Thầy giáo hot boy - Cập nhật - Liêu Phong

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 40. Hãy để con được làm những gì mình thích (2)

Chuyện đã vỡ lở, Minh Huy không còn lí do gì mà che giấu: “Dạ, lâu nay con ra ngoài là để đi dạy kèm tìm thêm thu nhập mẹ ạ. Con sợ nếu nói ra mẹ sẽ không đồng ý nên mới phải nói dối như vậy. Con định có lúc thích hợp sẽ thưa với mẹ, nhưng không may đã bị mẹ biết chuyện trước.”

Mẹ anh ta định thần lại: “Gia cảnh của chúng ta không tốt à? Con thiếu cái gì thì con có thể nói mẹ, mẹ sẽ cho tiền con. Có cần phải khổ cực như vậy không con? Con đi làm như vậy, họ hàng biết được sẽ nghĩ như thế nào?”

Minh Huy giải thích: “Con có thể xin tiền mẹ, đúng vậy, nhưng con không muốn như thế chút nào mẹ à. Con đã lớn rồi nên muốn tự lập mẹ ạ! Công việc dạy thêm như thế này có hơi mệt nhưng vui lắm mẹ. Còn về phần họ hàng thì không sao hết mẹ. Con không quan tâm mọi người nghĩ như thế nào.”

Minh Huy tự tin như thế trước lời giải thích của mình. Anh đang hy vọng rằng mẹ mình sẽ thấu hiểu và chấp nhận. Nhưng mẹ anh ta không những không thông cảm mà còn lớn tiếng phản đối: “Con bị làm sao vậy hả? Từ trước tới giờ con đều làm theo lời mẹ. Không được, mẹ không đồng ý! Hãy mau xin nghỉ đi, nếu cần bồi thường hợp đồng mẹ sẵn sàng trả.”

Minh Huy hoàn toàn hụt hẫng: “Con xin mẹ, mẹ hãy để con làm những gì mà mình thích.”

Chỉ nghe đến việc bị bắt ngừng dạy kèm Minh Huy đã chán nản rồi. Niềm vui với anh ta cũng đã bị phản đối. Mẹ anh ta nhất mực quyết đoán: “Lời mẹ vừa nói con hãy thực hiện cho đúng. Nếu không thì đừng nhìn mặt mẹ nữa.”

Cuối cùng chỉ một câu như vậy thôi Minh Huy đã thật sự không thể làm gì. Anh ta rất có hiếu, vì thế có gan to bằng trời cũng không thể cãi lệnh.

“Mẹ…”

Vừa đúng lúc này ba anh ta bước vào tới nhà. Thấy cảnh Minh Huy đang quỳ gối trước mặt vợ, liền muốn biết chuyện gì đang xảy ra: “Có chuyện gì thế? Con đứng dậy đi, sao lại quỳ gối?”

Mẹ và anh ta không biết nên trả lời thế nào, hành động vô cùng lúng túng. Ba anh ta nhăn mày, khó chịu: “Được rồi, con ở đây, còn bà thì vào phòng cho tôi hỏi chuyện.”

Mẹ Minh Huy tuy tức giận nhưng cũng vì thương con nên không dám nói thẳng chuyện này, sợ chuyện sẽ lớn thêm. Đợi cha và mẹ mình khuất bóng, Minh Huy lấy điện thoại đi ra trước sân.

Mở điện thoại lên: ba cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là từ Bảo Khang. Anh nhanh chóng gọi lại. Bảo Khang bên này vừa nghe tiếng chuông là nhấc máy lên ngay: “Alô! Sao hôm nay thầy không đến?”

Minh Huy cười gượng: “Tại nhà có chuyện đột xuất nên không đi được. Em nói lại ba mẹ giúp anh nhé!”

Bảo Khang đáp: “Không sao đâu ạ! Nhưng… sao giọng anh hôm nay khác quá vậy? Anh đang có chuyện gì buồn sao?”

Minh Huy tiếp tục cười gượng: “Không có! Đâu có chuyện gì đâu.”

Bảo Khang nghi ngờ: “Có thật không? Anh đừng gạt em.”

Minh Huy tiếp tục cười: “Thật mà. Mà nếu anh có buồn chuyện gì thì chỉ có liên quan đến em thôi.”

“Em sao?” Bảo Khang hỏi lại.

...

"Em cư xử hồ đồ quá!"

"Như vậy có gì là sai?"

Minh Huy nghe thấy cuộc tranh cãi hiếm hoi từ ba mẹ mình, có phần không an tâm nên đành gián đoạn cuộc trò chuyện: “Thôi! Khi có cơ hội anh sẽ nói. Anh cúp máy đây. Em ngủ ngon!”

Nói xong liền chạy vô phòng ba mẹ.

Bảo Khang nghe lời chúc ngủ ngon này có phần dịu đi lo lắng. Cậu cũng an tâm hơn, không phải lo cho Minh Huy nữa.

“Ba mẹ đừng cãi nhau nữa!

Minh Huy đứng ngoài này nói vọng vào trong. Ít giây sau đó, ba anh mở cửa, cho phép anh ta vào.

Mẹ anh tiếp tục: “Ông không thương con mình sao? Nó đi dạy ở trường cực khổ vậy rồi, tối lại đi dạy thêm. Tôi nhất quyết không đồng ý.”

Ba Minh Huy không cùng ý kiến: “Nó lớn rồi, nên tự lập và va chạm với cuộc đời. Nó sẽ trưởng thành hơn. Tôi đã đồng ý rồi, bà cũng nên chấp nhận đi.”

Minh Huy nghe ba mình nói vậy có chút khởi sắc. Nhân lúc này, thêm lời lẽ thuyết phục: “Mẹ cũng nên cho con có quyền tự lo cho cuộc sống của mình. Con đã hai mươi mấy tuổi rồi còn gì. Hay mẹ muốn người ta, nhất là họ hàng nói con là một đứa ăn bám cha mẹ sao?”

Mẹ Minh Huy nghe đến đây, không còn phản đối lại. Suy ngẫm hồi lâu, bà mới nói: “Được rồi! Cha con ông làm gì thì làm đi.”

Minh Huy đã thuyết phục được rồi. Miệng không ngừng cảm ơn.

Bảo Khang ơi, anh không còn lo là sẽ không còn được ở bên em thường xuyên nữa rồi!
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 41. Điều tự nhiên nhất

Thế là sau cơn mưa trời lại sáng. Minh Huy cứ nghĩ rằng chuyện sẽ rất nghiêm trọng, nhưng thật không ngờ lại dễ dàng giải quyết như vậy. Chỉ cần đối mặt thôi chưa đủ, cần có đủ sự lạc quan để vững chãi vượt qua.

Trong cuộc sống, không phải chuyện gì cũng dễ giải quyết, không phải chuyện gì cũng khó giải quyết.

Minh Huy hôm nay không có tiết. Thời gian rảnh không biết làm gì, đành làm bạn với cây đàn piano kia. Minh Huy cũng có tài chơi nhạc lắm đấy!

"Sao mình không thử sáng tác một bài hát nhỉ?"

Trong phút cao hứng, Minh Huy đã nghĩ ra một ý tưởng như thế. Và rồi cảm xúc cứ lần lượt kéo tới, rung động trái tim anh. Từng nhịp đàn ngân lên tự nhiên, thật cảm xúc, thật dạt dào:

[ Cứ như điều tự nhiên, anh bắt đầu lo lắng cho em như một phần không thể mất.

Và rồi, con tim anh đã rung động, chính bởi những thứ thuộc về em.

Anh đã thích em, thích thật nhiều.

Cuộc sống luôn khó khăn, em sẽ cùng anh vượt qua chứ?

Hãy luôn hứa với anh nhé, em à!

Dù nhân gian có ghét bỏ chúng ta, tình yêu này vẫn cạnh bên chúng ta những phút yếu lòng…
]

Từng lời như những ý nghĩ trong lòng của Minh Huy. Hình ảnh của Bảo Khang cứ hiện lên mỗi khi anh đặt bút viết lời.

Anh cũng không hiểu nổi mình. Sao mình lại nghĩ đến Bảo Khang chứ? Đây là bài hát mình viết về tình yêu mà? Chắc... Nhưng không thể nào! Minh Huy lắc đầu.

Càng gạt bỏ những câu hỏi, tâm trí anh càng quan tâm đến câu hỏi đó. Anh càng nghĩ, vấn đề càng sâu hơn. Anh bắt đầu lên mạng tìm hiểu những thắc mắc này. Có nhiều đáp án được đưa ra, anh đều tuyệt đối không chấp nhận với lí do những thứ này không thật.

Anh có thể tự mình chối bỏ đáp án này hôm nay, nhưng ngày mai anh phải học cách chấp nhận.

Bây giờ đã là những ngày đầu của tháng hai. Chỉ còn vài tháng nữa để Bảo Khang chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp và đại học sắp tới. Cậu ta học hành ngày càng quyết liệt: buổi sáng học chính thức, buổi trưa học phụ đạo các môn, chiều tối cũng phải học tại nhà. Với cơ địa không được khỏe mạnh là bao, Bảo Khang ngày càng gầy đi trông rõ.

"Alô! Sao ạ? Tôi sẽ tới ngay!"

Mẹ Bảo Khang hối hả thay đồ, đóng cửa nhà, chạy xe đi ra ngoài.

“Bác đến rồi à? Cháu Khang bây giờ không sao rồi.”

Cô y tế của trường giọng điệu nhỏ nhẹ, thân thiện trấn an mẹ Bảo Khang. Mẹ Bảo Khang vẫn còn không yên tâm, ngồi xuống cạnh giường của cậu: “Cháu nó bị sao thế?” Đầy lo lắng.

Cô y tá đáp: “Cháu chỉ bị mệt quá nên ngất thôi. Bác đừng lo. Có lẽ do dạo này cháu học hơi nhiều nên gia đình cố gắng tạo điều kiện cho cháu nghỉ ngơi và nên cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho cháu.”

Mẹ Bảo Khang gật đầu, quay sang đưa tay mình sờ trán của cậu rồi khẽ lắc đầu.

Bảo Khang đã được gia đình xin phép nhà trường cho về nhà sớm. Cậu về tới nhà liền lên phòng nằm ngủ ngay. Tội nghiệp, nhìn gương mặt đủ biết là học hành đến nỗi kiệt sức rồi. Mẹ cậu nấu cháo xong, phải gọi nhiều lần cậu mới chịu thức dậy ăn một ít và rồi lại đánh một giấc thật sâu.

“Bảo Khang vẫn còn ngủ sao bác?” Là giọng của Minh Huy.

“Đúng rồi cháu. Cháu chịu khó lên trên đó đánh thức nó dậy rồi hãy bắt đầu dạy nhé!” Mẹ Bảo Khang trả lời.

Minh Huy gật đầu lễ phép, sau đó bước vào phòng Bảo Khang. Anh ta bước từng bước thật chậm, hành động cũng khe khẽ bởi anh ta sợ làm cậu giật mình tỉnh dậy.

Trước mặt Minh Huy lúc này là Bảo Khang. Anh ta che miệng lại cười khi thấy bộ dạng đang ngủ say của Bảo Khang. Đây không phải lần đầu trông thấy, mà đã là lần thứ hai. Cả hai lần, anh đều cười cũng bởi cậu ấy thật dễ thương.

Vừa vài giây trước anh ta còn cười, vừa vài giây sau nụ cười chợt tắt đi. Thay vào đó là một sự lo lắng không hề nhỏ.

"Chắc em mệt mỏi lắm, phải không? Em thật sự khiến anh lo lắng đó.". Minh Huy vừa nói, vừa tiến lại gần Bảo Khang, đôi tay vuốt mái tóc của cậu. Mẹ cậu đã kể hết chuyện cho anh ta biết.

Hành động này liền làm Bảo Khang mở mắt thức dậy. Minh Huy không kịp phản ứng.

“Anh...l àm gì vậy? Mấy giờ rồi?”

Bảo Khang lồm cồm ngồi dậy. Minh Huy định thần trả lời: “Gần bảy giờ rồi đó!”

“Sao?”

Lời Minh Huy vừa nói ra như một cú đánh làm Bảo Khang loạng choạng nhảy xuống giường.

“Từ từ... Không cần phải gấp như vậy đâu. Đi rửa mặt, ăn tối rồi hãy học.”

Bảo Khang không chịu: “Không được! Chúng ta bắt đầu học thôi. Không còn nhiều thời gian nữa.” Bảo Khang gấp gáp tay chân.

Minh Huy cũng không đồng ý, không ai chịu nhường ai cả. Lịch sử sắp ghi nhận cuộc đấu tranh giữa hai người, đột ngột bên ngoài có tiếng mở cửa. Mẹ Bảo Khang từ ngoài mở cửa đem thức ăn vào. Vậy là Bảo Khang có chống cự như thế nào thì vẫn phải ăn. Nhìn Bảo Khang ăn cơm nhưng trong lòng không cam, Minh Huy cười: “Đấy, cuối cùng em vẫn ăn đấy thôi. Ăn từ từ thôi.”

Bảo Khang chịu thua rồi nên hết lời để nói.

Ăn xong, hai người lại tiếp tục việc học và dạy. Hình ảnh lúc này cứ hiện lên trong mọi nghĩ suy của Minh Huy.

“Chúng ta kết thúc ở đây thôi. Hôm nay vậy là đủ rồi.”

Bảo Khang hỏi: “Sao sớm vậy anh?”

Minh Huy cú nhẹ vào đầu cậu: “Vậy là đủ rồi. Hôm nay, à không, từ đây về sau phải biết giữ gìn sức khỏe. Không được học quá nhiều, tránh bị như ngày hôm nay. Nghe rõ chưa?”

Bảo Khang có người quan tâm, trong lòng có gì đó ấm áp: “Em biết rồi.”

Hành động quan tâm này càng làm cho vị trí của Minh Huy trong lòng Bảo Khang tự nhiên tăng lên thêm một diện tích, mà chính cậu cũng không nhận ra.
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 42. Đó là sự quan tâm

Bảo Khang vẫn bất chấp sức khỏe, học hành một cách không lượng sức. Minh Huy vốn biết trước em ấy sẽ không nghe lời mình nên luôn âm thầm dõi theo Bảo Khang.

“Em chưa ăn cơm phải không?”

Giọng của Minh Huy phát ra từ chỗ cách Bảo Khang ngồi khoảng chừng mười bước. Bảo Khang hơi bất ngờ trước sự xuất hiện này: “Sao… thầy biết em chưa ăn?”

Minh Huy khoanh tay, nhăn mày: “Thầy không thể tin tưởng em được nữa rồi. Mau dọn dẹp tập sách, thầy dẫn em đi ăn.”

Nói xong, anh ta liền nắm tay Bảo Khang mà thúc giục cậu. Bảo Khang có chút cảm giác trước cái nắm tay này.

“Em ăn rồi.”

Minh Huy lại tiếp tục nhăn mày: “Em mong gạt được người khác chứ đừng mong gạt thầy. Mau đi ăn, nếu không lại ngất như hôm trước thì ai chịu trách nhiệm đây?”

Bảo Khang suy nghĩ lại, trong bụng cũng cảm thấy cồn cào. Nhưng cậu hơi lưỡng lự: “Nhưng… em còn chưa thuộc bài. Đi ăn, lỡ không học kịp biết làm thế nào?”

“Khi nào em học?”

“1 giờ rưỡi đó thầy!”

Minh Huy liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Còn khoảng một tiếng nữa. Thầy dẫn đi ăn khoảng hai mươi phút, xong thầy chở về trường cho. Khi đó cũng còn thời gian để học, yên tâm!”

Bảo Khang còn chưa kịp gật đầu đồng ý, anh ta đã khom người xuống lấy tập sách bỏ vào cặp của Bảo Khang. Xong, anh ta nắm tay kéo Bảo Khang đi mặc lời của Bảo Khang: “Em tự đi được mà. Thầy buông tay ra đi, người ta nhìn kìa.”

Hai người ghé vào một quán ăn ở gần trường. Minh Huy không hỏi Bảo Khang chọn món gì đã gọi ba phần cơm sườn. Bảo Khang trêu chọc: “Em không thích cơm sườn nhưng cũng sẽ ăn vì thầy lỡ gọi rồi. Nhưng em hơi bất ngờ vì thầy… ham ăn đến như vậy. Thật là mất hết hình tượng , thầy Huy tham ăn.”

Bảo Khang nói xong, cười điên rồ như thể đâm chọt ai đó là niềm vui của cậu. Minh Huy ngồi đối diện không hiểu gì nhưng cũng chả thèm trả lời.

Vừa lúc này, người phục vụ đem đồ ăn ra. Minh Huy lấy một phần cho mình, còn hai phần còn lại đưa cho Bảo Khang. Bảo Khang ngớ người: “Vậy là thế nào? Không phải thầy ăn hai phần à?”

“Không! Em phải ăn hai phần để còn có sức học nữa.” Minh Huy rốt cục cũng hiểu ý nghĩa những lời Bảo Khang nói khi nãy.

Bảo Khang nhìn những hai phần cơm, ngán ngẫm: “Em ăn không nổi. Thầy ăn hai phần đi!”

Minh Huy trợn mắt: “Em phải ăn! Không bàn cãi gì nữa.”

Bảo Khang cố gắng nuốt trôi từng hạt cơm. Minh Huy ăn xong, ngồi nhìn Bảo Khang ăn, tự dưng cười.

Ăn xong, Bảo Khang định trả tiền nhưng Minh Huy nhất quyết không cho. Anh ta trả tiền xong, sau đó chở Bảo Khang về trường chuẩn bị cho buổi học phụ đạo.

“Sao thầy lại chở em đi ăn, lại còn trả tiền nữa chứ? Làm em thấy ngại lắm.”

Minh Huy mở chai nước suối mua khi nãy đưa Bảo Khang: “Hỏi chi? Mà nè, bắt đầu từ ngày mai em phải ăn cơm mỗi khi ở lại học phụ đạo đó nhe. Nếu thầy biết em lười biếng ăn, thầy sẽ mua cơm hộp đem lên tận lớp cho em ăn đó. Không phải là hai phần như hôm nay đâu, mà là ba phần. Cứ mỗi lần phát hiện em không ăn, số lượng hộp cơm thầy mua sẽ tăng lên, đương nhiên là em phải ăn hết, bắt buộc.”

Bảo Khang nghe xong, thần kinh liền rối loạn: “Nhưng mà…”

Minh Huy cắt ngang: “Không nhưng nhị gì hết! Không được cãi lại. Nếu không thầy sẽ báo việc này cho ba mẹ em biết.”

Bảo Khang hết đường chống cự. Minh Huy bước đi, Bảo Khang ngồi lại băng ghế mở tập ra học bài. Trong lòng muôn vạn câu hỏi vì sao được đặt ra, tất cả đều liên quan tới Minh Huy.

Minh Huy bước đi, vài lần quay lại nhìn Bảo Khang, nói nhỏ: "Đó chính là sự quan tâm đấy, ngốc!"
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 43. Giữa chúng ta rốt cuộc là gì đây?

Một ngày nữa lại trôi qua. Cuộc sống luôn là một chuỗi tuần hoàn của các sự việc.

Bảo Khang đang xem phim Secret of love, một bộ phim nói về tình yêu. Trong phim, chàng trai thích cô gái, luôn quan tâm và chăm sóc cô gái nhưng cô gái lại không nhận ra tình yêu đó. Đến cuối phim, cô gái mới nhận ra thì không may chàng trai qua đời.

Bảo Khang xem, đến phút cuối nước mắt tự dưng chảy không ngừng. Cậu lấy tay lau khô, kìm nén cảm xúc, thầm trách: "Đạo diễn nghĩ gì khi cho bộ phim kết thúc như vậy chứ? Có phải là rất tàn nhẫn không? Chàng trai phải được ở cạnh người con gái! Khổ sở theo đuổi như vậy mà..."

Đau thương xen lẫn những cảm giác hạnh phúc, bộ phim đã mang đến cho cậu thật nhiều trầm tư. Cậu thầm ước sẽ có một tình yêu đẹp như thế nhưng nhất quyết không phải kết thúc kiểu như vậy.

Ngày hôm sau, như thường khi cậu phải ở lại trường chuẩn bị cho buổi học phụ đạo. Thời gian không còn nhiều nên cậu luôn chú tâm, chăm chỉ học hành. Nhưng với bản chất của cậu, ngay cả sức khỏe cậu cũng không màng đến. Minh Huy dường như đã đoán trước được, hiểu rõ được bản chất xấu xa này của Bảo Khang, nên chẳng mấy xem trọng lời hứa hôm trước của cậu. Dù có hứa nghìn lần, vạn lần, triệu lần đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ quên và không thực hiện.

“Này, em đã ăn cơm chưa đấy?”

Bảo Khang nghe giọng của Minh Huy qua điện thoại, trong đầu mới sực nhớ đến lời hứa. Nghe giọng anh ta có vẻ khó chịu, Bảo Khang sợ sẽ phiền phức nên nói bừa: “Dạ… em đang ăn nè thầy.”

Minh Huy cười: “Em quả là có tài nói dối.”

Nói xong Minh Huy cúp điện thoại. Bảo Khang giật mình khi thấy Minh Huy đang tiến về phía mình. Anh ta chỉ cách Bảo Khang chỉ khoảng năm mươi bước, nên Bảo Khang đã nằm trong tầm mắt của anh.

Bảo Khang định chạy trốn vì chuyện xấu này đã bị bại lộ, nhưng chưa kịp chạy đã bị Minh Huy nắm tay ghì lại.

“Em định chạy trốn sao? Hôm nay em trốn được anh, ngày mai có trốn được không?” Minh Huy nhăn mặt, không hài lòng.

Bảo Khang hết đường chạy: “Em…” Nhất thời không có lời biện minh.

Minh Huy vẫn giữ thái độ khó chịu, đưa hộp cơm trên tay cho Bảo Khang: “Em thật lì đó. Mau ăn hết phần cơm này.”

Bảo Khang mở to mắt khi mở hộp cơm ra: “Là cái này? Đây không phải là thức ăn tiệm?”

Minh Huy lắc đầu: “Ừ! Đây là đồ ăn do thầy làm, bắt buộc em phải ăn. Từ đây cho đến khi thi, thầy sẽ quản chuyện này của em.”

Bảo Khang thích thú: “Lần đầu được thầy nấu cơm cho ăn. Thích quá! Phải thử qua tài nghệ của thầy.”

Minh Huy cuối cùng không thể giữ nổi bộ mặt khó chịu, đành cười: “Ngon khỏi chê. Mà có ngon quá thì cũng đừng khen, ngại lắm!

Bảo Khang cười rồi bắt đầu ăn. Miệng luôn miệng khen ngon. Cơm dần dần ít lại, và không còn gì. Đến đây, cậu sực nhớ lại chuyện trước: “À, đây không phải là lần đầu tiên. Lúc trước em đã ăn món mì do thầy làm rồi.”

Minh Huy nghe nhắc tới chuyện này, liền tự hào: “Hôm đó thầy thắng em thì phải?”

Bảo Khang lắc đầu: “Em nhớ là em thắng mà!”

Minh Huy phản đối: “Là thầy mà.”

Bảo Khang không chịu: “Là em.”

Minh Huy thật sự cũng không nhớ ai thắng ai thua: “Ai thắng cũng được. Chỉ cần tài nấu ăn của thầy được công nhận là được rồi.”

Câu nói này quả thật có sức thuyết phục lớn. Bảo Khang không muốn cự cãi thêm.

Ngày hôm sau nữa, Bảo Khang cũng ở lại trường. Bảo Khang cảm thấy hơi mệt trong người, chống tai lên ghế đá, tựa vào lưng ghế. Gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi. Đôi mắt muốn nhắm lại nhưng kì thực không nhắm lại. Cậu còn phải ôn bài! Ngay đúng lúc này, Minh Huy lại xuất hiện. Anh ta dõi theo Bảo Khang suốt mấy ngày nay.

“Tựa vào vai thầy ngủ chút xíu đi, khi nào gần tới giờ học thầy sẽ gọi.”

Bảo Khang nghe vậy, có chút ngượng ngạo: “Ở đây mà làm như vậy kì lắm! Dù gì cũng cảm ơn ý tốt của thầy.”

Minh Huy dang tay ra đằng sau lưng Bảo Khang: “Không sao! Em mệt lắm rồi mà.”

Bảo Khang cũng mệt. Đến lúc này không thể chịu nổi nữa, cậu đành quên đi mọi thứ xung quanh tựa vào bờ vai của Minh Huy mà ngủ đi.

Cảm giác có gì đó xao xuyến dâng trong lòng ngực cậu. Minh Huy cũng thế, anh ta không hiểu sao mình lại làm như thế.

Bảo Khang nhắm mắt lại, miệng vẫn không quên hỏi rằng: “Sao thầy lại đối xử tốt với em như vậy?”

Minh Huy không định trả lời, Bảo Khang lại nói lời cuối trước khi thật sự ngủ: “Giữa chúng ta rốt cuộc là gì đây? Sao thầy lại làm cho em có cảm giác đặc biệt như thế này?”

Minh Huy nghe tới đây, liền nói nhỏ: "Thầy cũng không xác định rõ nữa, làm sao có thể trả lời em?”
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 44. Em cần câu trả lời?

Minh Huy gọi Bảo Khang dậy vì đã tới giờ học. Cậu mê man tỉnh dậy.

“Cảm ơn thầy, nhưng…”

Minh Huy có phần khó hiểu trước sự đắn đo của Bảo Khang: “Thôi, vào học đi. Trễ bây giờ!”

Bảo Khang nghe tới từ trễ thôi là đã sợ rồi. Nhìn thấy bộ dạng lúng túng này của Bảo Khang, Minh Huy anh ta không khỏi nhịn cười.

Bảo Khang dù có vội vàng hay hậu đậu như thế nào vẫn không thể quên câu hỏi mà mình muốn đặt ra cho Minh Huy. Nhưng cậu ngại đối mặt với điều đó, một vấn đề không thể miêu tả bằng bất kì tính từ nào.

Nhưng cậu càng sợ đối mặt thì cậu càng muốn biết rõ câu trả lời. Buổi học tối nay là thời cơ thích hợp.

Minh Huy vẫn như bình thường đến nhà Bảo Khang dạy.

Bảo Khang thấy Minh Huy đến, trong lòng hồi hộp. Cậu quyết tâm sẽ lấy hết can đảm để hỏi chuyện này cho ra lẽ.

Minh Huy bước lên tới phòng, không kịp nói gì đã bị Bảo Khang tra khảo: “Anh vào đây, em có chuyện muốn hỏi.”

Minh Huy bị thái độ vội vã, hấp tấp này làm cho kinh ngạc. Bảo Khang nhìn Minh Huy, lúc đầu có hơi chần chừ, sau đó cũng mạnh dạn hỏi: “Anh… chưa trả lời câu hỏi của em lúc trưa!”

Minh Huy sờ sờ đầu, liền sau đó mặt đỏ ửng lên, giọng ấp úng: “Chuyện… gì? Câu hỏi nào?”

Bảo Khang biết chắc Minh Huy đã nghe thấy câu hỏi của mình nhưng đang cố tình giả vờ không biết: “Anh đừng giả vờ như thế nữa! Nếu anh không nhớ thì em sẽ nhắc lại…”

Bảo Khang chưa kịp hoàn thành xong lời nói, đã bị mẹ cậu cắt ngang. Đúng là phá hỏng chuyện tốt.

Mẹ cậu thấy thái độ của hai người có chút khác thường: “Có chuyện gì vậy hai đứa?”

Bảo Khang và Minh Huy nhìn nhau, hàm ý muốn đối phương trả lời. Minh Huy vốn ăn nói khéo léo hơn nên trả lời: “Dạ không có gì đâu bác, chúng con chỉ là đang bàn về cách học mới hiệu quả hơ, có phải không Bảo Khang?”

Nói xong, anh ta liền nháy mắt ra dấu cho Bảo Khang. Bảo Khang hiểu được liền gật đầu: “Dạ, dạ đúng rồi mẹ! Mẹ mau ra ngoài để tụi con tiếp tục đi mẹ.”

Mẹ Bảo Khang khó chịu với thái độ này: “Được rồi! Được rồi! Uống sữa xong mới học tiếp đó!”

Minh Huy thở phào nhẹ nhõm, vì nếu tình cờ mẹ Bảo Khang nghe được những chuyện này thì sẽ giải thích như thế nào?

Đợi mẹ rời khỏi phòng, cách xa một khoảng cách an toàn, Bảo Khang mới tiếp tục một việc hệ trọng cực đại: “Giữa anh với em rốt cuộc là gì đây? Anh mau chóng trả lời đi!”

Minh Huy có hơi ngại: “Giữa chúng ta? Em thật không bình thường.”

Bảo Khang nghe câu trả lời không được hài lòng: “Em rất tỉnh nhe! Nếu anh không có gì với em, vậy tại sao anh lại quan tâm em nhiều đến như thế?”

Minh Huy không định trả lời câu hỏi này, mục đích chủ yếu là trốn tránh nên nói bừa vài câu: “Không được hỏi nữa! Làm bài tập đi! Nhanh lên!”

Dù có gáng hỏi bảo nhiêu lần, câu trả lời vẫn đại loại là những câu vớ vẩn. Bảo Khang vẫn không hạ quyết tâm, cậu lấy câu thua keo này bày keo khác làm động lực để thực hiện.

Minh Huy cũng đang âm thầm tập trung trí não tìm kiếm đáp án cho Bảo Khang và cũng chính cho bản thân mình. Nhưng câu hỏi này quả thực không dễ để trả lời. Càng nghĩ, anh ta càng bấn loạn. Anh ta cho rằng giải một bài Toán còn dễ hơn giải câu hỏi này.

Về phần Bảo Khang, gặp Minh Huy ở đâu là cậu hỏi ở đó.

Lần đầu tiên, Minh Huy trả lời: "Chưa có đáp án."

Lần thứ hai, Minh Huy trả lời: "Đang suy nghĩ."

Lần thứ ba, Minh Huy vừa thấy Bảo Khang đã nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt của cậu.

Lần thứ tư, Minh Huy lại chạy trốn khi gặp Bảo Khang trên đường. Bảo Khang rượt theo và đã tìm thấy. Cậu đi theo Minh Huy, miệng vẫn không ngừng hỏi. Minh Huy chọn cách im lặng.

Suốt mấy ngày nay, Bảo Khang cứ liên tục hỏi như vậy, Minh Huy cảm thấy rất mệt não. Bảo Khang vẫn dai như đỉa, chưa muốn từ bỏ.

Hôm nay, Bảo Khang tiếp tục ở lại trường. Lần này có hơi ngoan hơn là vì cậu đã biết phải ăn cơm để có sức học, phải nghỉ ngơi để có sức học. Cậu đang nhìn xung quanh xem Minh Huy có xuất hiện nữa không, chủ yếu là để hỏi cho rõ chuyện mấy hôm trước thôi.

Sao mình lại muốn biết đáp án đến như vậy? Giữa mình với anh ta chỉ là quan hệ thầy trò thôi mà! Bảo Khang tự nói với mình, nhưng không ngờ lại để cho Minh Huy nghe. Anh ta lên tiếng: “Biết suy nghĩ rồi đó!”

Thanh âm không hẹn trước mày đột ngột phát ra từ đằng sau khiến Bảo Khang một phen rớt tim ra ngoài: “Thầy thật là biết cách hù dọa chết người!”

Minh Huy tiến lại ngồi kế bên Bảo Khang trên ghế đá: “Hôm nay em thật ngoan đó. Biết lo cho sức khỏe của mình là tốt rồi.”

Bảo Khang nghe khen như vậy, hãnh diện: “Em là cháu ngoan Bác Hồ mà! Mà nè, thầy không cần trả lời nữa. Em tự tìm được đáp án rồi. Giữa chúng ta chỉ là tình thầy trò thôi, phải không thầy?”

Minh Huy nghe cậu nói như vậy, dù thật sự đó không khớp với câu trả lời của mình nhưng cũng đại khái gật đầu.

Nhìn sự vô tư của em ấy, Minh Huy có hơi chạnh lòng cùng một thứ gì đó rất không thoải mái. Bảo Khang uống nước xong, tiếp tục nói: “Em muốn ngày nào em có học buổi chiều, thầy cũng ở bên em như thế này. Sẽ rất vui! Được không thầy?

Minh Huy chẳng ngại ngần, suy nghĩ thêm gì mà gật đầu: “Được chứ!”

Nói xong, liền nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu Bảo Khang. Bảo Khang thích thú với hành động này, bất chấp những ai xung quanh mà nằm xuống, đầu kê trên bắp đùi Minh Huy mà ngủ đi.

Minh Huy không ngại hay đau chân, vẫn mải miết ngắm nhìn trạng thái này của Bảo Khang.

Anh sẽ luôn bên em như thế này mà.
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 45. Đồng tính thì đã sao?

Suốt mấy tuần nay, hành động có hơi thân mật của Bảo Khang và Minh Huy ở trường đã bị dị nghị, bàn tán ở khắp nơi.

Bảo Khang không hề biết được mọi người đang nói về chuyện gì, chỉ biết mỗi lần đi đến đâu là đều bị học sinh trong trường nhìn ngó, chỉ trỏ. Vào trong lớp thì cậu dường như đang bị cô lập. Chỗ cậu ngồi không ai dám ngồi gần, cậu hỏi bài thì bạn bè trong lớp trả lời hết sức rụt rè. Cậu có hơi bất mãn nhưng cũng chẳng thèm tìm hiểu nguyên nhân.

Bảo Khang cảm thấy khó chịu trong bụng nên vào trong nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu. Ở trong này, cậu đã tình cờ nghe được tất cả những lời nói của một đám con trai.

"Này, ấy hôm nay tụi mày có nghe chuyện của thằng Bảo Khang lớp 12A1 với ông thầy Minh Huy không?"

"Chuyện hai người này bị bê đê đó hả? Cả trường này ai mà không biết!"

"Cũng phải! Bây giờ tao thấy ghê quá mày ơi, tao không dám tới gần hai người họ luôn."

"Tao cũng vậy! Nhìn ông thầy Minh Huy đẹp trai, mạnh mẽ vậy mà lại là bê đê. Thời buổi này trai đẹp toàn bê đê không, mày thấy đúng không?"

"Quá chuẩn! Còn thằng Bảo Khang thì nhìn là biết bóng rồi. Nhìn cứ như con gái.”

Bảo Khang như bị ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim. Cậu nghe thấy tất cả, nước mắt rơi như mưa tuôn. Cậu lấy tay che miệng lại, không cho tiếng nấc phát lên.

"Không ngờ rằng mình là nhân vật chính của mọi người trong mấy ngày hôm nay. Mình phải làm gì bây giờ đây?" Bảo Khang đau khổ.

Đợi những người này rời khỏi, Bảo Khang mới dám khóc thành tiếng. Nước mắt cứ không ngừng rơi, có lẽ do tổn thương quá lớn. Hai từ bê đê và bóng cứ lẩn quẩn trong mọi ngõ ngách tâm trí của cậu. Nó như một liều thuốc rất độc, rất rất rất độc khiến cậu dường như chẳng còn như thấy ánh sáng phía trước. Mọi tổn thương cứ dần dần lớn lên trong người.

Mặc dù, cậu đã biết rằng mình là người đồng tính và từng nhiều lần chấp nhận điều này, nhưng sao khi bị mọi người phát hiện cậu lại như thế này?

Là con người ai cũng có quyền được sống thật với bản thân mình?

Bảo Khang không còn tin vào cái thế giới này nữa. Đồng tính thì đã sao? Đồng tính thì có gì xấu? Có ai muốn mình là người đồng tính bao giờ?

Cậu chán ghét bản thân mình đến phát điên. Thân thể này, cậu đã quý giá biết dường nào.

Bảo Khang từng bước loạng choạng về lớp. Khi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, phía trước cậu là một đám nam sinh có vẻ khá lưu manh. Chắc chắn là học sinh cá biệt!

Một nam sinh mặt đầy sát khí bước lên, túm lấy cổ áo cậu: “Mày thật đáng thương! Thứ như mày tồn tại để làm gì? Chỉ để cho xã hội dơ bẩn thôi. Thật là làm mất mặt bọn con trai tụi tao quá, phải không tụi bây?”

Bảo Khang nghe những lời nói này, đúng là một sỉ nhục lớn. Những tiếng cười của bọn chúng càng làm cho cậu túng quẫn hơn. Cậu nhìn tụi nó, đôi mắt đầy đáng thương: “Đồng tính thì đã sao chứ?”

Lời nói này vừa nói ra đã có tác dụng phụ ngay. Đó là một cú đánh vào bụng cậu. Cậu đau đớn hơn bao giờ hết. Cậu bi oan ước rằng giá như người này dùng lực mạnh thật mạnh đá vào bụng cho cậu thổ huyết mà chết đi cho rồi.

Bất cứ trong hoàn cảnh nào, cũng đừng đem tính mạng ra làm cách giải quyết.

Chỉ là xu hướng tình dục khác biệt thôi mà, khác biệt thì không được chấp nhận sao?
 
Tham gia
30/7/16
Bài viết
46
Gạo
0,0
Ồ đam mỹ hả? 3onion24 Truyện này ta có lướt qua ở đâu đó rồi, trang sstruyen hay webtruyen gì đó, mà hình như tác giả là gái? Tên khác thì phải?
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Ồ đam mỹ hả? 3onion24 Truyện này ta có lướt qua ở đâu đó rồi, trang sstruyen hay webtruyen gì đó, mà hình như tác giả là gái? Tên khác thì phải?
Truyện này có đăng trên các diễn đàn khác, và cùng một tác giả bạn nhé! Tác giả là Liêu Phong, là nam bạn nhé. Xin cảm ơn bạn! :)
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 46. Có anh đây rồi, hãy yên tâm!

Bọn con trai này ngứa ngáy tay chân, dùng nắm đấm liên tục vào Bảo Khang. Bảo Khang dù có muốn chạy cũng chạy không thoát, dù có muốn phản kháng cũng đánh không lại bọn họ nên đành cam chịu đòn.

"Dừng lại!"

Minh Huy từ xa tiến lại gần. Đám nam sinh dừng tay lại, bị bộ mặt bừng bừng nóng giận như muốn ăn thịt người này dọa đến khiếp sợ. Minh Huy trợn to mắt, ánh mắt không ngừng trừng nhìn bọn họ, giọng nói lạnh lùng đầy sát khí: “Tụi bây mau cút khỏi đây trước khi thầy không kiềm chế được hành động của mình! Nếu không, hậu quả sẽ rất khó lường.”

Ai nấy đều sợ chạy mất dép, chỉ còn tên đại ca ngang ngược ở lại, giọng đầy thách thức: “Thầy, à, em không biết xưng thầy hay xưng cô nữa. Làm…”

Bốp!

Hắn chưa kịp nói hoàn thành câu, nhưng những từ ngữ vừa thốt ra quả thật làm Minh Huy sôi máu khùng lên nên đá cho hắn một cước vào bụng. Hắn ngã xuống, gương mặt tái mét, cố gắng lếch đi. Minh Huy đã không thể chịu nổi, kéo hắn dậy: “Mày quả thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Hôm nay tao sẽ cho mày đi xuống gặp Diêm vương. Tiễn mày trước một đoạn.”

Nói xong, Minh Huy liền giơ nắm đắm lên, liên tục đánh về phía tên học sinh đại ca, càng lúc càng mạnh tay, càng lúc càng tức giận, miệng nói: “Mày không biết đụng vào thứ của thầy sẽ có hậu quả gì sao?” Bảo Khang cố gắng cản lại: “Đừng đánh nữa! Nếu không sẽ có án mạng đó thầy.”

Minh Huy nhìn Bảo Khang, thái độ có chút lo lắng. Anh ta tha mạng chết cho tên này. Nhém chút nữa là anh ta đã mang tội giết người rồi.

Bảo Khang đã khô nước mắt, giọng nói bình tĩnh hơn: “Thầy không cần làm như vậy vì em đâu. Cảm ơn thầy nhiều.”

Giọng nói của Bảo Khang có chút khàng và bất cần. Cậu ta không nhìn thẳng vào mặt Minh Huy.

Anh ta thật sự đau xót khi nhìn thấy cảnh tượng này. Đến đây anh càng ghét bỏ bọn người đã làm cho em ấy bị tổn thương.

“Em có đau lắm không?”

Lời lẽ quan tâm này càng làm cho Bảo Khang bi oan hơn: “Em… không cần sự thương hại của thầy đâu.”

Bảo Khang vừa dứt lời, Minh Huy đã nắm chặt đôi tay Bảo Khang, một cái nắm thật chặt. Bảo Khang giãy giụa, dùng chút sức yếu còn lại đẩy ra nhưng không thể: “Thầy buông tay ra, em không muốn gặp bất cứ ai ngay lúc này.”

Minh Huy khó chịu: “Không được! Chuyện này là do thầy mà ra.”

Bảo Khang đã thấy gương mặt đầy lo lắng của Minh Huy, giọng nói trở nên yếu đuối hơn nữa: “Không… phải là như vậy! Tất cả đều là tại em. Chuyện sớm muộn cũng bị phát hiện thôi. Em phải tự mình đối mặt thôi.”

Minh Huy nghe vậy càng lo lắng hơn: “Mau, đi khỏi nơi này thôi!”

Đi kèm lời nói là hành động. Minh Huy kéo Bảo Khang đi. Bảo Khang không đồng ý nhưng đứng trước thái độ cứng rắn này cũng đành bất lực.

Minh Huy chở Bảo Khang tới một nơi khá vắng người, xung quanh là một khung cảnh rất đẹp.

“Em đang buồn lắm, không có hứng ngắm cảnh đâu.”

Minh Huy nắm tay Bảo Khang, ôm cậu ta vào lòng: “Anh biết! Anh biết em đang đau buồn, tủi hờn như thế nào. Ở đây không có ai ngoài hai chúng ta, nếu em muốn khóc thì hãy khóc đi. Sau khi khóc xong chắc sẽ cảm thấy đỡ hơn.”

Nghe tới đây, bao nhiêu cảm xúc dồn nén từ lúc trong nhà vệ sinh biến thành những giọt nước mắt vội vã rơi từ khóe mắt Bảo Khang, thắm ướt trên đôi vai của Minh Huy.

Từng giọt nước mắt là từng nỗi buồn, nỗi đau, sự tổn thương, hờn giận. Nước mắt rơi nhiều chứng tỏ lòng Bảo Khang đang rất nặng nề.

Minh Huy cảm nhận được vị đắng của nước mắt, vỗ về an ủi: “Có anh ở đây rồi, hãy yên tâm!”

Câu nói này khiến Bảo Khang càng ôm chặt hơn.
 

Liêu Phong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/12/14
Bài viết
133
Gạo
180,0
Chương 47. Chỉ cần không để ý là được

Ánh hoàng hôn dần buông. Bảo Khang và Minh Huy ngồi tâm sự.

Thấy Bảo Khang không nói gì, Minh Huy bắt chuyện trước: “Hoàng hôn ở đây thật đẹp có phải không?”

Bảo Khang ngồi bó gối trả lời: “Không phải đẹp, mà là rất đẹp.”

Minh Huy thở dài: “Ừ. Em còn buồn nữa không?”

Bảo Khang nhìn Minh Huy. Hai ánh mắt đối diện nhau. Khoảng vài phút sau Bảo Khang mới trả lời: “Em không thấy buồn mà em chỉ tội nghiệp cho mình mà thôi. Em không biết đối diện với điều này ra sao nữa. Nếu cha mẹ của em biết thì họ sẽ như thế nào đây? Rồi mọi người nữa... Em thật sự rất sợ mình bị họ đem ra bàn tán.”

Nói đến đây, đôi mắt Bảo Khang đăm chiêu nhìn về phía mặt trời lặn, có chút buồn. Minh Huy thấy vậy nên an ủi: “Đừng lo lắng! Chỉ cần em dũng cảm đối mặt, chỉ cần em bỏ ngoài tai những lời ác ý thì sẽ ổn thôi. Bây giờ là thế kỉ nào rồi, đâu còn là thời phong kiến đâu. Cố lên!”

Bảo Khang nghe vậy, trong lòng vô cùng cảm kích: “Anh không những không ghét bỏ em mà còn luôn động viên, an ủi em. Em thật sự rất biết ơn.”

Minh Huy cười và choàng tay lên cổ Bảo Khang. Hai người ở lại thêm một chút rồi mới về.

“Nếu có gì đó khó khăn hãy gọi cho anh.”

Minh Huy vẫn không yên tâm, dặn dò Bảo Khang đủ điều. Bảo Khang gật đầu rồi vào nhà. Minh Huy ở lại khoảng mười phút, đậu xe trước nhà thăm dò tình hình. Thấy mọi chuyện trong nhà Bảo Khang vẫn ổn Minh Huy mới về nhà mình.

Không ngờ đứa học sinh mà thầy Minh Huy đánh nhém mất mạng hồi sáng là con của phó hiệu trưởng trường anh dạy. Chuyện làm này của anh đã đến tai của ba mẹ anh. Vừa về tới nhà, Minh Huy đã bị một trận tơi bời.

Ba anh mắng: “Con làm cái gì vậy hả? Đánh học sinh sao? Từ trước tới giờ con luôn biết cách cư xử nhưng hôm nay sao lại hồ đồ như vậy? Con có biết là con đã gây ra chuyện gì không hả?”

Minh Huy cảm thấy trong chuyện này mình cũng sai, nhưng không hoàn toàn. Dù không muốn nhưng anh vẫn tỏ ý chân thành hối lỗi để chuyện này mau chóng kết thúc: “Dạ, con xin lỗi ba nhiều lắm. Sau này con sẽ không cư xử như vậy nữa.”

Ba cậu lại không hài lòng: “Còn có lần sau?”

Minh Huy biện chứng: “Dạ… ý con không phải vậy.”

Ba Minh Huy hạ nhiệt: “Lên phòng tự kiểm điểm lại mình đi. Còn hậu quả thì để ba lo.”

Minh Huy vô cùng cảm kích và biết ơn ba mình. Anh ta cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm, chuyện mình gây ra lại để cho ba gánh.

Vừa lên tới phòng điện thoại đã reo lên, không ai khác là Bảo Khang gọi.

Minh Huy dù đang hơi mệt nhưng cũng gáng tỏ ra như không có gì: “Anh nè, có chuyện gì không em?”

Bảo Khang đáp: “Không… có gì. Chỉ là đang rất bất an nên gọi anh vậy mà.”

“Ừ, ba mẹ em có biết chuyện chưa?”

Bảo Khang lưỡng lự: “Chưa ạ. Em muốn nói cho họ biết lắm nhưng lại không có dũng khí. Sớm muộn gì họ cũng biết thôi. Mà nhà anh có gì không?”

Minh Huy lúng túng: “Ừ… vẫn… bình thường à em.”

Hai người nói chuyện với nhau gần như suốt đêm, đến nỗi cả hai ngủ quên mà điện thoại vẫn còn kê trên tai.
 
Bên trên