Tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngồi đọc hết hơn ba mươi chương của em, mắt muốn tăng số luôn nè.
Điều đầu tiên phải nói là, chị thích mô típ truyện này. Kiểu thanh mai trúc mã bằng tuổi nhau, cùng lớn lên bên nhau ấy. Vẫn nhớ hồi em mới viết vài chương đầu, chị cũng có lượn vào rồi lại lượn ra, vì thấy... em viết hay quá. Đọc rồi chị sợ mình bị tự ti rồi chán nản với mớ truyện củ chuối của mình, nên lặn luôn.
Hì hì, giờ thực sự đọc hết rồi mới dám ghi cảm nhận.
- Truyện của em rất có "không gian" Đan ạ. Kiểu không khí hơi trầm trầm và buồn buồn. Nói thực là khi đọc, chị cảm thấy tâm trạng mình nặng trĩu. Đó là một nét riêng, có thể là nét riêng trong cách viết của em, và theo chị là khá phù hợp với hoàn cảnh cũng như tính cách của bạn Mây.
- Lời viết của em nhiều cảm xúc. Chị nhận thấy nữ chính là một bạn gái hay suy tư, mơ mộng. Trong lăng kính của cô ấy mọi thứ đều có gì đó bồng bềnh và không rõ ràng. Kiểu như thích nhìn ngắm cảnh vật, thích lãng đãng nghĩ ngợi. Nhưng đôi lúc vì thế mà câu chuyện hơi mang nặng tính kể, kiểu như đây chỉ là một cuốn nhật ký của Mây thôi vậy. Cô ấy liệt kê những gì xảy ra hàng ngày, thả hồn vào nó, giải tỏa cảm xúc.
- Nội dung truyện cũng không quá cầu kì, mà nhẹ nhàng và chân thực. Chị thích cách em viết về những gì diễn ra xung quanh, nó tự nhiên, và không bị lên gân nhiều. Cũng không bị sáo. (Nói thật, chị ghét đọc văn sáo lắm). Diễn biến nội tâm nhân vật khá hợp lý, dù rằng chị cảm thấy em nên miêu tả kĩ hơn về tình cảm của Mây dành cho Phát. Ấn tượng em để lại cho chị khi đọc truyện là Mây rất tin tưởng, ỷ lại, và không muốn sống thiếu cậu ấy. Nhưng ấn tượng về tiếng "yêu" hơi mờ nhòa.
- Đoạn Mây nhận ra tình cảm của mình dành cho Thành chỉ là ngộ nhận hơi sơ lược. Vì đoạn đầu em miêu tả tình cảm ấy khá kĩ, khiến chị hơi hụt hẫng khi đọc đoạn sau. (Vậy nên chị mới nghĩ đây là nhật kí của Mây, cô ấy viết ra để mình hiểu là được rồi, người khác không cần phải hiểu kĩ làm gì).
Với lại, sự chuyển hướng tâm lý - tình cảm của nhân vật luôn là một vấn đề khó nhằn.
Việc trưởng thành của Mây không phải là không có, chị có thể nhận ra. Nhưng chị đã mong chờ hơn một chút những suy nghĩ của cô ấy về "điểm đen quá khứ" nọ.
- Chị sẽ không bàn về cách em xây dựng nhân vật, vì đó là tự do của người viết. Và chị cũng thích những nhân vật đời thường thế này - những người hoàn toàn có thể bắt gặp ở đâu đó trong cuộc sống, không xa lạ, không "kịch". Chỉ riêng nhân vật Khánh, chị cảm thấy cậu ta chưa thực sự... làm hết bổn phận của mình lắm. Kiểu như chỉ xuất hiện cho có, chứ không có vai trò thực sự quan trọng nào trong câu chuyện cả. Không hiểu em đưa vào với ý đồ gì. Vy cũng vậy. Khánh và Vy có quan hệ gì? Liệu cái chết của Khánh có cần thiết không? Khánh có thích Mây không? Thích nhiều đến thế nào? Thành với Phát nợ nhau cái gì? v.v... Chị cũng biết sử dụng POV ngôi 1 thì thật khó để nói được những điều "xảy ra sau lưng mình", nhưng chị nghĩ nếu em có thể bằng cách nào đó thông báo cho người đọc biết được thì độc giả (mà chính xác là bản thân chị) sẽ thỏa mãn hơn.
- Làm ơn thêm vài đoạn tình cảm của hai nhân vật chính có được không? Chị thấy mỗi nụ hôn đầu tiên năm lớp 12 của hai bạn ấy là... đọc thấy đã thôi.
Còn lại, chẹp chẹp, tác giả ơi, đừng ngượng mà.
- Về trình bày, em còn mắc khá nhiều lỗi về chính tả, từ địa phương và đánh máy, chị đã chỉ ra trong bản thảo rồi. Một vài quy tắc về cách viết thoại và dấu câu thì chị không rõ lắm, em có thể hỏi lại mọi người ở đây để thống nhất cho truyện đẹp mắt hơn nhé!
Một lần nữa, chúc mừng em đã hoàn thành tác phẩm trọn vẹn cả về nội dung lẫn cảm xúc thế này.
- Tình nguyện viên của Gác -