Nhật ký làm Bụt - Cập nhật - Sherry

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Nhật ký làm Bụt
Tác giả: Sherry


Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: Không cố định
Thể loại: Giả tưởng, conspiracy (thuyết âm mưu)
Độ dài: Chưa xác định
Giới hạn độ tuổi đọc: Không
Cảnh báo về nội dung: Truyện mang tính hư cấu và đậm chất suy diễn của cá nhân tác giả. Đối với độc giả nào có niềm tin mãnh liệt vào truyện cổ tích/dân gian có lẽ sẽ không phù hợp.

Giới thiệu tóm tắt:

Nhân vật chính là một cô gái không được may mắn như người ta khi không sở hữu cả tài lẫn sắc. Trong một sự kiện tình cờ, cô đã vướng vào một cuộc sống mới khá đặc biệt: được ban phép màu để cứu nhân độ thế.

Bạn đồng hành trên hành trình của cô là một tiểu tiên, người có vai trò dẫn dắt linh hồn.

Câu chuyện sẽ diễn ra ở nhiều không gian, thời gian khác nhau, dựa trên bối cảnh các câu chuyện cổ tích vốn đã quen thuộc với tất cả chúng ta. Chỉ khác là thay vì nữ chính xuyên không vào làm công chúa, tiểu thư trong truyện thì cô nàng sẽ làm bà tiên, ông Bụt. Liệu rằng với quyền phép có trong tay, cô có thể đem lại công bằng, hạnh phúc cho những con người yếu thế, thiệt thòi trong xã hội?

Toàn bộ câu chuyện là cuộc phiêu lưu của nữ chính, trong đó cô vừa đóng vai trò then chốt, vừa là người kể chuyện.

* Lưu ý: Truyện có lấy cảm hứng từ series phim Once upon a time.

Chương 1. Mở đầu
Chương 2. Ngoại ngữ luôn rất quan trọng
Chương 3. Ăn một quả, trả cục vàng
Chương 4. Người anh tham lam
Chương 5. Trở về Văn Lang
Chương 6. Người được chọn
Chương 7.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Chương 1. Mở đầu


“Choang!” Tiếng bát rơi vỡ trên nền gạch chúa chát khiến tôi theo phản xạ bịt lấy tai, quên luôn rằng mình đang bưng trên tay một cái đĩa khác.

“Xoảng!”

Tiếng vỡ thứ hai vang lên kéo theo những lời kêu réo um sùm từ phòng khách.

- Cái gì đó? Lại con Hậu phải không? – Giọng mẹ cao vút lấn át tất cả, xuyên thẳng vào màng nhĩ làm đầu óc đã quay quay của tôi càng thêm mờ mịt.

“Không con thì còn ai?” Tôi rầu rĩ nhủ thầm rồi đi dọn cái đống đổ vỡ dưới đất, vừa đúng lúc mẹ tôi xông vào bếp. Thay vì quát lên, mặt bà ngán ngẩm y như cái đợt nuôi đề cả tháng đều trượt, đến đúng ngày quên không báo thì “em” lại về.

- Mày làm thế nào mà tung tóe hết cả ra thế hở con?

- Con không rõ… – Tôi lầm bầm. – Hình như con chạm khuỷu tay vào bát canh rồi tuột tay làm rơi đĩa rau.

- Không hiểu tao sinh mày nhằm giờ gì nữa? Vừa xấu vừa đoảng thế này thì thằng nào thèm rước, khéo tao phải nuôi báo cô mày cả đời mất.

Bằng một câu rất ngắn gọn, mẹ đã mô tả được tất cả đặc điểm nổi bật nhất của tôi. Chỉ có điều, tôi không cho lý do là vì tôi đã chui ra nhầm giờ xấu. Hình như mẹ quên mất tôi được thừa hưởng toàn bộ nhan sắc từ bà, và chẳng hiểu ai xúi bẩy mà mẹ đặt tên tôi là Hậu, hi vọng rằng tôi có “hậu” hay “phúc hậu” gì đó. Tiếc thay, sau này lớn lên, tất cả chỉ gọi tôi là Hậu “đậu” chứ chẳng còn ai nhớ tới những ý nghĩa sâu xa kia nữa. Tôi chắc chắn là bị tên vận vào người bởi dù muốn dù không, tôi luôn gây ra đủ chuyện đổ vỡ mỗi nơi mình tới.

Trong nhà, tôi là con cả, chị của một đứa em gái kém tôi hai tuổi. Đôi lúc nhìn nó tôi lại âm thầm ghen tị bởi dường như mọi tinh hoa đều dồn cả vào nó. Ngọc cao ngang tôi, tầm mét sáu lăm nhưng gầy hơn tôi tới hai chục cân. Trong khi mặt tôi tròn xoe, da sần sùi thì nó xinh đẹp rạng rỡ dù cho ngày bé ai cũng khen chị em tôi giống nhau. Lớn lên, tôi vào một trường dân lập làng nhàng còn Ngọc học Ngoại thương nên tới khi ra trường, nó được nhận về công ty nước ngoài với mức lương ngất ngưởng. Về phần tôi, ba năm sau khi ra trường vẫn miệt mài làm nhân viên hành chính cho một công ty tư nhân nhỏ, lương bốn triệu một tháng. Đôi lúc tôi có chạnh lòng suy nghĩ nhưng rồi lại gạt đi, dù sao cũng là cái số phận của tôi vốn hẩm hiu như vậy.

- Chị có tính chuyển chỗ làm không? Từ ngày đi làm tới giờ lương chị chẳng tăng xu nào, không sốt ruột hở? Em biết có…

- Khỏi, tao thích thế này, được chưa? – Tôi gườm gườm nhìn khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, bộ váy hàng hiệu trang nhã của Ngọc, rít qua kẽ răng.

- Chị… – Ngọc có lẽ cảm thấy thái độ thù địch từ tôi, hơi chùn lại. – Em lo cho chị thôi mà. Giờ lương osin tính cả thưởng có khi còn cao hơn chị.

Tôi bỏ ra ngoài đóng cửa cái rầm sau lưng. Nước mắt từng giọt nối nhau rơi xuống. Nếu tôi thông minh, xinh đẹp, tốt nghiệp trường tốt như nó tôi đã chẳng phải khổ. Nào ai muốn một mức lương chết đói, một công việc không có tương lai thế này?

Nhưng cuối cùng, dù cho có khóc hết nước mắt, tôi vẫn phải tiếp tục đi làm bởi mẹ sẽ không ngần ngại đạp tôi ra ngoài cửa nếu hàng tháng không đóng được cho bà mức tiền ăn và sinh hoạt phí tối thiểu.

- Cô đang ở đâu rồi? Nhanh lên hộ tôi. – Tiếng sếp gắt gỏng qua điện thoại khiến tôi càng cuống.

Trên tay tôi là một chồng hồ sơ dày để mang đi nộp thầu. Điện thoại kẹp giữa vai và tai, mồm liên tục vâng dạ trên đường chạy từ chỗ để xe tới nơi đấu thầu. Tòa nhà ở ngay trung tâm nên bãi xe quá xa, phải băng qua hai ngã tư mới tới.

Dường như số tôi chưa đủ xui xẻo nên ông trời lại “tặng” thêm tôi một trận gió to, thổi tung tóe đống giấy tờ của tôi bay hết xuống đường như rải truyền đơn.

Hồ sơ thầu… công việc cho ba tháng tới của cả công ty…

Tôi chẳng kịp nghĩ gì thêm, lao xuống lòng đường đuổi theo đám giấy tờ đang bay lượn như bươm bướm trên không trung mà không để ý đèn ngã tư đã chuyển qua vàng, những chiếc xe đang cố lao nốt trước khi đèn đỏ bật lên.

Ké é ét… tiếng phanh xe cháy đường và tiếng la hét chói tai là thứ cuối cùng còn đọng lại trong ký ức tôi.

………………

Khi tôi mở mắt, xung quanh chỉ là một màn sương mờ mờ. Tôi đang ở đâu đây? Lẽ ra phải là bệnh viện mới đúng chứ. Tôi thử giơ tay, thấy không đau đớn gì, vừa định nhấc chân thì kinh ngạc nhận ra chân mình không chạm đất. Nói một cách khác là tôi đang… lơ lửng.

- Tỉnh rồi đấy à? – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai khiến tôi giật mình.

Một anh chàng, không, một cậu nhóc cũng đang lửng lơ bên cạnh làm tôi hoảng hồn. Chắc tôi vẫn trong giấc mơ. Nhưng khoa học đã chứng minh không ai có thể mơ thấy khuôn mặt người chưa từng gặp mà tôi dám thề tôi chưa từng thấy cậu nhóc này bao giờ. Cậu ta có làn da trắng mịn, tóc đen mềm, đôi mắt to đen lay láy, đẹp trai hiếm có.

- Cậu là ai? – Tôi hoang mang hỏi.

- Tôi có nhiệm vụ dẫn cô đi.

- Đi đâu?

- Đi đầu thai chứ đi đâu.

- Cái gì? – Tôi hét lên, muốn túm áo cậu nhóc này nhưng tay chân cứng đờ. – Nói luyên thuyên cái gì đó?

Để bạn đọc không mất thời gian cho mấy thứ cảm xúc hốt hoảng, bất ngờ của tôi và những lời giải thích dài dòng của cậu nhóc thì tôi xin phép tóm tắt thế này. Cậu ta là người nhà trời, tạm gọi thế đi, phụ trách việc giải quyết phần “linh hồn”, giúp người ta đi đầu thai sau khi chết. Cậu ta thực ra đã hàng trăm hay ngàn tuổi gì đó nhưng so ra thì vẫn chưa là gì so với ‘cộng đồng tâm linh’, tính theo đơn vị lạm phát ở đây thì cậu ta chỉ tầm mười bảy, mười tám.

- Cô sẵn sàng đi đầu thai chưa?

- …

- Cảm thấy thoải mái, vui vẻ không?

- Sao anh lại quan tâm chuyện đó? – Tôi nghi ngờ hỏi lại.

- À thì… – Cậu ta chép miệng. – một dạng niềm vui nghề nghiệp ấy mà.

Tôi im lặng trong giây lát, ngẫm nghĩ lại cuộc đời mình, rồi một cơn giận bùng lên dữ dội, như thể mọi thứ dồn nén suốt hai lăm năm qua chực chờ tới lúc này mà bộc phát.

- Vui vẻ cái ***. – Tôi gào lên. – Cả đời tôi là một chuỗi xui xẻo đến tận cùng, tôi làm gì nên tội mà ông trời đối xử với tôi tàn tệ như thế? Giờ người yêu còn chưa có đã phải chết.

- Bình tĩnh đi. – Cậu nhóc lạnh lùng nhún vai. – Đừng có cái gì cũng đổ tội cho số phận. Tự mình gây ra còn đòi trách ai.

- Vớ vẩn. – Tôi khịt mũi. – Tôi không vui vẻ gì hết, trừ phi anh chứng minh được tôi sai.

- Đúng là… Tôi vẫn thích người bệnh lâu năm hơn, họ coi cái chết là sự giải thoát nên ai nấy đều rất vui vẻ. Thôi được rồi, tôi sẽ giúp cô tâm phục khẩu phục. – Cậu ta nhấc tay lên, bàn tay tỏa ra hào quang nhè nhẹ. – Từng việc một nhé. Cô cảm thấy cuộc đời cô bất công ở chuyện gì nào?

- Là chị em ruột mà tôi béo ú, mặt đầy mụn, xấu xí, ngu đần còn Ngọc xinh đẹp, thông minh…

Cậu nhóc không trả lời, thay vào đó khua nhẹ tay một cái.

Màn sương mù trước mắt tôi khẽ chuyển động, rồi hiện ra hình ảnh hai cô bé xinh xắn độ năm, bảy tuổi giống nhau như tạc. Đây chính là hình ảnh của chúng tôi ngày bé, mọi thứ chỉ thay đổi sau khi bọn tôi dậy thì. Hình ảnh trước mắt tôi mờ dần, rồi hiện ra tôi và Ngọc tầm mười ba, mười bốn tuổi, cả hai mặt đầy mụn. Màn ảnh bỗng tách làm hai, một bên là tôi đang ăn hùng hục một cách thỏa mãn, tay chân cáu ghét cứ thế vuốt lên mặt mũi, tóc tai. Còn bên kia là Ngọc với vẻ mặt đấu tranh căng thẳng bên đĩa rau xanh. Tiếp theo là cảnh con bé hì hục chạy trên máy tập, mặc cho tôi cầm que kem đứng bên cạnh giễu cợt. Chưa hết, nó còn cặm cụi giã nghệ đắp mặt mỗi buổi tối trong khi tôi chỉ khinh khỉnh cười khi nó hỏi tôi có muốn dùng cùng nó không. Lúc này tôi mới nhớ ra thói quen ăn uống, sinh hoạt khác biệt giữa tôi với Ngọc. Nó tồn tại cả chục năm nay nên đôi lúc tôi không buồn nghĩ tới, chỉ cho rằng đó là do “cơ địa”.

- Thắc mắc gì nữa không?

- Nó thông minh còn tôi thì ngu.

Cậu nhóc lại vung tay lên. Vẫn là khoảng thời gian còn đi học. Con nhỏ béo ú là tôi thảnh thơi nằm một chỗ đọc truyện tranh, thỉnh thoảng cười khúc khích, xung quanh truyện vương vãi. Xa xa là Ngọc đang ngồi gắn chặt vào bàn học. Chẳng là, tôi luôn cho rằng tôi có chăm cũng chẳng giỏi nên thà chịu cái tiếng dốt vì lười còn hơn “danh hiệu” chăm mà vẫn dốt. Chỉ có Ngọc là không nghĩ như tôi, âu đúng là cái liễn.

- Tôi không có nổi người yêu chỉ vì xấu xí. Tốt gỗ hơn tốt nước sơn cái con khỉ… – Tôi lầm bầm, nghĩ tới mấy kỷ niệm đau khổ trước kia.

- Chả biết gỗ tốt hay gỗ mục. – Cậu nhóc phũ phàng cười khẩy, tay lắc nhẹ một cái.

Màn sương trước mặt tôi lại chuyển động, trên đó bắt đầu chiếu hình ảnh đáng xấu hổ nhất cuộc đời tôi. Đó là ngày cấp ba, tôi “cảm nắng” anh chàng hot boy cùng trường, nghe lời xúi dại của đám bạn, thu hết can đảm chạy tới tỏ tình sau lễ bế giảng năm lớp mười hai. Kết quả tất nhiên là khỏi cần đề cập.

- Đây chính là bằng chứng về nỗi bất hạnh của tôi còn gì? – Giờ đã chết, tôi chẳng còn gì xấu hổ nữa mà chỉ thấy ấm ức cho số phận hẩm hiu của mình.

- Để tôi cho cô xem thêm cái này.

Một anh chàng béo lùn, mặt rỗ hiện ra. Đây chính là Liêm, cậu bạn cùng lớp tôi ngày xưa, người được mệnh danh là chàng trai tốt bụng nhất lớp. Con gái đều quý cậu ta, quý-như-một-người-bạn, và tôi không phải ngoại lệ. Hình ảnh trước mặt khiến tôi nhớ lại ngày đó tôi đã từ chối tình cảm của cậu ta, tuy không quá phũ phàng như anh chàng hot boy kia nhưng cũng khá thẳng thắn.

- Vì sao cô từ chối anh ta thế?

- À vì… – Nói tới đây tôi chợt im bặt.

- Vì anh ta xấu đúng không? – Cậu nhóc hừ mũi vẻ khinh bỉ. – Chứ còn anh ta quá nhiệt tình, tốt bụng lại hài hước.

- …

- So ra cô có gì khác hot boy kia đâu? Đều là loại chỉ quan tâm bề ngoài. Mà người ta ít nhất còn có ngoại hình, có điều kiện để đòi hỏi này nọ, cô thì sơn đã xấu, gỗ lại mục nốt.

Tôi vốn cho rằng thần tiên phải đạo mạo, nói năng dịu dàng chứ sao lại có lối nói xóc hông như thế kia? Phim ảnh rõ ràng không có chút tính hiện thực nào.

- Nhưng sao mọi chuyện xấu luôn đổ xuống đầu tôi? – Tôi lí nhí, cố vớt vát chút lẽ phải cuối cùng về mình. – Tôi đâu có cố ý mà mọi thứ đến tay tôi cứ phải đổ vỡ? Ngay như cái chết của tôi…

- Cô định đổ tội vì cơn gió mà giấy tờ của cô tung tóe lên hả?

- Rõ ràng…

- Nếu cô cẩn thận, đóng, kẹp tài liệu tử tế thay vì ôm một xấp như mớ giấy lộn thì chẳng cơn gió nào đủ mạnh thổi tung nó ra đường cả.

- …

- Giờ đi được chưa?

Tôi ủ rũ cúi đầu. Chẳng còn lời nào để cãi dù vẫn buồn cho bản thân. Hai lăm năm sống vô dụng, đến cái chết cũng như một trò cười.

Cậu nhóc khua tay, mồm lẩm nhẩm khẩu quyết, một cánh cửa mở ra, bên kia là ánh sáng rực rỡ tới chói mắt.

- Chúc cô đầu thai vui vẻ.

Nhưng ngay khi tôi đặt bàn chân qua cánh cửa thì cả người tôi bị một lực lớn đẩy ngược trở ra.

- Chuyện gì vậy? – Tôi ngơ ngác quay ra thì thấy tiểu tiên cũng trố mắt nhìn lại tôi.

Cậu ta nheo mắt nhìn xuống giống như đang xuyên qua lớp sương mù dày để tìm hiểu chuyện gì đó, rồi liền thở hắt ra.

- Cô chưa chết.

- Hả?

- Người ta đã đưa cô đi cấp cứu kịp thời, hồn cô không qua được cửa vì cơ thể cô đang trong tình trạng hôn mê sâu.

- Thế tôi có được trở lại không?

- Không… – Cậu ta trầm ngâm. – Vì cô vẫn đang ở giữa ranh giới sự sống và cái chết nên là…

- Anh là tiên cơ mà, sao không làm tôi hoặc chết hẳn hoặc sống lại đi.

- Cô nhầm rồi. – Cậu ta lắc đầu, mặt buồn rầu. – Tôi không có quyền can thiệp vào sự sống chết của người khác. Thực ra thế giới thực và thế giới tâm linh có kết nối rất lớn, không dễ phá vỡ. Nếu cơ thể của cô còn sống, không ai có quyền bắt cô đi. Việc của chúng tôi không phải hút hồn người ta hay cải tử hoàn sinh mà chúng tôi chỉ có vai trò như người dẫn đường.

- Thế tôi cứ phải thế này à?

- Do tôi hơi vội vàng, khi thấy hồn cô thoát lên, tôi đã vội “đánh thức” mà không kiểm tra cơ thể cô xem tim, não đã chết hẳn chưa.

- Là sao? – Tôi hoang mang hỏi lại.

- Nghĩa là khi cô ở trong trạng thái hôn mê sâu, sống thực vật thì hồn cô thoát khoải xác nhưng vẫn “ngủ”. Tôi chỉ được phép đánh thức nếu cơ thể cô đã chết hẳn để hồn cô đi đầu thai, còn không vẫn phải để cô trong tình trạng đó tới khi cô tỉnh lại hoặc tắt thở hoàn toàn. Giờ không chỉ cô đâu, tôi cũng bị kẹt với cô rồi, phải đợi để hoặc tiễn cô trở về, hoặc đưa cô đi đầu thai chứ không bỏ đi được.

Tôi nhăn nhó. Đây không gọi là xui xẻo thì là gì? Muốn sống không được, muốn chết không xong. Giờ lại phải loanh quanh bên cậu nhóc tiên này cho tới khi nào hoặc tôi khỏe lại hoặc chết đi.

- Tôi từng nghe có nhiều người sống thực vật tới tận mười năm… – Tôi lầm bầm. – Thời gian trên thiên đình có như người ta đồn thổi không? Rằng một ngày tương đương một năm hạ giới?

- Đáng tiếc là không, toàn đồn đại nhảm nhí. Ở cùng thời điểm thì thời gian của linh hồn và thân xác cô song song nhau. Đành hi vọng bố mẹ cô không yêu thương cô tới mức giữ cô tới mười năm.

Tôi không nói gì nữa, thay vào đó tập làm quen với việc đằng vân bởi cũng chẳng có việc nào khác mà làm.

- Mà này, tôi có cảm giác cô vẫn không phục chuyện “nhân định thắng thiên” thì phải? Vẫn nghĩ mọi chuyện nhất nhất do số phận?

- Ừ… – Tôi gật đầu. – Không nói đến tôi mà bao nhiêu người sinh ra tàn tật, như vậy là họ đã thiệt thòi hơn người khác nhiều rồi.

- Ai sống trên đời chẳng ít nhiều gặp phải khó khăn? Có người gặp ngay từ thời điểm sinh ra, có người thì trung vận, hậu vận, xử lý, giải quyết thế nào sẽ quyết định cuộc sống của họ chứ số phận nào quyết định? Ừ thì hình thức và mức độ có ngẫu nhiên khác nhau thì tựu chung lại vẫn là thử thách thôi.

- Ngẫu nhiên là sao?

- Là vô tình, chẳng ai sắp xếp cả, sẽ có người thử thách của họ nhẹ nhàng hơn người khác một chút.

- Thế là bất công còn gì? – Tôi gân cổ.

- Cô nghe đến luân hồi chuyển kiếp chưa? Mỗi người cũng sẽ ngẫu nhiên có kiếp này kiếp khác, tính ra là công bằng mà.

Tôi im lặng, không bắt bẻ được luận điệu của cậu ta dù trong lòng vẫn gờn gợn không thôi. Rõ ràng có điều gì đó không thoả đáng.

- Cô biết không, – Cậu nhóc tiếp tục nói. – chắc hồi nhỏ cô cũng đọc cổ tích, trong đó có nhiều truyện chẳng qua là từ mấy người giống cô vẽ ra: lười biếng, chỉ thích ăn sẵn, luôn thấy những kẻ thành công, giàu có hơn mình là người xấu.

- Đừng có báng bổ. – Tôi hét lên, mặt đỏ tận mang tai. – Đó là ước vọng của những người cùng khổ trong xã hội, họ bất lực, tuyệt vọng đến mức mong đợi một phép màu vì bản thân không thể làm gì…

- Nín, nhức đầu. – Cậu ta xua tay. – Tôi sẽ cho cô thử.

- Thử gì? – Tôi tròn mắt nhìn cậu nhóc.

- Cô có để ý lúc nãy tôi nói “ở cùng thời điểm thì thời gian của linh hồn và thân xác cô ngang nhau”, nhưng nếu sang một thời điểm khác thì hai bên sẽ không liên quan đến nhau, hoàn toàn tách rời. Cô có thể trải nghiệm hàng chục năm mà thân xác cô chỉ đôi ngày. Tôi sẽ cho cô phép màu để cô thử “làm Bụt”, tha hồ đi giải quyết khó khăn của những người cùng khổ theo cách cô muốn. Tôi sẽ không can thiệp vào việc của cô, trừ phi cô cần tôi tư vấn.

- Anh quyền phép đến thế cơ à? – Tôi lắp bắp hỏi lại, mồm há hốc.

- Ừ, coi như bù đắp sai lầm của tôi. – Cậu ta nhún vai. – Tôi tên Hạc nhé, đừng có gọi tôi trong đầu là cậu nhóc, cậu nhóc nữa. Giờ cô muốn về thời đại nào?

- Chẳng quan trọng, tùy anh quyết định.

- Được, đi thôi. – Hạc gật đầu nắm lấy tay tôi bay vọt đi.

- Ơ này, thế những gì tôi làm có thay đổi lịch sử không? – Những lời cuối cùng của tôi vang lên, tan biến vào không gian.

- Cô đừng ảo tưởng sức mạnh!

Chương sau >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Ý tưởng thú vị đó nàng. Giọng văn của nàng thì khỏi chê rồi.
Hồi mình ở nhà đợi đẻ bé, cũng đã xem mấy tập của Once upon a time, khá là thích. Mỗi tội đẻ xong không có thời gian xem nốt.
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Ý tưởng thú vị đó nàng. Giọng văn của nàng thì khỏi chê rồi.
Hồi mình ở nhà đợi đẻ bé, cũng đã xem mấy tập của Once upon a time, khá là thích. Mỗi tội đẻ xong không có thời gian xem nốt.

Lâu lâu mới post lại trên Gác đã được nàng bóc tem, cám ơn nàng kịch liệt nha :x :x. Cũng lâu lắm lắm rồi mới lại thấy nàng lên Gác, mấy dự án đang dở của nàng thế nào rồi???

Thực ra truyện này của mình không giống kết cấu hay cách kể của Once upon a time, chỉ là xem rồi có cảm xúc muốn viết một bộ về series các loại cổ tích. Nhưng mới bắt đầu thôi, cảm thấy còn nhiều gian nan lắm. Mà mình còn chưa xem hết season 1 của OUAT :"> .
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Lâu lâu mới post lại trên Gác đã được nàng bóc tem, cám ơn nàng kịch liệt nha :x :x. Cũng lâu lắm lắm rồi mới lại thấy nàng lên Gác, mấy dự án đang dở của nàng thế nào rồi???

Thực ra truyện này của mình không giống kết cấu hay cách kể của Once upon a time, chỉ là xem rồi có cảm xúc muốn viết một bộ về series các loại cổ tích. Nhưng mới bắt đầu thôi, cảm thấy còn nhiều gian nan lắm. Mà mình còn chưa xem hết season 1 của OUAT :"> .
Dạo này thi thoảng mình cũng lên Gác đọc, nhưng mà cũng không có thời gian bình luận nhiều.

Mình cũng đang viết nhưng mà chưa đâu vào đâu. Còn phải suy nghĩ nhiều. Mà dạo này mới bắt đầu công việc mới sợ lại không có thời gian.

Mình phục nàng chăm thử các thể loại khác nhau, rất đa dạng. Mà thể loại nào viết cũng tốt.
 

lyta2206

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
22/5/16
Bài viết
138
Gạo
900,0
Hôm qua thấy chị nhá hàng, không nghĩ up lên gác luôn làm em muốn trở tay cũng không kịp.
Hơi nghi ngờ cái mà chị nói, bảo chưa đâu vào đâu này nọ chứ em đọc thấy ổn cả mà. Nhưng để đợi thêm vài chương nữa xem tình hình thế nào rồi mình bàn luận chi tiết nhé. Mới có cái mở đầu, lại là mở đầu gây tò mò thế này mà khen mãi thì lại thành "bọc lót" cho nhau. :))

Chúc hố mới đông khách và nói không với write-block nha chị. Yêu yêu. :x
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Dạo này thi thoảng mình cũng lên Gác đọc, nhưng mà cũng không có thời gian bình luận nhiều.

Mình cũng đang viết nhưng mà chưa đâu vào đâu. Còn phải suy nghĩ nhiều. Mà dạo này mới bắt đầu công việc mới sợ lại không có thời gian.

Mình phục nàng chăm thử các thể loại khác nhau, rất đa dạng. Mà thể loại nào viết cũng tốt.

Lại đổi việc à nàng? Hay thôi đừng tìm việc nữa, ở nhà tập trung viết văn làm nhà văn chuyên nghiệp đi :D.

Mình viết nhiều thể loại vì nhiều lúc chán, đổi thể loại nhảm nhảm cho nhẹ đầu ấy mà :)).

Hôm qua thấy chị nhá hàng, không nghĩ up lên gác luôn làm em muốn trở tay cũng không kịp.
Hơi nghi ngờ cái mà chị nói, bảo chưa đâu vào đâu này nọ chứ em đọc thấy ổn cả mà. Nhưng để đợi thêm vài chương nữa xem tình hình thế nào rồi mình bàn luận chi tiết nhé. Mới có cái mở đầu, lại là mở đầu gây tò mò thế này mà khen mãi thì lại thành "bọc lót" cho nhau. :))

Chúc hố mới đông khách và nói không với write-block nha chị. Yêu yêu. :x

Thấy comment giật cả mình :)). Bộ này, cũng như nhiều bộ khác hiện tại thì chị vẫn còn loay hoay lắm hu hu.
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Chương 2. Ngoại ngữ luôn rất quan trọng


Hạc nắm tay tôi bay đi, mây gió tạt vào mặt mát lạnh. Tiếp sau đó chúng tôi bị hút vào một vùng xoáy đen, rồi tôi ngất đi, không biết gì nữa.

- Dậy, dậy đi. – Ai đó khẽ vỗ vào mặt tôi.

Tôi he hé mắt nhìn, trên trời ánh nắng chói chang khiến tôi không sao mở to mắt. Một ai đó cúi xuống bên tôi nhưng ngược sáng nên tôi không nhìn rõ mặt.

- Tôi đang ở đâu đây? – Tôi nheo mắt, cổ họng khô khốc mãi mới bật ra được câu hỏi.

- Tự tìm hiểu đi. – Người kia cười.

Tôi nhỏm dậy, trước mặt tôi là một chàng thanh niên tuấn tú, khuôn mặt sắc nét, đẹp tới xuất thần. Anh ta búi tóc cao, quần áo năm bảy lớp khá đẹp mắt, giống mấy bộ phim cổ trang tôi từng xem dù không xanh đỏ bằng.

- Anh là ai thế? – Tôi nhìn không chớp mắt, quên cả phép lịch sự.

- Đúng là… – Anh chàng chép miệng. – Tưởng cô khá hơn một chút, hóa ra vẫn là nước đổ đầu vịt.

- Ơ…

“Soái ca” trước mặt tôi phẩy tay, một màn sương bao lấy anh ta rồi trong phút chốc tan đi, cậu nhóc Hạc hiện trở lại thế chỗ, đánh tan mọi xúc cảm mơ mộng lẫn lãng mạn chớm nở của tôi. Tôi chán nản quay đầu nhìn ra xung quanh, cố đoán xem mình đang ở đâu nhưng chỉ toàn đồng không mông quạnh, không có lấy một bóng người. Tôi nhìn lại bản thân, vẫn bộ quần áo mặc từ hồi sáng, chân tay vẫn ngoại cỡ, đen đúa như bình thường.

- Sao anh bảo tôi về đây là sẽ có phép màu cơ mà? – Tôi phụng phịu. – Phép màu gì mà một bộ đồ tươm tất cũng không có.

- Chưa thử đã kêu ca rồi. – Hạc lắc đầu. – Giờ cô muốn biến thành thế nào thì tập trung suy nghĩ về cái đó. Nói chung làm phép khá dễ, chỉ cần trong lòng thực sự muốn làm gì thì sẽ làm được, tất nhiên trong giới hạn khả năng của cô thôi.

Tôi nghe lời, nhắm mắt tập trung suy nghĩ, cảm thấy đầu óc bỗng quay tít nhưng chỉ vài giây sau mọi thứ trở lại bình thường. Tôi mở mắt, hết ngó Hạc lại ngó xuống bộ quần áo năm bảy lớp xinh đẹp, đôi bàn tay trắng nõn, ngón thuôn dài.

- Sao nào? Thấy tôi giống tiên nữ chưa? Giống chưa? – Tôi kêu lên sung sướng, cảm giác trút bỏ được hơn hai mươi cân thật sự nhẹ nhõm.

- Chẳng tiên nữ nào ăn mặc quái đản như cô cả. – Cậu ta lạnh lùng nói. – Mà giờ tôi mới biết cô hâm mộ Lưu Diệc Phi.

Tôi hơi ngượng. Đúng là khi nghĩ đến tiên nữ, trong đầu tôi lập tức hiện ra hình ảnh “thần tiên tỉ tỉ” chứ không ai khác nhưng chút ngại ngùng đó không thể ảnh hưởng tới tâm trạng sung sướng của tôi hiện giờ. Dù sao tôi đã từ một con bé mập ú xấu xí, lột xác tới nhường này mà không phải chịu đau đớn gì, xét ra tai nạn kia cũng thật đáng giá.

- Mà sao tôi lại hiện hình được như thế này?

- Vì cô đang ở một vùng thời gian khác, chứ nếu quay về hiện tại thì cô chỉ có thể vô hình như cũ thôi.

- Tôi vẫn còn nhiều thắc mắc lắm. – Tôi nhìn Hạc vẻ tò mò. – Như là phép màu của tôi từ đâu mà có? Rồi thì có giới hạn nào đối với quyền năng của tôi không?

- Có một số giới hạn, như là cô không hóa phép ra của cải vật chất được, pháp lực lẫn số lần biến hóa cũng không cố định, không có những phép thuật kiểu phóng sét, hô mưa gọi gió, bắn chưởng chiu chíu như trong phim đâu.

Nhắc đến vụ này, tôi chợt nổi cơn tò mò, buột miệng cắt lời:

- Cho tôi hỏi, có phải các thần tạo ra mưa gió sấm sét không?

- Đúng là cô dốt thật chứ không đùa đâu. – Hạc nheo mắt nhìn tôi. – Sét là hiện tượng phóng điện giữa hai đám mây mang các điện tích trái dấu, còn gió là…

- Dừng! – Tôi bịt tai kêu lên. – Tôi không phủ nhận việc chép bài bạn hồi thi tốt nghiệp cấp ba môn lý, nhưng không đến nỗi không biết khoa học cơ bản. Chẳng qua là do anh xuất hiện đã làm đảo lộn hết mọi quan niệm, hiểu biết của tôi thôi.

- À, thì ra là thế. Tôi nói qua cho cô hiểu nhé, vai trò của Đấng tối cao là tạo ra vạn vật, một hệ thống hoàn hảo tới từng nguyên tử, ngay như quá trình tiến hóa của muôn loài, mọi hiện tượng thiên nhiên, các yếu tố vật chất lẫn phi vật chất đều do Người thiết kế, xây dựng từ thuở hỗn mang. Tôi, cô, thế giới thực, thế giới tâm linh, ngay cả những sai số ngẫu nhiên tôi từng nói đều là vận hành dưới sự sắp đặt của Người, một chu trình hoàn hảo.

Tôi im lặng nghiền ngẫm, cố gắng tiêu hóa lời của Hạc, nếu như anh ta nói đúng thì tôn giáo và khoa học đều đã và đang tiếp cận cùng một vấn đề, chỉ theo hai khía cạnh khác nhau. Giá loài người hiểu được chuyện này thì có phải đã tránh được nhiều cuộc chiến tàn khốc rồi không.

Chuyện phiếm chán chúng tôi đứng dậy đi loanh quanh. Mặc cho tôi cố gặng hỏi vị trí chúng tôi hiện tại Hạc chỉ cười trừ. Tôi chẳng tò mò thêm bởi dù sao tôi cũng đã về quá khứ, nơi có vô vàn các soái ca như cách hàng ngàn bộ tiểu thuyết vẫn miêu tả, thêm nữa giờ tôi còn xinh đẹp, pháp thuật đầy mình, vậy còn đòi hỏi gì thêm nữa? Chúng tôi đi bộ thêm một lúc thì tới một ngôi làng nhỏ, từ xa có thể thấy mái tranh lấp ló, tương đối giống những gì tôi tưởng tượng.

Chỉ tới khi đi hẳn vào trong làng tôi mới giật mình. Ấn tượng đầu tiên là lối phục sức của dân làng. Phụ nữ nơi đây mặc váy xòe rộng, áo cánh ngắn, chất vải thô cứng, rất giống phim… Nàng Dae Jang-Geum. Nhưng điều làm tôi shock nhất là nhiều người trong số họ để hở ngực, khác xa so với những bộ phục trang nhã nhặn tôi vẫn quen mắt. Ngược lại, đàn ông phục sức tương đối giống phim, chỉ không màu sắc, đẹp đẽ bằng. Ngoại hình thì phần đông đều đậm người, có phần đẫy đà, mắt một mí vừa híp vừa xếch, răng hơi vẩu, cơ bản là trái ngược với hình tượng lung linh của những nam nữ chính màn ảnh.

- Chúng ta tới Hàn Quốc rồi sao? – Tôi nhìn Hạc hoang mang hỏi.

- Thời này làm gì có Hàn Quốc, dốt nát, gọi là Triều Tiên hay triều đại Joseon.

Dân làng nhanh chóng nhận ra sự có mặt của tôi và Hạc. Khi xung quanh đều hở hang thì người duy nhất kín đáo sẽ thành kỳ quái. Họ lũ lượt kéo đến vây quanh chúng tôi, cái nhìn soi mói, tò mò pha lẫn e dè, sợ sệt. Tôi thầm tiếc rẻ ngoại hình cũ của mình, nếu còn giữ nguyên sẽ rất giống người dân ở đây thì có lẽ đã không bị nhìn như xiếc thú thế này.

- *** *** *** – Một người trong bọn họ lên tiếng.

- Mố? – Tôi theo phản xạ bật ra từ tiếng Hàn duy nhất mà tôi biết, từ được dùng phổ biến nhất trong các bộ drama.

Như chỉ chờ có thế, bọn họ liền nhao nhao thi nhau nói khiến tôi váng đầu. Giá có đủ tài phép, tôi sẽ biến hóa ra bánh mỳ chuyển ngữ của Doraemon.

- *** *** *** – Trước sự kinh ngạc của tôi, Hạc tuôn một tràng tiếng Hàn trôi chảy.

- Đúng là thần tiên có khác, giỏi thật. – Tôi thán phục nhìn cậu ta.

- Vớ vẩn, làm gì có cái gì tự nhiên mà có, không học sao biết được? – Cậu khịt mũi, nói nhỏ. – Tôi sống mấy ngàn năm rồi, phải tìm việc mà làm giết thời gian chứ. Đâu phải lúc nào cũng có người chết.

Thế nhưng, đôi bên nói qua nói lại thêm vài câu thì đám người kia bỗng xôn xao, vẻ hoang mang chuyển thành tức giận, vài người còn chạy vào nhà lấy ra bồ cào, gậy gộc. Tuy không hiểu họ nói gì nhưng thái độ thù địch thì không cần ngôn ngữ để diễn đạt.

Hạc kéo tôi lao đi như tên bắn, sau lưng, đám người cũng hò nhau đuổi theo. Tôi sợ mất mật, chỉ có thể guồng chân bám sát gót cậu ta.

- Có chuyện gì đó? – Tôi vừa thở hổn hển vừa hỏi, giọng ngắt quãng.

- Họ hỏi mình từ đâu tới, tôi bảo mình là dân buôn đến từ một nơi rất xa. – Hạc ngừng lời để thở trong lúc tốc độ chạy không giảm. – Hóa ra đây là đảo, họ bảo chúng ta nói dối vì không thấy thuyền nào cập bến. Họ nghĩ tôi với cô là tội phạm bỏ trốn hay cướp biển gì đó.

- Anh làm gì nhanh lên đi, quay về hay biến hóa cái gì đi.

- Việc đưa cô về đây rồi lúc nãy hóa thành người khác làm tôi hết sạch pháp lực rồi, phải mất ít lâu mới hồi được. Giờ chỉ mình cô là còn chút pháp lực thôi, cô nghĩ đi.

Lúc này chúng tôi đã ra tới sát mỏm đá, bên dưới là biển nhưng cách cũng phải cả trăm mét, rơi xuống chắc chắn sẽ thịt nát xương tan. Tôi phải làm gì đây? Hay hóa thành người cá nhảy xuống, nhưng còn Hạc?

- Đừng có bỏ rơi tôi, tôi đang bị kẹt trong thân xác này nên có thể bị giết đấy. – Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, cậu ta gằn giọng. – Tôi mà bị giết là sẽ đi đầu thai, không ai đưa cô về đâu, cô sẽ phải làm linh hồn vất vưởng, sống không được, chết không xong.

“Im đi đồ ngu.” Tôi rủa thầm trong đầu nhưng không dám nói ra lời. Sao cậu ta có thể bịa ra mấy thứ lý do ngớ ngẩn đến như vậy khi nói chuyện với dân bản địa? Nếu tôi biết tiếng Hàn, tự mình giao tiếp thì đã không xảy ra chuyện thế này.

Nửa bàn chân tôi đã trượt ra khỏi mỏm núi, trong lúc không còn đủ bình tĩnh suy xét để làm phép màu gì đó xứng đáng hơn thì đầu óc tôi chỉ nghĩ tới hình ảnh hóa thân thật hoành tráng và nếu đã không thể bơi thì phải có cánh để bay. Thế là toàn thân tôi tỏa ra ánh sáng chói mắt, hào quang bắn ra lấp lánh và cuối cùng người tôi biến hóa hoàn toàn.

Không phải thiên thần như trong tưởng tượng. Chết tiệt. Chỉ vì giây cuối tôi vô tình ngẩng đầu lên trời và nhìn thấy chim ưng.

Tôi biến thành một con chim ưng khổng lồ, to đến nỗi có thể cõng một người lớn trên lưng dễ dàng. Tôi đồ rằng lịch sử cả triệu năm tiến hóa chỉ có loài khủng long bay may ra mới có thể đọ độ lớn với tôi lúc này.

Đám người chứng kiến sự kỳ diệu vừa xong liền đánh rơi mọi vũ khí trong tay, tất cả quỳ sụp xuống vái lạy như tế sao.

Hạc nhanh chóng nhảy lên lưng tôi, và tôi sải cánh bay, hướng về phía đại dương xa thẳm.

Chương sau >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cơm Khê

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/11/17
Bài viết
105
Gạo
400,0
Bạn ơi, mình rất thích thể loại truyện như vậy, mỗi tội sao mình thấy chương truyện hơi ngắn, mới kéo màn hình vài cái đã hết rồi ~X( .
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Bạn ơi, mình rất thích thể loại truyện như vậy, mỗi tội sao mình thấy chương truyện hơi ngắn, mới kéo màn hình vài cái đã hết rồi ~X( .

Cám ơn bạn nhiều nhé :x. Truyện mình mấy phần đầu hay ngắn vì chưa có gì nhiều nhưng sau hay bị dài quá lố “đầu chuột đuôi voi” :)). Mình cũng đang cố cân bằng lại.
 
Bên trên