Những năm tháng thanh xuân của chúng ta - Cập nhật - Mèo Đinh Đang

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Chương 10: Con mèo và tấm bùa
avatar.jpg


Thảo Linh đạp vội chiếc xe trắng của anh Hoàng đi tìm con mèo con kia. Nó vội quá, chỉ kịp mặc một cái áo mưa mỏng tang, nước mưa lạnh hắt vào mặt ướt đẫm, đầu gối cũng ướt sũng nước.

Chống chân chống lại trước vỉa hè nơi có con mèo, nó nhìn quanh quất xung quanh. Không còn bà cụ bán hàng rong, cũng không còn con mèo nữa… Nó bước lại chỗ mà lúc trước con mèo nằm, bên trên đám cỏ ẩm vẫn còn vương lại chút máu của nó… Nhưng, nó đi đâu được cơ chứ? Nó nhìn rất yếu, làm sao có thể đi đâu được. Hay… có người đã bắt nó đi?

Thảo Linh nghĩ đến đây, hai lồng ngực như xiết chặt lại đầy đau đớn. Khốn kiếp. Lo chuyện bao đồng gì chứ. Không lo chuyện bao đồng gì chứ. Nó… sao cảm thấy khó thở quá. Nếu vừa nãy, nó chạy đến mang con mèo về băng bó cẩn thận, con mèo sẽ không tự dưng bị bắt mất. Nếu nó chịu thay đổi bản thân, chạy lại giúp đỡ con mèo đó, có lẽ nó sẽ không bị bắt. Nếu nó không ích kỷ…

Bất thình lình, nó ngồi xụp xuống. Tim như nghẹn lại. Đau lắm. Nó nghe thấy đầu óc hơi choáng váng, những tiếng nói kì quặc vô thức phát ra từ miệng. Chết tiệt. Lại nữa.

Nó lúng túng bật dậy, thấy có ai đó đang nhìn mình từ xa, liền vội vàng đội cái mũ của áo mưa che kín mặt, liếc một cái đầy tiếc nuối về đám cỏ dính máu rồi chạy về chiếc xe. Nó đã định đạp xe đi luôn nhưng hai tay cũng đang run lên, đầu cứ giật giật không ngừng. Cuối cùng, nó lại ngồi xụp xuống. Mỗi lần phát bệnh đều đang rút ngắn thời gian lại. Nó thầm mong, giây phút này qua nhanh đi. Đừng có ai để tâm đến nó…


Trời mưa tầm tã, nó mặc kệ, đạp xe chầm chậm từng bước về nhà. Nước mưa bắn vào mặt ran rát, hai chân đạp nặng nề từng nhịp.

Về đến nhà, nó đỗ xe vào góc nhà, rũ rũ cái áo mưa mỏng sũng nước rồi nhìn lại bản thân cũng đang run lên vì thấm nước. Nhìn cái áo đồng phục đã ướt đẫm lưng, lại nhìn cái quần mới thay cũng ướt một nửa, nó thở hắt, tâm trạng nặng trĩu bước vào trong nhà.

Thế nhưng vừa lúi húi cúi xuống bên dưới cởi dép ra, ngẩng mặt lên nó đã thấy gương mặt quen thuộc của bà Năm xóm bên xuất hiện. Nó hơi giật mình, lúng túng quay mặt đi, tránh để bà ta nhìn thấy mặt nó. Thế đấy, bà ta nhanh mắt lắm, cuối cùng vẫn nhận ra nó đang đứng trước cửa. Bà ta có vẻ đang nói chuyện gì đó với dì của nó nhưng khi thoáng thấy bóng nó xuất hiện nơi cửa nhà, bà ta dừng lại, cười giả lả với dì nó mấy câu rồi chào ra về.

Lúc bà ta lướt qua nó, cho dù là không nhìn thấy mặt, nó cũng biết chắc bà ta đang nhìn chằm chằm vào nó và nở một nụ cười quái đản. Sau gáy nó dựng hết tóc lên, chờ đến khi bà ta đi khuất rồi mới cụp xuống. Nó xoa xoa tim, vừa định quay mặt vào thì đã nhìn thấy gương mặt đằm đằm âm khí của dì nó.

Nó cứng đờ miệng, toàn thân khựng lại, không dám nhúc nhích. Những cái cảnh kiểu này trong ti vi cũng rất nhiều, thường là đúng lúc ấy, dì nó sẽ biến thành một con ma, mặt mũi đầm đìa máu tự dưng nhảy xồ đến mặt nó, hoặc là nở một nụ cười man rợ với nó rồi quay đi và biến mất khi bước tới bước thứ bảy. Mới nghĩ thôi mà da gà da vịt đã nổi hết lên. Bà Năm kia xuất hiện cũng đã đủ kinh dị rồi, nay lại thêm dì của nó gương mặt kì quái đang tiến lại gần nữa…

- Dì!

Thảo Linh nuốt hết những hoài nghi vào trong cổ. Bà Năm kia, không ai khác chính là một bà đồng có tiếng ở xóm bên. Nghe nói linh thiêng lắm, ai đến cũng đều được toàn ý cả, mà chưa thấy có trường hợp nào mà bà ta tự tìm đến nhà ai bao giờ. Nó nhìn thăm dò dì, thấy nét mặt dì vẫn hồng hào, đôi mắt cũng co giãn bình thường, không trợn trừng hay lờ đờ. Nó nhìn xuống, thấy dì đang giấu đằng sau lưng cái gì đó, liền cảnh giác do thám bà.

Dì nó khẽ ho một cái, đưa tay ra, bên trong bàn tay có một miếng bùa nhỏ màu vàng được gập lại gọn ghẽ bên trong một mảnh ni lông được ép kín. Dì đặt miếng bùa trước mặt nó, nói khẽ:

- Cho con đấy.

Nó chần chừ lưỡng lự nhìn tấm bùa, rồi nhìn dì. Cổ họng khô không khốc.

- Dì đưa nó cho con làm gì?

Dì có vẻ hơi khó xử, hàm răng trên cứ liên tục cắn môi dưới, e chừng có điều khó nói. Nó nhìn thấy hết, thở dài trong lòng. Nó cầm lấy tấm bùa, cười một cái với dì:

- Con sẽ cầm. Con lên nhà thay quần áo trước, sẽ hong khô ngay.

Nói rồi còn chẳng nhìn mặt dì, nó quay đi thẳng luôn, bàn tay đang cầm tấm bùa nắm chặt lại. Nó nghiến răng, cười nhếch, cuối cùng cũng biết lý do tại sao dì lại nói chuyện với bà Năm kia. Dì thật sự nghĩ… nó là khắc tinh của cái nhà này sao?


Chẳng mấy khi anh Hoàng ở lại nhà ăn trưa cùng hai dì cháu, nó cũng vui lắm mà chẳng thể cười được. Vì chuyện của Ngọc Bảo, con mèo, cái bùa và bà Năm làm nó thấy quá mệt mỏi. Lúc rửa bát, anh Hoàng bước xuống, mang cho nó một ly nước chanh giải khát, bảo nó rửa xong thì uống.

Thấy trên mặt nó có vài giọt mồ hôi, anh đưa tay lên lau chúng đi, nhẹ nhàng nâng niu nó từng chút một. Đây là cô em gái quan trọng nhất của anh, anh nhất định phải bảo vệ và yêu quý nó hết mình. Anh thở một hơi dài, mở lời với nó:

- Em mệt hả?

Nó khe khẽ lắc đầu, đặt mấy chiếc bát lên tủ chạn rồi nói để anh yên tâm:

- Đâu có. Em ổn.

Anh tuy đã nghe nó nói vậy nhưng vẫn đưa tay lên sờ trán nó xem nhiệt độ ra sao. Thấy không có gì, anh mới nói tiếp:

- Anh sẽ đi dạy gia sư thêm vào các buổi chiều tối cho em trai của một người bạn.

Nó nhìn anh hơi ngỡ ngàng. Anh sẽ đi dạy gia sư? Anh cũng đã biết để tâm đến những thứ khác ngoài kì vọng của bố mẹ? Còn nhớ hồi bố mẹ chưa mất, lúc đấy bố mẹ định cho anh đi nối nghiệp lại cửa hàng cây trồng của bố. Lúc bố mẹ mất, anh theo lời bố mẹ mà chăm sóc cho nó, dựng lại cửa hàng như trước. Nhiều năm qua đi thế, anh cũng chẳng cả nghĩ cho bản thân lấy một chút… Hồi trước, anh rất thích làm giáo viên, thậm chí còn chơi trò giáo viên học sinh với nó lúc còn bé. Thế là bây giờ, anh cũng đã chuẩn bị làm gia sư…

- Anh nói thật sao?

Nó gặng hỏi lại. Thấy anh cười hiền nhìn mình, gật đầu chắc chắn, nó không hiểu sao thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Nó nghĩ gì đấy, lại khẽ thở dài một hơi.

- Thế còn việc kinh doanh thì sao?

Nó đặt nốt cái bát cuối cùng lên chạn rồi nhìn anh hỏi. Việc cửa hàng vẫn khá bận, nhất là buổi chiều tối, tầm đấy mát mẻ, khá nhiều khách đến mua cây cảnh hay hạt giống.

Hoàng trầm ngâm một lát, xoa cằm trả lời:

- Ừm, anh đang định tuyển thêm nhân viên…

- Hay là để em? – Thảo Linh suy nghĩ đắn đo một hồi, cảm thấy để bản thân nó phụ anh là tốt nhất. Vừa đỡ tốn chi phí để thuê thêm người, vừa giúp nó tránh xa căn nhà này một thời gian.

Anh Hoàng hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rồi cũng tính toán qua, quả nhiên để em gái đi trông cửa hàng cũng là tốt nhất. Nhưng mà, khách hàng vào tầm ấy nhiều, nhỡ đâu có người có ý không tốt…

- Anh!

Thảo Linh nhíu mày nhìn anh. Nó là nó biết tỏng anh đang nghĩ gì trong đầu rồi. Anh chắc chắn lại nghĩ nó vẫn là cô em gái bé nhỏ chỉ dám nép bên chân anh, ngay cả khi trong đám tang bố mẹ, hay là khi đến ở nhà dì… Hoàng nhìn em gái, lại khẽ thở dài. Phải rồi, con bé cũng đã lớn rồi, bây giờ đã là học sinh cấp III, cũng chẳng phải nhỏ bé gì nữa. Là do anh suy nghĩ quá nhiều rồi…

Anh hít một hơi, cuối cùng cũng chịu đồng ý trước quyết định của nó. Nó tít mắt cười, kéo cánh tay anh cùng bước lên nhà.



Thảo Linh ngồi thần ra trước ô cửa cũ, bên dưới là một đống bài tập toán mà hôm nay cô Thu Hà giao về nhà. Nó đã làm hết một nửa rồi, nhưng đầu óc thế nào lại vô thức nhìn ra phía cửa. Trời đã tạnh mưa từ nãy, nhưng coi vẫn có vẻ chưa khô ráo lắm. Trên trời vẫn còn rất nhiều đám mây đen, nghe chừng vẫn sẽ mưa tiếp.

Anh Hoàng đã đi làm luôn từ lúc một giờ, dì nó cũng vừa đi đâu đó. Trong nhà chỉ còn lại một mình nó. Thở dài một cái, nó chợt nhớ ra tấm bùa vàng lúc trưa dì đưa cho nó. Kéo tấm bùa một cách chật vật ra khỏi túi quần ngố bó chặt, nó không còn nhìn ra được hình dạng lúc trước của tấm bùa nữa. Cái mảnh bùa bằng giấy vàng vàng được bọc trong lớp nilon ép phẳng trông nhăn lại đến tội nghiệp, nó hai hàng lông mày nhăn tít nhìn tấm bùa trên tay. Suy nghĩ mấy giây, nó lại đút vào túi quần, chỉ thầm mong rằng mình sẽ để quên mất nó trong túi quần này cho đến lúc giặt quần áo.

Xoa xoa tóc để bình tâm lại, nó cầm cây bút lên làm nốt đống bài tập kia.

“Không phải chúng ta là bạn sao?”



Thảo Linh nhăn mặt. Không được nghĩ đến nó nữa! Nó lắc đầu thật mạnh, giũ sạch những giọng nói kì quái kia ra khỏi đầu.


Chương trước <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Chương 11: Hình như chỉ có nó là không hiểu

anime-boy-anime-girl-funny-manga-Favim.com-3076649.jpg


Mọi câu chuyện tình cảm học đường, hầu như đều bắt đầu từ cụm từ "bạn cùng bàn".
Hôm sau.

Thảo Linh nằm ườn trên bàn, mặt dính sát vào mặt bàn, hai tay thả lỏng. Mấy hôm nay nó có vẻ hơi bị rảnh một chút, có lẽ là do ngồi gần Duy Khánh, mấy đứa cùng lớp lần trước hay nhờ nó làm bài tập linh tinh đều cạch mặt không dám nói gì, chỉ riêng trực nhật là nó vẫn phải làm. Haiz, nghe như ngồi cùng cậu bạn Duy Khánh này là tự nhiên nhảy ra cái đặc quyền riêng không bị người khác sai vặt nữa vậy.

Nó vẫn đến sớm như mọi ngày, lau bảng, quét nhà, giặt khăn, lấy nước… Xong xuôi thì lại co vào một góc mà nằm ườn ra. Nó nhìn đồng hồ chỉ số sáu, có hơi ngạc nhiên một chút. Đã sáu rưỡi rồi, sao Ngọc Bảo chưa đến?

Nghĩ lại nó mới thấy, cậu bạn này có đôi chút kì quặc. Lúc trước thì nó với cậu ta chẳng bao giờ nói chuyện với nhau, chỉ thỉnh thoảng đụng mặt thì qua loa vài câu gọi là cho có, thế mà đùng một cái đòi làm bạn với nó. Làm nó tự nhiên có cảm giác, cậu ta đang có kế hoạch gì trong đầu vậy… Thảo Linh càng ngày càng không hiểu việc gì đang xảy ra nữa. Nó lắc đầu, mai là cuối tuần, hôm nay là ngày cuối phải chịu đựng tên đáng ghét kia. Tự nhủ với bản thân - cố lên nào Thảo Linh, mày làm được mà!

Thế nhưng, hôm cuối cùng với nó lại không hề dễ dàng gì. Tên đáng ghét kia hôm nay lại dở chứng đến sớm. Lúc mà kim phút chỉ số bảy, cậu ta đang chễm chệ ngồi ở bên cạnh Thảo Linh, hai tay khoanh lại, hai mắt nhắm nghiền, ngồi vắt chéo chân. Thảo Linh tận dụng lúc cậu ta không nhìn thấy, khẽ dẩu môi một cái, chửi khẽ: “Đồ khó ưa!”

Đùng một cái, Duy Khánh đột ngột mở mắt, suýt nữa làm nó ngã ngửa ra sau vì sợ hãi, cũng may là có thăng bằng, chứ không đã ngã sấp xuống sàn rồi. Cậu ta quắc mắt nhìn nó (ơ, mà hình như là cậu ta chỉ liếc thôi, nhưng chính xác là nó ghét, thế nên cứ coi như cậu ta đang quắc mắt đi).

- Thời khóa biểu hôm nay là gì?

Nó rón rén vừa chửi thầm cậu ta trong lòng, vừa lấy hộp bút ra xem thời khóa biểu hôm nay. Nó nhìn một cái, ngẩng mặt lên trả lời:

- Có Địa, Văn, Thể dục, Hóa, Anh.

Thấy cậu ta không có ý kiến gì, chỉ khẽ gật đầu rồi lại quay đi, hai mắt lại tiếp tục nhắm chặt, Thảo Linh mới dám thở một cái, cất hộp bút vào, ngồi ngay ngắn một chỗ. Có cảm giác căng thẳng như mình đang thi đấu ở Olympic Rio vậy…

Trong lớp dần dần đông người hơn. Thảo Linh lại một lần nữa hứng chịu bầu không khí cực kỳ nặng nề của đám bạn cùng lớp. Chịu thôi, ai bảo ngồi bên cạnh nó là nhân vật đại đại quan trọng của lớp, chỉ một nhất cử nhất động của cậu ta thôi cũng khiến mọi người phải đau tim, mất hồn mất vía chứ. Nó nén tiếng thở dài vào trong lòng, thầm lặng ngẩng lên nhìn về phía bảng.

Huyền Thy và Hoàng My hiện tại đang ngồi đối diện nhau ở bàn đầu và bàn hai ngay tổ nó.

Cả hai đang nói về vấn đề gì đấy, cứ lúc lúc lại thấy Huyền Thy cau mày nhìn về phía bàn nó. Còn về Hoàng My, cậu ta chỉ cười cười coi như có vẻ quan tâm, cuối cùng thấy cậu ta nói thì thầm nhỏ vào tai Huyền Thy một câu gì đó, Thy có vẻ kinh ngạc một chút nhưng cũng cười lại vẻ chấp thuận. Nó nhìn bộ mặt cáo già của Hoàng My, lại nhìn vẻ mặt Huyền Thy gian manh kì quái, trong lòng tự nhiên dâng lên một dự cảm không lành. Nó khẽ liếc Duy Khánh một cái. Ây da, đúng là nhân vật đại quan trọng, cậu ta còn chẳng thèm liếc nhìn xung quanh lấy một cái. Nó thật sự nghi ngờ cậu ta rốt cuộc là đến đây để học hành tử tế hay là để gieo rắc bệnh tim đây…

Thảo Linh thôi không nhìn hai con cáo mẹ với cáo non kia nữa, đôi mắt dịch chuyển tầm ngắm sang chỗ khác. Ngọc Bảo vẫn chưa đến, bình thường cậu ta thường đến rất sớm, ngang ngửa với Thảo Linh. Bây giờ đã sát nút giờ học mà chưa thấy cậu ta đâu, có khi là hôm nay nghỉ. Cũng tốt, nó cũng chẳng biết đối mặt với cậu ta ra sao…

Thoát được Ngọc Bảo, không có nghĩa là thoát được Duy Khánh. Cả buổi học hôm đấy của Thảo Linh chỉ có thể vỏn vẹn lại như thế này:

Tiết Địa lý:

Duy Khánh: Mang Atlat không?

Nó rón rén rút cuốn atlat ra đầu bàn, che tầm ngắm của cậu ta nói thầm trong bụng - Hỏi thừa!

Duy Khánh liếc nó bằng nửa con mắt, giật lấy quyển atlat, đặt ngay ngắn ở giữa bàn.

Tiết Ngữ Văn:

Duy Khánh: Mang sách giáo khoa không?

Nó chần chừ, vẫn còn đang mân mê mép sách thì bị cậu ta giật một cái, để ngay ngắn ra giữa bàn.

Tiết Thể dục:

Duy Khánh đứng ngay cạnh Thảo Linh, hai người phải chạy cùng nhau trong cùng một lượt.

Đó là ác mộng đấy!

Tiết Hóa học:

Nó đặt quyển sách giáo khoa ngay ngắn giữa bàn, Duy Khánh trầm giọng: Tôi có rồi.

Nó lại ngậm ngùi đặt lại trước mặt mình…

Tiết Tiếng Anh:

Duy Khánh: …

Nó: Sách đây! (đặt quyển sách ngay giữa)

Duy Khánh: Không, chỗ câu 2, câu 17 sai rồi.

Nó: …



Thảo Linh oán thán: Trả lại IQ cho con! Trả lại những năm tháng yên bình cho con!



Thời tiết dạo này sáng nắng chiều mưa, mới mấy hôm trước mưa bão mà mấy hôm nay nắng đã vàng ươm. Trường Thảo Linh chia thành nhiều khu, có diện tích khá rộng với thiết kế hợp lý thoáng mát. Phòng chờ giáo viên được đặt ở khu nhà thực hành, chiếm vị trí lớn nhất trong các căn phòng, nằm ở tầng Một.

Thảo Linh rón rén ép người sau bức tường vàng nhạt, bộ mặt lấm lét nhìn về phía phòng chờ giáo viên. Bây giờ là sau tiết Một, tiết của cô Thu Hà. Trời còn nắng chưa lên đỉnh mà mồ hôi của nó đã vã ra như suối.

Bây giờ là thời khắc quan trọng, nó nhất định phải cẩn thận.

Nó mon men theo đường ven hành lang vắng tanh, rón rén tranh thủ thời gian ra chơi để đến gặp cô Thu Hà. Gần đến nơi, từ phía sau lưng nó truyền đến một trận cãi vã có vẻ lớn, nhưng giọng phát ra lại là giọng con trai. Nó chép miệng, hóa ra con trai bây giờ còn thích đánh ghen bằng miệng hơn con gái. Chẳng phải giây phút này nên lôi đứa cần đánh ra một góc, đánh cho nó bầm dập nhừ tử sao? Đàn ông con trai mà lắm miệng thì thật không hay…

Nó nghĩ cũng chỉ nghĩ thế thôi, chân vẫn mon men theo hành lang, làm lơ luôn “đám cãi vã vô bổ của những người đàn ông” kia.

Đúng thật là điềm xấu, vừa gặp đám con trai lắm chuyện kia thì cũng đúng lúc cô Hà không có ở phòng Giáo viên, có lẽ lại đi tán dóc đâu đó. Nó cắn răng nước mắt ròng ròng, đành phải hi sinh một tiết học vì sự nghiệp mai sau vậy.

Lang thang vạ vật một hồi trên các dãy phòng, thế mà vẫn không thấy cô đâu, nó như chết trôi bước từng bước nặng nề. Coi như mất tong tiết học.

Bên dưới sân, đám con trai lắm chuyện kia có vẻ đang náo nhiệt đến mức đỉnh điểm, nhốn nháo gọi nhau đi tìm ai đó. Mà kể cũng kì, đánh nhau ở đâu không chọn lại chọn ngay khu nhà Giáo viên, bọn này dở hơi chắc?

Nó bĩu môi khinh bỉ một cái, thôi thì ra phòng y tế vậy, coi như mình mệt quá nên nghỉ lại trên đấy, các giáo viên cũng đều biết về hội chứng của nó.

Đúng thật là sự lựa chọn hoàn hảo, trong phòng y tế không có ai, ngay cả thầy Minh Tú cũng không thấy đâu. Thảo Linh thở phào, chốt cửa bên trong lại, tháo kính ra và nằm lăn trên giường, định chợp mắt chút xíu thì…

“Cốc cốc cốc.”

“Cộc cộc.”

“Rầm rầm rầm.”

Thảo Linh dựng người dậy. Thằng điên nào giờ này lên phòng y tế! Làm bà đây mất cả giấc ngủ!

Nghĩ thế, nhưng chân nó vẫn chạy ra mở cửa, biết đâu là thầy Minh Tú thì sao…

“Soạt.”

Một bóng đen chùm tới, phủ lấy cả người nó. Miệng nó bị bàn tay to lớn nào đó bịt kín lại, không cử động được, ngay cả hai tay trong giây phút ngỡ ngàng cũng bị trói chặt lại chỉ bởi một bàn tay khác, chân cũng bị chân bóng đen kia chèn lên. Nó coi như lực bất tòng tâm, hét không được, cử động không xong, cuối cùng chết chôn chân tại trận.

Bóng đen kia đã ngay lập tức đóng cửa lại, có vẻ là gấp rút lắm.

Bên ngoài hành lang dội vào hàng loạt những tiếng bước chân rầm rập chạy đến, có phần gấp gáp, có phần vội vã. Đâu đó tiếng văng tục, chửi bậy vang lên.

Nó căng thẳng đến mức không còn nghĩ được gì nhiều nữa. Người này không có ngực, là con trai, mà đứng không cần sát thế đâu, nó là người tốt, cho dù thả tay chân miệng hết ra cũng không hét mà.

Nó bị ép xẹp lép như nước cam, không phản kháng được. Trong khi tiếng người tiến về phía phòng y tế ngày càng to. Nó loáng thoáng nghe thấy:

“Thằng lỏi đấy đâu rồi?”

“Nó rõ ràng chạy lên đây rồi mà!”

“Tìm kỹ các phòng, nó chắc chắn trốn trong đấy.”

Chết! Thảo Linh khẽ nuốt nước bọt cái ực. Bọn chúng sắp đến rồi, cửa sổ phòng này mấy tuần trước xảy ra vụ ẩu đả nên bị gãy, nhà trường chưa thay kịp, nếu nhìn qua đó cái là thấy ngay. Ây, nó không muốn bị vạ lây…

Nó khẽ ngước lên trên, chỉ nhìn thấy mỗi cái cằm… Nó không thấp đâu, cũng tầm mét sáu chứ đùa. Nhưng người này, có lẽ phải tầm mét tám, cao hơn nó cả cái đầu luôn… Nó không động đậy được tứ chi, chỉ có cái đầu ngắc ngứ chỉ về phía cửa sổ. Chẳng biết người này hiểu được hay không, chỉ thấy cậu ta quay lại nhìn, rồi ngay lập tức quay ra, và… đưa mặt lại gần nó. Thậm chí bàn tay đang nắm chặt hai tay nó còn đưa lên, đập vào bức tường bên trên đầu nó không hề nể nang gì.

Khung cảnh, ừm, nói chung là cũng không trong sáng gì...

“Phòng này…”

“Ây da, không đúng lúc rồi…”

“Sao sao?”

“Không có gì, có một đôi trong đấy đang ấy ấy thôi ha ha…”

Tiếng người xa dần, cuối cùng tắt hẳn.

Hai mắt Thảo Linh đang trợn trừng ngạc nhiên nhìn đôi mắt màu hổ phách ngang ngạnh mà quen thuộc trước mặt. Hai đôi môi chỉ còn cách nhau đúng một cm làm khóe miệng nó thấy hơi đơ đơ, cảm tưởng chỉ cần nó đụng đậy một chút thôi là sẽ “chạm” môi luôn ấy.


Chương trước <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Note:
(Chỉnh sửa lần 2 ngày 1/9/2016)
Mèo vừa mới chỉnh sửa lại phần giới thiệu thay vì để mục nhân vật trên đó. Lý do thì khá đơn giản, tại vì có khá nhiều thứ do việc đang sáng tác làm nội dung và tính cách nhân vật cũng thay đổi từ từ tùy theo, dẫn đến có thể phần nhân vật sẽ hơi thay đổi giữa mục "nhân vật" và truyện. Vì thế để đồng nhất, mình đã sửa lại cho nó bao quát một chút để sau này còn tiên vung tay múa phím. :D
Mong các bạn độc giả (cả người đã ngoi lên ủng hộ và người chưa ngoi) có thể tiếp tục ủng hộ mình. :D PR thế là đủ rồi, chỉ còn mong mỏi cuối là các bạn có gì muốn góp ý thì cứ nói thẳng nhé, truyện đang sáng tác và tác giả còn nhiều thiếu sót nên phải chỉnh dần dần. :3
Bye bye!
 

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Nó khe khẽ lắc đầu, đặt mấy chiếc bát lên tủ trạn rồi nói để anh yên tâm:
Nó đặt nốt cái bát cuối cùng lên trạn rồi nhìn anh hỏi
Hai chỗ này là "chạn" nha bạn! :)
- Hm… Thế là tốt. – Anh đưa tay, sờ trán nó xem nhiệt độ ra sao. Thấy không có gì, anh mới nói tiếp –
Chỗ này mình thấy cụm từ "Hm... Thế là tốt" nó hơi thừa thãi, thật ra chỉ cần miêu tả hành động đưa tay sờ trán là ổn rồi.
mới mấy hôm trước mưa bão mà mấy hôm nay đã năng giòn vàng ươm.
Còn chỗ này là "nắng" nè. Mình thấy từ "giòn" hơi thừa, chỉ cần "nắng vàng ươm" là đủ nghĩa rồi bạn.

Trên Gác mình cứ có thói quen đọc mà thấy sai chính tả là muốn sửa. Không biết bạn có thấy mình phiền không, hi!
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Hai chỗ này là "chạn" nha bạn! :)

Chỗ này mình thấy cụm từ "Hm... Thế là tốt" nó hơi thừa thãi, thật ra chỉ cần miêu tả hành động đưa tay sờ trán là ổn rồi.

Còn chỗ này là "nắng" nè. Mình thấy từ "giòn" hơi thừa, chỉ cần "nắng vàng ươm" là đủ nghĩa rồi bạn.

Trên Gác mình cứ có thói quen đọc mà thấy sai chính tả là muốn sửa. Không biết bạn có thấy mình phiền không, hi!
Cảm ơn bạn đã góp ý. Mình vẫn còn đang trong quá trình hoàn thiện dần dần nên những lỗi sai là khó tránh khỏi mà. Có người đi lọc lỗi rồi sửa cho mình là mình còn yêu yêu lắm cơ đấy chứ nói gì đến phiền. :x Cảm ơn bạn đã ủng hộ và góp ý. :D
 

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Cảm ơn bạn đã góp ý. Mình vẫn còn đang trong quá trình hoàn thiện dần dần nên những lỗi sai là khó tránh khỏi mà. Có người đi lọc lỗi rồi sửa cho mình là mình còn yêu yêu lắm cơ đấy chứ nói gì đến phiền. :x Cảm ơn bạn đã ủng hộ và góp ý. :D
Hi, không có gì! Nếu có thể thì có chương mới nhớ tag mình nha. Có thời gian mình sẽ đọc và sửa lỗi tiếp :D.
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Chương 12: Hình như nó là...
tumblr_nsekj314NZ1uyk96zo1_500.png


Nó cũng nheo mắt, mặc dù muốn nói lắm đấy nhưng lại không dám mở miệng, chỉ sợ lỡ một cái là “đi” luôn.

Bóng đen có vẻ cũng đang nhìn nó, lại càng khiến nó sợ và muốn trốn tránh ánh nhìn đấy hơn. Người đó giữ nguyên tư thế đấy có vẻ không thấy mệt, chỉ thấy một lát sau mới chịu mở miệng, nhưng bàn tay đang giữ tay và chân nó thì có vẻ không chịu bỏ ra.

- Có vẻ bọn chúng đi rồi…

Nó nhăn tít mặt lại, khẽ hắng giọng:

- Cậu… có thể bỏ tay ra không?

Nó hơi nhìn về phía bên trên, nơi hai cổ tay của mình bị ghì chặt đến mức đỏ lử. Rồi lại nhìn khoảng cách giữa hai người xa lạ này…

Bóng đen có vẻ hiểu, cánh tay đang giữ tay nó của cậu ta thả lỏng đi trông thấy. Nó không nghĩ được gì hơn, vùng ra khỏi thân hình cao lớn của cậu ta, thoăn thoắt mở cửa rồi chạy biến.


Một bóng đen ở phía sau, khẽ liếc mắt một cái về phía bàn gần cửa sổ rồi khẽ cười.


Thảo Linh chạy từng bước rộng trên sân trường. Bây giờ đang là giữa tiết học, nó không thể cứ đi đi lại lại lung tung, lại không thể nằm lại phòng y tế hiện tại đang có “người nào đó”. Suy nghĩ một lúc, chỉ còn có thể trốn tạm lên sân thượng tòa nhà học sinh.

Mở cánh cửa đang bị mọt đục khoét của tầng thượng, nó ngay lập tức đón được một cơn gió mát lành như dội thẳng vào tâm trí. Trong đầu óc nó loáng thoáng nhớ lại gương mặt của người vừa nãy và khẽ rùng mình.

Cậu ta có vẻ ngoài giống Hoàng My không sai một li. Chính xác là cái vẻ yêu nghiệt, ngọt ngào mà gian xảo ấy. Nó khẽ nén tiếng thở dài lại, âm thầm cảm thấy cuộc đời mình thật sự rất xui xẻo. Dính vào Hoàng My thì thôi đi, bây giờ còn thêm Duy Khánh, lại thêm em trai song sinh của cô bạn “thiên thần” kia nữa.

Nó chỉ nhìn một cái là nhận ra. Hai chị em họ giống nhau y như đúc, mức độ tiếng tăm cũng giống như nhau. Cô chị ngang tàn, thích giả tạo, cậu em ong bướm, chơi bời. Sâu chuỗi các sự việc lại, có thể nhận ra đám người vừa nãy đuổi theo cậu ta có lẽ lại do cô gái xấu số nhưng mê trai nào đó đã lỡ sa chân vào lưới tình như mê cung của chính chủ. Một, hoặc là cô nàng bỏ phắt tên người yêu hiện tại và cho tên đó cắm sừng, hai, hoặc là cô nàng bị cậu ta bỏ và kêu anh em đến xử lý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta cũng được xưng lên hàng “soái ca”, có lẽ ý thứ nhất hợp hoàn cảnh hơn…

- Này!

Lúc Thảo Linh vẫn còn đang thơ thẩn suy nghĩ, hai tay vịn hờ vào hàng lan can bằng đá, đôi mắt mông lung chẳng rõ nghĩ gì nhìn ra xa, từ bên trái bỗng truyền đến một giọng nói như quen như không.

Nó theo phản xạ lùi người về phía sau, hai tay dù không thủ thế nhưng cũng đang nắm chặt lại. Nó quan sát nơi phát ra giọng nói, bất chợt hai tay thả lỏng đi. Giọng ngập ngừng:

- Sao cậu lại ở đây?

Duy Khánh hơi dẹt mắt, chẳng tỏ rõ thái độ gì. Cậu ta hơi nhếch miệng:

- Chẳng có gì. Chỉ là không còn gì chơi nên hơi chán, lên đây hóng gió thôi.

Thấy thái độ cậu ta cũng không có gì là không có thiện ý, nó cũng thở phào trong đầu. Đang định đi ra chỗ khác tránh xa cậu ta, nó lại nghe thấy từ đằng sau có một câu nói chẳng hề giống Duy Khánh:

- Cậu vừa đi đâu?

Nó hơi chần chừ, đôi mắt nâu nhìn thẳng vào hai con ngươi đen dửng dưng của cậu ta. Nó thật sự không thể hiểu, hoặc có chăng là chẳng bao giờ có thể hiểu được, đằng sau đôi mắt đen láy không bao giờ thể hiện buồn vui đó có những cảm xúc gì. Ngay cả lúc này, cậu ta hỏi nó một câu thật kì quái, nó mới để ý câu trên cậu ta nói nhiều hơn những gì nó nghĩ tính cách cậu ta cho phép. Nó thầm nghĩ – lại thêm một người nữa dở chứng sao?

Nhưng lại một lần nữa, chưa kịp trả lời, phía sau nó lại xuất hiện thêm một giọng nói nữa. Nhưng giọng nói này hoàn toàn khác lạ, có vẻ nó chưa nghe bao giờ. Quay lưng lại, nó ngạc nhiên đến mức suýt nữa thì đổ hẳn người về phía sau. Cũng may có Duy Khánh dùng bàn tay cẩn trọng đỡ lấy lưng nó, khoảng cách giữa hai người đủ tầm cánh tay để nó không ngã, đủ xa để không gây hiểu nhầm.

Nó hình như cũng hiểu điều gì đó, khẽ liếc lên trên quan sát Duy Khánh. Cậu ta lại thế rồi, lại cái bộ mặt dửng dưng đó. Nhưng lần này có hơi khác là có một luồng khí lạnh bao trùm quanh cậu ta, làm sau gáy nó đột nhiên thấy hơi ớn lạnh. Gương mặt cậu ta dường như cũng đang đen kịt lại. Đôi mắt đen hơi gườm gườm nhìn về phía một người con trai đẹp như hoa đang chống tay trước cánh cửa sân thượng bị mọt đục.

Nó nhìn theo hướng nhìn của Duy Khánh, khóe mắt bỗng giật giật khó hiểu. Nó nheo mắt, lẩm nhẩm – Thế Thành…

Thế Thành là em trai của Hoàng My.

Ai cũng biết chuyện Hoàng My với Duy Khánh không ưa nhau. Có lẽ cũng là do Thế Thành mà ra. Thế Thành từ trước đến giờ luôn được mệnh danh là “kẻ sát gái”. Cậu ta yêu thì nhiều, chia tay cũng nhiều, thậm chí chỉ cần thấy hứng thú thì chắc chắn sẽ tiến đến và tán đổ người con gái đó. Và Duy Khánh, nói tốt đẹp thì cậu ta “cao thượng” hơn Thế Thành ở chỗ, là con gái tìm đến cậu ta, và cậu ta chỉ việc xoay như chong chóng, thích thì nghỉ, không thích thì tiếp tục xoay.

Chuyện hiểu lầm là từ lúc một cô bạn có dòng máu lai Pháp tạm thời chuyển về trường một thời gian. Cô bạn cực xinh xắn kiểu tây tây nhưng vẫn giữ được sự thần bí của phụ nữ phương Đông, vóc dáng lại cao ráo, ba vòng rõ ràng. Thế Thành chơi chán lại đổi hứng, muốn thử cảm giác “chinh phục”, liền ngay lập tức dùng mấy chiêu “cưa cẩm” với cô bạn. Sự việc sau đó thì ai cũng rõ, cô bạn lai đấy chẳng hề bị rung động trước Thế Thành, ngược lại còn bị sự lạnh lùng của Duy Khánh làm cho thu hút. Và… đậm chất “cẩu huyết”… Duy Khánh không những không thèm quan tâm đến cô nàng mà còn vứt món quà cô nàng tặng vào thùng rác.

Mối oan gia từ đó bắt đầu. Chỉ có thế thôi mà Thế Thành trẻ con tới mức lúc nào cũng chăm chăm cướp những đứa con gái bên cạnh Duy Khánh về bên mình. Cậu ta lúc nào cũng cướp được, chẳng qua là vì Duy Khánh nhường thôi. Duy Khánh trước giờ thay bạn gái như thay áo, không giống Thế Thành là vì hứng thú bất chợt, cậu ta chỉ đơn giản là không thích. Có lần nó vô tình đi ngang qua sân bóng đá sau trường, nhìn thấy một cô bạn lớp bên với Duy Khánh đang đứng nói chuyện gì đó. Lúc đó, thật sự trong lòng nó nghĩ: Hai người họ thật đẹp đôi…

Cô bạn nói: Chúng mình chia tay nhé?

Duy Khánh mặt lạnh như tiền chẳng biểu hiện gì, chỉ có đôi mắt hờ hững nhìn gương mặt bối rối giả vờ của cô bạn, khóe môi nhếch lên: Ừ.

Rồi cậu ta đi mất, chẳng nói thêm gì cả. Sau ngày hôm ấy, nghe nói cô bạn kia bị một người khác đá. Và mọi chuyện vỡ lẽ, cô nàng bắt cá hai tay, tưởng bở chia tay Duy Khánh cậu ta sẽ níu lại, ai ngờ cậu ta không níu, con cá thứ hai cũng đá cô nàng. Tin đồn lan ra, cô bạn không từ mà biệt chuyển trường ngay lập tức.

Còn Thế Thành? Cậu ta chẳng giống ai cả. Như kiểu trong người cậu ta có tế bào phấn khích mỗi lần hứng thú với ai đó là phải tán bằng được vậy.

Như lúc này, chẳng biết cậu ta có ý gì, nhưng hiện tại, trên tay cậu ta là cặp kính to dày cộm của Thảo Nhi để quên trên phòng y tế. Duy Khánh hơi nheo mắt nhìn cặp kính rồi lại nhìn nó đang tẩm ngẩm tầm ngầm hiểu ra mọi chuyện. Bảo sao đột nhiên thấy nhẹ mặt thế, hóa ra là vội quá mà quên mang kính.

Ây gu, đãng trí! Thảo Linh tự vả vào mặt mình bằng cách chửi thầm trong bụng.
Nó tự xử xong mới nhận ra bầu không khí khác thường ở đây. Hai bên kì phùng địch thủ đối đầu nhau, không phải con ruồi là nó ở giữa sẽ rất dễ bị vạ lây sao?

Xin phép được tag nàng. suongthuytinh :D Có thời gian vào "gạch đá" giúp Mèo. :D
Chương trước <<< >>> Chương sau
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Thông báo!
Hiện tại thì truyện "Những năm tháng thanh xuân của chúng ta" của Mèo đã được kiểm duyệt và được đăng lên thư viện. :D
Các bạn có thể đọc truyện trực tuyến tại đây: https://gacsach.com/gioi-thieu-sach/121395/nhung-nam-thang-thanh-xuan-cua-chung-ta.html
Có một số lưu ý nho nhỏ và các cách chia chương ở trên diễn đàn và thư viện có hơi khác nhau... Do thời gian không có nhiều và phần nữa là mình... lười, nên sẵn tiện thông báo cho các bạn biết: Chương 8 ở thư viện sẽ là chương 12 của diễn đàn. Nội dung cho đến hai chương này ở hai bên đều là như nhau, không có gì thay đổi.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
 

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Lỗi chương mới nha nàng:
Nó hơi nhìn về phía bên trên, nơi hai cổ tay của mình bị ghì chặt đến mức đỏ lử. Rồi lại nhìn khoảng cách giữa hai người xa lạ này…
Chỗ này ta thấy không ổn lắm giống như là nhìn sự việc bằng con mắt của người thứ ba ấy. Theo ta nên sửa thành "khoảng cách giữa nó và người lạ" hay đại loại như thế.
Một bóng đen ở phía sau, khẽ liếc mắt một cái về phía bàn gần cửa sổ rồi khẽ cười.
Chỗ này thừa từ "một", "bóng đen ở phía sau" là được rồi. Nếu thêm từ "một" thì sẽ hiểu nghĩa là có 1 người nào khác ở đó nữa.
- Cậu vừa đi đâu?
Nếu nói thế này hình như hơi lịch sự quá, không giống kiểu của DK cho lắm. Theo ý ta bỏ từ "cậu" nghe nó cộc lốc sẽ giống hơn.
Duy Khánh hơi nheo mắt nhìn cặp kính rồi lại nhìn nó đang tẩm ngẩm tầm ngầm hiểu ra mọi chuyện
Chỗ này ta thấy dùng là "như đang hiểu ra mọi chuyện" thì nó hay hơn, cụm từ "tẩm ngẩm tầm ngầm" hơi thừa.
Ây gu, đãng trí! Thảo Linh tự vả vào mặt mình bằng cách chửi thầm trong bụng.
"Ây gu" hình như là teen code phải không nàng? Chỗ này từ "vỗ" cho nó nhẹ nhàng đi, "vả" nghe nó nặng nề quá.

Chương này hơi ngắn nàng nhỉ, ta chưa thấy có cao trào gì xảy ra.
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Chỗ này ta thấy không ổn lắm giống như là nhìn sự việc bằng con mắt của người thứ ba ấy. Theo ta nên sửa thành "khoảng cách giữa nó và người lạ" hay đại loại như thế.
Chỗ này thì chẳng hiểu sao nữa nhưng ta thấy thích cách giữ nguyên hơn. Dù sao vẫn sẽ tiếp thu góp ý của nàng. :x
Chỗ này thừa từ "một", "bóng đen ở phía sau" là được rồi. Nếu thêm từ "một" thì sẽ hiểu nghĩa là có 1 người nào khác ở đó nữa.
Nếu nói thế này hình như hơi lịch sự quá, không giống kiểu của DK cho lắm. Theo ý ta bỏ từ "cậu" nghe nó cộc lốc sẽ giống hơn.
Nàng nói ta mới để ý. :)) Ta sẽ thử sửa lại xem sao.
"Ây gu" hình như là teen code phải không nàng? Chỗ này từ "vỗ" cho nó nhẹ nhàng đi, "vả" nghe nó nặng nề quá.
Về chỗ "ây gu" ta cũng không biết nên cho nó là teencode hay thế nào nữa. Tại vì theo ta thấy thì có lẽ nó có hơi giống từ "haiz" một chút, cái kiểu biểu hiện sự thở dài ý.
Chỗ "vả" là ta cố tình đấy. :D Ta muốn nó nghe nặng nề một chút để thể hiện tâm trạng như kiểu bị "hố" của Thảo Linh khi để quên mất kính ý.
Chương này hơi ngắn nàng nhỉ, ta chưa thấy có cao trào gì xảy ra.
:D Ta cho hơi ngắn một chút tại vì nhiều lúc nghĩ truyện mà viết liền một mạch nên không có cách chương, mà viết nhiều quá lại sợ người đọc sẽ hơi... mỏi. Ta sẽ cố viết theo chương cho tiện vậy. Haiz...
Cảm ơn nàng đã góp ý. :x
 
Bên trên