Chương 5 : PHÂN LOẠI
Bonvos và Gorai cứ tung vào nhau những cú đấm mạnh mẽ và nặng nề hệt như hai cỗ xe tăng cứ thế tông trực diện vào nhau, khiến cho tường và hàng rào chung quanh cứ phải run lên bần bật như muốn đổ sụp xuống. Gorai to xác hơn nên có vẻ lợi thế hơn khi mỗi cú va chạm dù không làm tổn thương được Bonvos nhưng cũng đẩy lùi anh ta một khoảng. Bonvos không ngừng quan sát chung quanh, ngay khi tất cả sự chú ý đang dồn về phía Ciaran thì anh ta nhanh tay rút một ống nước nhỏ có gắn kim tiêm ở đầu chai. Bonvos đẩy rơi ống bảo vệ kim tiêm rồi lập tức phóng người nhảy lên để cắm mũi kim vào đỉnh đầu Gorai, dung dịch trong lọ nhanh chóng truyền thẳng vào người hắn. Gorai giật mình lồng lộn lên như con thú đang hoảng sợ, thứ chất đó khiến hắn khó chịu đến mức trở nên điên cuồng, hắn nhìn Bonvos với ánh mắt tức giận tột cùng, gồng hết sức mạnh có được lao vào hắn với ý định đấm bẹp Bonvos xuống đất. Thế nhưng Bonvos nhếch mép cười bí ẩn, anh ta nhảy tránh được cú đấm, tay của Gorai dọng mạnh xuống đất, mặt đất rung lên lẫn với tiếng kêu răng rắc từ xương cánh tay của hắn. Bonvos ở phía trên Gorai, anh ta giải phóng sự cường hóa toàn thân mà tập trung vào chân phải đang co lên rồi dồn lực tung đá vào mặt Gorai. Sức mạnh và độ cứng từ chân của Bonvos đã hất tung thân thể kềnh càng của Gorai văng thẳng vào tường đá phía sau, mảng tường bể xuống để lộ một góc Hang thỏ hở ra ngoài. Thân thể Gorai teo lại, da thịt hắn mềm nhũn, răng môi lẫn lộn với máu, một nửa gương mặt sưng vù, phía sau đầu vương ít máu trên đống gạch đá bể nát. Bonvos đến gần rút cái ống trên đỉnh đầu hắn cất nhanh vào trong người.
- Tên… khốn đánh lén… ngươi… đã làm gì… ta… - Gorai gượng nói với sự tỉnh táo ít ỏi còn lại.
- Đấy là hợp chất Protonol Diomentaxit - Bonvos nói khẽ vào tai Gorai với sự đắc thắng. – Chất cấm đấy, ta đã tốn rất nhiều tiền để mua được nó, ha… ha…
- Ngươi thật… hiểm độc… - Gorai thốt lên câu cuối cùng trước khi ngất đi.
Bãi chiến trường lộn xộn từ các trận đấu của những kẻ “quái vật” vương đầy máu, của địch có của ta cũng có, những mùi máu tươi trở nên rõ rệt và vô cùng hấp dẫn đối với Ciaran. Thân thể Ciaran đã hồi phục được bảy phần, nhưng lý trí và sự tỉnh táo chỉ có một phần, khi giác quan được đánh thức bởi mùi máu, cơ thể cậu bắt đầu tự hành động theo bản năng mà không cần sự điều khiển của lý trí hay ý thức. Ciaran dật dờ đứng dậy sau một lúc bất tỉnh khá lâu, lúc này tình hình chiến trận đã nghiêng về phía đội của cậu, khi Irris và Gorai bị hạ gục, Bonvos chuyển sang đấu với Dorri, còn Rorhen lo liệu con tinh tinh, Ross và Ivan vẫn thoắt ẩn thoắt hiện không ngừng nghỉ như thể cả hai chưa hề biết mệt mỏi là gì, vết thương trên người họ phần nào cho thấy họ khá cân sức, Mia dường như đã dồn được Sherin vào thế bị động, những viên bi của hắn tuy gây vết thương cho Mia nhưng không nguy hiểm, riêng hắn thì bị dồn vào chân hàng rào với hàng chục con bọ đang nhấp nháy tia đỏ chờ nổ.
- Lần này thì ngươi đừng hòng thoát. – Mia đắc ý nhìn Sherin nói.
Sherin bị bao vây bởi những con bọ bom chung quanh, hắn tìm cách nhảy ra khỏi vòng vây nhưng vừa nhảy lên cao thì bom nổ hàng loạt, chấn động lan mạnh cùng khói lửa. Mia đứng gần ngã rẽ nên cô bé nhanh chân nấp sau bức tường, hàng rào cây bốc cháy lớn, lưng và chân Sherin bị vụ nổ văng trúng, hắn bị thương đến không thể di chuyển, máu của hắn lẫn với cát và khói. Ciaran bước ra khỏi đám khói, đôi mắt cậu đỏ rực vô hồn đầy vẻ đói khát, miệng lầm bầm:
- Máu… ta nghe mùi máu… máu tươi…
Con tinh tinh đột nhiên ré lên đầy sợ hãi, nó lùi ra xa khỏi chiến trường, mặc kệ chủ nhân của nó trong bộ dạng kền kền đang kêu ré những âm thanh chói tai như ra lệnh. Rorhen nhìn quanh tìm hiểu nguyên nhân khiến con tinh tinh hoảng sợ thì hoảng hồn nhìn thấy Ciaran, trên người tỏa ra đầy sát khí không bị lẫn trong làn khói của bom lửa.
- Sát khí gì đáng sợ thế kia? – Rorhen nhìn thấy mắt màu đỏ của Ciaran, anh nhớ lại lúc trao đổi với cậu trong hang thì đôi mắt ấy màu đen bình thường, nhận ra điều không ổn nhưng anh vội quay về phía con tinh tinh. – Cơ hội tới rồi, mặc kệ vậy…
Rorhen đuổi theo sau con tinh tinh đang tìm cách chạy trốn khỏi ngã rẽ, Bonvos túm được chân con kền kền quật mạnh nó xuống đất, Dorri lập tức biến thành con sóc, nhưng lực ném vẫn tác động lên hắn nên khi chạm đất, chân trái hắn bị gãy nứt. Con sóc chạy cà nhắc tìm chỗ trốn nhưng bị Bonvos vồ lấy những tảng đá bể vụn chung quanh ném tới, đá đè lên thân con sóc, Dorri lập tức biến thành người, tảng đá đủ to để đè nửa thân dưới của hắn. Dorri nhăn nhó vì đau đớn, bất lực vì không thể gỡ tảng đá ra khỏi đôi chân, trong khi đó, chân trái bị vừa mới nứt nay đã gãy hẳn dưới tảng đá khiến hắn không còn sức để biến hình. Rorhen biến thành con chim cú bay phía sau tinh tinh, khi bị khuất hẳn các đồng đội ở ngã rẽ, anh bay sát tai con tinh tinh truyền sóng âm:
“Bình tĩnh… ta sẽ không hại mi… bình tĩnh nào…”
“Đáng sợ quá, con thú ấy đang đói khát lắm…”
“Ngươi bình tĩnh, ta sẽ không để ngươi bị con thú đó tấn công, ngươi nhìn lại đi, ngươi đã ra khỏi tầm của con thú đó rồi, dừng lại đi…”
“Cái gì…” – Con tinh tinh chạy chậm lại, đồng thời nhìn ra sau, chung quanh nó là những bức tường và hàng rào cây xanh, sân bãi đổ nát từ trận chiến đã biến mất, con vật nhìn con chim cú thở dốc gầm gừ. – “Ngươi… ngươi hiểu được bọn ta sao?”
“Phải, ta có thể hiểu các ngươi… tại sao ngươi lại nghe lệnh của gã đó?” – Rorhen từ hình dáng chim cú biến hóa thành con người, gương mặt anh ta không có cặp kính trông dường như khác hẳn, anh bấm nút từ mặt dây chuyền trên cổ anh, lập tức có luồng sáng bao quanh người rồi tắt hẳn để lại bộ quần áo tinh tươm trên thân thể, anh nói tiếp. - “Ngươi đừng sợ, cứ nói cho ta biết, ta không hề có ý hại ngươi, ta đang giúp ngươi, vì sao một Dã Vương lại bị đưa vào nơi này?”
“Hắn đã bắt con của ta, không, là bọn người của thế giới ngầm đã bắt con ta, sau đó bán cho hắn, hắn uy hiếp ta phải nghe lời hắn, nếu không, con của ta sẽ bị hắn lột da…”
“Ra vậy, ngươi bị uy hiếp sao? Như vầy, ta và người của ta sẽ giải cứu con của ngươi, đồng thời đưa cha con ngươi trở về rừng, nhưng ngươi phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, chỗ này rất nguy hiểm, không dành cho ngươi đâu.”
“Ta lấy gì tin ngươi? Sao ngươi đảm bảo được con của ta sẽ an toàn?”
Rorhen lại nhấn cái nút trên mặt dây chuyền, nó mang hình khóa nhạc với những cái nút bên trên, tiếng tút tút reo nhẹ, bỗng có tiếng nói phát ra:
- Alô, cậu Rorhen.
- Cậu tìm được thông tin cho tôi chưa?
- Vừa tìm được, gã đối thủ của cậu đã có cuộc giao dịch với bọn thế giới ngầm, thông tin cuộc giao dịch đó là một sinh vật hoang dã bị cấm mua bán, tôi đã cử người đến biệt thự của hắn điều tra, đợi chút, phía họ đang gọi… Alo, tìm thấy rồi hả? Tốt lắm, mau giải cứu nó ngay… Alô Rorhen, chúng tôi đã tìm thấy sinh vật đó, là một con tinh tinh con, cậu đoán không sai chút nào.
- Cậu cứu nó rồi đưa về tổng cục, đồng thời cho thêm người đến chỗ tôi, cha của con tinh tinh đó đang ở đây, tôi không đoán mò mà là suy luận. Những việc tiếp theo cậu tự biết giải quyết rồi chứ?
- Ok, khoảng năm tiếng nữa chúng tôi có mặt ở thành phố, cậu tìm cách đưa nó ra nhé. Tạm biệt. Tút…
“Ta thuộc tổ chức D.A.F, một nhánh của Hội Thiên Cửu, người của bọn ta đã tìm thấy con của ngươi và nó sẽ được giải cứu, như vậy có đủ khiến ngươi tin tưởng ta không? Sau năm giờ nữa người của D.A.F sẽ đến thành phố đưa ngươi và con ngươi trở về rừng, vậy ngươi có chịu đi theo ta không?”
“Ngươi… nói thật sao?”
“Nếu ngươi không tin, lát nữa người của bọn ta gọi lại sẽ cho ngươi nghe tiếng của con ngươi, nhưng từ giờ đến khi đó, ngươi không được tấn công bất cứ ai và đi theo ta, để tránh những rắc rối khác có thể xảy ra, ta sẽ không để ngươi bị tổn thương.”
“Tại sao…?”
“Đó là công việc của tổ chức D.A.F, ngươi có thể hoàn toàn yên tâm.”
Con tinh tinh nhìn Rorhen một lúc rồi gật gù, nó không còn vẻ hung dữ như trước đó, dường như nó đã bắt đầu tin tưởng và hy vọng vào những điều Rorhen nói. Về phía chiến trường, Ciaran lúc này đang tấn công Ross và Ivan một cách dữ dội, bởi trước đó, khi Ivan biết Ciaran bị trúng độc huyết và đang khát máu, anh ta đã tự cắt tay mình rồi vung máu vào mặt cậu. Ciaran nếm được mùi máu của Ivan liền bị thu hút và đuổi theo anh ta mặc kệ những con mồi chung quanh đang rỉ máu tươi và không thể cử động. Mia ban đầu thì kinh ngạc, nhưng sau đó cũng hiểu vì sao Ivan làm vậy sau khi thấy anh ta cũng vung máu của mình lên người Ross, Ciaran như con thú đói mồi, cậu chỉ nhận biết mùi máu, và nó di chuyển đến đâu, cậu đuổi theo đến đó, hết bên này là Ivan, rồi đến bên kia là Ross. Tốc độ của cậu nhanh sánh ngang với hai người họ, khiến Ross không thể dừng lại xóa bỏ mùi máu của Ivan trên cơ thể. Mia chạy đến chỗ Ivan vừa hét to vừa biến đổi khẩu súng của mình:
- Ivan, nhận lấy nó.
Ivan chụp lấy một quả bóng nhớt nháp bắn ra từ khẩu súng của Mia, anh nhảy xuống chỗ cô bé quắc mắt hỏi nhanh:
- Cái thứ khỉ gì kinh tởm vậy nhóc?
- Đắp vào vết thương nhanh lên. – Mia hét.
Ciaran lao tới chỗ Mia và Ivan, cả hai nhảy sang hướng khác né tránh, Ivan vội vàng lấy thứ nhớp nháp trong tay xoa lên miệng vết thương, Mia cũng làm vậy với những vết thương của mình. Ngay lập tức Ciaran dừng lại, cậu khịt mũi như con thú đang đánh hơi, rồi bất ngờ vụt sang chỗ Ross, cô ả đang lau vội vết máu nên không kịp phản ứng khi cậu lao tới. Tay Ciaran nhanh chóng vồ lấy được vai Ross, cậu kéo mạnh về phía mình và nhe hàm răng nhọn chuẩn bị cắm vào da thịt cô ta. Ross sau vài giây lúng túng vì bất ngờ nhưng cô ả nhanh nhẹn nương theo chiều kéo của Ciaran, đồng thời cuối mình xoay ngược ra ngoài thoát được đòn hiểm trong tích tắc. Lớp vải trên vai cô dù được cường hóa nhưng sức mạnh của Ciaran đã bóp vỡ nó, khiến làn da trên vai hằn dấu tay rất rõ.
- Cái thứ kinh tởm này cũng được việc chứ nhỉ? – Ivan tỏ vẻ ghê tởm cái chất nhớp nháp dính trên người.
- Kinh thì anh đừng có dùng, chùi hết đi, làm mồi cho anh Ciaran cũng tốt đấy, cái loại như anh sống chật đất. – Mia chanh chua đáp.
- Vẫn cái thói láo xược đấy. – Ivan nhìn Mia đe dọa, nhưng cô bé không sợ hãi mà còn tỏ ra thách thức, Ivan đành thu lại thái độ và nhìn qua trận chiến của Ciaran với Ross. – Không tin là nhóc mi lại đưa vào nhóm một con quái vật như thế.
- Anh cũng gan quá ha, dám lấy máu của mình làm mồi nhử cho anh Ciaran. – Mia cũng vừa nhìn về phía Ciaran vừa đáp Ivan.
- Cái đó là tùy cơ ứng biến đấy nhóc. – Ivan khoanh tay. – Xem ra tên nhóc ấy là một con thú khá mạnh, nãy giờ vờn với cô ả kia cũng không làm ả suy suyển, cái sức mạnh hồi phục chết tiệt của lũ Huyết tộc chính là thứ phiền toái nhất, nhưng tên nhóc đó thì khác, nó vừa ra tay thì đã khiến cô ta hớt hả rồi. Nhóc liệu đi, một khi cô ả kia xong đời, thì đến lượt chúng ta đấy.
- Tôi không lo, chung quanh còn nhiều con mồi khác cho anh ta kia mà. – Mia liếc mắt về phía Irris và Sherin ám chỉ.
- Con nhóc này… - Ivan trợn mắt nhìn Mia. – Bé tí thế mà cũng thâm độc vậy?
- Gì chứ? – Mia cẫng giọng đáp. – Đó chỉ là chiêu bài cứu cánh cuối cùng thôi, hai người họ còn sống, nhưng nếu để anh ấy cắn thì kiểu gì cũng thành chết, cô ả kia là Huyết tộc lai, nếu anh Ciaran cắn cô ta thì cũng không lây nhiễm độc huyết, đồng thời có thể hãm bớt cơn thèm máu của anh ấy nữa, khi đó tôi dùng bom điện trói anh ấy lại là xong, cuối cùng thì chúng ta vẫn có thể thu mã thẻ an toàn.
- Kế hoạch hay đấy. – Ivan tỏ vẻ nhẹ nhõm. – Con nhóc này không tầm thường nhỉ?
- Chẳng qua anh luôn tỏ ra coi thường người khác nên đâu thể nào thấy được sự suất sắc của tôi. – Mia đanh đá đắc ý đáp. – Tôi còn biết anh Ciaran rất mạnh nên mới hi sinh hai mã số để giữ anh ấy trong nhóm. – Cô bé được trớn khoác lác.
- Để rồi xem… - Ivan khinh khỉnh. – Nhóc mi đưa về một con quái vật chứ không phải thần thánh gì đâu, không khéo nó quay lại cắn cho một phát. – Bất ngờ Ivan quay sang gầm gừ ra vẻ muốn cắn trêu chọc Mia khiến cô bé giật mình.
Mia định đá đáp lại nhưng cả hai bị thu hút sự chú ý khi tiếng ầm vang lên gần họ. Sau làn khói bụi, Ross vật vờ đứng dậy, quần áo đẹp của cô ta nay rách lỗ chỗ, người đầy vết thương nhìn Ciaran cảnh giác cao độ, trong khi Ciaran vẫn tỏ ra khát mồi và lạnh lùng như một con thú. Cậu lao nhanh về phía Ross, cô nàng vụt người sang hướng khác né tránh, bất ngờ Ciaran quay vòng người lại ngay điểm hụt để chụp lấy tóc Ross, cậu kéo mạnh và nhanh chóng cắm hàm răng của mình vào cổ cô gái. Ross hét lên thất thanh, cô nàng giãy giụa, vung tay thụt cùi chỏ mạnh vào hông Ciaran đẩy cậu bật ra sau, Ross khụy một chân, chống một tay xuống đất, tay còn lại ôm ghì vào vết thương đang rỉ máu lầm bầm:
- Lũ thuần chủng chết tiệt, chúng lại dám đi gây bệnh nữa sao. Bực thật, vết thương này thì không thể làm lành ngay được, mình cần tiếp thêm máu…
Ross phóng mình lao về phía Gorai vì anh ta ở vị trí khá gần cô, không chần chừ, cô ả cắm răng vào tay hắn và hút máu, đột nhiên cô ta ọc ra lại khi mới vừa cắm răng vào da thịt hắn.
- Cô ta ăn cả đồng đội mình sao? – Mia đứng phía xa quan sát.
- Nhưng sao cô ta lại nhả ra? – Ivan chăm chú nhìn kỹ. – Máu của gã đó có vấn đề? Vì sao nhỉ? Khi nãy hắn đã đấu với Bonvos và bị hạ gục….
- Khục… - Ross nhổ nhanh mớ máu trong miệng rồi lầm bầm với vẻ tức giận. – Tên khốn này bị trúng độc sao? Đúng là chết tiệt, chút nữa thì mình bị nhiễm độc của hắn rồi…
Ross đang khó chịu vì chất độc lan trong miệng thì Ciaran đã đứng ngay sau lưng cô, miệng cứ lầm bầm “máu…”. Ciaran vung tay túm lấy vai Ross kéo lại, cô ả tuy bị tấn công bất ngờ nhưng vẫn phản xạ lại kịp, theo đà kéo, cô thả người ngả nằm xuống đất, Ciaran chồm xuống nhe răng nhọn chuẩn bị cắm vào người ả. Ross canh lúc này liền hất chân lên trên đá vào mặt Ciaran hất cậu ngã sang một bên, cô ả lập tức nhảy dậy. Ciaran văng một khoảng, cậu dùng đôi tay cào xuống đất để hãm lực văng rồi phóng mình rượt theo Ross, cả hai tiếp tục trò rượt đuổi, nhưng Ciaran dường như trở nên mạnh hơn vì cơn đói máu thúc đẩy, còn Ross đang kiệt sức vì thiếu máu nạp năng lượng và những vết thương do Ciaran gây ra rất khó hồi phục. Ross chuyển mục tiêu nhắm vào Sherin, ý định của cô là dùng anh ta để tiếp máu cho mình hoặc làm mồi nhử Ciaran để tạo cơ hội tấn công cho bản thân. Mia và Ivan nhìn thấy Ross lao về phía Sherin, cả hai không ai nói ai lập tức hành động, Ivan thì cản bước Ross, còn Mia chạy đến chỗ Sherin, kéo anh ta ra khỏi bãi chiến trường đổ nát. Ross gặp khó khăn hơn khi phải đối mắt với cả Ivan và Ciaran, cô lại chuyển sang Dorri đang bị đá đè. Ross phóng nhanh với tất cả sức mạnh của cô, không chần chừ, Ross cầm tay Dorri cắm chặt hàm răng của mình vào mạch máu và hút lấy thật nhanh. Ivan phóng dao cắm vào đùi Ross, cô ả mặc kệ, rút dao ra khỏi chân trong khi miệng vẫn hút lấy máu, vết thương trên người cô ta được làm lành từ từ. Ciaran xông tới, cậu ngửi thấy mùi máu tươi, và nhận thấy con mồi đang bị kẻ khác ăn mất, cậu tức giận tột độ, xông vào tấn công Ross, quyết giành lại miếng mồi mà cô ả đang ăn. Ross được phục hồi kha khá, cô tấn công lại Ciaran, sức mạnh cả hai va chạm nhau khiến không khí chung quanh cuộn lên những cơn gió mạnh. Ivan thấy mình không thể chen vào nên đứng ngoài canh chừng, cậu phải di chuyển để giữ khoảng cách an toàn với hai người họ bởi chấn động của mỗi lần tấn công có thể kéo cậu vào vùng nguy hiểm. Ciaran trở nên điên cuồng hơn trước đó rất nhiều, những đòn cậu tung ra đều ở mức mạnh nhất và hiểm nhất, Ross với một phần giây sơ sẩy, khi Ivan phóng đi con dao của anh ta vào hai người họ, Ciaran đã gạt con dao văng đi như gạt một con ruồi, trong khoảng khắc đó, Ross phân tâm, Ciaran gạt dao đi nhưng vẫn tập trung vào Ross và tay còn lại của cậu vồ vào người cô ả khi cô nàng đang tung chân chuẩn bị cho cú đá. Tay Ciaran chụp được khủy chân Ross, cậu bóp mạnh và giằng ra như xé mồi, Ross văng thẳng vào đống gạch đổ dưới đất, ống chân Ross bị gãy, phần xương nơi va chạm vỡ ra những mảnh nhọn đâm vào da thịt chung quanh, làn da bên ngoài thì lõm hằn theo dấu tay của Ciaran. Ross thở dốc, nhăn nhó vì cơn đau và cố gắng dồn sức hồi phục vết thương để cơn đau giảm bớt. Ciaran đáp xuống gần chân cô vài bước, cậu gầm gừ nhìn vài giây, Ross không kịp phản ứng điều gì thì cậu đã lao vào cô ả, chụp lấy tay cô ta kéo mạnh về phía mình và lập tức cắm răng vào cổ cô ta hút máu. Ross không còn sức chống trả, máu của cô vơi đi đồng nghĩa với sức mạnh cũng giảm theo, Ciaran vừa gầm gừ vừa hút máu như con thú say mồi. Sắc vẻ Ross nhạt đi rất nhanh, làn da nhanh chóng chuyển sang trắng bệt, đôi mắt mơ màng, thân thể rũ xuống như một xác chết. Đột nhiên có ba trái banh nhỏ đầy màu sắc lao về phía Ciaran, cậu đang mải mê hút máu Ross nên không quan tâm chung quanh, ba quả cầu vừa chạm vào lưng Ciaran lập tức bung những dòng điện màu xanh tỏa sáng quấn chặt lấy hai người họ. Ross và Ciaran bất động, tiếng điện xoèn xoẹt trên khắp cơ thể một lúc rồi được thu vào lại ba trái banh, chúng rớt xuống đất lăn lòng vòng trông một cách vô hại. Mia đến gần, thu nhặt lại những quả banh điện của mình, Ivan bước đến gần phía sau.
- Chậm một chút nữa thì cô ta chết chắc. – Mia nhìn dáng vẻ thoi thóp, thân xác ốm trơ xương đang bất tỉnh của Ross nói. – Chúng ta chỉ cần lấy được mã số, không cần phải khiến cô ta chết.
- Còn tên nhóc này thì sao đây? – Ivan hỏi.
- Xem chừng anh ấy vẫn chưa nạp đủ máu, nên sẽ sớm tỉnh dậy và săn mồi tiếp, chúng ta cần phải trói anh ấy lại và tìm những túi máu cho anh ấy, không thể để những người khác bị cắn.
- Nhưng trận đấu này được ghi hình, ban tổ chức biết được cậu ta là kẻ nhiễm độc huyết, chắc chắn sẽ bị cách ly điều tra.
- Anh nhìn chung quanh đi. – Mia vừa trả lời Ivan vừa đỡ Ciaran dậy. – Nơi này bị tàn phá như vậy, dù có quay hình được thì thông tin cũng không rõ ràng đâu, họ sẽ cho rằng anh ấy là một Huyết tộc lai.
- Này nhóc, sao quan tâm hắn dữ vậy? Không sợ bị lây nhiễm sao?
- Anh ấy đã cứu tôi nhiều lần, tôi không thể bỏ mặc anh ấy. – Mia dìu Ciaran đi.
- Con nhóc này cũng nghĩa khí quá ha? – Ivan châm chọc nhưng cũng bước tới đỡ lấy Ciaran. – Được rồi, để anh đây làm cho.
Mia có chút bất ngờ vì sự tử tế của Ivan nhưng rồi cô bé nhanh chóng chề môi tỏ vẻ đanh đá như mọi khi và thủng thẳng đi cùng trong khi Ivan vác Ciaran một cách nặng nhọc. Đột nhiên Bonvos từ phía sau lưng hai người lên tiếng:
- Trận chiến ấn tượng nhỉ?
- Phải, cuối cùng cũng xong. – Mia trả lời nhưng không quay lại nhìn Bonvos, cả hai vẫn tiếp tục hướng về phía cái Hang thỏ đang bị hở để đưa Ciaran vào trong.
- Xem ra tất cả kẻ địch đã được hạ, Rorhen thì đi đâu không biết, nhưng anh ta về chúng ta mới bắt đầu chia mã số nhỉ? – Bonvos vẫn đi ở phía sau nói.
- Tất nhiên, anh ấy là đội trưởng nên mã số sẽ do anh ấy phân chia, hệ thống mã chờ nằm trong thẻ của anh Rorhen, ông chú lo gì, anh ấy không cuỗm mất được toàn bộ số thẻ đó đâu, cho đến khi phân chia mã số xong mới được tách đội, còn không thì chúng vẫn nằm ở chế độ chờ và không ai lấy được chúng.
- Ta biết điều đó chứ… - Đột nhiên cả Mia và Bonvos khựng lại, trong khi Ivan vẫn phải vác Ciran đi nên không chú ý đến sự kỳ lạ của hai người họ. – Cái ta muốn nói chính là Rorhen chưa về, anh ta sẽ không biết chuyện gì diễn ra ở đây, vậy nếu các cậu cũng bị hạ thì mã số sẽ được chia nhiều hơn chứ nhỉ.
Mia run rẩy quay lại, tay của Bonvos cầm chặt con dao đâm vào sau hông Mia cắm sâu, máu chảy lan ra tay hắn.
- Ông… thứ đâm lén… hèn hạ… - Mia rên lên trong cơn đau.
Ivan không thấy Mia đi bên cạnh, anh quay lại cằn nhằn:
- Mấy người làm cái quái gì mà lề mề hơn cả… - Ivan bần thần khi nhìn thấy Mia bị Bonvos đâm. – Ông đang làm cái trò quái gì vậy hả? – Ivan trợn mắt tức giận. – Mau dừng tay lại ngay. – Ivan hét lên, định thả Ciaran xuống để lao tới.
- Đứng yên đó. – Bonvos quát nhanh, anh ta đã cướp lấy khẩu súng nổ của Mia và chĩa vào Ivan. – Không được nhúc nhích, nếu không, ta sẽ cho nổ hết cả lũ, ngươi biết đấy, ta có thể cường hóa và an toàn trong lúc chúng bay bị nổ tanh bành, nhưng ta muốn thẻ chúng bay được an toàn, nên ngoan ngoãn giao chúng ra, ta sẽ không làm nổ tung nơi này nữa.
- Đồ phản bội… - Ivan nghiến răng.
Mia gục xuống đất, con dao vẫn cắm trên hông lưng cô bé, máu chảy ướt hết tấm áo, Ivan vừa lo lắng cho Mia vừa tức giận tột độ nên gương mặt anh ta biểu hiện một cách khó coi khi chỉ có thể đứng im nhìn cô bé đau đớn. Đột nhiên Ciaran trên vai Ivan nhúc nhích, cậu lầm bầm: “Mùi máu… ta muốn máu…”, Ivan cố giấu vẻ hoang mang khi Ciaran tỉnh dậy quá nhanh, anh đoán có lẽ mùi máu của Mia chảy ra quá nhiều khiến bản năng của cậu nhóc lại trỗi dậy. Ivan đứng im nhìn Bonvos tranh thủ thời gian suy nghĩ cách giải quyết.
- Mau đưa thẻ của ngươi ra đây, lấy của tên nhóc đó nữa. – Bonvos không biết Ciaran đang tỉnh lại, ông ta thúc giục Ivan.
- Được thôi… ông cứ lấy mã số như ông muốn, nhưng hãy tha cho cô bé, tôi sẽ đưa ông Thẻ của tôi và cậu nhóc này, đổi lại, hãy để tôi đưa cô bé đi cứu chữa, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây để đến khu vực trạm cứu hộ. – Ivan đề nghị, anh vẫn giữ Ciaran trên vai mình và giấu mặt cậu ta khỏi tầm nhìn của Bonvos.
- Vào lúc này, ngươi không phải là kẻ ra điều kiện với ta, mau đưa Thẻ đây.
Ivan tháo Thẻ thí sinh trên tay mình và tay Ciaran, anh chậm chậm bước về phía Bonvos, càng đến gần Mia, mùi máu càng mạnh khiến Ciaran tỉnh lại nhanh hơn, Ivan lầm bầm:
- Ciaran, nếu cậu nghe thấy tôi thì hãy nằm im đó, Mia đang gặp nguy hiểm, súng của cô bé có thể biến hóa để bắn ra thứ dịch cầm được máu, nhưng cậu phải giúp tôi cướp khẩu súng lại từ tay tên Bonvos đó, lấy được nó cậu phải kiềm chế cơn thèm máu của mình mà cứu Mia, nếu cậu vẫn cần máu và khó kiểm soát bản thân, hãy lấy máu của tôi. Bằng mọi cách phải đưa cô bé đến Khu tiếp sức để cứu chữa.
Ivan chùi sạch lớp nhầy trên tay mình, vết thương mà anh tự tạo ra trước đó để nhử Ciaran tấn công Ross hở miệng và chảy máu trở lại. Ivan dốc hết sức mình để sử dụng khả năng của hệ VŨ, đóng băng thời gian quanh mình, trong đó có Ciaran, Ivan đặt Ciaran xuống đất, nhỏ máu vào miệng cậu, Ciaran nếm được vị máu tỉnh hẳn, cậu chụp lấy tay Ivan và cắm chặt răng mình để hút lấy máu. Sức mạnh của Ivan giảm dần vì thiếu máu, giới hạn thời gian của cậu đang chuẩn bị mất đi. Ngay lúc này, Ciaran đã hoàn toàn lấy lại sự tỉnh táo, cậu nhìn Ivan hoang mang:
- Anh Ivan, tại sao anh làm vậy? Anh sẽ bị lây nhiễm mất…
- Bây giờ không phải lúc lo chuyện đó… - Ivan thở dốc. – Kết giới thời gian của tôi sắp kết thúc rồi, Bonvos không nhận ra chuyện gì xảy ra giữa chúng ta, nên hắn sẽ không có sự đề phòng, ngay khi kết giới biến mất, cậu phải dùng sức mạnh của cậu đoạt lấy khẩu súng của Mia và đưa cô bé ra khỏi khu vực này, mau chóng đến Trạm tiếp sức cứu chữa cho Mia. Còn hắn, cậu cứ để tôi lo, tên khốn phản bội, tôi phải giết chết hắn mới hả dạ…
- Nhưng tình hình của anh có vẻ không ổn. – Ciaran rỏ ra lo lắng. – Hay anh cứu Mia đi, để gã đó tôi xử lý.
- Không được, Mia cần được cứu chữa ngay nếu không sẽ không kịp, tốc độ của cậu bây giờ hơn hẳn tôi, nêu cậu phải ưu tiên cứu Mia trước. Làm ngay đi, kết giới sẽ biến mất ngay bây giờ.
Ciaran không thể nói thêm câu nào, cậu cảm nhận được không gian chung quanh đang chuyển động trở lại, trong mắt Bonvos, Ivan vẫn đang vác Ciaran đi tới, đột ngột cậu nhảy ra khỏi người Ivan nhanh đến mức chớp mắt thì cậu ta đã chụp được cây súng trên tay Bonvos. Ciaran một tay chụp súng giật mạnh khỏi tay Bonvos, tay còn lại tung đấm với sự tức giận tột cùng vào bụng ông ta. Bonvos cường hóa thân thể, tuy không bị thương nhưng cú đấm của Ciaran mạnh đến mức đẩy hắn lùi ra sau khá xa, Ivan lao lên như cái bóng, Ciaran không kịp ngăn cản, đành quay sang Mia, cô bé vẫn còn tỉnh táo nhưng rất yếu. Mia điều khiển khẩu súng biến hình rồi run rẩy nói trong cơn đau:
- Rút con dao ra giúp em… ngay sau đó phải bắn nó vào vết thương ngay…
- Em ráng chịu đau một chút. – Ciaran nói.
Ciaran chần chừ đôi chút rồi rút nhanh con dao ra khỏi hông lưng Mia, đấy là một con dao lưỡi cưa nên khi rút ra vết thương toét khá lớn, cô bé đau đến ngất lịm, Ciaran bắn ngay phát súng vào vết thương, dịch nhầy phun ra và nhanh bao trùm lấy toàn bộ vết rách để ngăn máu chảy, nhưng các bộ phận tổn thương thì vẫn bị tổn thương. Ciaran nhận thấy nếu Mia không nhanh chóng được cứu chữa thì vết thương sẽ nhiễm độc, um thối và chắc chắn sẽ không giữ được tính mạng, dù rất lo cho Ivan nhưng anh ta đã căn dặn ưu tiên cho Mia nên Ciaran vội bế thốc cô bé lên tay và tức tốc chạy đi tìm lối dẫn vào Trạm tiếp sức. Đột nhiên có con chim cú bay tới gần cậu, Ciaran giật mình vì tưởng rằng bị kẻ địch nào đó tấn công nhưng có tiếng thì thầm bên tai:
- Ciaran, Rorhen đây, để tôi dẫn đường cho cậu đến Trạm tiếp sức.
- Anh Rorhen sao? – Ciaran vừa chạy thật nhanh theo con chim cú vừa nói. – Vậy là con tinh tinh đó anh đã xử lý xong? Nhưng Bonvos đã phản bội chúng ta, Ivan đang gặp nguy hiểm…
- Tôi biết, tôi dẫn cậu đến Trạm tiếp sức trước rồi quay lại giúp Ivan, Dã Vương đang ở đó trợ giúp cậu ấy rồi.
- Dã Vương? Nó giúp chúng ta sao? Chẳng phải nó là của gã bên đối thủ sao?
- Chuyện đó nói sau, chúng ta sắp tới trạm rồi, nhanh lên.
Cả ba chạy qua nhiều ngã rẽ, chim cú bay trước đột nhiên biến thành người và đẩy tảng đá mở ra một lối đi, sau đó biến thành chim cú bay trở lại chỗ Ciaran đang chạy tới từ phía sau:
- Đó là lối dẫn vào trạm tiếp sức, Mia nhờ cậu chăm sóc, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, chúng tôi sẽ đến tìm cậu.
Câu thì thầm nhanh vụt vào tai Ciaran rồi con chim cú bay đi mất, Ciaran vẫn cắm mặt chạy thẳng vào đường hầm, gắng bỏ mặc mọi thứ sau lưng dù trong lòng trỗi đầy sự khó chịu. Ciaran chạy suốt đường hầm một lúc thì đến một trung tâm khá sáng sủa và rộng lớn, cậu hét to cấp cứu, tiếp tân và bảo vệ nhanh chóng hỗ trợ cậu đưa Mia đến khu vực chữa trị…
Chương 4 <<< | >>>
Chương 5 (tiếp theo)
---
Mục lục ---