(8). Tập xe đạp
Trong những ngày hè, tôi có một thú vui mới là tập xe đạp. Tôi, cái Châm với cái Quỳnh đều chưa biết đi xe đạp nên cùng nhau tập xe ở sân trường. Cái Quỳnh không học cùng lớp tôi, nó học lớp 1B. Nhưng nhà nó lại ở ngay gần trường, lại cũng hay ra sân trường nhặt quặng như tôi nên tôi cũng chơi với nó.
Cái Quỳnh có nước da ngăm đen, hai má bầu bĩnh, lại có túm tóc đuôi gà sau gáy trông rất đáng yêu. Nó hay hát và cũng hát khá hay. Múa cũng dẻo nữa. Đấy là tôi đoán nó múa dẻo, chứ tôi cũng chưa xem nó múa bao giờ.
Chả là mấy đứa chúng tôi hay có trò thi xem đứa nào uốn tay được cong hơn. Chúng tôi lật sấp bàn tay rồi cố uốn cong các ngón tay lên. Đứa nào càng uốn được cong thì là tay càng dẻo, múa càng đẹp.
Cái trò này là do cái Tấm bày cho tôi. Nhà cái Tấm ở cách nhà tôi có mấy nhà, thi thoảng nó vẫn chạy sang chơi đồ hàng với tôi. Nó có chị họ ở trong đội múa của trường bày cho nó thế. Nó bảo: “Những cô diễn viên múa á, tay còn uốn được cong như mặt trăng lưỡi liềm, chứ không cứng quèo như tay mày đâu!” Mà tay tôi cứng thật. Tôi cố hết sức mà tay vẫn chỉ hơi cong lên được một tí. Cái Châm còn kém hơn cả tôi. Chỉ có tay cái Quỳnh thì cong vút. Thế nên về nhà thi thoảng tôi cứ lấy bàn tay kia cầm lấy các ngón tay của bàn tay này uốn. Uốn mãi như thế, nhưng đến lúc bỏ tay kia ra thì tay này vẫn chẳng uốn cong lên được bằng cái Quỳnh. Chắc là về nhà nó cũng tập uốn giống y như tôi vậy.
Cứ rảnh rỗi là tôi vác xe ra sân trường tập. Rảnh rỗi có nghĩa là cả ngày, trừ lúc ăn cơm và buổi tối, và cả những buổi trưa nào tôi không trốn bố mẹ đi được nữa. Nhà tôi không có xe đạp. Tôi toàn phải sang nhà bà để mượn xe. Tôi thường mượn xe của cô Xuyên. Chú Lâm cũng có một cái xe đạp nhưng tôi không mượn vì đó là một cái xe cắng. Đó là loại xe đạp nam có một thanh ngang nối từ ghi đông vào yên xe – gọi là “cắng”, nên đứa trẻ con như tôi chẳng thể nào đi nổi. Mấy anh chị lớn hơn thì đi được, tôi nhìn thấy anh Tâm trong xóm tôi đi rồi. Anh Tâm hơn tôi hai tuổi, biết đi xe đã lâu. Anh thò chân qua cái ô hình tam giác bên dưới cắng xe, mỗi lần đạp xe, người anh nhô lên nhô xuống cái ô tam giác đó, người vẹo sang một bên, trông rất vất vả. Vậy nhưng tôi thấy như thế cũng thú vị. Khi nào tôi biết đi xe, tôi cũng mượn xe cắng của chú Lâm để đi thử. Hẳn cũng hay ra trò đấy!
Xe cô Xuyên thì dễ đi hơn nhiều. Đó là một chiếc xe nữ màu trắng đục, nhưng cũ rồi, vì thân nó tróc sơn nham nhở. Hôm đầu tiên tôi mới chỉ dám dắt xe thôi. Ra đến sân trường, cái Châm thấy, bĩu môi:
- Xời, mày vẫn dắt thế thì đến bao giờ mới đi được!
- Thế phải tập thế nào? – Tôi hỏi.
- Mày nhìn cái Quỳnh kia kìa. Bọn tao tập như thế từ chiều qua. Sõi lắm rồi.
Tôi nhìn ra chỗ cái Quỳnh thấy nó đang đặt một chân lên cái bàn đạp ở ngoài mà đạp “xịch xịch”, cứ thế vừa “xịch xịch” vừa dắt xe đi vòng quanh sân trường. Trông cái xe lắc lư chứ không được “sõi lắm rồi” như cái Châm bảo nhưng vẫn hoành tráng hơn hẳn cách tôi dắt xe. Cái Châm thấy tôi vẫn đứng ngẩn ngơ, liền giải thích cho tôi một hồi.
Đấy, đầu tiên là phải “xịch xịch” ở bên này như cái Quỳnh đang làm. Khi nào làm như thế thạo rồi thì mới dám ngồi lên đùi xe mà đạp “xịch xịch” ở bên kia. Lúc nào “xịch xịch” thế sõi rồi thì mới dám co nốt cái chân kia lên. Đấy là cái lúc sắp sửa biết đi xe rồi đấy!
Thế là tôi cũng bắt chước chúng nó “xịch xịch” như thế. Đi quanh sân trường chán, tôi lại đi vòng về nhà, rồi lại quay ra sân trường.
Cái Quỳnh là đứa nhanh nhất. Nó cho chân sang bên kia “xịch xịch” được hai ngày rồi thì tôi mới bắt đầu làm giống như thế được. Từ lúc đó, những cái dốc ở sân trường bắt đầu được trưng dụng. Thời gian tôi co được chân kia lên dần dần dài ra. Lúc đầu chỉ là một giây thôi, co lên là phải đặt xuống luôn không thì ngã mất. Về sau thì tôi có thể co chân để xe trượt hết cả cái dốc. Co chân vậy thôi, chỉ “xịch xịch xịch xịch”, chẳng làm sao đạp trọn được một vòng, nhưng cảm giác thật là thích.
Chiều hôm ấy, khi ba đứa tôi đang mải miết trôi dốc thì cái Quỳnh reo ầm lên:
- Tao đạp được rồi! Tao vừa đạp được một vòng rồi.
Tôi với cái Châm quên cả tập, ngẩn người nhìn nó đang cười toe toét hăm hở đạp liên tục mấy vòng theo đà xuống dốc, ghen tị. Rồi bừng tỉnh lại, chả đứa nào bảo đứa nào, chúng tôi lại dắt xe lên dốc tập tiếp, với sự hồ hởi hiếm có.
Đến sáng hôm sau thì cái Châm cũng bắt đầu đạp được. Thấy tôi có vẻ buồn buồn, nó vỗ vai tôi bảo:
- Lo gì. Mày tập muộn hơn bọn tao một hôm cơ mà. Thể nào mai mày chả đi được.
Tôi gật đầu, nhưng nhìn cái Quỳnh đạp lòng vòng quanh sân trường trong khi tôi vẫn phải lóc cóc dắt xe lên dốc mỗi khi hết đà trượt, tôi thấy nóng ruột lắm.
Cái Châm tiên đoán là mai tôi đi được xe. Nó đoán sai bét. Chiều hôm ấy, ở lần trôi dốc thứ hai, thay vì “xịch xịch” như mọi lần, chân tôi cứ theo đà mà đạp được hẳn một vòng tròn. Sung sướng quá, tôi đạp thêm vòng nữa, thêm vòng nữa… rồi ngã uỳnh xuống sân trường. Sân trường toàn sỏi nhỏ như hạt đỗ. Sỏi xát vào cánh tay tôi, xước da. Chẳng thấy đau tẹo nào, tôi hăm hở dựng xe dậy, dắt lại lên dốc, vừa chạy vừa hò hét với hai đứa bạn đang dừng xe nhìn:
- Chúng mày thấy tao đạp chưa? Chúng mày thấy tao đạp chưa? Tao đạp được rồi đấy! Ha ha…
Chỉ một lúc sau là tôi có thể đạp xe mà không cần trượt dốc nữa. Tôi nhập bọn với cái Quỳnh và cái Châm, đạp vòng quanh sân trường, mải miết và vui sướng, cho đến khi trời tối…
Từ hôm ấy, chiều nào tôi cũng mượn xe cô Xuyên ra trường đạp xe. Tôi khoe với cả nhà, với cái Ngọc. Thấy mình người lớn lắm. Tôi còn bảo với cái Ngọc:
- Mấy hôm nữa chị đèo mày ra ngoài nhà văn hoá chơi.
Cái Ngọc nghe thấy thế mừng lắm. Nhưng cả nó và tôi đều không biết được là cái ngày tôi đèo nó đi chơi còn lâu mới đến, vì chẳng đời nào bố mẹ tôi cho tôi đèo ai đi đâu bằng xe đạp cả.
***
Hôm ấy, trên nhà bà có khách. Đông lắm. Bố tôi cũng ở trên đó. Tôi không vào nhà bà, chỉ hỏi mượn xe cô Xuyên rồi đạp thẳng ra sân trường. Vừa mới đạp được mấy vòng, có một chú gọi:
- Thái ơi!
Tôi dừng xe. Chú lại gần bảo:
- Cháu cho chú mượn xe một tí nhé!
Tôi nhìn chú. Tôi thấy gương mặt chú hơi quen quen, nhưng tôi chẳng biết là ai cả. Trông chú ấy rất hiền, nhưng có vẻ lo lắng. Thấy tôi ngần ngừ, chú bảo:
- Cho chú mượn một tí thôi, chú đi tìm cu tí nhà chú. Chốc nữa chú trả. Thật đấy!
Tôi thấy chú đáng tin liền gật đầu, đưa xe cho chú rồi đi bộ về.
Về đến nhà, cô Xuyên hỏi:
- Xe đâu mà đi bộ về.
- Có một chú mượn xe rồi ạ.
- Chú nào?
Tôi gãi đầu, chẳng biết nói gì. Ừ nhỉ, tôi quên mất hỏi tên chú. Chẳng biết chú tên là gì, nhà ở đâu nữa. Tôi liền bảo cô Xuyên:
- Cháu không biết.
Mặt cô Xuyên tái lại. Cô kêu lên:
- Ơ cái con bé này, sao không biết là ai mà cũng cho mượn? Người ta không trả thì sao?
- Chú ấy bảo là chú chỉ mượn một tí thôi, rồi chú ấy sẽ trả.
- Thôi chết rồi! Mất xe rồi!
Trông cô lo lắng lắm. Cô đi lại quanh nhà, gặp ai cũng nói rất to.
- Chết thôi. Mất xe rồi. Biết đường nào mà tìm bây giờ!
Chú Hạnh trách tôi:
- Sao cháu tự tiện thế? Có phải xe của cháu đâu mà cháu cho người ta mượn!
Cả nhà nháo nhác lên. Cái xe đạp là cả một gia tài chứ ít gì đâu.
Thấy mọi người như thế, tôi sợ quá. Tôi biết nếu mất xe thì tôi mắc tội rất lớn. Nhưng tôi vẫn hi vọng, vì chú mượn xe trông hiền lành tử tế lắm, chú nói là sẽ trả, chắc chẳng nói dối đâu. Mẹ tôi lại gần tôi – lúc đấy đang sắp khóc - nói:
- Sao con dại thế? Biết người ta là ai mà cho mượn xe.
Tôi mếu máo bảo mẹ:
- Chú ấy bảo chú sẽ trả mà.
Mẹ tôi vuốt tóc tôi, không nói gì. Nhưng trông mẹ có vẻ đang suy nghĩ mông lung lắm. Tôi mới nhớ ra, nói tiếp:
- Chú ấy bảo chú mượn để đi tìm cu tí nhà chú ấy. Chú ấy biết tên con mà.
Cô Xuyên nghe thấy thế, chạy lại hỏi:
- Trông chú ấy như thế nào?
Tôi nhăn trán suy nghĩ. Tôi không nhớ rõ mặt chú ấy nên tôi bảo với cô Xuyên:
- Cháu không nhớ nữa.
Cô Xuyên ôm đầu kêu trời. Bố tôi trấn an cả nhà, bảo chắc là người trong xóm mượn thôi, chốc nữa thế nào cũng trả.
Nhưng đến tối mịt mà vẫn chưa thấy ai đem xe đến trả. Cả nhà bắt đầu lại lo lắng. Tôi đi đi lại lại ngoài hè, chốc chốc lại chạy ra cổng ngó xem có ai đi xe đạp lên cổng nhà bà không. Mãi mà không thấy ai cả. Tôi bất chợt nghĩ ra là biết đâu chú mượn xe không biết nhà tôi nên đem xe đến sân trường trả tôi, nhưng tôi về mất nên không trả được. Tôi liền lò dò ra cổng định đi ra sân trường, nhưng đường tối om nên tôi sợ quá lại quay vào nhà, lòng tự trách mình ghê gớm.
Khi tôi đang ngồi ở đầu hè khóc thút thít thì thấy mẹ tôi tất tả từ trên nhà bà đi về, mừng rỡ bảo với bố tôi:
- Thấy xe rồi. Chú Hiền xóm ngoài mượn, lúc nãy gặp chú Lâm ở ngoài uỷ ban nên trả luôn. Chú Lâm lại lấy xe đi chơi, giờ mới về. Cũng may con Thái cho chú ấy mượn xe, chứ thằng cu tí nhà chú đi lạc, nhờ có xe đạp mà còn tìm thấy nó nhanh đấy, không thì tối mịt chả biết đằng nào mà tìm.
Mẹ thấy tôi nước mắt lưng tròng liền lau nước mắt cho tôi rồi âu yếm bảo:
- Thôi nào, hú vía nhé. Lần sau đừng có tự tiện cho người lạ mượn cái gì nữa nhé…
Mẹ căn dặn gì nữa, nhưng tôi không nghe nữa rồi. Tôi mừng quá. Đấy, chú ấy đã bảo là chú sẽ trả mà! Tôi có làm mất xe đâu! Mà lại nhờ có xe chú ấy mới tìm được cu tí nữa. Tôi gục đầu vào vai mẹ, giờ mới thấy mệt rũ vì khóc nhiều. Giờ tôi chỉ muốn đi ngủ, chẳng còn thấy sợ thấy lo gì nữa, nhưng nước mắt tôi vẫn cứ tràn ra vai mẹ. Lạ chưa!