Nhật ký làm Bụt - Cập nhật - Sherry

LeoAslan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/7/14
Bài viết
73
Gạo
0,0
vừa hay mình cũng đang viết đề tài huyền huyễn, đặt một vé hóng và học hỏi, cố lên bạn chủ :D
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
vừa hay mình cũng đang viết đề tài huyền huyễn, đặt một vé hóng và học hỏi, cố lên bạn chủ :D

Cám ơn bạn nhiều :x. Thực ra mình chưa từng đọc truyện huyền huyễn :"> và đây là truyện đầu tiên mình viết liên quan đến thể loại này nên chắc cũng còn nhiều vấn đề nữa.
Chúc bạn thành công với dự án của bạn nhé *fighting* :-bd.
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Truyện dễ thương và hài quá c ơi... Hay lắm ạ!
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Truyện dễ thương và hài quá c ơi... Hay lắm ạ!

Cám ơn em nhiều, có em cổ vũ là chị thấy tinh thần phấn chấn ghê lắm :x. Dưng phải nói trước là hố này không phải hài, và chị cũng chưa tự tin lắm với hướng đi của nó. Nhưng không thử thì biết thế nào được em nhỉ, *fighting*.
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Chương 3. Ăn một quả, trả cục vàng


Hạc chỉ đường cho tôi nhằm hướng Tây Nam bay tới. Do thuận chiều gió nên tôi không mấy tốn sức, cứ thế bay liên tục, chỉ dừng lại để tìm quả dại ăn, chưa đầy hai ngày đã về tới đất liền.

- Đây là Đại Việt rồi, mừng cô về quê hương.

Tôi hạ xuống mép đất, rũ cánh đứng nghỉ rồi tập trung suy nghĩ để trở lại hình dạng “thần tiên tỉ tỉ” nhưng dù dùng sức mạnh ý chí cỡ nào tôi cũng không trút đi được một chiếc lông vũ trên người chứ đừng nói tới mọc ra tay chân mặt mũi.

- Chắc pháp lực cô không đủ để biến hóa, chờ chút đi. Tầm khoảng một, hai ngày gì đó.

- Đói quá. – Tôi buột “mỏ”.

Đây là sai lầm lớn của tôi. Lẽ ra tôi cần phải chờ quay về hình người mới có thể nói. Hạc tái mặt giải thích với tôi rằng khi tôi còn trong hình dạng động vật mà cất tiếng thì sẽ tổn thương pháp lực rất nặng và thời gian chờ để “sạc” lại rất khó đoán, có thể kéo dài tới cả tuần hoặc hơn.

- Vậy lỡ tôi tỉnh thì biết làm sao? – Tôi gục gặc đầu, rầu rĩ hỏi.

- Không sao, ngay khi cô có dấu hiệu tỉnh lại thì dù ở chiều không gian, thời gian nào cô cũng sẽ được hút về ngay.

- Còn anh thì bao giờ khôi phục?

Hạc khua tay, từ lòng bàn tay cậu ta tỏa ra hào quang nhè nhẹ.

- Vậy giờ tốt nhất là anh biến thành con rận bám lên người tôi đi chứ cõng anh vừa nặng, vừa kỳ quặc. Tôi không muốn bị đuổi đánh nữa đâu.

Tôi loáng thoáng nghe tiếng Hạc chửi tục nhưng có vẻ như không còn lựa chọn nào tốt hơn, cậu ta lắc người một cái rồi biến mất. Vừa lúc đó trong đầu tôi truyền tới một giọng nói.

“Đây là thần giao cách cảm. Cô muốn nói gì với tôi thì cứ nghĩ trong đầu là được, như thế tiện hơn.”

“Đồ tiểu tiên cẩu thả, tắc trách làm ta giờ phải lang thang với đủ trò nhảm nhí giết thời gian trong lúc chờ chết.”

“Pháp lực của cô là tôi ban cho, tin tôi rút lại cho cô làm kiếp chim luôn không? Bị giết ở đây thì mãi mãi khỏi siêu sinh.” Giao tiếp kiểu này không biểu đạt được cảm xúc như nói chuyện thông thường nhưng sự tức giận trong nội dung câu nói thì không cần thêm ngữ điệu để thể hiện.

Tôi sải cánh lượn sâu về phía đất liền cho tới khi thấy các cột khói bốc lên trời, dấu hiệu cho thấy nơi có người ở. Từng dãy nhà tranh lấp ló như bên Triều Tiên nhưng thiết kế hơi khác với vật liệu chủ yếu là tre nứa nên cảm giác thoáng hơn những ngôi nhà vách đá dày kiên cố kia. Tôi bất giác nhớ tới những tòa cao ốc ngột ngạt ở thành phố, vào mùa hè không thể sống nổi nếu thiếu điều hòa. “Mũi” chim của tôi hít căng lồng ngực không khí trong lành, mát mẻ, một thứ quá ư xa xỉ ở thời đại tôi sinh ra. Nhờ thị lực siêu phàm của loài chim ưng, tôi có thể đứng từ đằng xa mà quan sát tỉ mỉ được hết ngôi làng.

Cảm giác đầu tiên của tôi là… thất vọng. Khác các nam diễn viên đẹp trai phim cổ trang, tầm vóc người Việt cổ rất nhỏ, tôi đồ rằng nếu hóa lại thành người, có lẽ tôi sẽ cao hơn tất cả dân trong làng. Trang phục cả đàn ông lẫn đàn bà đều có màu nâu, đen khá sạch sẽ nhưng buồn tẻ. Đàn bà mặc yếm, bên ngoài khoác áo cánh dài, váy đụp có dải dây buộc giữ quanh hông. Tôi âm thầm cảm thấy may mắn khi sinh ra trong thời hiện đại với vô vàn các loại áo ngực nâng đỡ giúp tạo hình cho những ai kém may mắn sinh ra không có C cup. Nếu các cô gái thời hiện đại không có phẫu thuật thẩm mỹ hay áo ngực mà mặc yếm như thế này thì khéo quá nửa sẽ lộ nguyên hình kiếp “màn hình phẳng”. Và điều làm tôi thấy rõ nhất sự khác biệt thẩm mỹ giữa người hiện đại và người Việt cổ là khi người ta cười. Lúc đầu tôi còn tưởng dân ở đây bị… móm. Hóa ra không phải, mà do tất cả đều nhuộm răng một màu đen huyền, khiến tôi nhớ tới câu thơ “Những cô hàng xén răng đen, cười như mùa thu tỏa nắng”. Nhưng răng đen thì có chứ tỏa nắng thì không, màu đen sao bắt sáng được như trắng? Thời nay, đặc biệt là ở thành phố chẳng còn kiếm đâu ra một ai nhuộm răng đen, sách vở thông tin hạn chế còn những bộ phim cổ trang thì tạo hình nhảm nhí rập khuôn phim Trung Quốc khiến cho hình ảnh răng đen đã trở nên vô cùng xa lạ với đám thanh thiếu niên, điển hình là tôi.

“Sao không vào làng đi, thấy cô kêu đói mà, đứng đây mãi làm gì?” Tiếng Hạc vang lên trong đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ lan man của tôi.

“Thôi, sợ người ta nghĩ tôi là yêu quái hoặc không lại bắn hạ để thết tiệc cả làng thì khổ. Chờ đêm xuống rồi vào.”

Vừa lúc đó phía xa xa xuất hiện một bóng người đi ngược về phía chúng tôi, tôi vội lùi vào một lùm cây núp kỹ. Hạc hiện hình, đứng ra giữa đường đề phòng người kia nhìn thấy tôi. Thế nhưng khi anh ta tới gần, chúng tôi mới biết mình đã lo thừa bởi anh ta vừa đi vừa hờ khóc, không để ý gì tới xung quanh. Người đàn ông này vóc dáng nhỏ thó, gầy gò, quần áo sờn rách hết cả.

“Anh thử bắt chuyện xem vì sao người kia lại khóc?”

“Cô thích thì tự đi mà làm, sao bắt tôi?” Thanh âm trong đầu tôi cấm cẳn.

Nhưng sau đó Hạc vẫn chặn đường người kia, hỏi han tử tế.

- Tôi… tôi… – Anh ta nấc lên. – gia đình tôi nghèo quá, hôm nay nhà hết sạch gạo, vợ con tôi đang đói nên tôi đi tìm vay nhưng không ai cho cả.

- Thế anh không có cha mẹ, anh chị em, họ hàng gì sao?

- Cha mẹ tôi mất hết rồi, giờ tôi đang trên đường sang nhà anh cả nhưng sợ anh sẽ đuổi tôi đi.

Hạc đợi anh ta đi khuất rồi biến lại thành rận núp vào người tôi. Tôi bay lên cao theo dõi người kia, giờ đã tới cửa nhà anh trai. Tuy không nghe thấy gì nhưng tôi có thể nhìn rõ từng cử chỉ hành động lẫn nét mặt của họ. Thoạt tiên người anh nhíu mày nghe người em trình bày rồi nhăn mặt ra chiều giận dữ lắm. Anh ta vừa đánh, vừa đuổi người em ra khỏi nhà mặc cho em van khóc, nài kéo.

Nỗi bất bình bùng lên trong tôi. Chỉ cần nhìn thoáng qua có thể thấy gia cảnh người anh khấm khá hơn rất nhiều, vậy mà tàn nhẫn không giúp em mình được một bữa ăn. Tôi chỉ muốn lao tới, sải cánh đập anh ta một trận nhưng lo ngại lớn chuyện nên bấm bụng kiềm chế.

Tôi bực bội cả một buổi chiều, đến mức không buồn nói câu nào với Hạc. Tôi chỉ tạm quên đi nỗi khó chịu này khi đêm xuống, và dạ dày tôi bắt đầu kêu réo.

“Tôi đói quá, mờ cả mắt rồi.”

“Thử vào làng kiếm xem có gì ăn không.” Hạc lên tiếng. Chắc cậu ta đã hút no máu từ người tôi, giờ mới khoan khoái tỏ chút quan tâm tới vật chủ.

Tôi sải cánh, nhằm hướng làng bay tới. Ngay khi đến đầu làng, tôi sung sướng nhìn thấy một cây khế trĩu quả. Vị giác của chim không phức tạp như người nên chỉ cần là thứ ăn được là đủ tốt rồi. Hình ảnh cây khế gợi cho tôi một ấn tượng nào đó, chỉ là tôi đã quá đói để suy nghĩ, vội sà xuống mổ lấy mổ để. Đất ở đây hẳn rất tốt nên khế vừa to vừa ngọt.

Thế nhưng, danh xưng Hậu “đậu” của tôi không phải bỗng dưng mà có. Tôi quên mất việc cành khế vốn rất giòn, giờ khối lượng người tôi lại lớn nên chỉ mổ được vài quả thì cành cây dưới chân tôi gẫy khiến tôi mất đà ngã xuống đất, tạo ra một tiếng động kinh hồn. Tôi còn chưa kịp phủi cánh bay lên thì một mũi tên bay sượt qua làm tôi giật thót. Từ góc tối đằng sau cánh cửa, một đôi vợ chồng đang trừng mắt nhìn tôi vẻ sợ hãi. Người chồng tay cầm nỏ lăm lăm nhắm vào tôi. Định thần quan sát tôi nhận ra người đàn ông lúc chiều tới nhà anh xin ăn và bị đuổi về. Trong lúc cấp bách tôi mới chợt nhớ ra cái ấn tượng lờ mờ vừa nãy khi thấy cây khế là gì. Và trước khi anh ta kịp bắn tiếp phát thứ hai, tôi gầm lên, tiếng vang rền:

- Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang mang đi mà đựng.

“Cô lấy đâu ra vàng mà trả? Đến tôi còn không hóa được ra vàng kia mà?” Thanh âm trong đầu tôi đượm vẻ giễu cợt.

“Nhớ ra câu này thì nói đại thôi, chứ không lẽ để bị bắn chết?”

Nhân lúc hai người kia quỳ sụp xuống run rẩy vái lạy, tôi ăn vội thêm vài quả khế rồi bay đi. Cả đêm hôm đó tôi vắt óc nghĩ cách xoay ra vàng trả cho họ. Tôi không quá quan trọng chuyện hứa hẹn vì chỉ cần bay khỏi đây, chờ vài ngày trở về hình người thì sẽ chẳng còn ai nhận ra tôi nhưng thực tâm tôi cũng muốn giúp đỡ họ. Tuy gia cảnh nhà tôi trước giờ không quá thiếu thốn, tôi vẫn có thể mường tượng nỗi khổ của việc chạy ăn từng bữa. Hơn nữa, tôi được Hạc ban cho phép màu để cứu nhân độ thế, tôi không thể làm lơ hoàn cảnh khốn khó như vậy ở ngay trước mắt mình. Ngày xưa tôi đã sống một cuộc đời mờ nhạt, giờ tôi không muốn tiếp tục làm một thần tiên vô dụng.

Bụng tôi kêu rột một cái. Tôi lại nhớ đến những quả khế ngọt ngon lành kia.

Khế…

- Eureka! – Tôi đập cánh reo lên. – Có cách kiếm tiền rồi.

- Cách gì? – Hạc đang ngồi thiền, nghe tiếng tôi thì hé mắt nhìn. – Định xông vào phủ quan ăn cướp à? Coi chừng bị bắn chết.

- Vớ vẩn. – Tôi phẩy cánh. – Tôi bảo có cách là có cách.

Sáng sớm hôm sau, tôi bay tới nhà kia, hai vợ chồng họ đã đứng ngoài sân đợi sẵn. Trên tay anh chồng là chiếc túi dài cỡ ba gang tay, bề ngang khá to.

- Bỏ đầy khế vào túi rồi leo lên lưng ta. – Tôi đanh thép ra lệnh.

Sau đó tôi nhằm hướng Đông Bắc bay tới.

Tôi quay trở lại Triều Tiên.

Nhờ mấy quả khế, tôi đã nhớ ra khế là một thực phẩm đặc sản riêng có của vùng nhiệt đới. Thời này lạc hậu, giao thương chưa phát triển nên xứ lạnh như Triều Tiên hẳn chưa nhìn thấy khế bao giờ. Còn tại sao tôi không bay lên châu Âu, Trung Quốc, sang Trung Đông hay xuống Indo thì vì nhiều lý do. Tôi dốt địa lý lẫn lịch sử nên không rõ điều gì sẽ chờ mình ở Trung Đông lẫn phía bên kia xích đạo. Ngoài ra, miền nam Trung Quốc cũng có khế nên tôi sợ người phía Bắc đã biết loại hoa quả này thì túi khế của tôi sẽ mất giá.

Vậy nên tôi chọn quay trở lại Triều Tiên. Thứ nhất tôi đã quen đường bay và thứ hai người dân ở đó đã biết sự tồn tại của tôi.

Khác với thái độ thù địch khi trước, lần này tôi vừa đáp xuống thì dân làng vội vàng chạy ra, thi nhau vái lạy.

Như đã bàn bạc từ lúc ở nhà, Hạc dùng thần giao cách cảm “nói” với dân làng rằng tôi là chim thần, còn người đàn ông kia là sứ giả đại diện của nhà trời mang vật phẩm tới ban cho dân làng, yêu cầu họ dâng lễ vật tạ ơn. Những người giàu nhất làng vội mang tới cơ man nào là vàng bạc để đổi lấy mấy quả khế chín. Anh chàng kia theo lệnh tôi liền xuống nhặt nhạnh đầy vàng bạc vào túi rồi leo lên lưng tôi quay về.

Tôi vui cả một ngày. Hóa ra đây là cảm giác khi làm việc tốt. Giờ tôi mới phần nào hiểu vì sao nhiều người khi đã có cuộc sống dư dả lại ra sức làm từ thiện. Ánh mắt biết ơn, sùng bái của vợ chồng nhà kia có lẽ tôi sẽ nhớ suốt đời.

Sau khi hồi phục pháp lực, tôi rủ Hạc ở lại vài hôm vãn cảnh. Để tránh những rắc rối không đáng có, chúng tôi chọn cách tàng hình. Vốn dĩ dốt lịch sử, lại thêm bản tính không ham học hỏi, tôi không buồn tìm hiểu chúng tôi đang ở trong thời đại nào. Nhưng về cơ bản, cuộc sống người dân ở đây tương đối quy củ, quan binh khá gần dân chúng nên tình trạng trộm cắp, cướp bóc không có nhiều. Cách người ta nói năng cũng có trên dưới, trước sau, tuy chỉ ở vùng quê nhưng có phần còn khách sáo hơn thời hiện đại ở thành phố.

- Xin các ông, các ông tha cho con.

Một ngày đang lang thang trong làng, chúng tôi nghe thấy tiếng van khóc liền vội đi về hướng đó. Đến nơi tôi mới nhận ra đây chính là ngôi nhà của người anh trai hôm nào. Không còn vẻ hách dịch như trong ấn tượng của tôi, anh ta cùng vợ con ôm nhau run rẩy, van xin một đám người mặt mũi hung tợn đang ra sức xô đẩy cả nhà ra ngoài. Chống chẳng đặng, van xin không xong, cuối cùng cả nhà ba người lếch thếch kéo nhau đi, vừa đi vừa khóc ròng.

Thoạt tiên tôi rất hả hê trước cảnh này, cho rằng ác giả ác báo nhưng rồi nhìn đứa trẻ lại chạnh lòng. Dù người lớn có tội lỗi gì thì trẻ con vẫn phải được đối xử tử tế.

Tôi và Hạc hiện hình tới đỡ ba người kia dậy, dìu ra gốc đa đầu đình rồi ân cần hỏi han.

Sau đó, tôi cảm thấy thật may mắn vì chúng tôi đã không rời đi từ sớm.

Chương sau >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
PHẦN 1.


Chương 2. Ngoại ngữ luôn rất quan trọng


Hạc nắm tay tôi bay đi, mây gió tạt vào mặt mát lạnh. Tiếp sau đó chúng tôi bị hút vào một vùng xoáy đen, rồi tôi ngất đi, không biết gì nữa.

- Dậy, dậy đi. – Ai đó khẽ vỗ vào mặt tôi.

Tôi he hé mắt nhìn, trên trời ánh nắng chói chang khiến tôi không sao mở to mắt. Một ai đó cúi xuống bên tôi nhưng ngược sáng nên tôi không nhìn rõ mặt.

- Tôi đang ở đâu đây? – Tôi nheo mắt, cổ họng khô khốc mãi mới bật ra được câu hỏi.

- Tự tìm hiểu đi. – Người kia cười.

Tôi nhỏm dậy, trước mặt tôi là một chàng thanh niên tuấn tú, khuôn mặt sắc nét, đẹp tới xuất thần. Anh ta búi tóc cao, quần áo năm bảy lớp khá đẹp mắt, giống mấy bộ phim cổ trang tôi từng xem dù không xanh đỏ bằng.

- Anh là ai thế? – Tôi nhìn không chớp mắt, quên cả phép lịch sự.

- Đúng là… – Anh chàng chép miệng. – Tưởng cô khá hơn một chút, hóa ra vẫn là nước đổ đầu vịt.

- Ơ…

“Soái ca” trước mặt tôi phẩy tay, một màn sương bao lấy anh ta rồi trong phút chốc tan đi, cậu nhóc Hạc hiện trở lại thế chỗ, đánh tan mọi xúc cảm mơ mộng lẫn lãng mạn chớm nở của tôi. Tôi chán nản quay đầu nhìn ra xung quanh, cố đoán xem mình đang ở đâu nhưng chỉ toàn đồng không mông quạnh, không có lấy một bóng người. Tôi nhìn lại bản thân, vẫn bộ quần áo mặc từ hồi sáng, chân tay vẫn ngoại cỡ, đen đúa như bình thường.

- Sao anh bảo tôi về đây là sẽ có phép màu cơ mà? – Tôi phụng phịu. – Phép màu gì mà một bộ đồ tươm tất cũng không có.

- Chưa thử đã kêu ca rồi. – Hạc lắc đầu. – Giờ cô muốn biến thành thế nào thì tập trung suy nghĩ về cái đó. Nói chung làm phép khá dễ, chỉ cần trong lòng thực sự muốn làm gì thì sẽ làm được, tất nhiên trong giới hạn khả năng của cô thôi.

Tôi nghe lời, nhắm mắt tập trung suy nghĩ, cảm thấy đầu óc bỗng quay tít nhưng chỉ vài giây sau mọi thứ trở lại bình thường. Tôi mở mắt, hết ngó Hạc lại ngó xuống bộ quần áo năm bảy lớp xinh đẹp, đôi bàn tay trắng nõn, ngón thuôn dài.

- Sao nào? Thấy tôi giống tiên nữ chưa? Giống chưa? – Tôi kêu lên sung sướng, cảm giác trút bỏ được hơn hai mươi cân thật sự nhẹ nhõm.

- Chẳng tiên nữ nào ăn mặc quái đản như cô cả. – Cậu ta lạnh lùng nói. – Mà giờ tôi mới biết cô hâm mộ Lưu Diệc Phi.

Tôi hơi ngượng. Đúng là khi nghĩ đến tiên nữ, trong đầu tôi lập tức hiện ra hình ảnh “thần tiên tỉ tỉ” chứ không ai khác nhưng chút ngại ngùng đó không thể ảnh hưởng tới tâm trạng sung sướng của tôi hiện giờ. Dù sao tôi đã từ một con bé mập ú xấu xí, lột xác tới nhường này mà không phải chịu đau đớn gì, xét ra tai nạn kia cũng thật đáng giá.

- Mà sao tôi lại hiện hình được như thế này?

- Vì cô đang ở một vùng thời gian khác, chứ nếu quay về hiện tại thì cô chỉ có thể vô hình như cũ thôi.

- Tôi vẫn còn nhiều thắc mắc lắm. – Tôi nhìn Hạc vẻ tò mò. – Như là phép màu của tôi từ đâu mà có? Rồi thì có giới hạn nào đối với quyền năng của tôi không?

- Có một số giới hạn, như là cô không hóa phép ra của cải vật chất được, pháp lực lẫn số lần biến hóa cũng không cố định, không có những phép thuật mạnh như tạo ra sấm chớp, mưa gió...

- Ơ, thế thần sấm, thần mưa tạo ra mưa gió à? – Tôi cắt lời vì tò mò.

- Đúng là cô dốt thật chứ không đùa đâu. – Hạc nheo mắt nhìn tôi. – Sét là hiện tượng phóng điện giữa hai đám mây mang các điện tích trái dấu, còn gió là…

- Dừng! – Tôi bịt tai kêu lên. – Tôi không phủ nhận việc chép bài bạn hồi thi tốt nghiệp cấp ba môn lý, nhưng không đến nỗi không hiểu chuyện này. Chẳng qua là do anh xuất hiện đã làm đảo lộn hết mọi quan niệm, hiểu biết của tôi.

- À, thì ra là thế. Tôi nói qua cho cô hiểu nhé, vai trò của Đấng tối cao là tạo ra vạn vật, một hệ thống hoàn hảo tới từng nguyên tử, ngay như quá trình tiến hóa của muôn loài, mọi hiện tượng thiên nhiên, các yếu tố vật chất lẫn phi vật chất đều do Người thiết kế, xây dựng từ thuở hỗn mang. Tôi, cô, thế giới thực, thế giới tâm linh, tất cả chỉ vận hành dưới sự sắp đặt của Người, một chu trình hoàn hảo.

Tôi im lặng nghiền ngẫm, cố gắng tiêu hóa những lời Hạc nói, nếu như anh ta nói đúng thì tôn giáo và khoa học đều đã và đang tiếp cận cùng một vấn đề, chỉ theo hai khía cạnh khác nhau. Giá loài người hiểu được chuyện này thì có phải đã tránh được nhiều cuộc chiến tàn khốc rồi không.

Chuyện phiếm chán chúng tôi đứng dậy đi loanh quanh. Mặc cho tôi cố gặng hỏi vị trí chúng tôi hiện tại Hạc chỉ cười trừ. Tôi chẳng tò mò thêm bởi dù sao tôi cũng đã về quá khứ, nơi có vô vàn các soái ca như cách hàng ngàn bộ tiểu thuyết vẫn miêu tả, thêm nữa giờ tôi còn xinh đẹp, pháp thuật đầy mình, vậy còn đòi hỏi gì thêm nữa? Chúng tôi đi bộ thêm một lúc thì tới một ngôi làng nhỏ, từ xa có thể thấy mái tranh lấp ló, tương đối giống những gì tôi tưởng tượng.

Chỉ tới khi đi hẳn vào trong làng tôi mới giật mình. Ấn tượng đầu tiên là lối phục sức của dân làng. Phụ nữ nơi đây mặc váy xòe rộng, áo cánh ngắn, chất vải thô cứng, rất giống phim… Nàng Dae Jang-Geum. Nhưng điều làm tôi shock nhất là nhiều người trong số họ để hở ngực, khác xa so với những bộ phục trang nhã nhặn tôi vẫn quen mắt. Ngược lại, đàn ông phục sức tương đối giống phim, chỉ không màu sắc, đẹp đẽ bằng. Ngoại hình thì phần đông đều đậm người, có phần đẫy đà, mắt một mí vừa híp vừa xếch, răng hơi vẩu, cơ bản là trái ngược với hình tượng lung linh của những nam nữ chính màn ảnh.

- Chúng ta tới Hàn Quốc rồi sao? – Tôi nhìn Hạc hoang mang hỏi.

- Thời này làm gì có Hàn Quốc, dốt nát, gọi là Triều Tiên hay triều đại Joseon.

Dân làng nhanh chóng nhận ra sự có mặt của tôi và Hạc. Khi xung quanh đều hở hang thì người duy nhất kín đáo sẽ thành kỳ quái. Họ lũ lượt kéo đến vây quanh chúng tôi, cái nhìn soi mói, tò mò pha lẫn e dè, sợ sệt. Tôi thầm tiếc rẻ ngoại hình cũ của mình, nếu còn giữ nguyên sẽ rất giống người dân ở đây thì có lẽ đã không bị nhìn như xiếc thú thế này.

- *** *** *** – Một người trong bọn họ lên tiếng.

- Mố? – Tôi theo phản xạ bật ra từ tiếng Hàn duy nhất mà tôi biết, từ được dùng phổ biến nhất trong các bộ drama.

Như chỉ chờ có thế, bọn họ liền nhao nhao thi nhau nói khiến tôi váng đầu. Giá có đủ tài phép, tôi sẽ biến hóa ra bánh mỳ chuyển ngữ của Doraemon.

- *** *** *** – Trước sự kinh ngạc của tôi, Hạc tuôn một tràng tiếng Hàn trôi chảy.

- Đúng là thần tiên có khác, giỏi thật. – Tôi thán phục nhìn cậu ta.

- Vớ vẩn, làm gì có cái gì tự nhiên mà có, không học sao biết được? – Cậu khịt mũi, nói nhỏ. – Tôi sống mấy trăm năm rồi, phải tìm việc mà làm giết thời gian chứ. Đâu phải lúc nào cũng có người chết.

Thế nhưng, đôi bên nói qua nói lại thêm vài câu thì đám người kia bỗng xôn xao, vẻ hoang mang chuyển thành tức giận, vài người còn chạy vào nhà lấy ra bồ cào, gậy gộc. Tuy không hiểu họ nói gì nhưng thái độ thù địch thì không cần ngôn ngữ để diễn đạt.

Hạc kéo tôi lao đi như tên bắn, sau lưng, đám người cũng hò nhau đuổi theo. Tôi sợ mất mật, chỉ có thể guồng chân bám sát gót cậu ta.

- Có chuyện gì đó? – Tôi vừa thở hổn hển vừa hỏi, giọng ngắt quãng.

- Họ hỏi mình từ đâu tới, tôi bảo mình là dân buôn đến từ một nơi rất xa. – Hạc ngừng lời để thở trong lúc tốc độ chạy không giảm. – Hóa ra đây là đảo, họ bảo chúng ta nói dối vì không thấy thuyền nào cập bến. Họ nghĩ tôi với cô là tội phạm bỏ trốn hay cướp biển gì đó.

- Anh làm gì nhanh lên đi, quay về hay biến hóa cái gì đi.

- Việc đưa cô về đây rồi lúc nãy hóa thành người khác làm tôi hết sạch pháp lực rồi, phải mất ít lâu mới hồi được. Giờ chỉ mình cô là còn chút pháp lực thôi, cô nghĩ đi.

Lúc này chúng tôi đã ra tới sát mỏm đá, bên dưới là biển nhưng cách cũng phải cả trăm mét, rơi xuống chắc chắn sẽ thịt nát xương tan. Tôi phải làm gì đây? Hay hóa thành người cá nhảy xuống, nhưng còn Hạc?

- Đừng có bỏ rơi tôi, tôi đang bị kẹt trong thân xác này nên có thể bị giết đấy. – Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, cậu ta gằn giọng. – Tôi mà bị giết là sẽ bị ra khỏi vòng luân hồi, không ai đưa cô về đâu, cô sẽ phải làm linh hồn vất vưởng, sống không được, chết không xong.

“Im đi đồ ngu.” Tôi rủa thầm trong đầu nhưng không dám nói ra lời. Sao cậu ta có thể bịa ra mấy thứ lý do ngớ ngẩn đến như vậy khi nói chuyện với dân bản địa? Nếu tôi biết tiếng Hàn, tự mình giao tiếp thì đã không xảy ra chuyện thế này.

Nửa bàn chân tôi đã trượt ra khỏi mỏm núi, trong lúc không còn đủ bình tĩnh suy xét để làm phép màu gì đó xứng đáng hơn thì đầu óc tôi chỉ nghĩ tới hình ảnh hóa thân thật hoành tráng và nếu đã không thể bơi thì phải có cánh để bay. Thế là toàn thân tôi tỏa ra ánh sáng chói mắt, hào quang bắn ra lấp lánh và cuối cùng người tôi biến hóa hoàn toàn.

Không phải thiên thần như trong tưởng tượng. Chết tiệt. Chỉ vì giây cuối tôi vô tình ngẩng đầu lên trời và nhìn thấy chim ưng.

Tôi biến thành một con chim ưng khổng lồ, to đến nỗi có thể cõng một người lớn trên lưng dễ dàng. Tôi đồ rằng lịch sử cả triệu năm tiến hóa chỉ có loài khủng long bay may ra mới có thể đọ độ lớn với tôi lúc này.

Đám người chứng kiến sự kỳ diệu vừa xong liền đánh rơi mọi vũ khí trong tay, tất cả quỳ sụp xuống vái lạy như tế sao.

Hạc nhanh chóng nhảy lên lưng tôi, và tôi sải cánh bay, hướng về phía đại dương xa thẳm.

Chương sau >>
Hầy, lần đầu đọc truyện của chị, hay ghê ý ạ!!!
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Cám ơn em nhiều nha :x. Dạo này ít thấy em trên Gác, mấy hố đang đào dở thế nào rồi em???
eo ơi, chị cũng biết em ý ạ. Hihi, em biết chị lâu rồi, nhưng lần này mới vào đọc ý. Em chưa khi nào viết được giống kiểu của chị. Em hay dài dòng với lan man lắm. Câu văn cũng không có mạch lạc được thế. Mấy hố em đào, sâu càng thêm sâu chị ạ, sắp ngỏm trong ý luôn. Vì nản cách viết của mình quá, không sao viết tiếp nổi. Hihi. Chị viết cho em theo đọc với!
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
eo ơi, chị cũng biết em ý ạ. Hihi, em biết chị lâu rồi, nhưng lần này mới vào đọc ý. Em chưa khi nào viết được giống kiểu của chị. Em hay dài dòng với lan man lắm. Câu văn cũng không có mạch lạc được thế. Mấy hố em đào, sâu càng thêm sâu chị ạ, sắp ngỏm trong ý luôn. Vì nản cách viết của mình quá, không sao viết tiếp nổi. Hihi. Chị viết cho em theo đọc với!

Ôi sao lại thế? Mỗi người một style viết riêng chứ, chị toàn bị chê là văn khô, “gọn” quá mức nên muốn dài cũng khó, nội dung lại bị dễ đoán nữa. Với cả mình viết vì mình thích chứ có phải để tranh giải Nobel văn chương đâu, nên cứ viết đi em. Lấp hố rồi sau này đọc lại chỉnh lại sau. Chị đọc lại lần nào là phải sửa lần đó :((.
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Chương 4. Người anh tham lam


Ngày xưa ở ngôi làng nhỏ này có một gia đình bốn người gồm cha mẹ và hai người con trai tên Thóc và Gạo. Tuy không sở hữu ruộng đồng thẳng cánh cò bay, nhưng nhờ chăm chỉ chí thú làm ăn, chịu khó chắt chiu tiết kiệm, trong nhà cũng có của ăn của để. Người con trai lớn từ nhỏ đã có biết phụ giúp cha mẹ quán xuyến việc nhà, dù không mang chí lớn bay xa nhưng về cơ bản là người con có hiếu.

Nỗi phiền muộn lớn nhất của đôi vợ chồng già này lại ở người con trai út. “Giàu con út, khó con út” còn riêng nhà này thì luôn “khó vì con út”.

- Thầy còn tiền không đưa tôi một ít. – Vừa bước chân qua cửa, Gạo buông độc một câu với cha mà chẳng buồn chào hỏi. Đây cũng câu là gã nói thường xuyên nhất với mọi người trong nhà.

- Tao chẳng còn đồng nào cả. – Ông bố mặt thoắt đỏ bừng vì giận. – Mày lại về lấy tiền đi đàn đúm tổ tôm cờ bạc phỏng? Tao, u mày, anh mày không phải làm cho mày phá.

Gạo chẳng thèm trả lời, xăm xăm bước tới góc nhà lục lọi. Dù sao cha gã cũng đã già, đâu thể làm gì được. Ông cụ tức đến đỏ cả mặt nhưng thể trạng ốm yếu của ông sao chọi lại sức thanh niên, chỉ biết đấm ngực gào khóc:

- Gạo ơi, tao nuôi mày lớn từng này để mày càng ngày càng khốn nạn có phải không? Nếu biết trước sự thể tao đã bóp mũi mày chết từ ngày đẻ ra rồi.

Mặc ông cụ mắng nhiếc, Gạo chỉ chăm chú đi quanh nhà tìm tiền, và rồi trước sự bất lực của cha, gã lôi ra hai xâu tiền giấu kĩ dưới bồ gạo.

- Lần này tôi chắc chắn sẽ mang nhiều tiền về, thầy đừng lo.

- Mày tin gì cái bọn bịp bợm đấy, Gạo ơi là Gạo.

Cầm tiền trong tay, Gạo sấp ngửa đi tới đầu làng, nơi đám thanh niên vô công rồi nghề tụ tập đánh tổ tôm cả ngày. Tuy triều đình có lệnh cấm cờ bạc rất nghiêm, nhưng “phép vua thua lệ làng”, những kẻ giàu có nơi đây đều có mối quan hệ rất chặt chẽ với các tri phủ, huyện lệnh. Dưới sự “che chở” của những kẻ quyền thế, chúng ngang nhiên tổ chức đánh bạc thu hồ. Dân cờ bạc tới chơi ai thắng ai thua không quan trọng, cuối cùng chỉ có đám người tổ chức hoặc nhà cái là được lợi. Nhiều gia đình đã tán gia bại sản, thậm chí tha phương cầu thực khi nhà có một con nghiện cờ bạc nhưng những bài học nhãn tiền đó vẫn không đủ để cảnh tỉnh lũ thanh niên u mê luôn tin rằng mình sẽ giàu có nhanh chóng nhờ mấy trò đen đỏ rủi nhiều may ít này.

Và Gạo là một trong những kẻ có “niềm tin” vững chắc nhất, nhờ vậy của nả cả đời tích cóp của cha mẹ gã cứ đều đặn dần trôi trên những chiếu bạc. Người ta nói cờ bạc có ma, một khi đã bị ám thì không thể thoát ra. Từ ngày còn nhỏ cho tới khi trưởng thành, thứ duy nhất Gạo biết là cờ bạc, còn những công việc làm ăn thì hoàn toàn không mó tay. Rồi “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, gã cưới về người vợ quen được bên sới bạc bởi những gia đình tử tế không ai chịu gả con cho gã.

Thế là gia cảnh đã rách lại càng nát.

Quá buồn phiền vì vợ chồng đứa con út, hai ông bà già lần lượt ngã bệnh. Thu chút sức tàn bên giường bệnh, người cha nắm tay Thóc, thều thào nói:

- Thầy biết thằng Gạo không ra gì nhưng nó vẫn là em anh, anh thay thầy u lo cho nó. Tất cả nhà cửa ruộng đất thầy u để lại chia đôi nhưng anh đừng giao lại cho nó chừng nào nó chưa bỏ được cờ bạc.

Ngày đưa cha ra đồng, Gạo vẫn còn mải mê bên sới bạc không thèm về chịu tang. Vợ chồng gã chỉ hốt hoảng chạy về khi thằng con mếu máo đến báo là bác cả đã vứt tất cả đồ đạc, đuổi cả nhà ra ngoài.

- Chừng nào vợ chồng mày thay đổi, bỏ cờ bạc, chí thú làm ăn thì về đây tao trả lại cho một nửa gia sản. – Thóc lạnh lùng phủi tay.

Những chuyện nội bộ trong nhà thế này, muốn hương trưởng hay lý trưởng can thiệp phân xử phải mang nhau ra đáo tụng đình mà nhà gã còn chạy ăn từng bữa, tiền đâu để kiện với cáo? Thế là Gạo phải đưa vợ con về mẩu đất cuối làng cạnh bãi tha ma do Thóc chia cho. Hai vợ chồng cất một túp lều nhỏ, ngày qua ngày đi nhặt củi, làm thuê mấy việc vặt vãnh kiếm tiền sống qua ngày. Nhưng tật cũ khó bỏ, hai vợ chồng làm ra được đồng nào đều đem nướng vào chiếu bạc đồng đấy, nên bữa đói nhiều hơn no. Xung quanh cả xã đều biết tiếng Gạo đâm mỗi khi gã bén mảng qua vay tiền đều đóng chặt cửa không tiếp.

Cho tới ngày gã bỗng gặp vận may trên trời rơi xuống khi có một con chim thần thích ăn khế nhà gã nên đã trả cả túi vàng cho mấy quả khế chín.

Đột nhiên trở nên giàu có, Gạo tức tốc sang nhà Thóc. Gã chưa bao giờ quên mối hận ngày bị anh trai tống cổ.

- Nhờ ơn anh mà tôi có được ngày này nên tôi cũng cho anh cơ hội như tôi. – Gã nói giọng giễu cợt. – Về cái mẩu đất kia ở mà chờ chim thần đi.

Nói là làm, hôm sau Gạo cho một đám đầu trâu mặt ngựa tới đánh đuổi cả nhà Thóc ra ngoài, cướp lại hết nhà cửa, ruộng vườn cha mẹ gã để lại. Dù sao trong khế ước cha gã làm trước khi mất, gã vẫn có tên trong số tài sản này, Thóc có muốn cũng khó kiện tụng mà lấy lại. Chưa kể giờ Gạo đã trở nên cực kỳ giàu có, đến lý trưởng còn phải tìm đến nhà gã làm thân. Thế là chẳng còn cách nào khác, Thóc đành uất ức đưa gia đình về căn lều rách kia sống tạm.

………………

Tôi giận run người khi nghe câu chuyện do người đàn ông tên Thóc kia kể lại. Sau khi giúp hai vợ chồng và đứa trẻ về căn lều cuối làng, tôi cùng Hạc đi xác minh thì hóa ra anh ta nói không sai một ly.

Vì sự bồng bột thiếu suy nghĩ mà tôi đã đẩy một gia đình lương thiện lâm vào cảnh bần hàn.

- Làm ơn giúp tôi đi. – Tôi nắm áo Hạc nài nỉ. – Cho tôi quay về mấy tuần trước để tôi ngăn mình làm cái chuyện ngu ngốc kia.

- Mặc cô! – Hạc giật tay lại. – Mỗi lần đi ngược thời gian như vậy tổn hao pháp lực vô cùng, mà tôi không có trách nhiệm đi dọn dẹp hậu quả từ cái thói bộp chộp của cô.

- Tôi biết tôi sai rồi. – Tôi cúi đầu vẻ hối lỗi. – Nhưng bỏ tôi qua một bên đi, chẳng lẽ anh không động lòng chút nào trước hoàn cảnh đáng thương của họ sao?

- Không. – Hạc bình thản nói. – Cuộc sống của con người so với thần tiên quá ngắn ngủi, đau đớn bất hạnh cỡ nào thì cũng chỉ vài ba chục năm, tới khi nằm xuống là hết, đi đầu thai là sang một cuộc đời mới. Hơn nữa, vạn vật đều có nguyên tắc vận động của riêng nó, cứ cố can thiệp vào sẽ gây ra những hệ quả khó lường. Ai dám chắc việc cô quay lại quá khứ không gây ra thêm rắc rối khác?

Tôi chẳng biết phản bác thế nào, đành bắt chước cậu ta, ngồi vào một góc nhắm mắt thiền. Theo Hạc thời gian qua, tôi học được cách thiền định, một phương pháp định tâm tuyệt vời. Nó giúp tôi điều chỉnh tâm trạng để có thể đưa ra quyết định sáng suốt nhất.

- Này, – Được một lúc, tôi không nhịn được hé mắt nói tiếp. – làm thần tiên sướng nhỉ, vừa không phải bận tâm chuyện sinh lão bệnh tử, vừa có quyền phép.

Hạc nhìn tôi trong chốc lát, rồi khẽ mỉm cười, nụ cười có gì đó vừa bao dung vừa thương hại mà tôi không hiểu nổi.

- Nếu thích cô có thể xin làm thần tiên sau khi chết.

- Hả? Hóa ra thần tiên là từ con người biến thành à? – Tôi tròn mắt. – Mà chỉ đơn giản là thích thôi chứ không cần tu nhân tích đức qua bao đời bao kiếp sao?

- Không, chỉ cần thích là được. – Hạc nhún vai. – Thực tế là cả trăm năm nay chỉ lác đác có vài thêm thần tiên, trong khi người ngày càng đông, bắt đầu thiếu nhân lực rồi.

- Nhưng nói luân hồi chuyển kiếp thì số lượng phải cố định chứ nhỉ? – Tôi ngắt lời cậu ta vì không nhịn được tò mò. – Sao dân số ngày càng gia tăng vậy?

- Vũ trụ này đâu chỉ có con người? Mọi sinh vật cho đến cỏ cây hoa lá, tảng đá, viên sỏi nếu gặp duyên có thể được độ kiếp thành người, và ngược lại.

- Ra vậy… – Tôi gật gù. – Thế sao mọi người lại không thích làm thần tiên nhỉ? Có lẽ tới lúc chết đi, tôi sẽ xin làm thần tiên, thành đồng nghiệp của anh.

Hạc trầm ngâm trong giây lát rồi hắng giọng nói tiếp:

- Thực ra, bất tử là lời nguyền thì đúng hơn…

- Tại sao? – Tôi tiếp tục kinh ngạc.

- Cái chết chính là món quà Đấng tối cao ban cho loài người. Khi biết cuộc sống là hữu hạn, người ta sẽ có động lực để làm nhiều việc, khao khát nhiều thứ, trải nghiệm đủ các loại cảm xúc thăng trầm. Chết rồi có thể sống qua nhiều kiếp, nhiều số phận khác nhau. Còn khi bất tử cô sẽ chỉ có một cuộc đời, ngàn năm trước như vậy, ngàn năm sau vẫn thế, không có gì trông đợi, chờ đón hay hi vọng. Cô có muốn không?

Tôi lặng thinh suy nghĩ, thử tự đặt mình vào vị trí như Hạc nói, cuối cùng chầm chậm lắc đầu. Nếu vẫn ở trong vòng luân hồi, biết đâu kiếp sau tôi sẽ thành hoa hậu, đại gia hay một chính trị gia hiển hách nào đó. Như vậy sẽ hơn hẳn việc đời đời kiếp kiếp chỉ bay qua bay lại tìm người chết dẫn đi.

- Tôi hiểu rồi. Vậy tại sao ngày đó anh chọn làm thần tiên?

- Suy nghĩ thiếu chín chắn. – Hạc bỗng cười.

Tôi cảm giác vẻ cười cợt bông lơn của cậu ta che giấu một điều gì đó nhưng dù rất tò mò, tôi không biết mở lời thế nào nên đành bỏ qua.

Tôi trằn trọc cả đêm vì chuyện nhà anh em Thóc và Gạo, đến khi trời gần sáng mới thiếp đi. Gần trưa dậy thấy đói bụng, tôi lang thang vào làng kiếm đồ ăn. Trên đường, tôi bỗng thấy hai gã mặt mũi bặm trợn đi ngược lại, thì thụt bàn bạc gì đó với nhau. Không nén được tò mò, tôi liền tàng hình rồi đi theo nghe trộm.

- Lần này vớ bẫm rồi.

- Không ngờ thằng khố rách áo ôm đấy lại gặp may thế, tự nhiên có vàng trên trời rơi xuống.

- Thế mới nói chuyện ông trời có mắt chỉ là vớ vẩn thôi. Mà cái thằng, thù dai quá thể, nó tự nhiên giàu có, còn cướp lại cả tài sản của thằng Thóc rồi mà vẫn không thỏa, anh ruột mà nó còn…

- Im đi, nó có tính toán của nó, chắc lo thằng kia sẽ đâm đơn kiện. Việc của mình là nhận tiền và làm, thế thôi, mày đừng có bép xép không đúng chỗ.

- Thế mày định làm thế nào? Phóng hỏa hay nửa đêm vào nhà cho mỗi đứa một nhát gọn nhẹ?

- Phóng hỏa đi, chứ tự dưng bị đâm chết trong nhà phiền phức lắm. Nhanh lên không thằng Gạo sắp tiêu hết tiền rồi, hôm qua nó mới mất cả lượng vàng ở nhà lão Hợi đấy. Lão đấy bạc bịp cả huyện biết tiếng, chỉ có thằng ngu kia cứ cắm đầu vào.

Tôi rùng mình vì câu chuyện nghe lỏm được, không nghĩ trên đời có kẻ độc ác đến mức tán tận lương tâm như vậy. Cho dù tôi có thể bảo vệ gia đình Thóc một thời gian nhưng tôi đâu ở đây mãi? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đành quyết định nói thẳng cho nhà họ để họ có thể có phương án đối phó.

Để tăng tính thuyết phục cho câu chuyện, nửa đêm tôi đến nhà Thóc trong hình dạng một ông cụ râu tóc bạc phơ, mặc bộ áo dài cũng trắng nốt, trên tay là cây chổi phất trần, người tỏa hào quang nhẹ, đại khái tạo hình cố gắng giống Thái thượng lão quân trong Tây du ký nhất có thể. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình ảnh minh họa cho ông Bụt trong sách cũng na ná như vậy.

- Có người đang muốn hại các con, nhưng thấy nhà con sống thật thà lương thiện nên ta đến báo trước cho để lánh nạn.

- Bẩm ông, xin hỏi ai đang định hại gia đình con vậy ạ? – Thóc chắp tay, lo lắng hỏi.

- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. – Tôi lim dim mắt nói, giọng cố gắng sâu lắng cho ra dáng “thần tiên”. – Con hãy tự mình nghĩ xem.

- Quả thật con không thể nghĩ ra…

“Sao mà ngu thế?” Tôi bực tức nhủ bụng, bảo sao gia đình anh ta lâm vào cảnh này. Tôi đành bỏ điệu bộ úp mở “thiên cơ bất khả lộ”, nói thẳng:

- Em trai con đang muốn hại cả nhà con, con nên có sự chuẩn bị.

Vợ chồng Thóc sững sờ, tôi rất thông cảm bởi “anh em tựa thủ túc”, nếu có ngày Ngọc muốn giết tôi, tôi cũng không thể tưởng tượng mình sẽ sốc tới mức nào.

- Con không biết phải làm gì nữa. – Thóc thẫn thờ

- Mình ơi, chúng ta đi khỏi đây thôi, tôi chưa muốn chết. Chú Gạo sẽ không tha cho nhà ta đâu. – Vợ anh ta bật khóc. Khuôn mặt khắc khổ đượm vẻ đau buồn khiến chị ta bỗng chốc già xọm.

- Biết đi đâu? Đi rồi thì sống thế nào?

Tôi mím môi. Tuy Hạc có nói không nên tiếp tục can thiệp nhưng thời gian của tôi chỉ có hạn, tôi đâu sống đời đời để bình thản nhìn nhiều kiếp nhân sinh trôi qua. Gia đình Thóc lâm vào cảnh này là do lỗi ở tôi, nếu không giúp họ tôi sẽ cắn rứt đến hết “đời”, dù cuộc đời kỳ lạ này ngắn hay dài.

- Con đừng lo, ta vừa bấm độn, – Tôi vừa nói vừa lấy tay bấm bấm, phương pháp kinh điển trong phim để biết mọi chuyện trên trời dưới đất. – gia đình con sẽ tai qua nạn khỏi. Sớm ngày mai sẽ có người tới giúp.

Tôi nói rồi làm thuật tàng hình, biến mất trước mặt họ. Sở dĩ tôi làm như vậy không phải để khoe khoang hay tỏ ra hoành tráng lấy le mà chỉ để tăng độ tin cậy cho lời nói của mình.

Sớm hôm sau tôi trở lại lốt chim ưng, tìm tới nhà Thóc. Thoạt tiên, tôi đưa cả gia đình sang vùng khác lánh nạn, sau đó tôi đưa Thóc mang túi khế đi Triều Tiên đổi lấy vàng như Gạo, chỉ khác là lần này túi vàng của anh ta to gấp rưỡi. Để tránh việc Gạo còn ôm thù đi dò la tin tức về Thóc, tôi trở lại làng tung tin đồn về “người anh tham lam” mang chiếc túi quá to khiến chim thần tức giận, hất xuống biển chết mất xác.

- Cô nghĩ như vậy là ổn? – Hạc hỏi sau khi tôi báo cáo lại tình hình.

- Chắc thế. – Tôi nhún vai. – Tôi tính rồi, chỉ tầm tháng nữa là Gạo sẽ mất hết gia sản vào chiếu bạc còn bản tính Thóc chăm chỉ chịu khó, có chút vốn liếng anh ta sẽ sống tốt thôi. Nếu giả sử vì tự nhiên giàu có mà biến chất là do anh ta, tôi không quan tâm nữa. Cơ bản là tôi đã giải quyết được lỗi lầm mình gây ra, còn những gì ngoài trách nhiệm của tôi thì tôi chịu.

- Vậy cô muốn đi khỏi đây chưa?

- Rồi, đi thôi. – Tôi vui vẻ gật đầu.

Tôi suy nghĩ một chút rồi bổ sung:

- Lần tới tôi rút kinh nghiệm sẽ không can thiệp nữa, đỡ mất công anh mắng tôi.

Chương sau >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên