Ra đường - Cập nhật - cuquayngoc

cuquayngoc

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/8/14
Bài viết
359
Gạo
250,0
Ra đường
Tác giả: cuquayngoc
Tình trạng: Đang sáng tác.
Thể loại: Nhật ký.
Giới hạn tuổi: 16.

Câu chuyện trên đường, chỉ có vậy, chỉ có những câu chuyện mà những người đổ xô vào cơm áo gạo tiền kia đã vô tình làng quên trên những bước đi của mình.
Do bị drop ý tưởng nên em xin phép được đổi tên tác phẩm, cũng để tránh những câu từ lạp lại ở mỗi chương, và quan trọng hơn là mở rộng chủ đề cho chùm truyện này (sau này sẽ có những phương tiện khác tham gia vào câu chuyện).

Ps: Mỗi một chương là một nhân vật tôi khác nhau, có thể là em trải nghiệm, có thể là em nghe kể, nhưng không nhất thiết đó là em nha. (Phòng bệnh thắc mắc của vài người: "sao chương trước làm thợ mộc, chương sau làm lái xe, chương sau lại là sinh viên đại học,bla bla")

Chương 1: Lòng tốt
Chương 2: Một đôi
Chương 3: Cái ngàn vàng
Chương 4: Không cần hẹn trước
Chương 5: Đợi xe
Chương 6: Trả giá
 
Chỉnh sửa lần cuối:

cuquayngoc

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/8/14
Bài viết
359
Gạo
250,0
Chương 1: Lòng tốt

Tôi bước lên chuyến xe buýt quen thuộc, ừ tôi đã ngồi lên chiếc ghế này hàng trăm lần trên đường đi từ phố thị phồn hoa về nhà tôi. Nhưng hôm nay, tôi không còn đem niềm mơ ước xuống đất Sài thành tìm chữ nữa, tôi đi tìm việc, không phải là công việc của một kỹ sư đại học mà là một culy chính hiệu bán sức lao động của mình. Tôi chen chân vào dòng người đông đúc, người ngồi ghế, người múa cột, người đu mình trên mấy cái móc phơi người đang tòng teng kia. Cũng đầu tháng 10, mùa của những tân sinh viên phố núi chúng tôi lao xuống Thành phố nhập học. Có thể dễ dàng nhận ra khá nhiều gương mặt trẻ măng xung quanh tôi, họ la ó, phàn nàn, cãi cọ nhau vì không có được chỗ ngồi tử tế như những chiếc xe đò máy lạnh, à mà cả chỗ đứng cũng phải chen lấn xô đẩy mới có.

Nóng như một cái lò bát quái thiêu Tôn Ngộ Không vậy, mà hình như mấy cô thiếu nữ ở đây còn nóng hơn. Tôi hơi háo sắc thì phải, nhưng những cô bé khép nép kia cứ như sợ ai đó ăn thịt mình vậy. Họ tìm cho mình những góc khuất, chen vào những chỗ họ cho là kể cả chiếc xe có ngả nghiêng vì ổ gà ổ voi cũng không có tên râu xanh nào lợi dụng. Tôi lên xe tại bến nên có một chỗ ngồi tử tế cho mình trong suốt chặng đường dài. Có thể là vô tình, có thể là hữu ý, hoặc giả người ta cho tôi là một người với vẻ mặt tội nghiệp, hiền lành chất phát hay trên xe chỉ mình tôi là nam nhân, chắc không phải, nhưng xung quanh tôi lập lòe những trắng xanh vàng tím ẩn hiện sau những lớp áo gió dày cộp. Không biết họ có nóng không nữa hay là chờ tôi đến cởi cho họ. Họ canh me lợi dụng tôi từng chút một, cảm giác trên đùi mình có vật gì đó ấm nóng đặt lên, trên đầu lại vật gì đó mềm mại tựa vào như đang thiêu đốt trái tim nhỏ bé của một xử nam như tôi.
Tôi nhắm mắt niệm vài câu kinh phật để giảm bớt nhưng ý nghĩ tội lỗi trong khi dòng người kia cứ đông dần sau mỗi lần phanh của bác tài xế. Những chiếc ba lô to sụ được nhét dưới chân tôi ngày càng nhiều để chừa không gian cho những người mới đến. Những cô gái thì lợi dụng lúc xe dừng để xoa bóp đôi chân tội nghiệp làm tôi nhớ những giờ phạt đứng trong lớp học, à mà ở đây thảm hơn nhiều, họ không có đủ không khí để thở và không gian để co duỗi chân mỗi khi mỏi. Tôi muốn đứng lên, không phải tôi muốn lao vào rừng hoa kia để thưởng thức mà là muốn dành một chỗ ngồi ít ỏi của mình cho cô bé kia mà chẳng tìm được lý do thích hợp. Ga lăng ư, đứng dậy tra tấn đôi chân mình để chỗ cho người khác dành nhau ư, sự thật là vậy, họ cũng giống nhau, cũng tội nghiệp như nhau mà tôi không có lý do gì để ưu tiên cho ai cả. Thôi vậy, để tôi tự mình tận hưởng sự êm ái của ghế nệm và tra tấn trái tim rỉ máu.

Xe dừng lại ở một trạm kiểm tra, anh bán vé báo như vậy để hành khách xuống đất cho thông thoáng khi xe tắt máy hoặc giả là xuống giải quyết một số nỗi buồn khó nói. Xe xuống vãn dần, à ngoại trừ một số người có ghế ngồi giống tôi, rõ ràng họ cũng muốn xuống nhưng họ biết chỉ cần nhấc mông lên là ghế đã thay người sử dụng. Còn tôi, tôi chờ xe vãn dần mới cất bước, không phải tôi sợ cảnh chen lấn ở cửa mà tôi sợ chiếc ghế của tôi sẽ không đến được với người tôi muốn. Tôi đứng dậy đưa túi cho cô bé bên cạnh mà tôi chưa biết mặt, tại sao à: đơn giản là giống như một cô gái trong trường hợp bắt buộc khỏa thân, người khôn che mặt, kẻ ngu mới đi che những chỗ kín; họ biết họ chắc chắn bị những gã như tôi giả vờ như chạy theo quán tính của xe mà lần mò nơi đùi hay bưởi, thay vì nhiều lớp áo thì họ chọn cho mình một chiếc khẩu trang nho nhỏ xinh, để dù có gặp lại cũng không ai biết họ từng bị chính mình ăn đậu hũ không ít.

Thôi bỏ đi, dù sao chiếc ghế cũng đến được với người tôi chỉ điểm mà không cần một lý do. Tôi bước xuống xe châm cho mình một điếu thuốc để tự thưởng hoặc giả là để thỏa mãn cho một giờ nhịn thèm trong phép lịch sự. Tôi kéo vài hơi dài sảng khoái nhưng điếu thuốc chỉ cháy được một phần ba rồi dừng lại bởi tiếng gọi của anh bán vé báo xe sắp chạy. Tôi dập vội rồi chen lên để tránh bị bỏ rơi lại. Nhưng khi lên xe tôi lại bất ngờ vì hành động của cô bé mà tôi nhường ghế, cô gọi tôi để trả cho tôi chứ không phải tranh giành với tôi như những lần khác, những người khác hoặc giả là ấn tượng của tôi về cái gọi là văn hóa xe buýt ấy. Dù sao ghế cũng đã đến với người cần đến, và cô cũng cho tôi một lời rằng tôi không hề chọn nhầm người. Tôi ra vài câu khách sáo rồi tìm cho mình một cây cột để tựa lưng, ừ đó là thói quen của tôi, nó tránh cho cái tay khỏi tê cứng khi ở vị trí mà máu không lưu thông đến.

Nhưng cây cột tôi chọn lại khá gần cửa ra vào nên nhanh chóng bị đẩy quay lại chỗ các chị em. Hình như tôi ngửi thấy mùi thơm thoảng từ mái tóc của ai đó, cũng đê mê một chút, chỉ một chút thôi vì nó đã bị hòa lẫn vào mùi mồ hôi, mùi gà vịt, mùi giày và muôn loại mùi hỗn tạp khác.

Tôi xoay người xuống đuôi xe để nhìn đường sau ô cửa kính vì tôi chẳng thích tý nào việc phải nói với anh lơ xe vị trí dừng của mình hoặc tôi có thể dừng ở bất cứ đâu có thứ tôi để tâm đến. Nhưng cô bé kia hình như phát giác ra cử động nhỏ tôi, cô nhổm dậy tỏ ý muốn trả ghế lần hai. Nhưng cô bé có biết rằng cô đang hướng ánh mắt tôi đến với bộ ngực nhịp nhịp hơi thở sau chiếc áo thun hồng nhạt mà chiếc áo gió kia cũng chẳng thể che khuất. Tôi lại nghĩ gì rồi, tôi lại nhắm mắt lại tụng kinh, chắc cô cũng không biết cô đang đem nguy hiểm càng ngày càng gần mình đâu nhỉ.
Chiếc xe cũng dần đến bến, dòng người kia thưa dần bỏ lại những hàng ghế trống. Chân tôi cũng đã tê rần, tôi nhận ra rằng nó sẽ không bao giờ thích hợp với cô bé mới lớn này. Nhưng tôi đứng đây cũng không đến nổi khổ, ít nhất là đôi mắt tôi vẫn đang chiêm ngưỡng một tác phẩm tuyệt vời của thiên nhiên, một tác phẩm có thể khiến đôi chân mỏi mệt của tôi không chạy đi tìm chỗ tọa lạc.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

cuquayngoc

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/8/14
Bài viết
359
Gạo
250,0
Chương 2: Một đôi.

Tôi cũng chẳng dám nhận mình là một tên râu xanh nên để tránh việc chứng kiến chuyện giống lần trước làm tôi mủi lòng, tâm hồn không còn trong sáng mất. Tôi chọn chiếc ghế đầu sát cửa sổ để có thể ngồi làm một giấc mặc kệ người ngồi cùng là ai. Nhưng tôi đã nhầm, tôi chẳng được mấy giấc đã bị lay dậy, à không phải lay mà người ta lấy tiền mua vé mà vô tình thụi phải.
Lại là một đóa hoa, không biết diễm phúc tôi bao lớn hay thực sự lần trước tôi nói trúng, rằng mặt tôi đúng là hiền như cục đất, hay mình đẹp trai ta, xì, tôi không có cái tự tin đó. Chết rồi, tôi bị cô ấy nhìn một cách "đắm đuối", ánh mắt hình viên đạn. Hình như tôi hơi bất lịch sự khi nhìn người ta quá lâu thì phải, tôi vội vàng đảo mắt ra ngoài đọc mấy bảng quảng cáo hoặc giả là để chạy trốn ánh mắt giết người của ai đó.
Ừ khá lâu sau tôi vẫn không dám quay lại đối diện, có thể là tôi có tật nên giật mình. Nhưng cảm giác nằng nặng ở vai gọi tôi quay lại, một mùi hương nồng nàn xộc lên mũi. Cô ấy đã ngủ, tựa vai tôi ngủ, hoặc là ngủ rồi mới tựa vai. Tôi không quan tâm, cái quan tâm của tôi là góc nhìn của tôi đã thay đổi. Thay vì nhìn khẩu trang hồng, áo gió hồng, túi xách cartoon hồng thì tôi còn thấy chiếc áo thun kiểu màu hồng, áo ngực cũng màu hồng che cho hai điểm màu hồng đang nhấp nhô kia nữa.
Tôi thấy mát mát ở sống mũi, đưa tay sờ nhẹ tôi nhận ra ngón tay của mình cũng màu hồng, à mà đỏ, không phải đỏ hồng mới đúng. Tôi vội vàng lau dọn sạch sẽ những chiến tích để tránh bị người khác chú ý rồi chăm chú ra cửa sổ để khỏi phải nhuộm hồng thân thể.
Giờ này tôi mới để ý đến chiếc xe buýt, nó khá vắng, ngoại trừ hai người trung niên kia thì ai cũng ngồi cả chứ ko chịu cảnh "ghế thì ít, đít thì nhiều" nữa.
- Hai cháu đi đến đâu lận?
- Dạ cháu đi đến bến. Còn chú?
- Chú đến Dầu Dây là xuống rồi. Mà bạn gái cháu xinh thật đấy, ngủ cũng ngon thật.
Thề với chúa, à tôi ko theo đạo, thôi thề với xe buýt vậy, tôi là lần đầu tiên gặp cô ấy. Tôi lắc đầu cười trừ cho qua chuyện, nhưng hình như tôi không hề buồn về sự nhầm lẫn ấy, thậm chí là còn vui nữa.
Tôi cười nhẹ rồi ngôi ngắm cô ấy ngủ, tay tôi bắt đầu loạt động càn quét. À cũng không gì nhiều, chỉ chạm lướt qua rồi rụt tay lại sợ cô ấy tỉnh giấc. Rồi tôi quan sát xung quanh, không ai để ý đến tôi cả, gan tôi to dần theo thời gian, chạm, sờ vuốt, và mang cả bàn tay nhỏ nhắn đáng yêu kia đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng như một kẻ trộm vậy. Không biết bây giờ cô ấy mà dậy thì tôi ăn bao nhiêu cái tát nữa, ánh mắt hình viên đạn kia vẫn đâu đó trong tâm trí tôi làm tôi phải rùng mình.
Chiếc chuông điện thoại vang lên đâu đó làm tim tôi muốn hóa đá, nếu ở đây có chiếc hố nào thì chắc tôi đã nhảy xuống rồi. Tim tôi nhảy lên thình thịch chờ hậu quả, tay cô ấy vẫn ở đây, trong tay tôi, trên đùi tôi, tôi bất động, chờ đợi. Tay kia của cô đã đưa chiếc điện thoại lên, mắt vẫn nhắm nghiền.
- Xe đến đâu rồi anh?
- Vừa qua Phú Túc. - Tôi trả lời theo phản xạ.
- Mẹ ơi, con qua Phú Túc rồi... Dạ ... Dạ!
Và tôi chợt nhận ra một điều khủng khiếp mà tôi ko bao giờ nghĩ đến: cô giả vờ ngủ. Một tay cô vẫn dành cho tôi, vẫn nghe điện thoại, đầu vẫn tựa vào vai mặc kệ cánh tay tôi đã luồn sao lưng ghế qua phía bên kia mà vuốt vuốt tóc cô. Đến tôi còn nhầm đây có phải là người yêu mình không nữa, bàn tay thì vô thức vuốt ve nắn bóp tay người ta trong cái mê man trong mùi thơm của mái tóc hay là mùi của con gái. Để rồi một người giả vờ như không biết, một người run lên từng chập, không dám cử động mà cứ giữ cái tư thế của đôi tình lữ mới yêu, cứ thế, cứ thế.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Chào bạn!
Bạn vui lòng đọc kĩ ở ĐÂY và trình bày theo đúng hướng dẫn nhé.
 

Đinh Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/8/14
Bài viết
579
Gạo
0,0
Tham khảo thêm cách trình bày, trang trí #1 của các tác giả khác cho bắt mắt bạn à. Chứ vào nhà bạn nhìn đơn điệu thế nào ấy, vô cái là muốn đi ra liền, vậy thì truyện hay thế nào cũng ít người đọc đúng không bạn?
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Truyện của bạn còn nhiều lỗi chính tả, lỗi đánh máy, lỗi trình bày... Bạn vui lòng soát lại thật kĩ và tham khảo các bài viết của các tác giả khác để bài viết của bản thân hoàn thiện hơn.
 

cuquayngoc

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/8/14
Bài viết
359
Gạo
250,0
Chương 3: Cái ngàn vàng.

Tôi lại bước lên xe, tự hứa với bản thân sẽ cho mình một giấc ngủ mặc kệ thế giới. Đã hơn sáu giờ sáng, có lẽ là giờ tất bật cho mọi người đổ xô ra đường sắm tết, 27 rồi còn gì nữa. Và cũng để cung cấp hàng hóa cho những người sắm tết đó, đêm qua dường như tôi đã thức trắng, vậy mà giờ lại phải leo lên xe buýt mà đón hàng chuyển tại bến đỗ để giao cho chủ nhà. Mắt tôi díp lại, tôi muốn ngủ, và cũng đủ chỗ cho tôi ngủ. Tết mà, người ta đổ xô về quê chứ mấy ai lội ngược đi thành phố giống tôi chứ.

Không biết bao lâu nữa, tôi đã tỉnh vì cái ổ gà, bên cạnh tôi vẫn chẳng có mấy người cả ngoài bác tài với cô lơ xe. À có, một vị khách đặc biệt, rất đặc biệt, một thầy tu. Thầy tu đi xe buýt không có gì lạ với tôi cả, thậm chí là quá quen thuộc, nhưng vị thầy này đặc biệt, đặc biệt ở chỗ thầy ăn bánh mì kẹp "thịt".
- Lạ à con?
- Dạ vâng, đừng nói với con là thầy học theo Tế Công đấy nhá? - Tôi đùa.
- Con nghĩ vậy cũng không sao. Nhưng đối với thầy "ăn mặn nói ngay còn hơn ăn chay nói láo".
Tôi suýt bật cười, nhưng ngẫm lại cũng đúng. Dù sao đó cũng là việc của người ta, tôi cũng không có hứng thú lắm với việc xen vào chuyện người khác, với lại tôi vẫn muốn ngủ.
- Thầy ăn mặn tại sao lại đi tu ạ? - Bác tài xế cũng quay sang tám chuyện.
- Thầy đi tu rồi mới ăn mặn đấy chứ, trước khi đi tu thầy ăn chay mà.
Tôi không thể nào ngủ được nữa, bật dậy, nhưng hết phun ra nổi câu nào nữa, chỉ nhìn chằm chằm, nghe ngóng.
- Là thế này, đời con người ta hay mang cái ngàn vàng của mình ra bán lấy vài triệu, hay mua một mái nhà. Còn thầy muốn có tài sản ngàn vàng nên thầy giữ, có gì lạ nào. Ai mà chả có lòng tham phải không con.

Tôi không phải là tín đồ theo Phật, nhưng tôi biết cũng không ít. Nếu mà Phật tổ ra đây chắc cũng phải lắc đầu chịu thua mấy thuyết lý của ông thầy này mất.
- À mà thầy, con nghĩ là con gái mới giữ cái ngàn vàng chứ thầy? - Tôi chen vào.
- Gái hay trai mà chả thế, dù gì thì cũng đến thời đại nam nữ bình đẳng rồi mà.
- Vậy mấy đôi trẻ trẻ kéo nhau vào nhà nghỉ kia thì bán hay mua hả thầy, mà không biết họ đổi lấy cái gì nữa. - Bác tài xế cười sặc sụa sau khi nói xong.
- Họ đổi lấy vài phút hoan lạc. Này nhé, một món hàng trên thị trường với chi phí làm ra là mười ngàn đồng, giá trị sử dụng là mười lăm ngàn, ấy vậy mà các thương gia đâu có bán giá mười lăm ngàn mà phải đẩy lên năm chục ngàn. Khi hàng được giá không nói, nhưng khi quá nhiều so với nhu cầu sử dụng lập tức giá thành sẽ hạ xuống chỉ còn năm ngàn.

- Vậy là những người mua được lời to rồi hả thầy? - Cô lơ xe lên tiếng.
- Trong trường hợp này là ngược lại nhé. Con xem phim "Ỷ thiên đồ long ký" chưa. Nếu một thanh thì sẽ cho tất cả các vũ khí khác thành hai mảnh, còn hai thanh gặp nhau thì cả hai sẽ cùng gãy.
- Nhưng con biết khi gãy thì sẽ có bí kíp võ công rơi ra từ hai thanh kiếm, như vậy thì đâu có bị lỗ. - Tôi dường như hào hứng hơn với chủ đề này vì sở thích phim võ thuật cổ trang mà.
- Ừ, họ cũng vậy, vào nhà nghỉ song sẽ mang cái bụng bự như cái trống. Đối với những người trung niên hiếm muộn thì đó là của quý nhất trần đời, còn đối với thanh niên chưa biết mùi đời thì khác nào luyện cửu âm chân kinh mà tẩu hỏa nhập ma đâu.
- Vậy là thầy có món hàng trị giá ngàn vàng, thầy không mua bán nó, không đổi chác, vậy sao thầy lại không sử dụng nó. Một món hàng không sử dụng lâu ngày sẽ bị hư hỏng, nhanh chóng xuống sắc lắm à. - Tôi trêu chọc.
- A-di-đà Phật, con có ngàn vàng trong túi, không xài thì trăm năm sau vẫn sáng. Chứ đâu phải giống như cọng rau, nải chuối mà để ngày hôm trước tới ngày hôm sau đã thành rác bỏ đi chứ.
- Vàng con đeo vẫn bị xỉn màu mà. - Tôi đưa chiếc nhẫn nửa chỉ trên tay tôi ra khoe. - Mà hay lau chùi dầu mỡ chắc là sẽ đỡ hơn thầy nhỉ?
Cả chiếc xe buýt sặc sụa trước câu nói của tôi, tôi chỉ biết rằng thầy đã nhắm mắt lại và im lặng. Ừ tôi là người phải gọi là báng bổ thần thánh, không theo đạo gì cả, thậm chí còn chế câu chế nhạo cho riêng mình. Tôi cũng nhắm mắt lại bắt đầu tụng theo thầy:
"Ông ta tát ta
Bà ta tát ta
Tất cả cùng tát ta
Thì ta sẽ chết."
Thầy tu xuống xe, bước qua mặt tôi nói nhỏ:
- Chú về với phe của anh nha.
Tôi sững sờ người nhận một tờ giấy viết tay:
"Chú mày giỏi hơn anh, rất có tương lai. Anh đã trả ví cho chú, nếu thích thì alo cho anh nhé. Tập đoàn lừa đảo, móc túi XXX."​
Tôi sững sờ đưa tay ra sau mông rồi thở phào, nó vẫn còn đấy.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
nhưng xung tôi lập lòe những trắng xanh vàng tím ẩn hiện sau những lớp áo gió dày cộp
Chỗ này hình như là xung quanh, trắng xanh vàng đỏ chị nghĩ nên có dấu phẩy ngăn cách. :)
có ngả nghiêng vì ổ gà ổ voi cũng không có tên râu xanh nào lợi dụng
Thêm là "yêu râu xanh" đi em. Tự nhiên cắt bớt đi làm gì.
tâm hồn ko còn trong sáng mất
Trong văn tránh viết tắt. Em viết rõ chữ không ra bé nhá. ;)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên