Thánh nữ và quái vật - Cập nhật - Vic

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Chương 4 Gợn sóng.


Sự chờ đợi kéo dài trong im lặng tưởng chừng là vô tận, cuối cùng người phá vỡ là nàng.

“Tên ta là Kim Nhàn” đã rất lâu nàng không còn nhắc đến tên mình với ai. Nhưng không hiểu giờ phút này tại sao nàng lại nói cái tên ấy với cậu bé trước mặt.

Bàn tay gầy guộc vẫn nắm thật chặt mép váy của nàng không buông.

“Ngươi có quay lại chứ?”

Hắn rất muốn lại được nghe thấy âm thanh dù là lạnh nhạt của người trước mặt. Không nhìn được nàng nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng của người ấy là được. Không phải do nàng cho hắn thức ăn ngon mà là sự quan tâm, ân cần của người đó dành cho một quái vật như hắn.

“Sẽ.”

Nàng chỉ để lại một tiếng rồi gỡ tay cậu bé ra. Nàng vẫn luôn lãnh đạm như thế. Dù là hoàn cảnh của cậu bé trước mặt có đáng thương nhưng nàng vẫn chỉ có thể quan tâm hắn cậu bé ấy chút ít mà thôi. Chung quy vẫn là không có mối liên hệ nào với nàng. Mà từ trước đến nay nàng chỉ quan tâm tới những người thân của mình.

Đêm ấy, có một người an ổn ngủ yên trân ổ rơm mà nở nụ cười hạnh phúc. Đêm ấy, có người ngủ trên giường đệm xa hoa nhưng nước mắt vẫn rơi khi nhớ về quá khứ.

Buổi sáng nàng tỉnh dậy, phát hiện gối đầu đã thấm ướt nước mắt. Nàng chỉ ăn sáng cho có lệ vì tâm tình vẫn rất uể oải, lại gọi Thị Hoa vào tìm hiểu thông tin có ích cho bản thân.

Thông qua Thị Hoa nói, nàng biết được, Thánh nữ có địa vị có thể nói là gần như dưới một người mà trên vạn người. Thánh nữ là phụ nữ duy nhất có quyền can thiệp vào các quyết định của hoàng triều. Các Lạc tướng, Lạc hầu phải nghe lệnh của Thánh nữ khi nàng ra lệnh. Nhưng đó là những điều chỉ xảy ra sau khi nàng đủ mười lăm tuổi.Thần cung không được tính là hậu cung nên không thấy các phi tần của Hùng Huy Vương tới thăm thậm chí là Vương Hậu. Chỉ có Hùng Vương và đại quan lang mới có thể tự do ra vào thần cung của nàng. Ngược lại nàng là Thánh nữ lại có quyền ra vào thần cung cũng như hậu cung mà không cần phải để ý bất kì điều gì.

“Tại sao các ngươi vẫn luôn miệng gọi đứa bé kia là quái vật?”

Nàng thuận miệng hỏi, tay cầm một bát chè hạt sen.

“Dạ thưa mị nương đó là do quái vật kia có đôi mắt màu rất khác người bình thường, nghe nói là màu xanh lục bảo ạ.”

Thị Hoa vừa nói đến đây thì nghe tiếng vỡ nát chói tai. Trên sàn nhà là ngổn ngang mảnh vỡ từ bát chè sen. Mị nương Ngữ Lam của nàng mặt mày trắng nhợt

“Ngươi vừa nói gì? Nói lại cho ta nghe lần nữa…” – Nàng thì thào.

“Dạ là quái vật kia có đôi mắt màu xanh lục bảo ạ. Theo lời tiên đoán của Thánh nữ đời đầu tiên – trưởng mị nương của Kinh Dương Vương thì đó sẽ là mang lại cho hoàng triều ta một hồi thay đổi nghiêng trời lệch đất .”

Thị Hoa nhắc lại những gì được nghe kể lại khi đến thần cung.

“Màu xanh lục bảo…” – nàng lẩm nhẩm, không lẽ đây là ý trời?

Đưa linh hồn nàng về thời đại này để nàng có thể gặp được một người có đôi mắt giống với anh. Để nàng có thể thay đổi số mệnh của người ấy. Nhưng nàng biết rất rõ chỉ là một đôi mắt giống với anh nhưng không phải là Tịch Nguyên của nàng.

Nàng sẽ che chở hết sức mình để cậu bé kia được vui vẻ vì hắn có đôi mắt giống với anh. Ngữ Lam đưa ra một quyết định mà sau này làm khổ nàng và quái vật kia, hai người không ngừng dây dưa mà đầy đau đớn.

Thị Hoa thấy nàng như vậy thì lặng lẽ lui ra, mị nương lại thất thần rồi nhưng nàng ta biết mị nương sẽ không muốn bị làm phiền.

Ngay lúc ấy nghe giọng Thị Yến hốt hoảng thông báo.

“Mị nương, không tốt rồi, quái vật kia đã xảy ra chuyện rồi..”

Nàng rất nhanh đã bình tĩnh mà cũng cười khổ, số phận cậu bé kia sao mà suốt ngày xảy ra chuyện vậy? Nếu nàng không mượn xác hoàn hồn liệu cậu bé ấy có sống được đến ngày hôm nay?

“Có gì ngươi nói đi.”

Nàng thẳng lưng ngồi khiến có mọi người thấy được hóa ra một đứa trẻ bảy tuổi nhưng cũng có thể toát ra được khí chất lạnh lùng mà cũng hết thảy tôn quý.

Nhưng khi nghe xong mọi báo cáo của Thị Yến nữa mà tức giận như phun ra lửa:

“Đáng chết! Hắn thật to gan. Thị Hoa đi mời đại quan lang lại đây. Thị Yến dẫn đường ta đến đó!”

Nàng mang theo Thị Yến dời đi theo hướng cửa của thần cung. Một hồi phong ba đang đợi nàng ngay trước của cửa thần cung.

Sân tế thần,nơi tổ chức tế thần hàng tháng.

Đứng trên đài tế là một người đàn ông khuôn mặt xảo quyệt, âm hiểm đang ra sức nói to

“Hỡi các con dân, thánh tổ nữ, trưởng mị nương của Kinh Dương Vương đã nói sẽ xuất hiện một quái vật mang đến sự thay đổi của hoàng triều ta. Nay đã xuất hiện quái vật đó, đã ba tháng nay trời không một giọt mưa mà Hùng Vương cùng Thánh nữ không có động thái nào. Ta thương xót mọi người nên thay trời hành đạo” – nói đến đây, hắn dừng loại quay xuống nhìn một thân ảnh đang hứng lấy những đòn đánh đấm, những viên đá to nhỏ đang tới tấp đáp vào thân ảnh đó.

Lại nói về quái vật, khi hắn đang nằm trên ổ rơm của mình thì bị người lôi đi. Hắn đoán lại là Thánh nữ ác ma kia không tha cho hắn, muốn hành hạ hắn nhưng hắn không ngờ lại là bị mang đến sân tế thần, hứng chịu mọi lời lẽ nhục nhã. Hắn ôm lấy đầu vùi vào giữa hai chân, chỉ mong một lần nữa được nghe thấy âm thanh của người kia, người mang tên Kim Nhàn.

Thần cung

Vừa đến cửa thần cung đã có một chiếc xe ngựa đợi nàng ở đó.

“Đi tới sân tế thần ngay lập tức cho ta” – nàng ra lệnh

Ngay lập tức, chiếc xe phóng đi như bay, xóc nảy nàng không để ý. Chỉ mong sao có thể kịp thời đến trước khi có chuyện xấu nhất xảy ra. Lòng nóng như lửa đốt.

Khoảng 15 phút sau mới đến nơi, nàng hấp tấp nhảy xuống mà quên mất mình vốn chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi. Mất thăng bằng nhưng làm nàng vấp ngã, tay chống xuống đất, làm bàn tay sước da rỉ máu nhưng nàng không để ý. Tâm chí nàng đang đặt hết trên người cậu bé kia.

“Thánh nữ giá lâm” – một giọng hô to của tên nam đinh đi theo nàng vang lên.

Những người dân đang đứng dạt ra tạo thành một đường thẳng tắp tới đài tế, tất cả phủ phục quỳ xuống không dám nhìn trực diện dung nhan của nàng, nhưng hết thảy có thể cảm nhận được nàng đang cực kì tức giận, không khí như thể đông cứng lại.

Nàng không đến thẳng đài tế mà đi về phía quái vật kia ngoài dự đoán của tất cả, lấy ra khăn tay lau đi vết máu trên mặt hắn mà nói

“Đừng lo lắng, đã có ta ở đây”

Khiến hắn tưởng mình có ảo giác, nguyên lai cái chết không đáng sợ, trước khi chết hắn còn có thể nghe giọng nói của nàng một lần nữa. Chỉ kịp nghĩ như vậy hắn đã ngất đi vì đau đớn.

Lúc này nàng mới đi về phía đài tế, phía sau là tên nam đinh bế quái vật đi theo.

Nàng đi chậm rãi, nhưng khiến cho người trên đài cảm thấy mình là miếng mồi trong một cuộc đi săn, mà cô bé mới chỉ bảy tuổi kia là mãnh thú khát máu, đang từng bước đến gần hắn.

“Lạc hầu Quốc Trọng, ta cần một lời giải thích cho việc này. Không phải ngày tế thần không biết ngươi cho tập trung nhiều con dân tại đây làm gì?” Nàng mở lời, trước mặt là người anh cùng cha khác mẹ với Hùng Huy Vương – Lạc Quốc Trọng.

Hắn tự trấn an mình “ Không việc gì phải sợ, chỉ là một con nhãi ranh bảy tuổi, không đối phó nổi sao làm nên nghiệp lớn”.

“Thánh nữ cũng đã đến, thật tốt. Ta đây đang định cho người đi mời người tới. Ta cũng là thay mặt con dân cần một lời giải thích của thánh nữ”

Nàng nhíu mày đợi câu tiếp theo của hắn.

“Đã ba tháng nay trời không có mưa, thân là thánh nữ người sao lại không cầu xin thần mưa ban mưa xuống. Hay là người căn bản không có năng lực ấy khi mang trong mình dòng máu không thuần khiết? Phải chăng là thần linh đang trừng phạt chúng ta khi để người ngụ tại thần cung.”

Một lời này làm cho toàn dân khiếp sợ.

Dân chúng đột nhiên nhớ đến một việc mà bấy lâu đã bị lãng quên. Hùng Huy Vương vốn chỉ là nhị quan lang của Hùng Hi Vương, đại quan lang của Hùng Hi Vương mới chính là Lạc hầu Quốc Trọng nhưng do mẹ đẻ của hắn xuất thân không đủ cao quý mà chỉ là một cung nữ nên không thể có danh có phận đàng hoàng giữa những cung phi của tiên vương. Hắn là đại quan lang đầu tiên của hoàng triều không thể đi lên vị trí tối cao kia. Hắn hận Hùng Huy Vương và nỗi hận ấy ngày càng lớn theo thời gian.

Bình thường dân chúng hẳn sẽ không để ý hưng hiện tại lại đang là hạn hán hoành hành, lòng dân đang bất an, một câu này lại khiến cho lòng dân như mặt hồ dậy sóng. Đây là mộtđòn tâm lý rất ngoan độc.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hàm Thủy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/8/14
Bài viết
74
Gạo
0,0
@@ Giờ ta mới để ý chị í hơn bé í những 8 tuổi. Mà tuổi thọ thời ấy ngắn lắm vì hết chịu thiên tai rồi dịch bệnh, thú dữ. Liệu bé í có kịp bù được khoảng cách ấy không? :-? À mà tớ không hiểu lắm mấy cái chức vụ, lạc hầu lạc tướng - chắc là quan văn, quan võ cấp độ thừa tướng, tể tướng hở? Còn đại quan lang với nhị quan lang nữa, là gì thế? :(
 

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
@@ Giờ ta mới để ý chị í hơn bé í những 8 tuổi. Mà tuổi thọ thời ấy ngắn lắm vì hết chịu thiên tai rồi dịch bệnh, thú dữ. Liệu bé í có kịp bù được khoảng cách ấy không? :-? À mà tớ không hiểu lắm mấy cái chức vụ, lạc hầu lạc tướng - chắc là quan văn, quan võ cấp độ thừa tướng, tể tướng hở? Còn đại quan lang với nhị quan lang nữa, là gì thế? :(
Hơn về linh hồn thôi nàng, về thể xác thì Ngữ Lam lên bảy, còn cậu bé kia là mười hai.
Nàng yên tâm là nhân vật không chết non được đâu, haha.
Còn về Lạc hầu, Lạc tướng là những người tham gia vào công việc cai trị đất nước, nhưng không đạt đến cấp độ thừa tướng.
Đại quan lang, nhị quan lang đều là con trai của Hùng Vương.
 

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Chương 5 Thánh nữ giá lâm

Nàng vẫn chấn định như thường, bản thân không muốn tham gia vào vòng xoáy tranh giành quyền lực nhưng nàng biết đã là điều không thể khi mà thân phận của nàng là con gái của người đang ngồi trên vị trí mà ai cũng nhăm nhe tranh đoạt. Hơn nữa nàng phải thật mạnh mẽ để bảo vệ được cậu bé kia thì quyền lực là điều không thể không có trong cái xã hội kẻ thắng làm vua, kẻ thua là giặc này.

Hiển nhiên là nàng đã phân tích hết ngụ ý của câu nói vừa rồi, nếu muốn để cho người ta công nhận vị tri thánh nữ này của mình thì cũng phải bảo vệ chỗ dựa lớn nhất của nàng – ngôi báu của Hùng Huy Vương. Suy nghĩ đã thấu đáo nàng mới cất giọng.

“Mọi người hãy nghe ta nói, nói thế nào là dòng máu hoàng gia thuần khiết? Ta hỏi con dân ở đây, một người mang trong mình dòng máu xuất thân từ tiện tì, một người mang trong mình dòng máu của gia tộc có truyền thống tốt đẹp hơn nữa lại là con trai của Vương hậu. Vậy trong hai người ai là người mang dòng máu không thuần khiết?”

Nàng nắm được mấu chốt là mẹ ruột của Lạc hầu Quốc Trọng vốn chỉ là một cung nữ trong cung, không có thân phận hiển hách như mẹ ruột của Hùng Huy Vương.

Dân chúng bắt đầu xao động, phải biết là theo quan niệm của người dân Văn Lang họ mang trong mình dòng máu Lạc Hồng, là con rồng cháu tiên thì người đứng đầu hiển nhiên phải là người có dòng máu thuần khiết cao quý dù là đại quan lang nhưng mang trong mình dòng máu của lớp người hạ đẳng thì không có tư cách để ngồi lên ngai báu.

Nàng lại nói tiếp.

“Hơn ba tháng nay trời không có mưa, vì sao? Đúng là thần linh đang tức giận nhưng không phải tức giận ta mà là đang nổi giận khi đại diện của thần linh không được tôn trọng. Ngay cả thần cung của ta mà cũng có người không phận sự tự nhiên tiến vào. Có phải hay không một ngày nào đó ta bị giết cũng không ai biết?”

Nàng nói đến đây thì mặt mũi của Quốc Trọng đã xám như tro tàn, khí thế bức người như vậy có phải là một đứa trẻ bảy tuổi có thể sở hữu. Rõ ràng là trước đây chỉ là một đứa trẻ hết ăn lại quậy phá mà bây giờ lột xác trở thành một thánh nữ cao cao tại thượng không ai bì kịp.

Dân chúng nghe tới đây thì hoảng hồn, không phải là Thánh nữ đang nói giỡn, nàng ấy là đại diện của thần linh mà bị giết thì không phải là thần linh sẽ bỏ rơi không ngó ngàng gì đến họ hay sao?

Ngay lúc đó lại thấy đại quan lang Ngữ Luân đang cưỡi ngựa vội vã chạy tới.

“Ngữ Lam, có việc gì ở đây?”

Hắn hỏi khi vừa kịp đặt chân xuống đất. Lại nhìn em gái từ đầu tới chân, may mắn chỉ có chút bị thương ngoài da mà không có vết thương nào nguy trọng hơn nếu không đảm bảo khi đến Phượng cung thì Vương hậu sẽ lột da hắn.

“Cũng không có gì, chỉ là có người đang muốn cho phụ hoàng về vườn đuổi gà cho mẫu hậu, muốn ngồi lên ngai báu đó thôi”

Nàng nhàn nhạt nói như thể đang nói về sáng nay ăn gì nhưng lời nói ra lại mang thông tin giết người không cần đền mạng.

Lạc hầu Quốc Trọng mặt mày càng khó coi, không ngờ ý nghĩ của hắn lại bị một đứa trẻ bảy tuổi dễ dàng nhìn ra được. Lại có cả đại quan lang ở đây hắn phải nhẫn nhịn nếu không hỏng hết mưu kế mà hắn đã đặt ra từ rất lâu.

“Thần không dám, mong Thánh nữ đừng vu oan cho thần!” – hắn thốt lên rồi quỳ xuống.

“Phải không?” Nàng dùng cái giọng nửa chính nửa tà hòi lại hắn.

Ngữ Luân đã nhận thấy tình hình không bình thường nhưng cũng đành phải để đến hồi cung bàn bạc thêm với phụ vương, hắn không thể tự quyết.

“Chỉ là lời trẻ con nói đùa, Lạc hầu không cần để tâm” hắn lại phô ra cái dáng vẻ nho nhã, quân tử của mình mà đỡ Quốc Trọng dậy.

“Tạ ơn đại quan lang”.

“Nếu không có việc gì nữa ta muốn hồi cung.”

Nàng nhàn nhạt nói, phía sau đã có Ngữ Luân thu dọn hậu quả cho nàng , việc giờ nàng tâm tâm niệm niệm là chữa trị cho cậu bé kia.

“Xin thánh nữ hãy để lại quái vật kia.”

Lạc hầu Quốc Trọng vẫn cố níu lại một chút danh dự, hắn không cam lòng khi thua hết sạch trên tay nàng.

“Ồ. Vì sao?” – nàng hỏi. Người nàng nhất định phải mang đi.

“Thần muốn dùng máu của hắn để hiến tế cho thần mưa cầu phúc cho con dân của hoàng triều ta”

Ngữ Lam nhìn hắn, ngữ khí bén nhọn đủ cho cả những người dưới đàn tế đều nghe thấy

"Ta là Thánh nữ, thần linh muốn gì thì ta là người rõ nhất. Đừng có nghĩ suy nghĩ quá phận. Biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm mới là người thông minh."

Câu nói mà một thiếu niên mới mười sáu tuổi như Ngữ Luân nghe xong cũng giật mình . Chàng được Hùng Huy Vương bồi dưỡng thành người thừa kế ngai báu nên mới nhìn thấy được âm mưu của Lạc hầu Quốc Trọng mà em gái chàng mới có bảy tuổi lại có thể nhìn thấu được mưu đồ của tên cáo già này. Chàng không hề biết trong thân xác của đứa trẻ bảy tuổi là một linh hồn tồn có tuổi còn lớn gần gấp đôi chàng.

Nàng lại quay lại với dân chúng ở dưới đài dõng dạc tuyên bố.

"Từ giờ đến lễ tế nguyệt tiếp theo ta sẽ cho các ngươi một đáp án vừa lòng, nhưng nếu từ giờ đến lúc đó có bất cứ ai còn hành động như ngày hôm nay ta tuyệt sẽ không bỏ qua. Lạc Ngữ Lam ta nói được làm được!"

Dân chúng nghe xong hết thảy cúi đầu im lặng. Ngày hôm nay là bọn họ bị kích động, nên mới làm loạn nên ở sân tế thần. Nếu đã có được sự chấn an thì dĩ nhiên sẽ nghe lời. Hơn nữa các Thần linh luôn được tôn thờ, người đại diện cho thần linh đã nói như vậy ắt hẳn là mọi chuyện đã được giải quyết.

Ngữ Luân xoa xoa cằm nói với nàng

"Trước hết em cứ về Thần cung đi đã, mọi chuyện còn lại đã có ta."

Khí thế cà lơ phất phơ mỗi khi chàng ở trước mặt nàng mất tăm mà là đang lo lắng thật sự cho đứa em gái của mình. Dù là Thánh nữ nhưng cũng không thể nói vài câu đơn giản là giải quyết được cơn hạn hán đã kéo dài lâu ngày.

"Được. Anh cũng phải cẩn thận không khéo lại mất đi đại quan lang của hoàng triều ở tuổi mười sáu đó nha."

Nàng đang lo lắng cho người thiếu niên trước mặt dù sao cũng là người luôn quan tâm, yêu thương nàng vô điều kiện từ khi nàng nhập vào thân xác này.

"Ta nói có đúng không Lạc hầu?"

Nàng hỏi Quốc Trọng mặt mày như tro tàn đang đứng ngay đó.

"Thần sẽ bảo vệ đại quan lang. Xin Thánh nữ yên lòng"

Mồ hôi mẹ, mồ hôi con đang tí tách rơi trên trán của hắn. Phải! Hắn đang tính sẽ làm hại Ngữ Luân trên đường hồi cung. Rất hiếm khi đại quan lang xuất cung, chỉ cần giết được Ngữ Luân thì hắn sẽ dễ dàng hơn khi tới gần ngôi báu. Nhưng lại bị nàng một lần nữa nhìn ra.

"Tốt, vậy thì an toàn của Đại quan lang giao cho nhà ngươi. Nếu anh ấy có một chút bị thương nào thì mang đầu tới gặp ta." Rồi quay sang nói nhỏ với Ngữ Luân - "Trên đường về phải đề phòng hắn."

Ngữ Luân ra sức gật đầu.

"Em về đi thôi. Ta cũng tự bảo vệ được mình mà"

Lòng dạ chàng thì như nở hoa, cuối cùng thì sau những ngày bị em gái lạnh lùng, phớt lờ thì Ngữ Lam lại quan tâm đến chàng như xưa. Thật khổ cho tấm lòng những người làm anh "cuồng em gái" như chàng a!

Nàng đi về phía xe ngựa sau lưng là tiếng hô dậy đất của dân chúng

"Cung tiễn Thánh nữ!"

Lúc tới vội vã nên nàng cũng không có kịp nhìn quang cảnh xung quanh nhưng giờ thì trên xe ngựa cậu bé dù đã ngất đi nhưng vết thương trên người đã được xử lý chu đáo nên nàng cũng mới có tâm trạng đưa mắt nhìn quang cảnh nơi này.

Con đường đất rất lớn, hai bên đường là cỏ dại xanh rì . Sân tế thần là một khu đất rộng lớn giữa nằm khá tách biệt. Đi không lâu lắm mới nhìn thấy nhà cửa. Những mái nhà lợp rạ là của dân chúng bình thường, những mái nhà lợp ngói đất nung là của những nhà khá giả, giàu có. Bao quanh làng xóm là những lũy tre xanh rì.

Trên đường là những người dân đang đi lại nhưng khi nhìn thấy xe ngựa đi qua lại đang hướng về hoàng cung nên nhận ra đây là của xe của hoàng tộc nên tất cả dạt hết vào hai ven đường. Nàng dễ dàng nhận ra sự bất đồng về trang phục hàng ngày trong thần cung của mình với những người nơi đây. Một số ít đàn ông chỉ đóng khố, mình trần là những người nhà rất nghèo; có người mặc áo làm bằng da thú hay vải thô được may khá khéo léo. Những người này chân đất, tóc thì thường được buộc gọn gàng lại sau gáy.

Phụ nữ thì lại khác hẳn, mỗi người đều mặc trên mình ít nhất là một cái váy ngắn tới bắp chân, lại có yếm đào trên người khoác ngoài là một chiếc áo cánh. Mà theo như nàng đã đến bảo tàng dân tộc học xem qua một lần thì đó chính là áo tứ thân kiểu đơn giản nhất. Hóa ra áo tứ thân vốn xuất hiện từ rất sớm. Nhưng có điều không có nhiều màu sắc như hiện đại mà chỉ đơn giản là những màu lục, vàng, nâu sồng và đen. Chân người phụ nữ đều được đi giày rơm. Tóc được búi cao sau đầu.

Điều làm nàng thích thú hơn cả là khi nhìn thấy những trang sức mà người phụ nữ mang trên mình. Tất cả đều được làm bằng đồng xanh, nhìn vào số lượng trang sức dễ dàng nhận ra được điều kiện cuả mỗi người, mỗi nhà.

Nàng nhìn chăm chú hết thảy, lại nghe tiếng sáo diều vi vu từ cánh đồng ngoài xa vọng lại. Cảnh vật như thế khiến nàng đắm mình trong suy nghĩ, nàng vốn là người chán ghét cuộc sống nơi đô thị luôn muốn sống ở vùng quê. Mà giờ nàng đang ở đây, đáng tiếc là bên cạnh không có người nàng yêu nhất mà thôi.

Khi đi mất có một khắc nhưng khi trở lại hoàng cung thì mất đến gần nửa canh giờ. Từ xa đã nhận thấy bức tường thành của hoàng cung cao sừng sững, trước cửa vào hoàng cung là một tốp lính canh giữ được trang bộ vũ khí sắc bén làm bằng đồng.

Cánh cửa chậm rãi mở ra để nàng tiến vào trong. Hoàng cung đẹp hơn những nhà thường dân nhiều lắm. Tất cả được xây dựng tỉ mỉ, tráng lệ mà kiên cố. Những mái điện cung được lợp đất nung đều tăm tắp. Mái cung nào cũng được trang trí bởi hình chim lạc đúc đồng đặt ở vị trí cao nhất. Những cây cột là những loại gỗ mà ở hiện đại được liệt vào sách đỏ như: lim, sến, táu, pơ mu. Các cây cột được sơn đỏ cẩn thận. Đường đi lại trong hoàng cung cũng được lát những phiến đá vuông vức.

Nàng nhìn đến xuất thần, ai đã bảo với nàng là ở thời kì Hùng Vương thì người Việt vẫn đang ăn lông ở lỗ vậy? Đến mà nhìn xem, người Việt đã sớm qua thời kì ấy lâu rồi. Chẳng qua là sự phá hủy của thời gian quá mức khủng khiếp nên mới ít lưu lại được dấu tích về một thời dựng nước hào hùng của dân tộc ta mà thôi.

Nghĩ vậy nàng cũng thấy may mắn khi mình có thể là người duy nhất được chứng kiến những điều không giống với sử sách đã viết.

Chậm rãi như vậy nàng đã đi đến cửa thần cung. Ở đây một nhân vật hoàng tộc nữa đang đợi nàng từ lâu.
 

Hàm Thủy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/8/14
Bài viết
74
Gạo
0,0
@@ Vậy tớ nhầm to rồi. Đọc kiểu gì mà nhớ bé con kia bảy tuổi, còn Ngữ Lam mười lăm tuổi, đã là thánh nữ "thực thụ" rồi. Hu hu, xin lỗi.
 

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
@@ Vậy tớ nhầm to rồi. Đọc kiểu gì mà nhớ bé con kia bảy tuổi, còn Ngữ Lam mười lăm tuổi, đã là thánh nữ "thực thụ" rồi. Hu hu, xin lỗi.
Ặc thế thì... :-o
Nhưng mà không sao. Hehe. Mong nàng ủng hộ ta nhé.
 

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Chương 6 Hùng Vương sợ vợ
Nàng nhìn thấy gần cửa thần cung có thân hình hai người một đàn ông và một phụ nữ trung niên. Dĩ nhiên nàng nhận ra người đàn ông là Hùng Huy Vương , còn người phụ nữ thì không biết bà ta là ai, nhưng đại khái chắc là người của hậu cung. Qủa thật phải gọi là đôi lứa xứng đôi, dù ở độ tuổi trung niên nhưng Hùng Huy Vương vẫn có nét anh tuấn, người phụ nữ bên cạnh thì nhìn dịu dàng, nhu mì màu đỏ của bộ váy áo trên người lại càng làm cho khí chất bà ta thêm động lòng.

Nhìn kĩ bộ váy áo của bà ta nàng nhớ ra một điều chỉ có Vương hậu, trưởng mị nương mới được dùng sắc đỏ. Vậy không còn nghi ngờ gì nữa, người đang đứng trước mặt nàng chính là Vương hậu, người phụ nữ có địa vị cao nhất tại hậu cung.

Dù sao cũng là cha mẹ của khối thân thể này, nếu đã tiếp nhận thân thể này thì nàng cũng nên tiếp nhận những người thân trên quan hệ về sinh học di truyền này của mình. Nàng chậm rãi tiến đến trước mặt hai người, khom mình hành lễ.

"Ngữ Lam tham kiến mẫu hậu, phụ vương."

Vương hậu Lý Thị Trinh nhìn thấy con gái của mình thì hai mắt phát sáng, hoàn toàn bỏ rơi ông chồng Hùng Vương đang đứng bên cạnh mặt mày đầy u oán.

"Mau, mau đứng lên cho mẫu hậu nhìn con nào. Ta nhớ con quá nhưng mà lão già chết tiệt kia không cho ta tiến vào thăm con."

Nào đâu nhu mì, nào đâu hiền thục của một Vương hậu? Nào đâu uy nghiêm của Hùng Huy Vương lần trước giáo huấn nàng? Cuối cùng nào cũng hiểu vì sao tính khí của Lạc Ngữ Luân - anh trai đương nhiệm của mình từ đâu mà ra.

Hùng Huy Vương lên tiếng đáng thương làm sao.

"Trinh, nàng oan uổng ta. Là quy định của tổ tiên ta không thể phá vỡ. Huống chi hôm nay ta không phải mang nàng đến đây thăm con đó sao? Nàng hung dữ như vậy đừng để người ngoài nhìn thấy nếu không lại nói nàng không xứng với ngôi hậu đâu."

Vương hậu vô cùng hung hãn nên tiếng, không quên vặn tai của Hùng Vương.

"Còn oan uổng nữa hả? Đừng có mà giả vờ đáng thương trước mặt con gái. Không xứng với ngôi hậu, hay là ông mang nó đi tặng cho Ngọc phi, Hoa phi đi. Ta đây cũng sẽ rời khỏi Phượng cung!"

Lại đáng thương hết mức.

"Không, ý ta không phải vậy, nàng đừng tức giận. Mấy người đó chỉ là sinh con cho ta, cũng là do mẫu hậu ép ta nạp vào cung. Trong mắt ta chỉ có nàng là vợ ta."

Đến đây Vương hậu mới tạm bình tĩnh lại, bỏ tay ra khỏi tai của Hùng Huy Vương.

"Tạm tha cho lão! Tối nay ngoan ngoãn ngủ ở Lạc điện, cấm đặt chân tới Phượng cung. Nếu không... hừ hừ"

Tiếp tục đáng thương, thiếu nước khóc lớn.

"Lạc điện lạnh lắm. Trinh, nàng lỡ lòng nào..."

Trước màn này Ngữ Lam hóa đá, giờ mới bắt đầu rã đông.

"Mẫu hậu, phụ vương Ngữ Lam mệt mỏi. Muốn đi vào thần cung. Hai người tiếp tục nói chuyện"

Vương hậu ngay lập tức phản ứng lại.

"Không được, ta chưa có thỏa nỗi nhớ mong với con."

Tay thì kéo nàng về đình hóng mát cách đó không xa. Hùng Huy Vương ra hiệu cho đám hầu gái lui ra rất xa. Trong khoảng khắc ngắn ngủi ông muốn được hưởng không khí ấm áp của một gia đình bình thường.

''Ta nhớ con nhiều lắm ấy, nhiều vô cùng luôn à......" Một tràng dài độc thoại của Vương hậu, kéo dài phải hơn một canh giờ. Nàng ngồi bên, thỉnh thoảng phụ họa vì đã lâu nàng cũng chưa cảm nhận được tình thương của mẹ.


Hùng Huy Vương yên lặng ngắm nhìn người phụ nữ mà ông yêu nhất. Ông nợ bà rất nhiều, từ một thiếu nữ ngây ngô, yêu tự do mà bà phải nhập cung trở thành đích ngắm cho vô số kẻ thèm khát ngôi hậu, ngôi vị sẽ là quyết định người thừa kế tiếp theo ngôi vị Hùng Vương này. Ông không thể không nạp những người con gái của các Lạc hầu, Lạc tướng làm phi vì củng cố yên bình của triều đình dù không có chút tình cảm gì với đám phụ nữ ấy. Ông biết những đêm ông ghé qua cung khác lâm hạnh những phi tần khác là những đêm nước mắt bà ướt đẫm gối.

Tình hình tạm ổn ông đã tận lực ở bên bà nhưng những vết thương lòng của bà vẫn còn nguyên đó. Mấy năm gần đây người ta nói ông về già sợ vợ, không sao cả, miễn là bù đắp được một phần nhỏ cho Vương hậu thì ông cam lòng mang theo danh tiếng "râu quặp".

Ông yêu bà, yêu cả đứa con gái bà sinh ra nhưng lại không thể bảo vệ nó được chu toàn. Nhìn thấy Ngữ Lam dần hiểu chuyện hơn, lễ phép hơn ông cũng bớt lo lắng.

Mặt trời dần lên cao, cái bụng nhỏ của nàng lên tiếng kháng nghị. Đến giờ ăn trưa mà Vương hậu không cách nào có thể vào Thần cung dùng bữa với nàng đành hậm hực đi theo Hùng Huy Vương đến Lạc điện. Trước khi đi cũng không quên ôm nàng thật chặt nghẹn ngào nói sẽ lại thăm nàng vào ngày tế nguyệt.

Trở lại Thần cung sau khi uống qua chút canh sò huyết, ăn chút bánh mật nàng đi đến phòng của cậu bé kia.

Khi nàng đến thì cậu bé thì đã sớm tỉnh lại nhưng còn rất yếu.

(Vic: trong mắt của Ngữ Lam thì quái vật kia chỉ là một cậu bé nên ta để nàng ấy gọi như vậy. Còn khi miêu tả nội tâm của quái vật thì lại để là hắn vì muốn miêu tả quái vật đã sớm trưởng thành nha. *lảm nhảm*)

Hắn nghe có tiếng bước chân lại gần, lại có mùi hương nhẹ nhàng mà thanh đạm nên do dự lên tiếng

" Là Kim Nhàn phải không?"


"Phải, là ta."

Nàng nói rồi nhẹ nhàng ngồi vào bên giường.

Hắn vui mừng khôn tả. Lại nghe được âm thanh nhàn nhạt của nàng mà đối với hắn chính là những âm thanh hay nhất trên đời. Hắn không biết thân phận của nàng nhưng có thể thấy nàng có địa vị tôn quý bậc nào khi có thể cứu hắn từ tay Lạc hầu Quốc Trọng. Hắn chỉ nghĩ nàng là con gái của một Lạc hầu, Lạc tướng nào đó vì nàng nói nàng mang họ Nguyễn chứ không phải là họ Lạc.

Hắn không ngờ được người cứu hắn là Thánh nữ như ác ma trong lòng hắn. Hắn không biết những tổ chế của hoàng triều là ngoài Thánh nữ thì những người con gái khác của hoàng tộc không được bước chân vào đây. Mà nàng cũng không hề muốn cho hắn biết thân phận của mình nên những lần tới thăm hắn đều không cho phép những hầu gái, nam đinh gọi nàng là mị nương hay Thánh nữ. Vì nàng không hề muốn hắn e dè thân phận của nàng mà không cư xử chân thật với nàng.

Hắn im lặng không lên tiếng vì hắn quý trọng từng giây phút được ở bên nàng. Không nhìn thấy nàng hắn chỉ có thể cảm nhận mùi hương đang phảng phất quanh mũi biểu thị cho nàng chưa có rời khỏi căn phòng này. Hắn chưa bao giờ hận màu mắt khác người mang đến cho hắn nhiều đau đớn cả danh hiệu quái vật nữa nhưng hắn bây giờ lại hận đôi mắt này, vì màu mắt mà đôi mắt này bị che đi khiến hắn không thể nhìn thấy người trước mặt. Hắn khát khao nhìn thấy người nguyện ý yên lặng bên hắn lúc này.

Nàng thì nhìn cậu bé trước mặt đến xuất thần. Thân hình toàn những vết thương, bầm xanh, bầm tím khiến nàng trỗi dậy một nỗi thương cảm mà theo lý giải cuả nàng lúc này là bản năng làm mẹ của mình đối với người có màu mắt giống với anh nên mới muốn bảo vệ. Chứ nàng không hề nghĩ theo hướng khác. Chính vì u mê mà mãi nàng mới thoát ra được màn sương mù để theo đuổi tình yêu của mình nhưng đó là chuyện nói sau.

"Tên của ngươi là gì? Nói cho ta được không?''

Nàng lên tiếng hỏi chả lẽ cứ gọi cậu bé trước mặt là quái vật, quái vật mãi sao? Nàng luôn nghĩ muốn là quen hay thân cận một người thì phải biết tên trước tiên.

Hắn chua chát cười, nụ cười trong mắt nàng thật bi thương.

"Tên ta là "quái vật". Lọt lòng mẹ mọi người đã gọi ta như vậy."

Lòng nàng quặn thắt lại, không thể chấp nhận nổi sự thật là cậu bé trước mặt lại đã từng chịu nhiều tổn thương đến vậy.

"Đừng nói nữa!"

Giọng nàng run rẩy, nàng đưa tay nhỏ bé của mình bịt kín miệng của hắn. Hắn thấy một bàn tay nhỏ nhắn vô cùng mang theo hơi ấm đặt trên môi hắn. Hắn giật mình nhận ra người trước mặt chỉ là một cô bé mới khoảng 6-7 tuổi. Trước hắn không để ý điều này vì khi nghe giọng nói thì cũng khó nhận ra tuổi tác của người khác đặc biệt là giọng nói của nàng đã không còn non nớt như những đứa trẻ cùng tuổi.

Nàng hít sâu một hơi ổn định lại tâm tình, nàng muốn cho cậu bé này một cuộc sống mới thì điều đầu tiên ấy chính là cái tên. Hắn có đôi mắt xanh lục bảo giống anh thì để hắn mang tên anh đi. Để hắn sống thay anh, thay anh ở bên bầu bạn với nàng.

Nàng lại lấy lại giọng nói bình tĩnh, lãnh đạm của mình

"Đã vậy ta đặt cho ngươi một cái tên. Có được không?"

Nàng nhìn hắn, nhận được một cái gật đầu của cậu bé mới nói tiếp

"Tịch Nguyên. Từ giờ đó là tên của ngươi. Ngươi có thích nó hay không?"

Nàng nhìn hắn chỉ thấy một nụ cười nhàn nhạt trên môi hắn mà không thấy được những con sóng mãnh liệt đang rung chuyển trong lòng hắn. Hắn cuối cùng cũng có một cái tên, chứ không phải là "quái vật" mà mọi người vẫn gọi hắn. Cái tên này mới hay làm sao mà lại do người vốn được hắn coi trọng nhất trên đời. Hắn không hề biết rằng, tạm thời trong mắt nàng hắn chỉ là một thế thân. Thế thân của vị hôn phu đã mất của nàng ở thế giới hiện đại - người đó cũng mang tên Tịch Nguyên.

"Cảm ơn ngươi, Kim Nhàn. Nếu có thể thật mong được nhìn thấy người có tấm lòng lương thiện như ngươi."

Hắn nói.

Nàng mấp máy môi nói thật nhỏ mà có lẽ chỉ nàng mới có thể nghe thấy

"Thực xin lỗi..."
Nàng xin lỗi hắn vì nàng không có tấm lòng lương thiện như hắn tưởng, nàng chỉ mong có thể gửi gắm nỗi niềm của mình tại hoàng triều xa lạ này qua một người có màu mắt giống anh.


Lúc này Thị Hoa đã mang vào một bát gà hầm tam thất, mùi thơm quyến rũ vô cùng

"Chủ nhân, hắn còn chưa có ăn gì. Nô tỳ theo lệnh người đã chuẩn bị xong thức ăn rồi đây ạ"

"Lui xuống đi."

Nàng thấy hắn đưa đôi tay gầy yếu của mình ra phía trước khua khoắng như thể muốn tìm gì đó.

"Ngươi muốn là gì?" - Nàng hỏi.

"Ta...." Hắn ấp úng, gò má đỏ một cách khả nghi.

"Được rồi, ta giúp ngươi uống canh."

Nàng bật cười vui vẻ trước vẻ đỏ mặt của hắn, vô cùng giống với anh khi lần đầu anh được nàng bón cơm lúc bị ốm.

Nàng thành thục bón cho hắn từng thìa mà không nhận ra không khí giữa hai người vô cùng hòa hợp, như thể đây là chuyện hàng ngày.

Thấy thân thể của cậu quá gầy yếu nàng nghĩ việc đầu cần làm xem ra là nuôi cậu bé béo một chút. Đang ở tuổi lớn nên khẩu phần ăn là rất quan trọng.

Ngày hôm ấy, cả buổi chiều nàng ở bên hắn làm quen với hắn. Nàng nói cho hắn nàng chỉ là một người bạn của Thánh nữ được Vương hậu cho phép ở thần cung, lời nói dối ấy lại được hắn tin vô điều kiện chỉ vì nàng là người đầu tiên quan tâm tới hắn.

Đến tối đến nàng mới rời đi vì sự việc Lạc hầu Quốc Trọng chưa hề chấm dứt, nó mới chỉ bắt đầu những sóng gió tiếp theo.

Đêm ấy là một đêm mất ngủ của nhiều người.
 

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Chương 7 Tham vọng của Ngữ Luân.
Đêm xuống sau khi Ngữ Luân trở ra từ Lạc điện đã thấy hầu gái của Ngữ Lam đứng đợi từ lâu. Nàng ta khom người hành lễ nhẹ giọng bẩm báo.

"Xin đại quan lang dừng bước, mị nương có lời mời người đến thần cung."

"Có việc gì mà lại tìm ta giờ này?"

Chàng đã mệt lắm rồi mà không biết cô em gái của mình lại giở trò gì nữa.

"Dạ thưa, nô tỳ không biết ạ nhưng mị nương dặn nô tỳ chuyển lời tới người. Nếu người không tới sau này sẽ phải hối hận ạ."

Nàng ta run run trả lời. Không dám nhìn thẳng vào người thiếu niên trước mặt, đó là người thiếu niên ưu tú nhất hoàng triều chỉ có nhược điểm chỉ mạng là "phát cuồng vì em gái" nhưng giờ phút này vị em gáiđó - chủ nhân của nàng ta không có ở đây nên nhược điểm đó cũng không thấy tăm hơi.

"Đã biết. Đi thôi!"

Chàng cũng bắt đầu tò mò đoán xem trong cái đầu nhỏ của Ngữ Lam đang nghĩ gì. Trước lần nàng bị thương thì chàng chỉ đơn thuần là hết mực yêu thương em gái nhưng từ khi nàng bị thương thay đổi thì chàng lại thêm một phần hiếu kì vì em gái đã như lột xác thành người khác

Thần cung, phòng của Ngữ Lam.

"Anh đã đến thì vào đi, đừng đứng ở ngoài kẻo bị muỗi đốt thành béo tròn."

Nàng lên tiếng khi thấy bóng dáng của người đứng ngoài mà mãi không vào phòng

Lòng Ngữ Luân như thể xuân về, chim hót líu lo, trăm hoa khoe sắc. Chàng đang vô cùng kích động, trong một ngày mà em gái lại hai lần thể hiện sự quan tâm tới mình như vậy.

"Ngữ Lam, là em không ngoan nha. Bé ngoan là phải đi ngủ trước nửa đêm, không sẽ không lớn được đâu."

Chàng tiện tay xoa xoa đầu nàng khi ngồi xuống cái phản được lót đệm lông ngỗng, trên đó là một bàn gỗ nhỏ nhưng chế tác vô cùng tinh xảo mà nàng đang lười biếng chống tay lên cằm dựa vào chiếc bàn nhỏ đó.

Khóe môi nàng co quắp, không biết vì sao tên này lại có nói ra mấy câu như thế. Ngữ Lam hoàn toàn quên mất căn bản tên này khi đứng trước mặt nàng thì chỉ số IQ, EQ thấp ở mức không thể thấp hơn vì tâm trí mải đặt hết trên người ai đó.

Đẩy đẩy một chén nước được tiện từ một loại gỗ mà nàng không biết tên chỉ thấy có vân gỗ rất đẹp, cầm thì nhẹ nhàng mà vẫn có thể đựng nước thật tốt tới trước mặt chàng nàng nói.

"Trước hết uống ngụm nước đi đã, em có việc muốn bàn bạc với anh."

Chàng từ tốn nhấp một ngụm nhẹ, dù sao khi ở chỗ phụ vương chàng cũng đã uống không ít. Nhưng sau đó lại dùng tốc độ nhanh nhất uống một ngụm lớn hết sạch chén nước. Ánh mắt chàng không thể tin được.

"Ngữ Lam đây là nước gì mà lại ngọt như vậy? Sao từ trước tới giờ anh không hề được nếm qua? Em ở đâu mà có được?"

Chàng hỏi một thôi một hồi, nàng nhẹ nhàng nói.

"Nước cam thảo, cây lạc tiên và quả la hán, em hôm trước đi dạo trong này tiện tay hái. Có tác dụng thanh nhiệt, giải độc và an thần."

Chàng trợn mắt, quả la hán chàng biết nhưng từ trước đến nay không có ai mang đi làm nước uống. Chàng không biết ở hiện đại thì đó là một loại quả được khá nhiều người ưa chuộng.

"Không phải ngạc nhiên, em không gọi anh tới đây chỉ để uống nước. Đừng có đần người ra nữa!"

Từ từ trí óc chàng bị nàng kéo về hiện tại, tạm thời đành nhịn tò mò đợi nàng nói tiếp.

"Em chỉ hỏi anh là anh có hay không muốn thuận lợi thừa kế ngai báu của phụ vương?"

Chàng lại hoảng sợ nhìn lại em gái mình lần nữa, xác định người ngồi trước mặt mình đúng là Ngữ Lam mới hoàn hồn.

"Thân là đại quan lang, dĩ nhiên là ta muốn sau này tiếp bước phụ vương xây dựng Văn Lang ta ngày một hưng thịnh, giàu đẹp hơn."

Trong mắt nàng lộ ra tia tán thưởng, người anh này của nàng nếu kế vị cũng sẽ không thành một phiên bản của vua Lê Ngọa Triều trong lịch sử mà nàng đã từng đọc qua. Chắc chắn Ngữ Luân sẽ là một minh vương, nàng hẳn là không chọn nhầm người.

"Được! Vì câu nói này của anh em sẽ giúp anh hết sức mình."

"Em có biết em đang nói gì không? Nhóc con ăn no lại chơi, chơi chán lại ngủ là được rồi đừng có suy nghĩ quá nhiều."

Chàng bất đắc dĩ chỉ coi đó là lời nói đùa của trẻ con, em gái chàng mới chỉ có bảy tuổi thôi, biết gì về chính sự mà nói.

"Thế sao? Vậy anh có cách nào khắc chế được thế lực đang ngày một lớn của Lạc hầu Quốc Trọng? Có cách nào khống chế được lòng dân nếu dân chúng lại kích động như ngày hôm nay?"

Nàng nhàn nhạt hỏi. Hắn im lặng trân trối nhìn nàng cằm suýt nữa thì rơi xuống đất. Nàng nói tiếp.

"Anh không có nhưng em có, chỉ có điều anh không biết có muốn nghe hay không? Dù sao em cũng chỉ là đứa trẻ mới bảy tuổi."

Nàng nói trúng tim đen của Ngữ Luân , dù sao tuổi tác cùng kinh nghiệm thì nàng cũng cao Ngữ Luân một bậc. Cả buổi tối chàng cùng Hùng Huy Vương bàn bạc tìm đối sách không ra khỏi Lạc điện vì tình hình hiện nay đang ở mức rối ren vô cùng.

"Em có cách sao?"

Chàng vô tình cao giọng hơn không thể giấu giếm ý được sự chờ mong.

"Nhưng em có điều kiện."

Vẫn cái giọng nhàn nhạt.

"Tất cả ta đều chấp nhận dù sao thì cũng là anh em ta sẽ không tiếc bất cứ điều gì với em cả."

"Đơn giản là từ nay về sau không coi em là đứa con nít nữa mà là cộng sự của anh."

"Được."

Ngữ Luân đã nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa, dù sao cũng vẫn là em gái mình nên không cần phải sợ nàng sẽ hại tới mình.

Sau đó nàng nhỏ giọng nói cho Ngữ Luân những suy nghĩ cũng như đối sách của mình mà ánh mắt của chàng phát sáng như khi tìm được một lục địa mới. Nội dung thì không rõ nhưng chỉ biết là khi gà gáy báo sáng, khí trời tảng sáng Ngữ Luân mới rời khỏi thần cung chuẩn bị cho buổi chầu sớm.

Bước đầu tiên trong việc tham chính của nàng cứ bất đầu như thế. Nàng đã quên mất tới lễ tế nguyệt chỉ còn có năm ngày.


Sau buổi chầu sáng Ngữ Luân lại tất tả chạy về thần cung của nàng. Khi chàng đến nơi suýt hộc máu khi em gái mình đang rất thảnh thơi nằm phơi nắng trên cái phản nhỏ được kê dưới hiên của thần cung. Thật là biết hưởng thụ, không thèm lo lắng những lời nàng nói ở sân tế thần đang trở thành một nguy cơ rất lớn.

Ngữ Lam nhìn thấy chàng chỉ mỉm cười hỏi.

“Anh, mọi việc tốt chứ? Sao sắc mặt anh lại kém thế kia?”

“Em còn cười nữa, không phải em đã nói tới lễ tế nguyệt cho dân chúng một câu trả lời à? Lão cáo già kia đã từ đó mà nói xuyên tạc thành tới lễ tế nguyệt nhất định phải có mưa còn không sẽ phải phế bỏ Thánh nữ là em.”

Chàng thở phì phò mà trả lời, thời tiết luôn không theo ý người ta làm gì có chuyện chỉ một câu nói của Ngữ Lam là có mưa được. Rõ ràng là muốn lật đổ vị trí này của Ngữ Lam. Chàng mới đoán đúng được một nửa thật sự là tên Quốc Trọng biết chắc là nàng không thể điều khiển được thời tiết nên mới có ý nhắc lại lời của nàng trước mặt các Lạc hầu, Lạc tướng.

Nhưng mục tiêu của hắn là người đứng ở vị trí cao hơn - Hùng Huy Vương. Hắn biết Hùng Huy Vương rất mực yêu thương trưởng mị nương nên chắc chắn sẽ che chở cho nàng đến cuối cùng hắn sẽ có cớ mà nói là Thánh nữ đã cầu nguyện mà không được các thần linh nhận lời. Tất cả sẽ quy về do Hùng Huy Vương không được các thần linh đồng ý tiếp tục đứng đầu Văn Lang hoàng triều. Khi đó hắn lại một lần nữa có cơ hội thực hiện mưu đồ của mình.

Nàng chỉ lắc lắc đầu, nheo mắt nhìn mặt trời trên cao những đám mây trắng xốp bay hững hờ như những đám kem tươi nhìn đến là ngon mắt nên nàng nói đại khái.

“Anh yên tâm, em không phải là thứ đồ bỏ đi, không phải là ai muốn bắt nạt thì bắt nạt. Em đã nói giúp anh thuận lợi đăng cơ thì dĩ nhiên vị trí này phải ngồi vững rồi.”

Lại như con mèo lười híp mắt hưởng thụ ánh nắng ấm áp, thân thể muốn cao chút thì không thể không chứ trọng việc tắm nắng nha. Thật là muốn khối thân thể này nhanh lớn lên một chút như thế nàng mới không bị người ta cho là một đứa trẻ dễ dàng bị uy hiếp.

Ngữ Luân tức tới hoa mắt, em gái ngày càng cổ quái. Nhưng chàng cũng không có nhiều thời gian ở đây mà nhiều lời lải nhải, chàng còn có việc đi tìm phụ vương mà bàn bạc với người xem nên bắt đầu kế hoạch mà Ngữ Lam đã chỉ cho chàng tới qua như thế nào.

“Đã vậy thì em phải cẩn thận hơn chút. Ta có việc cần làm.”

Ngữ Luân đi rồi phải đến gần một tiếng sau nàng mới nhúc nhích thân mình nhỏ nhắn mà nói với Thị Hoa

“Đi mang phần nước mà ta sai ngươi thả xuống giếng tới hôm qua vớt lên rồi mang đến Lạc điện. Nói với phụ hoàng cùng đại quan lang là trời nóng cần hạ hỏa.”

“Vâng.”

Thị Hoa lĩnh mệnh rồi đi thật không hiểu mị nương làm như vậy là có ý gì. Nàng ta nhớ lại tối qua mị nương phân phó nàng ta đi tìm một ruột quả bầu khô khoét sạch ruột rồi đổ nước được pha ra từ một loại quả mà mị nương tìm được ở trong sân vào trong đó. Rồi bịt kín lại cuối cùng là sai nàng ta lấy một sợi dây dài buộc vào quả bầu đó rồi thả xuống giếng. Hành động vô cùng kì quái mà giờ lại sai nàng ta đi lấy rồi dâng lên Hùng Vương cùng đại quan lang.

Xét theo ý nghĩ và hiểu biết của Ngữ Lam hay kiếp trước thì không hề kì quái. Tại thời này làm gì có tủ lạnh lại chẳng có nước đá nên nàng chỉ có thể làm chút nước quả mát lạnh theo cách mà ngày trước nàng đã đọc ở một cuốn sách nào đó không nhớ tên. Hoản hảo là khi Thị Yến mang lại cho nàng một phần nước tương tự như phần Thị Hoa mang đi Lạc điện thì đó là một phần nước mát không kém khi lấy ra từ tủ lạnh.

Nàng nhớ tới Tịch Nguyên, phần nước này lên dành cho cậu bé. Vừa nghĩ là hành động ngay nàng đi về phía căn phòng đã được chuẩn bị chu đáo cho Tịch Nguyên ở tại đó.

Thật không ngờ nàng lại chứng kiến một cảnh đau lòng như vậy. Trong thần cung nàng là lớn nhất, bất cứ ai có bất mãn khi nhìn thấy quái vật hạ đẳng được đối xử tử tế cũng chỉ có thể câm lặng mà ghen tỵ.

Sẽ có những người không biểu hiện ra mặt nhưng không có nghĩa là không ở sau lưng nàng khinh thường Tịch Nguyên. Họ đã quên Thánh nữ nhìn mà ngây thơ, thánh thiện nhưng lại có những hành vi như ác ma một thời. Tuy đó Ngữ Lam hàng thật giá thật nhưng giờ nàng ta lại có linh hồn của là Kim Nhàn. Nàng không ra tay đối xử tàn nhẫn với người hầu vì nàng coi đó là bình thường nhưng khi đã động đến người của nàng lại là vấn đề khác.


Ngữ Lam đến là khi thấy Tịch Nguyên ngã sấp trên mặt đất mà không có bất kì ai đỡ dậy, nhìn cậu bé rất đỗi chật vật. Những vết thương lại bắt đầu rách toác ra và rỉ máu

Nàng lạnh giọng.

“Sao lại như thế này?”
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Bạn nhớ chèn link các chương cho người đọc dễ tìm và dễ theo dõi nha.
Chương 1:
"Nguyên... Nguyên.. anh đừng bỏ em mà. Mở mắt ra nhìn em đi, em về rồi không rời xa anh nữa mà Nguyên..."
Từ trong một phòng bệnh nhỏ phát ra tiếng khóc [S]cực kì[/S] bi thương của một cô gái.
Thêm vào thấy hơi sượng.
Những người trong phòng bệnh nước mắt cũng lăn dài bất lực nhìn cô gái nhỏ đang điên cuồng lay [S]động[/S] một cánh tay đã sớm lạnh băng.
Chàng trai nằm trên giường an tường(,) đôi mắt nhắm chặt
Anh thật ngốc, chịu đựng mọi đau đớn, không cho một ai nói cho cô biết, chỉ mong cô có thể lấy được bằng tiến sĩ ở cái tuổi chưa đến 25
mình vữa nhảy khỏi ban công từ tầng 20 xem ra sẽ sớm gặp lại anh dưới đó.
đang dùng roi da quất lên thân mình của một bé trai tầm 12- 13 tuổi,
Viết chữ.
" Đánh chết ngươi, đồ quái vật!
quần áo đã rách nát không nhận ra hình dạng đang bị trói chặt trên [S]một[/S] cột gỗ.
Cô đã là một linh hồn ngây ngốc ở Văn Lang hoàng triều được tròn 12 năm [S]nha[/S]
Không sống được thì cũng thôi đi, ngay cả gặp lại Tịch Nguyên (của) cô cũng không được.
Câu này viết lại đi bạn. Mình sửa thêm từ cũng không ôn lắm, sửa lại cho hay.
Mà cô bé Ngữ Lam kia lại là mị nương được sắc phong Thánh nữ(,) cả đời không được dời khỏi thần cung này.
Nội dung thì mình mới đọc nên không biết nói gì. Không có lỗi chính tả nhưng câu thì chưa được mượt lắm. Từ ngữ phong phú, rất hay. Cố lên bạn nhé! :x
Bạn thông cảm mình không biết cái bài hướng dẫn chèn link ở đâu.:(
 
Bên trên