SÓNG TÌNH
CHƯƠNG 7: MINH TẦNTrời về khuya, hành lang vắng tanh không một bóng người càng tăng thêm vẻ u ám, tịch mịch. Bốn bề yên ắng, không có một tiếng động, phải chăng chỉ là tiếng cơn gió rít qua khe cửa, tiếng hoạt động của máy móc,… càng khiến cho hành lang thêm dài và rộng.
Minh Tần cảm thấy mắt hơi nhức nhức, chắc là do cô ngủ không đủ, khẽ thở dài một tiếng, cô gấp hồ sơ lại rồi tìm một chiếc ghế trên hành lang để ngồi vào. Tháo cặp mắt kính vướng víu trên đôi mắt xuống móc trên cổ áo, cô đưa tay dụi dụi mắt, tầm nhìn lúc mờ lúc rõ.
Cô nheo mắt lại nhìn chiếc đồng hồ trên tay: “12 giờ 40 phút! Hôm nay lại ngủ trễ nữa rồi!” Cô than thầm một tiếng.
Đang than thở vì sự nghiệp “ngủ muộn”, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một ly café bốc khói nghi ngút, thì ra là một đồng nghiệp nam của Minh Tần đêm nay cũng phải ở lại để trực khuya, đưa tay che cái miệng đang ngáp dài ngáp ngắn, giọng nói phát ra từ cổ họng cũng trở nên vặn vẹo không rõ chữ: “Hôm nay có ca đột xuất à!”.
Minh Tần không khách sáo mà giơ tay đón lấy ly café, nhấp một ngụm nhỏ, cô gật đầu: “Ừ! Ca này hơi khó, phục vụ bạn thân thiệt là mệt a!”.
Anh ta gật gật đầu, một hồi sau mới mở miệng: “Bệnh nhân kia bị trúng đạn, thế cô đã báo với viện trưởng chưa? Tôi sợ nếu mọi chuyện bị bại lộ thì cảnh sát sẽ can thiệp đó!”.
Minh Tần đưa tay day day mi tâm, cất giọng khàn khàn: “Giấu được thì giấu, khoảng ngày mai là anh ta đi rồi!”.
Bệnh nhân ở phòng bệnh ung thư cấp tính réo chuông cấp cứu liên hồi, anh ta lật đật chạy về nơi trực, trước khi đi còn nói với theo: “Có chuyện gì khẩn cấp cứ nói với tôi".
Minh Tần mỉm cười, ngoải đầu nhìn theo. Ánh mắt mông lung nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cành cây bị gió thổi đảo qua đảo lại nghe xào xạc, bóng tối cuốn lấy những chiếc lá rơi xuống một khoảng không vô định, chưa kịp rớt xuống lại bị một cơn gió mạnh mẽ khác khiến nó bay lên trên cao rồi lại hạ xuống. Cứ bập bềnh , cứ trôi nổi không biết nơi đáp xuống như số phận hẩm hiu của chính cô vậy.
Từng cơn gió mát lạnh len lỏi thổi vào từng góc trong bệnh viện, thổi bay vài cọng tóc lưa thưa trên trán, cọ cọ nghe ngứa ngứa. Cô nhắm mắt để hưởng thụ cảm giác yên bình này, trong lòng bất chợt an tĩnh lại, cô đứng lên, phủi đi những vết bẩn trên người, gấp phẳng phiu những nếp nhăn của góc áo rồi sải bước đi về phòng nghỉ của mình.
“Ầm!”.
Một luồng sáng nhấp nhoáng xé toạc bầu trời kèm theo đó là tiếng sấm long trời lở đất làm Minh Tần thoáng chút giật mình. Bàn tay nhỏ nhắn đang cầm chặt hồ sơ bỗng nhiên rơi xuống đất, cây viết bi lăn xuống dưới gầm ghế đá. Tim cô đập trật một hai nhịp, thình thịch thình thịch vỗ từng hồi vào lồng ngực. Đôi môi mỏng khẽ cười tự giễu, đúng là có tật giật mình. Ngày hôm đó cũng giống như vậy...
Đưa đôi tay chống xuống đất, cô cúi gập người, ngón tay thon dài mò mẫm tìm kiếm cây viết. Một mảng áo trước ngực vương đầy bụi bẩn, cô tỉ mỉ nhặt từng tờ giấy rơi lộn xộn trên mặt đất rồi xếp chúng vào ngay ngắn.
Đưa tay vén một vài sợi tóc lòa xòa trước mặt, một tấm ảnh từ túi áo rơi xuống chân cô. Có lẽ tấm ảnh đã được chụp từ lâu lắm rồi, có một vài vệt ố vàng, một số chỗ rộp lên do bị nước làm ướt, đó có phải hay không là nước mắt của cô chỉ có mình cô biết. Ngón tay mơn trớn một cách dịu dàng lên gương mặt thanh tú của một người con trai khoảng tầm mười bảy tuổi. Đôi môi mỏng không biết tự lúc nào cong lên một cách hạnh phúc, rạng rỡ như cái nắng chan hòa của mùa xuân. Lại một giọt nước mắt rơi xuống tấm ảnh ấy, cô vội vàng lau sạch nó, cất cẩn thận vào trong túi áo. Ngón tay quệt một đường dài trên đôi mắt mọng nước, cô đứng lên tiếp tục bước về phòng nghỉ của mình.
Một loạt bóng đèn neon chiếu ánh sáng trắng soi tỏ từng bước đi của Minh Tần đột nhiên chớp tắt không ngừng, phát ra âm thanh nghe xèo xèo. Cô ngẩng đầu, ngước nhìn lên, chân mày nhíu chặt tỏ vẻ không hài lòng. Không lâu sau, bóng tối bao trùm toàn bộ bệnh viện, xung quanh yên tĩnh một cách đến lạ, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của cô.
Ánh mắt chưa kịp thích nghi với bóng tối, thân người còn đang luống cuống không biết phải làm như thế nào thì một bàn tay rắn chắc đã bóp chặt khoang miệng của cô, mùi thuốc mê nồng nặc tràn ngập, chân tay cô giãy giụa liên hồi. Móng tay cáu chặt vào đôi bàn tay thô ráp của người đàn ông. Ngay cả tiếng kêu cứu cũng phải nuốt trở lại vào trong cuống họng.
Người đàn ông này thật cao lớn, cao hơn cô đến một cái đầu. Thân người lại lực lưỡng, căn bản là sức cô chống không lại, lúc nãy do bị bất ngờ nên cô đã hít phải một lượng lớn thuốc mê. Đầu óc mơ mơ hồ hồ, mi mắt nặng trĩu đã muốn nhắm chặt. Đến khi hít thở không nổi, cô buông xuôi hai tay, thân người tựa như không có xương mà từ từ trượt xuống dựa hẳn vào người đàn ông kia.
Lúc này, đèn đã được bật sáng, Minh Tần nằm sõng soài ở giữa lối đi của hành lang, đôi môi đã bị cô cắn nát nhưng không hề cảm thấy đau đớn. Đôi mắt trước khi nhắm hẳn lại thì run run nhìn vào người đàn ông đang đứng ở xa dựa lưng vào vách cửa, quay lưng về phía cô, trên tay là điếu thuốc được điều chế riêng, bóng lưng kia không phải là…
Đôi môi mấp máy không thành lời, những âm thanh khàn đặc nhỏ vụn thoát ra không hết từ miệng cô, nhỏ đến nỗi mà chỉ mình cô nghe thấy: “Huỳnh…”. Chưa kịp nói xong, cô đã ngất đi, chìm vào trong giấc mộng tối đen.
Bên ngoài, gió dường như thổi mạnh hơn, tiếng sấm chớp ầm đùng lại càng thêm dày đặc. Mưa lại rơi lộp độp trên mái tôn, phủ thêm một lớp sương mờ ảo của sự u ám.
Đôi chân lười biếng khẽ nhịp nhịp vài cái trên sàn gạch màu trắng loang lỗ những vết bẩn của bệnh viện, mùi thuốc lá được điều chế riêng cho Huỳnh Ân quả là có mùi thơm dịu nhưng không hề mất đi chất riêng của nó. Cảm giác say say, thơm nồng có một không hai của thứ thuốc này làm hắn trở nên trầm tĩnh hơn, từng vòng tròn khói mỏng manh khiến cho gương mặt của hắn thêm phần yêu mị.
Huỳnh Ân không quan tâm đến mọi việc đang xảy ra, cũng không ngoái đầu lại nhìn. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, gương mặt hắn vẫn cúi xuống, ngón tay kẹp điếu thuốc gõ gõ lên bức tường bên cạnh.
Nhất Huy hiểu rõ tâm trạng của thiếu gia bây giờ là đang tức giận, năm phút để xử lí một người con gái yếu ớt, không hề có sự phòng bị hay phản kháng đối với một người không có lòng kiên nhẫn như thiếu gia là quá dài.
Đối với những người như hắn, nhân hậu là từ không được phép xuất hiện trong bất cứ hoàn cảnh nào. Sự sống và cái chết chỉ cách nhau một giới hạn ngăn cách ngắn ngủi mà lòng nhân hậu chính là cái ngăn cách mỏng manh ấy. Thiên đường và địa ngục gần nhau trong gang tấc.
Nhìn người con gái ấy, tuy yếu đuối là thế nhưng vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường làm Nhất Huy có chút không nỡ, động tác vì thế cũng nương tay hơn.
Nhất Huy cúi gầm mặt xuống, rút khẩu súng trong tay đưa ra phía trước. Hành động ấy dường như làm cho Huỳnh Ân có chút chán ghét, khóe miệng âm trầm không rõ thái độ. Trên mặt hắn là một cặp mắt kính đen to bản, đôi giày đen bóng loáng được làm thủ công từ Pháp có chút dính bẩn.
“Tôi xin lỗi thưa thiếu gia!”. Khẩu súng ngắn Makarov được vòng qua một vòng trên ngón tay Nhất Huy một cách điêu luyện, thuần thục. Nòng súng nhắm thẳng vào bả vai trái của mình. Một cách nhận lỗi mang đậm phong cách của Huỳnh Ân.
“Cạch”. Súng không nổ, Nhất Huy đưa mắt nhìn về phía Huỳnh Ân, dưới chân của Huỳnh Ân là sáu viên đạn nằm lăn lóc mất trật tự.
Đến lúc này Huỳnh Ân mới ngẩng đầu lên, cất giọng trầm trầm không mang theo một chút ấm áp nào mà còn làm cho không khí xung quanh giảm đi vài độ: “Tôi không muốn có lần thứ hai”.
Nói xong, Huỳnh Ân sải những bước chân dài đi về phía phòng bệnh tốt nhất trong bệnh viện.
-------------------------------------------
Tay nắm chặt ga giường, chân mày hơi nhíu lại nhưng nhờ có thuốc an thần nên cô không bị tỉnh giấc.
Huỳnh Ân hơi khom lưng lại, gương mặt của hắn cúi sát đến mặt cô, chỉ thiếu một chút nữa là hai chóp mũi đã chạm nhau. Hắn cười nhạt một tiếng, phất tay ra hiệu cho Nhất Huy hành động.
Một mũi tiêm chứa chất lỏng màu vàng nhạt hơi sệt sệt được đâm thẳng vào tĩnh mạch phải của Jay mà không thông qua ống truyền nước biển. Dường như cảm nhận được cơn đau, sắc mặt cô hơi nhăn lại mà cô không hề mở mắt.
Nhìn người con gái ở trước mặt, Nhất Huy hơi ngờ ngợ, gương mặt này thân quen đến lạ kì, lại phảng phất một chút ấm áp khiến tay hắn hơi run run nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, kết thúc hoàn hảo công việc của mình.
Trước khi đi, Nhất Huy còn ngoảnh đầu lại nhìn gương mặt ấy, bóp chặt ống tim trong tay, lắc lắc đầu vài cái rồi bỏ đi.
Không lâu sau, các chỉ số trên máy đo huyết áp bỗng chốc thay đổi nhanh chóng. Huyết áp tụt dốc không phanh, cơ thể của Jay có dấu hiệu lên cơn co giật, khí quản bị tắc nghẽn, điện đồ của tim thành một đường thẳng hàng phát lên âm thanh của tử thần.
Trong giấc mơ, Jay được gặp lại ba má, nụ cười trên môi rạng rỡ hơn bao giờ hết, cô vứt bỏ hết mọi đau khổ ở phía sau để tiến về phía trước, vòng tay của ba má chỉ cách cô rất gần dường như chỉ cần vươn tay là có thể với tới được nhưng ngay sau đó mọi thứ bỗng nhiên tối sầm, cô cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, không trọng lực mà rơi tự do vào một vực sâu hun hút không thấy đáy.
Chỉnh sửa lần cuối: