Phận nhi nữ, đạo cương thường,
Tài tình một chút xem thường trời xanh.
Trời đoạ số kiếp mong manh,
Thương phần nỗi đấy, nỗi này lênh đênh.
Chương 9
Vào hang hùm
Vào hang hùm
Giang sơn chung một, nhưng triều đình thì chia đôi, đó là những gì mà nhiều người nhận thấy rất rõ khi ở kinh đô, nhưng không dám nói. Chúa Trịnh lộng quyền trong mấy năm nay mà nhà vua không thể làm gì. Bởi vì chúa Trịnh tài ba có thể giành lại Đông Kinh cho nhà Lê, để rồi nhà vua có thể ngồi chễm chệ trên long ỷ.
Thị Duệ tò mò nhiều hơn về phủ chúa. Vì con đường từ hậu cung nhà Lê đi ra, đã đủ khiến nàng choáng ngợp.
Trên đường đến phủ chúa, Thị Duệ được cho ngồi kiệu, mà không cho ngồi võng. Vì Trịnh Khải không muốn nàng tiếp xúc với thường dân bá tánh hay nàng có cơ hội bỏ chạy. Nàng có cơ hội nhìn cuộc sống ở kinh đô nhà Lê, nơi mà nàng đã từng rất muốn đến. Cuộc sống ở kinh đô không như trong tưởng tượng của nàng: nhà nhà vách vách nối nhau, kéo dài đến cây cầu bắt ngang con nước; người dân trông nhàn nhã, cùng nhau dạo phố đêm; bên góc đường, dưới trăng sáng, bọn thư sinh áo vải quần thô cùng nhau ngâm nga thi phú; tiếng cười nói với đủ các nội dung đời thường, những nhóm người tụm lại trò chuyện; bọn trẻ con í a í ới gọi nhau; có phải chăng đó là những người ngoại quốc, trông trang phục của họ thật khác biệt;…
Trong lòng nàng trỗi dậy một câu hỏi: “Không phải hơn mươi năm trước, nơi đây cũng từng là chiến trường?”.
Đã từ lâu nàng đã muốn đến Phụng thành[1], để thử xem cuộc sống của bá tánh thường dân nơi này như thế nào. Có được như Nguyễn Giản Thanh từng miêu tả. Nàng bỗng thấy chột dạ… Đất thần kinh[2], tự bao đời nay trải qua bao cuộc binh biến, vậy mà vẫn không khỏi khiến người phương xa như nàng ngỡ ngàng. Dẫu là khi màn đêm đã buông…
Nàng tự hỏi: “Trong giây phút chuyển mình, nơi này đã cố gắng như thế nào?”.
Từng gốc đào ven hồ to lớn đến không thể tưởng với những tán lá lòa xòa. Cây đứng đấy bao đời nay, chứng kiến bao lần mảnh đất này thay tên đổi chủ. Chẳng biết rằng có vui mừng không trong ngày hôm nay?
Cuộc sống của người dân nhà Mạc không được như vậy… Nàng tự nhủ: chuyến đi này dù nguy hiểm đến thế nào cũng không được tuyệt vọng. Nàng sắp được vào phủ chúa, sẽ được gặp trực tiếp con người mang tên Trịnh Tùng.
Cửa chính phủ chúa cao hơn mặt đường, có mười binh tướng đứng canh gác hai bên. Một vị tướng đến hỏi chuyện Trịnh Khải rồi lập tức chạy vào trong. Bước qua cửa vào phủ lại có bậc tam cấp dẫn xuống. Ở các lối rẽ đều có lính canh gác. Phủ chúa Trịnh rộng lớn, có đèn thắp sáng khắp nơi và dọc theo con đường mà Thị Duệ được dẫn vào. Trịnh Khải dẫn Thị Duệ bước qua bậc tam cấp vào Nghị sự đường. Nàng bị choáng ngợp bởi vẻ nguy nga, lộng lẫy. Đèn được thắp sáng xung quanh. Chếch phía trái là một cầu thang dẫn lên tầng gác trên, có quan quân đứng hầu.
Trên vách tường, xà nhà, rầm nhà[3] đều được trạm khắc nổi rõ hình rồng, hình phượng. Nàng tự hỏi: “Đây cứ như là cung vua…”.
Trịnh Khải ngang qua rất nhiều viên quan và thân sĩ đang quỳ úp mặt xuống đất. Khi đi ngang qua cái ghế rất lớn ở giữa chính điện, chàng có thắc mắc đưa mắt nhìn xung quanh, mà không tìm được người để hỏi. Rồi đi về phía Trịnh Đỗ đang ngồi chếch bên trái.
Trước bối cảnh đó, Thị Duệ không khỏi lo sợ. Nàng hít một hơi sâu, hai hàm răng khẽ đánh vào nhau. Chân nàng vừa bước xuống khỏi bậc tam cấp dẫn vào chính điện, thì những người quỳ ở bên trái khẽ liếc nhìn. Chân nàng vừa đi được vài bước thì những người ở bên phải cũng liếc nhìn. Nàng cảm thấy lo lắng nên dừng lại khi còn cách cái ghế chừng vài bước:
- Bổn cung là...
Nàng xưng hô với tư cách một phi tử của vua nhà Mạc. Trịnh Tùng phát ra một giọng trầm nặng nề cứ như người ta chuẩn bị kéo đàm mà nhổ. Lạ là âm thanh đó không to nhưng khiến một số người quỳ gần chúa lo sợ. Nàng chỉ bị ảnh hưởng bởi cử chỉ của họ, mà chưa cảm nhận được uy quyền của chúa. Trịnh Tùng cướp lời nàng và phẩy tay:
- Ta mời tới đây không phải Tinh phi nhỏ bé của Mạc Kính Cung.
Bỗng có tiếng đồng thanh của các quan và thân sĩ:
- Mời Trạng nguyên thượng tọa!
Thị Duệ bối rối đưa mắt nhìn Trịnh Khải. Chàng khẽ hất hàm bảo nàng đến bên cái ghế lớn. Nàng bắt đầu tò mò về tình huống, sự bối rối ban đầu đã giảm dần. Vì nàng bỗng hiểu ra: nhà chúa muốn trao đổi với Trạng nguyên là nàng. Nàng bắt đầu suy tính sẽ có thể nói gì. Nàng phất tay áo phải sang bên rồi trang trọng ngồi xuống, đối diện Trịnh Tùng.
- Ta cho phép các ngươi ngồi thẳng dậy...- Trịnh Tùng.
Bọn họ khẽ nhìn nhau trước khi nhổm người ngồi thẳng. Một viên quan lớn tuổi mạnh dạn hỏi:
- Thưa Trạng nguyên, tôi có điều muốn hỏi thẳng, điều gì khiến thân gái dấn thân vào quan trường?
Thị Duệ nhìn viên quan ấy rồi nhìn những người khác đang giả vờ hướng về chúa nhưng thật ra đang cố lắng nghe xem nàng sẽ nói gì.
Bỗng chỉ có nàng nghe thấy nhiều tiếng ngựa hí vang, nhiều tiếng vũ khí khua lung tung, tiếng người thở hổn hển từ những ngày xưa vọng về. Thị Duệ định đứng lên thì choáng váng nên tựa vào thành ghế rồi tiếng ồn cũng dừng. Nàng vì giận, mà nói điều mình không suy tính:
- Ngày trước nhà chúa kéo quân đến Hải Dương, quân lính có kẻ cưỡng bức dân nữ, làm nhục vợ người,... có người đáng mặt nam nhi ra tay bảo vệ, lại bị đày đoạ, gia đình tan tác.Ngày ấy tiếng ai oán khắp nơi ở Đại Việt.
Một viên quan khác chen ngang:
- Lệnh trên ban xuống quân đi phải có kỉ luật! Sợ rằng có kẻ mượn danh đại quân làm điều tàn tệ.
- Ngoài vàng bạc châu báu, đàn bà con gái có được tính là chiến lợi phẩm trong trận ấy?
Viên quan ấy bất ngờ trước lí giải của nàng rất đúng. Viên quan bối rối giây lát, khi định nói tiếp thì nàng chen ngang, quay sang hướng bên kia:
- Ngày ấy, nhân dân đói khổ, có người phải ôm cả con đẻ của mình mà tự vẫn, để vẹn toàn nhân phẩm! Thử hỏi khi ấy, vương gia, người ở đâu?
Trịnh Tùng sửa thế ngồi để giấu sự bất ngờ mà nàng tạo ra cho ông. Ở phủ của ông, mọi người phải gọi ông là chúa, thế mà có người lại dám gọi đúng tước vị của ông. Viên quan thứ ba giải vây:
- Những năm tháng binh lửa không thể tránh những cảnh thương tâm.
- Phải… Nên gia đình Thị Duệ đành dắt díu nhau lên Cao Bằng đi theo minh quân, mà trông vào một tương lai tươi sáng cho Đại Việt.
Trịnh Tùng khó chịu nhìn sang hướng Thị Duệ đang nhìn:
- Từ đầu năm nay, trong nước đói to, thóc gạo quá đắt, mỗi nơi mỗi giá, nhiều người chết đói. Phủ chúa đã làm được những gì trước chuyện này?
Viên quan thứ tư nói:
- Đầu năm nay[4] trời tỏ hai lớp quầng báo hiệu một cái nắng chưa từng có.
Viên quan thứ năm giải thích thêm:
- Đoán biết được việc đó. Phủ chúa đã dùng lương thực ở các trấn để chẩn cấp cho các vùng.
Ngay khi đồng liêu giải thích thì viên quan thứ sáu lạy Trịnh Tùng xong mới nói:
- Thần có tội vì chỉ xem được dị tượng không dự đoán được tình huống xấu này.
- Hẳn là trời tỏ sự răn đe! Mà có người chưa biết tỉnh ngộ- Thị Duệ muốn hạ uy phong nhà chúa.
Các quan, thân sĩ rúng người lo sợ cúi người vội. Viên quan thứ hai tiếp tục:
- Trạng Nguyên muốn nói do người bề trên đức chưa tu sửa, chính còn thiếu sót mà dẫn đến cảnh muôn dân lầm than thế chăng? Thật là nực cười! Trạng Nguyên là người nhà Mạc, liệu có quá nặng lòng với người dân nhà Lê?
- Thân là con dân Đại Việt, băn khoăn là chuyện đương nhiên. Ngõ hầu lòng thành cảm thấu trời xanh!
Bất ngờ vì lời lẽ của nàng, Trịnh Tùng cười khà:
- Khen cho câu ngõ hầu lòng thành của Trạng Nguyên. Lôi ra ngoài đánh cho ta!
Thị Duệ kinh hãi nhìn sang Trịnh Khải. Trịnh Khải lắc đầu có ý bảo không phải chúa đang nói về nàng. Binh lính lôi viên quan ấy vội ra ngoài. Nàng đứng phắt dậy vội nhìn theo rồi thả người theo vách ghế, rồi ngước nhìn lên. Lúc này, nàng mới biết lời nói của nàng có trọng lượng như thế nào. Những lời ban nãy nàng nói ra chỉ là lời nói của một người con sống trên mảnh đất yên bình, bị đoàn quân của Trịnh Tùng tràn qua. Nàng giận dữ nói cho hả dạ…
Các quan phía viên quan ấy cúi lạy không dám ngước lên nhìn chúa. Trịnh Tùng từ tốn nói:
- Chỉ có tám chữ, các ngươi có bao nhiêu người mà mãi không thể chứng minh tám chữ ấy là sai hay sao?
Có tiếng “bộp” liên tục khiến Thị Duệ run sợ hít hơi sâu.
- Trạng nguyên đưa ra thuyết ấy nhằm chia rẽ ta và thánh thượng, để bọn tàn dư nhà Mạc có cơ hội trở về đây!
Nàng khẽ giật mình khi hiểu Trịnh Tùng nói gì. Chúa nhận thấy nên phá lên cười khiến Trịnh Khải đứng không vững. Thị Duệ căng thẳng còn các quan, thân sĩ cúi xấp mặt xuống đất.
- Trịnh Tùng ta xuất thân là võ tướng, chữ nghĩa không nhiều, trước thời cuộc hôm nay cũng có quan điểm của riêng mình. Rằng dân là quý, quốc gia là…
- Quốc gia là thứ, quân vương là nhẹ. Không ngờ người lại vịn vào quan điểm của Mạnh Tử[5] mà muốn lật đổ triều đình nhà Lê!- Thị Duệ cướp lời của chúa Trịnh Tùng.
Trịnh Tùng nghiến răng kiềm cơn giận. Nàng đắc ý nói tiếp:
- Có phải chúa thượng đây…
Nàng cố tình gọi Trịnh Tùng là chúa và ngập ngừng, để giáng đòn mạnh mẽ:
- Muốn kiêu binh tạo phản hòng đoạt ngôi vua! Để đẩy trăm họ vào chỗ lầm than!
Trịnh Khải đứng không vững. Chàng bỗng lo cho cái đầu của nàng.
- Trạng nguyên…
Trong lúc Trịnh Tùng nuốt nước miếng lựa lời đặt câu hỏi, mọi người đều vểnh tai lên nghe.
- Đừng buông lời nhục mạ… Người không sợ ta lấy mạng người ngay tại đây sao?
- Nhà chúa dễ dàng lấy đi mạng của ta nhưng không thể thay đổi được cách ta nghĩ. Đã vào hang hùm cũng chẳng mong toàn mạng trở ra. Chỉ mong được nói cho hả dạ!
Trịnh Tùng nhìn nàng đắn đo mà không biểu hiện rõ điều gì, rồi quay người sang bên.
- Người đâu, chuẩn bị phòng ốc cho Trạng nguyên, đối đãi theo lễ thượng khách!
Mấy nô tì vội chạy từ trong ra chỉ đường cho Thị Duệ đi vào lối bên phải dẫn đến nội cung, nơi ở của các vương phi, hay có gian phòng của một vài quận công. Ngoài ra có vài gian phòng dành cho gia quyến của các vương phi, quận công lưu lại. Thị Duệ được sắp xếp nghỉ ngơi tại đây, vì nàng vốn là thân nhi nữ. Trịnh Tùng đã cho người sắp xếp từ trước.
Nhìn theo nàng vào trong, chúa Trịnh bỗng nghĩ đến việc thu nhận nàng dưới trướng nhưng không biết làm cách nào. Chúa cảm tài nàng vì nàng là phận đàn bà, chỉ có tí tuổi mà nhìn thấu tâm can của chúa mấy năm về trước. Đúng là chúa từng muốn chiếm giang sơn cho họ Trịnh mình, nhưng không phải lúc này…
Chúa tiếc cho tài năng bậc ấy lại là thân nhi nữ.
- Dường như khách của bổn Soái tìm được nhiều câu trả lời ở tướng quân?
Trịnh Khải vội quỳ xuống:
- Xin chúa thượng tha tội. Trạng nguyên vốn dĩ là bạn của hoàng hậu, thần và Bình quận công quen biết người cũng bởi vậy.
Trịnh Tùng hiểu chuyện, bỏ vào trong theo lối bên trái đến Tĩnh đường để nghỉ ngơi. Chúa vừa đi vừa nhìn khoảng trời đằng xa, mà tự hỏi ý trời là như thế nào?
Trạng nguyên là một người có học, với khẩu khí ấy nếu chúa giữ lại bên mình làm kẻ tâm phúc, biết đâu chừng sự nghiệp của họ Trịnh sẽ vẻ vang hơn nhiều. Chúa không có ý chê bai những thuộc hạ, văn sĩ theo hầu; nhưng bọn họ đều sợ uy của chúa mà có điều không dám nói. Chỉ tiếc Trạng nguyên lại là con gái… Hay lưu lại bên cạnh nhà vua để khuyên can, nói lời ngay thẳng, âu cũng là một cái hay? Chỉ nghĩ thế thôi, chúa Trịnh đã thấy thêm mệt mỏi.
Trịnh Đỗ đi đến chỗ Trịnh Tùng ngồi ban nãy, ông thở dài rồi nói:
- Các người nên biết xấu hổ…
Nô tì Cát Đằng đưa một phụ nữ quyền quý, trạc năm mươi tuổi, đi ra từ lối bên phải. Trịnh Đỗ và Trịnh Khải chỉ kịp khẽ cúi chào thì bà phẩy tay miễn lễ. Đó là thứ phi của Trịnh Tùng, Đặng thị, mẹ đẻ của Bình quận công Trịnh Tráng. Đặng thị nói:
- Con đứng lên đi. Cả ngày nay mọi người cũng đã mệt mỏi rồi, hãy đứng lên đi.
Các quan nhìn nhau. Trịnh Đỗ thở dài:
- Ra ngoài hết đi.
Các quan, thân sĩ đứng dậy. Có người đứng không vững, có người té. Trịnh Tráng chạy vội vào ngang qua họ đang uể oải đi ra ngoài. Ba thuộc hạ nối gót theo sau chàng. Chàng mừng rỡ:
- Cuối cùng em cũng đã về!
Trịnh Khải rút kiếm vội ngăn khiến Trịnh Tráng ngạc nhiên.
- Ta muốn vào gặp nàng ấy. Tránh ra...
- Lần trước con không làm tròn nhiệm vụ, nửa đường phải về, không có lệnh của cha, con không nên tự tiện vào phủ!- Đặng thị.
- Đây không phải là lúc anh xông vào xin gặp! Người đó bây giờ đã là Tinh phi của nhà Mạc.
Trịnh Khải cố tình đưa thông tin đến Đặng thị. Khải hiểu rằng Đặng thị sẽ ngăn không cho hai người đến bên nhau. Đặng thị ngờ vực:
- Người đâu, đưa Bình quận công ra ngoài. Chuẩn bị phòng cho Thái phó nghỉ lại. Còn con và Cát Đằng theo ta vào trong.
Trịnh Tráng định nói thì Đặng thị quay lưng lại. Ba thuộc hạ Trịnh Tráng liền kéo chàng ra. Trịnh Khải theo hầu, Đặng thị dò hỏi ở chàng. Chàng chỉ cho biết: chúa thượng cho mời Tinh phi của nhà Mạc đến hỏi chuyện và nàng ta lại có tình cảm sâu nặng với Trịnh Tráng. Đặng thị cho Trịnh Khải lui ra.
Khải được đào tạo theo lối khi nào có người bề trên hỏi chàng mới được trả lời. Và ngoài chúa ra, không phải chuyện gì chàng cũng có thể nói cho bất kì ai biết.
Bà băn khoăn suy nghĩ: tại sao chúa thượng lại muốn gặp nàng ta tại phủ chúa? Chẳng lẽ chúa thượng đã tính đến chuyện người thế tập vương vị của người? Vậy thì người sẽ trao hay không trao cho Trịnh Tráng, con trai của bà?
Bà quyết định đi tìm câu trả lời. Bà không muốn mọi chuyện vượt quá giới hạn khi cái ghế thế tử còn trống và Trịnh Tráng không được chúa Trịnh vừa lòng.
[1] Phụng thành: Nguyễn Giản Thanh có làm bài phú là Phụng thành xuân sắc phú, miêu tả vẻ đẹp kinh đô vào thời điểm trước khi Mạc Đăng Dung lên ngôi.
[2] thần kinh: kinh đô lúc này là Đông kinh.
[3] xà, rầm: thanh vật liệu dài tương đối và cứng chắc, đặt ở những điểm tựa- thường là đặt ngang- để đỡ các các bộ phận bên trên của công trình xây dựng, như các loại ngói.
[4] năm nay: tức năm Mậu Thân, Hoằng Định năm thứ 9( năm 1608), theo Đại Việt Sử ký Toàn thư.
[5] Quan điểm của Mạnh Tử: dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh.