Chương 18: Người thương của Quỷ Vương
Về đến am Uyển, sư phụ và Minh Sương cùng mấy người học viên khác vẫn chưa thấy bóng dáng, ta thoáng chút bất an trong lòng. Hoàng Niên siết nhẹ tay ta, dịu dàng nói:
- Ta ở lại cùng nàng chờ mọi người về.
Chương 17 <========> Chương 19
Về đến am Uyển, sư phụ và Minh Sương cùng mấy người học viên khác vẫn chưa thấy bóng dáng, ta thoáng chút bất an trong lòng. Hoàng Niên siết nhẹ tay ta, dịu dàng nói:
- Ta ở lại cùng nàng chờ mọi người về.
Ta mỉm cười với hắn, không hiểu sao trước mặt người đó lại trở nên yếu đuối và ngoan ngoãn như vậy. Chúng ta ngồi chờ nơi đình ngay cửa, Đào mang ra một ấm nước rồi lui vào luôn. Hoàng Niên bấy giờ vẫn không chịu bỏ tay ta ra, cau mày nhìn vết xước nhỏ xíu trên ngón tay trỏ của ta:
- Là bọn quỷ gây ra sao?
Ta bỗng thấy buồn cười:
- Như muỗi chích thôi. Làm sao so được với vết thương của chàng.
Ánh mắt Hoàng Niên vẫn xót xa, tay hắn vuốt nhè nhẹ lên vết thương của ta, nâng niu như sợ làm ta đau. Vừa lúc ấy, thượng thần Uyển Khuyên và Minh Sương tiến vào cổng, ta lập tức chạy ra đón hai người. Sư phụ lạnh nhạt đáp lại lời chào của Hoàng Niên sau đó lệnh cho Minh Sương:
- Tập hợp tất cả gia nhân lại!
Ta vội chạy theo:
- Sư phụ con đi cùng người!
- Tiểu Thiên, ta đi cùng nàng!
Bờ vai sư phụ đột nhiên cứng lại, người lạnh lùng quát lớn:
- Không dám làm phiền đến sơ thần, đây là việc riêng của am Uyển chúng ta.
Đã quen thấy sư phụ lãnh đạm, nhưng lại không ngờ còn lạnh lùng đến mức này. Ta áy náy nhìn sang Hoàng Niên, lại thấy hắn xua xua tay ý bảo không sao, nói nhỏ với ta:
- Ta quay lại chỗ Thiên Đình. - Sau đó gọi mây bay đi.
Hoàng Niên vừa đi thì đám người học viên cũng về đến nơi, dẫn đầu là Báo Hồng Hoa. Nàng ta nhanh nhảu:
- Sư phụ, bọn con về giúp người bảo vệ am.
Sư phụ mặt không cảm xúc:
- Am Uyển vốn nhỏ bé, không cần đông người như vậy. Mấy con nên ở lại giúp sức cùng Trà Ngạn My.
Mãng Thương Xà cứng cỏi nói:
- Trà Ngạn My có cái khó của nàng ta. Bọn con không nợ nần gì Thiên Đình đó, sao có thể để am Uyển của thầy gặp nạn.
Trán của thượng thần Uyển Khuyên lấm tấm mồ hôi, ta thoáng bất an trong lòng, sau đó lại dấy lên chút xót xa, liền nói:
- Mấy người cũng lâu rồi không về nhà, đợt này e điềm dữ nhiều hơn điềm lành. Tốt hơn hết vẫn là nên trở về xem xem người thân mình thế nào.
Mấy người kia hoang mang, không khí trở nên ồn ào. Minh Sương cùng đám gia nhân đã tiến ra, ta nhướn mày nhìn nàng ta. Nàng gật đầu hiểu ý, chen giữa sư phụ và đám người học viên. Ta dìu tay sư phụ vào phòng nghỉ ngơi một lát. Vào đến phòng, không để sư phụ kịp lên tiếng, ta nói:
- Gãy ở đốt thứ hai ngón giữa tay phải. Phổi cũng bị tổn thương không nhẹ. Sư phụ, người coi thường sức khỏe bản thân quá rồi.
Sư phụ cười nhẹ:
- Quả nhiên không qua được mắt con gái của thần y.
Ta cười khổ, định ra ngoài tìm cây liễu và một ít thuốc. Sư phụ nói với theo:
- Đừng làm lớn chuyện.
Ta gật đầu:
- Con biết!
Ta bẻ một cành liễu vừa bằng ngón tay giữa, bắt một con gà rừng sau đó lục tìm một ít ‘‘thạch tủy duyên’’ trong phòng mình [1]. Có ba thứ này thì nửa canh giờ nữa là ngón tay sư phụ có thể cử động lại. Nghĩ nghĩ một hồi lại lấy thêm vài vị thuốc. Khi ta đã cố định xong vết gãy, Minh Sương gõ cửa bên ngoài. Ta mở cửa để nàng ta vào. Nàng nói:
- Sư phụ, đám người kia nhất định ở lại bảo vệ am, không chịu rời đi.
Thượng thần Uyển Khuyên định đứng dậy ra ngoài thì bị ta ấn ngồi lại:
- Minh Sương, sư phụ bị thương ở tay rồi.
Sư phụ lườm ta, Minh Sương hốt hoảng lao đến, giật lấy bàn tay người đang giấu trong ống tay áo:
- Người có làm sao không?
Sư phụ khẽ nhăn mặt vì đau còn ta thản nhiên đi ra ngoài rót một bát thuốc đầy từ ấm đất đang sắc trên bếp than. Ta vào phòng trao nó cho sư phụ:
- Nội thương không khỏi ngay được, người uống tạm cái này để cho huyết mạch ổn định lại. Nửa canh giờ nữa vết thương ở tay mới có thể cử động, từ giờ đến lúc đó, người nghỉ ngơi một chút đi.
Sư phụ uống cạn chén thuốc rồi lắc đầu:
- Không được, chỉ là mấy vết cỏn con, sao có thể ngồi yên nghỉ ngơi…
Minh Sương cướp lời:
- Sư phụ cứ yên tâm nằm nghỉ, việc còn lại cứ để con, Thiên Ly và đám người Báo Hồng Hoa lo.
Sư phụ có ý ngần ngừ. Minh Sương giọng như sắp khóc:
- Mẹ nuôi, người thật sự không tin tưởng đứa con này sao?
Hiếm khi Minh Sương gọi người là mẹ, đáy mắt sư phụ khẽ động, người nói, giọng dịu đi:
- Được rồi, ta nghỉ ngơi một chút.
Minh Sương đỡ sư phụ nằm xuống giường, đắp chăn cho người sau đó kéo ta ra ngoài, cẩn thận cài cửa lại. Khóe miệng ta giật giật:
- Nếu sư phụ thật sự muốn ra ngoài, ngươi nghĩ thanh cài cửa giữ chân được người chắc.
Minh Sương liếm môi, giọng bất lực:
- Chứ ngươi nói ta phải làm sao? Trói người vào giường à?
Ta nói để nàng ta yên tâm:
- Lúc nãy ta có lỡ tay bỏ hơi nhiều nụ hoa tam thất vào thuốc.
Minh Sương không rành y học nhưng chắc là không đến nỗi không biết hoa tam thất có tác dụng an thần, chữa bệnh mất ngủ. Nàng ta gật gật đầu hiểu ra, rồi nhanh chân tiến lại chỗ đám gia nhân và mấy người học viên đang đợi, lớn tiếng nói:
- Sư phụ hơi mệt nên cần nghỉ ngơi. Mấy người chúng ta phân thành từng nhóm nhỏ chia đều ra khắp núi Yên Tử…
- Ta phụ trách phía Tây. - Ta nói sau đó gọi mây bay về hướng Tây, lại thấy một bóng người nhỏ nhắn cũng đi theo. Ta ngạc nhiên nhìn Đào. Nàng ta nhún vai:
- Thượng tiên, phải đi theo nhóm chứ.
Ta im lặng không đáp, có thêm người cũng đỡ buồn. Hai người bọn ta tiến về rừng cây đỗ quyên mới bị cháy hôm trước. Ta tiến ra xung quanh rải một ít bùa chú bảo vệ, rồi quay lại kiểm tra độ lớn của mấy cây con mới trồng. Đào bấy giờ mới tiến lại gần ta, khẽ hỏi:
- Thượng thần... Bị thương nặng lắm sao?
Ta không ngạc nhiên, mấy người này theo sư phụ lâu như vậy, chắc hẳn hiểu rất rõ người. Ta trả lời:
- Không nặng cũng không nhẹ, nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ thôi.
Đào yên tâm gật đầu, không biết ở đâu lôi ra hai quả hồng chín đưa cho ta:
- Thượng tiên ăn đi, giải rượu khá tốt đấy!
Ta không khách sáo nhận lấy một quả, lục tìm khăn tay để lau bụi trên hồng, tay lại vướng phải vật gì cưng cứng. Ta lôi vật đó ra, một bông hoa sen vàng óng sáng chói dưới ánh trăng. Đào ngạc nhiên:
- Chìa khóa vùng Thiên Địa, không phải ở trong tay sơ thần Phượng Điểu Hoàng Niên sao?
Ta cau mày:
- Sao lại Hoàng Niên, là mẹ Mai Ly nhờ ta trả cho sư phụ.
Đào cắn một miếng hồng, lúng búng nói:
- Đúng rồi, mấy hôm trước thấy Vương Hồ Mai Ly đến lấy ở chỗ sư phụ nửa chiếc chìa khóa. Vương nói là Phượng Điểu Hoàng Niên mượn.
Ta nhăn trán:
- Hoàng Niên mượn nó để làm gì?
Đào khó hiểu nhìn ta:
- Mượn chìa khóa vùng Thiên Địa, đương nhiên là để vào vùng Thiên Địa rồi.
- Tại sao chàng lại không tự mình đến đây mượn mà phải thông qua mẹ Mai Ly?
Đào cắn một miếng hồng to hơn, nói năng không rõ ràng:
- Cái …ó ta …àm sao mà …iết …ược!
Ta nhìn trân trối vào bông hoa sen trên tay, lại nhớ đến vết thương của chàng. Bỗng một tiếng hét thất thanh vang lên, ta cất chiếc chìa khóa vào áo, vội vàng đứng dậy. Đào đứng bên cạnh lo lắng nói:
- Phía Đông có chuyện rồi, chúng ta làm thế nào đây?
Ta hơi phân vân một chút, rải thêm nhiều bùa chú bảo vệ sau đó phân phó Đào ở lại rồi kiên quyết rời đi.
Phía Đông là phía Minh Sương bảo vệ, ta thấy nàng ấy và Báo Hồng Hoa đang hợp lực đấu với Ma Vân liền khẽ thở dài, dạo gần đây hình như gặp ả ta hơi nhiều. Mấy người học viên và gia nhân đang cố gắng ngăn chặn đám quỷ lâu la đông như kiến.
Ta rút dải lụa đỏ trong tay áo, nhanh chóng xông vào đám đông tham gia với họ. Một thanh kiếm nhanh thoăn thoắt đâm về phía ta, ta phất dải lụa đỏ, giật lấy thanh kiếm ném ra xa, đoạn quất dải lụa vào bụng tên quỷ khiến hắn ôm bụng lăn lộn trên đất. Một tên khác lại xông đến, ta tránh được kiếm của hắn, quất dải lụa ngay chân khiến hắn ngã nhào, đè sang cả tên quỷ phía sau. Hai ba tên khác lập tức tấn công bao vây ta, ta bay lên xoay một vòng trong không trung, tà váy trắng cùng dải lụa đỏ quyện vào nhau bay phấp phới nhưng cũng đầy uy lực, đánh thẳng vào những chỗ hiểm của đám quỷ. Những cánh hoa đỗ quyên khô dưới đất theo gió mà bay lên, tạo thành một vòng tròn tím biếc đẹp mắt bao trọn xung quanh ta, ngăn đao kiếm của đám quỷ liên tiếp tấn công đến. Ta không giết bọn chúng, chỉ tập trung đánh vào chỗ hiểm khiến chúng lăn lộn trên đất hoặc đau quá phải tháo chạy.
Đám quỷ quá đông nên dù mọi người không bị thương cũng khá mất sức. Ta liếc sang chỗ Minh Sương, thấy nàng ta và Báo Hồng Hoa đang bị Ma Vân vờn qua vờn lại như để kéo dài thời gian. Đám quỷ lâu la thì vẫn ồ ạt xông đến, ta mệt mỏi thở dài, cuộc chiến này bao giờ mới có thể kết thúc đây. Bỗng tiếng nói du dương quen thuộc vang lên:
- Tất cả dừng tay lại!
Sư phụ ta một thân vàng xanh kiều diễm, uyển chuyển bay đến, đáp xuống mặt đất nhẹ bẫng, liếc mắt quát Ma Vân:
- Bảo lão già đó ra đây cho ta.
Ma Vân chưa kịp đáp lời thì một tràng cười đinh tai nhức óc vang lên trong không trung:
- Uyển Khuyên Bạch Như, sau bao lâu tìm kiếm, cuối cùng ta cũng tìm ra được nơi ở của cố nhân.
Quỷ Vương xuất hiện với bộ đồ màu đen tuyền, điểm thêm một con rắn hổ mang màu vàng kim uốn mình khắp tà áo. Sư phụ ta nhìn hắn bằng nửa con mắt:
- Mang Thúc Xà, dừng cuộc chiến vô nghĩa này lại được rồi.
Quỷ Vương không đáp lời người, hắn quay sang khẽ gật đầu với Ma Vân. Ả quỷ với đôi mắt đỏ khè đó lập tức cho đám quỷ lâu la rút đi. Bên phía này, sư phụ ta cũng dặn dò mấy người học viên và đám gia nhân lui ra ngoài. Chớp mắt chỉ còn lại ta và Minh Sương đứng bên cạnh sư phụ, đối diện với Quỷ Vương và Ma Vân.
Bầu trời hôm nay không trăng, dưới ánh sáng lấp lánh nhẹ nhàng của các vì sao, sư phụ ta bình thản nhìn thẳng vào mắt của Quỷ Vương, giọng không nặng không nhẹ:
- Thúc Xà, mục đích của ngươi khi tìm đến tận am ta là gì?
Quỷ Vương cười miệng toác đến tận mang tai, không vang lên âm thanh nhưng cũng khiến người ta phải sởn hết gai ốc, hắn nói mà miệng không hề mấp máy:
- Tìm cố nhân đương nhiên để hầu trà, mời rượu; để phanh thây, moi gan, uống mật; để nhấm nháp dư vị của máu tươi…
Tay Minh Sương khẽ động, ta liếc sang trấn an nàng ta. Sư phụ miệng cười như không cười:
- Mấy nghìn năm không gặp, thì ra ngươi vẫn ấu trĩ như xưa.
Quỷ Vương không còn cười, mặt hắn đột nhiên nghiêm túc quá nhanh lại khiến nó trở nên méo mó một cách dị thường:
- Uyển Như, nếu khi xưa không nhờ ngươi, người thương của ta đâu bị lọt vào tay kẻ khác. Ta đến đây để đòi lại món nợ này.
Sư phụ vẫn bình thản:
- Mang Thúc Xà, ngay từ đầu trong tim người ấy vốn chưa bao giờ có ngươi. Ta thà đưa nàng ấy đi trốn tận cùng tiên giới cũng không thể để nàng ấy đâm đầu vào kẻ có tâm tà giáo một lòng muốn làm Vương của loài Quỷ như ngươi được. Bây giờ ngươi đã toại nguyện dã tâm, tại sao không để cho nàng ấy và người thân được yên?
- Để bây giờ nàng ta yêu và lấy một tên tầm thường, ta không bao giờ phục, ta không bao giờ muốn quên nàng ta.
- Đó là lý do ngươi đầu độc Hồ Mai Ly sao?
Một cái tên được thốt lên, ta nghe như sét nổ bên tai. Minh Sương nhìn về phía ta, sư phụ khẽ siết lấy bàn tay ta đang bíu chặt dải lụa đỏ. Người nói tiếp:
- Mỗi người các ngươi đã lựa chọn đi theo những con đường khác nhau, điều tốt nhất cho cả hai là đừng vướng bận gì đến nhau nữa. Việc ta nợ ngươi hôm nay ta sẽ trả. Nói, ngươi muốn mạng ta hay là muốn gan mật của ta?
Quỷ Vương im lặng, hắn đăm chiêu nhìn thẳng vào mắt sư phụ sau đó không nói một lời, quay về phía Ma Vân. Ả quỷ có đôi mắt màu đỏ tiến lên, lạnh lùng nói:
- Giao chìa khóa của vùng Thiên Địa ra đây, nợ nần giữa ngươi và Vương sẽ kết thúc.
Gió mùa thu thổi đến, vờn đám lá khô bay lên không trung rồi rơi xuống đất xào xạc. Ta ngửa đầu nhìn những vì sao trên cao, lại thấy lòng tham của vạn vật nhiều như những dải suối vắt trên trời kia, không bao giờ là đủ.
Thượng thần Uyển Khuyên rút chiếc trâm cài tóc màu vàng xanh trên đầu ném xuống đất, giọng thoảng qua như gió mùa thu:
- Ngươi đã có câu trả lời, muốn đánh muốn giết xin cứ tự nhiên.
Minh Sương hoảng hốt nhìn sang lắc đầu liên tục, đáy lòng ta có chút động nhưng vẫn bình thản nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài là thanh đoản kiếm bất di bất dịch của sư phụ. Quỷ Vương cười nửa miệng:
- Ngang bướng như ngươi cũng chỉ có Hoằng Minh là chiều được thôi.
- Câm miệng, đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt ta. - Sư phụ đột nhiên tức giận.
Quỷ Vương cười cười rồi rút từ tay áo ra một chiếc quạt màu nâu được làm từ lông vũ của phượng hoàng rất tỉ mỉ. Hắn làm như vô tình vẫy nhẹ chiếc quạt vào đám cây đỗ quyên bên cạnh. Lửa địa ngục bùng lên thiêu rụi mấy cây hoa tím trong nháy mắt. Ta khẽ rùng mình, đáy lòng bừng bừng tức giận, lửa phượng hoàng đẹp đẽ cớ sao vào tay tên Quỷ Vương đó lại biến thành lửa địa ngục gớm ghiếc như vậy. Thanh đao trong tay áo Minh Sương đã sắp sửa được rút ra, sư phụ giơ tay ngăn trước mặt hai chúng ta. Quỷ Vương lại cười như có như không:
- Uyển Như, ngươi cứ quản cho tốt chỗ này và đám hoa đỗ quyên của ngươi. Con trai của Hồ Mai Ly, để đó ta chăm sóc cho.
Ta rút dải lụa đỏ phóng như tên bay quất thẳng vào mặt Quỷ Vương, hắn có chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng né được đòn bất ngờ của ta. Phía bên kia Ma Vân định lao đến thì bị chặn lại bởi Minh Sương. Ta ra đòn tấn công liên tiếp nhưng Quỷ Vương vừa dễ dàng tránh đòn của ta lại vừa tán dóc với sư phụ:
- Uyển Khuyên Bạch Như, ngươi dạy dỗ đệ tử khéo thật.
Sư phụ ta giọng nhẹ tênh:
- Ta để cho ngươi tự nhiên đánh giết ta, nhưng đồ đệ của ta đâu thể mặc kệ sư phụ của bọn nó. Cái đấy ta không quản được.
Quỷ Vương cười khùng khục ra vẻ thú vị. Ta nhìn thấy sơ hở của hắn liền tung dải lụa định cướp lấy chiếc quạt trong tay, ai ngờ hắn nhanh như cắt vẫy nhẹ một cái khiến ta bị bật văng ra xa mấy chục thước. Phía bên kia Minh Sương cũng vừa bị Ma Vân chém một kiếm ở tay. Quỷ Vương cười khả ố nhìn vẻ bình thản của sư phụ ta:
- Các ngươi nhận nhầm sư phụ rồi, ả ta vốn vang danh lạnh lùng tàn nhẫn từ xưa, các ngươi cũng đâu cần sống chết vì ả như vậy.
Ta vốn biết bản thân không phải là đối thủ của hắn, chắc hẳn mấy người Báo Hồng Hoa đã đi báo với Thiên Đình, ta giúp kéo dài thời gian vậy. Quỷ Vương tung một quạt về phía sư phụ, thượng thần của chúng ta vẫn quật cường đứng yên tại chỗ nhưng ta biết nội thương của người lại thêm nghiêm trọng rồi. Ta tức giận bay đến, đầu dải lụa biến thành mũi kiếm nhọn hoắt đâm thẳng vào mặt Quỷ Vương. Mắt ta và mắt hắn bất chợt giao nhau, đáy mắt hắn thoáng chút ngạc nhiên, sau đó là hoang mang tột độ. Ngay lúc ta tưởng sắp sửa đâm được vào đôi mắt đó, hắn bỗng ngửa người ra phía sau, tay phải tung một quạt khá mạnh đập ngay bụng ta. Ta nôn ra một ngụm máu nhỏ, Minh Sương hốt hoảng kêu lên:
- Thiên Ly, cẩn thận!
Quỷ Vương ngỡ ngàng bay lại gần ta, chân dẫm lên dải lụa đỏ, bàn tay bẩn thỉu nâng mặt ta lên, khẽ khàng hỏi:
- Hồ Thiên Ly, ngươi là con gái của Mai Ly?
Chú thích:
[1] Danh y thời xưa thường dùng cành liễu nối xương theo quyển ''Kim châm độ thế''. Danh y cắt cành liễu, bóc vỏ ra và gọt thành hình dạng xương. Sau đó cắt, mài chỗ xương gãy và cành liễu sao cho chúng khớp với nhau, rồi dùng máu gà đun sôi thoa vào hai đầu của cành liễu tại vị trí nối xương, đặt cành liễu ở giữa thay thế phần xương bị gãy. Sau khi đã bố trí cành liễu xong xuôi, các danh y sẽ rắc quặng đồng tự nhiên (còn gọi là 'thạch tủy duyên' tán nhỏ vào mô cơ để thúc đẩy phát triển cơ xương. Cuối cùng, danh y khâu chỗ đã giải phẫu lại, dùng thạch cao đắp vào, sau đó kẹp tấm ván gỗ để cố định lại chỗ gãy.
Ai_Sherry chap mới nha nàng yêu.
- Là bọn quỷ gây ra sao?
Ta bỗng thấy buồn cười:
- Như muỗi chích thôi. Làm sao so được với vết thương của chàng.
Ánh mắt Hoàng Niên vẫn xót xa, tay hắn vuốt nhè nhẹ lên vết thương của ta, nâng niu như sợ làm ta đau. Vừa lúc ấy, thượng thần Uyển Khuyên và Minh Sương tiến vào cổng, ta lập tức chạy ra đón hai người. Sư phụ lạnh nhạt đáp lại lời chào của Hoàng Niên sau đó lệnh cho Minh Sương:
- Tập hợp tất cả gia nhân lại!
Ta vội chạy theo:
- Sư phụ con đi cùng người!
- Tiểu Thiên, ta đi cùng nàng!
Bờ vai sư phụ đột nhiên cứng lại, người lạnh lùng quát lớn:
- Không dám làm phiền đến sơ thần, đây là việc riêng của am Uyển chúng ta.
Đã quen thấy sư phụ lãnh đạm, nhưng lại không ngờ còn lạnh lùng đến mức này. Ta áy náy nhìn sang Hoàng Niên, lại thấy hắn xua xua tay ý bảo không sao, nói nhỏ với ta:
- Ta quay lại chỗ Thiên Đình. - Sau đó gọi mây bay đi.
Hoàng Niên vừa đi thì đám người học viên cũng về đến nơi, dẫn đầu là Báo Hồng Hoa. Nàng ta nhanh nhảu:
- Sư phụ, bọn con về giúp người bảo vệ am.
Sư phụ mặt không cảm xúc:
- Am Uyển vốn nhỏ bé, không cần đông người như vậy. Mấy con nên ở lại giúp sức cùng Trà Ngạn My.
Mãng Thương Xà cứng cỏi nói:
- Trà Ngạn My có cái khó của nàng ta. Bọn con không nợ nần gì Thiên Đình đó, sao có thể để am Uyển của thầy gặp nạn.
Trán của thượng thần Uyển Khuyên lấm tấm mồ hôi, ta thoáng bất an trong lòng, sau đó lại dấy lên chút xót xa, liền nói:
- Mấy người cũng lâu rồi không về nhà, đợt này e điềm dữ nhiều hơn điềm lành. Tốt hơn hết vẫn là nên trở về xem xem người thân mình thế nào.
Mấy người kia hoang mang, không khí trở nên ồn ào. Minh Sương cùng đám gia nhân đã tiến ra, ta nhướn mày nhìn nàng ta. Nàng gật đầu hiểu ý, chen giữa sư phụ và đám người học viên. Ta dìu tay sư phụ vào phòng nghỉ ngơi một lát. Vào đến phòng, không để sư phụ kịp lên tiếng, ta nói:
- Gãy ở đốt thứ hai ngón giữa tay phải. Phổi cũng bị tổn thương không nhẹ. Sư phụ, người coi thường sức khỏe bản thân quá rồi.
Sư phụ cười nhẹ:
- Quả nhiên không qua được mắt con gái của thần y.
Ta cười khổ, định ra ngoài tìm cây liễu và một ít thuốc. Sư phụ nói với theo:
- Đừng làm lớn chuyện.
Ta gật đầu:
- Con biết!
Ta bẻ một cành liễu vừa bằng ngón tay giữa, bắt một con gà rừng sau đó lục tìm một ít ‘‘thạch tủy duyên’’ trong phòng mình [1]. Có ba thứ này thì nửa canh giờ nữa là ngón tay sư phụ có thể cử động lại. Nghĩ nghĩ một hồi lại lấy thêm vài vị thuốc. Khi ta đã cố định xong vết gãy, Minh Sương gõ cửa bên ngoài. Ta mở cửa để nàng ta vào. Nàng nói:
- Sư phụ, đám người kia nhất định ở lại bảo vệ am, không chịu rời đi.
Thượng thần Uyển Khuyên định đứng dậy ra ngoài thì bị ta ấn ngồi lại:
- Minh Sương, sư phụ bị thương ở tay rồi.
Sư phụ lườm ta, Minh Sương hốt hoảng lao đến, giật lấy bàn tay người đang giấu trong ống tay áo:
- Người có làm sao không?
Sư phụ khẽ nhăn mặt vì đau còn ta thản nhiên đi ra ngoài rót một bát thuốc đầy từ ấm đất đang sắc trên bếp than. Ta vào phòng trao nó cho sư phụ:
- Nội thương không khỏi ngay được, người uống tạm cái này để cho huyết mạch ổn định lại. Nửa canh giờ nữa vết thương ở tay mới có thể cử động, từ giờ đến lúc đó, người nghỉ ngơi một chút đi.
Sư phụ uống cạn chén thuốc rồi lắc đầu:
- Không được, chỉ là mấy vết cỏn con, sao có thể ngồi yên nghỉ ngơi…
Minh Sương cướp lời:
- Sư phụ cứ yên tâm nằm nghỉ, việc còn lại cứ để con, Thiên Ly và đám người Báo Hồng Hoa lo.
Sư phụ có ý ngần ngừ. Minh Sương giọng như sắp khóc:
- Mẹ nuôi, người thật sự không tin tưởng đứa con này sao?
Hiếm khi Minh Sương gọi người là mẹ, đáy mắt sư phụ khẽ động, người nói, giọng dịu đi:
- Được rồi, ta nghỉ ngơi một chút.
Minh Sương đỡ sư phụ nằm xuống giường, đắp chăn cho người sau đó kéo ta ra ngoài, cẩn thận cài cửa lại. Khóe miệng ta giật giật:
- Nếu sư phụ thật sự muốn ra ngoài, ngươi nghĩ thanh cài cửa giữ chân được người chắc.
Minh Sương liếm môi, giọng bất lực:
- Chứ ngươi nói ta phải làm sao? Trói người vào giường à?
Ta nói để nàng ta yên tâm:
- Lúc nãy ta có lỡ tay bỏ hơi nhiều nụ hoa tam thất vào thuốc.
Minh Sương không rành y học nhưng chắc là không đến nỗi không biết hoa tam thất có tác dụng an thần, chữa bệnh mất ngủ. Nàng ta gật gật đầu hiểu ra, rồi nhanh chân tiến lại chỗ đám gia nhân và mấy người học viên đang đợi, lớn tiếng nói:
- Sư phụ hơi mệt nên cần nghỉ ngơi. Mấy người chúng ta phân thành từng nhóm nhỏ chia đều ra khắp núi Yên Tử…
- Ta phụ trách phía Tây. - Ta nói sau đó gọi mây bay về hướng Tây, lại thấy một bóng người nhỏ nhắn cũng đi theo. Ta ngạc nhiên nhìn Đào. Nàng ta nhún vai:
- Thượng tiên, phải đi theo nhóm chứ.
Ta im lặng không đáp, có thêm người cũng đỡ buồn. Hai người bọn ta tiến về rừng cây đỗ quyên mới bị cháy hôm trước. Ta tiến ra xung quanh rải một ít bùa chú bảo vệ, rồi quay lại kiểm tra độ lớn của mấy cây con mới trồng. Đào bấy giờ mới tiến lại gần ta, khẽ hỏi:
- Thượng thần... Bị thương nặng lắm sao?
Ta không ngạc nhiên, mấy người này theo sư phụ lâu như vậy, chắc hẳn hiểu rất rõ người. Ta trả lời:
- Không nặng cũng không nhẹ, nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ thôi.
Đào yên tâm gật đầu, không biết ở đâu lôi ra hai quả hồng chín đưa cho ta:
- Thượng tiên ăn đi, giải rượu khá tốt đấy!
Ta không khách sáo nhận lấy một quả, lục tìm khăn tay để lau bụi trên hồng, tay lại vướng phải vật gì cưng cứng. Ta lôi vật đó ra, một bông hoa sen vàng óng sáng chói dưới ánh trăng. Đào ngạc nhiên:
- Chìa khóa vùng Thiên Địa, không phải ở trong tay sơ thần Phượng Điểu Hoàng Niên sao?
Ta cau mày:
- Sao lại Hoàng Niên, là mẹ Mai Ly nhờ ta trả cho sư phụ.
Đào cắn một miếng hồng, lúng búng nói:
- Đúng rồi, mấy hôm trước thấy Vương Hồ Mai Ly đến lấy ở chỗ sư phụ nửa chiếc chìa khóa. Vương nói là Phượng Điểu Hoàng Niên mượn.
Ta nhăn trán:
- Hoàng Niên mượn nó để làm gì?
Đào khó hiểu nhìn ta:
- Mượn chìa khóa vùng Thiên Địa, đương nhiên là để vào vùng Thiên Địa rồi.
- Tại sao chàng lại không tự mình đến đây mượn mà phải thông qua mẹ Mai Ly?
Đào cắn một miếng hồng to hơn, nói năng không rõ ràng:
- Cái …ó ta …àm sao mà …iết …ược!
Ta nhìn trân trối vào bông hoa sen trên tay, lại nhớ đến vết thương của chàng. Bỗng một tiếng hét thất thanh vang lên, ta cất chiếc chìa khóa vào áo, vội vàng đứng dậy. Đào đứng bên cạnh lo lắng nói:
- Phía Đông có chuyện rồi, chúng ta làm thế nào đây?
Ta hơi phân vân một chút, rải thêm nhiều bùa chú bảo vệ sau đó phân phó Đào ở lại rồi kiên quyết rời đi.
Phía Đông là phía Minh Sương bảo vệ, ta thấy nàng ấy và Báo Hồng Hoa đang hợp lực đấu với Ma Vân liền khẽ thở dài, dạo gần đây hình như gặp ả ta hơi nhiều. Mấy người học viên và gia nhân đang cố gắng ngăn chặn đám quỷ lâu la đông như kiến.
Ta rút dải lụa đỏ trong tay áo, nhanh chóng xông vào đám đông tham gia với họ. Một thanh kiếm nhanh thoăn thoắt đâm về phía ta, ta phất dải lụa đỏ, giật lấy thanh kiếm ném ra xa, đoạn quất dải lụa vào bụng tên quỷ khiến hắn ôm bụng lăn lộn trên đất. Một tên khác lại xông đến, ta tránh được kiếm của hắn, quất dải lụa ngay chân khiến hắn ngã nhào, đè sang cả tên quỷ phía sau. Hai ba tên khác lập tức tấn công bao vây ta, ta bay lên xoay một vòng trong không trung, tà váy trắng cùng dải lụa đỏ quyện vào nhau bay phấp phới nhưng cũng đầy uy lực, đánh thẳng vào những chỗ hiểm của đám quỷ. Những cánh hoa đỗ quyên khô dưới đất theo gió mà bay lên, tạo thành một vòng tròn tím biếc đẹp mắt bao trọn xung quanh ta, ngăn đao kiếm của đám quỷ liên tiếp tấn công đến. Ta không giết bọn chúng, chỉ tập trung đánh vào chỗ hiểm khiến chúng lăn lộn trên đất hoặc đau quá phải tháo chạy.
Đám quỷ quá đông nên dù mọi người không bị thương cũng khá mất sức. Ta liếc sang chỗ Minh Sương, thấy nàng ta và Báo Hồng Hoa đang bị Ma Vân vờn qua vờn lại như để kéo dài thời gian. Đám quỷ lâu la thì vẫn ồ ạt xông đến, ta mệt mỏi thở dài, cuộc chiến này bao giờ mới có thể kết thúc đây. Bỗng tiếng nói du dương quen thuộc vang lên:
- Tất cả dừng tay lại!
Sư phụ ta một thân vàng xanh kiều diễm, uyển chuyển bay đến, đáp xuống mặt đất nhẹ bẫng, liếc mắt quát Ma Vân:
- Bảo lão già đó ra đây cho ta.
Ma Vân chưa kịp đáp lời thì một tràng cười đinh tai nhức óc vang lên trong không trung:
- Uyển Khuyên Bạch Như, sau bao lâu tìm kiếm, cuối cùng ta cũng tìm ra được nơi ở của cố nhân.
Quỷ Vương xuất hiện với bộ đồ màu đen tuyền, điểm thêm một con rắn hổ mang màu vàng kim uốn mình khắp tà áo. Sư phụ ta nhìn hắn bằng nửa con mắt:
- Mang Thúc Xà, dừng cuộc chiến vô nghĩa này lại được rồi.
Quỷ Vương không đáp lời người, hắn quay sang khẽ gật đầu với Ma Vân. Ả quỷ với đôi mắt đỏ khè đó lập tức cho đám quỷ lâu la rút đi. Bên phía này, sư phụ ta cũng dặn dò mấy người học viên và đám gia nhân lui ra ngoài. Chớp mắt chỉ còn lại ta và Minh Sương đứng bên cạnh sư phụ, đối diện với Quỷ Vương và Ma Vân.
Bầu trời hôm nay không trăng, dưới ánh sáng lấp lánh nhẹ nhàng của các vì sao, sư phụ ta bình thản nhìn thẳng vào mắt của Quỷ Vương, giọng không nặng không nhẹ:
- Thúc Xà, mục đích của ngươi khi tìm đến tận am ta là gì?
Quỷ Vương cười miệng toác đến tận mang tai, không vang lên âm thanh nhưng cũng khiến người ta phải sởn hết gai ốc, hắn nói mà miệng không hề mấp máy:
- Tìm cố nhân đương nhiên để hầu trà, mời rượu; để phanh thây, moi gan, uống mật; để nhấm nháp dư vị của máu tươi…
Tay Minh Sương khẽ động, ta liếc sang trấn an nàng ta. Sư phụ miệng cười như không cười:
- Mấy nghìn năm không gặp, thì ra ngươi vẫn ấu trĩ như xưa.
Quỷ Vương không còn cười, mặt hắn đột nhiên nghiêm túc quá nhanh lại khiến nó trở nên méo mó một cách dị thường:
- Uyển Như, nếu khi xưa không nhờ ngươi, người thương của ta đâu bị lọt vào tay kẻ khác. Ta đến đây để đòi lại món nợ này.
Sư phụ vẫn bình thản:
- Mang Thúc Xà, ngay từ đầu trong tim người ấy vốn chưa bao giờ có ngươi. Ta thà đưa nàng ấy đi trốn tận cùng tiên giới cũng không thể để nàng ấy đâm đầu vào kẻ có tâm tà giáo một lòng muốn làm Vương của loài Quỷ như ngươi được. Bây giờ ngươi đã toại nguyện dã tâm, tại sao không để cho nàng ấy và người thân được yên?
- Để bây giờ nàng ta yêu và lấy một tên tầm thường, ta không bao giờ phục, ta không bao giờ muốn quên nàng ta.
- Đó là lý do ngươi đầu độc Hồ Mai Ly sao?
Một cái tên được thốt lên, ta nghe như sét nổ bên tai. Minh Sương nhìn về phía ta, sư phụ khẽ siết lấy bàn tay ta đang bíu chặt dải lụa đỏ. Người nói tiếp:
- Mỗi người các ngươi đã lựa chọn đi theo những con đường khác nhau, điều tốt nhất cho cả hai là đừng vướng bận gì đến nhau nữa. Việc ta nợ ngươi hôm nay ta sẽ trả. Nói, ngươi muốn mạng ta hay là muốn gan mật của ta?
Quỷ Vương im lặng, hắn đăm chiêu nhìn thẳng vào mắt sư phụ sau đó không nói một lời, quay về phía Ma Vân. Ả quỷ có đôi mắt màu đỏ tiến lên, lạnh lùng nói:
- Giao chìa khóa của vùng Thiên Địa ra đây, nợ nần giữa ngươi và Vương sẽ kết thúc.
Gió mùa thu thổi đến, vờn đám lá khô bay lên không trung rồi rơi xuống đất xào xạc. Ta ngửa đầu nhìn những vì sao trên cao, lại thấy lòng tham của vạn vật nhiều như những dải suối vắt trên trời kia, không bao giờ là đủ.
Thượng thần Uyển Khuyên rút chiếc trâm cài tóc màu vàng xanh trên đầu ném xuống đất, giọng thoảng qua như gió mùa thu:
- Ngươi đã có câu trả lời, muốn đánh muốn giết xin cứ tự nhiên.
Minh Sương hoảng hốt nhìn sang lắc đầu liên tục, đáy lòng ta có chút động nhưng vẫn bình thản nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài là thanh đoản kiếm bất di bất dịch của sư phụ. Quỷ Vương cười nửa miệng:
- Ngang bướng như ngươi cũng chỉ có Hoằng Minh là chiều được thôi.
- Câm miệng, đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt ta. - Sư phụ đột nhiên tức giận.
Quỷ Vương cười cười rồi rút từ tay áo ra một chiếc quạt màu nâu được làm từ lông vũ của phượng hoàng rất tỉ mỉ. Hắn làm như vô tình vẫy nhẹ chiếc quạt vào đám cây đỗ quyên bên cạnh. Lửa địa ngục bùng lên thiêu rụi mấy cây hoa tím trong nháy mắt. Ta khẽ rùng mình, đáy lòng bừng bừng tức giận, lửa phượng hoàng đẹp đẽ cớ sao vào tay tên Quỷ Vương đó lại biến thành lửa địa ngục gớm ghiếc như vậy. Thanh đao trong tay áo Minh Sương đã sắp sửa được rút ra, sư phụ giơ tay ngăn trước mặt hai chúng ta. Quỷ Vương lại cười như có như không:
- Uyển Như, ngươi cứ quản cho tốt chỗ này và đám hoa đỗ quyên của ngươi. Con trai của Hồ Mai Ly, để đó ta chăm sóc cho.
Ta rút dải lụa đỏ phóng như tên bay quất thẳng vào mặt Quỷ Vương, hắn có chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng né được đòn bất ngờ của ta. Phía bên kia Ma Vân định lao đến thì bị chặn lại bởi Minh Sương. Ta ra đòn tấn công liên tiếp nhưng Quỷ Vương vừa dễ dàng tránh đòn của ta lại vừa tán dóc với sư phụ:
- Uyển Khuyên Bạch Như, ngươi dạy dỗ đệ tử khéo thật.
Sư phụ ta giọng nhẹ tênh:
- Ta để cho ngươi tự nhiên đánh giết ta, nhưng đồ đệ của ta đâu thể mặc kệ sư phụ của bọn nó. Cái đấy ta không quản được.
Quỷ Vương cười khùng khục ra vẻ thú vị. Ta nhìn thấy sơ hở của hắn liền tung dải lụa định cướp lấy chiếc quạt trong tay, ai ngờ hắn nhanh như cắt vẫy nhẹ một cái khiến ta bị bật văng ra xa mấy chục thước. Phía bên kia Minh Sương cũng vừa bị Ma Vân chém một kiếm ở tay. Quỷ Vương cười khả ố nhìn vẻ bình thản của sư phụ ta:
- Các ngươi nhận nhầm sư phụ rồi, ả ta vốn vang danh lạnh lùng tàn nhẫn từ xưa, các ngươi cũng đâu cần sống chết vì ả như vậy.
Ta vốn biết bản thân không phải là đối thủ của hắn, chắc hẳn mấy người Báo Hồng Hoa đã đi báo với Thiên Đình, ta giúp kéo dài thời gian vậy. Quỷ Vương tung một quạt về phía sư phụ, thượng thần của chúng ta vẫn quật cường đứng yên tại chỗ nhưng ta biết nội thương của người lại thêm nghiêm trọng rồi. Ta tức giận bay đến, đầu dải lụa biến thành mũi kiếm nhọn hoắt đâm thẳng vào mặt Quỷ Vương. Mắt ta và mắt hắn bất chợt giao nhau, đáy mắt hắn thoáng chút ngạc nhiên, sau đó là hoang mang tột độ. Ngay lúc ta tưởng sắp sửa đâm được vào đôi mắt đó, hắn bỗng ngửa người ra phía sau, tay phải tung một quạt khá mạnh đập ngay bụng ta. Ta nôn ra một ngụm máu nhỏ, Minh Sương hốt hoảng kêu lên:
- Thiên Ly, cẩn thận!
Quỷ Vương ngỡ ngàng bay lại gần ta, chân dẫm lên dải lụa đỏ, bàn tay bẩn thỉu nâng mặt ta lên, khẽ khàng hỏi:
- Hồ Thiên Ly, ngươi là con gái của Mai Ly?
Chú thích:
[1] Danh y thời xưa thường dùng cành liễu nối xương theo quyển ''Kim châm độ thế''. Danh y cắt cành liễu, bóc vỏ ra và gọt thành hình dạng xương. Sau đó cắt, mài chỗ xương gãy và cành liễu sao cho chúng khớp với nhau, rồi dùng máu gà đun sôi thoa vào hai đầu của cành liễu tại vị trí nối xương, đặt cành liễu ở giữa thay thế phần xương bị gãy. Sau khi đã bố trí cành liễu xong xuôi, các danh y sẽ rắc quặng đồng tự nhiên (còn gọi là 'thạch tủy duyên' tán nhỏ vào mô cơ để thúc đẩy phát triển cơ xương. Cuối cùng, danh y khâu chỗ đã giải phẫu lại, dùng thạch cao đắp vào, sau đó kẹp tấm ván gỗ để cố định lại chỗ gãy.
Ai_Sherry chap mới nha nàng yêu.
Chương 17 <========> Chương 19
Chỉnh sửa lần cuối: