Khi Phượng Diễm tỉnh lại, cô thấy mình đang ở một nơi chỉ có trời xanh mây trắng.
Mẹ nó, bà đây chưa kịp nhìn Bách Hoa tiên bị đánh thành Bách Hoa tàn đã phải đến cái nơi ngay cả phân chó cũng không có thế này!
"Nếu ký chủ muốn, hệ thống có thể thiết lập thêm mấy con chó ngày ngày đi ị cho ký chủ xem."
Hệ thống hí ha hí hửng đưa ra ý tưởng.
Diễm công chúa: "..."
Meo ơi, nói chuyện với lũ thần kinh thật là mệt. Bà đây muốn về nhà!
Hệ thống: "..."
"Điều kiện trở về của ký chủ là phải kiếm được năm trăm triệu điểm số khiếp sợ."
Diễm công chúa: "..."
Cô giơ bàn tay ra lẩm nhẩm đếm xem năm trăm triệu có bao nhiêu quả trứng vịt phía sau. Đếm đi đếm lại, đếm tái đếm hồi vẫn không ra kết quả bởi vì nó thật sự có quá nhiều trứng vịt.
"Nhiệm vụ của ký chủ là tiến vào các thế giới khác nhau để thu thập điểm số khiếp sợ của tất cả mọi người. Lưu ý, ký chủ có thể trở thành bất cứ người nào trong những thế giới đó."
Phượng Diễm đen mặt.
- Nghĩa là bà đây phải diễn cả vai nam lẫn vai nữ à?
"Tất nhiên là không."
Hệ thống phổ cập kiến thức.
"Về phần giới tính hệ thống đã giới hạn cho ký chủ chỉ xuất hiện trong vai nữ, nhưng về phần tuổi tác hệ thống không thể can thiệp."
Diễm công chúa: "..."
Hay lắm, thế là bà đây vừa có thể diễn vai bà già sắp chết, lại cũng có thể diễn vai đứa trẻ mới sinh. Con mẹ nó, thằng làm ra cái hệ thống này chắc chắn là bị bệnh tâm thần phân liệt.
Ông chủ: "..."
Nằm cũng dính đạn.
"Đang cập nhật tư liệu của ký chủ... Đã cập nhật xong."
Họ tên: Phượng Diễm
Giới tính: Nữ
Tuổi: 1255
Thân phận: Công chúa Thiên giới
Linh lực: 118
Lực công kích: 83
Lực phòng ngự: 78
Phản ứng: 91
Tốc độ di chuyển:128
Sức chịu đựng: 87
Khả năng tạo ra khiếp sợ: 213
Đẳng cấp của ký chủ: Đánh hơi cũng thấy trai đẹp
Số điểm khiếp sợ: 0
Phượng Diễm trợn tròn mắt nhìn mục điểm số khiếp sợ.
- Con bệnh kia, sao mi lại trừ hết điểm khiếp sợ của bà đây là thế nào hả?
Cô gào lên với hệ thống.
"Hiện tại ký chủ bắt đầu khởi động nhiệm vụ cấp cao nên những điểm số khiếp sợ trước kia không được chấp nhận. Điểm cộng vào thuộc tính vẫn được giữ nguyên."
"Bắt đầu dịch chuyển không gian..."
5...
4...
3...
Con mẹ nó! Cô còn chưa hỏi xong mà nó đã dịch dịch chuyển chuyển cái bép gì. Không thông báo phần thưởng nhiệm vụ à? Không phát quà cho người chơi mới à? Còn cả quà lên cấp của cô cũng không có luôn à?
Còn chưa kịp nói hết thì trước mắt cô đã tối sầm lại.
...
Khi tỉnh lại lần nữa, xung quanh cô đã chuyển từ nơi chỉ có trời xanh mây trắng thành nơi chỉ có cây, cây và toàn cây.
"Có đồng ý tiếp nhận cốt truyện và ký ức nhân vật không? Có/không?"
Tiếng thông báo của hệ thống vang lên.
Phượng Diễm đang trong tình trạng đầu váng mắt hoa, chẳng còn hơi sức đâu mà so đo với nó.
- Có.
Cô hít sâu một hơi dùng ý nghĩ trả lời.
"Đang cập nhật cốt truyện... Đã cập nhật xong."
Tiếng thông báo vừa kết thúc, một lượng tin tức khổng lồ được nhồi nhét vào đầu khiến đầu của cô càng đau đớn quay cuồng.
Thật là mẹ nó!
Cô chửi thầm một câu rồi từ từ sàng lọc đống tin tức mới nhận được.
Thế giới này lấy bối cảnh là dị giới.
Nữ chính tên Lưu Oanh, là sát thủ ở thời hiện đại. Trong một lần làm nhiệm vụ, cô ta vô tình phát hiện ra trong tổ chức có nội gián nên bị đối phương thủ tiêu. Sau đó xuyên đến đại lục Thiên Nguyên, trở thành tam tiểu thư đần độn của Lãnh gia.
Nói đến cô tam tiểu thư này, hầu như ai cũng biết cô nàng là một kẻ bất tài vô dụng, ngu si đần độn, lại thêm khuôn mặt xấu đến mức có thể tham gia đóng phim kinh dị mà không cần hoá trang.
Do mẹ mất sớm, cha lại ghét bỏ nên cuộc sống của cô tại Lãnh gia còn không bằng một con ở.
Sau khi Lưu Oanh xuyên qua liền thay đổi vận mệnh của Lãnh Như Nguyệt.
Tận dụng những ưu điểm mang đến từ hiện đại, cô ta điên cuồng thăng cấp, khôi phục mặt đẹp, trả thù không sót một ai.
Nguyên chủ tên Hàm Yên, là trẻ mồ côi được người của Trình gia nhặt về huấn luyện thành vệ sĩ kiêm người hầu cho Trình Tố Vân.
Trình Tố Vân nguyên bản là nữ chính thật sự của thế giới này, nhưng kể từ khi Lưu Oanh xuất hiện, vai nữ chính đã vẫy tay chào tạm biệt với cô ta.
Vốn những chuyện này cũng chẳng có gì liên quan đến nguyên chủ, nhưng trong lần đi vào rừng rậm Hắc Ám để rèn luyện, nguyên chủ bị Lưu Oánh, hay nói đúng hơn là Lãnh Như Nguyệt, vì tranh dành tài nguyên với Trình Tố Vân mà ám toán khiến cô suýt mất mạng. Trình Tố Vân thấy nguyên chủ không còn giá trị gì, lại trở thành vật vướng chân vướng tay liền quyết định vứt cô lại bên trong rừng rậm Hắc Ám.
Kết quả là nguyên chủ bị chết đói, thân thể sau khi chết trở thành tiệc tối cho đám linh thú cấp thấp ở gần đó.
Phượng Diễm xoa xoa cái đầu đau nhức, những vết thương nhỏ trên người cô đã kết vảy, nhưng những vết thương lớn thì vẫn đang trong trạng thái rỉ máu không ngừng.
Hiện tại xung quanh cô ngoài cây cối rậm rạp, lũ dây leo lùng nhùng dưới đất và những tảng đá đen lởm chởm, còn có một con hồng hạc to bằng cái xe tải năm mươi tấn đang ngồi chồm hỗm nhìn cô chằm chằm.
- Con mẹ nó! Mày định hù chết bà đây à?
Phượng Diễm giật mình, gào lên với con hạc.
"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 5 đến từ Lạc Lạc."
Diễm công chúa: "..."
- Lạc Lạc là đứa quỷ nào?
Cô hỏi khó hiểu.
"Là con hồng hạc trước mặt ký chủ."
Diễm công chúa: "..."
Loại khủng như nó không doạ người khác thì thôi lại còn sợ sợ cái bép gì?
"Nó chưa từng thấy "con" nào sống dai như ký chủ nên mới bị doạ cho khiếp sợ."
Diễm công chúa: "..."
Ôi meo ơi, vừa mới nhập vai đã gặp ngay con thần kinh to chà bá thế này rồi, sợ quá đi mất, phải ngắm trai đẹp cho bớt sợ mới được.
Cô nâng tay định lấy ra Ipad, nhưng cánh tay của cô hiện tại không nghe theo sự điều khiển của não bộ.
Thật là con bà nó chứ! Cái cơ thể này không những bị thương nặng, lại còn bị bỏ đói đã gần sáu ngày, đến sức lực dùng để nhúc nhích một chút còn không có thì nói cái bép gì đến nâng tay với chả không nâng tay. Kịch bản quá rách nát, bà đây không thèm chơi nữa!
Hệ thống: "..."
Con hồng hạc thấy cô trợn mắt trừng trừng nhìn trời, nó nghẹo đầu tự hỏi:
- Con quái vật này lại thăng rồi à?
Hệ thống: "Phụt! Quái vật! Ha ha ha"
Nó cười lăn lộn như chưa bao giờ được cười.
Diễm công chúa: "..."
- Ngứa đòn hả bưởi?
Cô dơ vuốt gầm gừ, đáp lại cô là những tràng cười không dứt như bệnh thần kinh lên cơn của hệ thống.
Quyết định trực tiếp bỏ qua nó, cô quay sang lườm con hạc.
- Quái vật cái con em mày! Có tin bà đây nhổ sạch lông rồi mang mày nướng lên cho chó ăn không hả?
"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +10 đến từ Lạc Lạc."
Diễm công chúa: "..."
Hồng hạc trợn to đôi mắt lá dăm của mình ngạc nhiên hỏi.
- Con quái vật này còn biết nói cả tiếng chim nữa cơ à?
Hệ thống: "Ha hả."
Diễm công chúa: "..."
Cười con em m**.
Do bị cơn đói và vết thương trên người cho ăn hành, cô trực tiếp nhắm mắt bật chế độ "bơ đẹp" với hai con thần kinh một trong, một ngoài đang chơi trò tung tung hứng hứng.
Mẹ nó, bà đây chưa kịp nhìn Bách Hoa tiên bị đánh thành Bách Hoa tàn đã phải đến cái nơi ngay cả phân chó cũng không có thế này!
"Nếu ký chủ muốn, hệ thống có thể thiết lập thêm mấy con chó ngày ngày đi ị cho ký chủ xem."
Hệ thống hí ha hí hửng đưa ra ý tưởng.
Diễm công chúa: "..."
Meo ơi, nói chuyện với lũ thần kinh thật là mệt. Bà đây muốn về nhà!
Hệ thống: "..."
"Điều kiện trở về của ký chủ là phải kiếm được năm trăm triệu điểm số khiếp sợ."
Diễm công chúa: "..."
Cô giơ bàn tay ra lẩm nhẩm đếm xem năm trăm triệu có bao nhiêu quả trứng vịt phía sau. Đếm đi đếm lại, đếm tái đếm hồi vẫn không ra kết quả bởi vì nó thật sự có quá nhiều trứng vịt.
"Nhiệm vụ của ký chủ là tiến vào các thế giới khác nhau để thu thập điểm số khiếp sợ của tất cả mọi người. Lưu ý, ký chủ có thể trở thành bất cứ người nào trong những thế giới đó."
Phượng Diễm đen mặt.
- Nghĩa là bà đây phải diễn cả vai nam lẫn vai nữ à?
"Tất nhiên là không."
Hệ thống phổ cập kiến thức.
"Về phần giới tính hệ thống đã giới hạn cho ký chủ chỉ xuất hiện trong vai nữ, nhưng về phần tuổi tác hệ thống không thể can thiệp."
Diễm công chúa: "..."
Hay lắm, thế là bà đây vừa có thể diễn vai bà già sắp chết, lại cũng có thể diễn vai đứa trẻ mới sinh. Con mẹ nó, thằng làm ra cái hệ thống này chắc chắn là bị bệnh tâm thần phân liệt.
Ông chủ: "..."
Nằm cũng dính đạn.
"Đang cập nhật tư liệu của ký chủ... Đã cập nhật xong."
Họ tên: Phượng Diễm
Giới tính: Nữ
Tuổi: 1255
Thân phận: Công chúa Thiên giới
Linh lực: 118
Lực công kích: 83
Lực phòng ngự: 78
Phản ứng: 91
Tốc độ di chuyển:128
Sức chịu đựng: 87
Khả năng tạo ra khiếp sợ: 213
Đẳng cấp của ký chủ: Đánh hơi cũng thấy trai đẹp
Số điểm khiếp sợ: 0
Phượng Diễm trợn tròn mắt nhìn mục điểm số khiếp sợ.
- Con bệnh kia, sao mi lại trừ hết điểm khiếp sợ của bà đây là thế nào hả?
Cô gào lên với hệ thống.
"Hiện tại ký chủ bắt đầu khởi động nhiệm vụ cấp cao nên những điểm số khiếp sợ trước kia không được chấp nhận. Điểm cộng vào thuộc tính vẫn được giữ nguyên."
"Bắt đầu dịch chuyển không gian..."
5...
4...
3...
Con mẹ nó! Cô còn chưa hỏi xong mà nó đã dịch dịch chuyển chuyển cái bép gì. Không thông báo phần thưởng nhiệm vụ à? Không phát quà cho người chơi mới à? Còn cả quà lên cấp của cô cũng không có luôn à?
Còn chưa kịp nói hết thì trước mắt cô đã tối sầm lại.
...
Khi tỉnh lại lần nữa, xung quanh cô đã chuyển từ nơi chỉ có trời xanh mây trắng thành nơi chỉ có cây, cây và toàn cây.
"Có đồng ý tiếp nhận cốt truyện và ký ức nhân vật không? Có/không?"
Tiếng thông báo của hệ thống vang lên.
Phượng Diễm đang trong tình trạng đầu váng mắt hoa, chẳng còn hơi sức đâu mà so đo với nó.
- Có.
Cô hít sâu một hơi dùng ý nghĩ trả lời.
"Đang cập nhật cốt truyện... Đã cập nhật xong."
Tiếng thông báo vừa kết thúc, một lượng tin tức khổng lồ được nhồi nhét vào đầu khiến đầu của cô càng đau đớn quay cuồng.
Thật là mẹ nó!
Cô chửi thầm một câu rồi từ từ sàng lọc đống tin tức mới nhận được.
Thế giới này lấy bối cảnh là dị giới.
Nữ chính tên Lưu Oanh, là sát thủ ở thời hiện đại. Trong một lần làm nhiệm vụ, cô ta vô tình phát hiện ra trong tổ chức có nội gián nên bị đối phương thủ tiêu. Sau đó xuyên đến đại lục Thiên Nguyên, trở thành tam tiểu thư đần độn của Lãnh gia.
Nói đến cô tam tiểu thư này, hầu như ai cũng biết cô nàng là một kẻ bất tài vô dụng, ngu si đần độn, lại thêm khuôn mặt xấu đến mức có thể tham gia đóng phim kinh dị mà không cần hoá trang.
Do mẹ mất sớm, cha lại ghét bỏ nên cuộc sống của cô tại Lãnh gia còn không bằng một con ở.
Sau khi Lưu Oanh xuyên qua liền thay đổi vận mệnh của Lãnh Như Nguyệt.
Tận dụng những ưu điểm mang đến từ hiện đại, cô ta điên cuồng thăng cấp, khôi phục mặt đẹp, trả thù không sót một ai.
Nguyên chủ tên Hàm Yên, là trẻ mồ côi được người của Trình gia nhặt về huấn luyện thành vệ sĩ kiêm người hầu cho Trình Tố Vân.
Trình Tố Vân nguyên bản là nữ chính thật sự của thế giới này, nhưng kể từ khi Lưu Oanh xuất hiện, vai nữ chính đã vẫy tay chào tạm biệt với cô ta.
Vốn những chuyện này cũng chẳng có gì liên quan đến nguyên chủ, nhưng trong lần đi vào rừng rậm Hắc Ám để rèn luyện, nguyên chủ bị Lưu Oánh, hay nói đúng hơn là Lãnh Như Nguyệt, vì tranh dành tài nguyên với Trình Tố Vân mà ám toán khiến cô suýt mất mạng. Trình Tố Vân thấy nguyên chủ không còn giá trị gì, lại trở thành vật vướng chân vướng tay liền quyết định vứt cô lại bên trong rừng rậm Hắc Ám.
Kết quả là nguyên chủ bị chết đói, thân thể sau khi chết trở thành tiệc tối cho đám linh thú cấp thấp ở gần đó.
Phượng Diễm xoa xoa cái đầu đau nhức, những vết thương nhỏ trên người cô đã kết vảy, nhưng những vết thương lớn thì vẫn đang trong trạng thái rỉ máu không ngừng.
Hiện tại xung quanh cô ngoài cây cối rậm rạp, lũ dây leo lùng nhùng dưới đất và những tảng đá đen lởm chởm, còn có một con hồng hạc to bằng cái xe tải năm mươi tấn đang ngồi chồm hỗm nhìn cô chằm chằm.
- Con mẹ nó! Mày định hù chết bà đây à?
Phượng Diễm giật mình, gào lên với con hạc.
"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 5 đến từ Lạc Lạc."
Diễm công chúa: "..."
- Lạc Lạc là đứa quỷ nào?
Cô hỏi khó hiểu.
"Là con hồng hạc trước mặt ký chủ."
Diễm công chúa: "..."
Loại khủng như nó không doạ người khác thì thôi lại còn sợ sợ cái bép gì?
"Nó chưa từng thấy "con" nào sống dai như ký chủ nên mới bị doạ cho khiếp sợ."
Diễm công chúa: "..."
Ôi meo ơi, vừa mới nhập vai đã gặp ngay con thần kinh to chà bá thế này rồi, sợ quá đi mất, phải ngắm trai đẹp cho bớt sợ mới được.
Cô nâng tay định lấy ra Ipad, nhưng cánh tay của cô hiện tại không nghe theo sự điều khiển của não bộ.
Thật là con bà nó chứ! Cái cơ thể này không những bị thương nặng, lại còn bị bỏ đói đã gần sáu ngày, đến sức lực dùng để nhúc nhích một chút còn không có thì nói cái bép gì đến nâng tay với chả không nâng tay. Kịch bản quá rách nát, bà đây không thèm chơi nữa!
Hệ thống: "..."
Con hồng hạc thấy cô trợn mắt trừng trừng nhìn trời, nó nghẹo đầu tự hỏi:
- Con quái vật này lại thăng rồi à?
Hệ thống: "Phụt! Quái vật! Ha ha ha"
Nó cười lăn lộn như chưa bao giờ được cười.
Diễm công chúa: "..."
- Ngứa đòn hả bưởi?
Cô dơ vuốt gầm gừ, đáp lại cô là những tràng cười không dứt như bệnh thần kinh lên cơn của hệ thống.
Quyết định trực tiếp bỏ qua nó, cô quay sang lườm con hạc.
- Quái vật cái con em mày! Có tin bà đây nhổ sạch lông rồi mang mày nướng lên cho chó ăn không hả?
"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +10 đến từ Lạc Lạc."
Diễm công chúa: "..."
Hồng hạc trợn to đôi mắt lá dăm của mình ngạc nhiên hỏi.
- Con quái vật này còn biết nói cả tiếng chim nữa cơ à?
Hệ thống: "Ha hả."
Diễm công chúa: "..."
Cười con em m**.
Do bị cơn đói và vết thương trên người cho ăn hành, cô trực tiếp nhắm mắt bật chế độ "bơ đẹp" với hai con thần kinh một trong, một ngoài đang chơi trò tung tung hứng hứng.