Thần Tiên Cũng Biết Cuồng Si
Chap 3: Liên Hôn
Vườn hoa thoảng hương thơm. Băng Vân tìm một chỗ mát mẻ bèn ngồi xuống. Nàng mỗi khi muốn tĩnh tâm luôn đến nơi này.
Đại diêm đế đúng là Đại diêm đế. Sát khí bao bọc, hắc quang áp bức kẻ đối diện. Có điều, cái khiến nàng muốn mau chóng rời đi chính là khuôn mặt hắn… thật tuấn mĩ chết người!
Nàng bặm môi tự quở trách tại sao lại nghĩ lung tung, nhưng tính đi tính lại, trước mặt ẩn ẩn hiện hiện khuôn mặt kia… Thật là, chẳng nhẽ tẩu hỏa nhập ma???
Hoa quỳnh đung đưa, hoa mẫu đơn lay động như hùa vào trêu chọc nàng.
- Các ngươi có biết không? Ban nãy ta vừa chạm mặt một kẻ thật xinh đẹp nha. – Nàng thủ thỉ với gốc cây (*tự kỉ~*), đây là cách tốt nhất giải tỏa tâm tình. – Hắn thật cao lớn, dũng mãnh, đôi mắt tím thực đẹp cũng thực lạnh… Màu tím ấy cứ ám ảnh ta suốt. Mẫu đơn, ngươi mà thấy hắn chắc chắn cũng sẽ ghen tị như ta bây giờ thôi. Nam nhân mà còn đẹp hơn cả nữ nhân nữa… – Ngừng một lát, Băng Vân tiếp tục câu chuyện. – Có biết vì sao ta lại kể cho các ngươi nghe không? Vì trên thiên cung này, các ngươi chính là bạn tốt của ta, lắng nghe ta tâm sự mà ta cũng không cần lo lắng các ngươi đi tuyên truyền cho ai. – Rồi nàng lại đột ngột chuyển hướng. – Hắn ta mà biết mình được khen như vậy chắc chắn phổng mũi tự cao,…
Nàng cứ luôn miệng nói mà không để ý từ đằng sau có một bóng dáng tiến lại gần.
- Vân, nàng đang nói về ai vậy? Âm thanh trầm lướt nhẹ qua tai.
Thôi rồi… Nàng cố nhiên nuốt một ngụm lớn, chậm rãi quay lại. Hắn ta đến từ khi nào?
- Đến từ khi nàng bắt đầu kể. Chuyện cần nghe hay không cần nghe đều đã nghe cả. Dường như đọc được suy nghĩ của nàng, hắn chậm rãi giải thích.
Hắn không hiểu bản thân mình. Khi nghe nàng thốt ra hai từ : xinh đẹp, gáy hắn rõ ràng hiện ra ba vạch đen, nhưng không những không tức giận mà còn nán lại nghe nàng nói gì về mình. Quái! Những kẻ nói giống nàng, chưa hề có một ai sống quá hai giây sau khi thốt lên lời. Nghiễm nhiên, nàng là người duy nhất thoát.
Băng Vân này đã trái với quy tắc hắn đặt ra thật nhiều. Chuyến đi hôm nay lên Thiên cung chẳng qua là lấy lệ mà từ chối ngọc Hoàng thôi. Việc tiên giới có gì cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới âm giới, tới địa phủ của hắn ngoài một vài linh hồn sống bị mất đi. Không ngờ lại gặp một thiên nữ khuynh quốc khuynh thành tại đây khiến hắn thay đổi quyết định. Trước nay, chưa từng có việc tương tự. Một là một, và hai chính là hai.
- Diêm Vương, xin lỗi ngài… ta… Nàng nhìn chằm chằm mặt đất, không dám ngẩng đầu. Xem ra vận khí quá đen mới đắc tội với kẻ này.
Nhưng hắn lại cười như không có gì. Đem tội trạng của nàng hóa thành không có, lại hỏi ngược bằng chất giọng như khẳng định: – Có nên nghĩ nàng quan tâm ta?
- Cái gì? Băng Vân lập tức trừng mắt nhìn người trước mặt.
- Có tật giật mình. Phản ứng của nàng rất-bất-bình-thường!!!
Hắn lại làm nàng á khẩu. Quá nửa ngày, nàng mới mở miệng.
- Người tới đây hẳn có việc. Vườn hoa này đâu phải nơi dạo chơi.
Ý tứ rõ ràng chính là “có gì mau nói, sau đó hãy biến khuất mắt ta”.
- Liên hôn.
- Hả?
“Không đầu không cuối làm sao bản tiên đây hiểu được.” Nàng nghĩ.
- Thiên cung và Âm cung. Liên hôn. Ta và nàng.
Sét đánh ngang tai, mặt hồ gợn sóng. Lời nói này như một quả tạ nặn nề rơi bộp vào đầu nàng. Tâm tư xáo động, tâm tình thay đổi.
- Không đùa?
- Chuyện này không thể giỡn. “Mà ta cũng không rảnh giỡn với nàng.” Tất nhiên hắn chỉ nói mình vế trước.
Gió đột nhiên thổi thật lớn. Dự cảm bất an của nàng là cái này đây. Ngọc Hoàng, Vương mẫu, hai người nỡ ư?
- Đừng trách họ. Họ chỉ vì thiên cung được yên bình thôi.
- Ý gì?
- Liên hôn. Ta lập tức giúp đỡ chống lại Xitanti.
-… Lắm lời.
Nàng thuận miệng đáp, xong, chột dạ, mặt hắn u ám, u ám.
- Nhắc lại.
Nữ nhân này cả gan bảo hắn lắm chuyện như đàn bà sao? To gan, to gan!!! Không hổ danh là thiên nữ khiến hắn phải để tâm.
- Nhầm thôi. Haha…
Đêm đó, nàng không ngủ, chạy đến cung Nguyệt Quảng của Hằng Nga. Hôm nay là rằm, trăng tròn vành vạnh. Toàn Thiên cung nội trong chiều nay đã biết tin về việc liên hôn. Nhanh thật. rằm tháng sau hôn lễ sẽ diễn ra…
Nàng không từ chối, và cũng biết bản thân không thể từ chối. Bọn Xitanti dạo gần đay bỗng nhiên lực lượng mạnh mẽ vô cớ, đến quấy rối thiên cung. Đau đầu là các đại tiên vẫn chưa tìm ra cách diệt trừ bọn chúng. Lại nghe nói chỉ có kết hợp với người âm cung mới có thế kìm hãm. Tất nhiên, giữa hai nơi cần có câu nối, và cục diện chính là như hiện tại.
Băng Vân không trách cứ, cũng không buồn rầu, sầu muộn. Sống lâu như vậy nàng chưa cống hiến được cái gì. Hơn nữa, Diêm Vương dù tàn độc bao nhiêu ắt hẳn sẽ nương tay với nàng vì hắn đã hứa. Và nàng, hình như có chút động tâm trước hắn.
Tốt mà cũng không tốt.
- Muội muội đang sầu tư sao? Xuất hiện như một cơn gió ngoài suy huynh Bảo Thạch thì còn ai vào đây.
- Nhị ca. Huynh rảnh rỗi tới chơi với muội hả?
Nhị ca không đáp, ngồi xuống bên cạnh vuốt ve mái tóc nàng, mái tóc đen dài, mượt mà như làn suối rồi không nén được thở dài một hơi. Nàng không hỏi thăm như mọi khi, nàng hiểu, chính là huynh ấy đến hỏi lý do nàng đồng ý việc kia.
- Nói cho ta nghe tại sao không từ chối. Bảo Yến đại tỉ và Bảo An đại ca đang rất nóng lòng đấy.
- Muội còn có thể từ chối ư? Xitanti có thể đánh bại thiên cung này đấy.
- Hừ. Gì thì cũng sẽ có cách. Không thể để muội chịu khổ được. Ta và hai người kia cùng đi cầu xin Ngọc hoàng và Vương mẫu.
- Bất quá, muội cũng chẳng có ý muốn từ chối.
- Muội! – Bảo Thạch cau mày – Đây không phải chuyện đùa.
- Đã nghĩ kĩ, nhị ca đừng lo.
Nhị ca nhìn nàng, ánh mắt lo âu. Nàng khi nào mới thôi bướng bỉnh. Xuống âm cung rồi ai sẽ chăm sóc, ai sẽ quan tâm bao bọc nàng đây. Tiểu muội bướng bỉnh này…
- Haizz…
- Đừng làm hỏng tâm trạng của muội chứ.
- Được được. Ta đi. Ở đây suy nghĩ lại nhé… Dù quyết định thế nào, bọn ta cũng sẽ ủng hộ.
Nhị ca vừa khuất, nàng vội lau giọt nước trong veo vừa lăn dài trên má. Tình cảm của ba người nhà họ bảo sao nàng không hiểu chứ. Khi đi rồi chắc chắn rất nhớ họ. Họ chính là gia đình của nàng.
Nàng lại ngồi bất động. Cái nhìn xa xăm.
- Băng Vân, nàng đang nghĩ gì vậy? Một bàn tay mảnh khảnh đặt lên vai nàng.
Đó là Hằng Nga. Một người bạn tốt của nàng.
- Lo nghĩ về việc với Diêm đế?
- Không hẳn. Một chút thôi. Nàng khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng sứ.
-Ha! Thật lạ nha. Không tức giận, không xin ở lại. Nàng như một người khác vậy.
“Chính ta cũng nghĩ thế.” Không đáp lời, khẽ tựa vào vai Hằng Nga. Hằng nga cũng im lặng, chợt phẩy tay một cái.
Phía sau hiện ra những đèn hoa sen rực sáng, ánh nến huyền ảo sưởi ấm cung Quảng Hàn lạnh giá. Cảnh đêm thật đẹp, thật yên bình. Mắt phượng chứa đầy niềm vui sướng. Đã lâu rồi Hằng Nga không tạo ra cảnh đẹp thế này.
- Cảm ơn.
- Gì chứ. Nàng mau ước đi.
Băng Vân khép mắt và nguyện ước… rất nhiều điều. sau đó cùng với Hằng Nga dõi theo những người trần vui trong hội trung thu. Họ thật vui vẻ, không cần lo lắng nhiều.
- Hằng Nga đã từng nghĩ muốn trở thành người trần chưa?
- Đã. Đáp một cách không do dự.
- Vì sao?
- Họ có thể tự do quan tâm đến người họ thích, không cô đơn như thần tiên chúng ta. Họ có một kiếp người, còn chúng ta là bất tử. Họ có thể chết để quên, còn chúng ta thì không thể.
- Người trần thế có thể làm rất nhiều việc mà chúng ta không thể nhưng họ luôn muốn trở thành tiên nhân như chúng ta đấy thôi.
- Những gì chưa có đều mong có được, khi đã chạm tới lại muốn buông xuôi thật nhanh. Thần tiên, chỉ có thể mãi mãi đơn độc! Vì vậy thiên nữ à, nàng nhân cơ hội này tìm cách thay đổi Diêm đế đi. Hằng Nga chuyển chủ đề một cách đột ngột.
Băng Vân tròn mắt nhìn. Cái gì mà thay đổi???
- Ta chính là nói nàng khiến hắn yêu nàng. Hai người thành hôn, nếu không có chút cảm tình thì… Nàng cũng biết hắn là người thế nào đấy.
Nói qua bao vấn đề, cuối cùng lại quay về Diêm la Đại đế. Nàng đã cố quên cái tên phiền toái này rồi mà.
- Hắn có nói cho nàng biết tên không?
- Nàng quay như chong chóng ấy. Băng Vân nhăn mày, nhớ lại lần gặp mặt ở vườn hoa của mình. Tên của hắn, hình như… “Sau này cứ gọi ta là Dũ. Đừng quên… Còn nữa, Vân – chỉ ta mới được gọi như vậy…”
- Có nói.
Hằng Nga nghe xong không thốt nên lời.
- Sao vậy? Băng Vân hỏi.
- Hắn…. Nàng là người đầu tiên và là người duy nhất biết tên của hắn. Diêm đế này quả thực tin tưởng nàng mới có thể nói nha.
- Ngọc hoàng, Vương mẫu cũng không biết?
- Nàng ngốc quá, Diêm đế không thể để người khác biết tên. Biết tên hắn có thể giết chết hắn đó. Vì vậy không được phép tiết lộ nghe chưa.
Gật đầu. Diêm Vương đó cư nhiên tin nàng? Đặt mạng sống vào tay nàng như vậy… Xem ra, nàng cũng nên coi trọng hắn một chút. Tâm trạng nàng vui vẻ hẳn, đôi mắt cong cong hình bán nguyệt thật đẹp. Cuối cùng chính là thầm ước một điều cho Diêm la đại đế và thốt một câu từ đầu tới cuối không có chút ăn nhập.
- Hắn thực khác xa trong tưởng tượng nha.
“Diêm vương trong tưởng tượng chỉ có thể là những lão già xấu xí, mặt đầy sẹo mà thôi.” ~~’
Chap 4: Biến Cố
Thiên đình im ắng chợt nổi giông bão khắp một khoảng trời phía Tây. Nơi đó chính là Tiên điện.
- Băng Vân, ngươi đã làm cái trò gì hả??????
Thần điện Nương nương nghiến răng nghiến lợi rít lên từng tiếng. – Ngươi… hừ, ngươi dám mở miệng bảo làm vỡ quả cầu tiên tri sao?
“Sự thật rành rành, ta chối thì bảo ta gian dối, ta nhận lại bắt đầu đay nghiến ta. Grừ… Mụ già này lắm miệng thích xỉa xói ta nữa thì cứ coi trừng. Ta đây gộp lại trả luôn một thể.”
Băng Vân hận không thể bỏ đi, dù sao làm vỡ quả cầu tiên tri cũng là trọng tội nên phải nín nhịn, nín nhịn a~ Bà ta nói gì cũng mặc kệ, đàn gảy tai trâu, sấm đánh dọa vịt (*câu này bốc phét*)~~~
Một lát sau, nhìn thấy khói trên đầu Thần điện Nương nương vơi bớt, nàng lựa lời mở miệng, giọng ngọt như kẹo đường khiến cho da gà nổi lên cả tảng. -_-
- Thần điện, ta…
- Ngậm miệng lại!!! Bà ta rú.
Nàng không thèm giải thích nữa, chỉ đứng im lặng, hết nhìn xung quanh, chán chê lại ngó ngó bộ huyết phục của mình. Lời trì triết của mụ già này căn bản chẳng nghe lọt một phần ba chữ.
Băng Vân nàng tự nhận số nàng thật vô vàn đen đủi! Rõ ràng nàng luôn cẩn trọng không bước chân trái trước, vậy mà không hiểu vì sao thần xui xẻo vẫn luôn gõ cửa hỏi thăm. Hôm nay lão ta tiếp tục làm công việc "ăn bám" nàng, còn dám tặng nàng một bất ngờ siêu vĩ đại nữa. Thật mất công nàng chọn lựa y phục mất nửa ngày để đi dạo, màu đỏ căn bản vẫn không tránh được đại họa nha. Còn nữa, đáng nhẽ giờ này nàng đang được luyện kiếm pháp hay học làm phép rồi. AHHH!!!
Hồi tưởng~ing
Trời lộng gió, sương mù giăng khắp thiên cung mờ mờ ảo ảo. Tiếng sáo trúc trong trẻo, nước suối róc rách chảy... Tất cả tạo nên phong cảnh thực hữu tình. Tâm trạng Băng Vân cũng vì vậy mà rất tốt, nàng thong dong cưỡi cân đẩu vân đi dạo chơi, tiện thể sẽ qua cung Thái Bạch Kim Tinh đánh cờ. Nào ngờ giữa đường gặp một lũ yêu quái, ma quỷ mà nhìn rõ thì chính là Xitanti đang định nhân lúc Tiên điện vắng vẻ vào trộm đò, còn cả gan dám trêu ghẹo nàng. Máu chính nghĩa nổi lên, cộng thêm chút tức giận nàng rút quạt mẫu đơn lao vào bọn chúng.
- Xoẹt… Lũ Xitanti từ từ ngã xuống, nhưng một tên đột ngột ôm theo quả cầu tiên tri lao tới từ phía sau. Nàng thuận thế đưa một cước chém hắn thật ngọt. Vâng, thiên nữ Băng Vân chém thành công khiến Xitanti tan xác, đồng thời quả cầu tiên tri chung số phận vỡ vụn thành vạn tỉ mảnh nhỏ… – Choang! Đời này còn gì đen đủi hơn nữa.
Khí thế hùng dũng, hiên ngang cũng theo đó mà tụt xuống âm độ. Nàng nguyền rủa tổ tông tám hoánh nhà lão thần xui!!! Nguyền rủa lão ta những gì tệ hại nhất. *khóc*
Hồi tưởng end~~~~
Cơn tức giận của Thần điện không còn nữa, mỗi tội bà ta cứ chau mày khiến người đối diện cực kì khó chịu. Đã vậy lại đi vòng lên vòng xuống, vòng trái vòng phải không chịu dừng, mắt nàng nhìn theo cứ phải gọi là sắp lé tới nơi.
- Đứng lại! Nhất thời chịu không nổi, nàng quát lớn.
- Sao? Mụ ta quặc lại.
- Ta… Việc kia, ta chẳng qua vì muốn bắt trộm thôi. Nếu trách phải trách tên yêu ma kia dám ôm quả cầu tiên tri cùng lao vào, ta lỡ tay… chém nhầm…
- Ngươi không có mắt sao? Học võ thuật kiểu gì mà còn có chuyện chém nhầm ở đây. Thần điện Nương nương ngắt lời.
“Hừ, ta không giỏi nên mới phải học chứ. Giờ này là phải tu luyện kiến thức đấy. Hừ, bà ta cũng “siêu” thật, siêu đến mức ma trận quá yếu khiến bọn yêu quái cấp thấp cũng lọt vào được.”
Băng Vân thầm nghĩ như vậy mà không biết thần điện Nương nương đang rất hả hê trong lòng. Bà ta chính là cố ý để lừa nàng vào bẫy. (T/g: ghen tị với nàng quá mà ^o^)
- Ngươi phải chịu sự trừng phạt.
- Ta biết.
Kế đó, mấy tiểu đồng củ bà ta lôi nàng một cách rất mất hình tượng đến đại điện.
Ngọc hoàng và Vương mẫu nhận được cấp báo đã tới từ lâu, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng. Các dại tiên cũng vậy, thầm thương xót cho Băng Vân.
- Ngọc hoàng, Vương mẫu, hai người đã nghe bản tấu, bây giờ xin hãy ra hình phạt.
- Thần điện – Vương mẫu lên tiếng. – Ngươi thừa biết thân phận của Băng Vân, nàng rằm tới là cử hành hôn lễ với Diêm vương. Hiện tại cũng đang giữ chức vị công chúa của thiên cung.
- Vương mẫu, thần biết, nhưng trách tội cần công tư phân minh, nể tình cũng chỉ tránh được tội chết.
Chết? Chết đối với thần tiên chính là hút linh hồn cho vào lò bát quái bảy bảy bốn chín ngày cho tiêu tán hoàn toàn, vĩnh viễn không đầu thai. Nàng tránh được cái này. Nhưng rồi hình phạt phải chịu sẽ là gì đây?
Phút chốc, thiên cung vốn yên tĩnh bỗng náo động. Các đại tiên nhốn nháo tìm hình phạt phù hợp mà nhẹ nhàng nhất với nàng. Thần điện Nương nương nhìn mà sôi ruột sôi gan, nhưng bà ta chưa muốn ép nàng chết hẳn, bà ta còn muốn chơi đùa nàng ta tới sống dở chết dở.
- Ngọc hoàng, Vương mẫu. Hãy tước bỏ đạo hạnh của nàng ta, phạt làm người trần tục một kiếp lang thang.
Tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng lá rơi. Tất cả đều nghe ra mùi thâm độc trong ý kiến này của thần điện. Nhưng không thể bác bỏ bởi vì nó quá phù hợp với hiện tại. Ngọc hoàng thở dài, Vương mẫu chán nản không đành lòng hạ quyết tâm.
Nhưng việc gì đến sẽ đến. Hôn lễ hủy bỏ, ngày mai nàng chính thức từ bỏ cõi tiên.