Thiên mệnh Phần 1: Quốc bảo -Đã hoàn thành-phuonglinks

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
9


-bà cho con xin mấy chén nước ạ!

Xiêm nói với bà già bán nước,rồi ra thả con ngựa vào bãi cỏ.vào quán nước ngồi mà ngắm cảnh xung quanh.chỗ này gần sông Bằng,lại có cây cầu nên lúc chiều tà nhìn cảnh vật có phần nhẹ nhàng.buổi chiều người ta cũng ít đi lễ chùa nên chỗ này cũng vắng,không tấp nập như phía bên kia cầu.thi thoảng có vài người gánh hàng đi qua,khi thì mấy ông kéo xe đi lại ngược xuôi,nhưng khuôn mặt khắc khổ thì ai cũng như ai,chả thấy được một tiếng cười nào trên khuôn mặt họ cả.Xiêm nhìn bâng quơ,rồi quay sang hỏi bà bán nước:

-bà bán hàng có đắt khách không hả bà?

Bà lão thều thào trả lời:

-Mùa này rét mướt,làm gì có khách.Nốt các anh là tôi cũng dọn hàng về rồi !

-Nghe giọng chắc anh là dân vùng khác mới đến à? Bà lão vừa rót chén nước trà nóng vừa hỏi.

-Dạ con ở dưới xuôi lên làm ăn bà ạ.đây là anh trai con,còn đây là con ở nhà con-nói rồi chỉ vào út Hương trêu chọc.

Cô bé thấy vậy chẳng chịu thua đốp chát lại:

-Cái đồ nhận vơ,ai là người ở nhà anh !

Bà lão cười nói:

-Con bé này đáo để nhỉ,nhưng liều liệu cái mồm đấy không lại không lấy được chồng.

Út Hương cười nói:

-Con chả muốn lấy chồng bà ạ,con thích ở với chị con với bà con thôi ạ.

Nhâm nhi chén trà nóng,Xiêm lại hỏi:

-Bà ơi,quan ở đây có ghê không bà.nãy cháu thấy họ đánh dân dữ lắm.

Bà lão lắc đầu bảo:

-Các anh chị ở xa mới đến thì đi đứng cẩn thận,đừng làm gì để người ta bắt người ta cho lên khám là nhừ đòn đấy.ở đây ngày nào chả có bắt bớ,đánh chém.đây ngay chỗ đầu cầu này tối hôm qua quan quân đuổi đánh mấy người đến nơi,đuổi dữ quá mấy người họ phải nhảy xuống sông,chả biết sống hay chết.

Út hương xuýt xoa:

-Eo ôi,nước lạnh thế này mà nhảy xuống thì chịu làm sao được.

Xiêm ra giọng:

-Còn hơn là bị bắt bị đánh cô bé ngốc ạ.

-Có mà anh ngốc ấy!

Xiêm tảng lờ đi,hỏi tiếp:

-Mấy người đó không biết ở đâu bà nhỉ,mà sao họ thích đánh nhau với quan quân thế không biết?

-Tôi cũng không biết.nhưng mấy vùng quanh đây người ta cũng hay nổi dậy lắm,quan quân chỉ làm dữ được trong phủ Cao Bằng được thôi.mấy vùng xung quanh họ chả dám động đến đâu.

-Ha ha ha,quan quân cũng biết sợ hả bà?

-À trước cũng có mấy lần quan quân đi càn,mang nhiều lính lắm,có cả mấy cái xe to lắm,súng ống cũng nhiều,vậy mà chỉ được dăm bữa nửa tháng là kéo về hết,người chết,bị thương nhiều,nên sợ rồi!

Mấy chữ “nên sợ rồi” bà lão nói bé tí,chỉ đủ mấy người nghe,chắc bà cũng sợ tai mắt nghe được lại phiền phức.

Xiêm cười ha hả:

-Bà nói chí phải ạ.có câu “nước chở được thuyền,thì cũng lật được thuyền.quan mà không nghe dân thì rồi cũng bại thôi.

Bà lão nói nhỏ:

-Ấy cậu nói bé thôi.chẳng may ai nghe được lại phiền phức đấy.

-Bà thấy chưa,con bảo anh ta là anh ngốc mà-út Hương thêm ngay vào.

Bà lão lại tiếp:

-Cũng yên ổn được một thời gian.nhưng không biết tại sao hai ba tháng nay,quân lính lại đi lùng giữ lắm,bắt nhiều người lên khám.lại cho xe đi đi lại lại suốt,không biết là có chuyện gì nữa đây….

Có mấy người đến uống nước nữa,quán đông hẳn.họ mặc quần áo công nhân,chắc là làm ở mấy cái mỏ gần đây,người ngợm cũng lem luốc.chắc đi làm về mệt nên họ chỉ ngồi uống nước mà chả nói nửa câu.có người ngồi gần nên đám của Xiêm cũng ít nói đi,ngồi uống nước mà ngẫm nghĩ thôi.

Xiêm nghĩ bụng: bà cô này lên đền làm gì mà lâu thế nhỉ,chập choạng tối rồi,sương bắt đầu xuống,còn la cà trên đó làm gì không biết!

Khi nhận chuyến đi này,xiêm chỉ được bảo là đi đến Cao Bằng,chứ không biết đến làm gì.nhưng vì là lời bàn Thanh Mai nên Xiêm cũng không dám hỏi nhiều.ờ thì nhiều bận anh đi mà cũng có biết là người ta đến đó làm gì đâu,nên thắc mắc làm gì.lần này bà Thanh Mai thưởng hậu lắm,bảo rằng Xiêm mà làm tốt,bà cho mấy sào ruộng mà làm.chưa kể tiền thù lao cho chuyến đi.so với những chuyến Xiêm từng đi thì chuyến này lời lãi hơn nhiêu,dù đường đi có hơi vất vả chút.cũng vì thế nên chuyến này anh đi khá thoải mái,nói cười nhiều hơn những chuyến trước.

Chợt nghĩ lại lúc nãy,khi anh đang giận út Hương,Văn Thái nói có mấy câu mà anh hết giận luôn.Xiêm nghĩ mà cười thầm”cô ta bình thường như cục đá,thế mà cũng biết nói lời ngon ngọt đấy chứ!”.

Cái nghề của Xiêm làm anh tiếp xúc với rất nhiều hạng người rồi,già trẻ,gái trai đủ cả,nhưng kiểu như Văn Thái thì đúng là chưa gặp bao giờ.nghe kiểu cách ăn nói thì có vẻ là con nhà gia giáo,có giáo dục,lại cũng khá biết điều,nhưng thỉnh thoảng lại như hơi…đơ đơ,nhiều chuyện chả biết gì.đã thế lại ít nói,có khi cả ngày nói được dăm ba câu thôi.từ lúc anh cứu Văn Thái mấy bận thì cô mới chịu nói nhiều hơn.thêm nữa là,Văn Thái dường như chả thèm để ý đến Xiêm gì cả.Xiêm mà nói chuyện với gái thì bay bướm hoa mĩ ,nên cô nào cũng thích lắm,nhiều cô chết mê chết mệt nhưng anh chả buồn để ý,chỉ nói chuyện cho vui.nhiều người bảo anh sát gái lắm,anh cho là cũng có vài phần đúng,vì bình thường,với một cô gái chưa quen biết,nhiều thì một tuần,nhanh thì sáng tối là đã nũng nĩu mà đòi ôm ấp anh rồi!

Vậy mà Văn Thái chả coi anh ra gì,nói chuyện thì bằng cái giọng bằng bằng chả có âm sắc gì,nói chuyện thì nhiều khi còn tảng lờ anh đi .hay chăng vì vậy mà khi nghe Văn Thái nói lời ngon ngọt thì không thể nào quên được.lại nghĩ “không biết mặt mũi co ta có xinh đẹp như giọng nói ngọt ngào đó không nhỉ,tò mò quá đi mất! “ và thế là anh lại lập mưu khi nào xong việc trên đường về phải lật bỏ cái khẳn che mặt kia mới được,cho bõ công đưa cô ta đi cả một quãng đường xa như thế chứ”.

Vừa nghĩ cái là thấy luôn.Văn thái đang lững thững đi xuống bậc đá,mặt mũi có vẻ thẫn thờ không được việc.Xiêm vẫy Văn Thái lại chỗ quán nước,hỏi:

-Cô uống chén nước cho ấm người không?

Văn Thái lắc đầu,lại bảo:

-Ta kiếm chỗ nghỉ đi,tôi thấy mệt rồi.

Xiêm gật đầu,ra hiệu mấy người kia cũng đứng lên luôn,đang móc túi ra mấy đồng trả tiền nước thì mấy người công nhân kia cũng đứng dậy.tiến lại gần Xiêm mà hỏi:

-Mấy người nơi khác đến đây làm gì đấy?

Xiêm trả lời qua loa cho có:

-Chúng tôi đi buôn thôi mấy người anh em ạ !

-Đi buôn sao ban nãy giúp mấy thằng dân tộc qua bốt hả?
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
10


“Thôi chết rồi,sao bọn nó biết chuyện này nhỉ,nó theo dõi mình à?” Xiêm chột dạ.thôi chuồn khỏi đây thôi!

-Anh nhầm người rồi,tôi chả biết thằng tộc nào cả-xiêm nhanh nhẩu trả lời, toan đứng dậy.nhưng không kịp rồi.Người vừa hỏi xem một tay nắm lấy cổ tay Xiêm, một tay đó trong người ra một khẩu súng ngắn,chĩa vào Xiêm nói từng từ một :

-Nói cho tao biết,mấy thằng tộc kia đâu rồi?

Xiêm hoảng hồn.thôi chết rồi gặp phải cướp rồi,làm sao đây !mấy người kia cũng hoảng hồn không nói được câu gì.xiêm bèn chống chế:

-Ấy người anh em bình tĩnh đã nào,có gì từ từ nói chuyện,chắc anh nhầm tôi với ai rồi !

Tên kia cười khẩy,dần hạ súng xuống,xiêm nghĩ may quá nó tin rồi.thì bỗng hắn chĩa thẳng khẩu súng vào bà bán nước .

-Đoàng!

Bà già không kịp tránh,lãnh nguyên nhát đạn vào giữa ngực, nằm vật ra đất,máu me lênh láng.út Hương thì hét toáng lên không thôi.Văn Thái hét to:

-Sao lại bắn bà ấy?

Gã công nhân quát:

-Con mẹ mày !im mồm !ai cho mày kêu hả,ông bắn nát đầu mày bây giờ !thằng ranh con này,mày có trả lời ông không,mấy thằng tộc kia đâu?

Xiêm biết mình gặp phải bọn mật thám việt gian rồi,phen này nói không lại được rồi,tìm đường chuồn thôi,mà làm sao đây? Bèn nói giọng nịnh nọt:

-Ối ông ơi con không biết thật mà,ông tha cho con con có biết gì đâu ạ.ông thương con ông tha cho con !

-Thương cái con mẹ nhà mày.ông hỏi mày lần cuối mày có nói không đừng trách ông ác!

Xiêm quỳ xuống,bò sát lại chân hắn,tay run rẩy cầm lấy khẩu súng van nài : “ông tha cho con,ông tha cho con…”

Rồi bỗng vùng dậy một tay giữ tay cầm súng,một tay đấm thật mạnh vào mặt tên việt gian.không nghĩ Xiêm dám làm trò,nên hắn trở tay không kịp,ăn nguyên một đấm vào quai hàm,ngã lăn ra đất không biết gì nữa.Khẩu súng văng vào bụi cây cách đó gần chục mét.còn ba thằng còn lại nhảy vào đánh đấm tay bo với Xiêm.Dương thấy vậy lao vào trợ lực ngay.

Nhưng mấy thằng khốn này cũng không phải dạng vừa.Xiêm bị nó cho một đá vào lưng đau điếng,Dương cũng ăn một đấm,may vẫn tỉnh táo.thấy khó Xiêm cầm mấy cái ghế đẩu quăng mạnh vào mấy thằng tay sai rồi quay lại hét lớn với Văn Thái và út hương:

-CHẠY VỀ PHÍA BÊN KIA CẦU,!!!!

Văn Thái tuy có học võ nhưng lại chưa thực chiến bao giờ,lại bị tiếng súng vừa nẫy làm cho nhất thời mất hồn,không nhúc nhích được gì.khi nghe Xiêm hét lên như vậy ,mới choàng tỉnh,lôi tay út Hương kéo đi,đồng thời vỗ mạnh vào mông con ngựa thúc nó chạy theo.Xiêm và dương thì bọc hâu,tay cầm mấy hòn đá lớn,ném liên tục vào mấy thằng còn lại để làm không cho chúng đuổi kịp.thằng việt gian ăn đấm vừa nãy bắt đầu ngóc đầu dậy,tỏ vẻ đau đớn,quát lớn:

-Bắt hết bọn chó chết này cho tao,con mẹ chúng nó!

May mà chỉ có 1 thằng có súng,bọn kia đỡ nó dậy,không thèm nhặt súng nữa,đuổi theo đám Xiêm luôn.mấy người qua đường thấy có đánh nhau dạt hết vào vệ đường mà tránh,đến chân cầu,vừa chạy vừa ngoái lại,Dương vấp vào cái gờ gỗ trên cầu,ngã lăn ra,đúng lúc một viên đá lớn ném đến nhằm thẳng vào mặt anh.Xiêm gào lên:

-Anh Dương nằm xuống!!

Dương không kịp cựa quậy nhắm mắt chịu trận,thì một tiếng”cộc” mạnh.là Văn Thái vừa ném một viên đá va vào viên đá đang ném về phía Dương.hai viên va vào nhau và bật ra hai phía,rồi nhanh như cắt Văn Thái lao về phía dương rút một con dao găm ra.mấy thằng tay sai thấy vậy lao vào giáp chiến,một thằng quát lên:

-Cái con mẹ mày dám đỡ ông à!

Chúng cùng lúc lao về phía Văn Thái.nhưng cô bình tĩnh cúi thấp người thủ thế.một thằng nhảy lên xông phi lao vao,cô cúi thấp người,lựa xuống dưới nó rồi đưa dao lên chém nhanh một nhát vào bắp đùi,nó trúng dao,ngã xuống ôm đùi kêu toáng lên không gượng nổi,thằng nữa giương tay lên định đấm thì Văn Thái lại né sang phải ngả người xuống rồi đá móc một cái trúng mặt nó.nó ôm mũi ngã lăn ra.đang đứng dậy thì một thằng sau lưng cô cầm một cái cây lớn lao đến định đánh sau lưng.Văn Thái không kịp quay lại thì may quá,có xiêm lao vào xông phi cho tên đó một cước vào ngang ngực,làm nó ngã ra đất rồi nằm im luôn.xiêm quát:

-Đánh với đàn bà con gái mà còn đánh lén hả thằng chó chết…ông là ông…CHẠY!!!!!!!!!

Nói chưa dứt câu thì Xiêm thấy toán lính đông đang chạy đến,trên tay giáo mác đầy đủ.không thể chống cự được đám này !Xiêm nói nhanh :

-Nhanh lên,chạy vào chợ!!!

Cả đám vừa chạy vừa xô đẩy người qua đường,nhiều người ngã lăn kềnh ra mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.nhưng đường đông người chỉ làm chậm chân thêm đám của Xiêm.,bọn lính thúc đến nơi rồi !qua một chỗ ngoặt,chạy qua qua một nhà bán cây que làm cột kèo,xiêm giằng lấy mấy bó cây que ném xuống đường để cản đường,nhưng cũng không có tác dụng lắm.chợt Văn Thái nói :

-Để tôi!

Nói rồi lao về phía con ngựa,cởi một cái bó dài ra.rồi bấm bấm vào mấy chỗ trên thân con ngựa,con ngựa bỗng hí lên một tiếng,rồi lao thẳng về phía bọn lính đang đến.vừa qua góc khuất thì cả đám nghe thấy tiếng người kêu oai oái,hòa lẫn tiếng ngựa hí điên cuồng,vậy là chúng dính đòn rồi.đường chật thế này gặp phải con ngựa đấy thì còn lâu mới đuổi kịp được.

-Cách gì hay vây ? Xiêm hổn hển hỏi

-Tôi điểm vào mấy huyệt trên con ngựa làm nó lồng lộn lên đó ! Văn Thái thảng thối nói

Cả đám đã chạy vào chợ,luồn lách qua mấy cái vách nan ,thấy im lìm thì dừng lại nghỉ một chút.Cái chợ này có cổng chợ quay ra phía ngoài, khu mấy hàng quán buôn bán.Còn lưng thì tựa vào một ngọn đồi thấp.Xiêm hỏi Văn Thái:

-Sao cô biết mà điểm huyệt con ngựa vây ?không có cú đó chắc ta bị bắt rồi!

Văn Thái thở dốc mà đáp:

-Tôi còn chưa hỏi anh đấy,mấy chuyện này đều là do anh mà ra cả đấy!

Xiêm giờ cũng mới ngớ người ra.quả thực,là do anh.bọn tay sai này đang lùng sục mấy người dân tộc mà anh giúp vừa nãy.nếu như anh chả can dự vào việc lúc ở bốt thì bọn nó cũng đã chẳng thèm truy theo anh để mà đến nỗi ra thế này.mà cũng quái lạ,mọi lần mấy việc như vậy Xiêm đều lơ đi,chả can dự vào,vậy mà lần này không hiểu sao anh lại hăng hái giúp người ta đến vậy?Đúng là ma xui quỷ khiến !

Xiêm biết Văn Thái đang giận anh lắm,nhìn cái ánh mắt kia là biết,chưa bao giờ cô nhìn anh với cái ánh mắt giận dữ đến vậy,như thể sắp nhảy vào đập cho anh một trận ra trò vậy.anh liền trấn an:

-Cô đừng lo,đâu khắc có đó..

Nói chưa dứt câu thì Văn Thái tát anh một cái “bốp” rồi trợn trừng nhìn anh:

-Tôi mà hỏng việc thì tôi giết anh đấy !
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
11


-Cái đéo gì thế này?? Xiêm nghĩ,cô ta dám tát mình sao?

Từ bé đến giờ chả ai tát Xiêm,bố mẹ anh có giận đến mấy cũng chỉ đánh đòn anh chứ không tát.các cô gái lại càng không dám làm thế với anh.vậy mà hôm nay anh nhận một cú tát nổ đom đóm mắt ở giữa cái chợ bẩn thỉu này.

Đành rằng là lỗi do anh,nhưng anh cũng không nghĩ Văn Thái dám tát anh.anh biết cô là người khá điềm tĩnh,không hành động nông nổi.

Đủ biết Văn Thái giận đến thế nào.

Hai ánh mắt trừng trừng nhìn nhau.Văn Thái lại giơ tay lên toan tát thêm một cái nữa.Xiêm không chịu ngồi yên ăn đòn,giữ lấy tay cô lại quát:

-Đủ rồi đấy!Nữa là tôi không nhịn cô đâu!

Rồi lại trừng mắt nhìn nhau.bỗng Văn Thái giằng tay ra, quay phắt mặt ra chỗ khác,lạnh lùng nói:

-Anh liều liệu mà tìm cách đi,hỏng việc là không xong với tôi đâu.

-Không cần cô nhắc-Xiêm trả lời cũng với cái giọng lạnh băng.

Út hương thì lại hoảng lên nói:

-Chị Văn Thái ơi,ngựa chạy rồi đồ đạc mình cũng mất rồi,giờ làm sao đây?

Văn Thái chấn an cô bé:

-Không sao đâu em,mấy thứ quan trọng chị mang theo đây rồi,đồ lặt vặt kiếm sau cũng được.

Rồi quay sang Xiêm nói:

-Đấy việc của anh đấy.anh có mưu kế gì thì nói đi.

Vừa nói dứt câu thì cách hơn hai chục bước chân đã thấy toán lính chạy đến rồi,không kịp nghĩ gì Xiêm quát:

-Chạy !!

Cả đám lại chạy bán sống bán chết.đằng sau quân lính hô hào đuổi bắt oang oang của cái chợ.trời đã nhá nhem tối,giờ phải nhìn kĩ mới thấy bóng người,quân lính đuổi theo đều cầm theo cây đuốc soi đường,nên không chạy nhanh được.nhưng đám Xiêm lại không có đuốc,không nhìn rõ đường,cũng không đi nhanh được.đến cái ngã rẽ to giữa chợ ,Xiêm quay ra nói nhỏ:

-Mau chia ra hai hướng.Anh dương với Văn Thái.tôi với út Hương.gặp nhau ở cái chòi kia nhé!

Rồi chỉ về phía một cái chòi trên quả đồi ở góc trợ.Trời tối om nên thấy một khối lù lù đen sì thôi.Dương gật đầu rồi thoăn thoắt rẽ sang bên trái,Văn Thái chỉ kịp thì thầm lại:

-cẩn thận nhé!

Rồi cũng chạy theo chân Dương,thoắt cái đá khuất sau nếp nhà ranh.Xiêm cầm lấy tay út Hương kéo đi ,chạy lắt léo qua mấy phên đan rách,rồi núp đằng sau một bức tường đất,ngó lại phía trước.ánh lửa bập bùng cách không xa.có sáu bảy thằng lính theo hướng này.đánh nhau tay bo không lại được chúng rồi,huống hồ còn cô bé này nữa.quay sang nhìn út Hương,trời nhá nhem tối,mặt chẳng thấy rõ,thấy mỗi đôi mắt trợn lên sợ hãi,hơi thở gấp gáp phả ra nóng cả gáy của Xiêm,anh thì thầm:

-Cứ bình tĩnh,tôi khắc có cách.

Nói rồi dẫn út Hương đi tiếp ra phía sau,thấy một nóc mái lợp rơm lá khá to,dựng trên bốn cái cột gỗ,vốn vẫn có đầy ở chợ,chỉ là cái này to hơn thôi,bèn nảy ra một ý.Xiêm chạy lại một cái cột,nhấc thử lên,đúng như anh nghĩ,có nặng nhưng không phải không nhích được chút ít,bèn dùng hết sức nhấc ra khỏi cái lỗ vốn không sâu để đặt cột vào cho đỡ bị di chuyển,rồi để cái cột chếch chếch một chút,sau đó lại ra cái cột thứ hai làm tương tự.lại quay ra hỏi út Hương đang núp gần đấy thám thính bọn lính:

-Bọn nó đến gần đây chưa?

Út hương trả lời:

-Tối quá,tôi chỉ thấy ánh lửa thôi.nhưng gần hơn lúc nãy rồi.

-Cứ để ý bọn nó nhé,tôi có kế rồi.

Xiêm tiếp tục làm thế với cái cột thứ ba.nhưng quái lạ cột nặng,không nhấc lên nổi,ra là vì trên cái cột này còn có mấy thanh ngang gác sang từ cái mái rơm bên cạnh,nên một mình anh nhấc không nổi,kể cả út Hương giúp cũng không được.

-Làm sao giờ ? chẳng nhẽ phải dùng đến nó sao ? Xiêm đã định thò tay vào cái túi áo chẽn thì bỗng lù lù trong bóng tối,một bóng người lao đến,làm Xiêm giật nảy mình không kịp làm gì.Sát tơi gần mới thấy là một người đàn ông mặt mũi đen nhẻm, quần áo rách rưới,người ngợm bẩn thỉu,hôi hám.Hình như một người ăn mày trong đám mà lúc chiều đi ngang qua chợ đám Xiêm đã nhìn thấy.người đó thì thầm:

-Để tôi giúp một tay !

Giọng nặng,người này là người miền trung !Nhưng người này sao lại lưu lạc đến tận đây?

-Anh…. Xiêm ấp úng

Người kia không nói gì, sáp vào ôm cái cột cùng Xiêm rồi rồi thì thào:

-Tôi đếm đến 3 nhé! Một…hai..ba!

Xiêm tất nhiên chẳng còn thời giờ suy nghĩ.Nên gồng mình cùng người kia nâng cái cột lên.

Có hai người hợp sức cái cột đã được nhấc lên. Quay lưng lại thấy ánh lửa trên vách đất càng ngày càng sáng,tiếng lính oang oang ngay gần đây rồi.Vẫn còn một cái cột chưa kịp nhậc lên .

Người ăn mày kia thật kì lạ,như hiểu được lo lắng của Xiêm,bèn nói nhỏ:

-Để tôi,cứ làm đi!

Nói rồi thoăn thoắt đi về phía quân lính đang tới.xiêm thấy vậy chả kịp nhìn theo chạy đến cái cột cuối cùng dùng hết sức cố nhấc nó lên khỏi miệng hố.lại nghe tiếng người vang đến:

-Ối ông ơi,đêm hôm ông đến cho con cơm cho con gạo,ối ông ơi,con đội ơn ông,ông ơi là ông!

Một giọng nói khác quát ầm lên:

-Cái con mẹ mày đéo ai cho mày,thằng điên này.cút ra cho các ông làm việc!

Chúng gần đến đây lắm rồi.Xiêm lao về phía út Hương đang núp,kéo vào trong cái nóc mà anh vừa xê mấy cái cột,vừa kịp lúc bọn lính đến.Ánh lửa lập lòe trong đêm,sáu bảy thằng lính mặt hùng hổ đầy sát khí,tay cầm đuốc tay cầm đao đứng lù lù cách chỗ Xiêm có mấy bước chân.Xiêm thấy vậy quát lên:

-Ê mấy con bò,ông mày ở đây cơ mà,ha ha ha!

- À con mẹ mày ,anh em lên!!!

Rồi tất cả cùng lúc lao vào chỗ Xiêm đang đứng.chúng trúng kế anh rồi.thấy chúng đã đứng dưới cái nóc ,xiêm ôm út Hương rồi dùng hết sức lao về phía một cái cột chống.hai người lao ra ngã quay lơ ở ngoài,còn cái nóc toàn rơm với lá sụp xuống đám quân lính,nhanh đến nỗi chúng trở tay không kịp.Trời đang mùa hanh khô,mấy bó đuốc bọn lính cầm bắt lửa luôn vào cái mái .chỉ thoáng cái đã thành đống lửa to đùng,bọn lính ở trong giãy giụa cố gắng thoát thân nhưng vướng đủ thứ,nên lãnh đủ.Mấy thằng bật dậy được thì cũng bị lửa bám hết vào,cháy hết người,kêu la đau đớn,lao ra rồi ngã lăn ngã bò dưới đất,quằn quại vì đau đớn.

Chợt nhớ người ăn xin vừa nãy,Xiêm vội ngó xung quanh nhưng không thấy gì,chắc anh ta đi đâu rồi.Mà sao lại giúp mình nhỉ?-xiêm nghĩ bụng,nhưng thấy ngọn lửa lại nhớ tại sao mình đang ở đây,bèn lôi út Hương chạy luôn.đống lửa to thế này thế nào cũng bị bọn lính chú ý kéo đến,chuồn nhanh còn kịp! nghĩ vậy thì cố gắng chạy một mạch đến cái lều đã hẹn với đám Dương và Văn Thái.may quá,có vẻ như bọn lính chia làm hai ngả đuổi theo chứ không dàn lính mà lùng sục,nên Xiêm luồn lách một lúc đã đến cái chòi rách,vừa chạy đến nơi thì có bàn tay kéo tụt vào trong cái lều.là Dương.xiêm căng mắt ra nhìn trong bóng tối,có vẻ hai người này cũng không sao,thấy vậy thở phào một chút.bèn hỏi:

-Hai người không sao chứ?

Dương gật đầu,út hương thì lao về phía Văn Thái mà nói:

-Chị ơi em sợ quá,may có anh Xiêm không thì em không đến đây được rồi!

Văn Thái nhìn Xiêm không nói gì,chỉ gật đầu một cái cảm ơn,có lẽ cô vẫn còn thấy ngại vì vừa nãy đã tát Xiêm một cái.Xiêm bèn hỏi:

-Hai người làm sao mà ra đến đây được,chúng lùng gắt thật!

Văn Thái kể lại vắn tắt.họ không dùng nhiều mưu như Xiêm,đơn giản là cứ núp sau vách đất rồi đánh tỉa từng thằng một.Văn Thái vốn biết võ,còn Dương thì cứ theo lời Văn Thái chỉ mà làm,mỗi người một con dao găm,một chốc đã hạ hết năm sáu thằng lính.cũng phải thôi,đến bịt mắt mà Văn Thái còn đá trúng Xiêm được nữa cơ mà.Xiêm nghĩ bụng nàng này quả thật là ghê gớm,mình cô ta xử lý hết được đám lính đấy,mình thì trầy trật ra.thôi thì từ nay không gây sự với cô ta nữa không thì mệt!

Không kịp ngồi lâu,lại nghe thấy tiếng quân lính hô hào văng vẳng từ xa,chúng kéo thêm quân tới rồi,xiêm đứng dậy bảo mọi người:

-Ta chuồn luôn thôi,không ngồi lâu được nữa,có gì ra ngoài tính tiếp.

Tất cả đứng dậy theo chân Xiêm.anh đang tính kế ra đến sông Bằng rồi men theo sông mà trốn,vì các ngả đường giờ chắc chắn lính đã đứng đầy rồi.Mấy người đi sát theo bờ tường cái chợ,đi men theo mấy vách đất,có một cái ngách nhỏ phía hông chợ,chỗ này có mấy cái chuồng lơn, thông ra một cái rãnh nước chảy ra phía sông Bằng. Mùi phân lận rất thôi, nên bọn lính không ra phía này thì phải.Chỗ này tường bị đổ đoạn.Bốn người nhanh chóng chui qua mà ra bên ngoài chợ.Bên ngoài tối om, không thấy có bóng quân lính nào.Sắp thoát rồi! Xiêm bắt đầu thở phào, thì bỗng rầm rập có tiếng người chạy đến.Đông lắm,ánh lửa cũng sang bập bùng nữa.Bọn chúng cuối cùng đến đây.

Nhưng không sao.Đang khuất rồi.Bò vào lùm cây gần đấy là hết đường bắt được.Xiêm ra hiệu mọi người đi thật nhẹ nhàng để lẩn vào bụi cây mà anh vừa thấy.

Nhưng vừa được ba bước thì bỗng út Hương kêu lên “Á” một tiếng thất thanh rồi ngã lăn xuống đất đau đớn. xiêm giật mình không kịp bịt mồm cô bé lại,trời ơi sao không phải lúc khác mà lại chuột rút đúng cái lúc này,xiêm nhìn cái chân co quắp của út Hương mà kinh hồn.không kịp rồi,Bọn lính nghe thấy động thì ào qua cái tường rào.một thằng lính đã chạy đến vung đao lên chém xuống chỗ út Hương,Xiêm chả kịp nghĩ gì,lao vào ôm lấy bụng thằng lính đẩy nó ngã xuống đất.rồi quay lại chỗ út Hương ,quay lại quát to:

-Chạy mau đi!!

Vừa nói dứt câu thì bức tường rào cạnh Xiêm đổ úp xuống đầu anh.Xiêm ngất luôn không biết gì nữa.
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
12


-Con mẹ mày. dậy không ông giết mày !!

Giọng ai đó đang nói.trước đó một chậu nước lạnh hất vào Xiêm,làm anh tỉnh sau khi bị bức tường đất ở khu chợ đè trúng.

-Đang ở đâu thế này? –mắt Xiêm mở dần ra ,chỉ thấy lập lòe mấy bóng đuốc.

Đầu anh đau như búa bổ.cả người ê ẩm.trong mồm vẫn còn dính ít đất.chút nữa thì chẳng còn anh Xiêm trên thế gian rồi

Nhưng nhìn xung quanh thì xiêm thấy chỗ này chính là địa ngục trần gian rồi.

Xiêm đang ở trong một cái khám.

Cổ đau không nhích nhích nổi,Xiêm ngóc ngóc đầu lên trước nhìn.anh đang ở trong một căn phòng nhỏ,xây bằng gạch.nền bằng đá lạnh buốt chân.phía cao cao trên tường có một cái ô thoáng nhỏ bằng hai bàn tay mà chi chít que thep. Xiêm bị bọn lính bắt quỳ và buộc vào một cái cột gỗ,hai tay trói chặt đằng sau,hai chân thì bị xích.chúng còn thòng một cái dây thừng vào cổ anh như tư thế treo cổ vậy,nếu mà chân anh khụy xuống thì sẽ giống như thắt cổ mà chết luôn vậy.

Không biết từ lúc ở chỗ chợ đến giờ là bao lâu rồi nhỉ? –Xiêm lơ mơ nghĩ.

Bỗng ăn luôn một tát vào mặt,mạnh đến ù cả tai,làm Xiêm bị choáng luôn,chỉ nghe văng vẳng bên tai:

-Mày làm ông tốn hơi nhiều sức rồi đấy thằng chó chết này.không phải giả vờ nữa,dậy ông hỏi không ông cho mày tuốt xác đấy!

Xiêm lại ngóc ngóc đầu dây,lần này có vẻ tỉnh hơn lần trước,nhưng cái mắt vẫn lờ đờ,nói như người nói nhảm:

-Ai đấy,sao đánh tôi?

Kẻ kia cười sằng sặc nói:

-Khà khà,mày tỉnh rồi hả thằng chó chết.

Nói rồi kẻ đó tiến lại phía Xiêm,cầm cổ áo anh xách rồi rồi dí mặt sát vào tận mặt anh,đến nỗi hai cái mũi gần chạm nhau rồi thì thầm thầm:

-Mày nhìn tao đi,nhìn vào mặt tao đi,biết tao là ai không hả?hôm nay mày được chết dưới tay tao,cũng coi như là phúc phận của mày đấy!

Nói rồi lại lẳng cổ áo Xiêm ra ,cười ha hả,đi lại cái ghế gỗ đằng sau mà ngồi xuống.

Bị túm cổ áo nào Xiêm có kịp nhìn thấy mặt kẻ kia,đến khi hắn ra ghế ngồi,xiêm phải cố gắng nheo mắt mới thấy rõ khuôn mặt hắn.không phải xa lạ gì,chính là tên việt gian lúc trước dí súng vào anh.hắn vẫn mặc nguyên bộ quần áo công nhân đó.hắn đang hút thuốc phiện,khuôn mặt nhăn nheo hiểm ác pha lẫn cái điệu phê thuốc của hắn tổng thể thành một cái mặt dị hợm,chả giống ai.thả cái điếu xuống bàn,thở phì phò,rồi bất ngờ hắn lao đến,thụi một cái vào bụng Xiêm.xiêm chỉ kịp “HỰ” một tiếng,đau không nói nổi.tên mật thám quát vào mặt anh:

-Nói! Mấy thằng dân tộc với cái xe bò kéo đâu rồi?

Xiêm phải dặn ra từng chữ vì đau quặn cả ổ bụng:

-Tôi...tôi không biết....tôi không biết.

Mắt thằng mật thám trợn ngược lên,lại lao về phía Xiêm:

-Mày thích không biết à?không biết này,này thì không biết!

Cứ mỗi câu đấy hắn lại nện thêm vào bụng Xiêm một cái.vốn đã êm ẩm người,giờ lại ăn liền mất đấm vào bụng,Xiêm lại lịm đi,không biết gì nữa...

....Lại một chậu nước lạnh nữa hất vào mặt xiêm,nước sặc vào mũi,không thở được,xiêm ho mấy tiếng mới tỉnh,cổ đắng ngắt,người ngợm ê ẩm.chân anh khụy xuống từ lúc nào rồi,mày mà a cao nên thòng lọng chưa siết vào cổ anh được.đời Xiêm chưa bao giờ bi thảm như lúc này.bị trói trong khám, bị đánh cho ngất đi phải dội nước mới tỉnh lại.Người nặng trĩu, lạnh buốt.Nước lạnh ngấm qua mấy lớp quần áo dầy làm cho người nặng trĩu, cựa quậy cũng ko thể cựa được, Người cứng đờ luôn.

Khốn nạn,tại mày hết Xiêm ạ!mày ngu lắm!khôn ngoan để đâu hết mà đến nông nỗi này?? Xiêm tự xỉ vả bản thân.đúng là khôn ba năm dại một giờ.giờ thì đến cái mạng còn khó giữ....

-Mày tỉnh rồi hả thằng kia,kể ra mày cũng khá đấy.ăn đòn thế vẫn ngóc được lên,ha ha ha!nhưng rồi thì mãy cũng bị tao làm thịt thôi .

Rồi lững thững đứng dậy đến chỗ Xiêm,dơ chân lên ngang mặt Xiêm rồi di bàn chân lên mặt lên mũi Xiêm,hắn day đi day lại,cười sằng sặc,lại nói:

-Liếm chân cho ông đi con,liếm cho quen mùi đi.bao nhiêu thằng muốn liếm chân ông mà ông không cho đấy con ạ ,ha ha ha!

Nhục nhã quá,quá là nhục nhã,Xiêm thầm chửi thằng khốn kia.giờ cho anh đâm nó một nhát rồi chết cũng được,còn hơn nhục thế này.nhổ bãi nước bọt lẫn cả máu tươi xuống sàn đá,Xiêm quay đi không thèm nhìn thằng mật thám.hắn chả thèm để tâm ,vẫn cười hềnh hệch,nói chuyện như nói với chính mình:

-Giỏi quá Chỉ ơi,lần này mày được thưởng hậu rồi ,ha ha ha,chơi gái hút hít đến chết luôn ,ha ha ha.mẻ này to quá là to.

Nói rồi lại xộc đến sát tận mặt Xiêm thì thầm:

-Mày có biết mày mắc tội gì không hả?

Xiêm không thèm trả lời.Chỉ lại cười sằng sặc lên oang oang:

-Chết đến nơi rồi còn thích khí phách anh hùng hả con.ha ha ha!để ông nói cho mày biết mấy cái tội của mày nhé con!

Rồi lại lững thững đi quanh Xiêm ,cầm cái xe điêu khua khoắng,thủng thẳng nói:

-Thứ nhất là cái tội giả người của quan.đây là cái tội to nhất.riêng cái tội này đủ cho mày chết mấy lần cũng không hết tội rồi con ạ!

-Tội thứ hai là đã giả người của quan lại còn giúp mấy thằng tộc trốn mất,mày có biết là tao mất bao nhiêu công đuổi theo đến tận đây rồi bị mày phá không hả con!

Nói rồi đá Xiêm một cái.

-Tội thứ ba là mày ném bay mất súng của ông ,giết mười bảy mạng lính của ông,kể ra thì mày cũng giỏi đấy con ạ,giỏi lắm con ạ!

Lại đá Xiêm mấy cái,Chỉ bước ngật ngà ngật ngưỡng, xem chừng phê thuốc lắm rồi.

-À mà mày lại có công đấy,khà khà khà .công cũng to phết đấy.mày có muốn ông kể công mày không?

Khốn nạn!mày trói ông thế này thì công với trạng cái gì? Xiêm khốn khổ mà nghĩ.

-Công đầu tiên của mày,là mày cứu mấy thằng tộc,nhưng lại để lộ ra mày là thằng giả mạo.ông không bắt được bọn kia thì cũng bắt được mày,vẫn được quan khen.

-Thằng này điên rồi,lảm nhảm cái gì không biết-Xiêm nghĩ bụng.

-Công thứ hai là mày cho ông xem cháy cháy cái chợ cóc ngoài kia,ha ha ha,mày đốt đẹp lắm,đốt hay lắm,lâu lắm ông mới thấy lửa đẹp thế!!!

-Mày có nghe không đấy thằng chó chết kia? Thấy Xiêm quay đi chỗ khác vờ như không nghe thấy gì.tên Chỉ nổi sung lên lại đá Xiêm mấy cái.đá xong lại cười hềnh hệch lên.

-Còn cái công thứ ba,là cái công to nhất đấy con,khà khà khà,hôm nay mày dâng hàng đẹp lên cho tao,quả là đẹp đấy!

Xiêm mặc kệ cho nó lảm nhảm một mình.cổ anh vẫn đau không cựa quậy được,chỉ ngẩng lên cúi xuống.giờ mắt mũi mới đỡ tèm nhèm,và cũng làm quen được với ánh sáng nhờ nhờ trong cái phòng giam này.Sau cái ô thoáng tối mò tối mịt,vậy là đã tối rồi,không biết là mấy giờ?

Tên Chỉ bỗng ngồi thụp xuống cạnh xiêm,thì thầm như đứa trẻ con:

-Này người anh em,con nhỏ này đâu ra mà ngon thế,ta chưa thấy con bé nào ngon lành như con bé này đâu đấy,người anh em khá lắm!!

Nói rồi lại tát mấy phát nổ đom đóm mắt xiêm,rồi lại ra cái ghế ngồi ệch xuống cầm ống điếu lên rít một hơi.thằng này đúng là điên thật rồi.

Mấy cú tát đau điếng,đau thật nhưng Xiêm cảm thấy tỉnh táo hơn,đúng là trớ trêu thật.anh thử ngọ nguậy cái cổ,có vẻ được rồi.xiêm bắt đầu thấy xung quanh căn phòng.tên chỉ ngồi chính giữa phòng,cạnh cái bàn đặt cái bát điếu với mấy thứ như đồ tra tấn vậy,nhìn rất rùng rợn.sau lưng hắn là cánh cửa gỗ chốt chặt bên trong,Xiêm chộm nghĩ mà nổi da gà”nó giết mình ở đây thì có kêu giời cũng không ai biết”

Ngoài ra không còn đồ đạc gì trong phòng nữa.chống hoác và lạnh lẽo.

Tên Chỉ lại nói:

-Này cô em,nhìn anh đánh thằng này đã ngoan ra tí nào chưa,khà khà khà.

Cô em nào?-xiêm nghĩ,ở đây còn ai nữa à?

Cố quay đầu sang bên trái,Xiêm giật mình,mái tóc dài buông xuống.với ánh sáng như trong phòng này chắc nhiều người hét toáng lên tưởng là ma,nhưng không phải ma,là người thôi.cũng đang bị trói như Xiêm vậy,là một cô gái, ai vậy nhỉ ? –xiêm thắc mắt,căng mắt lên nhìn

Cô gái đó từ từ ngẳng mặt lên ,lạnh lùng nói:

-Có giỏi giết ta đi,đừng nói nhiều.

Dù có vẻ như cũng bị đánh,mồm vẫn còn vệt máu,nhưng đó là khuôn mặt xinh đẹp nhất mà Xiêm từng nhìn thấy.mọi thứ đều hoàn hảo,không tì vết.Xiêm há hốc mồm ra,sao có cô gái xinh đẹp thế này lại bị trói ở trong cái khám này nhỉ.

-Ồ,đôi mắt này quen quá-Xiêm chợt nhận ra.

Là Văn Thái!
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
13


-Khà khà,đừng nóng mà cô em.đêm còn dài,còn nhiều thứ để vui đùa lắm,khà khà-Chỉ lại cười ,giọng hắn càng ngày càng lè nhè.

Văn Thái thấy mắt cay cay,rồi hai khóe mắt ướt dần.cô thất vọng về chính bản thân mình,cả về cái sự đen đủi của mình.cuối cùng,đã không thể làm được nhiệm vụ mẫu thân giao phó.nó còn là niềm tin,niềm hy vọng của cả phụ thân và mẫu thân cô,giờ thì đã đổ xuống sông xuống biển...

Giờ người thì bị bắt,bảo vật rơi vào tay giặc,thử hỏi còn điều gì tệ hơn nữa.

Khi Xiêm bị bờ tường đè trúng,ngất đi,Văn Thái và hai người còn lại cũng không kịp trở tay.một toán lính đông nữa chạy đến.mọi con đường đều đã bị bịt kín.lại thấy người phe mình,người thì nằm bất động,người thì co quắp đau đớn,dường như cô cũng rụng rời chân tay,buông lơi luôn. Đầu óc quay cuồn,cô ngã ra đất ngất đi... một lúc sau tỉnh lại thấy mình đang bị trói mà khiêng đi,đến thẳng cái khám này rồi bị trói lại cùng với Xiêm.Dương và út Hương chắc bị đưa sang một căn phòng cũng gần đấy.rồi tên việt gian bán nước cầu vinh kia đến.hắn lột khăn che mặt của Văn Thái ra.và khi nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm của cô,hắn rú lên như điên dại.hắn đã toan chiếm lấy cô,đó là giây phút kinh khủng nhất mà Văn Thái từng trải qua,thật ghê tởm khi nhớ lại bàn tay hắn sờ soạng khắp người ,vuốt ve khuôn mặt.cô hết sức chống cự,đẩy hắn ra xa.hắn thấy cô làm dữ quá,lại sợ cô làm liều,tự vẫn nên thôi không dám đụng đến cô nữa,nhưng cũng đồng thời quay sang hành hạ Xiêm.Văn Thái chứng kiến tất cả.nhưng cô thấy mình cứ trơ trơ ra vậy.khuôn mặt không còn chút cảm xúc.Có lẽ đó là sự pha trộn của nỗi tuyệt vọng,đắng cay,sự tức giân,căm thù trào dâng ,đến nỗi cô mím miệng chăt mà rách cả môi,máu chảy ra lúc nào không biết...

Thấy cô khóc,Chỉ trố mắt ra nhìn,rồi chạy lai xuýt xoa:

-Ôi người đẹp làm sao vậy,nàng đau ở đâu à,hay để ta cởi trói cho nàng nhé.

Văn Thái nhìn thẳng vào mắt hắn,cái nhìn chiếu tướng,đến nỗi hắn phải nhìn ra hướng khác,cô cười nhạt nói:

-Ngươi mà cởi trói cho ta thì ta giết ngươi luôn đấy có tin không?

Tên Chỉ ngớ người ra,rồi thần mặt ra vì cái sự ngu dốt của mình.cởi trói cho Văn Thái chắc cô làm cỏ cả bốn năm tên như hắn cũng nên.hắn lại ra giọng ngọt ngào mà nói:

-Người đẹp nói chí phải.vậy ta phải đắc lỗi với nàng ,không cởi trói cho nàng được rồi.

-Ta không cần ngươi thương hại.muốn giết thì giết đi!

Xiêm bất ngờ lên tiếng:

-Văn Thái,cô điên à.ta sẽ thoát ra khỏi đây!cô yên tâm,tôi sẽ cứu cô!

Chỉ thấy Xiêm chen vào,liền quay lại đạp cho anh mấy cái:

-Câm mồm ngay!cứu con mẹ mày ấy à!

Văn Thái thấy vậy quát lên:

-Để anh ấy yên,không được đánh nữa!

Chỉ thôi không đạp nữa,nhổ nước bọt vào mặt Xiêm nói:

-Mày còn lải nhải nữa tao bẻ răng đấy con ạ!

Lại quay ngay sang Văn Thái nịnh nọt:

-Vậy ra nàng tên là Văn Thái à.quả là một cái tên đẹp đấy,thật xứng đáng với vẻ đẹp của nàng,khà khà.

-Im đi!ta không muốn nghe nữa-Văn Thái quát lên,cô lại không kìm được nước mắt.một tên vô lại thế kia cũng buông lời ong bướm chòng ghẹo cô.bình thường cô mạnh mẽ cứng rắn lắm,mà sao giờ đây lại yếu đuối như vây.

Chỉ lại giở giọng nịnh nọt:

-Được được,ta câm ,ta câm.nàng đừng có giận ta nhé,khà khà khà.

Nói xong hắn quay ra ghế,lôi ra một cái bọc vải to,hí hoáy lấy cái gì đó.xiêm hỏi Văn Thái:

-Bọn chúng có làm gì cô không vậy?

Văn Thái lắc đầu nói:

-Anh đừng lo,chúng không giám làm gì tôi đâu.anh mới là người phải lo đấy.nãy anh ngất tôi lo quá.may mà không sao.

Văn Thái quay sang nhìn XIêm thì thấy anh đang nhìn cô,thấy cô quay lại thì anh quay đầu đi chỗ khác ngay,tỏ vẻ bối rối,rồi lý nhí nói:

-Tại tôi hết…

Văn Thái lắc đầu nói:

-Giờ đừng nói chuyện đấy nữa.cũng chẳng giải quyết được điều gì.tôi với anh chắc khó ra khỏi đây,chuyến đi lần này coi như thất bại rồi,tôi.....

Nói đến đấy cô lại không cầm được xúc động,nấc nhẹ thành tiếng.Chỉ thấy vậy lao ra bạt tai Xiêm một cái:

-Câm mồm!mày làm cô nương ấy khóc rồi.mày còn nói nữa tao giết luôn đấy!

Lại ra cái ghế ngồi xuốn,Chỉ lại mò mẫm trong cái đống to mà hắn mang,đến,rồi nói với Văn Thái:

-Ta có lấy được mấy thứ đồ của nàng đấy,hà hà hà!

Sao? Hắn đang giữ đồ của mình sao?liệu có thứ đó không ? Văn Thái bỗng tỉnh cả người ra khỏi cơn mụ mị,chằm chằm nhìn vào Chỉ khi hắn đang loay hoay với đống đồ.có vẻ đó là chiến tích gom góp trong khá lâu của hắn,và không chỉ có đồ của Văn Thái ở đây.hắn vứt lên bàn đủ thứ tạp pí lù.một cái sừng tê giác lớn,đen sì,mấy cái vòng cổ bằng bạc rất đẹp và tinh xảo,một đống quần áo con gái....tên này quái đản quá,không hiểu đầu óc hắn có làm sao không?Văn Thái bỗng thấy hơn run.

Rồi Chỉ lôi trong bao ra một chiếc hộp,Văn Thái hoa cả mắt lên,chính cái chiếc hộp đó rồi.

Hộp bằng gỗ dài hơn một mét,đen tuyền,được sơn mài bóng loáng.hộp không có khóa mở hay chốt,nó được đóng lại bằng những cái chốt ghép mộng,sau khi ghép xong được thì cắt gọn nhẵn cho bằng mặt ,lại sơn lớp sơn mài nữa nên khó mà nhận ra đâu là vểt mộng để mà tháo ra.

Chiếc hộp đã được đóng lại từ hơn một trăm năm trước,và vẫn nguyên vẹn như thế đến bây giờ.

Chỉ cầm chiếc hộp lên,nhìn nó một cách thích thú.hắn đưa lên đưa xuống,lắc lắc xem bên trong có thứ gì,nhưng cũng không phát hiện ra được điều gì.

-Phải lấy lại nó,không để hắn ta giữ nó được,hắn mà mở chiếc hộp ra thì nguy to-Văn Thái nghĩ,nhưng cô đang bị trói thế này thì sao làm gì được.đầu óc cũng không nghĩ ra được cách gì,liền quay sang Xiêm,cố gắng dùng mắt ra hiệu,nhưng không có hiệu quả lắm.Xiêm trố mắt ra nhìn,tỏ vẻ không hiểu.bỗng Chỉ hỏi:

-Thứ này của nàng phải không?

-Phải,trả ta đây! Văn Thái buột miệng nói dù biết chắc chắn là hắn không trả.

-Trả nàng á,không được rồi ,khà khà khà

Hắn đưa mắt nhìn cái hộp ,xem xét kĩ như thể đang đánh giá điều gì đó.rồi lại hỏi:

-Trong đây có cái gì đấy?

-Không có gì cả! Văn Thái nói dối,nhưng không qua được mắt của Chỉ.hắn nheo mắt lại rồi cười nói:

-Khà khà,cái hộp đã đẹp thế này thì thứ bên trong chắc chắn còn đẹp và quý nữa.ta phải xem trong đó là cái gì mới được!

-Trả ta đây,ta cấm ngươi động đến cái hộp ,không ta....ta..

-Ta làm sao? Cô nương định làm gì ta,cô đang-bị-trói đấy,ha ha ha

Chỉ nhấn mạnh từng từ,rồi Cười sằng sặc lên tự đắc khi thấy Văn Thái không nói được lời nào nữa.rõ ràng giờ đây mọi thứ đều trong tay hắn quyết định.

Đang dương dương tự đắc,bỗng Chỉ ôm bụng,mặt mũi nhăn nhó,hắn chạy vội ra ngoài cửa,đang mở chốt ra ngoài thì không kịp,hắn nôn luôn ra.khạc nhổ một lúc,hắn chửi bới:

-Con mẹ nó,đua thuốc đểu cho ông rồi.thằng người hoa chó chết,quả này ông giết mày!

Nói rồi gọi oang oang ra ngoài:

-Lão Bằng đâu rồi,lão Bằng,ra đây tôi bảo.

Hắn gọi thêm mấy tiếng nữa ,rồi có tiếng bước chân chậm chap đi đến,người tên Bằng lên tiếng:

-Anh Chỉ gọi tôi có chuyện gì à?

-Lão trông hộ tôi hai đứa này.tôi phải đi xử thằng tàu bán thuốc đểu.con mẹ nó chứ,một đống tiền đưa nó mà nó bán bố láo!

-Tối rồi anh còn đi làm gì.mà mấy thằng người hoa không phải dạng vừa đâu.

-Lão im mẹ mồm đi!lão thì biết cái đéo gì.hôm nay tôi phải giết nó,con mẹ nó chứ!

Nói rồi hầm hổ bỏ ra ngoài.người đàn ông kia chậm rãi đi vào phòng,thì thầm như tự nói với mình:

-Chết cha mày đi thằng ngu.chơi với mấy thằng tầu thì chết sớm thôi con ạ!

Là một ông già, tóc dài thượt,bạc nhiều,da dẻ nhăn nheo,người gầy gò mảnh khảnh,khuôn mặt không có tí cảm xúc gì cả,trơ trơ như tượng vậy.

-Người này là tốt hay xấu nhỉ? Tên kia vừa chửi bới ông ta thậm tể mà ông ta không có ý dám đáp lại -Văn Thái đăm chiêu suy nghĩ.

-Hay thử dò la xem sao! Nghĩ vậy Văn Thái bèn đằng hắng một tiếng.

Ông già kia nhìn Văn Thái,mặt vẫn không đổi sắc.ông ta nhìn cô một lúc rồi tiến lại gần,bất ngờ đưa tay tát cô một phát rất đau:

-Mày nghĩ mày là ai hả con ranh.ai cho mày đằng hắng với ông!

-Hóa ra cũng chỉ là một tên khốn nạn thôi-Văn Thái nhổ ít máu trong mồm ra,cay đắng nghĩ.

