Những năm tháng thanh xuân của chúng ta - Cập nhật - Mèo Đinh Đang

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Chương 6: Nhà là nơi...

xoay24-Vlog-19-An-Nguy-Nha-la-noi-nhu-the-nao-doi-voi-ban-1.png


- Anh Hoàng, cho thêm rau muống!

Thảo Linh hùng hổ nói lớn. Trên mặt vẫn còn giữ nguyên vết tích hồi chiều là hai cái giấy thấm nhét vào mũi.

Hoàng cố nhịn cười nhìn bộ dạng cô em gái của mình, chiều lòng cô em gắp thêm rau muống vào nồi lẩu đang sôi ùng ục.

Hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Thế nhưng Hoàng lại đột nhiên nảy ra ý làm một nồi lẩu cho hai anh em ăn. Cũng chả có mấy khi hai anh em được ngồi ăn xì xụp với nhau thế này.

Cũng may hồi sáng là chuyến hạt giống duy nhất trong ngày, thế nên anh mới có dịp rảnh rang để dọn cửa hàng sớm mà ăn uống với em gái.

Hai anh em ăn uống một hồi, bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông báo. Hoàng dừng lại, đặt đũa lên bát, ngạc nhiên nói thầm trong bụng: “Quái nhỉ! Giờ này rồi mà còn ai tới nữa... Mình đã đề bảng đóng cửa ở ngoài rồi mà...”

Thảo Linh đang gắp dở miếng đậu nóng, liền vội đặt vào trong bát, thúc giục anh trai:

- Anh! Mau ra xem ai đi!

- Ừ, chờ anh một chút!

Hoàng lau tay, tiến ra phía cửa lớn.

Căn phòng bếp bé nhỏ giờ chỉ còn lại Thảo Linh đang tập trung ăn. Nó với tay, giảm lửa xuống, để nồi lẩu sủi lăn tăn chờ khi nào anh Hoàng quay lại thì ăn chung.

Nó thì bận ăn uống đấy, nhưng tai vẫn lắng nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện bên ngoài.

Có vẻ người vừa mới vào là một cô gái, nghe giọng thì còn khá trẻ, giọng rất trong, lại dịu dàng, khỏi phải nhìn, Thảo Linh tự động chắc nịch đây nhất định là một người con gái xinh đẹp.

Có tiếng anh Hoàng nói:

- Xin lỗi, tớ quên mất. Tầm này cậu hay đến lấy hoa mà nhỉ?

Cô gái kia có vẻ đang cười, giọng điệu đầy tự nhiên:

- Ừm. Thật ngại quá. Cậu đã để biển đóng cửa bên ngoài rồi mà tớ lại...

Thảo Linh nghe sơ qua, có vẻ hai người này là bạn bè đây...

- Không sao. Tớ với em gái đang ăn lẩu bên trong thôi... Đây, cậu chờ một chút, tớ đã chuẩn bị xong hoa từ hôm qua cơ...

Hoa từ hôm qua? Là chậu hoa hướng dương nó trồng ấy hả?

- Ồ, vẫn đẹp như mọi khi. Cảm ơn cậu nhé! ... Ừm... Tớ sẽ gửi tiền vào tài khoản cậu nha.

- Ấy, không cần. Lần trước cậu lấy cũng đã gửi gấp đôi số tiền đúng giá gốc của nó rồi. Coi như chậu hoa này không cần phải trả nữa.

- … Ơ... Như thế sao được...

- Làm sao không được chứ! Cậu cầm về đi. Cẩn thận kẻo gẫy thân nhé!

Thảo Linh mải nghe ngóng, đã rời hẳn khỏi bàn, áp sát vào vách tường mà hóng. Anh Hoàng thật là quá tử tế và tốt tính, cái gì cũng phải công bằng.

- Ừ, thế cảm ơn cậu trước nhé. Tháng sau tớ sẽ lại đến lấy.

Nó nghe thấy tiếng hai người bên ngoài chào tạm biệt nhau, vội vàng chui về chỗ, giả vờ như đang ăn uống rất chăm chú.

Một lát sau, Hoàng quay trở lại, có chút ngớ người nhìn Thảo Linh. Con bé bây giờ đang nhìn anh với con mắt sáng loáng như hai cái đèn pha ô tô vậy.

- Anh Hoàng...

Nó nói bằng giọng nũng nịu, sáp lại gần Hoàng, cười cười đầy nghi ngờ.

Hoàng cười thầm trong bụng, lấy một ngón tay đẩy đầu nó ra, mắng yêu:

- Con bé này! Lại muốn gì đây?

- ... Hm... Chị gái vừa nãy... là bạn gái anh?

Nó cười khúc khích, tít mắt chờ câu trả lời từ anh. Hoàng hơi ngớ người rồi cười phá lên, lấy hai tay bẹo bẹo má Thảo Linh, nói rành mạch:

- Không phải đâu cô ạ! Khách hàng của anh đấy!

Thảo Linh có vẻ hơi thất vọng, nó bĩu môi nghiêm trọng nói:

- Hừm. Vậy sao... Thật là quá quá quá sức đáng tiếc!

Nói xong, nó ngúng nguẩy đầy chán nản quay về chỗ, đưa gương mặt đầy tiếc nuối về phía Hoàng.

Hoàng lắc đầu, chỉ còn biết cười thầm cho qua.

Hôm nay Thảo Linh không có bài tập nên được anh Hoàng đặc cách cho ngồi xem ti vi một buổi. Nó hay có thói quen nằm ườn xuống ghế, đầu tựa vào chân Hoàng, vừa nhai bim bim vừa xem ti vi.

Với thói quen này của cô em, Hoàng chỉ có thể cốc nhẹ vào đầu nó một cái. Chiều nhiều thì được nước làm tới đây mà... Thế nhưng, Hoàng lại cứ muốn nuông chiều nó mãi như thế này. Cuộc sống còn nhiều khó khăn, nó cũng vì thế mà long đong chao đảo. Nó thực ra chẳng muốn học trường đang theo học chút nào, nhưng cũng vì học bổng, lại muốn giúp đỡ anh nên mới thi vào.

Hoàng biết. Và lại càng thương em gái nhiều hơn. Bố mẹ mất, gánh nặng trên vai anh lại càng đè nén thêm. Thế nhưng anh không bao giờ oán trách lấy một câu. Với việc chăm sóc em gái, gây dựng lại cửa hàng của bố mẹ như ngày trước, đều là do anh tự nguyện làm. Chỉ cần cuộc sống em gái có thể tốt hơn...

Trên ti vi đang chiếu đến bản tin buổi đêm, Thảo Linh đã ngủ quên mất trên chân Hoàng từ bao giờ. Đôi mắt nó nhắm nghiền lại, hàng mi cong dày đôi lúc khẽ rung rung, có vẻ là đang mơ thì phải. Đôi môi dày khẽ mím chặt lại, đôi lúc hơi hé, miệng thỏ thẻ phát ra tiếng gọi: "Bố... Mẹ..."

Hoàng trầm ngâm, âu yếm xoa đầu Thảo Linh, cái xoa đầu đầy dịu dàng, như muốn làm cho nó vơi bớt đi nỗi lo sợ vì giấc mơ, lại như đem đến cho nó sự bình yên, ấm áp.

Anh từ từ chậm rãi đặt đầu nó xuống chiếc gối cạnh ghế. Có lẽ nó đang ngủ say, đánh thức nó dậy làm anh thật không nỡ. Anh lấy chăn mỏng ở chiếc ghế nhỏ đối diện, đắp vào bụng cho nó, lại bật quạt số vừa phải cho nó đỡ nóng.

Ánh mắt dịu dàng của anh dừng trên khuôn mặt đáng yêu khi ngủ của nó hồi lâu, rồi nhanh chóng rời đi.

Đêm nay vẫn còn là một đêm dài, từ bây giờ đến sáng, anh vẫn còn mấy chuyến giao cây, rồi lấy hạt giống nữa. Cứ để con bé ngủ tạm ở trong phòng nhỏ này chắc cũng không sao...



Tại nhà của một ai đó.



"Kính coong~!"

"Kính coong!"

"Kính... coo..."

- Mẹ kiếp, giờ này còn đứa nào dám bấm chuông nhà ông đấy!

Tiếng con trai trầm trầm vang vọng khắp căn biệt thự, có phần uể oải vì đang ngủ dở, có phần lại bực mình vì bị thức giấc giữa chừng.

Thế nhưng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại, cả người không chút nhúc nhích. Có vẻ như vẫn còn lưu luyến, chưa muốn rời xa chiếc giường thân yêu.

Tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên, âm thanh "kính coong" ngày càng như thúc giục, kèm theo cả một tiếng hét đầy chói tai, với tần số to như còi tàu làm "nao nức" lòng người:

- Thằng ranh con! Mày có mở cửa cho chị đây vào không thì bảo!

...

- Thằng mất dạy kia! Chị mày mà nhìn thấy cái mặt mày để xem tao có cho mày nát mông không!

...

Xung quanh căn biệt thự ầm ĩ kia, hàng xóm đang than trời than đất với cảnh tượng "thường như chuyện ở phường" này. Vì quá thường, lại xảy ra rất thường xuyên, đến nỗi mỗi đêm đều phải nghe, ai cũng đều đang trong tình trạng lỗ tai bịt thật kín, tiếng loa trong headphone bật đến full luôn, mức độ lấn át gần như là "tám lạng một cân", thế mà vẫn loáng thoáng nghe tiếng phụ nữ chửi rủa.

Người con gái xinh đẹp đang chửi trước cửa căn biệt thự một cách chua ngoa không khác mấy bà bán cá ngoài chợ kia vẫn tiếp tục công việc của mình. Hàng xóm đau đầu, cuối cùng chỉ biết chờ đợi một câu nói quen thuộc: "Đây!"

- Đây!

Căn biệt thự kia cuối cùng cũng có động tĩnh! Sau tiếng "cạch" mở cửa, một người con trai tầm tuổi 17, 18 xuất hiện như một vị cứu tinh cho các căn hộ hàng xóm xung quanh.

Người con gái kia thấy bóng người xuất hiện, ngay lập tức tiến đến như vũ bão, một tay cấu vào cánh tay người đối diện, một tay còn lại giở chiêu khóa cổ. Chất giọng chua ngoa được tận dụng triệt để:

- Thằng ranh con! Mày để chị mày chờ bao lâu rồi mới chịu mở cửa? Hả? Hả?

Người con trai bất lực đau đớn với cái cổ bị khóa lại, trầm trầm đầy tức giận mà hét lên:

- Bà già! Bà có còn là con gái không đấy! Con gái con nứa suốt ngày khóa cổ, đầu dí xuống ngực bà không thấy vô duyên à?!

Người bên trên cười nhếch, khẽ liếm môi, tay lại càng khóa chặt hơn:

- Ờ, thì làm sao! Mày là em trai chị thì chị mới dùng chiêu này!

Rồi cô chỉ vào chậu hoa trước cổng:

- Hoa kia! Mang vào. Suốt ngày để chị đây đi lấy cho...

Trước cổng nơi cô chỉ, một chậu hoa hướng dương nho nhỏ xinh xinh, cây bên trong vẫn còn bé, mới chỉ được tầm một bàn tay nhưng lá cũng xum xuê ra trò. Cô để thằng em bên dưới tay nhìn thật kĩ chậu hoa không có gì bất thường rồi mới buông lỏng cánh tay đang khóa cổ cậu ta lại. Khẽ đẩy cậu em sang một bên, cô ngang nhiên hùng hổ xách vali vào nhà, vừa ngúng nguẩy đi vừa nói với lại:

- À, Khánh, chị mày có việc muốn nói với mày đây! Cầm chậu hoa vào nhanh!

Ở phía sau, Duy Khánh đang hết sức đau thương mà lắc đầu trước cái tính ngang ngạnh, khó chiều của chị gái mình - Mỹ Phương. Mặc dù đúng là hai chị em, hai người chẳng bao giờ chịu nhường nhịn nhau cái gì, gặp nhau là cãi nhau, không cãi nhau thì chiến tranh lạnh, hồi bé xíu còn cào cấu đánh đấm đủ kiểu. Mà Mỹ Phương hồi đấy rất khỏe, Duy Khánh đánh không lại cô được, cho đến bây giờ vẫn chẳng thể đấu lại tuyệt chiêu khóa cổ trăm trận trăm thắng của bà chị, hồi còn bé trước thì ngực chưa phát triển, khóa cổ cũng không khác gì mấy thằng bạn của cậu ở lớp hay quàng cổ nhau, nhưng mà lớn rồi, thế mà bà chị này vẫn giữ nguyên cái thói ấy, ngực thì cỡ D chứ đùa đâu. Lại bảo bà chị đáng ghét này, chắc chắn vẫn coi cậu như con nít thế nên mới có thể tùy tiện như thế.

Duy Khánh lầm bầm như niệm kinh trong miệng, nhưng cũng chỉ dám nói nhỏ, thật nhỏ chỉ mình biết, chỉ mình nghe thấy thôi. Nói ghét nhau, không ưa nhau nhưng cậu vẫn là em trai của Mỹ Phương, bà chị này cũng vẫn là chị gái của Duy Khánh. Cậu nghe lời chị gái, mang chậu hoa hướng dương xinh xinh vào trong nhà, xoay người bước vào nhà, đóng cánh cổng "rầm" một cái.

Không gian xung quanh căn biệt thự im ắng dần. Cuối cùng cái gì cũng chịu đi vào quỹ đạo của nó. Đây mới thật sự là không khí buổi đêm - hoang vu, vắng vẻ, im ắng.

Ơ mà... Hình như có gì không đúng, đây có phải Duy Khánh - cậu bạn khó chịu ở lớp không vậy?


Chương trước <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

táo đỏ mini

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Bắt đầu kịch tính hẳn rùi nàng ạ. Cố gắng lên nha.
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Chương 7: Bà chị già

boy-n-girl-gamin.jpg


- Lại đây!

Mỹ Phương ngồi ườn trên ghế sô pha với tư thế đặc biệt quái dị. Cô một tay cầm điều khiển ti vi, một tay không biết lấy đâu ra được gói bim bim, đưa bim bim lên miệng nhai rau ráu.

Duy Khánh lắc đầu chán nản. Nhà là nơi duy nhất cậu có thể thoải thoải mái mà nghỉ ngơi, không cần phải gây sự hay phá đám ai cả. Đặc biệt, đây lại là nơi mẹ cậu từng sống trước khi mất, cậu lại càng quý trọng. Chỉ có ở đây, cậu mới được làm chính mình, hơi cố chấp, hơi đáng ghét, hơi buông thả.

Thế mà... yên bình lại bị bà chị già kia phá đám. Nhìn cái tướng xem ti vi của bà chị kìa... Ôi chao, đúng thật là coi thường em trai quá rồi mà... Nói gì đi nữa, cậu cũng mười tám tuổi rồi, tuy có học chậm một năm, nhưng ít nhất cũng có thể tính là đàn ông, thế mà coi cái tướng bà chị kia xem, cứ như thể trong nhà này không có đàn ông con trai vậy...

Duy Khánh cực cực khinh bỉ bà chị, ngồi ở cái ghế nhỏ cách xa cô nhất, đưa chân lên vắt chéo vào chân còn lại, tùy tiện hỏi một câu không thừa không thiếu:

- Chuyện gì?

Mỹ Phương đã ăn xong gói bim bim, coi như cũng xử lý được cái bụng trống rỗng phần nào. Cô đưa tay tắt ti vi, vứt cái điều khiển ti vi sang ghế bên cạnh, chỉnh lại tư thế, nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt em trai.

Đang định nói, dường như cơ thể biết tiếng lòng, liên tục reo réo: "Ục ột, ột, ột, ột,..."

Không khí nghiêm túc dần trôi vào quên lãng...

Hai hàng lông mày của Duy Khánh khẽ nhíu lại. Mỹ Phương đảo mắt khó xử, cuối cùng bất lực quá, nằm chổng kềnh xuống sofa mà ăn vạ ngay tại trận:

- Hu hu hu. Tao không biết đâu! Đói chết đi được! Khánh, đi nấu cho chị yêu cái gì ngon ngon đi! Hu hu hu.

Duy Khánh thở hắt một hơi, tức giận quá mà chẳng biết nói gì, liền vơ luôn cái gối nhỏ ném thẳng vào mặt bà chị. Mỹ Phương nhanh nhẹn đỡ lấy cái gối, đặt đầu mình gối lên đó, âu yếm nhìn cậu:

- Ơ hay, em trai à...

Con bà nhà nó. Duy Khánh thầm chửi bậy trong bụng, ngay lập tức xoay người vào bếp. Cái chiêu trò này của bà chị cậu lúc nào cũng có hiệu nghiệm. Nói thật, cứ thử nhìn cái bản mặt tởm chảy nước dãi của bà chị kia xem có phải bắt buộc đi nấu không...

Bên trong bếp đã vang lên tiếng nồi vung xong chảo, mùi thức ăn chín thơm nức mũi bay ra quyến rũ lòng người. Ngoài sofa, Mỹ Phương đói muốn lả đi nhưng cũng chẳng chịu được, bèn chạy bay chạy biến vào bàn ăn trong bếp trực chờ thức ăn.

Cô cắn môi, nước miếng sắp chảy lênh láng đầy sàn rồi, sao mãi mà chưa xong thức ăn...?

Duy Khánh tắt bếp, bưng bát mì tôm trứng với xúc xích thơm nức mũi bê vào bàn cho bà chị tham ăn kia. Vừa thấy mùi thơm, lòng Mỹ Phương như reo lên, cô đỡ thật nhanh lấy, bắt tay vào công cuộc "diệt mồi". Vừa ăn nhồm nhoàm lại vừa nói chuyện:

- Thật chứ, lâu lắm mới được thử tay nghề của em trai! Đúng là nghìn năm không đổi!

Duy Khánh dường như đã quá quen với sự vô (nữ) tính này của Mỹ Phương, cậu trân trân nhìn cô ăn. Đôi mắt rõ ràng vừa ánh lên ý cười, lại xen chút lo lắng. Cậu trầm giọng hỏi:

- Rõ ràng có lương đàng hoàng. Cũng là công ty của gia đình... Chị ăn ở thế nào mà lại bị bỏ đói như thế?

Mỹ Phương đang ăn bỗng dừng lại, liếm môi lau vết mỡ trên miệng, gườm gườm không dứt nhìn Duy Khánh. Cô bĩu môi, trả lời một cách bi đát:

- Thì thế, là tại ai mà chị đây vừa từ sân bay về đã bắt người ta đi lấy hoa cho... Haizz... Số chị đây thật khổ quá đi!

Nghe bà chị tinh quái lý sự, cậu không kìm được xua tay.

- Thôi thôi! Là lỗi của em, lỗi của em tất! Được chưa?

Mỹ Phương cười hí hí rồi giơ ngón tay cái trước mặt Duy Khánh tỏ vẻ đồng tình. Cô lại cầm đũa, ăn nốt bát mì "yêu thương" mà em trai mất công nấu cho.

Cậu nhìn chị gái, trong lòng lại chợt nhớ ra một chuyện, lông mày nhíu lại, giọng hơi gằn nói:

- Chị cứ định làm thế đến bao giờ?

Mỹ Phương dừng ăn lại, đôi mắt không rõ là muốn cười hay khóc. Cô loay hoay với bát mì, cuối cùng cũng nói một câu không đầu không đuôi:

- Còn em, định cứ thế đến bao giờ?

Hai chị em gườm gườm nhìn nhau, không ai nói một câu gì. Không khí trong nhà như đóng băng, đến nỗi có khi quay video lại người ta còn tưởng chỉ là ảnh tĩnh. Trên trần nhà, thoang thoảng khói thuốc súng bay lên, chỉ chừng như có một đốm lửa tàn xuất hiện cũng đủ để gây cháy hỏa hoạn khắp cả một khu.

Cuối cùng, vẫn là đồ đạc máy móc tinh ý. Đúng lúc hai người nhìn nhau sắp toác mắt ra mà chưa thấy chán, tiếng chuông điện thoại của Mỹ Phương vang lên. Nhạc chuông chính là bài "Số nhọ" mới ra của nhóm nhạc Lip B.

"Này anh thật xinh trai

Người thật là manly

Oh baby you make me crazy..."

Phải nói là, rất hợp hoàn cảnh... Mỹ Phương ho khẽ, ngay lập tức bắt máy, gương mặt chuyển sang nghiêm túc.

Dường như đầu dây bên kia là một người rất đặc biệt, cô lại thay đổi nét mặt, hai gò má hồng hồng, có vẻ đang ngượng.

Bên cạnh, Duy Khánh thản nhiên mà "xì" một cái: "Trẻ con!"

Chờ Mỹ Phương nghe xong điện thoại, Duy Khánh đã ăn hết một quả táo lớn vừa lấy ra từ trong tủ lạnh, cậu ném cho chị gái một quả, miệng lại nhai rau ráu quả thứ hai.

Mỹ Phương nhanh tay đỡ lấy, cắn một miếng, hỏi vào trọng tâm:

- Chú định chống đối bố đến khi nào?

Duy Khánh khựng lại một chút, hai chân rung lên theo nhịp. Cậu cười khẽ:

- Đến khi nào thì đến.

Khóe mắt cậu hơi giật lên, tim không rõ nhịp đập. Mỹ Phương lặng im, ăn hết quả táo rồi mới nói tiếp:

- Chị đã nhờ một người làm gia sư cho chú rồi, ngày kia sẽ đến bắt đầu dạy lại kiến thức lớp Mười. Chị biết chú không học hành gì từ đầu năm học rồi, lần này là người chị tâm huyết, cố mà học bù lại, với IQ 150 của chú, chị tin chắc bắt kịp các bạn cùng lớp không là vấn đề. Ráng mà học, cho dù giận bố đến đâu cũng không có được tự hủy hoại bản thân mình.

Duy Khánh mím chặt môi, đồng tử hơi đảo. Cậu hít một hơi lạnh, lơ đãng nói:

- Không học.

Bốp.

Ngay lập tức, Mỹ Phương cầm chỗ thừa không ăn đến của quả táo vừa nãy ném thẳng vào mặt Duy Khánh. Mặt cậu biến sắc, mặt cô tối sầm lại. Cô gằn giọng:

- Học hay không không phải chú mày muốn là được.

Nói xong, hai tay chống nạnh, hai chân khoanh lại, cô hếch mặt, điệu bộ "đầu gấu":

- Chú mày cũng bao nhiêu tuổi rồi? Sai lầm, ngày xưa cho chú mày đi đo IQ mà quên chưa đo EQ. Chú nghĩ cứ tiếp tục như thế này sẽ hay lắm sao? Chống đối bố thì chú được cái gì? Chẳng lẽ chú muốn... bố phải tức đến chết thì chú mới chịu à? Chuyện của mẹ, là bố có lỗi. Nhưng suy đi cũng phải tính lại, nếu cứ để mẹ tiếp tục như vậy, không phải cách hay. Khánh, chú phải hiểu...

- Đủ rồi!

Duy Khánh hết nổi, bực mình gắt lên. Cậu vò vò mái tóc đang rối bời, cố gắng quên đi mảng hồi ức đen tối trong đầu. Dù thế, hàng loạt những hình ảnh, những âm thanh cứ thế len lỏi trong đầu cậu.

Tiếng còi.

Tiếng phanh thắng.

Máu.

Mẹ.

Bố...

Cậu nhắm thật chặt mắt lại, thở hắt một hơi. Dù đang bị những hình ảnh kia tra tấn, cậu vẫn cố nói vào chuyện chính:

- Em biết chị bảo cô Thu Hà chuyển chỗ những người học giỏi trong lớp ngồi cùng em. Chị tốt nhất là dừng ngay đi. Đừng cố gắng vô ích.

Mỹ Phương biết mình vừa nói không đúng chuyện. Cô cắn môi dưới, lấy lọ dầu cạnh đấy chạy lại xoa vào hai thái dương cho Duy Khánh. Vừa xoa, cô vừa xót xa nói:

- Dừng cái gì chứ! Chú nghe theo chị thì chết ai sao? Đừng trách bố nữa, tương lai chú còn dài, sao cứ phải chấp nhặt mãi mấy chuyện đấy mà bỏ rơi tương lai của mình? Nghe chị một lần thôi. Cố gắng học bù đi. Chờ khi nào ra ngoài đời, lấy bản lĩnh của bản thân mà chống đối bố. Bây giờ vẫn còn hôi một miệng sữa, sống nhờ vào chu cấp của bố thì thôi đi.

Duy Khánh không kìm được bật cười thành tiếng:

- Chị nên theo làm luật sư!

Mỹ Phương bĩu môi, lấy tay cấu cậu một cái rồi lại xoa xoa hai thái dương đầy dịu dàng. Cô buồn rầu trong lòng, nhưng lại cố dùng lời lẽ mạnh miệng một chút để khuyên bảo cậu:

- Cứ nghe chị đi... Dạo trước chị phải quay về tổng công ty bên Pháp nên không quản thúc chú thường xuyên được. Lần này về, coi như chị đầu tư cho chú, mai sau học tập hẳn hoi, thành lập công ty bằng sức mình, về Việt Nam mà cạnh tranh với bố.

Cậu lại tiếp tục cười, câu nói có vẻ mỉa mai nhưng lại hết sức gần gũi:

- "Nuôi ong tay áo"!

Mỹ Phương cuối cùng cũng không nhịn được bèn cười thành tiếng. Cô xoa đầu Duy Khánh, lấy tay nhéo má cậu:

- Sao? Nuôi ong ở áo ai thì mặc kệ. Chú có muốn hợp tác không?

- Hợp tác?

Duy Khánh nhếch môi, điệu bộ cực kỳ nhàn nhã mà đút tay vào túi quần. Suy nghĩ một chút, cậu phẩy tay:

- Chuyện gia sư tùy chị. Còn chuyện em chống đối. Mặc kệ em.

Nói rồi, cậu nở nụ cười tươi nhất có thể, tránh xa bà chị vẫn còn đang ngơ ngác, nghênh ngang tự đại mà bước lên phòng. Mỹ Phương ở sau, nghe xong mà não bộ chưa kịp tiêu hóa, khi hiểu rồi, cô tức giận hét lớn:

- Chú định trêu chị đây à!


Chương trước <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Chương 8: Trời chuyển bão tố

hinh-anh-dep-ve-mua-buon-co-don-ha-noi-sai-gon-lang-man%2B%25281%2529.jpg


~Ba ngày sau~

Thảo Linh tận dụng lợi thế cặp kính to sụ che cả khuôn mặt, kín đáo liếc qua Duy Khánh một cái. Thấy cậu ta mặt không biến sắc, cơ thể hồng hào, nhịp thở đều đặn, nó mới thở phù một cái, liếc ra bên ngoài cửa sổ. Trời cuối tháng chín mà nắng vẫn vàng ươm, mấy cành cây lộc vừng lá vẫn xanh tốt, trên trời không hề thấy chút dấu hiệu nào của bão. Mà nực cười, trời này mà có bão mới là lạ.

Thế mà lại có đấy, đúng một lát sau, trên trời kéo về những đám mây đen to, gió thổi mạnh quật vào cây lộc vừng trước cửa lớp, giật luôn mấy cái lá xanh vừa mới trồi nảy mầm. Thảo Linh hít thở sâu. Thôi chết, cậu ta thật sự có ý định học hành tử tế sao?

Nó lại quay qua bên Duy Khánh, cậu ta vẫn đang mở to mắt nhìn lên bảng. Chỉ là đôi mắt không hề khách khí, trông trông lại giống đang muốn lườm cô giáo dạy Vật Lý bên trên đến rách mặt.

Xung quanh bàn nó, cả lớp cũng đã nhận ra sự khác biệt của Duy Khánh, khẽ xót xa nhìn bầu trời bên ngoài, rồi sau đó lại nhìn bộ dạng phần tử tri thức lần đầu tiên được tìm thấy của cậu ta: chân đi giày Nike, quần bò đen không - hề - rách, áo trắng tinh tươm, tai bỏ khuyên, chỉ có riêng màu tóc là như cũ. Thế đấy, hai hôm nay Duy Khánh đổi gió, trời cũng chuyển mưa giông bão tố. Thảo Linh ngồi bên cạnh cũng không mấy là yên, chỉ trực đau tim với tính tình sáng nắng chiều mưa của cậu ta.

Ngày thứ hai ngồi cùng cậu ta, Huyền Thy với mấy đứa con gái kéo nó ra góc lớp nhân lúc Duy Khánh chưa đến, dằn mặt nó từng chút một. Nó chẳng quan tâm lời chúng nó nói, chỉ để ý là mọi khi mấy đứa này sát nút mới cắp mặt đến, bảo sao hôm nay tự nhiên đến sớm thế. Nhắc mới nhớ, Huyền Thy này hình như vừa mới bị Duy Khánh "đá" thì phải. Hôm qua có lẽ là định lấy lòng cậu ta thế nên nhỏ mới tranh chức đi mua đồ sai vặt của nó. Chậc, cũng chẳng vẻ vang mấy.

Nghe đám kia nói xong và bỏ đi rồi, nó ngẩng mặt lên, hít một hơi đầy oxi rồi quay về chỗ. Với mấy trò mèo của đám con gái này, nó chẳng sợ. Phải đạt cấp độ dã man như Hoàng My hay Duy Khánh, ít ra còn có thể đi hù dọa trong phim kinh dị.

Thế mà lỡ khen cậu ta một câu, ngay hôm đó cậu ta không đi học, và ngay hôm sau, cậu ta như biến thành con người khác, thậm chí còn được đưa đi bằng một chiếc ô tô mui trần màu đỏ bóng loáng đến lớp. Tài xế, à không, người chở cậu ta đi chính là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ. Mấy bạn nam cùng trường nhìn theo chỉ biết xuýt xoa, đám con gái thì ghen tị nhìn. Thậm chí sau đó lập tức còn có tin đồn: "Duy Khánh, bố phá sản, được đại gia nữ bao nuôi!"

Thảo Linh nghe lỏm được mấy người nói chuyện với nhau trong căn tin, suýt chút nữa không kìm được mà phụt hết nước bọt ra. Cũng may là nó nuốt lại, chứ không bao nhiêu công sức biến thành oxi của nó tan thành mây khói mất. Nó trước giờ chỉ nghe tin có giá trị, chỉ nhớ thứ cần nhớ, vậy nên cho dù nghe vào sốc đến đâu, cũng coi như gió thoảng qua tai đi.

Cái quan trọng là Duy Khánh bớt nghịch ngợm rồi, phải chăng nên trả lại tiền coca với pepsi hôm trước của nó? Nghĩ đến giờ, nó vẫn còn tiếc ơi là tiếc. Tiền, là tiền đấy, cậu ta đổ hết mấy lon nước đi, còn không chịu hoàn tiền cho nó. Nếu không phải nó chỉ muốn một cuộc sống yên bình, nó nhất định sẽ chạy đến tát cho cậu ta một cái, đánh cậu ta cho đến què thì thôi! Đùa đấy, ai lại có khả năng đánh một cậu ấm nhà giàu bá đạo nhất trường như thế.

Chí ít ra mấy hôm nay Duy Khánh đột nhiên ngoan hiền, không bắt nạt Thảo Linh nữa. Nó cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Ưu điểm có đủ, chỉ trừ khuyết điểm là ngày nào cũng đụng mặt nhau, ngồi cùng bàn tận mấy tiếng lận. Thời gian bình thường đã trôi chậm, lúc cậu ta dở chứng còn trôi y như rùa bò.

Cuối giờ.

Thảo Linh lại là người bước ra cuối cùng của lớp. Nó chậm rãi đút từng thứ vào trong cặp sách, xong xuôi, dảo chân bước ra khỏi lớp và khóa cửa lại.

Trên sân trường giờ vắng tanh người, mưa rí rách nhỏ hạt xuống, một chút gió lạnh đi qua làm nó run bắn lên. Chết thật, Duy Khánh mấy hôm nay dở chứng còn làm ảnh hưởng đến cả thời tiết, chỉ tội cho đám dân đen sống dưới chân thiên tử như nó, ô dù không mang, áo mưa không có. Đi dầm mưa dưới thời tiết như thế này thì khác nào tự làm mình bị bệnh.

Thảo Linh đứng co ro, nép vào một góc lan can mà xuýt xoa. Trời mưa nặng hạt, nó lại không có điện thoại, không thể gọi cho anh Hoàng đến đón. Nhìn ông trời vẫn còn đang bận trút nước thế này, không biết đến bao giờ nó mới về được đến nhà đây.

Nó chẹp miệng một cái. Thôi thì kiếm tạm miếng gì che đầu đi về vậy. Nhìn quanh quất, nó thầm chửi rủa. Chẳng phải mọi ngày đám học sinh hay vất giấy báo, rồi túi nilon đựng linh tinh ra hành lang sao, tại lí do gì mà hành lang hôm nay sạch sẽ kì lạ vậy nhỉ? À, hình như cũng đúng. Nhà trường sắp tổ chức lễ hội mùa xuân vào tháng Một, nghe nói có rất nhiều quan chức cấp cao về dự. Mấy hôm trước nó còn nghe nói, trước lễ hội mấy tháng sẽ có đoàn thanh tra về kiểm tra vệ sinh, cơ sở vật chất các kiểu của trường để đánh giá sơ bộ thì phải.

Nó thở dài, có cảm giác như kể từ ngày ngồi cạnh Duy Khánh, tất tần tật mọi người xung quanh đều dở chứng. Kể từ cái vụ Ngọc Bảo giả vờ nói lắp, Hoàng My chính thức khiêu chiến với Duy Khánh, Huyền Thy nhắm nó làm bia đỡ đạn, rồi còn đến vụ lễ hội mùa xuân kia nữa. Ôi ôi cuộc sống bình thường của nó, mau quay trở lại đi nào!

Đang suy nghĩ, nó chẳng hay biết bên cạnh có người đứng cùng từ lúc nào.

Ngọc Bảo vừa mới đi nộp bài kiểm tra của cả lớp cho cô dạy Ngữ Văn, lúc từ văn phòng đi ra, lại nhớ ngay đến cặp sách của mình vẫn còn ở trên lớp. Tầm này cũng đã muộn, học sinh trong trường hầu như đều về hết, cậu ngẫm nghĩ, có khi Thảo Linh cũng đã về mất rồi.

Đúng thật là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến, vừa mới nghĩ đến Thảo Linh, cậu đã ngay lập tức nhìn thấy một con bé đứng co ro gần đó, cặp kính cận che nửa gương mặt. Phì cười, cậu rón rén lại gần, đứng ngay sau nó mà nó còn không hề hay biết.

Ngọc Bảo tỏ vẻ thần bí, thì thầm vào tai nó:

- Cậu chưa về hả?

Thảo Linh nghe nhồn nhột bên tai, ngay lập tức giở nắm đấm dụi về phía sau, nhắm thẳng mặt Bảo mà đấm. Trong lòng thầm nghĩ - tên dê xồm nào dở chứng đứng sau lưng bà! Ý, Thảo Linh khựng lại, nắm đấm "sắt" dừng lại trên không trung, ngay sát cái mũi tội nghiệp của Ngọc Bảo. Còn cậu bạn Ngọc Bảo, hiện tại đang trợn trừng hai mắt, miệng há hốc ra trông có vẻ kinh hoàng.

Chỉ là cậu không ngờ, Thảo Linh bình thường ít nói là thế mà cũng có lúc đáng sợ thế này. Cậu thấy Thảo Linh vẫn đang khựng lại, bàn tay nhanh nhẹn liền gạt nắm đấm của nó xuống, vừa xoa xoa tim vừa thở phào nói:

- Thảo Linh, cậu cũng thật cảnh giác quá đi! Suýt chút nữa đấm luôn vào mũi tớ rồi!

Thảo Linh phủi phủi tay, không cả thèm liếc Ngọc Bảo lấy một cái. Nó quay mặt đi, chẳng thèm nói gì nữa. Chuyện cậu ta có bị đấm vào mũi hay chảy máu mũi sau đó thế nào thì nó cũng chẳng quan tâm. Đứng sau lưng người khác, rồi tự nhiên nói thì thầm vào tai với cái chất giọng thần bí kiểu đấy, nếu không phải gặp được nó còn biết dừng nắm đấm lại giữa chừng, có khi cậu sẽ còn gặp được những thành phần nhát ma, nghe động sau lưng không màng anh chị em mà đánh té tát, hoặc lại gặp được một thành phần khác lực quán tính là vô cùng, một đấm trở đi không bao giờ có thể trở lại.

Nó nhún vai, kệ đi, coi như cậu ta gặp may.


Chương trước <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

BongBongTuyet

Gà con
Tham gia
15/5/16
Bài viết
14
Gạo
0,0
Nội dung rất thú vị, cả hấp dẫn nữa! Lót giầy hóng chương mới của chị. :x
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Nội dung rất thú vị, cả hấp dẫn nữa! Lót giầy hóng chương mới của chị. :x
cuteonion41 Cảm ơn em đã ủng hộ chị nhé! Chị sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để đăng chương mới, dạo này cũng bận quá. :D *ôm ôm*
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Chương 9: Không phải chúng ta là bạn bè sao?
images

Ngọc Bảo phụt cười, đứng bên cạnh nó, chỉ về phía bầu trời đen kịt:

- Không có ô sao?

- Biết rồi còn hỏi!

Nó đang chán ghét, mặc kệ đời mà nói một câu. Chỉ là, câu này có hơi khác với tính cách mà mọi ngày trên lớp nó vẫn thể hiện cho lắm. Ngọc Bảo lại hơi ngây ra, cậu lấy tay mình, áp vào trán nó, cảm thấy nhiệt độ hơi nóng, cậu ta sốt sắng hỏi nó:

- Thảo Linh, cậu bị sốt hả?

Nó khẽ nghiến răng một cái, chửi rủa một câu – sốt cái đầu cậu, có mà cả nhà cậu bị sốt! Nó đưa đôi mắt dẹt lại hình viên đạn sau lớp kính dày lườm lườm đến cháy da cháy thịt nhìn cậu ta, giọng điệu không hề vừa ý:

- Chẳng lẽ tớ không được nói như thế sao?

Bảo lại ngây ra mấy giây rồi ngay lập tức xua tay cười, cậu giơ ngón cái, hai mắt tít lại:

- Không! Tất nhiên là cậu có thể nói như thế rồi! Chỉ là… kể từ lúc chúng mình là bạn thì tớ thấy… cậu có nhiều điều khác hơn thì phải…

Thảo Linh nghe xong, đuôi mắt phải bỗng nhiên giật giật. Nó khẽ cười cợt:

- Ồ, hóa ra chúng mình đã là bạn…

Sự thật là nó nói có vẻ khá nhỏ, Ngọc Bảo ở bên cạnh vì tiếng mưa rơi tóc tách bên tai, lại thêm việc đang mải ngắm nó nên không nghe rõ. Cậu ngạc nhiên hỏi lại:

- Cậu vừa nói gì vậy?

- Không có gì. Cậu chưa lấy cặp đúng không, để tớ mở cửa cho. – Nó nhanh chóng đánh trống lảng sang chuyện khác.

Ngọc Bảo mãi mới nhớ ra mục đích chạy đến chỗ Thảo Linh, nghe xong liền vội vã chạy lên trên cầu thang. Nó bước theo sau, ánh mắt toát ra từ đôi kính ngày càng lạnh lẽo. Chỉ là Ngọc Bảo, cậu ta nghĩ nó là bạn, nhưng, nó cũng chẳng biết có nên coi hai người là bạn không nữa. Nó trước giờ, không hề có bạn…

Còn nhớ năm nó lớp Ba, vì hội chứng Tourette ngày càng nặng hơn do ảnh hưởng tâm lý từ vụ tai nạn của bố mẹ, cứ thỉnh thoảng trong lớp nó sẽ lại phát bệnh một lần, các bạn xa lánh nó, gọi nó là đứa bị động kinh, cô giáo cũng chỉ nhìn nó bằng ánh mắt e ngại. Nó ghét tất cả những ánh mắt đó.

Thời học sinh cấp Một của nó đi qua không hề có lấy một người bạn. Cấp Hai, nó chuyển về một trường nhỏ lẻ gần nhà, không học lên theo từ Tiểu học lên Cơ sở ở trường điểm đã học nữa. Đâu phải ai cũng đủ để biết về hội chứng này của nó, mỗi lần nó phát bệnh, các bạn cùng lớp lại xì xào bàn tán. Cũng may vẫn còn có cô giáo chủ nhiệm của nó, cô có chồng là bác sĩ tâm lý, cũng là người bác sĩ phụ trách quá trình trị liệu cho nó đến giờ. Cả hai người đã giúp nó rất nhiều, từ việc giúp nó không phát bệnh thường xuyên nữa, đến cả việc thay đổi ánh mắt mọi người nhìn nó. Nhưng, bọn chúng chỉ là không bàn tán nữa, chứ không muốn chơi với nó. Nó rất nhiều lần bắt chuyện, nhưng đều bị phớt lờ.

Dần dần, nó cũng không cần bạn bè nữa. Cứ một mình nó học tập, một mình nó ăn, một mình chạy thể dục, chẳng có ai bước chân vào thế giới của nó cả. Nó đâm ra ích kỷ như thế đấy. Đôi khi tự khuyến khích bản thân không nên lo chuyện bao đồng. Thế nên mỗi lần đi qua một vụ đánh nhau gần trường, cho dù là học sinh cùng lớp với nó, nó cũng lạnh nhạt quay lưng đi. Chuyện đánh nhau chỉ là chuyện cơm bữa, hơn nữa đánh nhau gần trường, kiểu gì các thầy cô giáo đi qua chẳng giải quyết. Nó cũng chẳng phải làm kẻ anh hùng để cứu mấy kẻ đi gây chuyện rồi bị trả thù. Đôi khi lại khuyên bản thân tự để người khác xa lánh mình, cho dù là biết vẫn có một số người trong lớp không hề có ý xấu với nó, chỉ là bị một số người có ý xấu đe dọa và bắt ép. Nó cũng biết, thế nên tốt nhất là tự mình tránh ra. Chẳng lo chuyện bao đồng, mà cũng không để người khác lo chuyện bao đồng thay mình.

Vì thế nên khi nghe Ngọc Bảo nói làm bạn, nó thật sự trong tâm có đôi chút lưỡng lự. Nó cũng đã nói đồng ý, nhưng bản thân vẫn chưa đồng ý. Nó chưa từng có bạn, trước giờ cũng chẳng quan tâm bạn bè gì hết, bây giờ lại đột nhiên có bạn, không phải kì quặc lắm sao? Nó vừa muốn có bạn, nhưng lại vừa không muốn. Hình như, đã lâu rồi chưa có bạn, có hơi không quen…

Ngọc Bảo khoác balo trên vai, chỉ vào làn mưa trắng xóa bên ngoài, hỏi Thảo Linh đang trầm ngâm:

- Mưa lớn kiểu này thì cậu về kiểu gì đây?

Thảo Linh thở hắt một hơi, lắc đầu:

- Không biết nữa.

- Thế này đi! – Ngọc Bảo đột nhiên nảy ra sáng kiến – Tớ mang ô, tớ cho cậu về ké!

Vừa nói, cậu vừa huơ huơ cái ô màu xanh trước mặt nó, miệng cười ngoác đến tận mang tai. Thảo Linh nhìn Bảo, nhìn ô rồi nhìn ngoài trời, nhẫn tâm gạt đi:

- Không cần đâu. Tớ đợi trời tạnh rồi đi về.

Vốn dĩ là cực kỳ bất tiện, nó cũng chẳng muốn dây dưa thêm. Thế nhưng Ngọc Bảo bên cạnh vẫn quyết tâm đưa nó về. Dùng dằng mãi, cuối cùng trời lại đổ mưa to hơn, Ngọc Bảo bên cạnh mặt đen kịt đi. Cậu ta nói lớn làm nó giật mình:

- Sao cậu lại như thế? Không phải đã nói chúng ta là bạn rồi sao?

Thảo Linh hơi chớp mắt, cổ họng nghẹn lại một thứ gì đó mà ngay bản thân nó cũng không biết.




Trời mưa tầm tã. Trên đường, người đi qua lại rất ít, chủ yếu là những người đang đội mưa về, hoặc cũng có những người vừa mới được người thân đón.

Ngọc Bảo cao cao, cầm ô che chắn cho Thảo Linh đi nép vào bên đường. Chẳng ai trong hai người chịu nói điều gì cả. Những bước chân cứ thế tiếp bước. Mưa ngày càng nặng hạt hơn nữa. Một chiếc ô tô đen bóng vội vã đi qua, nước đọng lại trên đường bắn hết lên vỉa hè, làm một mảng áo trắng của Bảo chuyển màu nâu, lại thêm một mùi nghe như mùi nước cống. Cậu lấy người mình chùm lên người Thảo Linh, sau khi đảm bảo chiếc xe đã đi qua rồi mới tách ra, dịu dàng hỏi:

- Cậu không sao chứ?

Thảo Linh yếu ớt lắc đầu:

- Không sao.

Thế thôi. Và hai người lại hết chuyện để nói với nhau. Thảo Linh nhìn quanh quất xung quanh, dường như đang dần quên đi Ngọc Bảo đang đi bên cạnh.

Nó nhìn trên vỉa hè, một bà cụ gánh theo một gánh hàng nặng trĩu đang đứng trú mưa. Lại khẽ liếc sang bên cạnh, một con mèo con thân ướt đẫm máu và nước mưa đang co ro trên đám cỏ ẩm mốc.

Không có ai nhìn thấy con mèo sao?

- Linh!

Có tiếng gọi truyền đến từ đằng sau. Thảo Linh giật thót, có cảm giác như bị ai đó bắt thóp. Nó lúng túng đến nỗi vai va mạnh vào Bảo đang ở bên cạnh. Đúng rồi, cậu vẫn ở bên nó suốt chặng đường mà.

Anh Hoàng dần dần đạp chiếc xe đạp thể thao lại gần hai đứa nó. Ngọc Bảo nhìn nó, rồi lại nhìn chàng trai mặc áo mưa xám đang đạp lại gần. Chẳng hiểu sao, giọng cậu lạnh đi, hỏi nó:

- Ai vậy?

Thảo Linh cũng chẳng còn để ý đến Bảo thái độ có khác lạ hay không. Nó hơi liếc về con mèo, lại nhìn về anh Hoàng, trả lời:

- Anh tớ.

Hoàng đỗ xe lại ngay gần hai đứa. Anh vẫy tay với nó, ra hiệu bảo nó vào trong áo mưa. Nhìn thấy có chàng trai đang đi bên cạnh nó cứ nhìn anh chằm chằm, anh lịch sự hỏi:

- Em là bạn của Linh sao?

Ngọc Bảo đang nhìn gì đó, đột nhiên như bừng tỉnh. Hai mắt cậu ta đang ngây ra, rồi đột nhiên sáng lên. Cậu cười với Hoàng, khẽ xoa tóc:

- Dạ vâng.

- Ồ. Cảm ơn em đã cho Linh đi nhờ ô nhé!

Hoàng cười một cái với cậu rồi vẫy tay tạm biệt. Thảo Linh đã ngồi lên yên xe phía sau, khẽ liếc về con mèo mấy giây rồi lại nhìn về phía Ngọc Bảo, gật đầu với cậu rồi cùng anh Hoàng đi về.

Bóng hai người khuất dần đi.

Ngọc Bảo cầm ô lặng lẽ đứng một mình trong mưa gió, có chút gì đó hơi u ám, nặng nề. Chiếc ô tô đen hồi nãy lại quay lại, đỗ ngay cạnh cậu bên dưới lòng đường. Từ bên trong đó, một người đàn ông tầm chừng gần ba mươi tuổi, mặc một bộ vest đen, tóc tai gọn gàng, đôi mắt sắc bén ánh theo những tia nhìn thăm dò đặt trên một gương mặt góc cạnh đầy nam tính, đi ra. Anh ta cầm theo một cái ô màu đen giống màu áo, bước từng bước chắc chắn có phần vội vã về phía Ngọc Bảo. Cúi đầu cung kính trước cậu, anh ta chậm rãi nói:

- Cậu Ngọc Bảo, bố cậu có việc cần gặp.

Ngọc Bảo hơi nghiêng đầu, ánh mắt man mác chẳng rõ đang nghĩ gì. Cậu gõ gõ đôi giày vans đen xuống nền gạch, đưa mắt nhìn đi đâu đó, môi mấp máy:

- Tôi biết rồi.


Chương trước <<< >>> Chương sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Thảo Linh một bên cam chịu với Duy Khánh, một bên lại không ngừng thăm dò Ngọc Bảo. Bí mặt của nó... nếu cậu ta làm lộ ra... thật không hay chút nào...
Chỗ này sai dấu bạn ơi!
Nói thật, cứ thử nhìn cái bản mặt tởm chảy nước rãi của bà chị kia xem có phải bắt buộc đi nấu không...
Chỗ này là "nước dãi" phải không?
Truyện bạn mấy chương đầu đọc thì cũng bình thường, sau này càng lúc càng cuốn hút hơn :-B. Chúc bạn viết tốt nha!
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Chỗ này sai dấu bạn ơi!

Chỗ này là "nước dãi" phải không?
Ây gu. Cảm ơn bạn đã soi hộ mình nha. :D Lúc viết với đọc lại tưởng không sót lỗi nào cơ thế mà vẫn còn lỗi. :)) Đau lòng ghê với mấy cái lỗi chính tả luôn đó.
Truyện bạn mấy chương đầu đọc thì cũng bình thường, sau này càng lúc càng cuốn hút hơn :-B. Chúc bạn viết tốt nha!
Vì mấy chương đầu mình chủ yếu là giới thiệu nhân vật không hà, nên ít có tình huống xảy ra. Còn về sau thì chắc chắn mình sẽ đẩy kịch tính lên nhiều hơn. :D Cảm ơn bạn đã ủng hộ fic nha! *ôm ôm* cuteonion41
 
Bên trên