*** CHƯƠNG 6 ***
“Ưng Vương” hướng cặp mắt bất mãn về phía Vũ Hân. Hắn cất giọng:
- Cô về đi. Hôm nay tôi muốn ở một mình.
- Hôm nay uống rượu với tôi đi.
Vũ Hân không đợi hắn trả lời đã rót một ly rượu đầy, kề lên miệng, một hơi uống cạn. Cô lại rót thêm ly nữa đã bị một bàn tay giữ lại.
- Tôi đã nói cô về đi mà.
- Ngày hôm kia là ngày giỗ của ba, mẹ và cả em trai tôi. Chỉ trong một ngày, gia đình của tôi hoàn toàn bị hủy hoại. Cảm giác mất đi một người thân với anh đã đau khổ như vậy rồi. Vậy còn tôi?
Cô cố gắng giằng ly rượu từ tay “Ưng Vương” uống cạn ly nữa. Lần đầu tiên hắn thấy cô cố chấp, bướng bỉnh đến như vậy.
Cô rót tiếp ly rượu thứ ba, lần này bị “Ưng Vương” giành lấy. Hắn uống một hơi hết ly rượu, quay sang nhìn cô:
- Muốn uống rượu với tôi sao chỉ chuẩn bị một cái ly?
Hắn mở tủ rượu, lấy thêm một chiếc ly nữa rồi đặt lên bàn. Hắn rót rượu vào hai chiếc ly, quay sang nhìn gương mặt chan chứa nước mắt của Vũ Hân.
- Hôm nay, anh đến chỗ cô ấy phải không?
- Ừ.
Cô đỡ lấy ly rượu trong tay hắn, ngắm gương mặt nhìn nghiêng của hắn dưới ánh đèn mờ ảo. Đó là một gương mặt lạnh lùng băng giá, trong đôi mắt giấu bao nỗi u uất, đắng cay.
Uống cạn li rượu, cô thấy mắt mình mờ mờ, cảm thấy hơi chóng mặt. Cô ngước mắt nhìn lên trần nhà, tiếp tục nói với hắn:
- Từ nhỏ, tôi luôn ao ước một lần được mẹ ôm vào lòng nũng nịu. Nhìn thấy những cô gái khác mỗi lần có tâm sự lại về gục vào lòng mẹ, tôi cảm thấy có chút ghen tị. Có những chuyện của phụ nữ, tôi không thể nói với ba, nhưng lại không dám lại gần nói với mẹ. Còn nhớ, năm tôi mười tám tuổi, thất bại với mối tình đầu, tôi đóng cửa giam mình trong phòng. Mẹ tôi không hề quan tâm, chỉ thấy ba tôi gõ cửa vào phòng, ông an ủi tôi, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải cố gắng đứng dậy, không được yếu đuối. Lúc đó, tôi đã gục đầu vào lòng ba, khóc nức nở.
Hắn nhìn cô, nhìn thấy sự yếu mềm nơi cô, trong lòng dâng trào cảm giác xao động.
Cô tiếp tục uống, uống mãi, cho đến khi mất đi ý thức, gục xuống bàn không thể dậy nữa.
Hắn càng uống lại càng không thấy say, chỉ ngắm nhìn mãi người con gái đang ở trước mặt hắn.
Hắn nhìn cô cả đêm như vậy, đi vào phòng ngủ, lấy chăn ra lặng lẽ khoác lên mình cô.
***
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, tràn ngập khắp căn phòng. Cô khẽ mở mắt, gắng gượng tỉnh dậy. Cô thấy đau nhức khắp người, toàn thân ê ẩm, rã rời.
Cô nhìn đến bên cửa sổ. Ánh nắng chan hòa, êm ái, xen lẫn giàn hoa bên tường đang rủ xuống.
Cô từ từ nhớ lại chuyện hôm qua, chợt giật mình nhìn lên đồng hồ.
Đã là năm giờ chiều.
Trời ơi. Sao cô lại ngủ lâu đến vậy. Cô vội vàng thu dọn đồ rời khỏi nhà ông chủ.
***
Mấy ngày sau, cô hoàn toàn không gặp "Ưng Vương". Cô cũng thật sự không muốn gặp hắn.
Hôm nay, trên đường trở về nhà, cô bỗng cảm thấy mê muội, ngất đi lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy, cô đã thấy hai tay bị trói chặt, ở giữa một sân bãi.
Cô cảm thấy vẫn còn cảm giác mê man, lí trí chưa được tỉnh táo, có lẽ tác dụng của thuốc mê vẫn còn.
Đến lúc khôi phục được hoàn toàn lí trí. Cô thấy trước mặt cô là bốn năm người đàn ông.
- Bé con, tỉnh rồi hả?
- Ông là ai? Sao lại bắt tôi?
- Bạn của "Ưng Vương".
- Bạn?
Cô hướng tầm mắt nhìn quanh một lượt, chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc. Là Lí Diễm.
Tại sao hắn cũng có mặt ở đây. Bọn người trước mặt cô chắc không phải tay sai Lí Diễm đấy chứ?
- Ông chủ Lí, ông có chắc cô ta là bạn gái của "Ưng vương" không?
- Chắc chắn mà. Tôi thường xuyên thấy cô ta qua lại nhà hắn.
Một tên trong số bọn chúng có thân hình vạm vỡ, hắn để tóc dài, làn da ngăm đen, quay sang hỏi Lí Diễm.
Cô đoán hắn chính là tên cầm đầu.
- Bé con, hãy ngoan ngoãn ở đây chịu khổ một chút. Chờ bạn trai đến so tài với ta rồi ta thả về.
Hắn vừa nói vừa nâng cằm Vũ Hân lên, cô quay đầu kháng cự.
**
Tại nhà của "Ưng vương", Tiểu Cường ném chiếc chén cầm trên tay xuống đất, đôi mắt vô cùng giận dữ. Hắn cầm lấy lá thư gửi cho "Ưng vương" vò nát ném vào thùng rác.
- Bọn khốn kiếp này. "Anh Ưng", giờ phải làm thế nào, tại sao chúng lại bắt Tiểu Hân chứ.
"Ưng vương" rút điếu thuốc ra, bộ dạng trầm tư, hết sức bình tĩnh.
- Cậu yên tâm, cô ta không sao đâu.
- Nhưng hắn rõ ràng bắt anh đến đó.
- Bởi vì hắn muốn thắng ta.
"Ưng vương "hiểu rõ "Hắc Báo" - kẻ đang bắt cóc Vũ Hân.
Hắn là một tay giang hồ mới nổi, tuy có thực lực nhưng vô cùng hiếu thắng.
Hắn khiêu khích các băng nhóm khác, nhiều lúc cố tình gây sự, chỉ để chứng tỏ năng lực mình hơn người.
Hắn biết rõ con người của "Ưng Vương", dù có khiêu khích thế nào cũng vô dụng, thế là hắn nhất thời nông nổi, nghe lời dụ dỗ của Lí Diễm mà bắt cóc Vũ Hân.
Hôm nay, hắn gửi thư thách đấu đến cho "Ưng Vương" cốt chỉ để hi vọng có một trận so tài cao thấp.
Chương 5 <->
Chương 7