Song sinh quỷ - Cập nhật - Tiểu Tuệ

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0
Chương 1:



Chị không hiểu, nếu đã là căn hầm không biết ngày đêm thì làm sao có được hiện tượng này nhỉ?

Chương 3:

Và chúng đang muốn tưới đi sự tự do mà Allis vừa có được. Nghe suôn hơn á em!

Mới đọc tới chương 5 thôi, mắt chị rã rời rồi để rảnh rỗi rồi mần tiếp...:3
Em cảm ơn, vài điểm phi logic đây mà. ><
Để em edit rồi post lại. T^T
 

bao_linh282828

Gà con
Tham gia
22/9/14
Bài viết
10
Gạo
0,0
o:-)Bạn ơi, truyện hay lắm á! Nếu được bạn cho mình chia sẻ truyện qua diễn đàn Kênh Truyện được không ạ? Mình rất vui nếu nhận được sự đồng ý từ bạn! Hihi.
 

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0
o:-)Bạn ơi, truyện hay lắm á! Nếu được bạn cho mình chia sẻ truyện qua diễn đàn Kênh Truyện được không ạ? Mình rất vui nếu nhận được sự đồng ý từ bạn! Hihi.
Xin lỗi vì đến giờ mới rep bạn nhé. :P
Vụ share thì ok bạn ạ, chỉ cần ghi rõ nguồn ở Gác và tên tác giả, không chỉnh sửa gì là ok. ^____^
 

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0
Xin lỗi mọi người vì mãi bây giờ em mới onl. *thực ra em không vào được Gác Ọ Ọ*
Spoil một đoạn trước trong số một trang rưỡi em viết được của chương 7. :(((
Một màu đỏ nhàn nhạt lóng lánh bao trùm cuốn sách cổ, chạy dài và uốn éo như những con rắn đang trườn bò, tự lật những trang sách thay cho Allis. Rất nhanh chóng, thứ cô cần tìm đã ngoan ngoãn hiện ra trước mắt. Dòng chữ in hoa nghệ thuật viết lớn của trang đó ghi: “LẬP KHẾ ƯỚC VỚI QUỶ”.
[...]
Dòng chữ La-tinh được viền quanh bằng hoa văn cầu kỳ nom vô cùng nổi bật trên nền giấy ngả vàng. Allis vươn tay chạm vào. Khuôn miệng cô mấp máy, đọc lên những kí tự kì lạ đó.

Sắp rồi, anh ạ. Allis rùng mình ôm lấy hai bờ vai gầy của mình. Khoảnh khắc em trả thù sẽ đến, nhanh thôi. Còn bây giờ, em đang phải chuẩn bị một chút để nó trở nên thật hoàn hảo.
 

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0
HA_png01100289.png



Máu đã nhuộm đỏ tâm hồn ngươi.
Bóng tối đang bao phủ trái tim ngươi.
Dần dần, dù muốn hay không, ngươi cũng sẽ trở thành một con quỷ.

~7~

15853167118_0f8834348d_o.jpg


Cuốn sách cũ kỹ được đặt xuống bàn. Trên phần bìa bằng da màu đen đã sờn rách, một ký hiệu hình lục giác in chìm nằm chính giữa, mang đến sự bí ẩn và kì dị khó gọi tên. Allis vén mái tóc vàng gọn ra sau tai, thận trọng lật giở từng trang giấy da cừu ố vàng. Những hình vẽ và kí tự La-tinh chi chít hiện ra trên mặt giấy trắng mỗi khi cô chạm tay vào chúng. Một màu đỏ nhàn nhạt lóng lánh bao trùm cuốn sách cổ, chạy dài và uốn éo như những con rắn đang trườn bò. Ánh sáng đó tự lật những trang sách thay cho Allis. Rất nhanh chóng, thứ cô cần tìm đã ngoan ngoãn hiện ra trước mắt. Dòng chữ in hoa nghệ thuật viết lớn nằm ngay đầu trang ghi: “LẬP KHẾ ƯỚC VỚI QUỶ”.

Ngón tay trỏ của Allis vội vã dò khắp trang sách phủ bụi, bỗng dung, mắt cô chạm phải hình ảnh một ác quỷ vẽ chính giữa trang sách cũ kĩ ố vàng. Nó được tạo nên bởi một thứ mực đen nhánh. Giữa ánh nến leo lắt duy nhất có trong căn phòng, đôi cánh của nó giương rộng, đầy quyền năng và thần bí, toả ra ánh sáng xanh lạ kỳ.Câu thần chú Allis đang tìm nằm khiêm nhường ở bên dưới, nhỏ xíu.

Không hiểu sao, Allis có cảm giác cô hiểu rất rõ nó viết gì, và nó sẽ giúp cô đạt được mục đích. Bàn tay đặt trên bàn khẽ run lên. Giao ước với quỷ cần phải có một thứ trao đổi đáng giá tương đương. Đồng thời, khi thoả thuận thành lập, kẻ gọi quỷ sẽ bị bóng tối đánh dấu, cả đời sống trong đau đớn.

Allis chợt nhếch mép. Cho dù không có thứ này ràng buộc thì cũng vậy thôi. Ngay từ đầu, đã là số phận không cho phép cô hạnh phúc. Bỗng nhiên, hình ảnh Allie đột ngột hiện ra trong tâm trí cô với một nụ cười tươi rói trên khuôn mặt nhem nhuốc. Đó chính là vết đâm chí mạng khoét sâu vào nỗi đau đớn ngày ngày dằn vặt Allis. Cô run rẩy, hốc mắt đỏ hoe ngấn nước, đưa tay bụm lấy miệng. Những vết thương cho dù đã lành lặn, thì việc nó từng tồn tại ở đó, hành hạ và nhói lên vẫn là sự thật. Cũng như một trái tim đầy thương tổn, nó có hoàn hảo đến đâu cũng không thể so sánh với những trái tim chưa từng trải qua bất cứ cái gì.

Thời gian thật tàn nhẫn. Nó cứ chạy, chạy mãi, chẳng chịu dừng lại bao giờ. Mau đến mức cô thấy sợ hãi. Hình dáng gầy gò của Allie khi gục ngã ám ảnh Allis. Nhưng, khi những năm tháng đau khổ đó trôi xa, có phải cô sẽ dần quên mất anh không?

“Allie,” Cô thì thầm trong tiếng nấc. Em nhớ anh lắm. Allis nở nụ cười, nước mắt vẫn tuôn lã chã, vị mặn chát đọng lại trên đôi môi đỏ thẫm. Em nhớ anh, anh trai ạ. Và vì vậy, em càng hận hắn hơn. Những ngón tay nhỏ nhắn cuộn thành nắm đấm. Arthur Mirbel, cô rít lên qua hàm răng nghiến chặt. Gã bá tước lúc nào cũng tỏ ra thanh cao đó. Cha của cô và Allie. Hắn thậm chí còn chẳng xứng với cái danh ấy.

“Em đã hứa sẽ trả thù.” Allis sụt sịt, dụi mắt thật mạnh. Giây phút để yếu đuối qua rồi. Cô không được phép để bản thân khuỵu xuống nữa.

Dòng chữ La-tinh được viền quanh bằng hoa văn cầu kỳ nom vô cùng nổi bật trên nền giấy ngả vàng. Allis vươn tay chạm vào. Khuôn miệng cô mấp máy, đọc lên những kí tự kì lạ đó.

Sắp rồi, anh ạ. Allis rùng mình ôm lấy hai bờ vai gầy của mình. Khoảnh khắc em trả thù sẽ đến, nhanh thôi. Còn bây giờ, em đang phải chuẩn bị một chút để nó trở nên thật hoàn hảo.

Một ngọn lửa đen bốc cao đột ngột bùng lên từ trang sách đang mở. Làn khói xám mờ mịt phảng phất sự lạnh lẽo bao trùm. Những trang giấy loạt soạt giở sang như bị chi phối. Căn phòng tựa hồ rung lên một chập khi câu thần chú được thốt ra khỏi miệng cô.

Khi làn khói nhàn nhạt tan hết, tự lúc nào, một người con trai với đôi cánh đen đẹp đẽ đã lơ lửng trên không, nhìn xuống Allis bằng sự thích thú. Đôi mắt sâu thẳm cũng mang một sắc đen huyền hướng thẳng vào cô, lạnh lùng và có cả chút xảo quyệt, ma mãnh.

Cặp môi mỏng mê hồn khẽ mở ra cùng một giọng nói đầy mị hoặc.

“Cô gọi ta sao, Allis?”


*

* *​

Nắng long lanh rọi xuống, mặt đường được như dát lên những sợi vàng rực rỡ.

Khi chiếc xe sang trọng của bá tước Mirbel dừng trước cổng căn biệt thự, tử tước phu nhân đã đứng ở đó đợi sẵn với một nụ cười. Từ lúc lên xe, không hiểu vì sao, khuôn mặt Arthur luôn giữ sự cáu kỉnh. William nghĩ tốt nhất là cậu nên im lặng, cho dù có tò mò thế nào đi chăng nữa.

“Bá tước, tôi còn lo rằng ngài sẽ có việc bận đột xuất.” Joanna chào đón bằng một vẻ vui mừng có phần thái quá.

Cánh cửa xe bật mở.

“Ồ, Joanna, có bận thế nào tôi cũng phải gạt hết mà đến cho phải đạo chứ.” Sự niềm nở và tươi cười trên khuôn mặt Arthur lập tức xuất hiện.

William đứng đằng sau, nhìn thấy sự thay đổi chớp nhoáng đó, trong mắt hiện lên vài tia nhạo báng. Đúng là đồ trở mặt còn nhanh hơn giở sách, cậu thẩm nghĩ. Thế nhưng, nực cười làm sao, trong giới thượng lưu này, trên con đường đoạt lấy quyền lực, để chắc chắn những bước đi không dẫn mình xuống vực thẳm, ai cũng phải đeo lên một chiếc mặt nạ cảm xúc. Có lẽ William rồi cũng trở thành như thế. Thật đáng sợ khi chúng ta biết mình sẽ biến thành một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm nhưng vẫn cứ tiếp tục, để rồi sau một quãng đường dài, ngoảnh đầu nhìn lại, bản thân tự lúc nào đã bị nó nuốt chửng, biến chất. Có ai trong số họ từng tiếc nuối con người cũ không? Không, hay là có? Chỉ những người đã trải qua mới biết được câu trả lời.

William chắc rằng cậu đã sẵn sàng cho sự thay đổi đó. Nó có thể bào mòn suy nghĩ cậu, nhai nuốt cậu, nhưng, nó khiến cậu giống như một con người. Hoặc ít ra, nó sẽ tạo ra cho cậu một vỏ bọc. William chán ghét những cái nhìn khinh miệt từng hướng về cậu. Chúng len lỏi vào giấc mơ của cậu, dày vò và hành hạ cậu bằng nỗi đau đớn trong suy nghĩ.

Quá lâu rồi. Cậu đã thật sự thoát khỏi nó chưa?

William đưa tay bóp trán. Mày nên dừng những suy nghĩ ngu ngốc đó lại đi, nó chẳng nghiêm trọng như thế, cậu tự nhắc nhở mình. Phải, chẳng hề nghiêm trọng.

“Joanna, cô nghĩ sao khi dành thời gian nói chuyện riêng một chút với tôi?” Giọng nói và cái hắng giọng của Arthur kéo cậu trở lại hiện thực.

“Tôi rất lấy làm vinh hạnh.” Không hiểu vì lẽ gì, William thấy nụ cười thiện ý và khoé mắt cong cong kia bỗng toát ra sự giảo hoạt toan tính. Rất nhanh, điều kỳ lạ trên khuôn mặt bà ta vụt biến mất, chóng vánh như thể chưa từng xuất hiện.

“William, gặp ở bàn tiệc nhé.” Bá tước nói vậy, nhưng William biết rõ ông ta không hề có ý định đó. Cứ nhìn đôi mắt xanh kia thì biết.

Ngay khi cả hai khuất bóng sau những bụi hoa hồng đỏ đang nở rộ, cậu lập tức bám theo, không để bất cứ ai để ý đến.

Joanna dừng bước ở khu vườn phía Tây. William nấp sau đài phun nước nhỏ, trong lòng khẽ buông lời cảm thán. Tử tước phu nhân hẳn phải tốn bao công sức khi xây dựng nơi này, nó mỹ lệ tựa một góc vườn Địa đàng vậy. Miết ngón tay lên bệ đá đài phun, cậu ngước nhìn thân hình nữ thần Venus chạm trổ bằng cẩm thạch đang ôm bình nước. Xinh đẹp và vô cùng sống động, đến một thứ nhỏ này mà cũng cầu kỳ như thế nữa. Lộng lẫy thật, nhưng quá giả tạo.

“Ngài đã lần theo tung tích đến đâu rồi, thưa bá tước đáng kính?” Tử tước phu nhân mềm mại và uyển chuyển cất giọng. Dù lời nói vẫn lễ phép, nhưng ẩn sâu trong đó, dường như có chút kiêu ngạo, tự mãn.

Đúng là ở chốn này, ai cũng có một lớp mặt nạ được vẽ rất khéo.

Arthur khoanh tay, nửa cười nửa không đáp: “Cô muốn nghe điều gì?”

“Tất nhiên là những tin tức ngài tìm được về hắn. Ngài biết tôi chỉ quan tâm vấn đề đó mà.”

“Hiện tại thì chưa có tin tức, nhưng...” Ông ta lấp lửng nói, vờ như không thấy sự sốt ruột hiện trên khuôn mặt Joanna. “Ta có một thông tin.”

Thật phức tạp. William chỉ có từ đó để nhận định khi nghĩ về quan hệ giữa hai người này. Cậu chưa đủ nhạy bén, quả là một điều đáng tiếc.

“Ngài đang chờ đợi gì vậy, Arthur?”

“Tôi chỉ nghĩ, rằng việc cô lợi dụng thứ đó để thâu tóm tôi thực là một nước cờ không hay lắm.” Arthur nói.

Joanna có vẻ đã mất bình tĩnh. Nhìn từ xa, hai người nom như đang trò chuyện vô cùng thân mật. “Tốt hơn hết ngài nên nói cho tôi đó là gì, hoặc tôi sẽ cho ngài thấy nước cờ tôi sử dụng có đi sai hay không.”

Nụ cười của Arthur khiến William nghĩ rằng ông ta đã nắm phần thắng, và điều ông ta đang làm chỉ là đùa giỡn với kẻ bại trận.

“Có ai đó đã đột nhập vào đây từ mấy ngày trước, người của tôi thông báo như vậy.” Bá tước Mirbel chậm rãi nói, cặp đồng tử xanh nhìn thẳng vào Joanna. “Cô nghĩ mục đích của hắn là gì?”

Gương mặt của tử tước phu nhân đột nhiên trở nên trắng bệch. Bà ta loạng choạng lùi lại, nhìn Arthur như thể đang nhìn một con quái vật. “Không, không thể nào… Có phải ngài đã nhúng tay vào chuyện này không, Arthur?”

William chứng kiến cuộc đối thoại với sự mù mờ. Phải tới hơn một tuần sau, khi Arthur tự mình kể lại, cậu mới hiểu rõ toàn bộ sự việc. Hoá ra, lúc đó, là Joanna Green đến tìm ông ta với một lời đe doạ. Chồng của bà ta, tử tước Bruce Green, đã chết trong tai nạn 4 năm về trước. Gần đây, khi lật lại những bài báo viết về sự việc đó, Joanna bỗng tìm thấy vài điểm đáng ngờ. Tai nạn ấy hoàn toàn không phải vô tình. Nó đã được dàn dựng. Khi Joanna chắc chắn điều đó, bà ta biết rằng mình không thể một mình báo thù. Và, lợi dụng mối tình Arthur Mirbel từng vụng trộm dành cho mình thuở thiếu thời, lúc này đã là vị bá tước có quyền lực, Joanna từng bước lần theo dấu vết cũ. Chỉ là, bà ta không ngờ đến sự thâm độc của bá tước Mirbel. Nước cờ này đã tính sai đúng như lời ông ta.

Arthur nhún vai, hờ hững trả lời: “Một chút thôi. Nhưng mà, Joanna, cô không nghĩ rằng Bruce thật sự đã nhận được quả báo sao?”

Tử tước phu nhân run lên vì tức giận.

“Hắn và cô chưa một lần gây thù chuốc oán chắc?” Nụ cười nhạo lộ rõ trên gương mặt vị bá tước xảo quyệt. Câu nói đúng là đã khiến Joanna Green khựng lại, hoang mang. “Mà, giải quyết kẻ thù xong cũng không biết đường dọn dẹp cho sạch sẽ, để chúng quay lại báo thù.”

Thấy Arthur Mirbel từng bước đến gần, tử tước phu nhân tỏ vẻ lo sợ, lập tức lùi lại. Tình thế nhanh chóng xoay ngược.

“Ngài… ngài định làm gì?” Bàn tay bà ta run rẩy nắm chặt, vẻ tự mãn lúc nãy đã bay đâu mất. Giữa thanh thiên bạch nhật này, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Joanna tự trấn an bản thân khỏi cơn hoảng loạn. Thế nhưng, sự lạnh lùng và vô tình của Arthur vẫn không ngừng toả ra, dường như cả khu vườn cũng đã đóng băng, trở nên lạnh lẽo.

“Cô đang sợ hãi gì vậy, Joanna?” Bá tước Mirbel giơ hai tay lên mỉm cười hoà nhã, nhưng rồi, nhanh nhẹn và dứt khoát, ông ta rút ra một khẩu súng ngắn từ trong áo vest. “Tôi chỉ trả lại những gì cô đã làm thôi mà. Cả vốn lẫn lãi.” Đôi mắt xanh của ông ta lúc này thật đáng sợ. Nó tựa hồ thuộc về một người chết mất đi linh hồn, chứ không phải của con người đang sống. “Cô không đe doạ được tôi nữa đâu.”

Tử tước phu nhân không thể giữ mình bình tĩnh nữa. Bà ta cố đứng vững trên đôi chân đã mềm nhũn, thân người run lên bần bật.

Họng súng đen ngòm chĩa vào mặt Joanna. Nó như vực thẳm dẫn đến cái chết đau đớn không được giải thoát, há ra chực chờ những sinh mạng rơi xuống. Tử tước phu nhân chạm lưng phải thân cây khi đang cố lùi lại. Đôi môi đỏ mấp máy, định van xin nhưng chẳng thốt nên lời. Bỗng, bà ta vấp phải đuôi váy, ngã phịch xuống thảm cỏ xanh rực nắng.

Arthur đứng ngay đối diện, chiếc bóng đổ dài lên người Joanna, che mất thứ ánh sáng xinh đẹp từ mặt trời. Tối tăm như tình cảnh của bà ta lúc này vậy. Khẩu súng vẫn không buông tha cho vị tử tước phu nhân tội nghiệp.

“Tôi đã làm theo lời ngài mà, Arthur! Ngài nói nếu tôi và Bruce giết gia đình hắn ngài sẽ…” Joanna Green gào lên trong hoảng sợ.

Rồi bỗng, tiếng hét của bà ta im bặt. Nó tắc nghẹn giữa chừng.

“Vậy thì sao nhỉ?” Vẫn không đổi sắc mặt, Arthur nói. Bàn tay đeo găng trắng còn lại từ lúc nào đã bóp chặt lấy chiếc cổ mỏng manh của tử tước phu nhân, dường như chỉ muốn bẻ gãy nó, nghe tiếng xương răng rắc từng chút gãy vụn. “Tôi đã nói với cô là, dọn dẹp cho gọn gàng, nhìn đi, cô rốt cuộc đã phá hỏng cơ hội đó!”

Joanna lắc đầu quầy quậy, mặt tím tái đi vì bàn tay đang siết chặt lấy cổ mình. Bà ta ra sức cào cấu lấy nó, nhưng vô vọng. Từ hốc mắt đỏ hoe, nước mắt tử tước phu nhân tuôn ra, thấm ướt khuôn mặt. Chỉ cần bá tước Mirbel vận thêm chút sức nữa, bà ta sẽ chết.

Thế nhưng, ông ta đột ngột thả ra. Tử tước phu nhân ngã nhào xuống đất, cổ in vết hằn đỏ ửng. Cảm giác đối mặt với tử thần, chuẩn bị ngã xuống địa ngục đen vô tận thật không dễ dàng vượt qua được. Joanna Green thở từng hơi gấp gáp.

Mái tóc vàng bị giật mạnh. Không còn chút sức lực nữa, những gì bà ta có thể thốt khỏi miệng chỉ là tiếng kêu khàn khàn nhỏ xíu.

Chẳng mảy may thương xót, Arthur thản nhiên di chuyển khẩu súng ngắn. “Chắc cô không thích một vết đạn ngay giữa gương mặt đâu nhỉ. Để dung nhan xinh đẹp của cô vẫn nguyên vẹn, ta sẽ ưu ái tặng cô cái chết nhẹ nhàng một chút nhé. Ngay giữa tim, thế nào?” Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt hoàn hảo của bá tước Mirbel.

“Không, xin ngài…” Tử tước phu nhân yếu ớt cầu khẩn.

“Một thời gian dài không gặp tôi có lẽ đã làm cô quên điều này đấy, Joanna ạ. Tôi không bao giờ tha cho những ai dám đe doạ tôi. Nhớ kĩ nó nhé.”

Viên đạn từ nòng súng tàn nhẫn cắt đi sợi chỉ sinh mạng của vị tử tước phu nhân nọ không chút do dự. Thân hình bà ta nặng nề gục xuống. Máu chậm rãi nhuộm chiếc váy thành sắc đỏ.

“À, tôi quên nói tên kẻ chủ mưu lần này rồi.” Ông ta làm bộ mặt tiếc rẻ như thể giờ mới nhớ ra. “Là Samuel Grace, đứa cháu duy nhất của tôi, con trai bá tước Grace mà tôi đã bảo cô diệt sạch đấy. Tôi nghĩ cô chắc cũng đoán được phần nào rồi.”

Từ đầu đến cuối, thậm chí Arthur Mirbel còn không chớp mắt lấy một cái. Vẻ bình thản và giọng điệu ẩn chứa ý cười kia khiến William thấy lạnh gáy.

Ông ta thực sự không phải người, mà là một con quỷ dưới lốt người!

Mục lục <<< ~~~Hết chương 7~~~ >>> Chương 8

Tag: Mưa Mùa Hạ Shakunage Luca Ruby Đặng Annin

Ây da, chương này thực sự khá dài, dây dưa mãi ở chỗ Arthur Mirbel tự tay giết người.
Coi như đền bù cho 1 tháng không có chương ạ. Mà chắc mọi người đi hết rồi. :((
Phần in nghiêng kể về quá khứ của Allis ợ. :3



HA_png01100306.png
 
Chỉnh sửa lần cuối:

BichHuyetTranTinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/8/14
Bài viết
351
Gạo
250,0
William đứng đằng sau, nhìn thấy sự thay đổi chớp nhoáng đó, trong mắt hiện lên vài tia nhạo báng. Đúng là đồ trở mặt còn nhanh hơn giở sách, cậu thẩm nghĩ.
Em có hai nghi ngờ:
- Allie là William?
- Việc Sam cứu Allis nằm trong dự tính của Arthur?
Truyện hay lắm chị ơi, lôi cuốn, đậm chất kinh dị và tàn nhẫn. >:D<
Chị nhanh ra chương mới đi nhé.:x
 

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0
Em có hai nghi ngờ:
- Allie là William?
- Việc Sam cứu Allis nằm trong dự tính của Arthur?
Truyện hay lắm chị ơi, lôi cuốn, đậm chất kinh dị và tàn nhẫn. >:D<
Chị nhanh ra chương mới đi nhé.:x
Yah, sau này chị sẽ giải đáp hết ở những chương sau nhé. :x
Chị thấy độ kinh dị chưa đủ, còn gặp vấn đề ở phần miêu tả cưng à.
Cảm ơn em đã comt. :x
 

Ruby Đặng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/9/14
Bài viết
499
Gạo
1.500,0
Ặc, sao chẳng thấy thông báo gì vậy.
Đoạn hội thoại y như thật vậy. :-bd Còn ở chỗ ký ức của Allis thì lặp từ chút xíu từ "vàng ố" hay đại loại thế.
Chương sau đừng om đến 1 tháng nữa nhé! ;)
 

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0
Ặc, sao chẳng thấy thông báo gì vậy.
Đoạn hội thoại y như thật vậy. :-bd Còn ở chỗ ký ức của Allis thì lặp từ chút xíu từ "vàng ố" hay đại loại thế.
Chương sau đừng om đến 1 tháng nữa nhé! ;)
Cảm ơn bạn nha. :D
Đang viết được hai trang chương 8 rồi, tiếp từ đoạn ký ức đó. ^^
 

Ruby Đặng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/9/14
Bài viết
499
Gạo
1.500,0
Ừ, Allis bị "biến dạng" vì thù hận rồi. :( Giờ chỉ ngồi xem kế hoạch hoàn hảo của cô ta thôi.
Cậu viết truyện này có hại não không vì tớ thấy có nhiều nhân vật quá. Mình chỉ sợ truyện mình nhiều nhân vật quá mà quên mất một số người. :3
 
Bên trên