Re:
Những Mẩu Ngắn
Thằng Đẹt nằm dài trên ghế bố, tiếng cọt kẹt từ ghế phát ra khiến mẹ nó ngồi cạnh bên liên tưởng đến mỗi khi bà trở mình cũng nghe xương kêu răng rắc như vậy. Tay nó cứ quệt quệt vào cái màn hình cảm ứng – món đồ đầu tiên mà bản thân mua được từ tiền làm thêm cách đây hơn hai năm. Nó còn nhớ lúc vẻ mặt hớn hở khoe với mẹ thành quả lao động đầu đời đã bị bà chửi sang sảng vì cái tội xa xỉ, không biết tiết kiệm. Ai mà ngờ có lúc, chính cái thứ xa xỉ này lại là cứu tinh giúp cả nhà không bị chết đói. Từ ngày xóm bị cách ly, ngày nào bà cũng giục: “Mau lên mạng coi hôm nay người ta có bán gì không?”
Mẹ nó nhìn màn hình một cách chăm chú, miệng cách vài giây lại gắt “Chậm thôi”, chốc chốc lại lấy tay chỉ trỏ. Chợt, bà vỗ cái đét vào vai thằng con mà nói:
“Dừng! Dừng! Tao vừa thấy có chỗ bán rau muống kìa!”
Tốc độ thằng Đẹt lướt điện thoại nhanh như người ta lướt sóng. Lúc mẹ hét lên chữ “Dừng” thì ngón tay nó đã quệt hơn chục lần, vậy là nó chầm chậm quệt tay theo hướng ngược lại. Đến khi mẹ lại bảo “Dừng” thêm một lần nữa, bên cạnh bó rau muống đã xuất hiện hai chữ màu xám nhạt: Hết hàng.
Mẹ xỉa tay một cái mạnh vào đầu nó, hệt như trong phim kiếm hiệp người ta phô diễn tuyệt chiêu “Nhất dương chỉ”, miệng không muốn khai khẩu nhưng không được. Đầu nó nghiêng qua phải, chưa tới năm giây lại trở về ngay ngắn, nghe mẹ mắng như nghe hát cải lương:
“Tao đã kêu chậm thôi! Mày nhanh quá làm gì? Rau muống là thứ rẻ nhất rồi mà giờ cũng hết!”
Mẹ thằng Đẹt là người quen ăn to nói lớn, do trước đây bà bán thịt trong chợ. Dân chợ mà ăn nói lí nhí, người ta tưởng dễ bắt nạt, khách khứa tưởng dễ trả giá mà lấn lướt, không sớm thì muộn cũng dẹp sạp. Chưa kể, bà hay cãi nhau với mấy con mẹ hàng bên. Cứ cùng ngành hàng, dựng sạp sát nhau là không thể nào tránh khỏi. Tưởng tượng đi, một người khách đứng giữa hai sạp thịt, bên nào cũng mời mọc gãy lưỡi, khách chọn sạp nào thì sạp còn lại cũng chẳng ít thì nhiều ném cho một cái lườm.
Đó là thằng Đẹt nghe mẹ nói vậy, chứ nó chưa bao giờ đi chợ nên không kiểm chứng được.
Lại nói về chuyện đi chợ, thằng Đẹt sau khi nghe hát cải lương xong, mặt vẫn vui như trẩy hội. Đã vậy còn tặc lưỡi nói:
“Chỗ này hết thì kiếm chỗ khác.”
Từ ngày mẹ thằng Đẹt nghỉ theo lời bác sĩ, kinh tế cả nhà gồng hết lên đôi vai gầy của nó. Cũng may nó ra trường rồi, tiền lương không cao nhưng vẫn đủ lay lắt ngày qua ngày. Có điều, mùa dịch này cái gì cũng lên giá, nhưng con số trong tài khoản ngân hàng mỗi tháng của nó lại không hề thay đổi. Nghĩ vậy thì tiêu cực quá, thằng Đẹt liền hướng bản thân rẽ qua lối tích cực. Nó tự nhủ thời gian này, nhiều người còn không có việc làm, bản thân vẫn được đồng ra đồng vô thì nên biết đủ, ăn uống gói ghém lại là được.
Cho nên, mỗi khi cùng mẹ đi chợ trên mạng, cả hai đều tìm rau muống đầu tiên. Rau muống mà hết thì tìm sang trứng gà, trứng vịt. Trứng gà, trứng vịt mà hết thì lại chuyển sang dưa leo... Cứ theo mức giá từ thấp đến cao, cái gì rẻ nhất hốt trước.
Dường như mẹ thằng Đẹt mắng nó lớn tiếng quá, âm thanh lọt qua nhà bà Tư kế bên. Tầm gần mười phút sau, bà Tư mặt đeo khẩu trang, đội thêm cái kín chắn nhựa trong suốt, tay xách một bọc rau tập tàng để xuống trước nhà nó, hô lớn:
“Ê Đẹt!”
“Dạ!”
Thằng Đẹt nghe tiếng bà Tư gọi, buông ngay điện thoại xuống rồi chạy ra cửa. Bà Tư đứng cách nó hơn hai mét, tay chỉ vào bọc rau:
“Mày cầm đỡ nhiêu đây đi! Hôm qua nhà tao đặt dư.”
“Dạ, con cảm ơn Tư!”
Thằng Đẹt cúi đầu lễ phép, hai tay xách bọc rau chuẩn bị đóng cửa sân. Chợt bà Tư hạ thấp giọng, hỏi nó:
“Mẹ mày lại chửi hả?”
“Dạ không, tại mẹ con lớn tiếng quen rồi.” Nó cười, khoe hàm răng không đều của mình trả lời, sau đó giấu mình sau cánh cửa.
Mẹ thằng Đẹt nhìn thấy bọc rau tập tàng mà nó lắc qua lắc lại quanh ngón trỏ, bèn “hứ” nhẹ một tiếng rồi hỏi:
“Chắc bả tưởng tao chửi mày nên mới đem qua cho đó!’
Thằng Đẹt nhìn thấy nét đượm buồn trong đôi cửa sổ tâm hồn được thời gian trao tặng vài vết chân chim nơi đuôi mắt, lập tức xua tay phủ nhận:
“Làm gì có! Mẹ đừng có nghĩ bản thân là ác phụ trong mắt người khác chứ!”
Mẹ nó không tin lời này, nét đượm buồn trong mắt chuyển sang tủi thân. Cũng mấy lần bà tự dặn mình, bản thân không còn là một người bán thịt ở chợ năm nào nữa, bớt ăn to nói lớn đi. Nhưng cái thứ gọi là thói quen ấy, đâu phải nói bỏ là bỏ liền được, huống gì bà đã bán ở chợ gần hai mươi năm. Bà cao hứng lên cũng nói lớn, giận dữ cũng nói lớn, đau buồn cũng nói lớn, vui mừng lại càng nói lớn. Mấy lúc vui thì không ai ý kiến gì, nhưng khi buồn người ta lại cho rằng bà như đang muốn nhai đầu người đối diện. Vậy là bà không qua lại với hàng xóm, chỉ dám dùng cái điệu bộ này để nói chuyện với con, vậy mà cũng không yên thân. Nhìn bọc rau này, bà lại càng tủi. Nhưng cái tủi xếp sau cái đói. Tủi thì một thời gian là hết, mà đói thì chết, chết thì không có cơ hội để tủi nữa.
“Ê! Tao lớn tiếng với mày như vậy đó. Mày có ghét tao không?” Mẹ không nhìn nó mà hỏi, trong giọng nói ẩn chứa sự âu lo.
Thằng Đẹt ôm miệng cười tủm tỉm khiến mẹ nó trợn mắt. Đợi đến khi cười xong rồi mới bắt đầu trả lời:
“Con mà ghét mẹ, con bỏ nhà đi lâu rồi.”
“Mày thử coi?”
Mẹ nó lại nói lớn. Nhưng chí ít, ánh mắt không còn u ám như khi nãy. Bà đứng dậy, đi một mạch xuống bếp, nhìn thấy bọc rau tập tàng nằm một cách chỏng chơ, miệng lại “hứ” một tiếng rồi buông câu chửi thầm. Có điều, lần này bà không lớn tiếng chút nào.
“Con tao thương tao là được, ai cần quan tâm lũ chúng mày!”
Mẹ nó nhìn màn hình một cách chăm chú, miệng cách vài giây lại gắt “Chậm thôi”, chốc chốc lại lấy tay chỉ trỏ. Chợt, bà vỗ cái đét vào vai thằng con mà nói:
“Dừng! Dừng! Tao vừa thấy có chỗ bán rau muống kìa!”
Tốc độ thằng Đẹt lướt điện thoại nhanh như người ta lướt sóng. Lúc mẹ hét lên chữ “Dừng” thì ngón tay nó đã quệt hơn chục lần, vậy là nó chầm chậm quệt tay theo hướng ngược lại. Đến khi mẹ lại bảo “Dừng” thêm một lần nữa, bên cạnh bó rau muống đã xuất hiện hai chữ màu xám nhạt: Hết hàng.
Mẹ xỉa tay một cái mạnh vào đầu nó, hệt như trong phim kiếm hiệp người ta phô diễn tuyệt chiêu “Nhất dương chỉ”, miệng không muốn khai khẩu nhưng không được. Đầu nó nghiêng qua phải, chưa tới năm giây lại trở về ngay ngắn, nghe mẹ mắng như nghe hát cải lương:
“Tao đã kêu chậm thôi! Mày nhanh quá làm gì? Rau muống là thứ rẻ nhất rồi mà giờ cũng hết!”
Mẹ thằng Đẹt là người quen ăn to nói lớn, do trước đây bà bán thịt trong chợ. Dân chợ mà ăn nói lí nhí, người ta tưởng dễ bắt nạt, khách khứa tưởng dễ trả giá mà lấn lướt, không sớm thì muộn cũng dẹp sạp. Chưa kể, bà hay cãi nhau với mấy con mẹ hàng bên. Cứ cùng ngành hàng, dựng sạp sát nhau là không thể nào tránh khỏi. Tưởng tượng đi, một người khách đứng giữa hai sạp thịt, bên nào cũng mời mọc gãy lưỡi, khách chọn sạp nào thì sạp còn lại cũng chẳng ít thì nhiều ném cho một cái lườm.
Đó là thằng Đẹt nghe mẹ nói vậy, chứ nó chưa bao giờ đi chợ nên không kiểm chứng được.
Lại nói về chuyện đi chợ, thằng Đẹt sau khi nghe hát cải lương xong, mặt vẫn vui như trẩy hội. Đã vậy còn tặc lưỡi nói:
“Chỗ này hết thì kiếm chỗ khác.”
Từ ngày mẹ thằng Đẹt nghỉ theo lời bác sĩ, kinh tế cả nhà gồng hết lên đôi vai gầy của nó. Cũng may nó ra trường rồi, tiền lương không cao nhưng vẫn đủ lay lắt ngày qua ngày. Có điều, mùa dịch này cái gì cũng lên giá, nhưng con số trong tài khoản ngân hàng mỗi tháng của nó lại không hề thay đổi. Nghĩ vậy thì tiêu cực quá, thằng Đẹt liền hướng bản thân rẽ qua lối tích cực. Nó tự nhủ thời gian này, nhiều người còn không có việc làm, bản thân vẫn được đồng ra đồng vô thì nên biết đủ, ăn uống gói ghém lại là được.
Cho nên, mỗi khi cùng mẹ đi chợ trên mạng, cả hai đều tìm rau muống đầu tiên. Rau muống mà hết thì tìm sang trứng gà, trứng vịt. Trứng gà, trứng vịt mà hết thì lại chuyển sang dưa leo... Cứ theo mức giá từ thấp đến cao, cái gì rẻ nhất hốt trước.
