Chương 3: Người hàng xóm
Hai ngón tay cái móc vào trong túi quần, chân phải dậm liên hồi, đôi môi người đàn ông lạ mặt mỉm cười thân thiện trên chiếc đầu lắc trái rồi phải liên tục trong lúc chờ đợi. Cánh cửa chợt mở ra. Một chàng trai trẻ với bộ ria mép và quai nón lởm chởm, trên chiếc mũi cao là đôi mắt quầng thâm hiện ra rõ ràng dù đã bị che bớt bởi chiếc kính. Hai người dò xét khuôn mặt nhau một cách thoáng qua, cậu chưa kịp phản ứng gì thì người đàn ông kia đã chìa một bàn tay ra rồi vội vàng nói:
- Xin chào! Tôi tên là Quốc Khánh, chuyên viên môi giới tài chính. Hàng xóm thân thiện kế bên nhà cậu!
Chàng trai trẻ cũng vội vàng mỉm cười theo rồi đưa cánh tay của mình ra:
- Tôi là Thanh Tùng.
- Một cái tên khá hay. Chào mừng cậu đến với nơi ở mới. Cậu có thể vui lòng sang dùng bữa tối cùng với gia đình chúng tôi được không? – Người đàn ông kì lạ hỏi trong khi vẫn đang nắm tay rất chặt cùng với vẻ mặt chân thành.
- Được – Thanh Tùng đưa ra quyết định khá nhanh.
- Hay lắm!
Nói xong người đàn ông có phong cách cá tính quay mặt bước đi. Khép vội cánh cửa, cậu lặng lẽ bước theo sau. Bầu trời âm u vần vũ, gió thổi từng đợt mỗi lúc một mạnh hơn khiến cậu cảm thấy hơi rùng mình trong chiếc áo sơ mi nhàu nát cũ kĩ. Bước xuống bậc thang, đi được một đoạn cậu liền đứng sững người lại. Quốc Khánh vẫn bình thản bước qua dường như không nhận ra điều gì kì lạ ngay bên cạnh mình. Phía trước mặt Thanh Tùng hơi chếch về phía bên tay phải, ngay trên đụn cát có một có bé mặc váy màu trắng đang ngồi lặng lẽ san lại đống cát mà cậu đã tạo ra. Tóc cô bé rủ xuống che kín khuôn mặt khiến cậu không thể nhìn rõ. Cậu đứng lặng người quan sát, chờ mãi không thấy người bạn mới sánh bước cùng mình, Quốc Khánh liền quay lại nói:
- Nhanh lên nào anh bạn!
Đôi mắt mở to như sực tỉnh, vẻ mặt thất thần liền biến mất nhưng sự việc kì lạ vẫn còn nguyên ở đó. Đuổi kịp Quốc Khánh, cậu liền ngoái lại nhìn thì cô bé đã đứng dậy từ khi nào. Chỉ nhìn thấy từ phía sau, với mái tóc dài ngang hông, hai tay buông thõng, mặt quay về phía ngôi nhà, cô bé lặng im đứng nhìn…
Nhìn qua khoảng trống khi nãy, cô bé với dáng vẻ giống như trong bức ảnh dường như không chuyển động một chút nào vẫn đứng yên ở đó. Chợt Quốc Khánh móc bao thuốc trong túi ra châm một điếu rồi mời cậu. Bỏ qua sự việc kì lạ, cậu tháo cặp kính ra đeo vào vị trí quen thuộc rồi đón lấy lấy bao thuốc và bật lửa. Giờ mới để ý kĩ, người đàn ông đứng trước mặt cậu khá là cao to và đẹp trai. Quốc Khánh rít một hơi thật sâu rồi thở ra quay mặt về phía con đường:
- Tôi đang chờ một người bạn. Vợ tôi trong nhà đang chuẩn bị đồ ăn, cậu hãy đứng ở đây với tôi một lát đã.
Thanh Tùng không nói gì, cậu cũng rít một hơi rồi đưa đầu thuốc lá đang cháy ra phía trước mặt mình quan sát.
- Vậy là cậu làm nghề gì?
- Tôi lao động tự do nhưng chủ yếu là viết văn. - Thanh Tùng hơi ngượng ngùng trả lời, chờ đợi thái độ và ý kiến của Quốc Khánh về ý tưởng của mình.
- Ồ! Cậu viết truyện ngắn hay là tiểu thuyết? - Quốc Khánh nhìn Thanh Tùng một cách tò mò thú vị, cậu ta không có vẻ gì là tự hào hay có thái độ đang cân nhắc một công việc gì đó mang tính thách thức đáng làm hơn.
- Tôi đang cố gắng hoàn thành tập truyện ngắn.
- Tôi nghĩ cậu nên viết tiểu thuyết. Sẽ bán được nhiều tiền hơn! Có dịp cậu nên đưa tôi đọc thử. Có thể tôi sẽ cho cậu nhiều góp ý hay.
Thanh Tùng chần chừ suy nghĩ rồi trả lời:
- Được thôi.
- Cậu chuyên viết về chủ đề gì vậy? - Quốc Khánh thích thú hỏi?
- Kinh dị.
- Khá hay. Triết lí, tình yêu và cuộc sống nói chung cũng chỉ có vậy. Vẫn không thể thoát khỏi hai chữ “đồng tiền” và “sắc đẹp”. Chủ đề kinh dị đòi hỏi cậu phải có tính sáng tạo nhiều hơn do đó cũng thu hút được nhiều người đọc hơn. Nhưng có khát khao thôi là chưa đủ. Đừng biến mình thành kẻ cứng đầu và kiêu ngạo lỗi thời.
Thanh Tùng không nói gì, điều đó cũng là đủ để cho Quốc Khánh nhận biết là cậu ta không tán đồng. Một nụ cười khẩy hiện lên trên khóe môi Quốc Khánh, tuy không nhìn mặt nhau nhưng cũng đủ để cho người nghe biết.
- Vậy điều gì đã đem người trẻ tuổi như cậu đến nơi này vậy?
- Yên tĩnh và thanh bình. Điều quan trọng nhất là giá rẻ và không có ai mua.
Thanh Tùng đáp lại trong khi Quốc Khánh quay lại nheo mắt quan sát ngôi nhà của cậu với một suy nghĩ kì quái.
- Mong rằng cậu không bị kẹt ở đây quá lâu!
- Khi gặp một người bạn mới hấp dẫn nào đó, lúc trước tôi thường tiêu tốn khá nhiều thời gian và tâm trí trong việc nghi ngờ phỏng đoán. Bởi vì xác định được ai là người cần đề phòng là cực kì quan trọng. Cậu có thích sống tự do và làm những việc mà mình thích không? – Quốc Khánh nói tiếp nhìn Thanh Tùng bằng ánh mắt thăm dò.
Hiếm khi được nghe những câu nói giảm nhẹ như vậy, Thanh Tùng bình thản đáp:
- Tự do nào cũng có cái giá của nó.
Cảm thấy Thanh Tùng rất thành thạo không có vẻ gì là bối rối trong việc duy trì tương tác mắt liên tục. Lúc đầu khi mới gặp Thanh Tùng ông có cảm giác rằng một cơn gió cũng có thể khiến cậu ta đứng không vững nhưng giờ đây sau khi trò chuyện thì mọi việc dường như hoàn toàn ngược lại. Quốc Khánh tiếp tục hỏi khi quay trở lại nhìn con đường:
- Không có ai để yêu thương hoặc không có gì để đạt được thì cũng thật khó nói. Trong thế giới đầy sự u ám và tầm thường này có vô số những kẻ ngu ngốc, nguy hiểm và tự do. Bản thân tôi cũng thích tạo ra những tình huống nguy hiểm để thấy mình còn sống. Nhưng từ khi có gia đình tôi đã phải sống hòa nhập hơn và ít khi chiều theo những quy tắc của riêng mình.
- Bản thân tôi cũng đang cố gắng tránh những kẻ như thế. Tôi không nổi tiếng, thực ra là chưa nổi tiếng. Khi chưa chắc chắn theo đuổi đến cùng thì tôi không bao giờ khơi gợi lên làm gì cả. Vậy điều gì đã khiến một người bận rộn như anh lại chuyển đến sinh sống ở một nơi vắng vẻ như vậy? Phải chăng vợ anh vô cùng hiền lành và quan trọng hơn cả là xinh đẹp?
Công việc trước đây khiến cậu có khá nhiều kinh nghiệm do được tiếp xúc với nhiều hạng người kiểu này hàng ngày, Thanh Tùng hỏi với một vẻ hoài nghi như chờ đợi một sự giải thích nào đó khiến Quốc Khánh cứng họng không biết phải đối đáp thế nào. Thở dài một cách lành nghề đầy trắc ẩn, ông ta liền lảng sang chuyện khác:
- Không cần phải lựa chọn kĩ quá, chỉ cần tôn trọng và biết cảm kích mình là được. Tôi tưởng một người như cậu sẽ không bao giờ hỏi để không phải nghe những lời nói dối cơ chứ!?
Cảm thấy hơi nghi ngờ và mơ hồ, cố gắng đặt mình vào tình thế những lời khuyên không đoán được của Quốc Khánh. Với tính cách đa nghi, cảm thấy có chút ngại ngùng với lối nói chuyện quen thuộc, Quốc Khánh liền tâm sự, mạo hiểm để lộ thông tin sau những câu nói thẳng thừng trái với mong đợi của Thanh Tùng. Đó cũng là một cách giảng hòa cuộc trò chuyện căng thẳng sau những câu nói đầy tính châm chọc của cậu. Sau một hồi suy nghĩ, Quốc Khánh chợt lên tiếng:
- Nếu có ai đó nói rằng ước mơ của cậu sẽ không làm được đâu thì đừng nên tin vào điều đó nếu không muốn nó trở thành sự thực. Khi bằng tuổi cậu, tôi luôn cảm thấy mình thật nhỏ bé, những nỗ lực điên cuồng để đạt được thành công vẫn không đủ đầy. Trong lòng tôi luôn có khát khao mãnh liệt muốn có thứ mà người khác có. Thậm chí nó còn tệ hại đến mức dường như muốn phát điên khi người khác có thứ đó, tận hưởng thứ đó, khoe khoang thứ đó... Nói cho cùng, thực ra thì cuộc sống không có gì nhiều để mất. Đừng bao giờ để những tiếng thở dài và sự hối tiếc không bao giờ kết thúc kia hạ gục bản thân cậu. Đừng bao giờ cho đi trái tim và luôn giữ lại niềm đam mê...
Đúng lúc đó thì tiếng động cơ ô tô mỗi lúc một lớn dần rồi vài giây sau một chiếc mui trần màu đỏ đã xuất hiện ngay trước sân nhà. Một người phụ nữ trong bộ công sở màu trắng tự tin bước xuống xe. Thanh Tùng quan sát dõi theo, một ả đàn bà tuyệt đẹp nhưng phong thái lại toát lên vẻ lẳng lơ. Đảo mắt qua xem xét tình hình, cô ném một nụ cười với cậu như là ban phát rồi tiến tới ôm chầm lấy Quốc Khánh. Trong lúc chờ đợi hai người ôm nhau cho thỏa nỗi nhớ nhung, một vẻ thân thiết gượng gạo giả tạo, thoát khỏi việc phải mỉm cười với ánh mắt đầy thiện cảm lắng nghe, cậu chợt nhìn qua khoảng trống thì thấy cô bé đã biến mất...
Cuối cùng hai người cũng rời nhau ra nhưng cặp mắt vẫn còn nán lại nhìn nhau trong giây lát.
- Xin giới thiệu với cậu đây là Phương Anh, người bạn tri kỉ của tôi từ thuở nhỏ. – Quốc Khánh vui vẻ giới thiệu. Vừa nói xong cô gái liền chìa tay ra bắt một cách xã giao với cậu rồi nhanh tay rụt lại.
- Cảm phiền cậu qua lại nhà gọi đứa con gái dùm tôi. Không hiểu ở nơi quái quỷ ấy có cái gì vui mà nó suốt ngày mê mẩn ở đấy. À, nó kia rồi!
Thanh Tùng quay ra, cô bé đã xuất hiện từ khi nào, hai tay nắm hờ vào nhau ở phía trước, mặt cúi gằm xuống từ từ tiến vào rồi nép vào bên cạnh người bố. Cậu giơ tay vẫy chào nhưng dường như cô bé cố gắng tránh ánh mắt cậu nên đành ngậm ngùi bỏ xuống. Ôm vai cô bé, Quốc Khánh dùng một bàn tay khác giới thiệu:
- Đây là Bích Ngân, con gái tôi. Nó ít khi được gặp mặt người lạ. Thôi, con vào nhà tắm rửa thay quần áo đi!
Cậu đưa mắt dõi theo khi cô bé lẳng lặng bước đi…
Đảo mắt khắp một lượt, căn nhà gỗ hai tầng hiện đại và đầy đủ tiện nghi này khác biệt hoàn toàn so với nơi ở mới của cậu. Ngồi bên chiếc bàn ăn lớn chờ đợi người vợ dọn dẹp mọi thứ lên, dù chẳng muốn nghe nhưng cậu được biết rằng cô bạn thân của Quốc Khánh vừa đi công tác ở xa mới về. Họ đang kể cho nhau phi vụ làm ăn nào đó ra sao và cô ta đã sáng suốt và xử lý khéo léo như thế nào. Cậu liếc mắt vào trong gian bếp nhìn người phụ nữ có dáng người mảnh dẻ nhưng nhanh nhẹn đang tấp nập bày trí các món ăn. Trong khi Quốc Khánh đứng dậy đi lấy một thứ gì đó, người vợ bưng bê lên những món ăn được nấu một cách tỉ mỉ được sắp xếp ngay ngắn cẩn thận lên mặt bàn. Lau đôi bàn tay vào chiếc tạp dề màu trắng, cố gắng hết sức một cách tự nhiên để giao tiếp, người vợ nhìn thẳng vào mắt Thanh Tùng rồi mỉm người một cách mãn nguyện. Dịu dàng và bẽn lẽn, cậu cũng mỉm cười theo với người phụ nữ mà cậu cảm thấy vô cùng xinh đẹp. Chiếc áo khoác được treo trên ghế, hai chiếc cúc ngực được mở ra, Phương Anh ngồi đó chỉ cắn móng tay và quan sát hai người. Quốc Khánh trở lại trên tay cầm một chai rượu vang đỏ và ba ly rượu lớn với vẻ mặt hớn hở rồi ngồi xuống:
- Nào chúng ta cùng ăn mừng. Hôm nay là một ngày tuyệt vời phải không? Em lên tắm cho con đi.
Quốc Khánh quay sang nói với người vợ. Gật đầu, quay vào bếp, dùng hai ngón trỏ gạt mái tóc đen thẳng ra sau cho gọn, cô cởi chiếc tạp dề ra treo vào móc trên bếp rồi lặng lẽ bước lên phòng.
Sau khi chào tạm biệt ra về, chờ bóng dáng chiếc xe mất hẳn vào trong màn đêm, Quốc Khánh quay sang nói với Thanh Tùng:
- Thôi, cậu cũng về nghỉ ngơi lấy sức mai còn dọn dẹp nhà cửa. Có gì cần giúp thì sang gọi tôi. Đợt này tôi cũng đang rảnh.
Nói xong Quốc Khánh móc từ trong túi quần mình ra một gói nến kèm theo chiếc bật lửa của mình đưa cho chàng trai trẻ. Ông ta gật đầu mỉm cười rồi quay trở lại vào nhà. Người vợ cũng nở một nụ cười nhẹ còn đứa trẻ thì rụt rè giơ một cánh tay lên chào tạm biệt rồi cả hai theo sau. Một đứa trẻ được thừa hưởng nhiều nét đẹp từ bà mẹ. Cậu mỉm cười thật tươi nhìn theo đứa trẻ đến khi họ khuất vào trong nhà.Thật kì lạ khi bữa ăn kết thúc mà chẳng có tình huống khó xử nào xảy ra. Mọi việc thực khó hiểu nhưng cậu chẳng buồn nghĩ đến mà lặng lẽ trở về nhà...
Bầu trời tối om không một vì sao, xung quanh tiếng côn trùng kêu lí nhí ảo não. Cánh cửa mở toang hoác một cách đáng ngờ lúc nào không hay. Nhìn vào trong bóng tối hun hút của căn nhà, cậu chợt nhận ra rằng quên chưa cho chú mèo của mình ăn. Rút ra một cây cậu bắt đầu thắp sáng, đột nhiên cơn gió lạnh lướt qua làm ngọn nến vụt tắt. Bước vào trong căn nhà, cậu thử lại một lần nữa rồi đưa một tay ra che. Lần mò vào trong khu bếp, cậu đổ một ít sáp nóng ra mặt bàn rồi gắn chặt nó ở đấy. Căn phòng hiện ra thấp thoáng ẩn hiện mù mờ nhưng cũng đủ để cho cậu nhận biết. Ngẩng đầu mở cánh tủ ra thử tìm một chiếc bát. Một thứ gì đó ướt át dài ngoằng bò lên tay cậu. Phản xạ rụt tay xuống kéo theo thứ đó xuống đất, con vật liền trườn bò vào trong bóng tối.
Bước vào căn phòng ngủ nằm ở cuối nhà, cậu liền thăm thêm nến đặt ở nhiều chỗ trong phòng. Đặt chiếc cuối cùng vào tủ gương để sáng nhất có thể, một cơn gió mạnh chợt lùa vào phòng khiến tất cả ngọn nến như sắp tắt. Cùng lúc đó một ánh chớp chói lòa hiện lên kèm theo tiếng sét chói tai. Ánh sáng xanh từ ngoài cửa sổ lọt vào soi khuôn mặt cậu trong gương thay cho màu vàng của ngọn nến. Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc rồi lại bình thường trở lại. Cậu tiến lại gần chiếc bàn đặt ngay sát cửa sổ. Dùng chiếc khăn màu nâu khô cứng vừa lấy ở trong bếp, cậu vò qua cho mềm thì thấy những mảng màu đỏ rơi ra. Sau đó cậu lau qua mặt bàn rồi đặt chiếc túi xách của mình lên lôi ra một hộp thức ăn cho mèo rồi đổ một chiếc bát vừa lấy. Cởi bỏ chiếc áo sơ mi ra cậu mặc một chiếc áo phông rồi thêm chiếc áo khoác có mũ trùm. Ngồi xuống ghế, cậu lôi ra một vài quyển sách đặt lên mặt bàn rồi móc trong túi quần mình ra một quyển sổ nhỏ bìa đen giả da. Suy nghĩ một hồi, cậu mở từng tờ đến một trang giấy trắng rồi ghi vào vài dòng chữ: “ Không thể dễ dàng nói về hạnh phúc của một ai đó thông qua xem xét hoàn cảnh đời sống của họ”. Một ánh chớp nữa lại lóe lên, phía trước mặt cậu hiện ra cả khu rừng đang đu đưa nghiêng mình trong gió. Cậu chợt nhận ra phía trước mặt mình có một giếng nước được ghép bằng những tảng đá lớn. Cố gắng tập trung vào quyển sổ tay nhưng thỉnh thoảng Thanh Tùng vẫn rón rén liếc nhìn ra cái giếng như đang chờ đợi hay mong trông thấy một điều gì đó. Dựa lưng vào thành ghế như để lấy lại sự tự tin, cậu lại bắt đầu liên tưởng và suy nghĩ miên man: “Không biết giếng có cạn khô hay đầy nước? Liệu ngày mai sau cơn mưa nó sẽ ra sao? Có lẽ ta sẽ đỡ được một khoản”. Gập quyển sổ lại để trên mặt bàn, chiếc ghế cũ kĩ lại phát ra tiếng kêu kẽo kẹt khi thoát khỏi sức nặng sau đó là tiếng giày nện vang trên sàn gỗ ọp ẹp, cậu quyết định sẽ ra giếng nước xem thế nào.
Nhận ra mình lại quên không đóng cửa, cậu bước ra ngoài gió nổi mỗi lúc một lạnh hơn. Ánh chớp hiện ra mỗi lúc một nhiều và lâu hơn rồi mới từ từ vụt tắt khiến cảnh vật lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng. Thanh Tùng dùng một tay che ngọn nến, cây cổ thụ bắt đầu trút lá cuốn bay loạn xạ trong luồng gió. Trong ánh chớp, cậu nhận ra bóng người dưới gốc cây dường như đang đứng nhìn cậu chằm chằm. Một suy nghĩ kì quái chợt hiện lên, cậu liền mỉm cười rồi giơ tay vẫy chào. Ngọn nến không còn được che liền vụt tắt. Cố gắng thắp lại rồi đưa mắt nhìn thì bóng người lạ mặt đã biến mất. Phía dưới mặt cậu hiện ra đôi mắt màu xanh đang ngẩng lên ngước nhìn . Con mèo trắng khẽ kêu một tiếng để gọi cậu sau một hồi lang thang tìm thức ăn. Nó tha về một thứ gì đó có vẻ như là xác của một con vật chết khô bị xé thành mảnh nhỏ. Cậu cúi xuống bế nó vào trong lòng thì nhìn ra nó là một tấm vải màu trắng dính chặt vào thứ gì đó kì quái dường như là một miếng thịt khô. Trời bắt đầu đổ mưa, cậu liền tiến tới băng ghế trên thềm nhà cầm chiếc lồng vào rồi khép cửa lại.
Để còn mèo lên chiếc bàn đã để sẵn bát thức ăn ngay cạnh, cậu cất gọn đống sách vào túi rồi lôi ra một chiếc khăn mỏng. Cơ thể mệt mỏi rã rời, cậu tiến tới chiếc giường lạnh lẽo, phủ chiếc chăn lên người, nằm khom mình gối đầu lên một tay rồi từ từ chìm vào trong giấc ngủ. Ngọn nến nhấp nháy liên tục rồi vụt tắt, ngoài trời mưa tuôn xối xả, cánh cửa sổ va đập liên hồi, con mèo đang mải mê ăn rồi chợt dừng lại, mắt cứ dõi theo một điều gì đó dường như đang di chuyển trong căn phòng còn người chủ của nó thì đã chìm sâu vào giấc ngủ….