Chương 1 : Mắt đỏ
Thu Miên ngước lên khỏi màn hình máy tính, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những con số nhảy nhót trước mắt dần dần biến mất vào hư không khi cô nhìn chăm chú vào cây bằng lăng ở phía xa.
Hôm nay là thứ sáu, mọi người đều muốn về sớm. Đây chỉ là công ty tư nhân nhỏ nằm vẻn vẹn trên một tầng nhà của Office Tower, có hơn hai mươi nhân viên. Giám đốc là một sinh viên trẻ mới ra trường hai năm tự tay khởi nghiệp, tính tình hào phóng, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Năm giờ, mọi người lục tục ra về.
Thu Miên rời mắt khỏi tán xanh rậm rạp của cây bằng lăng, quay lại với bản sao kê dang dở trên màn hình.
Cô không chú ý nhiều đến những ánh mắt kì lạ của đồng nghiệp dành cho mình. Bộ váy công sở lỗi mốt, búi tóc bảo thủ chặt chẽ sau gáy, hay chiếc túi xách da đen đã tróc quai, đó là tất cả hình ảnh của cô trong mắt những đồng nghiệp trẻ trung xinh đẹp này.
Trừ chuyện đó ra, làm ở đây rất tốt. Giám đốc trẻ cần người tài, chuyên ngành kế toán khô khan nhiều áp lực không phải ai cũng làm được. Cô đến với bảng điểm xuất sắc ở trường đại học danh tiếng, lại thêm chứng chỉ kế toán cấp quốc tế, chăm chỉ cầu tiến, không ngại làm thêm giờ vào cuối tuần, lên chức kế toán trưởng là điều hiển nhiên.
Công việc trôi chảy, kẻ ghen ăn tức ở cũng không thiếu. Vài lời xì xào bán tán về trang phục của cô, bộ mặt không bao giờ tươi cười của cô, vẻ xa cách lạnh lùng, hay cái biệt danh sau lưng “Bà cô băng giá” cũng không quấy nhiễu được đến những bản hạch toán sao kê luôn chính xác đến từng dấu phẩy của cô.
Cuộc sống riêng của cô, vẫn luôn là một bí ẩn. Cô kín đáo đi và về, chẳng khác gì cái bóng.
Tám giờ tối, bản sao kê cơ bản hoàn thành, Thu Miên day mắt, thu xếp đồ vào chiếc túi da cũ kĩ, tắt đèn khóa cửa phòng. Hành lang le lói ánh đèn, cả tòa nhà dường như chỉ còn mình cô. Xuống tầng trệt, gió lạnh ùa tới, cô run run kéo chặt khăn quàng, bắt xe buýt chạy tới bệnh viện tư nhân cách đó ba con phố.
Hôm nay là ngày thông báo kết quả xét nghiệm. Bác sĩ điều trị gọi cô vào phòng làm việc, ái ngại lắc đầu : “Thận của bố cô đã đến giới hạn rồi, nếu không thay sớm, sẽ dần chuyển sang giai đoạn hoại tử. Tiếp tục chạy thận chỉ là biện pháp tạm thời, hơn nữa, tôi cũng đã nghe qua về hoàn cảnh của gia đình cô…”
Thu Miên cúi đầu yên lặng, chiếc bút xoay đi xoay lại trên tay bác sĩ, tiếng máy điều hòa chạy trầm đục, mùi thuốc khử trùng gay mũi lẩn khuất trong không khí, những con số khổng lồ nhảy nhót một cách có trật tự trong cái đầu nhạy bén của cô. Cô chợt nghĩ tới cô em gái nằm ở khoa tim mạch, băn khoăn không biết mẹ đã đến đưa cơm cho nó chưa.
Khi Thu Miên bước chân vào phòng bệnh số 308, trời bắt đầu mưa.
Cô đi nhanh tới cuối phòng, kéo cửa sổ lại, quay sang trách em gái “Lạnh như thế sao em không nhờ y tá đóng cửa lại? Tuần trước em bị sốt có biết chị và mẹ lo lắng thế nào không?”
“Em xin lỗi, em mải đọc sách nên quên mất”, Thu Hàn đóng cuốn sách lại, bối rối ngước lên. Cặp mắt trong veo tuyệt đẹp, nhưng lại có quầng thâm rất đậm. Cô bé từng là hoa khôi ở tiểu học, ở trường cấp hai, hát hay, học giỏi. Năm lớp tám bị ngất trong khi làm bài thi cuối kì, từ đó phải nghỉ học vì bệnh tim bẩm sinh tái phát.
Thu Miên thở dài, nhìn cánh tay gầy gò bầm tím vì kim truyền, cô không nói gì nữa.
Thu Hàn vốn là cô bé nhạy cảm, có lẽ thấy tâm trạng cô không được tốt, liền cười hì hì lôi kéo tay cô “Chị, đừng giận nữa nha. Hôm nay mẹ mua cháo sườn ở đầu ngõ nhà mình cho em, ngon lắm, em dặn mẹ phần cho chị nửa cặp lồng đấy. Chị chưa ăn đúng không? Chị đừng nhịn ăn như mấy cô người mẫu tạp chí, đi đi lại lại như cái mắc áo di động, gió thổi một cái là bay sang Tây Trúc thỉnh kinh…”
“Con bé này, nói gì mà kì cục…” Thu Miên cốc nhẹ đầu Thu Hàn, rồi chính mình không kìm được, hai chị em cùng cười ha ha ha.
Cháo được hâm nóng lại, Thu Miên gọt táo cho Thu Hàn, hai người vừa ăn vừa chuyện trò. Thu Hàn thích đọc sách, huyên thuyên kể rất nhiều chuyện thú vị đọc được. Gần đây cô bé đang mê mẩn tiểu thuyết của Sa Mạn Hoa, cuốn “Khúc ca của hoa bỉ ngạn” đã đọc đến quăn cả mép.
Mười giờ đêm, Thu Miên ra về. Bến xe buýt chỉ còn cô và một người khác. Mẹ cô gọi điện tới, giọng điệu nặng nề, loáng thoáng có tiếng ồn vọng ra từ điện thoại.
“Thu Miên, mấy giờ con về? Hả? Mẹ đang ở nhà bác Hiền. Chỉ đánh có mấy ván, gần đây toàn là mẹ chăm Thu Hàn và ông già kia, mày không cho mẹ thư giãn tí được à?”
Mấy ván? Đánh cả tối cũng được năm sáu ván bài rồi, nghe giọng điệu như vậy chắc bà ấy chưa thắng được ván nào. Có lẽ sẽ đánh cả đêm nay. Cũng tốt, ngày mai được nghỉ, cũng không phải làm thêm giờ, cô có thể vào viện chăm sóc hai người kia.
Lúc này lại có giọng nói khác xen vào, cô định thần một lát mới nhận ra là giọng dì út.
“Thu Miên, gần đây mày hay tăng ca, chắc giám đốc cũng thưởng một ít chứ? Mau về cứu mẹ mày đi, bà ấy dạo này chắc đỏ tình lắm, lên chiếu bạc thua muốn lột cả quần rồi… Ha ha ha”
Bên kia, tiếng cười càng lúc càng lớn, át cả lời càu nhàu của mẹ cô. Thu Miên chờ tiếng ồn ào lắng xuống, bình thản hỏi lại “Mẹ cần bao nhiêu?”
“Con gái ngoan, lần này mẹ chỉ cần vài đồng gỡ vốn thôi. Năm trăm chắc không quá nhiều đúng không…”
“Mẹ, lần sau mẹ vào viện đưa cơm, đừng để Thu Hàn ăn một mình. Mẹ ở đó thua mấy ván bài, em con lại phải ngồi một mình cả mấy tiếng đồng hồ, nó buồn lắm mẹ biết không…”
“Rồi rồi, con bé này đừng rủa mẹ mày nữa, nhanh về nhà đi, ông già kia cả ngày chỉ ngóng con về, mắng chửi mẹ mày như ô –sin, tao mặc kệ lão ấy rồi… “
Có ánh đèn sáng rọi từ phía cuối đường, cô gái bên cạnh nhúc nhích đứng dậy khỏi ghế chờ. Thu Miên cũng đứng lên, nói qua loa đối phó rồi dập máy. Một cơn gió thổi tới, cô khép chặt vạt áo, bất giác liếc sang bên cạnh. Người đồng hành với cô trong chuyến xe buýt cuối ngày là một cô bé tầm tuổi Thu Hàn, khoác một chiếc áo măng-tô xanh dáng dài kiểu Nhật đang thịnh hành trong giới học sinh, chiếc cổ mảnh khảnh trắng muốt dưới ánh đèn, không quàng khăn hay đeo găng, mái tóc đen dài mượt mà lay động trong gió, che khuất một nửa khuôn mặt. Thu Miên liếc thấy cô bé ấy cầm một cuốn sách bìa đen in hình những cánh hoa đỏ thẫm, có cảm giác quen mắt.
À, hình như là cuốn sách Thu Hàn yêu thích, “Khúc ca của hoa bỉ ngạn.”
Bắt gặp ánh mắt của cô bé kia, Thu Miên ngại ngùng quay đầu, lơ đễnh nhìn về phía cuối đường. Ánh đèn pha vẫn nhấp nháy đằng xa, cô cảm thấy sốt ruột kì lạ. Từ đây đến cuối đường chỉ có năm trăm mét, xe buýt đáng lẽ phải gần tới nơi rồi mới phải.
“Đừng lên.”
Thu Miên khó hiểu quay đầu lại, không khỏi giật mình kinh hãi.
Ánh mắt cô bé kia, từ lúc nào đã đỏ rực như máu, gần như tiệp màu với những cánh hoa trên bìa sách. Ngón tay mảnh mai trắng bệch chỉ về hướng đi của xe buýt, cũng là hướng đường về nhà cô.
Cô bé lặp lại lần nữa, giọng nói non nớt mà lạnh lẽo.
“Đừng lên xe, đừng về nhà.”
Thu Miên nhìn theo ngón tay cô bé, sau lưng như áp vào một tảng nước đá, lạnh đến thấu xương.
Cô quay lại hỏi, giọng có chút mất bình tĩnh “Em nói gì? Chị không… không hiểu.”
Cô bé đó chớp mắt, đôi đồng tử càng trở nên đỏ thẫm, mái tóc dài uốn lượn sau lưng. Thu Miên xiết chặt vạt áo, trời không còn nổi gió, con đường càng vắng lặng. Ánh đèn vẫn nhấp nháy phía xa, tựa hồ sẽ không bao giờ tới đây.
Cô bé không nói nữa, mà nhẹ nhàng thì thầm một giai điệu, câu chữ không rõ, nhưng nghe rất bi thương.
Thu Miên ngây người , chân tay không hề nhúc nhích, cả người như biến thành bức tượng sáp, ngực khó chịu giống hệt lúc ngủ bị bóng đè.
Cô sợ hãi, nhưng không thể chạy, không thể kêu cứu, không thể bắt cô bé dừng lại. Còn chiếc xe buýt tựa như vĩnh viễn sẽ không đến.
***
“Cô gì ơi, này, xe tới rồi.”
Thu Miên cảm thấy vai đau nhức, giật mình mở mắt. Thân hình lắc lư, cô thấy bản thân đang ngồi nghiêng đầu vào cửa xe buýt, cần cổ cứng nhắc.
Cô vốn không phải là người thích xem phim kinh dị hay quan tâm đến mấy chuyện tâm linh xem bói như các cô gái trẻ bằng tuổi mình, có lẽ gân đây quá mệt mỏi nên mới có giấc mơ đáng sợ như vậy.
Một thanh niên gầy gò mặc đồng phục vẫn cố vỗ lên vai cô. Thấy cô tỉnh táo hơn, bèn lắc đầu chép miệng.
“Về nhà ngủ tiếp, ngủ gì mà say vậy, gọi mãi mới được.”
“À, chắc tôi mệt quá thôi. Xin lỗi anh.”
Anh chàng phụ xe xua tay “Dân công sở đi ăn uống nhậu nhẹt về khuya như các cô, tôi còn lạ gì. Thôi, sắp tới bến rồi, cô chuẩn bị xuống đi.”
Thu Miên mỉm cười, chẳng buồn thanh minh. Xe từ từ dừng lại, cô và vị khách phía trước đứng dậy, di chuyển ra cửa xe. Vị khách kia cũng là nữ, mái tóc đen dài và chiếc áo măng-tô xanh khiến cô giật mình một chút. Nhưng khi bước xuống xe, cô lén nhìn thấy phía trước chỉ là một khuôn mặt bình thường.
Thu Miên vỗ vỗ đầu cho tỉnh táo, bước chậm rãi về phía khu chung cư cấp bốn.
Sau lưng cô, chiếc xe buýt rời bến, dưới mái hiên hiện ra một bóng hình nho nhỏ với mái tóc dài, trên tay cầm một cuốn sách in hình hoa bỉ ngạn đỏ thẫm.
Đôi mắt ấy, lại nhìn chăm chú vào màn đêm, một dòng nước đỏ đục uốn lượn lan dần về phía khu nhà cũ kĩ.