Truyện ngắn Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Tên tập truyện ngắn: Đứa trẻ
Tác giả: Võ Anh Thơ
Thể loại: truyện ngắn về trẻ em ở các khía cạnh tình cảm, giả tưởng, hiện thực, cuộc sống...
Số lượng: 7 truyện
Nội dung:
"Nhưng tiếng khóc lặng lẽ của trẻ thơ gây đau đớn sâu sắc hơn nhiều cơn thịnh nộ của người trưởng thành."
But the child's sob curses deeper in the silence than the strong man in his wrath.
(Elizabeth Barrett Browning)

3193330164_1232063001_574_574.jpg


Danh sách những truyện ngắn:

1/ Những ngôi mộ không tên
2/ Như một bóng hình
3/ Thời thơ ấu của "Dế Mèn"
4/ Yêu thương và xin lỗi
5/ Thuốc súng bên hoa lily
6/ Nhúng chàm
7/ Giọt nước mắt lên thiên đường
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"
1. Những ngôi mộ không tên
1340066360500297112_574_574.jpg

Mỗi đứa trẻ là một thiên thần nhỏ sống trong thế giới thần tiên của mình ngay trên mặt đất.
(Khuyết danh)


----------------------------------

Trên ngọn đồi của một thị trấn nhỏ.

Vào đêm mưa tầm tã và rét mướt, bóng dáng một cô gái trẻ bồng đứa bé mới sinh xuất hiện trong làn mưa lớn. Bước chân cứ dồn dập, giẫm nát đám cỏ hoang bên dưới. Rồi cô gái đó dừng lại, đưa mắt nhìn hai bên, mưa xối vào mắt làm cay xè nhưng cô vẫn thấy được thấp thoáng những ngôi mộ nhỏ nằm im lìm trong làn mưa buốt giá. Không suy nghĩ nhiều, cô gái liền đặt nhanh đứa bé đang ngủ trên tay xuống đất. Bất ngờ vì những giọt mưa tuôn vào mặt, đứa bé choàng tỉnh và bắt đầu bật khóc.

Nhưng người mẹ trẻ chẳng mấy để ý và cứ thế quay gót bước đi thật nhanh, bỏ mặc tiếng khóc đòi mẹ của đứa con. Bóng dáng cô gái trẻ khuất dần trong mưa lớn. Dưới đất đứa trẻ đáng thương vẫn cứ khóc.

Đêm ấy mưa thật lớn, tiếng mưa vô tình át đi tiếng khóc xót xa của đứa trẻ bị bỏ rơi bởi người mẹ nhẫn tâm.

Ngọn đồi trong mưa ướt át như muốn khóc theo…​
Những tia nắng đầu tiên chiếu rọi lên ngọn đồi, sau một đêm mưa mọi vật trở nên tươi mát hơn. Phía xa, có người đi về nơi có nhiều nấm mộ nhỏ, là một bà cụ lớn tuổi độ chừng ngoài tám mươi. Chợt bà đứng lại, giương đôi mắt nhăn nheo nhìn trên nền cỏ gần đó. Đứa trẻ đêm qua nằm im, không hơi thở, toàn thân nhỏ bé trắng bệch, mềm nhũn, không cử động nữa. Nó đã chết.

Bà cụ đến gần bế đứa bé lên. Bà lắc đầu thở dài và bắt đầu công việc hằng ngày của mình, chôn cất đứa trẻ tội nghiệp đó. Xót xa nhưng bà không khóc có lẽ vì những chuyện như thế đã diễn ra quá nhiều trên ngọn đồi này.

Rất nhiều đứa trẻ không quen biết nhưng lại được chôn cất chung trên ngọn đồi bình yên đó. Ngọn đồi của những ngôi mộ không tên.
***​

Dọc con đường lên thị trấn nhỏ, chiếc xe hơi đen chạy chậm chạp. Trong xe, có một người đàn ông ngồi lái, bên cạnh là cô gái trẻ đưa mắt nhìn thẫn thờ cảnh vật xung quanh. Thật buồn chán!

“Cháu thấy thế nào Lưu Ly? Tâm trạng thoải mái chứ?” – Người đàn ông chợt lên tiếng.

Lưu Ly chẳng buồn đáp lời. Người đàn ông cười, tiếp:

“Sao vậy? Còn giận cậu vì đã đưa cháu đến đây à?”

Lưu Ly trả lời mắt không nhìn cậu:

“Cháu đã bảo không muốn đi đâu cả thế mà cậu lại ép cháu đến nơi hoang vu nhàm chán này. Lẽ ra giờ này cháu đã ở bệnh viện và xử lý nó rồi!”

“Nó” ở đây là Lưu Ly ám chỉ cái thai một tháng của mình. Lưu Ly và người bạn trai quen nhau một năm và trong lần đi chơi xa cả hai vượt quá giới hạn để rồi một tháng sau cô biết mình mang thai. Lưu Ly báo tin cho cậu bạn trai và chua chát nhận được câu trả lời: “Xin lỗi, anh chưa muốn làm cha quá sớm!”.

Lưu Ly cho hắn một cái tát vào mặt. Thế là chấm hết, cắt đứt mọi thứ.

Dù gia đình khuyên hãy giữ lại đứa bé nhưng Lưu Ly nhất quyết đòi bỏ nó. Nhiều lần cô định đến bệnh viện phá thai nhưng không thành. Bị nhốt trong nhà, Lưu Ly lại nghĩ ra cách nhịn ăn. Cô nhìn bụng mình và nghĩ: “Nếu không thể bỏ mày thì tao và mày sẽ cùng chết!”.

Trước tình hình đó, người cậu của Lưu Ly đưa cô đến một nơi với lời hứa, nếu sau khi trở về, Lưu Ly vẫn còn ý định phá thai thì gia đình sẽ không ngăn cản nữa. Nơi mà cậu cô nói chính là ngọn đồi hoang vu, vắng vẻ nhàm chàn này đây.

Trở lại thực tại, cậu Lưu Ly bảo:

“Lưu Ly, có những chuyện nếu không suy nghĩ kỹ sẽ hối hận!”

“Cháu chỉ biết rằng, bỏ cái thai là điều đúng đắn! Cha nó đã không thừa nhận, thì nó ra đời làm gì?” – Lưu Ly lạnh lùng.

“Vậy còn cháu? Cháu là mẹ, lẽ nào cháu cũng không cần đứa con?”

Lưu Ly thoáng bất động vài giây rồi quay phắt đi:

“Không!”

Nghe vậy, người cậu chẳng nói gì thêm, lẳng lặng tiếp tục lái xe lên đồi.

Cuối cùng, chiếc xe cũng dừng lại trước ngôi nhà gỗ nhỏ đơn sơ. Người cậu mau chóng bước xuống, Lưu Ly hậm hực xuống theo.

“Đây là nhà người quen cậu. Cháu sẽ ở đây một thời gian. Người đó sẽ giúp cháu.”

“Giúp gì ạ?” – Lưu Ly nhăn mặt, giọng ngạc nhiên.

Người cậu không nói, chỉ mỉm cười ẩn ý rồi kéo cái vali đi về phía ngôi nhà. Lưu Ly chán nản bước theo lầm lũi.

Đẩy cửa bước vào trong, hai cậu cháu thấy một chàng trai cao ráo, đứng xoay lưng, đang lụi cụi làm gì đó ở trên bàn. Người cậu liền cất tiếng gọi như reo:

“Bất! Cậu và Lưu Ly đến rồi đây!”

Bất xoay lại. Anh chàng có cặp kính cận khiến Lưu Ly bất giác xuất hiện cảm giác thân quen đến lạ lùng.

“Cậu đến sớm hơn cháu nghĩ.” – Bất cười với người cậu xong nhìn sang cô gái bên cạnh – “Đây là Lưu Ly?”

“Phải, đây là đứa cháu gái cứng đầu cậu đã nói cho cháu nghe! Lưu Ly, đây là Bất!”

Lưu Ly khẽ gật đầu, vẻ miễn cưỡng:

“Chào anh, Bất!”

Trái với suy nghĩ của Lưu Ly, Bất sẽ cười đáp lễ thế nhưng anh chỉ nhìn cô rồi quay lại hỏi người cậu:

“Cậu sẽ ở lại đây vài hôm chứ?”

Thái độ lạnh lùng và bất lịch sự đó khiến Lưu Ly hụt hẫng. Cô cười nhạt vì nghĩ sao anh ta có thể làm như vậy với khách.

“Không, cậu phải về ngay. Cháu hãy chăm sóc Lưu Ly giúp cậu!”

“Sao? Cháu phải ở lại với hắn à?” – Lưu Ly chưng hửng.

“Đừng hỗn Lưu Ly! Cháu hãy ngoan ngoãn ở nhà Bất mấy ngày. Khoảng tuần sau cậu sẽ lên đón cháu. Nhớ giữ gìn sức khoẻ!”

Người cậu hôn lên trán Lưu Ly rồi nhanh chóng bước ra cửa.

“Anh ta là gì mà cháu phải nghe lời? Cậu! Cậu ơi!”

Chẳng kịp nghe tiếng gọi của Lưu Ly, bóng dáng người cậu đã biến mất ngay lối ra.

“Cậu về cẩn thận!” – Bất nói lớn.

Lưu Ly đứng đờ người nhìn theo chiếc xe hơi màu đen chạy xuống con dốc, khuất dần.

Chuyện gì thế này? Bỏ mình lại cái nơi hẻo lánh cùng một thằng con trai xa lạ? Ôi! Chắc mình điên mất! Không thể tin nổi!... Lưu Ly đặt tay lên trán, nhắm mắt lại cho trấn tĩnh.

Vài phút sau, Lưu Ly hạ tay xuống, từ từ đưa mắt nhìn Bất. Anh chàng vẫn tiếp tục công việc của mình mà chẳng quan tâm đến Lưu Ly như thể cô không hề tồn tại.

Bắt đầu khó chịu, Lưu Ly ngồi xuống chiếc ghế gần đó, cất tiếng hỏi:

“Này, sao anh không nói gì hết vậy?”

“Tôi và cô đâu có gì để nói!” – Bất đáp dửng dưng.

“Tôi sẽ ở đây vài ngày, anh định cứ mãi thế hả?”

“Điều ấy còn tuỳ thuộc vào thái độ của cô...”

Lưu Ly đứng bật dậy, lớn giọng:

“Bộ tôi là kẻ thù của anh sao mà anh ghét tôi đến vậy???”

Câu nói đầy giận dữ đó dường như có chút tác dụng bởi Bất đã ngừng công việc đang làm lại. Im lặng. Lưu Ly tròn xoe mắt khi trông tấm lưng bất động của anh chàng. Cô cảm tưởng, anh đã suy nghĩ lâu, rất lâu một vấn đề nào đấy.

Bất đột ngột quay lại, đôi mắt đằng sau cặp kính cận hướng thẳng vào Lưu Ly:

“Nghe cậu nói, cô định phá thai? Đúng là người mẹ tàn nhẫn!”

Giờ đến lượt Lưu Ly nhìn Bất bằng ánh mắt lạnh băng, pha chút tức giận:

“Anh thì biết gì? Ở đó chỉ trích người khác hay lắm à? Anh hãy tưởng tượng một cô gái đang mang thai và bị tình nhân phụ bạc thì thế nào?”

“Nếu hiểu bản thân chưa thể làm mẹ thì lẽ ra cô và bạn trai đừng nên làm vậy! Các người chỉ nguỵ biện để thẳng thừng vứt bỏ máu mủ của mình!”

Nhận ra sự căm phẫn từ câu nói của Bất cộng thêm phần bắt đầu đuối lý nên Lưu Ly đành chuyển đề tài:

“Tôi mệt lắm và muốn nghỉ ngơi! Phòng tôi ở đâu?”

Bất khoanh tay, hất mặt về phía bên phải:

“Trên gác, phòng cuối cùng...”

Lưu Ly mau chóng kéo va li, hậm hực đi đến cầu thang gỗ, bước chân lên từng bậc. Dõi theo bóng dáng cô gái, ở dưới, cái nhìn của Bất dịu lại rồi anh hướng mắt vào không gian, khẽ thở ra.

Căn phòng khá nhỏ nhưng xem ra rất sạch sẽ và ngăn nắp. Lưu Ly để va li vào góc phòng, ngồi phịch xuống giường. Đảo mắt nhìn một lượt nơi này, cô thở dài ngao ngán. Lưu Ly đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn đăm đăm ra bên ngoài, chẳng có gì ngoài cây cỏ cùng những làn gió rét lùa vào. Cảnh vật âm u nặng nề làm sao, giống như trời sắp có mưa.

“Chẳng biết mình sẽ làm gì trong những ngày nhàm chán này đây?” – Lưu Ly tự nhủ.

Sắp xếp quần áo vào tủ xong, Lưu Ly rời phòng, xuống dưới nhà vì bụng réo ầm ĩ. Từ ngày mang thai, cô thường đói, mỗi lần ăn lại ăn rất nhiều. Lúc ở nhà, ban ngày thì nhịn ăn nhưng khi đêm xuống Lưu Ly lại vào bếp ăn vụn. Có lẽ bởi thế cái thai vẫn còn sống nhăn. Đúng là cái thai đáng ghét!

Lưu Ly vừa bước xuống nhà thì thấy Bất mặc áo khoác vào, tay cầm chiếc cặp da, hình như anh ta có việc phải đi. Bất quay qua nhìn cô gái, vẫn kiểu nói lạnh nhạt:

“Tôi đi khám bệnh đến chiều mới về, nếu đói bụng thì cứ vào bếp mà ăn!”

Cánh cửa đóng lại, Lưu Ly lè lưỡi, lầm bầm:

“Thế đấy, bỏ mặc mình ở nhà! Mà anh ta là bác sĩ? Bất ngờ thật! Kẻ không có cảm xúc đó mà khám bệnh cho người ta, chắc ai cũng phải khiếp sợ!
***​

Buổi chiều buồn chán, chẳng có việc gì làm, ngồi không lại nghĩ lung tung nên Lưu Ly quyết định lên ngọn đồi nhỏ. Nơi đây hoang vu vắng lặng vô cùng, kích thích sự tò mò khám phá của người khác. Sau mười lăm phút đi bộ mệt mỏi cuối cùng Lưu Ly cũng đến nơi. Đó là một vùng đất trống nhô cao và điều khiến cô ngạc nhiên chính là những ngôi mộ nhỏ nằm gần nhau kéo dài đến hết khu đồi. Những nấm mộ không có tên!

“Đây là nơi gì mà lại có nhiều ngôi mộ nhỏ thế nhỉ? Và những ai được chôn cất ở nơi hoang vắng này?” – Lưu Ly nhìn qua một lượt các ngôi mộ.

Chợt giọng ồm ồm của ai đó vang lên:

“Cô có phải là Lưu Ly? Người đang ở nhà Bất không?”

Lưu Ly giật mình quay ra sau, là bà cụ tám mươi tuổi. Cô chưa kịp trả lời thì bà cụ đã tiếp:

“Ta là người chăm sóc những ngôi mộ nơi đây.”

Nghe vậy, Lưu Ly liền hỏi:

“Bà ơi, sao ở đây lại có nhiều ngôi mộ nhỏ như vậy?”

Bà cụ không nói không rằng, lầm lũi đến gần một ngôi mộ, cúi xuống nhổ đám cỏ hoang ương ngạnh mọc xung quanh. Nhổ xong, bà lại lấy một chiếc khăn to lau lau nấm mộ. Rồi bà chợt cất tiếng, giọng nghe thật buồn:

“Cô có biết ngọn đồi này được gọi là gì không? Có quá nhiều đứa trẻ mới sinh bị bố mẹ bỏ rơi ở đây. Chúng chết và ta đã chôn chúng. Vì thế ngọn đồi này được người ta gọi là Ngọn đồi của những ngôi mộ không tên! Chúng chết khi chưa được bố mẹ đặt tên!”

“Vậy… tất cả những ngôi mộ này đều là của những hài nhi sao? Cháu không thể tưởng tượng nổi!”

“Ta đã làm công việc này cả chục năm, không có ngày nào mà không có đứa trẻ chết. Đau đớn lắm!” – Bà cụ mếu máo như trẻ con, nước mắt từ đôi mắt già nua trào ra – “Người mẹ nhẫn tâm để đứa con dưới mưa để chúng chết vì lạnh. Đứa thì bị thú dữ tha mất xác chỉ còn lại chiếc khăn choàng dưới đất… Thậm chí có người còn đem bỏ con ngay trong nhà thờ, nơi có Chúa. Nhà thờ cũ ở phía xa đó, nhiều hài nhi đã chết ở đấy!”

Lưu Ly đặt tay lên môi thốt nhẹ:

“Thật khủng khiếp!”

Bà cụ kéo vạt áo lau nhanh dòng nước mắt chảy dài xuống cằm:

“Những ngôi mộ không tên này chẳng có ai đến viếng thăm.Chính vì vậy trên mộ không bao giờ xuất hiện một nhành hoa tang!”
***​

“Anh cũng biết những ngôi mộ trên ngọn đồi nhỏ phải không?” – Lưu Ly hỏi khẽ.

Đang dùng bữa tối, Bất dừng lại:

“Tôi biết! Bà cụ Hường là người chôn cất và chăm sóc những ngôi mộ của các hài nhi. Bà ấy sống một mình trong nhà thờ. Trước đây bà ấy có một đứa con trai nhưng nó đã mất lúc bảy tuổi.”

“Tội nghiệp bà ấy! Thảo nào bà ấy rất căm ghét những người đã vứt bỏ con mình.” – Lưu Ly nghĩ ngợi.

“Ai mà chẳng tức giận việc làm nhẫn tâm đó!” – Bất nhìn vào Lưu Ly – “Tôi đã chứng kiến và tận tay chôn cất vài đứa trẻ chết trên ngọn đồi. Có lần tôi cố gắng cứu đứa trẻ đang hấp hối nhưng không kịp…”

Ánh mắt Lưu Ly bất động, nỗi buồn kéo đến khiến lòng cô khó chịu. Chợt nhìn xuống bụng mình, vốn dĩ rất muốn bỏ cái thai nhưng sự việc chiều nay đã khiến cô suy nghĩ. Đối diện, Bất thấy vậy nên không nói gì nữa.

Lưu Ly đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng đêm nay sáng quá! Bỗng nhiên trong đầu cô xuất hiện dòng suy nghĩ:

“Không biết đêm nay có đứa trẻ nào phải chết nữa không?”
***​

Và rồi sáng hôm sau, cảnh tượng đập vào mắt Lưu Ly, Bất, bà cụ Hường là một đứa trẻ bị vứt bỏ với thân thể bầm tím và không nguyên vẹn. Chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra với nó đêm qua?

Lưu Ly quay mặt đi, bụng bắt đầu khó chịu và muốn nôn. Cô che miệng lại, may mắn chỉ là cơn ợ nhẹ. Lưu Ly vuốt vuốt ngực. Nhìn đứa trẻ đã được cuộn trong chiếc khăn, không hiểu sao sóng mũi cay cay khi cô thấy bà cụ Hường nhẹ nhàng đặt thi thể hài nhi xuống hố đất vừa đào xong. Lưu Ly đưa tay lên miệng ngăn dòng cảm xúc trong lồng ngực. Toàn thân cô chợt run lên… Đó là lần đầu tiên Lưu Ly thấy một đứa bé nằm chết dưới đất.

Thấy nét mặt xanh xao của Lưu Ly, Bất đưa cô về nhà. Trước khi rời khỏi khu đồi nhỏ, Lưu Ly khẽ quay đầu lại nhìn, bóng bà cụ Hường méo mó in dài trên ngôi mộ đất. Mái đầu bạc trắng của bà lặng im theo làn gió, không một âm thanh nào phát ra nữa.

Trưa hôm ấy, Lưu Ly chẳng thể nuốt nổi thức ăn. Thấy vậy, Bất bảo:

“Hay cô ngủ một giấc cho khoẻ khi nào đói thì ăn.”

Nghe anh chàng nói chí lý, Lưu Ly gật đầu rồi rời bàn đi lên phòng. Ngã người xuống giường, vừa nhắm mắt lại thì cảnh tượng sáng nay xuất hiện trong đầu cô. Hình ảnh đứa bé đáng thương cứ không ngừng lởn vởn khiến Lưu Ly không tài nào ngủ được. Ngồi bật dậy, Lưu Ly với tay lấy máy nghe nhạc trên bàn, đeo phone vào và mở bài hát mình thích nhất. Cô hy vọng âm nhạc sẽ đưa mình vào giấc ngủ nhanh chóng. Quả nhiên, cách này hữu hiệu vì vài phút sau cô đã thiếp đi.

... Chợt tỉnh giấc, Lưu Ly ngồi dậy nhìn ra cửa sổ. Bầu trời âm u, hình như trời đã về chiều.

“Bất! Bất! Mở cửa mau!”

Tiếng gọi cửa dồn dập, Lưu Ly chạy xuống dưới nhà. Vắng tanh, không bóng người. Chắc Bất đã đi khám bệnh cho người khác. Tiếng đập cửa dồn dập hơn, Lưu Ly nhanh chóng mở cửa. Hóa ra là bà cụ Hường.

“Bất có ở nhà không? Mau cứu đứa bé!”

Bà cụ Hường ẵm đứa bé đưa ra trước mặt. Lưu Ly còn đang ngạc nhiên thì bà cụ tiếp:

“Có người vứt nó ở trên khu đồi nhỏ. Ta thấy nó còn thở nên đến tìm Bất. Bất đâu rồi?”

“Bất đi khám bệnh, không biết khi nào về.”

“Trời ơi! Cô giữ đứa bé giúp ta, ta phải đi tìm Bất!” – Bà cụ Hường giao đứa trẻ cho cô gái rồi chạy nhanh xuống đồi.

Còn lại một mình, Lưu Ly bối rối không biết làm gì. Cô nhìn đứa bé còn đỏ hỏn đang nằm trên tay, hơi thở của nó yếu ớt mong manh như ngọn đèn trước gió.

“Cố gắng lên, đừng sợ! Bất sắp về rồi, đừng sợ!”

Lưu Ly ôm đứa trẻ vỗ về. Mắt nó đang nhắm liền mở ra, đôi tay nhỏ bé quờ quạng về phía trước. Lưu Ly nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của đứa trẻ. Nhận được hơi ấm, miệng nó bắt đầu cười yếu ớt. Không hiểu sao, Lưu Ly nghe tim mình đập thật mạnh. Cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể cô gái trẻ. Lần đầu tiên, Lưu Ly cảm nhận được mình đang giữ một sự sống nhỏ nhoi trên tay. Chợt, đứa bé cất tiếng khóc nhưng nghe đứt quãng mệt mỏi. Mau chóng, Lưu Ly ôm nó vào lòng đồng thời vỗ nhẹ mái đầu nhỏ bé:

“Đừng khóc, có mẹ đây! Mẹ sẽ không bỏ con, đừng sợ bé con của mẹ!”

Tiếng khóc thưa dần rồi tắt hẳn. Cơ thể đứa bé bất động, bàn tay nhỏ lạnh dần trong lòng bàn tay cô. Toàn thân Lưu Ly lặng đi. Vào giây phút đó, trái tim Lưu Ly như ngừng đập. Cô thấy đau nhói ở ngực khi không còn cảm nhận được hơi ấm của sinh linh bé bỏng đáng yêu đang nằm trên tay. Cô không còn nghe nhịp đập yếu ớt của trái tim đứa trẻ nữa.

Vừa lúc đó cửa mở, Bất sốt sắng:

“Lưu Ly! Mau đưa tôi xem đứa bé!”

Lưu Ly xoay lại, hình ảnh Bất trong mắt nhòe đi và không biết từ lúc nào những dòng lệ nóng hổi, mặn chát chảy dài.

“Lưu Ly?” – Bất ngạc nhiên.

“Bất!” – Giọng Lưu Ly nghẹn ngào – “Đứa bé… chết... chết rồi!”

Dứt lời, Lưu Ly bật khóc nức nở. Đứa bé trên tay cô hình như còn mỉm cười.
***​

Trên khu đồi nhỏ, Lưu Ly đang đào đất vì muốn tự tay chôn cất đứa bé. Gió nổi lên thổi tung những cánh hoa bay khắp nơi. Lưu Ly nhẹ nhàng bế đứa bé lên. Nó thật sự đã chết, chết ngay trên tay cô. Lưu Ly từ từ đặt đứa bé xuống hố đất, đôi tay run run rải từng nắm đất lên thân thể nhỏ bé ấy rồi nhìn nó lần cuối. Vừa mới đây thôi, đứa bé còn mỉm cười khi Lưu Ly nắm tay nó. Vậy mà… Lòng ngực cô muốn vỡ tung, không sao ngăn được những dòng nước mắt nóng hổi chực trào. Tuy ngắn ngủi nhưng trong khoảnh khắc kỳ diệu đó, Lưu Ly rất hạnh phúc khi được làm mẹ. Cô chưa bao giờ có cảm giác như thế. Bên cạnh, Bất và bà cụ Hường đứng lặng đi.

Gió vẫn cứ thổi, lạnh buốt cả người.

Bất đến bên Lưu Ly, khoác áo và nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy. Lưu Ly xoay qua dựa vào vai anh khóc tức tưởi. Nỗi đau đớn cứ theo đó vỡ oà.

“Đừng khóc!” – Bất vuốt nhẹ mái đầu cô gái rồi buột miệng nói thật khẽ – “Đừng khóc, em đừng khóc nữa!”

Chợt một cơn gió mạnh thổi qua, bạt ngàn cánh hoa rơi xuống những ngôi mộ nhỏ không
tên. Các ngôi mộ ngập tràn hoa. Tức thì, bà cụ Hường lên tiếng đầy vẻ bất ngờ:

“Những cánh hoa tang!”

Những đứa trẻ này không được bố mẹ khóc thương nhưng ở đây lại có những người xa lạ không chung dòng máu đang rơi lệ cho chúng. Cả thiên nhiên cũng khóc trên những ngôi mộ không tên.

Gió vẫn thổi lớn. Cây cối xào xạc. Bầu trời nơi đây lúc nào cũng âm u dù không mưa.

Lưu Ly ngồi trên chiếc ghế cao ở cuối phòng nguyện, nhắm mắt và chắp tay cầu nguyện. Đâylà nhà thờ cũ, nơi bà cụ Hường từng nói đến. Khoảng nửa tiếng, cô lại mở mắt nhìn bức tượng Chúa và một tay hạ xuống đặt lên bụng mình rồi nói khẽ:

“Con đã sai?”

Nhưng đáp lại lời Lưu Ly chỉ là sự im lặng. Tiếng tích tắc của đồng hồ kêu thật buồn chán càng làm cho không gian thêm cô độc, quạnh hiu.

… Rời khỏi nhà thờ, Lưu Ly bước chậm chạp lên ngọn đồi hài nhi. Và rồi, cô ngạc nhiên khi thấy bóng dáng một cô gái trẻ đứng khóc trước ngôi mộ nhỏ trong làn gió lạnh lẽo. Mưa bắt đầu lất phất, sắc xám của bầu trời thêm đậm màu. Nhìn khung cảnh ấy thật thê lương, ảm đạm vô cùng!

Tò mò, Lưu Ly khẽ khàng tiến đến gần xem nhưng bàn chân đạp lên nhánh cây khô vô tình gây ra tiếng động khiến cô gái nọ giật mình đảo mắt nhìn xung quanh xong mau chóng rời khỏi ngọn đồi. Hẳn, cô sợ bị ai đó bắt gặp.

Lưu Ly đứng lặng lẽ trước nấm mộ hài nhi mà khi nãy cô gái xa lạ kia đã đứng khóc. Không nói gì, chẳng có âm thanh nào ngoài những giọt mưa thả mình lên mấy chiếc lá và gió thổi lùa bên tai.

Bất chợt, có người từ phía sau khoác áo cho Lưu Ly. Quay qua, cô ngạc nhiên:

“Bất!”

“Gió lạnh lắm, không tốt cho sức khoẻ của cô.”

Bất mỉm cười. Lẫn trong làn mưa phùn cùng những cánh hoa tàn úa bay xoà, Lưu Ly chợt nhận ra nụ cười của anh thật ấm áp! Nó đẹp và khiến cô lần nữa xuất hiện cảm giác thân quen lạ lùng.

Đó là buổi chiều tuyệt diệu nhất đối với Lưu Ly.
***​

Hôm sau, chẳng hiểu lý do gì mà mưa lớn như trút nước. Cơn mưa tầm tã kéo dài cả buổi sáng. Vậy mà Bất và bà cụ Hường lại đang đi tìm Lưu Ly trong làn mưa ướt át. Bỗng nhiên, bóng dáng Lưu Ly xuất hiện ngay lối dẫn lên khu đồi nhỏ. Cô đang ôm vật gì trên tay, đứng run run trong làn nước buốt giá.

Ngay lập tức, Bất chạy lại. Lưu Ly cũng từ từ bước đi. Đột nhiên chân bị trượt do đường quá trơn thế là cô ngã nhào, lăn dài từ trên đường dốc xuống.

Bất hối hả lao đến chỗ Lưu Ly nằm, tay đang ôm một đứa bé. Đúng lúc, cô gượng người dậy cất giọng yếu ớt:

“Cứu… cứu đứa bé…!”

Rồi chợt nhiên, Lưu Ly khựng lại vì bụng đau nhói.

“Cô đau sao?” – Bà cụ Hường lo lắng hỏi.

“Không,cháu không sao...”

Tại nhà, Bất đang ra sức cứu đứa trẻ. Hơi thở yếu, toàn thân nó trắng bệch có chút tím tái và vài vết xước rớm máu. Ngồi bên cạnh, gương mặt Lưu Ly đầy lo lắng:

“Nó sẽ không chết sao?”

“Tôi sẽ cố gắng.” – Bất vừa đáp vừa gạt mồ hôi trên trán.

Lưu Ly nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của đứa trẻ đang thoi thóp, mắt nhìn nó, miệng không ngừng nói:

“Cố gắng lên, bé con!”

Lưu Ly đã không ngừng cầu nguyện trong suốt thời gian Bất cứu đứa trẻ. Cuối cùng, may mắn cũng mỉm cười khi sinh linh bé bỏng yếu ớt ấy đã chiến thắng.

Mỉm cười nhìn đứa bé, Lưu Ly lắng nghe hơi thở đều đều của nó. Cô sung sướng khi cảm nhận được bàn tay nhỏ bé kia đang ấm dần, ấm dần… Cô thật sự hạnh phúc!

Đột nhiên, Lưu Ly nhăn mặt đồng thời đưa tay ôm bụng. Bụng đau dữ dội, mồ hôi trên trán vã ra như tắm còn mặt cô tái xanh:

“Bụng… bụng tôi đau quá…”

Sửng sốt, Bất nhìn xuống chân cô và thấy máu chảy ra từng dòng, mỗi lúc một nhiều hơn.

Lưu Ly được đưa vào khu bệnh xá ở dưới đồi. Sau khi cấp cứu xong, bác sĩ báo tin buồn cho Bất với bà cụ Hường là cô gái bị hư thai.

Nằm trên giường bệnh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, Lưu ly khẽ khàng nhìn xuống bụng mình rồi bật khóc nức nở:

“Mẹ xin lỗi! Xin lỗi con…!”

Chỉ mấy ngày trước, cô đã nhất quyết bỏ cái thai này, không một chút cắn rứt hối tiếc. Vậy mà giờ đây lại đau đớn thế này.

Chúa trừng phạt Lưu Ly? Mọi thứ quá muộn, thiên thần trong bụng cô đã hóa thân bay về thiên đường.

Đứng bên ngoài cửa, lắng nghe tiếng khóc xót xa của cô gái, Bất buồn bã:

“Anh… xin lỗi! Anh đã không bảo vệ được em!”

Ngoài trời, mưa vẫn rơi không ngớt.
***​

Một buổi sớm, Lưu Ly đứng lặng trên ngọn đồi nhỏ. Mái tóc đen bay ngược ra sau, nỗi đau cũng theo gió trải dài vô tận.Lưu Ly ngước mặt lên nhìn bầu trời trong veo, đôi mắt ngấn nước phản chiếu những đám mây trắng bồng bềnh. Một nỗi buồn thắt cả tim…

Bỗng có tiếng khóc trẻ con vang lên ở phía sau lưng, Lưu Ly quay lại thấy bà cụ Hường bồng đứa bé hôm trước. Bà đến bên cô gái, bảo:

“Nó cứ khóc mãi, cháu dỗ giúp ta.”

Lúng túng, Lưu Ly nhẹ nhàng đón lấy đứa bé, vỗ về:

“Ngoan, đừng khóc!Đừng khóc nữa, bé yêu!”

Tiếng khóc thưa dần. Thật bất ngờ, nó ngưng khóc và không những thế còn mỉm cười nữa. Lòng Lưu Ly dịu lại rồi cũng cười theo.Thấy thế, bà cụ Hường nắm tay cô gái, hiền từ:

“Chúa đã lấy đi của cháu một đứa con và giờ đây Chúa lại ban cho cháu một đứa khác. Tuy không sinh nó ra nhưng ta tin rằng cháu sẽ thực sự yêu thương đứa con này!”

Mắt Lưu Ly mở to để rồi những dòng lệ trong như thủy tinh chợt trào ra, lăn dài. Buổi sáng ấy, Lưu Ly đã ôm đứa bé khóc thật nhiều. Cô nhận ra rằng, Chúa đang ban cho mình một món quà vô giá!
***​

Mấy ngày sau, cậu của Lưu Ly đến đón cô và đứa bé về nhà. Trước lúc từ biệt, cô gái trẻ quay qua nhìn Bất:

“Tôi không biết phải nói gì nhưng…”

Bất ngờ, Lưu Ly ôm lấy chàng trai. Bất sững người, toàn thân đứng yên. Còn Lưu Ly thì mỉm cười, nói khẽ: “Cám ơn anh, Bất!”. Vài giây sau, Bất nở nụ cười rồi vòng tay ôm Lưu Ly thật chặt. Trong vài giây ngắn ngủi đó, cô thấy một cảm giác vô cùng ấm áp.

“Nhất định, tôi sẽ quay lại đây!” – Lưu Ly nói rõ ràng.

Người cậu đứng lặng im nhìn hai đứa trẻ, điều gì giấu kín trong đôi mắt của ông.

Cuộc chia tay kết thúc. Chiếc xe hơi màu đen chạy đi khuất. Còn lại một mình, Bất dõi mắt theo trông thật buồn. Có cảm tưởng, thời gian hoàn toàn ngưng đọng qua cái nhìn đó.

... Trên xe, Lưu Ly ôm đứa bé đang ngủ, nhẹ nhàng ru khẽ. Quan sát dáng vẻ hạnh phúc của cháu gái qua kính chiếu hậu, đôi mắt người cậu cứ thấp thoáng điều mơ hồ. Dường như, ông đã cất giấu một bí mật từ rất lâu.

Đột nhiên, xe thắng gấp, Lưu Ly suýt ngã nhào vế phía trước may là còn giữ được thăng bằng. Không hiểu lý do, cô liền hỏi:

“Có chuyện gì vậy cậu?”

Ở yên trước, người cậu đảo mắt không ngừng, dường như đắn đo giữa hai lựa chọn nan giải. Nhưng sau cùng, ông quyết định...

“Lưu Ly! Bất dặn cậu đừng nói cho cháu nghe nhưng cậu nghĩ đã đến lúc cháu biết sự thật... ”

Lưu Ly nghiêng đầu, mắt tròn xoe.



Dọc con đường dẫn lên ngọn đồi, Lưu Ly đang chạy gấp gáp. Cô muốn quay lại tìm Bất vì cậu cô đã tiết lộ một sự thật giấu kín suốt nhiều năm.

Trước đây, mẹ cháu cũng đã từng lên ngọn đồi này vì muốn vứt bỏ đứa con trai mình đã lỡ mang thai trong một phút nông nỗi. Đứa trẻ đó chính là Bất – người anh cùng mẹ khác cha của cháu. Dù bị vứt bỏ cả đêm dưới thời tiết giá lạnh nhưng nó vẫn sống. Sức sống của đứa trẻ thật mãnh liệt. Sau này sẽ không có gì mà nó không vượt qua thậm chí là cái chết!

Khi biết mình có em gái, Bất đã bật khóc trong hạnh phúc. Lúc cậu cho xem hình của cháu, nó nói trong nước mắt:

“Em gái cháu dễ thương quá! May mắn là em không bị vứt bỏ như cháu!”

Thảo nào, Bất lại gọi cậu của Lưu Ly bằng “cậu”. Thảo nào, anh tức giận khi Lưu Ly quyết định phá thai. Và thảo nào, cô luôn có cám giác thân quen với anh. Hoá ra là vì...

“Hãy chờ em,anh trai!” – Lưu Ly vừa chạy vừa khóc.
***​

Khi đó trên ngọn đồi, Bất đứng nhìn những ngôi mộ nhỏ nằm bình yên. Ít phút sau, anh lấy trong túi áo ra một tấm hình, là của Lưu Ly lúc sinh nhật thứ mười. Con bé cười rất tươi.

Không phải đứa trẻ nào bị vứt bỏ cũng đều chết. Nếu đứa trẻ đó sống thì nhất định, nó sẽ sống rất kiên cường.

Gió lại nổi, cả một vùng trời đầy cánh hoa rơi đẹp đẽ tinh khôi.
Gió thổi tung chúng về cuối chân trời, bình yên mãi mãi.
Rồi giờ đây, đến mùa gió lớn tràn về, khi cơn gió lay động những cành hoa thì lúc đó trên những ngôi mộ không tên sẽ lại xuất hiện hàng ngàn cánh hoa tang.


(Sài Gòn, 08/2009)


 
Chỉnh sửa lần cuối:

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"
2. Như một bóng hình

Trẻ em: không chỉ là những người bé. Trẻ em thật sự là những con người đặc biệt. Trên đời này không ai giống trẻ em cả. (Adrian Wagner)

1340066357221267969_574_574.jpg


(Trên thế giới, những cuộc nghiên cứu sản sinh trẻ em vô tính vẫn diễn ra âm thầm. Người ta “sinh” ra chúng để lấy bộ phận cần thiết cho “chủ thể”. Câu chuyện này tôi dành tặng cho những đứa trẻ nhân bản vô tính.)



Năm 2XXX


Ở đâu đó trên Trái Đất này, có ngọn đồi xa xăm ẩn hiện trong bóng cây, thỉnh thoảng nghiêng mình khi đợt gió rét thổi qua. Ở đấy lúc nào cũng có một ngôi nhà luôn hiện hữu, đó không phải là ngôi nhà bình thường…

Tiếng cười của trẻ con vang vọng khắp nơi, hòa lẫn vào không gian bao la rộng lớn. Chúng chơi đùa với nhau từ lúc sáng sớm tinh mơ, khi những giọt sương đêm vỡ òa trong ánh nắng cho đến khi màn đêm buông lơi nhẹ nhàng xuống bờ vai thì lũ trẻ mới chịu về.

Chúng - những đứa trẻ ở đây không có cha mẹ. Chúng lớn lên là nhờ vào bàn tay của các bà sơ già. Lũ trẻ có cuộc sống hoàn toàn khác với các bạn cùng trang lứa. Đám trẻ này được “sinh” ra là để chờ đợi, chờ cái gì ngay bản thân chúng cũng không rõ…

Chúng được xem như những chiếc bóng, chính xác hơn là bóng hình của người khác, cùng với một tâm hồn không nguyên vẹn là nỗi khát khao được sống.

Nhưng có lẽ điều đó sẽ không thành bởi những đứa trẻ này không phải do Thượng Đế tạo ra mà là do bàn tay con người.



Câu chuyện về các cô cậu bé kỳ lạ…

Ngôi nhà này là ngôi nhà của những đứa trẻ nhân bản.



***​

“Tóc Mây ơi! Em ở đâu vậy?”

“Em ở đây, anh Giọt Nắng! ”

Đó là tiếng gọi nhau của hai đứa trẻ.

Cô bé với gương mặt trái xoan cùng cái nhìn rất tròn và ngây ngô. Đôi mắt màu đen như biết nói. Chiếc mũi thon nhỏ mỗi lần em mắc cỡ thì chóp mũi lại phập phồng trông ngộ nghĩnh. Nổi bật nhất là đôi môi chúm chím và căng mọng như giọt sương. Em tên Tóc Mây vì mái tóc em rất mượt. Khi có gió thổi qua, tóc em tung lên nhẹ nhàng. Nếu để những sợi tóc óng ánh đó khẽ chạm vào mặt thì y như có một đám mây nhỏ xốp lướt qua.

Vừa thấy Tóc Mây thì Giọt Nắng đã cười, nụ cười làm tôn lên nét mặt rạng ngời. Cậu là đứa trẻ có gương mặt thánh thiện với đôi mắt to ẩn dưới hàng mi cong quắp. Mỗi lần cười tươi thì thấy xuất hiện hai lúm đồng tiền, khoen sâu. Cậu tên Giọt Nắng chỉ vì các sơ nhận nuôi nó vào một ngày nắng nhạt, khi những sợi sáng óng ánh như đường chỉ luồng khẽ khàng qua lớp tóc tơ. Đó là ngày nắng bình yên!

Giọt Nắng vừa đi đến thì Tóc Mây đã hỏi:

“Có gì không anh?”

“Ừm.” – Giọt Nắng bụm miệng lại, hai má phồng to – “Bông Gòn đã về rồi. Cậu ấy bảo muốn kể cho hai chúng ta nghe chuyện sáng nay cậu ấy đi gặp người đó.”

“Thật chứ?Chắc sẽ thú vị lắm!” – Tiếng reo cười của Tóc Mây nghe giòn tan.

Giọt Nắng mỉm cười, nghiêng đầu sang bên.

Thế là cả hai rảo bước về. Giọt Nắng đi trước, Tóc Mây theo sau, tay níu lấy vạt áo cậu bạn. Cái nắm áo ghì mạnh như nhắc nhở chúng: dù có xảy ra chuyện gì cũng không được bỏ rơi nhau.

***​

Cửa vừa mở thì Tóc Mây và Giọt Nắng đã thấy ngay Bông Gòn. Cậu bé có làn da trắng hồng ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, hai tay chống lên bàn, đôi bàn tay nâng đỡ gương mặt bầu bĩnh. Bông Gòn có đôi mắt như viên bi, cứ lăn tròn rồi lại đảo tới đảo lui nhưng lúc này đây hai hòn bi ấy đứng yên hướng nhìn ra song cửa sắt. Dường như có điều gì đấy cứ lởn vởn qua cái nhìn không chớp kia. Chóp mũi của Bông Gòn cứ ửng đỏ, có lẽ nó sợ rét. Chợt cậu bé mím môi rồi lại thở dài như người lớn.

Mái tóc nó xoăn tít phồng lên như mớ bòng bong nhưng khi đưa tay vuốt thì thấy lạ lắm cảm giác thích thích, chúng mềm như cục gòn vậy. Thế nên mới có cái tên Bông Gòn!

Giọt Nắng và Tóc Mây đến bên chiếc ghế đối diện ngồi xuống. Giọng nói khẽ khàng của Giọt Nắng vang lên:

“Bông Gòn, việc cậu lén đi gặp người đó thế nào rồi, kể bọn tớ nghe đi!”

Bông Gòn quay phắt qua, đặt tay lên môi như ra dấu:

“Suỵt, khẽ thôi các sơ mà nghe là tiêu đời!”

“Biết ùi nhưng anh kể nhanh lên!”– Tóc Mây nắm tay áo Bông Gòn kéo kéo đầy thúc giục.

Bông Gòn, đưa mắt nhìn dáo dác như dò xét xung quanh, không có ai trong phòng, liền rướn người dậy đưa gương mặt lại gần hai người bạn, nói khẽ:

“Tớ đã gặp người đó, chủ thể của tớ ấy.”

Hai đứa nọ cũng hồi hộp theo:

“Rồi thế nào?”

“Thế nào à?” – Giọng Bông Gòn nghe nhạt nhẽo đi. Nó ngồi phịch xuống ghế, tay khoanh lại, mắt hướng lên trần nhà đầy nghĩ ngợi – “Thế nào ư?”

Sự việc sáng nay bắt đầu ùa về.


Buổi sáng tại trường X, quận Y, huyện Z…

Trước cổng trường, Bông Gòn đang đứng đợi cái người mà nó gọi là “chủ thể”. Bông Gòn biết mình được nhân bản từ một người nào đó. Một dịp tình cờ, nó tìm thấy tư liệu viết về “kẻ ấy” thế là nó quyết định gặp hắn. Bông Gòn thầm nghĩ sẽ cho gã biết tay, chỉ vì gã mà nó bị xem là “hình bóng”. Thằng bé ghét cay ghét đắng điều đó, nhiều lúc muốn ngấu nghiến hai từ ấy như nhai một miếng thịt.

Chợt chuông tan học vang lên, các học sinh ùa ra. Bông Gòn đưa mắt tìm và hắn kia rồi, nhìn là nhận ra ngay trong đám học sinh vì đơn giản Bông Gòn giống hắn à không, phải nói là hắn giống Bông Gòn mới đúng.Thế là không nói lời nào Bông Gòn bước đến túm lấy cổ áo hắn lôi xềnh xệch đi như lôi một chú vịt bông đầy lông trắng.

Trong khu vườn sau trường, một cuộc khẩu chiến xảy ra…

Bông Gòn, với tư cách là nguyên cáo, chỉ tay về phía kẻ kia bằng hành động dứt khoát:“Cậu là J? Có biết tôi là ai không?”.

“Cậu là thằng khùng với cái mớ bòng bong ngốc nghếch trên đầu!” - J buông lời nhục mạ.

“Cái gì?” - Bông Gòn quát ầm, dường như không tin vào tai mình, mặt nóng bừng - “Tên láo lếu kia! Sao mi dám nói thế hả?”

“Vậy chứ cậu là ai?” - J thản nhiên.

“Dỏng tai lên mà nghe tên xấc láo! Ta, một nhân bản của ngươi!”

“Sao cậu không giống tôi? Nhân bản thì phải giống tôi chứ nếu không là nhân bản dỏm rồi!” - J giễu.

Nãy giờ Bông Gòn vô cùng bực bội vậy mà vẫn cố nhịn nhưng khi J nói xong câu đó thì nó không chịu được nữa. Thế là thằng bé lao đến túm lấy mớ tóc bông của tên J rồi đánh tới tấp vào người hắn.

“Ta đánh chết ngươi! Máu ta lên đến não rồi, tức cha chả là tức! Dám khinh thường người khác này!”

Tên J kháng cự không lại nên van nài thảm thiết. Vẫn mặc, Bông Gòn tiếp tục đánh. J tơi tả quần áo, mặt mày bầm tím ngã rầm xuống. Bao nhiêu bực nhọc trôi đi hết, Bông Gòn đạp lên người hắn, tướng đứng hiên ngang tay chống hông cười lớn.


“Ha ha ha!” – Bông Gòn cười ngất ngư trên ghế.

Đối diện, Giọt Nắng và Tóc Mây nhìn nhau, ngờ ngợ. Giọt Nắng hỏi vẻ nghi ngờ: “Cậu… đã đập cho hắn một trận sao?”.

Chợt, tiếng cười khoái trá ngưng bặt, Bông Gòn rũ người thở dài ngao ngán. Mí mắt nó chùng xuống ra vẻ sầu não:

“Lúc đi tớ nghĩ rằng nếu tên J mà tỏ ra láo xược phách lối thì tớ sẽ ra tay trừng trị hắn giống như cảnh khi nãy… ”

Tóc Mây tròn xoe mắt, cái nhìn đầy ngạc nhiên:

Nếu? Thế sự việc không giống như nãy giờ anh kể à?”

Bông Gòn ngước lên, đôi mắt viên bi phản chiếu điều gì không rõ ràng, gật đầu rồi lại hồi tưởng và lần này mới đúng là sự thật…


Buổi sáng nay, cũng tại trường đó, quận huyện đó và cũng trước cổng trường đó, nhưng Bông Gòn không đứng hiên ngang như đã kể mà là… lấp ló bên bức tường gạch. Thỉnh thoảng người ta thấy mớ tóc đen mềm như cục gòn cứ nhổm lên rồi lại biến mất. Đấy là do Bông Gòn đứng lên ngồi xuống nhiều lần, tâm trạng nó ngổn ngang không yên. Sao giờ tan học của trường lâu thế, Bông Gòn tự nhủ, dường như thời gian đang làm nhụt chí nó.

Bông Gòn cầm trên tay một cành cây. Lúc sáng đi ngang qua ngôi nhà sân rộng có những tán cây túa ra xum xuê, thằng bé vui tay bẻ một cành dài đầy lá cùng vài nụ hoa non. Cùng lúc ấy con chó trong sân phóng ra rượt Bông Gòn chạy bỏ mạng. Mà con chó sao dai thế nhỉ, nó rượt thằng bé cả một đoạn đường dài hút khiến người đi đường cứ ngỡ là cuộc thi chạy marathon giữa người và chó. Ai cũng tấm tắc khen Bông Gòn chạy nhanh mê hồn.

… Bông Gòn bứt dần những chiếc lá, cái cành trơ ra khẳng khiu.“Hay là mình về vậy, có gặp cũng đâu giải quyết được gì!”. Bông Gòn nghĩ ngợi, gật gù để tiếp thêm động lực… ra về. Bông Gòn đứng dậy toan bước đi thì giọng một người nào đó vang lên vẻ thích thú:

“Các cậu!Thằng bé có mái tóc buồn cười quá này!”

Bông Gòn quay lại, vừa lúc đó từ bên trong trường một đám nhóc tì ùa ra nhốn nháo. Mấy chục con mắt thao láo nhìn về phía nó. Bông Gòn là sinh vật lạ sao? Đâu phải vậy chỉ là vì mái tóc thằng bé như mớ bòng bong thôi. Còn chưa biết làm gì trước những cái nhìn đầy soi mói kia thì một người con trai bước ra, vẻ mặt vênh váo nhìn biết ngay không phải người tốt, hỏi:

“Này thằng nhóc cục gòn kia, mày làm gì ở đây?”

“Tôi đến tìm người”.

“Mày tìm ai? Tao trông mặt mày quen quen lắm.”

“Tôi mới đến đây lần đầu làm sao quen anh được! Còn người tôi tìm là… tên là…”

Trước lúc đến đây Bông Gòn đã thuộc nằm lòng cái tên này. Chỉ mỗi chữ J thôi, vậy sao bây giờ miệng lắp bắp nói không xong. Chữ “J” như miếng kẹo cứng mắc lại ở cuống họng không nuốt trôi được vì vậy mà Bông Gòn thấy nghèn nghẹn. Toàn thân Bông Gòn bất động, những đứa nọ cũng nghệch mặt ra không hiểu gì cả.

“Có chuyện gì mà các cậu tụ tập một đám vậy?”

Giọng nói ấm áp của ai đó vang lên. Trong khoảnh khắc ấy, âm thanh khi nãy kéo Bông Gòn trở về thực tại. Nó chợt tỉnh, mắt hướng ra khỏi đám đông nhìn chăm chú như muốn tìm người có giọng nói đó. Đám học sinh tản dần ra, một cậu con trai bước đến gần. Không hiểu sao khi vừa nhìn thấy mặt cậu ta thì trong đầu Bông Gòn như có luồng điện chạy dài, nó báo tín hiệu cho thằng bé biết đó là J.

Gương mặt, đôi mắt, cái mũi cái miệng giống hệt Bông Gòn. Duy có mái tóc là gọn gàng hơn không giống mớ bòng bong ngốc nghếch. Cậu con trai đó cũng rất ngạc nhiên khi thấy Bông Gòn đứng trước mặt.Mấy đứa kia cũng thế, chúng trố mắt vì có hai người giống y như nhau.


“Cậu là ai vậy?”

“Cậu là J đúng không?” - Bông Gòn hỏi nhanh như bị ai bật công tắt.

“Sao cậu biết tên tớ?”

Lúc đó trong đầu Bông Gòn thiết nghĩ: Mình sẽ nhìn hắn và nói "Thì ra là mày…" để tỏ vẻ dữ tợn thế nhưng chẳng biết lý do gì nó lại buột miệng nói nhẹ nhàng:

“Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Dứt lời Bông Gòn bỏ đi một mạch vào trường mà không cần biết phản ứng của J thế nào.

Cũng là khu vườn phía sau trường nhưng liệu có xảy ra cuộc hỗn chiến như Bông Gòn nghĩ không? Hai cậu bé đứng đối diện nhau. Đến lúc này thì Bông Gòn lại nín thinh, đưa tay gãi gãi mớ tóc mềm như cục gòn kia. Sao nó không thể nói huyên thuyên như đã tưởng tượng, cái miệng như bị dán băng keo cứng ngắc. Bông Gòn ước giá như mình chưa bao giờ đặt chân đến đây thì hay biết mấy.

“Cậu là ai? Tìm tớ có chuyện gì?Sao tớ thấy chúng ta rất giống nhau?” - Cuối cùng J cũng lên tiếng trước.

“Tớ giống cậu là bởi vì… tớ là nhân bản của cậu!”

Bông Gòn không ngờ mình lại có thể nói ra điều ấy một cách dễ dàng như vậy, đã thế còn rất hiền dịu chứ không quát tháo ầm ĩ.

J trố mắt kinh ngạc, đôi mắt tròn như viên bi giống hệt Bông Gòn:

“Cái gì mà nhân bản chứ?”

“Tớ không biết, chỉ biết là tớ được tạo ra từ một cậu bé tên J. Cậu ấy bị bệnh tim và tớ được nuôi lớn để chờ cái ngày người ta thay tim tớ cho J.”

J im lặng, câu nói của Bông Gòn khiến cậu phải suy nghĩ. Cậu không hề biết mình có một nhân bản và nhân bản đó đã lớn như thế này.

“Vậy…” - J ngừng lại, môi mím chặt rồi tiếp - “Cậu đến tìm tớ để làm gì?”

“Làm gì ư? Tớ chỉ muốn gặp cậu, muốn nói cậu biết sự hiện diện của mình và tớ không phải là cái bóng của cậu! Tớ càng không muốn sống chỉ để chờ thay tim cho người khác! Tớ ghét cậu! Tại cậu mà tớ bị sinh ra như thế này!”

Bông Gòn nói một hơi dài, có lẽ đây là điều mà bản thân đã giấu kín trong suốt bao năm qua đến lúc này thì tuôn trào. Bông Gòn thấy sóng mũi cay cay, cổ họng thì nghẹn dần. Nó sẽ khóc mất thôi. Không! Không được khóc! Nhất là trước mặt J. Bông Gòn ghét phải khóc trước người mà mình không thích.

“Tớ xin lỗi!”

Bông Gòn ngước lên, ánh mắt J phản chiếu trong nó, cái nhìn sâu thẳm và buồn bã. Đôi mắt viên bi của J không giống với Bông Gòn, đó là đôi mắt của sự cô độc. J lặp lại lời nói khi nãy:

“Tớ xin lỗi!”

Gió thổi nhẹ làm tung những cánh hoa rơi, rơi bẽ bàng. Gió đưa ba từ ấy đến bên Bông Gòn một cách nhẹ nhàng kỳ lạ. Chúng len lỏi trong đầu nó. Thằng bé không ngờ J lại nói điều ấy, nếu J tỏ ra láo xược thì có phải hay hơn không nhưng đằng này… Mà thật ra J có lỗi gì chứ, cậu cũng đâu biết có một nhân bản. J bị bệnh tim đó càng không phải điều cậu muốn. Có ai sinh ra lại muốn mình bị khiếm khuyết về cơ thể.

Bông Gòn sắp khóc. Nó không muốn điều đó xảy ra. Nhưng nước mắt lưng tròng, những giọt nước trong đôi mắt viên bi cứ nặng dần, nặng đến mức chỉ cần chớp nhẹ hàng mi thì dòng nước sẽ trào ra ngay. Bông Gòn thật ngu xuẩn khi đến đây! Nó trách J về cái gì? Kẻ lẽ ra nên bị trách chính là kẻ đã tạo ra Bông Gòn, tạo ra những đứa trẻ sống trên ngọn đồi đó.

Đột nhiên, J tiến lại gần rồi đẩy nhẹ Bông Gòn vào lòng mình. Bông Gòn giật nảy người:

“Cậu làm gì thế?”

Rồi J nói một câu, một câu thôi khiến Bông Gòn bật khóc, tất cả vỡ òa trong nước mắt.

“Tớ chỉ có thể cho cậu mượn bờ vai!”

Thế là Bông Gòn khóc thật thoải mái. Nó đã cho phép nước mắt trào ra.

Bông Gòn khóc vì nghĩ mình thật giống mớ bòng bong ngốc nghếch. Vốn dĩ, Bông Gòn đến đây là cốt cho gã chủ thể một trận nên thân vậy mà cuối cùng lại khóc ngon lành trên bờ vai kẻ đó.

Thật ngốc nghếch!


.....

“Cậu tên gì vậy cục gòn?” - J hướng mắt về phía cậu bạn có mái tóc kỳ lạ nhất mà cậu từng thấy.

Bông Gòn ngồi lau lau nước mắt, mớ tóc bòng bong rũ xuống, bồng bềnh che đi đôi mắt đang ướt kia, thút thít:

“Tớ tên Bông Gòn!”

“Bông Gòn?” - J reo lên thích thú, ánh mắt tròn ngây ngô rồi chuyển sang cái nhìn trêu đùa - “À hóa ra vì mớ tóc mềm như cục gòn kia nên các sơ đặt tên cho cậu là Bông Gòn ư?”

Mặt Bông Gòn đỏ lên vì xấu hổ. Nó quay phắt đi, hai má phồng ra to tướng:

“Có gì mà cậu khoái chí thế? Phải,tóc tớ là mớ bòng bong, là cục gòn mềm nhũn được chưa?”

“Cậu làm gì khó chịu vậy, tớ đâu có ý trêu cậu đâu. Tớ thấy tên cậu nghe dễ thương lắm, mớ bòng bong cũng tốt mà Bông Gòn!” - J đưa tay lên vò vò mớ tóc cậu bạn.

Bông Gòn ngồi yên không động đậy. Nó chợt nhiên trở nên ngoan ngoãn như chú cừu non mặc cho J giỡn đùa với mái tóc của mình.

“Chúng ta sẽ là bạn nhé Bông Gòn?”

Đôi mắt viên bi đảo tới đảo lui, Bông Gòn hỏi:

“Tại sao?”

Một lần nữa Bông Gòn lại thấy sự cô độc qua đôi mắt J, sự cô độc đến đáng thương.

“Bởi vì… tớ muốn bù đắp cho cậu. Với lại, khi thấy cậu tớ như thấy một J nguyên vẹn không bị bệnh tim!”

J dừng lại, cảm giác như cổ họng nghẹn dần không thể nói tiếp được nữa.

Bông Gòn giương mắt nhìn J không chớp.

Những cánh hoa bay lướt qua khiến khung cảnh phía trước mờ nhạt đi.

Tất cả trông như ảo ảnh.


“Thế là hai anh trở thành bạn rồi sao?” – Tóc Mây nghiêng đầu buông lỏng những sợi tóc mượt xuống bờ vai. Con bé thích các câu chuyện có kết thúc có hậu.

“Ừm.”– Bông Gòn lại bụm miệng trả lời vu vơ.

“Như thế thì tốt rồi Bông Gòn, cậu và chủ thể đã gặp nhau cùng kết bạn. Không như tớ với Tóc Mây chẳng thể biết chủ thể là ai, sống như thế nào có phải là người tốt không.”

“Thế sao hai cậu không đi tìm họ, giống tớ này? ”

“Vì chúng tớ không đủ dũng cảm và sợ… khi gặp chủ thể rồi chúng tớ sẽ không muốn hy sinh cho họ nữa, lúc ấy nỗi khát khao được sống sẽ mạnh mẽ hơn bây giờ!” – Giọt Nắng buồn bã.

Cơn gió mạnh nào đó thổi tung cánh cửa sổ. Gió tràn vào căn phòng trống, lạnh lẽo đơn độc. Tâm trạng của ba đứa trẻ càng thênh thang và vô vọng hơn. Rồi đây cuộc sống của chúng cũng sẽ như thế, không lối đi, không tự do, không hy vọng. Chúng sẽ sống chỉ để chờ đợi đằng đẵng, để đến một ngày nào đó, rất gần, chúng sẽ nhường cơ thể này cho chủ thể nuôi dưỡng sự sống của họ như một bóng hình.

***​

“J, cậu lén lên đây gặp tớ ư? Cậu không sợ bị bắt gặp sao?”

“Không sao, tớ là chuyên gia lẻn đi mà. Bông Gòn, tớ có mang kẹo cho cậu đây, đủ loại nhé:
kẹo đắng, kẹo mứt, kẹo bông, kẹo con gấu.”

“Cám ơn cậu J!” – Bông Gòn xoay qua đưa cả đống kẹo cho Tóc Mây, Giọt Nắng – “Các cậu ăn đi!”

Giọt Nắng đưa tay đón lấy, hướng mắt nhìn J cười:

“Cảm ơn cậu nhiều lắm.” – Thằng bé kéo tay Tóc Mây ra, đặt vào vài viên kẹo – “Em ăn đi!”

Tóc Mây thích thú bóc từng viên kẹo đủ màu khỏi miếng bọc óng ánh trong suốt. Chợt, cô bé trao lại cho Giọt Nắng một viên màu đỏ.

“Sao em không ăn? Nhìn màu kẹo thật đẹp.”

“Nó đẹp nhưng đắng lắm! Là kẹo đắng đấy!”

“Em chịu đắng không được à?”

Đến đây thì Tóc Mây im lặng trong giây lát. Con bé nghĩ ngợi điều gì đó. Mái tóc đen óng bay ngược ra phía sau, những sợi tóc phảng phất nỗi u buồn của cô bạn nhỏ.

“Em không thích vị đắng.” – Ánh mắt Tóc Mây nhìn xa xăm – “Cuộc đời em rồi sẽ kết thúc nhanh chóng, vì thế em muốn nó mãi mãi là vị ngọt. Em sẽ chỉ ăn kẹo có vị ngọt thôi!”

“Em nói đúng, đừng ăn kẹo đắng làm gì!” – Giọt Nắng cất viên kẹo vào túi quần.

Bông Gòn ở bên cạnh, nghe Tóc Mây nói thế cũng buồn theo. Mỗi lần buồn đôi mắt viên bi của nó tròn, rất tròn. Thấy vậy, J liền chuyển sang vấn đề khác cốt xua đi không khí buồn bã:

“Các cậu có sở thích gì không?”

“Tớ thích hát!” – Tóc Mây đáp nhanh.

“Còn tớ thích đi dạo vào buổi chiều.” – Bông Gòn tranh trả lời tiếp.

“Tớ thích đọc sách trong thư viện.” – Giọt Nắng ra vẻ suy ngẫm.

J cười tươi:

“Sở thích của tớ là leo núi nhưng có lẽ ước mơ trở thành vận động viên leo núi sẽ không trở thành hiện thực. Bệnh tim đã không cho phép tớ có được cảm giác chinh phục!”

Lúc đó chẳng hiểu sao Bông Gòn lại buột miệng nói:

“Nếu tớ cho cậu trái tim thì ước mơ của cậu sẽ thành đúng không?”

“Bông Gòn, tớ không muốn nghe cậu nói như thế đâu!” – J tỏ ra không thích.

“Nhưng tớ là nhân bản của cậu…”

“Nhân bản thì sao? Cậu cũng có cuộc sống riêng chứ. Tớ sẽ dặn mọi người: khi tớ chết không được lấy tim Bông Gòn thay cho tớ. Người nào làm trái tớ sẽ nghỉ chơi với người đó!”

“NhưngJ à…”

Bông Gòn chưa nói hết thì J đã giơ tay ngăn:

“Cậu đừng nói gì nữa, ý tớ đã quyết rồi. Mà này Bông Gòn, khóe miệng cậu dính kẹo đấy. Tớ nghĩ cậu nên đổi tên thành Kẹo Gòn đi vì trông cậu rất “ngọt” đấy!”

Bên cạnh, Giọt Nắng và Tóc Mây cười khúc khích. Còn Bông Gòn thì lau nhanh vết kẹo ngay khóe miệng.Nó đứng dậy giả vờ giận dỗi bỏ đi. Ba đứa kia chạy ùa theo.

Tiếng cười hạnh phúc của chúng làm ấm cả khu đồi núi nhưng rồi đây hạnh phúc ấy sẽ vỡ tan như bọt bong bóng. Hiểu điều đó nên chúng trân trọng nâng niu từng giây phút êm đềm của hiện tại. Hôm nay được sống nhưng biết đâu ngày mai chúng sẽ không còn trên thế gian này nữa...

***​

Vào một buổi chiều như bao buổi chiều khác, chỉ có điều gió thổi mạnh hơn, những cánh hoa rơi nhiều hơn, chúng vẽ nên nét buồn cho khung cảnh. Một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe hơi màu đen. Gương mặt ông khắc khổ, có vẻ những nếp nhăn kia đang cố giấu đi sự buồn đau trên gương mặt. Nhưng Bông Gòn vẫn thấy được niềm đau đớn xót xa của vị khách già.

“Cháu J bị bệnh nặng! Bác sĩ bảo nếu không thay tim gấp thì nó sẽ chết!”

“Thật sao thưa ngài?Ôi lạy chúa!” – Bà sơ già chắp tay cầu nguyện.

Vị khách đó là bố J. Ông đến đây để tìm nhân bản của con mình.Ông muốn trái tim của người đó. Một trái tim nguyên vẹn và đang đập trong lồng ngực Bông Gòn.

.....

“Cháu sẽ cho J trái tim mình!”

“Cám ơn cháu! Ta sẽ xây cho cháu một ngôi mộ thật đẹp!”

“Không cần đâu, khi người ta chết rồi thì còn cần những thứ ấy làm gì. Cháu chỉ xin chú một việc, khi J tỉnh lại chú nói với cậu ấy hãy sống thật tốt, hoàn thành ước mơ và… sống cho cháu!” – Bông Gòn cười nhưng không biết nước mắt mình đang tuôn trào.

Lần đầu tiên Bông Gòn thấy nước mắt đắng đến thế. Nó không mặn nữa mà rất đắng giống như đang ngậm kẹo đắng vậy.

Cay đắng thật.

Lúc đó Bông Gòn chỉ mới mười hai tuổi.

Khi ấy, Giọt Nắng và Tóc Mây đứng nép sau cánh cửa phòng.Chúng cũng khóc rất khẽ khàng.

.....

Bông Gòn bước lên xe sau khi đã từ biệt các sơ và các bạn. Xe lăn bánh chạy đi, Bông Gòn vẫn ngoái cổ nhìn lại. Cái nhìn khô ráo không buồn.

Bất chợt nó nghĩ “Con người tạo ra mình để làm gì khi chỉ có mười năm ngắn ngủi?

… Để cho J một trái tim ư?

Bông Gòn thấy đau nhói. Nó phải nhường sự sống cho người khác, sẽ không còn được sống,
không còn mơ ước.

… Nhưng vì đó là J nên giờ đây Bông Gòn lại thấy hạnh phúc.

Bông Gòn sẽ không còn là mớ bòng bong ngốc nghếch nữa vì nó đang làm một việc mà mãi mãi không bao giờ hối hận!

***​

“Anh Giọt Nắng ơi, chúng ta rồi cũng sẽ giống như anh Bông Gòn đúng không?”


Tóc Mây ngồi trên chiếc xích đu, nhún chân để xích đu được bay cao hơn. Những sợi xích bằng sắt đã rỉ sét, chúng kêu uể oải trong không gian chiều tĩnh lặng. Âm thanh não nề đó như xé toạc mọi thứ vậy vì sao tâm trạng khắc khoải của hai đứa trẻ vẫn lành nguyên? Giá như nó cũng bị xé vụn và tan biến thì tốt biết mấy.

“Anh cũng không biết nữa, Tóc Mây.”

“Tội nghiệp Bông Gòn!Anh ấy đi trước chúng ta rồi! Anh ấy sẽ không trở lại nữa!”

“Cuộc sống của chúng ta là vậy, em đừng buồn.”

“Em không buồn đâu!”

Giọt Nắng ngạc nhiên khi nghe thế. Cậu liền nhìn qua Tóc Mây, cô bạn cũng đang giương mắt nhìn về phía cậu, mỉm cười.

Một chiếc lá buông mình theo cơn gió, chậm rãi. Chiếc lá ấy được Thượng Đế cho vô tình rơi vì nó... che đi đôi mắt lưng tròng nước của Tóc Mây. Đến lúc biết mình không thể giữ được nữa, con bé bèn vội quay mặt đi.

Có gì đó lấp lánh rồi vụt tan.
Là những giọt lệ trong suốt.Chúng luồng qua mấy sợi tóc đen, vỡ ra, chan hoà vào gió
.

Biết nhưng Giọt Nắng chẳng nói gì, chỉ cúi đầu im lặng.

Buổi chiều hôm ấy, trời rất tối bởi đám mây đen phủ kín khu đồi núi. Trời sắp mưa. Gió thổi mạnh cuốn xoáy những cánh cỏ khô bên dưới. Giọt Nắng và Tóc Mây đứng mãi nơi đó, nơi có cây cổ thụ cùng chiếc xích đu cũ.

Tâm hồn hai đứa trẻ rời rạc như những mảnh ghép cần chắp nối. Nhưng liệu, ai sẽ nối lại đây?

Vốn dĩ tâm hồn chúng đã không nguyên vẹn.

***​

Gió thét từng cơn nghe não nề, chiều trên đồi thật đẹp. Sau cơn mưa phùn mọi vật tươi xanh tràn đầy sức sống. Tất cả ngập tràn trong cái nắng chiều, dịu nhẹ chứ không gay gắt. Nắng vô tư đùa giỡn trên mấy cành hoa.Những chồi non còn xanh ngát vẫn chưa nở, cánh cúp lại tạo thành hình giọt nước. Gió nghịch lắm, hết đùa giỡn với những nhánh cỏ trên đồng thì quay sang đùa với mái tóc đen tuyền mềm mại của Tóc Mây. Chính vì thế mà vô tình một bông hoa trắng vương lại trên đấy, đẹp tựa cánh hoa trôi trên sông.

“Hình như tóc em dài ra thêm thì phải?” – Giọt Nắng nắm đuôi tóc của Tóc Mây, kéo nhẹ.

“Mỗi tháng, tóc lại dài ra. Em cố gắng để nó dài qua lưng nhưng có lẽ không được rồi. Khi em chết tóc làm sao dài tiếp, phải không anh?” – Giọng Tóc Mây thật khẽ như thì thầm – “Mai em đi rồi, anh ở lại giữ gìn sức khỏe nha, đừng buồn anh nhé!”

“Anh không buồn nhất định sẽ không buồn!”– Giọt Nắng lắc đầu liên tục như muốn Tóc Mây tin vào điều đó.

Tóc Mây cười rồi ngước nhìn trời. Trời cao lắm. Những đám mây trắng nõn như cục gòn kết thành nhiều hình dạng, chúng to lớn quá vì thế có cảm giác thật gần, đến mức Tóc Mây giơ tay lên qua đầu là đã có thể giữ được mây. Con bé muốn mây đưa mình đi thật xa, đến một nơi nào đó… mộtnơi không ai tìm được mình. Ích kỷ quá phải không?

“Tóc Mây hay là chúng ta đuổi theo đám mây kia nhé? ” – Giọt Nắng chỉ tay về phía bên kia, nơi có chùm mây to nhất đang lững lờ trôi.

Tóc Mây gật đầu.

Thế là hai đứa trẻ nắm tay nhau, cuộc hành trình bắt đầu. Chúng chạy băng băng trên những đám cỏ cao, vượt qua những tán cây dài bắt chéo trên đầu. Chúng chạy và thật kỳ lạ, con đường phía trước như mở lối, mỗi lúc một rộng hơn, nắng cũng sáng hơn và gió cũng thét dữ dội hơn. Hương vị núi đồi vương qua mũi chúng. Thơm quá! Mùi của quê hương của đồng cỏ.

Mây vẫn cứ bay, bay tận về cuối trời, nơi không có ranh giới của trời và biển. Vậy nơi đó sẽ có gì? Mãi mãi không ai biết, Tóc Mây cũng thế và có lẽ suốt cuộc đời này nó sẽ không được biết.

Tóc Mây và Giọt Nắng vẫn cứ chạy. Tay chúng mỗi lúc siết mạnh hơn vì như lời đã hứa, chúng sẽ không bỏ rơi nhau. Hai đứa trẻ không còn đuổi theo mây nữa, đây không còn là cuộc rượt đuổi như mục đích ban đầu mà đó là cuộc hành trình để tìm kiếm. Đi tìm một thứ rất quan trọng như thể tìm chính cuộc đời chúng. Cuộc đời mà hai đứa trẻ này sẽ bị mất!

Suýt tí nữa, Tóc Mây đã nhảy ra khỏi khu đồi núi nếu Giọt Nắng không kịp kéo con bé lại. Tóc Mây thở mệt nhọc, ánh mắt vẫn hướng về đám mây kia cho đến khi mây tan ra, trải dài và trôi về cuối trời.

“Mây trôi mất rồi. Tóc Mây, em đuổi dữ quá.”

Không nghe trả lời, Giọt Nắng quay qua. Mắt cậu mở to khi thấy Tóc Mây dùng dao cắt đứt phần đuôi tóc. Chưa kịp hiểu gì thì Tóc Mây dùng vải buộc lại rồi đưa ra trước mặt Giọt Nắng. Mắt con bé long lanh nước phản chiếu ánh nắng của buổi chiều tà, miệng nói đứt quãng:

“Đừng… đừng quên em… anh Giọt Nắng!”

Câu nói không thành tiếng của cô bạn khiến lòng Giọt Nắng thắt lại. Cậu đưa tay đón lấy chùm tóc rồi ôm vội Tóc Mây vào lòng. Bấy giờ, Tóc Mây bật khóc nức nở trên vai Giọt Nắng, khóc nhiều lắm.

Giọt Nắng áp mặt vào cổ Tóc Mây, muốn nghe nhịp đập nhỏ nhoi đang len lỏi. Và thằng bé cảm nhận niềm hạnh phúc dâng trào.

Hoàng hôn buông lơi trên mặt biển. Nắng nhạt đi rũ dần xuống bờ vai Tóc Mây, đôi vai gầy nhom yếu ớt run nhẹ vì em đang bật khóc.

Những giọt nước mắt rơi nhẹ nhàng, nhạt màu, dần dần vỡ ra trong gió. Chúng khiến cho không gian ướt đẫm nước.


Gió thì thầm bên tai như an ủi, rồi gió tìm đường len qua mái tóc em. Những sợi tóc đen huyền mỏng manh được hất tung trong không trung, bồng bềnh và êm dịu.

Để rồi vương lại đấy là mùi của nắng của gió hòa lẫn với hương thơm cỏ cây.

Chúng ta sẽ không quên những tháng năm êm đềm bên nhau, sẽ không bao giờ quên thậm chí khi đã chết.

Chúng ta hãy hạnh phúc khi là chiếc bóng của ngưởi khác, nuôi dưỡng sự sống của họ như một bóng hình.

… một bóng hình nguyên vẹn…

***​

Sáng hôm sau, một ngày nắng thật đẹp,cả khu đồi núi ngập mình trong những tia sáng óng ánh như đường chỉ. Tóc Mây nhìn Giọt Nắng, cậu thấy đôi mắt màu đêm ấy lại cười. Đôi mắt ráo hoảnh trong veo như nước mùa thu. Chúng không nói câu nào, chỉ nhìn nhau. Cảnh vật xung quanh thật tươi sáng nhưng sao các sơ thấy mọi vật thật buồn. Cái buồn man mác như mắt ai hoen sầu.

Tóc Mây quay vội đi, bước lên xe thật nhanh. Tuy vậy, Giọt Nắng vẫn kịp nhìn thấy, lần cuối, làn tóc màu đêm ấy bay xòa trong gió. Mái tóc ngả màu vì nắng chiếu qua.

Xe lăn bánh chạy, khung cảnh y hệt như lần Bông Gòn ra đi. Nghĩ gì đó Giọt Nắng liền đuổi theo. Trên xe, Tóc Mây ngoái lại nhìn, thấy cảnh ấy nước mắt lại muốn trào ra. Nhưng lòng tự nhủ không được khóc, phải để Giọt Nắng thấy nó mỉm cười khi ra đi, nụ cười thật sự.

Dĩ nhiên Giọt Nắng không đuổi kịp xe. Thằng bé bị bỏ lại phía sau, xa, rất xa…

Không còn thấy Giọt Nắng nữa, Tóc Mây xoay người trở lại rồi nhẹ nhàng lấy trong túi áo ra một viên kẹo.

Viên kẹo màu đỏ, là kẹo đắng

Tóc Mây cho kẹo vào miệng, vị đắng tan ra thấm vào đầu lưỡi.


Đó là lúc em biết rằng, viên kẹo nào cũng có vị ngọt của nó.


Đó là lúc, em học cách để mình hạnh phúc khi là chiếc bóng của người khác, khi mình phải nhường sự sống cho họ.

Và đó là lúc, em thật sự thấy rằng, kẹo đắng thật là đắng!


Giọt Nắng dõi theo chiếc xe mặc dù nó đã chạy đi mất hút. Âm thanh xung quanh chẳng có gì khác ngoài tiếng gió rít. Tiếng lạo xạo của những viên sỏi dưới chân cậu nghe sầu não. Không gian lắng đọng lại khi Giọt Nắng cầm chùm tóc có buộc vải của Tóc Mây lên. Cậu nhìn đăm đăm, cái nhìn rạn nứt giống viên pha lê tan thành từng mảng.

Giọt Nắng tháo miếng vải ra, đưa tay về phía trước. Như chờ có thế gió đã lao đến thổi tung các sợi tóc bay ngược về phía khu đồi núi. Đôi mắt Giọt Nắng nhìn ra phía xa, xa ngút, dõi theo làn tóc đen.

“Em hãy ở bên cạnh khu đồi núi vì chỉ khi ở nơi đây anh mới không bao giờ chết!”

Giọt Nắng mỉm cười, nụ cười đẹp nhất trong đời. Nụ cười ẩn hiện trong hương hoa. Vương mùi đồng cỏ tươi mát.

… Vương mùi ly biệt…


Còn những sợi tóc kia, chúng bay khắp nơi trên đồi núi, trong khung cảnh nắng nhạt ngập tràn. Nắng chiếu lấp lánh sợi tóc đen, đẹp như những đường sáng trong đêm.


Thế là

Gió vô tình cuốn tóc mây trở về bên nắng

Cuối cùng, gió cũng đưa em trở về bên anh

Đó là ngày mà nắng… bình yên nhất!


***​

“J! Chúng ta lên đến đỉnh núi rồi!”

Tiếng gọi lớn xen lẫn trong gió ngàn, âm thanh đập vào tai nghe như bão thét. J dừng lại thở, đưa mắt ngước nhìn lên phía trước, quả nhiên đã đến đỉnh núi. Tuyệt quá!

J đặt cái túi to xuống đất rồi cắm cây cọc, xoay xoay ấn mạnh nó cắm sâu vào nền đất ướt. Trên cây cọc tre phấp phới lá cờ vải, chữ 2J hiện lên thật to rõ. J đặt tay lên lồng ngực, tiếng đập ấm áp của con tim như lời thì thầm, nó nhắc nhở J.

Có một người đã nhường sự sống, nhường cuộc đời này cho mình. Người đó đã và sẽ nuôi dưỡng J như một bóng hình.

Tim J đập mạnh nhưng cậu không hề mệt mà thấy hạnh phúc.

Gió thét gào, cuốn mọi thứ về phía xa, rất xa… tận cùng của Trái Đất

hòa lẫn trong đó là những cánh hoa nhỏ màu trắng như giọt lệ ai đang khóc, là của một loài hoa. Hoa bồ công anh.


Tớ sẽ sống và thực hiện ước mơ của hai chúng ta, Bông Gòn ạ.


Gió vẫn thét, nắng vẫn sáng, thiên nhiên vẫn hiền dịu và con người vẫn sống.




Cảm ơn những cô cậu bé khi sinh ra phải nhường cuộc sống cho người khác, hy sinh nuôi dưỡng cơ thể họ.

… Cảm ơn những bóng hình nguyên vẹn và tuyệt diệu nhất.

Những đứa trẻ ấy vẫn sống, ở đâu đó.

Cũng có thể là ở nơi tận cùng của Trái Đất, nơi không có ranh giới nào cả.




(Sài Gòn, 31/07/2009)
Tác phẩm đã được đưa ra trang chủ tại https://gacsach.com/article/118379/truyen-ngan-nhu-mot-bong-hinh.html

 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"
Câu chuyện quả thực xúc động và ý nghĩa. Nó thấm đẫm tình người.
 

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"

christie_hoang

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/6/15
Bài viết
327
Gạo
400,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"
nhà
xào xạc
Ở truyện đầu tiên còn vài lỗi chính tả nha bạn. Ít thôi, hai hoặc ba chỗ gì đó. Nếu rảnh thì bạn sửa đi nha.
Ở cả hai truyện, có một vài chỗ bạn quên cách sau dấu phẩy và chấm. Chỗ nào thì mình không nhớ lắm nhưng truyện đầu có hai hoặc ba chỗ, truyện thứ hai tập trung ở phần đầu truyện.
 

christie_hoang

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/6/15
Bài viết
327
Gạo
400,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"
"Như một bóng hình" thật sự rất hay và cảm động, ý nghĩa nữa. Tình tiết tuy không nhiều nhưng bạn đã đi tới cùng, thật sự có cảm giác thoả mãn. Thật sự cảm ơn bạn vì không xoáy sâu vào hình ảnh Tóc Mây và Bông Gòn ra đi, sự hy sinh của hai bạn nhỏ hiện lên một cách đẹp đẽ và buồn bã, ngắn ngủi nhưng cảm động.
"Những ngôi mộ không tên" lại có chút không được. Nhịp đọc có vẻ nhanh, bạn có nhiều chi tiết chưa khai thác hết nên mang lại cảm giác hụt hẫng. Ví dụ như Lưu Ly thấy một người mẹ ngồi khóc trước mộ con mình hay đứa trẻ cầm tay Lưu Ly, lúc cô ấy sảy thai mình đều có cảm giác truyện đi hơi nhanh. Mọi thứ bạn chỉ kể qua loa, có chút sơ sài. Nhưng về nội dung thì rất hay, nếu những tình tiết kia bạn làm chậm lại thì sẽ hay hơn nhiều nữa.
 

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"
nhà
xào xạc
Ở truyện đầu tiên còn vài lỗi chính tả nha bạn. Ít thôi, hai hoặc ba chỗ gì đó. Nếu rảnh thì bạn sửa đi nha.
Ở cả hai truyện, có một vài chỗ bạn quên cách sau dấu phẩy và chấm. Chỗ nào thì mình không nhớ lắm nhưng truyện đầu có hai hoặc ba chỗ, truyện thứ hai tập trung ở phần đầu truyện.

Hì, cảm ơn bạn nhiều lắm nha, mình đã sửa lại rồi, vì phải tự tìm nên hơi vất vả (hi vọng là không còn sót).

"Như một bóng hình" thật sự rất hay và cảm động, ý nghĩa nữa. Tình tiết tuy không nhiều nhưng bạn đã đi tới cùng, thật sự có cảm giác thoả mãn. Thật sự cảm ơn bạn vì không xoáy sâu vào hình ảnh Tóc Mây và Bông Gòn ra đi, sự hy sinh của hai bạn nhỏ hiện lên một cách đẹp đẽ và buồn bã, ngắn ngủi nhưng cảm động.
"Những ngôi mộ không tên" lại có chút không được. Nhịp đọc có vẻ nhanh, bạn có nhiều chi tiết chưa khai thác hết nên mang lại cảm giác hụt hẫng. Ví dụ như Lưu Ly thấy một người mẹ ngồi khóc trước mộ con mình hay đứa trẻ cầm tay Lưu Ly, lúc cô ấy sảy thai mình đều có cảm giác truyện đi hơi nhanh. Mọi thứ bạn chỉ kể qua loa, có chút sơ sài. Nhưng về nội dung thì rất hay, nếu những tình tiết kia bạn làm chậm lại thì sẽ hay hơn nhiều nữa.

Mình cảm ơn lần nữa vì lời nhận xét này của bạn, mình rất vui. "Như một bóng hình" có lẽ do mình cũng không muốn kể lể nhiều nên thành ra cuộc chia tay của Tóc Mây và Bông Gòn trở nên cô đọng, hẳn khi viết 2 cảnh này, cảm xúc trong mình đã đủ. ^^

Về "Những ngôi mộ không tên" ừm... có lẽ là 1 vài đoạn đi hơi nhanh thật, phần lớn cũng do khi đó mình chưa đủ tay nghề để viết nên câu chuyện trọn vẹn, hoàn hảo và tốt hơn. Về sau, mình vẫn muốn giữ lại nội dung này, không có ý định chỉnh sửa mấy bởi mình muốn giữ cảm xúc cũng như văn phong "non nớt" này cho những tác phẩm truyện ngắn đầu tiên mình viết. Nó không trọn vẹn lắm nhưng lại đặc biệt. :)

Mong bạn tiếp tục ủng hộ tập truyện ngắn Đứa trẻ nha.
 

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"
3. Thời thơ ấu của “Dế Mèn”

Dù chỉ là những đứa bé nhưng trẻ em vẫn có thể làm nên những điều phi thường...

3195647595_574258489_574_574.jpg



Câu chuyện kể về cậu bé bảy tuổi, Mao Mao, sống ở cô nhi viện gần bờ sông. Sự việc bắt đầu vào một buổi sáng như thường lệ…

Hôm nay là ngày Mao Mao gặp cha mẹ mới. Cặp vợ chồng trẻ hiếm muộn muốn nhận nó làm con nuôi. Lẽ ra đó là một chuyện đáng mừng, thế nhưng đó lại là nỗi lo của các cô bảo mẫu.

Rầm! Cửa phòng bật tung, cặp vợ chồng lao ra với vẻ bàng hoàng.

“Trời ạ, thật kinh khủng!” – Cô vợ gào lên trước – “Nó bị điên à? Sao nó lại hành động như một… một con dế???”

“Đúng!” – Anh chồng rút khăn lau mồ hôi trên trán vẻ đáng thương.

Những cô bảo mẫu thở ra, chẳng nói gì chỉ buông một câu:

“Lại nữa rồi!”

Cuối cùng, đôi vợ chồng ra về với lời khuyên:

“Đưa nó đi khám bệnh mau kẻo có ngày nó phát điên và thành dế thật đấy!”

Mao Mao bước ra. Thằng bé có cái nhìn tròn, đôi mắt hơi thâm quầng do nhiều đêm mất ngủ để nghiền ngẫm “việc đời”. Gương mặt bầu bĩnh, bờ má phúng phính, những sợi tóc loe hoe trước trán, trông dễ thương phải biết. Ấy vậy mà chẳng có ai dám nhận nuôi nó bởi những hành động quái gở.

“Mao Mao! Con lại làm cha mẹ nuôi sợ hãi, đây là lần thứ ba mươi rồi.”

Mao Mao thưa:

“Dạ, con đã nói không muốn có cha mẹ nuôi, con phải sống tự lập vì đó là tục lệ lâu đời của nhà họ dế con.”

“Con tưởng tượng quá nhiều đó! Con đâu phải là dế!”

“Không ạ, con thật sự là Dế Mèn, người đại diện cho chính nghĩa!”

Dứt lời, Mao Mao lầm lũi bỏ đi. Cô bảo mẫu trẻ nhất bảo:

“Rõ khổ, nó cứ nghĩ mình là Dế Mèn và thích trừ gian diệt bạo.”

Trong khi các cô bảo mẫu lo lắng về tình trạng “đáng ngờ” của Mao Mao thì trái lại thằng bé vô cùng thích thú về việc mình là Dế Mèn. Từ nhỏ, Mao Mao không có bạn, những đứa trẻ trong viện không thích kết thân với nó. Nó cô đơn và thường chơi đùa một mình. Rồi lần đầu tiên nghe cô bảo mẫu đọc truyện Dế Mèn phiêu lưu ký thì Mao Mao đã bị cuốn hút vào thế giới côn trùng. Mỗi tối, trước lúc đi ngủ, nó đòi cô bảo mẫu đọc truyện Dế Mèn. Cứ đều đặn như thế nó thuộc làu truyện. Từ đó, Mao Mao tự phong mình là Dế Mèn với nhiệm vụ giúp đỡ người hoạn nạn.

Từ khi tự nhận là Dế Mèn, Mao Mao bắt đầu hành động quái gở. Đầu tiên là tục lệ sống độc lập từ thuở bé của dế. Mao Mao tự làm mọi việc từ ăn cơm đến tắm rửa, nó không cho các cô giúp. Tiếp theo, để duy trì tục lệ cao quý ấy Mao Mao khước từ những người đến nhận nuôi. Nó nói với họ rằng “Cháu là Dế Mèn nên phải sống xa cha mẹ, có vậy mới không ăn bám, ỷ lại. Sau này ra đời cháu mới làm nên chuyện lớn”. Với lời tuyên bố trịnh trọng đó, người nào cũng trố mắt, há hốc mồm ngạc nhiên. Thậm chí, có lần Mao Mao ngồi trên bàn, nhún chân bật như dế, bay vút lên cao. Hậu quả nó ngã nhào vào người đối diện. Thế là xong, chẳng ma nào nhận nuôi nó.

Các cô bảo mẫu và những đứa trẻ trong viện sửng sốt trước sự kỳ quặc của Mao Mao. Mọi người còn bối rối thì nó đã tuyên bố một việc khiến các cô ngỡ ngàng.

“Con là dế không thể ở trong căn phòng tù túng chật hẹp được. Con phải đào hang sống chan hòa với thiên nhiên, vậy mới thú!”

Nói là làm, chiều Mao Mao lấy cái xẻng đồ chơi ra vườn bắt đầu việc đào hang. Bắt chước Dế Mèn, nó lập kế hoạch tỉ mỉ đào hang thật rộng, đào sang hai ngã làm đường tắt, cửa sau, những ngách thượng phòng nguy hiểm dễ thoát thân…Nhưng chao ôi, chuyện đào hang đâu phải dễ. Đào cả buổi trời chỉ được cái hố nhỏ vừa mông đít. Đang nản chí thì các cô chạy ra khuyên ngăn. Mao Mao đứng dậy phủi phủi mông quần:

“Thật ra con không thích nhưng các cô đã hết lời thì con tạm về lại phòng.”

Công cuộc đào hang vừa chấm dứt thì Mao Mao lại nghĩ ra vài trò mới. Chẳng hạn có hôm tự dưng nó bỏ cơm đòi ăn cỏ, hay có lúc nó ngồi trên bậu cửa sổ đập tay và hú lên để bắt chước gáy như dế. Khỏi nói, các cô muốn ngất xỉu tại chỗ.

Dần dà, tên của các đứa trẻ trong viện đều được thay thế bằng tên côn trùng. Cậu bé ốm yếu nhỏ con là Kỉm Kìm Kim, các cô bé xinh xắn là Cào Cào, thằng bé chạy nhanh thoăn thoắt được gọi tên Chuồn Chuồn Ngô, cô bé thích mặc áo màu đỏ là Chuồn Chuồn Ớt… Những người hàng xóm cũng bị vạ lây. Anh sinh viên nghèo là Gọng Vó, bác thợ rèn già được Mao Mao cung kính gọi là cụ Châu Chấu. Lâu lâu có vài cụ già ghé thăm viện nó cũng gọi tuốt tuồn tuột nào là cụ Cành Cạch, cụ Cào Cào, cụ Niềng Niễng… Các cụ nghe thế cười khà khà, phán: “Trẻ con mà!”.

Kể cả những thanh niên hư hỏng chọc phá xóm làng, Mao Mao gọi thầm là bọn Bọ Mỗm xấu xa. Chưa hết ngay đến những người thả lưới bắt cá gần bờ sông cũng bị nó gọi tên của đủ loại chim như cò, sếu, vạc, le le, vịt trời, bồ nông… Thật hết nói!

***​

Dế Mèn luôn ra tay giúp đỡ người hoạn nạn, thấy chuyện bất bình chẳng tha. Mao Mao cũng muốn ngao du chốn thiên hạ, biết đó đây, cứu đời giúp người. Nhưng suốt ngày nó cứ quanh quẩn trong viện mồ côi, điều này khiến nó buồn phiền về chí làm trai của mình. Rồi đến ngày nọ, Mao Mao đã có dịp thể hiện bản lĩnh của một Dế Mèn chính hiệu.

Cứ chiều chiều, gần bờ sông có thằng bé to con mặt dữ tợn, thường chặn đường bắt nạt những đứa đi học về. Quan sát từ cửa sổ, Mao Mao thấy việc bất bình nên quyết ra tay hiệp nghĩa.

Bịch!

Lại một thằng bé đáng thương vừa bị xử xong. Cậu to xác cười bóp tay, quay qua nhìn mấy đứa còn lại đang run rẩy.

Chợt, Mao Mao xuất hiện, cất giọng chắc nịch:

“Ỷ mạnh hiếp yếu là hèn đó, có giỏi thì đánh với ta này, chịu không Bọ Ngựa?”

Cậu bé “Bọ Ngựa” còn đứng đờ người thì Mao Mao đã lao vào. Nó ôm lấy đối phương dùng sức đẩy ngã hắn xuống đất. Được giải nguy các cậu học trò bỏ chạy. Cuộc chiến giữa “Bọ Ngựa” và “Dế Mèn” diễn ra kịch liệt. Trận chiến kéo dài trong vài phút, cuối cùng kết thúc là bất phân thắng bại.

Cả hai lăn kềnh ra đất. Nằm thở mệt nhọc, “Bọ Ngựa” lên tiếng trước:

“Đằng ấy… đằng ấy… khỏe ghê!”

Mao Mao còn chưa kịp hiểu thì “Bọ Ngựa” cười hắc hắc.

“Ê, cười như thằng điên vậy?”

“À, tôi… tôi vui vì… vì có bạn.”

Mao Mao bật dậy:

“Bạn gì, ai bạn ông? Tôi không làm bạn với kẻ bắt nạt người khác!”

“Bọ Ngựa” nhổm người dậy:

“Tôi… tôi không cố ý. Tôi sống với… với bà ngoại, nhà tôi nghèo lắm… lắm lại bị nói… nói lắp nên không ai… ai làm bạn với tôi. Tôi nghĩ đánh… đánh nhau là cách kết bạn, không ngờ đó là… là xấu.”

Bấy giờ, Mao Mao ngớ mặt. Hóa ra “Bọ Ngựa” không xấu như nó nghĩ. Cũng vì cô đơn nên cậu mới tìm bạn. Nhìn nét mặt ủ rũ, đôi mắt ti hí chùng xuống buồn bã của “Bọ Ngựa”, Mao Mao bỗng cất tiếng hỏi:

“Đằng ấy tên gì?”

Cậu nọ gãi tóc:

“Tôi… tôi tên Nhất Nhất.”

“Tớ tên Dế Mèn nhưng mọi người cứ gọi là Mao Mao. Đằng ấy làm bạn tớ nhé!”

“Thật… thật hả? Đồng ý!”

“Thế đấy, đó là cách kết bạn!”

Nhất Nhất nghiêng đầu tròn xoe mắt, thì ra kết bạn lại đơn giản như vậy.

Thế là buổi chiều ấy, hai cậu bé xa lạ trở thành bạn thân.

Sau đó, Mao Mao phong Nhất Nhất là Dế Trũi. Chúng nó thề rằng sinh tử có nhau, cùng làm chuyện nghĩa hiệp, hoạn nạn cùng chia. Mao Mao và Nhất Nhất trở thành đồng minh của những đứa trẻ yếu thế. Dĩ nhiên, chúng cũng có đạt được vài thành tích nho nhỏ. Danh tiếng hai cậu dế được các đứa trẻ gần bờ sông biết đến.

***​

Một ngôi nhà gần viện mồ côi, nơi có sân vườn rộng, cây cối um tùm tỏa bóng mát xung quanh, thỉnh thoảng, vài tiếng phụ nữ la mắng vang lên xáo trộn không gian yên tĩnh. Ngôi nhà bờ tường ấy đã nằm trong tầm quan sát của hai cậu dế. Sự thật thì chúng phát hiện ở góc sân phía sau thường có thằng bé ốm nhách, hơi gầy gò, lêu nghêu trông vẻ yếu đuối ngồi khóc thút thít. Biết là có chuyện bất bình nên hai đứa nọ quyết tìm hiểu xem thế nào.

Hai đứa trẻ lén lút vào trong sân bằng cách chui qua lỗ thủng khá to của bức tường phủ đầy rêu xanh. Tiếp theo chúng núp vào đống thùng giấy to nằm chất chồng gần đấy. Vài phút sau, đúng như cả hai dự đoán, cứ buổi trưa là thằng bé ốm nhách kia lại ra vườn đốt rác. Trông mặt nó lem luốc, cái nhìn ngẩn ngơ thấy tội!

Mao Mao gọi khẽ:

“Này, đằng ấy ơi!”

Thằng nhỏ giật mình quay qua, ngạc nhiên khi thấy hai kẻ xa lạ đang trốn trong vườn. Nhìn quanh không thấy ai, chúng lò dò đi ra. Thằng nọ thấy kẻ lạ, sợ sệt lùi ra sau.

“Đừng sợ, chúng tớ đến đây cốt cứu đằng ấy.”

“Cứu gì?”

Nhất Nhất tranh lời, từ khi có bạn cu cậu bớt nói lắp hẳn, giọng rõ hơn trước:

“Bọn… bọn tớ thấy cậu hay ngồi khóc, bộ gặp chuyện gì hả?”

“Nhưng các cậu là ai?”

Được dịp khoe, Mao Mao xưng danh:

“Tớ là Dế Mèn, đây Dế Trũi, em kết nghĩa!”

“À, hai người là anh em nhà dế mà bọn trẻ hay nói sao?”

“Ừ, bọn này thường giúp kẻ thế cô, đằng ấy có gì cứ nói.”

Nghe vậy, thằng bé liền kể:

“Tớ sống với cha và mẹ kế. Tớ hay ngồi khóc là vì mẹ kế đánh tớ suốt ngày.”

Mao Mao nghệch mặt, nhìn ngu thật:

“Mẹ kế là ai?”

Nhất Nhất nói nhỏ:

“Tớ nghe bà kể, trong truyện cổ tích mẹ kế là dì ghẻ, độc ác lắm!”

Mao Mao đập tay:

“Ờ… hiểu! Nhưng cậu yên tâm, bọn tớ sẽ bảo vệ cậu khỏi người tên dì ghẻ đó.”

Đúng lúc, trời xui khiến thế nào, mẹ kế xuất hiện. Thằng nọ sợ hãi đứng yên. Nhìn thân hình to béo của người phụ nữ, hai đứa kia nuốt nước bọt. Khiếp thật!

Thấy có hai đứa trẻ lạ hoắc ở trong sân nhà, bà ta trợn mắt, gắt:

“Hai đứa bây là ai, định ăn trộm hả?”

Nhất Nhất xem ra nhát cấy, lùi ra sau một chút. Mao Mao tuy có sợ nhưng can đảm lên tiếng:

“Dì ghẻ… dì ghẻ ơi, đừng đánh cậu ấy nữa.”

“Gì, ai dì ghẻ??? Hư đốn này!”

Bà ta tức giận véo tai Mao Mao, túm lấy áo Nhất Nhất lôi xộc xệch ra ngoài cổng ném mạnh chúng xuống.

“Cút ngay! Lũ đần độn!”

Lập tức chúng chạy biến đi sau tiếng quát ầm như sấm đó. Xong xuôi, bà ta quay sang giơ tay tát một cái rõ đau vào mặt thằng bé kia.

“Cấm mày chơi với lũ hỗn láo đó!”

Thằng nhỏ vâng dạ rồi quay lại công việc cũ.

Sau lần đó, Mao Mao căm bà dì ghẻ nên nhất định trả đũa cho hả tức. Nó đặt tên cho cậu bạn mới là Dế Choắt, còn dì ghẻ là… mụ Cốc xấu xí!

***​

Mụ Cốc thường bán chè vào buổi chiều. Biết chuyện đó, hai đứa nọ nghĩ ra cách phá.

Đứng núp sau gốc cây quan sát quán chè nhỏ, để ý khi có người đến mua, chúng liền hét to:

“Đừng có mua chè của mụ Cốc, chè dở ẹc!”

Mụ Cốc đứng phắt dậy, thét kinh thiên:

“Hai thằng trời đánh kia!”

Hai đứa nọ bỏ chạy. Còn mụ Cốc cầm dép đuổi theo. Không ngờ béo xù thế kia mà mụ chạy nhanh lắm, thoáng cái đã tóm được thủ phạm. Lôi Nhất Nhất về nhà, mụ mắng vốn bà nó. Mụ chửi xa xả nhưng may là bà cụ bị lãng tai nên chẳng nghe được gì, Nhất Nhất thoát nạn.

Tiếp, mụ Cốc đến quát tháo các cô bảo mẫu. Các cô vâng dạ cam kết sẽ xử phạt Mao Mao. Khi mụ đã đi, các cô còn khen nó làm tốt. Thật ra những ai ở gần đây đều không ưa được tính khí độc ác của mụ.

Tiếp tục chọc ghẹo mụ Cốc, rút kinh nghiệm lần trước, chúng hành động kín đáo hơn. Mụ Cốc đem quần áo ra vườn phơi. Khi mụ trở vào nhà, hai đứa nọ len lén đến gần. Những bộ áo rộng, to quá cỡ đoán ngay là áo của mụ, chúng liền xịt sơn vẽ lên. Xong xuôi cả hai chuồn êm. Vài phút sau, chúng nghe mụ Cốc gào lên:

“Ối giời ơi! Quân nào láo lếu, làm dơ áo tao rồi!”

Hai thằng ranh ở ngoài bịt miệng cố nhịn cười. Mụ phải giặt mấy ngày trời mới phai hết sơn.

Sau đó, hai cậu dế còn làm nhiều trò tinh quái như bỏ cả hủ muối vào nồi canh làm mụ quíu lưỡi vì mặn đã vậy còn giấu luôn chai nước nên mụ phải chạy bán sống bán chết ra giếng vục đầu xuống uống. Tiếp theo là giấu dép, cắt thủng áo mưa để mụ Cốc về nhà toàn thân ướt nhẹp hoặc bỏ thằn lằn vào gấu quần khiến mụ la oai oái… Nhưng trò trả thù dai này chỉ làm hả dạ được Mao Mao, Nhất Nhất, và người khổ nhất vẫn là Dế Choắt. Nó bị đánh nhiều hơn. Vì mỗi lần bị chọc ghẹo, mụ Cốc lại trút hết bực bội lên người nó.

***​

“Mụ Cốc còn đánh đằng ấy không?” – Mao Mao hỏi.

“Còn, các cậu đừng chọc mẹ kế nữa, sợ lắm!” – Dế Choắt vừa nói vừa xua tay liên tục.

Mao Mao nghe vậy sụ mặt:

“Xin lỗi, Dế Mèn lại hại Dế Choắt!”

“Mà sao cậu lại làm dế vậy?” – Dế Choắt thắc mắc.

“Cậu nghe truyện về Dế Mèn chưa?”

Dế Choắt lắc đầu. Thế là Mao Mao cao hứng kể sơ lược cho bạn nghe tuốt tuồn tuột truyện Dế Mèn phiêu lưu ký. Nghe xong, “Choắt ta” bảo:

“Dế Mèn thật phi thường nhưng cậu đâu phải dế!”

“Tớ là Dế Mèn mờ.”

“Không, dế đâu đi bằng hai chân, không biết nói, không biết ăn cơm. Cậu giống tớ, chúng ta là người, không thể bay, không gáy, không đào hang như dế được. Mẹ tớ nói con người và côn trùng khác nhau.”

Nhất Nhất ngạc nhiên:

“Cậu… cậu còn mẹ khác nữa sao?”

Dế Choắt gật đầu, cười tít mắt, để lộ hàm răng sún:

“Tớ có mẹ ruột, mẹ chia tay cha về tận quê sống. Mẹ viết thư cho tớ nhiều lắm, mẹ nói khi nào ổn định mới lên đón tớ.”

Trên đường về, Mao Mao cứ nghĩ mãi về lời của Dế Choắt. Đúng là nó không biết bay, không đào hang, không ăn cỏ và không biết gáy. Lẽ nào nó không phải Dế Mèn, vậy nó là ai?

***​

Thấy Mao Mao ủ rũ, cô bảo mẫu liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Mao Mao nói khẽ:

“Con chọc mụ Cốc vì muốn trả thù cho Dế Choắt, nhưng cuối cùng cậu ấy lại bị đánh nhiều hơn. Con không phải là Dế Mèn, con không làm được gì cả…”

Im lặng vài giây, cô liền ôm nó, vỗ nhẹ tấm lưng nhỏ:

“Mao Mao không phải Dế Mèn nhưng là một đứa trẻ rất ngoan. Con có tấm lòng tốt, muốn giúp đỡ mọi người. Chỉ có điều cách xử sự lại không đúng.”

“Nhưng không là Dế Mèn thì con là ai đây?”

“Con hãy là Mao Mao, là cậu bé bình thường. Dù chỉ là đứa trẻ nhưng con vẫn có thể làm được những điều phi thường!”

Nghe vậy, mắt nó chợt sáng lên.

Sáng chủ nhật, thấy các cụ đến thăm viện, Mao Mao đến gần khép nép:

“Cụ Cành Cành, cụ Cào Cào, cụ Niềng Niễng, xin các cụ quyên góp cho cháu ít tiền.”

“Dế Mèn xin tiền làm gì? Dế đâu biết xài tiền.” – Các cụ bông đùa.

“Dạ, bạn cháu cần tiền đi xe về quê gặp mẹ. Bạn ấy nghèo lắm nên bọn cháu nhờ mọi người nguyên tiền giúp đỡ.”

Nghe xong, các cụ gật đầu:

“Cháu là đứa trẻ tốt! Đây ông quyên ít tiền cho.”

Mao Mao cười hớn hở:


“Cám ơn các cụ!”

Tiếp đến, nó và Nhất Nhất đến nhà anh sinh viên Gọng Vó, bác thợ rèn Châu Chấu và vài người khác. Sáng ấy, chúng đã gom đủ tiền cho Dế Choắt.

***​

Hôm sau, ở bến xe, Dế Choắt cầm tiền, mếu:

“Cám ơn hai cậu nhiều lắm!”

“Đã là anh em kết nghĩa thì khách sáo chi!” – Mao Mao gãi đầu.

“Mẹ cậu sẽ… sẽ đón cậu hả?” – Nhất Nhất hỏi.

“Ừ, tớ viết thư nói với mẹ rồi.”

Lúc Dế Choắt bước lên xe thì bỗng Mao Mao như nhớ ra gì đó liền hỏi nhanh:

“À, đằng ấy tên gì vậy?”

“Tớ tên Bảo Bảo.”

“Ừm.” – Mao Mao gật gật.

Khi xe sắp lăn bánh, hai đứa nọ vẫy tay:

“Tạm biệt Dế Choắt! Nhớ viết thư cho bọn tớ nha.”

Dõi theo bóng dáng chiếc xe kềnh càng khuất dần, Mao Mao mỉm cười.

Dù biết cậu bạn tên Bảo Bảo không phải là dế nhưng Mao Mao muốn, với Nhất Nhất vẫn gọi là “Dế Trũi”, với Bảo Bảo vẫn là “Dế Choắt” và với mọi người vẫn là những tên gọi côn trùng do nó tự đặt.

Mãi mãi vẫn thế.



(Sài Gòn, 08/2009)

--------------------------------
Những tên côn trùng và câu in nghiêng trong tác phẩm trích từ Dế Mèn phiêu lưu ký của nhà văn Tô Hoài.
 

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"
4. Yêu thương và xin lỗi


Đừng dùng lời “xin lỗi” để viện cớ cho tất cả.
Khi bạn đã nói lời yêu thương một đứa trẻ thì hãy cố gắng thực hiện điều đó.
Vì đối với chúng, được yêu thương quan trọng hơn mọi thứ khác.

3196608183_159641508_574_574.jpg



***
Trên sân thượng vắng vẻ lộng gió của một bệnh viện, Miu đang ngồi lặng thinh bên băng ghế đá lạnh ngắt. Đôi mắt nó bất động, cứ mãi nhìn vào khoảng không bao la rộng lớn phía trước hệt như tìm kiếm hình ảnh nào đó bị lãng quên. Không rõ đứa trẻ này đang suy nghĩ điều gì mà quên cả cái đau rát của cơ thể hiện bị bỏng khá nặng. Hầu như toàn thân nó, giờ đây, được quấn trong lớp băng trắng kín mít.

Cách đây vài tuần, Miu được đưa vào bệnh viện vì bỏng nước sôi. Những vùng da ở nửa bên phải cơ thể đều phổng rộp, đỏ tấy. Nặng nhất là mặt, cổ, ngực và vai. Theo bác sĩ cho biết, cô bé mười ba tuổi này bị bỏng đến hơn 30%.

Nồi nước sôi ục ục còn nguyên trên bếp ga đã hất vào người Miu.

Và người gây ra chuyện ấy, không ai khác, chính là bố nó.

...

Miu là đứa con duy nhất trong gia đình của cặp vợ chồng công nhân bình thường. Lúc mới chào đời cũng như cho đến năm lên bảy, nó rất được bố mẹ quan tâm yêu thương. Thời gian đó, đối với nó, hạnh phúc hơn bao giờ hết. Nhưng rồi tất cả thay đổi – từ tuổi thơ đầy nước mắt đến những lời thương yêu và xin lỗi luôn song hành, cùng đòn roi hằn trên da thịt Miu – vào cái ngày mẹ Miu rời bỏ gia đình nhỏ bé ấy đi theo người đàn ông khác.

Mẹ Miu có hứa sẽ cố gắng mang Miu đi cùng thế nhưng sau cùng, bà đã buông tay đứa con gái duy nhất của mình ra mà chẳng có lấy một lời giải thích.

Bố Miu, trước đây là người đàn ông dịu dàng, người chồng mẫu mực, người cha hiền lành, bỗng dưng thay đổi tính tình. Ông thường xuyên uống rượu say mềm rồi lết về nhà vào tận khuya. Như vậy đã đành, ông còn bắt đầu bạo hành đứa con gái mới tám tuổi.

Không bao giờ cho con một lý do hay nói ra lỗi sai trái gì, bố Miu cứ đánh, cứ đấm thẳng tay vào người, mông thậm chí là mặt Miu... Trận đòn đầu tiên, ông đã cầm cây roi dài để ở góc bếp, đánh liên tục vào lưng con gái mặc nó khóc thét. Thấy con càng khóc, người đàn ông đó càng mạnh tay hơn. Dường như, men rượu khiến ông mất lý trí! Âm thanh chan chát mỗi khi roi chạm vào da thịt Miu, giọng lè nhè say sỉn chửi bới của người bố, tiếng khóc... cũng từ dạo ấy xuất hiện đều đặn suốt năm năm sau này.

Miu, từ hoạt bát lanh lợi luôn nói chuyện líu lo trở thành đứa trẻ lầm lì ít nói, hay sợ hãi. Gương mặt nó không lúc nào không buồn bã, đau khổ. Đi học được mấy năm, con bé nghỉ vì phải phụ giúp bố kiếm tiền, chăm lo ngôi nhà cũ nát bừa bộn.

Cứ gần sập tối, Miu lại ngồi nép bên chiếc tủ, sợ hãi lắng nghe tiếng bước chân bố trở về sau cuộc say sỉn nào đấy ở ngoài đường. Tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, những ngón tay nhỏ nhắn đã chai sạn bấu chặt vào tủ mỗi khi nó nghe âm thanh mở cửa sắt kin kít đầy giận dữ từ người đàn ông mà là lát nữa đây sẽ đẩy mình xuống địa ngục.

Bố Miu xuất hiện ngay cửa. Trông ông thật đáng sợ với vẻ mặt nhăm nhúm đỏ kè, mắt mở trừng trừng mỗi lần quan sát căn nhà nhỏ đã lâu lắm rồi không có hơi ấm của người đàn bà. Bất chợt thấy Miu co ro trong góc tường sát tủ, ông ném chai rượu xuống sàn, miệng mắng nhiếc con hệt như chính nó đã đổ bao nhiêu bất hạnh lên ông. Bước loạng choạng vào bếp, ông vớ lấy cây roi rồi đi ngược trở ra.

Nhìn thứ “quen thuộc” trên tay bố, Miu mếu máo, cả người run lên bởi hiểu chuyện gì sẽ xảy đến với mình. Vẫn giống mọi khi, trận đòn tàn khốc nhất lại phủ xuống đầu nó giống như bên ngoài, màn đêm đang phủ ập lên nhiều mảnh đời trẻ thơ đáng thương khác.

Thường rất hiếm khi bố Miu vừa vào nhà đã ngã ầm, ngủ một giấc đến sáng. Những lúc ấy, Miu khóc thầm, lòng cảm ơn ông Trời...

Dẫu thường xuyên đánh con không có lý do nhưng bố Miu lại có cách cư xử rất khác mỗi lần tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.

Sáng sớm, bố Miu thức dậy và nhìn con nằm ngủ trong góc với thân thể đầy vết thương do bị đánh đêm qua là lòng tự dưng xót xa. Mau chóng, ông đến gần đưa hai tay ôm nó... Cảm nhận sự ấm áp bỗng nhiên lan toả khắp người, Miu từ từ mở đôi mắt sưng húp do khóc nhiều ra. Và, con bé thấy bố đang ôm mình.

“Xin lỗi con!... Bố không cố ý! Bố yêu con...”

Lắng nghe lời xin lỗi từ bố, Miu không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu như hành động tha thứ.

Bao nhiêu lần rồi?...

Bao nhiêu lần người bố ấy ôm Miu, ngẹn ngào xin lỗi sau khi đã đánh nó những trận đòn tàn khốc nhất?

Hình như là nhiều lắm... Miu không nhớ nổi nữa.

Mắng. Đánh. Ôm. Xin lỗi. Nói lời thương yêu. Những chuỗi hành động đó cứ lặp đi lặp lại hơn năm năm, chẳng thể đổi khác.

Còn Miu, chỉ biết gật đầu im lặng... Ừ, thì lại tiếp tục tha thứ!


Nhiều lần Miu tự hỏi: Lẽ nào, yêu thương thì phải luôn có xin lỗi? Không đâu! Miu cũng yêu bố nhưng có bao giờ nó làm gì sai để nói xin lỗi nhiều đến vậy chứ...

Thế giới người lớn và con nít rất khác nhau.

Bố mẹ luôn bảo yêu thương Miu nhưng...

Mẹ bỏ đi. Bố đánh Miu.

Miu chưa bao giờ thì thầm vào tai bố mẹ câu thương yêu nào nhưng...

Miu khóc hết nước mắt vào cái ngày mẹ rời khỏi nhà mãi mãi.
Miu tha thứ cho bố dù biết rằng, bố sẽ lại đánh mình mỗi lần uống rượu.

Đối với trẻ con, lời nói không quan trọng. Chúng chờ đợi ở người lớn hành động hơn là “nói”. Miu cũng thế thôi.

Mỗi lần ôm con, bố Miu không ngớt cất tiếng xin lỗi đồng thời thốt ra câu “Bố yêu con!”. Còn Miu, chẳng nói gì hết ngoài việc gật đầu... Tha thứ!

Nhưng rồi tất cả một lần nữa đổ vỡ.

Sẽ không còn ôm, xin lỗi hay thương yêu gì nữa. Cũng không còn có thể thứ tha.

Một buổi tối do quá tức giận và đang say rượu, người bố ấy đã thẳng tay hất mạnh nồi nước sôi còn nguyên trên bếp ga vào người con gái.

Nóng. Rát. Đau kinh khủng. Miu cảm giác như cả người tan chảy.

Tiếng la xé lòng của đứa trẻ bấy giờ mới khiến người bố sực tỉnh. Men rượu biến mất hoàn toàn khi ông hoảng hốt thấy con bị phỏng.

Miu được đưa vào bệnh viện nhưng tình trạng bỏng khá nặng.

Khi mở mắt ra, cơn đau buốt do những vết bỏng ập đến làm Miu muốn khóc. Nhìn lại cơ thể mình gần như chỉ thấy lớp băng trắng tinh.

...

Khẽ khàng đứng dậy sau khi ngồi lặng im trên ghế suốt một tiếng, Miu chầm chậm bước lại gần ban công sân thượng. Mỗi lần di chuyển, cơ thể nó lại đau, nước mắt ứa ra không ngừng. Đau từng mảng da, thớ thịt. Đau trong tâm hồn giờ đây đã chết.

Bố Miu sẽ lại làm gì sau khi con gái trở về nhà với những vết bỏng mà mãi mãi không bao giờ biến mất?

Ôm? Hôn? Xin lỗi và nói câu yêu thương ư?...

Không! Vậy là quá đủ rồi!

Miu không muốn phải chứng kiến những chuỗi hành động vô nghĩa đó.

Nó mong, bi kịch này hãy kết thúc tại đây...

Tâm hồn bị tổn thương của đứa bé gái yếu ớt ấy đã chẳng thể chữa lành cho dù có hàng trăm, hàng ngàn thậm chí hàng triệu lời xin lỗi.

Miu quyết định ra đi. Thật xa và mãi mãi.

Vì nó không muốn mình sẽ hận bố. Nó không muốn bản thân gây ra điều tệ hại gì để phải nói xin lỗi ông.

Trởi hôm nay rất đẹp. Gió thổi nhè nhẹ. Nắng cũng ấm áp. Và, nơi ban công trên sân thượng của bệnh viện hai mươi tầng, bóng dáng nhỏ bé của một đứa trẻ vừa biến mất...


Khi yêu thương, hãy nói xin lỗi ít thôi.



(Sài Gòn, 05/10/2012)



 
Bên trên