Chương 6: Nhà là nơi...
- Anh Hoàng, cho thêm rau muống!
Thảo Linh hùng hổ nói lớn. Trên mặt vẫn còn giữ nguyên vết tích hồi chiều là hai cái giấy thấm nhét vào mũi.
Hoàng cố nhịn cười nhìn bộ dạng cô em gái của mình, chiều lòng cô em gắp thêm rau muống vào nồi lẩu đang sôi ùng ục.
Hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Thế nhưng Hoàng lại đột nhiên nảy ra ý làm một nồi lẩu cho hai anh em ăn. Cũng chả có mấy khi hai anh em được ngồi ăn xì xụp với nhau thế này.
Cũng may hồi sáng là chuyến hạt giống duy nhất trong ngày, thế nên anh mới có dịp rảnh rang để dọn cửa hàng sớm mà ăn uống với em gái.
Hai anh em ăn uống một hồi, bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông báo. Hoàng dừng lại, đặt đũa lên bát, ngạc nhiên nói thầm trong bụng: “Quái nhỉ! Giờ này rồi mà còn ai tới nữa... Mình đã đề bảng đóng cửa ở ngoài rồi mà...”
Thảo Linh đang gắp dở miếng đậu nóng, liền vội đặt vào trong bát, thúc giục anh trai:
- Anh! Mau ra xem ai đi!
- Ừ, chờ anh một chút!
Hoàng lau tay, tiến ra phía cửa lớn.
Căn phòng bếp bé nhỏ giờ chỉ còn lại Thảo Linh đang tập trung ăn. Nó với tay, giảm lửa xuống, để nồi lẩu sủi lăn tăn chờ khi nào anh Hoàng quay lại thì ăn chung.
Nó thì bận ăn uống đấy, nhưng tai vẫn lắng nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện bên ngoài.
Có vẻ người vừa mới vào là một cô gái, nghe giọng thì còn khá trẻ, giọng rất trong, lại dịu dàng, khỏi phải nhìn, Thảo Linh tự động chắc nịch đây nhất định là một người con gái xinh đẹp.
Có tiếng anh Hoàng nói:
- Xin lỗi, tớ quên mất. Tầm này cậu hay đến lấy hoa mà nhỉ?
Cô gái kia có vẻ đang cười, giọng điệu đầy tự nhiên:
- Ừm. Thật ngại quá. Cậu đã để biển đóng cửa bên ngoài rồi mà tớ lại...
Thảo Linh nghe sơ qua, có vẻ hai người này là bạn bè đây...
- Không sao. Tớ với em gái đang ăn lẩu bên trong thôi... Đây, cậu chờ một chút, tớ đã chuẩn bị xong hoa từ hôm qua cơ...
Hoa từ hôm qua? Là chậu hoa hướng dương nó trồng ấy hả?
- Ồ, vẫn đẹp như mọi khi. Cảm ơn cậu nhé! ... Ừm... Tớ sẽ gửi tiền vào tài khoản cậu nha.
- Ấy, không cần. Lần trước cậu lấy cũng đã gửi gấp đôi số tiền đúng giá gốc của nó rồi. Coi như chậu hoa này không cần phải trả nữa.
- … Ơ... Như thế sao được...
- Làm sao không được chứ! Cậu cầm về đi. Cẩn thận kẻo gẫy thân nhé!
Thảo Linh mải nghe ngóng, đã rời hẳn khỏi bàn, áp sát vào vách tường mà hóng. Anh Hoàng thật là quá tử tế và tốt tính, cái gì cũng phải công bằng.
- Ừ, thế cảm ơn cậu trước nhé. Tháng sau tớ sẽ lại đến lấy.
Nó nghe thấy tiếng hai người bên ngoài chào tạm biệt nhau, vội vàng chui về chỗ, giả vờ như đang ăn uống rất chăm chú.
Một lát sau, Hoàng quay trở lại, có chút ngớ người nhìn Thảo Linh. Con bé bây giờ đang nhìn anh với con mắt sáng loáng như hai cái đèn pha ô tô vậy.
- Anh Hoàng...
Nó nói bằng giọng nũng nịu, sáp lại gần Hoàng, cười cười đầy nghi ngờ.
Hoàng cười thầm trong bụng, lấy một ngón tay đẩy đầu nó ra, mắng yêu:
- Con bé này! Lại muốn gì đây?
- ... Hm... Chị gái vừa nãy... là bạn gái anh?
Nó cười khúc khích, tít mắt chờ câu trả lời từ anh. Hoàng hơi ngớ người rồi cười phá lên, lấy hai tay bẹo bẹo má Thảo Linh, nói rành mạch:
- Không phải đâu cô ạ! Khách hàng của anh đấy!
Thảo Linh có vẻ hơi thất vọng, nó bĩu môi nghiêm trọng nói:
- Hừm. Vậy sao... Thật là quá quá quá sức đáng tiếc!
Nói xong, nó ngúng nguẩy đầy chán nản quay về chỗ, đưa gương mặt đầy tiếc nuối về phía Hoàng.
Hoàng lắc đầu, chỉ còn biết cười thầm cho qua.
Hôm nay Thảo Linh không có bài tập nên được anh Hoàng đặc cách cho ngồi xem ti vi một buổi. Nó hay có thói quen nằm ườn xuống ghế, đầu tựa vào chân Hoàng, vừa nhai bim bim vừa xem ti vi.
Với thói quen này của cô em, Hoàng chỉ có thể cốc nhẹ vào đầu nó một cái. Chiều nhiều thì được nước làm tới đây mà... Thế nhưng, Hoàng lại cứ muốn nuông chiều nó mãi như thế này. Cuộc sống còn nhiều khó khăn, nó cũng vì thế mà long đong chao đảo. Nó thực ra chẳng muốn học trường đang theo học chút nào, nhưng cũng vì học bổng, lại muốn giúp đỡ anh nên mới thi vào.
Hoàng biết. Và lại càng thương em gái nhiều hơn. Bố mẹ mất, gánh nặng trên vai anh lại càng đè nén thêm. Thế nhưng anh không bao giờ oán trách lấy một câu. Với việc chăm sóc em gái, gây dựng lại cửa hàng của bố mẹ như ngày trước, đều là do anh tự nguyện làm. Chỉ cần cuộc sống em gái có thể tốt hơn...
Trên ti vi đang chiếu đến bản tin buổi đêm, Thảo Linh đã ngủ quên mất trên chân Hoàng từ bao giờ. Đôi mắt nó nhắm nghiền lại, hàng mi cong dày đôi lúc khẽ rung rung, có vẻ là đang mơ thì phải. Đôi môi dày khẽ mím chặt lại, đôi lúc hơi hé, miệng thỏ thẻ phát ra tiếng gọi: "Bố... Mẹ..."
Hoàng trầm ngâm, âu yếm xoa đầu Thảo Linh, cái xoa đầu đầy dịu dàng, như muốn làm cho nó vơi bớt đi nỗi lo sợ vì giấc mơ, lại như đem đến cho nó sự bình yên, ấm áp.
Anh từ từ chậm rãi đặt đầu nó xuống chiếc gối cạnh ghế. Có lẽ nó đang ngủ say, đánh thức nó dậy làm anh thật không nỡ. Anh lấy chăn mỏng ở chiếc ghế nhỏ đối diện, đắp vào bụng cho nó, lại bật quạt số vừa phải cho nó đỡ nóng.
Ánh mắt dịu dàng của anh dừng trên khuôn mặt đáng yêu khi ngủ của nó hồi lâu, rồi nhanh chóng rời đi.
Đêm nay vẫn còn là một đêm dài, từ bây giờ đến sáng, anh vẫn còn mấy chuyến giao cây, rồi lấy hạt giống nữa. Cứ để con bé ngủ tạm ở trong phòng nhỏ này chắc cũng không sao...
Tại nhà của một ai đó.
"Kính coong~!"
"Kính coong!"
"Kính... coo..."
- Mẹ kiếp, giờ này còn đứa nào dám bấm chuông nhà ông đấy!
Tiếng con trai trầm trầm vang vọng khắp căn biệt thự, có phần uể oải vì đang ngủ dở, có phần lại bực mình vì bị thức giấc giữa chừng.
Thế nhưng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại, cả người không chút nhúc nhích. Có vẻ như vẫn còn lưu luyến, chưa muốn rời xa chiếc giường thân yêu.
Tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên, âm thanh "kính coong" ngày càng như thúc giục, kèm theo cả một tiếng hét đầy chói tai, với tần số to như còi tàu làm "nao nức" lòng người:
- Thằng ranh con! Mày có mở cửa cho chị đây vào không thì bảo!
...
- Thằng mất dạy kia! Chị mày mà nhìn thấy cái mặt mày để xem tao có cho mày nát mông không!
...
Xung quanh căn biệt thự ầm ĩ kia, hàng xóm đang than trời than đất với cảnh tượng "thường như chuyện ở phường" này. Vì quá thường, lại xảy ra rất thường xuyên, đến nỗi mỗi đêm đều phải nghe, ai cũng đều đang trong tình trạng lỗ tai bịt thật kín, tiếng loa trong headphone bật đến full luôn, mức độ lấn át gần như là "tám lạng một cân", thế mà vẫn loáng thoáng nghe tiếng phụ nữ chửi rủa.
Người con gái xinh đẹp đang chửi trước cửa căn biệt thự một cách chua ngoa không khác mấy bà bán cá ngoài chợ kia vẫn tiếp tục công việc của mình. Hàng xóm đau đầu, cuối cùng chỉ biết chờ đợi một câu nói quen thuộc: "Đây!"
- Đây!
Căn biệt thự kia cuối cùng cũng có động tĩnh! Sau tiếng "cạch" mở cửa, một người con trai tầm tuổi 17, 18 xuất hiện như một vị cứu tinh cho các căn hộ hàng xóm xung quanh.
Người con gái kia thấy bóng người xuất hiện, ngay lập tức tiến đến như vũ bão, một tay cấu vào cánh tay người đối diện, một tay còn lại giở chiêu khóa cổ. Chất giọng chua ngoa được tận dụng triệt để:
- Thằng ranh con! Mày để chị mày chờ bao lâu rồi mới chịu mở cửa? Hả? Hả?
Người con trai bất lực đau đớn với cái cổ bị khóa lại, trầm trầm đầy tức giận mà hét lên:
- Bà già! Bà có còn là con gái không đấy! Con gái con nứa suốt ngày khóa cổ, đầu dí xuống ngực bà không thấy vô duyên à?!
Người bên trên cười nhếch, khẽ liếm môi, tay lại càng khóa chặt hơn:
- Ờ, thì làm sao! Mày là em trai chị thì chị mới dùng chiêu này!
Rồi cô chỉ vào chậu hoa trước cổng:
- Hoa kia! Mang vào. Suốt ngày để chị đây đi lấy cho...
Trước cổng nơi cô chỉ, một chậu hoa hướng dương nho nhỏ xinh xinh, cây bên trong vẫn còn bé, mới chỉ được tầm một bàn tay nhưng lá cũng xum xuê ra trò. Cô để thằng em bên dưới tay nhìn thật kĩ chậu hoa không có gì bất thường rồi mới buông lỏng cánh tay đang khóa cổ cậu ta lại. Khẽ đẩy cậu em sang một bên, cô ngang nhiên hùng hổ xách vali vào nhà, vừa ngúng nguẩy đi vừa nói với lại:
- À, Khánh, chị mày có việc muốn nói với mày đây! Cầm chậu hoa vào nhanh!
Ở phía sau, Duy Khánh đang hết sức đau thương mà lắc đầu trước cái tính ngang ngạnh, khó chiều của chị gái mình - Mỹ Phương. Mặc dù đúng là hai chị em, hai người chẳng bao giờ chịu nhường nhịn nhau cái gì, gặp nhau là cãi nhau, không cãi nhau thì chiến tranh lạnh, hồi bé xíu còn cào cấu đánh đấm đủ kiểu. Mà Mỹ Phương hồi đấy rất khỏe, Duy Khánh đánh không lại cô được, cho đến bây giờ vẫn chẳng thể đấu lại tuyệt chiêu khóa cổ trăm trận trăm thắng của bà chị, hồi còn bé trước thì ngực chưa phát triển, khóa cổ cũng không khác gì mấy thằng bạn của cậu ở lớp hay quàng cổ nhau, nhưng mà lớn rồi, thế mà bà chị này vẫn giữ nguyên cái thói ấy, ngực thì cỡ D chứ đùa đâu. Lại bảo bà chị đáng ghét này, chắc chắn vẫn coi cậu như con nít thế nên mới có thể tùy tiện như thế.
Duy Khánh lầm bầm như niệm kinh trong miệng, nhưng cũng chỉ dám nói nhỏ, thật nhỏ chỉ mình biết, chỉ mình nghe thấy thôi. Nói ghét nhau, không ưa nhau nhưng cậu vẫn là em trai của Mỹ Phương, bà chị này cũng vẫn là chị gái của Duy Khánh. Cậu nghe lời chị gái, mang chậu hoa hướng dương xinh xinh vào trong nhà, xoay người bước vào nhà, đóng cánh cổng "rầm" một cái.
Không gian xung quanh căn biệt thự im ắng dần. Cuối cùng cái gì cũng chịu đi vào quỹ đạo của nó. Đây mới thật sự là không khí buổi đêm - hoang vu, vắng vẻ, im ắng.
Ơ mà... Hình như có gì không đúng, đây có phải Duy Khánh - cậu bạn khó chịu ở lớp không vậy?
Thảo Linh hùng hổ nói lớn. Trên mặt vẫn còn giữ nguyên vết tích hồi chiều là hai cái giấy thấm nhét vào mũi.
Hoàng cố nhịn cười nhìn bộ dạng cô em gái của mình, chiều lòng cô em gắp thêm rau muống vào nồi lẩu đang sôi ùng ục.
Hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Thế nhưng Hoàng lại đột nhiên nảy ra ý làm một nồi lẩu cho hai anh em ăn. Cũng chả có mấy khi hai anh em được ngồi ăn xì xụp với nhau thế này.
Cũng may hồi sáng là chuyến hạt giống duy nhất trong ngày, thế nên anh mới có dịp rảnh rang để dọn cửa hàng sớm mà ăn uống với em gái.
Hai anh em ăn uống một hồi, bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông báo. Hoàng dừng lại, đặt đũa lên bát, ngạc nhiên nói thầm trong bụng: “Quái nhỉ! Giờ này rồi mà còn ai tới nữa... Mình đã đề bảng đóng cửa ở ngoài rồi mà...”
Thảo Linh đang gắp dở miếng đậu nóng, liền vội đặt vào trong bát, thúc giục anh trai:
- Anh! Mau ra xem ai đi!
- Ừ, chờ anh một chút!
Hoàng lau tay, tiến ra phía cửa lớn.
Căn phòng bếp bé nhỏ giờ chỉ còn lại Thảo Linh đang tập trung ăn. Nó với tay, giảm lửa xuống, để nồi lẩu sủi lăn tăn chờ khi nào anh Hoàng quay lại thì ăn chung.
Nó thì bận ăn uống đấy, nhưng tai vẫn lắng nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện bên ngoài.
Có vẻ người vừa mới vào là một cô gái, nghe giọng thì còn khá trẻ, giọng rất trong, lại dịu dàng, khỏi phải nhìn, Thảo Linh tự động chắc nịch đây nhất định là một người con gái xinh đẹp.
Có tiếng anh Hoàng nói:
- Xin lỗi, tớ quên mất. Tầm này cậu hay đến lấy hoa mà nhỉ?
Cô gái kia có vẻ đang cười, giọng điệu đầy tự nhiên:
- Ừm. Thật ngại quá. Cậu đã để biển đóng cửa bên ngoài rồi mà tớ lại...
Thảo Linh nghe sơ qua, có vẻ hai người này là bạn bè đây...
- Không sao. Tớ với em gái đang ăn lẩu bên trong thôi... Đây, cậu chờ một chút, tớ đã chuẩn bị xong hoa từ hôm qua cơ...
Hoa từ hôm qua? Là chậu hoa hướng dương nó trồng ấy hả?
- Ồ, vẫn đẹp như mọi khi. Cảm ơn cậu nhé! ... Ừm... Tớ sẽ gửi tiền vào tài khoản cậu nha.
- Ấy, không cần. Lần trước cậu lấy cũng đã gửi gấp đôi số tiền đúng giá gốc của nó rồi. Coi như chậu hoa này không cần phải trả nữa.
- … Ơ... Như thế sao được...
- Làm sao không được chứ! Cậu cầm về đi. Cẩn thận kẻo gẫy thân nhé!
Thảo Linh mải nghe ngóng, đã rời hẳn khỏi bàn, áp sát vào vách tường mà hóng. Anh Hoàng thật là quá tử tế và tốt tính, cái gì cũng phải công bằng.
- Ừ, thế cảm ơn cậu trước nhé. Tháng sau tớ sẽ lại đến lấy.
Nó nghe thấy tiếng hai người bên ngoài chào tạm biệt nhau, vội vàng chui về chỗ, giả vờ như đang ăn uống rất chăm chú.
Một lát sau, Hoàng quay trở lại, có chút ngớ người nhìn Thảo Linh. Con bé bây giờ đang nhìn anh với con mắt sáng loáng như hai cái đèn pha ô tô vậy.
- Anh Hoàng...
Nó nói bằng giọng nũng nịu, sáp lại gần Hoàng, cười cười đầy nghi ngờ.
Hoàng cười thầm trong bụng, lấy một ngón tay đẩy đầu nó ra, mắng yêu:
- Con bé này! Lại muốn gì đây?
- ... Hm... Chị gái vừa nãy... là bạn gái anh?
Nó cười khúc khích, tít mắt chờ câu trả lời từ anh. Hoàng hơi ngớ người rồi cười phá lên, lấy hai tay bẹo bẹo má Thảo Linh, nói rành mạch:
- Không phải đâu cô ạ! Khách hàng của anh đấy!
Thảo Linh có vẻ hơi thất vọng, nó bĩu môi nghiêm trọng nói:
- Hừm. Vậy sao... Thật là quá quá quá sức đáng tiếc!
Nói xong, nó ngúng nguẩy đầy chán nản quay về chỗ, đưa gương mặt đầy tiếc nuối về phía Hoàng.
Hoàng lắc đầu, chỉ còn biết cười thầm cho qua.
Hôm nay Thảo Linh không có bài tập nên được anh Hoàng đặc cách cho ngồi xem ti vi một buổi. Nó hay có thói quen nằm ườn xuống ghế, đầu tựa vào chân Hoàng, vừa nhai bim bim vừa xem ti vi.
Với thói quen này của cô em, Hoàng chỉ có thể cốc nhẹ vào đầu nó một cái. Chiều nhiều thì được nước làm tới đây mà... Thế nhưng, Hoàng lại cứ muốn nuông chiều nó mãi như thế này. Cuộc sống còn nhiều khó khăn, nó cũng vì thế mà long đong chao đảo. Nó thực ra chẳng muốn học trường đang theo học chút nào, nhưng cũng vì học bổng, lại muốn giúp đỡ anh nên mới thi vào.
Hoàng biết. Và lại càng thương em gái nhiều hơn. Bố mẹ mất, gánh nặng trên vai anh lại càng đè nén thêm. Thế nhưng anh không bao giờ oán trách lấy một câu. Với việc chăm sóc em gái, gây dựng lại cửa hàng của bố mẹ như ngày trước, đều là do anh tự nguyện làm. Chỉ cần cuộc sống em gái có thể tốt hơn...
Trên ti vi đang chiếu đến bản tin buổi đêm, Thảo Linh đã ngủ quên mất trên chân Hoàng từ bao giờ. Đôi mắt nó nhắm nghiền lại, hàng mi cong dày đôi lúc khẽ rung rung, có vẻ là đang mơ thì phải. Đôi môi dày khẽ mím chặt lại, đôi lúc hơi hé, miệng thỏ thẻ phát ra tiếng gọi: "Bố... Mẹ..."
Hoàng trầm ngâm, âu yếm xoa đầu Thảo Linh, cái xoa đầu đầy dịu dàng, như muốn làm cho nó vơi bớt đi nỗi lo sợ vì giấc mơ, lại như đem đến cho nó sự bình yên, ấm áp.
Anh từ từ chậm rãi đặt đầu nó xuống chiếc gối cạnh ghế. Có lẽ nó đang ngủ say, đánh thức nó dậy làm anh thật không nỡ. Anh lấy chăn mỏng ở chiếc ghế nhỏ đối diện, đắp vào bụng cho nó, lại bật quạt số vừa phải cho nó đỡ nóng.
Ánh mắt dịu dàng của anh dừng trên khuôn mặt đáng yêu khi ngủ của nó hồi lâu, rồi nhanh chóng rời đi.
Đêm nay vẫn còn là một đêm dài, từ bây giờ đến sáng, anh vẫn còn mấy chuyến giao cây, rồi lấy hạt giống nữa. Cứ để con bé ngủ tạm ở trong phòng nhỏ này chắc cũng không sao...
Tại nhà của một ai đó.
"Kính coong~!"
"Kính coong!"
"Kính... coo..."
- Mẹ kiếp, giờ này còn đứa nào dám bấm chuông nhà ông đấy!
Tiếng con trai trầm trầm vang vọng khắp căn biệt thự, có phần uể oải vì đang ngủ dở, có phần lại bực mình vì bị thức giấc giữa chừng.
Thế nhưng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại, cả người không chút nhúc nhích. Có vẻ như vẫn còn lưu luyến, chưa muốn rời xa chiếc giường thân yêu.
Tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên, âm thanh "kính coong" ngày càng như thúc giục, kèm theo cả một tiếng hét đầy chói tai, với tần số to như còi tàu làm "nao nức" lòng người:
- Thằng ranh con! Mày có mở cửa cho chị đây vào không thì bảo!
...
- Thằng mất dạy kia! Chị mày mà nhìn thấy cái mặt mày để xem tao có cho mày nát mông không!
...
Xung quanh căn biệt thự ầm ĩ kia, hàng xóm đang than trời than đất với cảnh tượng "thường như chuyện ở phường" này. Vì quá thường, lại xảy ra rất thường xuyên, đến nỗi mỗi đêm đều phải nghe, ai cũng đều đang trong tình trạng lỗ tai bịt thật kín, tiếng loa trong headphone bật đến full luôn, mức độ lấn át gần như là "tám lạng một cân", thế mà vẫn loáng thoáng nghe tiếng phụ nữ chửi rủa.
Người con gái xinh đẹp đang chửi trước cửa căn biệt thự một cách chua ngoa không khác mấy bà bán cá ngoài chợ kia vẫn tiếp tục công việc của mình. Hàng xóm đau đầu, cuối cùng chỉ biết chờ đợi một câu nói quen thuộc: "Đây!"
- Đây!
Căn biệt thự kia cuối cùng cũng có động tĩnh! Sau tiếng "cạch" mở cửa, một người con trai tầm tuổi 17, 18 xuất hiện như một vị cứu tinh cho các căn hộ hàng xóm xung quanh.
Người con gái kia thấy bóng người xuất hiện, ngay lập tức tiến đến như vũ bão, một tay cấu vào cánh tay người đối diện, một tay còn lại giở chiêu khóa cổ. Chất giọng chua ngoa được tận dụng triệt để:
- Thằng ranh con! Mày để chị mày chờ bao lâu rồi mới chịu mở cửa? Hả? Hả?
Người con trai bất lực đau đớn với cái cổ bị khóa lại, trầm trầm đầy tức giận mà hét lên:
- Bà già! Bà có còn là con gái không đấy! Con gái con nứa suốt ngày khóa cổ, đầu dí xuống ngực bà không thấy vô duyên à?!
Người bên trên cười nhếch, khẽ liếm môi, tay lại càng khóa chặt hơn:
- Ờ, thì làm sao! Mày là em trai chị thì chị mới dùng chiêu này!
Rồi cô chỉ vào chậu hoa trước cổng:
- Hoa kia! Mang vào. Suốt ngày để chị đây đi lấy cho...
Trước cổng nơi cô chỉ, một chậu hoa hướng dương nho nhỏ xinh xinh, cây bên trong vẫn còn bé, mới chỉ được tầm một bàn tay nhưng lá cũng xum xuê ra trò. Cô để thằng em bên dưới tay nhìn thật kĩ chậu hoa không có gì bất thường rồi mới buông lỏng cánh tay đang khóa cổ cậu ta lại. Khẽ đẩy cậu em sang một bên, cô ngang nhiên hùng hổ xách vali vào nhà, vừa ngúng nguẩy đi vừa nói với lại:
- À, Khánh, chị mày có việc muốn nói với mày đây! Cầm chậu hoa vào nhanh!
Ở phía sau, Duy Khánh đang hết sức đau thương mà lắc đầu trước cái tính ngang ngạnh, khó chiều của chị gái mình - Mỹ Phương. Mặc dù đúng là hai chị em, hai người chẳng bao giờ chịu nhường nhịn nhau cái gì, gặp nhau là cãi nhau, không cãi nhau thì chiến tranh lạnh, hồi bé xíu còn cào cấu đánh đấm đủ kiểu. Mà Mỹ Phương hồi đấy rất khỏe, Duy Khánh đánh không lại cô được, cho đến bây giờ vẫn chẳng thể đấu lại tuyệt chiêu khóa cổ trăm trận trăm thắng của bà chị, hồi còn bé trước thì ngực chưa phát triển, khóa cổ cũng không khác gì mấy thằng bạn của cậu ở lớp hay quàng cổ nhau, nhưng mà lớn rồi, thế mà bà chị này vẫn giữ nguyên cái thói ấy, ngực thì cỡ D chứ đùa đâu. Lại bảo bà chị đáng ghét này, chắc chắn vẫn coi cậu như con nít thế nên mới có thể tùy tiện như thế.
Duy Khánh lầm bầm như niệm kinh trong miệng, nhưng cũng chỉ dám nói nhỏ, thật nhỏ chỉ mình biết, chỉ mình nghe thấy thôi. Nói ghét nhau, không ưa nhau nhưng cậu vẫn là em trai của Mỹ Phương, bà chị này cũng vẫn là chị gái của Duy Khánh. Cậu nghe lời chị gái, mang chậu hoa hướng dương xinh xinh vào trong nhà, xoay người bước vào nhà, đóng cánh cổng "rầm" một cái.
Không gian xung quanh căn biệt thự im ắng dần. Cuối cùng cái gì cũng chịu đi vào quỹ đạo của nó. Đây mới thật sự là không khí buổi đêm - hoang vu, vắng vẻ, im ắng.
Ơ mà... Hình như có gì không đúng, đây có phải Duy Khánh - cậu bạn khó chịu ở lớp không vậy?
Chương trước <<< >>> Chương sau
Chỉnh sửa lần cuối: