Những năm tháng thanh xuân của chúng ta - Cập nhật - Mèo Đinh Đang

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Tên truyện: Những năm tháng thanh xuân của chúng ta
14068075_551994071671377_8177096351487432608_n.jpg


Tác giả: Mèo Đinh Đang
Lịch đăng: Không cố định
Thể loại: Học đường, lãng mạn, hiện đại, nhẹ nhàng
Độ dài: Dự kiến 50 chương (có thể thay đổi tùy theo tâm trạng tác giả)
Giới hạn độ tuổi đọc: 13 + (có thể thay đổi)

Giới thiệu
Một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng của tuổi học sinh, của những con người đang mải mê theo đuổi ý muốn mà vô tình đánh mất tuổi thanh xuân đẹp đẽ trong sáng của chính mình, của những rung động đáng yêu đầu đời.
Nơi ấy, có một cô nhóc EQ cao, nhưng lúc nào cũng tự mặc định cho bản thân cái mác ích kỷ, một cậu bạn IQ cao, nhưng đến một vấn đề thuộc về lý trí cũng không hiểu, một cô bạn với nụ cười thiên thần giả tạo, một cậu nhóc với nụ cười mếu máo dần nhuốm màu, một con tim lý trí chờ một người, và một người lý trí chẳng bao giờ chịu nghe theo con tim.
***

Thanh xuân - thời gian cho tuổi trẻ vùng vẫy.
Hoài bão - được nuôi lớn trong tuổi thanh xuân.
Những năm tháng thanh xuân của chúng ta, nên tiếp diễn ra sao đây?

Mục lục:
Lời nói đầu
Câu chuyện 1

Chương 1 ✿ ✿ Chương 2
Chương 3 ✿ ✿ Chương 4 ✿ ✿ Chương 5
Chương 6 ✿ ✿ Chương 7 ✿ ✿ Chương 8
Chương 9 ✿ ✿ Chương 10 ✿ ✿ Chương 11

Chương 12 ✿ ✿ Chương 13 ✿ ✿ Chương 14
Chương 15 ✿ ✿ Chương 16 ✿ ✿ Chương 17
Chương 18 ✿ ✿ Chương 19 ✿ ✿ Chương 20
Chương 21 ✿ ✿ Chương 22 ✿ ✿ Chương 23 ✿ ✿ Chương 24...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ry Hanna

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/8/14
Bài viết
445
Gạo
250,0
Viết một cái giới thiệu truyện đi bạn, cho dễ theo dõi.
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Lời nói đầu

Trong cuộc đời ai cũng có một tuổi thanh xuân đầy hồn nhiên và mơ mộng, đó chính là những năm tháng học sinh, những năm tháng chúng ta vùng vẫy trong hoài bão, và khát vọng. Những năm tháng học sinh của bạn, hãy làm sao để mai sau không hề hối tiếc về quá khứ. Hãy tự làm nên quá khứ tươi đẹp của chính mình, bằng cả tình yêu và tình bạn, bằng cách hóa giải lớp sương quanh trái tim, bằng cách tự mở lòng mình. Tuổi thanh xuân là những năm tháng chúng ta dành bên nhau, cho dù là cô nàng lập dị học giỏi, cậu bạn cố chấp đáng ghét, cô nàng an phận thủ thường, hay cậu bạn ngốc nghếch chân thành... Để mãi sau này, khi thực hiện hoài bão và khát vọng, sẽ có cái gì đấy thôi thúc trái tim, sẽ có cái gì đấy níu ta lại gần nhau. Thanh xuân tưởng như vô hạn nhưng cũng ngắn lắm. Hãy cứ tận hưởng nó đi...

Hãy cùng tôi đi qua các năm tháng thanh xuân ấy, cùng tôi trải nghiệm một tuổi thanh xuân đầy chân thành nhất, để cùng nhau nghĩ lại những gì chúng ta đã và sẽ trải qua trong thời học sinh. Tôi viết một câu chuyện về học đường vốn là không để tự mình làm khó mình, tôi muốn một chút gì đó mới mẻ, nhẹ nhàng, có chút vui nhộn, đáng yêu và hồn nhiên. Đôi khi, phải tự khiến bản thân mình thanh thản, nhẹ nhõm một chút. Có lẽ tôi đang quá bão hòa với những câu chuyện khác mà mình nghĩ ra chăng? Có lẽ vậy rồi... Vì vậy, tôi muốn hoàn thành tuổi thanh xuân này của các nhân vật, suy nghĩ một cách nghiêm túc hơn. Cuộc sống đôi khi nhộn nhịp là thế, vùng vẫy đủ rồi, nên tự để bản thân nhẹ nhõm hơn một chút.
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Câu chuyện 1: Thanh xuân đang gõ cửa (Toward the sun, sunflower)

Chúng ta chưa từng biết đến thanh xuân tuổi học sinh.

Chúng ta dường như còn chẳng hề quan tâm đến bản thân.

Chúng ta thường hay gây sự, không vừa ý nhau.

Nhưng từ đó, chúng ta lại tìm được tuổi thanh xuân hồn nhiên tươi đẹp không nhuốm bẩn của mình.

Hình như, chúng ta, đã rung động.



Phần "Câu chuyện 1" là những năm tháng thanh xuân trên ghế nhà trường. Những câu chuyện thời học sinh hồn nhiên mơ mộng, những cuộc cãi vã không rõ nguyên do, những tình bạn đẹp nảy nở, và những rung động đáng yêu đầu đời... Tôi dành thời gian để chia câu chuyện thành hai truyện nhỏ, tôi muốn điều gì đó thật đặc biệt, vậy đấy. Tôi muốn tình yêu của họ chớm nở thật chậm rãi, nhưng vẫn luôn hướng về nhau, như hoa hướng dương nhìn về ánh mặt trời ấy. Tôi muốn tạo nên một câu chuyện vừa thật, vừa có hậu. Nhưng câu chuyện 1 lại làm tôi hơi thắc mắc chút, hm... có nên cho có hậu luôn không, nếu vậy tôi sẽ phải vắt óc suy nghĩ xem câu chuyện 2 nên viết như thế nào cho bớt hường phấn mất thôi... Ha ha...

Nơi tôi ở.

10:07 PM, 25/6/2016.

Những năm tháng thanh xuân của chúng ta.

Mèo.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Chương 1: Ác mộng và sự thật

291945_dd6c298380c60d26b2dab4ac5de07f26.jpg

(Nguồn: Ảnh sưu tầm)


- Thảo Linh à, làm giúp tớ bài này được chứ?

...​

- Thảo Linh à, quét đống rác này đi, cô sắp vào rồi đó!

...​

- Thảo Linh, cậu không lau bảng sao?

...​

- Thảo Linh, cậu làm bài tập hôm qua mình nhờ chưa?

...​

- Thảo Linh, em dạy kèm Duy Khánh nhé!

...​

- Không, không muốn! Không!​

Thảo Linh bừng tỉnh dậy, hai hàng mồ hôi lăn dài trên trán, đầu tóc rối bù xù như tổ quạ. Vừa rồi ngủ có mơ thấy một giấc mơ thật đáng sợ, mọi người đều xúm lại gần nó, kéo áo nó, hét vào tai nó, bắt nó làm đủ thứ chuyện, cô giáo cũng lại gần nó, còn bắt nó dạy kèm. Đối với Thảo Linh, chuyện dạy kèm là đáng sợ nhất.​

Nó lấy ống tay áo dài lõng thõng lau đi mồ hôi trên trán, khẽ nuốt nước bọt, tự trấn an bản thân rồi bước xuống giường. Bộ quần áo rộng thùng thình làm nó thấy thoải mái khi ngủ hơn, nhưng lại vì cơn ác mộng kia mà nhăn nheo, ướt đầm đìa lưng áo mất rồi. Nếu Thảo Linh không thay, có khi ngày mai dì của nó sẽ mắng mất.​

Căn gác mái nơi nó ở lại không tiện đường đi xuống dưới nhà cho lắm, buổi tối đêm thế này, dì của Thảo Linh thường có thói quen dập cầu dao điện cả nhà, việc đi xuống dưới nhà bằng một cái cầu thang gỗ cũ kĩ thật sự rất đáng sợ.​

Tiếng bước chân xuống từng bậc, từng bậc lại kêu "cót" "két", âm thanh được phóng đại tự nhiên nhờ không gian im ắng tựa như một bộ phim kinh dị mà Thảo Linh vẫn hay lén xem trên ti vi.​

Bước xuống để thay cái áo thôi, Thảo Linh còn phải giặt, phơi luôn vào dây treo để khô. Dì của nó rất hung dữ, lại tiết kiệm, nếu không tằn tiện theo, nhất định dì sẽ đánh mắng nó. Mà Thảo Linh cũng sợ nhất là bị đánh...​

Thảo Linh loay hoay một hồi, phơi đồ xong xuôi, một quần vải hoa, một áo ba lỗ lại thử thách lòng can đảm trên chiếc cầu thang gỗ để về phòng.​

Về đến giường, trời lại đang hửng sáng. Cơn ác mộng vừa nãy làm Thảo Linh không cả buồn ngủ nữa.​

Căn gác mái này vừa tối, lại có mùi ẩm mốc, nhưng nó quen rồi. Không gian cũng rất chật, đồ đạc của Thảo Linh không nhiều, chủ yếu là đồ đạc linh tinh trong nhà đều vứt hết lên đây. Căn gác mái này vừa là phòng của nó, vừa là chỗ chứa đồ. Nhờ bao nhiêu năm đi lại trên căn gác, Thảo Linh có thể tránh những thùng đồ một cách dễ dàng mặc dù ánh sáng chiếu vào căn phòng là hoàn toàn vô vọng.​

Nó bước đến cái cửa sổ duy nhất trong căn gác. Ngôi nhà này khá cũ rồi, cánh cửa cũng đang mục dần, bị mọt gặm nhấm, bào mòn đi.​

Thảo Linh ngồi thẫn thờ trên bệ cửa, đưa đôi mắt buồn rầu nhìn về phía bình minh, bên tai đột nhiên lại vang lên một giọng nói ấm áp đầy quen thuộc:​

- Linh, sao không ngủ đi?​

Là anh Hoàng!​

Thảo Linh vui vẻ quay lại sau, mặc kệ bộ quần áo anh đang mặc ướt đẫm mồ hôi và mùi cơ thể, nó vùi vào vòm ngực anh, nũng nịu nói:​

- Anh, cuối cùng anh cũng về!​

Mạnh Hoàng cười thầm trong lòng trước tính tình của em gái. Đôi mắt anh ánh lên sự vui vẻ, bàn tay lớn dịu dàng xoa đầu Thảo Linh:​

- Ừ, anh về rồi. Xin lỗi Linh bé bỏng của anh. Dạo này hạt giống về đều vào đêm, chắc anh lại làm em thức giấc khi anh đi đúng không?​

Thảo Linh lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:​

- Lúc anh đi, em vẫn ngủ được mà. Chỉ là, nãy có gặp ác mộng... Bây giờ không ngủ được nên chờ anh về luôn.​

Anh "cốc" yêu vào đầu nó một cái, dịu dàng nhắc nhở:​

- Ngủ không đủ giấc không tốt cho cơ thể đâu cô bé ạ. Quần áo anh toàn mồ hôi, anh phải đi tắm rửa cái đã.​

Nói rồi, anh nhẹ lấy tay tách vòng tay đang ôm của nó ra. Ban đầu, nó vẫn còn bướng bỉnh ôm chặt anh không buông, sau bị anh mắng yêu mấy lần, cuối cùng cũng chịu bỏ tay để anh đi tắm.​

Anh Hoàng đi tắm rồi, Thảo Linh lại ngồi thẫn thờ nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ. Nơi ông mặt trời đang ló dần sau những đám mây, nơi hừng đông bắt đầu ló rạng...​

Chiếc đồng hồ báo thức reo lên, cho nó biết hiện tại đã là 5 giờ 30 phút.​

Nó vươn người, chạy xuống đánh răng rửa mặt, rồi lại chạy lên thay quần áo, sách vở chuẩn bị tới trường.​

Năm nay nó học lớp 11, cũng là mới vào học kỳ I.​

Trường nó học là trường điểm, nếu không phải cô ấm cậu chiêu thì toàn là kính cận. Thảo Linh thì thuộc loại kính cận. Chỉ là cái tên thôi, vì thị lực của nó rất tốt, không cần đeo kính. Nhưng nó vào được trường này, tất cả cũng vì học lực. Còn nhớ hồi thi vào, điểm của nó là bốn mươi năm điểm, nằm trong top năm người có điểm thi vào cao nhất. Sau đó, nó được một học bổng đặc biệt, miễn phí toàn bộ học phí trong ba năm tại trường.​

Nó với anh Hoàng là hai anh em, mười năm nay đều chỉ nương tựa nhau mà sống, vì bố mẹ cả hai đều mất khi nó lên bảy tuổi trong một tai nạn. Lúc đấy, anh Hoàng đang học lớp 12, vì tai nạn này, năm ấy, anh bỏ thi đại học, mặc dù với khả năng của anh, hoàn toàn có thể đỗ vào một trường tốt.​

Anh đi làm từ ấy, anh làm rất nhiều việc, chỉ cần có thể chăm sóc cho nó. Nó cũng thương anh nhiều lắm. Vì thế nó quyết tâm học, nó muốn đỗ vào trường Đại học Y Hà Nội, nó muốn trở thành bác sĩ, nó muốn cho mọi người thấy, cho dù nó nghèo, nó cũng không khiến bố mẹ dưới suối vàng phải lo lắng.​

Nó với anh ở cùng dì - em họ của bố - từ năm xảy ra tai nạn. Dì mặc dù có hơi khó tính, chua ngoa, lại tằn tiện, hồi còn nhỏ, dì còn rất hay đánh mắng nó mỗi khi bực mình, thế nhưng, mấy năm nay, mặc dù kinh tế ngày càng hạn hẹp, dì vẫn cho hai anh em nó ở nhà trên căn gác mái mà không trả tiền thuê, chỉ tính phí điện nước sinh hoạt. Nó cũng biết dì cũng có nhiều nỗi khổ của riêng mình, chẳng trách được.​

Cũng may anh Hoàng góp vốn lại mấy năm làm việc ở một xưởng may lại, cuối cùng mở lại một cửa hàng cây giống và hoa y như cửa hàng ngày xưa của bố mẹ. Mặc dù một năm đầu có hơi chật vật, nhiều lúc anh vẫn phải chạy vạy khắp nơi lo toan đủ thứ, nhưng sau dần cũng đã ổn định, cửa hàng cũng được thêm nhiều khách quen hơn, thu nhập cũng ổn định dần.​

Cuộc sống của Thảo Linh chỉ có thể coi là tạm đủ, chưa thể tính là dư thừa đủ tiêu sài. Ngay cả quần áo ở nhà nó hay mặc, đều là đồ cũ mẹ để lại, hay đồ của dì cho, anh Hoàng cũng thế. Cả hai anh em chắt bóp từng chút một, nhiều lúc vẫn thấy hao hụt. Thỉnh thoảng, nó cũng đi làm part time ở quán cà phê cạnh trường để phụ giúp anh nhưng thường xuyên bị anh ngăn cản.​

Nghĩ lại, nó lại càng thêm quyết tâm hơn.​


Thảo Linh nhìn bản thân trong gương. Đôi mắt nâu đồng, cặp kính đen to sụ che nửa mặt, cái mái dày che kín cái trán đầy mụn trứng cá, hai má cũng lấm tấm tàn nhang, đôi môi dày, cong lên, nhợt nhạt thiếu sức sống. Nó khẽ thở dài, sao lại có cảm giác như đang nhìn một bà cô gần ba mươi tuổi trước gương nhỉ...​

Xếp lại chuyện gương mặt một bên, Thảo Linh mặc áo đồng phục trường với chiếc váy mùa đông màu đen dài đến đầu gối. Bộ ngực cỡ E được nó che đi, giấu trong chiếc áo trắng mang phù hiệu trường rộng thùng thình, trông không khác gì đám con gái cỡ A bình thường.​

Nó ở lớp rất ít nói, cũng không muốn bản thân quá nổi bật. Đối với cả lớp, dường như nó không khác gì là oxi. Tuy nhiên, mọi người ai chẳng cần oxi để thở.​



Như mọi ngày, Thảo Linh đến lớp sớm nhất, nó dọn vệ sinh lớp, tưới cây, lấy nước, lau bảng. Những việc này bình thường có phân công, nhưng ở lớp này, ai cũng mở miệng ra là nhờ vả nó, thế nên nó lúc nào cũng phải làm. Về sau, nó không muốn mọi người lúc nào cũng réo tên mình, tự động sáng sớm nào cũng đến làm hết các việc cần làm.​

Sau khi làm xong xuôi, nó về chỗ, nằm bò ra bàn đầy chán nản. Nó quay mặt nhìn về phía mảng tường màu vàng nhạt, bất giác thở dài.​

Bỗng…​

- Cậu... cậu... cậu... ơi...​

Thảo Linh giật mình, quay lại phía sau, hóa ra chính là cậu bạn Ngọc Bảo gầy gầy, có tật hay nói lắp. Nó lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, đặt dấu hỏi to đùng nhìn Bảo. Cậu bạn khá lúng túng, gãi gãi đầu nhìn nó:​

- Đây... là... ghế... ghế... tớ...​

Thảo Linh nhíu mày, lại bỗng chợt nhớ ra cuối tuần vừa rồi cô chủ nhiệm đã đổi chỗ nó xuống bàn cuối ngồi cùng Duy Khánh.​

Nó thở dài não nề, cuối cùng cơn ác mộng cũng thành sự thật!


Câu chuyện 1 <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Chương 2: Duy Khánh – bạn cùng bàn đáng ghét

479014_104c7488556699b324a5c3c4f25754f0.jpeg

(Nguồn: Sưu tầm)

Thảo Linh cúi đầu xin lỗi Ngọc Bảo đầy ngắn gọn rồi di chuyển về chỗ ngồi mới. Tất nhiên, trong lòng chẳng có thể khá khẩm lên chút nào.

Vì sao ư? Lý do đầu tiên: cậu bạn Duy Khánh này được liệt kê vị trí thứ hai trong danh sách đen của Thảo Linh.

Một, vì cậu không học hành gì cả. Nghe nói bố mẹ cậu ta rất giàu có, lại rất nuông chiều con trai, cậu ta được như thế thì sinh hư. Đến lớp, cậu ta chuyên môn quậy phá, phách lối đủ kiểu làm các thầy cô nhiều lần tức nổ đom đóm mắt nhưng phạt rồi cũng chẳng làm gì được, Duy Khánh lại tiếp tục “ngựa quen đường cũ”.

Các bạn học bị bắt ngồi cùng cậu ta đều bị cậu ta dọa đến mức nếu không xin đổi chỗ thì cũng lập tức xin chuyển lớp, hoặc nặng hơn thì là chuyển trường. Trong lớp này, ngoài Ngọc Bảo đã từng ngồi với Duy Khánh ra mà vẫn xin ở lại lớp thì chỉ có mỗi nó là ngồi với cậu ta. Cũng có nghĩa là, những người ngồi với cậu ta lúc trước, bây giờ đều ở lớp khác hoặc trường khác cả rồi.

Thứ hai, cậu ta luôn là người cầm đầu các trò tẩy chay trong lớp. Những người nào cậu ta thấy không vừa ý, cậu ta sẽ ngay lập tức khiến người đó bị cô lập, từ đó tự động xin chuyển lớp, trường.

Cuối cùng, bằng một năm quan sát tình hình trong lớp, Thảo Linh rút ra kết luận: Duy Khánh có vẻ rất được đám con gái ngưỡng mộ, tất nhiên là trừ Thảo Linh. Cậu ta được bọn con gái mê trai xưng lên hàng hình tượng lý tưởng của “bad boy”. Thế lực đằng sau cậu ta là rất lớn. Nhà cậu ta có quyền thế, giàu có, cậu ta mặc nhiên là "cậu ấm". Quần áo hàng ngày cậu ta mặc đều là hàng hiệu, từ đầu tới chân toàn là đồ đắt tiền. Đám con gái hám của theo cậu ta không ít, dĩ nhiên cậu ta cũng có “quyền” thay bạn gái như thay quần áo, chỉ cần cậu ta thích là thay, kỷ lục nhất là chưa đầy một buổi sáng đã chia tay.

Bằng tất cả kinh nghiệm sống còn trong một “thế giới khác”, Thảo Linh tự nhủ bản thân, nếu vẫn muốn sống bình yên, tốt nhất không nên đụng đến Duy Khánh kia làm gì.

Mặc kệ ngôn tình ở đâu, cuộc sống của nó là thực tế, cũng không điên mà tự dưng phản kháng lại. Nó chẳng phải là Jun Jan Di, Duy Khánh cũng lại chẳng phải Goo Jun Pyo, hiện thực cũng chẳng mang được cái phông nền của bộ phim thế kỷ "Boy over flower". Buồn cười thật. Vậy thôi… Mặc dù cô chủ nhiệm đã trực tiếp khẩn cầu nó dạy kèm cho cậu ta, nó cũng đành vì bản thân, vì cuộc sống mà đành làm trái lệnh cô vậy.

Một tuần, chắc chắn sau một tuần, Thảo Linh cũng sẽ xin cô Thu Hà - cô chủ nhiệm lớp chuyển chỗ. Nó dù gì cũng chỉ là một con vịt bầu bé nhỏ, móng vuốt yếu nhớt của nó có thể làm gì được cậu ấm toàn thân rát vàng kia chứ?


Phải sát nút giờ học, cổng trường mới trở nên hết sức náo nhiệt. Xe ô tô, xe máy tấp nập... Hầu hết là của các cậu ấm cô chiêu nhà giàu giờ mới biết vác mặt đến. Thảo Linh thở hắt, làm người giàu thật tốt, mỗi ngày có thể không lo nghĩ gì. Nó với anh trai lại chẳng bao giờ được như thế...

Đám học sinh lớp nó dần dần vào lớp đông đủ, tất cả đều đưa những ánh nhìn có nghi hoặc, có khinh khỉnh nhìn Thảo Linh.

Nó đưa tay đỡ cặp kính to sụ trên mặt. Mặt kính bóng loáng gần như che đi đôi mắt của nó. Mẹ nó từng bảo, đôi mắt của nó rất đẹp, vì vậy, nó lại càng muốn che đi, không để ai nhìn thấy.

Đầu Thảo Linh cúi thật thấp xuống có vẻ đầy cam chịu, nó mím chặt môi, cắn răng chịu đựng không khí nặng nề xung quanh: đã có mấy đứa con trai cười ồ, chế nhạo nó, một số đứa con gái trong “hội Mean girl*” thì nhếch môi, khinh khỉnh liếc.

Nó thầm thở dài trong lòng khi ở cửa có tiếng cánh cửa đập cái "rầm" vào tường.

Đến rồi... Giây phút này cuối cùng cũng đến...

Duy Khánh một tay cầm balo, một tay khác ung dung đút túi quần. Đôi mắt đen láy, ánh lên những tia nhìn không có thiện ý đảo quanh lớp, đôi môi mỏng khẽ nhếch sang một bên đầy mê hoặc. Mái tóc undercut nhuộm khói đầy cá tính, một chiếc khuyên cách điệu trên tai, Duy Khánh xuất hiện với vẻ ngoài bất cần đời, có gì đó ngông nghênh, đầy kiêu ngạo.

Đối với Thảo Linh, vẻ ngoài này đã đạt đến trình độ có thể coi là hết sức đáng ghét - ghét mà không thể nói.

Cậu ta dạo quanh lớp một vòng, cuối cùng dừng lại ở bàn của Ngọc Bảo đang run lên vì sợ, rồi khẽ liếc về phía Thảo Linh đang cúi gằm mặt. Đôi môi vẫn còn vương lại một nét cười, cậu ta cất giọng trầm đầy uy lực, lại có phần chế giễu:

- Ồ, tớ nhớ chúng mình ngồi bàn cuối mà Bảo nhỉ?

Ngọc Bảo nghe thấy tên mình, y như nghe thấy tiếng Diêm Vương gọi vào trình điện, cổ họng lại bắt đầu ngắc ngứ, không nói được hết câu:

- Tớ... tớ...

Duy Khánh chặn họng cậu ta lại, cười khẩy:

- Gan lắm! Dám xin chuyển chỗ mà vẫn còn gan ở lại lớp!

Cậu ta vừa nói vừa gằn giọng, gương mặt thanh tú cúi sát xuống, gườm gườm nhìn Ngọc Bảo làm cậu giật mình sợ chết khiếp, hai mắt đỏ hoe lên đầy hãi hùng.

Duy Khánh dường như không quan tâm việc mình vừa làm, cậu xoay chiếc chìa khóa mô tô trong tay, nói thầm với Bảo:

- Để xem cậu chịu được bao lâu!

Rồi cười lớn chân bước về chỗ. Ung dung một hồi, cậu ta dừng lại phía trước bàn của Thảo Linh, trừng mắt nhìn:

- Còn đây là ai nhỉ?

Ở phía bàn đầu dãy một, một bạn nữ xinh đẹp khẽ vuốt lại mái tóc xoăn lọn to đầy quyến rũ của mình. Chưa để Thảo Linh kịp nói gì, đôi môi trái tim đỏ như quả cherry kia cất tiếng đầy ngọt ngào:

- Khánh! Tha cho Bảo với Thảo Linh đi. Hai người bọn họ lần này là chuyển chỗ theo yêu cầu của cô Thu Hà.

Nói rồi, cảm thấy bản thân diễn chưa đạt, cậu ta cười ngọt ngào nhìn Ngọc Bảo, rồi lại nhìn về phía Thảo Linh:

- Hai cậu không cần lo đâu! Hoàng My mình sẽ lo cho hai cậu mà.

Trước lời nói của Hoàng My, Ngọc Bảo trái tim khẽ rung lên một nhịp, còn trái tim của Thảo Linh lại chệch đi một nhịp.

Hoàng My này không ai khác, chính là vị trí thứ nhất trong danh sách đen của nó, là nhân vật phải tránh xa nhất, tránh xa hết mức có thể nếu phải đụng độ.

Người ta bảo, kẻ xấu không đáng chết bằng kẻ giả vờ tốt bụng. Hoàng My lại chính là kẻ giả vờ tốt bụng ấy, còn Duy Khánh lại là kẻ xấu kia.

Kẻ xấu chỉ có thể làm việc ác, còn kẻ giả vờ tốt bụng có thể vừa là thiên thần mà vẫn làm việc ác.

Nói như thế, trình độ của Hoàng My tất nhiên sẽ cao hơn Duy Khánh nhiều.

Đối với Hoàng My, Thảo Linh coi như cũng có vài phần kinh nghiệm.

Ở trong lớp, mối quan hệ của Hoàng My với Duy Khánh có thể tính là quen thân, nhưng lại là trực tiếp đối đầu. Duy Khánh trực tiếp dày vò, Hoàng My từ từ kề dao vào cổ. Cả hai đều là sát thủ, nhưng rõ ràng cách thức của Hoàng My đúng là có cao tay hơn.

Duy Khánh sau khi nghe được lời ấy, dường như chính bản thân cũng cạn lời, bèn cười nhếch trả lời:

- Tùy cậu. Tuy nhiên, thật đáng thương cho ai bị cậu đụng đến.

Rồi cậu ta ném cái balo đắt tiền lên bàn, ngồi chễm chệ xuống ghế của bản thân, hai chân cho lên bàn, vắt chéo sang đầy ngang ngạnh.

Hoàng My vẫn là ngọt ngào cười, nhẹ vuốt tóc một cái, coi như tạm thời đình chiến.

Không khí lớp học lại trở nên bình thường, đám bạn học khác lại trêu đùa nhau, nói chuyện phiếm trước giờ học.

Ở phía cuối góc bàn, Thảo Linh run run tay, từ tốn lấy sách vở cho môn học đầu ra. Nó cố làm một cách chậm rãi nhất, nhẹ nhàng nhất, cố đến mức không để gây ra bất kì tiếng động nào đến tai Duy Khánh.

Tuy nhiên, hành động của nó ngay lập tức đã lọt vào con mắt của cậu bạn cùng bàn. Cậu ta đưa chân xuống, xoay người nhìn chằm chặp vào Thảo Linh, điệu bộ ngang bướng vẫn không thay đổi, đưa đôi mắt hung dữ nhìn về phía cô gái đối diện.

Cái nhìn này, thật sự là ngang với một con rắn, cứ như thể ở bên cạnh Thảo Linh đang có một con rắn đuôi chuông cứ trực chờ nó không để ý là ngay lập tức vồ tới. Cái nhìn khiến nó lạnh cả gáy, tim khẽ rung lên một nhịp.

Không gian trong lớp cũng trở nên thật kì lạ, lại có chút ớn lạnh như trong phim kinh dị.

Duy Khánh tựa lưng vào ghế, vắt chân sang một bên, hai cánh tay khoanh lại, một tay đang nghịch chiếc chìa khóa. Cậu ta nhếch môi đầy uy lực, giọng điệu đầy thách thức với Thảo Linh:

- Này, ngẩng đầu lên!

Thảo Linh giật thót, bàn tay đang lấy bút trong cặp bỗng dừng lại. Nó hít một hơi, lí nhí nói:

- Xin lỗi...

Đôi mắt Duy Khánh thoáng chốc ánh lên sự ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu, cậu ta hơi chếch đầu, đôi mắt ánh lên ý cười:

- Tôi chỉ bảo cậu ngẩng mặt lên thôi. Cậu xin lỗi làm gì?

Thảo Linh vẫn cúi gằm mặt xuống, hai tay run lên. Nó hít thở thật sâu, lại tiếp tục bộ dạng lí nhí nói:

- Tớ... xin lỗi. Nếu tớ có làm sai chuyện gì...

Duy Khánh không hề khách khí, nặng giọng với nó:

- Ngẩng đầu lên!

Cậu ta nói như quát, làm Thảo Linh vốn đang cố gắng bình tĩnh cũng phải giật nảy người. Nó mím chặt môi, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đám bạn trong lớp dừng việc nói chuyện lại, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía hai người. Đã bắt đầu có một số đứa chụm ba chụm bốn lại bàn tán xôn xao. Khỏi nói, chắc chắn chúng nó đang nói về Thảo Linh và Duy Khánh.

Mặc kệ mọi ánh mắt, Duy Khánh nhếch môi trước sự phục tùng trong ngang bướng của Thảo Linh. Đôi mắt cậu ta rõ ràng là đang ánh lên sự thách thức, một hành động mà đã lâu rồi cậu không muốn thử, vì những đứa ngồi cạnh cậu ta đều quá ngoan ngoãn, không có chút thú vị nào.


Chú thích:
* Mean girl: Bộ phim về "những cô nàng xấu tính", gồm 2 phần, phần 1 (2004) và phần 2 (2011). "Hội Mean girl" ở đây ý chỉ những cô bạn được lập nên với tính cách và vẻ ngoài như nhóm của Regina (trong phim): xinh đẹp, điệu đà, và xấu tính. Họ chỉ có hai việc duy nhất thường xuyên làm: chăm chút sắc đẹp và nói xấu người khác.


Chương trước <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Chương 3: Trò chơi bắt đầu!

anime-anime-boy-anime-couple-anime-girl-Favim.com-1121054.png

(Nguồn: Ảnh mạng)


Có lẽ chơi lâu cũng phải chán, Duy Khánh ngẫm nghĩ gì đó, nhoẻn miệng cười, lấy từ trong túi quần ra một tờ tiền, ném vào mặt Thảo Linh.

Tờ tiền màu vàng vàng, xanh xanh rơi như lông hồng, nhẹ nhàng đáp đất. Tiếng bọn bạn xung quanh ngày càng ồn ào, có đứa vẫn xì xầm, có đứa lại cười khúc khích. Ai cũng đều biết, trò chơi đã bắt đầu rồi. Có một số đứa còn vui vẻ rút tiền ra cá cược với nhau, xem Thảo Linh chịu được bao lâu.

Duy Khánh nghếch mắt, nói như thách thức:

- Nhặt lên!

Thảo Linh hít một hơi, ngoan ngoãn nhặt tờ tiền lên, trái tim như bị một tảng đá vô hình đè xuống. Khó thở.

- Đi mua cho tôi hai lon coca, hai lon pepsi rồi mang lên đây.

Cậu ta lại tiếp tục ra lệnh.

Bàn tay nhặt tờ tiền của Thảo Linh chợt dừng lại giữa không trung, nó thấy nặng trĩu người, đôi tay như đang muốn phản chủ, dường như không có ý định nhấc lên.

Trong lòng nó nghĩ, Thảo Linh, cố lên, rồi giây phút này sẽ qua nhanh thôi... Chỉ là một tuần, đúng một tuần mà thôi... Một tuần nữa thôi là nó sẽ thoát, không còn ai chú ý đến nó nữa...

Nghĩ, và nó cầm tờ tiền lên. Mồ hôi trên trán rớt xuống cặp kính, hơi thở nặng nề làm mờ đi tầm nhìn trước mắt, lúc nhặt lên rồi, Thảo Linh mới nhận ra Duy Khánh đưa cho nó có mười nghìn.

Nó tức đến run người nhưng vẫn cố gắng dịu giọng nói lại với cậu ta:

- Cậu... có phải đưa thiếu không? Thế này thì ít quá... Với lại, sắp vào giờ học...

Duy Khánh khẽ nhíu mày, đôi mắt hếch lên:

- Ồ, nghe nói cậu học giỏi nhất lớp mà nhỉ? Sao không thử tự suy nghĩ xem... bản thân nên làm gì?

- ...

Thảo Linh cuối cùng cũng hiểu. Đây là cái gọi là: Trò chơi đã chính thức bắt đầu rồi!

Duy Khánh không phải ngu ngốc, không phải kẻ có thể đưa thiếu tiền. Đáp án duy nhất chính là: cậu ta đang cố tình muốn làm thế. Mục đích tất nhiên là để trêu tức Thảo Linh. Nói nặng nề hơn, chính là kiểu nô lệ - chủ nô, là kiểu giày vò khiến con người ta vừa phải căm phẫn, vừa phải tích lũy qua nhiều ngày.

Thảo Linh lại phải an phận kiếp nô lệ, chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài. Nó là đầy tớ, đây là xã hội tư bản núp dưới bóng chủ nghĩa Mác, Lê - nin; kẻ giàu có quyền, nó chỉ là một hạt bụi nhỏ, gẩy một cái chẳng bõ dính tay. Chi bằng ngoan ngoãn một chút. Tiết đầu là tiết "Giáo dục công dân", cũng không quan trọng lắm, nó vào muộn chắc cũng không sao...


Tuy nhiên, ở cuối lớp dãy ba, một cô bạn xinh xắn trong lớp khẽ nhăn mặt, gương mặt trắng bệch khó chịu hẳn lại. Đám bạn xung quanh cậu ta cũng nhăn nhó, rõ ràng là vô cùng khó chịu.

Cô bạn xinh nhất đó đứng ngay dậy, sải từng bước uyển chuyển đến cạnh Duy Khánh, vừa cố tình lườm Thảo Linh một cái, vừa "vô tình" mà dịu dàng với Khánh:

- Khánh, để em đi mua cho anh!

Cô bạn có vẻ tức giận, chán ghét nhìn Thảo Linh một cái. Duy Khánh im lặng nhìn màn kịch dở trước mắt, trong lòng rõ ràng là không vừa ý. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô bạn kia:

- Huyền Thy, tôi có kêu cậu sao?

Giọng cậu nhẹ, nhẹ như lông hồng, mà khi cả lớp nghe thấy, tự động thấy sởn da gà, phía sau gáy thấy ớn lạnh. Không khí trong lớp lại trở nên căng thẳng không tả.

Hoàng My phía bên trên khẽ cười mỉm đầy thâm hiểm. Cậu ta cười ngọt ngào, liếc mắt với một đứa con gái bên dưới. Bạn gái kia ngay lập tức đứng dậy, sốt sắng kéo Huyền Thy ra, nói nhỏ gì đó vào trong tai cậu ta rồi kéo cậu ta về chỗ.

Duy Khánh tay vẫn xoay xoay chiếc chìa khóa trong tay, cậu ta im lặng một lúc, rồi bất chợt quay sang bên cạnh, nhìn trực diện với Thảo Linh, đầu hơi chếch.

Biết ý, Thảo Linh mím chặt môi, buồn bực cầm tờ tiền chạy biến khỏi cửa lớp. Đám bạn trong lớp nhìn nhau, rồi khe khẽ mà nhìn về phía Duy Khánh vẫn đang thản nhiên không quan tâm. Duy Khánh này từ trước tới nay chưa từng làm thế này, cậu ta trước giờ chưa từng khiến người ta có cảm giác mình đang muốn tự tay "hành hạ" ai đến vậy. Trước giờ, đều là cậu ta mượn tay người khác hành hạ, chưa từng một lần nhúng tay vào. Cả lớp rùng mình, đây có thể coi là họa hay phúc đây... ?


Nhà Thảo Linh không giàu, bỏ ra chút ít tiền cũng là quá xa xỉ. Lúc quay về lớp, nó phải giấu bốn lon nước ở sau người, nói dối cô giáo bộ môn rằng mình đi vệ sinh về muộn nên mới được cho vào lớp.

Tâm trạng của nó bây giờ là cực kỳ tồi tệ. Số tiền nó bỏ ra mua bù vào là tiền ăn sáng mà sáng nay anh Hoàng cho nó để đi mua đồ ăn nhưng nó cố tình không ăn, để dành lại. Nó để dành như thế cũng khá lâu rồi, số tiền để dành được đều mang đi bỏ vào một hộp nhỏ.

Càng nghĩ, quả nhiên Duy Khánh kia là con đỉa, cậu ta đã hút máu bao nhiêu người đi vào lãnh thổ của cậu ta rồi? Thảo Linh là vô tình bị đẩy vào, cũng bị cậu ta rút mất cả một bữa sáng.

Đã thế lúc nó về, chân cậu ta đang đang vắt chéo trên bàn, lan sang cả 3/4 bàn. Thảo Linh cắn chặt răng chịu đựng, chuyện bỏ tiền ra mua đồ cho người khác nó còn làm được, huống gì là việc này.

Nó ngồi xuống ghế, lấy sách vở cam chịu ngồi ở 1/4 góc bàn còn lại.

Tiết học trôi qua chậm rãi. Chậm rãi.

Thời gian mà nó phải chịu đựng cậu ta cũng cứ từ tốn trôi đi.

Giờ ra chơi. Đúng lúc Thảo Linh cảm thấy có lẽ ngày hôm nay sẽ trôi qua như thế này thôi thì đột nhiên Duy Khánh ở bên cạnh có động.

Cậu ta lặng lẽ cầm lon coca lên, nhìn vào đó hồi lâu rồi lại nhìn vào Thảo Linh. Đôi môi khẽ nhếch, cậu ta dửng dưng sai vặt trước khuôn mặt nơm nớp lo sợ của nó:

- Này, mở cho tôi!

- ... Nhưng mà...

Thảo Linh yếu thế, mồ hôi đang chảy dài trên trán. Ôi ôi, mùa này vẫn còn nóng, nóng lan sang cả người nó, lan sang cả đầu nó. Toàn mặt nó, không biết vì sao lại đỏ ửng lên.

"Lộ rồi!"

Nó vừa suy nghĩ, vừa chầm chậm đỡ lấy lon coca từ Duy Khánh, thật sự không đủ dũng khí để từ chối lời thách thức mang tính chất "tử thần" này của cậu ta. Nó loay hoay với cái nút mở, Duy Khánh bên cạnh khẽ lạnh giọng:

- Đặt nó ở trên đùi cậu, mở ra!

Trước lời nói ấy, Thảo Linh biết mình chắc chắn chết rồi. Lúc vừa mua về, nó có lắc đi lắc lại cả 4 lon nước, tất cả đều để trả thù Duy Khánh. Nếu nó không nhầm, lúc nó mở ra, sẽ có một âm thanh nghe như...

"Xì... "

Phải. Đúng vậy. Bọt từ trong lon nước sủi hết lên, trào cả ra ngoài, ướt đẫm mảng váy của Thảo Linh.

Mùi ga từ lon nước phảng phất đâu đây, làm tâm trạng Thảo Linh thêm nặng trĩu, làm đôi môi Duy Khánh càng tăng thêm ý cười.

Cậu ta đưa tay lại gần lon nước, cuối cùng rút lại còn một ngón, chỉ vào vết bọt trên vỏ lon, nói với Thảo Linh:

- Chỗ đó, còn chỗ kia nữa. Lau sạch đi rồi đem lại cho tôi.

Nó cũng im lặng mà làm theo, lấy một tờ giấy trong túi giấy thấm nó hay dự trữ trong cặp ra lau vết bọt trên vỏ lon đi, lau mạnh tay như muốn cào nát luôn cả lớp vỏ - mà nó đang tự tưởng tượng chính là bản mặt đáng ghét của cậu ta.

