Chương 9: Tàn cánh chim đêm 1.
…
Sin embargo,
yo siempre te recuerdo
con el cariño santo
que tuve para ti.
Y estás en todas partes,
pedazo de mi vida,
y aquellos ojos que fueron mi alegría
los busco por todas partes
y no los puedo hallar.
…
(dù cho như thế nào,
em sẽ mãi mãi yêu
với tình yêu vô tận
em đã dành cho anh.
Anh là cả thế giới của em,
là nhịp đập con tim em.
Ánh mắt anh nhìn em.
Em tìm kiếm ánh mắt của anh,
nhưng em đã không còn được thấy
…)
Trang vừa đàn vừa ngân nga theo điệu tango của bài La cumparsita. Tiếng đàn tiếng hát hòa với tâm tư nàng khiến bản nhạc như đâu sâu vào trong lòng nó, từng câu, từng chữ và cả từng nốt nhạc. Nó không hiểu hết được bản nhạc, chỉ nhớ mang máng một số đoạn mà trong một lần ngẫu hững nó dịch ra bằng cách tra từng đoạn từng đoạn để sửa lại.
Nhìn qua làn khói thuốc mong manh. Nó nhìn vào cái “thế giới” xung quanh mình. Thấy cuộc đời quay cuồng và cũng mong manh như làn khói thuốc kia. Càng nghĩ, nó lại càng thấy trong lòng nó sôi sục. Chẳng hiểu vì điều gì. Vì chính bản thân hay vì những gì đang xảy ra xung quanh nó.
Tiếng đàn guitar vẫn réo rắt. Trang vẫn mơ màng theo từng khúc nhạc. Có lẽ nàng đang cố dùng tiếng đàn, giai điệu để lấp đi khoảng trống giữa hai người bằng những kỷ niệm xa xưa. Nàng đã luôn chờ đợi, hy vọng trong vô vọng. Tình yêu Trang dành cho nó vẫn bùng cháy như ngày nào. Luôn mãnh liệt, cuồng điên, đầy dịu dàng và say đắm. Nhìn thấy những điều ấy, đôi khi nó thấy thật ngu ngốc nhưng suy nghĩ ấy cũng sớm bị dập tắt thay vào đó là một sự trân trọng.
Bạn của nó không có và không còn nhiều. Nó sợ sự mất mát, sợ chợt một ngày khi nhìn lại thì bao trùm nó chỉ còn lại sự cô đơn. Trong từng đêm, bóng tối luôn như một lời nhắc nhở của định mệnh đang gầm gừ “mày hãy sẵn sàng cho sự ra đi tiếp theo”. Bao lần nó giật mình, bàng hoàng nhảy ra khòi giường khi nỗi sợ ấy tràn đến, khi nó muốn bóng đêm mãi mãi không tồn tại, không bao phủ lấy nó. Nhưng định mệnh là thứ con người ta không thể chối bỏ hay đi ngược lại được. Từng người từng người bước ra khỏi cuộc đời của nó. Càng như vậy, nó càng khép mình lại, tạo ra cái vỏ bọc lạnh băng. Đó là cách nó tự bảo vệ khỏi những lần ra đi. “Không có ai bước vào thì sẽ chẳng có ai ra đi”.
Tiếng đàn dứt, nó không nhìn Trang, mà nó nhìn lên tường nơi những chậu Thạch Cam Tử đang vươn mình bất chấp điều kiện sống. Đôi mắt nó mơ màng nhìn vào nơi đó, hay chỉ nhìn vào một khoảng không vô định. Điều này chính nó còn không biết. Một làn gió nghẹ làm những chiếc lá rung rung. Bao lần nó chỉ ước muốn mình được tự do như loài thú hoang, vui chơi với cỏ cây, tận hưởng mùi của đất, nước và hoa màu. Nó chán phải sống với những toan tính, mưu mô và nghi kỵ của loài người.
Cơn gió nhẹ nhàng cuốn theo làn hương bạch mai đưa nó về với thực tại. Phía bên kia Trang đang nhìn nó. Ánh mắt nhu mì, hiền lành chứa đầy yêu thương cũng như những nỗi buồn sâu tận trong lòng. Cả hai nhìn nhau. Phải chăng nó đang dần mất đi cả những người bạn như thế này. Khoảng cách đang xa dần. Đã từ lâu, cả đám ít nói chuyện, không phải sự im lặng của những người bạn thân, của những anh em mà sự im lặng của khoảng cách. Nàng ở đó, chờ đợi cho một hy vọng xa vời.
– Bản chất con người là gì? – Trang đột nhiên hỏi.
Đôi mắt nó sáng rực lên, nhìn thẳng vào Trang. Lần đầu tiên trong những ngày qua nó thấy mình sống lại.
– bản chất con người ư? Lừa lọc, dối trá, phản bội. Ngoài điều đó ra còn gì? Sự ghen tức, độc ác hay là cuộc chiến sinh tồn đầy khốc liệt.- Nó rít lên qua kẽ răng, gầm gừ chứ không phải nói nữa. Một cái gì đã trỗi dậy từ tận sâu trong cõi nguyên thủy.
– Thế còn những người như chúng ta?
– Ai cũng như ai cả. Có phải anh, em và cả những người kia đã từng ăn bay, nhập nha đột vòm,… hoặc những người khác họ không làm những điều đó thì lại chiếm hữu một ai đó, mọt cái gì đó, hay một vị trí nào đó. Để làm được những điều đó, thì tất cả đều có những nấc thang, khi qua rồi thì nấc thang vẫn chỉ là nấc thang. Em nghĩ người này sạch sẽ hơn người kia ư? tất cả đều mục ruỗng cả. Chỉ là có những con người cố gắng thay đổi, che lấp đi điều đó mà thôi.
Lần này nó nói bằng một giọng bình thản. Trong lòng nó, con sóng đã qua đi. Trả lại một sự yên bình giả tạo vẫn có. Đây là cái thế giới đã được hình thành trong nó hay ít nhất là hiện tại hay sao?
– Anh thay đổi nhiều quá.
-…
Nó không trả lời. Vì trả lời gì đây. Lòng nó đã nguội như tro tàn. Nghi kỵ, độc ác,… tất cả đã được tiêm vào tận sâu trong tâm can nó. Giờ đây, nó không còn tin tưởng cả chính bản thân mình. Thế gian này nghi ngờ nó, những người nó coi trọng nghi ngờ nó, những người thân thiết bên cạnh nó cũng nghi ngờ việc nó làm. Điều đó tác động mạnh đến nó của ngày xưa để tạo ra một con người mới. Con người này mỗi khi giúp ai sẽ luôn cân nhắc lợi hại. Có lẽ hiện giờ còn vài người nó làm mà không cần suy nghĩ cân nhắc, thế nhưng liệu sự cân bằng này còn giữ được bao lâu?
– Giờ anh có kế hoạch gì chưa?
– cũng có vài điều anh muốn làm.
– Có thể nói em nghe được không?
– Tìm về những phương pháp cổ xưa.
– Ý anh là… – Trang không nói hết câu, ánh mắt, giọng nói, và cả khuôn mặt nàng đột nhiên thay đổi. Dường như nàng cảm nhận được điều gì đó.
– Loài sói muôn đời là sói. Em yên tâm. Dù sao chúng ta mãi mãi vẫn như những ngày xưa.
Nói hết câu, nó châm điếu thuốc khác rồi từ từ bước ra. Trang nhìn thẳng vào nó. Ánh mắt nàng đầy những băn khoăn, ưu tư, phiền muộn,… Nàng không nói, bao nhiêu năm qua, nàng hiểu câu nói của nó có nghĩa là gì.
Mùi hương bạch mai nhạt dần, mùi khói thuốc khét lan tỏa quanh nó. Một lần nữa sự lạnh lẽo và cô đơn bao trùm lấy nó. Nhưng những điều đó là vô nghĩa.
Tương lai nào đang chờ?
…
Sin embargo,
yo siempre te recuerdo
con el cariño santo
que tuve para ti.
Y estás en todas partes,
pedazo de mi vida,
y aquellos ojos que fueron mi alegría
los busco por todas partes
y no los puedo hallar.
…
(dù cho như thế nào,
em sẽ mãi mãi yêu
với tình yêu vô tận
em đã dành cho anh.
Anh là cả thế giới của em,
là nhịp đập con tim em.
Ánh mắt anh nhìn em.
Em tìm kiếm ánh mắt của anh,
nhưng em đã không còn được thấy
…)
Trang vừa đàn vừa ngân nga theo điệu tango của bài La cumparsita. Tiếng đàn tiếng hát hòa với tâm tư nàng khiến bản nhạc như đâu sâu vào trong lòng nó, từng câu, từng chữ và cả từng nốt nhạc. Nó không hiểu hết được bản nhạc, chỉ nhớ mang máng một số đoạn mà trong một lần ngẫu hững nó dịch ra bằng cách tra từng đoạn từng đoạn để sửa lại.
Nhìn qua làn khói thuốc mong manh. Nó nhìn vào cái “thế giới” xung quanh mình. Thấy cuộc đời quay cuồng và cũng mong manh như làn khói thuốc kia. Càng nghĩ, nó lại càng thấy trong lòng nó sôi sục. Chẳng hiểu vì điều gì. Vì chính bản thân hay vì những gì đang xảy ra xung quanh nó.
Tiếng đàn guitar vẫn réo rắt. Trang vẫn mơ màng theo từng khúc nhạc. Có lẽ nàng đang cố dùng tiếng đàn, giai điệu để lấp đi khoảng trống giữa hai người bằng những kỷ niệm xa xưa. Nàng đã luôn chờ đợi, hy vọng trong vô vọng. Tình yêu Trang dành cho nó vẫn bùng cháy như ngày nào. Luôn mãnh liệt, cuồng điên, đầy dịu dàng và say đắm. Nhìn thấy những điều ấy, đôi khi nó thấy thật ngu ngốc nhưng suy nghĩ ấy cũng sớm bị dập tắt thay vào đó là một sự trân trọng.
Bạn của nó không có và không còn nhiều. Nó sợ sự mất mát, sợ chợt một ngày khi nhìn lại thì bao trùm nó chỉ còn lại sự cô đơn. Trong từng đêm, bóng tối luôn như một lời nhắc nhở của định mệnh đang gầm gừ “mày hãy sẵn sàng cho sự ra đi tiếp theo”. Bao lần nó giật mình, bàng hoàng nhảy ra khòi giường khi nỗi sợ ấy tràn đến, khi nó muốn bóng đêm mãi mãi không tồn tại, không bao phủ lấy nó. Nhưng định mệnh là thứ con người ta không thể chối bỏ hay đi ngược lại được. Từng người từng người bước ra khỏi cuộc đời của nó. Càng như vậy, nó càng khép mình lại, tạo ra cái vỏ bọc lạnh băng. Đó là cách nó tự bảo vệ khỏi những lần ra đi. “Không có ai bước vào thì sẽ chẳng có ai ra đi”.
Tiếng đàn dứt, nó không nhìn Trang, mà nó nhìn lên tường nơi những chậu Thạch Cam Tử đang vươn mình bất chấp điều kiện sống. Đôi mắt nó mơ màng nhìn vào nơi đó, hay chỉ nhìn vào một khoảng không vô định. Điều này chính nó còn không biết. Một làn gió nghẹ làm những chiếc lá rung rung. Bao lần nó chỉ ước muốn mình được tự do như loài thú hoang, vui chơi với cỏ cây, tận hưởng mùi của đất, nước và hoa màu. Nó chán phải sống với những toan tính, mưu mô và nghi kỵ của loài người.
Cơn gió nhẹ nhàng cuốn theo làn hương bạch mai đưa nó về với thực tại. Phía bên kia Trang đang nhìn nó. Ánh mắt nhu mì, hiền lành chứa đầy yêu thương cũng như những nỗi buồn sâu tận trong lòng. Cả hai nhìn nhau. Phải chăng nó đang dần mất đi cả những người bạn như thế này. Khoảng cách đang xa dần. Đã từ lâu, cả đám ít nói chuyện, không phải sự im lặng của những người bạn thân, của những anh em mà sự im lặng của khoảng cách. Nàng ở đó, chờ đợi cho một hy vọng xa vời.
– Bản chất con người là gì? – Trang đột nhiên hỏi.
Đôi mắt nó sáng rực lên, nhìn thẳng vào Trang. Lần đầu tiên trong những ngày qua nó thấy mình sống lại.
– bản chất con người ư? Lừa lọc, dối trá, phản bội. Ngoài điều đó ra còn gì? Sự ghen tức, độc ác hay là cuộc chiến sinh tồn đầy khốc liệt.- Nó rít lên qua kẽ răng, gầm gừ chứ không phải nói nữa. Một cái gì đã trỗi dậy từ tận sâu trong cõi nguyên thủy.
– Thế còn những người như chúng ta?
– Ai cũng như ai cả. Có phải anh, em và cả những người kia đã từng ăn bay, nhập nha đột vòm,… hoặc những người khác họ không làm những điều đó thì lại chiếm hữu một ai đó, mọt cái gì đó, hay một vị trí nào đó. Để làm được những điều đó, thì tất cả đều có những nấc thang, khi qua rồi thì nấc thang vẫn chỉ là nấc thang. Em nghĩ người này sạch sẽ hơn người kia ư? tất cả đều mục ruỗng cả. Chỉ là có những con người cố gắng thay đổi, che lấp đi điều đó mà thôi.
Lần này nó nói bằng một giọng bình thản. Trong lòng nó, con sóng đã qua đi. Trả lại một sự yên bình giả tạo vẫn có. Đây là cái thế giới đã được hình thành trong nó hay ít nhất là hiện tại hay sao?
– Anh thay đổi nhiều quá.
-…
Nó không trả lời. Vì trả lời gì đây. Lòng nó đã nguội như tro tàn. Nghi kỵ, độc ác,… tất cả đã được tiêm vào tận sâu trong tâm can nó. Giờ đây, nó không còn tin tưởng cả chính bản thân mình. Thế gian này nghi ngờ nó, những người nó coi trọng nghi ngờ nó, những người thân thiết bên cạnh nó cũng nghi ngờ việc nó làm. Điều đó tác động mạnh đến nó của ngày xưa để tạo ra một con người mới. Con người này mỗi khi giúp ai sẽ luôn cân nhắc lợi hại. Có lẽ hiện giờ còn vài người nó làm mà không cần suy nghĩ cân nhắc, thế nhưng liệu sự cân bằng này còn giữ được bao lâu?
– Giờ anh có kế hoạch gì chưa?
– cũng có vài điều anh muốn làm.
– Có thể nói em nghe được không?
– Tìm về những phương pháp cổ xưa.
– Ý anh là… – Trang không nói hết câu, ánh mắt, giọng nói, và cả khuôn mặt nàng đột nhiên thay đổi. Dường như nàng cảm nhận được điều gì đó.
– Loài sói muôn đời là sói. Em yên tâm. Dù sao chúng ta mãi mãi vẫn như những ngày xưa.
Nói hết câu, nó châm điếu thuốc khác rồi từ từ bước ra. Trang nhìn thẳng vào nó. Ánh mắt nàng đầy những băn khoăn, ưu tư, phiền muộn,… Nàng không nói, bao nhiêu năm qua, nàng hiểu câu nói của nó có nghĩa là gì.
Mùi hương bạch mai nhạt dần, mùi khói thuốc khét lan tỏa quanh nó. Một lần nữa sự lạnh lẽo và cô đơn bao trùm lấy nó. Nhưng những điều đó là vô nghĩa.
Tương lai nào đang chờ?