Ngoại truyện 1: Tâm sự của Tiểu Cường
Cha mẹ tôi mất từ khi tôi chưa được mười tuổi. Tôi sống với ông bà nội cho đến năm mười ba tuổi thì họ cũng qua đời.
Tôi lang thang khắp phố xóm xin ăn, bữa đói, bữa no, tối đến thì ngủ dưới gầm cầu. Trẻ ăn xin ở đây rất đông, có những hôm, bọn chúng thấy tôi xin được đồ ăn, xúm lại đánh tôi giành lấy.
Một ngày, khi tôi đang nhấm nháp mẩu bánh mì vừa nhặt được, bọn chúng đã đến đánh tôi để giật lấy.
Tôi giữ thật chặt trong tay, dù có chết cũng không buông cho chúng, cả ngày hôm qua tôi đã không có chút gì vào bụng.
Tôi mệt mỏi rã rời, chẳng đủ sức chống lại, bị đánh cho thừa sống thiếu chết.
Chợt có một người thiếu niên đứng trước mặt tôi quát lại bọn chúng:
- Chúng mày làm cái gì vậy?
Bọn chúng nhìn thấy người đó đều sợ hãi chạy mất. Anh ta đỡ tôi ngồi dậy rồi hỏi:
- Không sao chứ?
Tôi ngước nhìn khẽ lắc đầu:
Anh ta đưa tôi về nấu cho tôi một bát mì thịt. Tôi ăn ngấu nghiến. Lần đầu tiên trong đời tôi được ăn một bát mì ngon đến thế.
Anh ta nghe xong hoàn cảnh của tôi, im lặng không nói gì, cũng không kể cho tôi nghe về hoàn cảnh của anh ta, nhưng nhìn vào ánh mắt trầm tư của anh ta, tôi đoán được chắc tuổi thơ của anh ta cũng không mấy yên bình.
Từ đó, tôi đi theo anh ta. Mọi người đều gọi anh ta là “Anh Ưng”.
“Anh Ưng” rất tốt với tôi. Anh ta luôn chăm sóc, bảo vệ tôi, còn dạy tôi học võ, có những lúc còn dạy tôi viết chữ.
Năm tôi mười bảy tuổi, tôi đã gây ra một sai lầm mà khiến tôi cả đời ân hận.
Năm đó, trên đường trở về nhà, tôi thấy một tên lưu manh đang ức hiếp một người cô gái. Hắn định giở trò đồi bại, cô gái ra sức kêu cứu. Tôi không nhịn được đến đánh lại hắn để cứu cô gái. Hắn trợn mắt nhìn tôi rồi sai đàn em cho tôi một trận. Lúc đó, nếu “Anh Ưng” không đến kịp thời có lẽ tôi đã không còn sống sót.
Sau đó, tôi mới biết gã đó là con trai “Lão Đại”, tên trùm nổi tiếng trong giới giang hồ, vì tôi, “Anh Ưng” đắc tội với lão.
Tiếp đó, lại nghe nói lão bắt Diệp Lan, bạn gái “Anh Ưng”, khi bọn tôi tìm đến thì Diệp Lan đã chết. “Anh Ưng” điên cuồng đánh lại hắn, cuối cùng bị hắn đánh cho “thập tử nhất sinh”, nằm liệt giường vài tháng.
Cuối cùng “Anh Ưng” bắt tay với “Dã Ưng”, giết chết được Lão Đại, trả thù cho Diệp Lan. Kể từ đó, anh trở thành một ông trùm lớn trong thế giới xã hội đen, ai nhắc đến tên cũng phải nể sợ.
“Anh Ưng” chưa một lần trách tôi vì cái chết của Diệp Lan, nhưng từ sau khi cô ấy mất, anh ấy trở thành một người lạnh lùng như băng, không còn cảm xúc vui buồn. Tôi thật sự nợ anh ấy quá nhiều.
Năm tôi hai mươi tư tuổi, một ngày nọ, tôi thấy “Anh Ưng” dẫn theo một cô gái đến văn phòng. Tôi thật sự ngạc nhiên. Vì trong bảy năm nay, “Anh Ưng” chưa một lần nào nhắc đến phụ nữ. Người con gái đó rất đẹp, đẹp tựa như đóa hoa dưới ánh nắng sớm mai, sạch sẽ và thanh khiết.
Lúc tôi và “Anh Ưng” lên xe, tôi hỏi anh ấy về cô gái đó. Anh ấy chỉ dửng dưng mà trả lời:
- Hoàn cảnh giống như tôi và cậu, đều mồ côi cha mẹ.
Tôi không hỏi gì thêm nữa. Tôi hiểu tính cách “Anh Ưng”. Mấy năm nay, “Anh Ưng” đánh người, giết người không ít, nhưng lại rất để ý đến những đứa trẻ mồ côi. “Anh Ưng” từng cưu mang tôi, Diệp Lan và rất nhiều người nữa đều là trẻ mồ côi. Tôi hiểu đằng sau con người lạnh lùng sắt đá đó ẩn chứa một trái tim nhân hậu.
“Anh Ưng” bảo tôi thường xuyên đến văn phòng để ý chăm sóc cho cô gái đó. Tên cô ấy là Vũ Hân. Lúc đầu, cô ấy không hề biết chúng tôi là xã hội đen. Sau đó, cô ấy phát hiện ra nhưng vẫn đi theo chúng tôi. Tiểu Hân rất thân thiện, cũng rất đáng yêu.
Mỗi lần đến chỗ cô ấy, tôi đều muốn trò chuyện với cô ấy thật lâu, ngắm nhìn cô ấy, tôi thấy trái tim mình luôn có cảm giác ấm áp.
Sau đó, tôi phát hiện ra Tiểu Hân thích “Anh Ưng”. Tôi cũng thật sự muốn giúp cô ấy, nhưng không có cách nào.
Một lần tôi hỏi “Anh Ưng”:
- Liệu có ai thay thế được Diệp Lan không?
“Anh Ưng” như hiểu ý tôi nói:
- Tôi và Tiểu Hân không thể được, nhất định là không được.
Sau đó “Anh Ưng” nhìn tôi:
- Cậu thích Tiểu Hân phải không?
- Em không có.
- Cậu đi theo tôi bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ tôi còn không biết cậu.
Về sau, tôi mới biết, không phải "Anh Ưng” không thích Tiểu Hân, mà là anh ấy sợ cô gặp nguy hiểm giống như Diệp Lan. Cuộc sống trong thế giới xã hội đen đầy rẫy cạm bẫy, anh không muốn kéo cô vào vòng xoáy đó.
Không lâu sau đó, Tiểu Hân gặp nạn. Cô ấy thay “Anh Ưng” đỡ một nhát dao của Vương Đạt - con trai Lão Đại.
“Anh Ưng” đã giết chết hắn, đưa Tiểu Hân đến bệnh viện.
Từ sau lần Diệp Lan chết, đây là lần đầu tiên, tôi thấy ”Anh Ưng” kích động đến vậy. Tuy bác sĩ nói vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh ấy thức trắng hai đêm bên giường bệnh. Cuối cùng tôi định mở cửa phòng, vào trông thay cho anh ấy thì nhìn thấy “Anh Ưng” đang hôn lên đôi mắt của Tiểu Hân.
Tôi thật sự muốn thật lòng chúc phúc cho họ.
Những ngày sau đó, chúng tôi đối mặt với cạm bẫy, nguy hiểm trùng trùng.
Tôi và "Anh Ưng” lập ra một kế hoạch để rời khỏi thế giới giang hồ đầy cạm bẫy.
Lúc đó, chúng tôi đã phát hiện ra Lão Tam làm phản. Ông ta thâu tóm, mua chuộc hết những người anh em đi theo "Anh Ưng", chỉ còn có tôi và Tiểu Du. Tôi sắp đặt cho Tiểu Du đưa “Anh Ưng” và Vũ Hân chạy trốn, rồi giả vờ đi theo Lão Tam để giúp “Anh Ưng”.
“Anh Ưng” lo lắng cho sự an toàn của tôi, cũng không bao giờ muốn tôi gặp nguy hiểm, nhưng đối với tôi, mạng sống này của mình nếu có vì “Anh Ưng” và Tiểu Hân mà hi sinh, tôi chết cũng cam lòng.
Ngày hôm đó, tôi biết Lão Tam cho người bao vây Anh Ưng, hắn sai tôi bắt cóc Tiểu Hân để uy hiếp anh ấy. Hắn luôn nghĩ tôi vì lợi ích cá nhân mà quy phục hắn, bán đứng "Anh Ưng".
Chúng tôi làm theo kế hoạch, tôi thừa lúc hắn không để ý mà kề dao vào cổ hắn uy hiếp, ép hắn phải thả người.
Nhìn thấy bọn họ trốn thoát an toàn, lòng tôi thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi ôm Lão Tam thật chặt. Cắm sâu con dao vào ngực hắn, xuyên cả vào ngực tôi. Nếu Lão Tam có chết, tôi cũng khó lòng mà ra khỏi đây, tôi lựa chọn chết chung với lão.
Máu trên ngực tôi tuôn ra, đau đớn. Nhưng tôi lại mơ hồ cảm nhận được: hình như ba mẹ, ông bà đang ở trên thiên đàng vẫy tay đợi tôi.
Chương 9