[Ngôn tình - Nguyên sang] Cú lừa hôn ngoạn mục - Update - Hạ Thượng Lẫm (xiaofang, quachngan99 dịch)

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
cu_lua_hon_ngoan_muc.png

Bìa sách: Andu.
Cú lừa hôn ngoạn mục.
Tác giả: Hạ Thượng Lẫm.
Số chương: 83 chương.
Tình trạng bản gốc: Hoàn.​

Dịch giả: xiaofang, quachngan99
Hiệu đính: Phi Yến Nhược Lam
Văn án:

Thân là một cao thủ tình trường, Mạc Thiếu Bạch thậm chí còn không đếm được số mĩ nhân mà anh đã ngủ cùng.

Chính là anh lại nhất thời hồ đồ, bị Tằng Lam lợi dụng.

Thân là một doanh nhân tinh anh, Mạc Khiếu Bạch từ trước đến nay dù cho là hãm hại, lừa gạt, anh vẫn không từ thủ đoạn.

Là thế, nhưng anh nhất thời hồ đồ, tặng cơ hội cho Tằng Lam.

Tục ngữ có câu: "Ra đi sớm hay muộn thì đích đến vẫn là nhà” hay: "Đi ở ven sông nào có chỗ không ướt giày?”.

Thế nhưng anh không cam tâm, quyết sẽ lừa cô về bên cạnh.

---------- ♥♥♥ ----------​

Vậy bước tiếp theo là gì?

Tằng Lam: "Quay về làm người xa lạ."

Mạc Khiếu Bạch: "Hôn nhân chớp nhoáng."

Hôn nhân chớp nhoáng, kế tiếp thì sao?

Tằng Lam: "Ly hôn!"

Mạc Khiếu Bạch (nhíu mày): "Em mơ tưởng!"

Mạc Khiếu Bạch là ai?

Tằng Lam: "Vật thí nghiệm của cuộc hôn nhân này."

Tằng Lam là ai?

Mạc Khiếu Bạch (cười lạnh): "Là người phụ nữ yêu tôi nhưng có chết cũng không thừa nhận."

Chú thích: Tác giả Hạ Thượng Lẫm mới đổi bút danh mới là Thượng Cẩm Duy. Tuy nhiên vì nhóm tiến hành dịch trước khi tác giả sửa đổi bút danh cho nên vẫn giữ bút danh cũ của tác giả.
---------- ♥♥♥ ----------
Mục lục
Chương 1 |♣| Chương 2 |♣| Chương 3 |♣| Chương 4 |♣|
Chương 5 |♣|
Chương 6 |♣| Chương 7 |♣| Chương 8
Chương 9 |♣| Chương 10 |♣| Chương 11
Chương 12|♣|Chương 13|♣| Chương 14
Chương 15 |♣|Chương 16

---------- ♥♥♥ ----------
Gác Sách ngày 10/7/2014-Thân mừng sinh nhật chị Chim Cụt

Truyện đăng độc quyền ở Gác Sách.
Yêu cầu không sao chép về trang web cá nhân hoặc trang web khác.

****
Thông báo:

Truyện này tạm ngưng đăng ở đây, mình xin khóa chủ đề. Khi nào nhóm quyết định tiếp tục thì mình sẽ mở lại.


Thân,
Ruồi
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

quachngan99

Gà BT
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
15/1/14
Bài viết
1.398
Gạo
3.600,0
Không biết MKB có bị lừa không nữa? Happy ca cũng có ý với Tằng Lam chăng? :-/:">:))
Lại dài cổ chờ 1 tuần nữa.
P/S.

=> tối

=> mặc tã
Úi, em cảm ơn ạ, em sửa ngay đây. :D
 

xiaofang

Gà nhập
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
27/2/14
Bài viết
2.426
Gạo
3.600,0
Chương 12: Tiểu chuột bạch.
Dịch giả: xiaofang
Hiệu đính: Phi Yến Nhược Lam

Mắt nhìn Tằng Lam ngồi lên xe của Cao Hưng, trong bụng Mạc Khiếu Bạch đầy lửa giận, anh liền đi thẳng đến Zero rồi gấp gáp gọi cuộc điện thoại kêu Sở Thần đến cùng. Anh cũng không biết bản thân mình vì sao lại tức giận như thế, một chai bia ừng ực chảy xuống bụng, lửa giận trong lồng ngực cùng với CO2 trong dạ dày hòa thành một xông thẳng lên não. “Ba!” một tiếng, anh đem chai bia đặt lên bàn.

“Ai nha, Tiểu Bạch, cơn giận không nhỏ nha? Chuyện gì vậy? Ai chọc đến cậu rồi sao?” Sở Thần vẻ mặt tò mò.

Mạc Khiếu Bạch cười khổ một cái, nhưng không nói gì. Chẳng qua chỉ thở ra một hơi.

“Gần đây cậu đúng là không bình thường. Cứ ru rú trong nhà vậy sao không đi theo bọn tớ mà chơi, hôm nay vừa gọi tớ ra thì lửa giận lại lớn như vậy? Nói tớ nghe xem, rốt cuộc là bị làm sao?” Sở Thần bắt đầu dụ dỗ.

“Công việc thôi, có một dự án mới cho nên hơi bận.” Mạc Khiếu Bạch không muốn nhắc đến Tằng Lam.

“Dự án mới nào, có thể kiếm được bao nhiêu, nói tớ nghe?” Sở Thần hỏi.

“Hừ, chuột bạch nhỏ.” Ngữ khí của anh giống như tự nói với chính mình.

“Hả? Chuột bạch nhỏ làm sao? Cái này cũng kiếm được tiền ư?” Sở Thần sửng sốt.

Đúng vậy nha, chuột bạch nhỏ làm sao? Anh vẫn nghĩ không ra câu nói cuối cùng của Cao Hưng có ý gì, nhưng lại vô cớ cảm thấy tức giận.

“Ai, bỏ đi, là anh em tớ nói cho cậu một chuyện, bảo đảm có thể khiến cậu vui vẻ.” Sở Thần vỗ vỗ vai anh nói.

“Chuyện gì? Lại nghe ở đâu mấy tin bát quái sao?” Anh không có nhiều hứng thú.

“Mấy ngày trước tớ đi làm việc gặp được Tần Khải, thuận miệng nhắc đến Quý Thù, sau đó, ha ha, nghe được một chuyện rất có ý nghĩa.” Khóe mắt Sở Thần chứa đầy sự đắc ý.

“Quý Thù? Người phụ nữ đi chung với Tằng Lam? Chuyện gì, nói mau!” Mạc Khiếu Bạch lập tức lấy lại tinh thần.

“Hắc hắc, vừa nghe liên quan đến nữ tiến sĩ kia quả nhiên có tinh thần ngay! Ha ha, tớ nói cậu biết vậy, người phụ nữ đó bị vị hôn phu đá rồi.” Sở Thần vô cùng hài lòng nói.

“Cái gì? Rốt cuộc thì chuyện thế nào?” Mắt của Mạc Khiếu Bạch trợn lớn.

“Đừng gấp, nghe tớ từ từ nói. Lúc Tần Khải và Quý Thù chia tay đã cho Quý Thù một tờ chiết khấu chứng khoán trị giá 70% của tòa nhà Tả Ngạn Hoa Đình mà công ty anh ta mới xây dựng, mua một căn phòng ở Tả Ngạn có thể tiết kiệm tới vài chục vạn đó, Quý Thù không dùng đã đem cho nữ tiễn sĩ, bây giờ khoản tiền nhà đã thanh toán đươc một nửa rồi.” Sở Thần nói.

“Sau đó thì sao?” Mạc Khiếu Bạch không nhịn được muốn biết chuyện tiếp theo.

“Vấn đề ở chỗ người đứng tên chủ quyền nhà trong hợp đồng, trước đây lúc mua nhà ký tên có hai người, Tằng Lam và một người đàn ông tên Dương Mâu cùng sở hữu, cậu nói như vậy thể hiện điều gì?” Sở Thần cố ý kéo dài âm cuối mà hỏi.

“Cô ấy muốn kết hôn?” Mạc Khiếu Bạch như có điều suy nghĩ hỏi.

“Điều thú vị là chưa được mấy ngày thì người đàn ông kia lại đến muốn đem toàn bộ căn nhà nhượng lại cho người nữ, ha ha, bao gồm cả khoản tiền phải trả trong mười năm tới. Cậu nói, điều này lại thể hiện cái gì?” Sở Thần cười.

“Đám cưới này không thành.” Mạc Khiếu Bạch đột nhiên hiểu ra.

“Đúng vậy, mình đoán chắc là như vậy, cho nên mới cho người đi điều tra cái người đàn ông tên là Dương Mâu này, cũng là người đi du học về, lúc này đang làm chức quản lí nhỏ cho một công ty nước ngoài, nghe nói hiện tại đang qua lại với một người phụ nữ ở bên ngoài. Buồn cười nhất là, nơi anh ta và nữ tiến sĩ đặt tiệc cưới chính là ở lầu năm của Phượng Cửu ngày đó lại vừa khéo cùng một ngày với đám cưới của cậu! Ha ha!” Sở Thần đem toàn bộ bí mật khai ra hết, từ đầu đến cuối vô cùng sảng khoái.

“Kết hôn cùng một ngày với tớ?” Mạc Khiếu Bạch ngẩn ra.

“Cho nên, cả hai người đều trước ngày cưới một ngày chơi trò last single night, phụt, nhưng cậu thì cưới xong thì li hôn rồi, cô ấy thì lại cưới không thành!” Sở Thần cười ha hả thành tiếng.

Thì ra là vậy. Nếu vậy tất cả đều rõ ràng rồi. Tảng đá lớn đè nặng trước ngực Mạc Khiếu Bạch cuối cùng cũng được nhấc ra, bị vị hôn phu bỏ rơi, đây mới là lí do thật sự Tằng Lam có mặt ở Zero. Cho nên hôm đó cô mới một mình đứng trên đường nhìn phía đối diện mà khóc, có lẽ cũng là do nguyên nhân này. Khó trách cô lại để ý đến chuyện kết hôn của anh đến thế. Khóe miệng anh nhếch lên, khẽ cười một tiếng.

“Thế nào, đủ chấn động chưa? Cuối cùng tớ cũng gỡ lại một ván, lần trước mất mặt vì chuyện thăm dò tin tức của cô ấy, lần này xem như gỡ lại được rồi! Này, Tiểu Bạch, người phụ nữ như thế cậu còn dám muốn không?” Sở Thần nhướng mày tự hào hỏi.

Mạc Khiếu Bạch vừa cười vừa vỗ vỗ Sở Thần:

“Người anh em, anh đây kính cậu một ly.” Nói rồi nâng ly lên chạm vào ly Sở Thần một cái, một hơi uống cạn.

Nhưng Cao Hưng lại là chuyện thế nào? Anh đột nhiên lại không hiểu. Rõ ràng Cao Hưng đối với Tằng Lam có tính chiếm hữu rất mạnh, nhưng rốt cuộc cậu ta có phải bạn trai hiện tại của Tằng Lam hay không? Anh có thể cảm thấy được Tằng Lam đối với Cao Hưng không có chút mâu thuẫn nào, thậm chí là có một loại tình cảm còn thân thiết hơn đối với Tần Chinh. Anh lại càng không hiểu hai người họ thật ra có quan hệ gì.

“Này, người anh em tớ đây mang đến cho cậu tin tức giá trị như thế này, dự án mới kia của cậu nếu có thể hái ra tiền có phải cũng nên chia cho tớ một phần không? Mau nói cho tớ biết, chuột bạch nhỏ làm thế nào hái ra tiền?” Sở Thần hỏi lớn.

Chuột bạch nhỏ, vật thí nghiệm. Trong chốc lát anh hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Cao Hưng, thì ra vật thí nghiệm mà tên tiểu tử kia nói đến chính là anh? Thì ra Cao Hưng có ý nói Mạc Khiếu Bạch anh chẳng qua chỉ là vật thí nghiệm của Tằng Lam! Khó trách Tằng Lam lại cùng anh chơi trò tình một đêm, anh tự nhiên lại biến thành con chuột bạch nhỏ! Bàn tay vô thức nắm lại, các khớp xương nắm chặt đến phát ra tiếng răng rắc.

Sở Thần bị sự biến hóa của sắc mặt Mạc Khiếu Bạch dọa cho một phen kinh hãi:

“Nha, người anh em, chuyện gì vậy? Vừa nãy còn vui vẻ mà bây giờ sắc mặc lại dữ dằn thế này?”

“Cho tớ biết địa chỉ.” Mạc Khiếu Bạch lạnh lùng hỏi.

“Địa chỉ gì? Cậu muốn địa chỉ của nữ tiến sĩ kia sao? Thế nào, cậu vẫn chưa nản lòng, muốn vào nhà cướp sắc sao?” Sở Thần kinh ngạc hỏi.

“Bớt nhiều lời đi, có cho hay không?” Mạc Khiếu Bạch mất hết kiên nhẫn.

“Cho, cho, không cho thì làm sao có kịch hay mà xem, hắc.” Sở Thần vui vẻ lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại: “Nhìn xem, đã chuẩn bị sẵn cho cậu từ sớm rồi.”

Mạc Khiếu Bạch muốn nhận lấy điện thoại thì tay Sở Thần lại dừng lại:

“Nhưng chúng ta nói rõ trước, chuyện này là một mình cậu làm, đừng bao giờ khai ra Tần Khải, cũng đừng để cho Quý Thù biết được, nếu không Tần Khải nhất định làm thịt tớ.”

Mạc Khiếu Bạch giật lấy chiếc điện thoại, hoàn toàn không để ý đến lời Sở Thần. Ngẩn người nhìn địa chỉ mất nửa phút, sau đó đứng dậy rời đi, dường như không nghe thấy tiếng gọi của Sở Thần ở phía sau.

Thời điểm xe của Mạc Khiếu Bạch chạy đến dưới nhà Tằng Lam, Cao Hưng vừa chuẩn bị rời khỏi. Đêm nay đối với Cao Hưng mà nói thật giống một giấc mơ, hạnh phúc đến quá nhanh, cả người cậu như muốn bay bổng. Cậu đường đường chính chính đưa Tằng Lam rời khỏi phòng thí nghiệm, cùng đi ăn một bữa ăn Pháp kinh điển, sau đó đưa Tằng Lam về nhà, hai người lại ở trong nhà nói chuyện rất lâu. Bầu không khí rất thân mật, giống như một đôi tình nhân vậy.

Đây đều là yêu cầu của quân sư Qúy Thù, đóng kịch thì phải đóng tới cùng. Loại người như Mạc Khiếu Bạch đâu dễ gạt, nếu không mang từng chi tiết làm cho thật tốt thì anh ta tuyệt đối không tin Tằng Lam và Cao Hưng thật sự là một đôi. Thành hay bại chỉ trong một động tác, Tằng Lam cũng chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp. Cũng may cô và Cao Hưng vốn đã thân, cho dù ở cùng một chỗ cũng không có chút ngượng ngùng nào, vì Cao Hưng lúc nào cũng có những đề tài nói hoài không hết.

“Lam Lam, thật ra tớ không ngại xả thân vì nghĩa, tối nay ở lại đây.” Cao Hưng cười hì hì nói.

Tằng Lam cũng cười:

“Cảm ơn đại nghĩa của cậu, nhưng thôi đi, tớ sợ đến lúc thiếu nợ cậu nhiều quá bị mẹ cậu đòi nợ.”

“Mẹ tớ sao lại tìm cậu đồi nợ, mẹ tớ thích cậu biết bao! Lam Lam, có vì cậu làm nhiều việc hơn nữa tớ cũng bằng lòng, thật đó.” Cao Hưng đột nhiên tràn đầy tình cảm, giống như thú cưng nhỏ dụi dụi lên vai cô.

Tằng Lam nhích người một cái, từ sô pha đứng lên, nắm lấy cổ áo anh:

“Được, vậy bây giờ cậu vì tớ về nhà nghĩ ngơi cho thật tốt, ngày mai đi tinh thần tỏa sáng mà đi làm.” Cô đã quen với những lời nói miệng lưỡi trơn tru của Cao Hưng.

Cao Hưng bĩu môi, hai người cùng xuống dưới lầu, mãi cho tới cánh cổng, Cao Hưng đều không nói chuyện. Nhưng khi cậu mở cửa xe, đột nhiên lại xoay người, ôm lấy Tằng Lam:

“Tằng Lam. Cậu bây giờ có vui vẻ không?”

Tằng Lam ngẩn người, vui vẻ? Hình như đã lâu lắm rồi cô không nghĩ đến vấn đề này. Bắt đầu từ lúc nào vậy? Cô cố ý cười nói:

“Thế nào, cậu là đặc phái viên chương trình Đèn của vạn nhà [1]sao? Tớ đâu phải người già neo đơn.” Tằng Lam nói hưng cũng không vùng thoát ra khỏi lòng Cao Hưng.

“Tằng Lam, cậu nên vui vẻ hơn nữa, nhìn cậu thế này tớ rất đau lòng.” Cao Hưng tiếp tục nói một cách thâm tình.

Cô thì làm sao? Cô không phải rất tốt sao? Nhưng không biết tại sao, nghe Cao Hưng nói, sóng mũi bỗng cay cay. Cô hít một hơi, dùng sức vỗ lên lưng Cao Hưng một cái:

“Được rồi, ăn vụng đậu phụ còn tìm lí do đậm chất Quỳnh Dao như thế làm gì?”

Tay Cao Hưng vuốt lưng Tằng Lam, dịu dàng như vỗ về một con động vật nhỏ:

“Có lẽ tớ nghĩ nhiều quá, nhưng Tằng Lam, nếu cậu cần tớ, tớ luôn ở bên cạnh cậu.”

Nếu cậu cần tớ, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Câu nói nghe thật quen tai, đầu cô chợt có chút đau, sau đó nhớ ra trước đây rất lâu, người đàn ông tên Dương Mâu kia cũng từng nói với cô câu nói này. Dương Mâu lúc đó để đầu đinh, đeo cặp mắt kính gọng đen, mặc chiếc sơ mi kẻ sọc, áo lông khoác bên ngoài đã sần đến mức tạo thành những quả cầu nho nhỏ, ánh mắt anh có chút không dám nhìn thẳng vào cô, nhưng giọng nói lại dịu dàng mà có lực đến thế. Cô nhớ lúc ấy cô đã cười nhưng không nói gì, chỉ là nắm chặt lấy tay Dương Mâu. Sau đó hai người mười ngón đan vào nhau, cùng nhau nhìn những là phong đỏ bay bay trong gió. Bầu trời lúc đó xanh vô cùng, không khí có chút cảm giác lành lạnh. Cô vẫn nhớ khi hai bàn tay của họ nắm lấy nhau, lòng bàn tay thật ấm áp.

“Tằng Lam, sao cậu lại khóc?” Cao Hưng cuốn quýt dùng tay lau đi nước mắt của cô.

“A?” Cô giống như vừa tỉnh mộng, có chút mất tự nhiên. Sau đó gượng cười: “Đều do cậu hại, cậu nhập vai đến thế làm tớ cũng bị lôi vào kịch của Quỳnh Dao rồi, tớ lên nhà đây.”

“Tằng Lam, người đàn ông đó không xứng để cậu phải khóc.” Cao Hưng hét lên sau lưng cô.

Tằng Lam cũng không rõ đây có thể tính là một loại lưu luyến hay không, thật ra khoảng thời gian này cô rất ít khi nghĩ đến Dương Mâu, dù cho nhớ đến cũng chỉ là phản xạ có điều kiện của những mảnh kí ức vỡ vụn. Cô cảm thấy mình đã từ bỏ triệt để, nhưng trong đáy lòng vẫn có chút không cam tâm nói không nên lời. Thí nghiệm tình một đêm của cô đã thất bại, cô vẫn không hiểu được câu nói “Em không hiểu” của Dương Mâu là có ý gì. Điều cô hiểu được là có một số chuyện lí trí không thể khống chế được. Cô không phải là siêu nhân, nên không thể cưỡng cầu. Mỗi ngày cô đều bận rộn như thế, cuộc sống vẫn là hai điểm nối thành một đường thẳng như cũ. Nhìn như đơn điệu nhưng lại không hề như thế, vì sự nghiệp nghiên cứu của cô đã cho cô đủ thách thức. Cho nên Dương Mâu đi rồi, cuộc sống của cô hoàn toàn không hề thay đổi.

Mạc Khiếu Bạch đứng trong bóng tối cách đó không xa, nhìn Tằng Lam một mình đi vào cửa lớn của căn hộ, trầm mặc châm một điếu thuốc.

[1] Đèn của vạn nhà: Một chương trình truyền hình của Trung Quốc.
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

quachngan99

Gà BT
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
15/1/14
Bài viết
1.398
Gạo
3.600,0
Chương 13: Người thông minh.
Dịch giả: quachngan99
Hiệu đính: Phi Yến Nhược Lam
Ba ngày sau, Mạc Khiếu Bạch lại xuất hiện ở phòng thí nghiệm của Tằng Lam, vừa vào cửa đã thấy Tằng Lam đang hướng dẫn Tần Chinh phẫu thuật chuột bạch. Cô mang khẩu trang và găng tay, thấy Mạc Khiếu Bạch xuất hiện, cô không nói gì, dùng ánh mắt bảo anh ngồi xuống chờ trong một lát. Mãi cho đến khi Tần Chinh bắt tay vào việc giải phẫu chuột bạch đang ở trong hộp chăm sóc, cô mới gỡ ra khẩu trang, mái tóc đen như tơ lụa rất nhanh liền rơi xuống, sau lại bị cô nhanh chóng dùng dây thun thuận tay cột lên.

“Thật ngại quá, đã để anh phải đợi lâu.” Cô khách khí nói: “Ngày mai có thể có được số liệu của nhóm đầu tiên, đến lúc đó liền đem phần trống của bộ phận kế hoạch hoàn thành.”

Mạc Khiếu Bạch khẽ gật đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của cô, gương mặt trầm tĩnh xinh đẹp, hẳn là trước mặt người ngoài không có thói quen rơi lệ?

“Đây là phần bộ phận tôi đã sửa xong, chúng ta cùng xem đi.” Cô nói.

“Được.” Hôm nay anh nói rất ít.

“Tằng Lam, những con chuột bạch tiếp theo lập tức sẽ sinh đó, chúng ta giữ mấy con?” Tần Chinh đi đến hỏi.

Tằng Lam suy nghĩ một chút:

“Giữ lại sáu con, phần còn lại cho bọn chúng chết một cách không đau đớn đi.”

Mạc Khiếu Bạch vừa nghe đến chuột bạch, mày nhíu lại. Chờ Tần Chinh đi rồi, anh đột nhiên hỏi:

“Mọi người nuôi chuột bạch để làm vật thí nghiệm?”

Tằng Lam sửng sốt một chút, đáp:

“Đúng vậy.”

“Còn tôi thì sao? Đêm đó cô theo tôi tình một đêm, chẳng lẽ tôi cũng là vật thí nghiệm?” Anh đổi đề tài của cuộc trò chuyện.

Tằng Lam giật mình, ánh mắt trở nên phức tạp rất nhiều. Trầm mặc một lúc lâu, cô mới mở miệng:

“Thật xin lỗi, chuyện tình một đêm kia, quả thật là cái thí nghiệm.”

Mạc Khiếu Bạch lại nở nụ cười:

“Vì cái gì? Cô thật không thể cho tôi biết sao?”

Tằng Lam hít sâu một hơi, đơn giản thẳng thắn nói:

“Vị hôn phu của tôi vứt bỏ tôi trước ngày hôn lễ, anh ta cùng người phụ nữ khác tình một đêm yêu nhau, anh ta nói tôi không hiểu cái loại cảm giác kích tình này, cho nên tôi nghĩ mình nên thử nghiệm một chút. Thực xin lỗi, chuyện này tôi nên giải thích với anh sớm hơn, đã gây cho anh hiểu lầm, tôi thật có lỗi.”

Cô đã sớm muốn thẳng thắn, như vậy cũng không cần phải che giấu dây dưa không dứt nữa.

“À, cô tìm tôi chính là muốn thử nghiệm khoái cảm của tình một đêm? Tôi chính là chuột bạch nhỏ của cô đúng không?” Anh không ngờ cô lại thẳng thắn như thế, nghĩ muốn phát hỏa nhưng lại không thể.

“Đó là một thí nghiệm thất bại.” Cô nói.

“Nhưng tôi lại cảm thấy cô đã thành công đây này. Ít nhất lại làm cho tôi đối với cô nảy sinh sự hứng thú say mê đó!” Anh cười nói, khóe miệng vừa hiện lên một tia giễu cợt lại vừa có chút thê lương.

“Thật xin lỗi, nếu gây cho anh hiểu lầm tôi có thể lập tức giải thích, nhưng tôi không có ý muốn tiến thêm một bước nữa trong chuyện tình cảm với anh . Tôi hi vọng chúng ta có thể duy trì tốt mối quan hệ hợp tác hiện tại, không nên để ân oán cá nhân mà quấy rầy. Chúng ta coi đêm kia không hề tồn tại, được không?” Ánh mắt Tằng Lam vô cùng thành khẩn.

“Vậy hiện tại cô thì sao? Cùng Cao Hưng ở một chỗ? Đã quên cái kẻ bạc tình kia?” Anh dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, tiếp tục hỏi.

“Không có, tôi và Cao Hưng là bạn tốt của nhau, tôi tạm thời không có ý định muốn nói yêu thương.” Cô không thích nói dối.

Câu trả lời này thật ra Mạc Khiếu Bạch cũng rất kinh ngạc, nhưng cũng hài lòng. Ánh mắt anh thật sâu, giống như một cái hồ thăm thẳm, có nổi lên cái gì cũng không thấy gợn sóng.

Phút chốc thần sắc của Mạc Khiếu Bạch biến đổi, nhưng rồi lại cười giơ tay ra:

“Được, cô đủ thẳng thắn, tôi cũng không tiếp tục vô dụng mà tính toán. Một người chơi trò mèo vờn chuột quả thật không có ý nghĩa. Chúng ta coi như đêm kia không tồn tại, về sau cũng chỉ có mối quan hệ đồng nghiệp cùng hợp tác.”

Tằng Lam có chút ngoài ý muốn, cô nhìn anh, ánh mắt lóe sự nghi hoặc, hai người bốn mắt giao nhau, sau đó cô chân thành bắt lấy bàn tay kia, bình thản nói:

“Mạc tiên sinh, tôi rất thích tính cách hào sảng này của anh.”

“Tằng Lam, nếu đã quyết định gác bỏ hiềm khích lúc trước, cô hẳn là cũng nên điều chỉnh lại một chút thái độ đối với tôi, buông xuống sự lãnh đạm cùng đề phòng không phải tốt hơn ư?” Mạc Khiếu Bạch nghiêng đầu, trong ánh mắt chứa ý cười.

Tằng Lam không khỏi lúng túng mà cười một tiếng:

“Được, tôi cũng xin lỗi vì chuyện trước đây đã có thái độ không tốt với anh. Về sau chúng ta chỉ nói về công việc.”

“Có lẽ cũng nên làm bạn bè đi?” Mạc Khiếu Bạch nhướng mày nói.

Tằng Lam cười nhạt không đáp, từ chối cho ý kiến.

Vấn đề phức tạp lâu như vậy mà lại giải quyết một cách nhẹ nhàng, thông minh như Quý Thù cũng phải mở rộng tầm mắt:

“Cậu xác định là cùng anh ta làm hòa? Không chơi?”

“Ít nhất là từ miệng anh ta nhận lời như thế.” Tằng Lam nói.

“Thật không đúng nha, tớ như nào cảm thấy được người đàn ông này là đang lấy lùi để tiến. Mạc Khiếu Bạch căn bản là một chuyên gia âm mưu.” Quý Thù suy tư nói.

“Chẳng qua chỉ là tình một đêm thôi, anh ta làm sao có thể đối với tớ có tình cảm thật đâu chứ? Không phải cậu đã nói, không có người đàn ông nào có thể mãi mãi chấp nhất với một người phụ nữ sao? Thứ anh ta không bỏ xuống được chính là mặt mũi của anh ta, tớ đã quá nhún nhường nói chuyện với anh ta rồi, cho nên cũng không tính là anh ta bị mất mặt đi?” Tằng Lam nói.

