Hoàn thành Thiên thần không có cánh - Hoàn thành - Vic

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Chương 15 Lady, your body perfect
Cùng lúc ấy, người ta nhận thấy đêm nay sẽ là một đêm không yên bình trên đảo. Cả Độc Long và Ngọa Long đều đã đổ ra đường và hướng tới bờ sông Rex.

Trong đầu nó lúc này không có ý nghĩ gì khác là phải trả thù cho ba nó. Không có thời gian để cân nhắc xem bên Độc Long có bao nhiêu người và nó cũng không ngờ được Gia Anh không hề có chuẩn bị nhiều như vậy.

Anh chỉ chuẩn bị để thanh toán một thế lực khác – thế lực mạnh thứ ba trên đảo Thiên Đường là sau Ngọa Long và Độc Long. Nhóm này do một tên là Một Mắt đứng đầu, từ lâu hắn đã mơ ước có được địa bàn của Độc Long cũng như Ngọa Long.

Chính tại bờ sông Rex, nhóm của Một Mắt đang đánh lén một nhóm nhỏ của Độc Long nên Gia Anh và Kay phải đến giải vây, thuận tiện xử lý Một Mắt và tay sai của hắn.

Khi người của Ngọa Long và nó đến nơi thì trận đánh vẫn chưa ngã ngũ. Từ lâu Một Mắt gây nhiều khó khăn cho Ngọa Long nên không cần nó nói người của Ngọa Long đã lao vào cuộc hỗn chiến ấy. Không cần biết là người của Một Mắt hay Độc Long họ đều xuống tay cả.

Một là làm rõ xem người đã ám sát ba nó có phải là người của Độc Long hay không. Hai là, nhân vào thế lực của Độc Long mà tiêu diệt luôn nhóm của Một Mắt luôn.

Chính nó và Triết Vũ cũng không đứng nhìn. Không ai có thể chạm vào người nó, luôn là vậy. Với những đòn dứt khoát nó hạ gục vô số những tên lâu la của Một Mắt.

Chính Một Mắt cũng phải chú ý tới nó. Hắn chỉ nhận được thông tin về Độc Long có Hades và Kay là hai nhân vật lợi hại còn Ngọa Long có một phó đường chủ là Triết Vũ giỏi giang. Người trước mặt hắn dù là người con gái có quyền lực tối cao trên đảo nhưng hắn không hề biết là có thân thủ lại tốt như vậy. Vượt qua vòng vây của những người yếu hơn hắn tiến về phía nó và thủ trong tay một con dao găm nhưng rất sắc.

Bình thường thì chắc chắn nó sẽ đưa hắn về với vòng tay của đất mẹ nhưng lần này thì khác. Dù thế nào thì nó cũng đã nhìn thấy Gia Anh, nó không mong ngày này nhưng sự thật là vậy. Không lẽ đó là sự thật rằng người đã ra tay với ba nó là Gia Anh? Nó chỉ nhìn thấy loáng thoáng xa xa trong đám người có hình bóng khá quen thuộc với nó nhưng nó không chắc đó là Gia Anh vì người này ra tay rất tàn nhẫn không hề giống anh trong ấn tượng của nó. Nó phát hoảng khi nghĩ đến việc anh đã thay đổi nhiều không còn là người thiếu niên mà nó hằng yêu khi trước. Hạ Vi đã quên rằng bản thân nó cũng đã thay đổi khá nhiều. Thời gian có thể làm con người biến đổi nhiều lắm nhưng họ có nhận ra bản thân mình biến đổi hay không thì còn phải đợi xem.

Chính lúc đó, Một Mắt đã nhằm phía nó và vung dao lên. Đẩy Triết Vũ ra, Gia Anh đã tiện tay kéo lấy chiếc mũ của Triết Vũ chụp lên đầu và lao về phía nó. Gia Anh đã liều cả mạng sống để nhìn thấy nó dù chỉ một lần. Nó đang ở trước mặt anh và hơn hết nó đang gặp nguy hiểm, anh đâu có thể trơ mắt nhìn nó bị thương được. Gia Anh đã mạnh hơn, anh phải bảo vệ nó. Nhưng anh cũng không dám công khai bảo vệ nó trước nhiều con mắt của Độc Long nên đành dùng chiếc mũ của Triết Vũ để che giấu chính mình.

Dù đã rất nhanh đến bên nó nhưng anh vẫn không thể đá văng con dao ấy. Con dao ấy chỉ cách nó có vài phân nữa, Gia Anh đã dùng chính thân thể mình che chắn cho nó trước ánh mắt ngạc nhiên của Kay và Triết Vũ. Nó không kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra cũng như người con trai trước mặt mình là ai bởi chiếc mũ bóng chày đã che đi phân nửa khuôn mặt của người trước mặt.

Con dao ấy đã găm lên vai của Gia Anh. Anh lao vào ôm nó đã khiến cả hai mất đà và loạng choạng rồi : “ ÙM….” Cả hai rơi xuống dòng nước chảy xiết của dòng sông Rex.

Dòng nước xiết của sông Rex cuốn hai thân hình ấy khỏi tầm nhìn của đám người trên bờ. Một Mắt hả hê khi nhìn thấy hai nhân vật quyền lực hàng đầu của đảo Thiên Đường mất tăm trong đêm tối.

Hắn không biết rằng sau lưng hắn người của Độc Long và Ngọa Long đã không còn sát phạt nhau mà quay ra xuống tay với đàn em của mình. Kay và Triết Vũ không hẹn mà cùng lao về phía Một Mắt. Ánh mắt của cậu và Kay đều vằn lên những mạch máu li ti thể hiện sự tức giận tột cùng, sát khí ngút trời. Chủ nhân của họ đã bị hắn hại sống chết không rõ.

Tuy nhóm của Một Mắt không mạnh như Độc Long và Ngọa Long nhưng không ngờ hắn lại có thân thủ cao cường như vậy. Những cú đấm đầy uy lực của Triết Vũ và Kay được tung về phía Một Mắt nhưng không hề trúng đích. Ngược lại, hắn cầm đã trên tay một đoản kiếm bén ngọt. Chính thanh đoản kiếm ấy đã rạch một đường dài lên cánh tay trái của Kay. Vết thương không hề nhẹ chút nào.

Tình hình đang bất lợi cho Triết Vũ và Kay, đúng lúc ấy Giang Thiếu Du đã mang nhiều người của Ngọa Long đến thêm để tiếp ứng. Lúc này thì tình thế xoay chuyển người gặp bất lợi là Một Mắt. Không còn cách nào khác, hắn đành ra lệnh cho bọn đàn em rút lui và trong đầu mưu tính một kế hoạch mới.

Tất cả không nhận ra trận chiến ấy đã lọt vào mắt của Thuận Phong. Cậu ta đến theo lời hẹn của Gia Anh nhưng khi chiếc xe Chevrolet của cậu ta đến nơi là cuộc hỗn chiến bắt đầu cho tới việc Gia Anh và Hạ Vi mất hút trong dòng nước của con sông Rex. Cậu hiểu rằng chưa phải là lúc để người đàn bà mà cậu rất khổ công mới tìm được xuất hiện. Thuận Phong đưa Mỹ Linh và người đàn bà ấy về biệt thự ven biển của mình nhằm đợi lúc thích hợp sẽ lộ diện.

Độc Long cũng nhanh chóng rút khỏi bờ sông. Sau khi kiểm tra lại quân số, Triết Vũ và người của Ngọa Long phát hoảng lên khi thấy thiếu San San. Rõ ràng lúc hỗn loạn Triết Vũ đã nhìn thấy cô có mặt ở đây nhưng giờ thì như bốc hơi luôn cùng đám người kia. Rốt cuộc San San đang ở trong tay của Một Mắt hay của Độc Long?

Trong khi người của Độc Long, Một Mắt và Ngọa Long đang náo loạn lên đểt ìm kiếm Hạ Vi và Gia Anh thì nó còn đang phải ngụp lặn trong dòng nước của dòng sông Rex. Dù mệt nhưng nó vẫn cố sức lẩm bẩm:

“ Tên tâm thần, tự nhiên lại xô mình xuống nước. May mà mình còn biết bơi, không khéo đã làm cô dâu của Hà Bá rồi. Hắn không biết bơi xem có được làm con rể Long Vương không….?”.

Đến câu cuối cùng thì nó cứng họng không nói tiếp được nữa. Nó biết người xô nó xuống sông không biết bơi dù cho không nhìn rõ mặt người đó. Là mùi gỗ bách đã giúp nó nhận ra anh, nó vẫn nhớ Gia Anh không hề biết bơi. Phản ứng của nó là liên hệ người mùi hương kia đến anh. Thường thì con người ta luôn vô thức tưởng nhớ đến từng chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất về người trong lòng mình.

Nó đứng hình trong một phút và sau đó quyết định phải cứu anh để hỏi cho rõ xem có phải anh là người đã ám hại ba nó hay không? Hạ Vi không dám thừa nhận bản thân mình không thể đứng nhìn anh - người vẫn trong nơi sâu thẳm con tim nó đi vào chỗ chết. Nó đang cố gắng lấy cớ để bản thân cứu anh mà không cảm thấy có lỗi với ba nó.

Khi mà nó tìm được anh thì anh đã rơi vào trạng thái hôn mê, toàn thân lúc nóng lúc lạnh.

Đoạn sông ấy đã là gần cửa sông nên nước không chảy quá mạnh nữa và nó đã kéo được Gia Anh vào bờ. Nhờ ánh trăng đêm mờ ảo mà nó tìm thấy một hang núi gần đó. Nó dùng hết sức mình dìu Gia Anh vào đó vì dù sao nó cũng không thể bỏ mặc anh được, còn một số chuyện nó cần hỏi anh cho rõ ràng.

Từ những cành cây nhỏ trước hang mà nó nhặt được nó đã nhóm được một đống lửa khá lớn bằng chiếc bật lửa trong túi áo khoác của nó. Khứu giác nhạy bén của nó sớm nhận ra mùi máu tanh nồng nhưng chỉ khi có ánh sáng của ngọn lửa nó mới nhìn thấy con dao đang găm trên vai của Gia Anh.

Nó rút con dao đó ra ngay lập tức nhưng vết thương của anh Gia Anh vẫn không ngừng chảy máu và anh ta thì đang lên cơn sốt rất cao. Bộ quần áo ướt trên người anh cũng cần thay ra không thể để lâu hơn nữa.

Nó chạy ra ngoài với hi vọng sẽ tìm được một số cây thuốc có thể cầm máu. May mắn cho nó cách hang núi không xa có một vườn chuối đang độ chín rộ. Nó dùng chính con dao của Một Mắt cắt lấy những tàu lá chuối to nhất, những tàu lá này có ý nghĩa rất quan trọng.

Tiếp theo nó chọn những cây chuối mới mọc còn thấp và cắt lấy những búp lá chuối còn non. Hạ Vi không quên hái vài quả chuối chín thơm lừng cầm về hang. Những quả chuối này sẽ cung cấp thêm năng lượng cho nó và anh sau một đêm mệt mỏi.

Cả đi lẫn về nó chỉ mất có vẻn vẹn mười phút. Khi nó về đến nơi nó bắt tay vào làm những việc mà nó cho là cần thiết để bảo toàn tính mạng cho Gia Anh.Việc đầu tiên nó cần làm là lột bỏ bộ quần áo ướt sũng nước của anh, mùa đông mà mặc quần áo ướt thì chẳng khác gì tự sát đối với người đang bị cảm. Quần áo trên người nó đã ướt hết nhưng ít nhất nó không bị thương nên không quá quan trọng.

Nhưng Gia Anh là một người bị thương. Với số lá chuối nó mang về nó trải thành một chiếc chiếu tự nhiên bên đống lửa chỉ chừa lại có một tàu to nhất. Sau đó nó đặt Gia Anh vào đó để tránh không nằm trực tiếp xuống nền đất lạnh giá.

Chiếc áo của Gia Anh dễ dàng bị nó cởi bỏ, nhìn thân hình của anh khác xa so với tưởng tượng của nó. Không còn là một dáng vẻ thư sinh mà là một thân hình cân đối tuyệt mĩ, không gầy ốm tong teo nhưng cũng không phải cơ bắp cuồn cuộn. Có lẽ sẽ là một cơ hội tốt cho những cô nàng háo sắc nhào đến nhưng nó không như vậy. Nó không hề có tâm tư thưởng thức dáng người của anh mà là nó đau lòng. Nó đau lòng khi nhìn đến những vết sẹo lớn nhỏ không đồng đều trên người anh. Những vết sẹo tuy đã mờ đi nhiều lắm nhưng nó cũng là người tập võ sao lại không hiểu mức độ nặng nhẹ của những vết thương này. Rốt cuộc, một năm qua anh đã sống như thế nào mà để bản thân mình lại có nhiều vết thương đến vậy? Đau lòng đấy nhưng nó không thể chần chờ thêm nữa, mỗi phút trôi qua tính mạng của anh thêm một phần nguy hiểm.

Giải quyết xong cái áo nhưng còn cái quần thì là một vấn đề khá hóc búa. May mà nó để lại một tàu lá chuối. Nó dùng chiếc lá đó để đắp lên người Gia Anh và dễ dàng cởi bỏ chiếc quần mà không cần rơi vào tình huống đỏ mặt tai hồng. Bộ quần áo ướt đã được cởi bỏ, nó mang đến bên đống lửa để hong khô.

Giờ là xử lí vết thương của anh. Nó nhai giập những búp chuối non để lấy nước và giúp anh uống bằng cách không thể hay ho hơn là đặt môi mình lên môi của anh cứ như phim điện ảnh vậy nhưng chẳng có cách nào khác vì bản thân anh không có khả năng tự uống vào. Cứ như thế cho đến những búp chuối cuối cùng. Nó dùng bã của những búp chuối ấy đắp lên vết thương sau đó băng vết thương ấy bằng một miếng vải nhỏ xé từ cái áo của Gia Anh.

Nó biết công dụng cầm máu của búp chuối non trong một lần đọc sách y học. Qủa nhiên chỉ một lát sau máu đã ngừng hẳn. Lúc này nó mới tạm yên tâm và ăn một vài quả chuối để bình định cái dạ dày đang biểu tình.

Nó ngồi nhìn Gia Anh ở đó và tự hỏi có thật là anh đã nhẫn tâm đến mức ra tay ám sát ba nó không? Nó ngồi như vậy đăm đăm suy nghĩ về ân oán của hai gia đình. Trời gần sáng thì Gia Anh lại lên cơn sốt rét và ngọn lửa không đủ để sưởi ấm cho anh. Cả thân hình co quắp vì lạnh, miệng vẫn không ngừng gọi tên nó. Nó không ngờ Gia Anh khi hôn mê mà vẫn gọi nó.

Nhìn đi nhìn lại nhưng trong hang không có gì sưởi ấm cho Gia Anh cả. Cứ như vậy không khéo anh sẽ chết trước khi nó mang Gia Anh và chịu tội trước mặt ba nó.

