_hONG_aHN_
Gà cận
Re:
Role Play Game (tạm ngưng)
Đoạn tiếp:
Mong không ai chê văn kém
.
Nhân vật tham gia: Linh - Hồng Anh - Thương"Sao hai người cứ nhắc đến cái chết thế hả!" Hồng Anh mất bình tĩnh, "em không cần biết mọi người quý trọng sinh mạng thế nào, nhưng chúng ta là đồng đội, và chúng ta phải cùng nhau cố gắng, cùng nhau vượt qua đoạn khó khăn trước mắt".
Linh bừng tỉnh, sợ quá mất khôn rồi. Cô nhìn hai em nhỏ, rồi quyết định lên trước.
"Hệ thống - hay cái quái gì cũng được - bây giờ chúng tôi phải làm gì?"
"Bíp bíp... xẹt xẹt..." Những chiếc bảng dường như bị nhiễu sóng, những hình ảnh mập mờ thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt cả ba người. Linh thoáng nhìn thấy một mái đầu bù xù dính bết chất lỏng màu đỏ với chiếc kính bị gãy toòng teng trước mặt, là Hồng Anh? Tiếp nữa là Thương, mái tóc búi củ tỏi cao đã xoã xuống, chiếc mũ lưỡi trai trắng cũng đẫm máu. Và cuối cùng... là cô? Một vết thương dài cắt dọc trán, trên ngực ướt đẫm máu như bị đạn bắn...?
Những hình ảnh dần dần ổn định trở lại. Rồi một giọng nói máy móc phát ra từ cả ba chiếc bảng:
[Đó là tương lai của các người nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ.]
Cả Linh và Hồng Anh đều không nói gì, nhưng tâm trí họ đang rối bời. Linh vội bật dậy khỏi ghế, đưa mắt nhìn khắp căn phòng xem có lối thoát nào không. Hồng Anh thì gục mặt xuống ghế khóc lóc. Chỉ mình Thương là bình tĩnh, bình tĩnh chờ đợi. Cô đã vốn muốn kết thúc cuộc đời này. Nhưng... nếu chết mà lôi cả hai người này cùng chết theo? Liệu có đáng để hai người phải chết vì mình muốn được chết không?
Đơn giản, đó là phép so sánh tiểu học "2 > 1".
"Mọi người, đừng làm trò hề nữa." Hồng Anh cất tiếng, nhưng lời an ủi có vẻ phản tác dụng với bộ dạng gục mặt xuống như đang làm trò hề. Cả Linh và Thương đều nhìn về phía cô.
"Chúng ta làm những việc này thì có giúp ích được gì đâu chứ?" Cô nói tiếp.
"Đơn giản, là nó biểu thị nỗi tuyệt vọng thôi." Thương đáp lại với vẻ mặt hờ hững và đôi mắt trống rỗng.
"Đúng! Nếu chúng ta tiếp tục tuyệt vọng như thế, chẳng mấy chốc bộ dạng của tôi đây, Thương và chị Linh sẽ đều như thế kia!" Hồng Anh chỉ tay về phía màn hình. Cảnh tượng ghê rợn báo trước tương lai của cả ba người vẫn chưa biến mất.
[Hiện nay ở Trái Đất song song với hành tinh của chúng ta, có một tổ chức khủng bố đang lên kế hoạch đánh bom một tòa nhà.] Một dòng chữ hiện lên trước mặt cả ba người. Họ ngơ ngác nhìn nhau. Việc này có liên hệ gì tới họ đâu?
[Và cũng chính thời điểm này,] Những chiếc bảng tiếp tục hiện lên các dòng chữ. [tổ chức cuồng tín IX cũng đang dự định làm điều tương tự. Nếu hai vụ đánh bom đều thành công, một cánh cổng xuyên không gian sẽ được mở ra và lỗ đen vũ trụ sẽ được hình thành, nuốt chửng lấy hai hành tinh. Vì vậy, các người phải ngăn chặn một trong hai vụ đánh bom, và nhận lấy một trong hai kết cục: sống hoặc chết.]
Rồi chúng tắt "bụp" đi.
Một trong hai? Không có lựa chọn thứ ba?
.
.
.
"Chúng tôi đồng ý." Hồng Anh quyết định.
Những hình ảnh dần dần ổn định trở lại. Rồi một giọng nói máy móc phát ra từ cả ba chiếc bảng:
[Đó là tương lai của các người nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ.]
Cả Linh và Hồng Anh đều không nói gì, nhưng tâm trí họ đang rối bời. Linh vội bật dậy khỏi ghế, đưa mắt nhìn khắp căn phòng xem có lối thoát nào không. Hồng Anh thì gục mặt xuống ghế khóc lóc. Chỉ mình Thương là bình tĩnh, bình tĩnh chờ đợi. Cô đã vốn muốn kết thúc cuộc đời này. Nhưng... nếu chết mà lôi cả hai người này cùng chết theo? Liệu có đáng để hai người phải chết vì mình muốn được chết không?
Đơn giản, đó là phép so sánh tiểu học "2 > 1".
"Mọi người, đừng làm trò hề nữa." Hồng Anh cất tiếng, nhưng lời an ủi có vẻ phản tác dụng với bộ dạng gục mặt xuống như đang làm trò hề. Cả Linh và Thương đều nhìn về phía cô.
"Chúng ta làm những việc này thì có giúp ích được gì đâu chứ?" Cô nói tiếp.
"Đơn giản, là nó biểu thị nỗi tuyệt vọng thôi." Thương đáp lại với vẻ mặt hờ hững và đôi mắt trống rỗng.
"Đúng! Nếu chúng ta tiếp tục tuyệt vọng như thế, chẳng mấy chốc bộ dạng của tôi đây, Thương và chị Linh sẽ đều như thế kia!" Hồng Anh chỉ tay về phía màn hình. Cảnh tượng ghê rợn báo trước tương lai của cả ba người vẫn chưa biến mất.
[Hiện nay ở Trái Đất song song với hành tinh của chúng ta, có một tổ chức khủng bố đang lên kế hoạch đánh bom một tòa nhà.] Một dòng chữ hiện lên trước mặt cả ba người. Họ ngơ ngác nhìn nhau. Việc này có liên hệ gì tới họ đâu?
[Và cũng chính thời điểm này,] Những chiếc bảng tiếp tục hiện lên các dòng chữ. [tổ chức cuồng tín IX cũng đang dự định làm điều tương tự. Nếu hai vụ đánh bom đều thành công, một cánh cổng xuyên không gian sẽ được mở ra và lỗ đen vũ trụ sẽ được hình thành, nuốt chửng lấy hai hành tinh. Vì vậy, các người phải ngăn chặn một trong hai vụ đánh bom, và nhận lấy một trong hai kết cục: sống hoặc chết.]
Rồi chúng tắt "bụp" đi.
Một trong hai? Không có lựa chọn thứ ba?
.
.
.
"Chúng tôi đồng ý." Hồng Anh quyết định.