“Thật là, cậu thẳng thắn nói cho anh ta biết hết như vậy, nếu anh ta đối với cậu là mối tình thắm thiết chết không buông tay, thì đó chính là tình yêu xúc động lòng người rồi, lại nói trong mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết tình tiết này ở thực tế sẽ rất khó phát sinh. Huống chi đây là loại đàn ông khôn ranh, hiện tại anh ta buông tay là đúng, quả thật khôn khéo. Vừa không mất mặt, cũng không lãng phí nhiều thời gian. Cả hai đều buông, ai cũng đều thoải mái.” Quý Thù nói.

Ai cũng nói tình yêu sẽ khiến cho con người ta thay đổi, điều này đủ để thấy người này thông minh cỡ nào mới có thể chơi một trò cút bắt tình yêu giỏi như vậy.

“Ít nhất cho tới bây giờ, biểu hiện của anh ta rất bình thường. Tớ tin chuyện này trở thành quá khứ rồi.” Tằng Lam nói.

“Này, thực nhàm chán, vốn đang tính toán xem cậu diễn trò hay, không ngờ lại chào cảm ơn nhanh như vậy. Tằng Tiểu Lam, cậu mau tìm người đàn ông tốt đi, tớ còn sốt ruột thay cậu.” Quý Thù bỗng nhiên cảm thán.

“Cậu cũng không cần lo cho tớ, sao không nói tới cậu đi, gần đây cậu chẳng phải cũng không có bạn trai sao?” Tằng Lam đem đề tài này vứt qua cho Quý Thù.

Quý Thù thở dài:

“Này, tớ cũng cô đơn lắm nha. Không còn cách nào, tìm không thấy một cao thủ có level cao để so chiêu, lại không muốn chính mình chịu thiệt chơi đùa cùng một đứa bé miệng còn hôi sữa. Cậu không biết, người phụ nữ như tớ ở giai đoạn này thật ra rất bất đắc dĩ, bởi vì đã muốn cái gì thì không thiếu, cũng không biết chính mình muốn gì. Trước kia trên thế giới này đối với tớ mà nói là có hai loại đàn ông, đàn ông có thể ngủ chung và đàn ông không thể ngủ chung, bây giờ bọn họ đều biến thành cùng một loại, chính là người đàn ông không thể ngủ cùng.”

Tằng Lam bật cười:

“Thật đúng là khổ cho cậu.”

“Độc Cô Cầu Bại (1) là chết như thế nào, chính là cái chết lạnh lẽo.”

Đây là Quý Thù, Độc Cô Cầu Bại trong tình yêu. Quý Thù học đại học thương mại, bởi vì đam mê phim kịch cho nên tự học thành tài, tốt nghiệp đại học đi Nhật Bản du học, lại thuận lợi vào công ty thương mại lớn nhất Tokyo làm nghiệp vụ đại biểu. Hiện tại bị phái quay về Trung Quốc làm chủ quản khu Trung Quốc. Cứ như thế mà thuận buồm xuôi gió, nắm trong tay vận mệnh của nhiều người, chính là cô lại nói rằng đây chính là ông trời bù đắp cho đường tình duyên dang dở của cô. Nhưng mà Tằng Lam không thể không thừa nhận, thực tế con đường tình của Quý Thù quả thật là long đong. Nếu muốn đem tình sử của Quý thù làm một cái tổng kết, đại khái là ba ngày ba đêm cũng nói không hết. Nhưng toàn bộ có thể chia làm hai phần, trước khi tốt nghiệp đại học và sau khi tốt nghiệp đại học. Trước khi tốt nghiệp đại học, tuy Quý Thù có rất nhiều đàn ông theo đuổi, nhưng cô ấy chỉ có một người đàn ông, mà sau khi tốt nghiệp đại học Quý Thù vẫn còn được vô số loại đàn ông theo đuổi, vậy mà đã có không ngớt đàn ông. Đây gọi là buông tha cho một thân cây cối mà chiếm được khắp rừng rậm. Trong mắt Tằng Lam, Quý Thù chính là một chiến sĩ theo chủ nghĩa nữ quyền, dùng sức quyến rũ của mình mà thu phục lần lượt các loại đàn ông kiêu ngạo tự phụ.

“Mấy năm nay tớ thấy những cô gái trẻ đầy tham vọng, một lòng một dạ muốn tìm người đàn ông đẹp trai giàu có mà gả cho, cảm thấy cũng có chút hâm mộ. Ít nhất họ còn biết chính mình muốn gì, hơn nữa còn có tư cách mà phấn đấu.”

“Muốn gả cho nhà giàu cũng coi như là phấn đấu sao?” Tằng Lam cười hỏi.

“Đó là đương nhiên, cậu cho là muốn gả vào nhà giàu có cùng đẹp trai liền có thể gả hay sao? Tỉ lệ trúng tuyển vào nhà giàu còn thấp hơn so với đầu vào của việc du học quốc tế đi?” Quý Thù cười đáp.

“Ừ, kia cũng thật là, tuy rằng không đồng nhất, nhưng tóm lại tuổi trẻ xinh đẹp cũng là một loại vốn liếng.” Tằng Lam đồng ý nói.

Cô không phải loại người tự cho mình là đọc sách để khinh thường người khác. Mỗi người đều có tư chất khác nhau, đường đi cũng không giống, đạo đức cá nhân trong xã hội này cũng không quan hệ. Cho dù là người thấp kém nhưng cũng có mặt thiện lương, mặt khác, cho dù là học giả uyên bác cũng có một mặt là cầm thú. Thực sự là hợp lý, đây là điều mà cô chắc chắn xã hội sẽ tiến tới quy luật tất yếu.

“Nhưng không khí của xã hội này quả thật cũng rất là táo bạo, cậu xem, một người phụ nữ hạ thấp danh dự của mình hậu quả là đem những tên đàn ông xấu xa kia nuông chiều không còn hình tượng, ỷ có chút tiền thì càng khoa trương. Mấy hôm trước tớ tiếp một cái case (2), là ông chủ than đá, có một ít tiền là lại muốn nhanh chóng thoát khỏi cái danh hiệu nhà giàu mới nổi mà đầu tư vào một công ty hoạt hình Nhật Bản.
Ngày đầu tiên tớ dẫn anh ta đi gặp người đại diện, anh ta liền lén muốn tớ hỏi người ta giá cả của JJ (3).” Quý Thù nói.

“Vậy cậu hỏi như thế nào?” Tằng Lam hỏi.

“Tớ dùng tiếng Nhật hỏi ai là chủ tịch, thịt bò đắt nhất của Nhật Bản là bao nhiêu một miếng.” Quý Thù cười đáp.

“Hả? Sau đó thì sao?” Tằng Lam hỏi.

“Vị chủ tịch kia nói cho tớ biết, loại thịt bò thượng hạng 8 ounce (4) là một triệu yên. Vì thế tớ nói cho ông chủ kia biết, JJ với giá rẻ nhất là tám phút với một triệu yên, bằng sáu vạn ba nghìn nhân dân tệ. Lão gia giật mình chấn kinh, cũng không dám phô bày giàu sang, đoán chừng là số tiền này đủ để mình mang về chơi đi.” Quý Thù nói.

Tằng Lam cười nhạt

“Coi như cũng là người thông minh.”

* Chú thích:

(1) Độc Cô Cầu Bại: Được xem là một nhân vật có võ công cao nhất trong các tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, từng xuất hiện trong bộ Thần Điêu Đại Hiệp và Tiếu Ngạo Giang Hồ. Tên của Độc cô cầu bại có nghĩa là cô độc một mình mong được bại trận.

(2) Case: Trường hợp.

(3) JJ: Kênh anime chuẩn HD của Nhật Bản.

(4) Ounce: (phiên âm tiếng Việt aoxơ) là một đơn vị đo khối lượng trong hệ thống đơn vị của Anh và Mỹ. Nó chủ yếu sử dụng trong việc xác định khối lượng của vàng, bạc và các kim lại quý. 1 ounce = 28.349523 g
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0

Mạt Họa

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/5/14
Bài viết
255
Gạo
250,0
1. “Hả? Chuột bạch nhỏ làm sao? Cái này cũng kiếm được tiền ư?” Sở Thần sửng sốt => Chấm cuối câu.

2. Mạc Khiếu Bạch đứng trong bóng tôi cách đó không xa, nhìn Tằng Lam một mình đi vào cửa lớn của căn hộ, trầm mặc châm một điếu thuốc. => bóng tối.

3. “Mấy năm nay tớ thấy những cô gái trẻ đầy tham vọng, một lòng một dạ muốn tìm người đàn ông đẹp trai giàu có mà gả cho, cảm thấy cũng có chút hâm mộ. Ít nhất họ còn biết chính mình muốn gì, hơn nữa còn có tư cách mà phấn đấu." => Dấu.

4. “Nhưng không khí của xã hội này quả thật cũng rất là táo bạo, cậu xem, một người phụ nữ hạ thấp danh dự của mình hậu quả là đem những tên đàn ông xấu xa kia nuông chiều không còn hình tượng, ỷ có chút tiền thì càng khoa trương. Mấy hôm trước tớ tiếp một cái case (2) ông chủ than đá, có một ít tiền là lại muốn nhanh chóng thoát khỏi cái danh hiệu nhà giàu mới nổi mà đầu tư vào một công ty hoạt hình Nhật Bản.Ngày đầu tiên tớ dẫn anh ta đi gặp người đại diện, anh ta liền lén muốn tớ hỏi người ta giá cả của JJ (3). => Dấu.

5. “Vậy cậu hỏi như thế nào?” Tằng Lam hỏi => Dấu chấm.
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên