Trịnh Vương HQ
Gà cận
Re:
Phụ san Thông tấn xã Gà Sạch.
Hehe có lẽ nào anh lại lôi guitar ra oánh bải "Chỉ anh hiểu em" của... quên xừ mất tên rồi.Chiêu quân em về đó hử...
Hehe có lẽ nào anh lại lôi guitar ra oánh bải "Chỉ anh hiểu em" của... quên xừ mất tên rồi.Chiêu quân em về đó hử...
Em chỉ thích hợp chạy vòng ngoài thôi... Nửa đêm rồi hát hò giờ người ta dập tơi bời ha.Hehe có lẽ nào anh lại lôi guitar ra oánh bải "Chỉ anh hiểu em" của... quên xừ mất tên rồi.
Thằng cu đó nó gay gắt lắm chị, từ lúc nó mới mò vào cái topic, hình như cũng của em mở luôn ấy. Topic Văn học Việt Nam thì phải. Lần đó có mợ Lạc Tâm Vũ An nữa nè.Chị chả hiểu lầm gì bé Cu cả. Còn bé có khó chịu vì chị thẳng thắn thì chị chịu thôi, chị đã nhẹ nhàng nhất có thể trong cmt đó rồi. Chị cũng nói nếu thấy làm cụt hứng thì cứ thoải mái xóa. Thực chị không nghĩ bé Cu bình thường thoải mái vậy mà lại cmt chị có phần "gay gắt" thế. Buồn xíu đấy bé cuquayngoc ạ.
Ừ nhỉ lần đó mình dính chưởng mà, điêu đứng tức tưởi với nó. .Thằng cu đó nó gay gắt lắm chị, từ lúc nó mới mò vào cái topic, hình như cũng của em mở luôn ấy. Topic Văn học Việt Nam thì phải. Lần đó có mợ Lạc Tâm Vũ An nữa nè.
Nội dung hơm mới gì hết à, thiếu sáng tạo. Mẩu truyện cười này đầy trên mạng, được vẽ cả tranh minh họa từ vài năm trước rồi em ạ. Nó hợp với mục truyện cười Gác Sách hơn.- Đúng, cậu không làm gì, nên cậu ngay cả cầm thú cũng không bằng.
P/v Hách kể chuyện - Phần 10
Hôm nay là câu chuyện thứ mười mà Hách sẽ kể cho cả nhà nghe. Những chuyện Hách kể thì có cái vui, cái buồn, cái đọc xong thì kiểu gì cũng có bạn đập phím mà khen rằng “nhảm nhí, bậy bạ”, rồi ngồi thừ ra tiếc nuối mấy phút quý giá của cuộc đời. Riêng cái bọn chuyên bán bàn phím cho gà Gác Sách thì mỗi lần gặp Hách là nó tay bắt mặt mừng, nó bảo nhờ anh Hách mà bọn em bán được nhiều Hàng quá trời. Đôi khi Hách cũng hơi hoang mang không biết việc mình viết dở là tốt hay xấu nữa? Hách không muốn làm anh em bán bàn phím bực tức do ế hàng và càng không muốn những Gà đã bỏ chút thời gian vào đọc cái Hách viết phải đập bàn phím sau khi đọc.
Hách ngồi xem lại những thứ mình đã viết rồi đứng trước gương tự kiểm điểm, ờ thì cũng tranh thủ nặn mụn trứng cá luôn, một công đôi việc mà.
- Sao trông anh xuống sắc thế? - Cái Búp hỏi mình.
- Cứ oang oác cái mồm, để yên cho anh tự kiểm điểm. - Hách nói với nó.
- Tự kiểm điểm á? - Nó cười hố hố rồi lấy trong ngăn tủ ra một quả chanh. Không biết dạo này nó có bị gì không mà cứ hay thích ăn đồ chua, vừa ăn nó vừa xuýt xoa chua quá, chua quá. Hai cái mắt nó nhắm nghiền lại, miệng thì chép chép.
Ác độc thì cũng ác vừa vừa thôi chứ! cái Búp làm Hách nuốt bọt ừng ực, chẳng cầm lòng được nên Hách bỏ luôn kiểm điểm sang xin chanh của nó ăn.
- Ạ đi rồi em cho! - Nó nghiêm mặt bảo Hách.
- Anh chẳng trấn lột của mày thì thôi, lại còn thích ạ à. - Hách dơ tay lên định thưởng cho nó vài cái cốc vào đầu nhưng nhìn ánh mắt van xin của nó nên Hách chỉ cốc có mỗi ba cái, chắc nó cũng hơi đau.
- À, sếp dặn em bảo anh lên gặp sếp. Lại được thưởng rồi đây, tối thịt chó bia hơi anh nha.
Hách xếp lại đống tài liệu, chỉnh đốn lại trang phục để đi gặp Sếp. Khoảng năm phút sau thì Hách bước xuống, cái Búp đã chờ Hách sẵn ở chân cầu thang.
- Nhanh thế anh, đưa em coi xem bao nhiêu nào? - Cái Búp chạy lại bá cổ Hách.
- Giấy đình chỉ công tác vô thời hạn. Trong thời gian anh vắng mặt thì cô được luân chuyển lên làm p/v. - Hách đưa cho nó tờ giấy Hách đang cầm trên tay.
- Yeahhhhhh... Yeahhhhh... - Cái Búp nhảy cứng lên làm Hách giật cả mình.
Em với chả út, anh nó bị đình chỉ công tác mà nó vui như nhà có đám giỗ. Hách thì bước vào văn phòng, soạn đồ đạc. Ừ, chỗ này Hách đã từng gắn bó đấy dù rằng không lâu. Hách sẽ quay trở lại nhưng không dám chắc là khi nào.
- Em mong chờ ngày này lâu lắm rồi. – Cái Búp cười hề hề, nó vác luôn đống hạt dưa và túm chanh mà nó hay điểm tâm vào những lúc ngứa mồm sang bàn Hách. Nó với mấy con cá mập chuyen cắn cáp biển chắc tần số ngứa răng ngang nhau.
Cuộc đời lúc thăng, lúc trầm. Hách thì Hách không sợ thất nghiệp vì Hách còn có gia tài kích xù là mấy con trâu và mấy mảnh ruộng ở quê bố mẹ cho. Hách sẽ về vui với ruộng đồng, và tất nhiên nơi đấy với những trải nghiệm mới sẽ lại cho Hách cảm xúc để viết. Hách sẽ lại có thêm những câu chuyện để kể.
- Khi nào gặp thằng Cu thì bảo nó chơi khôn một tí cho anh. – Hách quay đầu lại nói với con búp.
- Có em ở đây anh cứ yên tâm. – Hình như bây giờ cái Búp mới cảm thấy được sự thiếu vắng của Hách trong những ngày tới sẽ làm nó hơi buồn. Làm gì có ai ngày nào cũng đem nó ra dìm như Hách đâu, rồi còn ai sẽ đãi nó thịt chó bia hơi? Ai sẽ chỉ cho nó biết con gái thì không nên suốt ngày mặc áo sáu múi?
Chết thật, Hách viết kiểu gì mà bạn lại đọc ra thế này nhỉ? Hách bảo đình chỉ "vô thời hạn" có nghĩa là không có thời hạn, có nghĩa là Hách thích thời hạn đó bao nhiêu thì thích ấy. Lừa cái Búp tí cho nó vui mà không được.Gớm, cái đoạn đầu dài văn dòng quá Hách ui! Lượn ra lượn vào mục đích chỉ có mỗi từ "rào chắn".
Nhưng mà sao nhuốm màu đau thương, chia ly thế này!
Thanh niên xông pha giang hồ nghe được lời nói xuôi thì càng phải nghe được lời nói ngược chứ!
Sếp bảo nghỉ mà nghỉ luôn á hả? Ôi giồi ơi, thật thà dư lày thì chít!