Dường như mẹ thằng Đẹt mắng nó lớn tiếng quá, âm thanh lọt qua nhà bà Tư kế bên. Tầm gần mười phút sau, bà Tư mặt đeo khẩu trang, đội thêm cái kín chắn nhựa trong suốt, tay xách một bọc rau tập tàng để xuống trước nhà nó, hô lớn:
“Ê Đẹt!”
“Dạ!”
Thằng Đẹt nghe tiếng bà Tư gọi, buông ngay điện thoại xuống rồi chạy ra cửa. Bà Tư đứng cách nó hơn hai mét, tay chỉ vào bọc rau:
“Mày cầm đỡ nhiêu đây đi! Hôm qua nhà tao đặt dư.”
“Dạ, con cảm ơn Tư!”
Thằng Đẹt cúi đầu lễ phép, hai tay xách bọc rau chuẩn bị đóng cửa sân. Chợt bà Tư hạ thấp giọng, hỏi nó:
“Mẹ mày lại chửi hả?”
“Dạ không, tại mẹ con lớn tiếng quen rồi.” Nó cười, khoe hàm răng không đều của mình trả lời, sau đó giấu mình sau cánh cửa.
Mẹ thằng Đẹt nhìn thấy bọc rau tập tàng mà nó lắc qua lắc lại quanh ngón trỏ, bèn “hứ” nhẹ một tiếng rồi hỏi:
“Chắc bả tưởng tao chửi mày nên mới đem qua cho đó!’
Thằng Đẹt nhìn thấy nét đượm buồn trong đôi cửa sổ tâm hồn được thời gian trao tặng vài vết chân chim nơi đuôi mắt, lập tức xua tay phủ nhận:
“Làm gì có! Mẹ đừng có nghĩ bản thân là ác phụ trong mắt người khác chứ!”
Mẹ nó không tin lời này, nét đượm buồn trong mắt chuyển sang tủi thân. Cũng mấy lần bà tự dặn mình, bản thân không còn là một người bán thịt ở chợ năm nào nữa, bớt ăn to nói lớn đi. Nhưng cái thứ gọi là thói quen ấy, đâu phải nói bỏ là bỏ liền được, huống gì bà đã bán ở chợ gần hai mươi năm. Bà cao hứng lên cũng nói lớn, giận dữ cũng nói lớn, đau buồn cũng nói lớn, vui mừng lại càng nói lớn. Mấy lúc vui thì không ai ý kiến gì, nhưng khi buồn người ta lại cho rằng bà như đang muốn nhai đầu người đối diện. Vậy là bà không qua lại với hàng xóm, chỉ dám dùng cái điệu bộ này để nói chuyện với con, vậy mà cũng không yên thân. Nhìn bọc rau này, bà lại càng tủi. Nhưng cái tủi xếp sau cái đói. Tủi thì một thời gian là hết, mà đói thì chết, chết thì không có cơ hội để tủi nữa.
“Ê! Tao lớn tiếng với mày như vậy đó. Mày có ghét tao không?” Mẹ không nhìn nó mà hỏi, trong giọng nói ẩn chứa sự âu lo.
Thằng Đẹt ôm miệng cười tủm tỉm khiến mẹ nó trợn mắt. Đợi đến khi cười xong rồi mới bắt đầu trả lời:
“Con mà ghét mẹ, con bỏ nhà đi lâu rồi.”
“Mày thử coi?”
Mẹ nó lại nói lớn. Nhưng chí ít, ánh mắt không còn u ám như khi nãy. Bà đứng dậy, đi một mạch xuống bếp, nhìn thấy bọc rau tập tàng nằm một cách chỏng chơ, miệng lại “hứ” một tiếng rồi buông câu chửi thầm. Có điều, lần này bà không lớn tiếng chút nào.
“Con tao thương tao là được, ai cần quan tâm lũ chúng mày!”