Trung tâm thương mại Sunshine tọa lạc trên một con phố sầm uất, nằm ngay trung tâm thành phố X. Đây được xem là một trong những trung tâm thương mại lớn nhất cả nước, là niềm tự hào của thành phố với mỗi năm đón tới hàng trăm triệu lượt khách ghé thăm. Vào ngày hôm nay, tòa nhà tráng lệ này từ sớm đã tập trung rất nhiều người. Không chỉ có người dân bình thường mà còn có mặt cả phóng viên ở sảnh để chuẩn bị cho sự kiện đặc biệt sắp được diễn ra.
Đúng chín giờ, trong tiếng hò reo của đám đông, một cô gái nhỏ xuất hiện. Có lẽ chẳng ai ngờ được lại có nhiều người đến vậy, bảo vệ đã rất vất vả mới có thể rẽ đường cho cô gái bước lên sân khấu. Ánh Dương mỉm cười vẫy tay chào khán giả. Cô ngẩng đầu nhìn lên phía trên, hàng lang cả bốn tầng đều chật kín người. Họ đều rất nhiệt tình chụp ảnh và hét tên cô lên thật to. Lần đầu tiên trở thành trung tâm của một biển người như vậy, cô không khỏi hồi hộp nhưng hơn tất cả là niềm vui đang tràn ngập khắp con tim. Ánh Dương cô cũng được hoan nghênh lắm đấy!
Mặc dù ban tổ chức đã tạm thời sử dụng các biện pháp an ninh, nhưng khi Ánh Dương xuất hiện, khán giả bùng nổ sự nhiệt tình, các phương tiện truyền thông tiếp cận nhiều lần bị chặn, tiếng reo hò của đám đông lấn át khiến âm thanh không thể tiếp tục, nhân viên làm việc gặp rất nhiều khó khăn vì hàng ngàn người tập trung tại sảnh cùng một lúc. Kết quả, các hoạt động phía sau đều bị hủy bỏ, cô chỉ có thể nhận phỏng vấn của phóng viên sau đó tranh thủ thời gian chụp ảnh với một số fan may mắn rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Ngồi trong phòng tiếp khách của trung tâm thương mại, Ánh Dương vẫn mân mê trên tay con voi nhỏ vừa được một cô bé cố dúi vào tay khi chụp ảnh tập thể. Nhớ đến hình ảnh cô bé hoạt bát giơ nắm đấm cổ vũ mình khiến cô bất giác nở nụ cười.
- Ôi, chị Dương của em thật sự trở thành minh tinh rồi kìa! Sau này em có thể tự hào vỗ ngực em là trợ lí của minh tinh nổi tiếng, ha ha, vui quá đi!
- Thôi, đừng có trêu chị nữa! – Dù nói vậy nhưng ánh mắt cô vẫn tràn ngập ý cười. – Chỉ tiếc là phải hủy bỏ phần sau của chương trình khiến mọi người vất vả một phen đến đây mà phải rời đi sớm!
Quỳnh Mai mở điện thoại cho Ánh Dương xem bài báo về sự kiện hôm nay, đúng lúc hai cô gái chụm đầu, to nhỏ nói chuyện, một người đàn ông mặc vest đen trông rất nghiêm túc, tự giới thiệu là giám đốc bộ phận marketing của trung tâm thương mại bước vào. Sự nghiêm túc của người đàn ông khiến Ánh Dương bất giác ngồi thẳng lưng, bày ra tư thế chuyên nghiệp giống như đang dẫn chương trình bàn về chính sự. Nhưng ở trên đời có một loại người như thế này, thoạt nhìn anh ta rất đứng đắn cho đến khi người đó mở miệng ra nói chuyện!
- Xin chào cô Ánh Dương. Hân hạnh được gặp người siêu nổi tiếng. Tôi… thật sự quá xúc động. – Anh ta làm bộ dụi dụi trông hệt như có nước mắt sắp chảy ra.
- Anh thật sự đã quá lời rồi. – Trong đầu đầy dấu chấm than, cô dở khóc dở cười bắt tay đáp lễ anh chàng giám đốc.
Ánh Dương nhận ra người đàn ông có tên Hoàng Phúc này ngoài lúc nói chuyện công việc vẫn duy trì sự nghiêm chỉnh, còn lại có thể dùng hai chữ “khoa trương” để hình dung anh ta. Nhân lúc Hoàng Phúc ra ngoài nghe điện thoại, thư kí nữ đi theo anh ta ngại ngùng giải thích về tính cách có khuynh hướng “thần kinh” của sếp. Ánh Dương chỉ biết cười xòa, những người như vậy thường không phải là kẻ xấu!
Ngay khi kết thúc sự kiện, Ánh Dương bay thẳng về nhà vì cô lo lắng cho Giun béo gửi ở nhà của Hải Long. Cũng thật là lạ, suốt từ tối qua đến giờ, Mạnh Hải vẫn chưa có bất kì hồi đáp gì, không lẽ số điện thoại sai sao? Chắc là không phải đâu…
- Ôi, chị về rồi sao? – Hải Long bất ngờ nhìn thấy Ánh Dương ở ngoài cửa. – Em cứ nghĩ chị đi chuyến tối cơ!
- Vậy là cậu chưa xem tin tức rồi! Người đến đông quá nên hoạt động phía sau bị hủy. Dù sao ở lại không có việc gì nên chị đổi vé về sớm! Giun béo đâu rồi? – Cô nhìn quanh nhà vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.
- Chứ không phải là chị lo cho nó quá nên mới bỏ việc chạy về đấy chứ? – Cậu nhăn nhó. - Ở đằng sau ghế kìa. Nó định cào rách sofa nên em đành phải kiếm sợi dây buộc nó tạm.
Cô không nói gì, chỉ ngồi xuống cởi dây cho Giun béo, kì thực trong lòng có chút xót xa khi nhìn thấy điệu bộ khó chịu của nó. Hải Long bỗng cảm thấy tức giận, cậu không rõ vì sao nhưng cô càng quan tâm đến con mèo này, cậu lại càng khó chịu. Một người lười biếng lại sợ đau như cô vẫn cố gắng tắm sạch cho một con mèo bất chấp bị nó cào, một người khó khăn lắm mới có cơ hội để ra ngoài cuối cùng lại bỏ lỡ cũng chỉ vì một con mèo! Cứ nghĩ đến tất cả những chuyện đó, cứ nghĩ đến nguyên nhân thật sự, cậu lại đố kị, lại tức giận! Nhìn một người một mèo ôm nhau thành một cục dưới nền nhà, Hải Long nói mát:
- Bộ dạng này của chị sắp được coi như chủ của nó rồi đấy!
- Đâu có đâu, chắc tối nay có người đến đón nó. Sau này người ta sẽ cẩn thận hơn mà!
Cậu “hừ” nhẹ một tiếng, quyết định mở ti vi không thèm để ý đến cô nữa. Mắt không thấy, tâm không phiền!
“Chương trình Vòng quanh showbiz của chúng ta sẽ được tiếp tục điểm qua những sự kiện diễn ra trong ngày. Hôm nay, diễn viên, ca sĩ Hồng Hạnh đón sinh nhật cùng với fans tại khách sạn Rainbow. Dự kiến sẽ có khoảng hai nghìn năm trăm fans sẽ chung vui cùng với cô…”
- Này, công ty quản lí của chị có tổ chức sinh nhật cho Hồng Hạnh không? – Hải Long hỏi bâng quơ.
- Chị cũng không biết nữa, mấy ngày rồi chưa đến công ty. Nhưng có thể đoán mấy vị lãnh đạo sẽ không bỏ qua dịp này để tìm mối làm ăn đâu!
- Vậy còn chị? Chị định thế nào?
- Sao lại kéo đến tôi rồi? – Cô thở dài. – Sắp tới có lẽ đài truyền hình sẽ giao cho tôi một chân trong chương trình mới. Sau đó có vài dự án thực tế ngắn hạn nữa. Cậu nghĩ tôi thử sức ở mảng thời trang sẽ thế nào? Cậu biết đấy, dáng người tôi hơi nhỏ…
- Không cao thì không được ăn mặc đẹp à? Đầu óc của chị nhiều khi cũ kĩ quá rồi đấy. Dù sao cũng đã ăn kiêng rồi, chị cứ mạnh dạn mà làm đi. Đừng lo, em sẽ luôn ủng hộ chị!
- Sao cậu biết tôi đang ăn kiêng? Đã giấu rồi mà… - Cô lẩm bẩm.
Cậu lắc đầu, nụ cười vương vấn sự chua xót. Chỉ cần là chuyện của cô, có thứ gì cậu không để tâm cơ chứ? Cũng giống như cô vậy! Đáng tiếc, đối tượng không phải là cậu…
.
.
.
Buổi tối, sương mù giăng kín thành phố. Những giọt mưa bay lất phất trong không khí, đường phố ẩm ướt nhuốm đầy vẻ đìu hiu. Một mèo một người ở trong nhà nhàm chán, cả hai lăn ra ngủ trên ghế sofa. Không biết là mơ thấy ác mộng gì, Ánh Dương trở mình khiến Giun béo từ trên người cô lăn xuống đất. Nó choàng tỉnh, mở mắt mèo ra, vô cùng khó chịu nhìn người vẫn đang trong trạng thái ngủ say. Cái cô gái này không xinh đẹp, không dịu dàng hiểu lòng người như nữ chủ nhân của nó thì thôi đi, tướng ngủ còn xấu như vậy, sau này ai rước về thì gặp họa lớn rồi! Nó meo meo mấy tiếng bày tỏ sự bất mãn, tiện chân kéo chăn trên người cô xuống. Ánh Dương giật mình, ngái ngủ nhìn xung quanh. Đêm nay, không biết vì sao cô luôn ở trong trạng thái chờ đợi, giống như biết chắc sẽ có người đến nên ngủ quên trên sofa lúc nào không hay.
Bên ngoài, gió thổi từng cơn, đập vào cánh cửa sổ kêu cọt kẹt, Giun béo ở dưới đất không ngừng kêu meo meo. Cảnh tượng này làm cô bất giác nhớ đến bộ phim kinh dị lần trước bị ép đi xem cùng với Kim Chi. Không phải chứ… chỉ là cửa sổ nhà cô bị hỏng thôi mà! Để tự trấn an bản thân, cô mở nhạc thật to và đi tìm búa. Cánh cửa này không chỉ bị hỏng một, hai lần. Cô đoán chỉ cần làm như cũ nó sẽ yên ổn hết đêm nay nên lười không muốn đeo kính, mắt nhắm mắt mở đập lên bản lề. Đúng lúc điện thoại phát bài hát của anh, cô cao hứng hát theo đoạn điệu khúc, bản thân tự cảm thấy mình lúc đó hát rất hay.
Một chiếc xe X5 màu đen dừng lại trước nhà cô trong đêm tối. Ánh Dương vẫn say mê hát theo nhạc, không hề để ý đến người đàn ông vừa bước xuống xe. Anh đến gần, đứng ngoài cổng sắt bấm chuông. Mắt Ánh Dương bị cận, những vật ở ngoài bán kính một mét hầu như cô đều không nhìn rõ. Thường ngày, mỗi khi đi làm cô dùng kính áp tròng, nếu không có việc phải ra ngoài, cô sẽ dùng cặp kính thường cho thoải mái. Lúc nãy vừa mới ngủ dậy không đeo kính, cô căn bản không nhìn rõ dung mạo người ở ngoài.
Giữa đêm khuya, một người đàn ông không rõ lai lịch đến nhà một cô gái độc thân, Ánh Dương nghĩ thế nào cũng cảm thấy lo sợ. Cô đọc không ít bài báo về những vụ việc giết người cướp của xảy ra gần đây, trong lòng càng đề cao cảnh giác, cầm theo cái búa đề phòng bất trắc. Và quả thật cái người ở bên ngoài đã làm cô hoảng sợ, nhưng là hoảng sợ theo một cách khác.
- Khuya như vậy vẫn đến tìm em, thật ngại quá. Tôi thấy bên trong vẫn sáng đèn nên mới bấm chuông. – Minh Tú giải thích.
- Á…
Kèm theo đó là tiếng búa rơi trên nền đất vang lên một tiếng động chói tai. Ánh Dương ngay tức khắc ngồi thụp xuống, tay run rẩy nhặt chiếc búa lên. Vì sao anh lại xuất hiện ở đây, vào ngay lúc này chứ?
- Ấy, không trúng vào chân chứ?
- Không có. Em không sao. À… à… mời anh vào nhà.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hình tượng lúc này của cô khủng bố như thế nào. Cô luống cuống mời anh vào nhà, nhân cơ hội đi pha nước trốn vào phòng gọi điện thoại cho “Mạnh Hải”. Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy.
- Alo? Sao cậu không đến mà lại để anh ấy đến? Kể cả thế cũng không báo trước cho tôi. Cậu có biết là tôi đang rất rất mất mặt không hả?
Cô tuôn ra một tràng dài sự bức xúc của mình mà không để đối phương có cơ hội lên tiếng. Bên kia im lặng một lúc, giống như cả thế kỉ đã trôi qua mới hòa hoãn đáp lại:
- Ha ha… - Anh khẽ cười. - Xin lỗi vì đã đến không báo trước. Nhưng hình như em có chút nhầm lẫn rồi. Đây là số điện thoại của tôi, không phải của Mạnh Hải.
Cuộc gọi đột ngột bị cắt đứt, từ trong phòng ngủ truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống sàn nhà. Không khó để nhận ra tiếng động đó xuất phát từ đâu, Minh Tú bật cười, tiếng cười đánh thức Giun béo say ngủ dưới gầm ghế. Nó mở ti hí mắt, vô cùng thân thiết cọ cọ chân anh đầy vẻ lấy lòng.
- À, mày đây rồi… sao lại đi lung tung thế này? Có phải cũng không muốn trở về rồi không?
Giống như hiểu được những lời anh nói, nó ngoan ngoãn nằm lại trong lòng anh, lẳng lặng lắng nghe anh tâm sự. Vào lúc đó, điện thoại anh đổ chuông, người gọi đến lần này là Mạnh Hải đích thực. Dẫu sao anh cũng là cấp trên của cậu ta, đối với việc anh không nói một lời mà chơi trò mất tích, Mạnh Hải không dám trách mắng, chỉ có thể nhắc nhở anh sớm quay lại kịp buổi tổng duyệt vào ngày mai. Minh Tú vừa đặt điện thoại xuống, cái người từ nãy đến giờ vẫn một mực trốn trong phòng đột nhiên xuất hiện, không biết là đã đứng dán tai vào mép cửa từ lúc nào.
- Anh định đi luôn sao? – Có lẽ vì không nhìn rõ nên gan Ánh Dương to hơn thường ngày, hoặc cũng có lẽ cô sợ anh cứ như vậy mà rời đi.
- Không…
- Vậy… anh có muốn ăn khuya không? Em hơi đói bụng. Em gọi đồ ăn mang đến nhà nhé?
- Ở đây tôi có bánh ngọt. Tuy đã bị vỡ nhưng vẫn ăn được. Nếu em thích…
- Em thích chứ, tất nhiên là em rất thích rồi. Cảm ơn anh.
Ánh Dương vội nhận lấy hộp bánh mang vào bếp. Kì thực cô không hề đói bụng, chỉ là sợ cứ ngồi không như vậy, Minh Tú sẽ sớm đi mất. Đối với cô, từng giây, từng phút được ở gần anh đều vô cùng quý giá. Cô chỉ là tham lam một chút, một chút như thế này là quá tốt rồi!
- Cửa hàng bánh ngọt Tình yêu, số 84, đường Vạn Hoa, thành phố Z… thành phố Z…
Địa chỉ cửa hàng in ở góc hộp bành, không lớn, không nhỏ, vô tình lọt vào mắt cô. Ánh Dương bần thần, chiếc bành gato này không chỉ xinh đẹp ở lớp kem trang trí cầu kì bên ngoài mà còn mang theo cả công sức anh mang từ nơi tổ chức buổi biểu diễn về đến tận đây. Chỉ tiếc là, đã bị hỏng mất rồi! Bạn nói xem, cái người có được diễm phúc to lớn này vì lí do gì lại không nhận, để nó lưu lạc đến tận tay cô? Cô vẫn nghĩ mãi chuyện đó, nghĩ mãi vẫn không hiểu được tại sao.
Từ lúc bước chân vào showbiz, Ánh Dương học được cách che giấu tâm trạng của chính mình. Dù trong lòng đang rối như tơ vò, cô vẫn có thể mỉm cười, ngồi đối diện anh, giả vờ như không hề phát hiện ra điều gì. Cả hai người dường như đều không có ý thức muốn cầm chiếc nĩa lên, lặng yên nhìn chiếc bánh tội nghiệp đã bị hỏng.
Bánh rất ngọt nhưng khi chạm đến đầu lưỡi chỉ còn cảm nhận được sự nhạt nhẽo làn tràn khắp khoang miệng. Anh cũng vậy, cô cũng vậy. Tận mắt được chứng kiến tình yêu đẹp đẽ mà cô ngưỡng mộ bấy lâu, không còn sự sùng bái, tự hào như trước kia, cô cảm thấy ghen tị xen lẫn cả sự hụt hẫng. Cô lờ mờ nhận ra đã có sự thay đổi nào đó trong tâm tư, tình cảm của mình dành cho anh dù chỉ sau vài lần gặp gỡ. Ranh giới sự yêu thích dành cho thần tượng và tình cảm nam nữ rất mong manh. Bởi vì mong manh nên luôn khiến người ta nhầm tưởng, tưởng rằng mình đã yêu nhưng thực ra chỉ là ngưỡng mộ, và cũng có khi tự nhủ rằng chỉ là hâm mộ nhưng đã trót yêu…
Tiễn Minh Tú và Giun béo trở về, Ánh Dương đã muốn mở lời giúp anh trông mèo cưng trong thời gian anh đi lưu diễn, song lại nghĩ đến chương trình mới sắp bắt đầu, cô lại do dự. Cô chỉ là không nỡ nhìn Giun béo bị gửi đi khách sạn thú cưng. Nó cao ngạo như vậy, khẳng định sẽ không ai muốn làm bạn với nó đâu! Cô nhìn theo bóng một người, một mèo trong chiếc ô tô biến mất. Cô lặng lẽ khóa chặt cửa, thở dài mở phần mềm chăm sóc sức khỏe trong điện thoại, tăng thêm ba tiếng tập luyện vào ngày mai. Cũng tốt, bận rộn rồi sẽ không phải suy nghĩ nhiều!
Sắp xếp lại mọi thứ ổn thỏa, Minh Tú bắt một chiếc xe taxi ra sân bay. Bác tài thỉnh thoảng trộm nhìn anh qua gương chiếu hậu, ánh mắt mang theo sự ngờ ngợ nhưng không dám khẳng định. Anh kéo cao khẩu trang, ngoảnh mặt nhìn ra chưa sổ xem như không phát hiện, dần chìm vào dòng suy nghĩ đến xuất thần.
Tinh… tinh… tinh…
- Alo?
- Là em đây. Anh đang ở đâu?
- …
- Đừng giận em có được không. Xong việc ở trường quay là em gọi anh ngay. Đến bây giờ em vẫn chưa chợp mắt được chút nào. Bây giờ chúng ta gặp nhau được không? Nếu không gặp được anh, em sẽ thức trắng mất. – Giọng nữ hạ thấp vẻ cầu xin.
- Anh đang trên đường…
- Chỉ mười lăm phút thôi, có được không anh?
Hết chương 7.