9
-bà cho con xin mấy chén nước ạ!
Xiêm nói với bà già bán nước,rồi ra thả con ngựa vào bãi cỏ.vào quán nước ngồi mà ngắm cảnh xung quanh.chỗ này gần sông Bằng,lại có cây cầu nên lúc chiều tà nhìn cảnh vật có phần nhẹ nhàng.buổi chiều người ta cũng ít đi lễ chùa nên chỗ này cũng vắng,không tấp nập như phía bên kia cầu.thi thoảng có vài người gánh hàng đi qua,khi thì mấy ông kéo xe đi lại ngược xuôi,nhưng khuôn mặt khắc khổ thì ai cũng như ai,chả thấy được một tiếng cười nào trên khuôn mặt họ cả.Xiêm nhìn bâng quơ,rồi quay sang hỏi bà bán nước:
-bà bán hàng có đắt khách không hả bà?
Bà lão thều thào trả lời:
-Mùa này rét mướt,làm gì có khách.Nốt các anh là tôi cũng dọn hàng về rồi !
-Nghe giọng chắc anh là dân vùng khác mới đến à? Bà lão vừa rót chén nước trà nóng vừa hỏi.
-Dạ con ở dưới xuôi lên làm ăn bà ạ.đây là anh trai con,còn đây là con ở nhà con-nói rồi chỉ vào út Hương trêu chọc.
Cô bé thấy vậy chẳng chịu thua đốp chát lại:
-Cái đồ nhận vơ,ai là người ở nhà anh !
Bà lão cười nói:
-Con bé này đáo để nhỉ,nhưng liều liệu cái mồm đấy không lại không lấy được chồng.
Út Hương cười nói:
-Con chả muốn lấy chồng bà ạ,con thích ở với chị con với bà con thôi ạ.
Nhâm nhi chén trà nóng,Xiêm lại hỏi:
-Bà ơi,quan ở đây có ghê không bà.nãy cháu thấy họ đánh dân dữ lắm.
Bà lão lắc đầu bảo:
-Các anh chị ở xa mới đến thì đi đứng cẩn thận,đừng làm gì để người ta bắt người ta cho lên khám là nhừ đòn đấy.ở đây ngày nào chả có bắt bớ,đánh chém.đây ngay chỗ đầu cầu này tối hôm qua quan quân đuổi đánh mấy người đến nơi,đuổi dữ quá mấy người họ phải nhảy xuống sông,chả biết sống hay chết.
Út hương xuýt xoa:
-Eo ôi,nước lạnh thế này mà nhảy xuống thì chịu làm sao được.
Xiêm ra giọng:
-Còn hơn là bị bắt bị đánh cô bé ngốc ạ.
-Có mà anh ngốc ấy!
Xiêm tảng lờ đi,hỏi tiếp:
-Mấy người đó không biết ở đâu bà nhỉ,mà sao họ thích đánh nhau với quan quân thế không biết?
-Tôi cũng không biết.nhưng mấy vùng quanh đây người ta cũng hay nổi dậy lắm,quan quân chỉ làm dữ được trong phủ Cao Bằng được thôi.mấy vùng xung quanh họ chả dám động đến đâu.
-Ha ha ha,quan quân cũng biết sợ hả bà?
-À trước cũng có mấy lần quan quân đi càn,mang nhiều lính lắm,có cả mấy cái xe to lắm,súng ống cũng nhiều,vậy mà chỉ được dăm bữa nửa tháng là kéo về hết,người chết,bị thương nhiều,nên sợ rồi!
Mấy chữ “nên sợ rồi” bà lão nói bé tí,chỉ đủ mấy người nghe,chắc bà cũng sợ tai mắt nghe được lại phiền phức.
Xiêm cười ha hả:
-Bà nói chí phải ạ.có câu “nước chở được thuyền,thì cũng lật được thuyền.quan mà không nghe dân thì rồi cũng bại thôi.
Bà lão nói nhỏ:
-Ấy cậu nói bé thôi.chẳng may ai nghe được lại phiền phức đấy.
-Bà thấy chưa,con bảo anh ta là anh ngốc mà-út Hương thêm ngay vào.
Bà lão lại tiếp:
-Cũng yên ổn được một thời gian.nhưng không biết tại sao hai ba tháng nay,quân lính lại đi lùng giữ lắm,bắt nhiều người lên khám.lại cho xe đi đi lại lại suốt,không biết là có chuyện gì nữa đây….
Có mấy người đến uống nước nữa,quán đông hẳn.họ mặc quần áo công nhân,chắc là làm ở mấy cái mỏ gần đây,người ngợm cũng lem luốc.chắc đi làm về mệt nên họ chỉ ngồi uống nước mà chả nói nửa câu.có người ngồi gần nên đám của Xiêm cũng ít nói đi,ngồi uống nước mà ngẫm nghĩ thôi.
Xiêm nghĩ bụng: bà cô này lên đền làm gì mà lâu thế nhỉ,chập choạng tối rồi,sương bắt đầu xuống,còn la cà trên đó làm gì không biết!
Khi nhận chuyến đi này,xiêm chỉ được bảo là đi đến Cao Bằng,chứ không biết đến làm gì.nhưng vì là lời bàn Thanh Mai nên Xiêm cũng không dám hỏi nhiều.ờ thì nhiều bận anh đi mà cũng có biết là người ta đến đó làm gì đâu,nên thắc mắc làm gì.lần này bà Thanh Mai thưởng hậu lắm,bảo rằng Xiêm mà làm tốt,bà cho mấy sào ruộng mà làm.chưa kể tiền thù lao cho chuyến đi.so với những chuyến Xiêm từng đi thì chuyến này lời lãi hơn nhiêu,dù đường đi có hơi vất vả chút.cũng vì thế nên chuyến này anh đi khá thoải mái,nói cười nhiều hơn những chuyến trước.
Chợt nghĩ lại lúc nãy,khi anh đang giận út Hương,Văn Thái nói có mấy câu mà anh hết giận luôn.Xiêm nghĩ mà cười thầm”cô ta bình thường như cục đá,thế mà cũng biết nói lời ngon ngọt đấy chứ!”.
Cái nghề của Xiêm làm anh tiếp xúc với rất nhiều hạng người rồi,già trẻ,gái trai đủ cả,nhưng kiểu như Văn Thái thì đúng là chưa gặp bao giờ.nghe kiểu cách ăn nói thì có vẻ là con nhà gia giáo,có giáo dục,lại cũng khá biết điều,nhưng thỉnh thoảng lại như hơi…đơ đơ,nhiều chuyện chả biết gì.đã thế lại ít nói,có khi cả ngày nói được dăm ba câu thôi.từ lúc anh cứu Văn Thái mấy bận thì cô mới chịu nói nhiều hơn.thêm nữa là,Văn Thái dường như chả thèm để ý đến Xiêm gì cả.Xiêm mà nói chuyện với gái thì bay bướm hoa mĩ ,nên cô nào cũng thích lắm,nhiều cô chết mê chết mệt nhưng anh chả buồn để ý,chỉ nói chuyện cho vui.nhiều người bảo anh sát gái lắm,anh cho là cũng có vài phần đúng,vì bình thường,với một cô gái chưa quen biết,nhiều thì một tuần,nhanh thì sáng tối là đã nũng nĩu mà đòi ôm ấp anh rồi!
Vậy mà Văn Thái chả coi anh ra gì,nói chuyện thì bằng cái giọng bằng bằng chả có âm sắc gì,nói chuyện thì nhiều khi còn tảng lờ anh đi .hay chăng vì vậy mà khi nghe Văn Thái nói lời ngon ngọt thì không thể nào quên được.lại nghĩ “không biết mặt mũi co ta có xinh đẹp như giọng nói ngọt ngào đó không nhỉ,tò mò quá đi mất! “ và thế là anh lại lập mưu khi nào xong việc trên đường về phải lật bỏ cái khẳn che mặt kia mới được,cho bõ công đưa cô ta đi cả một quãng đường xa như thế chứ”.
Vừa nghĩ cái là thấy luôn.Văn thái đang lững thững đi xuống bậc đá,mặt mũi có vẻ thẫn thờ không được việc.Xiêm vẫy Văn Thái lại chỗ quán nước,hỏi:
-Cô uống chén nước cho ấm người không?
Văn Thái lắc đầu,lại bảo:
-Ta kiếm chỗ nghỉ đi,tôi thấy mệt rồi.
Xiêm gật đầu,ra hiệu mấy người kia cũng đứng lên luôn,đang móc túi ra mấy đồng trả tiền nước thì mấy người công nhân kia cũng đứng dậy.tiến lại gần Xiêm mà hỏi:
-Mấy người nơi khác đến đây làm gì đấy?
Xiêm trả lời qua loa cho có:
-Chúng tôi đi buôn thôi mấy người anh em ạ !
-Đi buôn sao ban nãy giúp mấy thằng dân tộc qua bốt hả?
-bà cho con xin mấy chén nước ạ!
Xiêm nói với bà già bán nước,rồi ra thả con ngựa vào bãi cỏ.vào quán nước ngồi mà ngắm cảnh xung quanh.chỗ này gần sông Bằng,lại có cây cầu nên lúc chiều tà nhìn cảnh vật có phần nhẹ nhàng.buổi chiều người ta cũng ít đi lễ chùa nên chỗ này cũng vắng,không tấp nập như phía bên kia cầu.thi thoảng có vài người gánh hàng đi qua,khi thì mấy ông kéo xe đi lại ngược xuôi,nhưng khuôn mặt khắc khổ thì ai cũng như ai,chả thấy được một tiếng cười nào trên khuôn mặt họ cả.Xiêm nhìn bâng quơ,rồi quay sang hỏi bà bán nước:
-bà bán hàng có đắt khách không hả bà?
Bà lão thều thào trả lời:
-Mùa này rét mướt,làm gì có khách.Nốt các anh là tôi cũng dọn hàng về rồi !
-Nghe giọng chắc anh là dân vùng khác mới đến à? Bà lão vừa rót chén nước trà nóng vừa hỏi.
-Dạ con ở dưới xuôi lên làm ăn bà ạ.đây là anh trai con,còn đây là con ở nhà con-nói rồi chỉ vào út Hương trêu chọc.
Cô bé thấy vậy chẳng chịu thua đốp chát lại:
-Cái đồ nhận vơ,ai là người ở nhà anh !
Bà lão cười nói:
-Con bé này đáo để nhỉ,nhưng liều liệu cái mồm đấy không lại không lấy được chồng.
Út Hương cười nói:
-Con chả muốn lấy chồng bà ạ,con thích ở với chị con với bà con thôi ạ.
Nhâm nhi chén trà nóng,Xiêm lại hỏi:
-Bà ơi,quan ở đây có ghê không bà.nãy cháu thấy họ đánh dân dữ lắm.
Bà lão lắc đầu bảo:
-Các anh chị ở xa mới đến thì đi đứng cẩn thận,đừng làm gì để người ta bắt người ta cho lên khám là nhừ đòn đấy.ở đây ngày nào chả có bắt bớ,đánh chém.đây ngay chỗ đầu cầu này tối hôm qua quan quân đuổi đánh mấy người đến nơi,đuổi dữ quá mấy người họ phải nhảy xuống sông,chả biết sống hay chết.
Út hương xuýt xoa:
-Eo ôi,nước lạnh thế này mà nhảy xuống thì chịu làm sao được.
Xiêm ra giọng:
-Còn hơn là bị bắt bị đánh cô bé ngốc ạ.
-Có mà anh ngốc ấy!
Xiêm tảng lờ đi,hỏi tiếp:
-Mấy người đó không biết ở đâu bà nhỉ,mà sao họ thích đánh nhau với quan quân thế không biết?
-Tôi cũng không biết.nhưng mấy vùng quanh đây người ta cũng hay nổi dậy lắm,quan quân chỉ làm dữ được trong phủ Cao Bằng được thôi.mấy vùng xung quanh họ chả dám động đến đâu.
-Ha ha ha,quan quân cũng biết sợ hả bà?
-À trước cũng có mấy lần quan quân đi càn,mang nhiều lính lắm,có cả mấy cái xe to lắm,súng ống cũng nhiều,vậy mà chỉ được dăm bữa nửa tháng là kéo về hết,người chết,bị thương nhiều,nên sợ rồi!
Mấy chữ “nên sợ rồi” bà lão nói bé tí,chỉ đủ mấy người nghe,chắc bà cũng sợ tai mắt nghe được lại phiền phức.
Xiêm cười ha hả:
-Bà nói chí phải ạ.có câu “nước chở được thuyền,thì cũng lật được thuyền.quan mà không nghe dân thì rồi cũng bại thôi.
Bà lão nói nhỏ:
-Ấy cậu nói bé thôi.chẳng may ai nghe được lại phiền phức đấy.
-Bà thấy chưa,con bảo anh ta là anh ngốc mà-út Hương thêm ngay vào.
Bà lão lại tiếp:
-Cũng yên ổn được một thời gian.nhưng không biết tại sao hai ba tháng nay,quân lính lại đi lùng giữ lắm,bắt nhiều người lên khám.lại cho xe đi đi lại lại suốt,không biết là có chuyện gì nữa đây….
Có mấy người đến uống nước nữa,quán đông hẳn.họ mặc quần áo công nhân,chắc là làm ở mấy cái mỏ gần đây,người ngợm cũng lem luốc.chắc đi làm về mệt nên họ chỉ ngồi uống nước mà chả nói nửa câu.có người ngồi gần nên đám của Xiêm cũng ít nói đi,ngồi uống nước mà ngẫm nghĩ thôi.
Xiêm nghĩ bụng: bà cô này lên đền làm gì mà lâu thế nhỉ,chập choạng tối rồi,sương bắt đầu xuống,còn la cà trên đó làm gì không biết!
Khi nhận chuyến đi này,xiêm chỉ được bảo là đi đến Cao Bằng,chứ không biết đến làm gì.nhưng vì là lời bàn Thanh Mai nên Xiêm cũng không dám hỏi nhiều.ờ thì nhiều bận anh đi mà cũng có biết là người ta đến đó làm gì đâu,nên thắc mắc làm gì.lần này bà Thanh Mai thưởng hậu lắm,bảo rằng Xiêm mà làm tốt,bà cho mấy sào ruộng mà làm.chưa kể tiền thù lao cho chuyến đi.so với những chuyến Xiêm từng đi thì chuyến này lời lãi hơn nhiêu,dù đường đi có hơi vất vả chút.cũng vì thế nên chuyến này anh đi khá thoải mái,nói cười nhiều hơn những chuyến trước.
Chợt nghĩ lại lúc nãy,khi anh đang giận út Hương,Văn Thái nói có mấy câu mà anh hết giận luôn.Xiêm nghĩ mà cười thầm”cô ta bình thường như cục đá,thế mà cũng biết nói lời ngon ngọt đấy chứ!”.
Cái nghề của Xiêm làm anh tiếp xúc với rất nhiều hạng người rồi,già trẻ,gái trai đủ cả,nhưng kiểu như Văn Thái thì đúng là chưa gặp bao giờ.nghe kiểu cách ăn nói thì có vẻ là con nhà gia giáo,có giáo dục,lại cũng khá biết điều,nhưng thỉnh thoảng lại như hơi…đơ đơ,nhiều chuyện chả biết gì.đã thế lại ít nói,có khi cả ngày nói được dăm ba câu thôi.từ lúc anh cứu Văn Thái mấy bận thì cô mới chịu nói nhiều hơn.thêm nữa là,Văn Thái dường như chả thèm để ý đến Xiêm gì cả.Xiêm mà nói chuyện với gái thì bay bướm hoa mĩ ,nên cô nào cũng thích lắm,nhiều cô chết mê chết mệt nhưng anh chả buồn để ý,chỉ nói chuyện cho vui.nhiều người bảo anh sát gái lắm,anh cho là cũng có vài phần đúng,vì bình thường,với một cô gái chưa quen biết,nhiều thì một tuần,nhanh thì sáng tối là đã nũng nĩu mà đòi ôm ấp anh rồi!
Vậy mà Văn Thái chả coi anh ra gì,nói chuyện thì bằng cái giọng bằng bằng chả có âm sắc gì,nói chuyện thì nhiều khi còn tảng lờ anh đi .hay chăng vì vậy mà khi nghe Văn Thái nói lời ngon ngọt thì không thể nào quên được.lại nghĩ “không biết mặt mũi co ta có xinh đẹp như giọng nói ngọt ngào đó không nhỉ,tò mò quá đi mất! “ và thế là anh lại lập mưu khi nào xong việc trên đường về phải lật bỏ cái khẳn che mặt kia mới được,cho bõ công đưa cô ta đi cả một quãng đường xa như thế chứ”.
Vừa nghĩ cái là thấy luôn.Văn thái đang lững thững đi xuống bậc đá,mặt mũi có vẻ thẫn thờ không được việc.Xiêm vẫy Văn Thái lại chỗ quán nước,hỏi:
-Cô uống chén nước cho ấm người không?
Văn Thái lắc đầu,lại bảo:
-Ta kiếm chỗ nghỉ đi,tôi thấy mệt rồi.
Xiêm gật đầu,ra hiệu mấy người kia cũng đứng lên luôn,đang móc túi ra mấy đồng trả tiền nước thì mấy người công nhân kia cũng đứng dậy.tiến lại gần Xiêm mà hỏi:
-Mấy người nơi khác đến đây làm gì đấy?
Xiêm trả lời qua loa cho có:
-Chúng tôi đi buôn thôi mấy người anh em ạ !
-Đi buôn sao ban nãy giúp mấy thằng dân tộc qua bốt hả?