"Tôi đã gặp qua nhiều chàng trai, có những người thu hút tôi theo kiểu - ồ, đây là mẫu chàng trai mình thích! Đến cuối cùng lại yêu một người, mà chẳng hiểu tại sao!"
Nói về chàng trai mà tôi thích, tôi cũng không hiểu vì sao bản thân lại đi yêu thích cậu ấy. Vì theo đuổi cậu ấy mà mặt dày đến như vậy? Tôi gặp chàng trai đó vào năm nhất đại học. Phật viết "Kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được kiếp này một lần gặp mặt thoáng qua". Tôi không biết kiếp trước, tôi và chàng trai đó đã ngoái đầu nhìn nhau bao nhiêu lần. Tôi chỉ biết kiếp này, tôi đã ngoái đầu nhìn lại cậu ấy đến hơn năm nghìn lần. Tôi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên tôi ngoảnh lại nhìn cậu ấy vào ngày nhập học đầu tiên của các sinh viên trường Báo chí. Tôi đã may mắn thi đỗ vào chuyên ngành ảnh báo chí của khoa báo trong trường. Mặc dù chỉ đi lướt qua và cậu ấy cũng chẳng có gì nổi bật, nhưng tôi vẫn cứ quay đầu lại nhìn cậu ấy một lần. Tôi thấy một người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh cậu ấy và tôi đoán cậu ấy được mẹ dẫn đến nhập học. Tôi bĩu môi thầm nghĩ “Là sinh viên chứ có phải con nít đâu nhỉ? Đi nhập học cũng cần phải để mẹ dắt đi sao?”. Ngày thứ hai nhận lớp, tôi rà soát một lượt các gương mặt bạn bè mới trong lớp và nhận ra gương mặt của cậu nằm trong đám đó. Tôi bắt đầu quan sát cậu kĩ hơn, đeo kính cận, dáng cao gầy và tóc đen được cắt gọn gàng. Nhìn cậu không giống một học sinh ngoan ngoãn núp váy mẹ như trong ấn tượng lần đầu của tôi. Càng quan sát cậu, tôi nhận ra mình lại càng thích ngắm cậu như thế. Tổng số lớp có bốn hai người, nhưng trong mắt tôi lúc đó lại chỉ nhìn thấy mỗi mình cậu ấy. Tôi là một cô gái luôn biết cách làm chủ cảm xúc của bản thân, cho nên tôi cũng biết rõ lần này tôi quả thực đã trúng tiếng sét ái tình với cậu ấy mất rồi.
Trong khi đó, ngày nào tôi cũng bị một cô bạn cùng tổ rủ rê đi hết chỗ này đến chỗ nọ.
- Du Du, học xong mình đi ăn bún đậu ở cổng trường đi. Ở đó có bún đậu ngon lắm.
- Được thôi. Hết giờ đi ăn.
…
- Du Du, ra chơi đi căng tin ăn sữa chua nhé. Tự nhiên thèm quá.
- Được thôi. Ra chơi đi ăn.
…
- Du Du, học xong lượn ra Nghĩa Tân xem đồ đi. Ở đó có rất nhiều đồ lưu niệm dễ thương.
- Được. Tan học mình đi.
…
Sau này khi trở thành bạn thân, cô bạn đó mới khai ra là ngày đó có ấn tượng với tôi, thấy tôi đặc biệt nên tìm cách tiếp cận. Và cuối cùng thì cô bạn đó cũng đã thành công. Chúng tôi chính thức trở thành bạn thân chỉ sau vài lần đi chơi như thế. Tôi gọi cô ấy là Yuyi. Cô ấy gọi tôi là Du Du. Còn chàng trai mà tôi thích có tên là Phi.
Hai năm chỉ để quan sát một người, tôi cũng không biết bản thân mình lấy đâu ra nhiều sự kiên nhẫn đến vậy. Kiên nhẫn ngồi nghiêng đầu sang phía có Phi đến mỏi nhừ cả cổ. Kiên nhẫn vô tình liếc mắt nhìn cậu đến lé cả mắt. Kiên nhẫn giả vờ thu dọn sách vở chậm chạp để lấy cớ ra khỏi lớp sau cùng, sau Phi. Kiên nhẫn tạo nên những lần gặp mặt vô tình, rồi còn kiên nhẫn xin xỏ nịnh nọt lớp trưởng để cậu ta cho tôi xếp nhóm làm bài tập chung với Phi. Nếu như Yuyi nói thì nhìn tôi khá dặc biệt, dễ để lại ấn tượng cho người khác. Nhưng với Phi thì ma lực của tôi lại vô dụng. Dù đã cố gắng hết sức, tôi với Phi cũng chỉ dừng lại ở mối quan hệ “bạn học”. Phi thậm chí còn không để tôi trong mắt. Cuộc sống của tôi nếu nói là tẻ nhạt cũng đúng, không tẻ nhạt cũng không sai. Mỗi ngày đều lên lớp học và ngắm Phi, mỗi ngày đều đi la cà cùng Yuyi… Và mỗi ngày tôi đều thấy vui vẻ. Người ta nói, ông trời rất công bằng, chẳng bao giờ dành sự ưu ái nhất định cho một người nào cả. Nếu cuộc sống của bạn quá êm đềm, thì đơn giản là vì chưa đến lúc để bạn đối đầu với sóng gió mà thôi. Tôi cũng như vậy đấy, cứ ngỡ cuộc sống sẽ mãi êm đềm như vậy, sẽ mãi vô tư như vậy, rồi sẽ từ từ lớn, từ từ trưởng thành. Nhưng cuối năm hai đại học, tôi phát hiện ra mình mắc phải căn bệnh Basedow. Tôi càng ngày càng gầy đi không lí do, tôi ăn rất nhiều nhưng vẫn không tăng cân. Mắt tôi vốn cận nhưng có dấu hiệu càng ngày càng lồi ra, tay tôi run lên từng đợt, trí nhớ tôi giảm sút, còn đầu óc thì càng ngày càng ngu đần đi trong khi trước đó theo mọi người nhận xét thì tôi vốn là một cô gái rất thông minh. Từ một cô gái khỏe mạnh, năng động bỗng chốc phát hiện mình sẽ phải sống chung với một căn bệnh cả đời. Tuy nó không phải là một căn bệnh nguy hiểm, tuy nó rất dễ chữa nhưng hiện nay chưa có một loại phương pháp nào có thể chữa được tận gốc rễ của căn bệnh này. Điều đó đồng nghĩa với việc những bệnh nhân mắc Basedow như tôi sẽ phải sống chung với nó cả đời. Tôi là một trong những trường hợp phát hiện bệnh sớm nên rất dễ chữa. Tôi đã có một quãng thời gian để nằm viện cho các bác sĩ theo dõi điều trị. Sau khi các chỉ số liên quan đã ổn định, tôi được bác sĩ kê đơn thuốc về uống hàng ngày và cứ mỗi tháng lại đến tái khám lấy thuốc một lần. Tinh thần của tôi sa sút đến độ chán nản mọi thứ. Chán đi học, chán gặp bạn bè và chán luôn cả Phi. Tôi đã luôn tự ti rằng bản thân không xứng với Phi, giờ mang trong người bệnh tật tôi lại càng thấy không xứng. Sau khi nghỉ ngơi, tôi vẫn lên lớp nhưng chỉ để ngủ, ngủ li bì từ tiết một đến tiết năm. Chẳng buồn học, chẳng buồn nói chuyện, chẳng buồn ngắm Phi. Còn Yuyi, cô ấy đã khóc khi vào thăm tôi ở bệnh viện. Tôi thấy rất hạnh phúc khi có được một cô bạn thân như vậy. Cũng coi như ông trời không bạc đãi tôi. Tôi buông thả bản thân, bỏ thuốc hẳn một tháng. Đến ngày đi tái khám, bác sĩ nhìn chỉ số TSH trong máu của tôi tăng lên rất cao nên bắt phải nhập viện để điều trị. Tôi rất sợ lại một mình nằm viện lần nữa nên xin xỏ mãi bác sĩ mới kê đơn thuốc cho tôi về uống và dặn không được bỏ thuốc nữa. Tôi hoàn toàn đồng ý, vì bản thân cũng không dám có ý định bỏ thuốc lần nữa. Rồi mỗi ngày tôi đều uống thuốc đúng giờ, ngủ đúng giấc. Tôi trân quý bản thân nhiều hơn, tôi thừa nhận mình là một đứa nhát gan và sợ chết.
Tôi học hành sa sút, kết quả cuối kì rất thấp. Tôi mệt mỏi với phố phường Hà Nội lúc nào cũng ồn ào, nóng nực và khói bụi. Tôi sợ Phi sẽ chán nản hình ảnh tồi tệ của tôi hiện tại. Và tôi đã bảo lưu kết quả học tập, chạy trốn đến một thị trấn nhỏ thuộc một tỉnh ở Trung Quốc. Tôi đã sống một năm ở đó, một năm không có người thân, không có bạn bè, không có Phi.
- Chào mừng cậu quay lại, Du Du.
- Đúng rồi, nhanh thật. Mới đó mà đã một năm trôi qua. Tớ cuối cùng cũng đã trải qua được một kiếp nạn của mình rồi. Chúc mừng nào…
Vừa trở về Hà nội, tôi liên lạc ngay với YuYi – cũng đúng thôi, ngoài cô bạn ra tôi không thân với bất cứ ai cả. Tôi vốn là người không có nhiều bạn bè, đơn giản vì chính tôi không thích. Tôi giao tiếp khá tốt, kết giao được với rất nhiều người, nhưng lại rất ít bạn bè. Cũng giống như tôi có hàng trăm chiếc mặt nạ khác nhau, nhưng đứng trước những người bạn tốt của mình tôi chỉ có một chiếc mặt nạ duy nhất.
- Quay lại rồi, cậu sẽ học với khóa 34 nhỉ. Buồn thật đấy, không được học cùng lớp nữa rồi. Ôi, cô đơn quá!
YuYi cứ luyên thuyên mãi về vấn đề đó. Còn tôi thì chỉ cười trừ rồi “ừ” một cái cho có lệ. Tôi trở về, và hầu như ai ai cũng nhận ra tôi khác xưa rất nhiều. Vẻ ngoài và cả tính cách. Có lẽ tôi ít nói hơn…
Someone like you...
Tháng 8 bắt đầu bằng những ngày nắng hè còn sót lại. Đó là cái nắng chẳng dịu dàng một chút nào, vì tiết trời vẫn chưa hẳn vào thu.
- Du Du, xin chào! Đi liên hoan với lớp nhé!
- Ơ, chào mọi người. Giờ tớ phải lên văn phòng khoa nộp hồ sơ xin học lại.
- Ừ, lên nộp đi. Nhanh lên rồi đi liên hoan với lớp. Chúng tớ đợi dưới này.
Tình cờ gặp một nhóm bạn trong lớp cũ trước cổng trường sau, họ đang tụ tập để đi liên hoan lớp đầu năm. Thực ra, lớp trưởng cũng đã thông báo trước trên Group lớp. Tối trước đó, tôi cũng đã phân vân có nên đi hay không? Tôi muốn gặp Phi, muốn biết hiện tại cậu ấy trông như thế nào? Có đẹp trai hơn tí nào không? Tôi luôn tò mò về cuộc sống Phi từ trước đến giờ. Một năm không đủ để tôi quên Phi, một năm không là gì hết…
Chào nhóm bạn, tôi lao vào trường với tốc độ nhanh chóng. Chỉ sợ muộn một chút thôi là các thầy cô trên khoa sẽ tan làm. Tôi đã gặp lại Phi ngay lúc đó, ngay tại cổng trường một cách không báo trước. Tôi như có như không liếc nhìn Phi một cái. Vì tò mò, vì muốn nhìn cậu ấy, vì sức hút của Phi đối với tôi chưa bao giờ giảm. Tôi bất ngờ trước hình ảnh như một anh lính cụ Hồ của Phi, phải nói là rất rất ấn tượng. Vừa qua mùa hè nóng nực nên Phi có vẻ đen hơn, cùng với quả đầu đinh có lẽ là mới cắt khiến tôi càng thêm choáng váng. Rất muốn chào hỏi cậu ấy, rất muốn hét to vào mặt cậu ấy rằng “Lâu quá không gặp” lại không có đủ can đảm. Phi không biết có nhìn thấy tôi hay không, à không biết có nhận ra tôi hay không? Chỉ thấy cậu lãnh đạm đi qua tôi như không hề quen biết. Tôi thất vọng, và tự nhủ phải cố gắng đi qua người này một cách thật tự nhiên. Rồi tự lừa dối chính mình rằng “Đấy, tôi đã quên được Phi rồi”.
“Tuổi trẻ ấy, thật buồn cười, đi qua bao nhiêu ngọn núi, con sông cũng không mệt. Vậy mà có lúc mới đi qua một người thì đã muốn chùn chân.”
Một năm sống ở một nơi đất khách quê người, tôi đã trở nên kiên cường thế nào? Một năm sống mà không có người thân, bạn bè ở bên tôi đã cô đơn đến mức nào? Và giờ đây quay lại, tôi thấy mình đã thay đổi rất nhiều? Có lẽ cuộc sống không có ai ở bên đã khiến tôi vốn tự lập càng tự lập hơn. Đã cô đơn lại càng cô đơn hơn.
- Du Du, cậu ổn chứ? Cậu, thay đổi rất nhiều? Cuộc sống của cậu bên đó một năm đã trải qua như thế nào vậy? Có quen được nhiều bạn mới không? Hay có tán tỉnh được anh chàng “soái ca” nào không? Tớ rất tò mò đấy.
- Yuyi, xin lỗi. Tớ rất lười phải kể lại những thứ đã qua.
- Vậy, cậu còn nhớ Phi chứ? Cậu gặp cậu ta chưa?
- Yuyi, xin lỗi. Tớ rất lười phải nhớ lại quá khứ. Rất lười để nhớ một ai đó của quá khứ. Vì như thế, sẽ rất mệt.
Tôi đang nói dối, tôi biết. Một năm đó không đủ để tôi quên được Phi. Tôi đã rất nhớ cậu ấy, nhớ rất nhiều. Nhưng tôi có tư cách gì để đến gần Phi chứ? Trước đó không có, giờ lại càng không? Vậy nên, cách tốt nhất là đóng băng kí ức, đóng băng trái tim, đóng băng tình cảm ngu ngốc này đi. Thấy tôi nói thế, Yuyi cũng không hỏi thêm gì nữa. Chúng tôi rơi vào im lặng, mỗi người tự đuổi theo một suy nghĩ của riêng mình. Trong quán trà sữa quen thuộc, ca khúc “someone like you” của nữ ca sĩ Adele vẫn vang lên đều đều.
- Đó có phải Phi không? Đúng là cậu ta rồi!
Theo ánh nhìn của Yuyi, tôi quay lại nhìn theo. Đúng là Phi rồi. Phi đang vào quán trà sữa này, cùng với một cô gái. Tôi biết, đó là người yêu của Phi. Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, rất xứng với Phi. Họ đã công khai, trên mạng xã hội có rất nhiều ảnh họ chụp chung. Tôi chỉ nở một nụ cười nhạt khi biết Phi mà tôi từng thích đã tìm được một nửa yêu thương. Còn tôi vẫn vậy, chỉ cố gắng tìm kiếm các mục đích để tồn tại, như việc kiếm thật nhiều tiền để chữa trị tận gốc căn bệnh Basedow trên người. Còn với Phi, tôi đã hết hi vọng từ một năm trước. Tôi dễ dàng từ bỏ như vậy, là vì tôi tin thời gian còn nhiều, thanh xuân còn dài tôi nhất định sẽ tìm được một người giống Phi. Và đặc biệt, người đó phải thuộc về tôi.
- Du Du, cậu có muốn đi đâu đó chụp ảnh không? Chúng ta đi thôi, đi bây giờ.
Giọng nói của Yuyi khiến tôi thoát khỏi mớ suy tư của bản thân. Vì khá nhạy cảm nên tôi hiểu cô bạn luôn nghĩ cho tôi. Cô sợ tôi khó xử, sợ tôi đau lòng khi thấy hình ảnh một nam một nữ ở bàn đối diện. Tôi biết cô bạn rất tốt, luôn nghĩ cho cảm xúc của những người bên cạnh. Nhưng có lẽ lần này Yuyi đã hiều lầm, hoặc cũng có thể tôi đã thay đổi đến mức cô ấy không nghĩ đến việc tôi có đủ can đảm đứng lên và từ từ tiến về phía bàn đối diện – nơi đó có Phi và người yêu của cậu ấy. Phi bất chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẫn đôi mắt ấy, lãnh đạm đến đáng ghét. Hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, tôi từ từ giơ tay ra trước mặt Phi.
- Chào Phi, lâu rồi không gặp. Cậu còn nhớ tôi chứ?
Phi đờ đẫn nhìn tôi hồi lâu, môi mấp máy trả lời:
- Không. Cậu là ai?
Tôi nghe tiếng tim mình đập nhẹ nhàng, bình yên đến lạ. Cuối cùng tôi mỉm cười rạng rỡ trả lời:
- Tôi à? Một người đã từng thích cậu, rất thích cậu. Hai năm, à không. Ba năm đấy! Còn bây giờ, tôi hết thích cậu rồi. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi đã từng thích cậu rất nhiều. Không vì lí do gì cả. Chỉ muốn trả lại cho bản thân một lần can đảm thôi, vì trước đó cậu không hề biết đến tình cảm tôi dành cho cậu. Người yêu cậu đó sao? Rất xinh đẹp, thật sự hai người rất đẹp đôi. Chỉ vậy thôi.
Nói rồi tôi kéo Yuyi rời khỏi đó trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người. Tôi thật sự đã làm rất tốt, có đúng không?