ấy chứ?

- Cô nói anh Tú? – Mạnh Hải cười. – Anh ấy một khi lên xe thì nhắm mắt ngủ không biết trời đất gì nữa đâu. Xe dừng lại mới thức dậy. Có nhiều lúc chỉ có thời gian trên xe để nói chuyện với anh ấy, thế mà anh ấy lăn ra ngủ làm tôi thật không biết phải làm sao nữa.

Cô gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, thỉnh thoảng liếc trộm dáng ngủ của anh. Anh không hề có tật xấu gì lúc ngủ, chỉ là cả người đều co lại tạo cho người khác cảm giác cô độc lẫn khó tiếp cận. Trong đầu vừa bật ra suy nghĩ đó, Ánh Dương lập tức gạt đi. Sao có thể chứ! Anh rất thân thiện với fan mà, còn cô độc thì càng không có khả năng, anh có đôi có cặp rồi, đâu đến lượt kẻ còn độc thân như cô nhận xét!

- Anh thả tôi ở ngã tư đằng trước là được rồi.

- Sao vậy?

- Ừm… để người ta nhìn thấy tôi đi nhờ xe thế này rất dễ tạo tin đồn…

- Là tôi suy nghĩ không chu đáo rồi.

- Không có gì. Cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ xe. Tạm biệt!

Ánh Dương tần ngần nhìn chiếc xe rời đi, chậm chạp đi bộ vào trụ sở đài truyền hình. Không có việc làm, cô trốn đến trong phòng nghỉ tìm nhân viên phục trang tán gẫu.

- Ế, sao hôm nay chị đến đây? Không phải là ngày nghỉ của chị sao? – Tiếng Hải Long phát ra ồn ào từ ngoài cửa.

- Không có việc thì không được đến à? Đây là chỗ làm việc của chị.

- Tâm trạng hôm nay xem ra không tệ nha…

- Cậu có phúc rồi đấy! Ăn sáng chưa? Chị mang đồ ăn đến cho cậu này!

Nhận lấy túi đồ ăn từ trong tay cô, cậu vui vẻ mở ra, nhìn thấy chiếc bánh bao méo mó, cậu có phần thất vọng, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Ánh Dương.

- Chị xác định cái này còn có thể ăn được?

- Cậu có muốn ăn không? Không ăn thì đưa đây. – Cô làm bộ muốn lấy lại.

- Ăn chứ…. Ăn chứ!

Hải Long vừa cắn bánh bao, vừa liếc nhìn nụ cười vu vơ của Ánh Dương. Bất giác, khuôn mặt tròn tròn, béo béo của cậu cũng giãn ra một nụ cười. It made my day!

.

.

.

Cốc! Cốc! Cốc!

- Ai vậy?

Mắt thấy thời gian đã không còn sớm nữa, đột nhiên có người gõ cửa, Ánh Dương đề phòng hỏi dò trước. Không thấy ai trả lời, cô chỉ dám hé một khe cửa nhỏ liền bị một lực bên ngoài đẩy mạnh vào.

- Tada! Tao đến rồi đây!

Nhận ra người đến là cô bạn Kim Chi, Ánh Dương vuốt ngực, vừa rồi suýt nữa đã dọa cô đứng tim! Kim Chi tỏ ra thoải mái như ở nhà, mở tủ lạnh lấy ra hộp nước ép rồi ngồi trên ghế sofa. Vẻ tự nhiên của cô ngược lại khiến Ánh Dương đang đứng ngoài cửa bỗng trở thành vị khách mới đến.

- Ngồi xuống đi, còn đứng làm gì nữa?

- Mày giỏi thật đấy! Về nước gần nửa tháng rồi mới đến tìm tao. – Ánh Dương trả thù cô bạn, ném mạnh chiếc gối ôm. – Sao không đi luôn đi, về đây làm gì nữa?

- Hì hì, bớt giận. Tao chẳng phải là đến thăm mày đây rồi còn gì? Với cả còn mang cho mày không ít quà từ Pháp về nha…

Ánh Dương bĩu môi, tỏ vẻ không quan tâm nhưng cũng không quên liếc trộm mấy chiếc túi xách đựng đồ đặt ở gần cửa. Mấy nhãn hiệu kia không phải là có tiền mà mua được đâu nha… Và thế là, cuối cùng, cô cũng bị mấy túi quà kia dỗ cho vui vẻ, không còn bày ra vẻ mặt đi đòi nợ với Kim Chi.

- Phải rồi, mấy tuần nay mày ở đâu? Lần này về nước mẹ mày có biết không?

- Là tao trốn về đấy. Mà chắc bà ấy cũng không quan tâm đâu, còn mải bận làm đẹp để níu kéo lão già kia mà…

- Hầy… thế còn chỗ ở của mày?

- Tao hiện giờ đang ở cùng một người bạn…

- Nam hay nữ? Có phải là người đàn ông đã đón mày về từ sân bay không?

Biết không thể nào tránh được “hỏa nhãn kim tinh” của Ánh Dương, Kim Chi ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận.

- Còn có mấy chuyện nữa. Tao nói ra mày đừng giận nhé?

Ánh Dương từ chối trả lời, liếc xéo cô bạn. Kim Chi bày ra vẻ mặt nịnh nọt, sán lại gần Ánh Dương.

- Chuyện thứ nhất, tao đã kí hợp đồng độc quyền với công ty mày, lần này về nước, tao dự định phát triển sự nghiệp làm người mẫu. Chuyện thứ hai, người đàn ông tao quen là con trai của ông chủ công ty mày, bọn tao quen nhau được một năm rồi. Hết chuyện rồi đó, bây giờ mày có thể tỏ thái độ được rồi!

Kim Chi vừa dứt lời, Ánh Dương nhào đến đè cô bạn xuống sofa và… cù lét khiến trong phòng khách diễn ra cảnh tượng hai cô gái trẻ dính thành một khối, vật qua vật lại hết sức mất hình tượng.

- Ha ha ha… thôi, tao chịu thôi… đừng chọc tao nữa… đau bụng quá rồi! – Kim Chi chật vật né tránh “đòn công kích” của Ánh Dương.

- Hừ, nhiêu đó chưa đủ đâu! – Ánh Dương ngồi dậy, sửa sang lại đầu tóc, giọng nói vẫn còn sặc mùi bất mãn.

- Bao nhiêu năm mà mày vẫn chơi cái trò ấu trĩ này. Đúng là đồ trẻ con!

- Miễn sao là vẫn dùng được. – Khuôn mặt Ánh Dương lấy lại vẻ nghiêm túc. – Mày và hắn ta là như thế nào? Thật sự là nghiêm túc sao?

- Nghiêm túc sao? Mày nghĩ với thân phận của tao thì hắn ta có thể nghiêm túc được không? Mày biết rõ câu trả lời mà! Là chơi bời cả thôi.

- Chơi với lửa có ngày chết cháy!

- Ai u… - Kim Chi choàng tay qua vai Ánh Dương. – Cô bạn của tôi ơi, vẻ mặt này không hợp với cưng đâu. Cười lên một cái cho đại gia xem!

- Cười cái khỉ khô!

- Thì mày cứ coi như tao và mẹ tao giống nhau đi, đều là hồ li tinh chuyên quyến rũ đàn ông. Còn cả mày nữa, không phải là mày cũng bị mang tiếng xấu giống tao à? Gái ngoan như mày còn bị đồn đại thành ra như vậy thì tao tội gì phải gò bó. Có tiếng mà không có miếng, cứ “xõa” đi cưng!

Hai người bạn thật lâu mới gặp nhau, tất nhiên là có rất nhiều chuyện để chia sẻ. Họ vừa ngồi xuống, vậy mà hơn hai giờ đồng hồ trôi qua.

- Tao đã kể cho mày nghe chuyện này chưa nhỉ? Thần tượng của tao ấy… - Ánh Dương ngả đầu lên vai Kim Chi. - … chuyển đến sống trong khu này đấy!

- Chưa kể, chưa kể!

- Lại đây! – Ánh Dương dẫn cô bạn đến gần cửa sổ. – Là căn nhà ba tầng ở phía bên kia! Anh ấy hiện đang ở đó.

So với Ánh Dương, định lực của Kim Chi trước trai đẹp cũng chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Cô nàng nhảy cẫng lên, nằng nặc đòi Ánh Dương dẫn đến nhà Minh Tú, dẫu biết bây giờ có đến cũng chẳng thể gặp được nhưng chỉ cần một chút dính dáng đến người ta, nghĩ thôi đã thấy đủ phấn khích rồi.

- Không đi đâu! Muộn rồi! Ăn mặc thế này mà ra đường à?

- Ôi dào, tối rồi, không ai để ý đâu. Đi mau đi!

- Không!

- Cái đồ lười biếng nhà mày, kéo được mày ra khỏi nhà còn khó hơn lên trời. Chắc trên đời này chẳng có ai như mày đâu, muốn ra khỏi nhà còn cần có kế hoạch, còn phải chuẩn bị tinh thần chứ!

Trong một phút mềm lòng nào đó, Ánh Dương đã chiều theo Kim Chi, khoác áo ra khỏi nhà. Căn nhà tối mịt, nằm sừng sững bên lề đường, đoán chừng chủ nhân của nó tối nay sẽ không trở về. Kim Chi đi một vòng xung quanh ngôi nhà, cảm thán kẻ có tiền thật biết hưởng thụ, chỉ cần nhìn bề ngoài đã đoán được ngay nội thất bên trong xa hoa như thế nào.

- Thôi, về đi. – Ánh Dương kéo tay cô bạn.

- Ừ, ừ…

Con đường bỗng sáng bừng lên, một chiếc xe ô tô lao nhanh từ đường lớn vào ngã rẽ. Lúc đó, không hiểu sao Ánh Dương bỗng cảm thấy chột dạ, lôi kéo Kim Chi nấp ở bụi cây đối diện. Đúng như linh cảm của cô, chiếc xe dừng lại trước nhà Minh Tú. Từ phía xa, anh bước xuống xe, cẩn thận xem xét xung quanh rồi vòng sang bên ghế phụ, mở cửa cho người ở trong. Dù màn đêm khiến Ánh Dương không nhìn rõ được dung mạo người phụ nữ kia nhưng cô vẫn có thể khẳng định, người đó là Hồng Hạnh. Một nam một nữ kia dường như đang lưu luyến không muốn tạm biệt. Hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau đầy tình cảm và anh đã cúi xuống, hôn lên đôi môi ngọt ngào kia. Hào quang tình yêu như bắn ra bốn phía, trong không khí như thể đang có hàng vạn, hàng nghìn trái tim màu hồng phấn bay lơ lửng. Sau khi trao nhau nụ hôn và cái ôm đầy tình cảm, người phụ nữ ngồi lên xe rời đi, để lại Minh Tú tần ngần nhìn theo cho đến khi bóng dáng đó hoàn toàn biến mất mới mở cửa nhà.

- Mày… đang buồn à? – Kim Chi dè dặt hỏi.

- Hả?

- Thì anh ấy chẳng phải là người mày thầm thương trộm nhớ bao năm à?

- Ừ. Chuyện này tao đã vốn biết từ sớm rồi. Bạn gái anh ấy là diễn viên Hồng Hạnh, hẳn là mày đã nghe tên. Dù chưa công bố ra ngoài nhưng mọi người đã nhận ra từ lâu rồi. Thôi, về ngủ đi. – Ánh Dương vỗ vai Kim Chi.

- Không phải là nghĩ cho mày à? – Kim Chi lẩm bẩm. – Sao tự nhiên thành ra tao lo chuyện bao đồng rồi? Năm đó là ai nói muốn gả cho người ta?

.

.

.

Khách mời của chương trình “Mặt trời nhỏ” số đặc biệt trong dịp Tết Trung thu không phải là ca sĩ, diễn viên nổi tiếng. Cả ekip làm chương trình muốn dành dịp lễ đặc biệt này dành tặng cho những đứa trẻ hồn nhiên, vô tư nhưng cảnh đời còn gặp nhiều khó khăn ở vùng nông thôn hẻo lánh. Chuyến xe mang theo những món quà đủ màu sắc, khởi hành đi đến những miền đất xa xôi.

Cả chặng đường dài đầy khó khăn khiến cho Ánh Dương cảm thấy mệt mỏi, nhưng bù lại không chỉ có cô mà tất cả mọi người đều nhận được một niềm vui còn lớn hơn thế. Sau một ngày vất vả, ekip nghỉ lại tại nhà của dân làng. Trưởng làng đặc biệt hiếu khách, làm một bàn lớn thức ăn dân dã thiết đãi các cô.

Ánh trăng dần lên cao, có lẽ vì lạ giường, Ánh Dương trằn trọc không ngủ yên. Cô bật màn hình điện thoại, con số trên đồng hồ nhảy đến số mười hai, một ngày mới lại đến. Đợi con số trên màn hình chạy đến đúng 12:00, cô liền gửi một tin nhắn. Ít phút sau, điện thoại đổ chuông.

- Alo? Cậu chưa ngủ sao? Hay là tôi làm cậu thức giấc? Chúc mừng sinh nhật nhé!

- Em chưa ngủ. Cảm ơn chị.

Hải Long cực kì cảm động, không ngờ bận rộn cả một ngày, Ánh Dương vẫn nhớ đến sinh nhật cậu. Trong khoảnh khắc ấy, còn hơn cả việc được cô chấp nhận tình cảm, Hải Long cậu là một người dễ thỏa mãn như vậy đấy!

- Chị có mệt không?

- Không…

- Vậy thì có thể ra ngoài với em được không?

Ánh Dương ngần ngại nhìn cánh cửa đã đóng kín. Rốt cuộc hôm nay cậu ấy là lớn nhất, cô rón rén mở cửa sợ làm người trong nhà thức giấc. Hải Long dẫn cô đến một gốc cây lớn cạnh ao ở cuối làng. Ánh Dương nhìn thấy những sợi dây đỏ buộc trên cành cây cô mới hiểu vì sao cậu lại một mực muốn đến đây, có lẽ là muốn điều ước trở thành hiện thực đi?

- Em chuẩn bị sẵn rồi, chị viết vào đây này… - Hải Long đưa cho cô một tấm thẻ nhỏ. – Lát nữa em sẽ treo lên giúp chị.

Trong lúc Ánh Dương đắn đo lựa chọn điều ước, ánh mắt của Hải Long chưa từng rời khỏi cô. Cậu không phải phân vân giống như cô bởi ngay từ đầu, cậu đã chỉ có một nguyện vọng duy nhất…

“Gửi đến ánh mặt trời rực rỡ nhất của em, đã có một người đàn ông yêu chị, chờ đợi chị từ rất lâu rồi. Chị có thể đừng bỏ lỡ người đàn ông tốt đó, có được không?”

Hết chương 3.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Truyện đúng như lời giới thiệu rất nhẹ nhàng tình cảm <3. Chị thích Hải Long hơn Minh Tú. Đoạn đầu em tả cảm xúc yêu đơn phương của Hải Long khiến chị cũng thấy mủi lòng thương cậu ấy :).

Chị chỉ có góp ý nho nhỏ là nếu em link chương và sử dụng dạng thu gọn cho bài post thì sẽ dễ theo dõi hơn.
 

taohoney

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/15
Bài viết
112
Gạo
0,0
Truyện đúng như lời giới thiệu rất nhẹ nhàng tình cảm <3. Chị thích Hải Long hơn Minh Tú. Đoạn đầu em tả cảm xúc yêu đơn phương của Hải Long khiến chị cũng thấy mủi lòng thương cậu ấy :).

Chị chỉ có góp ý nho nhỏ là nếu em link chương và sử dụng dạng thu gọn cho bài post thì sẽ dễ theo dõi hơn.
Cảm ơn chị đã theo dõi câu chuyện này. Em cũng đoán nhiều người đọc sẽ thích Hải Long hơn, hi vọng về sau câu chuyện của Minh Tú được viết nhiều hơn sẽ khiến chị có cảm tình với anh ấy. Em vẫn chưa biết cách thu gọn bài post vì chưa thông thạo hết các chức năng trên diễn đàn, chắc là hôm nào rảnh phải đi mày mò thôi.
 

taohoney

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/15
Bài viết
112
Gạo
0,0
Chương 4

- Này! Cậu cẩn thận đấy! Cứ treo ở dưới thấp là được rồi!

- Không sao, chị đừng lo.

Ở phía dưới, Ánh Dương lo lắng nhìn thân hình mập mạp của Hải Long loay hoay tìm cách leo đến ngọn cây. Trời tối như vậy, cành cây yếu ớt như vậy, cô lo rằng cậu sẽ sẩy chân mà ngã xuống.

- Ha! Xong! Chị thấy chưa? Không sao cảm à! – Hải Long đứng trên cành cây cao, vui mừng khoe “thành tích”.

- Xong thì mau xuống đi. Chị buồn ngủ lắm rồi đấy!

- Vâng… vâng…

Ào!

Ánh Dương điếng người chứng kiến Hải Long rơi thẳng xuống cái ao trước mặt. Cậu vốn không biết bơi, giãy dụa một lúc rồi đột nhiên không còn nhìn thấy tung tích. Cô hoảng loạn gọi cậu mấy tiếng nhưng không có ai đáp lại. Lúc đó, Ánh Dương không suy nghĩ được nhiều, cô vội vã lội xuống ao, thét tên Hải Long đến khản cả giọng. Đợi đến khi đầu óc tỉnh táo trở lại, cô mới nhận ra mức nước chỉ cao đến quá đầu gối, không thể nào có chuyện một người trưởng thành có thể chết đuối được. Nhiều trò lừa bịp có thể khiến người ta cười vui vẻ nhưng trong một vài hoàn cảnh nhất định, nó trở thành sự lừa gạt mà ai ai cũng phải tức giận.

- Ú òa!

Hải Long đột ngột ngoi lên khỏi mặt nước theo đúng kế hoạch. Cậu thật không ngờ lại nhìn thấy Ánh Dương tức tối bỏ về. Mặc cho cậu đi theo xin lỗi ra sao, cô vẫn ngậm chặt miệng, một ánh mắt cũng không “bố thí” cho cậu.

.

.

.

- Hắt xì!

- Em sao thế? Ốm rồi à? – Đức Duy lo lắng đặt tay lên trán Ánh Dương. – Có hơi nóng…

- Chắc là bị cảm nhẹ thôi anh ạ.

- Tối qua nằm gần cửa sổ hả? Mùa thu rồi, ban đêm gió lạnh đấy!

Ánh Dương cười, xoa xoa mũi mà không nói gì. Sau khi chia tay với dân làng, đoàn công tác sắp xếp đồ đạc lên xe, chuẩn bị khởi hành trở về. Từ sáng đến giờ, Hải Long luôn trong tình trạng lấy lòng, ngoan ngoãn như một chú cún theo đuôi cô. Đối diện với gương mặt lạnh lùng chưa có dấu hiệu ấm lên của cô, cậu tiu nghỉu, thu lại gói thuốc trong tay.

Trước lúc xe nổ máy, đột nhiên Đức Duy mở cửa, trên tay cầm một chiếc áo khoác lớn được gấp cẩn thận thành một khối vuông. Anh bước đến chỗ ngồi của Ánh Dương, giúp cô ngả lưng ghế, có thêm chiếc gối làm bằng áo khoác kia, cô đã có thể nghĩ ngơi thoải mái trong suốt quãng đường đi.

- Cảm ơn anh. – Cô cảm động, lắc lắc tay anh.

- Em khỏe là anh mừng rồi. – Anh xoa đầu cô, vừa xuống xe vừa lẩm bẩm. – Hai cái đứa này thật là…

Có thể là do ngấm thuốc hoặc cũng có lẽ là nhờ một chiếc “gối” kia, Ánh Dương đã ngủ một giấc thật sâu. Khi cô mở mắt ra, xe đã về gần đến trung tâm thành phố. Mặt trời bắt đầu ngả bóng, cái nắng vàng bắt đầu nhạt dần, đường phố vào giờ tan tầm lại trở nên thật đông đúc. Phải mất kha khá thời gian, xe mới đến được trước ngõ nhà cô. Ánh Dương ngáp dài, kéo lê hành lí vào cửa hàng tiện lợi. Cơ thể dù mệt nhưng bụng vẫn rất đói. Đặc biệt trong những lúc bị ốm, việc ăn uống càng phải chú ý hơn.

Leng keng… leng keng…

Ngoài cửa lắp một chiếc chuông gió, mỗi khi có khách đến, nó đều phát ra tiếng kêu vui tai giống như là đang chào đón họ. Bác gái chủ cửa hàng ngước lên, gọng kính trễ xuống mũi, khẽ mỉm cười với cô. Là khách quen của cửa hàng, cô vui vẻ bắt chuyện với bà chủ:

- Hôm nay có mỗi mình bác ở đây thôi ạ?

- Ừ, giờ này cũng vắng khách, một mình bác là đủ rồi. Cháu xem, từ chiều đến giờ có mỗi mình cháu với một vị khách ở trong kia thôi. À, hôm nay hết loại mì gói cháu hay mua rồi nhé.

- Hôm nay cháu không mua mì ạ. Bác có hành tây không… hắt xì!

- Bị cảm rồi à?

- Dạ vâng…

- Bà chủ, cửa hàng không có mì gói hãng X à?

Giọng nam trầm vừa cất lên, Ánh Dương giật mình, theo phản xạ quay người lại và quả thực cô đã không nghe lầm, người đàn ông phía sau cô chính là Minh Tú. Anh mặc quần short màu đen và áo phông trắng, chiếc mũ xanh che đi nửa gương mặt nhưng nếu chỉ như vậy mà không nhận ra anh thì cô phải cảm thấy hổ thẹn với hai chữ “thần tượng” này rồi!

- Xin lỗi cậu, chúng tôi hết mì gói hãng đó rồi. Cậu có thể mua của hãng khác.

- Vậy thôi, bác giúp tôi tính tiền chỗ này là được rồi.

Dường như anh không hề nhận ra cô, chỉ chăm chú nhìn từng món hàng được tích trên màn hình máy tính. Ánh Dương cắn môi, cô muốn chào anh một tiếng nhưng rồi lại do dự. Nếu anh thực sự không nhớ cô, như vậy chẳng phải là rất mất mặt sao? Và thế là cô ngậm ngùi nhìn anh rời đi mà không “tranh thủ” được một chút nào.

Bóng dáng Minh Tú lững thững đi trên con đường vắng vẻ. Hiếm lắm mới có được những ngày nghỉ quý giá trước khi bắt đầu thu âm album mới, anh vốn dĩ muốn dành thời gian ở bên Hồng Hạnh nhưng thật không may, cô ấy vướng lịch quay phim nên kế hoạch đành dời ra một dịp khác. Đàn ông độc thân vốn là như vậy, bởi vì ở một mình nên dùng đồ ăn sẵn cho qua bữa. Hôm nay, hết lần này đến lần khác, thất vọng vẫn liên tiếp đến với anh.

- Thần tượng, anh đợi một chút!

Anh quay đầu lại, nhìn thấy Ánh Dương xách theo rất nhiều thứ vội vã chạy đến gần anh. Anh nheo mắt, lục lại trí nhớ, thì ra là cô MC lần trước!

- Chào anh… - Cô vuốt ngực, lấy lại hơi thở. – Em là Ánh Dương, lần trước chúng ta đã gặp nhau.

- Ừ, tôi nhớ rồi. Chào cô.

- Vừa rồi trong cửa hàng em nghe thấy anh muốn mua mì gói X, vừa hay nhà em còn nửa thùng, nếu anh không chê có thể lấy của em. Không phải là em cố ý theo dõi anh đâu. – Cô ấp úng giải thích.

- À… nếu được thì tốt quá.

- Nhà em ở ngay đằng trước, chúng ta sống cùng một khu phố với nhau đấy!

Ngoài sự tưởng tượng của cô, Minh Tú sảng khoái nhận lời. Làm được một chút gì đó cho thần tượng khiến cô mừng rỡ, tự động muốn nói nhiều thêm vài câu. Anh chỉ đơn giản gật đầu đáp lại cũng đủ khiến trái tim cô đập liên hồi.

- Mời anh vào… xin lỗi em mới đi công tác về, nhà hơi bừa bộn một chút. Anh ngồi đây đi, đợi em một chút.

- Được, cảm ơn cô.

Minh Tú đưa mắt nhìn căn nhà. Bày trí trong phòng thật đơn giản, cũng phải thôi, cô giống như anh, đều là người bận rộn cả! Trong lúc ngồi chờ, anh tiện tay lấy một cuốn từ chồng tạp chí đặt cạnh bàn. Số báo này đã ra được mấy tháng, anh nhớ hình như bên trong có đăng bài phỏng vấn của anh. Quả nhiên anh nhớ không sai, bài phỏng vấn đó ở giữa quyển tạp chí, bên trên tình cờ có một nếp gấp dấu trang. Lấy thêm một quyển khác, vẫn là một số báo khác có anh xuất hiện. Minh Tú cẩn thận đặt lại vào vị trí cũ, anh đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Đã để anh chờ lâu rồi, của anh đây ạ.

Ánh Dương xuất hiện từ trong ánh đèn vàng của nhà bếp. Cô lấy cho anh rất nhiều, rất nhiều gói mì, bọc lại thành gói lớn đặt trên bàn. Khoảnh khắc khi đối diện với nụ cười của cô, anh buột miệng hỏi:

- Cô đã ăn tối chưa?

- Em chưa…

- Vậy… chúng ta có thể ăn cùng nhau không?

Một lúc sau, hai bát mì nóng hổi đặt ở trước mặt họ. Cả hai ăn rất dè dặt bởi lẽ họ không quen thuộc với nhau. Không, cô rất quen thuộc anh nhưng anh thì không! Lời đề nghị đột ngột của anh đến bản thân anh cũng cảm thấy ngạc nhiên. Đột nhiên lúc đó, anh không muốn dùng bữa một mình. Đột nhiên lúc đó, anh… sợ cô đơn. Phải chăng là bởi vì nguyên cả một ngày, mọi thứ đều khiến anh liên tục thất vọng?

Trong phòng vọng lại tiếng lách cách của đũa thìa chạm vào nhau. Hai người không hề thân thuộc ngồi cùng một bàn ăn, sự ngượng ngập bao trùm toàn bộ không khí, hoặc có lẽ ít nhất Ánh Dương cảm thấy như vậy. Thần tượng ngồi ngay trước mặt khiến cô không thể nào ngồi yên được, thỉnh thoảng len lén ngước nhìn anh nhưng liếc mắt một cái liền bị “cảnh đẹp” trước mắt làm cho ngây người. Diện mạo hút hồn, cử chỉ tao nhã, biểu cảm chăm chú, bắt kì điểm nào cũng đủ sức mạnh hạ gục ý chí vốn đã yếu ớt của Ánh Dương. Cảm giác được có người nào đó nhìn mình chăm chú không hề kiêng nể, Minh Tú gõ nhẹ lên mặt bàn nhắc nhở. Ánh Dương giật mình, vội vã cúi đầu, đôi tai phản chủ tự giác đỏ bừng lên. Ở dưới bàn, cô tự cấu mạnh vào tay mình, không dám nhìn trộm anh thêm lần nào nữa. Chỉ là mắt không dám nhìn nhưng tâm trí cô vẫn gắn chặt trên người anh. Một người đàn ông chỉ ăn một loại mì gói duy nhất, có thể nói anh ấy rất chung thủy, đúng không?

- Cảm ơn cô về bữa ăn.

- Anh đừng khách sáo, chỉ là… một bát mì thôi mà!

- Ừm… vậy tôi về trước đây. Ngoài trời gió đấy…

Tiễn thần tượng ra về, Ánh Dương tựa lên cánh cửa, đôi môi mím lại cố kìm nén ngọn núi lửa đang chực trào lên trong lòng. Len lén mở một khe nhỏ nhìn ra bên ngoài, cô xác định anh đã đi xa mới yên tâm đóng chặt cửa lại, từng bước, từng bước di chuyển đến chiếc sofa rồi tung người vui đầu vào gối. Được rồi, không cần kiềm chế nữa rồi, có thể hét thật to rồi! Thần tượng! Thần tượng! Người vừa rồi ở đây chính là thần tượng của cô!

Hôm nay, ngày 12 tháng 9 năm 2016, bữa ăn đầu tiên của bọn họ…

.

.

.

- Cắt! Ánh Dương ơi là Ánh Dương, sao người cô cứ cứng đơ vậy hả? Chúng ta đang quay phim tình cảm chứ không phải là phim kinh dị đâu! Nhìn cậu Quang Lâm chẳng khác gì đang bế xác ướp vậy!

Ánh Dương tuột xuống khỏi vòng tay của bạn diễn. Cô ngượng ngùng liên tục nói xin lỗi với đạo diễn. Dù biết đạo diễn đang nổi nóng nhưng nghe cách ví von của ông, nhân vân xung quanh cúi mặt đè nén tiếng cười. Quả thực ông so sánh không hề sai, ngay từ lúc Quang Lâm bế cô lên đã giống hệt tư thế nhổ củ cải rồi. Một đoạn phim quảng cáo kéo dài mười lăm phút dự định quay trong bốn ngày nhưng với cái tốc độ này, thực sự chừng đó thời gian là đủ sao?

- Cô có thực sự là phụ nữ không vậy? Cô nhìn xem, trước mặt là một anh chàng đẹp trai như thế, cô không có một chút rung cảm nào sao?

- … - Ánh Dương không trả lời bởi lẽ trong lòng cô không hề có một chút cảm giác.

- Ôi trời ạ, lúc đầu tôi chỉ nghĩ tính cách cô mạnh mẽ nhưng thì ra cô là đàn ông nguyên một khối luôn. – Đạo diễn thở dài bất đắc dĩ. – Tạm nghỉ mười lăm phút!

Ánh Dương cười cười tỏ vẻ áy náy với nhân viên trong đoàn. Ngay từ đầu cô đã biết mình diễn xuất rất tệ, vậy mà công ty vẫn muốn cô nhận hợp đồng quảng cáo này để nâng cao tầm ảnh hưởng với công chúng. Cô ủ rũ ngồi trong phòng trang điểm, nhìn bộ dạng muốn nén cười đến nội thương của Quỳnh Mai, thở dài:

- Muốn cười thì em cứ cười đi! Không cần phải ngại đâu!

- Hừm… hừm… em không cười…

- Này, bộ dạng của chị lúc đó rất cứng sao? Chị hỏi thật lòng đấy!

- Có một chút… - Quỳnh Mai cẩn thận tìm từ ngữ uyển chuyển nói ra ý nghĩ. – Trông chị giống như là… không muốn hợp tác vậy.

- Vậy nếu người bình thường được đàn ông bế kiểu công chúa như vậy thì sẽ như thế nào?

- Em không biết diễn tả thế nào cả! Tùy cảm nhận của mỗi người thôi chị ạ!

- Nhưng mà chị không có chút cảm nhận nào hết…

- Nghe cô nói như vậy làm tôi nghi ngờ mãnh liệt về sức hút của bản thân đấy!

Quang Lâm bước vào phòng, bộ dạng giống như đã nghe thấy hết đoạn nói chuyện giữa Ánh Dương và Quỳnh Mai.

- Tôi không có ý đó đâu! – Ánh Dương liên tục xua tay.

- Đùa cô một chút thôi mà!

Cậu ta nở nụ cười răng khểnh nổi tiếng với lực sát thương chỉ trong nháy mắt, thành công khiến gương mặt Quỳnh Mai đỏ ửng. Nhưng dường như “hệ miễn dịch” của Ánh Dương không phải dạng vừa, hoặc có lẽ trái tim thiếu nữ của cô chỉ biểu hiện ra với người nào đó thôi!

- Nào bây giờ để tôi bế cô lại một lần. – Cậu ta vẫy cô đứng dậy. – Nhanh lên! Tôi làm thế này không chỉ vì cô đâu mà còn vì tiến độ của mọi người nữa đấy!

Quang Lâm kéo tay cô choàng lên cổ mình, cẩn thận vòng tay nhấc bổng cô lên.

- Thả lỏng! Thả lỏng một chút! Đúng rồi. Còn nữa, đầu cô sát lại gần tôi.

Ánh Dương tận lực làm theo lời cậu, dù động tác của cô đã không còn cứng đờ nhưng ánh mắt nhìn đối phương, một chút tình cảm cũng không có. Khi cô ghé sát lại, cậu ta làm bộ cúi xuống như muốn hôn cô khiến cô giật mình, liền ngoảnh mặt đi đầy vẻ cự tuyệt. Quang Lâm bật cười:

- Ha ha… phản ứng lớn quá đấy! Tôi chỉ muốn đùa một chút thôi mà.

- Đùa thế này… không vui đâu!

- Thực ra trông cô thế này cũng rất dễ thương!

Vừa nói xong, cậu ta thật sự thơm lên má cô và bỏ đi trong tiếng cười văng vẳng. Con người này quả thực rất thích đùa giỡn!

Hết chương 4.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Chương 4 dễ thương quá em ơi. Các nhân vật nam đều quá đáng yêu đấy <3. Chị có cảm tình với Minh Tú hơn một chút rồi :D.
 
Bên trên