Ta mỉm cười, hỏi một câu không liên quan đến câu hỏi của Hoàng Niên:
- Sơ thần rảnh không? Có thể dành chút thời gian cho ta không?
Hoàng Niên không bất ngờ, lập tức gật đầu:
- Được, ta đi chuẩn bị một chút.
Nói xong hắn liền gọi mây bay đi.
Đào nhìn thấy ta lén lút mang mấy chum rượu trong kho của sư phụ ra ngoài, chạy theo nghiêm khắc nói:
- Thiên Ly, người càng ngày càng to gan, đó là mấy bình rượu quý của sơ thần Uyển Khuyên, người muốn mang đi là mang đi được sao?
Ta nheo nheo mắt:
- Đào muội, ngươi không nói, ta không nói thì đâu ai biết. Sư phụ nhiều rượu quý như vậy, lấy một hai bình người làm sao quản được.
Đào không nói lại cái miệng ta liền chuyển sang chuyện khác:
- Mấy người Minh Sương đang ra sức tập luyện cho kỳ thi, người nay đi chơi, mai đi uống rượu, không định rời khỏi cái nơi “khỉ ho cò gáy” này à?
Ta nghiêm túc véo má nàng ta:
- Không đi, không đi, ở lại với ngươi đến “đầu bạc răng long”. Cái chức đại tiên đó, ta vốn không có hứng thú.
Mặc cho Đào dẫm chân tức tối phía sau, ta phi ngay ra cổng, đúng lúc gặp Hoàng Niên cũng vừa quay lại. Hắn liền kéo mây của ta bay theo hắn. Đến khi hắn dừng lại đáp xuống, ta thấy như được lạc vào "Phật cảnh". Đỗ quyên đang mùa lập thu, những nụ hoa màu tím biếc e ấp, lấp ló trên cành như tiên nữ độ xuân thì. Cạnh bên là một thác nước nhỏ chảy rì rầm xuống con suối xanh ngắt. Độ cao vừa phải, sức nước vừa phải, quyện với đám hoa đỗ quyên tím hai bên thật khiến người ta si mê, muốn hòa vào cảnh vật mà quên hết muộn phiền. Ta không kìm được, hào hứng tán thưởng.
- Cảnh đẹp, ta ở đây mấy ngàn năm mà cũng không biết có một nơi hữu tình như vậy.
Hoàng Niên cười, mời ta ngồi xuống bộ bàn ghế hắn đã chuẩn bị sẵn:
- Tình cờ biết nơi này từ lâu, thật sự rất muốn đưa nàng tới nhưng chưa có dịp.
Ta chỉ mải ngắm cảnh, chưa kịp để ý đến đám hạt dẻ nướng, đĩa đậu rang và mấy món ta thích ăn đã được bày biện sẵn trên bàn. Ngoài ra còn có hai chum rượu và vài cái chén. Nhìn vẻ ngạc nhiên ngây ngốc của ta, Hoàng Niên áy náy:
- Không kịp chuẩn bị chu đáo, để nàng chê cười rồi.
Ta lắc đầu:
- Ta không chu toàn được như vậy, phiền sơ thần phải hao tâm rồi. Còn rượu ta cũng đã chuẩn bị, là rượu ủ từ nghìn năm trở lên…
Hoàng Niên cười nhẹ, mở chum rượu con con mà hắn đưa đến, rót vào hai chén:
- Bao nhiêu năm như vậy, còn không biết tửu lượng của nàng sao. Là rượu hoa đào ủ hơn hai nghìn năm, ta học lén của nàng.
Hắn đưa một chén rượu cho ta, làm động tác mời, sau đó uống cạn chén còn lại. Ta hơi hoài nghi, nhấp thử một ngụm, quả nhiên giống rượu ta ủ đến tám, chín phần. Ta vui vẻ uống hết chỗ rượu còn lại trong chén, hào sảng nói:
- Rượu ngon!
Hoàng Niên thấy ta vui vẻ, đáy mắt có phần sáng lên, thả đám hạt dẻ đã được bóc vỏ vào chiếc bát con trước mặt ta. Ta châm tửu, uống thêm một chén rượu ngon, nhìn lên người trước mặt đang tỉ mỉ bóc vỏ hạt dẻ. Mái tóc đen tuyền được buộc lại gọn gàng phía sau lộ ra gương mặt dài hơi gầy, nước da trắng bóc không có một chút khuyết điểm nào, sống mũi thẳng tắp, miệng mỏng hơi mím lại. Những đường nét thanh tú nhường ấy kết hợp nơi hắn lại không hề yếu đuối, vẫn toát ra được khí chất nam nhi mạnh mẽ. Chỉ có điều nam nhân này lại thích bóc hạt dẻ hơn uống rượu. Hoàng Niên nheo nheo mắt cười với ta:
- Nhìn đủ chưa? Sau này thành người một phủ, ta sẽ cho nàng ngắm chán thì thôi.
Nam nhân này còn biết nói đùa. Ta đưa vội chén rượu lên uống cạn, cảm thấy hai má nóng dần lên, không rõ vì rượu hoa đào, vì câu nói đùa của hắn, hay vì đôi mắt sâu thẳm lúc nào cũng nhìn ta đầy yêu chiều kia.
Được, ta bắt đầu tin trước đây hai chúng ta từng có hôn ước với nhau rồi.
Thấy ta tập trung uống rượu, Hoàng Niên cũng nghiêm túc uống theo. Bọn ta không nói chuyện nhiều, cũng không biết đã uống bao nhiêu.Chỉ thấy chum rượu hết lại có, chén rượu vơi lại đầy. Trong mấy ngàn năm qua, không rõ Hoàng Niên đã phải ngắt bao nhiêu cánh hoa đào để ủ nhiều rượu như vậy.
Tửu lượng ta không tồi, thế nhưng rượu hoa đào nghìn năm vốn rất nặng, khung cảnh xung quanh non nước hữu tình, trong lòng ta trùng trùng tâm sự, người trước mắt lại tuấn kiệt đến mê hồ, đẹp hơn cả ánh chiều tà đỏ au phía sau người hắn. Tất cả quyện lại khiến ta say mất rồi. Hoàng Niên nhìn thấy điều đó trong mắt ta, hắn thu lại mấy chum rượu trên bàn, mỉm cười dịu dàng:
- Tiểu Thiên, muộn rồi, chúng ta đừng uống nữa, về thôi.
Ta gật đầu, chờ hắn thu dọn các thứ rồi đứng dậy gọi mây. Một cơn chuếnh choáng tràn qua khiến ta lảo đảo suýt ngã, Hoàng Niên lập tức giơ tay ra đón lấy. Ta ngước lên thì chạm ngay đôi mắt sâu thăm thẳm như muốn hút cả vạn vật. Vội vàng nhìn xuống, lại thấy bờ môi mỏng của hắn khẽ mở. Men say quấn quýt men say, lùa vào tóc, vào mắt ta rồi vương vấn mãi ở đó. Thật sự rất muốn chạm vào khuôn mặt đẹp như tranh vẽ kia. Lòng ta bỗng dưng cuộn lên, trong cơn mơ hồ dường như nhìn thấy một cơn mưa hoa đỗ quyên màu trắng rơi xung quanh ta và Hoàng Niên, hắn nhìn ta bằng đôi mắt đỏ ngàu, tim ta đau không thở được. Bàn tay giơ lên lưng chừng lại hạ xuống, hơi men tạm thời biến mất, ta lập tức đẩy hắn ra khiến mắt hắn hụt hẫng rồi rơi tõm trong không trung. Hoàng Niên nhanh chóng định thần lại, gọi mây quấn khắp người ta rồi kéo cả hai bay về phía am Uyển. Lập thu nên ánh chiều tà vừa dứt, màn đêm vội vàng kéo đến, rượu càng lúc càng ngấm làm ta bắt đầu ngà ngà, lúc tỉnh lúc mê. Lại nghe tiếng Hoàng Niên lẩm bẩm bên cạnh, như nói với chính mình:
- Tiểu Thiên, ta thật sự muốn quay về như lúc xưa. Nàng có chuyện buồn sẽ tìm ta uống rượu, uống say sẽ ôm lấy ta mà khóc một trận cho vơi đi hết. Nàng bây giờ lạnh lùng như vậy, lại cố gắng kiên cường như vậy, thật sự khiến ta đau lòng.
Khóe mắt ta cay cay, kìm lại giọt nước mặt chực trào ra, tim vẫn đau thắt từng cơn.
Hoàng Niên trao thân hình mềm nhũn của ta cho Minh Sương sau đó buồn bã quay về. Minh Sương đỡ ta vào phòng, bình thường sẽ mắng nhiếc ta một trận, hôm nay lại im ắng như vậy, quả thật không quen. Nàng ta đỡ ta lên giường, đắp cho ta một chiếc chăn mỏng, sau đó thở dài bước ra ngoài. Một lúc sau có tiếng mở cửa, Minh Sương quay lại, mùi canh giải rượu bay khắp phòng. Tiếng bát đặt lên bàn, tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại, nàng ta vén tay áo lên, bắt mạch cho ta. Không đúng, Minh Sương không biết mấy cái y thuật này. Ta mệt đến nỗi không dậy được, người đó đắp lại chăn mỏng cho ta. Ta cố gắng hé mắt ra nhìn, kịp thấy vạt váy màu vàng xanh thấp thoáng nơi cửa. Ta không kiềm lòng được, nước mắt khẽ rơi xuống, ướt đẫm một mảng gối. Ta nói, giọng nhòa đi:
- Sự phụ, đại huynh của con, phải làm sao đây?
Tuổi xuân đã bị huynh ấy bỏ rơi vì ái tình, giờ những năm tháng còn lại cũng bị giam cầm nơi ngục tù tăm tối. Huynh ấy, phải làm sao đây?
Bước chân dừng nơi cửa, tà váy vàng xanh khẽ động, giọng sư phụ vừa trách lại vừa thương:
- Tiểu hồ ly, từ lúc nào con lại trở nên yếu đuối mỏng manh như vậy!
Cửa phòng được đóng lại, bỏ ta nằm chơi vơi với khoảng không đen kịt.
***
Hai ngày sau, theo như lịch hẹn, ta đến chỗ Mạnh Bà. Nàng ta nhìn thấy ta mắt lập tức tối sầm lại, cuống quýt lảng đi chỗ khác:
- Không tìm thấy.
Ta nheo mắt:
- Thật sao?
- Thật sự là không tìm thấy.
Ta thở dài:
- Được rồi Mạnh Bà, ngươi vốn không biết nói dối. Mau đưa địa chỉ của ả cho ta.
Mạnh Bà nhăn nhó khổ sở:
- Tiểu Thiên, ngươi quả thật sẽ gặp nguy hiểm. Ta không nên đưa nó cho ngươi.
- Được thôi, nếu tình bạn giữa chúng ta chỉ được như thế…
Mạnh Bà do dự một lúc sau đó nghiêm khắc nói:
- Ta sẽ đưa cho ngươi với một điều kiện, người không được đến đó một mình, phải đi cùng ai đó, mà đi cùng nhiều người thì càng tốt…
- Đống ý, nhất định là như vậy! - Ta nóng lòng cắt ngang lời nàng ta.
Mạnh Bà bất đắc dĩ buông ra một địa chỉ mà ta chưa nghe đến bao giờ:
- Núi Tà Oan. - Sau đó lầm bầm. - Ngay từ đầu không nên hứa với ngươi.
Ta hớn hở cảm ơn nàng ta sau đó vội gọi mây bay đi. Vừa đi vừa phải hỏi đường, hỏi thăm mấy cây cổ thụ lâu năm, mấy loài sóc loài khỉ hay di chuyển khắp nơi. Hỏi nửa ngày trời cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.
Ta dừng lại trước dãy núi âm u mù mịt, xung quanh chỉ toàn là cỏ cây héo rũ, không chút do dự bước vào cửa. Phía trong tăm tối và ẩm thấp đúng như ta đã dự tính trước. Trên bộ bàn ghé đá phủ đầy rêu đặt ở giữa hang động là năm tên quỷ đang chụm đầu bàn bạc cái gì đó. Thấy có người bước vào, chúng ngước lên nhìn và đều ngạc nhiên khi nhìn thấy ta. Một tên cất giọng:
- Ngươi là ai? Đến đây có việc gì?
- Ta muốn tìm Phùng Bích Vân.
Mấy tên ngơ ngác nhìn nhau, có một tên bình thản đứng dậy:
- Đã lâu rồi ta không dùng cái tên đó nữa.
Đó là một ả quỷ có đôi mắt màu đỏ đầy ma mị. Khi nhìn rõ ta, ả ngạc nhiên sau đó nở một nụ cười không chút cảm xúc:
- Là ngươi sao, tiểu thần tiên?
Ta cau mày trước cụm từ ả dùng:
- Ngươi biết ta?
- Thật ra là không nhưng cũng không quan trọng. Ngươi có việc gì?
Ta nói ngay vào vấn đề chính:
- Ta tên Hồ Thiên Ly, là muội của Hồ Quang Ly…
- Là ai? - Ả quỷ nhướn mày.
Ta ngạc nhiên. Ả không có ấn tượng khi ta nhắc đến đại huynh sao? Một trong bốn tên quỷ ngồi phía ngoài nói xen vào:
- Ma Vân, Hồ Quang Ly là cái tên luôn bám theo đít của ngươi đó.
Ta bị câu nói đó làm cho tức giận:
- Có thể nói chuyện riêng với ngươi không?
Ả quỷ quay lại nhìn đám quỷ phía sau rồi thản nhiên:
- Cứ nói, đằng nào bọn chúng cũng sẽ nghe lén thôi.
Đám quỷ phía sau cười ré lên. Ta cân nhắc một chút sau đó nói thẳng:
- Ngươi vốn là từ người biến thành quỷ, chắc hẳn thẳm sâu trong tâm tư vẫn còn đọng lại chút gì đó hình bóng của đại huynh ta chứ?
Ma Vân trả lời với khuôn mặt không chút cảm xúc:
- Ta biết nhưng không nhớ, canh Mạnh Bà của các ngươi khá được việc. Tại sao phải nhớ mấy thứ thừa thãi đó làm gì?
- Ngươi không hận huynh ấy sao? Hận vì huynh ấy khiến ngươi thành ra bộ dạng như thế này.
Ma Vân mỉm cười nhưng đôi mắt vẫn lạnh tanh:
- Hận hắn sao? Ta còn không nhớ hắn tên là gì… Nói mục đích của ngươi khi đến tận đây đi, đừng vòng vo nữa.
Ta kìm nén nỗi khinh ghét bản thân đang trào lên trong lòng, cố gắng mở lời:
- Ta có thể nhờ ngươi… Đừng bao giờ gặp lại đại huynh của ta nữa được không?
Ả quỷ nhếch mép cười, nhìn ta bằng con mắt thương hại:
- Điều đó ngươi nên nói với đại huynh của ngươi…
Ta ngắt lời ả:
- Huynh ấy sẽ không thể đến gặp ngươi được nữa. Ta cần câu trả lời của ngươi.
Ả quỷ giữ thái độ thản nhiên cố ý trêu điên ta:
- Ta không chắc, tiểu thần tiên. Biết đâu một ngày ta nhớ ra đã yêu hắn điên cuồng như thế nào và không kiềm lòng được thì sao?
Ta hít một hơi thật sâu, nắm chặt đôi bàn tay, hạ màn câu chuyện:
- Ta sẽ… Chấp thuận một điều kiện của ngươi.
- Ồ! - Ma Vân khẽ reo lên, khuôn mặt bấy giờ mới bộc lộ một chút quan tâm. - Vậy thì mang Ngọc Cầu Hồn đến đây cho ta.
Ta khẽ nhíu mày, trong lòng gợn lên một chút sóng:
- Quả nhiên, là ngươi lợi dụng đại huynh ta và Lệ Kim để ăn cắp Ngọc Cầu Hồn.
Ma Vân thở dài vẻ tiếc nuối:
- Con ả Lệ Kim đó khôn ranh hơn ta tưởng.
Ta nhún vai:
- Coi như chúng ta chưa từng có cuộc gặp gỡ ngày hôm nay.
Ta quay lưng định đi ra ngoài thì đột nhiên bị một đoạn dây thừng bay đến trói lại. Một trong bốn tên quỷ phía sau vừa ném dây trói vè phía ta hét lớn:
- Ngươi tưởng đã vào đến đây thì có thể dễ dàng đi ra sao?
Ta thoát khỏi sợi dây thừng, tay nắm chặt dải lụa đỏ trong cánh tay áo, đủng đỉnh nói:
- Những chuyện cần nói đã nói xong, cũng không cần thiết phải đổ máu làm gì.
Mấy tên quỷ thấy ta dễ dàng cởi được trói thì có hơi ngạc nhiên, chỉ có Ma Vân không mấy bất ngờ. Ả cười lớn:
- Tiểu tiên các ngươi quả nhiên ngông cuồng. Bọn ta lạc vào địa bàn của các ngươi liền bị đuổi đánh. Ngươi cố ý dấn thân vào đây rồi cứ thản nhiên như vậy mà đi về sao?
Ả vừa dứt lời, một đám quỷ lâu la từ hai bên vách hang đột nhiên xuất hiện muốn bao vây lấy ta. Phía bàn đá, một ánh bạc lóe lên, ta rút dải lụa trong tay áo ra. Một mũi tên màu trắng bay đến đẩy mạnh thanh đoản kiếm đang muốn lấy mạng ta rơi xuống đất, kèm theo tiếng hét:
- Ai dám đụng đến nàng ấy?
Hoàng Niên xuất hiện ở cửa rồi nhanh chóng chắn giữa ta với bọn quỷ. Vạt áo xanh thiên thanh bay phấp phới trước mặt ta, trái tim ta xao động không ngừng. Tiếng lao xao, rầm rầm bên ngoài vọng vào. Mấy tên quỷ biến sắc:
- Hắn không đi một mình.
Lần lượt từng tên đột nhiên biến mất vào vách hang, chỉ còn lại Ma Vân đang nhìn bọn ta không chút cảm xúc, ả nói:
- Không tiễn!
Hoàng Niên kéo tay ta ra ngoài rồi lập tức gọi mây bay về am. Không khí thông thoáng thì đầu óc cũng trở nên linh hoạt hơn. Mạnh Bà, nàng ta như thế mà lại bán đứng ta. Hoàng Niên như đọc được ta đang nghĩ gì, hắn nói :
- Đừng trách Mạnh Bà, là ta lén đi theo nàng.
Ta lạnh lùng nói:
- Mình ta dư sức đánh lại bọn chúng.
Hoàng Niên nghiêm túc nói:
- Nàng quá chủ quan rồi, năm tên quỷ kia không dễ đối phó.
Ta hừ mũi :
- Dù sao hôm nay ta cũng đã xác định một mất một còn.
Hoàng Niên đột nhiên dừng mây lại, nhìn ta với ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc:
- Tiểu Thiên, ta biết Quang Ly là đại huynh mà nàng yêu thương nhất. Nhưng nàng có nghĩ đến việc chính cái chết của nàng sẽ khiến cho huynh ấy biến thành quỷ chứ không phải là cô nương Nguyệt Nga kia.
Vốn dĩ từ đầu ta cũng không nghĩ đến người chết sẽ là ta. Có vẻ như ta quả thật đã chủ quan. Ta cúi đầu vẻ nhượng bộ:
- Là ta hồ đồ rồi!
Hoàng Niên hài lòng đưa tay vỗ vỗ mái đầu của ta. Ta ngước lên nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hình ảnh này quen thân đến lạ lùng.
Hắn đưa cho ta một con cào cào lá tre giống hệt con mà đại huynh đưa từ dưới dương gian về cho ta. Ta mừng rỡ reo lên, hắn vui vẻ xoa đầu ta.
Ta nghĩ ra một nước cờ mới hớn hở khoe với hắn, hắn khen khiến ta hí hửng cười, hắn yêu chiều xoa đầu ta.
Mẹ nuôi phạt ta vì tội ham chơi, hắn lén mẹ gánh giúp ta các hình phạt, ta lo lắng cho hắn khóc sưng cả mắt, hắn xoa đầu an ủi ta.
Bỗng thân ảnh đầy máu và đôi mắt đỏ hắn nhìn ta giữa rừng hoa đỗ quyên trắng lại xuất hiện, tim ta đau như muốn chết đi sống lại. Ta thoáng nhăn mặt, trong tâm cảm thấy bất an liền nói trước khi kịp nghĩ:
- Mong rằng sau này sơ thần ngài đừng tiếp tục tham gia quá sâu vào việc riêng của bản thân tiểu tiên.
Bàn tay hắn khựng lại trên không, giọng hắn có chút nhẫn nhịn:
- Ta đã quá mạo phạm.
- Ta có việc đi trước.
Ta vội vàng kéo mây bay đi, không dám ngước lên nhìn vào mắt hắn, cảm thấy bản thân tàn nhẫn đến lạnh người. Nhưng tim ta không đủ sức để chịu nỗi đau xé lòng kia thêm một lần nào nữa.