Không còn cách nào khác nó mím môi lại và những cúc áo trên người nó dần dần được cởi ra. Nó nằm xuống cạnh Gia Anh và ôm anh thật chặt từ phía sau mong nhờ thân nhiệt của mình mà anh sẽ ấm lên đôi chút. Những cơn run thưa dần rồi ngưng hẳn, nó đã thành công trong việc giữ ấm cho anh.

Từ lúc ấy cho tới sáng nó và anh có một giấc ngủ yên bình. Nhưng ngoài kia đảo Thiên Đường không yên bình chút nào cả. Độc Long, Ngọa Long và cả Một Mắt lật tung từng góc phố lên tìm hai người kế thừa hàng đầu của đảo Thiên Đường. Không một ai tìm được một chút dấu vết nào cả.

Trụ sở của tập đoàn Ngọa Long – Giang Thiếu Du đang báo cáo với một người đàn ông qua điện thoại:

“ Ông chủ, mọi việc đã ngoài tầm kiểm soát, cả hai người đã biến mất không chút dấu vết.”

“ Sao lại như vậy? Cậu nói rõ ra đi.”

“ Là thằng nhóc đó đã xô ngã Hạ Vi xuống sông khi hai bên giao tranh tại bờ sông Rex”

“ Ta đoán hai đứa nó đang ở cùng nhau, hãy cho người tìm chúng đi. Biết đâu đây là cơ hội tốt cho kế hoạch bấy lâu của ta. ”

“Vâng, tôi sẽ cho người đi tìm trước khi họ rơi vào tay của Một Mắt”

“ Không cần, ta muốn chúng bị Một Mắt bắt được và chúng ta chỉ cần đảm bảo an toàn cho người của ta thôi. Rõ chưa?”

“ Vâng. Tôi sẽ thu xếp theo những gì mà ông muốn.”

Không ai biết rõ người đàn ông mà Giang Thiếu Du đang nói chuyện qua điện thoại là ai. Mà đúng hơn hắn chỉ liên lạc với ông chủ của mình khi ở văn phòng của mình khi không có ai.
Những tia nắng đầu tiên nghịch ngợm nhảy múa trên tán lá và những tiếng chim lảnh lót báo hiệu ngày mới đã bắt đầu. Trong hang núi Gia Anh đã tỉnh giấc nhưng vẫn không dám động đậy vì sợ phá đám giấc ngủ của nó. Đã hơn một năm anh mới có thể ở bên, thật gần nó đến như vậy.

Hơi thở nóng ấm của nó phả vào gáy khiến Gia Anh không thể kìm nổi lòng mình mà quay lại đối diện với nó. Khuôn mặt của nó, chưa một lần phai nhạt khỏi tâm trí anh nhưng giờ đã chững chạc hơn, không còn non nớt nữa mà là một vẻ đẹp quyến rũ đến cực điểm.

Một vài lọn tóc lòa xòa trước chán làm vẻ đẹp của nó càng mềm mại và thuần khiết. Gia Anh đã bị nó mê hoặc đưa tay ra vén gọn lại những sợi tóc ấy. Mái tóc tuy ngắn nhưng vẫn lưu lại mùi hương quen thuộc, mùi oải hương ngọt ngào, dịu dàng khiến anh không thể rời tay khỏi mái tóc của nó.

Vô tình như vậy Gia Anh đã khiến nó tỉnh dậy, mất ba giây đứng hình sau đó nó hét ầm lên sau đó bật dậy và quay lưng lại phía Gia Anh

“ Đồ dê xồm! Nhìn cái gì hả?”

Mặc cho mặt nó đang chuyển sang màu quả cà chua, anh nhẩn nha buông từng chữ từng chữ như cả một khối núi đè thẳng lên người nó:

“ Lady, Your body perfect!”
 

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Chương 16 Hiểm cảnh
Nó đã mặc xong cái áo của mình và quay sang mắng anh không tiếc lời:

“ Anh là đồ khốn, đại háo sắc, đại đê tiện…”

Gia Anh vẫn trong tư thế “ lá chuối che thân” chớp chớp mắt nhìn nó với dáng vẻ “ ngây thơ con nai tơ”.

“ Ai háo sắc? Là tôi lột quần áo của em hay là em lột quần áo của tôi đây? Ôi trời, còn đâu là công sức mười chín năm mặc quần áo, giữ gìn trinh tiết của tôi nữa.”

Đến nước này thì mặt mũi nó đỏ tưng bừng và không còn cách nào khác nó chạy ra ngoài bỏ lại Gia Anh trong hang núi với câu nói ngắn gọn.

“ Anh im đi, mặc quần áo vào. Tôi ra ngoài kiếm chút đồ ăn. Đừng có mà bỏ trốn.”


Ra ngoài nhờ khí trời mát mẻ mà mặt nó dần dần bớt đỏ. Dưới ánh sáng mặt trời nó dễ dàng hái được chút nấm màu sắc không sặc sỡ mà nó có thể khẳng định là không có độc. Thêm những quả trứng trong tổ chim mà nó tìm được nữa là có bữa sáng tương đối thịnh soạn, đảm bảo đủ chất dinh dưỡng cho hai người.

Lúc này nó mới thật sự thấy biết ơn ba nó đã huấn luyện cho nó cách sinh tồn tại điều kiện hoang dã. Nếu ông nuông chiều nó không khéo nó đã là một cô tiểu thư vô dụng chỉ biết khóc lóc rồi.

Khi nó trở về thì anh đã mặc lại quần áo nghiêm chỉnh nhìn nó. Trước nay chưa lúc nào anh lại đùa giỡn với nó nhưng sau một thời gian xa cách không có sự giám sát của Trịnh Luân anh chỉ mong có thể nhìn thấy nụ cười của nó. Để sau khi rời khỏi đây, trở về thế giới ngoài kia anh lại phải xa nó. Anh yêu nó vô cùng nhưng anh phải xa nó vì anh không muốn nó lại bị cha anh làm tổn thương một lần nữa. Đôi khi chính tình yêu làm cho những người trong cuộc trở nên mù quáng, ngốc nghếch. Họ cho rằng những việc mình làm đều là vì đối phương nhưng lại không thử hỏi xem đối phương có nguyện ý tiếp nhận những hi sinh đó hay không?

Không nói không rằng, nó bắt đầu vào việc làm bữa sáng. Đầu tiên là đốt một đống lửa thật lớn sau đó vùi những quả trứng đã được bọc bởi lớp đất sét mỏng vào đống than hồng. Còn những cây nấm thì được nó khéo léo đặt lên một tảng đá đã được rửa sạch kê trên đống than. Gia Anh ngây người nhìn nó, người con gái mà anh yêu đã trưởng thành rồi. Đáng lẽ anh nên vui nhưng ngược lại cảm thấy lòng mình thấy mất mát. Nếu không phải tình yêu của anh dành cho nó thì có lẽ nó sẽ có một đời bình yên.

Ngay sau đó mùi nấm chín thơm phức đã khiến anh cảm thấy đói bụng. Nhẹ nhàng bóc những quả trứng nướng đưa cho anh nó chỉ nói:


“Anh ăn đi rồi chúng ta sẽ trở về thành phố. Tôi không muốn mang tiếng là ức hiếp người khác trong lúc hoạn nạn. Chúng ta còn rất nhiều chuyện để nói với nhau. Lần này đừng mong tôi sẽ lương tay”

Gia Anh nhìn nó ánh mắt vớ ibao câu hỏi nhưng không nói lên lời. Nó hầu như chỉ ăn nấm còn trứng dành hết cho anh. Nó không để Gia Anh nhìn như vậy nữa mà xoay lưng bước ra ngoài.

Trong lòng Hạ Vi cũng rõ là không thể ở bên anh vì rất có khả năng người ám sát ba nó chính là anh. Nhưng trong tim nó chưa một khắc nào quên được đoạn tình cảm nó dành cho anh. Nó không thể nhìn thấu rốt cuộc thì tình yêu có thể giúp nó hóa giải hận thù hay là càng yêu thì lại càng hận? Yêu và hận thật sự khiến nó thấy thật sự mệt mỏi, muốn buông bỏ tất cả nhưng vẫn còn một chữ Hiếu mà nó cần phải gánh trên vai.

Đâu là lối thoát cho mối tình oan trái của nó và anh?

Ở một nơi khác,

“Đại ca, chúng em tìm được hai người ấy rồi. Họ đang ở một hang núi gần bờ biển.”

“Chưa chết sao? Hừ! Sống giai quá vậy. Tao cũng không ngại tiễn chúng đoạn đường cuối cùng. Bảo mọi người chuẩn bị đi, lần này không được để chúng thoát. Ngày ta thành bá chủ của đảo Thiên Đường này không còn xa nữa” – Một Mắt cười nham hiểm và mơ về một tương lai sáng lạn của mình.

Một Mắt chưa lúc nào từ bỏ ý đồ xưng bá giang hồ của mình nhưng hiềm một lỗi hắn không có thể chống lại được cả hai dòng họ Trịnh Hạ. Căn bản hắn không có khả năng quang minh chính đại mà dành lấy nhưng đã lỡ đắc tội với nó và Gia Anh thì cũng không có cách nào khác được. Hoặc là tranh thủ cơ hội này mà ra tay nếu không hắn sẽ rất thê thảm về sau.

Đã nghĩ là phải làm, rất nhanh chóng đám người Một Mắt đã chặn đầu được Hạ Vi và Gia Anh đang trên đường trở về trung tâm đảo. Hai người không chút hoảng hốt và lo lắng khi có cả đám người vây quanh mình. Không hổ danh là những người được đào tạo để kế nghiệp của hai dòng họ lớn.

Hạ Vi nở một nụ cười lạnh khiến cho ngay cả Một Mắt cũng thấy bất an:

“Một Mắt, có phải ông không muốn sống nữa? Nếu ông thấy như vậy ta có thể giúp nhưng chỉ là đâu cần phải huy động nhiều người như vậy?”

Gia Anh cũng nhàn nhạt tiếp lời:

“Nếu ông suy nghĩ lại thì tôi sẽ tha cho ông đường lui.”

Nói xong anh còn dùng tay mơn man con dao nhỏ trong tay, hệt như một con quỷ khát máu khiến cho đám người của Một Mắt rùng mình và vô thức lùi lại một khoảng cách khá xa.

Gia Anh tranh thủ mà nói nhỏ với nó

“Tôi không biết chúng ta có bao nhiêu ân oán nhưng tạm thời phải cùng nhau đối phó với đám người này đã. Cùng nhau sống sót rời đây mới có cơ hội để nói rõ ràng. Em đã trưởng thành chắc hẳn cũng rõ thiệt hơn như thế nào đúng không?”

“Hừ, trước mặt tao mà liếc mắt đưa tình được. Chúng mày đâu? Lên! Đưa chúng nó xuống âm ti mà tiếp tục nói chuyện yêu đương.” – Không để cho Hạ Vi kịp phản ứng Một Mắt đã ra lệnh cho bọn đàn em xông lên.

Lưu lại bên người hắn chỉ có vài tên có vẻ như có địa vị và mấy thằng thân cận.Tình hình vô cùng hỗn loạn, bình thường Gia Anh có thể dễ dàng đối phó đám người này nhưng hiện tại anh đang bị thương nên chống đỡ rất chật vật. Chả mấy chốc miệng vết thương lại toác ra và sau đó tiếp tục chảy máu. Hạ Vi khá hơn đôi chút, không phải là nó chưa từng trải qua thực chiến nhưng dù sao thì sau một đêm trong điều kiện màn trời chiếu đất thì cũng có chút uể oải. Một Mặt chỉ đứng nhìn đám hỗn chiến trước mặt, hai người kia tuy có đôi chút mệt mỏi nhưng vẫn rất lợi hại. Đàn em của hắn đã bị thương hơn phân nửa nếu cứ tiếp tục thì chỉ có một kết quả là cùng nhau đi gặp Diêm Vương.

Hắn nở một nụ cười âm hiểm, ra lệnh cho thằng thân cận đứng bên cạnh

“Mày còn đứng đấy à? Phải đợi tao dạy cho phải làm gì à? Theo tao bao nhiêu năm mà chẳng khôn ra tí nào cả.”

“Dạ, em làm ngay đây ạ,” – gã đó khúm núm mà nghe lệnh của Một Mắt

Trong chốc lát xuất hiện một làn khói thuốc mê cực mạnh tất cả đều ngã vật ra đất trừ có Một Mắt và mấy thằng đàn em mang mặt nạ là thoát khỏi cảnh bất tỉnh nhân sự.

“Mang chúng nên xe đi. Ta không tin thiếu hai người này đảo này không loạn.”

Nó và Gia Anh bị mang nên xe và đưa đến một căn cứ bí mật của Một Mắt. Sau đó không lâu thì nhóm người của Thiếu Du, Triết Vũ cũng tới nhưng chỉ phát hiện ra vài thi thể chưa được mang đi chứ tuyệt nhiên không có chút dấu vết gì về nó và Gia Anh. Thiếu Du không thể ngờ được Một Mắt lại hành động lỗ mãng như vậy. Gần như cùng lúc Kay cũng mang theo người của Độc Long tới nơi nhưng chỉ thu được đáp án giống như Thiếu Du.

“Anh Du, có điện thoại của anh này”- một người đưa cho Thiếu Du điện thoại

“Alô, ông chủ ạ. Chúng tôi khi tới nơi đã không thấy hai người kia đâu cả. Giờ phải làm sao đây ạ?”

“Không cần vội, ta đã biết tung tích của họ. Mang người đến đường XX ngõ YY. Nhớ là phải đợi ta tới mới được hành động. Nếu làm hỏng kế hoạch của ta thì đừng trách ta phạt nặng”

“Vâng”

Bên kia Kay cũng nhận được chỉ thị tương tự. Không ai nói gì cùng tiến về một địa điểm.

Tại một căn hộ cao cấp trong thành phố.

“Đi thôi, ta phải dạy cho lão Một Mắt ấy một bài học. Dám ra tay ngay trước mũi của ta.” – Không ai khác vào đây chính là Trịnh Luân.

Tại một nhà kho đường XX ngõ YY.

“Gọi hai đứa nó dậy cho tao?” – Một Mắt lấy chân đá đá vào hai người bịtrói chặt như gói bánh chưng nằm dưới sàn. Đó chính là nó và Gia Anh

“ÀOOOOOOOOOOOOOOO” – một chậu nước lạnh buốt dội thẳng vào mặt hai người.

Hai người từ từ mở mắt ra mất gần một phút mới có thể nhận thức được tình hình.

“Lão già, còn không mau thả ta ra?”- Hạ Vi lên tiếng

“Tao sẽ thả mày ra nhãi con ạ. Nhưng trước ấy mày phải đồng ý với tao một điều kiện…”

“Cho ông một cơ hội chết được toàn thây đúng không?” – Hạ Vi không đợi hắn nói xong đã chen vào. Dù sao cũng là chín phần chết một phần sống thì tại sao lại không chọc cho lão Một Mắt tức chết chứ.

“Bốp” – một âm thanh vô cùng thanh thúy vang lên trong nhà kho. Trên gò má của nó xuất hiện một vết đỏ in đầy năm ngón tay của hắn. Từ khóe môi nó tràn ra một dòng máy nhỏ đủ thấy hắn ra tay mạnh cỡ nào.

Gia Anh từ nãy vẫn im lặng nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo so với băng giá ở Nam Cực chỉ có hơn mà không có kém. Người con gái mà anh yêu thương lại bị ức hiếp ngay trước mắt mà anh không thể làm gì được. Giống như lúc trước nó bị chính cha ruột anh lừa dối mà không cách gì bảo vệ nó được.

Gia Anh gầm lên, đã hoàn toàn không kiểm soát được giọng nói của mình:

“Ông có thôi ngay đi không, là một thằng đàn ông muốn chứng tỏ bản lĩnh sao lại không ra ngoài tung hoành mà ở đây bắt nạt một người phụ nữ yếu đuối?”

“Chết đến nơi rồi mà còn làm ra vẻ anh hùng cứu mĩ nhân. Nghiệp lớn ai chẳng muốn xây dựng? Chúng mày chết đến nơi rồi còn mạnh mồm? Toàn là cậu ấm cô chiêu, không phải lăn lộn giang hồ nhiều cớ sao chúng mày dễ dàng có được quyền đứng đầu Đảo Thiên Đường này? “

“Rốt cuộc ông muốn thế nào đây?” – nó lên tiếng hỏi, anh bị thương nhưng vẫn để ý tới việc nó bị người khác bắt nạt làm nó có đôi chút cảm động.

Dù sao thì cũng không thể ra khỏi đây an toàn được, sao không thử tìm hiểu mục đích của Một Mắt, biết đâu nó vẫn còn một cơ hội sống sót thì sao? Ba nó vẫn dạy nó khi kịch chưa hạ màn thì ta không thể đoán trướcđược mọi việc.

“ Thông minh lắm, không hổ danh là nữ chủ tịch trẻ tuổi nhất đảo Thiên Đường. Tao muốn mày ngay bây giờ viết giấy ủy quyền cho tao đứng tên tất cả cổ phần của tập đoàn Thái Sơn cho tao. Mày là người đứng đầu tập đoàn Thái Sơn nên chỉ cần nói một câu là xong. Còn là thằng nhóc thì tao không tin cha nó không đồng ý mọi điều kiện mà tao đưa ta trong khi tao đang nắm trong tay mạng sống thằng con trai độc nhất của hắn” – Hắn nói và trong ánh mắt như thể thấy được tương lai lấp lánh hoàng kim của mình.

Hạ Vi cười nhạt:

“Ông tự đắc quá rồi đấy, ông cho rằng ta sẽ đồng ý sao? Dựa vào gì mà ông đòi hưởng thành quả lao động vất vả suốt mấy chục năm qua của ba ta? Ông nghĩ là ta sẽ đồng ý dễ dàng thế sao? Cứ cho là ông nắm được điểmyếu của Trịnh Luân đi nhưng ông không nắm được điểm yếu của ta đâu”

Nó vốn dĩ đã mong có thể kéo dài thời gian để tìm cách thoát thân nhưngkhi nghe hắn nói muốn chiếm đoạt trắng trợn tập đoàn Thái Sơn thì nó không thể nhẫn nhịn được nữa. Tập đoàn là tâm huyết cả đời của ba nó, ông đã phải đánh đổi cả mồ hôi, nước mắt và máu để có thể gây dựng tập đoàn.

“Vi, em đừng chọc giận hắn nữa, không có lợi cho chúng ta đâu” – Gia Anh nói khẽ bên tai nó.

Anh không có cách nào để bênh nó được nhưng anh tận lực khuyên can nó không chọc giận Một Mắt nữa để nó khỏi bị hắn bắt nạt. Ngay lập tức nó nhìn thấy mặt của Gia Anh trắng bệch vì mất máu. Chỉ trong giây lát ánh mắt của nó đã thoáng dao động, biểu tình này của nó không thoát khỏi con mắt cú vọ của Một Mắt.

“Ai bảo mày không có nhược điểm?” – hắn hằn học cười cười nhìn Hạ Vi – “nó cũng chính là nhược điểm của mày” – hắn đá đá vào Gia Anh.

“Tao cho mày hai lựa chọn. Một là kí giấy ủy quyền cho tao và tao sẽ cho mày cùng nó một con đường sống. Hai là tao sẽ cho mày tận mắt chứng kiến nó chết một cách đau đớn trước mặt mày.”

“ Tôi với cô ấy chả có quan hệ gì cả….” – Gia Anh lo lắng nhìn nó.

Đã không giúp gì được nó thì cũng không thể trở thành gánh nặng cho nó được. Nhưng anh chưa nói xong thì đã bị nó cắt ngang.

“Ai bảo không có quan hệ gì?” – nó kéo dài và ngừng giữa chừng quan sát biểu hiện của Gia Anh, khuôn mặt anh hiện lên đôi chút mừng rỡ cũng đôi chút lo lắng.
 

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Chương 17 Yêu hay hận?

Không phải là trong tình huống này nó lại nhận anh là người nó yêu chứ? Như vậy chả khác gì đưa dao cho Một Mắt kề vào cổ nó cả. Sau khi nhìn thấy những biểu hiện sắc mặt hết sức đa dạng trên mặt Gia Anh nó thong thả nói tiếp:

“Không những không có quan hệ mà còn có một quan hệ vô cùng thâm sâu. Ấy là kẻ thù không đợi trời chung. Ông không phải là không biết tới chuyện này chứ? Nếu ngày hôm nay anh ta chết về tay ông có phải ta nên cảm ơn ông không ? Nhờ ông mà ta không cần phải tính toán xem phải làm thếnào mới giết được anh ta. Cảm ơn ông trước nhé!”

Nói rồi nó nở một nụ cười quỷ dị. Vết máu vương trên khóe môi càng khiến cho nó giống như một Nữ tử thần.

Anh đã hai lần rời bỏ nó, lần đầu là do ép bị ép buộc; nhưng lần thứ hai khi mà cả hai đang rất vui vẻ thì anh lại bỏ lại nó và ra đi mang theo nghi vấn về vụ ba nó bị ám sát. Yêu anh bao nhiêu thì nó cũng hận anh bấy nhiêu. Vừa rồi khi thấy anh quan tâm nó như vậy khiến trái tim nó lại khe khẽ rung động nhưng lý trí cho nó biết nó không thể yêu anh được nữa.

Giờ này người đứng đầu Thái Sơn tức là nó không thể theo tình cảm nhi nữ thường tình mà cư xử được. Nếu mất đi Thái Sơn thì chắc chắn Ngọa Long cũng sẽ không giữ được, nó không thể vì tình cảm của bản thân mà phá hỏng cơ nghiệp gần trăm năm của võ đường được. Thêm vào đó Một Mắt vốn là con người tham lam, làm việc không phân biệt phải trái nếu Thái Sơn rơi vào tay hắn thì không biết bao nhân viên của tập đoàn sẽ phải lâm vào cảnh khốn cùng.

“Thêm nữa, ai đảm bảo được ông sẽ cho ta ra khỏi đây an toàn khi đã có trong tay giấy ủy quyền? Có thể hôm nay ta được an toàn nhưng ngày mai ai dám khẳng định ông không lén lút tìm cách làm hại ta?” –

Nó không nóng, không lạnh tiếp tục nói như thể nơi này là địa bàn của nó vậy. Nó chỉ nói vài câu nhưng đã vạch rõ được âm mưu của hắn.

“Ha, thế mày nghĩ mày không kí giấy ủy quyền thì có thể toàn mạng ra khỏi đây sao? Nếu đúng như mày nói thì tao với mày cùng chơi một trò chơi. Tao giúp mày giết thằng này trước rồi tiễn mày lên đường.”

Một Mắt cười nhăn nhở rồi ra hiệu cho bọn đàn em lôi Gia Anh tới một góctrong nhà kho. Rất nhanh sau đó anh bị treo lênkhông, hai cánh tay bị trói phải chịu sức nặng của cả cơ thể làm chovết thương trên vai càng chảy nhiều máu. Tuy rất đau đớn nhưng anh không hề rên rỉ lấy một câu, làm một thằng con trai không thể bảo vệ người con gái mình yêu đã là một thất bại, tuyệt đối không thể để người con gái mình yêu thấy mình yếu đuối. Nếu lúc này mà anh tỏ ra yếu đuối dù chỉ một chút thôi thì sau này khi tất cả được làm sáng tỏ và anh có thể ở bên nó thêm lần nữa cũng không thể mang lại cho nó cảm giác được bảovệ.

“Trịnh Gia Anh hay tao nên gọi mày là Hades nhỉ? Đừng trách tao ác với mày, có trách thì trách ông bố của mày, trách mày đã sinh ra trong một gia đình như thế.”

Một Mắt nói với Gia Anh bằng một giọng hết sức cay độc. Hắn lấy chiếc roi da vụt từng roi vào người Gia Anh; anh vẫn cắn răng chịu đựng. Nó trân trân nhìn người con trai mà nó vừa nói là kẻ thù của mình đang bị hành hạ ngay trước mắt. Hạ Vi quay mặt đi nhưng đám đàn em của Một Mắt giữ chặt đầu nó không cho nó nhìn đi nơi khác. Nhắm mắt lại, một dòng nước mắt tràn ra từ khóe mắt của nó.

Bao kỉ niệm của nó và anh ùa về. Là cuộc gặp đầu tiên tại ngoại ô, là lần anh tỏ tình nó trong đêm pháo hoa. Là ngày gặp lại sau hai năm xa cách anh như người dưng đối mặt với nó. Là bài hát “Thiên thần không có cánh” mà anh tặng nó tại dạ hội. Là bảy ngày hạnh phúc của anh và nó trước khi ba nó gặp nạn. Tất cả như một bộ phim quay chậm lần lượt hiện lên trong trí óc của nó. Hạ Vi tự dặn mình phải quên đi nhưng thực ra nó chưa bao giờ quên được, chỉ nó khống chế trái tim mình bằng lí trí. Nhưng lí trí của nó thua rồi, nó yêu anh chứ không hận anh như nó vẫn mặc định. Tình yêu của nó dành cho anh như thể cây xương rồng, mãnh liệt, dai dẳng nhưng làm cho người ta đau đớn nếu cố ôm vào mình.

Nó không thể nhìn thêm được nữa,những giọt máu của anh vương trên sàn nhà ngày càng nhiều, nó sậm lại như thể là một đóa hồng đỏ rực đẹp mê hồn nhưng đầy mùi chết chóc. Vầng trán anh lấm tấm mồ hôi vì đau đớn. Từng roi từng roi vụt lên người anh biến thành vạn mũi kim châm vào ngực nó khiến nó nhức nhói, không thể thở được nữa.

“Dừng lại, đủ rồi. Ta thua rồi, ông dừng tay lại………” – nó dùng cái giọng khàn khàn để nói.

Giọng nói cuả nó khiến Gia Anh từ từ mở mắt ra nhìn nó. Khuôn mặt thanh tú của nó tràn toàn là nước mắt. Không còn đau đớn gì nữa, anh thấy nó vẫn là để ý tới anh, khiến anh vui lắm. Những đau đớn này đổi lại sự quan tâm của nó dành cho anh là xứng đáng.

“Vi, em đừng khóc nữa. Không ai nói với em là khi em khóc thì nhìn em rất xấu sao?” - anh nói với nó như vậy.

Luôn là cái kiểu nói khiến nó ngừng khóc như mọi khi. Nhưng giờ là lúc nào rồi mà anh vẫn nói như vậy được?

“Sao? Hắn không phải là kẻ thù của mày sao? Giờ sao lại thương xót cho hắn vậy?”

“Ta đồng ý, mang giấy lại đây!” – nó nói, phải làm như vậy để cứu anh. Với bản tính của Một Mắt thì chắc chắn hắn dám nói dám làm.

“Ba à, con xin lỗi, con gái bất tài không thể giữ sản nghiệp được cho ba ngay lúc này. Nhất định con sẽ tìm cách đoạt lại sau nhưng hiện tại con cần làm thế này vì người ấy. Xin ba tha thứ cho đứa con bất hiếu.” – nó nhủ thầm trong lòng như vậy.

“Mang những giấy tờ tao đã chuẩn bị sẵn lại đây” – hắn ta ra lệnh – “Nếu ngay từ đầu ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì cô em đâu có phải chịu thiệt?”

Đổi giọng rất nhanh, Một Mắt dùng tay nâng cằm của nó lên.

“Nhìn thì cũng thanh tú, quả thật là đệ nhất mĩ nhân của đảo Thiên Đường. Hay là về làm bà xã của ta đi, ta sẽ không bạc đãi cô em đâu. Hahaha”

Nó nghe cái giọng buồn nôn của hắn nhưng không nói lại bất cứ câu nào chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng khinh thường. Nó không cãi nữa vì nó biết giờ này cơ thể của anh không thể chịu thêm bất cứ sự hành hạ nào của hắn.

Gia Anh nhìn hắn bằng ánh mắt đầy căm hận, hận không thể chém hắn thành trăm mảnh cho hả giận. Hắn vũ nhục người con gái mà anh yêu thương. Bàn tay bẩn thỉu của hắn lại dám chạm vào khuôn mặt nó. Ngay cả bản thân anh còn thấy mình thật bẩn không xứng với, hắn làm sao có đủ tư cách làm thế với nó.

Trước đó, nó còn có chút lợi thế nhưng khi nó nhận thua thì nó hoàn toàn bất lợi. Anh và nó đều nằm trong tay hắn, chỉ có thể thử vận may của nó.

“Ta sẽ kí vào giấy ủy quyền này nếu ông chấp nhận thả anh ấy ra, anh ấy đã yếu như vậy rồi sẽ chẳng đi đâu được xa cả. Cùng lúc chống lại cả hai họ Trịnh Hạ không phải là một quyết định khôn ngoan đâu. Chi bằng sau khi khống chế được thế lực nhà ta ông mới chống lại nhà họ Trịnh? Chẳng phải như vậy nhất cử lưỡng tiện?” – nó cố gắng dùng cách thuyết phục hắn tha cho anh. Nếu trong hai người chỉ có một người được sống thì nó hi vọng đó là anh.

Hắn nghe cũng bùi tai, nhưng hắn thấy vẫn chưa đủ.

“Cô em cứ kí đi rồi chúng ta nói tiếp.” – hắn tự tay cởi trói nhét chiếc bút vào tay nó ép nó phải kí vào văn bản đã được chuẩn bị từ trước.

“Có phải ta kí rồi thì ông sẽ thả anh ấy?” – nó vừa nói vừa kí vào tập giấy.

Chốc lát đã hoàn thành.

“ Giờ thì thả anh ấy đi được rồi đấy”

“Làm gì có chuyện dễ dàng thế? Cô em đã quên vừa nãy cô em còn cứng đầu cứng cổ lắm rồi à? Vì cô em và thằng nhãi mà ta đã thiệt mất bao nhiêu đàn em không? Cô em phải đền bù cho ta chứ? Nó cũng vậy.” – hắn nheo nheo mắt nói.

“Ta đã thành người trắng tay làm gì còn có khả năng đền cho ông? Ông nói xong nuốt lời không xứng làm anh hùng.”

“Ai bảo không có? Chỉ cần cô em làm ta vui vẻ là ta đồng ý thả hắn đi.”

Hắn nhìn vào cơ thể tràn đầy sức sống thanh xuân của nó mà thèm khát. Rất nhanh nó bị tiêm cho một liều thuốc gì thì bản thân nó cũng không biết. Gia Anh đã được thả xuống nền nhà kho do lúc trước nó yêu cầu. Anh bị hai thằng đô con giữ chặt không thể vùng ra được, anh chỉ còn sức để tỉnh táo.
Một Mắt cười như điên dại nói:

“Trịnh Gia Anh, hơn hai mươi năm trước tao tận mắt nhìn thấy người con gái mà tao yêu nhất bị cha mày chiếm mất. Hôm nay, tao sẽ cho con trai của hắn chứng kiến tao chiếm đoạt đời con gái của người nó yêu nhất. Hahahaha……”

Thuốc đã ngấm, nó bắt đầu thấy nóng. “ Nóng, nóng quá…..nóng…….”. Tự tay nó cởi bỏ chiếc áo ngoài, rồi tới chiếc áo chỉ còn ba chiếc cúc. Một khoảng vai trần của nó lộ ra. Anh lạc giọng đi hét lên:

“ Vi, em dừng lại đi,……Vi”

Nó nghe anh gọi nhưng không thể khống chế được mình bởi tác dụng của thuốc.

“Gia Anh, em khó chịu quá, nóng quá….”

Một Mắt nhìn thấy thân hình nóng bỏng của nó thì dục vọng tràn ngập mắt hắn. Lũ đàn em cũng nhìn nó đầy thèm thuồng

“Chúng mày nhìn cái gì mà nhìn? Yên tâm, đây là liều cao nên khi tao thỏa mãn sẽ cho chúng mày hưởng sái…”

Một Mắt đè nó ra sàn. Nó biết người đàn ông trước mặt nó không phải là anh nhưng một cảm giác trống rỗng, ham muốn đã khiến nó vòng tay qua cổ của hắn. Đến đây thì Gia Anh không thể chịu được nữa, người con gái mà anh yêu nhất bị làm nhục ngay trước mắt mà anh không có cách gì để bảovệ. Do anh mà nó mới lâm vào bước đường này. Lòng anh chết lặng khi nhận ra chính tình yêu của anh và nó đã làm cho nó phải chịu đựng rất nhiều.

Nhưng Một Mắt chưa kịp cởi quần thì hắn đã đi gặp Diêm Vương nhờ mộtviên kẹo đồng ngay giữa trán. Người ra tay chính là Kay. Sau đó một người con gái ôm lấy nó, choàng cho nó chiếc áo khoác kín kẽ, không ai khác đó chính là San San người đã mất tích tối hôm trước. Nó chỉ kịp nói: “Gia Anh đang nguy hiểm….” trước khi lịm đi trong vòng tay của San San.
 

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Chương 18 Bên nhau trọn đời
Ba ngày sau, tại bệnh viện Yale.

Nó vẫn không thể tin được mọi chuyện. Hạ Vi đang ngồi đối diện với giường của bệnh của Gia Anh chăm chú gọt táo cho anh. Anh thì nhìn nó ngẩn người, nở nụ cười đẹp mê hồn.

“Vi, em nói xem có phải anh đang mơ không? Cuối cùng thì mình đã có thể ở bên nhau mà không còn phải nghĩ tới thù hận nữa?” – anh vẫn không tin vào chuyện này.

“Á á á đau…… Em làm gì thế? Anh đang là bệnh nhân đấy nhé” – anh nói rồi xoa xoa vào bên má bị nó nhéo .

“Đấy, biết đau thì tức là không phải anh đang mơ. Đây là sự thật ngốc ạ!” – nó nói rồi lấy dĩa xiên một miếng táo đút cho anh ăn.

“Ê hèm…. Xin lỗi hai con, nhưng con dâu à. Con đừng có gọi thằng con trai duy nhất của ta là ngốc đi. Không phải sau này nếu hai đứa có con thì ta lại có cháu trai cũng ngốc mất…”

Ai lại gọi nói là con dâu? Đáp án chỉ có một dĩ nhiên là Trịnh Luân, ba của Gia Anh lên tiếng khi vừa mới đặt chân tới cửa phòng bệnh.

“Á á sao bà đánh tôi? Tôi nói sai sao? Không phải sớm muộn gì thì Vi cũng gả vào nhà chúng ta hay sao?” – Trịnh Luân bị một vị phu nhân vô cùng xinh đẹp cốc đầu.

“Đường đường là bang chủ của Độc Long lại bị một người phụ nữ cốc đầu. Chuyện này mà đồn ra ngoài sẽ thành truyện cười hay nhất trong năm cho coi… Haha”

Một vị đàn ông trung niên cũng cười hào sảng khi nhìn thấy cảnh đó.

“Ai nói ông có một thằng con trai hử? Triết Vũ mà nghe thấy thì khôngbiết thằng bé sẽ buồn thế nào đâu.” – người phụ nữ vẫn chau mày nhìn Trịnh Luân mà nói.

Nó và Gia Anh nhìn thấy ba người cười nói vui vẻ cũng thấy ấm lòng.

Khi nó tỉnh lại cũng mắt tròn, mắt dẹt khi nhìn thấy ba khuôn mặt đang chăm chăm nhìn nó. Một người phụ nữ lạ, Trịnh Luân và người cuối là người ba đáng mến của nó.

Nó cứ ngỡ là ba nó đã bình phục nhưng không phải, tất cả là do ba nó đã dựng nên vụ tai nạn xe. Việc ông chọn ngày dựng nên vụ tai nạn trùng với ngày anh rời bỏ nó lần thứ hai chỉ là sự trùng hợp. Về tên báo tin cho nó khi nhìn thấy Gia Anh gần hiện trường vụ tai nạn của ba nó là một sự bịa đặt cảu Một Mắt. Hắn muốn gây sự bất hoà thêm sâu sắc.

Ba nó biết rằng nếu còn một ngày ông ngồi trên ghế đường chủ của Ngọa Long thì oán hận của Trịnh Luân cũng sẽ không nguôi một ngày. Thông qua Thiếu Du nên ông vẫn có khả năng giúp nó khống chế mọi chuyện, thêm nữa là ông cũng tin vào khả năng của nó để phát triển tập đoàn và võ đường.

Cũng phải nói thêm về Kay, đó là người mà ông cài vào Độc Long nhằm giúp đỡ Gia Anh. Ông biết Gia Anh là người con trai nó yêu nhất, ông không thể khoanh tay đứng nhìn Gia Anh đi vào chỗ chết lúc anh đồng ý tham gia khóa huấn luyện “ Đế vương địa ngục” của Trịnh Luân. Nếu anh chết đi thật thì nó sống cũng chỉ như cái xác không hồn. Hơn nữa hận thù hai nhà Trịnh – Hạ chỉ đến từ phía Trịnh Luân chứ ông luôn không muốn đối đầu với ông ta. Gia Anh là đứa con trai của ông ta, ông không muốn đến cuối đời Trịnh Luân lại lẻ loi một mình.

Về phần người phụ nữ kia chính là mẹ của Gia Anh, chính Gia Anh đã nhờ Thuận Phong đi điều tra về thân thế của mình một lần nữa. Theo những gì anh được biết trước đó thì vốn dĩ mẹ anh là sư muội của ba nó và ba anh, con gái của đường chủ của Ngọa Long đời trước.

Ngày mẹ anh vào viện sinh ra anh vốn dĩ cha anh đang phải thay võ đường Ngọa Long đi thi đấu vì vậy mà ba nó đã cùng vào viện với mẹ anh.Nhưng có điều kì lạ là sau khi sinh một ngày người phụ nữ đó đột nhiên biến mất, khi cha anh nhận được tin tức đó đã mất tinh thần thi đấu vàvì bắt buộc phải thắng mà cha anh đã sử dụng doping, nhưng việc này đã bị phát hiến khiến cho cha anh bị tước quyền thi đấu khiến Ngọa Long mất hết thể diện.

Ba tháng sau ấy, cha của Hạ Vi đã mang lại thành công cho Ngọa Long chính vì vậy mà ông giành đường chiếc ghế đường chủ còn Trịnh Luân thì bị đuổi khỏi Ngọa Long. Trong việc này cha anh luôn giữ hiềm khích và cho rằng vợ mình bị ba Hạ Vi hại chết, tất cả những thất bại của bản thân mình là do cha của Hạ Vi sắp đặt sẵn.

Gia Anh đưa ra nhận định có sự hiểu nhầm ở đây và đã nhờ Thuận Phong điều tra về chuyện năm xưa. Kết quả thật bất ngờ, sau khi sinh anh một ngày thì mẹ anh nhận được thông báo của bệnh viện về kết quả chuẩn đoán bà bị ung thư máu. Không đợi xét nghiệm lại bà đã tự mình bỏ sang Mỹ muốn tìm một nơi để ra đi trong im lặng không khiến cha anh đau lòng mà không hề biết rằng kết quả đó không chính xác.

Phải rất vất vả Vũ Phong mới thuyết phục được bà quay về vì năm xưa bà bỏ đi như vậy luôn luôn lo lắng Trịnh Luân đã có người phụ nữ khác, không còn yêu mình nữa. Và một kết quả khiến người ta ngây người là bà không phải sinh ra duy nhất mình Gia Anh mà là sinh đôi, người em ra đời sau anh vài phút đã bị đánh cắp mà không ai hay biết, chính bản thân bà cũng không biết do bà quá yếu nên sinh mổ.

Những bác sĩ đã bị người đánh cắp mua chuộc để nói rằng bà sinh một mình Gia Anh. Kẻ đánh cắp không ai khác chính là Một Mắt người luôn yêu thầm mẹ Gia Anh, hắn muốn nuôi dưỡng người con này trở thành người chống lại chính cha đẻ mình nhưng không ai ngờ được bà bảo mẫu già được thuê để bế đứa trẻ đã biết mọi chuyện và âm thầm mang nó đến trước cửa của Trịnh gia đặt ở đó. Bà không nói ra thân phận của đứa trẻ vì nói ra cũng không ai tin, chỉ hi vọng nó có thể lớn lên bên cạnh gia đình mình. Chính ông Thành đã nhận nuôi đứa trẻ ấy để mong phần đời về già của mình bớt cô quạnh. Nó mang tên Lý Triết Vũ mà giờ phải gọi là Trịnh Triết Vũ.

Ba tháng sau, tại khách sạn lớn nhất của Đảo Thiên Đường người ta chứng kiến một tiệc cưới xa hoa đến cực điểm.

Không khí trong sảnh chính của khách sạn đang vô cùng huyên náo thì đột nhiên tĩnh lặng không một âm thanh nào phát ra. Trên cầu thang xuất hiện một cặp Kim Đồng – Ngọc Nữ khiến cho đám người tới dự tiệc mải ngắm nhìn tới mức quên cả hít thở.

Cô gái mặc váy cưới trắng hở ra bờ vai tròn trắng, chiếc cổ cao cao và tôn lên khuôn ngực đầy đặn. Chiếc váy trắng được may từ tơ lụa cao cấp mềm mại, khéo léo khoe ra những đường cong nữ tính, vô số viên kim cương nhỏ được đính lên váy không quá phô trương mà vẫn tôn lên sự quý phái của người mặc. Chân váy được xẻ tà khéo léo khoe ra đôi chân đẹp như tạc của cô khiến không ít người đàn ông phải ghen tị với chàng trai đứng bên cạnh. Đặc biệt cô không hề mang một chiếc vòng cổ sang trọng đi kèm mà chỉ đeo một chiếc vòng có thiên sứ với đôi cánh bạc, đơn giản mà tinh tế. Những lọn tóc được tạo kiểu tỉ mỉ ôm lấy khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt màu hổ phách lóng lánh nước ôn nhu mà tràn ngập hạnh phúc. Khi cô cười, môi anh đào chúm chím càng thêm kiều mị. Khiến cho mọi ngườiđàn ông sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được nụ cười ấy của cô.

Đó chính là Hạ Vi. Đương nhiên người nó lấy làm chồng cũng khiến cho không ít con gái than khóc vì đời đã mất đi một anh chàng độc thân cực phẩm. Khuôn mặt tuấn tú, khí chất cao nhã của một hoàng tử, Gia Anh mặc trên người bộ Tuxedo màu trắng đang đỡ tay nó xuống cầu thang. Ánh mắt anh vẫn không rời nó dù chỉ một khắc. Cuối cùng anh đã có thể ở bên bảo vệ, chăm sóc, chiều chuộng yêu thương nó cả đời mà không ai ngăn cản.

Một khắc ở bên nó là một khắc khiến anh thấy hạnh phúc. Anh thấy bực tức khi người con gái của mình lại có sức hút quá đáng, lẽ ra anh không nên để nó mặc chiếc váy cưới này, những nét đẹp của nó chỉ mình anh mới có quyền ngắm nhìn.

Cả đại sảnh vỡ òa khi nhìn thấy thêm hai cặp đôi cũng đang tiến xuống nữa. Đó là Triết Vũ và Minh Huyền,Thuận Phong với Mỹ Linh. Hai cặp đôi này cũng là yểu điệu thục nữ, nam tử xuất kiệt, tài tử xứng giai nhân. Mỹ Linh mặc chiếc váy cưới màu xanh nữ tính vô cùng nhẹ nhàng, thanh tao, Minh Huyền lại diện một váy cưới màu hồng mang lại cho cô vẻ đẹp ngọt ngào, thơ ngây. Hai anh chàng đi cạnh không kém Gia Anh một chút nào cả.

Những người đến dự đám cưới này đã được chứng kiến một đám cưới có một không hai tại đảo Thiên Đường, dù là hôn nhân của các gia tộc lớn trên đảo nhưng đó không phải là hôn nhân sắp đặt hay hôn nhân liên mình mà là hôn nhân dựa trên tình yêu.

Quả thật là song hỉ lâm môn đối với hai nhà Trịnh, Ngô. Trịnh Luân cười hớn hở, cuối cùng thì ông đã có hai cô con dâu hiền thảo, thêm nữa lại tay trong tay với vợ sau bao năm xa cách, chỉ đợi Hạ Vi và Minh Huyền có baby là tam đại đồng đường được rồi.

Giây phút thiêng liêng sắp đến, họ chuẩn bị trao nhẫn cho nhau thì bỗng nhiên một cô nàng phóng như điên trên chiếc Ducati lao thẳng vào sảnh đường miệng la lớn:

“Kay! Đồ chết tiệt nhà anh, hôm nay anh không làm đám cưới với tôi thì tôi băm anh ra làm trăm mảnh. Ăn xong chùi mép, anh có phải đàn ôngkhông hả?” – đó chính là San San.

Người luôn điên cuồng truy đuổi Kay trong ba tháng nay, cô không thể nhịn thêm được nữa, hai người bạn của mình đã lên xe hoa mà cô vẫn ê sắc ế, chỉ do người đàn ông mà cô yêu không đáp lại tình yêu của cô với lý do lãng xẹt “cô quá nam tính”! Cô nam tính ở chỗ nào hả trời? Ai chỉ cho cô với?
 
Bên trên