Rắn hổ mây - Cập nhật - Phi Yến

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

BichHuyetTranTinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/8/14
Bài viết
351
Gạo
250,0
Nội dung khá tốt, thể loại này có lẽ là sở trường của em nên em viết khá chắc tay. Mà chết tiệt, không thấy hiện cái thông báo!x-(
Cảm ơn chị nhiều lắm!
Ặc... xem ra em nên đánh chậm lại một chút nữa để chú ý tới ngữ cảnh câu văn, thường xuyên thiếu từ không à. ~
 

Màu Nắng

Gà tích cực
Tham gia
4/11/14
Bài viết
86
Gạo
0,0
Chương này chị cũng cảm thấy em viết rất tốt. Tiếp tục hóng chương mới từ em nhé. ;)
 

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0

BichHuyetTranTinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/8/14
Bài viết
351
Gạo
250,0
Ủa sao hổng thấy cái thông báo nào vậy ta? Vô muộn tí nàng đừng giận nha. BichHuyetTranTinh. Ta hổng biết nhận xét, chỉ vô ủng hộ thui. :)
Nàng like ủng hộ ta đã mừng rồi.
Rút kinh nghiệm lần sau dành thời gian vào tận tường từng người hú vậy.
 

BichHuyetTranTinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/8/14
Bài viết
351
Gạo
250,0
<< Chương 2
Chương 3: Chới với

Lạc giữa khoảng không vô định vô tình tìm thấy được sự liên kết vô hình
Kho báu và sự tò mò là hai thứ mở đầu cho câu chuyện bi thảm này

Tôi mở mắt. Cái chân của tôi đau quá. Trời, không lẽ lên thiên đàng rồi mà cái đau nó cũng không buông tha ư? Số tận rồi thì cái đau nó cũng tận đi chứ. Người ta bảo: “Đời là bể khổ, qua được bể khổ là qua đời.” Ấy vậy mà tôi qua đời rồi mà bể khổ đã tận đâu! Khổ ơi khổ à, rút cuộc tao có điểm gì tốt mà mày bám chặt không buông thế?

Không gian xung quanh tối phải biết. Hình như đây là tận cùng của địa ngục chứ không phải thiên đàng đâu. Lẽ nào đây chính là sự tĩnh lặng mà mẹ vẫn hay nhắc tới. Tôi còn nghĩ thường ngày bà dùng mấy câu chuyện kinh dị đó để trêu tôi, thật không ngờ bà ấy đang kể cho tôi sự thật. Khi đã lạc vào tĩnh lặng, con người ta sẽ trở nên cô đơn, tuyệt vọng, lạc lõng và quá khứ đau đớn sẽ ùa về. Tôi cảm thấy hối hận khi nghĩ rằng mẹ là kẻ ngốc.

Phải, có thể bà mặt phụ huynh tâm hồn sơ sinh, có thể bà thích kiếm cớ làm việc và đi ngao du thiên hạ, có thể bà sẵn sàng nằm lăn ra nhà ăn vạ con gái, có thể bà hay kể những câu chuyện vớ vẩn không hồi kết, có thể trước mặt người khác bà là nữ hoàng, nhưng với tôi bà lại như một người bạn, một tri kỉ thực sự, ấm áp hơn bất cứ ai. Bà mạnh mẽ hơn ai hết. Nhớ lần tôi bị giam trong phòng học, tưởng chừng như sắp bị bóng tối nuốt chửng, bà như mặt trời xua đi màn đêm lạnh lẽo, mở toang cánh cửa ấy để chạy đến cạnh tôi. Để xua đi sự sợ hãi trong tôi, bà sẵn sàng làm kẻ ngốc nằm lăn ra nhà ăn vạ chỉ vì muốn đổi lấy nụ cười của tôi. Bà quan trọng sĩ diện hơn cả bản thân, nhưng vì tôi bà cũng sẵn sàng bỏ nó đi.

Sao mẹ lại làm vậy nhỉ? Phải rồi! Lúc tôi sáu tuổi, vì cứu tôi, mẹ bị chấn động não. Từ đó tới giờ đã mười bốn năm trôi qua, mẹ luôn có những hành động khác người, nhưng ít nhất ý thức bà chưa bị mất hoàn toàn. Là tại tôi mà mẹ như vậy! Tại sao tôi lại quên mất điều này nhỉ? Sao những lúc bình thường tôi lại cho rằng bà ngốc nhỉ? Thật là một đứa con bất hiếu!

Tại sao chỉ lúc nào lạc lõng trong những khoảng không vô định, tôi mới thấy cần mẹ đến nhường nào nhỉ? Giờ có lẽ là đã muộn rồi. Quanh đây không có cánh cửa nào cả, không có ma hay quỷ, chỉ có tôi và bóng tối. Mẹ sẽ không thể nào mở toang cánh cửa trong đêm tối tĩnh mịch ấy, đem ánh sáng mặt trời tới cho tôi, không thể nằm lăn ra nhà để tôi được cười nói vui vẻ.

Thứ nước gì đây? Tôi đang khóc sao? Khóc thì có ích gì chứ! Mẹ đâu thể nào lau đi chúng được nữa, mẹ cũng không thể nào nói với tôi rằng: “Con gái của con sư tử cái này không được khóc, phải mạnh mẽ vượt qua tất cả!” được.

Thật là buồn cười! Tôi cũng sinh vào ngày cuối cùng của tháng bảy giống mẹ, tôi cũng sinh vào bảy giờ tối giống mẹ, nhưng sao tôi không thể vô tư như mẹ nhỉ? Bà luôn vô tư, điềm tĩnh đối diện với tất cả mọi chuyện, còn tôi thì không. Sự bình tĩnh của tôi chỉ là một lớp vỏ bọc.

Bây giờ, thứ tôi sợ đối diện nhất là bóng tối, nó đang ở ngay trước mặt tôi, chỉ tôi với nó mà thôi. Dù tôi có quay hướng nào, có nhắm mắt hay mở mắt, bóng tối vẫn cứ ở đó. Nó chỉ im lặng, nhưng tôi vẫn cứ sợ, vẫn cứ cảm nhận được sự hiện hữu của nó.

Có gió nổi lên rồi ư? Không phải trong tĩnh lặng chỉ có tôi với bóng tối thôi sao?

Tôi sững người. Trước mặt tôi là người đàn bà đêm đó. Cũng là cái người thân nhầy nhụa máu tươi, trên mình chi chít những vết đâm nhọn hoắt, tóc che đi nửa khuôn mặt, đồng tử thu nhỏ lại, sâu trong đôi mắt là sự sợ hãi, tuyệt vọng, vậy mà nụ cười điên dại kia vẫn không thu lại được. Bà ta chết, người thân không mảy may quan tâm, không hàng xóm để tâm tới, chỉ một mình giữa khoảng không vô định.

Tôi khẽ cười.

“Tôi tới làm bạn với bà đây. Bà sẽ không còn cô đơn nữa, vì tôi cũng sẽ cô đơn cùng bà.”

Tôi vừa nghĩ cái gì vậy nhỉ? Nực cười! Đó đúng là lời nói của con tâm thần mà. Nhưng… tôi còn có con đường khác để đi sao? Giữa bóng tối sâu thẳm này, tôi còn có thể đi đâu?

Cái gì đó đang lăn tới. Là cái đầu của một người đàn bà khác, mái tóc đã điểm bạc đôi chỗ, sự sợ hãi tột cùng hòa lẫn với sự đau đớn, thất vọng. Thất vọng? Tại sao bà ta lại thất vọng? Bà ta là ai? Bà ta có một nét gì đó vô cùng quen thuộc mà tôi không tài nào nhớ ra được. Giống lắm, rất giống một ai đó trong làng mà tôi đã từng gặp qua, không, hình như là nói chuyện qua rồi. Nhưng là ai chứ nhỉ?

Cơ thể tôi chợt run lên. Người đàn bà cùng cái đầu đó biến mất. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở phì phò của rắn. Tôi từ từ quay đầu lại. Đập vào mắt tôi là một con rắn trắng lớn đang nằm ngủ dưới nước. Nước? Sao lại có nước ở đây chứ?

Con rắn có hai cái răng cửa rất nhọn ở phía trước, dài bằng bàn tay, răng hàm nhọn hoắt, cách thưa. Con rắn này lại có thể có hàm răng lộ rõ tới như vậy ư? Lại còn dài và nhọn nữa chứ.

Tôi cảm thấy nóng lên. Xung quanh tôi lửa cháy ngùn ngụt. Con rắn trắng biến mất. Trong biển lửa bạt ngàn, tôi thấy bóng cụ Y đang làm nghi lễ dưới mặt trăng đỏ, đốt những mảnh giấy giống lá bùa màu cam thẫm, trên đó lại không có hình vẽ gì cả. Đây là bùa hay giấy vậy?

Mồ hôi trên trán tôi chảy ra rất nhiều. Thực sự nóng quá! Không khí trong phổi tôi như thể đang phân tán dần ra, loãng dần. Khó thở quá!

Tối thoáng nghe thấy tiếng cánh quạt máy bay vỗ mạnh, chém vào không khí. Biển lửa biến mất. Sau lưng tôi, những chiếc B52 của Mĩ đang dải bom xuống khoảng không vô định. Nó như đưa tôi trở lại những năm bảy mươi của thế kỉ trước vậy. Con rắn màu trắng từ đâu xuất hiện cắn nát chiếc máy bay gần nhất, sau đó những chiếc máy bay khác lui đầu.

Người đàn bà đó lại xuất hiện với cơ thể nhầy nhụa máu tươi. Bà ta đưa tay lên miệng, suỵt nhẹ một tiếng. Tôi nghe loáng thoáng thấy bà ta nói về con rắn và cuộc chiến những năm bảy mươi với Mĩ. Ánh mắt bà ta như đang cầu xin tôi điều gì đó, không còn nét hoang dại như lần đầu tôi gặp. Bà ta nói gì đó, như đang thuật lại câu chuyện vậy. Cuối cùng, bà ta chắp tay lại cầu xin tôi. Tôi muốn biết, rút cuộc bà ta đang kể cho tôi chuyện gì, đang cầu xin tôi điều gì. Quỷ dạ xoa xuất hiện sau lưng bà ta, kéo bà ta đi. Tay bà ta cứ hướng về tôi, như muốn tôi thực hiện nguyện vọng cuối cùng của bà ấy, chứ không giống như đang xin tôi cứu khỏi dạ xoa. Tôi đứng lặng im nhìn từ đầu tới cuối. Mọi cảm xúc trong tôi như biến mất hoàn toàn vậy.

Bên tai tôi chợt xuất hiện rất nhiều âm thanh kì quái.

Mẹ tôi từng nói, khi lạc vào bóng tối, mọi quá khứ đau khổ của người đó sẽ ùa về. Còn tôi? Đầu tiên khi lạc vào đây trong tôi chỉ có hoài niệm, sau đó là những mảnh ghép đáng sợ hiện lên, cuối cùng là những hình ảnh kì lạ xuất hiện. Mớ kí ức trong tôi như bị đảo lộn lên vậy! Có thật là tôi đã lạc vào bóng tối không? Hay đây chỉ là một cơn ác mộng?

Tôi đang ở đâu?

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Tôi đang đối diện với cái gì?

Tôi phải làm gì?

Tôi cần phải thoát khỏi chỗ này. Nhưng tôi nên bắt đầu từ đâu?

“Tôi ghét cậu! Lúc tôi cần cậu nhất thì cậu ở đâu chứ?”

Tôi muốn kìm nén những giọt nước yếu đuối ấy lại nhưng không thể.

Tay ai đó lạnh ngắt chạm vào mặt tôi khiến tôi giật mình choàng tỉnh. Người con trai bên cạnh thu tay về. Tôi đưa tay lên má, thấy mặt mình ướt nhẹp. Tôi đang khóc ư?

“Đây là đâu vậy? Tớ ở đây bao lâu rồi?” Tôi nhìn cậu ta, hỏi.

“Trạm xá. Mọi người tính đưa cậu tới bệnh viện, nhưng con đường tới đó đột nhiên xuất hiện nhiều rắn độc nên không ai dám đi. Cậu ở đây được hơn một ngày rồi. Sao rồi, đau lắm à?” Cậu ta vừa nói, vừa kéo ghế ngồi cạnh. Tất nhiên là hắn không lo lắng gì đâu, đừng mất công nghĩ ngợi làm gì cho đau đầu nhức óc.

Tôi khẽ gật đầu. Chân phải của tôi bị băng lại rất dày. Tôi cảm thấy nó tê dại đi, đau nhức và khó chịu vô cùng.

“Chân tôi sao vậy?” Tôi hỏi sau khi đã hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần đối mặt với tình huống xấu nhất.

“Bị một con ác thú nào đó ở dưới nước cắn.”

“Biết rồi. Nhưng có nghiêm trọng hay không ấy?” Tôi nhăn mặt. Tên này sao lại có thể bình thản đến vậy được nhỉ? Bộ vui lắm hả?

“Không chắc chắn được điều gì cả. Nơi này lại không có sóng, tôi không liên lạc với ai được.”

Tôi nhìn ra ngoài trời. Giờ đang là nửa đêm. Nhìn mặt trăng thoắt ẩn thoắt hiện sau mấy đám mây khiến tôi rùng mình. Hôm nay nó không đỏ đục như mấy hôm trước nữa. Tôi bất giác quay sang xem tên kia đang làm gì. Và tôi hối hận vì đã làm điều đó…

“Cậu tẩy trang đi trông gớm quá!” Tôi phán. Quả thực nói chuyện với hắn từ nãy đến giờ bây giờ tôi mới để ý xem hắn như thế nào.

Thiên bị bệnh bạch tạng nên da cậu ta rất trắng và nhạt, sức đề kháng của cậu ta cũng yếu, hay ốm vặt, à đúng rồi ngay cả “nhân phẩm” cũng có vấn đề luôn. Bố mẹ cậu ta là anh em ruột, do biến cố gia đình mà lấy nhau, chị gái song sinh của cậu ta thì lại hoàn toàn bình thường, trong khi cậu ta thì… như thế này. Điều kì lạ là tròng mắt cậu ta đỏ hoàn toàn nhưng vẫn nhận biết được rất rõ màu sắc và tóc thì có màu đen óng, dày. Thường thì cậu ta đeo kính áp tròng màu tối do bác cậu ta “chế tạo” nên khó nhận diện. Bác ấy là một nhà khoa học vĩ đại, nếu không tin có thể nhìn kĩ cái “vĩ” của bác ấy để kiểm chứng xem nó “đại” đến cỡ nào. Đối với cậu ta, việc này chả có gì đáng để khoe cả nên thường tìm cách che đi.

Thiên tra thuốc vào mắt, thở dài: “Biết sao được. Cậu cứ làm như tôi thích lắm ấy.”

Tôi chợt nhớ ra một điều rất đặc biệt ở tên này. Tôi cười, dùng tay ra hiệu có hắn tới gần.

“Gì?”

“Cậu nhìn thấy ma được đúng không? Cậu có thể giúp tớ xem cái bà hôm nọ đứng trước chấn song nói gì không?” Tôi khẽ nói.

Hắn ta nhìn tôi như thể nhìn người ngoài hành tinh vậy. Bộ kì lắm sao khi tôi hiếu kì về vụ này? Bình thường tò mò vốn là tính của tôi rồi mà. Hay là hắn tưởng tôi bị cắn quên đau? Ai bảo tôi quên, chỉ là tôi không nên bỏ qua những chi tiết quan trọng khác, nếu không làm sao tôi biết được cái gì đã tấn công mình.

“Cậu chắc chứ?” Hắn hỏi. Đáp lại, tôi gật đầu. Tôi chả sợ gì cả, à không không, ý tôi là tôi không sợ các chướng ngại vật trước mặt, chỉ lo mình không đủ khả năng vượt qua thôi.

Thiên vừa mở miệng, chưa kịp nói ra hơi, bên ngoài đã xuất hiện những âm thanh hỗn độn. Người dân trong làng đổ xô về phía bụi tre đầu làng.

Dưới gốc cây, một cái xác không đầu ngồi dựa vào bụi tre, trên thân toàn là rắn lục. Cụ Y và mấy người trong làng dùng đuốc đuổi lũ rắn ấy đi. Xong xuôi, cụ Y dùng cái chuông lắc đi lắc lại, miệng lẩm bẩm “Thiên linh linh, địa linh linh” rồi cái gì đó nữa. Thấy người làng bảo làm thế để đuổi mấy con ma đói đi để cho linh hồn người đó được nguyên vẹn. Ai trong làng cũng run lẩy bẩy sợ hãi. Cá nhân tôi thì thấy việc này vô cùng dở hơi và vớ vẩn. Xác người đó đã mất đầu rồi còn muốn nguyên vẹn cái gì nữa…

Làm xong, cụ Y thở dài: “Ai da, chết thật rồi. Đứa con của thần rừng bắt đầu đi săn rồi. Cứ cái đà này, làng mình chết hết chứ còn à?”

Xung quanh đột nhiên hơi ầm mĩ.

“Mặt trăng thì có màu đỏ, con của thần rừng thì đi săn. Phải làm sao đây ta?”

“Thần rừng muốn trả thù thì ít nhất cũng phải có lí do chứ…”

“Hắn nói chúng ta hút máu hắn. Chúng ta có hút máu bao giờ đâu?”

“Kinh quá! Những chuyện như thế này vẫn sẽ tiếp diễn hả?”

“Hu hu… má ơi… con sợ lắm!”

Cụ Y ho vài tiếng:

“Mọi người bình tĩnh, nhất định chúng ta sẽ có cách. Tôi sẽ lập thêm mấy đàn lễ nữa cúng cho mặt trăng bớt đỏ đi coi có đỡ hơn không.”

Tôi ngạc nhiên nhìn lên trời. Mặt trăng có màu trắng và khuyết một góc, sao mọi người đều bảo là có màu đỏ thế? Tôi bất giác nhìn thấy anh Mười đang đứng cách hơi xa mọi người. Mặt anh ta tái nhợt đi, ánh mắt cứ đảo liên tục, mồ hôi chảy ra ướt sống lưng. Liệu “thần rừng” có phải con rắn trắng hôm nọ tôi nhìn thấy không? Vậy thì nguy to rồi!

Sống lưng tôi lạnh toát khi nghĩ đến điều đó…

Bác Hoa tới gần tôi: “Thiên, con bồng con bé ra ngoài này làm chi. Mau vô trỏng đi.”

Thiên cúi đầu thay lời vâng dạ rồi đưa tôi vào nhà.

oOo​

Sáng sớm, trời âm u tĩnh mịch. Hôm nay sẽ có mưa lớn. Cả nhà bác Hoa và chúng tôi chả ai nói với nhau câu nào, cứ lẳng lặng ai làm việc người đấy, khi thoảng nói vài ba câu xã giao cho xong. Chưa kể là việc đến nhìn nhau cũng chả ai muốn nhìn.

Nhân lúc chị Giang đi chợ, bác Hoa thì lúi húi dưới bếp còn bác Lâm sang hàng xóm làm cái gì đó, Thiên mới tới gần tôi. Tất nhiên tên này chả có gì tốt đẹp cả, nhưng không có ngu tới mức làm chuyện xấu xa một cách “đường đường chính chính”.

“Khánh, nói thật đi, chúng ta tới đây không đơn giản chỉ là để cậu viết truyện không thôi nhỉ?”

Tôi hơi ngỡ ngàng, tưởng hắn phải hỏi câu này lâu rồi chứ? “Giờ mới để ý?”

“Không, là giờ mới muốn biết thôi.”

Tôi cảm thấy tôi đang bị hắn xoay cho chóng mặt. Ban đầu, kẻ không muốn đi là hắn. Vậy mà sau khi bà tôi gọi điện thoại thì hắn ngoan ngoãn đi theo, còn yêu cầu tôi thêm mấy thanh sô cô la. Khoan! Bà tôi á?

“Chờ đã… lúc đi… Không phải bà cũng có nói với cậu chuyện đó chứ? Chuyện… con rắn hổ mây đó…”

Hắn gật đầu, nhìn tôi như thể đang hỏi lại: “Giờ mới để ý hả?” ấy. Nhưng tôi không quan tâm việc đó… Ôi sao ngoại lại để một chuyện quan trọng như vậy lọt vào tầm ngắm của hắn cơ chứ? “Chuyện đó” là mục tiêu chính của tôi trong chuyến đi này đó!

Lại nhắc tới “chuyện đó”. Đó là một câu chuyện lạ về ngôi làng của chồng bác Hoa, tức là cái làng này này. Năm xưa khi Mĩ tấn công vào làng này hòng đốt làng, bọn chúng đã bỏ chạy sau một đêm ở đây. Chúng đã gặp chúa rừng: Con rắn chúa lớn sống dưới sông bao quanh làng.

Tôi đã từng nghĩ nó là một câu chuyện hoang đường. Cho tới khi bà kích thích sự tò mò của tôi bằng cụm từ “Bí ẩn rắn hổ mây và lời nguyền Xích Nguyệt”, tôi đã tới tận đây để kiểm chứng. Không chỉ thế, bà còn nói khi kho báu chôn ở đâu đó quanh làng bị phát hiện, con rắn đó sẽ tỉnh lại. Chỉ tại sự tham lam cộng thêm cái tò mò mà tôi bị khích tới đây…

Con quái vật dưới nước tôi từng gặp có khả năng là con rắn này. Tôi không dám khẳng định chắc chắn vì tôi chưa nhìn thấy tận mắt hình dáng của nó. Và hơn nữa, tôi không hiểu ở chỗ vì sao bà tôi lại biết về hiện thực tôi đang đối diện ngày hôm nay, điều mà vào thời điểm bà nói về nó lại là ở tương lai. Nói một cách dễ hiểu, sao bà tôi lại biết trước được tương lai này? Bà tôi vốn không phải thầy bói hay thầy phù thủy gì cả mà.

Tối qua có một cái xác không đầu, trùng hợp lúc tôi bị cắn cũng có nhìn thấy một cái đầu nổi trên mặt nước, có liên quan không nhỉ? Không đúng, nhìn cơ thể của hắn giống của đàn ông hơn, còn cái đầu tôi nhìn thấy là của một người đàn bà già.

Một cái cốc vào đầu khiến tôi sực tỉnh. Tên chết bầm - chết tiệt - chết trôi đó thượng cẳng tay hạ cẳng chân một cách không thương tiếc vào đầu tôi. Tôi chỉ mới cho hắn ăn một quả bơ thôi mà, có nhất thiết phải mạnh tay vậy không?

“Ê tên kia, bà mày đau lắm đấy.”

Hắn thong thả bước ra ngoài, không quên cười đểu tôi.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

BichHuyetTranTinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/8/14
Bài viết
351
Gạo
250,0
Mấy hôm nay máy tính của nhà em mất mạng nên mãi mới ra chap được, mong mọi người đừng giận. Mọi người góp ý cho em nhé!
Chương sắp tới mới bắt đầu mới là khởi đầu của cuộc chơi này, mọi cảm xúc em sẽ lúc nâng lúc giảm. Vì em không giỏi trong việc diễn đạt cảm xúc nên em rất cần những góp ý của mọi người, mong nhận được sự giúp đỡ.
Sellvi sparkling LeoMilianna Bích Huyết Ngọc Diệp Kem Dâu Kiris Lê La ngocnungocnu Màu Nắng Lâm Diệu Anh
 

BichHuyetTranTinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/8/14
Bài viết
351
Gạo
250,0
<< Chương 3
Chương 4: Mãng xà

Sự an toàn và ấm áp ngay bên cạnh có thể biến mất
Từ mục đích của người này có thể suy ra động cơ của người khác

Tôi ngồi im lặng nhìn màn mưa trắng xóa ngoài khung cửa sổ. Mục đích của tôi tới đây ư? Tôi vẫn cứ nghĩ mãi về việc đó. Tôi rất tham lam, và bản chất của tôi là tò mò. Tôi đã từng nghĩ tới việc không đi, nhưng bà lại bảo tôi nhất định phải đi, ở đó thực sự có kho báu, và tôi sẽ không hối hận về việc đó. Đúng, tôi không hề hối hận! Tôi đã bị thương nặng, đã sợ hãi vô cùng, đã đối diện với bóng tối, đã đưa tính mạng của mình vào vòng nguy hiểm, nhưng tôi vẫn không hối hận. Tôi sẽ lấy cho kì được chỗ kho báu đó. Đúng, vì tôi tham lam và tò mò nên tôi mới bị khích tới đây! Tôi tò mò, nhưng cái tôi tò mò không phải là lời nguyền nào đó, mà là hậu quả khi tôi tham gia trò chơi này. Tôi tham, tham cho người đó, tham vì người đó, nên tôi sẽ không bao giờ hối hận.

Đúng là không nên xem nhẹ những hủ tục nơi đây. Vì quá tự tin, coi thường bí ẩn đó mà tôi phải nằm bẹp dí chỗ này! Nếu thần rừng đó đã bắt đầu trò chơi rồi thì xem ra tôi cũng nên lột bỏ sự ngây thơ này đi, chơi thật nghiêm túc trò chơi này. Đúng là tôi rất sợ, vì tôi không biết mình đang đối diện với cái gì, nhưng không sao cả. Có một lời của người đó mà tôi luôn trân trọng: “Nếu biết trong bóng tối có một người đang đợi, dù bước một mình cũng chả có gì là đáng sợ!”

“Em còn đau hông?” Chị Giang đột ngột hỏi, xua tan đi mọi suy nghĩ trong đầu tôi. Tôi rất thích giọng nói của chị ấy, ấm áp và dễ chịu.

“Còn ạ. Nhưng không đáng ngại đâu chị.” Tôi quay lại, cố nặn một nụ cười. Tôi thoáng thấy cổ chị có vết gì đó tím tím. Mà kệ chị, tôi cũng chả có hứng quan tâm. Biết là hơi vô tâm nhưng tôi cũng chả thể tọc mạch chuyện của chị ý được. Tốt nhất là không nên quan tâm chuyện mình không có hứng, và cũng chả liên quan gì mình cả.

“Muốn ăn gì thì bảo chị nha.”

“Chị đừng lo cho em, em ổn. Dạo này hai bác suy sụp lắm, chị lo cho hai bác thay em nhé.” Nói xong câu này, tôi thấy mình vô cùng dở hơi. Nghĩa vụ đó là của chị ta chứ không phải của tôi nghen. Đêm nào chị ta cũng ra ngoài, ban ngày thì hầu như không hỏi thăm gì bố mẹ chị ta cả, lúc nào cũng loay hoay làm việc. Chỉ làm việc mà không quan tâm bố mẹ thì chả có ý nghĩa gì cả.

“Em nói gì kì vậy, đó là việc chị phải làm mà.” Chị khẽ cười. Công nhận chị ấy đáng yêu thật. Dáng người mảnh khảnh, nét mày thanh tú. Không có như tôi, người thì toàn sẹo là sẹo, bụng và mông thì toàn mỡ. Hai vòng này nhỏ đi một tí có phải trông tôi đầy đặn hơn không, chứ cứ quá cỡ thế này thì ma nào thèm.

“Vâng.” Tôi cười đáp lại. Biết ngay mà, mình đúng là thừa cơm. Nhắc khéo thế chị ta cũng có hiểu gì đâu, còn cho là mình dỗi hơi nữa chứ.

“Phải rồi, bạn trai em đâu? Cậu ta không có ở đây hả?” Trời ơi, chị ta nghĩ tên đó là bạn trai mình! Tên đó thì bạn trai cái nỗi gì. Mà mình với hắn đi như vậy mà hai bác không chú ý gì sao? Hay bác nghĩ tôi đem bạn trai về giới thiệu cho bác? Cơ mà tôi không phủ nhận, dù gì lúc nhỏ cũng là bác nuôi tôi, tôi ăn cơm nhà bác tới ba tháng lận. À không không, tên chết bầm đó tôi chỉ mang theo để đảm bảo an toàn cho bản thân thôi, tôi không yêu hắn đâu.

“Cậu ấy không có ở đây ạ.”

“Vậy chị ra ngoài trước nhé!”

“Vâng.”

Cho tới khi chị ấy ra ngoài rồi, tôi mới sực nhớ ra. Tôi đúng là con người mâu thuẫn! Có ai bảo mình yêu hắn đâu, mình phủ nhận làm gì. Vừa mới bảo phải nghiêm túc xong lại cợt nhả được rồi! Mà hình như tôi chưa từng phủ nhận chuyện ai cũng cho rằng hắn là bạn trai tôi thì phải. À đúng rồi, bạn trai chứ bạn gái đâu…

Sao mình cứ mâu thuẫn thế nào ý nhỉ?

oOo​

Tôi ngồi ê mông từ sáng tới chiều, từ chiều cho tới tối, cứ im lặng nhìn qua khung cửa sổ. Tối không còn mưa nữa, hơi lạnh vẫn cứ thổi vào trong. Thỉnh thoảng, hai bác và chị thay phiên vào hỏi thăm tôi, hỏi tôi có đói không, có đau không, hỏi hắn ở đâu, rồi lại ra ngoài. Mọi thứ được lặp đi lặp lại một cách khó hiểu. Mấy ngày liên tiếp... Hình như họ đang giấu tôi chuyện gì đó. Tôi đã từ chối không ăn cả ngày rồi, và tôi cũng không cảm thấy đói. Không biết tối qua sau khi phát hiện thi thể đó thì chuyện gì đã xảy ra nhỉ?

Tên đó đã mất hút từ sáng đến giờ mà không nói với tôi một tiếng nào cả! Tối qua khi đưa tôi về phòng hắn có chạy ra ngoài đi đâu đó. Lúc đó thì tôi không quan tâm, bây giờ thì vô cùng hối hận… Không phải hắn bỏ trốn đấy chứ?

Tôi nhìn cái chân của mình mà đau lòng không sao tả được. Tôi rất yêu quý bản thân mình, nên nhìn cái chân nó đau là lòng tôi cũng đau như cắt vậy đó…

Cứ mỗi lần tôi thử cử động là cơn đau buốt lại ập tới. Nhất định là tên đó trốn về trước rồi. Tôi mà thoát khỏi nơi đây là tôi sẽ nghiền hắn ra cám. Tất nhiên, chỉ là “nếu” mà thôi. Chân như vậy cử động đã sợ huống chi là còn đòi di chuyển nữa. Gần hai tuần tôi ở đây rồi, đừng nói là kho báu, mạng còn khó giữ nữa là. Cảm xúc trong tôi luôn bất ổn định, từ bé đã vậy. Nếu hắn bỏ trốn thật, tôi đúng là có mắt không tròng chọn phải tên tiểu nhân làm bạn.

Không! Tôi từng suýt chết một lần, và cậu ta là người cứu tôi, mặc vết thương rất sâu ấy. “Nhân phẩm” của hắn đúng là có vấn đề, nhưng không phải kẻ hèn hạ đến thế. Trừ khi là hắn xảy ra chuyện gì rồi.

Nghĩ tới đây, tôi quyết tâm nhích cái thân nặng nề này đi. Hắn mà có chuyện gì là tôi hết đường về luôn đó. May quá, chân không đau lắm, di chuyển được…

Không đúng, vừa rồi còn đau tới như vậy, chớp mắt đã hết đau rồi? Mặc kệ, tìm tên đó quan trọng hơn!

Bên ngoài vắng tanh khiến tôi rợn người, không khí trầm xuống một cách đáng sợ. Có mùi gì đó khét khét phảng phất trong gió. Tôi đột nhiên cảm thấy lạc lõng giữa không gian quanh đây. Người trong làng đâu hết cả rồi?

Đám lửa đằng đông khiến tôi có cảm giác bất an. Như có một luồng sức mạnh lớn kéo tôi chạy thật nhanh tới đó. Tôi tin vào trực giác của mình, nó báo cho tôi một sự nguy hiểm vô cùng lớn đang rập rình quanh chỗ đó. Và… nếu tôi không nhanh lên, tôi sẽ mất tất cả!

Tôi chạy thật nhanh tới đó. Ánh trăng chiếu xuống mặt đất khiến tôi điếng người. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Người trong làng trói Thiên vào và… thiêu sống?

“Mọi người làm gì vậy? Tránh ra!”

Tôi cố gắng gạt mấy người trước mặt ra nhưng họ giữ tôi lại. Lửa đã lan tới chân cậu ta rồi.

“Nó là đứa con của thần rừng. Cô không nhìn ra à? Nó có đôi mắt mang màu đỏ của mặt trăng…”

“Thần kinh cả lũ à!” Tôi dường như không kìm được bản thân mình nữa… “Thiên có bố mẹ đàng hoàng đấy, thần thiếc con khỉ!”

“Dừng lại đi Khánh. Con trai của thần rừng nhập vào người nào thì sẽ chiếm hữu cơ thể đó. Chỉ có cách giết cậu bé này, để hắn lộ nguyên hình thì mới giết hắn được. Chúng ta chỉ hy sinh một mạng thôi là nhiều rồi.” Bác Hoa lên tiếng.

“Nó bị con trai của thần rừng nhập vào. Chúng tôi phải đuổi nó ra. Cô đừng phá rối.”

Nghe cụ Y ngụy biện, tôi càng điên tiết hơn nữa:

“Thiên bị bạch tạng, trăng sao cái nỗi gì!”

“Nhưng…”

“Bỏ tôi ra! Cậu ta không trêu không ghẹo các người, mắc mớ gì các người làm trò này. Ích kỉ! Nhát cáy!”

Bọn họ im lặng, không ai trả lời, ngay cả thở cũng không thở mạnh. Tôi không biết vì sao họ dừng lại, nhưng tôi cũng không đủ thời gian để quan tâm nữa.

Tôi giằng tay ra khỏi họ, quát lớn: “Tránh hết ra!”

Cái tên dở hơi bị buộc trên cột kia vẫn còn chưa thèm tỉnh nữa. Điên không tả được! Lửa cũng không nóng lắm, cũng có thể bản thân tôi còn đang “nóng” hơn cả lửa nên tôi không có cảm giác khó chịu khi đi qua nó. Tôi luôn mang theo con dao dọc giấy bên mình, thật không ngờ bây giờ đã đến lúc dùng. Càng may hơn khi ngày xưa nghe hắn lảm nhảm về cái bài tự vệ mãi cũng ngấm phân nửa. Tôi kéo hắn lăn xuống đất để dập tắt lửa quanh mình.

Tôi vỗ mạnh vào má hắn vài cái. Cái tên đó nhất quyết không chịu tỉnh cho tôi nhờ mới ức chứ! Hắn có đau hay không thì không rõ, nhưng tay tôi tê dại rồi. Hơi thở của cậu ta rất yếu ớt, nó làm tôi càng cuống hơn nữa. Điên nhất là cái lũ người nhìn mặt thì khôn mà đầu toàn bã đậu kia, cứ đứng yên như pho tượng nhìn lên bầu trời chả biết để làm cái quái gì nữa.

Tên này bẩm sinh sức khỏe rất rất yếu. Đừng nói là hít khói, bình thường đến đi xe cũng đã như tắc kè hoa rồi. Vậy mà đám không não kia còn cho cậu ta hít một loạt khí độc nữa, người thường còn khó sống nữa là cái thằng sinh vật lạ này.

“Á…” Tiếng hét thất thanh đâu đó vang lên. Mọi người kinh hãi nhìn người đàn ông ở cuối hàng bị một con mãng xà nốt chửng. Nó lớn, thực sự rất lớn. Riêng cái đầu của nó đã to bằng mình của con lợn nái nhà bác tôi rồi.

“Con trai của thần rừng…” Mọi người lẩm bẩm trong miệng cụm từ đó. Ai cũng như chết đứng vậy!

Tôi đã gấp nay lại càng gấp hơn. “Cái tên chết tiệt, mày không tỉnh là tao chết cùng mày luôn đó!”

Tôi đang run? Không được, phải bình tĩnh lại! Nếu không bình tĩnh, mình mới là người chết đầu tiên. Cơn đau của cái chân chợt ập tới đánh thức tôi khỏi sự sợ hãi. Tôi gắng gượng kéo tên đó tới gần bờ sông nấp trong đám cỏ.

Mọi người chạy tán loạn, khuôn mặt lộ rõ sự kinh hãi. Họ chạy, bỏ người thân của họ chạy đằng sau, cả những người hàng xóm mà hằng ngày lúc nào cũng nói cười cùng nhau.

Tôi tát nước vào mặt hắn, vừa cố gắng thở thật chậm và nhẹ để tránh đánh động con mãng xà kia. Tôi không dám xuống nước, sợ trong nước có con khác. Tôi không rõ là có hay không, cũng có thể do tôi tưởng tượng ra, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

“Thiên, Thiên, tỉnh lại đi.”

Tôi nhớ mang máng là rắn không thể nhìn, chủ yếu dựa vào thân nhiệt con mồi để phán đoán vị trí. Con to như thế này không biết có đặc điểm thế không nhỉ? Để cho chắc ăn, tôi dùng nước thấm vào người cả hai đứa, làm lạnh người đi, giảm thân nhiệt xuống. Lúc thấm người vào người hắn tôi cũng run. Tên đó mà cảm chết là đời tôi coi như xong luôn đó. Tôi khỏi có mặt mũi nào mà gặp bố mẹ hắn, liệt tổ liệt tông nhà hắn nữa. Coi như là bị đày xuống mười tám tầng địa ngục luôn chứ đùa!

À mà rắn nghe được không nhỉ? Trời ơi mẹ thì là nhà thám hiểm đại tài mà con gái chả biết tí gì về thiên nhiên thế này đây! Lần sau đi đâu chắc chắn tôi phải trang bị kiến thức đầy đủ hơn nữa mới được. À mà tôi không muốn có “lần sau” nữa đâu!

Tôi cố điều chỉnh nhịp tim chậm dần, thở thật nhẹ. Con mãng xà lớn, màu xám tro, nước dãi chảy ra quanh miệng. Không, đó là độc! Thứ nước đó vừa chạm vào da thịt nạn nhân lập tức cháy “xèo” một cái. Nạn nhân thậm chí còn không kịp hét lên, chỉ kịp mở to đôi mắt kinh hãi, kèm theo đó là sự đau đớn đến tột cùng. Từ nãy đến giờ, đó đã ăn ít nhất là ba người rồi.

Mọi người chạy tán loạn ra mọi phía. Có mùi gì đó khét khét quanh đây. Trời ơi má ơi! Đám lửa kia bị gió thổi mạnh bén sang căn nhà gần nhất của ai đó. Dã thú sợ lửa! Con mãng xà lớn đó vừa thấy ngọn lửa, à mà không biết nó có nhìn thấy không nhưng nhiệt lượng lớn như vậy cũng đủ làm cho con mãng xà đó giật mình phải trườn xa ra chút. Nó nằm im xuống, không nhúc nhích. Lạy “má”, sao “má” không đi luôn đi…

Như đáp lại lời thỉnh cầu của tôi, nó lặng lẽ rời đi. Trời đúng là thương người tốt, nổi gió đúng lúc cần…

Tôi nhìn qua Thiên, không dám nghĩ đùa để tự an ủi mình nữa. Tôi để tay trước mũi cậu ta, phát hiện không thấy hơi nóng phả lại!

“Thiên, Thiên!”

Tôi bắt đầu thấy sợ, cảm giác như mình là kẻ tội đồ vậy. Ban đầu là tôi kéo cậu ta theo vì sự ích kỉ của riêng mình, không, từ trước tới nay tôi luôn kéo cậu ta theo vì sự ích kỉ của mình.

“Tớ xin cậu đấy, mở mắt ra đi! Tớ hứa tớ sẽ không bắt cậu đi xe nữa, chúng ta sẽ đi bộ về nhà. Cậu thích ăn nhiều hơn cũng được, tớ nhường hết đấy. Mở mắt ra đi mà…”

Tên này đúng là quá đáng! Rất quá đáng!

“Tớ sẽ nói với cậu hết tất cả, mục đích thực sự của tớ. Được chứ?”

Không lời đáp lại. Quá đáng mà!

“Khụ… cậu… nặng như con… heo ý…”

Tôi ngẩng đầu dậy. Tên chết bầm – chết tiệt – chết trôi đó không còn câu nào khác lãng mạn hơn sao? Tôi chỉ là gục đầu trên người hắn “xì mũi” chút thôi mà. Sau khi tôi rơi chút xíu nước mắt vì hắn thì ít nhất hắn cũng phải nói câu nào cảm thán hơn chứ.

“Sao không chết luôn đi?” Nhìn cái mặt một đống của hắn kìa, trông mới vui làm sao.

“Ê, tớ phải nằm im suốt vì có con rắn đó đấy, cậu cũng thấy rồi chứ.”

“Thì sao?”

Hắn ngồi dậy, giải thích: “Khi cậu tát nước vào mặt là tớ tỉnh được rồi. Thấy cậu sợ đến vậy nên tớ nằm im, thở ít đi một chút. Ai ngờ tự dưng nổi hứng muốn trêu cậu một chút nên nằm im thêm tẹo nữa. Ai da, cậu cũng lâm li bi đát thật đó.”

“Cậu…” Ê nhóc con, máu nóng của bà dồn lên mặt rồi nghen. Thứ nhất, trong cơn nguy khốn như vậy, cậu ta vẫn còn có tâm trạng trêu tức tôi, quá rảnh. Thứ hai, nói dối lừa lọc đểu cáng, dư tiêu chuẩn lọt vào danh sách đen của tôi rồi nha. Thứ ba, trong khi bao nhiêu người bị nuốt chửng cậu ta vẫn còn thoải mái cười đùa vui vẻ như vậy, quá vô cảm.

“Được rồi không đùa nữa.” Thiên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, nghiêm trọng: “Nói coi, mục đích thật của bà là gì. Tôi không tin người tiết kiệm năng lượng để tích mỡ như bà lại tới đây vô điều kiện.”

Tôi thở dài. Thật đúng là quá đáng mà. Tôi thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn lại hắn đã muốn đào bới cái gì nữa đây. Nếu không nói thật thì với bản tính của tên này mình không tin hắn sẽ để yên. Nhưng…

“Trước đó, mình muốn biết, tại sao tới bây giờ cậu mới thắc mắc?”

“Không phải tôi chưa từng thắc mắc, mẹ cậu thuê tôi giám sát cậu.”

Biết ngay mà, tên này làm quái có chuyện đồng ý dễ dàng thế. Tên này không thể nào vì một, hai thanh sô-cô-la mà đồng ý đi dễ dàng vậy đâu. (Mình có quên gì không nhỉ?)

Giờ hẳn là tới lượt mình rồi. Tôi thở dài: “Hai tháng nữa là sinh nhật bà ngoại. Bà đã nói ngày xưa ông tham gia kháng chiến, ông cùng đồng đội có để lại kho báu ở đây. Kho báu đó đối với ông vô cùng quý giá. ‘Bí ẩn rắn hổ mây và lời nguyền Xích nguyệt’ vốn chả có liên quan gì cả, tớ đã nghĩ kĩ rồi. Bà ngoại có một người bạn ở đây, hai người hay trò chuyện với nhau qua thư lắm. Tớ đoán, câu chuyện đó bà biết là vì người bạn đó kể cho bà nghe.”

“Chả hiểu cậu đang nói cái gì cả.” Tôi còn chưa kịp nói xong, tên đó hắt cho tôi một gáo nước lạnh.

“Tớ muốn nhiều hơn thế nữa tình cảm của bà. Từ nhỏ, tớ không được sống nhiều với bà vì hai bên gia đình xích mích. Vì thế, tớ sẽ lấy nó làm quà sinh nhật cho bà.”

“Hở? Sao bà cậu lại khích cái con dở hơi như cậu tới đây?”

“Hâm à! Hôm đó là tớ mất ngủ, bà phải kể chuyện ma tớ mới ngủ được chứ.”

Hắn gật gù không nói gì. Có gì đó khiến tôi thấy rất lạ. Vừa rồi, tôi đã rất sợ hãi, buồn bực, vậy sao bây giờ tôi hoàn toàn không còn nữa. Có cậu ta ở cạnh, tôi cảm thấy rất an toàn, tâm tình của tôi thay đổi đến mức quên cả hiện tại, dường như tôi không hiểu bản thân mình như thế nào nữa. Thật là một cảm giác kì lạ!

“Ủa?” Hắn nhìn xuống phía dưới người tôi rồi nở nụ cười quái dị. Nhất định là đang âm mưu cái gì rồi. Hắn ghé sát tai tôi, hơi nóng phả lại hơi ngứa, thì thào: “Bà lại đến ngày à?”

“…”

 
Chỉnh sửa lần cuối:

BichHuyetTranTinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/8/14
Bài viết
351
Gạo
250,0
<< Chương 4
Chương 5: Ánh trăng
Chuyện không hề đơn giản như trong tưởng tượng
Các bí ẩn cứ nối đuôi nhau xuất hiện, đâu mới là sự thật?

Tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo, chỉ cần cái khúc giò này khỏe lại, tôi sẽ lột da, róc xương, rút gân,… hắn ra cho hả dạ. Đàn ông con trai khi đi cùng một cô gái giữa rừng thì phải đi ngay đứng ngắn, bước đi oai vệ, đường hoàng và mạnh mẽ uy phong. Đằng này, tên chết bầm – chết tiệt – chết trôi đó “cong lưng chống gối gánh hai hạt vừng”, vừa đi vừa núp sau lưng tôi như đứa trẻ đi cùng mẹ không bằng ấy.

Chúng tôi phải đi tìm người làng khắp nơi. Tên dở hơi đó vừa mới bị người ta trói vào cái cột, suýt bị thiêu sống, vây mà giờ lại cố tìm họ để cùng nghĩ cách đánh bại thần rừng gì gì đó. Không phải tôi không đồng ý, để sống con người ta ai chả phải bất chấp thủ đoạn, nhưng cái quan trọng là cho qua chuyện cũ dễ dàng như vậy thì thật chả hay tẹo nào cả. Thiên mà tôi biết rất háo thắng, tôi tin tên này nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng thế. Chỉ là, có chuyện gì đang diễn ra trong cái đầu quả dưa óc quả nho đó?

Vừa tới gần khúc sông nọ thì chân tôi đạp phải cái gì đó mềm mềm. Tôi đứng sựng lại. Nó oằn mình quấn lấy chân tôi. Tôi nhảy dựng lên: “Thiên, cứu tớ, có rắn.”

Tên đó giữ chặt tôi lại nhìn xuống cái “con rắn” vừa tuột khỏi bàn chân tôi rơi xuống đất đó, cười: “Bạn thân mến, nó là lươn chứ không phải rắn.”

Lươn? Lươn? Lươn? Mất mặt! Quá là mất mặt! Tôi vừa mới hét toáng lên, nước mặt trào ra đầy mặt và chạy lại ôm chặt cổ tên đó. Tôi khịt mũi, miệng cứng nhắc không nói được thành lời. Dù gì thì cũng mất mặt rồi, thôi thì cứ mất mặt tiếp a…

“Híc… tại trời tối quá chứ bộ.”

Tay tôi chứ thế ôm cổ cậu ta, hai mắt long lanh lên. Chính tôi còn cảm thấy phục mình. Về nhà tôi sẽ lập tức xin đi làm diễn viên luôn!

Tên này sinh ra không những sức khỏe yếu mà tim cũng làm bằng đá nha, nhìn tôi trông đáng yêu thấy thế mà hắn vẫn còn tỉnh bơ được.

“Khánh, trên gáy cậu có đỉa.”

Đỉa? Hắn vừa nói đỉa? Cơ thể tôi hóa đá ngay lập tức. Hắn vòng tay ra sau cổ tôi, tiện tay lấy bật lửa trong túi quần và cả cái gì đó ra nữa. Tôi nghe rõ tiếng bật lửa mồn một, cả tiếng pháo cháy nữa. Pháo? Ê ê, đỉa thì liên quan gì đến pháo?

Thiên ném quả pháo ra sau lưng tôi rồi ôm cả người tôi nhảy lại đằng sau. Tiếng pháo nổ lớn khiến màng nhĩ tôi nóng dát. Tôi quay đầu lại, một con rắn lớn đang quằn quại trên mặt đất.

“Thiên?”

“Nơi này không nên ở lâu. Bỏ tay ra khỏi cổ tớ đã rồi chúng ta qua chỗ khác.”

Tôi bỏ tay ra, mặt cũng nóng ửng lên. Đi chỗ khác thì đi chỗ khác.

***​

“Nè nè, sao chúng ta lại đi sâu vào rừng vậy?” Tôi hỏi.

“Cậu không biết nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất sao?”

“Vào nơi toàn rắn với rết này thì an toàn cái nỗi gì?”

Tôi nhìn màn đêm tĩnh mịch trước mặt mà tự cảm thấy bất an, khẽ rùng mình. Quanh đây bốn bề tĩnh mịch, cỏ cây um tùm, toàn sâu bọ rắn rết, ánh trăng nhàn nhạt, mờ ảo khiến tôi không định rõ được mình đang ở đâu. Nếu bây giờ mà gặp một đàn rắn “múa” quanh là coi như xong chứ đùa.

“Cậu thấy trăng màu gì?”

“Màu gì là sao?”

“Đừng hỏi nhiều.” Giọng cậu ta có phần gắt gỏng. Tôi nhớ là mình không có làm gì mà, cậu ta cáu cái gì chứ.

“Màu vàng nhạt. Sao?”

Thiên đột nhiên đứng lại, quay đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Rút cuộc cậu ta muốn gì đây? Cậu ta bị bạch tạng, làm sao phân biệt được màu sắc cơ chứ, hỏi làm gì cho tốn hơi?

“Suốt từ sau khi rừng cháy tới chỉ thấy mặt trăng có màu đỏ rất đậm rất đậm. Nhưng sau khi tỉnh lại, màu đỏ của nó đã nhạt đi. Đó là những gì tớ nhìn thấy.”

Tôi đứng lặng đi. Nếu nói như vậy thì đồng nghĩa với việc trước khi bị thiêu mặt trăng vẫn còn màu đỏ, còn sau khi cậu ta tỉnh lại trăng đã mang màu vàng nhạt. Nhưng suốt mấy đêm liền tôi nào có thấy màu đỏ, chính xác là từ sau khi bị con quái vật nào đó dưới nước cắn. Nhắc đến nó, tôi bất chợt rùng mình. Nó cắn không sâu, nhưng khiến tôi buốt tới tận óc, và tôi phải đi khập khiễng từ nãy tới giờ. Nó không còn đau như trước, nhưng vẫn nhức lắm. Đến bây giờ tôi vẫn còn cảm nhận rõ sự nguy hiểm lúc đó.

“Cậu không thấy có gì rất lạ sao?”

“Lạ cái gì?”

Thiên xoay hẳn người lại, nói: “Làng này dường như quá vô cảm. Cậu bị một con quái vật lạ tấn công nhưng không ai dám tới gần hỏi thăm cậu. Dù không quan tâm nhưng không lẽ họ không nên đến tìm cậu để lấy thông tin về nó sao?”

Đúng là chỉ có cậu ta mới chú ý kĩ như vậy. Quả thực họ đã không dám tới hỏi thăm tôi. Gia đình bác Hoa cũng không dám ở lại lâu gần tôi, toàn chỉ hỏi thăm qua loa rồi ra ngoài.

“Muốn biết thì chỉ cần hỏi là đủ rồi.” Thiên khẽ cười. Hắn ta rất ít khi cười, nhưng hẳn là một khi hắn đã cười thì không có gì tốt đẹp rồi. Cậu ta rất ít khi hoạt động cơ miệng, không biết là cậu ta lại dự tính cái gì xấu xa đây?

Chúng tôi tiến tới gần một hang đá. Có mùi khói bay trong không khí. Phải rồi, thú hoang sợ lửa, nó là bản năng mà. Chúng tôi tới gần cửa hang. Mọi người trong hang đá sững sờ, người thì đứng hẳn dậy, tỏ rõ sự ngạc nhiên, một số khác thì thất thần như pho tượng.

Cụ Y run rẩy: “Hai cô cậu muốn gì?”

“Mặt trăng hiện giờ màu gì?” Thiên hỏi.

Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau. Cậu ta hỏi lại câu này là ý gì?

Thiên tiếp lời: “Tôi bị bạch tạng, tôi không phân định được màu sắc. Trả lời câu hỏi khi nãy đi.”

Tôi cảm thấy sợ. Thiên rất hiếm khi nghiêm túc đến như vậy, còn có phần lớn tiếng nữa. Tôi đột nhiên cảm thấy cậu ta to lớn hơn mọi khi, cách xa tôi rất nhiều. Do vậy, tôi sợ, sợ lắm.

Một người đàn bà trả lời, giọng không giấu nổi sự sợ hãi: “Vừa rồi khi con mãng xà đó xuất hiện, mặt trăng đã chiếu những tia sáng màu đỏ xuống mặt đất, xung quanh chúng tôi chỉ toàn là màu ánh sáng đỏ.”

Ra vậy, khi đó cái họ chú ý là ánh sáng của mặt trăng, hành vi nhìn lên mặt trăng rồi sững sờ hóa đá đó không phải vô lí mà có sự tác động.

Tôi ngạc nhiên: “Không đúng, mấy đêm nay trăng đều có màu vàng nhạt cả mà.”

Tôi thấy mọi người nhìn tôi với ánh mắt kì quái. Riêng cụ Y, tôi cảm nhận được ánh nhìn này rất đặc biệt, khác với những người khác. Tôi không đủ lời để diễn tả sự sắc lạnh trong ánh mắt ấy. Chỉ biết, nó rất đáng sợ. Nó khiến tôi lùi lại mấy bước, nấp đằng sau cậu bạn.

Bác Hoa nhìn tôi khó hiểu: “Con… con bị nguyền rồi sao? Trăng mấy hôm nay đều đỏ mà. Bác còn nhìn thấy rõ dòng máu đỏ chuyển động trên mặt trăng nữa.”

Ng… nguyền á? Đừng đùa vậy chứ?

Ông Tư phàn nàn: “Tui đã nói mọi người đừng giết rắn rồi mà hổng ai nghe cơ. Bây giờ tụi nó trả thù rồi đấy, sướng chưa hả trời!”

Chú Bảy, ông Ba là một trong số những tay thợ săn lành nghề của làng, vậy mà đối mặt với tình huống này họ cũng chỉ đành im lặng nghe mắng.

Tất cả mọi người đều nhìn nhau, rồi lại thôi quay ra chỗ khác, trong ai cũng tồn tại cái cảm giác gọi là sợ hãi. Ánh lửa chập chờn dữ dội như muốn nhào tới nuốt chửng mấy cành cây khô trong đó, cơ hồ có cảm giác giống con mãng xà to lớn khi nãy.

Bất giác tôi nhìn qua Thiên. Cậu ấy dường như ngày càng tách biệt tới tôi, gần ngay trước mặt mà có cảm giác xa xăm tới mức không với tới được, không, còn không thấy bóng dáng đâu hết. Cậu ấy luôn như thế này trong những tình huống nguy hiểm. Tôi biết, tôi thấy mấy lần rồi, nhưng tại sao lại không bao giờ thấy quen thuộc. Xem ra câu chuyện này đi xa quá mức tôi có thể tưởng tượng nổi rồi, nó không hề đơn giản như tôi đã nghĩ. Tôi đang đối mặt với loài ác thú chứ không phải con người.

Tôi nhìn từng người, từng người một quanh đây. Hơi thở của nó dần trở nên khó nhọc, tôi cũng vậy. Họ không dám nhìn nhau. Tôi đảo mắt một lượt và dừng lại chỗ anh Mười. Anh ấy đang nhìn tôi, bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, như muốn nói với tôi điều gì đó nhưng lại không nói thành lời được. Có phải do tôi đã tưởng tượng quá rồi chăng?

Dạo này có nhiều điều lạ quá.

Gần đây tôi thấy tần suất ra ngoài vào ban đêm của chị Giang nhiều hơn trước kia. À không không, nói thế không đúng, vì trước kia thì đêm nào chị ấy cũng ra ngoài rồi. Nhưng cái mà tôi chú ý là thời gian chị ấy ra ngoài lâu hơn trước kia nhiều.

Vụ cháy rừng mấy tuần trước là về cái gì vậy nhỉ? Chờ đã, lại nhắc đến cái này, hình như chính quyền khu vực không có quan tâm đến việc này, kiểm lâm cũng không dám qua làng kể từ lần đó. Mà càng kì lạ hơn nữa vì tôi không thấy làng nhắc gì tới cả, dường như là không có ý định thúc giục họ.

Mà nhớ lâu hơn nữa thì hình như tôi từng thấy một con rắn trắng bò trên giường. Chờ đã, nó không phải là thần rừng đó chứ?

“Anh Mười, anh qua đây, em cần phải nói chuyện này.” Thiên lên tiếng phá tan không gian nặng nề xung quanh, khiến không khí càng thềm nặng nề hơn nữa.

Mọi người không ai dám lên tiếng ngăn anh Mười lại, cũng không có ai dám nhìn anh ấy. Phải rồi, họ vẫn đang nghĩ Thiên là con trai của thần rừng mà.

Anh Mười nghe có người gọi tên mình thì mặt mày liền tái xanh lại, run rẩy đứng lên đi theo.

“Khánh, cậu đi theo tôi.”

Cậu ấy đổi cách xưng hô rồi, hẳn là cậu ấy vô cùng nghiêm túc.

Bác Hoa nhìn tôi, mở miệng định nói gì đó rồi lại im lặng. Bác không dám giữ tôi lại? Tôi tự cười nhạo mình. Quá là ngu ngốc khi hy vọng rằng họ sẽ để tâm tới một đứa con gái “bị nguyền rủa”!

Nhưng… tại sao tôi vẫn lưỡng lự không đi thế này? Chừng đó sự vô tâm từ họ không khiến tôi thông minh ra chút nào sao?

“Khánh, đi thôi, tôi không yên tâm khi phải để cậu lại một mình.” Ngữ điệu của cậu ấy có phần cao hơn, chữ “một mình” được nhấn khá mạnh, lời nói có phần không kiềm chế được sự khó chịu.

Có vài người định mở miệng thanh minh nhưng rồi lại cúi đầu xuống.

Tôi không nói gì, vội chạy theo Thiên.

Chúng ta đi hơi xa cửa hang. Tôi có phần sợ hãi, vì liệu không may gặp con rắn đó ven đường thì làm thế nào. Trái lại, hai người đàn ông trước mặt tôi thì im lặng đi, mắt chỉ hướng về phía trước. Anh Mười dường như không còn run nữa. Có vẻ anh đã bình tĩnh lại rồi.

Thiên đột nhiên đứng lại, quay mặt lại đối diện với anh ta, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Cho em biết, sau đêm con rắn đó xuất hiện, anh đã nhìn thấy những gì?”

Tôi đứng nấp sau lưng Thiên, lén nhìn biểu hiện của anh Mười. Mặt anh ấy đang tái dần đi. Anh ấy lại run nữa rồi. Trong khi hai người họ nói chuyện, tôi run rẩy nhìn quanh xem có gì không.

Anh ta cố mở miệng: “Anh đã giết con rắn đó, như thường lệ thôi. Nhưng sau đó… mấy đêm liền anh bắt được rất nhiều con rắn trắng khác quanh làng. Anh thích bắt rắn vào ban đêm, vì lúc đó có nhiều rắn lắm. Ban đầu anh nghĩ là mình bội thu rồi nhưng chuyện không đơn giản vậy.”

Ngừng một lúc để điều hòa lại hô hấp, anh ta mới tiếp tục: “Chuyện bắt đầu khi khu rừng cạnh làng đột nhiên cháy lớn. Mọi người đã nói về hiện tượng mặt trăng đỏ. Rồi sau đó khoảng năm sáu ngày gì đấy, anh phát hiện ra rất nhiều xác chết ở gần nhà anh. Hình như họ đều là kiểm lâm cả.”

Nói đến đây, anh ta lại dừng lại thở hổn hển. Xem ra nó kinh khủng lắm. Tôi bất giác bám chặt lấy tay của Thiên. Rồi tôi phát hiện lưng áo cậu ấy hơi ướt. Cậu ấy cũng đang sợ!

Anh Mười hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Anh… chưa từng một lần thấy mặt trăng có màu đỏ bao giờ cả. Mọi người luôn nhắc tới nó, nhưng anh không thấy bao giờ cả.”

Hô hấp của anh ta nhanh dần. Thiên lên tiếng: “Anh bình tĩnh lại đã rồi em hỏi tiếp.”

Phải chờ một lúc lâu anh ấy mới bình tĩnh lại được. Chân của tôi bắt đầu tê dần. Tôi không dám ngồi, sợ có con rắn nào đó xung quanh. Thiên chưa bao giờ kiên nhẫn đến vậy cả. Không rõ cậu ấy có quan tâm tới việc bất cứ lúc nào cũng sẽ có một con mãng xà xuất hiện tại đây không nữa. Hay có khi nào việc đó chỉ xuất hiện trong tưởng tượng của tôi? Hai người họ dường như bình tĩnh hơn tôi nhiều. Tôi biết chứ, vì tim tôi hiện đang đập rất mạnh, mặt tôi đã nóng ran lên rồi.

“Nhà anh ở đâu? Trong nhà có những ai?” Thiên hỏi.

“Phía sau làng, cách hơi xa làng. Anh ở một mình từ bé. Anh ít khi ở trong nhà, hầu như suốt cả ngày đều lang thang ở ngoài. Không có mấy người biết nhà anh đâu.”

“Anh là người Bắc?”

Giờ tôi mới để ý. Quả thực từ nãy đến giờ họ đều nói chuyện bằng giọng miền Bắc.

Anh Mười gật đầu thay câu trả lời. Thiên tiếp tục: “Tại sao anh lại sống ở đây?”

“Bác Tư nuôi anh từ nhỏ. Lúc anh sáu tuổi thì bác bỏ đi, anh bắt đầu sống một mình kể từ đó. Sau đó thì bác trở về làng, hình như gia đình bác bị rắn cắn chết.”

“Quan hệ giữa hai người sau đó?”

“Bác và anh ít gặp nhau, ít nói chuyện. Thỉnh thoảng xã giao vài câu thôi.”

Tôi bắt đầu sốt ruột. Anh ta rút cuộc có để ý xem cậu ấy hỏi gì hay không vậy? Mà cái tên kì quái này đột nhiên hỏi về chuyện tư nhà anh ý làm gì?

“Khi giết mấy con rắn trắng đó anh có thấy gì lạ không?” Cuối cùng thì hắn cũng quay về việc chính rồi.

“Máu của chúng nó không đông thành tiết được. Mắt của chúng thì đều đỏ đọng. Vậy thôi.”

“Gần đây anh có hay ở nhà không?” Trời đất, lại huyên thiên nữa rồi. Hình như không chỉ anh ta, ngay cả cậu ta cũng không cần chú ý xem mình đang hỏi cái gì kìa.

Anh ta gật đầu. Thiên lên tiếng dừng câu chuyện: “Vậy là đủ rồi, cảm ơn anh hợp tác.”

“Cậu có thể không nói nói cho mọi người biết không? Tôi không muốn mọi người biết là tôi bị nguyền rủa đâu.”

“Em hiểu. Em sẽ không nói.” Thiên đáp.

Cuối cùng họ cũng chịu dừng cuộc nói chuyện tại nơi nguy hiểm này rồi. Ít nhất tôi đã có thể nhẹ nhõm hẳn ra, có chút gì đó vui khi mà không có con rắn chết tiệt nào xuất hiện. Nhưng trong đầu tôi lại xuất hiện một thắc mắc khác: Tại sao anh Mười lại kể chuyện này cho chúng tôi khi mà anh ta không muốn mọi người biết mình “bị nguyền rủa” thế?

Chương 6 >>​
 

BichHuyetTranTinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/8/14
Bài viết
351
Gạo
250,0
Hôm trước em chưa kịp báo, em quên mất... ~
Mọi người đọc xong cho em ý kiến nhận xét nhé.
Chị Màu Nắng, chị Lâm Diệu Anh, chị sparkling, chị ngocnungocnu, chị Lê La, anh Kiris.
Em thử chèn thêm mấy chữ vào giữa tên mọi người rồi tag xem có ổn không, chứ thấy hình như gọi không được.
Không biết có thiếu ai không nhỉ?
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên