Song sinh quỷ - Cập nhật - Tiểu Tuệ

Ruby Đặng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/9/14
Bài viết
499
Gạo
1.500,0
Không dăn là ta CHÉM!!!8-x
 

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0
HA_png01100289.png



Một âm mưu đang hình thành.
Bóng tối phủ đặc bầu trời kia.
Ngày mai, liệu ta có còn được nhìn thấy ánh sáng?

~6~

13005398683_f17ee48be4_b.jpg


[Hình tượng ciu toe của Desmond :))]

Đêm tĩnh mịch phủ trùm. Dù đã mặc chiếc áo khoác dài may bằng vải dạ ấm áp, nhưng Z vẫn không khỏi rùng mình khi gió quất vào mặt những nhát roi buốt giá. Cậu đưa mắt nhìn quanh. Nghĩa trang cậu đang đứng thật âm u, tối tăm và mang một sự thê lương đến đáng sợ. Arthur Mirbel đã hẹn gặp Z tại đây. Thỉnh thoảng, vài tiếng quạ khô khốc vọng đến, xa xăm như khúc giao hưởng bị nhuộm đen bởi bóng tối. Những bia mộ trắng với cây thánh giá trong đêm nom như những bàn tay muốn với đến bầu trời. Nếu muốn diễn tả những gì đang bao trùm nơi này, chỉ có một từ thôi, “đen”.

“Chờ lâu chưa?” Giọng của bá tước Mirbel đột ngột cất lên.

Z quay phắt lại. Không khí u ám trong nghĩa trang này nhen nhóm trong cậu sự bất an bồn chồn khó hiểu.

“Mang vào đây”, Arthur nói, nửa cười nửa không.

Lập tức, một chiếc cáng phủ lớp vải trắng được hai gã đàn ông đem vào, đặt xuống trước mặt Z và ông ta. Cậu lùi lại vài bước.

Tấm vải đó. Nó đầy máu.

Arthur búng tay. Hai gã kia không chút kiêng dè cúi xuống. Tấm vải được giật ra, bên dưới nó là một xác chết. Máu nhầy nhụa trên cơ thể đó.

“Không có gì đâu, Z.” Bá tước trấn an với vẻ khoái trá khi nhìn thấy vẻ ghê sợ của cậu. “Ta chỉ muốn thử xem năng lực mới của ngươi thôi.” Ông ta phẩy tay. Hai kẻ nọ nhận lệnh, lập tức rời đi với một vẻ cung kính sợ sệt.

“Ồ, và tiện thể xoá sạch manh mối luôn chứ gì.” Cố kìm lại cơn buồn nôn dâng trên cổ họng, cậu nhếch miệng, buông một lời mỉa mai đầy hàm ý.

Arthur Mirbel chẳng hề lúng túng. Trước lời buộc tội và chứng cớ rành rành, ông ta chỉ mỉm cười, thản nhiên tiến đến, kéo cậu lại gần xác chết bất động kia. “Chắc ngươi cũng biết việc mình cần phải làm rồi nhỉ?” Rồi bỗng, ánh mắt của ông ta trở nên lạnh buốt. Nó chẳng chứa đựng bất cứ cảm xúc vui buồn tức giận gì nữa. “Làm đi”, Arthur rít lên, “và đừng có thắc mắc nhiều”.

Z đặt tay lên xác chết. Đó là một người đàn ông. Hắn tắt thở bởi những vết đạn găm vào thân thể. Mắt hắn trợn ngược, miệng há hốc. Máu túa ra, ướt đẫm bộ vest đen chỉnh tề: người đàn ông đó đã chết trong đau đớn cùng cực

Có vẻ như chỉ bây giờ Arthur mới bộc lộ ra con người thật của mình. Mất đi vẻ lịch lãm điển trai mà các quý tộc thường ca ngợi, giờ, thứ còn lại trên gương mặt ông ta là những độc ác và toan tính. Như một con quỷ đội lốt người.

Z rùng mình với suy nghĩ đó, nhưng cậu không cho phép bản thân nghĩ thêm. Bàn tay đang đặt trên thân người cứng đờ siết lại. Đến lúc rồi.

Cậu nín thở.

Sau khi giết đứa bé gái kia, Z đã được Arthur tiết lộ một bí mật. Những kẻ mà con người gọi là “quái vật”, như cậu, ngoài sức mạnh của mình vẫn còn có một khả năng khác nữa. Đó chính là cướp đi sức mạnh cùng với sinh mạng của đồng loại. Lúc ấy, cậu đã vô cùng kinh ngạc. Arthur tại sao lại hiểu rõ cả những điều ấy? Ông ta chỉ úp mở nói tiếp, rằng sức mạnh chỉ có được khi ngươi diệt đi kẻ sở hữu nó.

Mái tóc của người đàn ông nọ rụng cả đi, những sợi lơ thơ còn lại đều hoá bạc trắng. Làn da hắn trở nên nhăn nheo, khô quắt và xỉn màu. Đôi mắt trợn trừng giờ lúc nhúc giòi bọ, bốc mùi hôi thối do quá trình phân huỷ. Bộ vest hắn mặc trên người lúc này trông như một mớ giẻ rách quấn tạm. Thật thảm hại!

Chẳng mấy chốc, cơ thể bất động đầy máu kia đã biến thành một bộ xương trắng ởn.

Z nuốt nước bọt. Chẳng hiểu sao, cậu lại liên tưởng đến đứa bé gái đó. Cậu lại vừa giết hại một người nữa rồi? Đôi mắt của Z lộ ra nỗi hoang mang. Bàn tay như không thuộc về cậu nữa, nó run rẩy trong sự bối rối chẳng biết mình cần làm gì.

Arthur nở nụ cười tán thưởng. “Chà chà, nhìn này, ngươi lần nào cũng giải quyết thật nhanh gọn.” Ông ta vỗ tay khen ngợi. Tiếng vỗ tay ấy giữa đêm bỗng trở nên lạc lõng, mang một chút gì đó miệt thị, khinh khi.

Z chỉ cúi đầu im lặng, đưa tay kéo tấm vải trắng kia lên. Cảm giác ăn năn tội lỗi ngập tràn tâm hồn cậu. Nó gào thét, cắn xé mọi suy nghĩ của Z. Nó yêu cầu cậu phải trả giá. Phần người của Z đang phẫn nộ vì hành động vừa rồi.

Arthur hai tay đút vào túi áo, mắt hiện lên những tia quỷ quyệt xa xăm khi nhìn theo bóng lưng Z.

“Kế hoạch chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Vẫn còn nhiều thứ cần nhờ đến tay ngươi lắm, nước cờ tốt nhất của ta ạ.” Bá tước nói, giọng khẽ và nhẹ như một cơn gió.

Gió hun hút thổi, mang đến cái lạnh. Màn sương chậm buông xuống. Bầu trời hôm nay không có lấy một vì sao nhỏ lấp lánh.

Đêm, đen đặc che lấp một cái chết.

*
* *​

Tiệc trà ngoài trời của tử tước phu nhân đang được chuẩn bị một cách khẩn trương vội vã. Trên những chiếc bàn tròn phủ khăn trắng, các món ăn nhẹ xếp đầy ắp, tạo nên một bức tranh màu sắc sống động. Hương chocolate dậy lên, hấp dẫn lan toả khắp trong không khí, quyện cùng mùi bơ sữa và mứt.

Khu vườn, nơi tổ chức bữa tiệc thật xinh đẹp. Những khóm hoa rực rỡ ẩn mình sau cành lá đang hân hoan nhảy múa, nhìn thoáng qua, chúng nom như những chiếc váy lộng lẫy xoay tròn trong nắng. Một màu xanh tươi trẻ đang ngập tràn.

Alice khó khăn lách qua những kẻ đang lúi húi kê lại các chậu hoa với hai tay bưng mấy đĩa bánh quy vừa nướng thơm phức mùi bơ. Khi chúng đã hạ cánh an toàn xuống bàn, cô mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Rồi cũng thận trọng như thế, Alice vươn tay sửa tấm khăn bị xô lệch.

Mấy ngày nay, vì bận tối mắt tối mũi phụ giúp việc trong bếp, cô hầu như chẳng lỉnh đi được lúc nào. Chớp mắt vài cái, thời hạn cho cô đã sắp kết thúc. Alice ngẩng đầu. Trong bộ váy đẹp đẽ, tử tước phu nhân đang xem xét tiến độ làm việc phía bên kia.

Hôm nay là ngày cuối cùng để Alice hoàn thành nhiệm vụ. Bàn tay cô chùi vào chiếc tạp dề, khẽ lần đến thứ lạnh lẽo giắt bên hông nằm sau lớp váy. Những viên đạn đang ngoan ngoãn đợi trong im lặng. Chúng đợi khoảnh khắc xuyên thủng làn da trắng mịn kia, ăn mòn và phá huỷ đi sự sống chảy khắp cơ thể xinh đẹp đó.

Đôi mắt Alice loé lên tia nhìn sắc lạnh. Rồi rất nhanh, nó cụp xuống, trở lại sự hiền lành, vô hại giả tạo. Alice khép mi, khẽ xoa xoa đôi mắt nhức mỏi cay xè. Lấy ra lọ thuốc, cô cẩn thận nhỏ lên mắt. Hại mày phải làm việc quá sức rồi, cô nghĩ. Quay người ra vẻ khúm núm, Alice nhẹ nhàng trở vào trong. Cô lén lút chạy qua dãy hành lang dài như một kẻ trộm chờ thời cơ kiếm chác.

Những tia nắng vàng ươm màu mật chiếu xiên dọc xuống bức tường treo đầy các bức tranh nghệ thuật. Bầu trời hôm nay xanh đến kỳ lạ, nó trong vắt như một tấm gương phản chiếu ánh nhìn ngây thơ của cô gái đang độ tuổi mơ mộng. Gió nhè nhẹ ùa đến, điều khiển bản nhạc xào xạc trầm bổng trong tiếng thì thào của cây lá.

Bước chân Alice hướng thẳng về phía phòng tử tước phu nhân. Xung quanh không có một ai. Tất cả gia nhân đều đang bận rộn lo cho bữa tiệc trà sắp diễn ra, và đây chính là thời điểm thuận lợi để cô ra tay.

“Cạch!” Cánh cửa gỗ mở ra, một hình bóng với bộ đồ hầu gái đen trắng vội vã lẻn vào, sau đó nhanh chóng khép nó lại. Alice xoay lưng lại, bàn tay vẫn đặt trên nắm đấm cửa, hơi thở có chút loạn nhịp. Rút ra khẩu súng ngắn giấu trong người, cô hít một hơi sâu.

“Được rồi, tự chúc mày may mắn đi nào, Alice.” Cô thì thào thật khẽ.

Dấn từng bước vào sâu thêm, Alice đưa đôi mắt đen dò xét khắp căn phòng trang trí nhã nhặn. Để xem, nó có thể ở đâu được nhỉ? Ánh nhìn của cô dừng ở gian phòng trong nối với nơi cô đang đứng. Chỗ đó là phòng ngủ của tử tước phu nhân?

…​

Tại biệt thự của mình, lúc này, Arthur đang tiếp đón một cô gái trong thư phòng. Nơi này quả là một thư phòng xa hoa đồ sộ. Những giá sách lớn trải dài, cao đến hơn hai mét, phủ màu gỗ cổ kính bụi bặm. Tấm rèm dài buông hờ, cản đi mọi ánh sáng từ bên ngoài, khiến căn phòng ngập trong màu vàng mờ ảo của ngọn đèn chùm trên cao và những cây nến.

“Chà, đã mấy tháng không gặp rồi nhỉ? Cô trông thật xinh đẹp đấy, Isabella.” Bá tước ngồi trên chiếc ghế đơn bọc đệm mềm mại, cất giọng khen ngợi.

Cô gái tên Isabella khẽ nhướn mày, đưa mắt nhìn bộ đồ chỉnh tề và đẹp đẽ ông ta vận trên người. “Có vẻ tôi đã đến đúng lúc, đúng không bá tước?” Cô rút ra bức thư màu đen, đặt xuống chồng sách cao ngất trên bàn, vừa đúng tầm mắt của Arthur.

Ngón tay đang gõ đều đều lên mặt bàn hơi khựng lại. Ông ta nở một nụ cười hài lòng.

“Đúng vậy, rất đúng lúc.” Arthur Mirbel đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế bành êm ái, bước thẳng về phía cánh cửa thư phòng. Nắm đấm mạ bạc xoay một vòng, nó đã mở. “Nhưng, thời gian có hạn đấy. Rồi cô và ta đều sẽ có những thứ mình muốn khi cô hoàn thành công việc. Hẹn gặp lại ở bữa tiệc trà chiều nay nhé.” Thân hình với bộ trang phục sang trọng bước ra khỏi phòng, để lại một Isabella đang mỉm cười.

Phải. Cô rồi sẽ có thứ mình muốn.

“Vị bá tước đó đẹp trai nhỉ, nhưng không bằng tôi.” Một giọng nói tự mãn và kiêu ngạo cất lên sau lưng Isabella. Người con trai đó đột ngột hiện ra, thân hình lơ lửng trên cao.

Isabella không quay đầu lại. Cô biết thừa cái giọng đó. Còn ai vào đây nữa?

Cú sút bách phát bách trúng của cô lập tức giáng một cú vào gương mặt hắn ta, như thể phản xạ đã rèn luyện từ rất lâu.

“Này thì đến giờ phát bệnh.” Isabella lắc lắc đầu. “Anh làm gì mà giờ này mới đến hả?”

Desmond trúng đòn rơi xuống đất, lăn lộn ôm mặt. Cô không thể đánh vào chỗ nào không ai thấy được à, đồ không có tính người kia?

Lát sau, Desmond một tay nhét giấy vào mũi, một tay đỡ lấy đầu ngửa ra sau, bộ dạng vô cùng khó coi và tức cười.

“Lần sau không thèm dây vào cô nữa.” Hắn bực tức nói.

“Tự làm tự chịu.” Isabella xoay xoay tay, rõ ràng là đang muốn nói ‘anh rốt cuộc định tự ngậm miệng vào hay để tôi giúp’.

Desmond cười hềnh hệch lấy lòng, vội vã chuyển chủ đề. “Này, cô không định đi à?”

Cô cau mày nhìn hắn, rồi không nói không rằng, xoay lưng, thoăn thoắt ra khỏi phòng. Tại hắn mà suýt nữa cô quên béng mất chuyện đó.

Thân người mặc đồ đen vẫn bám theo Isabella nhằng nhẵng. Desmond dường như đã quên mất mũi mình vừa bị ăn chưởng nặng nề, tiếp tục liến thoắng: “Cô không biết đâu, hôm nay tôi tìm thấy một món rất tuyệt, đảm bảo ăn vào sẽ…”

Isabella chầm chậm quay đầu lại.

Lửa từ đâu bỗng xuất hiện, hung hãn thẳng đích nhào về phía hắn. Desmond “vèo” một phát, né sang bên cạnh, để lại vệt cháy đen trên trần vẫn còn bốc khói ngay sát chỗ vừa nãy hắn đứng. “Trượt rồi, ha ha.”

Ánh mắt cô sắc như dao cạo quắc lên nhìn hắn. Nó mang màu đỏ rực của hoàng hôn buồn bã, của chiều tà thê lương u uẩn, đẹp đẽ, nhưng lại quá đỗi lạnh lùng và cô độc.

Mục lục <<< ~~~Hết chương 6~~~ >>> Chương 7

Tag: Mưa Mùa Hạ Shakunage Luca Ruby Đặng Annin

Allis xuất hiện rồi nha *bung lụa*, kèm theo nhân vật mới. Dự là bạn này sẽ thổi một luồng gió mới vào câu chuyện. :">

Mọi người đừng bơ em, em buồn mất cả hứng viết. T^T



HA_png01100306.png
 

Ruby Đặng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/9/14
Bài viết
499
Gạo
1.500,0
Ầy, đoán nha: Allis là Isabell à? Mình không cảm xúc với tên Desmon, chả hiểu vì sao...
Mà chương này hay à!!! :D Chương này "êm ái nhẹ nhàng" thì chắc chương sau là "sóng gió bão bùng" rồi nhỉ?
 

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0
Em viết truyện kiểu này sợ quá đọc được có phân nửa à.
Sao lại sợ ạ. >w<
Ầy, đoán nha: Allis là Isabell à? Mình không cảm xúc với tên Desmon, chả hiểu vì sao...
Mà chương này hay à!!! :D Chương này "êm ái nhẹ nhàng" thì chắc chương sau là "sóng gió bão bùng" rồi nhỉ?
Hì hì, như truyện đó, tuỳ bạn suy luận thâu. :D
Chương sau sẽ ra hơi lâu đó nha. T^T
 

Ruby Đặng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/9/14
Bài viết
499
Gạo
1.500,0
Có một tẹo, chỉ trong một câu thôi mà. >w< Kể ra tưởng tượng cảnh nó bò qua bò lại cơ thể cũng khá thú vị. ._.
Mêm mềm, nhũn nhùn, ướt ướt nữa thì phải. Cảm giác chắc là thế! :v
Đừng om một tuần là được rồi. :)
 

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0
Chương 1:
Tuyết đọng trên sàn đất lạnh lẽo bỗng tan chảy

Allie ngước nhìn ô cửa sổ trắng xoá màu tuyết đọng.
Chị không hiểu, nếu đã là căn hầm không biết ngày đêm thì làm sao có được hiện tượng này nhỉ?

Chương 3:
và chúng đang muốn tước đi khỏi Allis sự tự do cô vừa có được
Và chúng đang muốn tưới đi sự tự do mà Allis vừa có được. Nghe suôn hơn á em!

Mới đọc tới chương 5 thôi, mắt chị rã rời rồi để rảnh rỗi rồi mần tiếp...:3
 
Bên trên