Hoàn thành Nhật thực lai - Hoàn thành - Vương Hà

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông quả là thú vị =)). Phạm Hòa biết Khả Ngân từ lâu rồi sao?
 

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông quả là thú vị =)). Phạm Hòa biết Khả Ngân từ lâu rồi sao?
Phạm Hòa có hứng thú với tên giết người hàng loạt nên truy đuổi hắn trước khi được bố Khả Ngân giao hồ sơ về hắn. Gặp Khả Ngân chỉ là tình cờ thôi chị ^^ (lý do này mấy chương sau Phạm Hòa mới giải thích khi được Khả Ngân hỏi).
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Ừ ừ, hóa ra là gặp phát yêu luôn à? :-?
 

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Ừ ừ, hóa ra là gặp phát yêu luôn à? :-?
Chỉ là cảnh sát đang trên đường thi hành công vụ thôi. Gặp phát yêu luôn chắc anh ta không đi theo kẻ nhập hồn mà đưa tình yêu vào viện rồi. =))
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Không yêu luôn thì cũng gần gần thế :)).
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Thôi, tôi cũng bó tay, đến tác giả còn chịu nữa là... Hụ Hụ... :tho11:
 

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 6. Trekking *
- Phần 1 -

Di động của tôi đã nhận được ba mươi tư cuộc gọi thoại của anh Quân với cùng một câu: gọi lại cho anh, anh có điều muốn nói, và một tin nhắn từ chị Loan có nội dung là chị đã giúp em cảnh tỉnh nó rồi. Tiếc rằng đèn xanh của tôi đã tắt ngấm từ lâu. Giờ thì đèn đỏ xuất hiện, các phương tiện ngừng di chuyển, còn tôi thì ngừng giao tiếp với bất kỳ ai bằng cách tắt nguồn di động.

Hôm nay, thứ bảy và mai, chủ nhật là những ngày nghỉ dưỡng cuối cùng của tôi trước khi trở lại trường học từ tuần sau. Tôi đã định nếu anh Quân đồng ý lời hẹn hò thì giờ tôi và anh đã có thể cùng ngồi trên chuyến tàu hỏa chuẩn bị tham gia một chuyến trekking. Còn lúc này đây, tôi chỉ có một mình. Một mình ngốn hết bữa ăn trên tàu, một mình ngồi cả hai chiếc ghế trống ngắm cảnh vật ngoài cửa kính. Phải, tôi đã đặt trước cho anh một chỗ và cuối cùng tôi dùng cả hai chỗ vì anh quá ngốc. Tôi không thể bỏ lỡ chuyến đi để chùm chăn ngủ nướng cả ngày vì tôi đã tốn không biết bao nhiêu câu chữ mới năn nỉ được bố đồng ý cho tôi rời Hà Nội.

“Còn năm phút nữa sẽ tới ga Lào Cai. Quý khách vui lòng kiểm tra hành lý tránh để quên trên tàu”

Gần mười tiếng dài đằng đẵng đã trôi qua rồi. Tôi còn chẳng biết mình ngủ gật cho tới khi giọng nói của phát thanh viên vang khắp các toa tàu. Tôi lật đật đỡ chiếc ba lô nặng trịch đựng vật dụng chuyên dùng để đi trekking xuống và tiếp tục khổ sở nhấc nó lên vai.

Xuống tàu, tôi cầm khư khư chiếc bản đồ địa phương, vừa ngáp ngắn ngáp dài tôi vừa cố tìm ra con đường ngắn nhất dẫn tới đỉnh Fansipan. Tất nhiên tôi chẳng có ý định chinh phục đỉnh núi cao nhất Đông Dương mà chỉ vạch ra con đường tới chân núi cho hành trình trekking của mình. Lần cuối cùng tôi đi trekking là vào mùa hè năm ngoái. Tôi và Linh đi cùng các cô cậu bạn bè trong khoa và thú thực rằng chuyến đi rất nhàm chán bởi vì quá đông người. Tôi thấy trò mạo hiểm này nên đi một mình mới tận hưởng hết sự thú vị của nó.

Thân thể tôi hiện nay khỏe khoắn hơn bao giờ hết. Thoát được con phố xô bồ, thoát được những người làm tôi bực mình thật là thoải mái. Chân tôi bước đều theo điệu nhạc phát ra từ tai nghe, tận hưởng một cuộc sống thực sự. Thính giác của tôi có hơi phá rối chuyến đi một chút bởi cứ khi nào tập trung vào mấy giai điệu trữ tình trong lời bài hát thì âm thanh tôi nghe được lại tăng đến mức đáng kể mặc dù tôi đã phải chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất. Để khắc phục điều này tôi đành phải chú tâm nhìn đường nhưng chính điều đó lại khiến các tạp âm nhảy vào bài hát tôi đang nghe. Cuối cùng tôi quyết định, làm bạn với thiên nhiên, vứt máy nghe nhạc vào ba lô để khỏi nghe ngóng cái gì nữa.

Ngọn núi còn cách khá xa nhưng mắt tôi nhìn rất rõ cái vẻ hùng vĩ, cao chọc trời của nó. Nếu anh Quân ở đây chắc hẳn anh sẽ rất vui khi được nghe tôi nói rằng thị giác của em đang dần phát triển rồi. Nhưng anh sẽ chẳng thể nào xuất hiện ở đây được. Có nhiều lúc tôi muốn biết liệu các giác quan của chúng tôi sẽ nhạy được tới mức nào. Chỉ mong rằng khi về già tai tôi sẽ không thính tới mức nghe thấu tiếng ngáy ngủ của tất cả mọi nhà trong thành phố khi tôi mải ngắm quang cảnh đêm khuya.

Thỉnh thoảng trên đường đi tôi lại giở di động ra, mở máy mong chờ một điều gì đó rồi lại tắt nguồn khi chẳng có điều gì xảy ra. Chắc tôi điên nên mới nghĩ anh ấy gọi cho tôi liên tục, làm gì có chuyện cứ khi nào tôi nhìn vào màn hình di động là lại thấy cuộc gọi của anh.

Chẳng mấy chốc, tôi đã đặt chân vào khu vực rừng núi trên chặng đường trekking của mình sau gần nửa ngày đi bộ. Tôi kiếm một mỏm đá, ngồi nghỉ ngơi trước khi mười đầu ngón chân của tôi rụng rã hết. Ngụm nước khoáng cuối cùng vừa bị tôi uống sạch banh. Trong ba lô của tôi chỉ còn chút lương khô với vài ba món ăn vặt và tôi nhận thấy mình cần kiếm thêm nước để không bị chết khát trong ngày. Chắc cơn bực đã khiến tôi đãng trí tới mức mang đồ ăn nhiều hơn nước uống mất rồi.

Chút sức lực cuối cùng tôi dùng để kéo lê chiếc ba lô tới ngọn thác lớn. Nhìn nguồn nước vô tận trước mắt tôi không ngại mà nhảy tới lấy tay múc nước lên để uống rồi rửa mấy vết lấm lem trên mặt. Chợt tôi thấy mặt nước phản chiếu bóng một cô gái.

Tôi lấy tay áo thấm các giọt nước trên khuôn mặt rồi ngoảnh lại phía sau:

- Cô có cần giúp gì không?

Cô gái đó mỉm cười:

- Chào Khả Ngân.

Tôi hỏi một cách ngờ vực:

- Xin lỗi, tôi không nhớ là mình từng quen cô.

Cô gái lạ vuốt cằm:

- Chúng ta đã gặp nhau khá nhiều lần rồi. Thôi để tôi vào trọng tâm câu chuyện luôn vậy, các người có hiểu tin nhắn không?

- Ôi trời ơi. - Tôi hét lên, hai chân run lẩy bẩy nhưng vẫn cố lùi lại phía sau. - Cô đã từng nhập vào Quang.

- Chết thật, đáng lẽ tôi nên tìm một xác nam mới đúng. - Cô ta bước lại chỗ tôi. - Tôi không thích bị người ta hiểu nhầm giới tính đâu, cô bé ạ.

Sự sống trong tôi trỗi dậy giúp tôi nhấc được thân thể của mình lên mà chạy. Cô ta cũng đuổi theo tôi còn tôi thì chẳng biết cô ta định làm gì mình cả. Mà có thể tôi biết nhưng tôi cố né tránh ý nghĩ đó. Có khi nào cô ta lại muốn giết tôi không? Hai lần trước tôi may mắn thoát chết nhưng lần này sẽ chẳng có ai cứu tôi đâu. Tôi thật ngốc khi cứ nghĩ rằng rời khỏi Hà Nội thì sẽ được an toàn. Nếu tôi có chết thật ở đây cũng đáng lắm.

Hai chân tôi như bị ai đó giữ chặt khiến tôi ngã nhào xuống đất. Cả thân thể tôi bị kéo lại phía sau mà tôi không thể làm gì được. Cô ta đang sử dụng tâm vận để bắt giữ tôi. Tay tôi cào lên mặt đất, cố tóm lấy một hòn đá nhỏ ném về phía cô ta. Đúng như tôi nghĩ, cô ta bị phân tâm sẽ khiến tâm vận ngưng hoạt động. Tôi gượng dậy một lần nữa, chạy thật nhanh vào khu rừng rậm rạp, chạy xa khỏi ngọn thác lớn, chạy, và chạy.

Một thân cây nứt gốc đổ xuống chắn ngang mặt tôi một cách dị thường. Chẳng cần quay đầu lại tôi cũng biết ả ta vẫn bám theo mình:

- Có giỏi thì đừng dùng tâm vận cho tôi xem.

Rẽ sang hướng khác, cố tránh khỏi cái cây đổ rập kia thì lại thêm một thân cây nữa rơi xuống chắn đường tôi:

- Có giỏi thì dùng tâm vận xê dịch cái cây ra mà chạy xem. Ồ tôi xin lỗi, khả năng của cô vẫn chưa phát triển hết, phải không.

- Im đi. - Chưa bao giờ tôi thấy mình gan dạ thế này, có thể tôi biết đằng nào cũng chết nên cứ chết sau khi chửi rủa hắn còn hơn. - Đồ linh hồn vật vờ.

- Đừng ăn nói lung tung nhé. - Cô ta lắc đầu. - Anh có một thân hình rất quyến rũ đang nằm ở nhà riêng đó.

- Vậy đừng để tôi trông thấy nhé. - Tôi thét lên. - Bởi vì tôi sẽ thiêu rụi cái thân đó để anh hết đường trở về đấy.

- Cô vừa cho tôi một lý do giúp cô được chết đấy. - Cô ta gào lên. - Để xem cái tay nào vừa ném đá vào người tôi.

Cô ta khiến tay tôi không cử động được. Tôi cố gắng chống cự mặc dù biết rõ xương tay sắp nứt ra đến nơi rồi. Cảm giác buốt đau truyền khắp thân thể khiến tôi gục xuống nhưng tôi quyết không kêu la. Bóng tối ập vào hai đôi mắt tôi nhưng đó không phải bóng tối của cái chết. Ai đó vừa trùm một chiếc áo khoác lên người tôi. Tay của tôi không còn cảm giác bị bẻ cong đi nữa, chiếc áo đã che mắt cô ta khỏi con mồi là tôi.

Tôi vén nhẹ chiếc áo ra để phóng rõ tầm nhìn của mình. Người vừa cứu tôi khiến tôi không khỏi bất ngờ. Anh đang cầm cự với linh hồn ẩn nấp trong người cô gái kia.

- Thằng khốn này bám dai như đỉa. - Cô ta rít lên. - Tao muốn xem hôm nay mày sẽ thoát chết bằng cách nào.

Phạm Hòa bóp nghẹn cổ cô ta khiến cô ta không thể mở miệng nói thêm câu nào nữa. Tôi biết anh vừa cứu tôi nhưng tôi vẫn không thể ngừng hình dung ra anh trông giống một con quái vật như thế nào khi chuẩn bị giết người, dù đó chỉ là một xác chết.

- Mày còn nhớ nơi này không. - Phạm Hòa vẫn bóp nghẹn cổ cô ta. - Mày đặt chân đến đây làm gì hả.

Cô ta bấu tay anh khiến da thịt anh xây xát:

- Tao…nhớ…mày…là…thằng…con…mất…dạy…phi…dao…vào…vào…đầu mẹ mày.

Đôi mắt xám của anh trợn trừng lên, thất thần, vô hồn, câu đả kích của cô ta khiến tay anh buông thõng. Đáp lại hành động ban nãy của anh, giờ tới lượt cô ta khiến anh khụy xuống đất. Cô ta túm chặt tóc của anh, lôi đầu anh ngẩng lên:

- Thú thực tao định đào mộ mẹ mày một lần nữa để nhập vào nhưng tao tìm mãi không ra. Chỉ cho tao đi, mộ mẹ mày ở đâu hả?

Trong lúc hắn đang điên dại với trò chơi chọc tức Phạm Hòa, tôi nâng một hòn đá đủ to đập vào gáy hắn khiến hắn ngất lịm. Thoát khỏi sự khống chế của hắn, anh chẳng nói một lời nào mà chỉ lôi hắn dậy, kéo đi đâu đó.

Tôi chạy theo anh, buột miệng hỏi:

- Anh định giết cái xác này hả. Nghe thật buồn cười nhưng…

- Tiến sỹ muốn tra khảo hắn. - Giọng nói của anh có chút gì đó khang khác, không còn bỡn cợt, đáng ghét như hôm qua. - Cám ơn em đã làm hắn ta bất tỉnh nếu không anh đã bẻ cổ hắn từ lâu.

Chắc tai tôi không nghe nhầm, anh vừa nói câu cám ơn trong khi một câu xin lỗi cũng chẳng mở miệng ra được. Có vấn đề gì với con người này không nhỉ. Tôi cứ nhìn anh ta như thể đây là một người đàn ông mà tôi mới quen vậy. Chính là cảm giác trong những lần đầu bắt gặp đôi mắt xám của anh. Hay là vì anh không mở miệng nói ra mấy lời khiếm nhã thì tôi lại nhìn anh bằng ánh mắt khác, cảm nhận sự tồn tại của anh bằng cảm giác khác. Cứ như tôi rất muốn phiêu lưu vào tận sâu trong con mắt của anh để xem thật sự anh là con người như thế nào. Tôi muốn khám phá anh.

- Sao em lại ở đây. - Phạm Hòa bỗng cất tiếng. - Anh nghĩ em phải trèo lên giường…

- Này. - Tôi ngờ vực. - Không phải anh lại định nói sao tôi không ở nhà ‘rung giường’ với ai đó đấy chứ. Tôi rất mệt, nếu anh định lăng mạ tôi thì để hôm sau đi.

- Anh nghĩ em phải trèo lên giường mà ngủ nướng cả ngày. - Phạm Hòa nói tiếp câu ban nãy. - Chà, đầu óc em sắp phát triển theo chiều hướng tốt như anh rồi đấy.

Tôi lấy tay che miệng trong nỗi xấu hổ ê chề. Tôi bắt đầu có những suy nghĩ biến thái như anh ta từ khi nào vậy không biết. Không, tôi không hề biến thái, tôi đoán chắc anh ta sẽ nói như vậy vì anh ta là tên lăng nhăng, đáng khinh mà tôi hậm hực ngày qua ngày. Thị giác của tôi chắc đang xuống cấp khi chiều tà buông nên mới nghĩ hình như anh ta có chút thay đổi. Thực chất anh ta vẫn là Phạm Hòa, kẻ ép chặt tôi vào tường để làm trò điên dại, kẻ nhục mạ tôi ở cầu thang, kẻ bị tôi cho ăn tổng cộng ba cái tát từ khi gặp mặt đến giờ và con số chắc chắn chưa dừng lại ở đó, tôi linh cảm như vậy. Khi nào cái miệng anh ta còn nói được thì khi ấy tay của tôi luôn ở trong tư thế sẵn sàng.

Đi theo anh ta tới một ngôi nhà gỗ đang sáng đèn tôi liền giật nảy người. Nắm chắc chiếc áo của anh ta trong tay, tôi mạnh dạn hỏi:

- Đây là đâu?

Phạm Hòa đặt cô ả kia tựa lưng vào gốc cây lớn:

- Nhà anh.

- Sao cơ? - Tôi chắc chắn tai mình nghe nhầm. Làm thế nào mà cái tên ăn chơi kia lại có ngôi nhà ở nơi hoang vu, hẻo lánh, không bar, không ai qua lại thế được. - Đừng đùa nữa. Tôi hỏi thật đấy.

- Nhà anh. - Phạm Hòa nhấn mạnh hai từ đó. - Gọi cho thằng bạn anh hỏi xem tiêm bao nhiêu lượng thuốc mê đủ để cô em trông chẳng nóng bỏng chút nào kia ngủ li bì.

- Tôi không gọi được. - Tôi muốn nói rằng tôi đang chiến tranh lạnh với anh Quân nhưng chợt sờ tay vào túi quần không thấy di động đâu tôi liền trả lời. - Chắc di động bị rơi ở đâu đó khi tôi cố chạy thoát khỏi cô ta rồi.

- Vậy em trói cô ta vào gốc cây được không. - Phạm Hòa ném cho tôi một đoạn dây thừng thô rát. - Để anh gọi điện.

Tôi lúc lắc cuộn dây thừng trên tay, nhún vai, lắc đầu.

Phạm Hòa nhăn mặt:

- Ồ, nói cho anh nghe em giúp được gì mà lại theo anh về đây hả, tiểu thư.

Thú thực tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại theo anh ta về đây nữa. Tôi có thể lấy lý do vì trời sắp tối nên tôi sợ sẽ lạc trong rừng, hoặc lấy lý do là vác áo cho anh ta, hoặc về đây với tư cách mình là người xử lý cô ả này. Nhưng tất cả đều không phải, chẳng lẽ tôi lại nói cho anh nghe chân của tôi tự theo anh về đây. Câu hỏi của anh ngay cả tôi cũng không thể trả lời được.

Ngồi trên bậc thang dẫn vào ngôi nhà gỗ kiểu Mỹ này tôi cứ giương mắt lên xem Phạm Hòa làm mọi việc, từ trói chặt cô ả ngất lịm kia vào gốc cây, rồi tiêm cho cô ta một liều thuốc tê đủ để lát nữa cô ta không dùng tâm vận đập tan ngôi nhà. Anh chỉ mặc chiếc áo ba lỗ mỏng bên trong áo khoác mà giờ áo khoác của anh đang nằm chỗ tôi nên tôi có thể trông thấy rõ từng hạt mồ hôi lấm tấm sau lưng anh, trên các bắp tay của anh, trên khuôn mặt anh. Nếu anh là một con quỷ thì con quỷ đó thật hấp dẫn. Nhưng không hấp dẫn nổi tôi lần hai đâu, vì lần trước để tâm hồn bị đôi mắt xám ấy thu hút nên tôi suýt nữa thì kết bạn với kẻ xấu như anh.

- Này. - Đôi mắt xám kia không biết đã tiến đến chỗ tôi từ khi nào. - Anh thì làm lụng vất vả còn em thì ngồi thưởng thức vẻ đẹp của anh hả?

- Da mặt anh dày thật. - Tôi liếc qua nơi khác, nhất quyết không nhìn vào đôi mắt xám. - Anh đừng tự mãn với ngoại hình của mình bởi con người dù đẹp đến đâu mà tâm hồn lại đen tối thì người đó sẽ chẳng kết bạn với ai được đâu.

(*) Trekking là tên gọi trò du lịch mạo hiểm. Người tham gia gồm cá nhân hoặc nhóm nhỏ thám hiểm rừng sâu, núi cao và họ chỉ được mang theo một chiếc ba lô có đầy đủ vật dụng từ lều tới đồ ăn.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 6. Trekking
- Phần 2 -

Anh ấy vẫn dí sát mặt tới chỗ tôi, chẳng gần hơn nữa cũng chẳng lui ra xa khiến tôi thấy bối rối vô cùng. Là bối rối chứ không phải khó chịu. Có phải dạo này tôi không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình nữa không. Tôi không biết nếu tối nay bước vào ngôi nhà đó sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Dù rất sợ sẽ lạc trong rừng khi đêm xuống tôi vẫn dũng cảm bước đi với các hình ảnh mông lung về lối cũ.

Một cơn mưa bất chợt đổ xuống khiến đầu tóc tôi ướt sũng. Cơn mưa rào chết tiệt. Tôi quay lưng lại thì thấy anh cười rộn ràng, anh vuốt mái tóc bồng bềnh của mình ra sau gáy thưởng thức cơn mưa lạnh.

- Thôi nào. - Anh gọi tôi. - Vào nhà đi. Em chẳng còn chỗ nào khác để ngủ đâu.

Phạm Hòa nói đúng. Tôi để sự kiêu kì và ương ngạnh sang một bên mà chạy vào trong nhà với anh trước khi cơn mưa khiến tôi ướt như chuột lột. Ngôi nhà của anh được bố trí rất đơn giản giúp tôi cảm thấy bên trong thật rộng rãi và gọn gàng. Bộ sa lông màu nâu kê giữa phòng với chiếc lò sưởi chưa được thắp lửa. Có thể gọi đây là phòng khách nếu như không có mặt gian bếp trong góc phòng, ngay cạnh bậc cầu thang dẫn lên tầng hai. Một kiểu trộn phòng lạ mắt mà tôi được thấy. Những chiếc đèn treo tường được bật lên hết khiến cả căn nhà ngập tràn trong một thứ ánh sáng vàng dịu mĩ miều. Dám cá tiền điện mỗi tháng ở căn nhà này phải cao gấp rưỡi nhà tôi.

Thấy anh ta cởi áo để lộ tấm lưng trần, tôi liền lui dần về phía cửa ra vào. Anh vắt chiếc áo lên vai, tới nhóm lửa cho lò sưởi. Khi các ngọn lửa bắt đầu nhảy múa trước mắt tôi, anh tắt hết mấy ngọn đèn mà tôi cho là đang bật một cách phung phí kia. Giờ thì căn nhà sáng rực lên nhờ ngọn lửa lò sưởi.

- Em không cần nhìn anh bằng đôi mắt đề phòng đó đâu. - Phạm Hòa đi lên tầng hai. - Phòng tắm ngay nơi nấu ăn đấy.

- Tôi nghĩ mình cứ ngồi đây một lúc quần áo sẽ khô hết thôi. - Thật sự tôi rất muốn tắm lắm chứ, nhưng quan trọng quần áo đâu mà thay. - Anh cứ lên trên đó và đừng xuống đây cho tới khi trời sáng được chứ. Tôi không thể canh chừng anh được lâu bởi mắt tôi sắp chập vào nhau đến nơi rồi.

Anh tiếp tục đi lên cầu thang sau lời đề nghị của tôi. Anh lục đục gì trên đó rồi lại chạy xuống, ném cho tôi một chiếc áo ngủ dáng dài rộng thùng thình:

- Anh đùa tôi đấy hả?

- Tùy em chọn. - Phạm Hòa nháy mắt. - Đi ngủ với bộ quần áo ướt sũng hoặc tắm rửa sạch sẽ, phơi khô quần áo, mặc đồ ngủ vào và ngủ thật ngon.

Tôi đi đi lại lại trước lò sưởi với chiếc áo ngủ trong tay. Theo thói quen, tôi đưa tay lên vuốt tóc, chạm phải mái tóc ướt đẫm, bết lại thành từng khóm khiến tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Đúng, thú thực tôi không thể ngả lưng xuống giường chứ đừng nói ngủ ở ghế đệm với bộ dạng ướt át này. Tôi tin tưởng vào vận may của mình sau khi thoát chết khỏi tay cô ả kia nên ung dung bước vào phòng tắm nhà anh ta, khóa chặt cửa lại với niềm tin chắc chắn rằng hôm nay anh ta tốt đột xuất nên sẽ chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra với mình cả.

Tôi đứng trước vòi hoa sen, tận hưởng những tia nước ấm áp rơi xuống cơ thể mình. Tôi cố gắng tắm rửa với thao tác nhanh nhất mà mình có thể. Chỉ cần qua được đêm nay thôi, khi trời vừa sáng tôi sẽ vào rừng tìm lại ba lô và trở về Hà Nội. Tổng cộng mười lăm phút tính cả thời gian tôi mặc chiếc áo ngủ rộng cỡ vào người là thời gian tôi vào phòng tắm cho tới lúc rời khỏi. Sau khi gột rửa được các vết bẩn ra khỏi cơ thể tôi thấy sự lựa chọn của mình thật đúng đắn tuy có phần mạo hiểm.

Phạm Hòa còn nhanh nhẹn hơn tôi nhiều lần. Vừa lết được cái thân mệt mỏi ra phòng khách tôi đã thấy anh đứng trước hiên nhà. Tôi tự mắng mỏ mình rằng tại sao có thể nghĩ đến việc ngủ khi trong nhà có một con quỷ lảng vảng còn ngoài kia lại có một tên tâm thần mê sảng. Tôi chẳng biết cái thân khốn khổ của mình sắp bị một trong hai người đó xử đẹp chưa. Nhưng giờ tôi nghĩ mình đang tạm ở trong trạng thái an toàn.

- Khả Ngân. - Nghe tiếng gọi của anh tôi giật bắn mình. Không phải anh lại định làm gì tôi đấy chứ. - Anh biết anh đã cư xử với em như một thằng khốn. Anh biết điều đó là sai trái nhưng anh không thể kiềm chế mình được. Anh chỉ không biết tại sao anh lại thành ra như vậy thế nên anh quay về nhà thử tìm lại con người ngày xưa của anh.

Tôi ngồi xuống ghế, lặng lẽ nhìn anh:

- Vậy anh tìm được chưa?

- Anh không biết. - Phạm Hòa tựa vào cánh cửa. - Có thể anh đã tìm lại một chút. Một chút điều tốt đẹp nào đó mà anh còn đủ để anh nói rằng, anh xin lỗi. Xin lỗi vì những gì đã làm với em trong thời gian vừa qua.

Tôi nhìn vào đôi mắt của anh và cảm nhận được sự chân thành nhưng một nơi nào đó trong tâm hồn tôi không muốn nhận lời xin lỗi muộn màng của anh. Tôi chẳng biết tại sao anh lại thay đổi đại từ nhân xưng khi nói chuyện với tôi, nếu đã như vậy tôi cũng nên xưng hô cho thuận tai. Tôi muốn thử nói chuyện với anh, thử thách anh để xem phần tâm hồn kia có nhạt nhòa đi không.

- Anh còn nhớ được mình đã làm những gì với em sao?

Đôi mắt của Phạm Hòa không còn nhìn thẳng vào tôi nữa mà anh nhìn xuống sàn nhà:

- Anh giở trò với em ngay tại nhà của em và nói những lời khó nghe với em tại nhà chị Loan.

- Những điều đó đều gọi là sự tổn thương. - Mắt tôi ngấn lệ. - Anh làm tổn thương em. Xin lỗi, em không tìm được câu nào khác dễ nghe hơn để dùng nhưng thực sự em đã bị tổn thương. Em biết lời xin lỗi của anh rất thật lòng nhưng em đã tha thứ cho anh một lần rồi, cuối cùng kết quả ra sao? Anh tiếp tục khiến em…

May là giọng tôi bị nghẹn lại để không phải nói ra từ ‘tổn thương’ thêm một lần nữa. Mỗi lần nhắc đến từ đó tôi lại nhớ lại chuyện mà anh đã gây ra và tôi tự làm chính mình bị tổn thương. Ngực tôi đau nhói như bị hàng chục mũi kim châm vào.

- Ngủ đi em.

Anh bước ra ngoài hiên nhà, nhẹ nhàng khép cửa lại. Tôi tin anh sẽ đứng ngoài đó cho tới tận sáng để tôi có thể an tâm mà đặt lưng xuống nằm nghỉ. Dựa vào đâu để tin, tôi chẳng biết nữa. Tôi gạt mấy giọt nước mắt ngớ ngẩn chẳng hiểu sao lại tuôn ra rồi nằm phịch xuống ghế sa lông. Mắt tôi cứ mở to ra nhìn cánh cửa, nếu cánh cửa mà có cảm xúc chắc nó sẽ phải rùng mình vì sợ mất.

Rõ ràng là tôi rất mệt vậy mà tôi chẳng thể nhắm mắt lại được. Ban nãy vì tôi sợ anh nên tôi không dám ngủ còn bây giờ anh đã chẳng có mặt trong nhà nữa vậy tại sao tôi vẫn không ngủ được. Điều này chẳng hợp lý chút nào.

Nằm trăn trở mãi cuối cùng tôi đành phải thừa nhận tôi không muốn anh chết cóng ngoài đó. Nếu sự thật đã là như vậy tôi đành phải thành thật với chính bản thân mình thôi. Tôi sẽ mời anh vào nhà, nghe có vẻ hơi buồn cười bởi đây là nhà của anh, sau đó dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng phải chấp nhận bởi tự tôi đưa ra quyết định này.

Tôi bật dậy, chỉnh sửa lại đầu tóc rồi bước tới trước cánh cửa, nhẹ nhàng mở ra hệt như lúc anh nhẹ nhàng đóng vào. Mưa đã tạnh, anh đang đi lại quanh hiên nhà với chiếc áo len mỏng dính, bước chân của anh chậm dần rồi dừng hẳn khi trông thấy tôi. Trông anh rất bất ngờ, phải vậy thôi bởi chính tôi còn không chắc về việc mình đang làm cơ mà:

- Em đã nghe chuyện buồn của anh. Em biết anh đã phải trải qua quãng thời gian chẳng dễ dàng gì bởi em cũng từng mất mẹ. Suốt một thời gian dài em đổ hết tội lỗi lên người bố, tại sao bố để mẹ chết, tại sao bố không thèm nhìn mặt mẹ khi bà trút hơi thở cuối cùng rồi sau này em hiểu ra chính bản thân bố cũng đau đớn, có khi còn đau hơn em. Khi bản thân mình buồn bã thì chúng ta nhìn người khác bằng con mắt ganh tị vì cho rằng họ chẳng buồn bằng ta nhưng sự thực là họ cũng buồn đấy, anh hiểu chứ, Phạm Hòa.

Anh bỏ hai tay ra khỏi túi quần, đôi mắt xám của anh mang một thần thái khác thường mà trước đây tôi chưa từng thấy, êm dịu hơn, khiến tôi không còn sợ anh nữa. Có phải đó mới là ánh mắt thật của anh không, nếu đúng vậy thì nó thật đẹp:

- Anh rất nhớ mẹ. Rồi anh được trông thấy bà, thấy bà đứng dậy và bước đi một lần nữa, thấy bà nói chuyện một lần nữa, anh biết đó không phải người mẹ thực sự của anh nhưng nỗi nhớ trong anh đã nguôi ngoai đi phần nào. Anh chỉ không nghĩ mình có thể đâm dao xuyên qua đầu của bà thôi.

Tôi không ngần ngại mà chạy tới gần anh hơn để ôm anh thật chặt. Không thể tin được mới chỉ vài tiếng trước tôi còn hận anh thấu xương vậy mà hiện giờ tôi lại muốn xoa dịu anh, dỗ dành đứa trẻ ương bướng trong con người anh, chia sẻ với anh chút ấm áp mà tôi có bởi người anh đã lạnh toát rồi.

Phải mất vài giây sau khi tôi sà vào lòng anh thì anh mới dang tay ra ôm lấy tôi. Vòng tay của anh rất chắc, rất mạnh. Tôi cảm thấy thật an toàn ngay cả khi cô ả kia vẫn còn bị trói ngoài gốc cây cách hiên nhà vài bước chân.

- Vì anh là một thằng rất cơ hội nên anh phải nói câu này, xin lỗi vì đã khiến em chịu tổn thương. Em có đồng ý tha thứ cho anh không?

Tôi bật cười trước cách nói chuyện của anh:

- Chúc mừng anh đã lợi dụng thành công cơ hội này. Được, em nhận lời xin lỗi của anh. Có điều…

Tôi thoát khỏi vòng tay anh, dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nói:

- Có điều nếu anh làm tổn thương em thêm lần nữa em sẽ hối hận với quyết định của mình và em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh dù anh có chân thành thế nào đi chăng nữa.

- Anh biết. - Phạm Hòa gật đầu. - Anh hứa sẽ không có lần thứ ba anh làm tổn thương em đâu.

Tôi giơ ngón út về phía anh:

- Ngoắc tay nào.

Anh nhoẻn miệng cười, nụ cười ấy không còn khiến anh trông thật nguy hiểm mà nó khiến anh sáng sủa, lanh lợi hơn bao giờ hết. Anh cũng giơ ngón út của mình ra ngoắc chặt lấy tay tôi.

Khi giao kèo hoàn tất, anh đưa tôi vào trong nhà thì bên gốc cây, nơi mà cô ả kia bị trói phát ra tiếng sột soạt đáng nghi. Anh kéo tôi về phía sau, còn bản thân chầm chậm tiến tới phía trước:

- Vào nhà. Đóng cửa lại.

Tôi lùi vào trong nhà nhưng mắt vẫn hướng theo anh chứ không chạy trốn như một kẻ nhút nhát. Nghe tiếng chân của anh lõm bõm dưới mấy vũng nước còn sót lại sau cơn mưa rào tôi không khỏi lo sợ. Tôi cũng liều lĩnh tới chỗ gốc cây xem đã xảy ra chuyện gì.

Khi này, Phạm Hòa đã ngồi trước mặt cô ả kia. Anh nắm cằm cô ta xem xét điều gì đó nhưng trời rất tối nên không trông thấy được. Tôi biết linh hồn trong thân xác cô ta đã làm gì rồi, hắn tự tử để giải thoát bản thân khỏi phép nhập hồn.

- Hắn cắn lưỡi từ lâu rồi, tiếng động ban nãy do đầu cô ả này nghiêng xuống vì bị mất máu mà chết. - Phạm Hòa đấm mạnh vào gốc cây khiến đám lá rơi xuống lả tả. - Cơn mưa chết tiệt giúp hắn tỉnh giấc.

Phạm Hòa không những đánh liên hồi vào thân cây mà anh còn đứng hẳn dậy đá vào gốc cây, đá bay những cành lá vừa rơi xuống. Tôi không muốn anh mất bình tĩnh như thế này, tôi sợ anh sẽ đánh mất đi phần tốt đẹp nho nhỏ anh có được khi trở về căn nhà cũ bèn giữ chặt cánh tay của anh, xoa bóp liên hồi giúp anh ổn định lại.

- Có thể hắn đang hả hê trong thân xác thật của mình ở nơi nào đó. Chúng ta đừng để hắn đắc chí.

Thật may mắn khi anh ấy nghe lời tôi nói dù quá trình thực hiện có hơi khó khăn. Anh đưa tôi về nhà trong khi tay anh bấm di động để gọi một cuộc điện thoại.

- Tôi có hai tin xấu đây. Anh muốn nghe tin nào trước hả, tiến sỹ.

Đi bên cạnh Phạm Hòa, tôi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nói của vị tiến sỹ qua di động, giọng nói không già nua như tôi nghĩ hơn nữa tiếng Việt của người này có chút gì đó khang khác. Có nhiều khả năng anh ta là người nước ngoài.

“Thông thường người ta chỉ dùng cách nói của cậu khi có một tin tốt và một tin xấu. Nhưng chiều lòng cậu, tôi chọn tin xấu thứ hai vậy”.

- Được thôi, tôi nói cho anh tin đầu tiên: lại bắt hụt linh hồn hắn rồi. Tin thứ hai: trăng non là cái quái gì, tôi vẫn chưa tìm ra và tôi cũng chẳng có ý định lùng sục toàn bộ thư viện trên thế giới này đâu nên anh tự tìm lấy đi. Tạm biệt!

Phạm Hòa đẩy tôi vào nhà, khóa cửa lại rồi nằm ườn trên ghế sa lông khiến tôi không khỏi thắc mắc:

- Em không nghĩ chỗ của anh là ở đây.

- Đầu tiên, đây là nhà anh. - Phạm Hòa nói. - Tiếp theo, anh giành lấy chỗ này trước nên em tìm nơi khác mà nằm đi. Gợi ý nhé, trên tầng có hai phòng, mỗi phòng đều có một cái giường, mỗi cái giường đều có bốn chân. Chúc may mắn.

Tôi biết anh cố ý nhường chỗ ngủ thoải mái cho mình nhưng tôi chắc chắn rằng mình không thể ngủ ngon trên giường của anh được. Không phải tôi vẫn còn ghét anh mà bởi vì tôi và anh chẳng thân thiết tới mức có thể sử dụng giường của nhau. Tôi không nên vượt quá giới hạn và bình thản nằm xuống chiếc ghế sa lông đối diện với anh.

- Này. - Anh bắt đầu rên rỉ. - Em đang chơi một trò rất nguy hiểm, rất nguy hiểm đấy.

Tôi ngoảnh mặt sang chỗ anh:

- Em đang trong một chuyến trekking. Hơn nữa, em chỉ tin những lời nghiêm túc của anh thôi.

- Vậy nghe đây. - Anh cố sửa giọng cho thật đúng đắn, không còn chất điệu bỡn cợt nữa. - Yên tâm ngủ đi.

- Chúc anh ngủ ngon.

Miệng tôi chỉ mấp máy được nhiêu đó từ rồi mí mắt sụp xuống luôn. Căn nhà của anh giờ chẳng còn con quỷ nào cả, dù là bên trong lẫn bên ngoài. Trong căn nhà ấy chỉ có Phạm Hòa và tôi.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
[Review] Chương 6. Trekking

Trekking không chỉ là tên trò du lịch mạo hiểm được giới trẻ ưa thích, mà còn nhấn mạnh vào chuyến hành trình được coi là có phần mạo hiểm của Khả Ngân. Kẻ nhập hồn đã rời khỏi thành phố, nơi này đã trở nên an toàn đối với Khả Ngân nhưng cô mạo hiểm rời đi một mình. Để rồi, quá tình cờ, cô chạm trán kẻ nhập hồn ngay lập tức. Cái chết có thể đã đến với cô một lần nữa nếu không nhờ Phạm Hòa kịp thời xuất hiện.

Nhưng sự mạo hiểm của Khả Ngân vẫn chưa chấm dứt. Lần đầu tiên, cô mạo hiểm nhìn vào đôi mắt xám của Phạm Hòa, nhìn vào tâm tư của anh ta để rồi tiếp tục mạo hiểm tha thứ cho anh ta, ngủ chung phòng khách với anh ta mà chẳng mảy may lo sợ. Chính Phạm Hòa cũng nói "Em đang chơi một trò rất nguy hiểm, rất nguy hiểm đấy.", anh nhấn mạnh vào hiểm nguy Khả Ngân sẽ gặp phải nếu nửa xấu của anh vô tình bộc phát nhưng Khả Ngân chỉ đáp rằng "Em đang trong một chuyến trekking.", cô vẫn định hình được chuyến trekking của bản thân thật sự vẫn chưa kết thúc. Ngủ trong túp lều ngoài rừng hay nằm đối diện Phạm Hòa đi chăng nữa cũng nguy hiểm chẳng khác gì nhau nhưng đó mới chính là chuyến trekking cô muốn dấn thân vào, và cô chấp nhận mọi hiểm nguy mình có thể gặp phải.
 
Bên trên