Ở nơi đây, cùng với nhau - Cập nhật - Ba Lô

Ba Lô

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
80
Gạo
300,0
=> Thiếu dấu chấm sau chữ "bàn". Mình đọc chả phát hiện được lỗi chính tả gì cả, thấy mỗi chỗ này.

Trò chơi chứ nhỉ?

Cảm giác thấy đau và khó chịu cùng với tâm trạng của nữ chính, gặp lại người cũ, người vẫn còn sức ảnh hưởng với mình ở hiện tại mà cảm giác xa vời vợi... nói chung, thật khó diễn tả.:(
Cố ý "Chò chơi" á bạn :v
Nghe có vẻ như bạn từng trải qua cảm giác này rồi hả?
 

Ba Lô

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
80
Gạo
300,0
CHƯƠNG 4:

TAN BIẾN


Những ngày buổi thầu diễn ra, dù tôi cũng có trách nhiệm trong dự án này nhưng không lớn lắm nên vẫn có thể từ chối tham dự. Qua thông tin thì cũng có nghe nói công ty tôi đã thắng. Thật tốt quá!

Ngày có quyết định cũng là giáng sinh nên mọi người hai công ty kéo nhau đi liên hoan mừng vụ làm ăn mới. Duy và mấy người cùng chỗ làm cứ gọi điện liên tục làm tôi phải tắt máy cả ngày. Đứng ở ban công nhìn ra đường thấy mọi người đi lại tấp nập, không gian náo nhiệt khiến tôi không đành lòng liền khoác thêm áo quyết định ra đường.

Giáng sinh năm nay Sài Gòn bỗng có nhưng đợt gió se lạnh, giống như mùa thu ở Hà Nội vậy, vô tình mang lại cho tôi cảm giác cô đơn hơn bao giờ hết. Xe chạy trên phố như mắc cửi. Những cửa hàng bên đường trang trí đèn lấp lánh, ở những hiệu lớn đều có một cây thông lớn đặt trước cửa, còn có ông già noel đứng phát quà nữa. Quán café, nhà hàng đều nườm nượp khách. Nhìn vào cửa kính có thể thấy từng nhóm người đang tụ tập, gia đình, bạn bè... Tiếng cười tràn ngập phố phường, trên môi mọi người.

Tôi bỗng nhận ra, sống hai năm ở đây nhưng thực chất mình chẳng có nổi một người bạn đúng nghĩa. Duy mang danh là bạn nhưng đúng ra mà nói cũng chỉ là tình cũ. Năm đó đến đây mang theo trong mình nỗi thất vọng về gia đình, cùng với tuổi trẻ cố chấp tự đào thải bản thân ra các mối quan hệ, không chịu thích nghi với môi trường mới nên bạn bè đối với tôi cũng giống như người dưng khi gặp có thể nói vài câu xã giao, không hơn. Cuối cùng khi trở về đây, tuyệt nhiên chẳng có bóng hình nào quen thuộc. Cái tôi không ngờ nhất mà tuổi mười tám đem lại cho tôi chính là mối tình khắc cốt ghi tâm, không cách nào quên lãng.

Bỗng nhìn thấy một gánh hàng rong bên đường, tôi tạt vào chỉ định xem cho vui. Có rất nhiêu món đồ, tất cả đều là những thứ dành cho giáng sinh. Mũ len màu đỏ, cài tóc sừng tuần lộc, còn có chiếc chuông ông già noel hay mang nữa. Thật là đáng yêu!

Điện thoại rung, tôi mở ra liền thấy có hai tin nhắn mới, là của bố và mẹ.

“Chúc con giáng sinh vui vẻ!”

“Con gái giáng sinh an lành nhé!”

Tôi mỉm cười. Vẫn là bố mẹ yêu thương tôi nhất!

Cầm quả cầu tuyết lên, bên trong là một ngôi nhà gỗ với hàng rào trắng bao quanh. Lắc nhẹ, tuyết liền bay mênh mang. Vào đêm giáng sinh, mẹ sẽ nướng bánh bên bếp, bố và con thì xem chương trình ti vi yêu thích. Sau đó khi bánh ra lò, mọi người sẽ cùng nhau thưởng thức bên lò sưởi. tin rằng ông già noel sẽ gửi quà qua ống khói. Gia đình tôi mong ước chính là như vậy. Thật là ấm áp!

Tôi mỉm cười khi nghe cô bán hàng hỏi tôi đi một mình à. Vào dịp lễ hội để mọi người quây quần bên nhau mà tôi lại cô độc như thế này, thật đáng thương quá! Quyết định mua quả cầu tuyết, nuông chiều bản thân một lần.

Lúc đi qua một quán karaoke, thấy có người đứng ở ngoài cửa nghe điện thoại, cũng không để ý lắm. Đến khi bị gọi giật lại mới nhận ra đó là cô bé làm ở phòng kế hoạch hôm trước còn bấm thang máy cho tôi.

- Chị từ chối đi với công ty để lang thang một mình như thế này hả? Vào đây, vào đây. Mọi người đang vui lắm!

Cô bé một mực kéo vào quán mặc cho tôi kháng cự. Vừa mở cửa ra đã bị tiếng hát chói tai của một đôi nam nữ đang song ca làm cho giật mình. Nhìn mặt lạ hoắc như vậy có lẽ là của công ty bên kia. Phòng rộng đủ chứa đến mấy chục người nhưng rất tối, ánh sáng nhàn nhạt, chốc chốc lại có đèn nhấp nháy hỗn loạn khiến người ta thực chóng mặt. Tôi bị ấn vào ngồi trên chiếc ghế sô pha đã chật chỗ nhưng xem ra mấy cái kia cũng vậy. Dù nhạc ầm ĩ vẫn nghe tiếng Duy hét tên tôi:

- An Dương Vương cô nương đến rồi à? "Sang chảnh" quá nha, gọi mấy lần không chịu bắt máy.

Xem ra giọng thế này là say rồi. Cái tật vẫn vậy, không uống thì thôi chứ đã nhậu thì chỉ có ngất ra bàn. Tiếng Duy to đến nỗi ai cũng hướng ánh mắt vào tôi rồi hò hét bắt đầu ép tôi uống. Trong ánh đèn chập chờn, tôi vẫn nhận ra ánh mắt thâm tình ấy. Lặng lẽ ngồi ở dãy bên kia, chỉ lãnh đạm liếc qua rồi tiếp tục uể oải tựa lưng vào thành ghế hút điếu thuốc trên tay. Trái tim se lại trong khoảnh khắc. Tôi mím môi. Đúng rồi! Điều tôi mong muốn chính là như vậy, sự lạnh lùng kết thúc cho sự day dứt trong lòng.

Tôi liền theo sự hưng phấn của đám đông rót một cốc bia đầy uống liền một hơi. Chất lỏng cay đắng đó cứ trôi tuột xuống không để lại dấu vết gì, vô tình cuốn luôn thứ mắc nghẹn trong cổ họng tôi. Nuốt hết, tất cả đều xuống sâu tận đáy lòng.

Uống hết cốc bia coi như chịu phạt xong. Những người khác tiếp tục cuộc vui, quay chai bia để xem ai là người lên hát. Hai đầu chai bia chỉ vào hai người nào họ liền phải lên song ca. Thật là một trò chơi rắc rối! Chi Chi lăng xăng chồm lên bàn quay chai bia, từng vòng từng vòng quay mọi người đều căng thẳng theo dõi. Đến tôi không để ý gì cũng bị không khí đó làm cho nín thở. Cuối cùng đầu nhỏ cái chai chỉ vào cô gái trẻ nào đó và đầu lớn… là Cao.

Đúng như tôi dự đoán, anh lập tức từ chối. Mấy trò thế này chẳng làm Cao hứng thú bao giờ. Nhưng mọi người quá nhiệt tình khiến anh rất bối rối, cuối cùng cũng khuất phục.

Cô gái trẻ sau một hồi khó khăn nặn óc suy nghĩ không biết bản tình ca nào hợp với phó tổng đẹp trai kia, cuối cùng cũng kiên quyết bấm mã số bài “Tan biến”.

Tôi thật sự chưa bao giờ nghe anh hát, có một lần từ xa thấy anh đeo tai nghe còn miệng lẩm nhẩm cái gì đó. Đến gần cũng lờ mờ anh đang hát theo bài đang phát nhưng chưa được nửa phút đã bị Cao phát hiện nên thực sự vẫn không thể hình dung được giọng của anh ra sao. Chỉ nghe Duy bảo anh hát hay lắm.

Tôi yên lặng theo dõi. Trong ánh đèn mờ nhạt cùng sự hỗn loạn của đám đông, bóng lưng anh trở nên cô độc hơn bao giờ hết. Đoạn đầu cô bé kia hát tông thấp nên dễ, đến khi lên cao liền không bắt kịp. Anh thấy vậy nên tinh ý hát chen vào đỡ cho cô ấy. Tiếng anh vừa cất lên, trái tim tôi liền rung động.

Bao năm qua đi cố giữ lấy được gì
Thôi đành cay khóe mi...
Hay là cơn mưa phương xa vui hơn nơi đây gió lớn
Sớm mai em thường nhớ ai
Ngày nào em gót chân lạnh giá mưa dần khuất xa
Ngày nào anh trái tim vụn vỡ trong từng giấc mơ
Yêu thương đã lỡ.

Từng lời, từng lời đều như cất lên từ tận đáy lòng anh khiến trái tim tôi muốn nghẹt thở. Bài hát đã nghe qua nhiều lần nhưng chưa bao giờ cảm thấy nó đau lòng đến vậy. Đã từng rất muốn nói với anh rằng, cho dù là mưa suốt đêm thâu hay một ngày nắng rạng, luôn mong rằng mỗi sáng mở mắt ra liền thấy anh, có thể chạm vào anh. Khi cô đơn chỉ cần nghĩ đến anh sẽ thấy ấm áp trong lòng. Nhưng giây phút này, khi anh đang đứng trước mặt, cho dù hít chung một bầu không khí, cũng cảm thấy anh thật xa lạ.

Từng ngày nhìn mưa vội vàng nụ cười ai ngập tràn
nghe bao nhiêu suy tư như đang khóc òa
Giờ bên em tuyết trắng hay ngày đang có nắng
liệu rằng em có nhớ mưa này chăng?

Tiếng anh trầm ấm, da diết như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim tôi từng chút một, đau thương vô hạn. Biết là rất ích kỉ, nhưng tôi thực sự đang nghĩ có phương thức nào để làm tổn thương anh hơn được nữa không? Sau này anh có thể không còn tình cảm gì với tôi nữa nhưng chỉ mong rằng đừng bao giờ quên tôi. Không thể làm anh yêu tôi hơn, nên chỉ có thể làm đau anh hơn, để anh ghi nhớ suốt một đời rằng có một người con gái đã từng làm tổn thương anh sâu sắc, sẽ không bao giờ quên.

Tôi rời bỏ anh, nhưng sao có thể rời bỏ trái tim mình đây?
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Cố ý "Chò chơi" á bạn :v
Nghe có vẻ như bạn từng trải qua cảm giác này rồi hả?
À, thì ra là cố ý, cho vào ngoặc kép mà mình không nhận ra.
Cảm giác này cũng không hẳn là từng trải qua, đọc cso chút đồng cảm với nhân vật nữ của bạn thôi à.
 

Ba Lô

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
80
Gạo
300,0
Về đến nhà, đầu óc tôi váng vất, lúc nãy bị mấy người công ty bên ấy chuốc quá chừng. Định ngủ luôn nhưng người ngứa ngáy khó chịu quá nên quyết định đi tắm một lát. Khi xong xuôi cũng đã muộn nhưng lại cảm thấy không buồn ngủ nữa. Tôi đành mở máy tính, theo thói quen lân mạng check mail. Qua facebook thì bạn bè cũng đã offline gần hết, đột nhiên bụng sôi ục ục. Lại cái gì nữa không biết, nhà không còn gì ăn mà. Tôi lì lợm ngồi đợi cơn đói qua đi nhưng một lát sau nó vẫn cứ đu bám dai dẳng. Vậy là phải lười nhác rời giường, mặc thêm áo khoác đi xuống siêu thị gần nhà kiếm đồ. Tối nay đột nhiên nhiệt độ thấp hơn bình thường, thật hiếm khi Sài Gòn như thế này, tôi kéo áo, xỏ tay vào túi bước đi.


Đang định sang đường, tôi giật mình thấy Cao áo quần xộc xệch đứng đối diện, ngay cạnh cột đèn đỏ phía bên kia. Bước chân tôi dù không muốn cũng tự động mà dừng lại. Anh đưng đó từ lúc nào? Đang... đợi tôi hay chỉ vô tình ngang qua đây? Nếu là đang đợi... vậy nếu tối không xuống, anh định chờ đến bao giờ? Qua năm đợt chuyển đèn đỏ, tôi mới ngập ngừng băng qua vạch trắng như băng qua thời gian đằng đẵng, lòng dạ ngột ngạt, đích đến rất mờ mịt.

Khi chỉ còn cách nhau 2 viên gạch đường, tôi dừng lại. Anh vẫn đứng đó yên lặng nhìn tôi, ánh mắt thâm tình không rõ tâm tư. Mặc dù không có lỗi gì nhưng để anh đứng ở đây lâu như vậy, trong lòng cũng có phần áy này. Tôi ấp úng mở lời:

- Anh... sao lại ở đây?

Anh không trả lời, nhẹ nhàng bước đên ôm lấy tôi. Tôi không kịp định hình được anh muốn gì, chỉ đứng im. Mùi rượu nồng nặc bao quanh tôi, vướng vít khiến sự mơ hồ vừa mới gạt đi giờ cũng quay trở lại, có lẽ lúc nãy anh cũng uống nhiều lắm. Anh đứng không vững, dựa cả vào người tôi. Anh không gầy, cũng không béo nhưng tôi không nghĩ khi anh tựa vào tôi lại cảm thấy nặng nề đến vậy. Cứ đứng như thế, mặc cho người trên đường qua lại tấp nập, nán lại những ánh nhìn tò mò. Tôi không ôm lại, cũng không đẩy ra. Anh không siết chặt, cũng không buông thả. Sau đó, anh nói một câu, giọng khàn đặc pha chút mệt mỏi:

- Sao đi mà không nói?

Lòng tôi ngổn ngang, xót xa vô hạn. Tôi không thể phân biệt được tiếng nói vừa rồi là thực hay mơ. Trước mắt tôi rõ ràng là một người lí trí, lạnh lùng như thế, tại sao lúc này lại trở nên yếu đuối và đáng thương đến vậy.

Trong lòng anh... đã tổn thương đến mức nào rồi.

- Tại sao em lại giày vò anh như vậy? Năm đó chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có tình cảm với ai, vậy mà em lại xuất hiện. Đến khi anh phát hiện ra mình đã yêu em thì lại ra đi không nói một lời, khiến anh chờ đợi trong vô vọng. Em làm như vậy có bao giờ nghĩ đến cảm giác của anh không? Bao năm qua có nhớ đến anh lúc nào không? Em cứ làm anh đau lòng như vậy thì anh biết phải làm thế nào?

Tôi có thể nghe thấy tiếng trái tim anh đang thổn thức. Năm đó... năm đó... Đừng bao giờ nhắc lại nữa. Mọi chuyện đã qua đi rồi, quay lại cũng chỉ làm đau nhau mà thôi. Những kí ức như vậy, cớ gì anh cứ giữ sâu trong lòng như vậy?

Tôi đưa tay, muốn vỗ về cho trái tim anh bình yên trở lại. Cuối cùng vẫn không đủ can đảm, nặng nhọc đẩy anh ra, bảo anh theo tôi rồi quay lưng đi trước. Anh không hỏi nhiều, chỉ bước cùng tôi. Gió lạnh thốc vào người, tôi lại co tay vào trong túi. Chợt nghĩ, anh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng manh như vậy, liệu có sao không? Dù lo lắng nhưng tôi cũng không đủ can đảm để quay lại xem, chỉ biết bước nhanh hơn.

Lấy chìa khóa mở cửa, dù không nhìn nhưng cũng biết anh đang dán mắt vào cái nắm đấm cửa, không rõ tâm tư có điều gì. Khi tôi vào nhà, anh cứ ngần ngừ mãi không di chuyển. Tôi chợt thấy bối rối, không biết những gì mình làm vừa rồi có gì sai không, cuối cùng nói nhỏ:

- Anh vào đi.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, không khí trở nên gượng gạo. Tôi không biết tôi mời anh lên đây để làm gì, anh có lẽ cũng không hiểu hành động của tôi, tôi đã làm gì thế này. Thật ngu ngốc! Chẳng lẽ ngồi thế này đến hết đêm ư? Tôi không dám nhìn Cao, thi thoảng liếc nhìn lên thì thấy anh đang dán mắt vào bức ảnh tôi mặc áo cử nhân, cười toe toét. So với lúc đó, tôi bây giờ không khác là mấy, chỉ là đôi lúc có trang điểm và kiểu tóc thay đổi một chút mà thôi. Nếu được lựa chọn, tôi vẫn muốn làm tôi bây giờ. Vội gạt đi những ý nghĩ không hay vừa xuất hiện trong đầu, đứng lên:

- Em đi lấy trà.

Tôi chẳng biết mình ngẩn ngơ cái gì mà đến lúc nước sôi cả nửa ngày rồi mới giật mình nhận ra, vội vã rót vào ấm rồi bưng trà ra, ngạc nhiên không thấy anh đâu. Khi đi vòng qua ghế sô pha đặt trà xuống bàn mới thấy Cao đang ngủ say sưa như trẻ thơ, có lẽ là chờ tôi lâu quá. Tôi nhìn anh hồi lâu, nhận ra dù đang ngủ nhưng lông mày vẫn nhíu lại rất mệt mỏi. Lúc anh làm việc cũng lo lắng, đến lúc nghỉ ngơi rồi, không thể do mình thư giản một chút sao? Trong lòng dâng lên nỗi xót xa, tôi quỳ xuống bên cạnh, muốn nhìn anh rõ thêm chút nữa...

Anh gần quá...

Lại muốn trả lời câu hỏi của anh. Anh hỏi em, sao đi mà không nói.

Muốn quay ngược lại thời gian, cũng muốn hỏi anh, sao em đi anh cũng không nói gì? Em đã chờ ở sân bay. Rất lâu, rất lâu. Hủy chuyến bay lúc 2 giờ, đợi anh chín tiếng, cuối cùng vẫ phải rời đi trong cô đơn. Chỉ muốn nhìn thấy anh luyến tiếc em một lần, anh vẫn không đến. Em có thể nói gì đây?

Thực ra, nếu trước đó, anh thích em một chút, có lẽ em đã đợi anh lâu hơn...

Vẫn thường tự hỏi vào năm đó, tại sao lại gặp anh? Nếu sớm hơn một chút, sẽ không yêu thương đủ sâu để khắc cốt ghi tâm như vậy. Nếu muộn hơn một chút, chắc chắn sẽ đủ tàn nhẫn để từ bỏ. Nhưng vào cái tuổi mười tám đó, trái tim lúc nào cũng chênh vênh. Bởi vì quá cô đơn nên yêu nhiều, đau cũng nhiều lắm.

Rất muốn nói với anh, năm dài tháng rộng, đi đến đâu vẫn chưa bao giờ quên được hình bóng anh. Những tổn thương trong lòng này, cũng chỉ vì anh mà đau đớn.

Tôi chạm vào lông mày Cao, muốn vuốt cho nó giãn ra nhưng vẫn không đủ dũng khí. Nếu anh thức dậy, có lẽ sẽ rất lâu, rất lâu sau này hoặc sẽ không bao giờ nữa chúng tôi được gần nhau thế này. Đi một bước, là xa anh một chút. Nhưng em đã đi hàng ngàn kilômet, lại trong một thời gian rất dài, giờ quay về nơi cũ, có được tính là trở lại không? Hay đã qua một nơi khác? Thật ra em biết, thời gian và khoảng cách không liên quan gì đến tình yêu cả. Trước là không thích, sau cũng sẽ không thích. Ở gần không yêu, thì xa vẫn là không yêu. Là tự em nuôi mộng rồi.

Tôi đứng dậy, bước đến gần cửa sổ. Trong ánh đèn rực rõ, đột nhiên một tòa nhà cao tầng vụt tối. Có lẽ là gặp sự cố gì đó, mọi người trong đó chắc đang rất hoảng loạn. Đột nhiên nước mắt không biết từ đâu ấm nóng trào ra. Cũng như tôi đây, đã tuyệt vọng trong chính tình yêu của mình mất rồi.
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Vẫn thường tự hỏi vào năm đó, tại sao lại gặp anh? Nếu sớm hơn một chút, sẽ không yêu thương đủ sâu để khắc cốt ghi tâm như vậy. Nếu muộn hơn một chút, chắc chắn sẽ đủ tàn nhẫn để từ bỏ. Nhưng vào cái tuổi mười tám đó, trái tim lúc nào cũng chênh vênh. Bởi vì quá cô đơn nên yêu nhiều, đau cũng nhiều lắm.
Mình thích đoạn này nhất trong chương 4. Bạn viết hay, miêu tả nội tâm rất chân thật.
Không biết diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào, hy vọng "tôi" và Cao sẽ tháo gỡ hiểu lầm trong quá khứ.
 

Ba Lô

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
80
Gạo
300,0
Chợp mắt chưa đầy 3 tiếng sau đã thức dậy. Nhìn đồng hồ, 7 giờ. Đã đến lúc rời đi rồi. Máy bay sẽ cất cánh lúc 8 giờ nên bây giờ ra đó là vừa.

Tôi nhìn anh vẫn đang ngủ say trên ghế sô pha, vẻ mặt an yên hiếm có. Lần này rời đi không biết bao giờ sẽ gặp lại, có khi sẽ vĩnh viễn chia xa nên chưa gì trong lòng tôi đã ngập tràn thương nhớ.

Những lời từ đáy lòng anh tôi đã nghe, tình cảm năm ấy cũng biết là thật nhưng lại không đủ can đảm để thử thêm lần nữa. Qúa khứ là yêu, chắc gì hiện tại tình cảm vẫn vẹn tròn như thế. Ai đảm bảo sẽ không tổn thương nhau lần nữa? Tôi không còn là đứa con gái ngốc nghếch năm đó có thể bất chấp tất cả để theo đuổi một người, cũng không còn đủ nông nổi để có thể rời xa ai đó trong phút chốc. Và quan trọng nhất chính là không còn đủ sức để chịu đựng tổn thương thêm lần nữa. Nên tôi chỉ có thể lựa chọn nhung nhớ và cô đơn không biết khi nào dứt mà thôi.

Tôi viết cho anh một mảnh giấy để trên bàn: Em đi đây.

Không biết lúc thức dậy anh sẽ bàng hoàng như thế nào nhưng tôi chỉ có một sự lựa chọn đó thôi. Chỉ mong anh đừng tổn thương quá sâu, cũng đừng nhớ đến tôi chút nào nữa. Hạnh phúc của anh sẽ đổi lại sự thanh thản trong lòng tôi, dù biết sẽ phải trải qua nỗi xót xa vô hạn. Kí ức đã giữ khư khư bao năm qua, hãy đắp chăn, và ngủ một giấc thật sâu. Đừng bao giờ thức dậy nữa! Cho hành lí nhẹ đi một chút, tôi sẽ đi được xa hơn.

Nhìn anh lần cuối. Làn sương mỏng trong mắt cuối cùng ngưng tụ thành giọt nước rơi xuống. Tạm biệt anh!

Xuống xe. Tôi ngẩng đầu. Sài Gòn hôm qua vẫn còn nắng rực rỡ, hôm nay lại nhõng nhẽo òa mưa từ sáng sớm nên bây giờ bầu trời mang khuôn mặt xám xịt như hờn dỗi ai. Tôi vuốt sợi tóc vương trên má, kiên quyết bước vào đại sảnh sân bay. Bỗng tay áo rung rung, một lực kéo khiến đôi chân dừng lại. Tôi quay lưng, nhìn xuống thấy một bé gái với đôi mắt đen nhánh, giọng trong veo rụt rè nói với tôi:

- Chị gái ơi, mua giùm em một bông.

Tôi sững người nhìn đóa hồng đỏ thắm trên tay con bé. Sau đó đưa tay khẽ khàng vuốt ve những giọt nước mưa đang chầm chậm rơi xuống. Trái tim chua xót.

Sáng hôm đó bầu trời cũng u tối như vậy. Đang ngủ nướng thì nghe chuông cửa cứ reo lên liên hồi, tôi vò đầu bứt tai bực bội, lết từ giường ra cửa. Mở cửa ra thấy Cao càng tức giận hơn. Thừa biết tối qua nói chuyện khuya như thế thì tôi sẽ dậy muộn mà vẫn cố tình quấy rầy. Tôi thả cửa quay đầu định đi vào trong, anh đã nhanh chóng nắm cổ tay kéo lại. Tôi bị phá giấc ngủ bực mình sẵn liền hét lên:

- Sao anh lại đến đây?

Anh vẫn không nói gì, chỉ tủm tỉm cười. Đợi một lúc lâu vẫn không thấy anh lên tiếng, tôi bắt đầu tò mò đứng dựa vào cửa chờ đợi. Thấy tôi đã tỉnh táo lại Cao mới chịu mở miệng:

- Sẵn sàng chưa?

Tôi vô thức gật đầu.

- Xòe tay ra.

Tôi cứng nhắc làm theo, không một lời thắc mắc. Tự hỏi con người cục mịch thường ngày đâu rồi, sao hôm nay anh lại trở thành một nam sinh đáng yêu như thế? Chưa kịp nghĩ ra lời giải đáp, anh bỗng đặt vào lòng bàn tay một bông hồng. Tôi há hốc miệng, lắp bắp:

- Hôm nay... là ngày gì?

- Không gì cả.

Tôi chưa kịp hỏi tiếp thì anh đã vụt chạy. Hét gọi tên anh vẫn không thấy quay lại, tôi vội vàng phi vào phòng ngủ giở quyển lịch ra, ngày 11 tháng 11. Là ngày gì nhỉ? Nếu là ngày lễ thì lịch cũng đã in lên rồi. Còn kỉ niệm yêu nhau hay sinh nhật gì đó thì điện thoại sẽ báo. Đâu có gì đâu? Tôi ngẩn ngơ.

Sau đó chạy vụt ra ban công, thấy bóng dáng anh vội vàng dưới kia. Tôi hét lên:

- Này.

Cao khựng lại, nhìn lên chỗ tôi đang đứng, vẻ mặt thắc mắc. Tôi bật cười kêu to:

- Đồ sến!

Anh cười tươi như nắng sớm mùa hạ vẫy tay tạm biệt tôi rồi vụt đi. Nhớ ra hôm nay anh có cuộc thi hùng biện, tôi vội vàng rút điện thoại, nhắn cho anh một tin:

"Chúc may mắn"

Tin nhắn đã được gửi đi, đến lúc đó vẫn không hề biết rằng đó là tin nhắn cuối cùng giữa tôi và anh. Bông hồng vẫn đỏ thắm nồng nàn, trái tim rung động không nói thành lời. Khoảnh khắc đó, tuổi thanh xuân như ngưng tụ trên tay, kết liền một khối không thể tách rời khỏi mối tình đầu. Nếu hạnh phúc, sẽ cùng hạnh phúc. Nếu vỡ vụn, sẽ cùng vỡ vụn.

Chàng trai hai mươi mốt tuổi năm ấy mỗi lần mỉm cười đều như ánh nắng rực rỡ.

Chàng trai hai mươi mốt tuổi năm ấy tặng tôi bông hoa dịu dàng nhất trong lòng anh.

Chàng trai hai mươi mốt tuổi năm ấy ngốc nghếch ôm trái tim đầy vết thương chờ đợi tôi.

Tôi rút một bông hồng, cầm trên tay. Vào một ngày nắng đẹp, sẽ tặng cho chàng trai năm ấy của tôi và mong anh hạnh phúc.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên