Chương 5: Đợi xe
Tôi ra một bến đợi xe buýt gần nhất, ngày mai thôi, à không, chỉ còn mười mấy tiếng nữa là pháo sẽ ngập trời nhưng tôi vẫn đang ở đất phố thị phồn hoa này. Hôm nay, có vẻ đường phố cũng khá vắng vẻ, có lẽ một lượng không nhỏ người cũng đang loay hoay tìm cách để về quê ăn tết giống tôi, tôi dám cá giờ này, đông người nhất cũng chị có chợ và bến xe thôi.
- Sao mày lấy quần của tao?
- Quần của mày? Mày nghĩ mày có khả năng mua nó sao? Đồ nhận vơ vừa thôi.
Tôi lặng yên ngồi trên hai thanh inox tại bến đợi, à mà cũng không lặng yên, tôi đang dỏng tai lắng nghe tiếng của hai vị cô nương đang cãi nhau ở đầu hẻm cách tôi chưa đầy hai mươi mét. Tôi tiến lại gần trong khi cuộc tranh cãi dường như đang càng ngày càng gay gắt, tôi cũng không nghĩ đến người ta chỉ vì một cái quần mà bất chấp tình bạn bè, làng xóm như vậy.
- Mọi người có gì từ từ nói, không nên động thủ.
Tôi cảm thấy một luồng sát khí xung quanh tôi, ngó quanh, tôi dường như không bắt gặp được một đấng mày râu nào, không phải vì đó làm tôi nổi bật chứ. Tôi cảm nhận được một cái kéo nhẹ từ phía sau, một lời thì thầm dễ nghe của một người đẹp vọng vào tai tôi.
- Chuyện con gái, anh không nên tham gia thì hơn.
Rồi tôi thấy cô ta có chút đỏ mặt, những người kia cũng đỏ mặt. Gì đây? Tôi thầm nghĩ trong đầu nhưng nó không cản bước chân tôi mà lại gợi cho tôi sự tò tò mò đến vô hạn.
- Có thể cho tôi xem cái quần một tý không?
Cô nàng áo đỏ đang cãi nhau ngoài kia cũng dừng lại, lôi trong túi ra một chiếc quần. À mà nó có được xem là một chiếc quần không nhỉ. Tôi theo phản xạ đưa tay cầm lấy. Ừ nó rất mềm, như nhung vậy, một mảnh vải hình tam giác còn chưa lọt nửa bàn tay của tôi nối với hai sợi dây dài, cực kỳ đàn hồi, cực kỳ co dãn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một vật kỳ lạ đến vậy. Tôi ngẩng đầu lên muốn tò mò hỏi về thứ tôi đang cầm trên tay, nhưng hơn chục ánh mắt kia lại đang sặc mùi thuốc súng nhắm vào tôi. Chẳng lẽ tôi đã sai gì sao?
Một tiếng rút dép, một tiếng nữa, và sáu tiếng cũng đã vang lên trong sự chết trân của tôi. Đại não của tôi căng lên như dây đàn cũng chỉ kịp báo cho tôi một chữ "chạy". Tôi rút hết sức lực từ khi bú tý mẹ, vắt chân lên đầu mà chạy, bỏ lại sau lưng những câu mắng chửi:
- Đồ biến thái.
- Đồ lưu manh.
Cũng may là trong đó chỉ toàn nữ nhân, luận về tốc độ mà nói, họ nào có nửa điểm cơ hội bắt được tôi. Cơ mà nói vậy chứ tôi cũng ăn hai cái dép từ đâu phóng vào lưng, cũng khá đau, thậm chí khi tôi đã lọt vào con hẻm, cắt được mấy cái đuôi đạn dí kia mà tôi vẫn cảm thấy hơi nhưng nhức, có lẽ không phải tông lào mà là guốc cao gót của một cô gái nào đó. Tôi thở dốc vài hơi lấy lại sức, rồi đưa chiếc khăn nhỏ lên lau mồ hôi trên trán, à mà hình như tôi không có thói quen mang khăn tay thì phải. Tôi nhìn lại, vẫn mảnh vải mềm màu hồng ấy giờ đã nhem nhép mồ hôi của tôi. "Sao mày lấy quần của tao?" Câu đó lại văng vẳng trong đầu tôi, có nghĩa là thứ tôi đang cầm trên tay là một chiếc quần của con gái, một chiếc quần thiếu vải đến đáng thương. Tôi bất giác đánh rơi xuống nền bê tông mặt đường. Không được, vì cái này họ đã suýt đánh nhau đổ máu, không biết mai mốt mình có xuất hiện ở đây có bị xé xác không nữa, phải trả, phải trả lại.
Tôi lò dò đường quay lại vị trí lúc nãy, nhưng làm sao trả được, trong khi chiếc quần ấy đã thấm không ít mồ hôi của một nam nhân như tôi. Tôi lục chiếc ba lô của mình bóc một tập giấy ghi chú, rồi rút chiếc bút trên túi áo của mình chăm chú viết:
"Xin lỗi vì sự vô phép của tôi, tôi lỡ lau mồ hồi bằng nó rồi, giờ tôi phải bắt xe về nhà gấp để đón tết, nhờ các bạn giặt dùm. Sang năm tôi sẽ quay lại chịu tội."
Tôi cũng đã ở đây được hơn một tháng nên khá rành các con hẻm này, chẳng qua là không quen mấy ai thôi. Nhưng giờ nó cũng giúp tôi không ít, dẫn quay lại vị trí cãi nhau cũng chỉ mất có vài phút là đến. Tôi lẻn ra đằng sau một dãy phòng trọ mà con hẻm dẫn vào.
- Tại sao mày lại đưa quần cho thằng biến thái đó.
- Tao biết đâu nó là thằng biến thái đến vậy, nhìn đẹp trai, ăn mặc thì lịch sự, túi hai bút cao cấp. tao tưởng văn nhân văn hóa lắm chứ, đưa ra thử, ai dè anh chàng cầm chạy luôn.
Tôi lặng người, họ đang nói về một thằng biến thái là tôi sao? Tôi tệ hại đến vậy? Bất qua bây giờ không còn thời gian giải thích, tôi lấy một cái móc không trên dây rồi treo nó lên, nhưng tôi sững người lại, một mảnh vải nữa, à một chiếc quần thiếu vải nữa giống hệt thứ tôi đang cầm trên tay. Không lẽ họ cãi nhau là vì vậy sao? Nếu vậy phải xóa bỏ hiểu lầm này mới được, dù gì thì mình cũng không sống ở đây, bị bọn họ ghét cũng không sao, nhưng họ sống cùng nhau mà ra vào không nhìn mặt cũng không ổn cho lắm.
Tôi lặng lẽ dán tờ ghi chú vào chiếc quần tôi mới cầm, rồi kéo nó đến gần với chiếc kia. Nhưng tôi đang chuẩn bị chuồn thì có một giọng nữ rất lớn làm tôi giật mình không nhấc chân nổi.
- Chị Hai, tên biến thái kìa, nó quay lại.
- Bắt lấy nó.
- Lột quần, thiến nó.
Tôi ù té mà chạy, chạy nhanh nhất có thể để ra khỏi nơi này. Bất quá lại vẫn ăn hai chiếc guốc nữa, lần này thì tôi thấy người ném, tôi nhìn lại đôi guốc kia rồi thì thầm tặc lưỡi: "thiện xạ, không hụt chiếc nào." Nhưng cái đó lại là tai họa cho một kẻ trốn chạy như tôi lúc này.
Tôi lao ra đường rồi phóng lên chiếc xe buýt vừa đỗ lại. Ừ xe đã chạy, còn tôi quay lại cửa kiếng nhìn mấy người đẹp vẫn còn đang dậm chân ở đằng xa xa kia rồi cười mỉm, bốn tiếng nữa thôi, tôi sẽ có mặt ở mái nhà của tôi.
Tôi yên vị trên một chiếc ghế trống rồi mở điện thoại gọi báo gia đình rằng tôi đã lên xe, thì màn hình tôi lại hiện lên một hình ảnh quảng cáo khá là phản cảm. Nhưng tôi không tắt đi mà lại tự vỗ mạnh vào đầu mình, thứ tôi vừa dùng để lau mồ hôi là một chiếc "quần lót".
Tôi ra một bến đợi xe buýt gần nhất, ngày mai thôi, à không, chỉ còn mười mấy tiếng nữa là pháo sẽ ngập trời nhưng tôi vẫn đang ở đất phố thị phồn hoa này. Hôm nay, có vẻ đường phố cũng khá vắng vẻ, có lẽ một lượng không nhỏ người cũng đang loay hoay tìm cách để về quê ăn tết giống tôi, tôi dám cá giờ này, đông người nhất cũng chị có chợ và bến xe thôi.
- Sao mày lấy quần của tao?
- Quần của mày? Mày nghĩ mày có khả năng mua nó sao? Đồ nhận vơ vừa thôi.
Tôi lặng yên ngồi trên hai thanh inox tại bến đợi, à mà cũng không lặng yên, tôi đang dỏng tai lắng nghe tiếng của hai vị cô nương đang cãi nhau ở đầu hẻm cách tôi chưa đầy hai mươi mét. Tôi tiến lại gần trong khi cuộc tranh cãi dường như đang càng ngày càng gay gắt, tôi cũng không nghĩ đến người ta chỉ vì một cái quần mà bất chấp tình bạn bè, làng xóm như vậy.
- Mọi người có gì từ từ nói, không nên động thủ.
Tôi cảm thấy một luồng sát khí xung quanh tôi, ngó quanh, tôi dường như không bắt gặp được một đấng mày râu nào, không phải vì đó làm tôi nổi bật chứ. Tôi cảm nhận được một cái kéo nhẹ từ phía sau, một lời thì thầm dễ nghe của một người đẹp vọng vào tai tôi.
- Chuyện con gái, anh không nên tham gia thì hơn.
Rồi tôi thấy cô ta có chút đỏ mặt, những người kia cũng đỏ mặt. Gì đây? Tôi thầm nghĩ trong đầu nhưng nó không cản bước chân tôi mà lại gợi cho tôi sự tò tò mò đến vô hạn.
- Có thể cho tôi xem cái quần một tý không?
Cô nàng áo đỏ đang cãi nhau ngoài kia cũng dừng lại, lôi trong túi ra một chiếc quần. À mà nó có được xem là một chiếc quần không nhỉ. Tôi theo phản xạ đưa tay cầm lấy. Ừ nó rất mềm, như nhung vậy, một mảnh vải hình tam giác còn chưa lọt nửa bàn tay của tôi nối với hai sợi dây dài, cực kỳ đàn hồi, cực kỳ co dãn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một vật kỳ lạ đến vậy. Tôi ngẩng đầu lên muốn tò mò hỏi về thứ tôi đang cầm trên tay, nhưng hơn chục ánh mắt kia lại đang sặc mùi thuốc súng nhắm vào tôi. Chẳng lẽ tôi đã sai gì sao?
Một tiếng rút dép, một tiếng nữa, và sáu tiếng cũng đã vang lên trong sự chết trân của tôi. Đại não của tôi căng lên như dây đàn cũng chỉ kịp báo cho tôi một chữ "chạy". Tôi rút hết sức lực từ khi bú tý mẹ, vắt chân lên đầu mà chạy, bỏ lại sau lưng những câu mắng chửi:
- Đồ biến thái.
- Đồ lưu manh.
Cũng may là trong đó chỉ toàn nữ nhân, luận về tốc độ mà nói, họ nào có nửa điểm cơ hội bắt được tôi. Cơ mà nói vậy chứ tôi cũng ăn hai cái dép từ đâu phóng vào lưng, cũng khá đau, thậm chí khi tôi đã lọt vào con hẻm, cắt được mấy cái đuôi đạn dí kia mà tôi vẫn cảm thấy hơi nhưng nhức, có lẽ không phải tông lào mà là guốc cao gót của một cô gái nào đó. Tôi thở dốc vài hơi lấy lại sức, rồi đưa chiếc khăn nhỏ lên lau mồ hôi trên trán, à mà hình như tôi không có thói quen mang khăn tay thì phải. Tôi nhìn lại, vẫn mảnh vải mềm màu hồng ấy giờ đã nhem nhép mồ hôi của tôi. "Sao mày lấy quần của tao?" Câu đó lại văng vẳng trong đầu tôi, có nghĩa là thứ tôi đang cầm trên tay là một chiếc quần của con gái, một chiếc quần thiếu vải đến đáng thương. Tôi bất giác đánh rơi xuống nền bê tông mặt đường. Không được, vì cái này họ đã suýt đánh nhau đổ máu, không biết mai mốt mình có xuất hiện ở đây có bị xé xác không nữa, phải trả, phải trả lại.
Tôi lò dò đường quay lại vị trí lúc nãy, nhưng làm sao trả được, trong khi chiếc quần ấy đã thấm không ít mồ hôi của một nam nhân như tôi. Tôi lục chiếc ba lô của mình bóc một tập giấy ghi chú, rồi rút chiếc bút trên túi áo của mình chăm chú viết:
"Xin lỗi vì sự vô phép của tôi, tôi lỡ lau mồ hồi bằng nó rồi, giờ tôi phải bắt xe về nhà gấp để đón tết, nhờ các bạn giặt dùm. Sang năm tôi sẽ quay lại chịu tội."
Tôi cũng đã ở đây được hơn một tháng nên khá rành các con hẻm này, chẳng qua là không quen mấy ai thôi. Nhưng giờ nó cũng giúp tôi không ít, dẫn quay lại vị trí cãi nhau cũng chỉ mất có vài phút là đến. Tôi lẻn ra đằng sau một dãy phòng trọ mà con hẻm dẫn vào.
- Tại sao mày lại đưa quần cho thằng biến thái đó.
- Tao biết đâu nó là thằng biến thái đến vậy, nhìn đẹp trai, ăn mặc thì lịch sự, túi hai bút cao cấp. tao tưởng văn nhân văn hóa lắm chứ, đưa ra thử, ai dè anh chàng cầm chạy luôn.
Tôi lặng người, họ đang nói về một thằng biến thái là tôi sao? Tôi tệ hại đến vậy? Bất qua bây giờ không còn thời gian giải thích, tôi lấy một cái móc không trên dây rồi treo nó lên, nhưng tôi sững người lại, một mảnh vải nữa, à một chiếc quần thiếu vải nữa giống hệt thứ tôi đang cầm trên tay. Không lẽ họ cãi nhau là vì vậy sao? Nếu vậy phải xóa bỏ hiểu lầm này mới được, dù gì thì mình cũng không sống ở đây, bị bọn họ ghét cũng không sao, nhưng họ sống cùng nhau mà ra vào không nhìn mặt cũng không ổn cho lắm.
Tôi lặng lẽ dán tờ ghi chú vào chiếc quần tôi mới cầm, rồi kéo nó đến gần với chiếc kia. Nhưng tôi đang chuẩn bị chuồn thì có một giọng nữ rất lớn làm tôi giật mình không nhấc chân nổi.
- Chị Hai, tên biến thái kìa, nó quay lại.
- Bắt lấy nó.
- Lột quần, thiến nó.
Tôi ù té mà chạy, chạy nhanh nhất có thể để ra khỏi nơi này. Bất quá lại vẫn ăn hai chiếc guốc nữa, lần này thì tôi thấy người ném, tôi nhìn lại đôi guốc kia rồi thì thầm tặc lưỡi: "thiện xạ, không hụt chiếc nào." Nhưng cái đó lại là tai họa cho một kẻ trốn chạy như tôi lúc này.
Tôi lao ra đường rồi phóng lên chiếc xe buýt vừa đỗ lại. Ừ xe đã chạy, còn tôi quay lại cửa kiếng nhìn mấy người đẹp vẫn còn đang dậm chân ở đằng xa xa kia rồi cười mỉm, bốn tiếng nữa thôi, tôi sẽ có mặt ở mái nhà của tôi.
Tôi yên vị trên một chiếc ghế trống rồi mở điện thoại gọi báo gia đình rằng tôi đã lên xe, thì màn hình tôi lại hiện lên một hình ảnh quảng cáo khá là phản cảm. Nhưng tôi không tắt đi mà lại tự vỗ mạnh vào đầu mình, thứ tôi vừa dùng để lau mồ hôi là một chiếc "quần lót".
Chỉnh sửa lần cuối: