Chương 2. Một đêm mơ hồ
“Nevermind I’m fine. Someone like you…”
“My lover’s got hummour. She’s the giggle at a funeral. Knows everybody’s disapproval…”
Hai tiếng chuông báo thức cùng lúc phát lên nghe cực kỳ chói tai. Lúc mở mắt ra, ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi thẳng vào mắt khiến tôi nhắm vội mắt trở lại. Đầu óc bỗng nhiên quay cuồng… tôi đang ở đâu thế này?
Tinh thần tôi trở nên hoảng loạn. Tại sao tôi lại ở đây cơ chứ? Và người này là ai? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tôi với tay tắt cả hai chuông báo thức rồi mau chóng mặc lại quần áo. Lúc đi vào nhà tắm, tôi cũng phải giật mình trước bộ dạng thảm hại này của mình. Tóc tai thì rũ rượi, mặt mũi thì nhợt nhạt, trên cổ còn chằng chịt những dấu đỏ. Trời ơi, đêm qua tôi đã giở trò điên khùng gì mà để ra nông nỗi này? Tôi làm xong vệ sinh cá nhân, chải chuốt tóc tai thì điện thoại lại đổ chuông. Là Long gọi. Tôi để điện thoại sang chế độ im lặng rồi lặng lẽ lấy đồ của mình. Đầu óc tôi mụ mẫm hết cả rồi, hiện tại không thể nghĩ thêm gì được nữa. Tốt nhất là nên chuồn đi thì hơn, coi như việc này là tình một đêm vậy. Tôi nhìn lại người đàn ông đang nằm trên giường một lần nữa trước khi đi, lúc này mới phát hiện anh ta anh ta đang nhìn tôi chằm chằm.
“Cô không định trả tiền mà đã đi rồi sao?” Anh ta đột nhiên nói. Tôi nhất thời bị đứng hình trong vài giây, giống hệt như một người làm việc gì xấu bị phát hiện vậy. Quả thực giữa gương mặt và giọng nói của anh ta không có một sự liên kết nào. Trái ngược với gương mặt có phần “non nớt” anh ta lại có một giọng nói trầm ấm đến khó hiểu.
“Tôi phải trả anh bao nhiêu?” Sau khi định thần lại tôi hỏi anh ta.
Anh ta cười, giọng cười thoáng đùa giỡn:
“Không nhiều. Anh chỉ cần như em đã hứa hôm qua. 1000 usd.”
“Cái gì? Anh muốn giết người à. Tầm như anh ngoại hình trung bình, kỹ năng cũng chẳng ra làm sao mà một đêm đòi cái giá trên trời như vậy sao? Anh đừng có mơ.” Nói thật lúc ấy tôi giận tím mặt. Cả cuộc đời hai mươi tám tuổi đầu còn bị một thằng nhãi nó định lừa tiền. Tôi tự rủa thầm trong bụng, thì cũng tại mày ngu thôi Kha ạ. Tự dưng không hiểu như thế nào mà lại chạy lên giường của bọn trai bao này. Chẳng lẽ mày lại thiếu thốn đến thế?
“Đúng là một đêm tôi không có được cái giá đó nhưng tôi lại có một lời mời của cô đây.” Nói rồi anh ta lấy điện thoại rồi mở ra cái gì đó. Lòng tôi thấy chột dạ không ít, dự cảm anh ta sắp cho tôi xem cái gì đó không lành. Chẳng lẽ anh ta quay clip lại để tống tiền tôi hay sao chứ?
Cũng may là mọi việc cũng không kinh khủng như tưởng tượng của tôi. Trong video là cảnh tôi ôm chân anh ta nói cái gì đó. Có vẻ như tôi đang khóc lóc, nói lảm nhảm cái gì đó không nghe rõ. Sau đó an ta kéo tôi đứng dậy. Đến lúc đó tôi mới nghe rõ mình nói cái gì: “ĐI OVERNIGHT VỚI EM ĐI” “Bạn say rồi mình đưa bạn về nhà. Nhà bạn ở đâu?” “EM KHÔNG VỀ. EM MUỐN ĐI OVERNIGHT. ANH MUỐN BAO NHIÊU. EM CÓ RẤT NHIỀU TIỀN. 1000 USD ANH ĐỒNG Ý KHÔNG?” Đến chỗ đó anh ta ấn tắt video, nhìn tôi thách thức. Cái giây phút hai mắt giao nhau tôi chỉ muốn kiếm cái chỗ nào mà chui xuống đất cho đỡ nhục. Vậy là chỉ vì một lần bung xõa mà đột nhiên mất hơn hai mươi triệu, hơn nữa ngoài tức trong tức ngoài thì không còn bất cứ cảm giác gì. Bằng chứng rõ ràng đến thế tôi cũng không còn gì chối cãi nữa, đành hậm hực nói với anh ta:
“1000 usd với tôi không phải là số tiền nhỏ, nhưng tôi sẽ giữ lời hứa. Bây giờ tôi không có tiền mặt ở đây. Anh cho tôi số tài khoản đi, tôi sẽ chuyển cho anh luôn.”
“Được, tôi rất thích những cô gái sòng phẳng như cô!”
“Anh đọc luôn đi, tôi phải đi luôn bây giờ!”
Anh ta với lấy điện thoại nhưng hình như chỉ để xem giờ. Tôi cảm thấy khó hiểu trước thái độ lề mề của anh ta. Chẳng lẽ đây là thái độ không cần tiền sao?
“Cô không sợ tôi lây bệnh cho cô, nhất quyết trèo lên giường tôi, cầu xin tôi. Tôi cũng không còn cách nào khác đành phải chiều theo ý cô thôi. Chỉ là không may cho cô tôi lại là người bị HIV. Cô giữ lại 1000 usd lo cho mình đi. Tôi thật lòng rất xin lỗi.”
Chân tay tôi như rụng rời, không tin nổi vào tai mình nữa. Anh ta vừa nói cái quái gì vậy? Chắc chắn chỉ là một trò đùa mà thôi. Tôi không tin nhưng trong lòng lại không ngừng run rẩy. Tôi nhìn vào mắt anh ta, nhưng càng đáng sợ hơn là thái độ thành khẩn chia buồn của anh ta. Tôi lao đến trong sự mất tự chủ, ra sức tìm kiếm. Dưới gần giường không có, gầm bàn, gầm tủ, trong nhà vệ sinh, trong thùng rác,… hoàn toàn không có cái bao cao su nào. Tôi chạy ra tìm loạn trên giường, lật tung chăn gối để tìm kiếm mặc kệ anh ta ngồi chổng chơ không mảnh vải che thân. Tôi chạy đến trước mặt anh ta, không tự chủ được mà tát cho anh ta một cái điếng người. Rõ ràng anh ta cũng không kịp phản ứng gì mà hứng trọn cái tát của tôi không lệch một centimet nào. Một cái tát cũng không làm nguôi cơn giận trong tôi, tôi túm lấy tóc anh ta giật ngược về phía sau, còn anh ta thì vẫn bàng hoàng không thể tin mình vừa bị một đứa con gái trói gà không chặt hành hung. Rồi cũng không để tôi phải chờ đợi lâu, anh ta ngay lập tức bẻ ngược tay tôi ra đằng sau, đẩy nhẹ một cái mà tôi ngã nhào xuống giường. Tình thế lúc này đã đảo ngược, tôi hoàn toàn bị anh ta khống chế, dù phản kháng như thế nào thì vẫn không thể thoát được vòng vây của anh ta. Tôi nằm bẹp dưới tấm ga nhăn nheo, anh ta thì chỉ dùng một tay thôi cũng chốt được hai tay tôi lên đầu, còn anh ta thì tổng ngổng tồng ngồng chiếm thế thượng phong mà không hề ngại ngùng mặc dù anh ta đang trong trạng thái không mảnh vải che thân.
“Cô còn dám tát tôi? Loại con gái như cô đêm hôm cầu xin người khác đi overnight với mình thì có gì tốt đẹp chứ? Hôm qua tôi đã nói rõ ràng với cô là tôi bị HIV, chính cô khăng khăng là không sao hết, bây giờ còn làm loạn cái gì? Cô làm loạn đủ chưa?”
Rốt cuộc thì đêm qua tôi đã làm những thứ điên khùng gì vậy? Chẳng lẽ tôi lại say đến mất hết lý trí như vậy sao? Kha ơi là Kha! Nếu như hôm nay tất cả những lời anh ta nói là thật thì mày coi như toi đời rồi. Tại sao mình hoàn toàn không có một chút ấn tượng với những gì anh ta nói. Đây không phải là lần đầu tiên tôi uống say, càng không có chuyện một chút ấn tượng cũng không nhớ nổi. Chỉ có một khả năng duy nhất là anh ta bịa đặt ra toàn bộ câu chuyện này.
“Anh cho rằng một lời nói của anh là tôi có thể tin ư? Giả dụ anh bị HIV, giả dụ tôi có cầu xin anh thì anh cũng phải biết cách dùng biện pháp phòng tránh chứ?” Tôi ngưng dãy dụa mà nhìn thẳng mắt anh ta mà chất vấn.
“Tôi không có ý định làm tình với ai, trong người tôi không chuẩn bị cái bao cao su nào. Chính là cô một mực kéo tôi vào khách sạn, đen cho cô là khách sạn này cũng không có bao cao su cho khách. Cô có trách thì trách bản thân cô dâm đãng ấy, đừng trách tôi làm gì.”
“Anh…”
Lửa giận trong tôi ngút trời, vừa hay có một giây anh ta xao nhãng, tôi liền dùng đùi đá ngược lên hạ bộ anh ta. Khoảnh khắc anh ta ôm thân dưới ngã ra thì cũng là lúc tôi ngồi bật dậy toan bỏ chạy. Tôi vơ quần áo với túi xách chạy được ra cửa, lúc vặn nắm đấm thì phát hiện đấy là cửa từ phải dùng thẻ ra vào phòng mới mở được nên tôi lại phải quay lại giường tìm cái thẻ. Lúc này thì cái thẻ đã ở trong tay “chủ nhân” của nó. Tôi thở dài bất lực, thả mình xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ.
“Anh có sao không?”
Anh ta cười giọng mỉa mai: “Đàn bà các cô chỉ biết mỗi chiêu này thôi à?”
Tôi cũng mỉa mai lại anh ta cho bõ ghét: “Chắc anh hiểu chiêu thức của đàn bà bọn tôi hơn ai hết nhỉ? Bị nhiều nên quen rồi à?”
Anh ta đứng dậy thản nhiên mặc quần áo trước mặt tôi. Lúc này tôi mới để ý đằng sau gương mặt non nớt kia là một bờ vai thật vững chắc. Tôi chợt nghĩ con người này thật hoàn hảo, chí ít thì nó hoàn hảo với tôi. Vì trong quan điểm của tôi về sức hút của một người đàn ông không liên quan đến mặt mũi. Tôi luôn cảm thấy đàn ông chỉ cần có một giọng nói trầm ấm và một bờ vai đủ rộng là có thể đánh gục được biết bao trái tim phụ nữ. Đáng tiếc người này lại thuộc tuyp đàn ông khó chinh phục, bởi vậy không đủ bản lĩnh thì không nên dính vào anh ta. Tôi nhìn bóng lưng anh ta mà lòng có chút yên tâm. Tôi là người có giác quan thứ sáu khá nhạy bén, mắt nhìn người của tôi trước nay đều rất chuẩn. Một người như trước mắt tôi đây nếu để nói về khả năng bị HIV của anh ta là rất thấp. Tuy nhiên tôi cũng không khẳng định 100% vì cuộc đời này chuyện quái gì mà không thể xảy ra cơ chứ.
Điện thoại trong tay tôi báo cuộc gọi đến.
“Alo! Long à?”
Giọng nói bên kia hốt hoảng: “Alo chị đang ở đâu đấy? Hôm qua em say quá ngủ không biết gì luôn. Sáng dậy không thấy chị đâu, gọi điện thì chị tắt máy, em lo quá! Chị đi đâu mà sớm đã ra ngoài rồi?”
May quá thằng bé không biết chuyện đêm qua tôi đi cả đêm không về. Nếu không thật sự tôi cũng chẳng biết phải giải thích với nó như thế nào nữa.
“Sáng chị có chút việc phải ra ngoài sớm. Hôm nay em có phải lên trường không?”
“Không chị ạ. Chị có ở cửa hàng không? Lát em ra cửa hàng sau còn giờ em dọn hết đống bát đũa đã. Hôm qua làm phiền chị quá rồi”
“Là chị làm phiền em mới đúng. Mà em không cần phải dọn dẹp gì đâu. Để lát về chị rửa cho, em cứ đi đâu thì đi đi.”
“Em không bận gì đâu. Chị cứ kệ em.”
“Vậy chị cup máy nha! Về nhớ chốt cửa cho chị đấy!”
“Vâng, em chào chị!”
Tôi tắt máy, khẽ thở dài. Lúc quay lại thì thấy anh ta quần áo đã chỉnh tề đang ngồi lướt điện thoại. Tôi hắng giọng, tôi cần nói chuyện rõ ràng với anh ta.
“Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.”
Anh ta tỏ ý hợp tác, nhướn mày ra hiệu cho tôi cứ tiếp tục.
“Tôi cũng có rất nhiều việc phải giải quyết, không có thời gian để đùa cùng anh đâu. Anh hãy trả lời thật cho tôi biết anh có bị bệnh gì không? Nghiêm túc đấy!”
“Thì tôi nghiêm túc mà. Chẳng lẽ cô không biết rủi ro tình một đêm cao như thế nào à?”
“Tôi biết.”
“Biết sao còn đâm đầu vào?”
“Hôm qua tôi say không còn biết gì, anh không thấy hay sao mà còn hỏi. Đành rằng anh khinh thường tôi nhưng nếu anh là thằng đàn ông tử tế anh đã không hùa theo một đứa say xỉn như thế. Anh cũng có tốt đẹp gì đâu mà lên mặt dạy đời tôi.”
Chẳng hiểu thằng cha này ăn phải gì mà tôi nói câu nào là anh ta nhếch mép cười câu ấy. Cuộc đời tôi đúng là xui xẻo mà. Trước đây lúc tôi còn đọc ngôn tình, sao không thấy có đứa nào tình một đêm mà thảm như tôi? Bây giờ rơi vào tình huống giở khóc giở cười như thế này đúng là không biết phải làm sao nữa. Càng nhìn cái bản mặt anh ta tôi càng bực mình, máu đã dồn hết lên não chỉ đợi cơn điên trào ra mà một cước xông phi cho anh ta đi đời nhà ma.
“Thì cô cũng tự làm tự chịu thôi. Tôi đâu có bắt được cô cởi quần áo ra? Tất cả đều là cô tự nguyện đấy chứ. Chẳng lẽ cô nghĩ đàn ông dễ kìm chế lắm sao?”
“Tôi không đôi co nhiều với anh. Anh chỉ cần nói rõ cho tôi anh có bị HIV là coi như xong thôi. Cho dù anh có bị thì tôi cũng không làm gì được anh mà. Cho nên xin anh đừng làm mất thời gian của cả hai chúng ta nữa.”
Bỗng dưng lúc đó anh ta lại ngước lên nhìn tôi, thế là trong một giây hai ánh mắt chạm nhau. Tôi nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn tôi, bốn con mắt hướng về nhau.
“Không. Tôi chỉ đùa cô thôi. Nhưng mua thuốc uống nhé, hôm qua không dùng gì thật.”
Tôi bị bất ngờ trước câu trả lời đột ngột của anh ta nên bối rối lảng tránh ánh mắt đó. Mọi tế bào trên cơ thể trong một tích tắc bỗng ngưng hoạt động, chân tay tôi tự nhiên trở nên luống cuống, tim đập loạn nhịp. Tôi thở hắt ra lấy lại bình tĩnh và thật không may anh ta vẫn nhìn tôi. Tôi không nghĩ được gì thêm liên quay lưng về phía anh tay, nói: “Về thôi! Anh mở cửa đi!”
Vẫn còn hên là anh ta cũng đi về phía cửa, quẹt thẻ một cái và cánh cửa bật mở. Tôi không nói gì thêm lao ra ngoài như người mất hồn. Lúc xuống thang máy tôi không có ý định đợi anh ta, mà hình như anh ta vẫn chưa có ý định xuống cùng tôi. Tôi và anh ta như hai thái cực, người thì chỉ hận không thể nhanh hơn biến mất khỏi nơi này, người thì lại nhởn nhơ, ung dung như không có chuyện gì xảy ra. Tôi mau chóng nhấn nút thật nhanh cho thang máy đóng lại, bỏ lại anh ta ở phía sau. Xuống sảnh khách sạn tôi bị lễ tân chặn lại hỏi.
“Chị trả phòng 406 ạ?”
“Ừ mình trả phòng.”
“Cho em xin lại thẻ phòng nhé!”
“Thẻ phòng… mình không cầm rồi.”
“Chị để quên trên phòng hay…?”
Đúng lúc đó tiếng thang máy kếu lên một tiếng, tất nhiên là anh ta chứ không còn ai khác. Cậu lễ tân nhìn thấy người đàn ông cầm thẻ phòng liền hỏi luôn: “Bạn trai chị phải không?”
Tôi không trả lời, chỉ nhìn cậu ta cười trừ. Cậu lễ tân thấy thế liền nói với người đang đi tới: “Dạ anh cho em xin lại thẻ phòng ạ.”
Anh ta giơ ra cái thẻ phòng mà gương mặt lạnh tanh.
Cậu lễ tân liền hỏi: “Dạ xin hỏi anh chị có dùng gì không ạ?”
“Hai chai nước lọc thôi.” Anh ta đáp.
Cậu lệ tân nói qua bộ đàm để xác thực với người dọn phòng sau đó nói: “Của anh chị tổng hai triệu rưỡi cộng hai chai nước là hai triệu năm trăm tám mươi ngàn.”
Trong lúc anh ta đang tìm tiền trong ví thì tôi đã tôi đưa luôn thẻ cho cậu lễ tân. Anh ta quay sang nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh ta nhưng chẳng giải thích gì. Dù sao cũng chẳng biết anh ta làm gì, có tiền hay không, dẫu sao thì tôi vẫn là người nên trả thì hơn.
“Cho anh xin lại cái thẻ đó. Đây dùng thẻ của anh này” Anh ta đột nhiên nói.
Tôi vội chen ngang: “Không cần đâu em cứ dùng thẻ của chị đi.”
“Nhưng tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền, đặc biệt là tiền khách sạn.” Anh ta nói với cái giọng không thể lạnh lùng hơn.
“Thì tôi còn nợ anh 1000 usd mà. Anh nhanh quên vậy sao?”
“Đó chỉ là trò đùa thôi. Nếu như cô có lòng muốn trả số tiền này thì tôi cho phép cô thanh toán vào một dịp khác. Cho phép cô mời tôi đi ăn. Được chứ?”
Tôi cũng không chẳng mặn mà với cái ý tưởng mình phải gặp lại anh ta thêm một lần nữa, chẳng những thế còn phải ngồi ăn cùng nhau. Dù sao thì tôi cũng mong chuyện này kết thúc càng nhanh càng tốt nên nhận lời bừa với anh ta một câu.
Đáng hận câu cuối cùng cậu lễ tân nói trước khi chúng tôi ra về lại là: “Tiền phòng của anh chị đã bao gồm hai suất buffet ăn sáng. Không biết anh chị có dùng bữa tại khách sạn không ạ?”
Càng buồn hơn là người đàn ông đứng bên cạnh tôi đây lại rất nhanh nhẹn trả lời: “Tất nhiên rồi.”
Quả nhiên anh ta coi tôi là không khí mà!
Một bạn nữ khác được phân công đưa chúng tôi đến sảnh lớn để ăn bữa sáng. Anh ta lấy hai lát bánh mì, một quả trứng ốp la, một chút thịt xông khói và một ly nước cam. Còn tôi thì chỉ lấy thức ăn theo thực đơn healthy hàng ngày: một chút salad trộn, một hũ sữa chua và vài quả dâu tây. Vài năm trở lại đây tôi chỉ một mực ăn theo chế độ. Thì cũng là vì từng có một thời gian tôi không kiểm soát được mà tăng cân chóng mặt, cũng kể từ đó mà dần hình thành thói quen ăn eat- clean, vừa tốt cho sức khỏe lại tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Cũng không tính là ăn uống kham khổ, chỉ là từ lâu đã hình thành thói quen đó, có thể nói là một kiểu ăn theo đam mê. Tôi là admin của một diễn đàn về sống xanh và ăn uống theo chế độ eat- clean. Ngày trước cảm thấy bản thân mình thực sự được hồi sinh sau khi áp dụng thành công chế độ eat- clean vào thực đơn hành ngày của mình tôi liền lập ra một diễn đàn để chia sẻ những món ăn hành ngày của mình. Ban đầu chỉ nhận được những phản hồi thưa thớt từ một vài người, lâu dần cũng có rất nhiều người hưởng ứng lối sống của tôi, nhiệt liệt ủng hộ, đến bây giờ diễn đàn đã có vài trăm nghìn lượt truy cập mỗi ngày. Dần dần tôi lại ít chia sẻ đi mà thay vào đố là rất nhiều bạn trẻ cũng post chế độ ăn của mình lên diễn đàn, được rất nhiều người lấy làm tiền đề học hỏi và tham khảo. Nhờ có diễn đàn đó mà tôi có thể PR shop quần áo đến rộng rãi những bạn trẻ khắp cả nước. Từ một cơ sở nhỏ diện tích tổng cộng chỉ vỏn vẻn có hơn mười lăm mét vuông, bây giờ đã mở rộng gấp chín lần diện tích và quy mô lớn gấp năm mươi lần.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, ai ăn phần người nấy, chẳng ai nói với ai câu nào. Trong đầu tôi kỳ thực cũng có một chút ý nghĩ muốn lên tiếng mở lời nhưng lời đến đầu môi lại phải nuốt xuống khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh chẳng màng thế sự của anh ta. Tôi vốn là người không thích bắt chuyện với người lạ mặc dù là người buôn bán làm ăn, nhưng mối quan hệ của tôi lại rất ít, nguyên nhân chủ yếu cũng là do tính cách rất cố chấp của tôi. Tôi là kiểu người không thể đem lại cho người đối diện cảm giác ấm áp, hay thân thiện khi trò chuyện. Bởi vậy người ta cứ đồn thổi tôi là kẻ lạnh lùng, kiêu kỳ, khó gần. Tôi cũng không màng đến chuyện người ta nghĩ gì, chỉ là đôi lúc không có ai bên cạnh thật sự rất cô đơn. Mà trái ngược với tính cách mạnh mẽ mà người ta nhìn thấy lại một tâm hồn hay cô đơn, chính vì ít mối quan hệ, giới hạn bạn bè mà nhiều khi tôi thường có ý nghĩ muốn nổi loạn. Cuộc sống xung quanh tôi gần như là bốn bức tường, mặc dù so với phụ nữ tại Việt Nam tôi cũng được coi tuyp phụ nữ đáng ngưỡng mộ, muốn gì mua nấy không phải phụ thuộc vào đàn ông. Tôi bây giờ cũng chính là mẫu người mà tôi năm 17 tuổi ao ước trở thành. Nhưng trở thành rồi thì sao? Trở thành rồi lại chỉ muốn mãi mãi ở cái tuổi 17 tươi đẹp ấy, vô ưu, vô lo. Tôi là kiểu phụ nữ luôn muốn làm mới bản thân mình và nhiều khi những thứ tôi quyết định nó chỉ diễn ra trong vỏn vẹn có một giây. Nghĩ và làm là hai phạm trù nối tiếp nhau, không có giai đoạn, không có các mục, các gạch đầu dòng để thực hiện. Như thế người ta nói là sống không có kế hoạch, sống vô tổ chức chăng? Như chuyện đêm qua cũng vậy, nói tôi vô tổ chức cũng không có gì là quá đáng. Chuyện đêm qua cũng là một sự nổi loạn của tôi, nhưng là lần đầu tiên tôi nổi loạn kiểu như thế này.
Lần đầu tiên tôi cùng một người xa lạ lên giường, lại còn sau khi xảy ra quan hệ kia mà vẫn dây dưa lằng nhằng như thế này. Tôi ngước mắt nhìn người đối diện. Mắt anh ta khá đẹp, lông mày không đậm không sắc, lông mi đàn ông nhưng cong cong che đi đôi đồng tử hình như là màu nâu. Tôi hơi sững người. Đó là một đôi mắt đẹp, nhưng buồn nhất mà tôi từng thấy. Tôi cũng từng nhìn qua rất nhiều người có đôi mắt buồn nhưng trước đây tôi chỉ cảm thấy nó làm cho chủ nhân trông thiếu sức sống như người già mất ngủ kinh niên, đây là lần đầu tiên tôi biết thế nào là đôi mắt buồn như chứa đựng cả một thế giới nội tâm đầy sự hỗn tạp. Tôi cứ mải nhìn, mải nghĩ đến thất thần mà không biết người ta cũng đang nhìn mình. Anh ta khẽ hắng giọng, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
“Cô có thể đừng dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn tôi được không?” Ánh mắt anh ta lấp ló ý cười, vẫn rất thản nhiên đưa miếng trứng nhỏ lên miệng. Tôi chán ghét cái điệu bộ này của anh ta, chẳng buồn trả lời, một lòng chỉ mong ăn cho xong bữa ăn này rồi chuồn mau, tránh thật xa con người kia ra. Chúng tôi cứ rơi vào trầm mặc, không ai nói gì, không ai nhìn ai, chỉ lặng lẽ ai ăn phần người ấy.
Cuối cùng thì tôi và anh ta cũng ăn xong bữa ăn chán nhất trên đời đó, đến đoạn nói lời tạm biệt, những tưởng là vĩnh biệt sau này không gặp lại thì anh ta đột nhiên lại buông ra một câu làm tôi cứng người, tưởng là nghe nhầm gì đó. Anh ta nói: “Có thể làm bạn gái anh được không?”
Khi đó tôi bị câu nói của anh ta làm cho thần hồn điên đảo, dường như không tin nổi những lời vàng ngọc đó lại thốt ra từ miệng người tình một đêm- oan gia ngõ hẹp của mình. Tôi không tin vào tai mình, mắt theo phản xạ mở to hết cỡ hướng về anh ta còn miệng thì chu ra như thể sắp phun ra một câu chửi thể, lòng thầm nghĩ: “Anh đang nói cái mẹ gì vậy?” Nhưng cũng may nhưng lời đó chưa đến được người cần nghe đã được tôi nhanh chóng nuốt xuống. Sau khi lấy lại được bình tĩnh tôi cũng dần trở nên thản nhiên mà trả lời rất rõ ràng: “Tôi có chồng rồi, rất xin lỗi!” Nói rồi tôi vơ lấy túi xách, điện thoại trên mặt bàn, buông một câu cáo từ rồi nhanh chóng biến mất khỏi sảnh lớn khách sạn.
Tôi vẫy một chiếc taxi rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó, đầu óc rất lâu sau cũng không sao tập trung được vào một việc gì cố định, bộ não không khống chế được mà nhảy hết từ chuyện này sang chuyện khác, không ngừng tìm kiếm mọi dữ liệu về khoảng thời gian hơn mười tiếng trước, sau đó tự động sâu chuỗi tất cả mọi ký ức vụn vặt thành một thể thống nhất. Nếu tôi nhớ không nhầm thì sau khi nốc hết chai rượu mà Long mang đến tôi đột nhiên muốn thực hiện cái suy nghĩ tình một đêm hồi chiều qua. Tôi gọi Long nhưng thằng bé say không nhấc nổi người lên được, mơ mơ màng màng chìm sâu trong giấc mộng của riêng nó. Thế là tôi quyết định hành động một mình, cứ thế đi ra đường với một suy nghĩ duy nhất là đi tìm tình một đêm trong truyền thuyết. Tôi ở Hà Nội đã gần mười năm nhưng thật sự không hề biết một cái bar nào, chỉ biết Hồ Tây, Hồ Gươm có rất nhiều bar. Thế là tôi bảo bác tài xế chở ra Hồ Tây, đến cái bar nào đó cũng được. Bác tài xế ban đầu cũng tỏ vẻ lo lắng, khuyên can con gái giờ này say khướt rồi còn đi bar làm gì, nhưng cuối cùng chẳng quản nổi chỉ đành thở dài ngao ngán mà đưa tôi ra Hồ Tây. Hồ Tây rộng như vậy, bác tài xế đưa tôi đi gần một vòng hồ thì tới một góc rất tối, chỉ có ánh đèn mờ mờ hắt ra con đường phía trước, có vẻ như quán bar này không giống như trong tưởng tượng của tôi, chẳng có nhạc xập xình, cũng chẳng có ánh sáng rạng rỡ, ngược lại nó lặng lẽ thu mình trong một góc hồ, tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt gần như là bi ai.
Tôi mơ mơ màng màng bước vào thế giới bi ai đó rồi ngạc nhiên phát hiện ra không gian này làm cho con người ta cảm giác thật yên bình. Quán được trang trí theo phong cách hoài cổ từ những năm 1900, không gian đượm chất thời gian cùng với chút nhạc jazz, trong không gian thoang thoảng mùi khói thuốc nhưng không quá nồng đầm mà như có như không quẩn quanh đâu đó trong không khí. Hóa ra đây không phải bar mà nó là một quán Pub, nơi tiêu khiển thời gian khá lành mạnh mà mấy bé nhân viên của tôi từng nói. Mấy năm trở lại đây những quán Pub đã dần trở nên thịnh hành với giới trẻ thủ đô, không cần quá ồn ào, tuổi trẻ nhiều khi cũng cần những khoảng lặng. Tôi cũng đã qua cái gọi là tuổi thanh xuân rực rỡ, tuổi đời cũng ngót nghét ba chục rồi, vậy mà hôm nay mới biết đến sự tồn tại của những nơi hay ho như thế này. Thoáng chốc trong lòng dấy lên một nỗi chua xót, rốt cuộc mình đã trải qua tuổi hai mươi như thế nào vậy chứ?
Không gian được bao phủ bởi một bầu không khí trầm mặc, giai điệu nhạc jazz lúc trầm lúc bổng như dắt hồn người vào một cõi mộng mị không lối thoát. Dưới lầu một là vài đôi trai gái lặng lẽ ngồi bên nhau, giữa họ không còn là những chiếc điện thoại vô cảm, họ ngồi đó, đối diện nhau, nhìn nhau, có người... hôn nhau. Những người đến những nơi này đa phần là những sinh viên tầm hơn hai mươi, họ trẻ trung đầy nhiệt huyệt nhưng có vẻ hôm nay họ không thích xô bồ, không thích chen chúc, không thích hò hét. Tôi đột nhiên phát hiện ra, ở tận sâu trong trái tim mình tôi đã từng mơ ước đến một nơi như thế này, một nơi mà không còn những suy nghĩ lo toan cuộc sống, không thật vui nhưng cũng không thật buồn. Tôi thích rơi vào trạng thái lửng lơ như vậy, những lúc đó cho dù thật sự chỉ có một mình thì cũng chẳng còn sợ sự cô đơn.
Tôi lúng túng ngồi xuống quầy bar, ngó nghiêng một lúc cũng không biết order đồ uống kiểu gì. Tôi hỏi anh chàng bartender đứng đó cũng không xa, anh ta nói sẽ làm cho tôi một ly cocktail nhưng tôi từ chối, tôi muốn một ly rượu. Anh ta nói một ly Smoky Whisky sẽ phù hợp với tâm trạng lúc này của tôi. Tôi nói với anh ta rằng: “Tôi đang cần say, làm ơn hãy cho tôi thứ gì đó làm tôi say.” Và quả nhiên ly Smoky gì đó đã được chuyển thành một loại rượu nào đó mà tôi không biết tên, chỉ biết nó cay xé gan xé ruột, uống một ngụm là cả thân mình run rẩy như trúng kịch độc. Chẳng biết đã uống bao nhiêu rượu mà chuyện sau đó tôi quên triệt để, đến một chi tiết nhỏ nhất cũng không nhớ nổi.
Tôi thở dài bất lực vì sự ngu ngốc đêm qua của mình. Dù sao cũng chẳng phải là con bé năm mười tám ngây ngô chẳng biết gì, thế mà vẫn cứ thích làm loạn như một đứa trẻ. Nhưng cũng phải thôi, từ trước đến giờ tôi đã luôn như thế. Chính vì tôi là người sống nội tâm, không bao chịu chia sẻ bất cứ điều gì cho người khác, chẳng khác nào quả bóng được bơm quá nhiều không khí, đến một ngày sẽ nổ tung. Có điều sự bùng nổ này của tôi có phần hơi thái quá, đáng lẽ tôi không nên dùng cách đó để giải tỏa stress. Nói gì thì nói tôi là người chúa ghét sống theo kiểu tự đày đọa bản thân mình, là người phụ nữ mà không biết trân trọng chính mình thì đời chẳng bao giờ khá lên được. Thỉnh thoảng tôi cũng chọn cách nương theo tiếng gọi của con tim mình, dù sao thì cuộc sống mà quá cứng nhắc thì không thú vị chút nào. Bất chợt tôi có suy nghĩ một đêm phong ba bão táp như ngày hôm qua thực ra cũng không hề vô vị, dẫu sao chuỗi ngày tháng vừa qua cuộc sống của tôi nói buồn thì cũng không buồn nhưng lại hơi nhạt nhẽo, nếu thỉnh thoảng đi đổi gió một chút như vậy cũng không đến nỗi xem như là buông thả nhỉ. Nghĩ xong tôi lại rùng mình nghĩ đến việc nếu lần nào ra ngoài sa đọa cũng gặp phải đối tượng như đêm qua thì thà sống một đời cô quạnh cũng còn hơn. Thật ra thì người như anh ta cũng thật trẻ con, đem câu chuyện HIV cũ rích ra để dọa người, thật ấu trĩ hết sức! Nhưng nghĩ lại những lời anh ta nói sáng nay sao tôi lại có cảm giác anh ta không phải là loại ăn chơi đàng điếm, cũng không giống trai bao vì làm gì có thằng trai bao nào tranh trả tiền phòng khách sạn hơn hai triệu mấy, lại còn không nhận tiền công? Sao tôi lại cứ có cảm giác hình như đêm qua tôi đã làm gì đó rất sai. Trời ơi, sao cái đầu này say xong là không nhớ nổi cái gì vậy chứ?