Hoàn thành Someone like you (Một ai đó giống anh) - Hoàn thành - Thanh Khê

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Theo em chữ "tốt" của chị phải viết hoa, phải sửa thành: "Tốt thôi, để cho hai..."
Bài của chị thật sự rất hay, khi nào có đăng chương mới nhớ mời em vào nha.
A, chị cũng nghĩ vậy. Tại chị đổi lại thành lời nghĩ thầm nên không để ý phải viết hoa chữ đó. Cảm ơn em nha! Chị vào sửa liền luôn giờ.
Cảm ơn đã ủng hộ chị để chị có động lực, khi nào có chương mới chị sẽ mời em vào! Hí hí.
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Chương 9:

- Thanh Du, cậu mất tích đi đâu cả ngày hôm nay vậy? Hồi nãy bọn tớ đến phòng cậu thì thấy cửa khóa, gọi điện cũng không có ai trả lời.

- Tớ…

- À, hóa ra là đi hẹn hò với gấu nhé… Ai đây, khai mau còn tha.

Chưa kịp để tôi giải thích, ánh mắt Yuyi đã chiếu ra tia sáng nhìn trúng người đang đứng nãy giờ sau lưng tôi. Đúng như bản chất vốn có, cô bạn nhanh chóng chuyển chủ đề sang người đó. Ánh nhìn cũng vì thế mà càng dữ dội hơn. Đối diện với ánh mắt xuyên thấu của Yuyi, Hàn Dương vẫn đứng đó bất động không lên tiếng.

Còn tôi, không biết phải trả lời Yuyi thế nào, đúng hơn là không biết phải nói gì trong trường hợp này. Chẳng lẽ nói, việc tôi mất tích một ngày là để nhốt mình trong phòng trốn họ ư? Hay phải nói, tôi mất tích một ngày để đi đón Hàn Dương? Nói thật hay nói dối suy cho cùng cũng chỉ là để thỏa mãn cảm xúc của bản thân… Cho nên tôi lựa chọn nói dối, vì lời nói thật thì thường dễ mất lòng. Tôi cũng không muốn trở thành tấm bia cho bọn họ chĩa mũi tên vào. Do đó, tôi đã bịa ra một lời nói dối cực kì ngọt ngào.

- À, hôm nay bạn tớ ở bên Trung sang nên tớ đi đón anh ấy. Quên mang điện thoại theo nên các cậu gọi chắc chắn không ai trả lời là đúng rồi.

- Đi đón bạn mất hẳn một ngày sao?

Lần này là Phi lên tiếng, tôi thấy cậu ấy khẽ liếc về phía Hàn Dương. Ánh nhìn không chút cảm xúc nào, vẫn lãnh đạm như vậy. Có lẽ chính điểm này ở Phi đã thu hút tôi, khiến tôi u mê mãi trong thứ tình cảm đơn phương dành cho cậu từ đó đến giờ. Tôi cũng không biết thị hiếu của bản thân lại kì lạ đến vậy, càng lãnh đạm tôi càng thích, càng phớt lờ tôi càng ôm thương nhớ. Mãi mãi không dứt ra được… Đứng trước Phi, tôi lúng túng là sự thật.

- Bà chị nói đi, tôi cũng muốn biết người bạn đó rốt cuộc là quan trọng thế nào với bà chị?

Lưu Dương cũng lên tiếng, nhưng ánh mắt của cậu ấy không nhìn về phía sau lưng tôi mà dừng ngay ở trên người tôi, quan sát một lượt từ trên xuống dưới. Cậu ta luôn như vậy, luôn là người đầu tiên nhìn thấy bất thường ở tôi. Đối diện với câu hỏi của cậu ta tôi bắt đầu chột dạ, tâm tình càng trở nên rối rắm hơn. Tôi biết lời nói dối này đã bị cậu ta vạch trần rồi. Cậu ta vốn là luôn thông minh đến đáng ghét như vậy.

- Ờ thì… mà chuyện này có quan trọng không? Tôi giới thiệu với mọi người, đây là Hàn Dương – bạn của tôi từ bên Trung sang chơi.

- Xin chào mọi người.

Lúc này, sau khi nghe tôi nhắc đến mình Hàn Dương mới tiến lên trước một bước kéo nhẹ khóe miệng chào mọi người bằng chất giọng lớ lớ của mình. Mọi người dồn hết tập trung về phía người nói, có lẽ họ đều không nghĩ đến anh chàng này biết nói tiếng Việt. Còn riêng tôi thì len lén thở phào nhẹ nhõm, hưởng thụ phản ứng của mọi người một chút rồi mới lên tiếng đề nghị.

- Này mọi người, có ai đói không chứ tôi đói đến muốn xỉu rồi đây. Chúng ta cùng đi ăn đêm đi, coi như ăn chào mừng bạn tôi đến Việt Nam.

- Ăn đêm à? Đi luôn, chúng ta đến quán đồ nướng chị Bé ăn đi. Mọi người thấy sao?

Chỉ cần nhắc đến ăn là cô bạn của tôi quay ngoắt một trăm tám mươi độ ngay. Tôi cũng đưa mắt sang nhìn hai anh em nhà họ Lưu ý muốn nghe câu trả lời của họ.

- Được.

Đó là câu trả lời của Phi.

- Đi chứ, tôi cũng đói lắm rồi đây.

Còn đây là câu trả lời của Lưu Dương.

- Vậy đi thôi!

Tôi lên tiếng sau cùng quyết định cả đám cùng đi đến quán đồ nướng chị Bé đầu ngõ. Đúng lúc đó, Hàn Dương quay sang nói tiếng Trung với tôi:

“DuDu, anh muốn cất đồ vào phóng mình trước.”

“À, em quên mất.”

Tôi nhìn về phía mọi người chưa kịp cất lời thì đã thấy cả ba người phía trước đều đồng loạt quay sang nhìn chúng tôi. Mỗi người một sắc mặt nhưng có lẽ lí do đều là vì không hiểu chúng tôi đang nói gì. Tôi nhanh chóng truyền đạt lại ý muốn nói:

- Mọi người đợi tôi một chút nhé, tôi đem đồ của anh ấy vào cất trong phòng trước rồi đi ăn sau.

- Trong phòng????

- Cái gì?????

Cả Yuyi và Lưu Dương đều đồng thanh hét lên khiến tôi giật mình. Có gì mà phải nói lớn như vậy chứ? Nhìn Phi xem, cậu ấy còn chẳng quan tâm. Tôi đang định lên tiếng giải thích thì Phi bất ngờ nói:

- Khách sạn ở Việt Nam không thiếu, cậu ném anh ta vào một cái khách sạn nào đó tốt nhất Hà Nội là được.

- Nhưng tôi không quen ở khách sạn.

Hàn Dương im lặng nãy giờ cũng lên tiếng bằng chất giọng tiếng Việt khó nghe của mình. Tôi nhìn Phi rồi quay sang nhìn Hàn Dương, trong đêm tối nhưng tôi vẫn cảm nhận được là họ đang nhìn nhau. Tôi cũng bắt đầu bất động đứng đó, không biết nói gì cũng không biết phải giải thích ra sao? Cho đến khi, Hàn Dương kéo tay tôi kéo về phía anh thì thầm vào tai tôi đủ để tất cả mọi người cùng nghe thấy. Chỉ có điều chắc chắn họ đều không hiểu tiếng Trung.

“Cậu ta là người tên Phi đúng không? Anh không thích cậu ta! Thôi, em mở cửa để anh vào cất đồ nào.”

“Được, được.”



Chúng tôi đi đến quán chị Bé, nơi có rất nhiều món nướng ngon, bổ, rẻ. Sau khi cả đám yên vị quanh một cái bàn nhỏ, chị Bé vui vẻ chạy đến bàn chúng tôi hỏi:

- Ôi, hai em gái hôm nay dẫn nhiều bạn đến ủng hộ quán chị thế? Đâu, anh nào là bạn trai của cô nào? Giới thiệu đi chứ.

- Chị Bé, họ đều là bạn em. Không như chị nghĩ đâu.

Chị Bé là vậy, luôn luôn thân thiết với khách hàng. Mà tôi và Yuyi coi như là khách ruột của chị rồi! Nghe câu trả lời của tôi xong, chị liếc nhìn về phía ba chàng trai một chút rồi mới chịu rời đi chuẩn bị đồ cho chúng tôi. Chị Bé rất gầy, người cũng không cao. Mắt chị ấy còn lồi hơn cả mắt tôi vì chị cũng mắc phải căn bệnh Basedow giống tôi. Mắc căn bệnh này, cơ địa của mỗi người khác nhau thì khả năng bình phục của họ cũng khác nhau. Hơn một năm trước, tôi cũng gầy như chị ấy. Nhưng nhờ điều trị bằng thuốc cùng với cơ địa tốt nên rất nhanh bình phục, cả cân nặng cho đến sức khỏe đều đã trở về như ban đầu. Trong đợt tái khám lần trước, bác sĩ điều trị có bảo tôi cố gắng uống thuốc thêm hai tháng nữa sẽ cho tôi làm thử nghiệm dừng thuốc. Ngày tái khám lần nữa cũng sắp đến rồi, tôi hi vọng mọi thứ đều sẽ suôn sẻ.

- Đồ đến rồi đây! Các em ăn ngon miệng nhé! Hôm nay trung thu, chị khuyến mại cho thêm một phần thịt.

- Chị là nhất đấy ạ, chị Bé.

Chị ấy cứ lấy lòng khách hàng như vậy bảo sao quán chị không đông cho được. Hôm nay trung thu nên quán càng đông hơn mọi ngày, bao nhiêu chiếc bàn, chiếc ghế đều được chủ quán huy động ra phục vụ khách hết. Chúng tôi phải chen chúc nhau trong một cái bàn nhỏ, nhưng như vậy lại có cảm giác ấm cúng gần gũi hơn. Cũng may, biết trước hôm nay là ngày tết sẽ đông khách nên chị Bé đặc biệt chuẩn bị nhiều đồ để bán hơn mọi ngày. Nhìn đống đồ ăn trước mặt, bụng tôi sôi lên sùng sục. Lên tiếng mời mọi người một câu, tôi bắt đầu vục đầu vào ăn một cách ngon lành. Cả ngày trong trạng thái ngủ như chết, tôi thật sự đã rất đói rồi!

“Xem ra em thực sự rất đói nhỉ? Không phải nãy giờ có nói ăn tối rồi sao?”

Câu hỏi của Hàn Dương khiến tôi suýt nữa thì sặc, ớt cay nồng lên mũi làm tôi khó chịu thật muốn uống một cốc nước. Hàn Dương quan sát tôi ăn từ đầu đến giờ nên rất nhanh nhìn thấy phản ứng của tôi, anh với tay lấy chai nước bên cạnh đưa tôi.

“Cảm ơn”

“Em không cần phản ứng như vậy, cứ muốn cứng đầu với anh là sao chứ?”

Tôi vừa tu chai nước, vừa nghe Hàn Dương lải nhải bên tai. Uống được nửa chai tôi mới cảm thấy khá hơn, chỉ biết yếu ớt lườm anh ta một cái. Con người này, ở bên anh ta không biết sẽ chết lúc nào không hay!

- Cậu ăn từ từ thôi, cứ như con ma chết đói không bằng ý.

Yuyi cũng quan tâm nhắc nhở tôi. Tôi liên tục gật gật đầu ngoan ngoãn nghe lời cô bạn.

- Bà chị đúng là luôn khiến người khác phải lo lắng.

- Bỏ chữ “bà” đi. Gọi là “chị”.

- Xem ra vẫn còn sức cãi lý như vậy thì coi như không sao rồi.

Lưu Dương mỉm cười trước phản ứng của tôi, miệng lí nhí như chỉ để bản thân cậu ta nghe thấy. Tôi không thèm đôi co với người này nữa, chuẩn bị cúi xuống ăn tiếp thì thấy bát ớt của mình không cánh mà bay, thay vào đó là một bát nước chấm không ớt. Tôi ngẩng đầu lên chưa kịp chất vấn xem ai là thủ phạm thì kẻ đó đã tự thú:

- Không cần hỏi, là tôi đổi. Cậu ăn ít ớt thôi, không tốt cho dạ dày.

Nói rồi, Phi vội cúi xuống gắp miếng thịt đang nóng hổi trên bàn nướng trực tiếp bỏ vào miệng. Tôi ú ớ không kịp ngăn lại hành động của cậu ấy, thầm nghĩ "chắc miếng thịt đó nóng lắm!" Tôi thấy cậu ấy chau mày rít nhẹ một cái nhưng rồi rất nhanh chóng trở lại gương mặt lãnh đạm ban đầu. Được rồi, tôi công nhận người này rất giỏi che giấu vẻ lúng túng của bản thân. Tôi cũng không muốn vạch trần Phi, để cậu ấy một chút thể diện đi. Tâm trạng tôi trở nên vui vẻ hơn, lại cắm đầu vào ăn nếu không bọn họ sẽ ăn hết phần của tôi mất.

- Này, có ai uống bia không? Hôm nay tôi muốn uống bia.

- Được đấy, được đấy! Tôi cũng thèm bia lâu lắm rồi.

Lưu Dương là người đề nghị, còn Yuyi là đứa hào hứng đồng tình với ý kiến của cậu ta. Tôi ngẩng lên ngán ngẩm nhìn hai người họ, ai uống thì uống chứ tôi nhất quyết không uống.

- Bia?

Hàn Dương quay sang hỏi tôi chỉ để khẳng định anh ấy không nghe sai ý của hai người kia. Tôi gật gật đầu nói:

“Anh uống bia không? Uống cùng bọn họ chứ em thì không thể uống được rồi.”

Nghe tôi nói xong anh quay ra nhìn hai người kia vẫn đang dõi mắt về phía chúng tôi chờ đợi, vui vẻ đồng ý:

- Ok. Uống bia.

- Tốt, còn em họ chắc em không uống đâu nhỉ. Vậy…

- Ai nói tôi không uống, hôm nay tôi cũng có nhã hứng muốn uống bia. Anh có ý kiến gì không, anh họ?

- A, tất nhiên là không rồi. chị Bé ơi, cho tụi em một kiện bia Hà Nội ra đây nhé!

Tôi trợn tròn mắt nhìn bốn người trước mặt uống từ chai này đến trai kia, rồi lại tròn mắt nhìn đống vỏ chai nằm lăn lóc dưới bàn. Chẳng còn ai quan tâm đến tôi nữa, tôi nhàm chán cứ như vậy mà nhìn họ uống bia. Không biết bao lâu sau, bốn người bọn họ đã uống hết ba kiện bia. Khách trong quán cũng đã vãn đi nhiều, chỉ còn một hai bàn với bàn chúng tôi. Chị Bé cũng bắt đầu tranh thủ dọn dẹp quán, tôi rảnh rỗi buồn tay, buồn chân nên đứng dậy phụ chị một chân, một tay. Thay vì ngồi đó nhàm chán nhìn bọn họ uống bia đàm tiếu những chuyện trên trời dưới đất thì tôi thà đi phụ chị Bé dọn dẹp bàn ghế còn hơn. Không biết có phải do tác động của hơi men không mà tôi thấy bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, rất hợp cạ, bọn họ cười vang cả một góc quán. Lưu Dương luyên thuyên về mấy cô gái Hà Nội xinh đẹp, và hứa sẽ giới thiệu cho Hàn Dương một cô. Yuyi thì vừa uống bia, vừa nghe, vừa cười khúc khích, cô nàng này chắc cũng say lắm rồi. Còn Phi thì ít nói hơn, chỉ thỉnh thoảng thêm vào một hai câu nhưng nhìn cậu ấy có vẻ uống rất nhiều bia. Tôi để ý thấy tay cậu ấy chốc chốc lại cầm cốc bia lên uống. Mặt cậu ấy hồng lên rõ rệt vì tác dụng của bia, vẻ lãnh đạm của cậu ấy biến mất, ánh mắt ti hí cùng ánh nhìn mê li càng chứng tỏ cậu ấy đã say mất rồi! Vừa xếp ghế tôi vừa tranh thủ quan sát Phi, bộ dạng say xỉn của người này không phải lúc nào cũng có cơ hội trông thấy. Mải ngắm nhìn Phi cho đến khi cậu ấy dùng ánh mắt ti hí của mình quay sang nhìn tôi, tôi mới giật mình vội vàng cúi đầu xuống tập trung vào công việc xếp ghế. Trái tim trong lồng ngực cũng vì thế mà đập nhanh hơn. Mặc dù không nhìn thấy nhưng tôi vẫn có cảm giác ánh nhìn của cậu ấy vẫn dừng ở trên người tôi. Tôi cố gắng sao cho thật tự nhiên, có thể cậu ấy say nhưng tôi lại rất tỉnh táo. Tôi không thể để bản thân chìm đắm mãi trong nhu tình của cậu ấy được.

“Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo nửa đời…”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Chương 10:

Mười một giờ ba mươi phút, một mình tôi chật vật với bốn con người đang say xỉn. Tổng cộng là năm kiện bia đã được bọn họ uống hết, thật là không thể tin nổi. Cuối cùng người chịu khổ lại là tôi thôi!

- DuDu xinh gái, tối nay tớ không về được rồi. Đành phải ngủ lại phòng bạn thôi!

Yuyi vừa mè nheo với tôi vừa giật giật mái tóc nửa vời của tôi. Tôi không nghĩ bộ dạng say xỉn của cô nàng này lại có khuynh hướng bạo lực ngọt ngào như vậy. Thật là làm cho người ta không thể nói nổi.

- Được rồi, được rồi! Hôm nay cho cậu ngủ lại một đêm.

Giờ cũng muộn rồi, tôi cũng không thể cô ấy về nhà một mình trong bộ dạng này được. Ở đây cũng chẳng còn ai đủ tính táo để đưa cô ấy về, thôi thì đành phải chia sẻ một nửa chiếc giường của mình cho cô ấy thôi! Tôi dìu Yuyi ra khỏi quán chị Bé, ba người đàn ông cũng đang chật vật theo sau tôi. Với năm kiện bia thì chẳng còn ai đủ tỉnh táo nữa, tôi thấy Phi là người uống nhiều nhất nhưng lại không thấy cậu ấy say bằng hai người còn lại. Tửu lượng của cậu ấy quả thực quá tốt đi! Liếc về phía hai người đàn ông còn lại, tôi thấy họ đang tay trong tay, khoác vai nhau một cách tình tứ. Miệng Lưu Dương vẫn không ngừng lải nhải về mấy chuyện trên trời dưới đất với người bạn Trung mới quen. Tôi cũng không ngờ hai người này lại hợp cạ đến vậy, mặc dù có chút bất đồng về ngôn ngữ nhưng vẫn nói đủ thứ chuyện hàng tiếng đồng hồ. Tôi cười cười lắc đầu nhìn họ, rồi lại nhìn gương mặt ửng hồng của Phi nghiêm túc nói:

- Hai người tự biết đường về nhà chứ? Cũng muộn rồi, về nhanh đi.

- Được rồi.

Phi thờ ơ trả lời một tiếng, còn Lưu Dương lại bắt đầu làm loạn. Cậu ta nói, hôm nay cậu ta rất vui, uống rất nhiều, và giờ thì say rồi không thể về được nữa. Còn bắt tôi phải có trách nhiệm với cậu ta. Con người này đúng là rất giỏi để làm người khác tức giận mà, tôi không thèm đếm xỉa đến cậu ta nữa. Trực tiếp bảo Phi lôi cậu ta về dùm:

- Phi, ở đây trông cậu là tỉnh táo nhất. Cậu chịu trách nhiệm đưa Lưu Dương về hộ tôi nhé!

- Sao tôi phải chịu trách nhiệm với anh ta. Tôi không thích… Anh ta có chân, có thể tự về được.

Tôi tròn mắt nhìn phản ứng giận dỗi của Phi, không nghĩ đến cậu ấy lại từ chối đưa người anh họ của mình về. Tôi cũng biết giận đấy, người này còn chẳng có tí tẹo gì liên quan tới tôi mà vẫn bắt tôi phải có trách nhiệm với cậu ta. Tôi lại bắt đầu chuyển sang giận dỗi với Phi, chuyện mà trước đây tôi chưa từng nghĩ đến:

- Tôi mặc kệ hai anh em họ nhà cậu. Tự lo mà về đi…

- Tôi…

- DuDu không thể mặc kệ tôi được, tối nay tôi phải ngủ lại phòng chị. Hừm… hừm… Không thể để cái tên háo sắc này ở một mình với chị được.

Lưu Dương dùng chất giọng lè nhè của mình xen vào, vừa nói cậu ta còn vừa đập vài cái vào vai của người đàn ông bên cạnh. Không biết Hàn Dương cảm thấy thế nào, nhưng tôi cũng thấy xót cho anh ấy. Tửu lượng anh vốn không tốt, bình thường chỉ uống vài cốc bia đã say. Hôm nay cũng không biết chính xác anh ấy đã uống hết bao nhiêu, nhưng nhìn bộ dạng của anh cực kì thảm hại. Anh ấy là một đầu bếp rất có tiếng ở thị trấn bên Trung nơi tôi đã đến sống gần một năm trời. Gặp anh, quen anh và cuối cùng được anh chỉ cho rất nhiều kĩ năng, kinh nghiệm làm bếp. Thỉnh thoảng rảnh rỗi còn thường dạy tôi những món ăn Trung Hoa nổi tiếng. Anh ấy là một đầu bếp, nấu ăn ngon, sành ăn nhưng không có nghĩa là uống rượu bia giỏi. Trong mắt tôi ngày ấy, anh ấy gần như hoàn hảo không một khiếm khuyết. Chỉ khi nào say, anh ấy mới làm loạn khiến người ta bực mình mà thôi!

- Này, Lưu Dương. Cậu nghe tôi nói, cậu không thể ở lại đây. Phòng tôi rất nhỏ, không chứa nổi cậu đâu.

- Không về là không về. Tôi phải ở đây bảo vệ chị, tôi không yên tâm cái tên Tàu háo sắc này được. Anh hiểu tiếng Việt mà đúng không, cảnh cáo anh không được đụng đến DuDu của tôi. Tôi sẽ giới thiệu cho anh vài cô gái Hà Nội xinh đẹp khác. Ha ha…

Hàn Dương không biết có tiếp nhận được những gì mà Lưu Dương lải nhải vào đầu hay không, chỉ thấy anh ấy mặt đỏ lự đứng nhìn tôi cười cười. Chốc chốc lại nhào người về phía tôi như muốn ôm lấy cả người tôi. Cũng may đang bị Lưu Dương khoác lên vai nên ngăn lại được cái hành động làm loạn kia. Sức tôi cũng chỉ dìu được mỗi Yuyi, cáng thêm một người nữa chắc tôi bị kiệt sức mất! Lúc này, tôi thật sự chỉ muốn vứt hết đám người này ra ngoài đường thôi!

Tôi khó khăn lắm mới dìu được Yuyi về đến phòng. Cũng chẳng còn sức đâu mà quan tâm đến ba người còn lại nữa. Họ chui tất vào trong phòng tôi và ở lì trong đó, tôi đẩy Yuyi vào nhà vệ sinh để mặc cho cô tự tung tự tác vài phút bên trong rồi chờ cô ấy quay lại giường. Dỗ dành mãi cô ấy mới thôi lải nhải và chịu nhắm mắt đi ngủ. Tôi đắp chăn cho cô ấy xong, quay lại thì thấy hai chàng trai tên Dương kia đã ôm nhau ngủ khò khò dưới nền đất lạnh lẽo. Còn mỗi Phi là ngồi thừ người ở bên cạnh, đôi mắt cậu ấy vốn nhỏ nay say rượu lại càng híp vào hơn, khiến tôi không nhìn ra được cậu ấy đang nghĩ cái gì? Sao còn chưa đi ngủ? Tôi lắc lắc đầu, đứng lậy lôi từ trên gác xép xuống một cái chăn bông nữa đắp cho hai anh chàng đang ngủ như chết ở dưới đất. Tôi khẽ liếc nhìn Phi, thấy cậu ấy vẫn trong trạng thái như cũ, chỉ có điều đầu hơi rủ xuống như đang ngủ gật. Không an tâm, tôi rướn người lại gần mặt cậu ấy để nhìn cho kĩ. Mùi bia nồng nặc sộc vào mũi tôi làm tôi thoáng chút khó chịu, nhưng lại không thể rời mắt khỏi cậu ấy. Phi có một sức hút khiến người ta chỉ cần để ý một lần là vĩnh viễn không thể nào thoát ra được. Tôi có lẽ là một ví dụ điển hình nhất. Nhưng đã tự hứa với bản thân là sẽ ít để ý đến cậu ấy hơn, cũng cố gắng để không bị cậu ấy ảnh hưởng nhiều như trước nữa.

Ngắm Phi một lúc, tôi nghĩ mình cần phải rời mắt khỏi cậu ấy trước khi tôi lún sâu thêm vào cái đoạn tình đơn phương không đi đến đâu này. Tôi đang định đi tìm một cái chăn mỏng để đắp tạm cho Phi thì bỗng khủy tay tôi bị một lực kéo xuống, cả người tôi lọt thỏm trong vòng tay nóng hổi, cằm tôi đập nhẹ vào vai Phi và hơi thở nặng nề mang theo mùi bia của cậu ấy phả thẳng vào gáy tôi khiến tôi nhột nhột. Phi chưa ngủ và hành động này của cậu ấy là ý gì? Là hành động của một người đang say xỉn, không tỉnh táo đó sao? Dù biết vậy nhưng trái tim vốn đang yên ổn của tôi lại mạnh mẽ đập trở lại. Không biết nên vui hay chua xót khi nghe tiếng Phi nói nhẹ nhàng bên tai:

- Tôi đã nghĩ không bao giờ gặp lại được cậu nữa. Cảm ơn vì cậu đã trở lại và vẫn nói thích tôi.

Nước mắt tôi rơi xuống, có lẽ là vì quá vui. Tôi thực sự rất vui. Tình cảm ba năm của tôi cuối cùng cũng được cậu ấy đáp lại một chút. Chỉ có điều, tôi không nghĩ đến cậu ấy lại đáp trả tôi trong tình huống này. Cậu ấy đã say, hành động của cậu ấy là không tỉnh táo, lời nói của cậu ấy cũng không đáng tin, tất cả mọi thứ đang diễn hiện tại như mọi giấc mơ mà tôi đã mơ về cậu ấy trước đó, và là giấc mơ thì không có thực. Chỉ mỗi tôi là ngu ngốc tự cho phép biến mọi giấc mơ có cậu ấy trở thành hiện thực.

Khi tôi vẫn đang chìm đắm cảm xúc của mình trong câu nói của Phi, thì cậu ấy đã đẩy người tôi ra, dùng ánh mắt mông lung của mình để nhìn vào mắt tôi. Ánh sáng đèn Led trong phòng đủ sáng để cậu ấy nhìn rõ vệt nước mắt hạnh phú chưa khô trên gương mặt tôi. Tôi im lặng vì không biết phải phản ứng ra sao, dù tôi đã mơ, đã tưởng tượng khung cảnh trước mắt bao nhiêu lần nhưng khi thực tế xảy đến tôi lại bị lúng túng như vậy. Chỉ biết chờ đợi lời nói tiếp theo của Phi:

- Cậu trở về và đã thay đổi rất nhiều, ngày đó không phải tôi không nhận ra cậu. Chỉ vì tôi rất tức giận, tôi tức giận vì cậu bắt tôi phải chờ đợi cậu một năm dài như thế không nhìn thấy cậu.

Càng nghe Phi nói tôi lại càng rối thêm, từ trước đến giờ tôi cứ nghĩ chỉ một mình tôi phải chờ đợi cậu ấy quay đầu lại nhìn mình, chờ đợi ba năm. Giờ Phi lại nói, cậu ấy đã chờ tôi một năm dài, một năm không nhìn thấy tôi. Có phải hai năm trước là do tôi đã quá nhút nhát, tôi thích Phi nhưng lại chưa bao giờ trực tiếp nói với cậu ấy về tình cảm của mình. Chỉ vì sợ Phi nhàm chán hình ảnh tồi tệ của mình khi căn bệnh Basedow biến chứng, tôi đã chạy trốn đến một thị trấn xa lạ, ở một đất nước xa lạ. Với tôi mà nói, tôi chưa bao giờ hối hận về quyết định của năm đó, và nếu được quay về thời điểm đưa ra lựa chọn tôi vẫn sẽ đi bước đường khó khăn này, lựa chọn rời xa thành phố ồn ào, rời xa Phi. Tôi chỉ tiếc nuối một điều, ngày đó tôi đã không đủ can đảm để thổ lộ tình cảm của mình với Phi trước khi đi. Sau một năm trở về mới dám đứng trước mặt cậu ấy mà nói “Tôi thích cậu” thì cũng đã chẳng thể thay đổi được rằng Phi đã có người thương. Nghĩ đến cô gái vai kề vai với Phi trong thời gian qua, tâm tình tôi bắt đầu bình tĩnh trở lại. Riêng chỉ có trái tim trong lồng ngực vẫn đập mạnh mẽ, tôi cố nặn ra vẻ mặt bình thản nhất có thể để che giấu đi sự run rẩy, yếu đuối trong câu nói của mình:

- Tôi không biết lời cậu nói lúc này có bao nhiêu đủ tỉnh táo, nhưng giờ cậu có nói những điều này với tôi cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Cậu cuối cùng vẫn là đã có người yêu rồi, tôi cũng không còn ích kỉ một cách cố chấp như xưa nữa. Mối quan hệ của chúng ta giờ chỉ có thể gọi tên là “bạn học cũ” mà thôi!

Ánh mắt Phi có chút lay động nhìn tôi, thật khó có thể nắm bắt được cảm xúc của cậu ấy lúc này. Chúng tôi cứ nhìn nhau như thế cho đến khi cơn buồn ngủ kéo đến làm mắt Phi díp lại, rồi cậu ấy gục xuống vai tôi ngủ một cách ngon lành. Tôi hành động một cách ngu ngốc, chỉnh lại tư thế ngồi và nhẹ nhàng để đầu Phi tựa vào vai mình. Không biết bao lâu sau, tỗi vẫn cứ ngồi như thế ngắm nhìn Phi cho đến khi bản thân không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ. Tôi mới thiếp đi lúc nào không hay, trong giấc mơ đêm nay lần đầu tiên tôi chạm được vào người Phi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Chị vừa đọc mấy chương đầu truyện của em. Chị thấy rất thích. Có cái gì hơi buồn buồn, hơi mang mác, chậm rãi, đều đều nhưng cũng rất sâu lắng. Không hiểu làm sao mà khi đọc chị lại tưởng tượng ra bối cảnh ở Nhật Bản trong một ngày mưa :). Có lẽ là do sự thanh tịnh trong câu viết.
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Chị vừa đọc mấy chương đầu truyện của em. Chị thấy rất thích. Có cái gì hơi buồn buồn, hơi mang mác, chậm rãi, đều đều nhưng cũng rất sâu lắng. Không hiểu làm sao mà khi đọc chị lại tưởng tượng ra bối cảnh ở Nhật Bản trong một ngày mưa :). Có lẽ là do sự thanh tịnh trong câu viết.
Cảm ơn nhận xét của chị ạ. Vì trong truyện của em có một số chi tiết có thật nên cảm xúc của em cũng rất khó để diễn đạt. Chị tiếp tục theo dõi chuyện của em là em vui rồi!!! Hì hì...
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Cảm ơn nhận xét của chị ạ. Vì trong truyện của em có một số chi tiết có thật nên cảm xúc của em cũng rất khó để diễn đạt. Chị tiếp tục theo dõi chuyện của em là em vui rồi!!! Hì hì...

Ừ chị cũng nghĩ dù là hư cấu đến đâu truyện vẫn thể hiện nhiều tâm tư tình cảm và tính cách của tác giả. Chính cái "thật" trong truyện mới đụng nhiều đến tâm can người đọc em ạ. Em cứ viết tiếp nhiều vào nhé. Chị ủng hộ em.
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Ừ chị cũng nghĩ dù là hư cấu đến đâu truyện vẫn thể hiện nhiều tâm tư tình cảm và tính cách của tác giả. Chính cái "thật" trong truyện mới đụng nhiều đến tâm can người đọc em ạ. Em cứ viết tiếp nhiều vào nhé. Chị ủng hộ em.
Em cảm ơn ạ! Em sẽ cố gắng...
 

A Thụy

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/16
Bài viết
358
Gạo
0,0
Tôi thấy rất hạnh phúc khi có được một cô bạn thân như vậy. Cũng coi như ông trời không bạc đãi tôi. Tôi buông thả bản thân, bỏ thuốc hẳn một tháng. Đến ngày đi tái khám, bác sĩ nhìn chỉ số TSH trong máu của tôi tăng lên rất cao nên bắt tôi nhập viện để điều trị. Tôi rất sợ phải một mình nằm viện lần nữa nên xin xỏ mãi bác sĩ mới kê đơn thuốc cho tôi về uống và dặn tôi không được bỏ thuốc nữa. Tôi hoàn toàn đồng ý, vì tôi cũng không dám có ý định bỏ thuốc lần nữa. Rồi mỗi ngày tôi đều uống thuốc đúng giờ, ngủ nghỉ đúng giờ giấc. Tôi trân quý bản thân nhiều hơn, tôi thừa nhận tôi là một đứa nhát gan và sợ chết.

Đoạn này từ "tôi" lặp quá nhiều em ạ. Đọc mà đen cả mặt với cô nàng Du Du này.
Từ "đúng giờ" và "đúng giờ giấc" lại lặp. Em có thể viết câu đó thành: "Rồi mỗi ngày tôi đều uống thuốc đúng giờ, nghỉ đúng giấc".



cuộc sống của cậu bên đó một năm đã trải qua như thế nào vậy?

Đầu câu quên viết hoa này em.

đóng bắng kí ức

=> đóng băng. :3
chúng tôi rơi vào im lặng

Lại quên viết hoa rồi em...

Tôi chỉ nở một nụ cười lạnh

Chỗ này để "nụ cười lạnh" sao tôi nghe sởn tóc gáy quá em ơi. :-ss
Nụ cười lạnh nhạt, hoặc nhếch môi nghe ổn hơn mà.

Trước đó cậu không biết đến sự tồn tại của tình cảm tôi dành, sau này lại càng không cần thiết nữa.

Đoạn này nghe cũng quái?
"Trước đó cậu không biết đến tình cảm của tôi" là được rồi. Có lẽ em muốn viết cho đặc biệt, nhưng "đặc biệt" hơi quá mất rồi. =))

Đó, chém mỏi tay. >:)
Truyện này viết trước truyện Chuyện Tình Phương Bắc đúng không? Cốt truyện không mới, nên tôi không thích lắm. Với cả nam chính, nữ chính, tôi đều chưa có ấn tượng. Bọn họ chưa khiến tôi thấy thích thú, hay tò mò muốn tìm hiểu.

Sẽ đọc thêm các chương sau để xem có hấp dẫn được tôi không. b-)
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Đoạn này từ "tôi" lặp quá nhiều em ạ. Đọc mà đen cả mặt với cô nàng Du Du này.
Từ "đúng giờ" và "đúng giờ giấc" lại lặp. Em có thể viết câu đó thành: "Rồi mỗi ngày tôi đều uống thuốc đúng giờ, nghỉ đúng giấc".





Đầu câu quên viết hoa này em.



=> đóng băng. :3


Lại quên viết hoa rồi em...



Chỗ này để "nụ cười lạnh" sao tôi nghe sởn tóc gáy quá em ơi. :-ss
Nụ cười lạnh nhạt, hoặc nhếch môi nghe ổn hơn mà.



Đoạn này nghe cũng quái?
"Trước đó cậu không biết đến tình cảm của tôi" là được rồi. Có lẽ em muốn viết cho đặc biệt, nhưng "đặc biệt" hơi quá mất rồi. =))

Đó, chém mỏi tay. >:)
Truyện này viết trước truyện Chuyện Tình Phương Bắc đúng không? Cốt truyện không mới, nên tôi không thích lắm. Với cả nam chính, nữ chính, tôi đều chưa có ấn tượng. Bọn họ chưa khiến tôi thấy thích thú, hay tò mò muốn tìm hiểu.

Sẽ đọc thêm các chương sau để xem có hấp dẫn được tôi không. b-)
Truyện này em chỉ viết trước một vài ngày. Nhưng cốt truyện đơn giản nên em cũng không tha thiết với nó cho lắm. Nhưng càng viết em lại càng có hứng thú với nó, vì em có ý tưởng phát triển truyện theo hình thức bóc từng lớp, từng lớp bí mật một. Nhưng mới đầu em chỉ đặt 20 chương nên có thể từ chương 11 trở đi tiết tấu sẽ nhanh và gay cấn hơn. Hề hề.
 
Bên trên