Xiêm gào lên:

-Thằng già kia!không được đụng đến cô ấy!

Lão lại quay sang nhìn xiêm,rồi cười khẩy một cái,rồi rút trong túi ra một cái kìm,nói giọng sắc lạnh:

-Để bố nhổ răng sữa cho con mọc răng khôn nhé con.

Bước đến chỗ xiêm,nhưng lão va phải cái hộp mà nãy tên Chỉ kia quăng vội xuống đất chạy ra ngoài.lão nhìn xuống chiếc hộp,im lặng một lúc,rồi nhìn Xiêm,rồi lại nhìn sang Văn Thái,hỏi :

-Cái này ở đâu ra?

Không ai nói gì.rồi Văn Thái mới từ từ nói:

-Của ta.

Lão nhìn Văn Thái,rồi tiến tới,túm tóc cô dựng ngược lên,thì thầm :

-Nói ngay,mày lấy đâu ra thứ này?
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
14


-Con ranh con,mày nói ngay,mày lấy đâu ra thứ này-lão già hỏi Văn Thái,tay giật mạnh túm tóc hơn.

-Của ta,sao ta phải lấy của ai!- Văn Thái cứng giọng đáp lại.

-Của mày á,để tao cho mày tỉnh ngủ nhé!

Nói rồi vả liền mấy phát liền vào mặt văn thái.Xiêm thấy vậy gào lên:

-Thằng già kia,không được đánh cô ấy nữa.có giỏi đánh tao đây này!

Lão Bằng không thèm nhìn Xiêm,lạnh lùng nói:

-Sẽ đến phần mày thôi thằng chó con ạ. Nhưng giờ tao có chuyện cần hỏi con bé này .tao hỏi lại mày lần nữa,mày lấy đâu ra cái này,trộm cắp của ai,nói ra ngay!

Vết bàn tay đỏ lừ trên mặt Văn Thái,nhưng ánh mắt cô vẫn đầy cương nghị. Cô lạnh lùng trả lời:

-Của ta,sao ta phải trộm của ai!

Lão Bằng nhìn chằm chằm Văn Thái,rồi cười điệu cười đầy nham hiểm, nói tiếp:

-Hay tao đánh mày mạnh quá nên đầu óc mày bị điên rồi hả con. Cái này mà của mày thì chắc cả cái nước Việt Nam này là của ông rồi đấy con ạ !

-Im đi !đừng có sỉ nhục hai tiếng Viêt Nam đấy. Lão không có tư cách đâu đồ việt gian bán nước!-Văn Thái gào lên.

Lão Bằng nhìn lại Văn Thái bằng cái ánh cực kì nguy hiểm.nhưng rồi lão cười.không phải điệu cười sằng sặc phê thuốc của tên Chỉ kia,nó là điệu cười vô hồn,điệu cười không có âm sắc.lão nhìn lên trần nhà,rồi ra cái ghế ngồi,thở dài,im lặng không nói gì.được một lúc mới nói :

-Chúng mày thì biết thế nào là việt gian hả các con.chúng mày có biết cái đéo gì về tao đâu mà bảo tao là VIỆT GIAN!!!

Mấy tiếng “việt gian”lão Bằng gào to đến nỗi làm Xiêm và Văn Thái cũng giật mình.rồi lão lại cười,nhưng dường như có mùi chua chát,lão như tự nói với mình:

-Mẹ nó chứ !bọn trẻ ranh nó gọi lão là việt gian đấy lão Bằng già ạ.sống đến từng này tuổi bị gọi thế có nhục không!

Nói rồi lão đứng dậy ra đóng cái cánh cửa lại,rồi quay lại vào trong,tay cầm cái kìm đưa lên ,rồi nói:

-Để hôm nay tao nói chuyện với chúng mày thế nào là việt gian nhé.

Lão cười đầy nham hiểm,rồi bước tới chỗ xiêm nói tiếp:

Hôm nay tao sẽ kể chuyện cho chúng mày nghe.nhưng cái gì cũng có cái giá của nó.muốn nghe chuyện của tao thì phải trả công cho tao.mà mày biết trả công thế nào không?

Nói rồi cầm lấy bàn tay của Xiêm,đưa cái kìm vào ngót út rồi giựt mạnh một cái.móng tay xiêm rời ra với cái kìm.anh kêu lên đau đớn,máu chảy ra ướt đẫm bàn tay.

-Đồ khốn nạn,dừng lại ngay!-Văn Thái gào lên,lão Bằng cũng không vừa,quát lại:

-Câm mồm vào con ranh con,rồi sẽ đến lượt mày thôi.mẹ chúng mày,chúng mày co biết tao là ai không hả?tao,chính tao,từng là tổng đốc cả cái tỉnh cao bằng này đấy!

-Phải rồi,chính là tao,bốn mươi năm trước,được đích thân đức Thành Thái Đế phong làm tiến sĩ và ban cho chức tổng đốc.chúng mày có hiểu không?tao,tao là quan,tao là người của vua đấy,TAO KHÔNG PHẢI LÀ VIỆT GIAN!!

Lão gào lên,rồi lại cười:

-Chúng mày sao hiểu được cái vinh dự đó.được đức vua khen ngơi,được thấy hào quang xung quanh ngài.có một ngàn đời chúng mày cũng không thấy được đâu!!

Văn Thái và Xiêm hiển nhiên là không thể chen vào mạch hồi tưởng của lão được,im lặng mà chịu đựng.

-Phải rồi,ngài tiến sĩ ,ngài tổng đốc,ta được làm quan,không uổng công bao năm đèn sách,tương lai của ta,tương lai gia đình tao là quá tuyệt với,là những thứ mà trước đấy không bao giờ dám mơ tới tiền đồ đó!


-Ta đem theo hoài bão đó,ước mơ đó,mong được bỏ công lao ra để đền đáp ơn vua.thế rồi,khi ta đến đây nhận chức.....

Giọng lão Bằng trùng xuống dần theo từng từ.mặt lão bỗng nhăn nheo lại,hai mắt nhắm nghiền.cái vẻ hiểm ác biến đi,rồi,lão khóc.thật kì lạ,đúng là lão đang khóc,khóc thành tiếng.lão ngửa cổ lên trần nhà,nói mấy chữ:

“thời loạn quân vương lo ngàn nỗi

“bề tôi vô dụng ,nhục khôn cùng”

Không nói gì một lát,lão mới nói tiếp:

-Ta đến đây với cái đống đổ nát này.ta không thể làm gì được.ta không có gì cả.ta không có quyền trong tay,nói không ai hay,gọi không ai thưa.cái lũ bạch tạng mũi lõ đó,nó không coi ta ra gì.chúng cười ta,chúng chả thèm đếm xỉa gì tới ta.....

Giọng lão nói nghe mà chất chưa cay đắng lắm.có vẻ như lão ta bị chèn ép quá lâu rồi mà chưa được nói ra.

-Ta thất vọng lắm,ta tuyệt vọng,ta mất phương hướng.ta không biết phải làm gì,ta đã nghĩ đến việc tuẫn tiết để tỏ lòng trung vua ái quốc.nhưng như thế thì liệu được gì?người đời sau sẽ nhớ đến ta như một kẻ hèn nhát yếu đuối.vậy có đáng không?

-Không!Ta phải sống,ta nhất định phải sống. Ta sẽ chờ cho đến ngày cái bọn mũi lõ bị đuổi hết ra khỏi bờ cõi,để ta lại có thể được một lần nữa dùng tài sức giúp vua giúp nước....

Văn Thái bỗng cười to.lão Bằng quay lại gằn giọng:

-Mày cười cái gì ?ai cho mày cười hả?

Văn Thái cứng cỏi đáp:

-Ta cười lão đấy lão già.Lão cứ mở mồm trung vua báo quốc mà những cái việc lão đây thì gọi là cái gì hả?Lão giết người thì có!

Lão Bằng tiến tới tát Văn Thái một cái,gầm gừ:

-Mày thì biết cái chó gì. Tao không làm thế này,không nghe lời bọn nó thì sao bọn nó tin ta,sao ta có thể đợi đến ngày chúng cút hết được?

-Đừng có bao biện cho những việc xấu xa lão làm.có giỏi thì lão đi mà đâm mà chém mấy thằng tây ấy,ở đây hành hạ bọn ta thì gọi là gi hả? đồ cặn bã!

Lão bằng trừng trừng nhìn Văn Thái,nghiến răng kèn kẹt.nhưng rồi ,lão lại cười,lại là cái điệu cười nham hiểm,lão chậm rãi nói:

-Ta mải kể chuyện mà quên mất phần công lao của ta rồi.có phải ta nói kể chuyện phải được trả công không?giờ đến lượt mày nhé con bé xinh xắn.khà khà khà.

Lão quay lại cái bàn,cầm một con dao nhỏ rồi tiến lại chỗ Văn Thái.đưa con dao lên ngang mặt,nói tiếp:

-Công thêm cái tội nói láo nữa,tao đã hỏi đến mấy lần mà mày không chịu nhận,để tao nói cho mày biết nhé :thứ mày trộm cắp được mà bị báo quan,là đủ chu di tam độc cả nhà mày đấy có biết không hả?

Rồi cầm cái hộp lên,giơ lên rồi chỉ cái hộp.Hình như trên hộp có một cái hình nhỏ nhỏ chỗ tay lão chỉ vào,nhưng phải nhìn kĩ mới thấy vì màu rất tối , gần như màu sơn mài.là hình một con rồng,họa tiết có vẻ rất tinh vi và cầu kì.

-Chúng mày chắc không biết cái này.vậy để tao nói cho mà nghe,cái dấu hiệu này là dấu hiệu của hoàng đế !cái vật này bất luận là gì,cũng là sở hữu của hoàng đế,chúng mày đã biết chưa!

Xiêm tỏ ra ngạc nhiên,Văn Thái cũng không nói được gì.lão Bằng có vẻ tự đắc,nói tiếp:

-Thế mày đã hiểu vì sao mày ra nông nỗi này chưa ?là do mày tự gây ra đấy.dám trôm cắp quốc bảo,tội này không thể tha được!

Nói rồi cầm con dao lên nói với cái giọng cực kì nguy hiểm:

-Tao sẽ cho mày thưởng thức một trong những hình phạt mà tao thích thú nhất.khà khà !tao sẽ lột da mày,lột dần từng mảng một,từ đầu cho tới chân mày,cho mày chết dần chết mòn trong đau đớn con ranh ạ!

Nói rồi dưa tay dựt lấy tóc Văn Thái ghìm đầu nàng cúi xuống,mặc kệ cho Xiêm gào thét,lão vẫn đưa dao lên,chuẩn bị cắt mảng da đầu tiên phía sau gáy.

Nhưng,Bỗng nhiên lão giật lùi lại mấy bước,đánh rơi cả con dao,mắt trố ra nhìn,nói không thành lời:

-Ngươi....ngươi là ai ?.....

Văn Thái ngẩng dần đầu lên,nhìn thẳng vào mặt lão Bằng,lão kinh hãi biến sắc,không nói được gì,rồi bỗng sụp xuống,hay tay đưa ra trước,đầu cúi sát đất .

-Cô..cô....công chúa!
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
15


Lại một thằng phê thuốc nữa.mẹ nó !sống không được,chết không xong với bọn này-xiêm đang đau thấu xương mà cũng phải lắc đầu ngao ngán khi thấy lão Bằng quỳ xuống nói lảm nhảm cái gì đấy mà anh cũng chả nghe rõ.thì lại thấy Văn THái quát:

-Câm mồm cẩu quan !Ngươi ngàn lần đáng chết có biết không!

-Thần không dám !công chúa tha mạng,xin công chúa tha mạng!

Im lặng một lúc,Văn Thái lại nói:

-Lấy cái gì băng tạm cho anh Xiêm ngay.Không ta không tha cho ngươi đâu!

Văn Thái có vấn đề à ?còn hùa theo với lão già,chết đến nơi rồi còn đùa được à?

Nhưng kìa,lão Bằng loạt xoạt đứng dậy,quay lại phái cái bàn vơ vội mảnh vải nhỏ tiến về phía Xiêm,tay lão run rẩy,mồ hôi toát đầy trán,rồi lại phía Xiêm,bắt đầu băng ngón tay của anh mà chính lão vừa mới rút móng ra.

Xiêm không tin vào mắt mình nữa.”chuyện quái quỉ gì thế này,phê thuốc đến mức này rồi sao? “

Liền quay sang hỏi Văn Thái:

-Thế này là thế nào?

Văn Thái nói:

-Anh...không cần biết.cứ để im cho hắn băng cho anh!

Xiêm trợn mắt,nói qua kẽ răng:

-Cô cũng phê thuốc sao?

-Anh im đi! Văn Thái nạt lại,tuy vậy cô không nhìn thẳng Xiêm mà nói,phải quay mặt ra chỗ khác.Xiêm thấy vậy , bực mình, cũng mặc kệ luôn.

Thấy băng xong rồi,Văn Thái lại nói:

-Mau cởi trói cho ta và anh Xiêm.

-Công chúa,việc này.....

-Ngươi không nghe lệnh ta ư?

-Thần...thần không dám.

Trước con mắt mở to ngạc nhiên của Xiêm,lão Bằng lại lật đật lấy dao cắt dây trói cho Văn Thái,sau đó là cho Xiêm.nhưng vì bị trói ở tư thế quỳ quá lâu,nên cả hai nhất thời không đứng dậy nổi,ngồi duỗi chân sõng soài ra nền nhà,còn lão già kia đứng lại một góc phòng,người vẫn run rẩy.Xiêm giờ gần như cả người chả còn chỗ nào chưa ăn đòn,nên ê ẩm toàn thân,tựa luôn vào cái cột vừa trói mình,nhìn sang bên cạnh,Văn Thái lê đến chỗ cái hộp vừa nãy,chộp lấy rồi đưa lên xem xét,xem có bị làm sao không.

-Vậy là sống rồi sao?-Xiêm nghĩ bụng,liệu lợi dụng cơ hội này trốn được không ?cơn phê thuốc của lão già này không biết đến bao giờ nhỉ,mà còn cả Văn Thái nữa,sao cô ta cũng phê thuốc được ?- Xiêm hết nhìn Văn Thái rồi lại nhìn lão già đang đứng thu lu một góc,không biết làm thế nào. Đứng dậy thì không đứng nổi.lão Bằng lại nói,giọng vẫn run rẩy:

-Thưa..công chúa,sao người lại ở đây?sao người lại bị bắt ?

Văn Thái dửng dưng đáp:

-Cũng không phải việc của ông.may cho ông là vẫn còn biết thân phận,biết....ơn vua đấy !

Lão cúi đầu thật thấp, hay tay chắp lại:

-Thần chưa bao giờ dám quên ân đức thánh thượng !dù có thịt nát xương tan cũng nguyện báo đáp ơn người!

Nghe hai người nói càng ngày càng thấy tào lao lung tung,xiêm bực mình nói:

-Các người thôi đi,vua chúa cái gì.

-Anh biết gì mà nói-Văn Thái giân dữ nói,còn lão Bằng nghe thấy thế cũng giận đùng đùng định lao đến đánh Xiêm,Văn Thái thấy vậy bình tĩnh lại,quát:

-Ông đứng đấy,không được làm gì anh ấy.anh ấy không cố tính nói thế!

Xiêm trợn mắt thách thức lão Bằng. Còn lão ta thì nói bé tí:

-Mày mà còn nói như thế nữa đừng trách tao ác đấy thằng ranh con.

Văn Thái nói với Xiêm:

-Anh không cần hỏi nhiều,cứ làm theo tôi bảo thì có thể thoát khỏi đây.

Rồi lại quay sang nói với lão Bằng,giọng đầy nghiêm nghị:

-Lão có muốn đền đáp ơn vua không?

-Bề tôi dẫu chết cũng không từ.

-Lão có sẵn sàng giúp ta thực hiện sứ mệnh của đức vua giao cho không?

-Thần ….. thần luôn sẵn sàng.

-Vậy thì tốt.ta hỏi ngươi :còn hai người nữa đi cùng bọn ta cũng bị bắt giam. Ngươi có biết ở đâu không ?

- Có… có thưa công chúa !

Văn Thái nghe vậy rồi chống tay cố gắng đứng dậy.Xiêm thì thấy việc này điên rồ quá,tiến lại chỗ Văn Thái thì thầm:

-Cô tin theo lão già này à?lão vừa đánh tôi với cô ra bã đấy !cô có làm sao không đấy hả Văn THái?

Rõ ràng là làm sao lại đi theo một lão già vừa mới toan nhổ móng ,lột da đầu mình được.phải nói lão này cực kì tàn ác.Xiêm gặp nhiều thằng độc ác dã man,nhưng lão Bằng này thì kẻ hung ác nhất.những chiêu trò của hắn thì tàn độc tưởng như chỉ gặp ở thời ngày xưa mà thôi.và cái kiểu hành động mà không hề gớm tay của lão đủ biết là lão đã hành hạ bao nhiêu người rồi.sao đời nay vẫn tồn tại những kẻ gian ác thế này chứ!

Thế mà Văn Thái định giao mạng sống vào tay lão!

Văn Thái nhìn Xiêm,rồi thì thầm nhỏ:

-Anh yên tâm,mọi chuyện đều có nguyên do.tôi không phê thuốc hay làm sao đâu.tin tôi đi !

Giọng thì thầm ấm áp ngay cạnh tai làm Xiêm bất chợt nhận ra Văn Thái thật xinh đẹp mà cũng đầy sắc xảo,thấy lòng bỗng nhẹ nhàng ngay,anh nhìn cô hỏi:

-Thực ra cô là ai vậy hả Văn Thái?

Văn Thái cúi đầu,nở một nụ cười nhẹ:

-Ta là công chúa ,anh không nghe nãy giờ à.thôi đi thôi kẻo không kịp.

Xiêm không nói gì,chỉ gật đầu đồng ý.

Đứng vững rồi,Văn Thái hỏi lão Bằng:

-Mấy người kia bị giam ở đâu?

-Thưa công chúa,đi về cuối hành lang này rồi rẽ trái. Nhưng ở chỗ đó có người đang canh,giờ bước ra ngoài là nó hô ầm lên,sao mà đi qua được.

Văn Thái suy nghĩ,nhìn đuốc bập bùng,rồi lại nói:

-Có cách,chỉ cần ông tắt được cái đuốc hay cái gì sáng ở đấy.việc còn lại để ta lo.

Lại im lặng,rồi lão Bằng nói :

-Xin tuân lệnh.

Lão Bằng cứ cúi đầu mà nói chuyện,chả biết khuôn mặt lão thế nào.Xiêm tất nhiên hoàn toàn không tin lão ta,lấy vội một con dao găm trên bàn nhét lưng đề phòng.

-Đợi tí, tôi cởi cái áo tơi ra, nặng quá-Xiêm thì thầm, nhẹ nhàng cởi cái áo tơi đã thấm đẫm nước . giờ chỉ còn mặc một cái áo cánh dài tay.

-Rồi đi thôi ! Xiêm hất đầu về phía cửa.Lão Bằng đi ,đẩy nhẹ cái chốt.lão hít một hơi sâu rồi bước ra ngoài.Bên ngoài là một hành lang khá dài. Có hai dẫy phòng giam được xây đối diện quay mặt vào nhau.ở giữa có hành lang nhỏ đủ cho hai người đi.Chỉ có hai cái ô cửa sổ nhỏ ở hai đầu hồi hành lang.khi lão Bằng mở cửa ra,chỉ thấy ánh sáng lập lòe , cả cái hành lang này chỉ có một ngọn đèn dầu,ở phía cuối mà lão Bằng đang đi tới.Văn Thái thì thầm với Xiêm :

-Anh cứ đứng sát cửa đợi.lúc nào nghe thấy hai tiếng dao gõ xuống đất là tôi xử thằng lính xong rồi . Xong anh cầm đèn trong phòng ra nhé.

Rồi nghe thấy bên ngoài nói chuyện:

-Thằng Ngô,hôm nay phiên mày trực đêm hả?

-Vâng,ông Bằng hôm nay đích thân ra tay chắc mấy đứa trong đó chắc ra bã rồi ạ!

-Thôi mày im cái mồm đi ! lo mà canh,tao đi ra ngoài kiếm cái gì ăn đêm cái đã.....ôi trời ơi!

Lão vừa la mấy tiếng thì thấy ánh sáng đã tắt ngóm.Văn Thái biết là lão đã kiếm cớ tắt cái đuốc rồi.bây giờ xung quanh tối thui,với mọi người thì không thấy gì,nhưng với Văn Thái thì lại là là sở trường.cô lao nhanh vào hành lang tối thui mà không phát ra tiếng động nào.vài tiếng ú ớ của thằng lính canh,rồi tiếng lão Bằng cằn nhằn,rồi bỗng im bặt đi. Có hai tiếng dao gõ nhẹ xuống nền đá,vậy là xong rồi.Xiêm bèn cầm ngọn đuốc ra ngoài.cuối hành lang,tên lính nằm sõng soài dưới đất.Chắc Văn Thái đánh hắn bất tỉnh rồi.không ai nói gì,nhưng mấy buồng giam xung quanh thì loạng quang tiếng người ú ớ,tiếng xích lê trên nền gạch.lão Bằng thấy vậy quát:

-Chúng mày câm ngay mồm vào không ông giết cả lò đấy!

Rồi cả ba đi về cuối hành lang,ở bên trái ,ở đây chỉ có một phòng giam duy nhất.Văn Thái ra hiệu cho lão Bằng tiến lại mở cửa.bên trong không có lính ,còn hai người Dương và út Hương đang bị trói giống như Văn Thái và Xiêm lúc nãy vậy.hai người chạy vội vào,xem hai người kia có làm sao không.anh Dương mặt có mấy vết bầm.út hương cũng bị nhưng có vẻ ít hơn.nhưng may mắn là họ tỉnh táo,và người thì không có thương tích gì có vẻ nặng lắm.xét ra Xiêm là người bị ăn đòn nhiều nhất.hai người đang trong tối quen,thấy ánh đèn vào nheo mắt nhìn,khi thấy Văn Thái thì Út Hương suýt nữa reo lên thành tiếng,may mà Văn Thái kịp che miệng lại,thì thầm nhỏ:

-Suỵt,đừng nói gì,chị đến cứu em đây !

Con bé mừng đến sụt sùi khóc luôn.xiêm thì cởi trói cho Dương,hai người anh em thân thiết ôm lấy nhau,không nói gì nhưng cũng đủ hiểu hết rồi.thấy mọi người đều ổn,có thể đi được,Văn Thái nói với lão Bằng:

-Giờ lão dẫn bọn ta ra ngoài,lão làm được chứ?

Lão Bằng cúi đầu nói:

-Thần tuân lệnh!

Rồi bước nhẹ ra ngoài buồng giam. Ở đầu kia hành lang là cánh cửa sắt to , cũng là chỗ ra vào duy nhất của cả cái dãy phòng giam này.Văn Thái bước ngay sau lão Bằng.

Nhưng Văn Thái vừa bước ra khỏi cửa buồng giam thì bị một gậy đánh mạnh vào lưng.trúng chỗ cô đeo cái hộp sơn mài,Văn Thái không kịp phản ứng,ngã lăn ra đất. Cô không sao, nhưng chiếc hộp thì đã bị vỡ.

Một thanh kiếm vàng sáng loáng ở trong rơi ra ngoài.
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
16


Văn thái hốt hoảng quay lại,may kịp cầm lấy thanh kiếm,tất cả vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra,thì đã thấy mấy thằng lính đã đứng chật cái hành lang tối om lập lòe ánh đúc từ bao giờ rồi.

Nhưng kinh hoàng nhất là,tên Chỉ đứng ngay trước mặt cô,giơ khẩu súng ngắn chĩa vào cả bọn họ,khuôn mặt nửa sáng nửa tối của hắn cười đầy ghê tởm:

-Chúng mày đi đâu đấy ?đêm hãy con dài cơ mà.

“Trời ơi làm sao bây giờ ! ” Văn Thái , cứng đơ người luôn không biết làm gì.

-Bắt hết bọn nó lại ! Chỉ quát bọn lính.

-Lão đang làm gì vậy hả lão Bằng ? Chỉ gằn giọng !

-Tôi…tôi.. –Lão Bằng lí nhí nói không nói được gì.

Bỗng lại có tiếng lạch cạch sau lưng tất cả,có cái gì đấy chạm vào nền đá kêu rất to.Trong tích tắc,Chỉ gào to:

-CÓ LỰU ĐẠN!

Vừa nói xong ,tất cả chưa kịp nhúch nhích thì “ ầm” một tiếng.lựu đạn nổ.Đám lính đứng gần nhất nên lãnh đủ. Cả lũ bị hất văng, đè hết lên đám của Văn Thái.Tất cả tối đen không thấy được gì,tiếng kêu la khắp nơi.Văn Thái gào lên trong những âm thanh hỗn loạn ấy:

-Út Hương,em có sao không? Anh Xiêm,anh Dương!

Chưa ai kịp trả lời gì. Cô còn đang bị xác một tên lính đè lên người, thì Ngay lúc đó cánh cửa bị mở bung ra.có ánh sáng bên ngoài chiếu vào,chói không thấy được gì cả,chỉ lờ mờ có mấy bóng người. Rồi tiếng người bên ngoài nói vào:

-Vô hiệu hóa mấy thằng lính đi anh em !Xem cứu luôn cứu luôn những người bị giam !

Mấy bóng người vụt chạy vào trong.Trong cảnh tranh tối tranh sáng,Văn Thái lờ mờ thấy họ trói hết đám lính lại.

-Nhưng những người này là ai vậy,bạn hay thù ?-Văn Thái nheo mắt vào nhưng vẫn không thể nhìn ra ai vì vẫn còn thấy choáng vì áp lực vụ nổ.thì lại nghe bên cạnh có tiếng nói,giọng đàn ông miền trung!

-À người anh em,anh bị bắt vào đây rồi hả,vậy đi luôn với chúng tôi!

Ánh đèn không còn chiếu vào mặt nữa mà chiếu vào phía sau lưng Văn Thái ,lúc này cô mới thấy hết được xung quanh.mấy tên lính nằm im dưới đất,kẻ thì bị giết bởi quả lựu đạn,kẻ thì bị mấy người kia xông vào trói gô lại lúc chưa kịp định thần.Chỉ nằm bất động không cựa quậy gì,lão Bằng thì nằm thu lu một góc nhưng tay đưa lên che đầu,mồm lảm nhảm cái gì đấy.nhưng kìa may quá,anh Dương và Xiêm đã ngồi dậy được,có vẻ không bị thương gì từ vụ nổ.út hương nằm ngay cạnh cô.hay tay vẫn đang bịt chăt tay và nhắm tịt mắt lại.cô lay vai út Hương nói:

-dậy đi em,không sao rồi !

Mấy người họ đứng sau đám lính nên bọn chúng đã lãnh gần hết trái lựu đạn rồi,quả thật là may mắn !một người đàn ông đang đỡ Xiêm ngồi dậy.Xiêm đứng gần đám lính nhất nên có vẻ hơi choáng.

-Nhận ra tôi chứ anh bạn,là tôi lúc ở chợ đây mà!

Xiêm ú ớ trả lời:

-Là anh ăn xin đấy hả?

-Phải rồi,là tôi đây,đi thôi anh bạn,ra khỏi đây rồi nói chuyện tiếp.chúng tôi nợ ơn anh nhiều lắm đấy!

Nói rồi đỡ Xiêm dậy.anh chàng vẫn có vẻ hơi choáng,nhưng đã có thể đi lại được

-Nhưng các anh là ai,sao lại vào đây cứu chúng tôi? Xiêm hấp tấp hỏi.

Người kia trả lời:

-Không phải chỉ có mình anh đâu,bạn bè chúng tôi trong đây nhiều lắm,chúng tôi là quân khởi nghĩa.

Nghe mấy tiếng quân khởi nghĩa mà tất cả như trút được một nỗi lo lớn lắm. Vì ai cũng chỉ sợ ,hết bị rơi vào tay bọn gian ác này lại rơi vào tay bọn gian ác khác.Văn Thái nhìn họ có bốn người,đều mặc quần áo dân tộc,người cầm đao,người cầm súng,vẻ mặt rắn rỏi cương quyết lộ rõ trên khuôn mặt.

Người vừa nãy chỉ tay vào mấy người bọn Văn Thái lại hỏi tiếp:

-Mấy người này phe mình hết hả anh bạn?

Xiêm gật đầu,nhưng chỉ tay vào Chỉ đang nằm bất động dưới đất:

-Trừ thằng chó này ra !

Một người trong số họ bước đến chỗ Xiêm chỉ,lật cái xác đang nằm im dưới đất lên.Mặt mũi Chỉ be bét máu,nhưng có vẻ vẫn còn thoi thóp,người đó nói to :

-À là thằng chó này,nó giết nhiều anh em của tôi lắm rồi.

Nói rồi đưa dao lên nói:

-Vì những người anh em đã mất,tôi nhân danh tổ chức kết liễu tên việt gian khốn kiếp này!

Nói rồi đâm con dao xuống. Chỉ nghe thấy hự một tiếng.ánh sáng lập lờ, dòng máu tươi chảy lênh láng dưới đất. vậy là đi đời tên gian ác.

-Mau đi kiểm tra các phòng giam và thả những người khác ra ngoài đi anh em ! – Người giọng miền trung lại nói

Mấy người họ phá cửa vào từng buồng giam,giải thoát cho tất cả những người đang bị giam ở trong.cả thảy có đến gần hai chục người,giờ đang đứng chật cái hành lang đó rồi.Cùng lúc đó ở ngoài có tiếng nổ lớn.Văn Thái và mọi người quay ra ngoài nhìn,một ngọn lửa lớn đang bùng lên sau dãy nhà trước mặt họ.tiếng lính,rồi tiếng tù kêu gào.người kia lại hô :

-Kho xăng nổ rồi,mọi người theo tôi!!!

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh,quả thật không còn có thời giờ cho Văn Thái suy nghĩ điều gì.từ lúc ở buồng giam,ra đến ngoài này,bảo kiểm vẫn trong tay nhưng cô thấy bất an quá,không biết rồi sẽ thế nào đây ?

-Giờ làm thế nào nữa ?- Văn Thái buột miệng hỏi

- Tôi sẽ đưa mọi người ra khỏi đây.Sau đó tùy sắp sếp…. Anh chàng giọng miền trung trả lời nhanh.

-Anh sắp tôi đi đâu cũng được nhưng mà cho tôi ra khỏi đây đã, suýt chết đây này ! Xiêm lắc đều giọng thều thảo vẻ khổ sở lắm. Mọi người bật cười. Anh chàng kia nói :

-Được rồi.Mọi người theo tôi !

Tất cả chạy ra ngoài,ngọn lửa đang cháy phải cao đến cả mấy chục thước,chiếu sáng khắp cả cái khoảnh sân trước buồng giam.Trại giam này bố trí từng dãy nhà dọc nằm song song với nhau,xung quanh có tường cao với dây thép gai.có bốn cái chòi canh ở bốn góc,trên đó có đèn pha rất sáng chiếu qua chiếu lại,nhưng giờ thì có vẻ đã bị những người này kiểm soát hết rồi.có mấy xác lính ở góc tường.đám bọn họ chạy ra ngoài rồi ngoặt ra bên phải,chạy đến bờ tường bao,có một lỗ thủng to trên tường,có mấy người cũng mặc áo dân tộc cầm súng đứng đấy canh.thấy đám bọn họ chạy tới,một người nói:

-Anh Kỳ,cứu mọi người ra hết chưa?

Người vừa nãy trả lời gấp:

-xong hết rồi.nhóm của Bát với nhóm Cơ đến chưa?

-anh Cơ qua rồi,cứu được hơn chục người.anh Bát chưa thấy.các anh đi luôn đi,đằng sau trời tối cẩn thận ngã đấy!

-Vậy chúng tôi đi trước.các anh em đi sau nhé,nhớ cẩn thận đấy !

Nói rồi anh Kỳ đó dẫn toán người chạy qua cái lỗ ở bức tường,ra phía sau của cái trại giam.đằng sau tối thui,anh nói:

-Mọi người cẩn thận,đi sát vào,vách núi sâu lắm đấy!

Từng người một trèo ra ngoài rồi đi men theo bờ tường.Phía bên này, hóa ra mà một cái vực sâu, trời tối nữa nên không nhìn thấy đáy.Chỉ thấy gió rít khá mạnh.

-Giờ ta đi đâu…-Văn thái chưa kịp nói hết câu thì bị giật ngược lại sau.Xiêm kịp đỡ Văn Thái.Là lão Bằng.Lão ta giật thanh kiếm sau lưng Văn Thái rồi đẩy ngã Út Hương, dí chặt một con dao găm vào cổ con bé

-Chúng mày tránh ra !để tao đi thì con bé này được sống!

Nói rồi lôi út Hương trở lại phía trại giam.con bé kêu lên:

-Chị Văn Thái ơi cứu em!

Xiêm gào lên:

-Thả út hương ra ngay!

-Thả cái con mẹ mày ấy à !mày lại gần tao giết nó đấy!

-Thả Út Hương ra,ngươi có nghe lời ta không?ngươi có phải người của ta không!

Lão Bằng cười sằng sặc trả lời:

-Người của cô hả ?xin lỗi nhé công chúa.ta là người của đức vua thôi,sao ta phải nghe lời của cô chứ!

-Câm mồm lại,ngươi đã nói là sẽ giúp ta thực hiện sứ mệnh của nhà vua cơ mà!

-Ha ha ha,sứ mệnh ư ?sứ mệnh chết dẫm của cô ta cóc cần biết nữa.bảo kiếm này là của đức vua.cô mang đi lung tung thì ta phải có trách nhiệm thu hồi lại cho đưc vua!

-Nhưng đó chính là lệnh của đức vua!

-Cô im đi,ta cóc cần biết!đã là bảo vật của vua thì phải ở trong cung vua,sao lại có thể mang đi lung tung được.ta đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.ta mang bảo kiếm về cho đức vua,ngài sẽ trọng vọng,tưởng thưởng cho ta,chính ta đây.ha ha ha

-Lão điên rồi! trả lại cho ta ngay,không ta giết lão đấy!

-Cô giết ta?có giỏi thì giết ta đi,xem con bé này ra sao?

Nói rồi lão Bằng xiết mạnh thêm lưỡi dao vào cổ út Hương,có chút máu đã rỉ ra.út Hương kêu lên đau đớn.lão bằng lại quát lên:

-Chúng mày cút ra,tránh đường cho tao!cút hết ra!

Rồi lão lôi út hương đi theo,men theo bờ tường về gần cái lỗ vừa nãy.không ai dám đến gần lão,đều phải tránh cho lão đi.đến cái lỗ lão cười ranh mãnh một cái rồi đẩy út Hương ngã lăn xuống đất,rồi chạy biến đi trong ánh sáng lập lòe tranh tối tranh sáng tranh tối, trở lại khu trại giam.Văn Thái chạy lại tới chỗ út Hương đỡ cô bé dậy hỏi :

-Em có sao không ?

-Hu hu,em không sao, hơi rát cổ thôi ạ!

Phải lấy lại bảo kiếm,bằng mọi giá phải lấy lại nó!

Văn Thái nói với út Hương:

-Em ở đây chị quay lại lấy bảo kiếm!

Nói rồi Liền đứng dậy toan lao qua cái lỗ ,thì có cánh tay kéo cô lại,là Xiêm.anh rắn rỏi nói:

-Tôi đi với cô!

Văn Thái cảm thấy biết ơn lắm,muốn nói thành lời nhưng giờ không phải lúc.cô chỉ gật đầu.anh tên Kỳ nói to:

-Làm gì thì làm nhanh lên,lính tiếp viện sắp đến rồi đấy.xong việc cứ đi thẳng hướng tây,chúng tôi ở đó!

Nói rồi vứt cho Xiêm một con dao găm.Xiêm gật đầu rồi hai người lao qua cái lỗ trở lại trại giam.
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
17


Ngọn lửa đã lan hết mấy dẫy nhà ngang của khu trại,làm sáng bừng cả khoảng trời.hơi nóng táp vào mặt,ánh lửa lóa mắt,cả cái trại thành một ngọn lửa khổng lồ.

Có hai bóng người đang chạy nhanh trong cái ngọn lửa đó.

Khắp người vẫn ê ẩm làm Xiêm không chạy nhanh được,nhưng nhìn nét mặt hoảng hốt vội vã của Văn Thái làm anh không dám chậm chân,cắn răng mà chạy nhanh theo.đến giữa hai dãy buồng giam,hai người dừng lại nhìn xung quanh,Văn Thái nói:

-Lão ta đi đường nào được nhỉ?

Xiêm thở hổn hển, nhìn xung quanh rồi nói:

-Trại giam thì chỉ có một cổng ra vào duy nhất thôi.lửa đang cháy thế này,lão chạy ra cổng tìm đường trốn là cái chắc.

-Nhưng cổng trại ở đâu?

Xiêm cũng chưa nghĩ ra.đúng lúc đấy một toán người chạy đến,tay lăm lăm mấy cái đao to.xiêm và Văn Thái dật mình không kịp trở tay ,thì bỗng một người cất tiếng gọi với cái giọng lơ lớ:

-A người anh em!ân nhân của tôi !

Xiêm cố mở to mắt ra nhìn.

Chính là người dân tộc mà lúc chiều anh đã giúp lúc ở cái đồn ngoài kia!

Anh ta đang đi cùng mấy người nữa,người này dìu người kia ,chắc là tù nhân được cứu ra. Người vừa gọi Xiêm lại nói:

-Tôi nghe anh Kỳ kể lại hết rồi! anh không phải người xấu!xin lỗi vì đã hiểu lầm anh nhé!

Nhưng Xiêm chỉ nói nói nhanh, giọng vẫn còn hổn hển:

-Không có gì đâu, anh là bạn anh Kỳ hả?

-Chúng tôi cùng một đội mà!

-Vậy tốt quá,anh ở đây nãy giờ có thấy một lão già cầm một thanh kiếm bằng vàng chạy qua đây không?

-Tôi không thấy,vừa cứu mấy người anh em nữa trong phòng giam,Đang chạy ra chỗ tập trung đây! anh đi luôn không!

-Không được.chúng tôi phải tìm lão già đó. Mà anh biết cổng trại giam chỗ nào không?

-Bên tay trái đi thẳng-Nói rồi chỉ tay ra hướng mà anh chàng vừa chạy đến.

-Nhưng lính tiếp viện sắp đến rồi,ra đấy là chết đấy !

Xiêm lắc đầu:

-Chúng tôi phải đi!

Nói rồi Xiêm và Văn Thái chạy luôn theo hướng mà anh chàng dân tộc vừa chỉ.lấy lại thanh kiếm mới là điều quan trọng.

Bỗng sau lưng lại có tiếng gọi:

-Đợi tôi,tôi đi cùng!

Là anh chàng dân tộc đó,vừa chạy anh vừa nói:

-Giúp anh cũng không hết ơn anh cứu tôi được!

-Cảm ơn anh!Anh tên gì vậy?

-Cứ gọi tôi là Bát!

Lửa vẫn cháy sáng cả một góc trời. Cái trại này lớn thật, Xiêm nghĩ bụng. Cũng có thể do người vẫn còn ê ẩm nên anh thấy đi mãi chưa hết mấy dãy nhà giam. Bỗng anh Bát kia đưa tay chặn hai người đang chạy, rồi kéo vào núp sau một cái xe bò ở góc tường. Chỉ vài khắc sau đó, một toán lính hung hổ chạy qua, đi về hướng ngược lại hướng đội Xiêm chạy. Anh chàng Bát đầu ngao ngán. Bỗng Văn Thái rít lên trong tiếng lách tách lửa cháy xung quanh:

-Lão Bằng!

Nói rồi toan lao ra phía trước, Xiêm phải giữ tay cô lại.Đồng thời cố gắng nheo mắt nhìn xem lão già gian ác đấy ở đâu. Ở phía bên kia một dãy nhà, cách chỗ bọn Xiêm phải đến cả trăm thước, thanh bảo kiếm phản chiếu ảnh lửa sáng choang.Lão già đang hớt hải chạy, đầu ngó nghiêng xung quanh.

-Đi nào! Xiêm nói khi nhìn thấy xung quanh có vẻ không còn bong dáng quân lính nào.

Cả ba lúi húi cố gắng đi thật thấp men theo bờ tường dãy nhà giam.Đến cuối dãy nhà Xiêm ra hiệu dừng lại, rồi ngó ra đằng trước xem xét tình hình.

Anh thấy ruột gan tụt xuống dưới một ít.

Phía trước không xa là cái cổng trại rồi.

Chắc phải có đến ba chục tên lính đang đứng tụ tại đó, có cả một thằng quan pháp nữa.Thằng nào cũng lăm le súng ống. Lão Bằng đang chạy gần đến chỗ tụi lính đang đứng rồi.

-Làm sao bây giờ ! Văn Thái run run nói. Xiêm cảm giác như có thể nghe được tiếng nghiến răng của Văn Thái vậy. Anh cũng chưa biết làm sao.Lão ta mà tới được chỗ đám lính thì bọn anh vô phương bắt được….

Lão ta đang nói gì đó, chỉ chỏ gì đó cho mấy thằng lính,tay vẫn ôm khư khư thanh bảo kiếm. Rồi chạy thẳng qua cái cổng trại giam.Nhưng bỗng nhiên thằng quan tây chặn lão lại, đưa bàn tay ra vẫy vậy lại, như thể muốn lấy cái gì đó vậy.

-Hắn muốn thanh bảo kiếm ! Văn Thái thì thầm.Lão bằng giờ chuyển từ khuôn mặt hớt hải sang hoảng hốt tột độ rồi. Cũng đúng thôi. Kể cả trong ánh sáng lập lòe này mà thanh kiếm vẫn sáng rực lên giữa không gian xung quanh.Không cần biết nó thực sự là cái gì, tên quan pháp cũng thừa biết nó là một món đồ cực kì giá trị. Tên quan đưa tay toan giật lấy thanh kiếm, lão Bằng giật lùi lại tránh, Tay lão lắc quầy quậy, khuôn mặt mếu máo, rõ ràng không hề muốn phải đưa thanh kiếm.Tên quan pháp không nói gì, lại ra hiệu vẫy tay lại, nhưng mặt có vẻ tức giận lắm rồi.Mấy thằng lính thấy vậy tiến dần về phía lão Bằng, có lẽ muốn lấy thanh kiếm cho tên quan pháp.Lão bằng gào lên, ở chỗ Xiêm cũng nghe thấy được:

-Chúng mày cút đi! Tránh hết ra !

Nói rồi lão ôm thanh kiếm chạy quay ngược lại vào trong trại, hướng thẳng về chỗ bọn Xiêm đang đứng. Tụi lính định đuổi theo, thì tên quan pháp ra hiệu dừng lại, rồi lôi khẩu súng lục ra đưa lên ngắm. “Đoàng !” Chỉ một tiếng súng , Lão Bằng ngã văng ra đằng trước.Người lão giật giật, Máu chảy thành vũng chỗ bụng của lão.Thanh kiếm cũng văng xa khỏi tay lão.Vậy là đi đời lão Bằng.Có lẽ đây là những gì lão xứng đáng nhận được sau bao năm làm tay sai cho quân thù-Xiêm hả hê nghĩ về cái móng tay của mình bị lão rút lúc nãy.Nhưng phải lấy được thanh kiếm đã, giờ chưa phải lúc ăn mừng.

Bỗng lão Bằng lật người quay lại,ngược nhìn về tên quan pháp đang tiến đến.Lão ho ra một vốc máu nữa, rồi cười lớn:

-Mày phải chết cùng tao thằng chó!

Nói rồi rút cái chốt quả lựu đạn lão vừa lôi trao túi áo chẽn ra, dùng chút sức lực cuối cùng ném thẳng vào tên quan pháp.Tên quan pháp nhanh chóng nhận ra, hắn nhảy chồm ra núp sau mấy cái thùng phuy to.Bọn lính cũng nháo nhào trốn

-Nằm xuống! Xiêm lôi cả hai người kia nằm rạp xuống đất dù đã nấp sau dãy nhà.

“BÙM!”
 

phuonglinks

Gà con
Tham gia
11/9/20
Bài viết
22
Gạo
0,0
18


Một tiếng nổ lớn đinh tai, Bụi bắn tung tóe.Xiêm nheo mắt, Sao lại sáng thế này?

Tên quan pháp đang quằn quại trong biển lửa. Thì ra mấy cái thùng phuy mà nó nằm núp sau lại là mấy thùng phi đựng dầu hỏa.Giờ thì cả cái khoảng sân rộng giữa cái cổng trại, và dãi nhà mà bọn Xiêm đang núp đã thành cả một biển lửa và khói rồi.

Lão Bằng vẫn nằm trên đất, vẫn cười khằng khặc.Bọn lính không biết làm thế nào, chỉ biết đứng nhìn tên quan pháp đang chết trong đống lửa đó.

Bỗng vụt một cái,Văn Thái đã chạy thẳng đến chỗ cây kiếm . Xiêm quên mất sao mình phải quay lại đây, vôi chạy theo văn Thái.

Thanh Kiếm đang bị ngọn lửa liếm vào.Văn Thái chạy tới trước nhưng chưa biết làm thế nào để lấy được.Xiêm cởi luôn cái áo chẽn anh đang mặc, trải ra trùm đè lên thanh kiếm.Ngọn lửa bớt đi một chút.Anh bọc luôn cây kiếm vào cái áo của mình rồi cầm lên đưa cho Văn Thái

-Cô cầm lấy!

“Đoàng!” một viên đạn bắn sượt qua vai Xiêm.Cả hai nằm sụp ra đất tránh đạn.Văn Thái trượt chân bị lửa đạp chân vào ngọn lửa đang cháy,, xuýt xoa một câu.Xiêm vội đỡ cô dậy.

-Chạy thôi! Xiêm gào lên,bọn lính bắn tua tủa phía bên kia ngọn lửa về phía bọn Xiêm.Cả hai lăn tròn dưới đất về phía dãy nhà giam chỗ anh chàng Bát đang núp đó.

-Chạy thôi người anh em! -Bát nói với Xiêm, rồi ba người chạy ngược lại vào trong trại.

-Vai anh có sao không? Văn Thái vừa chạy vừa hỏi

-Không sao, sượt thôi , may quá!

-Cái đường thoát đằng sau còn dùng được không nhỉ? Xiêm hỏi Cơ. Cô có sao không Văn Thái

-Tôi không sao.May quá lấy được bảo kiếm rồi-Văn Thái hổn hển nói, nhưng mặt đã vui lên thấy rõ.

-Không biết nữa! Nãy thấy bọn lính ra đó rồi! Ối núp vào.

Nói rồi quặt người núp vào một cái ô tô cũ ngay đó.Trước mặt họ không xa là một toán lính đang đi lùng sục khu trại, có lẽ tìm xem còn ai cùng đội Bát ở lại không.

-Không vòng ra đằng sau được rồi! –Bát tựa đầu lên cái bánh xe than thở.Nhưng anh đưa tay sờ vào cái lốp xe, mắt sáng lên:

-Lên xe! Tôi đưa mọi người ra!

Nói rồi đưa tay lên mở cánh cửa cabin cái ô tô bọn họ đang núp đằng sau. Một cái xe tải cũ kĩ.

-Hai người trèo lên đi! Cúi thấp đừng để bọn lính thấy! Bát thì thào, bọn lính đã đến gần hơn chút rồi.

-Anh biết lái xe hả? Xiêm thì thào

-Ừ tôi từng lái xe ở mỏ quặng gần đây! Mà phải tìm cái tay quay khởi động đã!

Nói rồi Bát đưa tay mò mẫm trên sàn cabin. Toàn là đồ tạp phí lù.

-May quá đây rồi .Hy vọng là còn dầu.

-Suỵt ! nằm xuống! Xiêm thì thào.Bọn lính đã mò đến gần cái xe lắm rồi.Mới có Xiêm và Văn Thái kịp trèo lên cabin, anh Bát vẫn nằm dưới đất. Xiêm cố gắng co người nằm cho gọn trên cabin, thì tay anh lại quờ phải một đống mềm mềm, nheo mắt nhìn kĩ, Là mấy bộ quần áo lính! Xiêm nghĩ ngay ra một cách liền thì thào :

-Anh Bát mặc bộ này vào nhé!

Nói rồi đẩy nhẹ bộ quần áo qua cánh cửa cho rơi xuống dưới chỗ Bát đang nằm.

-Nằm im nhé, đừng nói gì! Xiêm thì thào với Văn Thái, cô cũng đang nằm thu lu trên cabin, tay nắm chặt thanh kiếm.

Xiêm nhìn qua cái gương chiếu hậu của cái ô tô, bọn lính đã đến đằng sau thùng xe cái ô tô rồi.Trong ánh lửa nhá nhem bập bùng, có năm hay sáu tên gì đó. Mỗi thằng cầm một khẩu súng trường có lưỡi lê ở đầu, chỗ nào tối là chúng dí lưỡi lê chọc vào.Bát lúi húi bò từ gầm xe ra, anh chàng đã mặc xong bộ quần áo lính rồi.

- Mày là thằng nào? Một tên lính quát lên , giơ cái lưỡi lê vào mặt Bát.

- Tao vừa chỉnh lại cái giảm sóc.Không thấy à mà còn hỏi! Bát nói giọng cứng cáp .

-Tao nhìn mày lạ lắm! Mày ở đâu ra thế? Tên lính kia lại hỏi.

-Tao canh ở trại này chứ ở đâu! Mày có ở đây đâu mà biết tao!

Có lẽ anh chàng đã nắm được là bọn lính trong trại này bị người của anh cho đi gặp ông bà ông vải hết rồi, nên mới tự tin nói vậy. Bọn lính kia cũng không vặn vẹo gì thêm. Tên lính đó lại nói:

-Con mẹ bọn nó ! đêm hôm rét mướt đang ngủ ngon thì bị gọi dậy. Mà bọn mày làm ăn như cứt ấy! Có mấy thằng tù mà cũng trông không xong!

-Mày về mà chửi mấy thằng quan pháp ấy! Mà ra quay hộ tao nổ cái xe với! Lửa sắp cháy đến đây rồi!

Xiêm chút nữa thì phụt cười, phải nén lại nhưng vẫn cười thầm rinh rích.Anh chàng Bát này đáo để thật! Dám nhờ cả địch nữa.Một tên lính chạy lại với Bát đang đứng trước đầu chiếc xe rồi đu người mà quay cái tay khởi động.Tiếng máy xình xịch , chiếc xe nổ máy. Trong tiếng ồn động cơ, Bát nói to:

-Thôi chúng mày đi kiểm tra nốt đi! Tao đánh cái xe ra ngoài cổng trại cái đã!

Bát leo lên xe, vẫn không nhìn Xiêm và Văn Thái.Đến khi quay đầu xe bắt đầu hướng ra ngoài cổng trại mới nói:

-Được rồi người anh em. Giờ phi ra cổng trại! Úi lửa vẫn to quá!

Xiêm ngóc đầu nhìn ra trước. Biển lửa do lão Bằng nổ quả lựa đạn vừa nãy vẫn đang bùng bùng không ngớt.

-Giờ ra cổng ra khỏi trại kiểu gì cũng bị kiểm tra! Bát nói.

-Vậy làm thế nào? Xiêm hỏi.

-Nằm im nhé! Bát nói rồi nhấn mạnh ga.Chiếc xe thốc đi lao thẳng vào màn lửa chạy ra phía cổng.

-Anh làm gì vậy? Xiêm gào lên.

-Phá vòng vây thôi!-Bát nói.

Chiếc xe ào qua biển lửa.Ngọn lửa cao trùm qua cả chiếc xe, Liếm vào kính xe sáng rực.Bát tiếp tục nhấn ga không dừng lại.Ngọn lửa đã ở sau lưng rồi, cánh cổng đã ở trước mặt.Bọn lính vẫn đứng đầy ở đó, có vẻ chưa biết làm gì sau khi tên quan pháp bị giết. Bát lao thẳng xe ra phía cổng trại.Máy thằng lính nhảy ra hai bên , la lên oai oái.

Rầm! Xe đâm chúng cánh cổng sắt phía bên trái.Cánh cổng bung ra văng xa ra.kính xe cũng bị vỡ vụn hết.Phía sau , bọn lính bắn truy theo xe.

Nằm im đừng ngóc đầu lên! Bát nói, anh chàng cũng đang cúi thấp hết mức có thể để tránh đạn.Tiếng đạn găm vào vỏ xe nhiều như tiếng mưa rào vậy. Bát đảo xe hết cỡ, đánh lái sang bên trái , rồi lại sang phải, có lẽ để tránh đạn.

Cuối cùng thì tiếng đạn cũng thưa dần.Có vẻ thoát rồi.Xiêm lúc này mới bò lên ghế ngồi. Phía trước tối om như mực, chỉ có ánh đèn của chiếc xe chiếu được một đoạn ngắn. Một bên là vách núi , một bên là vực thẳm không thấy đáy.Cái trại này ở vị trí hiểm trở thật.Bát cười nói:

- Ha ha về lại có khối chuyện kể với anh em! Mà cũng may nãy có anh vứt cho tôi bộ quần áo không thì …. ối!

Tiếng “ối” của Bát cùng lúc với một tiếng bùm nhỏ.Chiếc xe loạng choạng như mất lái vậy.

-Thủng lốp rồi!-Bát gào lên hốt hoảng.cái xe đang đảo điên cuồng.

-Bám chặt vào!

Bát vẫn cố gắng điều khiển vô lăng đồng thời dẫm phanh thật lực, nhưng dường như không có hiệu quả.chiếc xe mất lái, lao thẳng vào một cái cây phía bên vách núi.cả ba lao ra phía trước,đập vào táp lô điều khiển,choáng váng chưa kịp định thần,cả cái ca bin lắc lư như sắp rời ra khỏi cái xe rồi.rồi chiếc xe tự bẻ lái sang hướng ngược lại,lao thẳng xuống bờ vực,Bát điên cuồng dẫm phanh,gào lên:

-Chết cả lũ rồi!
 
Bên trên