Sạch sẽ rồi, nó đưa lại cho Duy Khánh. Cậu ta nhận lấy, suy nghĩ một chút rồi từ từ đứng dậy, cầm lon nước tiến về phía cửa sổ, đưa tay ra ngoài, và đổ xuống phía dưới.

Từng giọt coca rơi xuống. Màu nước còn không thể tối tăm hơn tâm trạng Thảo Linh lúc này.

Đó là số tiền mà sáng nay nó phải nhịn đói để để dành... Nó phải mua đồ vô lý do cho người khác... Và người khác thì đổ nó xuống đất...

Nó nghe thấy hơi thở của bản thân ngày càng nặng nề. Chính bản thân nó còn không biết mình nên làm gì lúc này. Nên chạy đến, tát cho cậu ta một cái rồi để những ngày tháng sau, nó sẽ chính thức bước vào địa ngục? Hay là nên tiếp tục cho qua và chịu đựng trong 1 tuần?

Trong lúc Thảo Linh còn đang chìm trong những suy nghĩ của bản thân, Duy Khánh từ khi nào đã bước về chỗ, cậu ta liếc qua gương mặt Thảo Linh, rồi lại quay lên nhìn về phía bảng. Cậu ta nói bâng quơ:

- Tiết này là Thể Dục đúng không?

Nói rồi lại lấy chân ngang nhiên vắt sang 3/4 bàn. Thảo Linh cắn răng, cuối cùng mới lí nhí được một câu:

- Xin lỗi... Tớ đi vệ sinh một lát...

Chưa kịp để nó chạy ra hẳn khỏi lớp, Duy Khánh đã nhếch môi ở phía sau, cười khẩy trong lòng. Cậu ta cao giọng mà nói:

- Vết bẩn kia... Không được lau đi.

Câu nói ấy khiến Thảo Linh càng thấy đau đớn tồi tệ gấp nhiều lần, còn lũ bạn phía sau thì càng thấy khó hiểu hơn.

Nó khẽ nâng cặp kính, chạy thật nhanh khỏi lớp. Bỏ lại phía sau bao ánh mắt sắc như những con quạ.

Cảm giác đau đớn nhất không phải là xác chúng ta khi chết bị quạ đớp. Mà là khi ta chưa chết, nhưng bắt buộc phải bất động, bị ném một cách không tiếc thương cho đám quạ mổ xác, chết dần dần trong cái đau tê tái, trong từng cái nhói ở thân thể, trong cái cảm giác mất đi từng thớ thịt trên người.

Nó. Có lẽ cũng đang bị như vậy.

Chương trước <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Chương 4: Cậu ta biết

309397_5bb4a4cdee161528be9c0025b4f4d0a0.jpg

(Nguồn: Ảnh mạng)


Nhà vệ sinh.

Thảo Linh ngồi xếp chân vào một góc trong căn phòng cuối cùng, hai bàn tay đan chặt vào nhau, dường như đang run lên.

Nó cắn răng thật chặt, miệng lẩm nhẩm điều gì đó, lúc lúc, cơ thể không kìm được mà co giật, miệng phát ra những âm thanh kỳ quái.

Đôi môi của nó nhuốm mùi tanh của máu, nhưng nó vẫn không ngừng cắn thật chặt răng vào môi.

Chỉ một lát nữa thôi, cố chịu đau thêm một lát nữa... Cố kiềm chế bản thân... Đừng quan tâm đến việc cậu ta làm, đừng nghe cậu ta nói bất kỳ điều gì... Bây giờ không có anh Hoàng ở đây, nó phải tự mình vượt qua... Không được lên tiếng... Không được phát ra tiếng động...

Thảo Linh tự giày vò mình trong những suy nghĩ...

Đầu nó như muốn nổ tung, toàn thân run lên bần bật, miệng vẫn cứ mấp máy, từ cổ họng vang lên một thứ âm thanh kỳ quái, không hiểu là tiếng gì.

Nó chỉ biết bản thân không được lên tiếng... Không được để phát ra tiếng động nào... Nó không muốn quá khứ lặp lại...

Nó không muốn... dì đánh nó...


Thảo Linh lau vết máu trên môi, chậm rãi nhìn bản thân trong gương. Môi nó hình như vết rách hơi lớn, chắc phải cần đến phòng y tế xin mấy miếng băng y tế để dán tạm lại.

Nó khẽ lau mồ hôi trên trán, kiềm chế tâm trí thật tốt rồi bước ra...

Thế nhưng, dường như ngay lập tức, đôi chân của nó khựng lại. Toàn thân như cứng đờ lại, đôi mắt được ẩn sau cặp kính cũng mở to đầy ngạc nhiên. Nó mấp máy miệng:

- Ngọc Bảo...

Ngọc Bảo không biết đã đứng ở trước cửa nhà vệ sinh từ khi nào, cậu ta rụt rè nhìn vào bên trong, đằng sau đôi mắt luôn luôn nhìn xuống phía chân ẩn chứa một điều gì đó khó nói. Cậu ta khẽ nhìn với ánh mắt thăm dò, ý đồ dường như lại mịt mờ, khó đoán.

Cậu ta thấy Thảo Linh đang nhìn mình chằm chằm, liền cụp mắt xuống, quay lưng, nói nhỏ:

- Thầy thể dục gọi cậu...

Rồi vội vã bước đi. Như vừa bị bắt quả tang chuyện gì.

Thảo Linh nuốt nước bọt ực một cái trong cổ, lại cảm thấy cổ họng quá khô, nhất thời không nói nên lời. Ngọc Bảo... Cậu ta phản ứng quá kỳ quái. Có phải... cậu ta đã nhìn hay nghe thấy gì...?

Nếu cậu ta đã nhìn thấy... Liệu cậu ta có kể với mọi người về nó? Không. Cậu ta cũng giống nó, hai người bị cô lập. Cậu ta làm gì có bạn. Mọi người còn chẳng thèm nói chuyện với cậu ta tử tế lấy một câu.

Nhưng... phản ứng cậu ta thật sự rất kỳ lạ... Không phải bình thường cậu ta ăn nói lắp bắp... tại sao tự dưng lại nói trôi chảy không vấp?

Nhất định... cậu ta đã nhìn thấy...

Suốt giờ học, Thảo Linh bắt buộc phải chịu đựng sự "phát tiết" của Duy Khánh trong im lặng. Thế nhưng nó không biết, nó càng im lặng, Duy Khánh càng bực tức. Vì cậu ta ghét việc người khác dửng dưng với mình kiểu đấy. Và cậu ta, có lẽ sẽ còn làm khó Thảo Linh nhiều hơn nữa.

Thảo Linh một bên cam chịu với Duy Khánh, một bên lại không ngừng thăm dò Ngọc Bảo. Bí mật của nó... nếu cậu ta làm lộ ra... thật không hay chút nào...

Tiết cuối.

Duy Khánh lại tiếp tục bỏ tiết. Cậu ta lái chiếc mô tô phân khối lớn, tiếng động cơ như tiếng máy xát lúa, khói đen phủ đầy sân trường, tốc độ như tia chớp phi ra cổng trường.

Cổng trường đang kiên quyết đứng yên, cũng vì thương xót cho sự sống méo hay tròn của mình sau này mà tự động mở to ra tạm biệt đại thiếu gia đi.

Thảo Linh che miệng, khẽ giấu tiếng thở phào của mình. Chỉ mới mấy tiếng ngồi cùng cậu ta thôi, sao nó lại có cảm giác như cả mấy thế kỷ trôi qua. Thật là khó sống với kiếp nô lệ phục vụ chủ nô này của nó...

Chuông báo ra về vang lên một cái, trong khi đám bạn cùng lớp đã dọn hết mặt bàn không thiếu thứ gì, chuẩn bị balo cặp sách ra về, Thảo Linh vẫn cực kỳ từ tốn chậm rãi nhét đồ đạc vào trong cặp. Bọn bạn kia thì chắc hẳn sau giờ học còn phải đi chơi đùa với nhau, thế nên mới dọn đồ thật sớm, đến khi cô giáo dạy Vật Lý bước ra khỏi lớp thì tất cả đều ùa ra như kiến tránh lũ.

Thảo Linh lại chẳng có bạn. Nó cũng chẳng cần phải vội vã đi chơi. Có vẻ hơi lập dị nhỉ?

Nhưng không phải chỉ có mỗi nó đâu. Hiện tại, trong lớp vẫn còn cậu bạn Ngọc Bảo đáng nghi kia nữa.

Ngọc Bảo với nó về căn bản là giống nhau, đều bị cô lập, không nói chuyện với ai, không có bạn. Nhưng thực tế, cậu ta là "bị cô lập", còn nó là tự động để mình "bị cô lập".

Nó không thích nói chuyện, đám con gái ồn ào đến chết với mấy bộ phim có ai đó đẹp trai chúng nó xem, xí xớn lên xuống với mấy cái móng được làm nail đỏ chót đính đá già nua của chúng nó, hay là khoe được người yêu tặng cho thỏi Bourjois Velvet Pháp, hay Chanel... Đám con trai thì suốt ngày bar bọt, gái gú,...

Nó còn chẳng thèm quan tâm đến bọn trong lớp, điểm mặt chỉ tên, trong danh sách đen của nó chỉ có duy nhất 5 người, cũng là 5 người duy nhất nó nhớ tên, bây giờ thì có thêm Ngọc Bảo, là 6 người.

Với nó, Ngọc Bảo luôn là một cậu bạn kì quái. Đám bạn bình thường sẽ nghĩ cậu ta kì quái vì cái tật nói lắp, còn nó thấy cậu ta kì quái vì cậu ta thực ra đâu có nói lắp, thế mà vẫn giả vờ làm gì?

Cậu ta có vẻ đã nhìn thấy gì đó, lại còn cố tình như mình không nhìn thấy...

- Ngọc Bảo này...

Thảo Linh sắp xếp hết đồ vào cặp xong thì dừng lại trước bàn của Ngọc Bảo, từ tốn dò hỏi cậu ta.

Ngọc Bảo vẫn bộ dạng ấp úng, đôi mắt vô thức cụp xuống, nhỏ nhẹ nói:

- Cậu... có... có chuyện... gì... gì sao...?

Thảo Linh hít một hơi khí lạnh, hỏi:

- Hôm nay trong nhà vệ sinh, cậu đã nhìn, hay nghe thấy gì?

-...

Ngọc Bảo lại cúi thấp đầu, từ góc nhìn của Thảo Linh, có thể thấy hai tay cậu đang nghịch nghịch cái khóa kéo của ba lô.

Cậu ta, không phải đang bối rối, mà là đang cực kỳ lý trí, lý trí, để quyết định xem có nên nói với nó hay không. Nó chỉ nhìn qua, nhưng có trực giác mách bảo như vậy.

Thảo Linh thở dài, hít thở đều, rồi nói tiếp:

- Tớ...

- Tớ biết!

Ngọc Bảo đột ngột ngắt lời, cậu ta đưa đôi mắt đen gần như là trong suốt nhìn thẳng, mặt đối mặt với Thảo Linh. Cái nhìn đầy u ám của cậu ta khiến nó chợt thấy rùng mình, có cảm giác còn căng thẳng hơn cả khi ngồi cùng Duy Khánh nữa.

Ngọc Bảo nói tiếp, cực kỳ trơn tru, không vấp, không hề giống một người có tật nói lắp:

- Hội chứng Tourette. Đúng chứ?

Thảo Linh nhíu mày. Hóa ra trước giờ, cậu ta còn cao tay hơn cả nó. Cậu ta là giả vờ bị cô lập, là khiến cho mọi người cô lập bản thân mình.

Cậu ta biết tất cả. Chết tiệt.


Trên đường đi về. Thảo Linh im lặng, đưa đôi mắt qua mắt kính mờ mờ nhìn cảnh vật xung quanh. Đã bao lâu kể từ lần cuối cùng nó nghe thấy cụm từ "Tourette"? Có lẽ... cũng là từ khi anh Hoàng có thu nhập ổn định dần, anh trả tiền sinh hoạt đều đặn hơn cho dì, và nó cũng ít phát bệnh hơn.

Tuy là có thỉnh thoảng, nó vẫn phát bệnh, không theo chu kỳ, nhưng thường vào lúc nó căng thẳng, thần kinh bị ảnh hưởng thì mới bị, hầu hết đều vào lúc không có ai, và chỉ kéo dài trong 5 đến 10 phút, có lúc nhiều nhất cũng chỉ có 12 phút.

Anh Hoàng vẫn đều đặn đưa nó đến bác sĩ tâm lý, bác sĩ bảo, sự việc đang tiến triển theo chiều hướng tốt lên. Nếu giữ được tâm trạng tốt, chắc chắn Thảo Linh sẽ ít phát bệnh hơn.

Nhưng chỉ là khi nào đó có tâm trạng tốt.

Những lúc bị lũ bạn trong lớp bắt làm bài tập hộ, nó có phát bệnh một lần, nhưng là trong lúc đang chuẩn bị ra thể dục, và thầy y tế Minh Tú kịp thời nhìn thấy, vì thế nó có thể tạm thời che giấu với đám bạn, ngồi trong phòng y tế cho đến lúc hết.

Những người biết nó bị hội chứng Tourette không quá 10 người, và nó mong, không có quá nhiều người biết điều đó. Nó không muốn gây chú ý. Nó không muốn ai biết nó bị căn bệnh liên quan đến thần kinh. Điều đó với nó không khác nào lưỡi hái Tử Thần. Hội chứng Tourette không phải ai cũng hiểu rõ, nhiều người mê tín còn bảo đó là do bị ma nhập, hồn nhập gì đó.

Vì vậy, nó sợ. Nó không muốn ai biết.

Nhưng bây giờ, Ngọc Bảo đã biết...

Chương trước <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Chương 5: Đôi bạn bị cô lập
anime-black-and-white-boy-and-girl-love-Favim.com-1632417.jpg

- Cậu bị thế này bao lâu rồi?

Ngọc Bảo sóng bước cùng Thảo Linh, đôi mắt mênh mang không rõ đang nghĩ điều gì. Nó mím môi, có điều khó nói:

- Ừm... Được chừng mười năm rồi...

Ngọc Bảo lại im lặng, chẳng nói gì nữa. Thảo Linh có để ý, con đường này ngược với đường hàng ngày cậu vẫn đi. Nó không quan tâm nhiều thứ, nhưng một khi đã nhìn thấy qua là sẽ nhớ ngay không quên được.

Nó vô thức hỏi:

- Sao cậu phải giả vờ?

- Chuyện gì?

Cậu ta hỏi lại.

- Chuyện nói lắp.

Nó bần thần nhìn một con mèo đang trèo trên mái nhà, một bác gái đang cầm chổi đuổi nó, à, miệng con mèo đang ngậm một con cá rõ to. Đồ tham ăn. Bị đuổi cũng phải.

- Hồi bé tớ có bị nói lắp.

Ngọc Bảo đột nhiên nói. Thảo Linh hơi giật mình, biết ý, vội vàng tập trung vào chủ đề, đưa ánh mắt chờ đợi cậu nói tiếp.

- Bố tớ... rất ghét tớ. Ông ấy ghét cách tớ được sinh ra. Những lúc đối mặt với ông, tớ không nói được gì, cứ nói được một chút lại ngập ngừng, một lát sau mới nói được từ tiếp theo. Lâu dần nó là phản ứng quen thuộc. Khiến tớ bị nói lắp. Bây giờ thì tớ sửa được cũng khá lâu rồi. Nhưng bố tớ cũng vẫn không chấp nhận tớ. Ông ấy, không muốn ai biết có đứa con như tớ...

Thảo Linh trầm ngâm, càng ngày càng bị hút vào câu chuyện. Từng câu từng chữ Ngọc Bảo nói, đang in sâu dần vào tâm trí nó. Cậu ấy, cũng là một đứa trẻ đáng thương và tội nghiệp, như nó vậy.

- Nhưng cậu vẫn có thể sống như bình thường, tại sao lại cố tình tách biệt mình ra?

- Cậu không hiểu sao? Nếu cứ bình thường mà sống, để cho mọi người biết tớ là con của ông ấy, bố tớ không thích như thế. Chi bằng giả vờ nhẫn nhịn, để mình là người yếu thế, mọi người sẽ tưởng tớ yếu đuối mà không nghĩ đến tớ là con của ai. Tớ muốn giúp bố tớ, từng chút một. Cho dù ông ấy không thích tớ, tớ vẫn yêu quý ông ấy... Nếu ông ấy không muốn ai biết có đứa con như tớ, tớ cũng sẽ làm như vậy.

Ngọc Bảo lại chìm vào trong thế giới của riêng mình. Đôi mắt đen của cậu lại cụp xuống đầy buồn rầu. Thảo Linh thầm thở dài trong lòng, hỏi tiếp:

- Cậu có sao không nếu kể cho tớ nghe chuyện này?

- Hừm... Không sao đâu. Tớ cũng muốn chuộc lỗi với cậu mà.

Ngọc Bảo mỉm cười nhìn nó, hiền như một con mèo con.

Nó hơi chếch đầu, thắc mắc:

- Chuộc lỗi? Chuyện gì?

- Về chuyện của Duy Khánh đó... Thực ra, tớ không nghĩ Duy Khánh, cậu ta lại đối xử với cậu như thế...

Thảo Linh khẽ thở dài đầy chán nản:

- Thôi đi, đừng nhắc đến cậu ta.

Đúng vậy, nhắc đến cậu ta chỉ tổ làm bực mình. Cậu ta nhất định là một tên cực kỳ cực kỳ đáng ghét.

Nó thầm chửi rủa trong bụng.

Cả hai cứ bước đi như thế, cuối cùng đã gần đến nhà Thảo Linh. Nó nhìn hai con ngõ nhỏ trước mặt, một suy nghĩ vụt lướt qua. Mỉm cười, nó hỏi Ngọc Bảo:

- Sao cậu lại đi về cùng tớ? Bình thường cậu đi đường ngược lại mà.

Ngọc Bảo đang mím chặt môi suy nghĩ gì đó, nghe Thảo Linh hỏi thì đột ngột ngớ người, mất mấy giây mới trả lời được:

- Ừm, tớ về thăm mẹ. Nhìn thấy không? Con ngõ 12 kia kìa.

Nói đoạn, cậu chỉ tay về phía con ngõ có đề biển số 12. Đó cũng là con ngõ mà Thảo Linh đang sống nhờ ở nhà dì.

Mặc kệ thái độ kì lạ vừa nãy của Bảo, Thảo Linh còn chẳng cả thèm suy nghĩ nhiều, nó gật gù:

- Kì ghê ha! Sao cậu ở đây mà tớ không biết nhỉ?

Bảo cười hiền khô, tay phải đưa lên gãi gãi đầu:

- Đâu có đâu. Tớ không ở đây, chỉ có mẹ tớ thôi. Ừm, tớ sống với bố...

Nói rồi, cậu lại cười, nhưng trong đôi mắt có chút gì đó hơi buồn rầu.

Thảo Linh khẽ lấy đôi mắt nhanh chóng bắt gọn được khoảnh khắc ấy. Nhưng nó vẫn khá tế nhị, không nói về vấn đề kia nữa mà tự động chuyển chủ đề:

- Nhà mẹ cậu ở đâu?

- Ừm... - Ngọc Bảo đưa đầu, mắt đảo quanh tìm kiếm. Cuối cùng, cậu dừng lại ở căn nhà nhỏ cạnh khu vườn chuối, đưa tay chỉ về đó rồi cười với Linh - Đó, là nhà mẹ tớ đang sống.

Thảo Linh im lặng quan sát một vòng quanh ngôi nhà, không thể nói gì hơn. Nó thoáng thấy bóng anh Hoàng ở phía xa, nghĩ gì đó rồi vẫy tay với Ngọc Bảo, chạy lại chỗ nhà mình:

- Nhà khá gần nhà tớ đó nhỉ? Anh tớ ở kia rồi, tạm biệt!

Ngọc Bảo cũng dừng lại chiếc căn nhà nhỏ lụp xụp kia, cậu đứng im một chỗ đó nhìn bóng dáng Thảo Linh đang chạy đi. Khóe miệng tự động đưa lên nở một nụ cười, đôi mắt cậu sáng lên.

- Thảo Linh!

- ...

Thảo Linh đang chạy, nghe tiếng con trai gọi thì đột ngột dừng lại, quay lại phía sau, đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn về Bảo.

Cậu đang đứng cười đằng xa, ánh nắng vàng ươm của buổi trưa khiến đôi mắt cậu càng thêm trong suốt. Nó hơi sững người, từ trước giờ chưa từng thấy cậu ta cười tươi đến thế, đến nỗi lộ cả chiếc răng khểnh đáng yêu đang lấp ló trong nụ cười.

Bảo có vẻ thích thú, hét lớn. Tiếng cậu vừa đủ, nhưng con ngõ lại phản thanh, tiếng hét vang vang đến tai Thảo Linh:

- Chúng mình là bạn rồi đúng không?

Câu hỏi khiến Thảo Linh bật cười. Trước giờ chưa có người nào hỏi nó như thế, cũng chưa có ai chủ động làm bạn với nó cả. Sự việc này có hơi bất ngờ nhỉ? Nên xem chuyển chỗ là tốt hay xấu đây?

Không để cậu bạn chờ lâu, Thảo Linh gật gù, cũng hét thật to, để âm thanh vang lại đến chỗ Ngọc Bảo:

- Ừ! Chúng mình là bạn! Đôi bạn bị cô lập!

Rồi chạy về phía anh Hoàng. Cậu bạn phía sau cười đầy thích thú, làm ánh nắng vàng như giòn tan, ngọt lịm.

Vụt tắt.


- Anh!

Thảo Linh chạy thật nhanh về phía anh Hoàng. Đôi chân không cẩn thận mà ríu cả vào nhau, vấp vào một viên đá, mất đà, không thăng bằng được chuẩn bị phi thẳng xuống đất.

Hoàng phản ứng thật nhanh. Hồi trước Thảo Linh cũng suốt ngày bị vấp đá rồi ngã tơi bời hoa lá như thế này, lâu dần anh cũng rèn được phản xạ nhanh. Lần này cũng thế, anh đưa tay đỡ lấy cô em gái trẻ con của mình, chưa kịp để nó bình tâm lại đã vội mắng yêu:

- Suốt ngày đi không nhìn đường! Cái con bé này!

Thảo Linh chỉ được có thế. Trước mặt Hoàng, nó luôn muốn là một cô nhóc trẻ con, thích nũng nịu, hay bị ngã. Nó dụi vào ngực anh, hít hà hương hoa trên áo anh. Ừm, còn có cả mùi ngải cứu, ấy, còn có quế, hồi, sụt sịt, mùi hành nữa!

Nó vòng tay ôm anh, ngẩng mặt cười tít mắt với anh:

- Anh Hoàng chết nhé! Đi ăn lẩu với ai mà có mùi ngải cứu, hành, rồi quế, hồi!

Hoàng đưa tay ôm trọn lấy em gái, nhấc bổng cô lên, vừa xoay một vòng vừa nói:

- Gớm! Cô lại còn tra hỏi anh nữa cơ! Anh đang chuẩn bị nấu lẩu ở cửa hàng để mời tiểu thư là cô xuống ăn đấy!

Nó ngạc nhiên trong mấy giây rồi lại tít mắt:

- Oa! Thích quá, anh Hoàng cho Linh ăn lẩu!

Nói rồi vẫn chưa buông anh ra, thủ thỉ với anh:

- Anh cứ chiều em thế này, vợ anh sau này ghen chết! Hi hi.

- Ơ hay, con bé này! Lại còn trêu anh!

Hoàng vươn tay định véo má nó, ai ngờ nó lại nhanh chân hơn, chạy biến mất, lúc chạy còn không quên làm điệu "lêu lêu" như hồi nhỏ.

"Rầm."

Nụ cười trên môi Hoàng bỗng cứng lại. Cô em gái trước mặt đang chạy nhảy vui đùa lại vấp phải hòn đá ngã rầm xuống đất. Anh lo lắng hết sức, chạy thật nhanh lại, dựng người Thảo Linh lên.

Nó vẫn còn cười ha ha, hai tay xua xua tỏ vẻ không sao. Nó cười cười, đưa tay sụt sịt mũi:

- Anh Hoàng! Em không sao! Chỉ là mũi, ngứa ngứa thế nào ấy...

Hoàng lắc đầu, không biết nên lo lắng hay cười an tâm, đôi mắt nâu nhìn hai hàng máu đang chảy ra từ mũi nó, khẽ thở dài. Con bé này, lớn rồi mà cứ như con nít.

Chương trước <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên