CHƯƠNG 18: HỌC TRÒ CỦA JACK (18)
Trước đó 3 tiếng…
Sau khi cả đội rút khỏi hiện trường vụ án nhà Diệp Sơn, cố vấn và Tĩnh Yên là hai người ra khỏi hiện trường cuối cùng, vừa định mở cửa bước vào xe thì từ phía trên đầu vang lên tiếng động, đó là tiếng hòn đá lăn trên mái nhà. Tĩnh Yên là người đầu tiên phát hiện động tĩnh, cô cảnh giác rút súng ra, nhìn xung quanh. Cố vấn bình tĩnh hơn cô, đi về nơi có tiếng động phát ra, nhặt lên một hòn đá cuội, vị cố vấn quan sát hòn đá “Có người cố ý đánh động chúng ta, đây là đá cuội, bên trên có rêu, đây là vật trang trí trong bể nước, không lý nào lại rơi ở đây”
“Có người cố ý ném hòn đá đánh động chúng ta…” Tĩnh Yên quét tầm mắt về phía những mái tôn trên đầu mình ánh mắt cô chợt dừng lại ở một cái cây cao “Nơi đó có gì đó phản xạ lại ánh sáng” cô chỉ về một phía chạc cây
Người cố vấn nghe vậy, lục tìm đèn pin phía sau cốp xe, hi vọng ánh sáng đèn pin sẽ khiến họ thấy rõ hơn tình hình trên đó, ánh sáng đèn pin vừa rọi vào, trong chạc cây tối om thật sự có ánh sáng phản chiếu ra, Tĩnh Yên không nói không rằng nhét súng vào bao, nhảy lên tường rào cạnh đó, mượn thế trèo lên cây một loạt động tác này của cô thực hiện rất lưu loát đến một tiếng động cũng không để lại, chứng minh thể lực cô đúng là rèn luyện không tệ. Trèo lên tới chạc cây kia, Tĩnh Yên mới dùng khẩu hình nói với người bên dưới “Là camera” người kia gật đầu, ra hiệu cho cô trèo xuống, đợi cô xuống đến nơi, người cố vấn mới trao đổi: “Có để ý là của đơn vị nào không?”
Tĩnh Yên nhìn xuống, ngay bên dưới là biển hiệu của một công ty gia đình:
“Bên dưới có một công ty, chắc là của họ lắm, bị tổ chim che khuất nên chắc là không ai chú ý tới” cô nói
“Vậy thì dễ “xử” rồi” Quan trọng là, nó có quay được gì không? Và chuyện họ phát hiện ra nó là do ai sắp xếp?
“Ý của bác người này ngay từ đầu đã biết ai là hung thủ, hắn tìm cách chặn đường chúng ta, sau đó lại mở đường cho chúng ta?”
“Rốt cuộc là như thế nào? Rốt cuộc là như thế nào?” người cố vấn ngã lưng xuống chiếc bàn dài trong phòng họp, vò vò mái tóc rối xù của mình, chợt nhận ra mình phải cắt tóc rồi, mớ này ở trên đầu dài quá cũng bất tiện. Người cố vấn vừa vò, trong đầu lại suy nghĩ đến hành động một món đồ gì đó của tên hung thủ trong đoạn băng kia, ông cảm nhận được món đồ này chính là mấu chốt để tìm ra danh tính của hắn, miệng lẩm nhẩm:
“Có thứ đồ gì mà hắn nhất định phải mạo hiểm ở lại hiện trường?
“Nó phải là một thứ quan trọng với hắn” sẵn chiếc bảng trắng, Tĩnh Yên viết hai từ quan trọng lên
“Dễ mất hoặc là… dễ trộm” người cố vấn bổ sung “Có hai trường hợp đúng không? Thứ nhất là hắn làm mất, mất trong lúc giết nạn nhân, mất trong lúc đến nhà tìm cách đổ tội cho nạn nhận, hai là hắn bị Diệp Sơn trộm”
Tĩnh Yên gật đầu đồng ý, thêm hai từ dễ mất/dễ trộm lên bảng, nghĩ nghĩ một chút lại ghi thêm một dòng chữ “Danh tính” biểu thị đây là món đồ có thể làm lộ ra danh tính hung thủ
Người cố vấn lại nhìn từ cô mới thêm vào, gật đầu ra hiệu không cần giải thích, giữa họ từ lâu đã hình thành nên một sự hiểu ý ngầm từ lúc nào, tư duy cũng gần như trước sau một tích tắc, lại nhìn thấy Tĩnh Yên ghi xuống phía dưới một vài món đồ “Thẻ công tác”, “Căn cước”, “Bảng tên”
“Không nhiều khả năng lắm” Tĩnh Yên đóng nắp bút “Đi giết người mang theo những thứ này còn đánh rơi, khả năng không cao lắm”
“Phải là một thứ mang theo hàng ngày” người cố vấn nhấn mạnh mắt như tia X quang quét đến người đối diện thì bị ánh mắt y hệt như vậy quét ngược lại mình, qua được một lúc, cả hai không nhịn nổi bật cười
Tĩnh Yên không biết lấy tâm tình gì hỏi một câu “Bác có thứ gì quan trọng muốn bảo vệ không?”
“Có” người kia dời ánh mắt khỏi người cô, Tĩnh Yên mỉm cười “Cháu cũng có nhưng mà lúc muốn thì không đủ mạnh, đến lúc đủ mạnh mẽ thì thứ cháu muốn bảo vệ không còn nữa”
Người cố vấn thở nhẹ, cố hạn chế mức độ tồn tại của mình xuống bằng 0, hỏi “Gia đình à? Ý tôi là thứ cô muốn bảo vệ?”
Tĩnh Yên gật đầu, vành mắt đã đỏ lên đôi chút, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ
Gia đình?
“Đúng rồi! Cháu biết thứ đồ đó là gì rồi” Tĩnh Yên dụi dụi mắt, không kìm được vui mừng “Là chiếc nhẫn kết hôn”
“Nhẫn kết hôn?” người cố vấn mặt đầy vẻ nghi ngờ, hỏi lại “Thứ đó có thể xác nhận danh tính?”
“Có thể chứ, nhẫn kết hôn bây giờ người ta hay khắc tên lên đó lắm, còn nữa có nơi mỗi người đàn ông chỉ được mua 1 chiếc nhẫn thôi đó bác à” Tĩnh Yên luôn miệng phổ cập kiến thức “đời sống” cho đồng chí cố vấn
“Vậy cô ra ngoài nói với Tuấn chuẩn bị, lấy danh sách của những người tình nghi trước đó, lọc ra những người đã kết hôn trước đi, à tra cứu tên chồng của những người đó trước” người kia gần như mù mờ nhưng tư duy vẫn rất sáng suốt
“….” Tĩnh Yên rốt cuộc đã hiểu, mạch tư duy của con người này, thật sự không thể dùng logic bình thường để hình dung…
Đúng theo như hai người dự đoán, thứ tìm được là 1 chiếc nhẫn cưới, trên nhẫn còn có khắc tên 2 người…
“Đội trưởng! Điều tra được hung thủ rồi, tôi đem tên trên chiếc nhẫn đối chiếu với danh sách tìm được người phụ nữ tên là Trịnh Phương Mai, là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Đồng Vân, 7 năm trước kết hôn cùng với một người đàn ông tên Nguyễn Đức Bảo, hai người họ có với nhau một đứa con trai, nhưng hai năm trước chồng và con cô ta đã chết trong một vụ hỏa hoạn.”
“Một vụ hỏa hoạn?” cố vấn như nhận ra điều gì đó đột nhiên xoay người lại hỏi “Có thông tin cụ thể không?”
“Đây ạ!” Thắng đưa một tập hồ sơ có liên quan “Vì thời gian gấp gáp nên em chưa kịp xem”
Người cố vấn cầm hồ sơ vụ hỏa hoạn đọc một hồi lâu, nói khẽ “Xem ra nhưng suy đoán trước đây của tôi về đối tượng của hung thủ đã sai rồi, hắn có kế hoạch, hơn nữa chuỗi vụ án liên hoàn này vẫn chưa kết thúc…”
Trước đó 3 tiếng…
Sau khi cả đội rút khỏi hiện trường vụ án nhà Diệp Sơn, cố vấn và Tĩnh Yên là hai người ra khỏi hiện trường cuối cùng, vừa định mở cửa bước vào xe thì từ phía trên đầu vang lên tiếng động, đó là tiếng hòn đá lăn trên mái nhà. Tĩnh Yên là người đầu tiên phát hiện động tĩnh, cô cảnh giác rút súng ra, nhìn xung quanh. Cố vấn bình tĩnh hơn cô, đi về nơi có tiếng động phát ra, nhặt lên một hòn đá cuội, vị cố vấn quan sát hòn đá “Có người cố ý đánh động chúng ta, đây là đá cuội, bên trên có rêu, đây là vật trang trí trong bể nước, không lý nào lại rơi ở đây”
“Có người cố ý ném hòn đá đánh động chúng ta…” Tĩnh Yên quét tầm mắt về phía những mái tôn trên đầu mình ánh mắt cô chợt dừng lại ở một cái cây cao “Nơi đó có gì đó phản xạ lại ánh sáng” cô chỉ về một phía chạc cây
Người cố vấn nghe vậy, lục tìm đèn pin phía sau cốp xe, hi vọng ánh sáng đèn pin sẽ khiến họ thấy rõ hơn tình hình trên đó, ánh sáng đèn pin vừa rọi vào, trong chạc cây tối om thật sự có ánh sáng phản chiếu ra, Tĩnh Yên không nói không rằng nhét súng vào bao, nhảy lên tường rào cạnh đó, mượn thế trèo lên cây một loạt động tác này của cô thực hiện rất lưu loát đến một tiếng động cũng không để lại, chứng minh thể lực cô đúng là rèn luyện không tệ. Trèo lên tới chạc cây kia, Tĩnh Yên mới dùng khẩu hình nói với người bên dưới “Là camera” người kia gật đầu, ra hiệu cho cô trèo xuống, đợi cô xuống đến nơi, người cố vấn mới trao đổi: “Có để ý là của đơn vị nào không?”
Tĩnh Yên nhìn xuống, ngay bên dưới là biển hiệu của một công ty gia đình:
“Bên dưới có một công ty, chắc là của họ lắm, bị tổ chim che khuất nên chắc là không ai chú ý tới” cô nói
“Vậy thì dễ “xử” rồi” Quan trọng là, nó có quay được gì không? Và chuyện họ phát hiện ra nó là do ai sắp xếp?
“Ý của bác người này ngay từ đầu đã biết ai là hung thủ, hắn tìm cách chặn đường chúng ta, sau đó lại mở đường cho chúng ta?”
“Rốt cuộc là như thế nào? Rốt cuộc là như thế nào?” người cố vấn ngã lưng xuống chiếc bàn dài trong phòng họp, vò vò mái tóc rối xù của mình, chợt nhận ra mình phải cắt tóc rồi, mớ này ở trên đầu dài quá cũng bất tiện. Người cố vấn vừa vò, trong đầu lại suy nghĩ đến hành động một món đồ gì đó của tên hung thủ trong đoạn băng kia, ông cảm nhận được món đồ này chính là mấu chốt để tìm ra danh tính của hắn, miệng lẩm nhẩm:
“Có thứ đồ gì mà hắn nhất định phải mạo hiểm ở lại hiện trường?
“Nó phải là một thứ quan trọng với hắn” sẵn chiếc bảng trắng, Tĩnh Yên viết hai từ quan trọng lên
“Dễ mất hoặc là… dễ trộm” người cố vấn bổ sung “Có hai trường hợp đúng không? Thứ nhất là hắn làm mất, mất trong lúc giết nạn nhân, mất trong lúc đến nhà tìm cách đổ tội cho nạn nhận, hai là hắn bị Diệp Sơn trộm”
Tĩnh Yên gật đầu đồng ý, thêm hai từ dễ mất/dễ trộm lên bảng, nghĩ nghĩ một chút lại ghi thêm một dòng chữ “Danh tính” biểu thị đây là món đồ có thể làm lộ ra danh tính hung thủ
Người cố vấn lại nhìn từ cô mới thêm vào, gật đầu ra hiệu không cần giải thích, giữa họ từ lâu đã hình thành nên một sự hiểu ý ngầm từ lúc nào, tư duy cũng gần như trước sau một tích tắc, lại nhìn thấy Tĩnh Yên ghi xuống phía dưới một vài món đồ “Thẻ công tác”, “Căn cước”, “Bảng tên”
“Không nhiều khả năng lắm” Tĩnh Yên đóng nắp bút “Đi giết người mang theo những thứ này còn đánh rơi, khả năng không cao lắm”
“Phải là một thứ mang theo hàng ngày” người cố vấn nhấn mạnh mắt như tia X quang quét đến người đối diện thì bị ánh mắt y hệt như vậy quét ngược lại mình, qua được một lúc, cả hai không nhịn nổi bật cười
Tĩnh Yên không biết lấy tâm tình gì hỏi một câu “Bác có thứ gì quan trọng muốn bảo vệ không?”
“Có” người kia dời ánh mắt khỏi người cô, Tĩnh Yên mỉm cười “Cháu cũng có nhưng mà lúc muốn thì không đủ mạnh, đến lúc đủ mạnh mẽ thì thứ cháu muốn bảo vệ không còn nữa”
Người cố vấn thở nhẹ, cố hạn chế mức độ tồn tại của mình xuống bằng 0, hỏi “Gia đình à? Ý tôi là thứ cô muốn bảo vệ?”
Tĩnh Yên gật đầu, vành mắt đã đỏ lên đôi chút, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ
Gia đình?
“Đúng rồi! Cháu biết thứ đồ đó là gì rồi” Tĩnh Yên dụi dụi mắt, không kìm được vui mừng “Là chiếc nhẫn kết hôn”
“Nhẫn kết hôn?” người cố vấn mặt đầy vẻ nghi ngờ, hỏi lại “Thứ đó có thể xác nhận danh tính?”
“Có thể chứ, nhẫn kết hôn bây giờ người ta hay khắc tên lên đó lắm, còn nữa có nơi mỗi người đàn ông chỉ được mua 1 chiếc nhẫn thôi đó bác à” Tĩnh Yên luôn miệng phổ cập kiến thức “đời sống” cho đồng chí cố vấn
“Vậy cô ra ngoài nói với Tuấn chuẩn bị, lấy danh sách của những người tình nghi trước đó, lọc ra những người đã kết hôn trước đi, à tra cứu tên chồng của những người đó trước” người kia gần như mù mờ nhưng tư duy vẫn rất sáng suốt
“….” Tĩnh Yên rốt cuộc đã hiểu, mạch tư duy của con người này, thật sự không thể dùng logic bình thường để hình dung…
Đúng theo như hai người dự đoán, thứ tìm được là 1 chiếc nhẫn cưới, trên nhẫn còn có khắc tên 2 người…
“Đội trưởng! Điều tra được hung thủ rồi, tôi đem tên trên chiếc nhẫn đối chiếu với danh sách tìm được người phụ nữ tên là Trịnh Phương Mai, là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Đồng Vân, 7 năm trước kết hôn cùng với một người đàn ông tên Nguyễn Đức Bảo, hai người họ có với nhau một đứa con trai, nhưng hai năm trước chồng và con cô ta đã chết trong một vụ hỏa hoạn.”
“Một vụ hỏa hoạn?” cố vấn như nhận ra điều gì đó đột nhiên xoay người lại hỏi “Có thông tin cụ thể không?”
“Đây ạ!” Thắng đưa một tập hồ sơ có liên quan “Vì thời gian gấp gáp nên em chưa kịp xem”
Người cố vấn cầm hồ sơ vụ hỏa hoạn đọc một hồi lâu, nói khẽ “Xem ra nhưng suy đoán trước đây của tôi về đối tượng của hung thủ đã sai rồi, hắn có kế hoạch, hơn nữa chuỗi vụ án liên hoàn này vẫn chưa kết thúc…”