Thiên mệnh Phần 1: Quốc bảo -Đã hoàn thành-phuonglinks

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
Tên truyện: Thiên mệnh-Phần 1: Quốc Bảo
Tác giả:phuonglinks (Hứa Minh Phương)
Tình trạng sáng tác: Đã hoàn thành
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: ~10 chương/ ngày
Thể loại:Lịch sử cận đại / Giả tưởng
Độ dài: 51 chương
Giới hạn độ tuổi đọc: trên 15 tuổi
Cảnh báo về nội dung: Truyện có sử dụng một số từ mạnh
Giới thiệu truyện:
Bộ truyện gồm 2 phần,Nói về giai đoạn lịch sử cân đại của Việt Nam. Là sự tìm tòi, khám phá những bí mật lớn nhất trong lịch sử Việt Nam của nhóm nhân vật chính. Dựa theo những chi tiết có thật trong lịch sử.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
51a


1020 ngày trước..

Không gian quay cuồng…

ánh sáng và bóng tối đan vào nhau..

có tiếng nói văng vẳng như từ xa xôi lại :


Mục Mã Thành

Tam niên hạn

Kim quang lộ

Quốc bảo truyền

Lạch cạch….

Cánh cửa cũ kĩ bị những cơn gió mùa đông bắc thổi vào va nhau kêu thành những tiếng cọt kẹt trong đêm.Người phụ nữ đang mê man trong giấc mơ kì lạ,bị tiếng kêu của cánh cửa làm choàng tỉnh.vẫn nằm trên giường,nghe rõ tiếng mưa lách tách ở ngoài,cái đặc sản quen thuộc của đất kinh kì này vào những ngày cuối năm.

Nhưng đó không phải là điều người đàn bà đó bận tâm vào lúc này,mà là giấc mơ mà bà vừa trải qua.Mồ hôi vẫn còn toát ra, mái tóc rối bời. Đôi mắt nhìn vào đâu đó trong cái không gian tối như mực.

Bà không sợ hãi, chỉ có đôi chút bất ngờ,vì tầm vóc những việc và sắp phải làm.Bà đã biết sớm muộn cái thời điểm này cũng đến.

Quờ nhẹ tay lên đầu giường, cái hộp vẫn còn nằm nguyên đây.Nhấc lên một chút để đảm bảo thứ nằm trong đó vẫn còn nguyên.kể từ khi chia tay chồng,bà chưa rời nó nửa bước,như những gì chồng bà đã căn dặn.

Chính nó đã đưa bà vào giấc mơ vừa rồi

Phải hành động luôn thôi,không thể chần chờ được !-Người đàn bà nghĩ bụng.Dấu hiệu đầu tiên này có thể kéo theo những dấu hiệu tiếp theo ngay sau đó,mà nếu không có sự chuẩn bị,việc lớn sẽ khó thành

Thắp đèn lên

Trời còn lâu mới sáng. Có lẽ giờ mới khoảng canh tư.

Con bé vẫn còn đang ngủ,nhưng bà phải sang phòng nó ngay,phải ngay lập tức,từ giờ thời gian là vàng bạc.

Khoác chiếc áo dạ mỏng,bà mở cửa bước ra ngoài.Gió thổi,kèm với mưa làm bà phải lấy tay che ngọn đèn lại.Phòng của con gái bà,ở phía đối diện phòng của bà.Nhưng phải đi qua vòng qua gian chính để khỏi mưa,vì khoảng sân trước rất rộng.Ánh sáng le lói của ngọn đèn chỉ đủ cho bà bước đi chậm từng bước chứ không đi nhanh được.Đến phòng con gái,bà nhẹ đẩy cửa vào.Con gái bà vẫn đang ngủ.Nhìn cố bé đang ngủ ngon,bất giác bà thấy thương con nhiều vô kể. Những gì sắp tới,những gì con bà phải thực hiện,với trách nhiệm nặng nề như vậy,liệu con bà có gánh vác được không?

Lay nhẹ vai cô be,bà thì thầm:

-Văn Thái , dậy đi con !

Cô bé trở mình thức dậy,vẫn còn mắt nhắm mắt mở mà hỏi:

-Sao vậy mẫu thân,trời còn chưa sáng mà?

-Khẽ thôi con,ta có chuyện cần nói với con đây.

-Chuyện gì vậy mẫu thân,để sáng mai không được à?

Văn Thái nói với giọng như hờn dỗi,nhưng thấy nét mặt nghiêm nghị của mẫu thân,cô bé cũng thôi không hỏi nữa.Cô rõ tính của bà mà,mỗi khi nói chuyện với ánh mắt và giọng nói đó,cô biết,đều là những việc hệ trọng.

Người đàn bà tuy nghiêm nghị,nhưng vẫn ân cần khoác áo cho cô con gái bớt lạnh,ngồi cạnh con,bà nói:

-Con à,đến lúc thực hiện đại sự rồi.

-Đến lúc rồi sao mẫu thân?- Văn Thái thì thầm hỏi,sau một hồi như thể mới tỉnh ngủ vậy.

-Phải rồi .Con đã sẵn sàng chưa?

-Con…con…

-Ta biết con có lo lắng,có sợ hãi.Nhưng hãy nghĩ đến đại cục,hãy nghĩ đến dân chúng lầm than thống khổ.Và con,chính con sẽ là người với sứ mệnh kết thúc tất cả những điều đó,con hiểu không?

-Con hiểu-Văn Thái dần lấy lại sự cứng cáp trong từng câu nói

-Vậy thì chuẩn bị tư trang đi,chúng ta đi ngay đêm nay.

-Ngay đêm nay sao mẫu thân? Văn Thái nhìn ra ngoài trời,xét cho cùng,việc bỏ đi trong một đêm mưa gió thì có vội vàng quá chăng.

-Phải rồi,nhanh lên con,và hãy làm thật nhẹ nhàng ,ta không muốn đánh thức gia đình dì Thanh Mai của con.

-Kể cả là lời từ biệt sao? Cô bé không khỏi thắc mắc.

Trong mấy chị em trong gia đình bên ngoại nhà cô,mẫu thân cô và dì Thanh Mai là hai chị em thân thiết nhất.Vậy mà mẫu thân không định chào từ biệt sao?

-Khi tới được nơi an toàn,và đủ bí mật ta sẽ gửi thư cho dì của con biết,những việc chúng ta sắp làm cần được hoàn toàn giữ bí mật,như ta đã từng nói với con nhiều lần,và ta cũng muốn không còn tranh luận gì nữa và con hãy nghe lời ta mà thu xếp hành lý cho mau đi.

-Dạ,con rõ rồi ạ….

...


Cùng lúc đó,ở một nơi cách đó cả ngàn cây số,trong một tòa nhà uy nghi sang trong,một người đàn ông ngoại quốc cũng choàng tỉnh giấc.Ông vừa có một giấc mơ kì lạ mà ông chắc chắn là chưa bao giờ từng trải qua. Lấy khăn mùi xoa lau vệt mồ hôi trên trán,ông cố nhớ lại chi tiết giấc mơ đó.

Quả là kì lạ.

Người đàn ông cầm lấy cái dây vải ngay đầu giường mà giât,ở ngoài có tiếng chuông reo nhẹ,một người đàn ông người việt,dáng nhỏ thó bước vào,cúi đầu hỏi :

-ngài cho gọi tôi có việc gì vậy ạ ?

Bằng cái giọng lơ lớ,người đàn ông ngoại quốc hỏi :

-ông cho ta hỏi cái này là cái gì ?

ông đọc mấy câu nói mà ông thấy nó thật là vô nghĩa cho gã người hầu nghe.gã nghe xong,vẫn cúi đầu,trả lời :

-tôi nghĩ nó là mấy câu thơ thưa ngài !

-thơ à ?vậy ông có biết gì về thơ không ?

-tôi không biết,thưa ngài !

-sáng mai ông tìm cho tôi một người biết về thơ,rồi dẫn về đây đợi tôi sau bữa ăn trưa.

-dạ tôi đã rõ rồi thưa ngài.

Phẩy tay cho người hầu lui ra ngoài,ông ta nằm vật ra.Vắt tay lên trán, đầu óc có vẻ vẫn chưa hết cơn mê man.

Hay là do cái thứ đang nằm ở ngay cạnh ông?

Một trong những vật huyền bí và quyền lực nhất cái đất Đông Dương này.

Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu...





102 ngày trước


-Đã nhớ kĩ những gì ta nói với con chưa?

-Dạ!

Văn Thái trả lời mà vẫn chưa dứt ra được khỏi dòng suy tư đang lan man trong đầu cô.

Ba năm trôi qua thật là nhanh.mới đêm mưa gió năm nào,hai mẹ con khăn gói ra đi không lời từ biệt,đến vùng sơn cước hoang vu này ẩn thân và rèn luyện cho nàng,chuẩn bị cho ngày đại sự sắp tới.Ba năm gần như tuyệt giao với thế giới bên ngoài,chị có mẫu thân thi thoảng gửi thư bằng bồ câu cho dì Thanh Mai,để dì an lòng là hai người vẫn bình an vô sự.

Sống ở nơi đây tuy xa xôi hẻo lánh,nhưng thiên nhiên trong lành,cảnh vật yên ắng tĩnh mịch rất hợp tính nàng.Ở cùng sư cô và mẫu thân,cứ thế ngày tháng bình yêu trôi qua quả là không còn gì mong muốn hơn.nhưng đại sự nhất định phải làm,đành gác những cái vui thú cá nhân lại để lo việc nước.

Sắp phải đi xa,chưa biết lành ít dữ nhiều thế nào,bản thân không nghĩ mà chỉ nghĩ đến mẫu thân ở lại,ngày đêm mong chờ,lại mang bệnh,nàng càng lo nghĩ hơn.

Gói ghém nốt mấy bộ quần áo chuẩn bị cho lên ngựa,nàng quay lại nói với mẹ đang ngồi gần đó:

-Hay là để út Hương ở lại chăm sóc mẫu thân.Chuyến này đi xa,đến những nơi hiểm trở,sợ nó không đủ sức theo chân,lại làm chậm công việc.Để nó ở lại chăm sóc người con thấy yên lòng hơn nhiều.

-không được-mẹ nàng nghiêm nghị đáp.Nó phải đi theo con,tuy là thân người hầu nhưng mấy năm nay sống cùng,thân thiết như người trong nhà,cùng là phận gái đi cùng có nhiều chỗ khó nói còn hiểu được,chứ thô kệch như hai anh kia ta không an tâm chút nào.

-Nhưng người đang mang bệnh như vậy con không ở bên chăm sóc được cũng thấy không yên lòng chút nào….

- Ta ở đây đã có sư cô chăm nom rồi,con không cần bận tâm,chuyên tâm mà lo công việc. Đại sự không thành thì không còn mặt mũi nào với nhân dân,với đất nước đâu…

Chưa nói dứt câu thì bà đã bị Văn Thái ôm chầm lấy,nấc nhẹ thành tiếng mà thì thào:

-Con chỉ muốn ở bên người,chăm lo cho người suốt đời thôi.

Nhất thời bất động,không nói gì,bà cũng ôm lấy cô con gái của mình,vuốt nhẹ mái tóc,lúc sau mới nói:

-Con ngoan,ta cũng mong như vậy lắm,nhưng vận nước trong tay sao chậm trễ được.So với cảnh dân chúng làm than,thì chuyện chia cách này có đáng là bao.

-Nhưng mà….

-Thôi,con gái ngốc của ta,có phải là một đi không trở lại,sinh ly tử biệt đâu.Đại sự có khó khăn nhưng cũng đã có sắp xếp rồi,chả nhẽ ta đẩy con vào chỗ nguy hiểm sao. Làm xong việc rồi,con quay về ta còn kiếm cho con một đức lang quân khôi ngô tuấn tú nữa chứ . Ta cũng có tuổi rồi,cũng muốn có cháu bế lắm rồi đấy.

-Người cứ trêu con thôi,con không lấy ai đâu,con ở với người cả đời thôi.

Lâu rồi mới nghe cái giọng nũng níu ấy của Văn thái,mẹ nàng chợt nhận ra,con gái bà đã lớn rồi,không còn là Tiểu Văn Thái của ngày xưa nữa.mấy năm văn ôn võ luyện không còn chú ý chuyện gì,giờ nhìn lại đã là một thiếu nữ xinh đẹp,thông minh lanh lợi,lại cứng cỏi mạnh mẽ . Bà cười nhẹ,lại ôm lấy con mình

-Con gái ngốc ạ,việc nước đã đành,nhưng hạnh phúc của con là điều ta mong chờ nhất,nên con lên đường lần này cố gắng hoàn thành đại sự,rồi trở lại bên ta nghe chưa

Văn Thái vâng lời mẹ,nhẹ cười mà nói:

-Dạ con rõ rồi thưa mẫu thân.
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
1


-Anh Xiêm này,ngựa đi từ sáng sớm đến giờ chưa được nghỉ,chân bước không còn sức. Ta thấy kiếm chỗ nào dừng chân nghỉ ngơi đi,chiều còn có sức mà đi tiếp !

-Thúc ngựa gắng thêm chút nữa đi,đang là đỉnh đèo,gió máy thế này,lấy đâu ra chỗ nghỉ.qua hết con đèo này là vào đến đất Cao Bằng rồi !

Văn Thái không nói gì,thúc ngựa đi tiếp.Hành trình quả là gian nan dù đã dự liệu từ trước.

Từ lúc xuống núi Bạch Mã đến giờ,đã đi được hơn ba tháng.ba tháng ròng rã trên lưng ngựa,trèo đèo lội suối băng rừng,khổ cực rất nhiều.Không đường đường chính chính mà đi được.Qua mỗi tỉnh quan quân đều kiểm soát gắt gao,lũ lính Pháp không coi người Việt ra gì,lại đang ra sức gây khó dễ,đánh người ,cướp trắng của cải đồ đạc dân lành. Nhất là qua vùng Nghệ An,Hà Tĩnh,nơi đây phong trào yêu nước lên cao,chúng càng làm gắt gao,không qua lại được. Đi lại bình thường đã khó, huống hồ có ” vật báu ’’ thì càng khó khăn.

Đường sông cũng không được .Thời kì này thuyền bè lớn đều của quân giặc,mà thuyền nhỏ thì không đi ngược dòng lên miền núi này được. Đường biển càng khó,cướp biển và các quân đội nước ngoài đang đánh nhau dữ dội,đi đường đấy cầm chắc mất mạng,cũng chả ai dám dong thuyền ra biển luôn.vậy là phải đi vòng qua đất Lào men theo biên giới mà đi tới tận Hòa Bình, là nơi đất đông người mường dễ trà trộn,mới trở lại đất Việt Nam được.Vừa đi vừa phải canh chừng,trông trước ngó sau,đề phòng việt gian thám báo,lại đám thổ phỉ,kẻ cướp lúc này nhiều vô kể.Đang hướng đông mà có khi phải ngoẹo sang tây,lên phía bắc mà có khi phải lùi về phía nam,không thể đường đường chính mà đi được,ăn nghỉ cũng chả được đàng hoàng.Xin được nhà dân ngủ nhờ, hay kiếm được quán trọ thì tốt,không thì miếu hoang ,am chùa cũng được,không có gì kiếm chỗ cỏ cây um tùm kín đáo mà ngủ,thật không khác gì anh hùng hiệp khách trong giang hồ ngày xưa.

Thêm nữa là khí hậu thay đổi liên tục,trong Huế có ngày nắng ngày mưa,sang đất Lào thì ngày nào cũng thấy mưa,mấy lần tưởng ngã ra ốm,may mà cũng là người luyện võ nên có sức khỏe,vẫn gắng gượng được,trở lại đất Việt thì lại đến mùa đông gió rét.Vốn không quen cái lạnh miền bắc,Văn Thái và út hương thay nhau ốm,may mà có ngườ này người kia. Lại được hai người dẫn đường giúp đỡ phần nào.bốn người trước lạ sau quen,lúc mới còn lạ lẫm không nói năng gì nhiều.Dần rà về sau,quen mặt quen tiếng,đường đi cũng thường vắng lặng nên trò chuyện như bạn bè vậy

ba hôm nay,từ lúc ở đất Thái Nguyên đến đây,đường xá gập ghềnh,trắc trở hơn nhiều,lại đúng đợt gió mùa đông bắc,gió lạnh rít từng cơn,nhiều lúc gió muốn bạt người đi,lạnh thì thấu da thấu thịt,không khỏi khiến người ta mệt mỏi hao sức.Gần như chả ai nói với ai câu gì,cứ lầm lũi mà thúc ngựa đi

Đến quá trưa,xuống đến chân đèo,thấy đã có lác đác bóng nhà,bốn người nghỉ chân ở một gốc cây cổ thụ lớn. Bóng cây lớn lại có gò đất chắn trước,vừa kín gió, vừa đỡ bị để ý.

Người tên Xiêm cởi bớt đồ xuống cho ngựa nghỉ,ngắm luôn xung quanh động tĩnh thế nào,yên tâm rồi bảo những người còn lại :

-Hay quá,trời có nắng rồi,bớt được cái rét phần nào ! Anh Dương này,tới cái nhà đằng kia xin ít nước về đi,ta cứ thong thả nghỉ ở đây,phủ Cao Bằng ngay gần đây thôi,chiều tối là đến nơi là có chỗ ngon lành mà đặt lưng ngon giấc rồi.

Anh Dương kia cởi đồ xong thúc ngựa đi xin nước,còn lại ba người nhặt củi khô,cời ngọn lửa cho ấm . Đi từ sáng đến giờ hơi lạnh ngấm vào người,hơ xong mới thấy tỉnh táo hơn phần nào.

Cởi tấm áo choàng lớn kết bằng sợi khô để chống rét ra,ngồi bên ngọn lửa bập bùng,Văn Thái quay sang út Hương ân cần hỏi:

-Em có mệt lắm không Út Hương?

-Dạ không em chịu được mà.

Út Hương kém Văn Thái hai tuổi,đang vươn vai văn bên này vặn bên kia,giọng điệu rõ là mệt lắm rồi nhưng dấu không nói,Văn Thái biết tỏng cô em này,vẫy tay bảo:

-Ra đây chị cho dựa đầu mà nghỉ này.chị biết em mệt rồi mà.

Út hương tuy che mặt nhưng nhìn đôi mắt là biết đang reo vui,cười hì hì mà nói:

-Chỉ có chị Văn Thái là hiểu em thôi.

Rồi bước lại tựa đầu vào vai Văn Thái,được một lúc thì trượt xuống tựa luôn lên đùi mà ngủ ngon lành.Văn thái Vuốt nhẹ mái tóc cô bé.

Út Hương được dì Thanh Mai giới thiệu và gửi đến hầu hạ mẹ Văn Thái sau khi hai mẹ con đi được khoảng nửa năm.Phận là người hầu nhưng được mẹ và Văn Thái quý như người trong nhà,không bao giờ đánh đập,còn dạy chữ,dạy lễ nghĩa cho.Mẹ Văn Thái vẫn nói với út Hương:

-Con theo hai mẹ con ta,chăm lo chu đáo,giờ dạy dỗ con cũng là ấm vào thân,sau này về nhà chồng cũng được tiếng là có giáo dục,người ta coi trọng mà không khinh rẻ.

Con bé khá là xin xắn,đôi mắt lúc nào cũng như reo vui,cái miêng thì cười nói hoạt bát suốt ngày,tóc để ngang vai,có hai cái kẹp tóc bằng bạc mẹ Văn Thái dùng không đến đem cho,nó quý lắm không dám làm rơi đi đâu,đeo suốt ngày.Ăn mặc gọn gàng sạch sẽ thì ko ai nghĩ chỉ là thân người hầu hạ.Ấy vây mà ba tháng nay đi lại nhiều nó cũng gầy đi,tóc dài ra mà chả có thời gian búi buộc cho ra hồn,giờ lại như tổ chim,Văn Thái nghĩ mà vừa buồn cười vừa thương.

quay sang anh Xiêm,lúc đấy đang lôi bọc bánh trưng hôm trước mua ở làng Bờ Đậu dưới Thái nguyên ra với ít thịt heo rừng nướng ra.Bánh trưng Bờ Đậu có tiếng thơm ngon,không bị lại gạo,lại để được lâu hơn hẳn bánh các nơi khác làm,liền mua đến chục cái để ăn dần.Thịt lợn rừng thì cũng chỉ cần hơ qua lửa cho mềm,cũng coi như có một bữa ra trò.Thời buổi này,dân còn không có cái ăn,được như thế cũng đã là tốt lắm rồi.

-Hôm nay đi đường vất vả quá,mấy lần đã định nghỉ,may có anh thúc giục ta mới đến được đây nhanh như vậy,cảm ơn anh nhiều anh Xiêm ạ.

Anh chàng Xiêm cười xòa:

-Có gì đâu,xét cho cùng cũng là công việc thôi.Đã nhận thù lao rồi thì cố mà làm cho tốt,còn có tiếng tốt mà làm ăn sau này chứ !

-Mẹ tôi trả anh bao nhiêu vậy? Công sức vậy chắc là không ít

Xiêm lại tặc lưỡi tiếp:

-không phải mẹ cô,bà Thanh Mai trả công cho tôi !hơn nữa,bà ấy trước cưu mang cả nhà tôi,tôi không bao giờ quên ơn đấy,báo đáp còn chưa hết ấy.

gia đình Xiêm vốn ở Thái Bình,gia đình vốn khá giả,cha anh làm đến chức tổng sư,nhưng vì bất mãn,làm trái lời đám quan trên và đám quan pháp nên tịch thu hết tài sản,cả nhà bị bắt vào tây nguyên làm trong đồn điền cao su của Pháp,đường đi cực khổ,thấy mịt mờ quá cả nhà trốn đi lang bạt,đến kinh thành Huế,thì gặp bà Thanh Mai lên chùa thắp hương,thấy tội nghiệp quá dẫn về nhà,ban cho làm người hầu,về sau thấy cha mẹ Xiêm nhanh nhẹn tháo vát,lại thật thà không có nửa lời gian dối,tin tưởng,giới thiệu đến chỗ quen biết làm áp tải hàng hóa.Xiêm còn nhỏ nhưng hay theo cha đi đây đi đó,dần già bản lĩnh dạn dày,tuổi còn ít mà sự đời hiểu nhiều,rất được việc cho nhà chủ.Đến khi có thư của mẹ Văn Thái nói cần người tâm phúc cho chuyến đi xa,liền tin tưởng giao ngay cho việc.

-Anh Xiêm này,chuyện hôm trước….

-Chuyện gì vậy-Xiêm hỏi lại,tay vẫn đang quay xiên thịt

-Cái buổi tối hôm kia,lúc tôi trượt chân suýt rơi xuống vách núi,may mà có anh giúp…

Xiêm cười ranh mãnh:

-ha ha,cô cảm ơn tôi chuyện tôi nhảy theo mà cứu phải không

-Phải rồi..Cảm ơn anh nhiều..

Văn Thái vừa nói,lại nhìn cánh tay của Xiêm,vết rách giờ mới khép miệng. hôm đó trời đã nhá nhem tối,cố vượt dãy Tam Đảo để đi tắt cho gần,ai ngờ ngựa của Văn Thái không hiểu sao đang đi đến lưng chừng hai chân trước sụm xuống,cứ thế mà lăn xuống bờ đá phía dưới.Văn Thái hoảng hồn,vướng đai ở chân không trở kịp,lúc buông đai rồi thì người đã dưới bờ đá,hoảng loạn vô cùng, nghĩ phen này bỏ mạng nơi này rồi.Thì vừa may có bàn tay tóm lấy,là Xiêm nhanh nhẹn mà lao theo.Vì cứa phải vách đá sắc mà tay chảy máu rất nhiều.

-Tay anh đỡ đau nhiều chưa?-Văn Thái thì thào hỏi

-Đỡ nhiều rồi,chút này có đáng là bao,đời tôi nhiều phen hoạn nạn hơn nhiều.lên rừng xuống biển có là gì.

Xiêm nói mà phổng mũi lên chút đỉnh,Văn Thái thấy vậy không khỏi thấy vui theo,khúc khích cười nói tiếp:

-Phải rồi, quả là không có anh không biết giờ tôi đang nơi đâu rồi,khi quay về nhất định tôi sẽ bảo mẫu thân và dì tôi thưởng hậu cho anh.

Xiêm được đà trêu chọc:

-Thực ra ngay bây giờ cô có thể đền đáp cho tôi được đấy,có một cách rất đơn giản.

Là cách gì vậy? Văn Thái hỏi,thực tình không biết

-Là cô bỏ khăn che mặt cho tôi chiêm ngưỡng dung nhan của cô,có được không vậy?

Anh chàng này rõ là thích trêu đùa,láu cá nữa.Văn Thái đỏ mặt,giọng nghiêm lại:

-Không được,việc này tôi không làm được.Và từ giờ anh cũng đừng hỏi lại chuyện này nhé,nhất quyết không được đâu.

Tính ra từ ngày xuất hành từ Huế,không hôm nào Xiêm hỏi câu này dưới hai lần…..

Xiêm thấy không thành,bèn quay ra ra châm trọc:

-Tôi thấy người như cô giờ không còn nữa.Thời buổi nào mà ra đường cứ che kín cái mặt như sợ người ta cướp mất vậy?Cô không biết chứ có mấy bận tôi thấy có mấy cô mấy chị mấy ả đi với quan tây ăn mặc mát mẻ ơi là mát mẻ ấy,ha ha ha.

-Đấy là việc của họ,tôi không quan tâm,quân việt gian bán nước-Văn Thái nói ,giọng đanh lại

Xiêm thấy vậy,tự biết chọc nhầm tổ kiến,không nói gì nữa,lại chuyên tâm quay thịt…

Thực ra Văn Thái chả để bụng mấy câu nói của Xiêm.Cô che mặt cũng là có lý do cả,thứ nhất là vì cô…quá đẹp.Vốn dĩ ít gặp người ngoài,nhưng mẹ cô nói với cô như vậy,thì cô biết vậy thôi,thân gái mong manh.với đi làm việc lớn,càng bớt gây chú ý càng tốt.thêm nữa là lúc ra đi cô đã tự nhủ,cố làm cho xong việc rồi về nhà phụng dưỡng mẫu thân đến hết đời,không nghĩ đến chuyện lấy chồng sinh con nữa,thì có cho người ta coi mặt cũng làm gì đâu.thành thử tự cho thành cái luật quyết không bỏ khăn che mặt,chỉ khi đi ngủ,nằm cùng út Hương mới bỏ khăn che mặt ra thôi.Đi cùng mấy tháng trời,lời ăn tiếng nói còn lạ gì.Anh ta tuy có ranh ma láu cá,nhưng thực ra bản tính thì rất tốt,hay giúp đỡ mọi người.Mà phải có cái ranh ma láu cá thì mới làm được cái nghề này.Anh chàng này cũng khá hoạt bát,hay làm trò cho mọi người vui vẻ lúc nào mệt mỏi căng thẳng quá.Nghĩ đến lúc anh ta giả Thị Màu mà tấu hài,lại khúc khích cười thầm.

-À này anh Xiêm,anh kể về nghề của anh cho tôi nghe đi,được không?
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
2


Xiêm nghe Văn Thái hỏi vậy,nghe giọng biết là không giận nữa rồi,lại cất giọng tự tâng bốc:

-Sinh nghề tử nghiệp thôi mà.Chuyện phường chuyển vận chúng tôi,tuy là thật nhưng nói ra chắc mười người thì đến chín người không tin,nói là hư cấu.

-không sao,còn một người tin là được rồi-Văn Thái giục.

-Người còn lại ai bảo là tin đâu,người ta bỏ đi chỗ khác chả thèm nghe luôn ấy chứ.

Văn Thái nghe cũng bật cười theo,cái anh chàng này,đùa suốt được thôi…

-thôi thì coi như tôi là người thứ mười một đi-Cô lại giục.

Xiêm thấy vậy,đưa mắt ra xa xa nhìn,như thể hồi tưởng lại những sự kiên hào hùng không để đâu cho hết…

-cô biết lúc vào nghề này ,tôi được cha truyền lại cho mấy chữ,bắt phải khắc cốt ghi tâm không được quên,biết là những chữ gì không

-dĩ nhiên là tôi không biết rồi,anh hỏi thừa.

Lại trầm ngâm một lúc,rồi mới tiếp:

-cha tôi nói “con làm nghề này,nhớ lấy mấy chứ mà làm đạo,cứ thế mà theo :

“Hàng hóa là sinh mạng’’

Nói về cái nghề này phải kể từ thuở xa xưa.

Nước Việt ta, đất đai thiên nhiên đã vốn hoang sơ nhưng cũng đầy kì vĩ .sông to ,núi lớn,không thiếu vị gì,việc đi lại từ xưa đến nay cũng vì vậy không khỏi có nhiều khó khăn.Người Kinh vốn trước tập trung chủ yếu ở đồng bằng ven sông trồng lúa chăn nuôi ,còn các bộ tộc khác sống trên núi cao,xa xôi cách trở nên giao tiếp buôn bán cũng ít.Nhưng nước ta của cải,châu báu nhiều,chim quý thú lạ không ít,nên từ thời các vua Hùng đã có những người chuyên đi săn tìm của ngon vật lạ,để dâng lên vua.Họ là những người giỏi nhất,gan dạ nhất,liều lĩnh nhất,mới có thể đến những nơi hang cùng ngõ hẻm,không bỏ sót chân trời góc bể nào,để tìm kiếm những thứ ít ai tìm được,sự tích vua hùng kén rể ,với những “voi chín ngà,gà chín cựa,ngựa chín hồng mao” mà từ xa xưa truyền lại ,cũng đã cho thấy có những con người như vậy từ rất lâu rồi.đến thời bắc thuộc,họ được gọi là những truy bảo nhân,hành tung đi lại bí ẩn,nhiều khi còn được gọi là ẩn lộ nhân,không ai biết đường đi nước bước họ ra sao

Một thời gian dài sau đó,họ vẫn làm những công việc như những ngày đầu tiên.cho đến thời kì Trịnh-Nguyễn phân tranh,rồi đàng trong-đang ngoài,việc đi lại,giao lưu buôn bán giữa các địa phương trở nên khó khăn hơn nhiều.vốn là những người đã đi đến cùng trời góc bể,không có con đường nào không đặt chân đến,nên những truy bảo nhân lại kiêm thêm công việc mới,là chuyển vận hàng hóa,hộ tống đoàn người đi khắp từ bắc chí nam,đảm bảo an toàn tối đa cho người và hàng hóa.Những người này về sau được gọi thành bảo tiêu,cũng gần giống như bảo tiêu bên tàu vậy,nhưng cái đặc sắc hơn là những nơi không có đường đi được thì họ sẽ tạo ra được đường mà đi,do kinh nghiệm kiến thức cả ngàn năm truyền lại.

Thời đó đàng ngoài có Bắc lộ bảo tiêu cục,đàng trong lại có Nam giao bảo tiêu cục,uy thế ngang nhau.Đều là nơi những người giỏi nhất.thanh thế quyền lực của họ lúc đó rất lớn,đến quan lại cũng phải nể vài phần. điều giúp họ thành công chính là cái sự “nửa chính-nửa tà” của họ,chỉ cần khách trả đủ tiền,họ sẽ chuyển hàng đến nơi đến chốn,cho dù hàng đó là người,là vật,hay những thứ kim cổ hiếm gặp

Với họ,tiền chính là lý lẽ,điều này nghe có vẻ khắc nghiệt cơ hội,nhưng với nghề của họ,không thế không được.khi nhà Nguyễn thống nhất giang sơn,những người đứng đầu các cục đã hợp lại với nhau về một tổ chức duy nhất,gọi là Việt Nam bảo tiêu cục,với tên lấy theo quốc hiệu Nhà Nguyễn lúc bấy giờ.

đến thời pháp thuộc,tiêu cục vẫn hoạt động bình thường,không can hệ đến người pháp,vì nhiều khi chính người pháp cũng phải nhờ những người này vận chuyển giúp.Bước ngoặt chỉ đến khi xảy ra sự biến cụ Tôn Thất Thuyết tấn công pháp ở Huế,rồi phong trào Cần Vương nổ ra,những người của Việt Nam bảo tiêu cục đã quyết định đứng về phía nhà vua và nghĩa quân,việc vốn chả liên quan đến họ.

kết cục là binh biến thất bại,phong trào bị đàn áp dã man,tiêu cục cũng không tránh khỏi họa diệt thân.cơ sở bị phá bỏ hoàn toàn,những người liên quan,người bị giết,người bị đi đày,không ai thoát,cơ sở chính ở hà nội bị phá bỏ.Quân pháp đã xây nhà tù Hỏa lò khét tiếng ngay trên đấy,như để thể hiện sự thống trị của mình.chúng cũng mở những công ty vận tải,sử dụng ô tô,tàu hỏa để vận chuyển hàng hóa,nhằm nắm hết con đường mưu sinh của dân ta.việc làm ăn càng thêm khó khăn.

Về sau đó,những bảo tiêu ở những tiêu cục nhỏ hơn,hay những người trốn thoát được khỏi cuộc truy quét đó,dần đi vào bóng tối,có người giải nghệ,có người vẫn làm nhưng kín tiếng hơn,hoạt động âm thầm hơn.chỉ làm việc và giao dịch với những người thân quen mà thôi.

Xiêm và cha là những người hiếm hoi vẫn còn làm nghề này.vất vả ,bạc bẽo,nguy hiểm nên càng ngày càng ít người làm,cha anh tuổi cao cũng đã nghỉ không làm ba bốn năm nay,ở nhà làm phụ nghề gốm,làm chén bát với mẹ anh.Xiêm theo cha đi theo hàng từ lúc mới mười bốn,đến năm nay đã được mười mấy năm năm có lẻ,tuổi nghề không phải là nhiều nhưng được cái gan dạ,máu liều lình,lại khôn ngoan trải đời,nên việc giao cho anh đều làm đến nơi đến chốn.cả năm chỉ về nhà vài bận.cũng may Xiêm là con thứ,trên đã có anh cả lo việc nhà nên cha mẹ cũng không lo lắng lắm,chỉ giục anh,kiếm cô vợ sinh thằng cu cho cha mẹ mừng.nhưng mỗi lần như vậy anh chỉ cười xuề không nói gì.

Xiêm to cao,người săn lại vì đi lại nhiều ,nhưng không phải là gầy gò ốm yếu,thân a chắc nịch như khúc gỗ.nước da ngăm ngăm đen,là vì có nước da giống mẹ anh,vốn rất trắng,nếu không thì anh đã phải đen như cái cột nhà cháy rồi.chân tay sẹo đếm không xuể,chiến tích những chiến đi mà thi thoảng anh vẫn lôi ra đếm mà khoe với mọi người,nhưng khuôn mặt thì tuyệt nhiên nhẵn nhụi lành lặn,có lần hỏi thì Xiêm nói:giữ cái mặt lành lặn sau lấy vợ đêm đỡ dọa cho vợ sợ!

Ngồi nghe Xiêm thao thao bất tuyệt,Văn Thái không nói gì,chỉ nghe và gật đầu tán thành.Cô biết chuyện anh nói mười phần thì chín phần là nói khoác rồi,nhưng cứ kệ cho anh chàng kể thôi,coi như là cảm ơn vì mấy lần giúp đỡ trên đường,không chỉ Xiêm,anh Dương cũng ko nề hà mà rất nhiệt tình giúp đỡ,Văn Thái rất cảm kích điều này.

-….Lúc đám cướp đó lao đến,tôi liền thủ thế,cầm gậy mà quét một lượt,tất cả chúng trở tay không kịp,té ngã sõng soài ra.tôi lại gõ cho mỗi tên một cái vào đầu,chúng lăn kềnh ra luôn,vậy là cha tôi chỉ việc lấy sợi dây thừng trói hết cả thể lại là xong.

-Có phải sau đó anh dẫn chúng lên quan lĩnh thưởng,nhưng ra đến nơi thì quan đi vắng nên anh lại thả chúng về ,bắt chúng hứa không làm ăn cướp nữa đúng không-út Hương đang lim dim bỗng chen vào câu chuyện của Xiêm

-Ủa sao cô biết hay vậy-Xiêm ngạc nhiên

-vì câu chuyện này anh đã kể đến lần thứ năm rồi anh chàng ngốc ạ-út hương chỉ đợi đến câu này để bộc phát ra

Văn Thái cười khúc khích,còn út Hương thì bò ra mà cười.Xiêm thấy mình làm oai mà cuối cùng thành trò cười,ngượng không để đâu cho hết,phải chữa thẹn:

-Cô nhóc này,ai bảo vậy.ta gặp nhiều đám cướp lắm,mõi lần kể là đám khác nhau,chỉ là ta vốn rộng lượng thương người,tha cho chúng nên hôm nào cũng nói giống nhau,thực ra là khác nhau đấy!

-eo ôi,chả tin anh đâu,anh nói khoác lên tận ngọn cây rồi ấy chứ,ha ha ha.

-không tin thì tùy cô nhóc,mà ta có kể cho cô nghe đâu,ta kể cho chị của cô cơ mà,chị cô không nói gì nghĩa chuyện ta kẻ rất là hay đấy chứ.

Út hương bĩu môi,thè lưỡi trêu ngươi,không nói nữa,chạy đến cái lá to mà Xiêm bày ra từ nãy để đặt thức ăn lên,thò tay nhúp một miếng ăn ngon lành rồi

-đợi anh Dương về rồi ăn cả thể đi em,đừng nhúp nhặt trước như thế là xấu đấy em-Văn Thái bảo em.

-Nhưng em đói chị ơi,hì hì,em là em út,cho em được ưu tiên đi mà-cô bé lại làm nũng.

Cũng vừa lúc anh Dương xin được nước về,mọi người đã khá đói nên tập trung mà ăn,chả nói nửa câu

Nhưng vì là che mặt mà cứ đeo khăn thì vướng không ăn được,nên cứ đến bữa,Văn Thái và út Hương mang đồ ra một chỗ ăn riêng,ăn xong mới trở lại chỗ cũ.có đồ ăn vào bụng,sắc mặt mới có chút thần trở lại.đúng là có thực mới vực được đạo!

Xiêm lấy trong túi áo chẽn ra cái đồng hồ quả lắc,món đồ anh có được của một tay buôn sứ người hoa trong một lần giúp hắn đi con đường mòn qua cửa khẩu để trốn quan đánh thuế .đưa lên xem giờ,đã 3 giờ chiều rồi.bèn nói tiếp:

-chúng ta nghỉ ngơi thêm chút rồi lên đường nhé,cũng gần đến rồi.

Văn Thái lại hỏi:

-ta đi qua ba con đèo,chí ít cũng ba chục dặm đường rồi,mà sao không gặp bóng quan quân nào nhỉ.ta nghĩ những địa thế hiểm trở trọng yếu thế này phải có lính đồn trú chứ nhỉ?

Vốn là từ khi từ đất Lào về lại đất mình,Xiêm đều dẫn đoàn tránh những đồn trú của quan quân,những chỗ đó không chỉ có lính việt ta,còn có cả lính pháp nữa. bọn chúng được trang bị súng đầy đủ,đi qua quả rất ngặt ngèo,cũng may là không phải qua trạm nào.cũng có khi đang đi thì có những toán lính đang hành quân đi qua,nhưng tụi này thì không chú ý đến dân bên đường lắm,chỉ cần đi tránh ra,dẹp vào bên đường cho chúng đi qua là xong.họ ăn mặc cố ý rách nát,quần áo nhàu nát để chúng khỏi để ý,mặc nhiên là người đang đi đào cây lấy củ về làm thuốc bắc,nên không ai nghi ngờ gì cả.

Xiêm đang nói chuyện với Dương,có vẻ tươi tắn lắm,nghe Văn Thái hỏi vậy,thì mắt nheo lại,im lặng một lúc,rồi nói:

-cô nói đúng lắm,qua thung lũng này là đến đồn to đầu phủ Cao bằng,lính coi rất ngặt,và đây là đường độc đạo,không còn con đường nào khác.ta chuẩn bị tinh thần đi nhé.
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
3


Tất cả im lặng không nói gì,đến út Hương đang cười nói hoạt bát vậy cũng im bặt luôn,cô bé nhìn sang Văn Thái.Văn Thái không nói gì ,vẫn đang suy nghĩ,nhưng ánh mắt thì đầy cương nghị.Văn Thái hỏi:

-vậy anh đã có phương cách nào chưa?

Xiêm vẫn đang khều mấy tàn than,chắc đang suy nghĩ ghê gớm lắm.

Vốn dĩ cái đồn này anh đã từng đi qua trước đây,nhưng thời thế mỗi lúc một khác.quân lính trước đây cũng không khó chịu như bây giờ,chi chúng vài đồng uống nước là qua được thôi.Nhưng mấy năm nay,tình hình thay đổi nhiều.chúng thi hành chính sách khủng bố kinh khủng hơn,mấy tên lính pháp ngày xưa coi bộ giờ vẫn là hiền lành dễ chịu rồi.lại nữa là nhiều nơi đang khởi nghĩa,đánh đồn diệt bốt,nên tụi lính lại càng kinh sợ.chúng kinh sợ lại càng khùng bố nhiều hơn,vì chúng nghĩ rằng chỉ có khủng bổ mới dập tắt được những mầm mống chống đối…

cũng có đôi lúc thấy dân mình bị chúng ức hiếp,Xiêm cũng muốn can ngăn,nhưng tự nghĩ sức mình có hạn,chân tay cũng không thể chọi lại súng ống,nên làm thinh mà bước qua,cũng rủa thầm lũ lính vài câu,hy vọng có ngày có ngườ sẽ dạy cho chúng một bài học,nhưng chắc,chả phải là anh đâu!

Xiêm nói :

-hôm nay ta gặp ải này,coi như là khó khăn nhất từ lúc xuất hành đến giờ.đồn đông lính lắm.quả là rất khó khăn….

Đưa tay lên dụi cằm như thể đang xoa râu,xiêm tỏ vẻ nghiêm trọng,nhưng được một chút thì đánh mắt láo lưa.không qua được mắt Văn Thái,liền nói:

-tôi thấy anh xem chừng có cách rồi đấy,không cần vuốt râu nữa đâu,không lại không mọc được đâu.

-ha ha,cô tinh lắm.quả là tôi có cách rồi,nhưng phải hơi vất vả cho hai tiểu thử đài các .

Nói rồi cúi đầu chắp tay,ra bộ lạy hai cô gái.út hương che miệng cười,rồi nói:

-chỉ có chị Văn Thái là tiểu thư lá ngọc cành vàng ở đây thôi,chị nhỉ !

Văn Thái không kể đến út Hương,hỏi tiếp Xiêm:

-anh nói luôn đi,có gì bày ra luôn,hy vọng là cách nào đó tốt,chứ không phải như mấy chuyện anh kể đâu nhé!

-ha ha,cô yên tâm,đảm bảo thành công.nhưng tôi nhắc lại là mấy tên cướp đấy đều là thật cả đấy.

-được rồi,tôi tin anh mà,anh bày cách đi.

-cách này hơi vất vả cho hai người,nhưng tôi nghĩ chắc không còn cách nào ngoài cách này.

Nói rồi lấy trong cái bị đan ra mấy bộ quần áo,là quần áo của người dân tộc.có 4 bộ tất cả, rồi đưa cho Văn Thái:

-cô và Út Hương thay hai bộ quần áo này vào đi,của người Tày đấy.hai bộ này của tôi và anh Dương.

-sao ta lại phải thay quần áo này?-Văn Thái hỏi,đưa bộ quần áo lên ngắm thử.

Cả mấy bộ quần áo đều chỉ có một màu đen,dệt kiểu thổ cẩm bằng sợi bông,khá là dày dặn.của Văn Thái và út Hương là một cái áo cánh với váy,dài đến gót chân.còn Xiêm và Dương thì áo cánh cài khuy và quần què đũng rộng,nói chung khá là đơn giản.Xiêm lại bày ra mấy đôi giày vải,cho mỗi người một đôi.Xiêm nói tiếp:

-có nhớ lúc vừa qua Thái Nguyên,gặp một đoàn người dân tộc đi xuôi ngược đường,tôi quay lại đứng với họ một lúc lâu không?Là tôi mua mấy cái áo này cho mọi người đấy,mất mấy đồng bạc,dân tộc họ ko lấy tiền,chỉ lấy bạc thôi,may mà có sẵn.

-tôi đang hỏi anh sao lại phải thay mấy bộ này mà?-Văn Thái sốt ruột hỏi.

-à,đây là quần áo của người tày.

-Là sao ? Văn Thái hỏi.

-Ta mặc quần áo người tày thì sẽ thành người tày,vậy thôi.ta chuẩn bị “tiến vua” ha ha ha

-là sao vậy,vua nào ở đây?

Xiêm lăc đầu,ra vẻ hiểu biết:

-ở đây có những kẻ không phải là vua mà cứ như vua đấy .

Người ta bảo”đất có thổ công,sông có hà bá” .hà bá ở đây là tên quan pháp lãnh trách nhiệm giữ thành.chúng bắt dân ta phải đào bờ,đắp thành,đào hào cho chúng,rồi bắt người lên núi cao nổ mìn đào đá.lại phải đi đào quặng,đào vàng cho chúng,ko làm thì chúng đánh đập dã man.Chúng còn dùng tiền mua chuộc quan lại triều đình ở địa phương.tất cả đều răm rắp nghe theo,không ai dám chống lại,và trở thành tay sai đắc lực cho chúng.Những nơi lính pháp không tới được,sẽ có những tên việt gian này vươn tới giúp.Dân quanh vùng ghét những kẻ đó cũng ngang ghét lính pháp vậy.

Xiêm và Dương,sẽ vào vai những kẻ việt gian như vậy.

-tôi và anh Dương sẽ đóng giả là đi dâng gái đẹp cho thằng quan Pháp,còn hai cô sẽ là gái đẹp đó-xiêm nói.

-á á,anh có bị làm sao không vậy,tôi không chịu đâu.chị Văn Thái nói gì đi em không chịu nạp mạng cho ai đâu-út Hương há hốc mồm ,thảy luôn bộ quần áo xuống đất

Văn Thái nhìn chằm chằm Xiêm mà không nói gì.xiêm tỏ vẻ sốt ruột nói tiếp:

-các cô không biết đâu,thằng quan pháp này vốn hám gái háo sắc,nên cho người đi tìm gái đẹp khắp nơi.thấy gái là hắn sáng mắt ra rồi.nên chỉ cần viện cớ dâng gái đẹp lên lão là bọn gác sẽ không gây khó dễ gì đâu,vì chúng đâu có muốn làm phật ý ông vua của chúng.

-anh nói láo,thiếu gì cách mà phải làm thế,ngộ nhỡ chúng lại dẫn ta thẳng đến chỗ tên quan đó thì anh làm thế nào-út hương lại vặn lại.

-cô yên tâm,từ đồn gác đến chỗ tên quan tận mấy dặm liền,chúng sao dám bỏ gác mà đưa các cô đi.và chúng cũng phân công rõ ràng rồi,có những kẻ chuyên đi săn tìm gái đẹp,không cần những kẻ khác bận tâm.

-và quan trọng nhất là tôi có cái này-xiêm nói,lôi ra mảnh giấy nhỏ bằng bàn tay,trên có mấy dòng chữ đánh máy,toàn là tiếng pháp,và có một vết dấu đỏ ở phía cuối.

-cái đó là cái gì vậy?- Văn Thái hỏi

-đây là giấy thông hành do chính tên quan ban cho,có cái này thì chúng không dám làm gì ta cả.

-sao anh lại có tờ giấy đó?

Xiêm trả lời,không dấu nổi vẻ khoái trá:

-hồi năm ngoái,tôi có đi qua vùng này .Lúc đến một chỗ nghỉ,gặp mấy tên việt gian ở đó,nghe chúng nói chuyện,nói về tờ giấy này,tôi nghe thấy,thấy đây quả là món đồ hữu ích,bèn lấy cớ gây sự,rồi đánh lộn với chúng một trận.được vài đường,chúng kéo thêm người đến,tôi tìm đường trốn luôn,ha ha.

-có vẻ mấy chuyện anh hay kể cũng có vài phần thật-Văn Thái trả lại xiêm tờ giấy

-vậy các cô đã tin tôi chưa ?Chỉ có cách đó mới đi quan được đồn gác thôi.

-nếu anh đã có tờ thông hành này thì còn cần gì chúng tôi phải thay trang phục rồi giả này giả kia?

-vì những kẻ được phát tờ giấy này,chỉ để làm một công việc đi lùng gái đẹp.vậy nếu không giả là bắt được hai cô thì sao mà chúng tin được.

Văn Thái không nói gì.trinh tiết,danh dự của người con gái luôn được coi là quan trọng nhất,giờ làm vậy há mất hết danh dự,sau còn nhìn mặt ai được nữa.dẫu chỉ là mưu kế qua mắt quân thù nhưng tự bản thân cũng không khỏi thấy xấu hổ.từ bẽ đã được mẹ giáo dục,chữ nghĩa không thiếu môn nào,đạo lý cổ nhân đều khắc ghi trong lòng.giờ quả rất khó xử.

Nhưng nghĩ đến lời mẫu thân,công lao mẫu thân lao tâm khổ tử bao năm,cũng chỉ để đến cho những giờ phút này,nếu chỉ vì mình không chịu khổ một tí thì sao xứng đáng đáng công sức của người.

Cô thở dài,rồi quay sang út Hương nói:

-thay quần áo đi em,mình sắp đến nơi rồi,sắp xong việc rồi,nốt việc này là xong rồi.

-nhưng em sợ lắm chị ơi,chẳng may bị bắt đi thật thì sao-Út hương vẫn không tin là việc này có thể thành công

-đừng lo mà em,có chị ở đây rồi.Anh Xiêm và anh Dương nữa,không ai làm gì được em đâu.

-em sợ lắm,chị hứa đi,không được xảy ra chuyện gì nhé!-vừa nói cô bé vừa rơm rớm

Ôm lấy cô bé ,xoa nhẹ mái tóc,Văn Thái vỗ về cô bé:

-chị hứa mà,không sao đâu em.

Vậy hai cô ra đằng kia thay quần áo đi,còn anh em mình ra sau cái cây thay đồ thôi anh Dương-xiêm vỗ vai Dương báo ra thay quần áo.Dương gật đầu lật đật theo.

-khoan đã anh Xiêm,có chuyện này không được-Văn Thái chợt nhớ ra một chuyện,gọi dật lại.

Xiêm quay lại hỏi:có chuyện gì vậy ?

-tôi thay quần áo thì che mặt kiểu gì đây?

Xiêm chưa nghĩ đến chuyện này,hai người này thật lắm chuyện,lại còn phải khăn với chả che.nhưng không sao,có cách rồi.

-à quên chưa nói ,hai người sẽ làm như bị trói tay và bịt miêng , rồi trùm một cái bao lên đầu ,để không cho lên tiếng,vậy là coi như che được mặt rồi ,các cô cố chịu khó chút nhé,như thế mới giống đi bắt người.

Xiêm gãi đầu cười trừ.quả là hơi bất tiện cho hai cô gái này,nhưng mà đành thế thôi biết làm sao đây.

Văn Thái có vẻ hơi trùng xuống một chút,nhưng cũng không nói gì.

Mấy người lật đật đứng dậy thay đồ.một lúc sau trở ra,nhìn đã ra dáng dân tộc chính cống rồi.Văn Thái và Út Hương đã tự trùm một cái bao tải lên đầu, và làm như bị trói tay.Xiêm thấy hai người kia trong bộ quần áo dân tộc,tặc lưỡi nghĩ,không biết hai công nàng này thực ra mặt ngang mũi dọc thế nào, mà cứ che che dấu dấu suốt mấy tháng trời.

mấy hôm đầu anh còn chưa quen với kiểu đó,vì thấy không tự nhiên lắm,nhưng sau rồi cũng quen.dạn dĩ như anh,có chuyện gì ma chưa trải qua.

Xiêm laị nói:

-kể ra kiếm được mấy cái vòng bạc cho hai cô đeo thì mới giống người tày thật,con gái tày họ hay đeo vòng lắc bạc lắm.Nhưng mà chả kiếm đâu ra được,thời này kiếm mấy đồ đấy coi bộ hơi khó.

-hai bộ này khá vừa vặn đấy,sao mà lại hay vậy?-văn thái hỏi.cô cao hơn út hương đến nửa cái đầu.bộ của hai người giống hệt nhau,chỉ khác ở cái khăn đai quanh bụng.của Văn Thái màu hồng nhạt như màu hoa đào phai,còn của út hương thì là màu vàng.

Xiêm cười ranh mãnh trả lời:

À tôi phải ngắm hai cô thật là kĩ,để chọn được bộ cho đẹp đấy,thấy mắt thẩm mĩ của tôi tốt không?

-chả ra gì cả,quần áo xấu mù thế này ,đẹp gì mà đẹp chứ,lại còn hôi nữa chứ,hứ!-út Hương chành chọe noi.

-quần áo để trong bị lâu nên thế,chịu khó đi.mà như vậy mới giống bị trói mang đi,chứ cô nghĩ bị trói thế đi bao xa mà người ngợm vẫn thơm tho à.chịu khó qua được bốt rồi,đến quãng nào kín đáo thì lại thay ra là được mà.giờ để tôi khoác giúp hai cô cái áo khoác sợi khô này ở ngoài nữa.

Giúp hai cô gái mặc áo xong,xiêm dắt một con ngựa đến nói:

-giờ hai cô ngồi con ngựa này,nhưng ngồi quay lưng vào nhau,một người quay ra đằng trước,một người quay ra đằng sau,rồi tôi trói tay hai người lại.yên tâm là tôi buộc hờ thôi,không đau đâu.

-giờ lùa ba con ngựa kia đi,tôi và anh Dương đi bộ theo hai cô thôi,khi trở ra ta sẽ kiếm ngựa khác –nói rồi xiêm cởi bỏ yên cương mấy chú ngựa kia,quất roi mạnh đuổi chúng đi.cũng muốn để lại ba con ngựa ở đây để khi trở ra đỡ phải kiếm ngựa,nhưng chỗ này gần đồn bốt,làm thế dễ gây chú ý.

Yên vị trên ngựa rồi,Văn thái nói từ trong cái bao chụp đầu nói ra:

-anh nói kiếm ngựa khác,vậy anh đã có cách từ đó đi ra chưa?

-ha ha,cứ để đến đâu hay đến đó tiểu thư à-xiêm cười to.
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
4


Tối thật,chả nhìn thấy gì-văn thái nghĩ bụng.

cái bao chùm đầu này cũng được làm cùng thứ vải với mấy bộ quần áo của họ,nên dầy dặn lắm.mới trèo lên ngựa,bị chùm đầu kín mít cảm giác khi ngựa bước đi giống như bị bước hụt vậy.hai cô phải tựa chặt lưng vào nhau cho đỡ bi hẫng.việc này quả thật khó chịu.cái anh chàng xiêm này,không còn cách nào khác hay sao mà cứ phải thế này !

-Chị Văn Thái ơi,em thấy cứ thế nào ấy-út hương cằn nhằn.

-chịu khó đi em,em ngồi quay ra phía trước còn đỡ hơn chị ngồi phía sau đây !mấy lần tưởng rơi xuống dưới rồi.

-cô yên tâm,cô ngã thì tôi sẽ dang vòng tay ra đỡ cô ngay,ha ha ha !-giọng xiêm trêu trọc.

-ko dám phiền anh,để tay anh rảnh mà bắt cướp-văn thái cũng chả chịu thua kém,trả đũa lại ngay.

-xem ra từ lúc lên đường đến giờ trời yên bể lặng quá,chưa gặp trắc trở nào để tôi thể hiện bản lĩnh thì cô mới chịu tin tôi nhỉ.giờ có đám cướp ở đây,tôi xử lý cho mà xem-xiêm lại tiếp lời

Im lặng một lúc,xiêm lại hỏi

-à mà tiểu thư này,ta đến phủ cao bằng này rồi làm gì tiếp vậy?

Vốn dĩ từ đầu,Xiêm chỉ được cho biết là đưa hai cô đến Cao bằng.làm gì thì tuyệt nhiên không được biết.đồ đạc của hai cô,có vài cái hộp,mấy túi quần áo thôi.tiền bạc thì xiêm được giao cho cầm tiền cho tiện chi tiêu,hai cô không phải động tay chân.

-Anh ta chả cần biết làm gì cả.ta cứ đến,xem xét tình hình ở đó rồi tính-Văn thái nghĩ bụng.chuyện này hệ trọng,lại nhiều thứ sâu xa,có nói ra có khi lại làm anh ta xao động,không làm được việc nên hồn thì không ra gì.

từ bé Văn Thái đã ít gặp người ngoài,khi còn ở nhà dì Thanh Mai chỉ có gia đình dì với vài người hầu.khi lên núi bạch mã với mẫu thân thì chả còn ai ngoài mẹ cô,sư cô,và út hương.mẫu thân vẫn thường nói,thiên hạ tâm địa độc ác,vụ lợi cá nhân,chỉ lo cho mình,dặn cô,không được tin tuyệt đối vào bất kì ai.giống như không thể bỏ hết đồ vào một cái giỏ vậy.người ta có thể tốt với mình,nhưng chỉ ngoảnh đi ngoảnh lại đã chĩa mũi gươm vào mình rồi,nên phải luôn luôn đề phòng.thời nước loạn lạc càng phải cảnh giác hơn.tiền bạc,lợi lộc,thậm chí cả mạng sống,những thứ đó đều có thể thay đổi một con người,biến một người bình thường thành xấu xa độc ác,thật chả biết đâu mà lần….

Khi mẫu thân nhờ dì Thanh Mai tìm người làm giúp việc này,dì tiến cử luôn anh Xiêm này,thậm chí dì còn cam đoan,lấy tính mạng đảm bảo là người này có thể tin tưởng được,nên mẫu thân mới chấp nhận,vì xét cho cùng,anh ta cũng chỉ hơn Văn Thái vài tuổi,năm nay mới hăm mấy,bảo tin tưởng làm chuyện lớn cũng cũng phải suy xét nhiều!

Nhưng sau mấy tháng tiếp xúc,tuy chưa phải là nhiều,nhưng cũng bộc lộ phần nào bản chất,cả hai anh chàng đều là người tốt,tuy có hơi láu cá khôn ngoan quá,nhất là xiêm.dường như đâu cũng là nhà của anh ta cả,đi đến đâu biết đường ở đó.ở đâu có cái gì hay đẹp,có gì xấu cái gì phải tránh anh ta đều biết.nghe anh ta nói chuyện trên trời dưới biển,biết là cũng có vài phần nói quá để thể hiện với hai cô,nhưng phần còn lại cũng đủ để thấy anh ta từng trải nhiều rồi.quả thật nhiều lúc Văn Thái vẫn băn khoăn thực ra anh ta là người thế nào.khi thì khôn ngoan đến lọc lõi,khi lại làm những trò ngây dở của tụi trẻ con vậy.rồi có những khi anh ta nhìn chằm chằm vào cô,như muốn lột bỏ cái khăn che mặt lắm rồi vậy,tất nhiên là chuyện này không được rồi,nhưng ít người dám nhìn chiếu tướng lại ánh mắt của cô khi cô đang nhìn vào người đó,kể ra cũng có ít nhiều bản lĩnh,cũng ra dáng “nam tử hán đại trượng phu” đấy chứ!

Văn Thái nói:

À…chẳng phải dì Thanh mai nói với anh rồi còn gì,còn hỏi lại tôi nữa.

-dì của cô có nói với tôi điều gì đâu.bà ấy chỉ bảo dẫn hai cô tới đây thôi-giọng nói từ phía bên phải nói.

-vậy thì anh cứ biết như vậy thôi là đủ rồi,tôi…đi chơi đó mà-văn thái nói bừa.

-ha ha,thế thì đúng là đầu óc cô có vấn đề đấy.lên cái chốn núi non lạnh lẽo này đi chơi giữa mùa đông.

-à thì,tôi nghe nói trên này…có tuyết.tôi mới đọc trong truyện sách chứ chưa thấy tận mắt bao giờ nên muôn đi xem cho biết.

Xiêm nói,với cái giọng rõ ràng tin là cô gái này có vấn đề rồi:

-Thế thì cô nhầm to rồi. Ở đây làm gì có tuyết.Rét như bên Tàu còn may ra !

Văn thái bật cười:

-Hì hì, vậy khi nào anh lại dẫn tôi sang đó xem tuyết nhé.

Xiêm nói với giọng chưng hửng:

-thôi,tôi vái sống cô luôn đây.đi với hai cô mấy tháng mà tôi mệt bằng đi làm cả mấy năm đấy,kì này về phải xin bà Thanh mai thêm công xá mới được!

-tôi thấy anh có chút ra dáng,vậy mà mới tí đã nói đến tiền,xem ra tôi nghĩ về anh tốt quá rồi,ôi hai tiếng “hảo hán” –Văn thái vừa cười vừa nói,rõ là đang trêu tức xiêm

-em đồng ý,ha ha,anh ta là tiểu nhân chứ hảo hán cái gì-út hương thêm vào.

Xiêm trả lời như không có gì:

-tôi là hảo hán hay tiểu nhân cũng được,miễn là chuyến này làm đầu xuôi đuôi lọt,là đủ tiền về quê lấy vợ.tôi hứa với mẹ tôi là năm nay mang về cho bà một nàng dâu rồi.

Út hương bèn chọc ngoái thêm:

-thế nếu không thành thì sao,anh hết lấy vợ luôn à? Mà tôi thấy anh không lấy được vợ đâu,ha ha ha,tiểu nhân sao mà có người thích được

Xiêm đốp chát lại ngay:

-phủi phui cái mồm cô đi.đang làm không nói chuyện thành hay không.mà tôi nói thật,giả sử mà có như thế ,tôi không đủ tiền thì tôi bắt hai cô về nhà làm vợ tôi luôn đấy.đến lúc đấy đừng có than thở nhé,ha ha ha.

Út hương chua ngoa trả lời ngay:

-xí,anh mà dám thế,tôi chả tin.mà chị Văn Thái có võ đấy,anh mà dám đụng đến chị ấy thì chị ấy cho anh nhừ đòn,chị văn thái nhỉ!

Văn thái cười nói:

-còn phải xem giữa tôi với mấy tên cướp đợt nào đấy thì ai lợi hại hơn nhỉ anh chàng săn cướp.

-võ vẽ như cô chắc đến đá gà đá chó là hết chứ gì-xiêm trêu chọc.

Thấy xiêm nói vậy,nghĩ phen này cho anh ta lố một phen mới được,bèn nói

-tôi không dám nhận là giỏi nhưng hôm nay cho anh mở rộng tầm mắt nhé,dừng ngựa lại !

Xiêm thấy vậy,cũng cho ngựa dừng lại,hỏi :

-sao vậy tiểu thư,hôm nay tiểu thư cho tiểu nhân tôi đây mở rộng tầm mắt thế nào đây?

-anh nhặt giúp tôi một viên sỏi nhỏ,rồi tung lại phía tôi.

-để làm gì vậy tiểu thư?

-anh cứ tung về phía này,tôi đỡ.

-Nhưng cô đang bị trói tay,lại che mắt thì thấy gì mà đỡ?

-tôi bảo anh tung thì anh cứ tung đi !

-được rồi,là cô nói đấy nhé,bên phải này!

Văn thái dùng mu bàn chân nhẹ nhàng đỡ lấy viên sỏi.rồi lại lựa thế hơi nghiêng sang trái hất viên sỏi sang phía chân trái.nghĩ bụng”chắc anh ta đang há hốc mồm ra đây,hi hi,trò này lúc ở trên núi,ngày nào sư cô cũng bắt mình làm mà”

Đó là khuyết nhãn cước,một trong những bài võ độc đáo của môn phái Bạch Hổ.sư cô chính là một trong những người cuối cùng của môn phái.

Bộ khuyết nhãn cước này,được sáng tạo ra bởi một trong những vị sáng lập ra môn phái.nghe kể rằng,mắt ông bị mù từ nhỏ,nhưng không chịu thành người tàn phế,quyết tâm tu luyện.người ta vẫn nói,ông trời có lấy đi của ai tất cả bao giờ,bị mù nhưng bù lại thính giác của ông lại rất tinh tường,lại thêm tài phán đoán,từ bộ quyền Thần Đồng nổi tiếng của bổn môn mà luyện ra bộ cước pháp này.,thậm chí còn phát triển lên khi sử dụng cả quyền lẫn cước.chiêu thức tuy ít,nhưng dựa chủ yếu thực hiện theo tâm pháp :”tâm tĩnh ắt nhĩ thính” .

tính chiến đấu thực tế của nó cũng rất cao,vì nếu chiến đấu ở nơi tối tăm không có ánh sáng,trong khi quân địch còn đang hoang mang chưa biết đường hướng thế nào,thì đã có thể tận dụng để giết sạch địch.cũng vì lẽ đó,nó thường được sử dụng cho những nhiệm vụ đánh đột kích quân địch vào ban đêm,khi mà ánh sáng không có thì súng đạn cũng thành đống sắt gỉ.Nó đã gây kinh hoàng cho rất nhiều lính địch.Những võ sĩ đó, họ được mọi người kính phục,gọi bằng cái tên “thần dạ binh”

Tập bộ cước pháp này,lúc đầu sư cô bắt Văn Thái bịt mắt rồi tung hứng với những viên sỏi nhỏ,ban đầu chỉ có một viên,sau rồi thành hai viên,rồi ba viên…khi thành thục rồi mới thêm lực vào chiêu thức,mạnh-yếu,nhanh-chậm tùy cơ mà tung ra.nên khi tung với viên sỏi này ,dù có là đang bị trói tay,vẫn là quá dễ dàng với Văn Thái.dừng viên sỏi trên mũi bàn chân,rồi đưa chân lên cho lăn dần xuống,đến đầu gối lại hất nhẹ lên chuyền sang bên kia,rồi lại tâng qua đầu,từ sau ra trước,từ trước ra sau,tuy có vướng út hương ngồi trước nhưng vẫn không phải là cái gì quá khó.

Để kết thúc,Văn Thái tâng viên sỏi lên thật cao,rồi nghiêng hẳn người sang một bên,đồ chừng phương hướng Xiêm đang đứng,đợi viên đá rơi xuống thì tung chân đá,cho anh ta từ nay hết coi thường bản cô nương!

Lực cú đá cũng nhẹ,vì Văn Thái chỉ muốn cho anh chàng này bẽ mặt thôi.chỉ nghe thấy “bộp” một tiếng,rồi xiêm cằn nhằn:

-ai chà,trúng tay tôi rồi đấy bà cô sư tử ạ!

-ha ha ha.cho anh sáng mắt,từ nay hết coi thường nữ nhi chúng tôi đi.

Út hương bị buộc với Văn Thái,lúc cô nghiêng người đá viên sỏi thì út hương cũng nghiêng theo,tưởng ngã xuống đất,kêu la oai oái lên :

-chị làm em sợ quá đấy chị Văn Thái,em tưởng ngã rồi cơ.

Xiêm không nói gì,lát sau mới lên tiếng:

-coi như nãy tôi nói sai,tôi xin rút lại lời nói đó,bà cô sư tử ạ!

-cho đáng đời anh,hi hi-văn thái vui vẻ nói.

-thôi hai người ngồi yên đi,gần đấy đồn địch rồi,qua khúc cua này là thấy rồi.
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
5


-Cô nàng này thật là không ngoan hiền nhu mì chút nào,chả bù cho mấy em mình từng quen-xiêm vừa đi vừa nhìn hai cái dáng ngồi trên ngựa mà nghĩ.

Trước đến giờ đã có cô nào dám đá mình thế đâu,vậy mà cô ta dám đá mình,mà lại còn bịt mắt nữa chứ !thế là quá coi thường mình rồi.nhất định lúc nào phải xỏ lại cô ta một vố mới được.nghĩ vậy xiêm cười ranh mãnh.

Quay sang anh Dương,thấy anh đang thẩn thơ vừa đi vừa bứt mấy cái lá,cười nói hỏi:

-Sao vậy người anh em,có điều gì làm anh bâng khuâng à?

Dương không nói gì,chỉ nhoẻn miêng cười.Dương là con trai nhà thím của Xiêm,nhưng không được may mắn như Xiêm.Bố mẹ đi phu cao su trong tây nguyên,cũng vì vất vả mà tìm đường trốn về quê nhưng không may bị trúng sốt rét, hai người ra đi cách nhau có mấy ngày.ngày anh biết tin,lúc đó mới sáu tuổi,đã khóc liền từ mờ sáng đến đêm khuya,sau hôm đó cấm khẩu luôn không nói được câu nào nữa.Nhà xiêm đưa Dương về nuôi dưỡng,coi như con đẻ trong nhà.về sau,cho đi theo Xiêm để học nghề.Dương bằng tuổi Xiêm nhưng có phần hiền lành,chân chất hơn,lại không nói được,ai hỏi cũng chỉ cười.nhưng anh khá tháo vát,làm được nhiều việc,nên hai anh em,đi đâu cũng có nhau,như hình với bóng vậy.

Chuyến đi này là chuyến đi lâu nhất hai người từng đi,trước đây,nhiều nhất là một tháng rồi lại về Huế.lần này ba tháng liền,lại vất vả cực nhọc hơn những chuyến trước. nên nếu thỉnh thoảng người ta có “không bình thường” một chút cũng chả sao đâu.nghĩ vậy xiêm vỗ nhẹ vai người anh em tốt của mình

-Xong chuyến này về tôi khao anh một bữa linh đình say đến tận ba hôm sau luôn,haha,chuyến này khách sộp,anh em mình rủng rỉnh cả năm nữa ấy chứ! Xiêm thì thầm với Dương ,hất đầu về phía hai người đang ngồi trên ngựa đi trước.

Quả là vụ làm ăn tốt.bà Thanh Mai là chỗ thân tình,chuyến này trả cho Xiêm lại càng hậu.tuy vậy không phải chỉ vì tiền mà Xiêm ra sức cho chuyến đi này đến thế.nếu là người khác mà không phải bà Thanh Mai nhờ thì Xiêm đã từ chối rồi.chuyến đi quá dài,lại đi qua nhiều nơi hiểm trở.nhưng ân nghĩa của bà với gia đình Xiêm thì anh không bao giờ dám quên.dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng anh cũng không từ.

Đang nghĩ vu vơ xem sau chuyến đi sẽ ăn chơi thế nào,bỗng có tiếng ồn đằng trước làm Xiêm trở về với thực tại.Ra là có ba người đang đẩy một chiếc xe bò kéo,chắc vì cố đẩy cho nhanh,bị bẻ lái ra phía ngoài lề đường,cái xe chới với,sắp lật xe đến nơi.Xiêm thấy vậy vội chạy đến,níu lấy cái bánh mà bềnh xe xuống,rồi kéo lại cho khỏi đổ.

-Không Biết xe có cái gì mà nặng khiếp vây?-xiêm nghĩ bụng,nhìn qua ba người,đang phủi vội quần áo vì đã bị ngã dúi dụi trước đấy,chắc là người dân tộc.nhìn bộ quần áo họ mặc chắc cũng là người Tày,nhưng bộ của họ nhìn có vẻ nhàu nát,cũ hơn. Xiêm bèn hỏi thử bằng thứ tiếng Tày mà anh bập bõm học được :

-Tầu chếp dý hâu mí? ( có làm sao không? )

Một người vẫn đang phủi quần áo,nói vội:

-Khỏi nắm tầu lăng ( tôi không sao)

Nói rồi ngẩng đầu lên,nhìn Xiêm,rồi nhìn ra phía Văn Thái và mấy người đang đi đến,được chốc lát bỗng dưng mặt mũi xầm lại ,vẻ mặt cau có khó chịu.tay xiêm đang giữ cái bánh ,bị người đó gạt phắt đi.rồi họ thì thầm to nhỉ gì đó,xiêm không nghe được,rồi quay ra nói với xiêm:

-Cút pây hò má !!!( cút đi thằng chó)

Chuyện quỷ quái gì thế này –Xiêm há hốc mồm,sao lại có chuyện làm ơn mắc oán thế này,mình giúp họ mà họ nói với mình như thế,thật không biết phải trái gì cả !

Bèn hỏi lại người đó:

-Lắng đa câu thêm à !!(sao lại chửi tôi)

Người kia thấy vậy càng ra vẻ nổi nóng,rút trong người ra một con dao găm nhỏ.xiêm thấy có biến,dật lùi lại mấy bước,chuẩn bị sẵn sàng….chạy.thì người kia chỉ đưa con dao lên ngang mặt,trỏ về phía xiêm mà nói:

-Cút nao câu khá ( biến đi không tao giết mày )

Nói rồi hai người họ lại lầm lì mà đẩy cái xe đi.xiêm thì đứng chết trân tại chỗ chả biết nói gì.anh đi lại các vùng miền cả chục năm nay,gặp nhiều dân tộc khác nhau rồi,nhưng chưa thấy ai đối xử với anh như vậy.đa phần người dân tộc khá hiền lành và tốt bụng.khi giao du với họ chỉ cần không đụng chạm đến những cái cấm của dân tộc họ là ổn thôi.xiêm cứ nhìn họ đẩy cái xe đi,nghĩ bụng mình mới đến vùng này,có đắc tội với ai đâu mà lại bị người ta chửi mắng thế.xem ra chỗ này không đơn giản như mình nghĩ,trước đây khác hẳn bây giờ !

Vừa nghĩ vừa thất thiểu đi về phía mấy người đang đứng đợi phía sau.chợt nhìn thấy hai cô gái bị trói và trùm đầu trên ngựa,xiêm chợt hiểu ngay ra vấn đề.

“Hiểu rồi,họ nghĩ mình là bọn việt gian đi dâng gái cho pháp đây mà”

Quả là trớ trêu,Xiêm vốn chỉ nghĩ đóng giả cho qua được cái bốt này ,ai ngờ gặp dân người ta cũng tưởng mình là việt gian thật.nhìn cái ánh mắt của họ lúc đó như muốn nhảy bổ vào đập cho xiêm một trận ra trò rồi.có lẽ vì biết bốt ở ngay trước mặt rồi,nên họ mới không dám làm gì.thật là dở khóc dở cười,giả mà như thật,thật hóa là giả!

Văn thái hỏi:

-Có chuyện gì thế anh xiêm? Tôi thấy to tiếng ,mà ko hiểu họ nói gì?

Xiêm nghĩ dấu cũng làm gì đâu,thôi thì kể cho họ nghe vậy,rồi thuật lại câu chuyện.nói xong thở dài mà nói:

-Vốn dĩ người hiền lành tử tế,thế mà giờ thành kẻ như vậy,biết làm thế nào đây!!

Dương thì chỉ cười cười nhìn xiêm như thể an ủi vậy.út hương thì không thế,trêu trọc xiêm luôn:

-Ha ha đáng đời,ai bảo anh nghĩ ra cái cách này,bị người ta chửi là đúng thôi !

-Không nói được gì tốt đẹp hơn hả cô bé-xiêm ra vẻ sầu não.

Văn thái nhẹ nhàng nói:

-Đừng bận tâm anh xiêm ạ,dù sao ta qua cái bốt này là lại trở lai như cũ mà,không ai để ý nữa đâu,anh đừng buồn nhé.

-Nói như cô còn nghe được,rút cuộc tôi làm thế này cũng vì hai người các cô thôi mà.

-Tôi thấy dân tình ở đây tính tình khác người kinh chúng ta,có lẽ từ nay về sau nên cẩn thận lời ăn tiếng nói ,chớ có để họ hiểm lầm,thù ghét rồi mang họa vào thân.

Xiêm ngao ngán nói:

-Cô chả nói thì tôi cũng biết thế mà!

Đợi cho hai người dân tộc kia đi cách xa một đoạn rồi,xiêm mới bảo mọi người đi tiếp.được một lúc,Văn Thái lại hỏi:

-Tối nay thế nào đây anh xiêm,tôi thấy người ta ghét thế này chắc khó kiếm chỗ ăn ngủ đấy nhỉ?

-Chuyện đấy không đáng lo lắm,trong phủ cao bằng có nhiều người kinh mà,ngoài ra còn có một dãy phố của buôn bán của đám hoa kiều,đều có thể thu xếp dc.với cả trong thành nhiều lính,có muốn làm gì mình thì họ cũng chả dám làm đâu.

-Nhưng có chuyện đáng lo hơn đang xảy ra đấy hai cô nương ạ-xiểm đổi giọng nghiêm trọng.

-Có chuyện gì vậy? Văn thái hỏi.

-Đang có đánh nhau ở cái đồn phía trước-xiêm trả lời.
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
6


Từ chỗ bọn họ đang đứng tới cái bốt cách không xa lắm,chỉ hơn trăm mét,nên có thể quan sát thấy mọi diễn biến đang xảy ra.có vẻ mọi chuyện đã an bài,có ba hay bốn người gì đó đang nằm sõng xoài dưới đất,đất cát đầy người,bị dí súng trường vào tận gáy.cạnh đấy là có một cái xe bò đang đổ chỏng chơ,có rất nhiều bắp ngô bị rơi ra ngoài lăn lông lốc trên đất.

Xiêm không mất nhiều thời gian để nhận ra,chính là ba người vừa nãy vừa rút dao ra dọa xiêm,cái xe kia cũng là của họ,thảo nào mà xe nặng thế.Nhưng không biết họ làm gì mà bị lính bắt thế kia nhỉ?

Văn Thái hỏi:

-Có đánh nhau sao? Thế giờ tính thế nào đây?

Xiêm nghĩ mình vốn đi đứng đàng hoàng tử tế ,lại có cả cái giấy thông hành của tay quan, cũng muốn tới xem mấy người dân tộc kia có làm sao không,liền nói:
- Không sao,chúng ta cứ tới đấy xem thế nào,hai người không nói gì nhé,để mình tôi lo liệu,đi nhanh nào!

Cái bốt này lần trước xiêm đi qua đã có rồi,lần này có vẻ lại mới được xây cất thêm nên nhìn to và kiên cố lắm.nó được chia thành nhiều lớp bảo vệ,như thế này đúng là con muỗi cũng không lọt qua được.ngoài cùng và phía trước có hai cái ụ đắp bằng bao tải cát,cao ngang bụng người,mỗi cái một bên.phía sau đó là hai cái lô cốt xây bằng bê tông,có hai tầng,tầng dưới để hở một cái khe để thò khẩu súng máy ra ,còn tầng trên thì có mái bằng lá nứa kết lại làm chòi quan sát luôn.giữa hai cái lô cốt đó có một cái thanh chắn ngang đường,muốn đi qua lại đều bị lục soát hết.

Cái bốt này hôm nay có vẻ...hơi vắng.chắc được điều động bớt đi làm việc khác.chỉ có hai thằng lính tây đang ngồi vắt vẻo trên hai cái ghế dựa đằng sau lô cốt,chúng nó còn chả thèm quan tâm là có đánh nhau.còn lại là lính người việt,chúng đang quây vào đánh đấm túi bụi mấy người dân tộc kia.

-“Lũ khốn kiếp,dân mình mà lại nỡ đánh người ta thế kia à”-Xiêm nghĩ thầm,phải ra xem có cách gì giúp mấy người kia không mới được.

Chạy nhanh tới trước,xiêm hô lớn:

-Khoan khoan,đưng đanh nưa!!

Mấy tên lính quay đầu lại,nhìn thấy Xiêm đang chạy tới,lại mặc quần áo dân tộc giống mấy người này,liền lăm le cầm đao tiến lại định chém luôn anh.

-"Được lắm,lần này tao cho chúng mày thành mấy thằng hề hết !”Xiêm nghĩ bụng,đã có mưu kế,liền giơ hai tay ra hiệu dừng lại,rồi nói bằng cái giọng lơ lớ của người tày lúc nói tiếng kinh:

-Ây ây,mây ngươi anh em binh tinh nao!

Một thằng lính giơ đao lên quát:

-Thằng ôn kia,ai cho mày gọi các ông mày như thế hả !

Xiêm ra điệu bộ gãi đầu gãi tai,cười xoen xoét với bọn chúng,rồi nói tiếp:

-Ây ây ,tôi đâu co dam lam gi,cac anh đanh nhâm ngươi cua tôi rôi.

-Người nào của mày?A mày là đồng đảng của mấy thằng kia có phải không?Cái con mẹ mày,tao chém mày!

Xiêm ra bộ hốt hoảng đáp:

-Ây ây,các anh nhâm rôi,tôi la ngươi cua quan,tôi la nguoi cua quan ma,cac anh nhin đi!

Nói rồi chỉ tay về phía sau,Dương và hai cô gái đang đi tới.thấy hai cô gái bị trói và trùm kín mặt.chúng lại hỏi lại xiêm:

-Mày dẫn người đi đâu thế kia,chỗ này cho mày dắt gái đi như thế à?Mày có biết chỉ có người của quan mới được dẫn người đi không?

Xiêm bèn đáp ngay:

-Thi tôi la ngươi cua quan ma,tôi là ngươi cua quan,cac anh xem đây nay!

Nói rồi ra bộ móc bên này,móc bên kia,mãi mới lôi ra được mảnh giấy thông hành của tên quan pháp,rồi giơ giơ trước mặt tụi lính mà nói:

-Đây nay,đây này,xem đi,quan đây nay,quan đây nay.

Bọn lính mới túm lại xem ,đúng là con dấu của quan pháp thật.

-“Mấy thằng ngu này”- xiêm nghĩ bụng,bọn này chắc gì đã biết chữ ấy,biết mỗi mặt dấu của thằng quan,thảo nào mặt thằng nào thằng đấy đen nhẻm vào,nhìn không thây tí triển vọng gì.

Bỗng một thằng lại quát:

-Người của mày sao mang gươm đao vào thành làm gì hả,định làm phản à?

-Kiêm nao ?kiêm nao ?

-Mày nhìn kia kìa,bọn nó dấu dao trong người kia kìa !

Xiêm xua tay phân giải:

-Sai rôi,sai rồi.kiêm cho quan,gươm cho quan!

Nói rồi Xiêm một thanh đao lên,ra bộ múa mấy đường,rồi lai chỉ tay về phía hai cô gái giải thích:

-Con gai mua kiêm,cho quan xem,quan thich!

Nói rồi lại ra bộ múa thêm mấy đường nữa,chả có đường nét gì cả,cứ ra bộ đưa lên hạ xuống thôi,rồi chắp tay đưa thanh đao cho bọn lính,vẫn điệu cười xoen xoét ninh hót:

-Đanh nhâm ngươi rồi,đanh nhâm ngươi rồi.

Bọn lính cuối cùng cũng có vẻ …hiểu Xiêm đang định nói gì.rốt cuộc thì chúng cũng biết tên quan pháp háo sắc,tuần nào tháng nào chả dẫn gái về,cho bọn người này đi không lại rách việc.nói rồi vứt trả lại thanh đao rồi quát:

-Đưa mấy thằng đó đi đi,bảo bọn nó lần sau phải biết mở cái mồm ra mà thưa với quan,không là ông chém chết đấy!Con mẹ,mấy thằng ngu.ha ha ha-nói xong mấy thằng cười rống lên

Xiêm chắp tay vái bọn chúng,ra bộ cảm ơn :

-Nhơ rôi,nhơ rôi!!

Nói xong chạy tới đỡ mấy người kia dậy,nhìn họ thê thảm quá.người nào người nấy máu mồm máu mũi chảy be bét hết mặt,có một người nằm sõng soài dưới đất,chắc bị đánh cho ngất đi rồi,mấy người kia cũng đau mà không nói được gì,vẫn đang trố mắt mà nhìn xiêm.xiêm chạy lại đỡ người vừa nãy cầm dao dọa mình ,thì thầm rất nhỏ vào tai:

-Mỳ puôi la lắng thang,hất rèo câu nấy à ( đừng nói gì cả,cứ làm theo tôi)

Anh chàng người dân tộc trố mắt ra nhìn,không hiểu chuyện gì đang xảy ra,vừa nãy người này còn bị mình rút dao ra dọa,giờ lại ra tay cứu mình,thật là khó tin.nhưng nghĩ không có người này thì mình bị bọn lính kia đánh chết từ nãy rồi,bèn ra hiệu hiểu ý.rồi lại đánh mắt cho mấy người kia hiểu.họ sắp xếp lại đống đồ chất lên xe.xiêm vẫy Dương ra giúp họ một tay cho nhanh,mấy người này bị đánh nên đi còn tập tễnh,cũng may chưa phải họa sát thân.

Cứu mấy người dân tộc này quả là việc làm liều lĩnh,vốn dĩ Xiêm chả hề quen biết gì bọn họ,không biết họ là người như thế nào,lại dấu một đống đao kiếm nữa,chẳng may có chuyện gì,rồi ảnh hưởng đến mấy cô gái,thì biết ăn nói sao với bà Thanh Mai đây.có khi cái mạng của chính anh còn chả giữ được ấy.

Chính xiêm cũng không hiểu sao lại đi giúp mấy người này.vốn dĩ trước nay gặp việc bất bình trên đường mà liên quan đến quan quân,anh thường ngậm bồ hòn làm ngơ,cũng vì lượng sức mình có hạn không đối đầu với quân lính được,vậy mà hôm nay lại dám đến giữa bốt lính,có đến mấy chục tên,cả tây cả ta lại dám đứng lên làm trò hiệp nghĩa.xiêm nghĩ thầm trong bụng “mày điên rồi xiêm ơi!!! “.

Bỗng nghe tiếng ư ư phía sau,quay lại thấy mấy tên lính đang trọc ghẹo hai cô gái.vốn không dám đụng đến hai cô,chúng chỉ lấy gậy động chạm,chọc lách hai cô gái.một tên buông lời trêu trọc:

-Cô em cũng ngon lành đấy nhỉ,giá mà cô em không bị bắt thì anh xin chiều cô em….cả đêm đấy,ha ha ha.

Cả đám lính cười hô hố ùa theo,đúng là lũ vô liêm sỉ.xiêm cũng thấy nóng mắt,nhưng không thể làm căng với chúng được,bèn diễn lại cái giọng nịnh bợ vừa nẫy:

-Ây ây,đừng trêu ,đừng trêu,cua quan đây,cua quan đây!!

Rồi cố gắng đẩy mấy tên lính tránh xa hai cô gái ra,rồi móc trong túi ra ít bạc lẻ,đưa ra cho bọn lính mà bảo:

-Biêu anh em nay,đi uông rươu,đi uông rươu!

Mấy thằng lính quèn,thấy bạc cái là sáng mắt ra ngay,bèn nhận luôn,không gây khó dễ cho bọn xiêm nữa.xiêm chắp tay chào bọn chúng một lần nữa,chúng quát lại:

-Lần sau phải biết điều với các ông nghe chưa,các ông thương các ông tha cho,giờ thì biến mẹ đi,ha ha.

Ra hiệu cho mấy người dân tộc kia đi luôn cùng,xiêm cầm cương con ngựa,thúc nhẹ nó cho đi tiếp,thở phào một tiếng,nghĩ bụng may mà mình nhanh trí,thế là lại có thêm một câu chuyện nữa để sau kể cho mấy cô em nghe rồi,tự mình cảm thấy tự đắc lắm.

Bỗng sau lưng có tiếng quát lại:

-Arrêtez (dừng lại)
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
7


Xiêm thấy có cái gì đó dờn dợn sau lưng,tiếng gọi đó quả thật khiến anh dật mình.

Lấy chút bình tĩnh,xiêm quay đầu lại xem ai gọi mình.

Một thằng quan tây đang lù lù đi về phía anh.thằng này to quá.Xiêm đã thuộc dạng to cao rồi nhưng thằng tây kia còn cao hơn Xiêm đến gần một cái đầu nữa.Mặt mũi nó thì kì dị,mũi lõ,mắt xanh,da lại đầy những nốt như vết chân chim người già.mắt nó thì đang trợn chừng lên,xong lại đảo liên hồi.

Thằng này quái dị quá-xiêm nghĩ,nó định làm gì mình đây.từ nãy đến giờ nó ngồi im có can dự vào đâu?Kệ bọn lính ta đấy chứ!cả cái bốt không thằng nào có súng,duy nhất có khẩu súng trường cạnh ghế 2 thằng tây này,giờ nó đang tiến về phía xiêm tay xách một khẩu rồi.làm sao đây?

Giờ có chạy cũng chả thể thoát được từng này người,lại bị dí súng thế này thì chạy đâu cho thoát!

Thôi thì cứ xem nó định làm gì,nghĩ vậy xiêm giơ tay về phía Dương ra dấu cứ bình thường,rồi tiến lên mấy bước,chắp tay cúi đầu nói thật to:

-Bonjour Messieurs ( xin chào ngài ! )

Không thấy ai đáp lại,nhưng tiếng bước chân lết xềnh xệch trên cái nền đường đầy sỏi với đá. Xiêm toát mồ hôi không biết thế nào đây,lại chào lại một câu,còn to hơn lúc nãy,gần như hét ra :

-Bonjour Messieurs !

Tiếng bước chân càng ngày càng tiến lại gần,có tiếng lạch cạch,rồi có cái gì đó rơi xuống đất.Bỗng nhiên xiêm bị đôi tay to lớn lông lá nhấc bổng lên,người bị ôm lấy chặt cứng không cách nào cựa quậy được, thôi phen này toi đời rồi !

Thì lại nghe thấy thằng tây đấy nó quát vào mặt :

-Oh belle dame , belle dame ! (quý cô xinh đẹp )

Xiêm mở trợn đôi mắt ra mà nhìn nó,thằng tây đang ôm chặt cứng lấy anh và cứ hét liên tục câu đấy,còn ôm anh xoay mấy vong liền.Mấy thằng lính kia cười rú lên,thằng tây đen còn lại cũng bò lăn ra mà cười.một thằng vừa cười vừa nói :

-Mày sướng nhé thằng dân tộc kia ! Được ngài ôm ấp chiều chuộng nhé,haha.

Ra là thằng tây này vừa hút thuốc phiện xong,nên phê thuốc,tưởng xiêm là gái chạy ra ôm hôn thắm thiết.đúng là dở khóc dở cười.Mặt anh nghệt cả ra,chục năm trong nghề chưa bao giờ gặp cảnh này.thằng quái đản này nó ôm cứng lấy anh,giãy không giãy nổi,hết ôm hết lắc,nó lại hôn lại thơm vào hết mặt mày xiêm,mồm nó thì toàn mùi thuốc,hôi không chịu nổi.

Thế này còn mặt mũi nào đi tán tỉnh các em xinh đẹp nữa ! Xiêm đau khổ nghĩ.Anh Dương cũng không kìm đươc, cười khúc khích không thành tiếng.

Mãi một lúc sau,phải đến khi thằng tây đen còn lại ra bảo thằng tây này một lúc,nó mới tỉnh ra tí,mới biết là mình ôm nhầm đàn ông.Mà biết xong nó cũng không khá hơn là mấy,vẫn cười hềnh hệch ,may mà chịu buông xiêm ra.đến lúc đám của xiêm đi rồi,thằng tây đấy vẫn chưa hết phê,hắn cầm cái khăn mùi soa mà vẫy đi vẫy lại ,chào xiêm,đến tận lúc khuất sau một quả đồi mới thôi.

Xiêm vẫn nóng bừng mặt lên,nói với cả đám :

-Từ giờ về sau tôi cấm không ai được nhắc hay kể lại chuyện này đấy !

-Thế nói thì sao nào-út hương lúc này mới nói,bắt đầu không nhịn được cười.

Nói xong cười rống lên,Dương cũng khục khặc cười theo,xiêm tím tái mặt mày mà nói :

-Cô còn cười tôi bỏ cô lại ở đây một mình luôn đấy,cũng không mở bao che mặt luôn.

-Thôi mà ma đam,đừng nổi nóng mà.

Nói xong thì cười nghiêng ngả,ngã luôn xuống đất,may là bờ cỏ nên không sao, kéo theo Văn Thái luôn.dương chạy ra đỡ hai người dây,cởi dây trói tay ra,còn Xiêm tức quá đi ra một góc mà ngồi,chả thèm giúp.

đi ra từ một lùm cây,tất nhiên sau khi đã che kín lại khuôn mặt,Văn Thái mới gọi Xiêm :

-Thôi mà anh Xiêm đừng giận nữa mà.chuyện đó cũng...chỉ là chuyện chẳng may thôi mà.

Cô phải cố không cười thành tiếng để Xiêm nghe được.nín được giọng lại lại nói tiếp :

-Không có anh thì chúng ta không qua bốt được rồi.chúng tôi cảm ơn anh nhiều lắm.út hương,không cười nữa,em cảm ơn anh Xiêm đi !

Ut hương vẫn cười,thè lưỡi trêu ngươi :

-Cảm ơn madam nhé,haha !

-Thôi đủ rồi,út hương,không trêu đùa nữa-Văn Thái nạt

Út hương giờ mới chịu thôi.

Xiêm đang ngồi ở một góc,coi như không nghe thấy,ngoảnh mặt ra chỗ khác nghịch vu vơ. Văn Thái đi đến gần chỗ anh,nhẹ nhàng nói :

-Này anh chàng tốt bụng,tử tế,hiệp nghĩa,anh hùng ơi !!

Nghe câu này thì đến Xiêm dù đang đầy một bụng hậm hực cũng phải nghệt mặt ra không nói nổi,bình thường Văn Thái rất ít khi khen ai,hay dành lời tâng bốc ai.

Xiêm nói,lấy lại cái giọng hay đùa cợt quen thuộc của anh :

-Tiểu thư khen thế tôi không dám nhận,tổn thọ lắm !

Thấy anh chàng có vẻ đã bình thường trở lại rồi,Văn Thái lại tiếp :

-Tôi có nói gì quá đâu,hì hì.nãy tôi tuy bị bịt mặt không thấy gì nhưng nghe cũng đủ hiểu hết rồi,anh dũng cảm lẳm,không phải ai cũng dám đứng trước mặt toán lính mà ....

-Mà gì ?-giọng Xiêm bắt đầu sôi nổi trở lại,thậm chí là đang bắt đầu cười

-À thì....nói láo,hì hì hì-Văn Thái cười nói.

Xiêm đứng dậy,khoa chân múa tay mà nói :

-Bản lĩnh đàn ông thể hiện ở những chỗ như vậy.gặp chuyện bất bình sao có thể bỏ qua,huống hồ trang nam tử đầu đội đất,chân đạp trời...à nhầm,đầu đội trời chân đạp đất .

Tất cả đều cười lên,út hương trêu chọc :

-Thôi anh cứ đội đất cũng được đấy anh ngốc ạ ,ha ha,từ giờ anh chồng cậy chuối mà đi nhé !

Xiêm phẩy tay tiếp :

-Đơn giản,cái gì tôi chả làm được,chỉ là bình thường tôi không thích thể hiện thôi,ngày xưa ấy.....

-Thôi thôi biết rồi,lại dắt cướp lên quan hả ,ha ha ha-út hương lại xỏ xiên.

Xiêm vùng chạy đuổi bắt lấy út Hương.hai người cứ đuổi bắt nhau mãi không chịu thôi.bỗng đang đuổi thì Xiêm va phải một người dân tộc,nãy giờ mấy người họ ngồi quây lại một chỗ,chả nói chả rằng gì,chỉ xì xào với nhau bằng tiếng Tày mà chả ai hiểu hết.khi xiêm va phải,người đó trừng mắt lên nhìn anh,nhưng không nói gì.Xiêm lùi lại mấy bước,hết vẻ đùa cợt,hỏi thăm họ bằng giọng hết sức chân thành :

-Tầu chếp dý hâu mí? ( có làm sao không)

Người tày đó trả lời,thật bất ngờ,là bằng tiếng kinh:

-Chúng tôi không sao.

Tất cả đều bất ngờ,xiêm trợn tròn mắt lên,lại hỏi:

-Các anh nói được tiếng kinh sao?

Người đó không trả lời,chỉ gật đầu.

-Vậy sao từ đầu không chịu nói ? Xiêm lại hỏi

Người đó lại nói:

-Có hỏi đâu mà nói.

Xiêm chợt nhớ ra chưa hề hỏi họ bằng câu tiếng kinh nào.vốn anh nghĩ họ người tày thì anh hỏi tiếng tày cho tiện.đang nghĩ ngợi thì bỗng người Tày đó tiến lại gần xiêm,đưa con dao găm lên,xiêm dật mình tưởng sắp chém mình,giât lại mấy bước,nhưng không phải,người tày đó đưa dao lên chém vào không khí một nhát,rồi cất dao đi,cúi đầu trước mặt Xiêm một cái,rồi nói:

-Không nợ nần gì nữa!

Nói xong ba người họ lại đẩy xe kéo đi về phía trước một đoạn có một cái ngã ba,họ rẽ vào con đường nhỏ đi qua một quả đồi lớn,rồi khuất dạng.đám xiêm vẫn đang ngạc nhiên,không hiểu chuyện gì,cứ để họ đi mà chả nói được câu gì.lúc sau Văn Thái mới hỏi xiêm:

-Mấy người đó là như thế nào vậy?Họ nói vậy có nghĩa là gì?

Xiêm lắc đầu trả lời:

-Tôi cũng không biết.nhưng chắc là sau chuyện giúp họ ở cái bốt,thì họ không muốn làm gì chúng ta nữa đâu.

-Anh kể lại chuyện lúc đó đi,tôi bị bịt mắt,chả biết ra sao,nghe thì ko hiểu hết được-Văn Thái nói.

Xiêm bèn kể lại chuyện lúc ở bốt,tất nhiên là ko kể đoạn bị thằng tây ôm hôn,kể xong không ai nói gì,lại chìm vào im lặng,rồi Văn Thái hỏi:

-Vậy là họ mang đao kiếm nên bị đánh có phải không?

Xiêm trả lời:

-Có lẽ vậy,dân bình thường thì mang dao dựa là bình thường,nhưng mấy người này thì lại dấu trong người.bọn quan quân không để yên đâu.chúng sợ ta làm loạn,rồi thì khởi nghĩa…đại loại thế

-Vậy họ mang đao kiếm qua bốt làm gì nhỉ?Không có anh chắc họ bị đánh chết rồi cũng nên.

Xiêm thành thực trả lời:

-Tôi không biết,có trời mới biết được
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
8


-Mọi người đi sát nhau vào nhé,đừng nhìn ngó lung tung,đừng có nhìn chằm chặp vào ai,thế là không hay đâu,biết chưa?

Xiêm dăn dò mọi người.từ chỗ họ dừng vừa nãy,đi thêm một đoạn,qua vài đoạn khúc khuỷu là một đám lố nhố mấy dẫy nhà hiện ra,chính là phủ cao bằng.

Phủ Cao bằng cũng không lớn lắm,vì vốn trước đây chỉ có quân lính đồn trú,về sau dân mới đến buôn bán ,nhưng cũng chỉ lẻ tẻ,phục vụ đám quan quân là chính,khách vãng lai qua đây cũng ít.

Có một cái ngã ba lớn nhất,tạm gọi là trung tâm.con đường mấy người đang đi dẫn đến ngã ba đó,xung quanh 2 bên đường là mấy hàng quán nhỏ lẻ,lụp xụp,cái xây bằng gạch,cái thì đắp đất.tiến thêm một đoạn thì đến khu mấy tiệm của người hoa.Người hoa tuy ít nhưng cửa hàng,nhà cửa bề thế hơn,buôn bán cũng to hơn,đó cũng là khu tấp nập nhất ở phủ cao bằng này.đến đúng ngã ba,một đường rẽ đi trùng khánh,phủ quan cũng ở phía đó,còn một đường rẽ còn lại đi về phía nguyên bình rồi đi hà giang.phía đó có trại lính với cái khám to nhất tỉnh này.đi qua ngã ba đó,qua cây cầu bắc qua sông Bằng là một cái đền ngự trên một quả đồi cao,chính là đền Tam Trung thờ ba ông quan ngày xưa,gặp bạo loạn vẫn tận trung với vua,lấy cái chết để thể hiện tấm lòng,về sau được vua ghi công,lập đền thờ.

Đó cũng là nơi mấy người họ sẽ đến hôm nay.

Bốn người họ đi bộ,dắt theo con ngựa phía sau,giờ này đang là tầm chiều,tuy chưa muộn nhưng là mùa đông nên mặt trời đã gần chạm mấy đỉnh núi cao,trời dần chuyển sang sắc đỏ của buổi chiều tà.đoạn này là phố buôn bán,người đi lại cũng khá đông.ở đây bán gần đủ các mặt hàng như dưới xuôi,có mấy tiệm vải,rồi tiệm bán gạo,tiệm hàng khô,mấy nhà hoa kiều thì bán cả thuốc bắc rồi hàng ăn,nói chung là đủ đáp ứng nhu cầu hàng ngày.Trên đường có khá nhiều người dân tộc qua lại,qua cách ăn mặc là biết.họ mua bán với người kinh,mang những thứ mình làm được,kiếm được trên bản trên rừng xuống đây trao đổi để mua những thứ cần thiết cho cuộc sống của họ.bên trái là đường có một cái chợ con,nhưng chợ họp sáng thôi,nên giờ chỉ còn trơ lại mấy cái bàn cũ đen sì đóng bẩn,mấy cái bếp trơ than ra.có mấy người ăn mày,người thì nằm ngủ ngon lành trên mấy cái bàn,người thì lại tìm chấy bắt rận cho nhau,thật là hết sức bi đát bẩn thỉu.

Thỉnh thoảng có những toán lính ba,bốn tên đi tuần quanh mấy dãy nhà,nhưng nhìn bộ dạng rõ là đi cho có,và nhìn chúng thì chả có tí sức sống gì cả.tên thì gầy gò ốm yếu,tên thì da dẻ bủng beo vàng vọt,tên thì lại thậm thọt cà nhắc.đặc biệt nhìn điệu bộ cử chỉ Xiêm biết bọn này toàn lũ nghiện thuốc phiện và thường bị đói thuốc.bổng lộc lương lậu thì chắc được ba cọc ba đồng,mà thuốc thì ngày nào cũng phải hút,vậy nên cứ phải ra ngoài,rình rập ai có sơ hở mắc lỗi thì bắt chẹt ăn tiền,mà không có nữa thì tính cả đến bài trôm cắp vặt.chó,mèo,gà qué chúng bắt hết,cuối cùng chả biết là trộm thật nhiều hơn hay quan lính trộm nhiều hơn!

Tóm lại đây là một nơi khá phức tạp,thật giả trắng đen chưa biết đằng nào mà lần.Văn Thái nghĩ bụng sao cái chỗ này lại là nơi quan trọng mà mình phải đến nhỉ?Không thấy tí gì linh thiêng hay huyền bí ở đây cả,nhìn những khuôn mặt người quanh đây cũng không thấy ai khả dĩ để mà “Quốc bảo truyền” cả.

Lại nói về thứ đó,giờ vẫn đang trong chiếc hộp gỗ và được gói ghém cẩn thận qua mấy lớp vải rồi đặt trên lưng ngựa cùng vài món đồ khác.nhìn qua thì người ta cũng chỉ nghĩ đó là món đồ đạc bình thường thôi.tuy thế nhưng Văn Thái vẫn không dám rời mắt lâu khỏi cái đó,cứ chốc chốc cô lại ngoái lại nhìn xem nó còn ở đấy không.nó chính là mạng sống,là sinh mệnh của cô.mất nó thì Văn Thái sao còn mặt mũi mà quay lại gặp mẫu thân nữa.

Mấy hôm nay,khi gần đến đất Cao Bằng,Văn Thái đã bắt đầu nghĩ,đến nơi rồi thì sẽ làm gì tiếp?Quả thực là rất mơ hồ,chỉ dựa vào mấy câu thơ trong giấc mơ của mẫu thân mà làm,rồi mình sẽ gặp ai? Sẽ làm gì lúc đó? Liệu đó có phải là người thực sự mình cần tìm không?

Nhưng cũng không phải là không có căn cứ cụ thể.

Với chính sách cai trị bóc lột của thực dân pháp,Khởi nghĩa nổi dậy ở thời này chả có gì là hiếm gặp.

Nổi dậy ở nhiều nơi,nhưng mỗi nơi có sự khác biệt riêng.nếu ở miền đồng bằng, hệ thống đồn trú dầy đặc,lại nhiều việt gian,phong trào thường phải tổ chức bí mật.thì ở những miền rừng núi thế này,đường xá hiểm trở,dân cư thưa thớt,nên phong trào hoạt động dễ dàng hơn nhiều.vậy nên có thể có ai đó có khả năng lắm chứ !

Nhưng cuối cùng nếu nhìn những con người ở đây,thì lại là một vòng luẩn quẩn.vẫn biết một con người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài nhưng sao Văn Thái thấy khó quá.không chỉ có vẻ bên ngoài,tính cách con người của họ cũng thật khó chấp nhận.ích kỉ,hà tiện,cá nhân,độc địa xấu xa…. Đủ cả.họ ra đường,dành cho nhau không phải những cái nhìn thân thiện,mà là những ánh mắt xoi mói,hằn học.nói chuyện với nhau bằng cái giọng điệu nhờ nhợ,không rõ là khinh bỉ,hay châm chọc,hay thù hằn nữa…hay là tại thời buổi khó khăn nên con người ta như thế…. Văn Thái cũng không biết được nữa.

Mải nghĩ cô va phải một người đi ngược đường mà chả hay biết .một gã hôi hám,người đầy mùi rượu,răng xỉn đen sì.gã va vào Văn Thái rồi cười hô hố lên,lại lao vào định ôm lấy cô.nhất thời không làm gì được,chỉ biết chân chân đứng nhìn,may có Xiêm can thiệp kịp lúc,anh giằng lấy tay hắn ta rồi lẳng xuống đất,lạnh lùng nói:

-Thằng nát rượu,cút mẹ mày đi!

Xung quanh chả ai thèm để ý đến xiêm và Văn Thái,cả tên say rượu kia nữa,như thể nó là chuyện bình thường như cơm bữa ở đây vậy…

Xiêm thì thầm với Văn Thái:

-Cô đi đứng kiểu gì đấy,tôi nói phải để ý vào mà.

Văn Thái quay đi nói:

-Tôi đang mải nghĩ nên không để ý,ta đi tiếp đi,kệ hắn ta.mà a không cần phải nói nặng lời với hắn vậy đâu,dù sao cũng là người say rượu.

Xiêm cứng giọng mà đáp:

-Đây không phải chỗ cho cô thương người đâu,bọn này mà không rắn là nó bầy nhầy lắm.

Nói rồi cả đám lại đi.không khí có phần nặng nề hơn trước.xiêm đi sát lên gần Văn Thái thì thào hỏi:

-Này tiểu thư,đến cao bằng rồi,làm gì nữa đây?

-À,tôi…định đến đền tam trung thăm viếng ,xong đó ta tính tiếp-Văn thái trả lời .

-Cô tính gì thì tính nhanh lên,chứ sắp tối rồi đấy ạ-Xiêm nói,hất đầu lên phía trước.hướng này thẳng hướng tây,và trời thì có vẻ cũng sắp tối rồi.

Văn Thái hơi bối rối,trả lời:

-Chúng ta chắc ở lại đây vài ba ngày.ta đi thăm đền rồi kiếm chỗ nào nghỉ được không anh xiêm?

-Được rồi,chuyện ăn nghỉ để tôi sắp xếp.nhưng như cô thấy đấy,nơi này không phải nơi ở lâu được,nên cô có công chuyện gì thì cố gắng mà làm xong cho nhanh đi nhé.

-Tôi biết rồi,anh…yên tâm.

Văn Thái nói xiêm yên tâm mà chính cô cũng chưa thấy yên tâm chút nào cả.

Đi một lát đã đến ngã ba,rồi đi qua cầu.mùa này là mùa khô nước sông khá cạn ,lại là sông nhỏ nên thuyền bè trên sông không nhiều lắm,chỉ có mấy cái thuyền nan nhỏ của dân ra đánh cá,không còn đám bè buôn gỗ tấp nập như mùa mưa.qua cầu là đến ngôi đền rồi.đền nằm trên một ngọn đồi khá cao,được xây cất khá khang trang.bậc lên lát đá,cây cối xung quanh được phát quang khá gọn gàng.đầu bậc đá có cánh cổng lớn xây bằng gạch,trang trí khá cầu kì,trên có đôi câu thơ vẽ bằng mực đỏ:


‘Tuyệt bút một chương trung lẫn hiếu

Hi sinh ba vị chết như còn”


Dưới chân đền có mấy quán cóc bán nước với đồ đi lễ cho dân đến đây thắp hương khấn bái,Xiêm chỉ vào một quán bảo:

-Ta vào làm chén nước đã mọi người!

Văn Thái lại:

-Út hương à,em ngồi đây với anh Xiêm và anh Dương nhé,chị lên đền thăm quan một lát !

Út hương đáp:

-Chị đi nhanh nhé,không mấy anh chàng này lại bắt nạt em đó!

Văn Thái không nói gì,bước thẳng lên những bậc đá lên đền.
 
Bên trên