Thầy giáo hot boy - Cập nhật - Liêu Phong

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 20. Bí Mật Được Chia Sẻ (3)

Hai người ngồi kế bên nhau nhưng như có một ma lực khiến họ im lặng. Không ai nói với ai câu gì.

“Này nhóc! Chúng ta bắt đầu trò chơi thôi!”

Minh Huy quay sang nhìn Bảo Khang. Anh ta sau một hồi suy nghĩ cũng đã đồng ý chơi trò chơi. Nghe được lời nói của anh ta, Bảo Khang vui hẳn lên: “Thật sao? Trò chơi này không cho phép người nào được nói dối hết đó nha?”

“Anh chỉ chơi với một điều kiện!”

“Điều kiện gì?”

“Em phải là người chơi trước!”

Bảo Khang chợt giật mình trước điều kiện của anh ta, nhưng chẳng mấy dễ dàng để thuyết phục anh ta chơi trò này, nên Bảo Khang đành chấp nhận: “Được!”

“Vậy thì bắt đầu thôi!”

Bảo Khang đang suy nghĩ mình sẽ kể bí mật nào vì cậu ta có rất nhiều bí mật: “Chẳng biết nên nói từ đâu nữa. Lúc trước em từng thích một người, dù là em chưa gặp người ấy ở ngoài bao giờ hết.”

“Quen qua mạng hả?”

“Đúng rồi! Người đó học rất giỏi. Em thường nhờ anh ta chỉ những bài Toán khó, rồi còn thường xuyên thích với bình luận mấy cái trạng thái người ấy chia sẻ. Em cảm thấy mình rất thích người ta. Có lần còn bày tỏ nữa. Giờ nghĩ lại em cảm thấy mình thật trẻ con.”

Bảo Khang cười với ánh mắt đầy trữ tình, có cảm giác tựa hồ như cậu ta đang tìm lại vui buồn của ngày đó.

“Vậy… người đó có đồng ý không?”

“Tất nhiên là… không rồi. Có nhiều lí do lắm nhưng cái chính là em đơn phương yêu. Mà em cũng không chắc đó là yêu hay chỉ là thích nhất thời thôi. Lúc đó em rất buồn khi bị từ chối nhưng sau này thì không. Em chỉ xem người đó như một kỉ niệm mà thôi.”

“Khi yêu ai mà không như vậy!” Minh Huy an ủi Bảo Khang.

“Thế còn anh thì sao?”

Bảo Khang đang rất háo hức muốn biết được tâm sự của người thầy đặc biệt của mình.

“Anh thì có nhiều chuyện lắm, nhưng chuyện làm anh buồn nhất chính là sự ra đi đột ngột của người anh yêu nhất trong đời.”

“Anh từng có người yêu?”

-”Đúng. Nhưng bên nhau không được lâu, cái tai nạn kinh khủng ngày đó đã cướp đi tình yêu của anh.”

Bảo Khang chợt im lặng khi nghe xong câu anh ta vừa nói, trong lòng chợt nghẹn lại.

“Sao im lặng vậy?” Minh Huy hỏi.

“Dạ… không có gì! Chắc anh yêu người đó lắm.”

“Yêu nhiều lắm nên sau cái chết của người đó, có lúc anh đã muốn tự tử. Nhưng anh biết anh không thể làm thế, anh cần phải sống tiếp, vì ba mẹ mình.”

Lời nói của Minh Huy rất thật lòng, thấm từng nỗi buồn anh ấy đã từng mang. Chẳng hiểu sao lúc này nước mắt của Bảo Khang tự dưng rơi xuống, mặc dù không nhiều. Minh Huy cũng rất bất ngờ trước tình cảnh này, lấy tay lau nước mắt cho cậu: “Sao nhóc lại khóc?”

“Tại vì chuyện của anh làm em xúc động quá.”

“Khờ quá! Mít ướt quá đi! Anh không khóc thì sao nhóc lại khóc?”

An ủi Bảo Khang là vậy nhưng trong mắt Minh Huy cũng đang rươm rướm nước mắt đấy mà. Nhưng có điều anh ta đã kìm nén, ngăn không cho nó rơi ra bên ngoài mà thôi.

“Em cũng không biết tại sao mình lại như vậy nữa…”

“Trẻ con quá! Nhưng cũng cảm ơn em vì cái trò chơi này nha. Giờ anh cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút rồi.” Minh Huy lấy tay xoa đầu Khang, cái cử chỉ đã không biết bao lần được thực hiện.

“Chúng ta lại có bí mật nữa rồi!”

“Bí mật nào?” Minh Huy nói với trạng thái không biết gì.

“Thì chúng ta đã tâm sự với nhau. Chuyện chỉ có hai người biết.”

“Vậy luôn đó hả?” Minh Huy cười thật to.

“Chúng ta về thôi!”

Hôm nay quả là một đêm Giáng sinh thật đặc biệt với cả hai. Trái tim hai người họ liệu có phải khác cực hay là chỉ là cùng cực? Tình yêu được ví như một miếng nam châm, khác cực thì sẽ hút nhau, cùng cực thì đẩy nhau. Có duyên phận thì trắc trở thế nào cũng ở bên nhau, còn bằng không thì có cố gắng cũng không thể đạt được.
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 21. Điều Tự Nhiên

Trải qua một đêm Giáng sinh thật ý nghĩa, cả Minh Huy và Bảo Khang đều cảm thấy yêu đời hơn, có nhiều năng lượng cho cuộc sống hơn. Bảo Khang đến lớp trong niềm hân hoan kiểu như ngày đầu tựu trường, Minh Huy đến trường dạy trong sự yêu nghề hơn bao giờ hết.

Sau một ngày bình thường như thế, Bảo Khang cảm thấy chút nhớ nhớ Minh Huy, rồi tự nói với mình chiều nay sẽ gặp lại anh ta. Nhưng dù thế nào thì cậu cũng không thể thoát khỏi sự chờ đợi, mà biểu hiện là vẻ mặt ngao ngán cho rằng thời gian đang trôi một cách chậm chạp. Cậu quyết định làm một vài thứ để giết thời gian, chẳng hạn dọn dẹp, trang trí lại phòng óc, giúp mẹ lau nhà, rửa chén... Tuy có chút mệt nhọc nhưng còn hơn cứ ngồi chờ.

Reng… reng… reng!

Tiếng chuông nhà vang lên, Bảo Khang kìm nén sự vui mừng của mình mà từ tốn đi ra mở cửa: “Mời thầy vào nhà ạ!” Giọng nói vô cùng lễ phép.

“Lại quên nữa rồi? Ở nhà thì gọi bằng anh, đi học thì gọi bằng thầy!”

Bảo Khang xoa xoa sau ót: “Hi hi, em quên!”

Chờ Bảo Khang đóng cổng lại xong, lúc xoay người đi vào nhà thì chợt bất ngờ vì Minh Huy đang nói chuyện với mẹ mình. Đợi lâu quá nên cậu đành lên phòng ngồi chờ.

“Wow! Phòng của em hôm nay sạch đẹp quá! Còn hơn thường ngày nữa!”

Thầy Minh Huy bước vào phòng nhẹ nhàng như một cái bóng ma, không gây ra tiếng động gì làm Bảo Khang hoảng hết cả hồn: “Anh làm em mệt muốn rớt tim ra ngoài.”

“Anh xin lỗi! Đang suy nghĩ gì mà chú tâm thế?”

“Dạ không có gì.”

“Ừ, chúng ta bắt đầu học thôi.”

“Dạ! Nhưng mà hồi nãy mẹ em nói gì với anh vậy?”

“Muốn biết không?”

Bảo Khang gật đầu. Anh ta nói tiếp: “Mẹ em giao cho anh toàn quyền giáo dục em. Và nếu như em vi phạm hay làm sai chuyện gì thì anh sẽ phạt em tùy ý.”

“Như vậy thật sao? Cũng tốt!” Bảo Khang cười cười, trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Minh Huy thì hơi bất ngờ vì cứ nghĩ rằng Bảo Khang sẽ hét lên vì chuyện này: “Anh phạt nặng lắm đấy, em không sợ à?”

“Không! Chỉ cần em không làm gì sai thì cho dù hình phạt của anh nặng đến đâu cũng không là vấn đề.”

“Em nói tự tin quá!”

Bảo Khang nhìn Minh Huy một cách đầy khác lạ, phi thường. Hành động này của cậu làm Minh Huy căn bản lo lắng, tựa như chẳng biết lúc nào bị ăn thịt.

“Này! Làm gì nhìn anh dữ vậy? Anh biết anh đẹp trai nên em thích ngắm, nhưng không nên quá lộ liễu.

Bảo Khang cười lớn: “Anh đẹp trai thật! Em muốn biết nhiều hơn nữa về thầy! Thầy thích gì nhất? Ghét gì nhất? Màu yêu thích là gì? Món ăn yêu thích là gì? Ca sĩ yêu thích là gì? Mẫu người yêu lí tưởng của thầy là gì?”

Bảo Khang hỏi một cách dồn dập nhiều vấn đề, thậm chí Minh Huy còn không kịp ghi nhớ: “Em muốn biết để làm gì?”

Bảo Khang tiến lại gần Minh Huy, giọng tha thiết: “Em cũng không biết nhưng thầy hãy trả lời đi!”

“Vậy thì một lần thôi nhé, gáng nhớ cho kĩ. Thầy thích nhất là được làm những gì mình muốn, ghét nhất là làm những gì mình ghét, thích màu xanh, thích ăn gà chiên, ca sĩ yêu thích là Đan Trường. Còn mẫu người yêu thích là… dễ thương, tốt bụng, hợp với mình.”

Bảo Khang tập trung cao độ vào câu trả lời của Minh Huy, nhưng có hơi bất ngờ vì câu trả lời mau kết thúc quá: “Anh không thể nói nhiều hơn sao?”

Minh Huy gõ đầu Bảo Khang một cái mạnh rõ ràng, có phát lên cả tiếng. Bảo Khang ôm đầu trong ánh mắt giễu cợt nhè nhẹ của Minh Huy.

“Mau mở tập vở ra! Học thì lo học đi. Không thì thầy xử đẹp em luôn!”

“Dạ, em biết rồi.” Bảo Khang ăn đau trả lời.

Câu trả lời được thốt ra từ hai hàm răng như muốn ăn tươi nuốt sống của Bảo Khang, căm thù một cách dễ thương.

“Sẵn đây em cũng xin nói luôn. Em thích nhất là được đi chơi cùng người yêu, ghét nhất là bị đối xử vô tâm, màu yêu thích là trắng, tất cả các món ngon điều thích trừ cá, ca sĩ yêu thích là Taylor Swift. Mẫu người yêu thích là dễ thương, quan tâm mình, lịch sự.”

Minh Huy nhìn Bảo Khang: “Vậy luôn đó hả? Nhìn mặt anh xem có quan tâm không?”

“Đáng ghét!”

Bảo Khang trong lòng đầy tức tối vì bị chơi một cú ngoạn mục nhưng cậu lại cảm thấy hạnh phúc vì cũng đã biết được chút chút về con người anh ta.
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 22. Anh Đẹp Anh Có Quyền!

Bảo Khang đang đi xuống nhà vệ sinh của nam sinh trong trường thì biểu cảm vô cùng khó đỡ khi cảnh tượng trước mắt cậu ta là một cuộc nói chuyện vô cùng thân mật giữa thầy Minh Huy và các đám nữ sinh. Cậu ta thấy trong lòng quả thật khó chịu, kìm nén cơn thịnh nộ sắp dâng trào như núi lửa sắp phun trào. Mà cơn thịnh nộ này cũng thật bất bình thường, có phải người yêu của cậu đâu mà nổi nóng?

"Làm gì mà có vẻ gần gũi ấy nhỉ? Thật là hết nói nổi!"

Bảo Khang bực bội trong lòng, từ xa nhìn theo từng cử chỉ của anh ta, điệu bộ thật khó coi. Đứng đó hồi lâu, chỉ đứng nhìn những người đó, cậu quên mất mình phải đi làm việc đại sự nên khi nhớ ra cũng là lúc đã không chịu nổi. Hai chân cậu chạy như sắp chết tới nơi. Trước khi đi không quên nói: "Mặc kệ anh! Làm gì mà mình phải bận tâm?"

Sau khi giải quyết xong, Bảo Khang cảm thấy vô cùng dễ chịu nhưng trong lòng không thôi nghĩ đến chuyện khi nãy. Rối trí, cậu quyết định phải làm cho ra lẽ.

"Thầy! Thầy!"

Bảo Khang đi tìm Minh Huy. Minh Huy quay người lại, cười:

“Có chuyện gì thế em?”

Bảo Khang nhìn nụ cười này của thầy nhất thời cho nó là giả dối, nhưng cơn tức giận bỗng tự dưng dịu xuống:

“Dạ… em chỉ muốn hỏi thầy…”

Đang bí không biết phải trả lời như thế nào, Bảo Khang không ngừng hối thúc đầu óc mình nghĩ ra một câu trả lời thỏa đáng, bỗng sự xuất hiện của người thứ ba đã vô tình đã giải vây cho Khang.

“Huy! Tổ trưởng đang tìm em có việc kìa!” Cô Diễm Thúy dạy môn Văn nói chuyện với Minh Huy.

Bảo Khang như thầm cảm ơn cô Thúy ngay lúc này mặc dù trước giờ vốn không thích cô: “Em chào cô!”

Cô Thúy đáp: “Ừ! Chào em! Mà trông em có vẻ hơi gầy thì phải? Về gáng ăn cơm nhiều cho có dinh dưỡng nhe em!”

Cô xoa xoa đầu Bảo Khang tựa như rất thân thiết trong khi Bảo Khang đang hết sức cắn răng chịu đựng. Cũng cái tính thích xen vào chuyện của người khác nên Bảo Khang không thích cô ấy.

“Dạ!” Cách nói đầy cung kính nhưng bên trong hoàn toàn không thích.

Thấy vẻ mặt của Khang như vậy, Minh Huy anh ta bèn chen ngang cuộc giao tiếp giữa hai người, để tránh có chuyện không hay xảy ra: “Tổ trưởng tìm em à? Vâng em biết rồi.”

Minh Huy và Bảo Khang hai người cùng đứng nhìn cô Diễm Thúy rời khỏi đây. Xong rồi, hai người họ nhìn nhau.

“Em tìm thầy có chuyện gì à?” Đôi mắt Huy lúc này trìu mến hơn bao giờ hết.

Bảo Khang phần vì bực bội chuyện thầy nói chuyện gần gũi với đám nữ sinh lúc nãy, phần vì vừa bị cô Thúy dìm hàng vừa rồi, tức càng thêm tức, mà con người mỗi khi tức giận tột cùng thường không làm chủ được hành động của mình. Bảo Khang như trút hết bức bối vào người Minh Huy: “Thầy phải biết giữ mình chứ? Thầy giáo với học sinh làm sao có thể như vậy được chứ? Người khác nhìn vào sẽ nghĩ như thế nào? Tốt nhất thầy không nên để tình trạng này xảy ra nữa.”

Minh Huy chợt bật cười trước hành động thái quá của Bảo Khang vừa rồi, trong lòng cũng đoán được ý Khang đang muốn nói. Nhưng anh không chọn cách hứa hẹn mà chọn cách chế nhạo Khang để chuyện này càng thú vị: “Chuyện đó cơ à? Nhưng biết phải làm sao bây giờ? Thầy quá đẹp trai nên nữ sinh mến là điều không thể tránh.”

Bảo Khang đáp: “Nhưng thầy không thể!”

“Tại sao?”

Bảo Khang im lặng trước câu hỏi đó của anh ta, rồi lại ấp úng trả lời: “Thì… bởi thầy là thầy giáo, phải làm gương cho học sinh.”

Minh Huy cười, kê miệng mình lại sát lỗ tai Khang mà khe khẽ nói rằng: "Anh đẹp anh có quyền!”
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 23. Đừng Lo, Anh sẽ bảo vệ em!

Cũng như mọi ngày, Bảo Khang đi về nhà sau giờ học. Hôm nay do xe hư nên cậu ta phải đi bộ. Mặc dù vậy, cậu ta cũng chẳng hề phiền hà, tự an ủi lòng coi như tập thể dục. Đang đi qua đoạn đường vắng người, Bảo Khang trong lòng cảm thấy bất an, dường như linh cảm được sắp có chuyện xảy đến. Đi gần hết đoạn đường Bảo Khang giật mình hoảng sợ. Một tên đầu gấu mà dạo này đang nổi như cồn vì những chuyện ác mà hắn ta đã làm trong trường: Nguyễn Hải Duy. Hắn là một đại ca khét tiếng chuyên đi phá rối, kiếm chuyện với người khác. A! Quả thật không xong cho cậu rồi. Hắn ta sẽ không tha cho cậu như những người khác đâu. Bảo Khang mặt mũi tái xanh, giọng nói từ tốn, run sợ: “Anh… anh… có… chuyện gì à?”

Hắn nhướng mày, xăn tay áo, lên giọng: “Mày cũng biết danh tao rồi chứ hả?”

Hành động vừa rồi cũng đủ làm Bảo Khang cảm thấy muốn đứt thở, quả tim đập càng lúc càng dồn dập. Hắn với gương mặt hổ báo tiến tới trông dữ tợn, Bảo Khang với gương mặt thỏ con lùi sau trông rụt rè. Hắn bước tới một bước, cậu ta lùi xuống một bước. Tình thế chẳng nghiêng về phía cậu.

“Tha cho em đi anh ơi! Em… em sợ lắm… Anh muốn gì em… cũng chịu hết.” Bảo Khang cùng cách, quỳ ngay xuống đường, van xin sự tha thứ, nước mắt đầm đìa.

“Tha cho mày ư?”

Bốp!

Vừa nói xong, hắn liền tát vào mặt cậu một cái rõ mạnh, rõ đau, giọng khinh bỉ: “Đúng là hèn! Chơi với mày không thú vị tí nào, nhưng hôm nay tao chán có mày làm thú vui cũng tốt. Lâu lâu đổi khẩu vị.”

Bảo Khang khóc từng tiếng nấc đầy đau đớn. Nước mắt chảy dài, ướt cả đôi tay đang ôm cái chỗ vừa bị tát. In hằng năm ngón tay đỏ rát! Cậu ta im lặng chịu đựng trước những hành động bạo lực của hắn ta: đấm, đá, tát. Cái đau trong người cậu tê tái đến tận xương tủy, cậu ngã xuống đất. Trong thâm tâm cậu mặc dù rất muốn kháng cự, nhưng biết tự lượng sức mình, có chống cự cũng chỉ làm hắn thêm mạnh tay mà thôi.

"Cho mày chừa nè!"

Giọng hắn cười thật nhạo báng, tự đắc. Sau đó hắn ngừng lại, một chân vẫn còn đặt trên ngực của Khang đang nằm dài trên đường:

-Mày có muốn tạo tha cho mày không?

Bảo Khang đến lúc này thì chỉ còn biết đồng ý để bảo toàn tính mạng: “A… đau quá! Muốn...-” Đau đớn, hết sức lực.

Hắn nghe xong câu trả lời liền cho đá cho cậu thêm một cước nữa, giận dữ: “Mày nói chuyện cọc lóc với anh à? Gan lắm. Muốn tha thì mày phải làm chó bò quanh ta năm vòng và bắt chước sủa tiếng chó. Đồng ý không?”

Bảo Khang giật mình trước yêu cầu của hắn. Không ngờ hắn ta mất nhân tính tới vậy. Cậu chỉ muốn mau thoát khỏi cảnh đau đớn này, lưỡng lự: “Em…” Giọng nói vẫn không giấu được run rẩy.

"Không cần phải hứa!"

Hắn và Bảo Khang nhìn về phía người đàn ông với gương mặt vô cùng hình sự cứng như sắt đá.

"Thầy!" Bảo Khang gọi tha thiết trong tình thế vô cùng khốn khó.

Thì ra đó là thầy Minh Huy. Anh ta đã nghe được những gì mà thằng ranh Duy Hải vừa nói.

“Em không cần hứa đâu Bảo Khang! Có thầy đây rồi, em không việc gì phải sợ.”

Lời anh ta vừa nói thật dứt khoát, đem đến cho Bảo Khang một niềm tin vững chắc, một chỗ tựa an toàn. Ánh mắt Bảo Khang nhìn Minh Huy lúc này đang biểu cảm trông thật đáng sợ!

“Em tên Duy Hải lớp 12D7 phải không? Nghe tên em đã lâu giờ mới gặp. Thầy đã gọi cho công an rồi, em cứ yên tâm họ sẽ làm việc với em sớm thôi.”

Không hiểu sao cường độ của giọng anh ta lúc này mạnh mẽ hơn hẳn, cứng rắn hơn hẳn, đanh thép hơn hẳn. Chẳng trách sao mà Duy Hải đại ca mà còn sợ. Hắn chạy nhanh thoát khỏi nơi đây nhưng chắc chắn trong lòng đang thầm chửi rủa.

Minh Huy quay qua nhìn Bảo Khang. Bộ dạng của cậu lúc này trong thật thảm. Anh ta tiến gần Bảo Khang đẩy người cậu vào trong lòng mình, tay vỗ vỗ lên lưng cậu an ủi: “Đừng khóc nữa,bây giờ thì không sao rồi. Mà em sao không chạy trốn hay kháng cự lại? Ngốc quá đi!”

Hành động và lời nói của Minh Huy như chạm vào trái tim cậu, làm cậu cảm thấy được an ủi phần nào.

“Cảm ơn thầy nhiều lắm!” Bảo Khang không ngừng khóc.

“Nín đi, đừng sợ nữa!”

Minh Huy lấy tay lau nước mắt còn ướt trên mi mắt Khang, gương mặt toát lên vẻ lo lắng đầy cảm tình.

“Lần sau có gặp chuyện tương tự thì cứ gọi thầy nhé! Thầy sẽ đến giúp em.”

Bảo Khang tự trách mình mới hôm trước còn trút giận vô cớ vào một người tốt bụng như thầy. Thầy Minh Huy chẳng khác nào người hùng của cậu bây giờ.

“Thầy ơi, có phải trên đời luôn có những người như vậy không? Cuộc đời thật bất công và chẳng có chuyện gì tốt lành cả!”

“Không hoàn toàn, đừng quá bi oan! Thầy đưa em về.”
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 24. Ai là người nấu mì ngon nhất?

"Khang à! Con ở nhà học với thầy nhe! Ba mẹ đi công chuyện một chút."

"Dạ!"

Bảo Khang đáp lời từ trên phòng. Giọng Khang lúc này quả thật yếu ớt, khác hẳn với thường ngày.

Minh Huy nhìn Bảo Khang:

“Em còn đau lắm sao? Nhìn khuôn mặt chẳng đâu ra đâu!”

Bảo Khang đáp: “Đau lắm!”

Minh Huy dùng tay nhéo má Khang một cái thật nhẹ nhàng, kiểu như đang cưng nựng con nít: “Biết là đau nhưng mà mai sẽ hết thôi. Em đừng nghĩ đến nó nữa thì sẽ không cảm thấy đau.”

“Cảm ơn anh đã an ủi em.”

“Anh đã cùng với cha em trình báo việc này với trường rồi, em yên tâm đi, tên đó sẽ bị kỉ luật nhanh thôi.”

“Dạ!”

“Chúng ta tiếp tục học bài thôi.”

Hai người tiếp tục việc học - dạy. Thỉnh thoảng, Bảo Khang lại nhìn say sưa nét mặt Minh Huy, và cũng có đôi lúc Minh Huy lại say sưa nhìn Bảo Khang. Cả hai đối phương đều thật sự quan tâm nhau, nhưng mà vẫn lặng lẽ thế thôi.

Mấy mươi phút trôi qua...

“Xong! Thầy vất vả quá rồi.”

Bảo Khang đứng dậy cúi đầu chào Minh Huy một mực lễ phép. Buổi học lại kết thúc một cách nhanh chóng.

“Ừ! Nhưng không hiểu sao khi dạy em thời gian lại trôi nhanh một cách thế nhỉ?” Minh Huy tự hỏi.

Bảo Minh đang dọn dẹp bàn học, nên có lẽ không để ý tới: “Anh vừa mới nói gì thế?”

Minh Huy nhìn Bảo Khang, nhún nhún vai: “À, không có gì. Bây giờ vẫn còn sớm. Hay em nấu mì cho anh ăn nhe, anh đói quá.”

Tay Minh Huy xoa xoa bụng, làm ra vẻ đang đói cho Bảo Khang thấy. Bảo Khang nhìn điệu bộ thật là chẳng thể nhịn cười: “Nấu mì? Chuyện đó em làm được nhưng… không biết anh có ăn được không thôi.” Bảo Khang cười cười.

Minh Huy ngầm hiểu được, chợt nảy ra ý kiến: “Hay là chúng ta thi nhau xem ai nấu mì ngon hơn nhe. Được không?”

Bảo Khang hơi bất ngờ với đề nghị này, nhưng cũng cảm thấy thú vị liền gật đầu đồng ý.

"Anh xong chưa? Em gần xong rồi đấy!"

"Cũng gần xong rồi. Ngon quá! Không chê vào đâu được."

"Em nhất định sẽ thắng anh. Ây da! Nóng..."

"Em cẩn thận vào chứ."

Họ bắt đầu cuộc thi cũng đã được khoảng gần mười phút. Hai người có vẻ rất hào hứng với cuộc thi này. Ai cũng muốn tài nấu mì của mình hơn người kia.

Hai tô mì đã đặt sẵn trên bàn.

“Em sẽ không thắng nổi anh đâu!”

Minh Huy ra vẻ tự cao, tự tin tuyệt đối vào tài nấu nướng của mình. Bảo Khang cũng không chịu thua: “Chờ xem ai sẽ hơn ai! Nhưng chấm điểm phải công bằng đó nhe!”

“Dĩ nhiên rồi!”

Hai người họ bắt đầu đưa cho đối phương sản phẩm của mình. Và giây phút hồi họp đã bắt đầu. Bảo Khang cầm đũa bắt đầu thưởng thức tài nghệ của anh ta. Minh Huy tự đắc mà chờ xem biểu cảm của Khang, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn Khang sẽ khen tới tấp.

“Wow! Rất ngon! Xem ra tài nghệ của anh cũng không kém.”

Minh Huy lấy tay chống lên càm, ngênh mặt: “Đã bảo rồi mà! Em ăn từ từ thôi! Thế em cho anh được mấy điểm?”

Bảo Khang buông đũa, cầm ly nước lên uống. Xong rồi suy nghĩ: “Mấy điểm đây ta? À, anh được, được 8điểm!”

Minh Huy trơ mắt lên: “Vậy mà được có 8 điểm sao? Có công bằng không đấy?”

“Rất chuẩn rồi! Còn hai điểm kia do anh thiếu đi một mùi vị.”

“Mùi vị gì?”

“Đó chính là tình cảm!”

“Cái đó sao? Em thật trẻ con quá đó!”

“Trẻ con gì chứ? Nếu có gia vị đó mì sẽ ngon hơn rất nhiều. Một người đầu bếp cho dù có tài nghệ đến đâu nhưng khi nấu ăn mà không có đặt tâm tư, tình cảm của mình vào món ăn thì cũng chẳng thể thành công.”

“Được rồi, hôm nay em còn giáo huấn anh. Ha ha. Bây giờ tới lượt anh!”

Minh Huy xoa xoa tay, mở nắp tô mì ra, dùng đũa trộn đều. Minh Huy bắt đầu nếm miếng mì đầu tiên. Bảo Khang hồi họp.

Minh Huy ăn mì mà không nói gì. Ă, ăn và ăn. Gương mặt trông rất kì lạ.

“Sao? Ngon không anh? Ngon rồi nên mới ăn nhiều như vậy có phải không? Từ từ, hết em sẽ làm cho anh cái khác.”

Minh Huy ngước mặt nhìn Bảo Khang, bất ngờ cười thật to, thiếu điều muốn chọc tức người khác. Minh Huy càng lúc cười càng to. Một tay ôm bụng, một tay che miệng đang cười.

“Em nghĩ sao vậy? Em ăn thử xem!”

Bảo Khang không hiểu chuyện gì, cầm tô mì lên ăn thử.

Chậc...

Vừa đưa vào miệng liền nôn ra hết. Tài nghệ của cậu quả thật có một không hai trên trái đất.

“Cười gì mà cười. Bộ vui lắm hả?”

“Vui thật mà! Anh có quyền cười!”

Bảo Khang mắc cỡ, hai tay quậy tung cái đầu tóc, biến nó trở nên thật rối bời. Đôi mắt khá dữ tợn.

“Sao? Bây giờ ai là người nấu ăn ngon nhất?”

“Em không biết! Anh ăn hết tô mì này cho em, không được bỏ mứa.”

“...”

Trời khuya rồi đõ anh còn không mau dọn dẹp rồi về đi.

Minh Huy vẫn còn cười, thỉnh thoảng lướt nhìn Bảo Khang để giễu cợt. Bảo Khang như muốn ăn tươi nuốt sống thầy của mình.
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 25. Món Quà Vô Giá

Không khí tan trường thật khiến người ta khó chịu. Bảo Khang nhăn mày nhó mặt chen lấn trong đám đông để có thể bước ra khỏi cổng trường. Lần này, trong lòng Bảo Khang lại dâng lên một nỗi sợ tột cùng, Khang sợ đồng bọn của Duy Hải sẽ trả thù mình. Cậu bước chân vội trên con đường quen thuộc để về nhà, do xe cậu vẫn chưa sửa xong. Cậu ta vốn hiền lành, yếu đuối, nên lúc nào cũng dễ bị bắt nạt. Bước chân của cậu thật dài, dài hơn thường ngày.

Trên con đường dài và hơi vắng người này, cậu chợt thấy có một người bán hàng lưu niệm bên dưới gốc cây ven đường. Ánh mắt cậu để ý thấy người này bán toàn là những đồ đẹp nên không thể không tò mò, cậu tạm quên đi nỗi sợ mà tìm đến chỗ bán hàng.

Cậu cười đầy háo hức, cầm hết món này đến món khác ngắm nghía thật kĩ. Dường như món nào cậu ta cũng thích hết. Duy chỉ có một thứ mà cậu cứ cầm mãi, ngắm nhìn nó thật lâu. Đó cũng chẳng là thứ gì quý giá, mà chỉ là một cái đồng hồ cát được trang trí một cách rất đặc biệt. Nhìn nó, Bảo Khang tự nhiên cảm thấy thời gian như là một thứ gì đó rất vô hình, và cậu càng ngày càng lớn, xa dần với thế giới tuổi thơ hồn nhiên.

“Bà ơi, cái này giá bao nhiêu vậy ạ?”

Bà bán hàng đáp: “Bảy mươi chín ngàn chẵn!”

Nghe xong giá, Bảo Khang lục trong túi mình, moi trong cặp ra, tất cả cũng chỉ có năm mươi ngàn mà thôi. Cậu thất vọng ngắm nhìn cái đồng hồ cát với sự tiếc nuối vì chẳng thể khiến nó trở thành của mình. Cậu có thể mua đồng hồ cát bất kì ở cửa hàng nào, nhưng cậu lại có ấn tượng đặc biệt với loại này mà thôi.

Ting… ting… ting!

Bảo Khang quay người lại vì chú ý tới thanh âm bất thình lình của tiếng kèn xe. Thì ra đó là Minh Huy.

“Thầy có cần bóp kèn như vậy không?”

Bảo Khang có chút phiền hà vì cảm xúc bị đoản mạch. Minh Huy nhún nhún vai: “Em thích cái đó sao?”

“Lúc nãy thích thật nhưng bây giờ thì hết rồi.” Bảo Khang miệng nói vậy chứ trong lòng không hề như vậy.

“Thật sao? Nhưng thôi, thích không thích là quyền của em. Bây giờ thì em lên xe ngồi đi, thầy chở về nhà cho.”

Bảo Khang nghĩ rằng thầy Minh Huy thật tốt bụng nhưng lại không thể nào đồng ý được, mạnh miệng khước từ: “Thầy không cần phải làm vậy đâu. Em đi bộ về được mà.”

Nói xong Bảo Khang cậu ta cusi đầu chào Minh Huy rồi thong thả đi tiếp đoạn đường. Dưới cái nắng chói chang, bóng của Bảo Khang khuất dần. Minh Huy vẫn đứng chỗ đó, đang nói chuyện với cô bán hàng khi nãy.

Ngày hôm sau, như thời khóa biểu đã sắp xếp, tối nay Minh Huy sẽ tới nhà dạy kèm cho Bảo Khang. Hôm nay không hiểu sao Minh Huy cảm thấy trong lòng có cái gì đó dạng như hồi hộp, đợi chờ cả sự yêu đời.

“Hôm nay chúng ta học về cái gì vậy anh?” Bảo Khang hỏi.

Minh Huy cười nhẹ, yêu cầu Bảo Khang nhắm mắt lại.

“Trước khi học anh có cái này cho em vui lắm. Nhắm mắt lại đi!”

Bảo Khang vốn tính hay tò mò cộng với bản chất thông minh nên đã phần nào đoán được anh ta muốn làm gì nhưng có điều chưa biết đó là gì thôi. Cậu nhắm mắt lại, hồi hộp không kém.

“Một… hai… ba… Bây giờ mở mắt ra đi!”

Theo lời của Minh Huy, Khang mở dần mắt ra.

“Hả?”

Miệng chữ o, mắt chữ o lúc này của Bảo Khang trông dễ thương làm sao. Căn bản là cậu chẳng thể ngờ rằng anh ta lại tặng cho cậu cái món quà này.

“Cái này… sao…”

Thấy Bảo Khang như vậy, Minh Huy anh ta chen vào:

“Sao? không thích nó à? Vậy thôi anh giữ lại!”

“Không! Không! Em rất thích nó.”

Minh Huy cười, trao nó vào tay của Bảo Khang. Bảo Khang thật không thể tin vào chính mình, không thể tin rằng Minh Huy lại biết cậu thích nó mà mua tặng. Cậu thoáng nghĩ rằng không ngờ Minh Huy anh ta lại tinh mắt như vậy. Thứ mà anh ta tặng là cái đồng hồ cát hôm qua cậu dự định mua nhưng không đủ tiền.

“Thích thì lấy đi! Nhớ giữ cho cẩn thận, quà của người đẹp trai tặng nên rất quý giá đó!”

Bảo Khang cười, mặc dù muốn nói móc lại nhưng cậu không thể làm như vậy trước tấm lòng của anh ta: “Cảm ơn anh nhiều lắm!” Khang cúi đầu, đầy sự biết ơn.

“Cảm ơn suông thế thôi sao?”

“Thế anh muốn gì? Nếu trong khả năng em sẽ thực hiện.”

Minh Huy suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: “Hiện tại thì chưa biết, khi nào có anh sẽ cho biết. Còn bây giờ bắt đầu học thôi.”

Bảo Khang ngắm cái đồng hồ cát, trong lòng trở nên phấn chấn hơn. Minh Huy lại ghi được thêm một điểm trong lòng cậu rồi. Lúc này hình ảnh Minh Huy cũng trở nên cực kì tốt đẹp. Cậu chỉ muốn nhảy tưng tưng lên nhưng cậu cần giữ hình tượng trước mặt anh ta nên đành kiềm chế cảm xúc, đợi sau khi học xong anh ta đi về sẽ sống thật với mình.
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 26. Hãy Dành Cho Anh Một Ngày!

“Này em, khi nãy có nhớ đã hứa với anh cái gì không?”

“Dạ nhớ chứ.”

“Vậy thì hãy thực hiện nó đi.”

“Được, nhưng anh muốn em làm gì?”

“Dành một ngày đi chơi cùng anh có được không?”

“Chuyện… chuyện này thì…”

“Sao vậy? Không được sao?”

“Dạ không phải. Khi nào chúng ta đi vậy anh?”

“Ngày mai.”

“Dạ được! Mai là chủ nhật.”

Minh Huy gác máy. Vừa từ nhà Khang trở về mà đã lấy điện thoại gọi rồi. Trong lòng anh ta tự dưng háo hức một cách kì lạ, mong chờ ngày mai vô cùng. Anh trèo lên giường, mắt nhắm lại chuẩn bị ngủ nhưng không hiểu vì sao hình ảnh Khang em nó cứ hiện ra trong đầu anh ta. Minh Huy cố gắng xóa bỏ những điều ấy vì cậu không muốn mình bị mất ngủ. Bảo Khang thì trong lòng tự đặt câu hỏi: Sao anh ấy lại muốn mình đi chơi với anh ấy nhỉ? Cậu càng tìm câu trả lời, câu trả lời càng sợ cậu mà trốn đi mất. Rối trí, cậu nghe tiếng trái tim mình thổn thức. Cậu nhìn cái đồng hồ cát mà thầm cười. Lúc này, cậu cũng thấy hình ảnh của Minh Huy hiện ra, đưa cậu vào giấc ngủ thật say.

Trời đã sáng. Cái lạnh của ngày đông cũng gần mất đi. Bảo Khang thức dậy, chợt nhớ lại hôm nay sẽ đi chơi nên tức tốc chuẩn bị. Minh Huy đã sẵn sàng. Trông anh ta thật bảnh bao, phong độ.

Bảo Khang xin phép gia đình ra ngoài. Lần này cậu lại nói dối là đi sinh nhật của bạn. Thâm tâm cậu cắn rứt vô cùng.

“Cũng tại thầy mà em lại nói dối ba mẹ cơ đấy!” Bảo Khang chau mày.

Minh Huy cười thánh thiện: “Nhưng cũng hết cách rồi. Em không thể thất hứa được! Lên xe chúng ta xuất phát ngay thôi.”

“Đi đâu vậy anh?”

“Đến nơi rồi sẽ biết. Mà hôm nay em ăn mặc rất dễ thương đó!”

“Sao? Cảm ơn anh nhiều!” Mặc dù câu trả lời ngắn gọn có vẻ như nhạt nhẽo nhưng thật ra thì Bảo Khang đang rất vui sướng vì được anh ta khen.

Đến nơi, Minh Huy dẫn Bảo Khang đi vào khu vực công viên. Ở đây quả thật rất đẹp.

“Cùng anh ngắm cảnh nhé!”

“Ngắm cảnh ư? Cũng hay đó.” Bảo Khang cố gắng thôi, chứ cậu cho rằng đây là một hành động chán vô cùng. Chẳng lẽ chỉ đi ngắm cảnh thôi sao?

Minh Huy lấy ra một cái máy chụp hình hiện đại: “Hay là chúng ta chụp hình chung đi!”

“Chụp hình chung? Không được! Chúng ta có phải là người yêu hay vợ chồng đâu mà chụp hình chung.” Ở đâu ra cái quy luật không phải người yêu, không phải vợ chồng thì không được chụp hình chung?

“Tạo dáng đi mà…”

“Không!”

Cắt!

Minh Huy đã bấm nút chụp hình rồi. Anh ta mở ra xem lại, liền không nhịn được cười. Bảo Khang giật cái máy ảnh, nhìn mình trong đó cậu ta không khỏi rối bời, tìm cách xóa nhưng đã bị Huy giật lại.

“Đi đâu thế?”

“Đi rồi sẽ biết!”

Bảo Khang tái mét mặt mày: “Anh định… chơi cái trò đu quay này á hả?”

“Không thích sao?”

“Em… sợ độ cao!”

Minh Huy nhìn Bảo Khang, rồi nắm tay cậu kéo về phía mình: “Không sao đâu! Cứ nắm tay anh! Đừng lo, không chết đâu.”

“Không được đâu mà!” Bảo Khang tiếp tục từ chối.

Bảo Khang bắt đầu run nhưng cậu không thể chống cự trước sự thúc giục của anh ta.

“Bình tĩnh nhé! Có anh đây rồi!”

“Á… á… .á!”

Chưa kịp trả lời, đu quay đã quay. Bảo Khang càng lúc càng lên cao. Môi cậu tím rịm, gò má hóp lại. Cậu chỉ biết nhắm mắt. Cậu mong cho trò chơi mau chóng kết thúc, nếu kéo dài cậu sẽ ngất xỉu mất thôi. Minh Huy ngồi kế bên, đôi tay nắm chặt tay Bảo Khang, nhìn bộ dạng lúc này của Bảo Khang một lần nữa cũng không thể nhịn cười.

Bảo Khang bước xuống. Tay chân bủn rủn không chút sức lực, thở phào nhẹ nhõm. Cậu rất sợ độ cao nên đang trong tình trạng vô cùng khó khăn, bèn quay sang nhìn Minh Huy: “Thầy quả thật độc ác!”

Minh Huy giả vờ lạnh nhạt, không nghe thấy gì nhưng trong lòng cũng cảm thấy xót lắm.

"Chúng ta đi xem phim nhé!"

Bảo Khang thích xem phim tình cảm, Minh Huy thích xem phim võ thuật nhưng đành chìu Bảo Khang anh ta đành thử xem phim tình cảm một lần. Trong rạp chiếu phim, nhìn Bảo Khang cười, rồi lại khóc do quá nhập tâm vào phim, Minh Huy mới biết rằng: Em ấy thật trẻ con.

"Em có đói không?"

Hai người họ vào một nhà hàng gần đó. Cả hai đều gọi bò bít tết. Minh Huy nhìn Bảo Khang ăn, thì ra em ấy thật giống heo, ăn nhiều quá.

Thấm thoát một ngày chủ nhật đã trôi qua. Với cả hai, nó thật sự trôi rất nhanh. Dù không nói ra nhưng Minh Huy cảm thấy rất tiếc.

“Cảm ơn anh vì ngày hôm nay, mặc dù anh cũng đáng trách.”

“Anh mới phải cảm ơn em mới đúng.”
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 27. Kỳ nghỉ tuyệt vời

Như mọi năm, tết Dương lịch thì tất cả mọi người đều được nghỉ. Nhưng năm nay được nghỉ tới tận năm ngày, một khoảng thời gian đủ cho một chuyến đi chơi xa. Bảo Khang trong lòng háo hức vì cậu được ba mẹ cho về quê ngoại chơi. Cậu chỉ đi một mình thôi, còn ba mẹ cậu thì đợi tết Âm lịch về luôn thể.

Bảo Khang biết mình đi một mình sẽ rất nhàm, muốn tìm một người đi cùng cho vui. Ba mẹ thì không được, lại không có em hay anh chị gì hết, bạn bè thì cũng không được. Bảo Khang sắp buông xuôi chấp nhận việc này thì tự dưng lại nghĩ ra một suy nghĩ có phần hơi điên rồ: Sao mình không rủ anh ấy đi cùng? Trong lòng nuôi biết bao thứ hy vọng rằng anh ta sẽ nhận lời, Bảo Khang không chần chừ gì nữa lấy điện thoại ra gọi cho Minh Huy.

Lần đầu Minh Huy không bắt máy, lòng dạ Bảo Khang bồn chồn gọi lại lần hai. Lần này thì Minh Huy bắt máy, giọng nói vô cùng rõ ràng.

“A lô!” Minh Huy trả lời.

Bảo Khang đáp: “Dạ, em nè thầy.”

“Ừ, gọi thầy có gì không em?

Bảo Khang ậm ừ, lấy hết can đảm: “Em, em muốn rủ anh đi về quê ngoại của em chơi. Đi một mình thì buồn lắm. Anh đi cùng em được không?”

Minh Huy bên này bất ngờ: “Cái gì? Về quê ngoại em chơi à?”

Bảo Huy nghe thấy thế, nghĩ rằng thầy sẽ cự tuyệt tuyệt đối, đành chữa cháy: “Nếu thầy có việc hay không đi được cũng không sao.”

Vừa dứt lời, Bảo Khang nghe tiếng cười rõ to của Minh Huy trong điện thoại: “Không phải. Một cơ hội tốt để đi chơi như thế này thì làm sao từ chối được.”

Bảo Khang mừng rỡ trong sự bất ngờ có phần bất thình lình: “Vậy mai chúng ta đi nhé thầy! Thầy chuẩn bị đi.”

“Nhưng mà nhà ngoại em ở đâu?”

“Kiên Giang á thầy. Ở đó yên bình, cảnh đẹp và có nhiều thứ sẽ khiến thầy thích lắm đó.”

Minh Huy bên này khẽ gật đầu, trong dạ có hơi cảm thấy thú vị. Bảo Khang kết thúc trò chuyện, trong đầu hơi lâng lâng, cũng chẳng hiểu nổi mình sao lại có gan làm chuyện này chứ. Cậu khẽ rùng mình nghĩ lại nhưng cũng hên là thầy đã đồng ý nằm ngoài dự đoán.

Sáng hôm sau, Bảo Khang đã chuẩn bị đầy đủ, sẵn sàng và có mặt ở bến xe. Đã hơn mười phút, hai mươi phút… rồi gần một giờ trôi qua, Bảo Khang vô cùng sốt ruột vì chẳng thấy Minh Huy đâu, gọi điện anh ta cũng không thèm bắt máy.

Trên xe, bác tài đã hối thúc không biết bao nhiêu lần, làm Bảo Khang thật sự khó xử. Nên lên xe đi và sẽ báo cho anh ta không cần đi nữa hay tiếp tục chờ và sẽ cùng anh ta đi như dự định? Bảo Khang trong tình thế khốn cùng, tiến một bước không được, lùi một bước cũng không được. Cậu thật sự bị rối.

"Bảo Khang! Bảo Khang..."

Bảo Khang vừa nghe ai đó gọi tên mình, giọng nói nghe rất quen thuộc, liền ngoáy đầu xung quanh tìm kiếm.

“Sao giờ anh mới đến?!” Giọng nói lộ rõ ý đồ muốn ăn tươi nuốt sống người ta mà.

Minh Huy chạy thật nhanh lại, không kịp thở: “Tại vì có công chuyện đột xuất nên đến trễ. Bắt em phải đợi, xin lỗi!”

Ánh mắt Bảo Khang lúc này đầy hờn dỗi, không thèm quan tâm tới lời giải thích: “Sao gọi điện không bắt máy?”

"Hai người có đi không? Thật là rắc rối! Bắt mấy chục người chờ có một mình mình." Bác tài lại hối thúc, nhưng lần này có vẻ bực bội, cáo gắt hơn. Nếu hai người họ không đi lên xe ngay, tức khắc sẽ bị bỏ lại.

Minh Huy chưa kịp trả lời gì hết, đành mau chóng bước lên xe, mồ hôi từng giọt rơi trên trán anh ta. Vì lên sau cùng nên những hàng ghế tốt đã bị giành hết, chỉ còn lại dãy ghế sau cùng của xe. Bảo Khang xuống đó ngồi. Thấy Minh Huy còn đứng đó, trừng mắt: “Sao còn đứng đó? Hãy ngồi gần cửa sổ, em ngồi bên ở đây.”

Giọng nói Bảo Khang trở nên cọc lóc . Minh Huy cũng hiểu được tâm trạng của Bảo Khang lúc này nên cũng không muốn đổ dầu vào lửa.

Hai người ngồi gần nhau. Minh Huy ngồi gần cửa sổ, Bảo Khang ngồi gần anh ta. Hai người mặt lạnh không thèm nói chuyện với nhau, người nhìn ra ngoài cửa sổ, người mải mê đọc sách. Thỉnh thoảng, Minh Huy cố gắng bắt chuyện để còn mong xin lỗi cho em ấy nguôi giận, nhưng mọi sự đều bất thành. Bảo Khang không hiểu sao bản tính hôm nay lại khác thường như thế? Chỉ là tại đang nhất thời giận hờn, kiểu bản tính trẻ con ấy mà. Minh Huy chỉ cần tỏ ý hối lỗi chân thành, rồi thêm mấy cái hành động kiểu như lén nhìn Bảo Khang, chọc cười… thì chẳng bao lâu mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 28. Ngày đầu tiên ở quê ngoại

Hai người họ cứ giữ nguyên cái biểu cảm như vậy cho đến khi xe dừng chân lại. Bảo Khang và Minh Huy bước xuống xe. Lúc này, quả thực họ như lửa với nước. Người thì mặt không cảm xúc, kẻ thì mặt quá nhiều biểu cảm.

Quê của Khang ở Kiên Giang, một tỉnh thành miền Tây Nam Bộ. Nơi đây ruộng đồng trù phú, bát ngát, sông nước mênh mông, con người chân chất, nhiệt tình. Điều này thì không thể nào không gây ấn tượng mạnh cho khách nơi khác đến du lịch, và đối với người lần đầu đến như Minh Huy thì cũng không ngoại lệ.

“Wow! Đúng là một bức tranh non nước hữu tình!”

Minh Huy hít thở khí trời, sắc thái trở nên có thần hơn khi nãy. Bảo Khang đứng kế bên không chút cảm hứng. Thái độ đó làm Minh Huy khó chịu: “Này, em nói gì đi chứ! Im lặng như vậy là sao? Em không coi anh ra gì à?”

Bảo Khang đưa mắt nhìn Minh Huy: “Em đâu dám như vậy, kể cả khi thầy bắt người ta phải mỏi mòn chờ mình.”

“Chuyện hồi sáng anh cũng xin lỗi rồi mà!” Minh Huy nhận ra được ẩn ý sâu ẩn bên trong lời nói bóng gió đầy chua ngoa của Bảo Khang.

“Thôi đi, mau về nhà ngoại em thôi. Mặt trời cũng lên cao rồi.”

“Đưa đồ đây, anh xách cho.”

“Thôi không cần đâu!”

“Anh thật không hiểu em.”

“Ai cần thầy hiểu.”

Minh Huy đi theo sau Bảo Khang, dẫn lối về nhà ngoại của cậu ta.

"Đường nhỏ xíu vậy?"

"Con trâu kìa!"

Minh Huy đúng là người thành thị, cảm thấy thích thú, mới lạ với những thứ người thôn quê cho là bình thường. Men dọc theo con đường nhỏ dài ngoằn ngoèo, gập ghềnh mãi, cuối cùng nhà ngoại Bảo Khang cũng đã nằm ở phía trước tầm mắt.

Để đến nhà được bắt buộc phải đi qua một cây cầu bắc qua một cái kênh. Mà đặc biệt là cây cầu này lại là cây cầu tre. Bảo Khang thì khỏi phải nói đi qua một cách dễ dàng giống như đã chuyên nghiệp vậy. Qua tới bờ này, Bảo Khang định một mạch đi vào nhà nhưng lại dừng chân lại khi nghe tiếng cầu cứu đầy tha thiết của Minh Huy: “Khang ơi! Thầy… không qua được…”

Bộ dạng của Minh Huy thật là muốn làm cho người ta không thể nhịn cười. Bảo Khang cũng muốn cười phá lên nhưng vì còn giận nên không thèm cười: “Sao? Qua không được à? Sao giờ? Tự mình cứu mình đi thầy!”

“Bây giờ là lúc nào rồi còn nói khó nghe như vậy? Mau giúp thầy với!”

Bảo Khang giả vờ như chẳng nghe thấy gì, quay lưng bước vào nhà. Trong lòng cậu thầm nghĩ rằng Minh Huy anh ta sẽ đi qua một cách dễ dàng thôi.

Đi được dăm mười bước, một tiếng đùng vang lên từ đằng sau, Bảo Khang giật mình quay lại thì mặt mày hốt hoảng, quăng va-li, đồ đạc xuống đất, chạy nhanh lại gần bờ, nhảy xuống cứu Minh Huy. Minh Huy không biết bơi, hai tay với lên không ngừng. Giọng nói ngày một nhỏ dần và yếu đi, càng ngày càng đuối sâu xuống. Bảo Khang thật sự lo lắng, cậu dùng hết sức lực của mình để bơi tới cứu Minh Huy.

Do con kênh không sâu và không lớn nên việc cứu người đuối nước cũng không mấy khó khăn. Bảo Khang kéo Minh Huy lên bờ với sức lực gần như kiệt quệ. Cả hai ướt như chuột lột. Minh Huy không bất tĩnh nhưng không cử động gì hết, run rẫy trên bắp đùi của Bảo Khang, hồn vía chưa kịp hoàn. Bảo Khang cảm thấy có lỗi: “Anh có sao không? Cho em xin lỗi anh nha, cũng tại em hết. Em đúng là xấu mà.”

Minh Huy không thể nói thành lời nhưng không thể trách em ấy, liền lắc đầu. Bảo Khang đỡ Minh Huy dậy, dìu anh ta vào nhà.

Sau màn chào hỏi người lớn và giải thích chuyện tại sao cả hai bị ướt nhèm nhem như thế này, cả hai mới được phép thay đồ và nghỉ ngơi. Do nhà chỉ còn một phòng trống nên hai người họ sẽ ngủ cùng nhau trong căn phòng này.

“Anh cứ nằm đây nghỉ ngơi đi, em đi ra ngoài nằm võng được rồi.”

“Em nằm đây đi, anh ra ngoài đó nằm cho.”

“Không được đâu! Dù gì thì anh cũng là khách mà, với lại em…”

Tựa hồ như đoán được ý Bảo Khang sắp nói sẽ làm không khí mất vui, Minh Huy xen ngang:

“Không sao đâu! Em không còn giận anh là tốt rồi.”

Bảo Khang nghe xong, trong lòng suy nghĩ cái gì đó rồi cười thầm một mình.

Ngủ đi được một lúc, Minh Huy tỉnh dậy trong trạng thái không biết gì hết. Anh ta không biết mình đã ngủ được bao lâu nữa...
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 29. Lần đầu ngủ chung

Anh ta bước ra khỏi phòng, tìm người xung quanh mà chẳng thấy ai cả.

"Cả căn nhà chỉ còn lại mình mình?" Minh Huy thoáng nghĩ vậy. Anh ta như kẻ vô hồn lang thang đi khắp nơi. Tìm mãi mà chẳng thấy Bảo Khang đâu, cũng hơn năm giờ chiều rồi còn gì. Minh Huy quyết định lấy điện thoại gọi cho Bảo Khang.

“Alo, em nghe.” Bảo Khang nghe máy.

“Em đang ở đâu thế? Sao lại để thầy ở nhà một mình? Em thật to gan quá. Thầy lệnh cho em năm phút nữa phải xuất hiện ở trước mặt thầy.”

Bảo Khang cười hì: “Đâu phải ở trường đâu mà thầy ra lệnh cho em. Ở đây chắc anh cũng không thể phạt em được.”

“Anh không biết! Anh ở đâu vẫn là thầy, muôn đời vẫn là thầy, vạn lần vẫn là thầy. Học sinh phải nghe lời thầy.”

“Nếu em không thèm về thì sao?”

Minh Huy ậm ừ: “Tốt! Thầy sẽ tính sổ em một lần luôn, chuyện này với cả chuyện hồi trưa nữa.”

“Thôi, thôi được rồi. Em về liền. Chắc kiếp trước em mắc nợ thầy.”

Bảo Khang đang ở ngoài phiêu du giữa chốn đồng không hiu quạnh. Khung cảnh của buổi chiều tà nơi này thật làm người ta ngưỡng mộ, quá đẹp, quá thơ mộng.

“Sao, chịu về rồi à? Cuối cùng em vẫn còn biết sợ.” Minh Huy tỏ vẻ đắc ý khi thấy Bảo Khang về.

Bảo Khang cự tuyệt: “Không thèm đấu khẩu với anh. Em đi tắm đây!”

Lời vừa dứt liền khiến Minh Huy thật mất hứng. Anh ta vỡ mộng đấu khẩu cho đỡ chán rồi.

Trời càng lúc càng tối. Những cơn gió lạnh kéo về khiến người ta rùng mình. Gia đình ngoại Bảo Khang đang chuẩn bị ăn cơm tối, không khí quả thật ấm cúng, đầy đủ.

Bà ngoại Bảo Khang lấy đũa gắp đồ ăn cho Minh Huy: “Ăn đi! Thức ăn dân dã nhưng mà nó ngon lắm!”

Minh Huy cười đầy thiện chí, nhân cơ hội lấy lòng bà: “Dạ!” Anh cho thức ăn vào miệng: “Wow! Đúng là rất ngon đó ngoại. Trên thành phố không bằng ở dưới này.”

Bảo Khang ngồi bên này, lời anh ta vừa dứt, lập tức muốn nôn mửa, lòng trách thầm: Người gì đâu mà nịnh thấy sợ! Còn bà nữa, có khách quên mình luôn rồi.

Buổi cơm tối dần tàn. Bảo Khang định giúp bà ngoại rửa chén nhưng vừa ngỏ ý đã bị bà tuyệt đối không đồng ý, còn Minh Huy chẳng cần nói gì nhiều thì bà cũng vui vẻ cho rửa chén phụ. Bảo Khang có chút ghen tị với Minh Huy, cũng cảm thấy hơi buồn khi nghe bà ngoại chọc: Cháu của bà có biết rửa chén đâu, nhỡ làm vỡ chén bát thì sao? Bảo Khang giận, cốc thèm nữa, đành đi tìm cái để thư giãn.

Trời cũng đã gần khuya, những ánh đèn dần trở nên sáng hơn, tuy nó không hoa lệ như ở thành phố, nhưng nó vẫn có đặc biệt riêng.

"Thì ra em ở đây à?"

Bảo Khang quay người lại đã thấy Minh Huy anh ta chần dần trước mặt. Đột nhiên lại bị tụt cảm hứng một cách không phanh.

“Anh đúng là như một con ma, luôn làm em khó chịu. Anh đi chỗ khác chơi đi, em muốn ở một mình.”

Minh Huy hơi bất ngờ với thái độ này: “Sao vậy? Thầy tìm em nãy giờ đó.”

Lời nói này của anh ta Bảo Khang xem như là cơn gió thoáng qua, phớt lờ một cách đáo để. Hành động này làm Minh Huy khó hiểu: “Có chuyện gì vậy? Kể thầy nghe đi!”

Bảo Khang đáp: “Không có gì. Chỉ là em muốn ở đây một mình tận hưởng sở thích của mình thôi.”

“Sở thích? “

Minh Huy nhìn mặt Bảo Khang hiện đang ngước nhìn lên bầu trời, dùng trí tụê của mình suy ra: “Không lẽ… sở thích của em là một mình ngắm trăng sao?” Lời nói vẫn còn e dè không chắc chắn.

“Đúng vậy! Sở thích từ nhỏ của em.” Bảo Khang nhỏ nhẹ.

Minh Huy cũng nhìn lên vầng trăng. Mảnh trăng hôm nay thật đẹp làm sao. Trăng sáng vàng huyền bí, xa tít trên cao. Đúng lúc Minh Huy lại nổi máu của một nhà thi sĩ, tự cảm giác rằng vầng trăng thật cô đơn như chính con người anh bây giờ. Hình ảnh người xưa hiện lên mờ nhạt trong ánh mắt anh. Không khí thật thanh tĩnh...

“Em có một ước muốn hơi kì quái là…”

“Là gì?”

“Em nói anh không được cười, được không?”

“Chắc chắn!”

Bảo Khang cười nhẹ: “Đó là… được cùng người mình yêu ngồi trên sân thượng hay nóc nhà thế này, tựa vai vào nhau và ngắm trăng tâm tình.”

“Thật lãng mạng! Anh không ngờ em lại có ước mơ nhỏ như vậy.”

“Nó nhỏ nhưng không dễ gì thực hiện được. Thôi khuya rồi đi ngủ thôi anh!”

Minh Huy và Bảo Khang lưu luyến nhìn vầng trăng, gửi tâm sự của riêng mình vào đó.

“Anh ngủ ở trong đi!”

Minh Huy không đồng ý: “Em ngủ ở trong đi!”

“Thôi, anh ngủ trước đi. Anh không sợ ma à? Ma ở nông thôn còn ghê hơn trên thành thị đó.”

Minh Huy vừa nghe nhắc tới ma đã sợ thấu xương, đành ngủ trong để bảo đảm an toàn. Bảo Khang tắt đèn.

“Để đèn có được không?” Vẫn là Minh Huy sợ ma.

“Không được! Để đèn em ngủ không được.”

“Nhưng… anh sợ ma lắm.”

Bảo Khang cười thầm trong bụng: Đúng là nhát, dụ có chút mà đã sợ.

“Không sao! Có em ở đây rồi, anh cứ yên tâm ngủ.”

Bảo Khang cảm thấy mình cần có trách nhiệm trước việc làm anh ta lo sợ, nhưng cũng không thể nói rằng ở đây không có ma.

“Chỉ có một tấm chăn thôi sao? Ai đắp ai không đắp đây?”

“Anh cứ dùng một mình.”

“Không được, trời lạnh, chúng ta đắp chung đi, con trai với nhau mà.”

“Không sao, anh cứ tự nhiên đi mà.”

“Không được.”

Vừa dứt lời, Minh Huy đã phủ nửa người dưới của Bảo Khang bằng tắm chăn: “Hai người cùng dùng. Không được từ chối, tuyệt đối tuân theo. Đây là mệnh lệnh. Ngủ ngon!”

“Ngủ ngon.”

Lần đầu tiên cả hai ngủ chung với nhau, nên có chút không thoải mái, thiếu tự nhiên.

“Thầy nằm sát vào trong một tí nữa đi.”

“Vậy là sát lắm rồi.”

Bảo Khang nằm quay người đưa lưng vào, mắt nhắm lại: “Ngủ không được ngáy đó nha. Nếu không thì đừng trách em.”

“Biết rồi ông tướng, lải nhải hoài, ngủ đi.”
 
Bên trên