Thủy Triều Ký Ức-Cập nhật- Mây

hovan_may

Gà con
Tham gia
15/7/19
Bài viết
17
Gạo
0,0
Tôi đã có những mong chờ sau cuộc hội ngộ kỳ quái đó nhưng tất cả những gì xảy ra là chẳng có gì. Sau khi người đàn ông kỳ lạ tên Vũ Đình Nam đưa tôi về, từ buổi chiều hôm ấy tuyệt nhiên không có lấy một cuộc điện thoại hay một dòng tin nhắn, cậu ta cũng không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Còn về phía tôi, nói thật lòng cứ thỉnh thoảng hình ảnh và câu chuyện cậu ta kể buổi chiều hôm ấy lại hiện lên khiến cho tôi thật khó có thể tập trung vào việc gì.

Mấy tuần trôi qua, người đàn ông nói với tôi rằng cậu ta chính là người con trai che ô chô tôi năm nào bỗng nhiên lại biến mất. Dĩ nhiên chúng tôi chẳng để lại cho nhau bất cứ phương thức liên lạc nào, ấy vậy mà cứ thỉnh thoảng điện thoại có số lạ gọi điện hay nhắn tin đến là tôi lại giật mình thon thót. Trước nay tôi quen rất nhiều đàn ông, và luôn có suy nghĩ rằng đàn ông ai mà chẳng giống nhau. Vậy mà hình như tôi đã tìm thấy một người rất khác với những gã đàn ông tôi thường quen biết, người đó không ai khác mà chính là cái gã Vũ Đình Nam bặt vô âm tín suốt mấy tuần nay. Nếu như bạn gặp một người đàn ông, bất kể anh ta giàu sang hay nghèo hèn, nếu như anh ta có ý đồ gì với bạn, chắc chắn điều đầu tiên anh ta làm sẽ là gọi điện hay nhắn tin hỏi han bạn, sau đó có thể mời bạn đi ăn, đi chơi, hay đi dạo đâu đó,… Nhưng đối với người đã nói với tôi rằng cậu ta nghiêm túc muốn ở bên tôi lại lặn mất không thấy tăm hơi, chỉ có tôi mới là kẻ ngốc, suốt mấy tuần trời cứ vô cớ ngóng trông hình bóng của ai đó dẫu đã đoán được phần nào người ta chỉ xem mình là một trò chơi.

Thật ra tâm trạng của tôi cũng không phải là quá thất vọng, chỉ là lâu lắm rồi tôi mới gặp một người đàn ông có thể làm tâm trí mình lay động đến như vậy. Trước mặt thì không bằng lòng nhưng thực ra tôi lại thấy cậu ta rất thú vị. Nếu như tôi là đích đến còn đàn ông là những con thú săn mồi, cậu ta đích thực là một kẻ săn mồi rất thông minh bởi vì cậu ta là kẻ duy nhất không khiến cho con mồi hoảng sợ mà thay vào đó con mồi lại rất hiếu kỳ về cậu ta. Hoàn toàn có thể lý giải được tâm trạng khó hiểu của tôi vào lúc này. Đây là một dạng tâm lý hết sức phức tạp nhưng lại cũng rất dễ hiểu của hầu hết phụ nữ châu Á. Đặc điểm chung của những người phụ nữ mang nét Á Đông thường có xu hướng bị động trong chuyện tình cảm. Có thể dễ dàng nhận thấy, nếu trong hoàn cảnh của tôi, có thể rất nhiều người sẽ tỏ ra họ không quan tâm đến nhân vật Vũ Đình Nam, nhưng thực tế cao là họ sẽ chờ đợi anh ta xuất hiện vào một ngày nào đó. Tôi không dám chắc chắn vào nhận định về phụ nữ này, nhưng đó hoàn toàn được đúc rút ra từ những gì tôi đã trải qua, bởi vậy nó chắc chắn có phần nào đó đúng.

Kể từ sau buổi đi xem mắt, tôi luôn là chủ đề hot cho mấy cô bé nhân viên. Dường như chúng nó đã rỉ tai nhau điều gì đó thú vị lắm về chị chủ “ế trường kỳ” của chúng nó, thật không khó để đoán được nội dung. Chẳng là hôm ấy Nam đưa tôi về cửa hàng và bị mấy đứa chúng nó phát hiện, thế là từ đó những lời đồn đại về chàng soái ca xuất hiện, cộng thêm những biểu hiện thất thần của tôi những ngày qua càng củng cố thêm những đồn đại. Hễ cứ có công việc đến cửa hàng nào là y như rằng nhân viên của cửa hàng đó lại len lén nhìn tôi rồi nhìn nhau cười tủm tỉm, không những vậy các cô nàng còn tỏ ý chúc mừng tôi có tình yêu mới. Thậm chí đến Long là người nghiêm túc nhất mà dạo gần đây cũng có những hành động rất kỳ lạ, cậu thường lảng tránh ánh mắt tôi, cứ nhìn thấy tôi là lại nhìn sang hướng khác hoặc vội quay lưng đi, phải chăng quay lưng đi để cười thầm?

Tôi không giận bọn họ, chỉ thấy buồn cười. Từ trước đến giờ chẳng có người đàn ông nào đưa được tôi về nên thấy được cảnh tượng đó chắc họ không thể nào nghĩ khác được. Tôi cũng rất trân trọng mối lương duyên này, nhưng không tin vào phép màu cho lắm! Quả nhiên người ta đã không từ mà biệt, chính thức đem tôi trở thành một trò đùa. Cái gì mà muốn nghiêm túc cho nhau một cơ hội chứ? Lời nói của bọn đàn ông liệu có thể tin sao?

Hôm nay là cuối tuần nên cửa hàng rất đông khách. Mang tiếng là làm chủ nhưng cũng chẳng có ngày nào được thảnh thơi. Suốt từ hôm qua đến giờ các cửa hàng đều tất bật, nhân viên lại không đủ nên đến cả tôi cũng phải thay ca cho nhân viên thu ngân. Tôi mặc đồng phục cửa hàng, tuy rất dễ thương nhưng lại hơi nóng, chân thì ê ẩm vì phải đứng nguyên cả ngày trời, rất mệt mỏi nhưng vẫn phải tươi cười. Đến giờ ăn tối, tôi gọi đồ ăn nhanh cho cả cửa hàng coi như là phần thưởng cho một ngày bận rộn nhưng khách đông quá, đến một bữa ăn tử tế cũng không được tận hưởng. Chúng tôi phải phân công nhau từng người vào kho mà ăn, không có bàn ghế tử tế mà ngồi, ăn cho nhanh chóng rồi lại ra thay phiên cho người khác vào ăn. Tôi nhường cho mấy đứa ăn trước nên vào ăn cuối cùng, thức ăn đã nguội lạnh rồi nhưng cũng không thể kén cá chọn canh, cố mà ăn rồi còn ra hỗ trợ mọi người.

Tôi ăn qua loa rồi mau chóng đi ra, miệng vẫn còn đang nhồm nhoàm nhai nốt chỗ thức ăn dở. Đúng lúc ấy tên oan gia Vũ Đình Nam đột nhiên xuất hiện, đang đứng trước bàn thu ngân nhìn tôi từ đầu xuống chân. Tôi ngượng quá lấy tay che miệng nhai cho xong bữa ăn, lòng thầm than sao cậu ta luôn xuất hiện trong những ngày tôi bết bát nhất.

Tôi đón lấy cốc nước cậu ta rót cho, uống một hớp rồi mới hỏi cậu ta: “Sao cậu lại đến đây?”

Hắn ta cười dịu dàng, lại đưa cho tôi một tờ giấy: Lâu miệng đi đã, ăn gì mà nhiều dầu mỡ thế?”

Tai tôi nóng bừng lên, chắc hẳn nó đang chuyển sang màu đỏ vì tôi quá xấu hổ. “Cảm ơn!”

Khách chờ thanh toán đang mỗi lúc một nhiều hơn làm tôi không thể tiếp tục tình trạng bối rối thêm một giây nào nữa. Tôi nói vội với cậu ta rằng “cậu đến mua gì không hay có việc gì?” rồi vào quầy thu ngân làm việc tiếp. Mấy người đứng đợi đã trở nên sốt ruột, lại thấy Nam có vẻ như “không có ý thức xếp hàng” nên có người to tiếng nhắc nhở. Tôi thấy thế định bảo cậu ta ra ngoài chờ nhưng không có người đã rất cơ hội lên tiếng: “Mình không mua gì đâu. Mình đứng giúp bạn gái mình thôi.”

Tất cả mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn vào hết cả vào tôi, đặc biệt là mấy cô nhân viên mặc dù đứng từ rất xa nhưng cũng không giấu được sự tò mò. Tôi thì không còn thời gian để mà phản đối nên tiện có “bạn trai” ở đây thì phải tận dụng triệt để thôi chứ.

Tôi nhẹ nhàng bảo: “Anh vào đây giúp em xếp quần áo cho vào túi giúp em với.”

Ngay lập tức có người rất nhẹ nhàng đứng bên cạnh tôi, tuy nhiên thì gấp quần áo xem ra lại không phải lợi thế của người đó cho lắm cho nên mỗi lần đưa túi đồ vừa gấp cho khách hàng có người rất lịch sự xin thứ lỗi cho sự vụng về của mình. Tôi dám cá là cho dù là người phụ nữ nào khó tính nhất thì chắc chắn cũng không thể nào nổi giận với một người đàn ông như thế. Thậm chí có người còn nói vui với bạn của họ rằng “ước gì có anh người yêu như thế này”. Tôi mỉm cười, dường như bao mệt nhọc đều được xua tan hết khi thấy nụ cười của anh dù là dành cho những người phụ nữ khác. Trái tim tôi đập loạn nhịp trước sự ấm áp hiếm hoi này, tôi thấy bên cạnh mình lúc này thật sự là người đàn ông tôi có thể dựa vào cả đời.

Tôi không ngờ lại có tình huống này xảy ra, lại càng không hiểu vì sao chỉ sau hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà chúng tôi đã thay đổi xưng hô từ lúc nào. Bây giờ những cuộc đối thoại của chúng tôi đã biến thành như thế này đây:

“Anh đọc hộ em cái mã với, bộ này mất tem rồi.”

“A100098.”



“Khách lấy hai áo này hả em?”

“Khách lấy bộ này thôi, anh gấp nhanh lên một chút không thì dễ bị nhầm lắm!”

“Ừ anh biết rồi!”

Sau cùng thì sự bận rộn cũng kết thúc, khách vãn dần và mọi người nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm. Trong tất cả các ngành nghề, khổ nhất vẫn là nghề dịch vụ, chiều lòng khách đến, vừa lòng khách đi. Cái nghề này chữ nhẫn luôn phải đặt lên hàng đầu, bất kể bạn là ông bà chủ hay chỉ là nhân viên quen, đã làm trong ngành dịch vụ rồi thì điều kiện tiên quyết là luôn phải nhận nhịn. Đôi khi phải đặt mình ở vị trí của nhân viên thì mới hiểu cho nỗi khổ của họ. Bản thân tôi ngay từ nhỏ đã đi làm công cho người ta, nên tôi luôn muốn dành những điều kiện tốt nhất, thoải mái nhất cho nhân viên. Người làm giúp tôi, tuy lương có thể không cao hơn giá thị trường, nhưng tuyệt nhiên làm được việc thì sẽ được công nhận, làm tốt sẽ có thưởng hàng tháng và làm việc có hiệu quả thì luôn luôn được liên hoan. Hôm nay mọi người cũng đã vất vả nhiều rồi, tôi như thông lệ thông báo sau giờ làm các cơ sở tập hợp đi ăn đêm nhưng lần này khác với mọi khi, mọi người lại không tỏ ra hào hứng mà mỗi người một lý do xin về trước. Ban đầu quả thực là tôi không nghĩ ra ý tứ của họ, phải cho đến khi ai nấy ra về đều nháy mắt với tôi thì mới vỡ lẽ hóa ra bọn nhóc đó muốn cho chúng tôi có “không gian riêng”.

Tôi nhìn sang “anh bạn đã lâu không gặp” cười một nụ cười nhăn nhó: “Còn anh, anh có từ chối đi ăn đêm với em không?”

Anh bạn thì nở một nụ cười gian tà: “Ăn em ngon hơn!”

Tôi ngửa cổ ra phía sau làm bộ ngất đi: “Tha cho em đi, nhìn em còn ra con người không?”

“Mệt lắm không?”

Tôi lắc đầu.

“Anh thấy em mệt muốn ngất đi thì có.” Anh cười, ánh mắt hai người giao nhau, tôi cũng nở một nụ cười mang tính chất thỏa hiệp, như để nói: “Em thật sự mệt muốn chết rồi!”

“Hôm nay cảm ơn anh nhiều. Cũng may có anh giúp em cắt bớt được một công đoạn, mệt mỏi giảm xuống một nửa rồi!”

“Thật khó tin khi thấy em dịu dàng với anh như vậy.”

“Hay là anh thích em về trạng thái cũ? Nói cho anh biết tâm trạng em thất thường lắm, có thể ngày mai anh lại trở thành thế lực thù địch của em đấy.”

“Ấy đừng! Anh sợ em rồi! Em có đói không? Mình đi ăn gì nhé!”

Thú thực thì tôi không đói lắm vì tối cũng đã được ăn rồi, chỉ có điều chân tay thì đã mỏi nhừ, cái tôi cần nhất bây giờ là được về nhà ngả lưng xuống chiếc giường êm ái. Tôi uể oải nói: “Em không đói, chỉ hơi mệt chút thôi!”

“Vậy để anh đưa em về!”

“Anh đi cái gì đến đây?”

“Anh gửi xe bên chung cư. Em ngồi đây đợi anh đi lấy xe nhé!”

Lúc Nam đi lấy xe bỏ lại tôi một mình trong cửa hàng, tôi cứ thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến chính bản thân tôi cũng không kịp thích nghi với hoàn cảnh hiện tại. Tôi đang rơi vào một trạng thái như là bị thôi miên, đến mức khi chính mình đặt chân vào một mối quan hệ đó rồi mà tôi cũng không hay biết. Trong tôi đang tự đặt ra một dấu hỏi chấm quá lớn cho những chuyện xảy ra gần đây, khi mà tôi đang vô thức ngã vào vòng tay của một kẻ mà tôi không biết là ai, không biết anh ta có mục đích gì,… Tự nhiên bây giờ tôi lại thấy sợ hãi với cái cảm giác quen thuộc này, dường như tôi cũng đã từng ngốc như thế khi tôi mười tám tuổi, cô thiếu nữ năm nào yêu say mê một người đàn ông đã có vợ. Nghĩ đến đây mà tôi rùng mình ớn lạnh, ngộ nhỡ quá khứ lặp lại, những cảm xúc này chỉ là nhất thời?

Điện thoại đổ chuông, tôi bắt máy.

“Alo?”

“Là anh đây, em ra ngoài đi!”

Tôi giật mình nhìn lại điện thoại một lần nữa như để xác minh xem mình có nghe nhầm không, kết quả không có sự nhầm lẫn nào ở đây cả, là Nam, anh ta đang ở bên ngoài đợi tôi.

“Em ra đây!” Tôi vội vàng tắt hệ thống đèn, đóng cửa hàng rồi lên xe.

“Vì sao anh biết số điện thoại em?” Tôi hỏi với thái độ dửng dưng nhất có thể, tránh để cho đối phương phát hiện ra mình đang có một chút nghi hoặc.

Anh ta cười nói: “Em nghĩ chuyện đó khó lắm à?”

“Không khó để có thì tại sao anh không trực tiếp hỏi em?”

“Em đang trách anh có số của em mà sao mấy tuần trời không chịu gọi cho em đúng không?”

“Gọi hay không là quyền của anh, anh thích thì anh gọi, không thích thì thôi. Đàn ông các anh luôn giỏi trong việc trêu đùa người khác mà.”

“Vậy em nghĩ phụ nữ các em không trêu đùa đàn ông tụi anh hay sao? Hay em nghĩ chỉ có đàn ông mới có thể làm những điều xấu xa, còn phụ nữ thì không?”

“Chúng ta có cần thiết phải tranh luận về điều này không? Phụ nữ hay đàn ông gì thì cũng như nhau, em không quan tâm.”

“Vậy thứ gì mới khiến em quan tâm?”

“Chuyện của người khác em không bận tâm nhưng anh tuyệt đối đừng đem em ra làm trò đùa. Em không thừa thời gian để lãng phí như vậy đâu.”

“Em yên tâm, anh không làm những việc vô ích bao giờ cả.”

Nghe cái giọng điềm nhiên của anh ta làm tôi phát bực: “Thế xin hỏi ai là người lặn mất tăm không một câu nhắn gửi rồi lại bất thình lình xuất hiện như một cơn gió? Thà rằng anh không có số điện thoại của tôi thì đã đành, đằng này anh nói việc có số điện thoại của một người là quá dễ dàng, nếu đã dễ như vậy tại sao không liên lạc? Hay là anh nghĩ tôi là trò đùa của anh, để anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”

Nói xong tôi cũng giật mình, về phía anh ta thì đang ngớ ra khi nhận được một tràng trách cứ. Phản ứng của anh ta nằm ngoài dự tính của tôi. Tôi vẫn cứ cho rằng ít nhiều gì anh ta cũng phải tỏ mình là người có lỗi, sau đó thì xin lỗi tôi nhưng thay vào đó anh lại bật cười thành tiếng.

“Em đang trách anh không liên lạc với em ấy hả? Anh có nghe nhầm không vậy?”

Lúc hiểu ra vấn đề thì cũng đã muộn rồi, mặt tôi đỏ lựng lên và không còn gì để chối cãi nữa. Tôi vừa nói ra những lời trách cứ đấy ư? Mà tôi có tư cách gì mà trách anh ta chứ? Tôi trách anh ta chỉ vì không chịu gọi điện thoại cho tôi? Trời ơi! Tôi uống nhầm thuốc gì rồi chăng? Làm ơn hãy cho thời gian quay trở lại đi có được không?

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu anh ta là kiểu người thích nói chuyện chăn dắt, bơm mớm, ngoài ra biệt tài của anh ta chính là đẩy cảm xúc của đối phương lên đến đỉnh điểm, từ đó dễ dàng nhận biết được tính cách của đối phương. Dù không biết rõ công việc của anh ta như thế nào, lương lậu ra sao nhưng qua cách nói chuyện như vậy tôi cũng có thể đoán được phần nào con người anh ta- một kẻ ngạo mạn nhưng khôn khéo, nắm bắt tâm lý của đối phương cực nhanh, cho thấy rằng người tôi đang phải đối diện hoàn toàn không dễ đối phó, dù anh ta rất thu hút nhưng đồng thời cũng rất khó chinh phục.

Tôi biết mình đang rung động nhất thời nhưng cảm xúc đó rất cần được tôn trọng vì không phải dễ dàng tôi có được tình cảm đặc biệt với một ai đó. Bây giờ thì tôi không thấy xấu hổ nữa, ngược lại tôi thấy khá vui vì đã xác định được một chuyện rất quan trọng. Việc của tôi bây giờ là tháo bỏ hết những phòng bị, những rào chắn trong cảm xúc. Hãy làm điều này bằng sự chân thành nhất vì chỉ có buông bỏ những lớp lá chắn trong tim mình xuống thì mới có thể cảm nhận được rõ nhất hương vị của tình yêu. Có thể tôi không hiểu rõ con người của Vũ Đình Nam nhưng cái tôi quan tâm nhất là được sống thật với cảm xúc của chính mình. Không ngoại trừ trường hợp câu chuyện giữa chúng tôi chẳng đi về đâu, hoặc có thể bản thân tôi lại gặp những tổn thương,… nhưng dẫu vậy cuộc sống ít nhiều cũng cần có tình yêu. Tôi đã dành trọn tám năm thanh xuân để bọc kín những tâm tư, một phần vì mặc cảm, phần khác vì không có ai khiến tôi rung động. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, nếu như không tìm thấy thì thôi, một khi đã tìm thấy thì phải thử mới biết được.

Bỗng nhiên tôi thấy nhẹ nhõm như cái đợt mình sang bên Trung Quốc vậy! Mặc dù luôn mặc định mình là người không xứng đáng có hạnh phúc nhưng có cô gái nào từ sâu thẳm trái tim lại mong muốn mình bị cách ly khỏi tình yêu. Ở Vũ Đình Nam toát lên một hương vị rất thu hút mà tôi không thể tìm thấy ở bất cứ người đàn ông nào. Trong khi anh ta nói muốn cùng tôi thử nghiêm túc với một mối quan hệ rồi lại biến mất, tôi thấy hụt hẫng và thất vọng bởi sau cuộc gặp lần trước tôi cũng thầm giao ước như vậy. Tôi và anh ta, trai chưa vợ, gái chưa chồng, nếu như có duyên nợ thì sao không cho nhau một cơ hội?

Những vấn đề này tốt nhất nên thẳng thắn mà nói với nhau thì hơn. Tôi gạt bỏ hết sĩ diện mà nói ra những suy nghĩ của mình.

Tôi mở lời trước: “Lần trước anh nói muốn cùng em suy nghĩ nghiêm túc chuyện tình cảm? Bây giờ ý anh vẫn thế hay đã thay đổi?”

Vũ Đình Nam đang lặng lẽ lái xe, gương mặt góc nghiêng của anh ta nhìn rất nghiêm nghị, nhưng vì câu hỏi của tôi mà có hơi chút biến đổi.

Anh trả lời rằng: “Anh vẫn giữ suy nghĩ đó.”

“Anh có cần câu trả lời từ em không?”

“Anh nghĩ mình không cần lời hồi đáp của em vì anh có đủ tự tin để khiến mối quan hệ này tiến xa hơn. Có thể chính em bây giờ không biết em đang nghĩ gì đâu, đừng trả lời vội mà hãy suy nghĩ kỹ đi. Còn anh, anh tình nguyện theo đuổi em theo cách của anh, và anh hy vọng em sẽ bị thuyết phục bởi con người anh chứ không phải vì em đã đến tuổi cần một người đàn ông để lập gia đình, sinh con đẻ cái.”

Câu trả lời khiến tôi đứng hình mất mấy giây, bối rỗi như một cô gái vừa nhận được lời tỏ tình ngọt ngào nhất. Tại sao khi người đàn ông này nói ra những câu rất bình dị như thế lại khiến cho con tim tôi một phen chấn động. Có thể rằng những lời nói đó không phải là một câu hứa như bao người đàn ông khác vẫn thường nói nhưng nó thật sự chạm đến trái tim tôi. Thật ra sau bao nhiêu năm, cái mà tôi chờ đợi ở một người đàn ông chỉ bình dị thế thôi!
 

hovan_may

Gà con
Tham gia
15/7/19
Bài viết
17
Gạo
0,0
Chương 10

Vũ Đình Nam có vẻ như là một nhân vật hơi quá sức với tôi. Mỗi khi ở cạnh anh ta tôi luôn có cảm giác căng thẳng như đang chơi một thử thách rất cân não. Lúc thì anh ta cho tôi những cảm giác rất thật, rất chân thành, lúc lại khiến tôi nghĩ mình đang đùa với lửa.

Như lúc này đây, Vũ Đình Nam đang lái xe đưa tôi đến một nơi theo như anh ta thì rất đặc biệt, còn với tôi thì có phần hơi ghê rợn. Thì cứ nhìn hai bên đường mà xem, cây cối thì rậm rạp, đèn đường thì chỗ có chỗ không, không khí mùa hè mà ảm đảm như một đêm đông vậy. Đã vô số lần tôi phải thốt lên trong sợ hãi rằng: “Anh đưa em đến cái chỗ quái quỷ gì vậy?” nhưng anh ta chỉ cười ha hả nói tôi nhát gan hơn anh ta nghĩ. Làm sao mà không nhát gan cho được đây? Anh đưa con gái người t đến một nơi khỉ ho cò gáy này, nếu như không phải là điên loạn như tôi thì có tôi đã phải lao mình ra khỏi xe chạy thục mạng tìm con đường sống từ nửa tiếng trước rồi cũng nên.

Vũ Đình Nam nói hôm nay sẽ cho tôi đi thay đổi không khí, giải tọa những áp lực trong cuộc sống, vậy mà sự thật là tôi chưa từng thả lỏng khi lên chiếc xe này ngồi chứ đừng nói là giải tỏa được cái gì. Trong lòng tôi bây giờ là nỗi lo lắng ngập tràn về tính mạng đang lâm nguy, càng nghĩ càng sợ hãi, tôi liền tìm cứu viện, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì còn có người tìm được xác tôi về cho gia đình.

Người cứu trợ không ai khác chính là Long- cậu quản lý cửa hàng của tôi. Tôi không biết âm mưu này là gì, nhưng manh động không phải là cách hay, gọi điện thì quá lộ liễu, tất nhiên tôi sẽ chọn cách nhắn tin.

“Long ơi! Em ngủ chưa?”

Tôi liếc mắt sang đối phương để thăm dò, Vũ Đình Nam đang tập trung lái xe, không hề mảy may phát hiện tôi đang làm gì.

Rất lâu sau cũng không thấy có người trả lời. Bởi vậy tôi tin rằng tất cả đã được số phận an bài, ngày hôm nay tôi có khả năng cao sẽ chết vì tội cả tin vào đàn ông.

Tôi dùng chức năng của zalo để gửi cho Long một tin định vị vị trí của tôi, sau đó bất an dâng cao đến mức tim tôi đập nhanh đến không thể thở nổi, điều đó đồng nghĩa với việc máu không thể lên não, tôi không thể nghĩ gì nhiều. Ngay lúc nghĩ mình sắp rời xa nhân thế tôi liên nhắn cho mẹ một tin: “Con yêu bố mẹ!” rồi lặng lẽ ngồi khóc.

Vũ Đình Nam dường như cũng cảm thấy có gì đó bất ổn liền quay ra và hết sức giật mình với gương mặt đang rất đau khổ của tôi.

“Em sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc?”

Tôi lấy tay vội lau đống nước mắt tèm lem, bất bình nói: “ Anh nói thật đi, nói thật em sẽ không oán trách gì anh đâu.”

Anh ta dừng hẳn xe lại, nhìn tôi với ánh mắt rất khó hiểu. “Nói thật cái gì chứ?”

“Anh đưa em đến chỗ khỉ ho cò vắng này để làm gì?”

Nghe xong anh ta cười như được mùa, hết ngã ra đằng sau rồi lại gập bụng xuống vô lăng mà cười.

Tôi giận tái mặt, chẳng lẽ tôi lo lắng như thế có gì sai đâu mà cười. “Này anh đừng có quá đáng như thế! Rốt cuộc anh đưa tôi đến đây để làm gì?”

Vẫn cười…

“Này, tôi không đùa với anh đâu đấy. Tôi đã nhắn tin cho người thân tôi biển số xe và vị trí chỗ này rồi, nếu như ngày mai họ không liên lạc được với tôi thì anh cũng đừng hòng mà thoát tội.”

Cười quằn quại…

Anh ta nói trong tiếng cười đứt quãng: “ Em nghĩ anh có thể làm gì được em? Giết em? Hiếp em? Hay là bán em sang Trung Quốc?”

Vừa nói anh ta vừa tiến lại về phía tôi với gương mặt đầy gian tà. Tôi ngả người về sau nhiều nhất có thể cho đến khi đầu đập vào cửa kính kêu cái cốp một tiếng mới trừng mắt nhìn anh ta. Anh ta thì quả là tên vô lại, thấy tình trạng hoảng loạn của tôi thì lấy làm hả hê lắm. Tôi đẩy mạnh người anh ta ra đằng sau, còn mình thì khoanh tay trước ngực thu người ngồi một góc.

“Có gì mà anh phải cười? Tôi lo lắng cũng đâu có thừa. Tự nhiên trong đêm anh đưa tôi đến chốn hoang vu này, tôi có là thánh mới không sợ. “

“Nhưng nhìn anh thì giống bắt cóc trẻ con lắm sao? Có thằng trộm, cướp, giết người nào mà tướng tá được ngon lành như anh không?”

“ Đừng có nói tướng ngon như anh, đến cả hơn anh cả tỷ lần cũng đầy đấy nhé! Bây giờ bọn buôn người cũng đầu tư hình ảnh ghê lắm, làm sao mà tôi tin tưởng nổi anh chứ?”

“Có trách thì em trách mình dại trai ấy, mới quen nhau mấy ngày người ta nói đi đâu là em đi đấy, em mà có bị lấy mất quả thận thì cũng không oan.”

“Anh…”

Tôi hận mình đến không cãi được câu nào. Đúng rồi! Chung quy lại là vì tôi dại trai, là tôi tình nguyện đi theo anh ta nên giờ bị dẫn đến đây cũng nào trách được ai?

“Anh được lắm! Tôi không nói chuyện với anh nữa.”

Nói rồi tôi giả vờ nhắm mắt đi ngủ.

Bên cạnh anh ta vẫn còn cố tình trêu trọc: “Này cẩn thận ngủ dậy em không còn thận đâu đấy.”

Tôi tức lắm nhưng cố lờ đi, thôi thì cứ coi anh ta là ruồi muỗi vậy.

Giả vờ ngủ được một lúc mà vẫn không thấy xe lăn bánh, không biết anh ta đang làm gì mà không lái xe đi nữa. Đang định hỏi thì chợt thấy tiếng tên Vũ Đình Nam loẹt xoẹt lấy cái gì đó, rồi bất chợt một cái gì đó mỏng mỏng, ấm áp được đắp lên trên người tôi một cách nhẹ nhàng.

Tôi đờ người trong giây lát, anh ta thì quay trở lại với chuyện lái xe, chẳng hề biết khóe mắt tôi đã cay cay từ lúc nào.

Có lẽ đã quá lâu rồi không có ai dịu dàng với tôi đến thế. Tôi cứ luôn nghĩ con người nào bước ra ngoài xã hội cũng bị mài sắc đi, chạm vào ai là chạm vào đau đớn. Tôi xúc động vì một người đàn ông tôi quen mới vài tháng, gặp nhau được vài giờ đồng hồ lại là người nắm tay tôi đi ngược dòng những kháng cự yêu thương.

Dường như người đàn ông này rất hiểu về con người tôi. Anh ta không bao giờ làm những chuyện lố lăng mà tôi thường hay ghét ở những gã đàn ông chỉ biết tán tỉnh và tán tỉnh; anh ta càng không bao giờ tỏ ra là anh ta rất hiểu tôi, ngược lại, anh ta cho tôi cảm nhận được điều đó: và cuối cùng điều khiến anh ta trở nên rất thu hút là anh ta có hệ ngôn ngữ riêng, anh ta làm chủ được tiếng nói và biến mình trở thành một người có tầm vóc trong mắt người khác.

Chạy một đoạn rất ngắn nữa thì chiếc xe dừng lại. Vũ Đình Nam bước xuống xe, tôi liền he hé mắt nhìn ra ngoài. Nơi này có lẽ là trên Xuân Mai, cũng không có gì xa lạ với tôi, chỉ là đi đường buổi tối nên trông có vẻ hoang vu, đáng sợ chứ thật ra nơi nay ban ngày không khí trong lành, có thể nói là thiên đường cho phổi.

Vũ Đình Nam đi vào một trang viên có tên Trần Gia Trang. Từ bên ngoài nhìn vào ngoài cái tên trước cổng và ánh đèn le lói thì không thể nhìn thấy gì. Bây giờ chắc mới gần 1 giờ 30 thôi , trời vẫn còn tối nên hoàn toàn không thể do thám xem bên trong đó là cái gì. Tôi quyết định lại nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp.

Không lâu sau Vũ Đình Nam quay trở lại xe nhưng hình như anh ta đứng bên ngoài một lúc rồi mới mở cửa xe, nhẹ nhàng bế tôi ra khỏi xe. Lúc này thì tôi theo phản xạ mở mắt ra nhìn anh ta đầy vẻ ngạc nhiên, cũng có thể nói rằng đôi mắt đó chẳng phải của một người vừa mới từ trong giấc ngủ choàng tỉnh, đôi mắt đã nói rõ sự giả vờ giả vịt của tôi suốt từ nãy đến giờ. Tôi ngại ngùng bảo anh ta bỏ xuống, và càng ngạc nhiên hơn khi anh ta có bỏ xuống thật nhưng như ném xuống thì đúng hơn. Tôi loạng choạng ngã dúi dụi xuống đất nhưng khi oán hận nhìn anh ta thì chỉ nhận lại được một đối mắt thoáng chút chán ghét. Tôi điên tiết đứng lên bất chấp cả đau, nhìn thẳng vào anh ta nói mà như thét lên: “Vũ Đình Nam kia, anh bị điên à?”

Anh ta chỉ đứng đó mím môi, nhìn tôi không nói lên lời. Có vẻ như anh ta cũng vừa bàng hoàng nhận ra mình đã làm gì với tôi, sau sự bối rối là lời xin lỗi đầy khó hiểu: “Tôi không tự chủ được. Tôi xin lỗi! Cô có sao không?”

Nhìn dáng vẻ bối rối lúc này của Vũ Đình Nam khiến tôi thoáng giật mình. Một suy nghĩ lướt ngang qua tâm trí tôi rằng: “Trong anh ta có hai con người?”

Phản ứng đầu tiên của tôi sau khi bị anh ta vứt xuống đường chỉ là khó hiểu chứ không hề thấy tức giận hay nổi nóng. Biểu hiệu lạ lẫm này của Vũ Đình Nam đã để lại cho tôi một lỗ hổng không lời. Dù không biết vấn đề thực sự là gì nhưng tôi cũng bắt đầu nhận ra một vài chi tiết cần lưu ý đặc biệt về người đàn ông này.

Tôi không nói gì, nhẹ nhàng phủi tay đứng dậy rồi nghe điện thoại đang gọi tới.

“Alo? Chị đang ở đâu sao em gọi chị không nghe máy?” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói hớt hải.

“Em làm gì mà hốt hoảng quá vậy? Hình như chị đang ở trên Xuân Mai. Vừa rồi nhắn tin cho em khoe rồi đó.”

“À ra vậy…”

“Muộn thế này rồi, chị lại tưởng em ngủ rồi cơ.”

“Tầm này em còn đang viết luận nên chưa ngủ. Vừa thấy tin nhắn của chị như thế em lại tưởng chị có chuyện gì rồi cơ.”

“Vẫn may em nhớ chuyện đó.”

“Vẫn may là chị không có chuyện gì thì có.”

“Chị lên chơi với người bạn, chắc đến mai mới về. Mai em ra Nguyễn Trãi bảo Linh duyệt lại kho rồi báo cho chị nhé!”

“Vâng. Thế chị ngủ sớm đi nhé!”

“Ừ! Làm xong bài rồi ngủ sớm đi!”

Tôi cúp máy bằng một tiếng thở dài rồi mới quay ra nhìn người bên cạnh đang tựa cửa xe hút thuốc.

“Có việc gì buồn à?” Tôi lên tiếng, tay xua xua lớp khói mỏng đang giăng trong không gian.

Vũ Đình Nam vứt điếu thuốc xuống đất và lấy chân di di cho cái đốm sáng ấy tắt hẳn. “Đợi em nói chuyện nên anh hút điếu thuốc cho ấm người thôi. Chuyện khi nãy cho anh xin lỗi nhé! Anh bị em làm cho giật mình nên mới thế.”

Tôi lắc đầu: “Không sao đâu. Nhưng anh cũng nên giới thiệu qua về nơi này chứ?”

Anh ta nở một nụ cười nhẹ nhàng nhất có thể và nắm tay tôi kéo vào trong cái nơi có tên Trần Gia Trang kia.

Ánh trăng mùa hè năm ấy cứ thế in bóng chúng tôi xuống nền đất lạnh, một người đi trước, một người theo sau, đôi tay họ nắm lấy nhau thật chặt cứ ngỡ hai bóng dáng ấy đã quen nhau tự bao kiếp trước.

“Em vào đi.” Vũ Đình Nam khiến tôi có cảm giác như anh ta đang mời một công chúa vậy. Người đàn ông này tuy kém tôi về tuổi đời nhưng cách cư xử của anh ta thường khiến cho người đối diện không thể coi thường được.

Ngôi nhà này được thiết kế theo kiểu nhà sàn, bao quanh nó là vườn tược với cây cối tươi xanh. Nền của ngôi nhà được tôn lên khoảng năm mươi phân so với mặt bằng chung và toàn bộ đều là gỗ. Bước vào bên trong càng khiến cho tôi bất ngờ hơn bởi thiết kế phía trong của nó mộc mạc, đơn sơ đến mức tôi không nghĩ mình đang ở trong thế kỷ hiện đại này. Toàn bộ đồ dùng trong căn nhà chỉ vỏn vẹn có một chiếc bàn.

“Sao em không vào đi còn đứng ngây người ra đó làm cái gì?”

Lúc đó Vũ Đình Nam đã vào trong rồi, còn tôi thì vẫn đứng đực mặt ra ngạc nhiên không thôi.

“Ờ! Em vào đây!”

“Đây là nơi anh thường đến mỗi khi cảm thấy quá áp lực hay mệt mỏi.”

“Vậy bây giờ anh đang áp lực chuyện gì?”

“Lần này là anh muốn đưa em tới. Anh thấy em vất vả cũng nhiều rồi, cần một nơi như thế này để thư giãn.”

“Rồi giường đâu để em ngủ đây?” Tôi đảo mắt cố kiếm tìm một dấu hiệu nào đó của giường ngủ nhưng hoàn toàn không có.

“Ngồi xuống đi đã. Để anh đi lấy giường cho em.”

“Hả? Anh đi đâu đấy? Đừng có bỏ em lại đấy nhé!”

Sau đó thì có người ấn tôi ngồi xuống sàn gỗ lạnh cong đít rồi bỏ đi mất.

Một lát sau Vũ Đình Nam quay lại với một bọc chăn khá to, khệ nệ bê vào trong góc phòng, trải nó ra ngay ngắn, thẳng thướm đâu ra đấy rồi mới quay lại chiếc bàn cùng tôi.

“Nóng không?”

Tôi lắc đầu. Thời tiết trên này mát mẻ và trong lành hơn hẳn Hà Nội, về đêm còn hơi lạnh là đằng khác.

“Em không nóng.”

“Thế có đói không?”

“Ở đây có đồ ăn sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

“Có mì thôi.”

“Vậy cho em bát mì được không ông chủ?”

“Đợi anh một lát, mì đến ngay.”

“Chỉ cho em phòng tắm cái đã rồi đi đâu thì đi.”

Thế là Vũ Đình Nam nắm tay tôi kéo dậy, điệu bộ vui vẻ như một đứa trẻ con.

Phòng tắm với phòng bếp chung nhau một gian bên cạnh phòng khách. Bố trí bên trong cũng ở mức tối giản mọi thứ. Nhà bếp thì thiếu sự ấm cúng mà nó cần có vì chỉ có vỏn vẹn thứ cần thiết như chén, đũa, nồi, chảo,… nhưng phòng tắm thì lại khác. Mở cửa vào phòng tắm mà tôi cũng phải giật mình trước sự tiện nghi của nó. Mọi thứ đều đầy đủ và sang trọng chẳng thua kém một phòng tắm ở khách sạn năm sao nào đó. Sự khác biệt này làm cho tôi thật khó giải thích về con người chủ nhân của nó. Quả nhiên không còn câu trả lời nào khác phù hợp hơn cụm từ “đa nhân cách”.

Tất nhiên là tôi không mang theo quần áo để thay nên chỉ định tắm táp qua loa rồi ra ngoài ăn mì nhưng mới vào chưa đầy năm phút thì bên ngoài đã có người gõ cửa. Dù tôi và Vũ Đình Nam đã có quan hệ giường chiếu nhưng lúc say tôi hoàn toàn không có chút ký ức nào, còn bây giờ thì…

“Sao thế anh?” Tôi dè dặt hỏi.

“Có quần áo để thay chưa?” Giọng anh ta truyền đến nghe đầy lịch thiệp và tử tế.

“Em mặc lại quần áo cũ cũng được. Em không mang theo quần áo.”

“Mở cửa ra.”

Tim tôi giật thót lên. “Để làm gì?”

“Lấy áo anh mà mặc. Mặc quần áo cũ khó chịu lắm.”

Tôi vẫn không thể tiêu hóa nổi loại tình huống này, nghĩ tái nghĩ hồi thì cuối cùng tôi quyết định mở he hé cửa đoán tình hình. Một cánh tay thò vào cùng với một chiếc áo phông trắng. Sau khi tôi nhận lấy chiếc áo thì ai kia cũng ngoan ngoãn quay trở lại với căn bếp yêu thương.

Đóng cửa lại rồi mà tim tôi vẫn đập loạn không thôi. Cầm chiếc áo trong tay rồi bất giác tôi đưa lên mũi ngửi, hương thơm nam tính thoang thoảng.

Tắm xong, lúc mặc chiếc áo Vũ Đình Nam lên người tôi mới phát hiện chiếc áo hơi ngắn để mặc không quần. Đang nghĩ không biết nên làm thế nào thì người bên ngoài đã gọi vọng vào.

“Mì xong rồi đấy, em nhanh lên còn ra ăn không trương hết mì này.”

“Vâng, em ra ngay đây.”

Không suy nghĩ nhiều, tôi mở cửa bước ra luôn.

“Thơm đấy. Hóa ra anh cũng biết nấu ăn.”

Tôi không nghĩ Vũ Đình Nam lại nhìn tôi bằng ánh mắt ấy trong khi trước đó anh ta đã tỏ ra mình là một gã “nice” biết mấy. Anh ta không sỗ sàng nhưng dù sao vẫn là nhìn con gái nhà người ta như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống luôn vậy.

Tôi hắng giọng, bước tới: “Hừm, ăn thôi!”

Vì đợi tôi mà mì tôm của hai người đều có vẻ trương lên rồi, nhưng vì đói nên ăn vẫn thấy ngon vô cùng. Điều khiến tôi tự vỗ về tâm hôn mình lúc này chỉ có thể là tự ru mình vào một thế giới hạnh phúc, có một người đàn ông ở trong thế giới đó nguyện nấu mì cho tôi ăn.

Làm sao có thể hiểu biết hết về một con người nào đó, huống chi chính bản thân mình còn không thể hiểu nổi chính mình. Tôi có những nghi ngờ với Vũ Đình Nam nhưng bây giờ tôi không muốn nghĩ gì nữa. Dù chỉ là bên nhau thêm một phút, để được có cảm xúc chân phương nhất của một con người là được yêu thương.

Hôm ấy chúng tôi cứ vừa ăn vừa nhìn nhau trong im lặng, một cảm xúc thật khó diễn tả thành lời!

Ăn xong, Vũ Đình Nam là người đi rửa bát, còn tôi thì quay lại phòng khách ở bên cạnh. Căn phòng trống trơn ấy, không nhờ có sự góp mặt của chiếc nệm trắng mà thêm ấm áp, ngược lại, tôi thấy không gian của nó như trải rộng ra, sự cô tịch thì tăng lên gấp bội. Góc phòng tạo đến một cảm giác lành lạnh đến dựng tóc gáy, căn nhà lại càng trở nên lạnh lẽo.

Tôi về thu mình trên chiếc bàn trà giữa nhà. Đang giữa hè mà cứ ngỡ mình đang ở tiết trời đông, bàn chân bàn tay tôi thì cứ không ngừng ra mồ hôi lạnh. Ba giờ sáng rồi, các cơ mặt của tôi đã cứng lại, mắt mũi thì cay xè bởi quá mệt mỏi. Lúc này tôi chỉ muốn đến chiếc nềm kia mà đặt lưng xuống nhưng chỉ có một chỗ ngủ, tôi phải đợi chủ nhà lên tiếng sắp xếp như thế nào đã.

Vũ Đình Nam quay lại rồi. Anh ta đóng cửa lại và đổi sang chế độ đèn ngủ. Đến lúc đó tôi mới để ý hệ thống đèn ở đây hoàn toàn là cảm ứng tự động, còn hiện đại hơn cả chung cư tôi đang ở nữa.

“Đi ngủ thôi, anh mệt quá!”

Tôi e dè nói: “Chỗ kia có đủ cho hai người không?”

“Anh cũng không chắc nữa. Thông thường nó chỉ dành cho mình anh mà thôi.”

Tôi đi theo Vũ Đình Nam đến góc phòng kia rồi theo chỉ đạo của anh ta mà nằm xuống. Cái nệm tuy nhỏ nhưng quả nhiên có võ, đặt mình xuống một cái là muốn nhắm mắt ngủ luôn. Tôi nằm trong còn Vũ Đình Nam nằm ngoài, hai người cũng khá vừa vặn với chỗ ngủ, nệm thì quá êm, đắp lên một tấm chăn mỏng là thoải mái ngoài sự mong đợi.

“Ngủ ngon!” Tôi nghĩ rất nhiều chuyện để nói với Vũ Đình Nam nhưng cuối cùng lại chọn sự ngắn gọn nhất ấy để nói ra. Thật ra tôi cũng không quá ngại ngùng trong tình huống này. Trước lúc nằm lên tấm nệm nhỏ xinh này tôi còn nghĩ ra đủ trò mà tưởng tượng tới tưởng tượng lui, lúc nằm cạnh nhau rồi tôi lại chỉ muốn mình không nghĩ gì hết, thả lỏng tâm hồn để tận hưởng cái giây phút này.

Tôi chủ động nắm lấy tay người kế bên, từ nắm lấy chuyển sang lấp đầy, đan xen những ngón tay vào nhau. Trong ánh đèn vàng hôm ấy, tôi lật mình nằm nghiêng, chúng tôi tay trong tay, từ lạnh lẽo mọi thứ dần trở nên ấm áp. Tôi ngước nhìn Vũ Đình Nam, anh cũng nhìn tôi đầy nghi hoặc, chắc có lẽ anh cũng không đoán được tôi đang muốn làm cái trò gì. Thật ra cái tôi muốn làm nhất vào khoảnh khắc ấy chỉ có thế thôi, tôi nhìn anh để lưu giữ mọi thứ về mối tình bất ngờ này. Đôi tay chúng tôi vẫn giữ trong chăn, để chúng tự sưởi ấm cho nhau. Tôi cười nhưng không biết anh có thấy không, lúc ấy tôi đã dựa đầu lên vai anh và nhắm mắt lại.

Lát sau, khi tôi đang sắp chìm vào trong giấc ngủ thì một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Ngủ ngon!”
 
Bên trên