Rực rỡ và rắc rối - Cập nhật - Ngọc Mai

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
732864p6fy1lwyhd.gif


28621037874_b9805ab7a1_b.jpg

[Ảnh: Lucifer]

download_012.gif

Tên truyện: RỰC RỠ VÀ RẮC RỐI
Tên cũ: Chuyện chúng mình
Tác giả: Ngọc Mai
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: Không cố định
Độ dài: Chưa xác định
Giới hạn độ tuổi: 13+
Cảnh báo nội dung: Không

013_5.gif


Giới thiệu

Một anh cả Minh cụ non rụt rè, nhưng mãnh liệt đối với thế giới.
Một cậu Huân ú với châm ngôn 'Tôi không béo, tôi chỉ mũm mĩm một tí thôi'.
Một học giả Lâm chỉ biết đến sách, ít nói nhưng đủ chất.
Một cô Dĩ An cần bao nhiêu lương thiện có bấy nhiêu. Nhưng không hề hiền lành.
Một cậu Sú khiến cả thế giới đổ rầm vì nụ cười không thấy Tổ Quốc.
Đó là tổ hợp tạo nên những câu chuyện bao đáng yêu, thú vị.
Tạo nên một cuộc sống năng động, rực rỡ và đầy rắc rối.

a108.gif


MỤC LỤC

Chương 1: NGHỆ THUẬT THẢ THÍNH
Chương 2: TÌNH ĐỒNG ĐỘI LÀ...
Chương 3: CÁCH CHÚNG TÔI GỌI NHAU
Chương 4: MỘT CẬU BẠN HIẾU THẮNG
Chương 5: CÂU CHUYỆN MA BUỒN CƯỜI NHẤT MÀ TÔI TỪNG BIẾT
Thông báo: ĐỔI TÊN TRUYỆN
Chương 6: HOÁ RA CÔ ẤY LÀ CON GÁI
Chương 7: ĐỪNG BẮT NẠT DĨ AN
Chương 8: KHOẢNH KHẮC "ĐIÊN HẾT MÌNH"
Chương 9: LƯỜI CŨNG PHẢI THANH CAO

Chương 10: RUNG ĐỘNG
Chương 11: CỐ GẮNG VÌ MỘT AI ĐÓ


z27260797.gif


 
Chỉnh sửa lần cuối:

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Chương 1: NGHỆ THUẬT THẢ THÍNH

13716107_1748015712087875_6331111648296733539_n.jpg

Dạo này anh cả của họ bị tương tư một cô gái. Minh thường theo cô gái đi đến mọi ngóc ngách trong trường, từ khuôn viên trường học, đến thư viện, và thậm chí có lần suýt chạy theo vào WC nữ. Nhưng anh là mẫu người nhút nhát, anh theo con gái nhà người ta một tháng, Dĩ An và mấy người bạn cũng quen biết chị ấy được ba tuần, chỉ có Minh vẫn lẹt đẹt ở mức gặp thì 'gật nhẹ đầu chào'.

Đó là lý do có cuộc 'hội thảo' quy mô lớn để bàn về nghệ thuật thả thính ngày hôm nay. Năm người họ, mặt hầm hầm nhìn chòng chọc vào nồi mì nóng hổi trước mắt, mỗi đứa ngặm tạm một đôi đũa, cố gắng canh đồng hồ và khi ba phút trôi qua, Dĩ An hét lên: "Chín rồi!" Ngang với tốc độ của sao băng xẹt qua bầu trời, năm bàn tay gắp lấy gắp để mì vào trong bát của mình, như thể sợ bị ai ăn tranh mất. Người ta nói không có sai, của tranh giành mới là của ngon.

Khi mà bụng ai cũng căng tròn, họ chụm đầu vào nhau, ra vẻ thần bí. Anh cả của họ, Minh ‘cụ non’ khuôn mặt tràn ngập lo âu, thở một hơi thật dài vừa xứng với biệt danh của anh: "Cô ấy không thích anh! Anh phải làm sao?"

Huân ú, có một câu danh ngôn về bản thân mình: 'Tôi không béo, tôi chỉ mũm mĩm một tí thôi!' đang cố gắng gắp nốt sợi mì cuối cùng trong nồi, nói: "Anh ngốc thế! Anh không biết 'con đường tới trái tim phụ nữ là qua dạ dày' sao? Anh chỉ việc mua thật nhiều món ngon và đắt tiền là được!"

Dĩ An ngao ngán: "Chị ấy sẽ nói anh ấy coi thường phụ nữ đấy."

Huân ú hút sùm sụp nước trong nồi: "Thiệt tình, thế nên mới cần thả thính!" Nói đoạn, kéo tai Minh thì thầm, làm ba người còn lại tò mò ra mặt. Huân có vẻ mãn nguyện với kế hoạch của mình lắm: "Đó, đó, anh cứ làm vậy, bao ngầu bao cute luôn!"

Cơ mà đấy là viễn tưởng tốt đẹp của Minh và Huân, còn thực tế thì lại khác xa so với tưởng tượng...

Cứ đến giờ ăn trưa, trường cấp ba Dĩ An đang theo học lại khoá cổng, đó là lí do cái căn-tin đã bé lại càng bị khủng hoảng chỗ ngồi. Thật may là họ vẫn có chỗ để ngồi, vì Huân ú đã bỏ cả nửa tiết học để xuống giành chỗ cho kế hoạch được gọi là tuyệt mật của cậu và Minh.

Chúng nhìn chằm chằm vào quầy bán hàng, nín lặng chờ đợi nữ chính trong truyền thuyết xuất hiện. Không phụ mong đợi, Lâm hét lên: "Chị Ly kìa!"

Minh đứng bật dậy, thở ra hít vào để lấy dũng khí và Dĩ An cảm tưởng tay anh ấy, thậm chí cả chân đang run dữ dội. Anh bước đi hùng dũng trong khi Huân nói với theo: "Nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười nửa miệng, phải thiệt ngầu!"

Ly đang bực mình, cô mới bị giáo viên mắng trước cả lớp vì học Toán kém. Vì vậy cô phải nhanh chóng đi ăn, cô sẽ chọn hẳn ba, bốn cái bánh bí ngô để lấp đầy chỗ trống trong tim sau khi vừa bị tổn thương.

Cô cảm tưởng cả thế giới đang bỏ rơi mình khi nhìn thấy trên quầy bánh chỉ còn lại duy nhất một chiếc bánh bí ngô. Ly còn nhớ đó là món bánh bị ghẻ lạnh nhất ở căn-tin cơ mà. Tâm trạng xấu hơn hẳn, Ly cầm chiếc bánh còn lại và trả tiền. Nhưng cô bán hàng giật chiếc bánh khỏi tay cô, nói: "Không bán cho cháu được!"

Há hốc mồm kiểu như còn chưa hiểu chuyện gì, đã nghe thấy tiếng cười khẽ bên cạnh, tay của một cậu con trai vươn qua cô, cầm lấy chiếc bánh và đưa cho cô bán hàng mười nghìn. Trong lòng Ly kêu la dữ dội, bàn tay nắm chặt đã muốn đập cho kẻ kia một trận và cướp chiếc bánh về.

Nhưng kẻ đó lại ném chiếc bánh cho cô. Cô nhìn lên, hoá ra là Minh, cậu bạn học lớp bên cạnh lớp cô. Minh không nói gì cả, mắt chỉ nhìn chăm chăm vào cô, rồi nở nụ cười bao đáng ghét, quay mặt bỏ đi.

"Thái độ gì vậy? Ánh nhìn gì vậy? Nụ cười gì vậy?" Ly nghĩ thầm và kéo tay Minh lại, ném chiếc bánh vào lòng Minh. Lườm hắn một cái và quay người đi thẳng.

Minh đi đến chỗ họ, đầu anh ấy cúi gằm đến nỗi không thấy cổ. Anh ném chiếc bánh lên bàn, nói: "Ăn đi!"

Sú đưa tay che miệng, làm dáng kiểu buồn nôn. Thậm chí một kẻ ham ăn như Huân ú cũng lắc đầu chịu thua: "Ba bọn nó mỗi đứa ăn hai cái, còn em ăn bốn cái đã không chịu nổi rồi!" Sau đó nhìn mấy cái bánh còn lại trên bàn, đây đẩy về phía Minh, nản lòng nói: "Chịu thôi, chịu thôi!"

Chuyện là để lấy lòng và tỏ ra 'sang choảng' trước người đẹp, Minh đã chẳng ngần ngại mà mua hết bánh chỉ chừa lại một cái và dặn cô bán hàng 'chỉ được bán cho mình' nên mới xảy ra sự tình này.

Đó là lí do có cuộc hội thảo lần hai cho vấn đề rất uyên thâm này.

Sú nói: "Cậu Huân, deeng! You out!"

Huân ú mặt dài như trái mướp, đáp: "Con gái thật khó hiểu mà!"

Minh cụ non gào lên: "Thế giờ làm sao?"

Học giả Lâm nổi tiếng uyên bác, ít lời, nhưng lời nào nói ra chất lời đó sau một hồi nghĩ ngợi cũng phải hiến kế cho anh cả bao quý mến của mình: "Sao anh không đọc ca dao tục ngữ về tình yêu cho cô ấy? Có cô gái nào không đổ một chàng trai truyền thống cơ chứ? Nhất là một chàng trai đọc ca dao tục ngữ sẽ khiến cô ấy nghĩ rằng đó là một chàng trai chung tình!"

Minh nghĩ ngợi, rồi gật đầu cái rụp. Thế là cả năm lại lò mò tra Google về đống 'ca dao tục ngữ tình yêu'.

Sau một hồi, học giả Lâm hét lên: "À, câu này được nè!"

Cả lũ lại túm tụm vào xem.

Viễn tưởng thì tốt, nhưng thực tế lại để ông trời quyết định.

Ly bực bội vô ngần khi đứa bạn trong lớp nói có người hẹn trên sân thượng mà nhất định không nói ra là ai. Cô vốn định không lên, mà trí tò mò áp đảo lí trí.

Khi nghe thấy tiếng bước chân, Dĩ An và mấy chàng trai vội vàng lúp sau bức tường. Học giả Lâm còn không quên nhắc nhở anh cả: "Nhớ đọc diễn cảm!"

Ly mở cửa nhà kho, một trưa mùa thu nắng nhẹ, trời trong và gió mát. Ly nhìn thấy một chàng trai đứng quay lưng với mình, có thể đang nhìn lũ học sinh chơi đùa phía dưới.

"Phải chăng là một chàng hoàng tử trưởng thành, không màng đến việc vui chơi mà đang suy nghĩ những điều lớn lao hơn chăng?" Ly đã nghĩ như thế, những bước chân cũng tự động nhanh hơn.

Nhưng, chàng trai quay ra, Ly dường như thấy cả đất trời sụp đổ, bởi chẳng có chàng hoàng tử nào cả, mà là gã Minh đáng ghét.

Cô thờ ơ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Minh hồi hộp, cất tiếng: "Bây giờ Mận mới hỏi Đào, vườn Hồng đã có ai vào hay chưa?"

Ly ngơ ngác: "Mận, hồng, đào gì ở đây?"

Cả lũ (bao gồm cả Minh) tụt cảm xúc lần một.

Minh cố gắng kéo lại chút dũng khí: "Đó là cảm xúc của tớ dành cho cậu. Y như câu tục ngữ ông cha ta đã sáng tác ra!"

Ly há miệng, sau đó đỏ mặt nói: "Ông biết tôi dốt môn Văn nên trêu chọc tôi đúng không?" Rồi chạy đi.

Cả lũ (dĩ nhiên gồm Minh) tụt cảm xúc lần hai.

Dĩ An nhìn Minh đứng như trời trồng mà thấy xót xa. Huân nói: "Hôm trước nghe lũ lớp chị ấy nói chị ấy được không điểm môn Toán!"

Dĩ An góp thêm: "Hoá ra không chỉ dốt toán mà còn dốt Văn!"

Sú gật đầu: "Tóc chị ấy màu nâu chứ có phải màu vàng đâu? Chị ấy nên nhuộm tóc thành vàng hoe đi!"

Học giả Lâm dường như bị đả kích quá lớn, lẳng lặng thì thầm: "Ca dao tục ngữ còn không biết thì sao biết người đọc nó là người chung tình!"

Huân có vẻ vô vàn thích thú mặc cho Minh đang lòng đau như cắt: "Cậu Lâm, deeng!!!"

Học giả Lâm không thèm quan tâm, đang chuyên tâm chia cơm rang ra bát. Cả lũ giống như bị bỏ đói ba ngày, nhanh chóng úp mặt vào bát cơm. Lúc Sú đi vệ sinh vào, hét lên: "Không ai nghĩ đến tôi hết sao?"

Bốn đứa còn lại chẳng buồn nhìn, tiếp tục ăn. Sú là cậu, tuy bằng tuổi Dĩ An, Lâm và Huân, nhưng vì sinh tháng mười hai nên mặc nhiên bị họ coi là em út. Tên cậu buồn cười đúng không? Thực ra cậu là con lai Việt – Hàn, nhưng bố mẹ cậu chia tay từ khi Sú còn chưa được một tuổi, nên cậu phải cùng mẹ về Việt Nam sinh sống. Tên của Sú thực ra là Lee Junsu. Khi tập nói, Dĩ An thường gọi cậu là Su, nhưng bị ngọng thành Sú, vì vậy nó đã trở thành cái tên bất diệt đến bây giờ. Sú có nụ cười không thấy trời đất, khi cười đôi mắt cong lại và nhắm tịt, trông vô cùng dễ thương, vì thế cả bốn đều rất cưng cậu, nhưng càng lớn thì sự cưng đó càng ít đi. Tỉ lệ thuận với sự nghịch ngợm và đểu cáng của cậu.

Sú biết bốn người kia chẳng tiếc thương gì cho cậu cả, liền mon men đến bên cạnh Minh, nói: "Em có kế này nè!"

Minh ngước lên: "Kế gì?"

Sú nở nụ cười mê hoặc lòng người, (nếu có ai đó nói khi thấy cậu nở nụ cười đó liền bỏ qua mọi lỗi lầm của cậu thì cũng chẳng có lạ lùng) nói với Minh: "Kế thả thính thành công với chị Ly!"

Minh vội vàng đẩy bát cơm sang cho Sú. Sú ăn nhanh, sau đó lại nở nụ cười típ mắt: "Em đùa đó!"

Minh hoá đá, còn Dĩ An nói: "Cậu Sú thiệt tình. Tôi đã thấy nghi nghi rồi mà!"

Huân đổ thêm dầu vào lửa: "Nó thì có cách gì chứ, chỉ giỏi phá thôi!"

Thực ra cách khiêu khích như vậy rất thành công với Sú, vì cậu có tật xấu thích thể hiện. Sú gào lên: "Mấy cô mấy cậu im lặng đi. Tôi có cách thật nhé!"

Học giả Lâm ghé tai: "Chúng tôi xin rửa tai lắng nghe!"

"Vậy nhé, người ta nói con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai đúng không?"

Đợi cả lũ gật đầu xác nhận, Sú nói tiếp: "Vậy chỉ cần tâng bốc chị ấy lên thôi, nói mấy câu sến sền sệt vào!"

Thấy lũ còn lại nghi hoặc, Sú nhìn Dĩ An, gãi cằm nói: "Cô Dĩ An, cô thật xinh đẹp, tại sao cô lại hạ phàm thế?"

Dĩ An nghe Sú nói, bất giác mỉm cười. Ngay khi bắt được nụ cười đó, Sú hét lên: "Thấy chưa, đến Dĩ An xấu xí còn bị mê hoặc bởi mấy câu nịnh nọt nữa mà!"

Dĩ An lấy cái gối, đập bôm bốp vào đầu Sú. Dám lấy cô ra làm thí nghiệm hử?

Kế sách của Sú thì có vẻ hay lắm, nhưng sao Dĩ An thấy nghi nghi quá, cứ nhìn kết quả hai lần trước thì biết. Dù sao thì thành quả cứ để quá trình kết luận đi.

Lần này, Minh chọn địa điểm tác chiến là sân để xe. Khi Ly xuống đến sân để xe, đã thấy Minh đứng đợi mình. Ly hỏi: "Cậu chưa về sao?"

"Xe của tớ bị bục xăm!" Minh chỉ vào cái xe để ké xe của Ly, thành quả của Huân ú khi dùng đinh chọc vào: "Nếu có thể cậu cho tớ đi nhờ một quãng không?"

Ly gật đầu. Cả hai cùng dắt xe ra ngoài quán sửa xe, và dĩ nhiên là Minh đèo Ly trên cái xe của Ly. Đi dưới trời xanh, gió mát, Minh run run bắt chuyện: "Ly này, cậu thật giống thiên sứ, cậu tốt bụng thật đấy!"

Ly mỉm cười: "Là ai thì cũng sẽ giúp thôi mà!"

Minh tiếp lời: "Thật ra tớ biết cậu từ trên facebook cơ, nhìn ảnh cậu selfie xinh thật đấy. Nhưng lúc gặp cậu tớ mới biết cậu còn xinh hơn cả ảnh selfie!"

"Thiệt hả?" Ly nói.

Minh nuốt ực miếng nước bọt, tiếp lời: "Hôm tớ gặp cậu là thứ hai, tớ cứ nghĩ chỉ có thứ hai cậu mới xinh như vậy. Hoá ra hôm nào cậu cũng xinh như thế."

Ly đáp: "Cậu nói thật sao?" Giọng có chút hớn hở.

Minh vui vẻ, hình như kế hoạch sắp thành công rồi: "Tớ nghĩ mình đang đèo cả thế giới của mình. Cậu làm bạn gái của tớ được không Ly?"

Ly cười tươi như hoa: "Được chứ!"

Minh run đến nỗi suýt làm đổ xe. Anh quay người lại để có thể thu trọn khoảng khắc hạnh phúc của Ly, và quả nhiên Ly đang vô cùng hạnh phúc, cô nói vào điện thoại: "Ok, quẩy thôi, tối gặp!" Và tắt máy.

Minh cảm tưởng cả bầu trời sụp đổ, cố gắng lắm mới nói được câu cuối cùng: "Cậu đang nói chuyện điện thoại hả?"

Ly: "Ừ, cậu mới nói gì thế? À, cho tớ xuống đây đi, tớ sẽ có bạn qua đón!"

Minh phanh gấp, Ly nhảy xuống, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc: "Cậu cứ mang xe về nhé, mai mang trả lại tớ cũng được. Người tớ thích về rồi!"

Minh: "Ơ…”

Vậy là, mối tình đầu của Minh cụ non, đã rút cạn hết chất xám của những vị quân sư sáng giá, cũng không thể nảy mầm nở hoa, rốt cuộc vì cô ta đã có người trong lòng rồi.

Dĩ An nhìn bốn thằng con trai nằm la liệt trên sàn nhà ngủ khò, có thể do say cocacola chăng?

Cô dọn dẹp và rửa sạch đống bát, trước khi trở về nhà và thưởng cho mình một giấc ngủ.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
Thật ra là có dọc truyện của bạn hồi chiều rồi (bên mình là chiều ;) ) nhưng mà không dám làm người cmt đầu tiên, tại sợ ném đá quá tác giả ghét. :)) Cơ mà cuối cùng cũng thành người cmt đầu.
Bắt lỗi trước, nhận xét sau nha.
'sang-choảng'
Mình nghĩ chỗ này không cần dấu gạch ngang. Nó vẫn mang ý bình thường mà không cần gạch ngang.
tụt-cảm-xúc
Ở đây cũng vậy, Mình chưa hiểu lắm tác dụng của dấu gạch ngang này lắm.
Cô dọn dẹp và rửa sạch đống bát, trước khi trở về nhà
Mình nghĩ bỏ dấu phẩy đi.
Cơ mà đấy là viễn tưởng tốt đep của Minh và Huâ
Chữ "đẹp" thiếu dấu nặng.
Huân ú mặt dài như trái mướt
"Mướp".
Nghĩ hoặc bạn xài google (động từ) ca dao tục ngữ hoặc là viết hoa từ "Google" vì nó là danh từ của tên cái công ty.
Truyền tương đối hài hước. Tuy chưa đặc sắc lắm nhưng dự là sẽ có nhiều trò cười ra nước mắt nữa. Mình mong là bạn sẽ có những đoạn giới thiệu rõ hơn một chút từng nhân vật trong nhóm ở những chương sau. Thêm nữa, bạn hơi lợi dụng dấu chấm than quá. Mong truyện bạn thu hút độc giả và viết tốt!
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
nhatlienhoan

Cảm ơn Hiếu vì cái cmt nhé. :'> Đối với một member mới thì đó là lời động viên rất lớn đấy. :3
Thực ra thì trước khi post Mai đã soát lỗi rất kĩ rồi. Tại Mai đăng cả ở 4rum khác nữa mà. Nhưng vẫn không biết là nó còn những lỗi đó cho đến khi Hiếu chỉ ra. Mai sẽ sửa lại.
Mong là sau này Hiếu vẫn ném đá Mai, :)). Vì khi quyết định đăng lên diễn đàn là chấp nhận mọi lời khen và chê để mình sửa chữa rồi mà. ^^
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Chương 2: TÌNH ĐỒNG ĐỘI LÀ...
"...là ngoài tôi ra, không ai được bắt nạt cậu ấy!"

687474703a2f2f646174612e77686963646e2e636f6d2f696d616765732f3234393531383735342f6c617267652e6a7067





Đầu năm học là thời điểm thích hợp để thi đấu bóng đá, đó là lí do trường Dĩ An cũng rục rịch chuẩn bị tranh cúp. Sú và Lâm học cùng cô, lớp 11A3, thi đấu giao hữu cùng 11A7, có Huân.

Hôm nay là một ngày thu nắng nhẹ nhưng oi bức. Trận đấu bắt đầu từ ba giờ, những cậu con trai mướt mải mồ hôi, tranh nhau một quả bóng trên sân cỏ. Những cô gái đứng dưới mái hiên, la hét cổ vũ cho tụi con trai lớp mình đến khản cổ. Xét về sự nhanh nhẹn, trai lớp Dĩ An hơn bọn trai mọt sách A7 là cái chắc, chẳng mấy chốc mà dẫn trước 2 – 0. Nhưng xét về thể lực, A7 có phần nhỉnh hơn lũ con trai ốm nhom ốm nhách lớp cô. Học giả Lâm và Tiến tranh nhau quả bóng, thằng Tiến to con hơn Lâm, dồn ép và đẩy cậu ngã ra xa, chuyền quả bóng và sút trúng gôn, hại Thắng ở vị trí thủ môn ngã dài trên sân cỏ vì quá hung hăng cản bóng. Những tiếng hò hét vang lên, có tiếng hò hét vui sướng, lại có tiếng hò hét thương xót cho học giả Lâm chưa đứng dậy được. Trong khi Sú nâng Lâm dậy, và cả khi đội A7 đang reo mừng, Huân chạy đến chỗ Tiến, dùng thịt trên người mình huých vào nó: "Mày chơi đểu thế!"

Một ai đó lên tiếng: "Trong bóng đá ngã là chuyện bình thường mà. Sao phải xoắn xít lên thế?"

Tiến cũng vênh mặt: "Huân, mày nên nhớ mày học A7 nhé. Đừng đi sau bợ đỡ A3 nữa, nếu muốn thì sang đó mà học đi!"

Huân vò vò mái tóc ướt sũng mồ hôi: "Tất cả bọn tao đều nhìn thấy mày đẩy cậu Lâm. Nếu là vô tình thì không sao, rõ ràng là cố ý."

Sau khi đỡ học giả Lâm dậy, Sú cũng vênh mặt lên tận trời đòi bình đẳng cho Lâm: "Mày đừng khoe đống thịt mỡ trên người mày theo cách đó, thô thiển lắm!"

Huân nghe thấy vậy, quay sang nhìn Sú, mặt mày nhăn nhó khổ sở, môi lẩm bẩm đại ý muốn nói: "Đừng có làm tổn thương người béo. Béo không đáng bị xúc phạm, dù người đó có đáng bị như thế đến mức nào. Mặc dù tôi chỉ mũm mĩm thôi."

Sú bắt được ánh mắt của Huân, như hiểu ra mình vừa nói gì sai, cười híp mắt hối lỗi, chun mũi, chà chà hai bàn tay vào nhau, đáp trả bằng ánh mắt: "Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng không phải đối tượng công kích chính của chúng ta ở hướng kia sao?" Rồi lén lút chỉ chỉ phía đối diện.

Đừng hỏi tại sao họ chỉ dùng cử chỉ mà Dĩ An có thể hiểu, họ đã quen nhau mười bảy năm, từ thời còn bú bình và thậm chí ăn sữa chung của mẹ nhau. Cô đứng trên khán đài xem, có chút cảm thấy buồn cười.

Tiến không hề đơn độc, đám cầu thủ A7, ngoại trừ Huân, đứng xúm xít quanh nó, mặt hầm hầm. Chúng nhìn nhau như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Trông lũ con trai mướt mải mồ hôi kia đến đánh nhau mất thôi.

Thực ra, giống như mọi tập thể khác trong xã hội, họ cũng có mâu thuẫn. A7 và A3 đã không thích nhau sẵn từ khi vào trường. Lớp 11A3 dựa vào thể thao và văn nghệ để nổi tiếng, 11A7 lại dựa vào học tập. 11A3 có những kẻ ngông cuồng thích ăn chơi nhảy múa, không coi nội quy của trường là gì, và đa số những lần vi phạm đều không bị bắt. Điều mà A7 chỉ có một cách để thực hiện, đó là không vi phạm nội quy. Dĩ nhiên luôn có ngoại lệ, ví như việc đặt nhầm lớp, không phải đáng ra học giả Lâm nên học A7 và Huân ú thuộc về bầu trời tự do của A3 sao?

Đúng lúc ấy, tiếng "tuýt" quen thuộc vang lên, báo hiệu thầy giám thị đã 'đánh hơi' ra cái gì đó. Cả lũ bỏ qua mọi hiềm khích, vội vã chạy trốn 'thầy ác ma'.

Đến ngày hôm sau, mọi chuyện tưởng như bốc hơi, giống như cuộc cãi nhau của đám trẻ, vài giây sau là huề, tiếc là nó vẫn để trong lòng Huân sự không thoải mái. Giờ giải lao giữa tiết môn Hoá, Dĩ An thấy Huân ôm cặp sách, mặt buồn thiu đi vào lớp cô, ngồi xuống cái ghế cạnh học giả Lâm. Chẳng đợi ai hỏi, liền khai: "Tôi bị tẩy chay, bọn nó bảo tôi sang đây mà học."

Cả lớp nhìn xuống, có vài kẻ còn vỗ tay hoan hô. Hoa - lớp trưởng lớp cô nói: "Rất vui, cậu thích hợp với thiên đàng hơn là địa ngục."

Dĩ An lườm nhỏ, nói với Huân: "Thế mới nói, cậu Huân à, cậu không nên quá khích như vậy làm gì."

Huân ú lên án cô: "Chỉ có cô Dĩ An mới thản nhiên được trong hoàn cảnh đó thôi, nó đã đẩy ngã học giả Lâm của tôi đấy!"

Sú góp vui: "Không phải cậu Huân cũng bắt nạt cậu Lâm nhiều rồi sao?"

Huân ú ớ, tắc cổ: "Tôi bắt nạt Lâm học giả được đâu có nghĩa nó được phép bắt nạt."

Dĩ An liếc nhìn Lâm, thấy cậu ta chẳng mảy may để ý, chỉ chăm chú đọc quyển sách dày thật dày. Huân thấy vậy, giật quyển sách ra: "Đừng đọc sách nữa cậu Lâm à, cậu thành Tiên ông Lâm mất thôi."

Thế rồi, khi giáo viên vào lớp thì Huân cũng bị đuổi về lớp của mình. Tiết cuối cùng trôi qua trong nỗi ngán ngẩm, chán chường và tiếng kêu của cái bụng rỗng. Dĩ An chạy ù xuống căn-tin khi trống vừa đánh, nhưng cũng không kiếm được chỗ ngồi trống. Cô ngửa mặt lên nhìn trần nhà thở dài, và xẹt qua đáy mắt là mấy cậu bạn đang thì thầm, đi ra khỏi căn-tin. Cô vội vã chạy theo.

Cô gọi: "Đi đâu vậy?"

Lũ kia kiểu bất ngờ lắm, Sú quay ra, cười nhe răng, đôi mắt vẫn cong đều: "Cô Dĩ An, không ăn trưa hả?"

Dù nụ cười kia có vô tội ra sao thì Dĩ An cũng đánh hơi ra điều bất thường, cô hỏi Minh: "Anh định dẫn tụi nhóc đi ăn mà không có em à?"

"Không!" Minh cãi vội, cười trừ, đôi mắt đảo lên đảo xuống. Anh ta không nói dối được: "Điều gì khiến cô Dĩ An nghĩ điều đó chứ?"

Cô tiến lại một bước, có thể tưởng tượng lũ con trai kia đồng loạt đổ mồ hôi. Dĩ An nhìn học giả Lâm, kẻ dễ khai thác nhất: "Cậu Lâm, mọi người định đi đâu mà không có tôi thế?"

Lâm há mồm: "Đi ă..." Liền bị Sú dùng tay chặn miệng. Cô có thể thấy Huân đang nguyền rủa Lâm học giả hiền như cục bột.

Sau đó họ đương nhiên phải dẫn cô đi ăn trưa cùng.

Sú bực mình, lẩm bẩm, nhưng khi cậu ta nói đôi mắt vẫn cong lên mới kì: "Người thì ngắn một mẩu, chân nửa mẩu, trèo làm sao được mà trèo!"

Huân nói: "Thật phiền phức!"

Cô căm ghét: "Tại sao mấy người là con trai mà tính tình không có chút nào giống con trai hết vậy. Ích kỉ, xấu tính, lẻo mép." Cả lũ kia bỗng im miệng.

Đứng trước cánh cổng sau của trường cao hơn hai mét, quả thật có chút nản lòng. Sau khi Minh, Sú và Lâm leo ra ngoài. Sú nói: "Giờ cậu Huân leo ra ngoài đi, sau đó sẽ kéo cô Dĩ An ra."

Khi mà Huân đang cố gắng đu thân hình mũm mĩm của mình qua cánh cửa dưới sự trợ giúp của Minh, Dĩ An liền cảm thấy có gì đó sai sai. Lời nói từ miệng Sú có thể tin bao nhiên phần trăm đây? Vì vậy cô đưa tay lên nắm chặt cổ chân Huân, nói: "Có phải mấy cậu âm mưu bỏ tôi lại đây không?"

Sú đang nhìn chằm chằm vào Minh và Huân, nghe vậy, cười ranh mãnh, và thế nào mà đôi mắt vẫn cong lên: "Cô Dĩ An, đoán đúng rồi. Anh Minh, kéo Huân sang đi."

Cô há hốc mồm, đôi mắt trợn lên đầy tham vọng, quyết tâm để Minh kéo cả Huân và cô sang. Tuy nhiên một điều mà cả Sú và cô đều đoán sai vì tin vào lời Huân, cậu ta thực sự béo chứ không phải chỉ mũm mĩm như Huân nghĩ đâu, vì thế mà thân hình của cậu ta cứ treo trên cổng, xuống không được, sang bên kia cũng không.

"Tuýt!" Âm thanh quen thuộc lại vang lên. Dĩ An có thể thấy Minh giật mình buông tay, cùng với Sú chạy vèo một cái đã xa tít tắp, ngay cả học giả Lâm thường ngày nhã nhặn, bình tĩnh, cũng không thấy tăm hơi. Tốc độ ngang với tốc độ chạy của Ronaldo trên sân cỏ. Cô hoá đá, cùng lúc Huân ngã xuống, nằm đè lên cô.

Dĩ An thầm thương cho xương sống, xương sườn, hay xương heo hay bất cứ thứ gì trong cơ thể mình đều gãy vụn. Và một điều kinh khủng hơn, thầy giám thị đang cúi đầu nhìn tụi cô cười vô cùng 'trìu mến': "Rốt cuộc thì sau bao ngày đứng dưới nắng rình thì ta đã bắt được hai con chuột rồi!"

Dĩ An nghiến răng: "Cậu Huân, cậu có thể cho tôi thở không?"​

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cô Ca

Gà con
Tham gia
4/7/16
Bài viết
8
Gạo
0,0
Truyện dễ thương đó, tội Minh mang tiếng anh cả mà bị lũ nhóc quân sư quạt mo hành, bạn gái ko cua được còn bị người ta ghét dơ.
Ở khúc Huân nói về béo, tớ nghĩ thay câu cuối là: Mà tôi thề là tôi không có béo, tôi chỉ mỉm mũm thôi. -> nghe buồn cười hơn.
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Cô Ca Hihi, được khen tớ vui lắm. Mặc dù biết chuyện cùa mình còn một đống thiếu xót nhưng được khen thì cứ vui đã nhỉ? :'> Dự là tối nay tớ sẽ ngủ ngon. : ))
Cảm ơn về góp ý của bạn. Tớ sẽ sửa.
Tối mát nhé!
 

mailinh01

Gà con
Tham gia
2/8/16
Bài viết
20
Gạo
0,0
Truyện dễ thương quá.
Mình có thể tưởng tượng ra Huân trông như thế nào, béo, dễ thương, và đối xử hết lòng với bạn bè. Nhưng mẫu con trai kiểu này sẽ không thành nam chính đâu nhỉ?
Có vẻ bạn đang cố gắng khắc hoạ rõ tính cách của từng nhân vật. Nhưng có thể vì mới có hai chap, nên những nét tính cách ấy khá mờ nhạt.

P.s: Mình không thích tên truyện. Không thấy thu hút chút nào. Thiệt tình mình cũng không định đọc vì có ít chap quá nhưng bị lôi cuốn bởi bìa truyện. :3
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Truyện dễ thương quá.
Mình có thể tưởng tượng ra Huân trông như thế nào, béo, dễ thương, và đối xử hết lòng với bạn bè. Nhưng mẫu con trai kiểu này sẽ không thành nam chính đâu nhỉ?
Có vẻ bạn đang cố gắng khắc hoạ rõ tính cách của từng nhân vật. Nhưng có thể vì mới có hai chap, nên những nét tính cách ấy khá mờ nhạt.

P.s: Mình không thích tên truyện. Không thấy thu hút chút nào. Thiệt tình mình cũng không định đọc vì có ít chap quá nhưng bị lôi cuốn bởi bìa truyện. :3

Huân có là nam chính hay không là bí mật nha. Thực ra nếu Huân là nam chính, thì bạn ấy cũng trở nên đặc biệt thôi. : ))
Tớ sẽ cố gắng hơn trong những chap sau. =.=
Thực ra tớ cũng không thích tên truyện. Có lẽ tớ sẽ đổi tên một lần nữa. Nhưng không phải bây giờ vì tớ cũng chưa nghĩ ra tên mới.
Nếu có thế bạn gợi ý cho tớ một cái tên? ';;)
Cảm ơn bạn đã thích fic. :'>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Truyện hay và dễ thương kinh khủng luôn nè. ^^ Cá nhân Mèo thì thấy rất thích những truyện kiểu thế này, nhẹ nhàng, hồn nhiên, hài hước. :3
Nhưng mà thực sự phải góp ý một chút cho cậu. Văn phong của cậu viết thì khá ổn rồi, Mèo cũng không thấy mấy cái lỗi lặp từ linh tinh nữa (chắc cậu phải soát kỹ lắm nhỉ? :3). Tuy nhiên, cậu nên giới thiệu một chút về nhóm bạn này ngay trong chap 1 thì tốt hơn, tớ có đọc qua chap 1, đọc xong, nghĩ nghĩ: "Ô, thế nhóm này là họ hàng nhỉ?"... Cuối cùng đọc sang chap 2, mãi mới biết đây chỉ là nhóm bạn chơi thân với nhau mà thôi. :))
Góp ý chút về lỗi đánh máy này:
Mèo nghĩ chắc "bấy" chuyển thành "bất" nhỉ?
Nhưng dù sao truyện của cậu cũng rất hay. ^^ Ủng hộ cậu dài dài. :">
 
Bên trên