QUA RỒI MÙA DÃ QUỲ
Tôi thuộc típ đàn ông thích thì làm, dứt khoát và không chần chờ. Cái cách hôm nay tôi đứng trên mảnh đất Đức Trọng này là ví dụ tiêu biểu nhất. Một lần đi thăm ông bác nơi đây, nhìn những hạt cà phê đỏ mọng phơi trên sân, tôi nảy ra đề tài tốt nghiệp liên quan đến thứ chất lỏng gây nghiện này.
Tôi biết em lần đầu khi phỏng vấn gia đình chú Hoàng, hàng xóm nhà bác tôi để bổ sung cho bảng số liệu chạy Eview (một phần mềm kinh tế lượng). Đang nói chuyện thì ngoài sân có tiếng xe máy, một cô gái nhỏ nhắn, tóc chấm ngang vai chạy Vision trắng tiến vào.
- Về rồi đấy hả? Sao hôm nay về trễ thế? Bố cứ tưởng con ở lại chứ?
- Dạ, tại con ghé nhà chị Hương, hôm qua chị Thu có gửi lên cho con mấy cuốn sách.
Hóa ra là con gái thứ hai của chú Hoàng đang học dược trên Đà Lạt về chơi cuối tuần. Chất giọng em trong trẻo, lai giữa giọng Huế và giọng Bắc, dịu dàng, êm đềm như nước mùa thu.
-Em chào anh. - Theo phép lịch sự, em cúi đầu chào tôi. Hóa ra em cũng xinh phết, nước da trắng hồng đặc trưng của con gái Đà Lạt, cặp mắt sáng lanh lợi, đặc biệt chiếc răng khểnh làm nổi bật nụ cười tươi trên môi.
- Lên phòng cất đồ đi, dưới bếp còn cơm phần con với thằng Bi đấy. Cái thằng, đi học thêm la cà ở đâu mà giờ này chưa thấy về. - Giọng mẹ em cằn nhằn về chuyện cậu út nhà em, tôi bỗng thấy thân thương lạ. Có lẽ vì, bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn quá nhỏ, nên chưa một lần tôi cảm nhận được không khí gia đình.
Đêm ấy tôi về, mường tượng ra nụ cười em, cũng cười theo, ôm ấp một mối tình vừa thoáng qua vào giấc ngủ.
Tôi ở nhà bác ba tháng, cũng coi là quen biết với em, dù sao xóm nhỏ ấy, không gặp nhau trên đường cũng có thể thấy nhau ngoài chợ. Trời đầu tháng mười hai, mang theo cái lạnh đặc trưng của miền núi, sương giăng khắp nơi, tám giờ mặt trời mới bắt đầu ló dạng sau những tầng mây. Vì thế cứ cuối tuần, đều đặn bảy rưỡi tôi lại vác cầu lông sang nhà em chơi với thằng Bi em trai em. Thỉnh thoảng em vui cũng chơi với tôi vài đường cầu, nhìn cái vẻ giận dỗi khi thua của em rất thú vị, nó khiến một thằng con trai như tôi không muốn gallant nhường em thắng chút nào.
- Này, anh không biết nhường nhịn con gái sao?
- Nam nữ bình đẳng, tại sao anh lại phải nhường nhịn em.Thể lực yếu mà đòi đánh với anh. - Những lúc ấy, em lại hung hăng ném cây vợt cho Bi rồi liếc xéo tôi trước khi nổi giận đi trải bạt phơi cà phê.
Sống lâu nơi đây tôi mới hiểu, thứ thức uống thơm lừng quyến rũ ấy được đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt của người trồng cà phê. Họ phải lo tưới khi nắng hạn, bón phân, tỉa cành trên những triền đồi dốc đứng mà chỉ leo lên tới đỉnh cũng mệt bỏ hơi tai. Mùa thu hoạch, mọi người thức dậy rất sớm vào rẫy bắc ghế hái cà, mấy đứa nhỏ ở nhà lo phơi cà, chạy cà khi trời mưa.
Có lần tôi ghé nhà em vào một trưa nắng vắt qua đỉnh đầu, em đang trang cà cho khô đều, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thấy tôi gọi, em quay mặt lại, cười tươi rói, ánh mắt em phảng phất có hàng dã quỳ trổ bông vàng rực cả xóm nhỏ. Tôi tiện tay ngắt một bông to nhất, đẹp nhất ngay hàng rào.
- Tặng em.
- Sao lại tặng em loài hoa của sứ xở này chứ, ít nhất cũng phải là bó mimosa, không phải sao?
Tôi gãi đầu trước câu hỏi ấy, em trong mắt tôi rất hợp với dã quỳ, dân dã, bình dị, đẹp trong sáng mà không chói mắt. Với lại, muốn mua tặng em bó hoa đẹp phải lặn lội lên huyện cách đấy hơn chục cây số, tôi lại không có xe ở đây.
Cuối cùng, luận văn của tôi cũng hoàn thành, trước hôm trở về thành phố, bác gái có nấu vài món mời hàng xóm sang chơi, gọi là tiễn tôi. Em cũng đến nhưng không nói gì chỉ nhìn tôi với ánh mắt buồn xa xăm. Hôm đi, tôi lại gửi em một nhành dã quỳ đang chớm nở.
Tôi bảo vệ khóa luận thành công, tấm bằng cũng chuẩn bị cầm trên tay. Ba hỏi tôi có định hướng gì cho tương lai chưa, tôi trả lời không chút do dự.
- Con muốn làm nhân viên Marketing cho công ty trà Cầu Đất Đà Lạt. Con vừa nộp đơn rồi. Ba không ngăn cản con chứ.
- Có ước mơ, con cứ thực hiện. Nhưng đừng hối hận vì lựa chọn của mình là được.
Ăn tết xong tôi lên Đà Lạt ngay, vì công ty trên ấy gọi tôi lên phỏng vấn làm việc. Tôi không ghé nhà bác, vì tôi tin em và tôi sẽ gặp lại nhau ở mảnh đất này.
- Anh tỉnh rồi à? - Là giọng em, chúng tôi đúng là đã gặp nhau thật, chỉ là trong bệnh viện nơi em đang thực tập. Tôi bỗng nhớ lại mọi chuyện, hai nhân viên phòng tôi xích mích đánh nhau, tôi vào can, chẳng hiểu vì sao bị xô mạnh, đập đầu vào cạnh bàn ngất xỉu. Hai người ấy sợ quá, chở tôi đi cấp cứu, may mà không bị gì, chỉ khâu tám mũi sau đầu, nhưng cũng đủ làm tôi nín thở vì đau.
- Anh biết mình sẽ gặp lại em, cô bé dã quỳ! Tôi cười, cầm tay em.
- Nhưng, qua rồi mùa dã quỳ! Vì thế anh phải tặng em loài hoa khác. - Em triết lý với tôi.
- Được thôi, ở mảnh đất ngàn hoa này, chẳng lẽ anh không tìm được một loài hoa khác cho riêng em sao.
Phải, qua rồi mùa dã quỳ, chỉ còn những yêu thương đang lặng lẽ đến, ở lại trong tim hai con người bé nhỏ.
Phố núi Đà Lạt luôn thoáng buồn với những màn mưa trắng giăng trời, nhưng cũng đủ lãng mạn để mang chút chớm lạnh chợt đến sớm mai, để tôi đủ can đảm nắm lấy và sưởi ấm bàn tay nhỏ bé đang nằm gọn trong tay tôi.
Chiều Đà Lạt mưa giăng,
Thu Dương.
Thu Dương.
Chỉnh sửa lần cuối: