Thái tử, nhớ làm gì? Quên đi ...
Chương 5: Nạp Phi
"Nô tài tham kiến Thái tử phi."
"Miễn lễ. Công công đến đây có việc gì?"
"Hồi bẩm Thái tử phi, Hoàng thượng sai vi thần đi mời người đến Long Vĩnh cung có việc cần bàn."
"Ta biết rồi. Ngươi cứ trở về trước, ta sẽ đến ngay."
"Nô tài xin phép cáo lui."
Thái tử vừa rời đi một lúc, đã có công công đến mời nàng đến Long Vĩnh cung. Xem ra, kịch hay đã có, nàng cũng phải đi góp vui rồi.
Tử Vệ khẽ cười, đứng lên dẫn theo Tuyệt Dinh và vài nữ tỳ khác đến Long Vĩnh cung. Nàng cũng không ngờ rằng Thái tử lại hành động nhanh đến vậy, mấy ngày nay cũng phải tốn không ít công sức kiên nhẫn chờ đợi, hôm nay mới đi xin nạp phi. Kể ra hắn cũng biết tính toán, không ngay lập tức nạp người khác, chắc có lẽ vì không muốn Hoàng thượng nổi giận. Nàng chậm rãi bước đi, ý cười ẩn hiện trên khuôn mặt, dường như đang chờ trò vui.
"Hỗn xược, Trẫm không ngờ lại có tên nghịch tử như ngươi."
Vừa bước vào chính điện, Tử Vệ đã nghe thấy tiếng Hoàng thượng, hình như Thái tử đã làm người rất tức giận. Tử Vệ bất giác lo lắng, Hoàng thượng tuổi tác cũng đã cao, làm người giận đến như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ, nàng liền nhanh chân đi vào ngự thư phòng.
"Nhi thần tham kiến Phụ Hoàng. Thần thiếp tham kiến Thái tử." - Tử Vệ quỳ xuống thi lễ, hạ giọng nói.
"Không cần đa lễ." 1 Hoàng thượng nhìn thấy Tử Vệ đến, cũng bình tĩnh ngồi xuống.
Lãnh Phong hắn nhìn thấy Tử Vệ là lại khó chịu, lúc nãy Phụ hoàng sai người đến gọi nàng ta, hắn càng tức giận hơn. Thật không biết Phụ hoàng nhìn thấy ở người này điểm gì nữa.
"Phụ hoàng, nhi thần không biết người triệu kiến nhi thần có việc gì chăng?" - Tử Vệ dịu dàng nói, nàng liếc mắt sang nhìn Thái tử đang lửa giận phừng phừng, cảm thấy rất thú vị.
"Hừm. Trẫm triệu con đến, là để hỏi con một việc. Có phải con đồng ý để Thái tử nạp phi?" - Hoàng thượng nói một cách không hài lòng.
"Nhi thần quả thật có đồng ý. Phụ hoàng, chỉ là nạp thêm một sườn phi thôi, cũng đâu cần phải khó khăn như vậy." - Tử Vệ bình thản trả lời.
"Phụ hoàng, nàng ta đã nói thế, thì người cũng không nên nghi ngờ gì, là nàng ta tự nguyện." - Lãnh Phong lạnh lùng nói, hắn thật sự không thích việc Phụ hoàng lại đi coi trọng ý kiến của nàng ta như vậy.
"Vệ nhi, con chỉ mới làm Thái tử phi được vài ngày, Thái tử lại đi nạp thêm phi tần, như thế chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ?"
"Phụ hoàng, nam nhân tam thê tứ thiếp, vả lại Thái tử cũng đã có tình với người ta, nhi thần mới là kẻ ngáng đường họ, vậy nên việc nạp thiếp không sớm thì muộn cũng sẽ có. Chi bằng cứ tiến hành sớm, để kẻ có tình được ở bên nhau. Nhi thần cũng không quan trọng việc này." - Tử Vệ không nhanh không chậm trả lời Hoàng thượng. Khi nói những lời này, nàng thật sự có ý như vậy. Dù gì người chen chân vào cũng là nàng, sau này nàng trợ giúp hắn lên ngôi, chỉ như vậy thôi không còn việc gì khác nữa, hà cớ gì phải làm tội làm tình.
"Trẫm vẫn không thể đồng ý, như vậy thật không công bằng cho con."
"Phụ hoàng, nàng ấy đã là Thái tử phi, còn gì là không công bằng nữa? Đáng ra vị trí ấy phải là của Nghi nhi, vốn dĩ nàng ta không xứng." - Lãnh Phong hắn thật sự không chịu nổi nữa đành phải nói thế.
"Con câm miệng lại cho trẫm! Người đáng thì con không quan tâm, kẻ không đáng thì đi lo như vậy. Thật không biết trẫm đã dạy con sai cái gì." - Hoàng thượng đập bàn tức giận đứng lên nói.
"Phụ hoàng, bảo trọng long thể, đừng tức giận như vậy." - Tử Vệ khẽ nhíu mày, lo lắng nói.
"Phụ hoàng, chuyện nạp phi dù sớm dù muộn cũng sẽ phải làm. Xin người chấp thuận, có làm khó cũng chẳng được gì." - Tử Vệ hạ giọng nói.
"Thôi được, muốn làm gì thì làm, Trẫm không quản nữa." - Hoàng thượng ngồi xuống, bất đắc dĩ phải chấp thuận, không muốn tiếp tục thế này nữa.
"Nhi thần tạ ơn Phụ hoàng." - Lãnh Phong hắn thật sự rất vui mừng, quỳ xuống tạ ơn.
"Lui xuống, cả hai đứa." - Hoàng thượng bất lực nói, thở dài đầy mệt mỏi.
Lãnh Phong thấy vậy cũng khẽ nhíu mày, Phụ hoàng dạo này sức khoẻ không tốt, hắn đã cố chờ đợi vài ngày mới đi xin nạp phi, hôm nay lại khiến người tức giận đến vậy, hắn cũng cảm thấy có lỗi.
Tử Vệ chỉ xin phép cáo lui, rồi đi nhanh ra khỏi Ngự thư phòng. Lãnh Phong thấy vậy cũng đi theo, cố đuổi kịp nàng.
"Chuyện này ta phải cảm ơn ngươi." - Lãnh Phong bước đến trước mặt Tử Vệ, đứng chắn tại cửa Long Vĩnh cung, lãnh đạm nói với nàng.
"Thái tử đâu cần phải khách sáo đến vậy, thần thiếp không dám nhận." - Tử Vệ cười khẩy.
"Sau này Nghi nhi sẽ ở Nguỵ Thiên cung, nước sông không phạm nước giếng, không can hệ gì đến nhau, ngươi đừng làm khó nàng ấy." - Lãnh Phong hắn đột nhiên dịu giọng nói.
"Thần thiếp sao có thể gây khó khăn gì được." - Nói rồi nàng tránh né hắn, bỏ đi.
Những ngày tháng sau này, không còn hưởng thụ an nhàn được nữa.
---
Hôm nay là ngày Thái tử hắn nạp sườn phi. Tử Vệ nàng đây chỉ xuất hiện cho có lệ, rồi lại trở về tẩm cung ngồi buồn chán. Có rất nhiều cung nhân nhìn nàng với ánh mắt thương hại lẫn khinh bỉ, xem ra họ đã tìm thấy đối tượng chính xác để nịnh bợ rồi, Tử Vệ nàng vốn không để tâm, chỉ khẽ cười.
Tử Vệ cảm thấy rất mệt mỏi, liền lên giường đi ngủ mặc dù âm thanh rộn ràng nhộn nhịp vẫn còn vang. Mặc dù ngủ sớm, nhưng Tử Vệ lại ngủ một giấc không mộng mị, đến tận sáng.
"Thái tử phi, sao giờ này người vẫn còn ngủ?" - Tuyệt Dinh tức giận đến bên giường tốc chăn mền của Tử Vệ. Tử Vệ thầm nghĩ phải chăng nàng đã nuông chiều a đầu này đến hư rồi. Vốn dĩ Tuyệt Dinh theo nàng từ khi còn nhỏ, hai người rất thân nên từ lâu cũng không câu nệ tiểu tiết gì nữa, nhưng đây là Hoàng cung, không phải Phủ Thái y, để như vậy cũng không hay.
"Tuyệt Dinh, sau này đừng hớt hải chạy vào đánh thức ta như vậy nữa, dù sao đây cũng không phải nhà, mà là Hoàng cung." - Nàng nhẹ giọng nhắc nhở.
"Nô tỳ, chỉ là nhất thời nóng vội." - Tuyệt Dinh lí nhí nói.
"Không sao, chỉ nói với muội vậy thôi. Mà có việc gì khiến muội hấp tấp đến vậy ?"
"Dạ. Chiếu theo lệ thì sáng nay sườn phi sẽ đến diện kiến. Bây giờ trời đã sáng tỏ, không còn sớm nữa phải cấp tốc chuẩn bị."
Tử Vệ khẽ nhíu mày, nàng quên mất việc này, phải mau đi chuẩn bị tiếp đón vị khách quý này thôi.
"Ừ, mau lấy nước rửa mặt, chuẩn bị nhanh lên một chút kẻo không kịp."
Vì phải gặp sườn phi, Tử Vệ nàng không thể mặt bạch y trắng đơn giản như thường ngày, mà phải mặc y phục màu đỏ cùng váy trắng dài, bộ y phục thông thường của Thái tử phi. Tuyệt Dinh giúp nàng vấn tóc kiểu tuỳ vân kế, trâm cài bạc có ngọc màu lam cùng trâm vàng quý giá, vòng đeo cổ có hạt màu xanh kết hợp với hoa tai hình giọt lệ màu lam. Trong gương đồng hiện lên hình ảnh một nử tử y phục xanh lam, phảng phất ý cười trên mặt, cả người toát lên một khí chất ưu nhã hiếm có.
"Thái tử phi, sườn phi đã đến."
"Ừ, ta biết rồi." - Tử Vệ đáp một cách lạnh nhạt, sườn phi mà nàng cũng phải ra đón tiếp, chuẩn bị như vậy. Rốt cuộc thì nàng có phải Thái tử phi không ? Tử Vệ cười tự giễu mình, đứng dậy bước ra ngoài chính điện.
"Thần thiếp tham kiến Thái tử phi."
Trước mặt Tử Vệ lúc này là một nữ tử xinh đẹp, tóc búi kiểu phao gia kế với trâm vàng, y phục màu hồng chỉ đỏ thêu hình hoa mẫu đơn. Xem ra, Thái tử có con mắt cũng không tệ, yêu thích một người xinh đẹp như vậy, nói nàng ta là mĩ nhân cũng không quá.
"Miễn lễ, muội muội không cần phải câu nệ lễ tiết như vậy." - Tử Vệ mỉm cười, ngồi xuống chậm rãi nhấp trà.
"Tạ ơn tỷ tỷ." - Bạch Ân Nghi dịu dàng nói, đứng lên ngẩng đầu nhìn vị Thái tử phi trước mặt. Bên ngoài vẫn giữ vẻ cung kính, e thẹn, nhưng bên trong đang ngầm đánh giá cái người gọi là Thái tử phi. Nhan sắc thì cũng chỉ dừng ở mức thanh tú, lại lãnh đạm lạnh lùng, không có gì đặc biệt. Kẻ như vậy mà có thể lấy đi danh vị Thái tử phi ở trong tay nàng sao? Thật là không có khả năng.
"Muội muội sao lại đứng ngây ra như vậy, ngồi xuống đi." - Tử Vệ mỉm cười, dịu dàng nói.
"Muội thật sự không dám, sao lại có thể ngồi ngang hàng với tỷ tỷ."
"Sao lại khách sáo như vậy, chúng ta là tỷ muội, người một nhà đâu cần phải thế."
"Thái tử giá lâm."
Tiếng công công truyền đến khiến Tử Vệ khẽ nhíu mày, hắn thật sự là không yên tâm, sợ nàng ăn mất con thỏ đáng yêu của hắn sao, nàng đâu có gan đến thế.
"Thần thiếp tham kiến Thái tử." - Cả nàng và Bạch Ân Nghi đều quỳ xuống.
"Miễn lễ, miễn lễ."
Thái tử đến đỡ Bạch Ân Nghi đứng dậy, Thái tử phi nàng đây phải chịu một phen ấm ức bị lạnh nhạt. Tử Vệ khẽ cười, tự mình đứng lên.
"Thái tử ..." - Bạch Ân Nghi như khó xử, mặc ửng hồng lên mà dịu giọng nói. Nhưng Tử Vệ nàng lại nhìn thấy, nhìn thấy vẻ mãn nguyện chiến thắng của nữ nhân trên khuôn mặt kia. Thái tử ôm Bạch Ân Nghi vào lòng, tay nắm lấy tay nàng ta, Tử Vệ nàng đây bất đắc dĩ phải chứng kiến cảnh họ tình chàng ý thiếp.
"Ta đến đây để đưa Nghi nhi đến diện kiến mẫu hậu." - Lãnh Phong hắn đột nhiên lên tiếng.
"Sao lại phải gấp như vậy. Thần thiếp và muội muội chỉ mới gặp nhau, Thái tử người đã đến rồi. Gấp như vậy, chẳng lẽ người sợ thần thiếp bắt nạt muội muội sao?" - Tử Vệ nàng cũng thật muốn nổi hứng đùa vui đi, ai bảo họ bắt nàng phải xem cảnh họ mặn nồng tình cảm chứ, phí cả thời gian.
"Thái tử, thiếp chỉ mới đến chưa lâu, nếu cứ đi như vậy thật có lỗi với tỷ tỷ." - Giọng nói thật nhu thuận, thật êm tai, khiến cho Tử Vệ thậm chí cảm thấy rằng Thái tử yêu nàng ta cũng không có gì lạ.
"Ta muốn nàng đi thì nàng ta ắt tự phải biết phải làm gì." - Lãnh Phong liếc mắt sang nhìn Tử Vệ.
"Nếu Thái tử đã muốn, thì thần thiếp sao có thể cản? Muội muội cứ đi, chúng ta ở tại Đông Cung, muốn gặp nhau không khó." - Tử Vệ hạ giọng, không nhanh không chậm mà nói.
"Tỷ tỷ, nếu vậy thì muội muội xin cáo lỗi." - Bạch Ân Nghi giọng mềm hẳn xuống, nói với Tử Vệ một cách vô cùng có lỗi.
"Sau này ở chung tại Đông Cung, ngươi không được gây khó dễ nàng ấy." - Lãnh Phong hắn cảm thấy thật không yên tâm, lạnh lùng nói.
"Thái tử, người đừng nói như vậy, tỷ tỷ sao có thể bắt nạt thần thiếp, chúng tỷ muội là người một nhà, tỷ tỷ đối xử với thần thiếp như thế được." - Bạch Ân Nghi nhanh chóng nói, giọng nàng vô cùng dịu dàng, đầy vẻ nhu nhược.
"Phải, thần thiếp sao có thể đối xử tệ với sủng phi của Thái tử được." - Tử Vệ hạ giọng, chậm rãi nói.
"Biết thế thì tốt. Chúng ta đi." - Lãnh Phong nhanh chóng dẫn Bạch Ân Nghi ra khỏi chính điện Lệ Thiên cung, hắn cảm thấy càng ở đây lâu hắn sẽ càng thấy khó chịu.
Tử Vệ nhìn họ rời đi, khẽ nhếch môi cười. Vẻ mãn nguyện khi nãy của Bạch Ân Nghi nàng đã nhìn thấy, những ngày tháng nhàn nhã của nàng sắp hết rồi.
Lặng lẽ bước vào trong tẩm cung, Tử Vệ nàng sai người lui xuống hết, nàng lại bắt đầu trầm tư. Ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, Tử Vệ ngắm nhìn những áng mây trôi lững lờ chậm chạp. Lúc nãy nàng nói sống ở Đông Cung, cùng Thái tử và Bạch Ân Nghi là người một nhà, nàng thấy thật mỉa mai, tay Tử Vệ bất giác khoanh những vòng tròn lên khung cửa sổ, chậm rãi.
Hoàng cung này, là nhà sao? Đông Cung này, là nhà sao? Không, không phải. Đó không phải là nhà.